Tu Chân Vĩnh Hằng Chi Tôn - Kiếm Du Thái Hư - C210

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 118: Nhiều người chỉ trích

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    – Lý sư đệ, mặc dù ta biết ngươi tự tin, nhưng trên Phong Vân Đài, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng nên khinh thường.

    Trần Phương Hoa nhắc nhở Lý Phù Trần.

    Lý Phù Trần gật đầu một cái:

    – Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực, Trần sư tỷ yên tâm.

    Sư tử vồ thỏ!

    Không biết tại sao, Trần Phương Hoa nghe được câu này, tâm thần lập tức trầm tĩnh lại.

    “Liêu Thiên Quân, ngươi đúng là đáng thương a, đắc tội ai không đắt tội, lại đắc tội Lý sư đệ.”

    Trần Phương Hoa thầm nói.

    Lý Phù Trần đến, bầu không khí lập tức nóng lên.

    Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Lý Phù Trần như một bộ cười trên sự đau khổ của người khác.

    – Hả? Quy Nguyên cảnh lục trọng, tên Lý Phù Trần này có tài đức gì, lại tăng lên tới Quy Nguyên cảnh lục trọng.

    Một tên đệ tử Nội Tông cảm ứng khí tức, la lên.

    – Cái gì, Quy Nguyên cảnh lục trọng?

    Nghe vậy, các đệ tử Nội Tông cùng nhau cảm nhận khí tức.

    – Quả nhiên là Quy Nguyên cảnh lục trọng, chuyện này không thể nào, hắn chỉ là một căn cốt phổ thông, tốc độ tăng lên không khỏi quá nhanh đi, có thể so với căn cốt tứ tinh.

    – Nhất định là vì cuộc chiến mà ăn cấm dược gì đó.

    – Không sai, khẳng định là ăn cấm dược, loại cấm dược này, tác dụng phụ cực lớn, tiếp theo ba năm năm, hắn đừng nghĩ đột phá nữa.

    – Hừ, coi như Quy Nguyên cảnh lục trọng thì như thế nào, Liêu Thiên Quân sư huynh chính là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, so với hắn cao hơn ba trọng.

    Mặc dù Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng, khiến cho mọi người rất giật mình, nhưng vẫn không có ai cho rằng Lý Phù Trần có thể chiến thắng Liêu Thiên Quân, hơn nữa mọi người nhất trí cho là Lý Phù Trần ăn một loại cấm dược nào đó.

    – Đồ chó cũng muốn khiêu chiến Liêu Thiên Quân, thật không biết sống chết.

    Trong đám người, Phương Liệt Hải cười lạnh.

    – Lý Phù Trần quá xung động.

    Cao Trường Thiên cùng Ô Thanh Mai không biết từ lúc nào đã tới gần Phong Vân Đài, Cao Trường Thiên thở dài nói.

    Phong Vân Đài là địa phương nào, hắn rất rõ ràng, người đi lên chỉ có một người đi xuống, người còn lại phải bị khiên xuống.

    – Hắn ở bất kỳ nơi nào, đều là vạn chúng chú mục, nam tử như vậy thật hiếm thấy.

    Trong lòng của Ô Thanh Mai bị gieo một hạt giống, hạt giống này như có dấu hiệu nảy mầm.

    – Vũ Văn sư huynh, ngươi đoán Lý Phù Trần có thể kiên trì bao nhiêu chiêu.

    Phía đông Phong Vân Đài, một nhóm người hết sức dễ thấy.

    Người ở trung tâm chính là Vũ Văn Thiên.

    Căn cốt ngũ tinh bất kể ở nơi nào đều là vạn chúng chú mục, như mặt trời ban trưa.

    Thật ra nếu Lý Phù Trần là căn cốt ngũ tinh, có lẽ sẽ không có nhiều chỉ trích như vậy, Phương Liệt Hải cùng Liêu Hải Long cũng không đi đắc tội Lý Phù Trần.

    Phải biết, bất kỳ một căn cốt ngũ tinh nào cũng là tài sản của tông môn, ai dám động căn cốt ngũ tinh, chính là động đến căn cơ của tông môn, dừng nói là Thành chủ của chủ thành, coi như Liêu gia, cao tầng cũng phải bị hưng sư vấn tội.

    Vũ Văn Thiên quan sát Lý Phù Trần một chút, nhận ra Lý Phù Trần chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng, nhàn nhạt nói:

    – Trong vòng trăm chiêu, phải thua.

    Ban đầu, hắn nhận định Lý Phù Trần không kiên trì được hai mươi chiêu, hơn nữa đây là đánh giá cao của hắn.

    Nhưng Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng, khiến hắn có chút bất ngờ, trong lòng của hắn không còn khẳng định như vậy nữa.

    – Một trăm chiêu, Vũ Văn sư huynh đánh giá hắn quá cao đi!

    – Theo ta nhìn thì không quá mười chiêu.

    – Vũ Văn sư huynh nói như vậy, nhất định có đạo lý, ngươi đừng bêu xấu.

    Ngay khi mọi người đang bàn tán thì một người vút lên Phong Vân Đài.

    – Lý Phù Trần, lăn lên cho ta.

    Liêu Thiên Quân quát lên.

    – Liêu Thiên Quân, ngươi gấp gáp muốn chết như vậy sao?

    Lý Phù Trần châm chọc, thân hình lóe lên, nhảy lên Phong Vân Đài.

    – Miệng lưỡi bén nhọn, một hồi ta sẽ cho ngươi khóc không ra nước mắt.

    Liêu Thiên Quân cười gằn.

    – Một lúc nữa ai khóc còn chưa biết?

    Lý Phù Trần phản kích.

    Lý Phù Trần không phản kích còn tốt, một khi phản kích, tất cả mọi người đều nhìn hắn không vừa mắt, cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, vốn có người đồng tình, lập tức thay đổi lập trường, đổi thành ủng hộ Liêu Thiên Quân, hy vọng Liêu Thiên Quân hung hăng hành hạ Lý Phù Trần, để cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng, đạo lý làm người.

    Trên Phong Vân Đài, một tên Chấp Sự Nội Tông xuất hiện, hắn nhíu mày một cái, giống như cũng nhìn Lý Phù Trần không vừa mắt.

    Hắn lấy ra một cuốn da Yêu thú, nhàn nhạt nói:

    – Mời hai vị ký tên, một khi ký tên, ngoại trừ không cho đánh chết đối phương, còn lại không có bất kỳ quy tắc nào, trước khi ký, các ngươi suy nghĩ một chút.

    – Không cần cân nhắc, ta ký.

    Liêu Thiên Quân lập tức ký mình tên.

    – Còn ngươi.

    Chấp Sự Nội Tông nhìn về phía Lý Phù Trần, sâu trong ánh mắt có một tia khinh thường.

    – Ta ký.

    Cầm bút lên, như rồng bay phượng múa, Lý Phù Trần ký tên mình.

    Thu hồi cuốn da Yêu thú, Chấp Sự Nội Tông cao giọng nói:

    – Phong vân quyết đấu chính thức bắt đầu, hai vị tự thu xếp ổn thỏa.

    Nói xong, hắn xoay người nhảy xuống Phong Vân Đài.

    Oanh!

    Nghe vậy, bầu không khí lại nóng lên lần nữa.

    – Minh Nguyệt, đây chính cái tên Lý Phù Trần mà ngươi nói sao? Tu vi không tệ, đáng tiếc quá mức phách lối, tâm tính còn phải bàn lại.

    Trên một sườn núi nhỏ cách đó không xa, một lão già đứng chắp tay sau lưng, bên cạnh hắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

    – Ông nội, ngươi không nên dựa vào ấn tượng ban đầu, ta dám khẳng định, Lý Phù Trần không kém căn cốt ngũ tinh bao nhiêu.

    Nữ tử xinh đẹp tất nhiên là Triệu Minh Nguyệt, nàng không phục lão giả nói chuyện, nên cãi lại.

    – Đừng nói quá.

    Lão giả cười nhạt.

    – Hừ, ngươi chờ nhìn đi!

    Triệu Minh Nguyệt có chút giận dỗi.

    – Ngươi không phải vừa ý người ta chứ?

    Tựa hồ nghĩ tới điều gì, lão giả khẩn trương, hắn không hy vọng cháu gái của mình, kết hợp với một căn cốt phổ thông.

    Thứ như căn cốt này, cùng huyết mạch di truyền có quan hệ.

    Căn cốt của cha mẹ không tệ, căn cốt của con sẽ không kém.

    Căn cốt của cha mẹ kém, thì căn cốt của con sẽ rất tệ.

    Cháu gái của hắn là căn cốt tứ tinh thuần âm, loại căn cốt này, không kém gì căn cốt ngũ tinh.

    – Ông nội, ngươi nói gì!

    Triệu Minh Nguyệt giận lên.

    – Minh Nguyệt, ngươi nghiêm túc nói cho ta, ngươi có phải thích hắn hay không?

    Lão giả nghiêm túc, thậm chí mang theo một tia nghiêm nghị.

    Triệu Minh Nguyệt do dự một chút, lắc đầu.

    – Như vậy thì tốt.

    Khí tức như có như không trên người lão giả tản đi, lại khôi phục dáng vẻ như trước.

    Trên Phong Vân Đài, Lý Phù Trần cách Liêu Thiên Quân hơn hai mươi thước.

    Liêu Thiên Quân cười một tiếng, trên thân thể ngang tàng, bộc phát ra khí thế kinh người, cổ khí thế này như phong bạo, cuốn tới Lý Phù Trần.

    Không đợi Lý Phù Trần phản ứng, Liêu Thiên Quân quát lớn một tiếng:

    – Địa Khuyết Kiếm Pháp!

    Địa Khuyết Kiếm Pháp là một môn kiếm pháp hết sức tàn nhẫn, trên thân thể bị bất kỳ một vết thương nào, kiếm kình độc ác xảo quyệt, sẽ xâm nhập sâu vào trong cơ thể, phá hư kinh mạch mạch máu, khiến đối thủ muốn chết cũng không xong.

    Một kiếm này vừa ra, trong hư không loé lên từng đạo lệ mang vặn vẹo, lệ mang giống như cá bơi, hết sức linh hoạt.

    – Lại xuất hiện Địa Khuyết kiếm khí, Liêu Thiên Quân sư huynh đã đem Địa Khuyết Kiếm Pháp tu luyện đến cảnh giới Đại Thành a!

    – Thật buồn cười, Lý Phù Trần chỉ sợ không tiếp nổi một kiếm này, trước quyết đấu phách lối như vậy, sợ rằng bây giờ phải quỳ xuống xin tha thứ.

    Một kiếm vô cùng đáng sợ, trực tiếp tấn công Lý Phù Trần, hàn ý um tùm, trong mắt Liêu Thiên Quân đều là sát ý dữ dằn.​
     
    shaoyun, inthenight, matcodon and 3 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 119: Bạo Khí Đan

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai muốn tu luyện tới cảnh giới Đại Thành rất khó khăn, Liêu Thiên Quân là đệ tử Nội Tông Nhị đẳng, có căn cốt tam tinh, cũng phải tốn mười năm.

    Dĩ nhiên, phần lớn đệ tử Nội Tông Nhị đẳng, mười năm, đều có thể tu luyện kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai tới cảnh giới Đại Thành, hoặc tới gần ngưỡng cửa Đại Thành.

    – Địa Khuyết Kiếm Pháp sao?

    Lý Phù Trần hơi có chút kinh ngạc, Địa Khuyết Kiếm Pháp coi như một loại kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai khó tu luyện, không nghĩ tới Liêu Thiên Quân lại có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Thành, ngộ tính đã vượt qua căn cốt tam tinh.

    – Đáng tiếc!

    Lý Phù Trần lắc đầu, nếu hắn không đột phá Quy Nguyên cảnh lục trọng, nói không chừng còn không phải đối thủ của Liêu Thiên Quân.

    Nhưng bây giờ, hai cái Liêu Thiên Quân cũng không phải đối thủ của hắn.

    – Thiên Ngoại Lưu Tinh!

    Huyền Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo lưu quang loé lên, rồi sau đó dừng lại, không nhúc nhích nữa, lập tức, hoả tinh chói mắt bạo phát, Liêu Thiên Quân như bị sét đánh, Huyền Thiết Kiếm trong tay suýt nữa bay ra, cả người ngã về sau, lùi lại.

    Tất cả đều phát sinh quá nhanh.

    Mới chớp mắt, Liêu Thiên Quân còn một bộ khí thế mãnh liệt, một bộ dạng nắm trong tay moi thứ, lập tức, cả người liền bay ra ngoài, ngay cả Lý Phù Trần xuất kiếm như thế nào, mọi người cũng không thấy được, chỉ có thể thấy trong hư không có hoả tinh bùng nổ.

    – Kiếm thật nhanh, thật đáng sợ.

    Mọi người trợn tròn mắt.

    Cái này cũng quá khoa trương đi!

    Liêu Thiên Quân nhưng là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, thậm chí ngay cả một kiếm của Lý Phù Trần cũng không tiếp nổi, những người trước đó nói Lý Phù Trần không tiếp nổi một kiếm, chỉ cảm thấy trên mặt vô cùng đau rát, tựa như có ai tát mấy trăm bạt tay vậy.

    – Cái này!

    Cao Trường Thiên trợn mắt hốc mồm.

    Ô Thanh Mai cũng mở mắt thật to, quên cả hô hấp, trong đầu, không ngừng nghĩ về một kiếm kia, cùng với bộ dáng tự tin ung dung của Lý Phù Trần.

    Nguyên lai, hắn không phải nói mạnh miệng, Liêu Thiên Quân cùng hắn quyết đấu, thật sự là tự tìm đường chết.

    – Cái này không thể nào?

    Chu Khiếu Thiên la thất thanh.

    Vương Lỵ bên cạnh hắn cũng một bộ dáng như thấy quỷ.

    Chu Khiếu Thiên lợi hại, nhưng so với Liêu Thiên Quân không chỉ kém một bậc, mà Liêu Thiên Quân, ngay cả một kiếm của Lý Phù Trần cũng không tiếp nổi, trực tiếp bị đẩy lùi.

    – Không thể nào, làm sao có thể, nhất định là hắn lừa gạt.

    Dưới đài, Liêu Hải Long thất thần, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

    Một năm trước, Lý Phù Trần mạnh hơn hắn một bậc, một năm sau, tiểu thúc Liêu Thiên Quân của hắn lại không tiếp nổi một kiếm của Lý Phù Trần, chuyện này đả kích hắn hết sức to lớn, Võ đạo chi tâm giống như sụp đổ.

    Thấy con trai mình bị Lý Phù Trần dùng một kiếm đánh lui, Liêu Thiên Vân híp mắt, vẻ mặt âm trầm.

    “Đáng chết, Liêu Thiên Quân tại sao phế vật như vậy.”

    Phương Liệt Hải thầm mắng trong lòng.

    Đồng thời, hắn đối với Lý Phù Trần càng thống hận.

    Bản thân hắn là thiếu thành chủ của Sơn Hải Thành, bị Lý Phù Trần khi dễ, chẳng những không báo được thù, ngược lại trơ mắt nhìn đối phương “phong sinh thủy khởi”, chuyện này làm sao hắn có thể chịu nổi.

    – Lý sư đệ, rất tốt a.

    Tâm tình của Trần Phương Hoa vô cùng kích động và cũng hết sức phức tạp, ngắn ngủi trong vòng một năm, Lý Phù Trần không chỉ vượt qua Liêu Thiên Quân, thậm chí ngay cả nàng cũng không nắm chắc chiến thắng Lý Phù Trần.

    Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, toàn bộ Thương Lan Tông cũng không thấy nhiều.

    – Ông nội, như thế nào, ta nói hắn không phải người bình thường mà.

    Triệu Minh Nguyệt đối với kết quả này cũng rất giật mình, cái này vượt qua dự liệu của nàng, nàng không nhịn được đắc ý nói với lão giả.

    Lão giả chậm rãi thở ra một hơi:

    – Tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng, lực lượng thân thể vượt qua 2 vạn cân, Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn, Lưu Tinh Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, ngộ tính như vậy, đúng là không phải người bình thường, nhưng trọng yếu nhất chính là, hắn đối với chuyện nắm chắc thời cơ, vượt qua tầng thứ đệ tử Nội Tông, có thể trong nháy mắt nhìn ra được sơ hở của Địa Khuyết Kiếm Pháp.

    – Cái gì, Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn, lần trước còn tầng thứ mười ba mà.

    Triệu Minh Nguyệt môi đỏ khẽ nhếch, nàng không có nhãn lực như Võ giả Thiên Cương cảnh, cho nên nhìn không ra nhiều thứ.

    – Ngộ tính của người này, có thể so với Kiếm Si, nhưng trước mắt, Kiếm Si là căn cốt tứ tinh, hắn lại không có.

    Nếu như lão giả biết, cảnh giới Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần, không phải Đăng Phong Tạo Cực, mà là Xuất Thần Nhập Hóa, sợ rằng sẽ không nói như vậy, lúc trước Kiếm Si ở Quy Nguyên cảnh lục trọng, cũng không có tu luyện kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, lĩnh ngộ kiếm ý.

    Trên Phong Vân Đài, Lý Phù Trần cũng không truy kích.

    Thực lực của đối phương, ngay cả kiếm ý hắn cũng không cần sử dụng, cần gì phải truy kích.

    Không sai, một chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh vừa rồi, hắn không có dùng kiếm ý, cho nên người ngoài quan sát thì kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh chỉ có cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.

    Làm như vậy là Lý Phù Trần có suy nghĩ của mình.

    Địch thủ của hắn bây giờ có không ít, khó trách khỏi sẽ gặp ám toán, cho nên, lưu lại một ít lá bài tẩy sẽ có tác dụng.

    Lá bài tẩy một khi bị người khác nhìn thấy, đến lúc đó lật bàn cũng không được.

    Hắn không hy vọng phát sinh chuyên này.

    “Nếu như vận dụng kiếm ý, hai cái Liêu Thiên Quân, ta cũng có thể đánh chết trong nháy mắt.”

    Lý Phù Trần thầm nói.

    Có dùng kiếm ý hay không, khác biệt rất lớn, kiếm ý tồn tại, khiến cho tốc độ của Thiên Ngoại Lưu Tinh tăng gấp đôi, uy lực tăng gấp ba lần trở lên.

    Ở trước tốc độ tuyệt đối, cái gì kỹ xảo, cái gì lực lượng, cũng không đáng nhắc tới, một kích chém giết.

    Đáng tiếc, hắn không thể vận dụng, cũng không cần phải vận dụng.

    – Vô liêm sỉ, ngươi vừa rồi làm cái gì?

    Liêu Thiên Quân thối lui hơn mười bước mới dừng lại được.

    Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chất vấn.

    – Ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ thối luicòn kịp.

    Không tới vạn bất đắc dĩ, Lý Phù Trần không muốn cùng Liêu gia liều chết, cho nên, hắn nguyện ý cho đối phương một cái cơ hội lui lại.

    – Nằm mơ, đừng quá cuồng vọng, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, cái gì sống không bằng chết.

    Liêu Thiên Quân nổi giận, viên đan dược ẩn giấu trong miệng, bị hắn cắn bể, lập tức, một cổ lực lượng nóng cháy toả ra, cường độ khí tức ít nhất tăng lên ba thành.

    – Chuyện gì xảy ra, khí tức của Liêu Thiên Quân sư huynh sao trở nên mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ hắn giấu giếm thực lực?

    – Ta đã nói rồi, Lý Phù Trần sao có thể là đối thủ của Liêu Thiên Quân, nhất định là Liêu Thiên Quân sư huynh khinh thường.

    Mọi người bừng tỉnh.

    – Không đúng!

    Trần Phương Hoa nhíu mày.

    Khí tức trên người Liêu Thiên Quân mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng không giống như của mình tu luyện.

    – Đan dược bán Huyền cấp Bạo Khí Đan, thật đúng to gan làm bậy.

    Bên cạnh Triệu Minh Nguyệt, lão giả cau mày nói.

    – Ông nội, đây là hắn không tuân theo quy tắc của Phong Vân Đài, ngươi còn không ngăn cản hắn?

    Triệu Minh Nguyệt nghe vậy liền nói.

    Trên Phong Vân Đài, không cho phép mượn bất kỳ ngoại lực nào, nếu không, công bằng cơ bản nhất của Phong Vân Đài liền không có.

    Lão giả lắc đầu một cái nói:

    – Trước tiên nhìn xem một chút rồi nói, tiểu tử này, hẳn là không đơn giản như vậy!

    Hắn chuẩn bị lúc mấu chốt mới xuất thủ, nếu Lý Phù Trần không cách nào ngăn trở Liêu Thiên Quân, cũng chỉ như vậy, không đến mức hắn phải chú ý.

    – Tiểu tạp toái, lăn xuống cho ta.

    Bạo Khí Đan là đan dược bán Huyền cấp, một viên giá trị 7 vạn kim tệ, ban đầu hắn cho là phụ thân chuyện bé xé ra to, bây giờ nhớ lại, đúng là sáng suốt vô cùng, chỉ cần có thể thắng lợi liền tốt rồi, còn quá trình, ai sẽ quan tâm.

    Cùng với khí thế kinh khủng, Liêu Thiên Quân lại đánh một kiếm tới Lý Phù Trần, kiếm thế cuồng bạo, giống như phong bạo lăng lệ, chém hết vạn vật.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 120: Một kiếm cụt tay

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    – Đan dược tăng phúc chân khí.

    Lý Phù Trần nhíu mày.

    Chuyện này tựa hồ trái với quy tắc của Phong Vân Đài, nhưng ngay cả Chấp Sự Nội Tông phụ trách Phong Vân Đài cũng không lên tiếng, hắn cũng không nói được gì.

    Vù vù vù…

    Cách Lý Phù Trần còn mười thước, Địa Khuyết kiếm khí vặn vẹo, đột nhiên thoát kiếm phóng ra.

    Chân khí ngoại phóng.

    Sau khi nuốt Bạo Khí Đan, Liêu Thiên Quân đạt tới tầng thứ Chân khí ngoại phóng, có thể cách không giết người.

    Lý Phù Trần híp mắt lại, bước chân biến ảo, cả người biến mất vô ảnh vô tung.

    Thối pháp Huyền cấp Sơ giai, Vô Ảnh Thối.

    Cheng cheng cheng!

    Kiếm khi vặn vẹo cọ sát mặt đất, bộc phát ra hoả tinh trắng nhạt.

    – Chạy thoát sao?

    Liêu Thiên Quân hả miệng cười gằn, một kiếm lại một kiếm xuất ra, từng đạo Địa Khuyết kiếm khí vặn vẹo giống như con cá đang bơi lội, phong toả chu vi mười thước.

    Mười thước này, không thể nghi ngờ là tử vong cấm khu.

    Bất kể ai có thực lực không bằng hắn đi vào cấm khu này, tất nhiên sẽ bị vô số kiếm khí cắt thành huyết nhân.

    Bộ pháp của Lý Phù Trần cực nhanh, cả người tựa như mất đi sức nặng vậy, hoá thành một cái bóng quỷ mị, xuyên tới xuyên lui trên Phong Vân Đài, Địa Khuyết kiếm khí như cá bơi không cách nào tới gần hắn.

    Sắc mặt của Liêu Thiên Quân dần dần âm trầm:

    – Ngươi chỉ biết trốn sao? Đồ hèn nhát.

    Hắn làm sao không nhìn ra, thối pháp của Lý Phù Trần chỉ sợ đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, nếu không, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi nhiều Địa Khuyết kiếm khí như vậy.

    – Trốn, cũng chưa chắc.

    Thân hình của Lý Phù Trần lăng không biến chuyển, bàn chân liên tục đạp ba bước trên đất, giống như một luồng khói xanh, xuyên qua vô số Địa Khuyết kiếm khí, trong nháy mắt xuất hiện bên trái Liêu Thiên Quân.

    Liêu Thiên Quân bị bộ pháp của Lý Phù Trần làm hoa mắt dẫn đến thất thủ, phản ứng nhất thời chậm đi một tia.

    Nhưng ngược lại Liêu Thiên Quân cũng lợi hại, thời khắc mấu chốt, thân hình xoay tròn như một con quay, thuận thế thi triển ra tuyệt chiêu của Địa Khuyết Kiếm Pháp, Thiên Tàn Địa Khuyết.

    Vù vù vù vù…

    Cả người như con quay, kịch liệt xoay tròn, cùng lúc đó, từng đạo kiếm khí hình cung hướng bốn phương tám hướng phóng ra, Lý Phù Trần bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không né tránh kịp nữa, chỉ đành phải giơ kiếm triệt tiêu từng đạo kiếm khí.

    Bất tri bất giác, Lý Phù Trần liền bị bức lui ra mười mấy thước.

    – Lần này ta nhìn ngươi làm sao tránh? Cuồng Phong Khoái Kiếm.

    Liêu Thiên Quân dừng xoay tròn, quát lớn một tiếng, kiếm thế biến đổi, Địa Khuyết Kiếm Pháp đổi thành Cuồng Phong Khoái Kiếm.

    Mặc dù Cuồng Phong Khoái Kiếm chỉ là kiếm pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, không huyền ảo bằng Địa Khuyết Kiếm Pháp, uy lực cũng không bằng Địa Khuyết Kiếm Pháp, nhưng thắng ở tốc độ rất nhanh, không chỉ nhanh, hơn nữa còn mãnh liệt, giống như cuồng phong thổi tới, làm người ta không cách nào ngăn trở.

    – Lý Phù Trần phải thua.

    Dưới đài, có người không nhịn được nói.

    Bộ pháp của Lý Phù Trần đúng là rất lợi hại, có thể dễ dàng tránh thoát Địa Khuyết kiếm khí.

    Nhưng khi Liêu Thiên Quân thi triển Cuồng Phong Khoái Kiếm, không gian để Lý Phù Trần tránh né sẽ thu nhỏ lại gấp mấy lần, đừng nói là người, chỉ sợ biến thành một con chim cũng không thoát được.

    Kiếm khí chằng chịt cuốn tới, phạm vi vô cùng rộng, cơ hồ trãi qua hơn phân nữa Phong Vân Đài.

    “Không thể thi triển kiếm ý, chỉ có thể làm như vậy.”

    Lý Phù Trần thu lại Xích Hỏa Huyền Công, vận chuyển Phong Ảnh Quyết, hắn nhẹ nhàng nhúng một cái, như mũi tên rời cung vậy, lập tức phóng ra mấy chục thước, tốc độ như vậy, làm người ta vô cùng kinh ngạc, căn bản không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh tầm thường có thể làm được.

    – Tại sao lại nhanh như vậy.

    Mọi người bị tốc độ của Lý Phù Trần làm sợ choáng váng.

    – Ta không tin, ngươi có thể tránh thoát tất cả công kích của ta.

    Liêu Thiên Quân cuồng bạo, chân khí trong cơ thể không kiềm chế chút nào quán chú lên Huyền Thiết Kiếm, mật độ kiếm khí lại tăng lên lần nữa, cùng lúc đó, tay trái của Liêu Thiên Quân thỉnh thoảng phát ra một quyền, quyền phong cách không bao phủ Lý Phù Trần.

    Trước có quyền phong, sau có kiếm khí dày đặc, nếu là người khác, cho dù là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng đi nữa, lúc này cũng không cách nào tránh né, chỉ có thể chống cự.

    Nhưng, Lý Phù Trần không ở trong nhóm này.

    Hoàn toàn không để ý đến quán tính do tốc độ nhanh mang tới, bàn chân của Lý Phù Trần bàn nhàng điểm mặt đất một cái, thân hình bay ngược lên, chẳng những tránh né quyền phong mà còn vượt qua vô số kiếm khí.

    Nếu chỉ như vậy thì thôi, đằng này, Lý Phù Trần vượt qua kiếm khí, tay trái cách không hút một cái, dưới tác dụng của lực hút cuồng bạo, tốc độ của Lý Phù Trần giống như mũi tên gió, trong nháy mắt rơi xuống đất, bất quá lúc này hắn đầu dưới, chân trên.

    Huyền Thiết Kiếm hướng xuống đất, Lý Phù Trần lộn nhào, thân hình đổi ngược lại, phóng tới sau lưng Liêu Thiên Quân.

    Từ đầu tới cuối, Lý Phù Trần cho người khác cảm giác không tuân theo quy luật tự nhiên, tư thế phản trọng lực giống như thiên địa này không có gì có thể giữ được hắn.

    – Đây còn là người sao?

    – Hắn là quái vật đi?

    Mọi người ngơ ra.

    Bọn họ chưa từng nghĩ tới, thân thể con người, có thể lấy tốc độ như vậy làm một động tác vô cùng khó khăn, chuyện này chính là khiêu khích thị giác cực hạn của họ.

    – Phong Ảnh Quyết, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, Vô Ảnh Thối, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực! Người này thú vị a.

    Con ngươi của lão giả hơi co rúc một cái.

    Hắn cũng phải thừa nhận, ngộ tính của Lý Phù Trần tuyệt đối là cấp bậc yêu nghiệt.

    Không chỉ tu luyện kiếm pháp đến cảnh giới cực cao, mà khinh công cùng thối pháp cũng vượt qua bình thường, người bình thường làm được một chuyện như vậy cũng đáng giá kiêu ngạo rồi.

    – Ngươi thua.

    Không đợi Liêu Thiên Quân xoay người lại, Lý Phù Trần đã gác kiếm trên cổ đối phương.

    Ánh mắt của Liêu Thiên Quân đỏ bừng, hắn điên cuồng hét lên:

    – Thua, ta lúc nào thua.

    Phanh!

    Liêu Thiên Quân đột nhiên đánh một quyền trúng ngực Lý Phù Trần.

    Dù lực lượng thân thể của hắn là 2 vạn cân, lực phòng ngự kinh người, cũng không nhịn được mà phun máu, thân thể bay ra ngoài.

    – Hèn hạ.

    Trần Phương Hoa tức giận mắng.

    – Thật vô sỉ.

    Triệu Minh Nguyệt cũng không nhịn được, cả giận nói.

    Lý Phù Trần đã cho hắn một con ngựa, không nghĩ đối phương không nhận thua, ngược lại ra tay đánh lén Lý Phù Trần.

    – Lý Phù Trần, đừng giả nhân giả nghĩa, ngươi cho là ngươi chiến thắng sao, trên Phong Vân Đài, ngoại trừ không thể giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác, ngươi muốn không chiến mà thắng, đó là chuyện không thể nào, bây giờ nằm xuống cho ta đi! Yên tâm, ta không chỉ chém đứt tứ chi của ngươi, mà đan điền, ta cũng thay ngươi bảo tồn, ha ha ha…

    Liêu Thiên Quân thừa thắng truy kích, Địa Khuyết Kiếm Pháp bao phủ tới Lý Phù Trần.

    “Khinh thường.”

    Lý Phù Trần than thầm.

    Đối phương biết mình không dám giết hắn nên không kiêng kỵ gì.

    Hơn nữa mình cũng đánh giá thấp trình độ vô sỉ của đối phương, dưới khoảng cách gần như vậy, thân pháp của mình căn bản không kịp thi triển, dù sao phạm vị bao phủ của quyền phong quá rộng, trừ khi mình có thể thuấn di, bằng không, không còn cách nào.

    Lý Phù Trần hộc máu bay ngược, mạnh mẽ hít sâu một hơi, phóng lên cao.

    – Nếu không chịu nhận thua, vậy cũng đừng trách ta.

    Lý Phù Trần loé lên hàn quang.

    Phong Ảnh Quyết kết hợp cùng Vô Ảnh Thối, không chỉ có trình độ như thế này.

    Thân như phong, phong như ảnh, ảnh vô tung.

    Lúc này, Lý Phù Trần để cho mọi người thấy được, cái gì là khinh công, cái gì là vượt qua thị giác cực hạn.

    Trong nháy mắt, Lý Phù Trần lại phóng tới sau lưng Liêu Thiên Quân, tốc độ nhanh hơn trước kia không chỉ một bậc.

    Liêu Thiên Quân không nghĩ tới Lý Phù Trần bị thương, tốc độ lại nhanh hơn.

    Nhưng hắn cũng không lo lắng, hắn không tin Lý Phù Trần dám đắc tội Liêu gia, dám động thủ đả thương hắn.

    Nhưng, hắn đánh giá thấp quyết tâm của Lý Phù Trần.

    Lưu quang thoáng qua, Lý Phù Trần một kiếm đâm xuyên qua tay trái của Liêu Thiên Quân, Huyền Thiết Kiếm xoay tròn, hất một cái, một cách tay bay lên, huyết vũ tung toé.

    A!

    Liêu Thiên Quân thét lên thê lương.​
     
    shaoyun, inthenight, buinhi99 and 3 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 121: Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    Thấy Liêu Thiên Quân hét thảm, gần Phong Vân Đài, đã yên tĩnh như tờ, ai cũng không tưởng tượng được, Liêu Thiên Quân sẽ bại thê thảm như vậy.

    Nhất là những người biết Liêu Thiên Quân nuốt Bạo Khí Đan, trong lòng đều khiếp sợ tột cùng.

    Lý Phù Trần mới có Quy Nguyên cảnh lục trọng, chờ hắn tăng đến Quy Nguyên cảnh cửu trọng, như vậy sẽ mạnh tới nhường nào, chẳng lẽ có thể chống lại Võ giả Địa Sát cảnh sao?

    – Thủ đoạn thật độc ác, lại dám đả thương Liêu Thiên Quân sư huynh.

    – Liêu Thiên Quân sư huynh mất đi một cánh tay, chiến lực giảm bớt rất nhiều, cùng cảnh giới chiến đấu, phải ăn thua thiệt lớn.

    – Không sai, tay trái mặc dù nhìn như vô dụng, nhưng có thể đảm bảo thân thể thăng bằng, thời khắc mấu chốt còn có thể hai mặt giáp cônh đối thủ, aizz, đáng tiếc.

    – Hừ, chặt gãy một cánh tay của Liêu Thiên Quân sư huynh, Lý Phù Trần này coi như hoàn toàn đắc tội Liêu gia rồi, cuộc sống sau này sẽ không quá tốt!

    Ngoại trừ kinh ngạc thực lực của Lý Phù Trần thì mọi người cũng giật mình khi Lý Phù Trần quả quyết, tàn nhẫn, đối mặt quái vật khổng lồ như Liêu gia, có lúc chịu thiệt là chuyện khó tránh, nhưng ngươi dám để đối phương chịu thiệt, kia chính là đối phương sẽ cho ngươi biết cái gì là tự tìm đường chết.

    – Ngu xuẩn, thật sự cho là xuống Phong Vân Đài, ân oán liền biến mất sao?

    Vũ Văn Thiên trong lòng không biết cảm thụ gì, lạnh nhạt nói.

    – Tiểu súc sinh, ngươi dám chặt con trai ta một cánh tay, ta đoạn ngươi tứ chi.

    Một tiếng tiếng gầm thét vang lên, một huyễn ảnh xuất hiện trên Phong Vân Đài.

    Là Liêu Thiên Vân.

    Đỡ dậy Liêu Thiên Quân khí tức yếu ớt, đã mất đi một cánh tay, khí thế của Liêu Thiên Vân bùng nổ, tràn ngập toàn bộ Phong Vân Đài.

    Dưới sự bao phủ của khí thế kinh khủng này, Lý Phù Trần cảm giác cảm giác trên người giống như bị một ngọn núi đè xuống vậy, hai đầu gối nhũng ra, như muốn quỳ xuống.

    Tuyệt đối không.

    Lý Phù Trần cắn chặc môi, điên cuồng chống đỡ cổ khí thế này.

    Bởi vì quá sức, Lý Phù Trần cắn vỡ môi của mình, máu chảy ồ ồ.

    – Cha, ta mất một cánh tay, ta xong rồi.

    Liêu Thiên Quân đau không chịu nổi, ánh mắt chết lặng.

    – Thiên Quân.

    Ánh mắt của Liêu Thiên Vân nóng nảy.

    Hắn chưa từng nghĩ tới, Liêu Thiên Quân sau khi nuốt Bạo Khí Đan vẫn thua Lý Phù Trần, chuyện này không giống như dự liệu ban đầu của hắn.

    – Tiểu súc sinh, chính là tỷ thí, ngươi hạ thủ nặng như vậy là có ý gì?

    Liêu Thiên Vân âm u nhìn chòng chọc Lý Phù Trần, trong mắt hiện lên sát cơ.

    Dưới khí thế của đối phương, Lý Phù Trần nói không được câu nào, răng cắn cót két. gân xanh nổi lên.

    Chẳng qua là từ đầu đến cuối, Lý Phù Trần cũng không có hừ một tiếng nào, trong ánh mắt, chỉ có bất khuất, không có chút cầu xin nào.

    Đem biểu tình của Lý Phù Trần nhìn trong mắt, khuôn mặt âm u của Liêu Thiên Vân cũng biến đổi, lấy tu vi Thiên Cương cảnh của hắn bộc phát ra khí thế, lại không khiến đối phương quỳ xuống, ý chí của người này ương ngạnh, nghe mà kinh người.

    Mà người có ý chí như vậy, tương lại tuyệt đối không yếu.

    Người này không thể lưu.

    Liêu Thiên Vân cảm nhận được một cổ nguy cơ tiềm ẩn, sát cơ bùng nổ:

    – Tiểu súc sinh, ngươi còn nhỏ tuổi, lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy, đối với Thương Lan Tông ta mà nói, là một tai họa, hôm nay ta thay mặt tông môn, phế bỏ đan điền, đoạn tứ chi của ngươi.

    Vừa nói, Liêu Thiên Vân hất tay một cái, năm đạo kình khí ác liệt, chia ra tấn công đan điền và tứ chi của Lý Phù Trần.

    “Chẳng lẽ kết thúc như vậy sao?”

    Lý Phù Trần trơ mắt nhìn kình khí tấn công tới, trong lòng gầm thét.

    Dưới đài, mặc dù phần lớn người đều cười trên sự đau khổ của người khác, như cũng có một số người không đành lòng.

    Liêu gia quá mức bá đạo.

    Trên Phong Vân Đài, chỉ cần không giết người, không có bất kỳ quy tắc nào khác.

    Chẳng lẽ chỉ cho phép con trai ngươi đánh tàn phế Lý Phù Trần, cũng không cho Lý Phù Trần đánh thương con trai ngươi, nào có loại đạo lý như thế.

    Huống chi, trước đó Lý Phù Trần đã bỏ qua cho con trai ngươi một lần, bây giờ có kết quả này, là hắn tự gánh chịu.

    Đáng tiếc, Liêu Thiên Vân nghe được tiếng lòng của những người này, cho dù nghe được cũng khịt mũi coi thường.

    Liêu gia của hắn là thế gia cổ xưa của Thương Lan Vực, đệ tử của gia tộc há là loại rác rưỡi như Lý Phù Trần có thể so sánh.

    Mắt thấy Lý Phù Trần sắp trở thành phế nhân.

    – Liêu Thiên Vân, dừng tay.

    Một âm thành già nua hữu lực vang lên, không biết từ nơi nào hạ xuống, sau đó, một bức tường khí xuất hiện chắn trước người Lý Phù Trần.

    Liêu Thiên Vân phát ra năm đạo kình khí, như đá chìm đáy biển, biến mất không dấu vết.

    Không ổn.

    Là Nội Tông Đại trưởng lão!

    Liêu Thiên Vân vô cùng không cam lòng, cắn răng một cái, lại phát ra một kích, một kích này, hắn dùng toàn lực, một cổ kình khí rất kinh người, giống như xé rách hư không vậy, trên đường đi hoá thành một thanh kiếm, hung hăng chém tới tường khí.

    – Càn rỡ, nằm xuống cho ta!

    Bức tường khí ba động, chấn vỡ lợi kiếm, sau đó, một cổ khí thế từ trên trời hạ xuống, hung hăng đè ép lên người Liêu Thiên Vân.

    Một màn kinh người phát sinh.

    Liêu Thiên Vân có tu vi Thiên Cương cảnh nhị trọng lại không chịu nổ cổ khí thế này, cả người nằm xuống, không thể động đậy.

    Phải biết rằng, Liêu Thiên Vân lấy khí thế trấn áp Lý Phù Trần, đều không thể làm Lý Phù Trần quỳ xuống, mà đối phương lấy khí thế đem hắn trấn áp nằm xuống, đây là thực lực mạnh đến cỡ nào.

    Dưới đài, mọi người câm như hến, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

    Nội Tông Trưởng Lão tranh đấu, không phải bọn họ có thể nghị luận, quấy rầy.

    Bầu trời phía trên Phong Vân Đài, một lão giả mặc thanh bào hạ xuống, vẻ mặt tức giận.

    Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn, Thiên Cương cảnh đỉnh phong, một trong những cao tầng chân chính của Thương Lan Tông, ngoại trừ Tông chủ, Thái Thượng trưởng lão cùng với Hộ pháp của tông môn ra, hắn có địa vị tôn quý nhất.

    – Liêu Thiên Vân, ngươi quá càn rỡ, ngươi cho rằng ngươi là ai, có thể tùy ý nhúng tay vào quyết đấu trên Phong Vân Đài, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản.

    Triệu Vô Tẫn cũng chưa thua lại, tiếp tục đè ép Liêu Thiên Vân.

    Liêu Thiên Vân nằm trên đất giận dữ hét:

    – Đại trưởng lão, người này lòng dạ ác độc, không niệm tình đồng môn, chặt con trai ta một cánh tay, ta há tha cho hắn.

    Trên mặt của Triệu Vô Tẫn thoáng hiện vẻ cổ quái, da mặt của người này đúng là dầy, lời như vậy cũng nói ra được, không khỏi hừ một tiếng, nói:

    – Lên Phong Vân Đài, nơi nào còn tình đồng môn, hơn nữa con trai ngươi quá mức hùng hổ dọa người, đây là hắn tự rước lấy, gieo gió gặp bão.

    – Bất kể như thế nào, đệ tử của Liêu gia ta, không phải hắn có thể so sánh, Đại trưởng lão, mời ngươi nhất định phải xử phạt hắn.

    – Buồn cười, cút cho ta, nếu để ta biết Liêu gia ngươi dám đối phó người này, ta nhất định sẽ thông báo Tông chủ, trừng trị Liêu gia ngươi.

    Trên mặt của Triệu Vô Tẫn lộ ra vẻ chán ghét, khí thế cuốn một cái, trực tiếp hất Liêu Thiên Vân cùng Liêu Thiên Quân bay ra ngoài.

    Ngay khi Triệu Vô Tẫn chuẩn bị nói mấy câu cùng Lý Phù Trần thì một âm thanh già nua khác truyền tới.

    – Đại trưởng lão, ngươi cũng quá bá đạo đi! Liêu gia ta thay Thương Lan Tông lập nhiều công lao, ngươi lại đối với Liêu gia ta như vậy.

    Từ xa, một bóng người mặc thanh bào bay tới, là một lão già tóc trắng, so với Triệu Vô Tẫn còn lớn tuổi hơn, khí tức trên người, như vực sâu dưới biển, nhìn qua, giống như một vòng xoáy khổng lồ, tinh khí thần đều phải bị hút vào trong đó.

    – Liêu Hải Vương, rốt cuộc là ta bá đạo, hay là Liêu gia ngươi bá đạo, trong lòng ngươi biết rõ, không cần ta cãi với ngươi, mau dẫn đệ tử Liêu gia ngươi đi đi!

    Triệu Vô Tẫn một lời nói ra tên của lão già tóc trắng.

    Hí!

    Không ít người hút một ngụm khí lạnh.

    Hôm nay là ngày nào, đầu tiên là Nội Tông Đại trưởng lão Triệu Vô Tẫn tới xem cuộc chiến, bây giờ ngay cả lão tổ Liêu gia Liêu Hải Vương cũng tới.

    Liêu Hải Vương, Thiên Cương cảnh cửu trọng, Nội Tông Trưởng Lão trước mười tại Thương Lan Tông, địa vị chỉ kém hơn Nội Tông Đại trưởng lão phân nửa.

    Liêu Hải Vương da mặt khô héo, con ngươi đục ngầu nhìn chòng chọc Lý Phù Trần một cái, rồi sau mang ba người Liêu Thiên Vân rời đi.​
     
    shaoyun, inthenight, matcodon and 3 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vĩnh Hằng Chí Tôn
    Tác giả: Kiếm Du Thái Hư
    Chương 122: Trở thành Nội Tông Thiên kiêu

    Dịch giả: rolland
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: rolland

    “Đây chính là Võ giả Thiên Cương cảnh sao?”

    Cả người Lý Phù Trần mồ hôi đầm đìa, giống như mới vừa từ trong nước bò ra vậy.

    Võ giả Thiên Cương cảnh quá mạnh mẽ, căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần dùng khí thế đè ép liền có thể ép chết người.

    Hắn có thể kháng cự khí thế của Liêu Thiên Vân không phải vì hắn có bao nhiêu cường đại. Trên thực tế, coi như đệ tử Nội Tông Nhất đẳng có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng cũng chưa chắc gánh nổi khí thế của Liêu Thiên Vân, bởi vì đây không phải là áp bách lên tu vi mà là lên tâm linh ý chí.

    Tâm linh ý chí hết sức kỳ diệu, nó có thể can thiệp thực tế.

    Một người bình thường, nếu trong tiềm thức tự cho mình có bệnh, vậy thì rất nhanh, thân thể hắn sẽ có vấn đề.

    Có nơi rất tà môn, ma quỷ lộng hành, người đi vào, sau đó đi ra, từng cái giống như trúng tà vậy, vẻ mặt quỷ dị, thậm chí có lúc làm nhiều chuyện khiến người khác không thể giải thích được, thật ra đó chính là tâm linh ý chí vặn vẹo, tạo thành ảo giác.

    Tâm linh ý chí là bản chất bên trong con người, khi cái bên trong này bị áp bách, thì thân thể sẽ phản ứng kịch liệt.

    Một vài người tu luyện tâm linh, thậm chí một cái ánh mắt cũng làm người khác xuất hiện ảo giác, làm người ta làm chuyện không theo ý muốn của bản thân.

    Dĩ nhiên, người như vậy quá ít, ngàn vạn không có một, loại này chỉ có trong truyền thuyết. Người có căn cốt đặc thù mới có thể tu luyện tâm linh của bản thân.

    Lý Phù Trần có thể kháng cự khí thế áp bách của Liêu Thiên Vân chủ yếu bởi vì linh hồn của hắn cường đại hơn người khác nhiều lần, ý chí mạnh hơn người thường. Nếu không, bản thân hắn không thể kháng cự.

    – Không sai, có thể đánh bại Liêu Thiên Quân sau khi dùng Bạo Khí Đan, đã làm ta kinh ngạc, không nghĩ tới ngươi có thể kháng cự lại khí thế của Liêu Thiên Vân. Ngươi phải biết, cho dù Võ giả Địa Sát cảnh cũng không gánh nổi.

    Triệu Vô Tẫn xoay người, đầy tán thưởng nhìn Lý Phù Trần.

    Ngộ tính mạnh mẽ cũng được đi, đằng này, tâm linh ý chí cũng mạnh như vậy, Triệu Vô Tẫn cũng phải nổi lên lòng yêu tài.

    Có lẽ căn cốt phổ thông sẽ hạn chế thành tựu của Lý Phù Trần, nhưng lấy tiềm lực trước mắt của Lý Phù Trần mà xem, đột phá đến Địa Sát cảnh sẽ không có vấn đề gì, mà lấy ngộ tính của hắn, chỉ cần tăng lên tới Địa Sát cảnh, tuyệt đối là cường giả trong Địa Sát cảnh.

    Nếu đủ cơ duyên, đột phá đến Thiên Cương cảnh cũng không là chuyện không thể.

    – Đa tạ Đại trưởng lão tương trợ, Phù Trần không bao giờ quên.

    Lý Phù Trần cảm kích nói.

    Nếu không phải Triệu Vô Tẫn xuất thủ, giờ đây hắn đã trở thành một phế nhân, cái gì Võ đạo đỉnh phong, cái gì kiếm đạo đỉnh phong, hoàn toàn không quan hệ với hắn.

    – Hừ, nơi này là Thương Lan Tông, mặc cho hắn càn quấy, Thương Lan Tông còn có uy tín gì đáng nói.

    Triệu Vô Tẫn hừ lạnh.

    – Gia gia, Liêu gia vô sỉ, bá đạo như vậy, không bằng ngươi đến chỗ Tông chủ kiện bọn hắn một cái.

    Triệu Minh Nguyệt nhảy lên nói.

    Triệu Vô Tẫn lắc đầu:

    – Không đơn giản như vậy, ngươi cho rằng vặn ngã một thế gia cổ xưa dễ dàng như vậ sao? Ngoài mặt, thực lực của bọn họ không bằng Triệu gia chúng ta, nhưng bàn về mạng lưới giao thiệp, không yếu hơn Triệu gia, thậm chí mạnh hơn một bậc. Hơn nữa, dù sao thì Liêu gia cũng là thành viên của Thương Lan Tông, vặn ngã bọn họ, sẽ làm thực lực của Thương Lan Tông tổn thất, tiện nghi cho tông môn đối địch.

    Thật ra thì hắn không cần thiết liều chết với Liêu gia, dù sao Liêu gia cũng không đắc tội hắn.

    Triệu Vô Tẫn hắng giọng một cái, lại nhìn Lý Phù Trần, chậm rãi nói:

    – Lấy căn cốt của ngươi, vốn không có tư cách trở thành thiên kiêu của Thương Lan Tông, nhưng xem ngộ tính và tâm linh ý chí của ngươi, ta vẫn quyết định cho ngươi thân phận thiên kiêu, nhưng thân phận này không cố định. Nếu một ngày nào đó, ngộ tính của ngươi đột nhiên không còn, tốc độ tăng tiến tu vi chậm lại, thì tông môn sẽ thu hồi thân phận này.

    Hắn là Nội Tông Đại trưởng lão, có quyền trao thân phận thiên kiêu cho một người, mà không cần người khác đồng ý. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lý Phù Trần chân tài thực học, trãi qua suy nghĩ chu đáo, chứ không phải tuỳ tiện cho một người nào đó thân phận thiên kiêu.

    – Tạ Đại trưởng lão.

    Lý Phù Trần luôn vui giận không lộ, sau khi nghe được câu này cũng không khỏi kích động.

    Thiên kiêu Nội Tông mặc dù cũng là đệ tử Nội Tông Nhất đẳng, như lúc đổi lấy vật phẩm của tông môn, được giảm nhiều hơn đệ tử Nội Tông Nhất đẳng bình thường khác

    Đệ tử Nội Tông Nhất đẳng giảm ba thành, thiên kiêu Nội Tông thì giảm tới năm thành, tiết kiệm được hai thành điểm cống hiến.

    Bây giờ hắn lại đi đổi tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, một lọ chỉ cần 10 vạn kim tệ, mà không phải 14 vạn như lúc đầu, tiết kiệm được 4 vạn kim tệ.

    – Ngươi cố gắng tu luyện, chính là hồi báo lớn nhất cho ta, cố gắng lên!

    Triệu Vô Tẫn vỗ vỗ bả vai của Lý Phù Trần.

    Hắn là một người yêu tài, Triệu Vô Cực cũng tốt, Lý Phù Trần cũng tốt, trong lòng hắn đều là một hạt giống tốt.

    Nhưng Lý Phù Trần cùng Triệu Vô Cực khác nhau, trên người của Lý Phù Trần có quá nhiều nhân tố không xác định, hắn cũng không dám khẳng định Lý Phù Trần có thể đi tới bước nào, nếu không phải ngộ tính của Lý Phù Trần quá mức yêu nghiệt, hắn nhiều nhất chỉ tán thưởng một phen mà thôi, cũng không cho Lý Phù Trần thân phận thiên kiêu.

    – Đại trưởng lão yên tâm.

    Lý Phù Trần gật đầu.

    – Nơi này không còn chuyện gì, lão phu đi trước.

    Triệu Vô Tẫn cười một tiếng, thân hình loé lên, hoá thành một đạo lưu quang, biến mất trong tầm mắt mọi người.

    – Giúp ngươi một chuyện lớn như vậy, có phải ngươi nên mời ta và Trần sư tỷ một bữa không?

    Triệu Minh Nguyệt cười nói.

    – Dĩ nhiên.

    Trong một năm này, vì tu luyện Tiềm Huyết Luyện Thể Công, hắn đã mua ba lọ tinh huyết Yêu thú Nhị cấp, tiêu hết 42 vạn kim tệ, bây giờ hắn chỉ còn mấy vạn kim tệ, cũng không dư nhiều.

    Nhưng lúc cần mới khách thì phải mời, tiết kiệm không được.

    Dưới Phong Vân Đài, mọi người cũng không lập tức rời đi, từng người vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn Lý Phù Trần.

    – Nội Tông Đại trưởng lão lại cho hắn thân phận thiên kiêu Nội Tông, làm người ta hâm mộ quá đi, nếu như ta có thân phận thiên kiêu Nội Tông, tốc độ tiến bộ của ta hơn bây giờ ít nhất mấy thành.

    – Đúng vậy! Thiên kiêu Nội Tông khi đổi vật phẩm của tông môn được giảm năm thành, cái này tiết kiệm được bao nhiêu điểm cống hiến a!

    – Đừng hâm mộ, toàn bộ Nội Tông tổng cộng chưa tới ba mươi thiên kiêu, cho dù cấp cho người thân phận thiên kiêu, người ta cũng không nỡ.

    Mọi người “ngươi một lời ta một lời”.

    Nghe được mọi người nghị luận, Vũ Văn Thiên hừ lạnh một tiếng, rời khỏi khu vực Phong Vân Đài.

    – Lý Phù Trần, trước tiên cho ngươi phách lối một hồi đi.

    Phương Liệt Hải bực bội rời đi.

    – Thiên kiêu Nội Tông sao? Lý sư đệ đúng là nhân họa đắc phúc.

    Trần Phương Hoa cười một tiếng.

    Không đợi mọi người rời khỏi, ba người lại đi tới Trân Vị Các, ăn một bữa no nê.

    Mặc dù tiêu xài mấy vạn kim tệ làm Lý Phù Trần có chút đau lòng, nhưng so với thân phận thiên kiêu Nội Tông, mấy vạn kim tệ này không đáng giá nhắc tới, mua một lọ tinh huyết Yêu thú Nhị cấp là có thể tiết kiệm.

    Dĩ nhiên, đầu tiên phải có kim tệ.

    – Năm nay đã qua hơn một nữa, là thời điểm nên đi làm nhiệm vụ tông môn.

    Hằng năm nhất định phải làm một nhiệm vụ của tông môn, ai cũng không được từ chối.

    Lần này, Lý Phù Trần chuẩn bị đi làm một nhiệm vụ cao cấp, kiếm nhiều điểm cống hiến một chút, nói không chừng còn kiếm được một chút kim tệ.

    Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Phù Trần trở về.

    Dưới chân núi, khi đi qua một tiểu viện, Lý Phù Trần đột nhiên ngừng lại.

    Tiểu viện này vốn là của Chúc Hồng Tú.

    Hơn một năm trước, Chúc Hồng Tú trở thành đệ tử Nội Tông, nhưng sau một tuần, Chúc Hồng Tú mất tích, cùng nhau mất tích còn có biểu đệ Chúc Tiểu Minh của nàng, trực giác nói cho Lý Phù Trần biết, Chúc gia đã xảy ra chuyện.

    Đáng tiếc hắn chỉ là một Võ giả Quy Nguyên cảnh nho nhỏ, tự thân khó bảo toàn, muốn giúp một gia tộc, đó là chuyện không thể nào. Huống chi nàng rời khỏi Thương Lan Tông chưa hẳn là chuyện xấu, Lý Phù Trần cũng không suy nghĩ thêm nữa.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)