Tu Chân Vĩnh Hằng Chi Tôn - Kiếm Du Thái Hư - C210

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 207: Mê Vụ Chi Địa

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

    “Phó Sùng Sơn, ân oán có thể giải quyết sau cũng được mà, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm kiếm được lăng mộ, đợi khi tìm được lăng mộ, các ngươi có đánh tới long trời lở đất, chúng ta cũng không có ý kiến gì.” Tống Thanh Hà thấy Tô Mộc Vũ cùng Ngụy Sơn Hà đều lên tiếng, đành phải đứng dậy, nói.

    Phó Sùng Sơn cùng Từ Hắc Sơn im lặng không nói gì, chỉ có Lệ Vô Huyết, hắn cảm thấy rất hận đám người Tô Mộc Vũ.

    Hắn có một loại linh cảm, hiện tại không giết được Lý Phù Trần, thì sau này muốn giết Lý Phù Trần còn khó hơn lên trời.

    “Đáng ghét, chờ Lệ Vô Huyết ta trưởng thành, ta sẽ giết hết tất cả các ngươi.” Lệ Vô Huyết thầm thề.

    Mặc dù khó chịu nhưng vẫn dừng lại, Từ Hắc Sơn nói: “Tiểu súc sinh, trước tha cho ngươi một mạng, đợi sau khi tìm được lăng mộ, ta xem ngươi làm sao chạy thoát.”

    Hiện tại nếu cố gắng ra tay thì, không khôn ngoan chút nào, lấy sức mạnh của ba người bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của tất cả mọi người.

    Cheng!

    Cho trường đao vào vỏ, Phó Sùng Sơn cũng nói: “Không thể không nói, vận may của ngươi rất tốt, chẳng qua đao của ta, một khi xuất ra là phải thấy máu, lần này không có thấy máu, lần sau, ta muốn lấy mạng của ngươi để bù vào.”

    Ở trong mắt hắn, Lý Phù Trần đã là một người chết, nếu như đã là người chết thì, chết lúc nào cũng không quan trọng, cứ từ từ hành hạ đối phương, có khi lại càng vui.

    Lý Phù Trần không có lên tiếng, hiện tại nói gì cũng vô dụng, hành trình thám hiểm lăng mộ này, chính là một cơ hội, một là đánh giết được ba người này, hai là không thể giết được ba người, đây là điều hắn đang suy tính.

    Hai mắt khép hờ, Lý Phù Trần thu lại khí thế, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Nhận ra được thái độ của Lý Phù Trần, Tô Mộc Vũ nhếch miệng cười.

    Ba người Từ Hắc Sơn chỉ sợ gặp phải xui xẻo rồi.

    Hung thú hình người chân chính, không bao giờ phô trương thanh thế, một khi lộ ra răng nanh, chính là thời điểm giết người.

    Tất nhiên, Lý Phù Trần muốn giết ba người này là rất khó, có khi còn bị ba người giết lại cũng nên.

    Trên đời này, đâu có ai biết trước tương lai.

    “Rất tốt, sau khi tìm thấy lăng mộ, chuyện của các ngươi, không có liên quan gì tới ta, nếu như đã đến đông đủ, dựa theo quy tắc đã bàn, lấy ra bản đồ, lên đường thôi!” Tô Mộc Vũ ra hiệu cho Ngụy Sơn Hà.

    Nghe vậy, Ngụy Sơn Hà lấy ra một mảnh bản đồ, nói: “Bản đồ hết sức phức tạp, không người nào có thể nhớ kỹ, trước tiên chúng ta sẽ ghép bản đồ lại, xác định phương hướng đại khái, rồi lên đường.”

    Ngay khi mọi người đang chuẩn bị ghép các phần bản đồ lại thì, trên đường phố, có rất nhiều lính tuần tra đi tới, trong số đó có bốn vị võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong.

    “Mấy vị, ta mặc kệ các ngươi có thân phận gì, dám hủy hoại kiến trúc ở Mê Vụ Thành, theo luật thì phải bồi thường, bằng không cũng đừng trách Huyền Khí Tông ta thi hành pháp luật rồi.” Một tên võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong nói.

    Ở Bách Chiến Vực, có thành thị do tông môn quản lý, cũng có thành thị không do tông môn nào cai quản.

    Mê Vụ Thành nằm ở vị trí đặc thù, bị Huyền Khí Tông chiếm cứ làm lãnh địa của mình.

    Tất nhiên, chiếm cứ thành thị là có thể, nhưng muốn giữ được, thì còn phải xem thực lực của người chiếm giữ, nếu không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

    Hơn nữa để chiếm giữ một cái thành thị, phải phái không ít cao thủ tới trấn giữ, một khi bị tông môn đối địch tiêu diệt số cao thủ này, đối với tông môn mà nói, cũng là một đả kích rất lớn.

    Nói chung, chỉ có tông môn có thực lực mạnh mẽ, mới dám chiếm cứ thành thị ở Bách Chiến Vực. Trong đó, phần lớn các thành thị, đều do các thế lực gia tộc thống trị, có điều những thành thị này, cần phải nộp thuế cho các tông môn lớn.

    Như Thương Lan Tông, hàng năm đều phái người tới Bách Chiến Vực, đi tới các thành thị không bị tông môn chiếm đóng để thu thuế.

    “Bao nhiêu kim tệ?” Phàn Thiên Tùng hỏi.

    Một tên võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong đánh giá thiệt hại của tòa lầu cùng đương phố, nói: “Trà lầu 50 ngàn kim tệ, đường phố 50 ngàn kim tệ.”

    “Đây là 50 ngàn kim tệ.” Lý Phù Trần từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm thẻ vàng có giá trị 50 ngàn kim tệ, ném về phía đối phương.

    “Đây cũng là 50 ngàn.” Từ Hắc Sơn cũng ném ra một tấm thẻ vàng.

    Thu được thẻ vàng, bốn tên võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong vung tay lên, nói: “Đi, chỉ cần không giết người, đệ tử chân truyền của các tông môn ở Mê Vụ Thành vẫn được hưởng đặc quyền, chỉ cần giao nộp kim tệ là có thể rời đi, đổi thành võ giả không có bối cảnh, thì sẽ bị bắt giam vào đại lao rồi tính tiếp.”



    Phía tây Mê Vụ Thành, có một ngọn núi nhỏ, núi nhỏ bị bao phủ bởi sương mù nồng đậm, giống như bóng của một người khổng lồ đứng ở đằng xa.

    Đứng trên đỉnh ngọn núi nhỏ, Ngụy Sơn Hà cau mày nói: “Diện tích sương mù bao phủ quá lớn, để tìm được nơi đánh dấu trên bản đồ, không hề dễ dàng chút nào.”

    “Nếu bản đồ là thật, vậy thì nhất định có thể tìm được lăng mộ.” Tống Thanh Hà nói.

    Trên bản đồ, ngọn núi nhỏ này là vị trí đánh dấu đầu tiên, tiếp đó, bọn họ cần tìm tới vị trí thứ hai, chỉ có tìm đủ 5 vị trí đánh dấu trên bản đồ, mới có thể tìm được con đường dẫn tới lăng mộ.

    “Vị trí đánh dấu thứ hai, là một hồ nước, hiện tại chúng ta đi men theo dòng suối này, có thể sẽ tìm được hồ nước.” Tô Mộc Vũ liếc mắt nhìn xuống bên dưới ngọn núi, gần vị trí sườn núi, có một thác nước nhỏ, thác nước chảy xuống tạo thành một dòng suối, chảy về nơi xa, bị sương mù nồng đậm bao phủ, thật khó có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng dùng cảm ứng, mọi người vẫn có thể cảm ứng được một hai.

    Dòng suối này rất dài, giống như là có một sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt dòng nước này.

    Phàn Thiên Tùng, Phàn Thiên Vũ cùng Lý Phù Trần ba người bí mật truyền âm: “Lý Phù Trần, sau khi tới lăng mộ, ba người chúng ta, trước tiên hợp lực giết chết một người.”

    “Anh ta nói không sai, tổng hợp thực lực của ba người đó, mạnh hơn chúng ta, chỉ có trong chớp mắt giết đi một người, thì chúng ta mới giành được lợi thế.”

    “Kỳ thực hai người không cần phải nhúng tay vào, ân tình ta cứu mạng các ngươi, các ngươi đã dùng hành trình thám hiểm này trả lại rồi.”

    “Ngươi nói cái gì vậy, Phàn Thiên Tùng ta há là hạng người ham sống sợ chết, mặc kệ giữa ngươi và ta có ân tình hay không, Phàn Thiên Tùng ta đã xem ngươi là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu, tất nhiên phải giúp nhau cho dù có phải bỏ mạng, còn những chuyện khác không quan trọng.”

    “Bằng hữu sao? Đa tạ.” Lý Phù Trần thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để hai người rơi vào nguy hiểm.

    Cùng lúc đó, Từ Hắc Sơn, Lệ Vô Huyết cùng Phó Sùng Sơn ba người cũng âm thầm truyền âm.

    “Khi tìm thấy lăng mộ, trước tiên chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ yếu nhất là Phàn Thiên Vũ, hai người còn lại, coi như cứng đấu cứng, cũng không phải là đối thủ của chúng ta.” Từ Hắc Sơn đề nghị.

    Phó Sùng Sơn gật đầu, “Không sai, đây là kế hoạch tốt nhất, dù sao thì tổng hợp thực lực của chúng ta cũng mạnh hơn so với bọn chúng.”

    Trong chớp mắt tiêu diệt Phàn Thiên Tùng hoặc Lý Phù Trần, bọn họ đều có niềm tin tương đối, nhưng dù sao cũng không phải là tuyệt đối.

    Men theo dòng suối, mọi người tìm thấy một hồ nước, không biết diện tích của hồ nước này là bao nhiêu, bởi vì trên mặt hồ, tất cả đều bị bao phủ bởi sương mù.

    “Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, vị trí thứ ba là một thác nước, lẽ nào phần cuối của hồ nước này là một thác nước?”

    Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, mỗi một vị trí đánh dấu đều có liên hệ với nhau, từ ngọn núi có dòng suối, đi men theo lại tới hồ nước, vậy thì hồ nước cùng với thác nước, khẳng định có mối liên hệ nào đó.

    “Trước tiên tạo thuyền!” Mọi người đều không phải hạng người do dự thiếu quyết đoán, rất nhiều tài liệu được lấy ra, bắt đầu chế tạo thuyền.

    Chỉ sau chốc lát công phu, đã chế tạo xong bốn chiếc thuyền.

    Ba người Lý Phù Trần đứng trên một chiếc thuyền, sử dụng chân khí, đẩy thuyền nhanh chóng tiến về nơi sâu trong hồ nước.

    Vài canh giờ trôi qua, mọi người nghe thấy tiếng nước chảy mạnh, ầm ầm ầm giống như là sét đánh liên tục không dứt. Dưới sự cảm ứng của mọi người, phần cuối của hồ nước, rõ ràng là một cái thác rất lớn, mà bên dưới thác nước, là một cái vực sâu không thấy đáy.

    “Xuống.” Tô Mộc Vũ vẫn duy trì tốc độ của chiếc thuyền tiến về phía trước.

    Ào ào ào!

    Bốn chiếc thuyền phi nhanh trên mặt hồ, chợt bay trên không, rồi nhanh chóng rơi xuống.

    Trong nháy mắt, mọi người đều cảm ứng được sắp chạm tới đáy vực, tất cả dồn dập dùng chân đạp mạnh lên trên thuyền, mượn lực bay lên không.

    Hạ xuống bờ cạnh thác nước, hiện ra trước mắt mọi người, là một cái khe núi lớn, mà cái khe núi này, chính là vị trí đánh dấu thứ tư trên bản đồ.

    “Không hổ là Mê Vụ Chi Địa, không biết ẩn giấu bao nhiêu bí mật.” Lý Phù Trần thầm than.

    Khu vực phía tây Mê Vụ Thành, được gọi là Mê Vụ Chi Địa, khu vực này, cho tới nay chưa có ai có thể thăm dò triệt để, cho dù có là võ giả Thoát Thai Cảnh cũng không thể, mấy trăm năm qua, nơi này không biết cất giấu bí mật gì, khiến cho người ta tò mò, đồng thời cũng khiến cho người tới thám hiểm sinh ra hoảng sợ.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 208: Cuộc chiến trước cửa lăng mộ

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

    Trong khe núi toàn là sương mù, so với những chỗ khác càng thêm nồng nặc, đưa tay ra còn không nhìn thấy.

    Cho dù mọi người có dùng hết sức cảm ứng, cũng chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi mấy chục mét mà thôi.

    Bên ngoài mấy chục mét, cái gì cũng không cảm ứng được.

    Mọi người men theo khe núi, đi theo một đường thẳng, thời gian dần trôi, sắc trời cũng dần tối lại.

    Sương mù cùng bóng đêm hòa quyện vào nhau, làm cho khả năng cảm ứng của mọi người càng bị hạ thấp.

    Đoàn người đi suốt đêm, không ngừng nghỉ.

    Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời le lói, tuy rằng không thể xuyên thấu qua sương mù, nhưng cũng mang đến cho sương mù màu trắng sữa.

    Đi thật lâu, cuối cùng cũng đến cuối khe núi.

    Nói là điểm cuối, thực tế có phải là điểm cuối hay không cũng không ai rõ. Chỉ biết là, trước mắt mọi người xuất hiện một vòng xoáy sương mù.

    Vòng xoáy sương mù này vô cùng to lớn, hoàn toàn chặn lại đường đi, muốn đi vòng qua, căn bản không có khả năng.

    “Lẽ nào sương mù ở Mê Vụ Chi Địa, đến từ nơi này?” Lý Phù Trần suy đoán.

    Phàn Thiên Tùng lắc đầu, “Mê Vụ Chi Địa, so với ngươi nghĩ càng thêm thần bí, vòng xoáy sương mù này, ở những nơi khác thuộc Mê Vụ Chi Địa cũng có, mà vòng xoáy sương mù lớn nhất, giống như là một mặt trời màu trắng, trôi nổi trên không.”

    Không ai biết sương mù xuất hiện như thế nào, cũng như mấy trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, khiến nơi đây trở thành như vậy.

    Chỉ là hơi do dự một chút, mọi người vẫn cất bước tiến vào vòng xoáy sương mù.

    Không có bất kỳ cảm giác gì, cũng như có gì khác thường, mọi người cứ như vậy đi xuyên qua sương mù, đi tới một không gian không có sương mù.

    Quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy sương mù nồng đậm, vòng xoáy sương mù đã biến mất.

    “Vòng xoáy đã biến mất, nơi này thật thần kỳ.” Lý Phù Trần trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc.

    Chít chít!

    Bỗng nhiên có thanh âm chói tai vang lên, khiến lỗ tai mọi người chảy máu, hoa mắt chóng mặt.

    Mọi người vội vã vận chuyển chân khí để bảo vệ lỗ tai.

    Ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con yêu thú giống như là con dơi khổng lồ đang bay tới.

    Yêu thú cấp ba cao giai Cự Bức Thú.

    Yêu thú cấp ba cao giai, thực lực có cao có thấp, cũng giống như người bình thường có sự chênh lệch so với thiên tài. Cự Bức Thú là yêu thú cấp ba cao giai hàng đầu, muốn đánh giết nó, độ khó gần như bằng xông qua tầng thứ 3 Chân Truyền Tháp.

    Một chọi một, trong mọi người, không có ai là đối thủ của nó.

    Cũng chỉ có những thiên tài cấp bậc như Vô Tình Kiếm Tiết Phong, mới có thể đánh giết Cự Bức Thú.

    “Là Cự Bức Thú, mau giết chết nó.” Ngụy Sơn Hà biết rõ sự lợi hại của Cự Bức Thú, vội vã đánh ra một đạo khí kình tấn công về phía Cự Bức Thú.

    Nghe vậy, nhưng người còn lại cũng phát động tấn công.

    Cự Bức Thú có tốc độ cực nhanh, nếu không giết chết nó thì, đừng nghĩ tới chuyện tìm kiếm được lăng mộ.

    Tất cả cùng ra tay, 11 đạo khí kình, lăng không bắn về phía Cự Bức Thú.

    Chỉ là, Cự Bức Thú linh giác rất nhạy cảm, thân hình lúc ngang lúc dọc, dễ dàng tránh được 11 đạo khí kình.

    Chi!

    Cự Bức Thú phản kích phát ra một đạo sóng âm tấn công mọi người, tất cả đều cảm thấy đầu như sắp nổ tung.

    Tốc độ sóng âm quá nhanh, phạm vi lại rộng, cho dù là Tô Mộc Vũ cũng không kịp né tránh.

    “Mọi người mau phân tán ra.”

    Tô Mộc Vũ thi triển thân pháp, trước tiên lao ra ngoài mấy chục thước, Ngụy Sơn Hà theo sát phía sau.

    Chớp mắt, mọi người chia ra làm 4 nhóm nhỏ, từ bốn phía cùng tấn công Cự Bức Thú.

    Cự Bức Thú rất giảo hoạt, biết đạo lý tấn công kẻ yếu nhất, trước tiên hướng về phía nhóm người Lý Phù Trần, rõ ràng nó dự định tấn công cận chiến, dù sao thì nó cũng là yêu thú rất mạnh.

    “Cút ngay cho ta!” Phàn Thiên Tùng vung thiết côn lên, bóng côn đầy trời bao phủ Cự Bức Thú.

    Bùm bùm!

    Tiếng va chạm giống như là âm thanh của đàn tì bà, Cự Bức Thú không tránh cũng không né, cứng rắn va chạm với thiết côn, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, mà móng của nó, lại hướng về phía Phàn Thiên Tùng, mạnh mẽ chộp tới.

    Một khi bị vồ trúng, Phàn Thiên Tùng chết là cái chắc.

    “Ca sát!”

    Vũ khí của Phàn Thiên Vũ là một đôi Tử Ngọ Uyên Ương, sau khi sử dụng, xuất ra vô số vết cắt hướng về phía Cự Bức Thú.

    “Cút!”

    Lý Phù Trần đã chuẩn bị kĩ càng, trong nháy mắt khi Cự Bức Thú lao xuống, liền thi triển ra sát chiêu Toàn Lưu Kiếm Pháp, một vòng xoáy lửa đánh vào trên thân Cự Bức Thú, khiến yêu thú khựng lại trong tích tắc, đủ thời gian để Phàn Thiên Tùng có thể tránh né, cùng lúc đó, công kích của Phàn Thiên Vũ cũng vừa lúc đánh tới trên thân Cự Bức Thú.

    “Mau tấn công.” Đám người Ngụy Sơn Hà cùng Tống Thanh Hà hét lớn, công kích như điên về phía Cự Bức Thú.

    Chỉ có Phó Sùng Sơn cùng Từ Hắc Sơn và Lệ Vô Huyết tấn công một cách hời hợt, bọn chúng ước gì 3 người Lý Phù Trần bị Cự Bức Thú giết chết.

    Ánh sáng màu xanh lục lóe lên, Tô Mộc Vũ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía trên Cự Bức Thú, vung liêm đao màu xanh lục chém xuống, gần như chém đứt cánh của Cự Bức Thú, máu tươi phun trào.

    “Thực lực thật mạnh, chỉ sợ gần bằng với Vô Tình Kiếm Tiết Phong.” Lý Phù Trần con ngươi co rụt lại.

    Tô Mộc Vũ thực lực không cần phải bàn cãi, trong số những võ giả Địa Sát Cảnh hắn đã từng gặp thì xếp thứ hai, người đứng thứ nhất là Vô Tình Kiếm Tiết Phong.

    Tất nhiên, hắn có phán đoán này, bởi vì võ giả thiên tài hắn gặp vẫn còn rất ít.

    Kiếm Si cùng Kiếm Hổ hắn cũng chưa từng gặp.

    Cự Bức Thú thân hình lảo đảo một cái, chuẩn bị bổ nhào đâm xuống đất, căn bản không thể dùng cánh để bay lượn nữa, sau khi rơi xuống đất còn trượt thêm một đoạn dài.

    Cự Bức Thú rơi xuống mặt đất, hiện tại thực lực có thể phát huy ra khoảng ba bốn phần mười cũng là không tồi rồi, dưới sự công kích của tất cả mọi người, yêu thú rất nhanh bị giết chết, sau đó bị mổ bụng, nhưng không tìm thấy yêu hạch.

    Tiếp đó, mọi người lại đụng phải mấy con yêu thú cấp ba cao giai, trong số đó có mạnh có yếu, cũng may khi mọi người cùng liên thủ, cũng đã đủ để đánh giết, không có gì phải lo lắng.

    Nơi đây không có sương mù bao phủ, cộng thêm chỉ dẫn trên bản đồ, sau thời gian nửa ngày, mọi người rốt cuộc cũng tìm được lối vào lăng mộ.

    Lối vào lăng mộ đặt ở trên một ngọn núi nhỏ, cả một đoạn vách núi bị cắt gọt bằng phẳng, trên vách núi kiến tạo một cánh cửa kim loại rất lớn, phía trước cánh cửa là hai cái cột đá.

    “Chết!”

    Cơ hồ trong nháy mắt, đám người Lý Phù Trần cùng Lệ Vô Huyết đều xuất thủ.

    Mục tiêu của ba người Lý Phù Trần là Từ Hắc Sơn, còn mục tiêu của ba người Lệ Vô Huyết là Phàn Thiên Vũ.

    Chỉ là đám người Lệ Vô Huyết không ngờ tới, ba người Lý Phù Trần dường như đoán trước được mục tiêu của bọn chúng là Phàn Thiên Vũ, nên đã bày ra trận hình hai trước một sau, Lý Phù Trần cùng Phàn Thiên Tùng ở phía trước, Phàn Thiên Vũ ở phía sau, ba người tạo thành một cái tam giác ngược.

    Đợt công kích thứ nhất rất đơn giản, 6 người cùng ném ra bảo vật gây sát thương của chính mình.

    Lý Phù Trần ném ra mấy chục viên Oanh Thiên Lôi, giá trị tới mấy trăm ngàn điểm cống hiến.

    Phàn Thiên Tùng cùng Phàn Thiên Vũ ném ra từng viên từng viên thiết cầu, những viên thiết cầu này, khi bay ra một khoảng cách nhất định, sẽ nổ tung, bắn ra vô số bi thép, những viên bi thép này, giống như những đạo sao băng thu nhỏ, có chứa lực xuyên thấu cực mạnh.

    Mà phía đối diện, ba người Phó Sùng Sơn cùng ném ra Oanh Thiên Lôi.

    Thương Lan Tông, Cuồng Đao Tông cùng Thiên Sát Môn, ba tông môn này ở cùng một khu vực, mà ở gần khu vực này có một tông môn hùng mạnh gọi là Phích Lịch Tông, Phích Lịch Tông am hiểu chế tác hỏa khí, Phích Lịch Đạn, Oanh Thiên Lôi, đều là hỏa khí do Phích Lịch Tông chế tác.

    Cả 3 tông môn, thường xuyên đi tới Phích Lịch Tông đặt mua một nhóm hỏa khí.

    Tất nhiên, hỏa khí cao cấp nhất mà Phích Lịch Tông bán ra chính là Oanh Thiên Lôi.

    Một viên Oanh Thiên Lôi, có uy lực đủ để nổ chết một tên võ giả Địa Sát Cảnh cấp thấp tầm thường.

    Ầm ầm ầm!

    Tiếng nổ vang lên mãnh liệt, trong phạm vi một trăm thước, tất cả đều bị nổ tung, ngọn lửa bùng cháy tàn phá tất cả, trong đó còn có rất nhiều viên bi thép bay loạn xạ, đem mặt đất bắn thủng trăm ngàn lỗ.

    Đám người Tô Mộc Vũ từ lâu đã rời khỏi khu vực này, sau khi đánh giá một chút, thì không có hứng thú xem tiếp nữa, liền hướng về phía cánh cửa kim loại.

    Khói bụi mịt mù dần tản đi.

    Trước cảnh cửa kim loại to lớn, rất là bừa bộn.

    Phía ngoài mấy chục thước, ba người Lý Phù Trần trên tay đều cầm một cái khiên lớn, ba cái khiên kết hợp thành hình bán cầu, che thân thể lại.

    Phía đối diện, ba người Phó Sùng Sơn lại có chút chật vật.

    Ba người cũng có khiên chắn, nhưng ba người không có kết hợp với nhau, mà là tự thân bảo vệ mình, uy lực của Oanh Thiên Lôi cùng bi thép, khiến cho bọn họ chịu không ít khổ sở, đặc biệt là Lệ Vô Huyết, trên người hắn có mấy lỗ thủng, đang chậm rãi chảy máu.​
     
    shaoyun, inthenight and buinhi99 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 209: Phòng ngự chân ý

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

    Rất rõ ràng, cả 2 bên đều không đạt được mục đích của mình.

    Thiết cầu của Vô Ưu Môn tuy rất lợi hại, chuyên dùng để phá chân khí hộ thể, nhưng bi thép dù sao cũng quá nhỏ, trừ khi có mấy chục viên cùng lúc bắn về phía kẻ địch, nếu không rất khó có thể đánh chết kẻ địch.

    Bàn về uy lực, thì kém xa so với Oanh Thiên Lôi.

    Tất nhiên, mỗi loại đều có ưu điểm nhược điểm, tuy Oanh Thiên Lôi có uy lực lớn, nhưng có thể dễ dàng phòng vệ, chỉ cần có một cái khiên chắn Huyền Cấp, là có thể bảo vệ bản thân không chịu tổn thương quá lớn.

    Lần công kích này, 2 bên chỉ là muốn thăm dò lẫn nhau, chứ chưa có ý định lấy ra đòn sát thủ.

    Chỉ có điều, coi như là đòn thăm dò, thiệt hại cũng khiến người thường không thể chịu nổi, đồ vật gây sát thương mà sáu người ném ra, gộp lại có giá trị lên tới mấy triệu kim tệ, nếu như dùng để đối phó với võ giả Địa Sát Cảnh tầm thường, cũng đủ để nổ chết mấy trăm người.

    Ngay khi 6 người chuẩn bị tiếp tục lao lên chém giết thì.

    Cót két!

    Đám người Tô Mộc Vũ, cũng không biết đã dùng phương pháp gì, mà có thể mở ra cánh cửa lớn bằng kim loại, từ trong cánh cửa phát ra ánh sáng màu xanh lam chói lọi, ánh sáng che khuất đám người Tô Mộc Vũ, đồng thời cũng che khuất đám người Lý Phù Trần.

    Ánh sáng màu xanh lam chói lọi bắt đầu co rút lại, cánh cửa lớn bằng kim loại đã đóng lại, tất cả mọi người đều biến mất.

    “Nơi này là bên trong lăng mộ?” Lý Phù Trần mở mắt ra, thấy mình đang đứng trong một đại sảnh tối tăm làm từ đá.

    Hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu đánh giá xung quanh.

    Nhìn qua nơi đây rất là cổ xưa, chỉ sợ đã có lịch sử mấy trăm năm rồi, phía trên đỉnh đầu tầm bảy tám mét có treo một hàng đèn dầu, theo sự xuất hiện của hắn, từng cây đèn bắt đầu bốc cháy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mang theo cảm giác lành lạnh.

    “Lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh, có thần kỳ đến như vậy?” Lý Phù Trần cảm thấy hoài nghi.

    Có thể kiến tạo lăng mộ ở Mê Vụ Chi Địa, vốn đã là cực kỳ bất phàm, mà ánh sáng màu xanh lam xuất hiện ban nãy, chỉ sợ đã thoát ra khỏi phạm trù năng lực của võ giả Thoát Thai Cảnh.

    Đưa tay ra hút một cái, một ngọn lửa trên cây đèn bị Lý Phù Trần hút tới.

    Phốc một tiếng!

    Tầng chân khí mà Lý Phù Trần bố trí, trực tiếp bị ngọn lửa xuyên thủng, ngọn lửa to cỡ quả trứng gà rơi trên mặt đất, ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy không hề có dấu hiệu bị dập tắt.

    Đây là một ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa vô cùng tinh khiết, giống như là một đóa hoa bằng thủy tinh, mà ở trung tâm của ngọn lửa, là một giọt chất lỏng sền sệt màu xanh lam.

    “Chẳng lẽ là máu của yêu thú cấp sáu Hoang Huyết Lam Diễm Thú?” Lý Phù Trần nghi ngờ không thôi.

    Hắn đã từng xem qua một quyển sách tranh cổ xưa, có ghi chép về các loại yêu thú mạnh mẽ, trong đó có Hoang Huyết Lam Diễm Thú.

    Toàn thân Hoang Huyết Lam Diễm Thú được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh lam, chỉ một đốm lửa nhỏ, cũng có thể đốt chết một vị võ giả Thoát Thai Cảnh, cho dù đã chết, ngọn lửa trên thân yêu thú vẫn cháy mãi, cho tới khi máu thịt khô héo mới thôi.

    Yêu thú cấp 6 Hoang Huyết Lam Diễm Thú, là một tồn tại vô cùng cường đại, thổi một hơi đã có thể giết chết võ giả Thoát Thai Cảnh, thế nhưng bên trong lăng mộ này, lại lấy máu của chúng để làm nhiên liệu, đốt lấy ánh sáng, hiện tại cho dù có ai đó khẳng định với Lý Phù Trần, đây là lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh, thì hắn cũng không thể tin nổi X-phone thật tuyệt vời ^-^.

    Lý Phù Trần muốn thu giữ ngọn lửa này, đáng tiếc là hắn chỉ có thể dùng chân khí dẫn dắt ngọn lửa, chứ không thể khống chế, một khi chân khí của hắn tới quá gần ngọn lửa, thì sẽ bị ngọn lửa đốt cháy thành hư vô.

    Sau một khắc, từ trên cây đèn truyền đến một luồng hấp lực kỳ dị, hút ngọn lửa màu xanh lam lên, trở lại cây đèn ban nãy.

    “Không biết cái lăng mộ này, là lăng mộ của cường giả thuộc cấp bậc nào.” Lý Phù Trần trong lòng rất hiếu kỳ.

    Cường giả siêu cấp biến mất đã lâu, những ghi chép liên quan tới bọn họ đều rất mơ hồ, hay là chỉ có võ giả Thoát Thai Cảnh mới có thể tiếp xúc được nhiều thông tin hơn, hiện tại, chính hắn cũng không biết gì hết.

    Trong đại sảnh cũng không có gì đặc biệt, Lý Phù Trần tiếp tục đi ra ngoài.

    Lăng mộ rất lớn, có rất nhiều con đường, giống như là mê cung vậy.

    Không biết đi trong bao lâu, Lý Phù Trần phát hiện ra một căn phòng.

    Khi hắn tiến vào trong căn phòng, cả người bị đẩy lùi ra ngoài.

    Lý Phù Trần nhíu mày, tay phải chậm rãi đưa về hư không trước cánh cửa.

    Hắn cảm nhận được một luồng chân khí vô hình, nhưng tồn tại một cách chân thực, hình thành lên bức tường ngăn cản bàn tay Lý Phù Trần, hắn tiếp tục dùng sức nhấn một cái, bức tường này còn có thể co dãn, phản chấn khiến cho bàn tay của Lý Phù Trần tê dại.

    “Chẳng lẽ là chân lý võ đạo?” Lý Phù Trần cảm thấy rùng mình.

    Địa Cấp chân lý võ đạo, có thể thoát ly khỏi phạm trù võ học, tồn tại một cách độc lập, rất rõ ràng, ở cửa gian phòng này, có một đạo phòng ngự chân ý, không phá vỡ đạo phòng ngự chân ý này, thì đừng nghĩ có thể tiến vào.

    Rút ra Ô Kim Kiếm, Lý Phù Trần xuất ra một chiêu đâm về phía hư không cánh cửa.

    Hư không vặn vẹo một hồi, lực phản chấn cường đại khiến cho mặt đất nơi Lý Phù Trần đang đứng không được ổn định.

    “Có phản ứng!” Lý Phù Trần cảm thấy vui vẻ, nếu đã có phản ứng, thì rõ ràng có thể phá tan đạo phòng ngự chân ý này.

    Tinh Hỏa Kiếm Ý!

    Toàn Lưu Kiếm Ý!

    Lý Phù Trần phát hiện, nếu muốn phá tan phòng ngự chân ý, nhất định phải dùng chân ý để bào mòn, nếu như không dùng tới chân ý, căn bản không thể lay động được đạo phòng ngự chân ý này.

    Trôi qua nửa canh giờ, đạo phòng ngự chân ý rốt cuộc cũng bị Lý Phù Trần phá tan.

    Đi vào trong gian phòng, Lý Phù Trần nhìn thấy một cái bàn dài, ở trung tâm cái bàn, có một quyển sách bằng da thú.

    “Chắc là bí tịch võ học!” Lý Phù Trần đi tới, cầm lấy quyển sách da thú, sau đó mở ra.

    “Nguyên Đan Công, Huyền Cấp trung giai công pháp, nếu tu luyện thành công, trong cơ thể sẽ ngưng tụ Nguyên Đan Chân Khí, có thể kéo dài tuổi thọ, chí ít cũng phải sống trên trăm tuổi.” Nhìn thấy lời giới thiệu trên quyển sách da thú, Lý Phù Trần nhíu mày, công pháp giúp gia tăng tuổi thọ, vốn rất ít ỏi.

    Phần lớn các loại công pháp, đều theo đuổi lực sát thương cùng lực bộc phát, có sức ép rất lớn tới cơ thể người tu luyện, trừ phi đạt tới Thoát Thai Cảnh, bằng không chỉ có thể thọ tới 100 tuổi, ví như Phần Thiên Chân Công, người tu luyện phải chịu sức ép rất lớn, nếu như không tu luyện Công Pháp Luyện Thể, căn bản không thể tu luyện, nếu cố tình luyện thì sẽ bị lửa từ trong người bùng ra thiêu đốt đến chết.

    “Lần trước ta đưa cho cha mẹ công pháp Hoàng Cấp đỉnh giai Tam Nguyên Quyết, đẳng cấp vẫn quá thấp, quyển Nguyên Đan Công này, vừa vặn có thể để cho cha mẹ tu luyện.” Tuy rằng cha mẹ còn chưa trở thành võ giả Địa Sát Cảnh, nhưng sau này nhất định sẽ là võ giả Địa Sát Cảnh.

    Mà võ giả Địa Sát Cảnh, nếu tu luyện công pháp Hoàng Cấp đỉnh giai, thì phải mất rất nhiều năm mới có thể nâng lên một tầng cảnh giới, nếu như có công pháp Huyền Cấp trung giai thì sẽ khác, tốc độ tu luyện sẽ được gia tăng rất nhiều.

    Cất đi quyển sách da thú, Lý Phù Trần đi ra khỏi căn phòng.

    Cũng trong lúc đó, ở những nơi khác trong lăng mộ, tất cả mọi người đều gặp căn phòng thứ nhất.

    Ngoại trừ Tô Mộc Vũ, những người còn lại đều không nắm giữ Huyền Cấp trung giai chân ý, nên phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phá tan phòng ngự chân ý.

    Lý Phù Trần vẫn tiếp tục đi tới, chợt nghe thấy đằng trước có tiếng động.

    “Đáng ghét, đạo phòng ngự chân ý này sao lại chắc chắn đến như vậy, đã mất một canh giờ, còn không thể phá tan.” Từ Hắc Sơn tức giận vô cùng, tay cầm Lưu Tinh Chùy, điên cuồng oanh kích về phía hư không, phát ra âm thanh như tiếng sấm.

    Lỗ tai khẽ động, Từ Hắc Sơn vội vã nghiêng đầu.

    Có một bóng đen phá không mà đến, đang trên đường bay bỗng nhiên biến mất.

    “Nguy hiểm!” Từ Hắc Sơn tê dại cả da dầu, thân hình chỉ kịp di chuyển một chút.

    Phốc!

    Máu tươi từ sau lưng chảy ra, đạo bóng đen vẫn còn lực đánh lên vách tường, phát ra âm thanh đinh đang giòn giã.

    “Chết!” Một bóng người bất ngờ tấn công tới, rõ ràng là Lý Phù Trần.

    “Lý Phù Trần, ngươi muốn chết.” Từ Hắc Sơn đã bị trọng thương, nhưng dù sao hắn cũng là võ giả Địa Sát Cảnh bát trọng, nhanh chóng dùng thiết côn trong tay chặn lại.

    Đốm lửa óng ánh nổ lắp bắp, thân hình Từ Hắc Sơn bay ngược ra sau, há mồm phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.

    Không thể đánh chết Từ Hắc Sơn, Lý Phù Trần cũng không cảm thấy thất vọng, lúc trước hắn có thể đánh chết Lưu Nghiễm Phong của Ngân Y Tông, là bởi vì trước đó đối phương không nhận ra sự tồn tại của Lý Phù Trần, mà lần này, Từ Hắc Sơn đã sớm nhận ra nguy cơ, thân thể kịp lách khoảng một tấc, nếu không, tuyệt đối sẽ bị mảnh quạt chiến đâm xuyên tim.

    “Lý Phù Trần, ngươi dám giết ta, Thiên Sát Môn nhất định sẽ không bỏ qua đâu.” Từ Hắc Sơn tỏ vẻ oán độc cùng hoang mang.​
     
    shaoyun, inthenight and buinhi99 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 210: Tinh thạch cùng Mệnh Tuyền Thuật

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

    “Ta không giết ngươi, thì người Thiên Sát Môn sẽ buông tha ta sao?” Lý Phù Trần nở nụ cười, giống như nhìn kẻ ngốc.

    Bản chất của một người ra sao, khi sắp chết sẽ lộ rõ ra.

    Cường giả, không chỉ phải có thực lực đủ mạnh, tâm cũng phải đủ vững.

    Rất rõ ràng, Từ Hắc Sơn không phải cường giả, hắn chỉ là một kẻ chuyên ỷ thế ức hiếp người yếu.

    “Nếu giết ta, ngươi liền triệt để đắc tội với Thiên Sát Môn, hi vọng ngươi không mắc sai lầm.” Từ Hắc Sơn bị thương rất nặng, mảnh quạt chiến này có uy lực rất lớn, nếu như hắn đoán không sai, mảnh quạt chiến này hẳn là mảnh vụn của vũ khí Địa Cấp, hơn nữa còn là mảnh vụn vũ khí Địa Cấp có phẩm cấp cao.

    Nguy cơ tử vong bao trùm, việc duy nhất mà Từ Hắc Sơn có thể làm đó là đe dọa Lý Phù Trần.

    “Hôm nay cho dù ngươi có nói gì, cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.” Lý Phù Trần bước từng bước đi về phía Từ Hắc Sơn.

    “Lý Phù Trần, nếu giết ta, ngươi nhất định sẽ phải chết, không có người nào có thể cứu ngươi, Thiên Sát Môn ta, nhất định sẽ giết toàn tộc ngươi.” Từ Hắc Sơn nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi lùi về sau.

    “Chết đến nơi rồi, còn dám uy hiếp ta.” Nếu Từ Hắc Sơn không bị trọng thương, thì Lý Phù Trần còn yếu hơn đối phương một cấp bậc, thế nhưng Từ Hắc Sơn đã bị trọng thương, Lý Phù Trần căn bản không có gì phải kiêng kỵ, thi triển ra Tinh Hỏa Kiếm Pháp, khắp nơi tràn ngập đốm lửa.

    “Phong!” Từ Hắc Sơn chuyển động thiết côn trong tay, dây khóa cùng quả cầu gai cấp tốc xoay tròn, giống như là cánh quạt của cối xay gió, cản trở từng mảng từng mảng đốm lửa.

    Phốc phốc!

    Không thể ngăn cản tất cả, bởi vì Từ Hắc Sơn đã bị thương nặng, phòng thủ không còn nghiêm mật như trước, có hai đạo đốm lửa xuyên qua tầng phòng ngự.

    Trong nháy mắt, bụng cùng vai trái của Từ Hắc Sơn, xuất hiện lỗ máu cháy đen to chừng quả đấm.

    “Lý Phù Trần, cầu xin ngươi đừng có giết ta, ta biết mình sai rồi, từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi đối địch, ta xin thề.” Từ Hắc Sơn run sợ, hắn còn chưa có sống đủ, hắn còn có tiền đồ rất tốt đẹp, một khi chết rồi, tất cả đều vô nghĩa.

    Lý Phù Trần ánh mắt vô tình, xuất kiếm chiêu sau so với chiêu trước càng thêm tàn nhẫn.

    Phốc phốc phốc phốc!

    Trên người Từ Hắc Sơn xuất hiện rất nhiều lỗ máu bị cháy đen to chừng quả đấm.

    “Lý Phù Trần, ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây.” Rốt cuộc, trước khi trút hơi thở cuối cùng, Từ Hắc Sơn tuyệt vọng, gào thét ra những lời oán độc.

    Đem trường kiếm bỏ vào vỏ, Lý Phù Trần chậm rãi thở ra một hơi dài.

    Con đường võ đạo, tràn ngập gian khổ, cùng giết chóc, không có ai có thể thuận buồm xuôi gió bước lên võ đạo đỉnh phong.

    Càng về sau, giết chóc sẽ càng nhiều, có điều Lý Phù Trần cũng không tỏ ra sợ hãi.

    Đưa tay ra hút một cái, túi trữ vật của Từ Hắc Sơn bị hút tới tay Lý Phù Trần.

    Truyền chân khí vào, túi trữ vật mở ra, bên trong có vài tấm thẻ vàng, cùng rất nhiều đan dược, còn có một khối đá nhỏ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

    “Khối đá này là?” Lý Phù Trần cố nhớ lại, rất nhanh tìm thấy một cái tên.

    “Tinh thạch”, đây chính là chìa khóa dùng để tiến vào Tinh Lộ Bí Cảnh.

    Có người nói, tinh thạch từ trên trời rơi xuống.

    Mối khi tinh thạch từ trên trời rơi xuống Bách Chiến Vực, không biết là một khối hay nhiều khối cùng rơi xuống.

    Võ giả ở Bách Chiến Vực, tùy vào vận may của mỗi người mà nhặt được tinh thạch, bởi vì tinh thạch chỉ hữu dụng với võ giả có tu vi Địa Sát Cảnh và từ 35 tuổi trở xuống, cho nên có một số người nhặt được nhưng không phù hợp với điều kiện, sẽ đem tinh thạch ra bán đấu giá, bình thường có thể bán được mấy trăm ngàn, thậm chí gặp người cần có thể bán được hơn triệu kim tệ, phất lên nhanh chóng.

    “Không ngờ Từ Hắc Sơn lại có một khối tinh thạch, vận may của hắn cũng không tệ, đáng tiếc, có vận nhưng không mệnh, cuối cùng chỉ là công dã tràng.” Lý Phù Trần không có vội tiến vào Tinh Lộ Bí Cảnh, hắn dự định sau hành trình thám hiểm lăng mộ thì, sẽ tiến vào Tinh Lộ Bí Cảnh kiến thức một chút.

    Cất đi túi trữ vật, Lý Phù Trần nhìn về phía cửa căn phòng.

    Không có gì bất ngờ, căn phòng này cũng được bố trí một đạo phòng ngự chân ý, nếu như không quá tập trung tấn công đạo phòng ngư chân ý này, thì Từ Hắc Sơn cũng không bị Lý Phù Trần đánh lén đắc thủ.

    Sau gần nửa canh giờ, Lý Phù Trần phá tan phòng ngự chân ý, tiến vào căn phòng.

    Khi Lý Phù Trần tiến vào trong căn phòng, cũng giống như căn phòng lúc trước, có một cái bàn dài, ở trung tâm cái bàn, là một quyển sách bằng da thú.

    Mở ra xem, “Mệnh Tuyền Thuật, bí pháp 3 sao, có thể kích thích tiềm năng sinh mệnh của bản thân, trong nháy mắt khôi phục thương thế, nhưng quá mức bá đạo, phải dùng cẩn thận.”

    “Không ngờ là bí pháp chữa thương.” Lý Phù Trần tỏ ra vui mừng.

    Trên con đường tu hành, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, một vài vết thương nhỏ có thể không sao, thế nhưng một khi bị trọng thương, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng trạng thái của võ giả, mà nếu như tu luyện Mệnh Tuyền Thuật, trong nháy mắt có thể khôi phục một phần thương thế, ở hoàn cảnh nhất định, tác dụng không hề nhỏ hơn so với bí pháp bốn sao thậm chí cả bí pháp năm sao.

    Tất nhiên, không có cái gì là miễn phí.

    Mỗi một lần kích phát Mệnh Tuyền Thuật, là một lần tiêu hao tiềm năng sinh mệnh, nếu như tiêu hao hết tiềm năng sinh mệnh, đồng nghĩa với tiêu hao hết tuổi thọ của chính mình. Có thể hiểu đơn giản, Mệnh Tuyền Thuật dùng tiềm năng sinh mệnh để khôi phục thương thế.

    Mặc dù phải trả giá rất đắt, thế nhưng môn bí pháp 3 sao này, vẫn rất là quý báu.

    Mạng cũng không còn, thì có ai quan tâm đến tiềm năng sinh mệnh nữa, chỉ cần có thể sống, thì tất cả đều đáng giá.

    “Có môn bí pháp này, bằng có thêm nửa cái mạng.” Lý Phù Trần cẩn thận cất giữ Mệnh Tuyền Thuật.

    Lý Phù Trần không biết là, khi hắn đi khỏi đó không lâu, xác chết Từ Hắc Sơn bỗng mở mắt ra, hai con mắt trợn trừng, tròng trắng hoàn toàn biến thành màu đen, còn con ngươi thì biến thành màu trắng, ngược lại so với người thường.

    Máu thịt nhúc nhích, mấy cái lỗ máu cháy đen trên người Từ Hắc Sơn, từng cái từng cái nhanh chóng khép lại, chỉ sau chốc lát công phu, đã triệt để khôi phục.

    “Hê hê, cảm giác có thân thể thật là tốt, có điều thân thể này quá yếu ớt, cần phải bồi bổ mới được.” Từ Hắc Sơn liếm môi một cái, đầu lưỡi kéo dài ra tới nửa thước.

    “Lý Phù Trần.” Lý Phù Trần đi thêm một lúc thì thấy Phàn Thiên Vũ, mà Phàn Thiên Vũ cũng nhìn thấy hắn.

    “Còn chưa phá tan sao?” Lý Phù Trần hỏi.

    Phàn Thiên Vũ gật đầu, “Đạo phòng ngự chân ý này, cần phải lấy chân ý để bào mòn, mà chân ý của ta quá yếu.”

    “Để ta giúp ngươi.” Lý Phù Trần rút ra Ô Kim Kiếm, lấy Tinh Hỏa Kiếm Ý đánh lên Phòng Ngự Chân Ý.

    Chỉ sau chốc lát công phu, phòng ngự chân ý bị phá tan.

    “Đa tạ.” Phàn Thiên Vũ ánh mắt sáng lên, nàng cũng cảm giác được, cái lăng mộ này, cũng không phải là lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh, hẳn phải là lăng mộ của võ giả Đấu Linh Cảnh.

    Bên trong lăng mộ của võ giả Đấu Linh Cảnh, khẳng định có rất nhiều đồ tốt.

    “Ngươi đi vào đi, ta đứng chờ ở ngoài.” Lý Phù Trần nói.

    “Được.” Phàn Thiên Vũ đi vào.

    Rất nhanh, Phàn Thiên Vũ đi ra, trong tay cầm quyển sách da thu giơ lên, nói: “Là một môn bí pháp 3 sao, gọi là Dưỡng Nhan Thuật, dùng để duy trì nhan sắc tuổi trẻ.”

    “Xem ra chủ nhân của lăng mộ này rất am hiểu thuật dưỡng sinh.” Lý Phù Trần cười nói.

    Nguyên Đan Công, Mệnh Tuyền Thuật cùng với Dưỡng Nhan Thuật, đều có liên quan đến tiềm năng sinh mệnh.

    “Ngươi đã tìm được bí pháp gì?” Phàn Thiên Vũ hỏi.

    Lý Phù Trần nói: “Ta tìm được một môn công pháp Huyền Cấp trung giai Nguyên Đan Công, cùng một môn bí pháp 3 sao gọi là Mệnh Tuyền Thuật, giúp cho người tu luyện có thể trong nháy mắt khôi phục một phần thương thế, nhưng mà cần phải tiêu hao tiềm năng sinh mệnh, chờ sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng tu luyện.”

    Mệnh Tuyền Thuật tuy quý giá, nhưng vẫn có thể chia sẻ được.

    Có điều phải nói rõ với Phàn Thiên Tùng cùng Phàn Thiên Vũ, không thể đem nội dung bí pháp tiết lộ cho người khác, chính mình tu luyện là được rồi.

    “Ngươi đoán xem, bên trong lăng mộ này có hay không bí pháp bốn sao thậm chí bí pháp 5 sao?” Phàn Thiên Vũ hỏi.

    Lý Phù Trần nói: “Có lẽ là có! Chỉ có điều, lăng mộ này quá quỷ dị, cẩn thận vẫn hơn.”​
     
    shaoyun, inthenight and buinhi99 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)