Tiên Hiệp Vạn Giới Vĩnh Tiên - Thạch Tam - Quyển 22 - Chương 44

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Vạn Giới Vĩnh Tiên
    Tác giả:Thạch Tam

    Quyển 22

    Chương 32: Ngày Vui Sinh Nhật


    Người dịch: Công Tử Bạc Liêu
    Nguồn: vipvandan








    Hắc nham đứng giữa dãy núi cao, cực kỳ nổi bật.

    Trên hắc nham là một tòa nhà thép lớn, trông như một khối nhưng thực tế có ba tầng, hai tầng dưới hẹp, có mấy chục ma tu ra vào, các mệnh lệnh thông qua truyền âm trận pháp, pháp khí lan đi, đến tu chân chiến sĩ ở Tuyệt phong yếu tái.

    Trên cao nhất, A Tổ đã trầm ổn hơn ngồi trên ghế trải da gấu trắng mềm mại, y liên tục chỉ huy ba trận chiến quy mô hạng trung, cũng như pháp khí, thuật pháp, linh phù tổ hợp tấn công, hất lùi Thiên La tu sĩ.

    Tính toán như thế, A Tổ cũng thấy mệt.

    Thần Hoang đạo quét sạch Thiên La xích hậu tại biên cảnh.

    Hắc giáp thanh niên được bốn thủ hạ đi cùng tiến vào, ma tu đi ra nhìn thấy đều cúi mình: "Vân công tử."

    Hắc giáp thanh niên gật đầu đi qua.

    Đến dưới căn nhà sắt, y gặp một người khác, người đó gầy hơn xưa, mặt hơi nhợt đi, hốc mắt hõm vào nhưng mắt đầy lạnh nhạt.

    Hắc giáp thanh niên nhìn Điền Anh Đông, dừng chân, tỏ vẻ lạnh lùng, thân thể căng cứng dưới hắc giáp tỏ rõ y e dè.

    Điền Anh Đông vẫn thản nhiên cất bước.

    Một thủ hạ sau lưng hắc giáp thanh niên chặn trước mặt Điền Anh Đông: "Điền Anh Đông, chức vị của ngươi dưới công tử nhà ta, ngươi phải tránh đi!"

    Điền Anh Đông phất tay, kẻ đó văng đi mười mấy trượng.

    "Sau này không phải nữa." Điền Anh Đông nhạy giọng đi tiếp.

    Hắc giáp thanh niên ngẩn người, Điền Anh Đông thản nhiên nhưng y nhận rõ sức mạnh Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!

    Dù chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng sơ kỳ, nhưng đã vượt y.

    Cả hai gần như đồng thời đột phá Hiền nhân cảnh, hắc giáp thanh niên muốn đột phá đệ nhị trọng trước Điền Anh Đông nhưng không ngờ nỗ lực chưa thành công thì Điền Anh Đông đã đột phá.

    "Bảo lưu tuệ căn! Bảo lưu tuệ căn!" Hắc giáp thanh niên nghiến răng: "Thiên phú đáng sợ thế sao!?"

    Trừ A Tổ, Phú nhân vương Cừu Nhân Tài còn vài "nghĩa tử”, chỉ là được thu nhận sau A Tổ nên không có nhiều tình cảm với Cừu Nhân Tài, y cũng chỉ coi họ là đối tượng bồi dưỡng mà thôi.

    Trong số này, tối xuất sắc là hắc y thanh niên Vân Phá Hạc.

    Trước đó, Vân Phá Hạc là thiên tài tu chân dưới trướng Phú nhân vương, không bằng A Tổ vì tu đạo muộn hơn, từ Phàm nhân cảnh đến Đạo nhân cảnh, y liên tục lập kỷ lục, gần như muốn gì được nấy!

    Từ khi Cừu Nhân Tài đưa Điền Anh Đông về phản đồ Đại Tùy đó lặng lẽ cướp hết của y.

    Mọi kỷ lục của y đều bị Điền Anh Đông phá dễ dàng, có nguồn lực từ Phú nhân vương, Điền Anh Đông như cá gặp nước.

    Giờ y thành Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trẻ nhất dưới trướng của vương gia.

    Vân Phá Hạc vốn định ở Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng thượng sẽ cùng Điền Anh Đông "quyết chiến”, không ngờ y phát lực, đối phương lại nhẹ nhàng vượt lên.

    Vân Phá Hạc thở hồng hộc, như muốn thổ huyết!

    Điền Anh Đông thong thả vào nhà, mấy ma tu đều đứng ở cửa, không ai ưa Điền Anh Đông.

    Sự thực thì dưới trướng Phú nhân vương không mấy ai thích Điền Anh Đông, bị bắt, phản đồ, bất kỳ ai bị dính vào những thứ đó đều không được hoan nghênh.

    Ma tu dưới trướng Phú nhân vương thích Vân Phá Hạc hơn, họ cùng thấy y trưởng thành, y mới là người nhà, nên họ không tiếc lời lẽ khen ngợi y. Với Điền Anh Đông, họ coi như không thấy, coi y không đáng một xu.

    Mấy ma tu này định chặn đường Điền Anh Đông nhưng thấy y đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng thì lùi đi.

    Tu vi của họ không sợ gì Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, nhưng ai cũng thấy Điền Anh Đông quật khởi như tuệ tinh, không thể ngăn nổi.

    Chống lại Điền Anh Đông thì tương lai không xa sẽ có một siêu cấp cường địch.

    Điền Anh Đông, có khả năng thành "A Tổ" thứ hai dưới trướng Phú nhân vương.

    Điền Anh Đông như không thấy các ma tu "trở mặt" mà thong thả đi vào, tích tắc vào cửa, không ai chú thấy sắc mặt lạnh nhạt của y thoáng tàn nhẫn.

    Vân Phá Hạc có là gì!

    Đối thủ của ta là Tôn Lập, so với gã thì Vân Phá Hạc như hạt cát dưới sông, mục tiêu của ta là Tôn Lập, Tôn Lập!

    Tích tắc y đi vào nhà, tất cả lại bình tĩnh.

    Y lên lầu ba gặp A Tổ, y không chỉ đạt Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà một mình quét sạch một xích hậu tiểu đội của Thiên La đạo cung.

    So ra, chiến tích Vân Phá Hạc cùng bốn thủ hạ diệt một xích hậu tiểu đội không là gì.

    Hai người lần lượt vào rồi ra, Điền Anh Đông thản nhiên, Vân Phá Hạc chán nản. A Tổ không thiên vị Điền Anh Đông, nhưng cũng không cổ vũ Vân Phá Hạc. Y không thích Điền Anh Đông cũng như Vân Phá Hạc, nhưng không sao, hơn năm nay y học được điểm quan trọng nhất từ nghĩa phụ: Không cần thích bộ hạ, chỉ cần họ hữu dụng là được.

    Thủ hạ minh tranh ám đấu, không phải là cách quản lý sao?

    A Tổ day mi tâm, hơi lo lắng: "Điền Anh Đông, dưới băng có lửa!"

    Một vị chân nhân tâm tổ sau lưng y bất động, người này tu vi cao nhưng nhãn quang tâm cơ kém xa A Tổ, không cho là một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng có gì đáng lo.



    Ba hôm sau, Tôn Lập xuất quan, trông rất tiều tụy, một mình đi vào phân đà Thiên Hạ hội, chế phục mọi ma tu, để lại một hộp ngọc.

    Trong hộp ngọc có một tờ giấy: tặng nàng.

    Thiên Hạ thành vui vẻ, hôm nay là sinh thần thứ mười bảy của ma chủ bệ hạ, tu sĩ chi thành hùng vĩ này rực rỡ sắc màu, pháp khí điểm xuyết.

    Thiên Hạ hội ma tu dùng mọi cách khiến trường thịnh hội thêm đặc sắc.

    Trừ tam đại thế lực, Quỷ Nhung thảo nguyên còn nhiều thế lực, tất cả đều cử đại biểu đến chúc mừng, chỉ có Thần Hoang đạo và Ma hoàng triều chưa có động tĩnh.

    Thiên Hạ hội bang chúng có phần bất mãn, tam đại thế lực không hề công khai chống đối nhau, thịnh hội cỡ này, phải nể mặt nhau mới đúng chứ?

    Nhưng chỉ đến mức "vương, hầu, tướng, tướng" mới hiểu. Tả tướng Kỷ Tiên Hà cười ha hả, có tâm phúc thủ hạ hỏi thì y mới nói: "Đừng vội, họ sẽ tới."

    Hôm nay đêm hội tới đỉnh điểm, Thiên Hạ thành tụ taapoj hơn mười vạn bang chúng, cả bốn nghìn khách của các thế lực, hoa đăng bảo xa đi lại biểu diễn.

    Các phân đà dâng lên lễ vật như núi.

    Trăng lên giữa trời, phía tây bắc vang tiếng hô: "Thần Hoang đạo ngũ đại vương tọa Phú nhân vương điện hạ, đại biểu ngã chủ chúc ma chủ bệ hạ vạn thọ vĩnh khang, phúc vận vô song!"

    Pháo hoa rực rỡ bay lên tỏa khắp trời.

    Phía đông bắc vang tiếng xướng hòa: "Ma hoàng triều lục đại thân vương Vinh thân vương điện hạ, đại biểu Ma hoàng triều, chúc ma chủ bệ hạ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề!"

    Lại có pháo hoa bắn lên, Thiên Hạ thành náo nhiệt đến đỉnh điểm.

    Sát lục vương tọa của Phú nhân vương tại Thần Hoang đạo trung chỉ đứng dưới Vạn thú long tọa; Ma hoàng triều lục đại thân vương cũng là đệ nhất nhân dưới Ma hoàng, lưỡng vị cự đầu đích thân đến chúc mừng Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, Thiên Hạ hội đều thấy vinh dự.

    Chỉ có vương hầu tướng tướng biết thân thế của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đều cười: Họ dám không tới sao?

    Thần Hoang đạo có ngũ đại sát lục vương tọa, Ma hoàng triều có lục đại thân vương, Thiên Hạ hội chỉ có vương, hầu, tướng, tướng nhưng mấy năm nay Thiên Hạ hội khuếch trương cực nhanh, tuy không bức ép quá nhưng về không gian khiến lưỡng đại thế lực kia gần như bị chạm tới gân mạch, họ dám hành động rõ rệt nhưng chỉ thế thì những người thông minh cũng nhận ra.

    Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thoáng cười, chỉ thế thôi.

    "Hữu tướng, tả tướng, thế trẫm nghênh tiếp quý khách."

    "Tuân mệnh."

    Hữu tướng, tả tướng rời Thiên Hạ thành, đón Phú nhân vương và Vinh thân vương.

    Cả hai gặp Ám Vực ma chủ, quỳ xuống hành đại lễ.

    "Hai vị có lòng, Mộc Nhiên xin đa tạ."

    Nàng ngồi trong Thiên Hạ thành, trên vương tọa vĩnh viễn thuộc về mình, hơi vòng tay.

    Phú nhân vương và Vinh thân vương đáp lễ: "Bệ hạ khách khí quá!"

    Khách khí một chốc là có người dâng trà, xe hoa vẫn đi phía dưới, nhiệt náo phi phàm.

    Yêu Yêu Lục vẫn xinh đẹp, hơn năm nay không ai dám để ý, nàng ta không tìm được cớ ngược đãi kẻ khác nên càng chán.

    Nàng ta đứng trong bóng tối, nhìn đội ngũ, muốn khóc mà không có nước mắt: Ít nhất trong tầm mắt Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thì rác đều do nàng ta quét!


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Vạn Giới Vĩnh Tiên
    Tác giả:Thạch Tam

    Quyển 22

    Chương 33: Phong Hoa Của Nàng


    Người dịch: Công Tử Bạc Liêu
    Nguồn: vipvandan








    Yêu Yêu Lục từ bé được nuông chiều, bao giờ chịu khổ như thế? Hơn năm nay, tam gia gia nóng tính nhất đã tới, gầm gào liên hồi, lôi vân cuồn cuộn, định xé xác Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi nhưng rồi bị đuổi về, lúc lão nhân gia đi thì khắp trời là ma lôi, là tiếng gào thê thảm, Yêu Yêu Lục rướm lệ tiễn tam gia gia, tiếp tục làm người hầu ở Thiên Hạ thành.

    Tiểu Đản càng lúc càng mập, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi tựa hồ rất “yêu thương”, không hành hạ mà bao nhiêu thức ăn ngon đều mang cho nó.

    Tiểu Đản ăn no căng, chợt có lúc nhớ ra: Thế tục không phải thường nuôi chó mèo bằng thức ăn thừa hay sao?

    Nàng ta, nàng ta lại coi bản miêu thành chó mèo thông thường!

    Tiểu Đản nổi giận xù lông, rồi xìu ngay: Tạ Vi Nhi xinh đẹp lại cao cao tại thượng, nước bọt cũng thơm ngọt, hà huống ăn không nhiều.

    Mèo béo thở dài: Nó quả nhiên là một con mèo mềm lòng.

    Nên nó lại tiếp tục những ngày ăn uống chờ chết, nhiệt huyết không phải là việc của mèo.

    Nó nằm cách Yêu Yêu Lục không xa, ngẩng nhìn pháo hoa, không hiểu đang nghĩ gì.

    Một lúc sau, nó cúi đầu, ngửi theo một mùi.

    Yêu Yêu Lục uể oải hé mắt. Tiểu Đản không phải con mèo tốt. Chủ nhân thê thảm như thế mà nó kiên quyết không giúp. Yêu Yêu Lục kéo lông nó rồi mặc kệ.

    Mèo béo đến cách sau lưng Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi không xa, nàng không cần hộ vệ, quanh đó cảnh giới kỳ thực không hề sâm nghiêm.

    Nó đứng trước đống lễ vật, hít hà.

    Người Thiên Hạ thành đều biết nó, có người cười ha hả: "Ngốc, trong đó không có gì ngon đâu. Ha ha ha!"

    Bạch miêu lắc đầu.

    Vung trảo hất núi lễ vật xuống, lộ ra một hộp ngọc.

    ...

    Nhìn xe hoa sắp đi hết, Phú nhân vương đứng lên vòng tay với Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi: "Bệ hạ, ngã chủ sai Cừu mỗ mang tới chút lễ vật, không thành kính ý, hi vọng bệ hạ thích."

    Y phất tay, thủ hạ bưng lên một cái khay, ai nấy nhìn vào, Thần Hoang đạo Vạn thú long tọa tặng lễ vật, tất không tầm thường.

    Cái khay phủ vải đỏ nên không nhìn rõ đựng gì.

    Cừu Nhân Tài phất tay, vải đỏ vén lên, lộ ra Cửu nhĩ ngọc bôi xanh biếc. Mỗi thùy tai ngọc đều có vòng vàng đầy năng lượng, liên tục hóa thành kim sắc hỏa long bay ra.

    Tuy tất cả biết Vạn thú vương tọa không keo kiệt nhưng không ngờ là nhất phẩm pháp khí! Thiên Hạ hội bang chúng đều kinh hô.

    Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi mỉm cười gật đầu: "Đa tạ quý thượng."

    Vinh thân vương đứng lên cười: "Bệ hạ, bản triều chuẩn bị một chút lễ vật. Bất quá so với của Cừu huynh thì không dám lấy ra..."

    Nói tuy khách khí nhưng vẫn sai người hầu bưng lễ vật.

    Một bức tượng bạch ngọc mỹ nhân cao một thước bưng bình ngọc, trên cái ao ở đáy bình có nước, là ba giọt linh lộ.

    Có người nhận ra hô khẽ: "Cửu hoa ngưng lộ!"

    Cửu hoa ngưng lộ được Thiên hạ kỳ vật chí xếp là nhất phẩm trung, là nguyên liệu luyện đơn cực kỳ trân quý.

    Vinh thân vương cười ha hả: "Bệ hạ, bức tượng này tự động hấp nạp thiên địa linh khí, mỗi sáu tháng sẽ ngưng được một giọt Cửu hoa ngưng lộ, mong bệ hạ nhận cho."

    Tạ Vi Nhi mỉm cười: "Quý thượng hữu tâm, đa tạ."

    Thứ này quả thật quý hơn Cửu nhĩ ngọc bôi, nhưng cả hai với Tạ Vi Nhi kỳ thực không khác gì nhau.

    Vinh thân vương lại thấy hơn được Phú nhân vương thì thoải mái quay về còn Phú nhân vương hầm hừ mãi.

    "Meo - - "

    Tiểu Đản nhảy đến trước mặt Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, trên đầu là hộp ngọc có dán chữ.

    Không đợi thủ hạ của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi mắng, Yêu Yêu Lục đã điên tiết: "Tiểu Đản đáng chết..."

    Chưa kịp nói ra những lời khắc bạc thì nàng ta bị Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi giơ tay, pháp tắc tác dụng khiến nàng ta tắt tiếng.

    Cừu Nhân Tài và Vinh thân vương biến sắc, quy tắc khiến Yêu Yêu Lục im tiếng cực kỳ cao cấp, chạm tới bản nguyên quy tắc của thế giới nay, nhưng Tạ Vi Nhi thi triển quá dễ dàng, chả trách bề trên không làm gì được trước việc Thiên Hạ hội quật khởi.

    Yêu Yêu Lục rất hiểu Tạ Vi Nhi, tuy suýt trào nước mắt nhưng vẫn phải im - - không thì Tạ Vi Nhi sẽ khiến nàng ta muốn động không xong.

    Yêu Yêu Lục tiểu thư hung tàn một thời, có bao giờ "ngoan ngoãn" như thế?

    Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi nhìn tờ giấy trên hộp ngọc thượng, tuy chưa thấy chữ Tôn Lập viết nhưng có cảm giác là chữ của y.

    Ba chữ đó, giản đơn giản đơn, nhưng từ khi chia tay, là thứ đầu tiên có liên quan đến Tôn Lập. Nhất thời tình cảm dâng lên, Thiên Hạ thành trong mắt nàng trở nên yên lặng, tất cả đều không còn trong tầm mắt, đều mơ hồ.

    Chỉ thấy ba chữ đó và hộp ngọc.

    Có lẽ nàng ta không vui trong sinh nhật vì còn mong chờ?

    Giờ thì mong chờ đã hiện trước mắt.

    Tạ Vi Nhi cười, dù gã đưa gì tới, nàng cũng vui, vì biết một trái tim khác còn nhớ tói mình, chỉ là nam có kiêu ngạo riêng, nên không muốn tới Thiên Hạ thành mà thôi.

    Nàng cầm hộp ngọc, khẽ mở ra, hổ thẹn xen lẫn hoan hỉ, lại thoáng mong chờ: Là thứ của gã, liệu gã sẽ đưa gì tới?

    Trong hợp là một miếng Cửu nha bạch tượng bì đầy hoa văn phức tạp tổ thành một hình trừu tượng.

    Nàng thoáng hiếu kỳ, không tính toán tác dụng của linh văn trận trang vì biết Tôn Lập sẽ khiến nàng bất ngờ.

    Ngón tay dồn linh lực tinh thuần vào.

    Linh văn trận trang này như nụ hoa bằng nở, các nét khắc trận pháp xòe ra, sáng rực lên, từng linh năng kết cấu bắt đầu có tác dụng, quang mang xung thiên, hơn xa độ cao của pháo hoa thông thường, rồi trên chín tầng trời, cạnh vầng trăng bừng lên pháo hoa linh quang sáng chói nhất!

    Chín mươi chín màu sắc bừng lên, mỗi màu là một bó hoa, gộp lại thì còn đẹp hơn bất kỳ đóa hoa nào trên đời.

    Quang hoa hồi lâu không tan, vầng trăng cũng thất sắc.

    Thiên Hạ thành chúng nhân ngẩng nhìn, cùng cảm thán, họ không hiểu đó là gì, chỉ thấy quá đẹp.

    Nam tử đều nghĩ: Nếu có ngày ta được như thế, sẽ vì nàng mà đốt một đóa pháo hoa tương tự.

    Nữ tử lại nghĩ: Nếu có được đóa hoa như thế thì lòng cũng sẽ nở bừng theo.

    Tạ Vi Nhi ngây ra nhìn hồi lâu mới cúi xuống lật Cửu nha bạch tượng bì, phía sau là chữ của Tôn Lập:

    Phong hoa của nàng rực rỡ như pháo hoa.

    Mắt nàng hơi ướt, Tôn Lập tặng nàng lễ vật đặc biệt nhất, gã biết Tạ Vi Nhi không cần gì nhưng không ai vì nàng mà chế tác tứ cấp bán linh văn trận trang chỉ vì vẻ đẹp trong một sát na.

    Cừu Nhân Tài vàVinh thân vương ngây ra nhìn linh văn trận trang trong tay nàng.

    Họ đều là Chí nhân tông sư, dù linh văn trận trang đó mười phần phức tạp, nhưng họ hiểu đại khái:

    Linh năng kết cấu của linh văn trận trang này gồm ba tầng, tầng đầu tiên có thể chia bất kỳ linh năng nào thành ngũ hành chi lực, tầng hai để tụ năng, có thể thật nhanh hút thiên địa linh khí lại khiến ngũ hành linh lực trước đó tăng mấy chục lần, tầng thứ ba lại lợi dụng nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc khiến ngũ hành linh lực tác dụng lẫn nhau, diễn sinh ra quang mang linh lực đủ màu.

    Sau cùng pháo hoa bay lên, chín mươi chín màu sắc chói lòa!

    Khó nhất là tầng thứ nhất, trong một linh văn trận trang phải đồng thời thôi động ngũ hành linh nguyên, chỉ thế cũng xứng với tứ cấp bán.

    Nhưng vị linh cấu sư đó vì một nụ cười của hồng nhan, mà phái vô số công sức cùng vô số nguyên liệu trân quý, chế tác linh văn trận trang đó, dù ngũ trọng thiên linh cấu sư cũng không làm thế - - hiển nhiên yêu thương Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi hết lòng.

    Nếu chỉ lấy lòng, cứ chế tác một tấm tứ cấp linh văn trận trang thực dụng là xong.

    Chỉ một tấm đặc biệt.

    Linh văn trận trang này hóa thành lệ nóng trong mắt Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi.

    Trong mắt Cừu Nhân Tài và Vinh thân vương lại là một dạng đáng sợ.

    Từ Thiên La đến Đại Tùy, linh cấu sư đứng đầu Chu Diên Khánh cũng chỉ tam trọng thiên. Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi có một vị tứ trọng thiên linh cấu sư, hơn nữa còn tiền đồ vô lượng, không lâu sau sẽ đạt tới ngũ trọng thiên.

    Họ thoáng hiểu thân phận của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, giờ cạnh nàng có người như thế thì Thần Hoang đạo và Ma hoàng triều đấu gì nổi với Thiên Hạ hội?

     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Vạn Giới Vĩnh Tiên
    Tác giả:Thạch Tam

    Quyển 22

    Chương 34: Thiên Hồ Khẩu


    Người dịch: Công Tử Bạc Liêu
    Nguồn: vipvandan








    Pháo hoa đẹp nhất đời nổ tung là bọn Tôn Lập sắp rời Quỷ Nhung thảo nguyên vào Đại Tùy, gã ngẩng nhìn thinh không xa xăm, tựa hồ có quang mang truyền tới, là nụ cười cạnh khóe môi mỹ nhân.

    Tôn Lập lau mũi, lòng đầy bình tĩnh, chỉ có một tiếng nói: Đợi nhé, ta nhất định sẽ tới Thiên Hạ thành!

    ...

    Ngược hướng với bọn Tôn Lập, Điền Anh Đông đang ở chiến trường cực tây Quỷ Nhung, sau trận chiến kinh tâm động phách thì một Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả của Thiên La chết dưới pháp khí của y.

    Hoang sơn chiến trường không có ai, Điền Anh Đông rõ bỏ vẻ bình tĩnh nho nhã, chặt đầu đối thủ, giơ lên gào to: "Tôn Lập! Đợi đấy, ta đã vượt được hai cấp, hiện tại ngươi tuyệt đối không phải đối thủ! Sẽ có ngày ta tìm được ngươi, chặt đầu như thế này!"

    Phụt!

    Máu phun lên, đầu người nát vụn.

    ...

    "Sinh ý càng lúc càng không dễ..."

    Thường thì Triệu Thục Nhã than như thế là lại đảo mắt, dù tháng đó kiếm được bao nhiêu, nàng cũng thấy lẽ ra còn được nhiều hơn.

    Nhưng hôm nay là với đại ca Triệu Vĩnh Khang, nhưng mắt lại sáng như hắc bảo thạch.

    Trước mặt nàng là tấm linh văn trận trang đó.

    Triệu Thục Nhã thở phào, gã còn sống, bao nhiêu cố gắng của nàng không vô nghĩa.

    "Vì sao không giữ y lại rồi thông tri cho muội về?" Triệu Thục Nhã bĩu môi, nói ra những lời đó thường thì tiểu nhi nữ sẽ hổ thẹn nhưng tính cách Triệu Thục Nhã không liên can gì đến tên, yêu là yêu, nhớ là nhớ, vì sao phải giấu?

    Nàng đương nhiên chỉ trích trứ ca ca.

    Triệu Vĩnh Khang trả lời rất vô trách nhiệm: "Có duyên tất sẽ gặp nhau."

    Triệu Thục Nhã tựa hồ nghe ra, cười hì hì: "Nói nhăng. Duyên phận? Duyên phận là tự giành lấy, không nỗ lực thì lấy đâu ra duyên phận? Đợi ông trời hả, ông trời bận lắm, thiên hạ ngần ấy người, sao mà nhìn được?"

    Trong lòng Triệu Vĩnh Khang thoáng qua hình ảnh hồng cân thiếu nữ: "Ta không nói thế, dù gì cũng đưa đồ đến rồi, đúng, xú tiểu tử đó dặn muội đợi y gắn cho. Muội bảo không ghen hả, ta thì thấy thế, hai ngươi đúng là một cặp."

    "Y muốn gắn cho muội?" Triệu Thục Nhã dù thế nào cũng hơi thẹn.

    Triệu Vĩnh Khang biết muội muội cái gì cũng dám nghĩ, có vẻ đang ảo tưởng không chỉ "gắn".

    Y nhức đầu: "Ta mặc kệ, ta về đây, gần, đây tính khí cha không tốt, về cũng nên cẩn thận."

    Triệu Thục Nhã lẩm bẩm: "Muội tìm cho cha nữ tế tốt như thế, có gì mà cha không vui?"

    Triệu Vĩnh Khang thở dài: "Muội tìm được nữ tế tốt thế nào thì cha cũng không vui."

    Triệu Thục Nhã hiểu ý, hơi thở dài, tiễn ca ca về.

    Chỉ buồn bã chừng một tuần hương, Triệu Thục Nhã lại hớn hở nghĩ cách tìm Tôn Lập.

    "Truyền lệnh cho các phân hiệu nghe ngóng về người này."

    Nàng dựa vào hình ảnh Tôn Lập mà truyền đi.

    ...

    Sùng Dần nghi hoặc nhìn quanh, đây là tây bắc Đại Tùy, tây bắc vốn hoang lương nhưng họ đi mấy trăm dặm mà không thấy ai.

    "Sao ta thấy không ổn nhỉ?"

    Sùng Bá hơi giận: "Lẽ nào là Quỷ Nhung ma tu?"

    "Không phải, chúng muốn chinh phục tu chân giới, không với hạ thủ phàm nhân, mầm non tu chân chúng cần đều từ phàm nhân cả."

    Không thương lượng được gì, tất cả gác lại nghi vấn, cùng về Trung nguyên.

    ...

    Thiên Hồ khẩu.

    Từ tây bắc vào Đại Tùy phúc địa thì đấy là đường phải đi. Hai bên vách núi là lòng cốc hẹp trông như con hồ ly, cửa cốc là miệng hồ ly.

    Xưa kia đây là một yếu tái mà Đại Tùy phòng bị Quỷ Nhung, luôn có năm nghìn tinh binh trấn thủ, xây dựng cả thạch bảo yếu tái đủ chưa tới mười vạn người.

    Bọn Tôn Lập đến Thiên Hồ khẩu, qua đây nếu vẫn hoang lương, tất cả sẽ dùng Cửu đế mông đồng.

    Đi qua vùng tây bắc thưa người, tất cả sử dụng Cửu đế mông đồng phi hành, tốc độ nhanh hơn nhiều, đến chỗ Sùng Dần và Sùng Bá cho là đông đúc thì họ thu Cửu đế mông đồng.

    Đại Tùy hiện tại là của ma tu, "cá lọt lưới" như họ cần cẩn thận.

    Thiên Hồ khẩu thạch bảo ngay trước mắt, chúng nhân thi triển pháp thuật nhìn cách mười dặm, không hề thấy một binh sĩ nào.

    Chúng nhân không cần che giấu, những dấu hiệu cho thấy nơi này đã hoang vắng một gian, quân lương rải rác đã thay đổi.

    Tôn Lập nhíu mày, nhận ra điều lạ lùng.

    "Ma tu chinh phục Đại Tùy tu chân giới, rũ bỏ yếu tái giữa Đại Tùy và Quỷ Nhung là bình thường, không có tu sĩ sau lưng, Quỷ Nhung thiết kỵ quá dễ dàng đi vào. Bỏ yếu tái thì tiết kiệm được quân phí, Đại Tùy thiên tử cũng đồng ý."

    "Nhưng nơi này là chỗ quan trọng của Đại Tùy Quỷ Nhung giao lưu, thương đội phải rất đông, quân lương dù bị quân đội bỏ, thương đội cũng không lãng phí, nhưng sao lại thế này?"

    Tất cả đều thấy yếu tái trống không có phần quỷ dị.

    Trời tối dần, Sùng Dần nhìn vầng dương, quyết định: "Chúng ta nghỉ lại đây, ngày mai lên đường."

    "Được."

    Họ là tu sĩ, tất nhiên không nhiềue dè, nên nghỉ lại trong thạch bảo.

    Giang Sĩ Ngọc đứng trên tường thành nhìn mãi, hồ nghi: "Sao thế, chim chóc cũng không có..."

    Y định bắt mấy con rồi bảo Tô Tiểu Mai nướng.

    Tôn Lập vẫn cẩn thận, đi lại kiểm tra, vào sơn cốc binh doanh xem có chỗ nào khả nghi không.

    Trong binh doanh càng chỉnh tề, lây ngày không có người ở nên ngập bụi.

    Gã sang phía đông nam, chợt có cảm giác kỳ dị. Gã không khẳng định, nhíu mày đi theo hướng đó, cảm giác biến mất!

    Gãthoáng nghĩ, đi mấy bước về phía nam, cảm giác đó càng rõ.

    Tôn Lập biến sắc, đi theo hướng đó, rời quân doanh, đến tận sơn cốc phía ngoài, trong cóc bằng phằng, cỏ khô võ vàng. Dãy núi dưới ánh tịch dương hình thành một vệt tối lớn, hướng gã đi là “trảo trước” của hồ ly trong sơn cốc Thiên Hồ khẩu, ở đó có một hõm núi hẹp.

    Cạnh Tôn Lập chợt có thêm hai người Sùng Dần và Chung Lâm.

    "Sao thế?" Sùng Dần thấy sắc mặt gã là hiểu.

    Tôn Lập nhìn vào hõm núi, giọng trầm xuống: "Không ổn."

    Gã đã có suy đoán nhưng trước khi xác định thì không nói ra - - nếu gã đoán đúng thì tình hình Thiên Hồ khẩu không như cả nhóm đoán.

    "Cẩn thận!" Tôn Lập nhắc. Sùng Dần và Chung Lâm một tả một hữu đi theo hình chữ phẩm.

    Hõm núi rất hẹp, nhưng chỉ so với sơn cốc chứ thực tế cũng cách mấy chục trượng. Bất quá vì đã tối nên trong này mờ mờ.

    Vào chỗ sâu nhất là không bị phát hiện, cả Sùng Dần và Chung Lâm đều thấy khác thường, cả hai vội nín thở.

    Trong chỗ sâu nhất hõm núi, trên vách đá, thương tang có một động khẩu.

    Nham thạch ở cửa động không cũ, những vết vỡ khá mới. Tôn Lập nhìn thì thấy cửa động vốn không lớn bị mở thành ba mươi trượng!

    Khí tức kỳ dị tỏa ra, khiến Sùng Dần và Chung Lâm đều khó chịu.

    Cả ba nhìn nhau, cùng vào động, không đi bao xa, nhờ ánh sáng mờ mờ thấy rõ cạch vách đá là một cự thú.

    Cự thú trông như mãnh hổ, nhưng sừng cong như liêm đao. Bốn chân cường tráng hữu lực, trảo rất bén, ánh lên quang mang.

    Đuôi dài, chót đuôi là một khúc xương đầy gai nhọn.

    Cự thú đang ngủ, khí tức nhanh dần, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

    Sơn động rất rộng, nửa lòng núi đã bị đào rỗng, thấy rõ vết trảo trên vách.

    Nhìn theo hướng cự thú thì sơn động dày đặc hung thú, to cỡ mười trượng, nhỏ cũng dài cỡ ba trượng!

    Cuối thạch động là một cửa động, hiển nhiên nối với động khác, tất còn hung thú mạnh hơn!

    Cả ba kinh hãi!

    Tôn Lập thầm thở dài.

    Cảm giác của gã đến từ huyết nguyệt ác lực bị Ma nhãn cự nhận thôn tính.

    Hung thú cùng gốc mới cảm ứng rõ thế với huyết nguyệt ác lực.

    Tôn Lập vào sơn động hiển nhiên khiến hung thú bất an, hơi thở đồn dập.


     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Vạn Giới Vĩnh Tiên
    Tác giả:Thạch Tam

    Quyển 22

    Chương 35: Thú Triều


    Người dịch: Công Tử Bạc Liêu
    Nguồn: vipvandan








    Sùng Dần ra hiệu cho Tôn Lập cùng lui ra. Rời sơn động, Sùng Dần về ngay thạch bảo.

    Tôn Lập và Chung Lâm đi theo, vừa đi vừa bàn luận.

    "Cái gì kia?!"

    "Hung thú!" Tôn Lập giải thích qua quan hệ giữa hung thú và huyết nguyệt ác lực, còn chúng là thú nuôi của "tiên nhân" tại thiên ngoại tiên quốc thì gã không nói vì quá kinh thế hãi tục.

    "E là quân binh Thiên Hồ khẩu không rút đi an toàn như chúng ta tưởng..."

    Tôn Lập không nói rõ nhưng cả hai hiểu, có thể mọi quan binh đã chết trong miệng thú, hung thú cỡ này đối phó phàm nhân quân đội thật quá dễ, hung thú khát máu nên không để lại giọt nào.

    Có lẽ vì thế thường có thương nhân, thương đội thất tung, không dám đi lối này nữa mà vòng đi.

    Cả ba về thạch bảo, gọi: "Có hiểm, đi mau..."

    Thái dương xuống núi, trong thạch động cuồn cuộn hắc khí, vô thanh vô tức trung ngưng tụ ra hắc vân trăm mẫu, tử hắc sắc lôi điện nổ vang, khí tức bao trùm cả Thiên Hồ khẩu.

    Tôn Lập nói nhanh: "Huyết nguyệt ác lực!"

    Y lấy Cửu đế mông đồng ra, biến sắc: "Tất cả vào đi!"

    Chúng nhân rất tin gã, vào ngay. Tôn Lập thu pháp khí, thi triển Bản ngã luyện, vô thanh vô tức.

    Trong hõm núi có hắc triều xô tới, nghìn vạn hung thú hóa thành dòng thác tung hoành.

    Thú triều chỉ hơi dừng lại, rồi bổ vào thạch bảo.

    Dẫn đầu là ba siêu cấp cự thú dài hơn ba mươi trượng. Mặt đất rung lên, như sấm vang mấy trăm dặm.

    Hai bên vách núi, nham thạch rơi xuống xoạt xoạt.

    Ba cự thú hơi dừng lại, Tôn Lập thẩm nhủ chúng quả nhiên rất mẫn cảm với khí tức người sống. Thú triều nhấn chìm thạch bảo, hung thú trông như linh hầu cao hơn trượng, chảy nước miếng xông vào, tìm khắp mà không thấy gì.

    Hung thú phẫn nộ, tường thạch bảo treo đầy cự hầu hung thú, cùng gầm vang, hung thú còn to hơn phía sau cũng gầm lên, Thiên Hồ khẩu ồn ào!

    Thú triều không tìm được thứ ăn thì phá quá nửa thạch bảo, đá tảng chống nổi Quỷ Nhung thiết kỵ mà bị chúng cào nát.

    Thú triều tung hoành nửa canh giờ, ba cự thú gầm vang, lao vào đầu kia sơn cốc, hung thú đành đi theo.

    Thú triều từ một đầu sơn cốc xông qua, tiến về phía đông. Tôn Lập lướt lên không, bám theo, từ góc độ của gã thì mặt đất có một đường đen dài vươn về phía đông.

    Những chỗ rậm rạp cấy cối có dã thú, linh thú nhưng đều thành thức ăn của hung thú.

    Chúng không kén ăn, lông rồi móng đều được ăn gọn, cả máu chảy xuống đất cũng được liếm sạch.

    Thú triều quét qua, một đêm được nghìn dặm, bầu trời đang lúc tối nhất, ba hung thú dẫn đầu chợt dừng lại, không cam lòng gầm lên, sức mạnh khiến thân thể căng lên như tượng thép!

    Hung thú phía sau ngửa mặt gầm vang, ba cự thú khoét mấy hố sâu dưới đất, chạy ngược lại.

    Tôn Lập nhìn thành không, thời khắc tối tăm nhất đã qua.

    Thú triều đến hõm núi Thiên Hồ khẩu, hung thú sau cùng chui vào sơn động thì phía đông có ánh sáng.

    Rồi chiếu xuống, ánh vàng khắp nơi.

    Hắc vân trên không tan nhanh, huyết nguyệt ác lực thấm xuống đất.

    Hơi ấm quay về, hung thú ẩn đi.

    Tôn Lập thở phào, ma vật sau cùng vẫn e dè, đại nhật thần hỏa xem ra gây hại lớn với chúng.

    Hung thú gây tổn hại cho thế giới này ít hơn gã dự liệu.

    Trong nghìn dặm quanh Thiên Hồ khẩu không một bóng người, dã thú càng lúc càng ít, hung thú ít được bổ sung nên khó mạnh lên, tức là rời Thiên Hồ khẩu nghìn là sẽ an toàn.

    Thiên Hồ khẩu sơn động là doanh trại của hung thú, cũng như Liệt Hỏa cốc mà gã từng thấy, tất Liệt Hỏa cốc hiện tại cũng thế này.

    Gã thầm thở phào.

    Về đến thạch bảo, định Bản ngã luyện, gọi tất cả ra thì thấy ở phía tây Thiên Hồ khẩu có bóng người.

    Gã lấy làm lạ: Lúc này mà xuất hiện tại Thiên Hồ khẩu? Đi cả đêm? Con đường đó bị bỏ rồi mà?

    Gã giữ trạng thái giả Bản ngã luyện đợi cho bóng người đó đến gần.

    Bóng người đi thẳng tới, tay cầm mộc trượng. Mộc trượng không rõ bằng gỗ gì, từ đầu đến cuối dày đặc nốt đỏ sậm.

    Đỏ và đen hòa vao nhau, tạo cảm giác quỷ dị tà ác.

    Tôn Lập nhìn rõ thì run lên: lẽ nào là y?

    Người đó đội nón rộng vành, mặc hắc y.

    Trừ có thêm mộc trượng thì không khác gì người truyền thụ huyết nguyệt ác lực cho Giang Vĩnh Hán!

    Tôn Lập quyết định tĩnh quan kỳ biến.

    Bản ngã luyện cực kỳ cao minh, với đẳng cấp của Tôn Lập thì Chí nhân tông sư cũng không thấy, tu vi người đó hiển nhiên chưa đạt Chí nhân cảnh, nhưng y tới thạch bảo thì dừng lại, ngẩng nhìn thạch bảo, một chốc sau, Tôn Lập thậm chí cảm giác được ánh mắt y quét qua mình mấy lần.

    Y hơi lắc đầu, vào thạch bảo, đi qua thông đạo đầy đá vụn vào sơn cốc rồi ngồi xuống, mộc trượng để trên đầu gối.

    Y bất động, Tôn Lập cũng bất động: y nhắm vào hung thú nên dù không phải người Giang Vĩnh Hán nói tất cũng có liên can.

    Tôn Lập kỳ thực lo đó là người Giang Vĩnh Hán nói: Vạn cổ hồng hoang hung cơ vô hạn thì y làm cách nào đi qua?!

    Một ngày vô thanh tức qua đi, kẻ đó không tu luyện, Tôn Lập cảm giác rõ thiên địa linh khí trong Thiên Hồ khẩu không hề biến hóa.

    Đến tối người đó vẫn bất động.

    Trong Cửu đế mông đồng, bọn Sùng Dần đang nóng lòng, Chung Lâm dùng linh thức liên lạc với Tôn Lập, gã đưa hình ảnh về rồi dùng giải thích.

    Ai nấy đều lo lắng.

    Tôn Lập không phí cả ngày, gã cân nhắc nhược điểm của hung thú và cách khắc chế.

    Thái dương chìm hẳn xuống núi, hắc y nhân đứng lên.

    Ma khí đằng không, hắc vân dấy lên. Thú triều tràn ra, ba cự thú thấy hắc y nhân thì hưng phấn vô cùng lao tới như muốn nuốt chửng y.

    Hắc y nhân giơ mộc trượng, vũng xoáy huyết nguyệt ác lực hiện lên, quay tít, càng lúc càng lớn, tọa thành cơn bão lên không, nối với hắc vân trên đầu.

    Hung thú sững lại, cùng quỳ xuống, hắc y nhân giơ mộc trượng, ám kim sắc quang mang vút lên!

    Ba cự thú phục xuống, hắc y nhân phiêu nhiên lướt đi, đáp xuống đầu cự thú đầu, chỉ mộc trượng.

    Vạn thú gầm gào, hóa thành dòng thác lao về phía đông.

    Tôn Lập cảm thán, vị chí cao vô thượng ở thiên ngoại tiên quốc quả nhiên sắp xếp chặt chẽ.

    Hung thú, hắc y nhân, chỉ e đêm nay hung thú sẽ đột phá nhân loại thành trì cách nghìn dặm.

    Tôn Lập khó xử: Nếu đúng nwh gã dự liệu thì không thể ngồi yên, nhưng hung thú cộng với hắc y nhân thì mạnh đến kinh nhân, dù là Chí nhân tông sư cũng không dám chính diện ngạnh tiếp thú triều xung kích!

    Gã bám theo sau, thú triều vượt nghìn dặm, thường thì sẽ rút về nhưng hắc y nhân vẫn chỉ mộc trượng.

    Ba cự thú gào lên, lao tiếp.

    Những hung thú phía sau do dự, sợ vầng thái dương sắp lên.

    Hai cự thú còn lại nổi giận, quay lại ăn sống mấy hung thú ngần ngừ.

    Cả đàn tăng tốc lao vào nhân loại thành trì.

    Trời sắp sáng, nhân loại thành trì trước mắt, hưng phấn khát máu và sợ hãi dương quang tụ lại, hung thú quần càng bất an.

    Mộc trượng giơ lên, huyết nguyệt ác lực bay theo, hắc vân đặc thêm, như lồng bàn bao lấy thinh không.

    Tia sáng đầu tiên chiếu xuống, dấy lên làn khói trên hắc vân nhưng bị chặn lại.


     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Vạn Giới Vĩnh Tiên
    Tác giả:Thạch Tam

    Quyển 22

    Chương 36: Trận Chiến Giữ Thành


    Người dịch: Công Tử Bạc Liêu
    Nguồn: vipvandan








    Thành trì đó quy mô không lớn nhưng cũng có mấy chục vạn dân chúng. Thành trì này gần Thiên Hồ khẩu nhất, dân chúng đều biết Thiên Hồ khẩu xảy ra chuyện gì, trước ki có nghe tiếng thú gầm từ xa nhưng hung thú chưa từng quấy nhiễu.

    Tình hình hôm nay khiến binh sĩ giữ thành sợ hãi.

    Dân chúng kinh hoảng thất thố, định chạy ra theo cửa thành.

    May mà tướng lĩnh lệnh cho binh đinh khóa cửa.

    Chạy ra ngoài thì trên vùng đồng bằng, người sao thoát khỏi hung thú đáng sợ?

    Tôn Lập thở dài, không thể ngó lơ mấy chục vạn tính mạng, dù biết không thể thắng cũng phải liều.

    Gã triệt Bản ngã luyện, Cửu đế mông đồng càng lúc càng lớn, va vào hắc vân, định khoét lỗ cho đại nhật thần hỏa xuống.

    "Hừ..."

    Hắc y nhân bỏ qua Cửu đế mông đồng, chỉ vào thành trì, hung thú xông lên!

    Tường thành mười trượng từng ngăn bước Quỷ Nhung thiết kỵ, nhưng hung thú nhảy một bước là qua.

    Tôn Lập đứng trên hư không, mấy chục hung thú lao tới, trước mặt có thêm kim quang điện tường.

    Trong Kim nhưỡng dược điền, Diệt ma thần lôi tích tụ đã lâu nên rất nhiều.

    Trước đó Tôn Lập không có cơ hội sử dụng Diệt ma thần lôi khắc chế tà lực. Lần này gã thấy hung thú sợ đại nhật thần hỏa thì có khi Diệt ma thần lôi có tác dụng.

    "Chát chát chát..."

    Từng hung thú va vào điện tường, tan xương nát thịt!

    Tôn Lập lo Diệt ma thần lôi không đủ sức mạnh nên uy lực vô cùng!

    Mấy chục hung thú tan xương, Tôn Lập tự tin hẳn nhưng trong lòng không vui, hung thú bị diệt song Diệt ma thần lôi không rút được sức mạnh.

    Lúc trước đuổi giết tà linh, Diệt ma thần lôi như ăn thứ đại bổ, lại càng chậmh hơn.

    Diệt ma thần lôi tuy khắc chế huyết nguyệt ác lực nhưng không thể rút lấy, dùng bao nhiêu ít đi bấy nhiêu.

    Trong Thiên lôi trúc lâm không ít thần lôi, nhưng thú triều đâu chỉ có vạn hung thú?

    Cửu đế mông đồng càng tung hoành, một nhất phẩm, tám nhị phẩm, tổ hợp lại thì uy lực hơn hẳn nhất phẩm thượng linh thú, không kém gì thần thú.

    Hắc y nhân nhó lơ Cửu đế mông đồng, Tôn Lập biết y như thế vì huyết nguyệt ác lực có thể ô nhiễm tất cả, Cửu đế mông đồng va vào cùng bị, sẽ hóa thành một phần của hắc vân.

    Tôn Lập biết về huyết nguyệt ác lực, lẽ nào lại không chuẩn bị?

    Cửu đế mông đồng va vào hắc vân thì kim sắc quang mang bừng lên, hóa thành điện mang hộ tráo.

    Tiếng nổ không ngớt, trong sâu thẳm hắc vân nổ tung, màu đen và vàng đan nhau.

    Hắc y nhân kinh ngạc nhìn Tôn Lập, rồi nhìn Cửu đế mông đồng, với vẻ không dám tin.

    Nhưng rồi y cười gằn, răng cũng đen ngòm!

    Trên mộc trượng, mỗi mấu hóa thành một vũng xoáy đen, huyết nguyệt ác lực ngưng như thực chất dồn vào hắc vân. Đồng thời ba cự thú gầm vang, giục hung thú phía sau xông lên.

    Diệt ma thần lôi điện võng của Cửu đế mông đồng giao phong với huyết nguyệt ác lực, hắc vân giữ cứng Cửu đế mông đồng, nhất thời khó phân thắng phụ.

    Hung thú không ngừng xông tới, Tôn Lập điều chỉnh tốc độ dồn Diệt ma thần lôi, khuếch đại điện võng khiến hung thú va vào là tan thành khói.

    Tôn Lập nhận ra Diệt ma thần lôi trong Thiên lôi trúc lâm đang giảm nhanh.

    Bá vương chưởng, Thiên Vương chưởng đại khai đại hợp, khí tượng nghìn vạn, đánh nát mấy hung thú.

    Ba cự thú gầm vang, hai con lao vào Tôn Lập, hiển nhiên định giải quyết gã.

    "Ông - - "

    Cách không thần cấm toàn lực phát động, Tôn Lập trói một hung thú, Long bì ảnh và Kình thôn thiên hạ cùng phát động, hút sạch thiên địa linh khí trên không, Long bì ảnh sáng rực quang mang, kiếm ảnh đổ tới, cự thú còn lại giương nanh múa vuốt định xông lên, binh sĩ bách tính trong thành tưởng không thoát được thì cự thú hóa thành khói đen trong kiếm ảnh.

    Tôn Lập suýt thổ huyết.

    Một hung thú lắc người, Cách không thần cấm tan đi, Thiên Vương chưởng vỗ tới, ấn trúng mình nó, chẻ làm đôi!

    "Hừ!"

    Hắc y nhân hựu thị, mộc trượng bắn ra sáu vũng xoáy xuống sáu hung thú nhược tiểu sau lưng.

    Sáu hung thú thống khổ vô cùng, lăn lộn dưới đất, thân thể to lên, vốn chỉ ba trượng, chỉ mười mấy tích tắc là thành cự thú ba mươi trượng

    Mắt siêu cấp cự thú đỏ ngầu, không cần hắc y nhân dặn đã lao vào Tôn Lập.

    Trong Cửu đế mông đồng, Sùng Dần Sùng Bá xông ra: "Bọn ta giúp ngươi!"

    Tôn Lập vội quát: "Đừng chạm vào chúng, dù pháp khí cũng không, không thì sẽ bị huyết nguyệt ác lực ô nhiễm!"

    "Bọn ta biết!"

    Chúng nhân chỉ dùng pháp thuật, linh phù cách không oanh kích, hung thú vây lại là họ chật vật!

    Trận chiến này, Tôn Lập cũng dốc toàn lực.

    Không có Diệt ma thần lôi, Tôn Lập tuyệt đối không chịu nổi.

    Trong thành trì sau lưng, bách tính cảm kích quỳ xuống.

    Tám người giao chiến đến quên đi sinh tử.

    "Cốp!"

    Cửu đế mông đồng phá được hắc vân, khoét thủng một lỗ. Diệt ma thần lôi nổ vang.

    Cửu đế mông đồng quay về, ánh sáng chói lòa.

    Hung thú gào lên, hóa thành tro trước đại nhật thần hỏa.

    Hắc y nhân khốn đốn. Bọn Tôn Lập gồng mình, lẽ nào y không thế?

    Y định dùng huyết nguyệt ác lực bổ sung hắc vân, bảo vệ hung thú khỏi đại nhật thần hỏa, duy trì áp lực với bọn Tôn Lập, vốn y đã tới cực hạn, hắc vân bị thủng, y còn phải tách huyết nguyệt ác lực ra tu bổ, tức thì giật gấu vá vai.

    Tôn Lập tập trung Diệt ma thần lôi, Thiên Vương chưởng vung lên, chưởng ảnh ấn tới, thinh không toàn chưởng ấn hư ảnh, đập tan mọi hung thú chặn đường, Diệt ma thần lôi giáng vào hắc y nhân.

    "Oành!"

    Kim quang giáng vào, một bóng đen văng đi.

    "Lui!"

    Y gầm lên, không thể tiếp sức cho hắc vân, đại nhật thần hỏa tràn xuống, hắc vân tan nhanh, thú triều kêu lên thê thảm lùi lại, thinh không vẫn phủ hắc vân, che chắn phần lớn dương quang. Nhưng đại nhật chân hỏa chiếu qua khe hở, từng hung thú thành tro, trên đường rút của chúng bừng lửa.

    Hắc y nhân nghiến răng vung mộc trượng, không đủ sức tu bổ hắc vân, cố niệm linh chú tụ hắc vân lại, như thế phạm vi hắc vân thu nhỏ nhiều, hung thú ở ngoài đều yếu kém, hóa thành tro trong kim quang nhưng giữ được lực lượng trung kiên.

    Hung thú đến với khí thế hung hung, chật vật rút đi.

    Hắc y nhân hoàn thành thì lại thổ máu đen.

    Tôn Lập lao lên, Cửu đế mông đồng lóe lôi quang, va vào hắc vân, chí tôn cấp Thiên môn long pháo nhắm vào đàn thú.

    "Oành!"

    "Oành!"

    Hắc vân bị văng một khối nhỏ, hung thú gào lên thê thảm.

    Thiên môn long pháo bắn vào đàn thú, hiệu quả kém đi, chỉ giết được mười con, không có thuộc tính tương khắc, quả nhiên uy lực kém hẳn.

    Tôn Lập máy động, nảy ra một ý khác.

    Gã vung song chưởng, phát ra chưởng ảnh bám sát.

    Bọn Sùng Bá biết giờ là lúc hung thú và hắc y nhân tối hư nhược, không giết thì sẽ là kiếp nạn.

    Tất cả tuy tránh bị huyết nguyệt ác lực triêm nhiễm, nhưng vẫn sóng vai Tôn Lập dùng pháp thuật oanh tạc hung thú.

    Hắc y nhân cuống lên, liên tục dốc cực hạn phát ra hắc vân, chạy về Thiên Hồ khẩu thì run lên: Mang theo vạn hung thú, giờ chỉ còn ba trăm!

    "A - - "

    Mộc trượng gãy vụn, mười tám cái bướu hóa thành ám hồng huyết lôi, giáng vào bọn Tôn Lập.

    Tôn Lập rải Diệt ma thần lôi điện võng, tiếng sấm cuồng bạo kinh thiên động địa vang liền mười ba lần, lan khắp sơn cốc, cỏ hoang và lớp đất mặt bị lột đi, đỉnh núi hai bên bị gọt một phần.

    Hung thú hưng phấn, gầm lên liên tục, nhân tộc thành trì chỉ còn cách mấy chục dặm.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)