Huyền Huyễn Vạn Cổ Chi Vương - Khoái Xan Điếm

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 41: Lần đầu chiến Tiểu Hầu gia

    Nhóm dịch: LTL
    Nguồn: Truyện YY

    Trong sơn cốc.

    La Thiên dùng phương pháp nuôi nhốt của La thị độc đáo mà hắn sáng tạo ra nhanh chóng thu hoạch Vụ ảnh Võ giả, số lượng ấn ký trên đỉnh đầu nhanh chóng tăng lên.

    Tốc độ thu hoạch của hắn đã vượt qua ba đại thiên tài, ngay cả Nam Cung Ngọc cũng nhỉnh hơn một chút.

    Ở trong mắt của Thánh phủ đạo sư, chuyện này chẳng khác nào là ăn gian cả!

    Đương nhiên.

    Phương pháp ăn gian này, coi như các thiên tài khác biết rõ thì bọn họ cũng không cách nào làm được.

    Phải biết rằng.

    Ở khu vực này hấp dẫn hai chục tên Vụ ảnh Võ giả, tu vi thấp nhất cũng là tứ trọng, cao nhất là lục trọng.

    La Thiên có Linh thức, tăng thêm lại có thân pháp cấp thượng phẩm viên mãn thì mới có thể khống chế được cục diện.

    Coi như là như thế, dưới tình huống bình thường thì hắn cũng không dám đồng thời đối mặt với nhiều Vụ ảnh Võ giả như vậy.

    Nhưng giờ phút này, đám người Tề Hồng, Ngũ Xuyên bị nuôi nhốt, ít nhất cũng đã hấp dẫn hai phần ba hỏa lực thay cho hắn.

    Tổng thể mà nói, chính là mượn lực đả lực, ngăn cản lẫn nhau.

    - Ồ?

    Lúc La Thiên đang thu hoạch Vụ ảnh Võ giả thì hắn cảm nhận được linh khí thiên địa ở gần đây có chút chấn động kỳ quái.

    Vù vù Sưu!

    Một hai chục tên Vụ ảnh Võ giả kia tạo thành một vòng, sau đó nhao nhao tán loạn thành mây mù.

    - Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

    La Thiên không khỏi sững sờ, tiếp tục điên cuồng càn quét một hồi, không chừng còn có thể thu được vị trí thứ nhất.

    Lúc này, dị biến xảy ra!

    Sau khi đám Vân vụ Võ giả tán loạn, sương mù nương theo linh khí thiên địa chấn động mà hội tụ lại ở một chỗ, hình thành một Đại võ sĩ mặc áo giáp hùng tráng.

    Oanh!

    Võ sĩ mặc giáp vừa mới hiện thân đã toả ra một cỗ khí tức cường hãn và áp lực, mặt đất dưới chân hắn lập tức rạn nứt.

    - Thật là mạnh mẽ! Tên Vụ ảnh Võ giả này chỉ sợ đạt đến cấp độ Khai mạch thất trọng rồi!

    Đám người Tề Hồng, Ngũ Xuyên vừa mới thở dài một hơi, chợt sắc mặt đại biến.

    Chạy mau!

    Đám người Tề Hồng không chút nghĩ ngợi mà nhanh chân bỏ chạy.

    Sưu sưu sưu…

    Lúc này, tay của Võ sĩ mặc giáp cầm một thanh kiếm lớn, hung hãn xuất thủ.

    Một đạo sóng khí kiếm quang cực lớn, cách không chém về phía La Thiên, để lại một cái ranh rộng chừng một thước ở trên mặt đất.

    Đây chính là thủ đoạn cách không công kích của Khai mạch thất trọng.

    - Nhiều người như vậy, tại sao hắn lại chỉ đánh tới chỗ ta chứ?

    La Thiên không khỏi thầm mắng một tiếng.

    Sau khi Võ sĩ mặc giáp xuất hiện, hắn không thèm nhìn mọi người mà trực tiếp chém về phía La Thiên.

    Vù vù sưu!

    May mà thân pháp của La Thiên đạt đến tới viên mãn, cho nên mới có thể né tránh được công kích của hắn.

    Nhưng mà, tên Võ sĩ mặc áo giáp kia vẫn không nhanh không chậm, nhìn chằm chằm vào La Thiên, đuổi theo truy kích ở phía sau.

    - Cái con em nó! Ta đã chọc phải cái thứ gì vậy?

    La Thiên mắng thầm.

    Hơi suy nghĩ một chút, rất nhanh hắn đã nghĩ đến một loại khả năng.

    Chỉ sợ hành động điên cuồng càn quét chiến tích vừa rồi của hắn đã dẫn tới sự chú ý của các đạo sư ở phía trên.

    Trên sơn cốc.

    - Ha ha ha...! Nhóc con, này thì dám ăn gian!

    Nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của La Thiên, các đạo sư cảm thấy thật hả giận.

    - Không được cười, tiếp tục đuổi theo, làm mòn nhuệ khí của kẻ này.

    Tên trung niên béo tốt kia nói.

    Đối với biểu hiện của La Thiên, các đạo sư vẫn tương đối kinh ngạc.

    Nhưng mà, tiểu tử này còn chưa nhập Thánh phủ mà đã gây ra chuyện lớn như thế. Nếu như thực sự tiến vào, không biết sẽ gây ra rắc rối gì nữa đây.

    Đúng lúc này.

    Trong lúc chạy trốn, đột nhiên La Thiên chuyển hướng.

    Sưu!

    Thân thể hắn nhoáng một cái đã xông vào trong đội ngũ của sáu người Tề Hồng.

    - A!

    - Sao tên đáng chết này lại tới đây?

    Đám người Tề Hồng, Ngũ Xuyên đột nhiên rùng mình một cái.

    La Thiên làm như vậy là muốn chứng thực suy nghĩ của mình.

    - Sự xuất hiện của Vụ ảnh Võ giả thất trọng cảnh này hẳn là nhằm vào ta. Nhưng ta không tin ngay cả người qua đường nó cũng chém.

    Trong lòng La Thiên thầm phân tích.

    Quả nhiên, sau khi La Thiên lẻn vào trong đội ngũ của mấy người Tề Hồng, bước chân của gã Vụ ảnh Võ giả kia chậm lại, không tùy tiện xuất thủ nữa.

    Nhưng mà, đội ngũ bị hắn trà trộn vào lại sợ tới mức kinh hãi lạnh hết sống lưng.

    - La Thiên, ngươi buông tha cho chúng ta có được không.

    Một gã thiếu niên Khai mạch ngũ trọng mặt mũi bầm dập, dùng vẻ mặt như đưa đám nói.

    - Coi như là chúng ta sai, không nên xuất thủ với ngươi.

    Ngoại trừ Tề Hồng và Ngũ Xuyên ra, bốn thiếu niên khác đau khổ cầu khẩn, toàn bộ đều nhận sai.

    Thật sự là hành động nuôi nhốt vừa rồi của La Thiên đối với bọn họ đã để lại bóng ma trong tâm lý quá lớn.

    - Bốn người các ngươi cứ yên tâm, La mỗ không có ác ý, ta chỉ muốn cùng chạy với các ngươi mà thôi.

    Nhìn thấy mấy tên tội nghiệp này, La Thiên thản nhiên nói.

    Đương nhiên, đối tượng của những lời này không gồm Tề Hồng và Ngũ Xuyên.

    Không có ác ý? Chỉ muốn cùng đi thôi sao?

    Bốn gã thiếu niên đột nhiên rùng mình một cái, dường như bọn hắn đã cảm nhận được ánh mắt của La Thiên không có ý tốt, có lẽ lại có ý tưởng gì đó đùa giỡn bọn họ.

    Có đánh chết thì bọn hắn cũng không tin La Thiên lại có mục đích đơn thuần như thế.

    - Thế nào, dường như các ngươi không tin?

    La Thiên liếc nhìn mấy người này.

    - Tin tin tin...

    Mấy tên thiếu niên như gà con mổ thóc vậy, liên tục gật đầu.

    - Đám người các ngươi, tư tưởng không thuần khiết.

    Nhìn thấy bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo của mấy người, La Thiên không khỏi lắc đầu, hắn cũng chẳng muốn giải thích.

    Một lát sau.

    Cuối cùng Võ sĩ mặc giáp truy đuổi ở đằng sau bọn họ cũng ngừng lại.

    - Tiểu tử này, đúng là xảo trá mà.

    Trên sơn cốc, cả đám đạo sư tức giận nói.

    Vụ ảnh Võ giả tu vi Khai mạch thất trọng này là do bọn hắn lợi dụng trận pháp để ngưng kết ra, chuyên môn dùng để đối phó với La Thiên.

    Nhưng La Thiên không phải người ngu, hắn trà trộn vào trong đám người, làm cho các đạo sư không thể làm gì được nữa.

    - Vụ ảnh Võ giả thất trọng cảnh này, ta phải làm sao bây giờ?

    Vị nữ đạo sư kia nói.

    - Giữ lại đi, để nó không chủ động công kích là được.

    Lão giả mặc áo bào trắng trầm ngâm nói.

    Các đạo sư lo lắng, La Thiên lại gây ra hành động dẫn lửa thiêu thân gì, vì lẽ đó giữ Võ sĩ mặc giáp lại còn có thể khắc chế được hắn.

    - Có trò hay để nhìn rồi!

    Tên trung niên béo kia bỗng nhiên cười cười.

    Các đạo sư vừa nhìn xuống đã nhao nhao nở một nụ cười.

    Sưu!

    Chỉ thấy một gã thiếu niên mặc áo bào tím hoa lệ, bay nhanh đến gần chỗ đám người La Thiên.

    - Tiểu Hầu gia!

    Tề Hồng và Ngũ Xuyên như nhìn thấy đại cứu tinh, miệng kinh hô lên.

    Mà tên thiếu niên mặc áo bào tím kia chính là Đường Uy.

    - Làm tốt lắm! Các ngươi đã bắt giữ được tên dân đen này.

    Đường Uy nhếch miệng cười cười, ánh mắt rơi xuống trên người La Thiên.

    La Thiên vừa vặn đứng ở chính giữa mấy người, người không hiểu nhìn vào còn tưởng rằng bị mấy người Tề Hồng bắt lại.

    Chỉ là, nhìn qua tiểu tử này rất là nhẹ nhàng, còn mấy tên thủ hạ của mình thì trên người bị thương, xem ra đã trải qua một trận chiến ác liệt.

    - Tiểu Hầu gia, chúng ta...

    Vẻ mặt hai người Tề Hồng và Ngũ Xuyên xấu hổ, mặt đỏ lên, không biết nên mở miệng như thế nào.

    - Tiểu Hầu gia, cảm ơn mấy tên thủ hạ của ngươi đã một đường hộ tống ta đến đây.

    La Thiên lại cười nói.

    - Hộ tống? Tên dân đen nhà ngươi đang nói nhăng cuộ gì thế?

    Đường Uy biến sắc, lập tức phát hiện có chỗ không đúng.

    - Tiểu Hầu gia, là chúng ta bị hắn bắt giữ...

    Một tên thiếu niên dùng vẻ mặt như đưa đám nói.

    Cái gì!

    Đường Uy khẽ giật mình, sau đó chợt kinh ngạc hét lớn:

    - Sáu người các ngươi... Bị hắn bắt giữ?

    Nói là bắt giữ cũng không hề quá đáng một chút nào.

    Trên đùi bọn hắn bị thương, bị La Thiên như âm hồn không tán dây dưa, bản thân lại không còn cách nào khác để thoát khỏi hắn, cho nên trong lòng đã sớm sợ hãi từ lâu.

    - Tiểu Hầu gia, sau này còn gặp lại nha.

    La Thiên cười cười khà khà, chân đi đến một phương hướng khác.

    - Đứng lại đó cho ta!

    Đường Uy gầm lên một tiếng, quanh thân có một tầng sóng khí nóng rực xoáy lên, hóa thành một cái roi nhanh chóng tới gần La Thiên.

    Tốc độ bộc phát trong nháy mắt kia làm cho La Thiên giật mình, hoàn toàn không kém gì mình.

    Dù sao. Du Thân bộ là bộ pháp cận chiến, thích hợp cho xê dịch trong phạm vi nhỏ, tốc độ là ưu thế lớn nhất của hắn.

    Mà tu vi của Đường Uy đã cao, cảnh giới thân pháp lại không thấp.

    - Nộ Vân chưởng!

    Đường Uy toàn lực ra tay, bàn tay có ánh sáng màu đỏ quanh quẩn, trong tiếng nổ đùng đoàng có sóng khí kinh khủng tỏa ra.

    Nộ Vân chưởng chính là vũ kỹ Linh cấp, nổi danh về lực bộc phát.

    Lúc trước, Đường Uy đã dựa vào vũ kỹ này để giết chết Vụ ảnh Võ giả lục trọng cảnh trong nháy mắt.

    Sắc mặt của La Thiên bỗng nhiên biến sắc, hắn đã cảm nhận được một tia cảm giác nguy hiểm, đây chỉ sợ là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp được từ khi xuất đạo tới nay!

    - Ngưng Tinh Quy Nhất!

    La Thiên hít sâu một hơi, chân khí trong bốn đầu khí mạch hội tụ, nương theo Hàn lực của U Lam Thần mạch, ngưng tụ ra một đạo kiếm quang lạnh lẽo như băng.

    Phốc Phốc! Oành!

    Công kích va chạm vào nhau tạo ra sóng khí cao vài thước.

    - Lực lượng thật là đáng sợ...

    Trong lòng đám người Tề Hồng và Ngũ Xuyên rung động.​
     
    thanhson thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 42: Thời khắc cuối cùng!

    Nhóm dịch: LTL
    Nguồn: Truyện YY

    - Lực lượng thật là đáng sợ...

    Trong lòng đám người Tề Hồng và Ngũ Xuyên đang xem cuộc chiến rung động.

    Không nghĩ tới, La Thiên lại có thể bộc phát ra chiến lực như thế, có thể chính diện đối đầu cùng với Đường Uy.

    Oanh Phanh!

    Kình phong cực nóng và lạnh lẽo xoáy lên cao vài thước, quét ngang bốn phương.

    Ở trong bụi bặm có hai đạo thân ảnh, đồng thời đẩy lui ra ngoài.

    Oa!

    Một tên thiếu niên tuấn nhã mặc áo bào xanh đứng trong đó sắc mặt trắng bệch, miệng nhổ ra một búng máu, chính là La Thiên.

    - Khà khà! Không hổ là Tiểu Hầu gia, vũ kỹ Linh giai quả thực là mạnh mẽ.

    - Tên dân đen này, trúng một chiêu đã bị thất bại!

    Đám người Tề Hồng và Ngũ Xuyên, nhếch miệng cười to, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào La Thiên.

    Nhưng mà, mấy người này lại không thấy được trên mặt Đường Uy hiện lên vẻ kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

    - Không hổ là Khai Mạch lục trọng đỉnh phong, vũ kỹ chưởng pháp Linh cấp quả thực có lực bộc phát rất là mạnh mẽ.

    La Thiên lau vết máu ở khóe miệng, trong mắt có chiến ý chợt lóe lên.

    Tu vi của Đường Uy cao hơn hắn hai trọng, lại tu luyện Nộ Vân chưởng, đây là vũ kỹ có tiếng về lực bộc phát.

    Ở trong thử thách, La Thiên cũng không dám thúc giục Thần mạch đến cực hạn.

    - Tiểu Hầu gia, sau này tiếp tục chiến tiếp.

    La Thiên thi triển Du Thân bộ cấp viên mãn, thân thể ưu nhã linh động nhẹ nhàng nhảy đi.

    - Tên dân đen này...

    Ánh mắt Đường Uy trở nên âm trầm, hai tay để sau lưng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của La Thiên.

    Không người nào phát hiện ra, trên bàn tay đặt ở phía sau lưng của Đường Uy có một cái miệng vết thương rất lớn, nhìn rất là ghê rợn.

    Đây chính là thương thế do Ngưng Tinh Kiếm chỉ tạo thành, lực xuyên thấu của nó rất đáng sợ, từ tình huống vết thương là có thể thấy được.

    Không chỉ như thế, trên cánh tay của Đường Uy còn có một tầng sương lạnh, máu không thể lưu thông được.

    - Tiểu Hầu gia, tên dân đen kia chiến bại rồi chạy trốn, mọi người cùng nhau đuổi giết hắn đi.

    Vẻ mặt đám người Tề Hồng và Ngũ Xuyên phấn khích không thôi, không thể chờ đợi được nữa mà muốn đi báo thù.

    Đương nhiên.

    Dùng tốc độ của bọn hắn thì không thể nào đuổi theo La Thiên được.

    Nhưng mà, Đường Uy vẫn đứng ở đây, vẻ mặt thay đổi liên tục, cũng không có ý định truy kích.

    - Tiểu Hầu gia, vì sao chúng ta không đuổi giết tiểu tử kia?

    Ngũ Xuyên có chút nghi ngờ nói.

    - Hừ! Lần thử thách này, cướp lấy vị trí thứ nhất mới là quan trọng nhất.

    - Một tên dân đen, trước tiên cứ cho hắn một chút giáo huấn, đợi tiến vào Thánh phủ, ta sẽ chỉnh đốn hắn sau.

    Đường Uy hừ lạnh một tiếng, trong đáy mắt hiện lên vẻ tàn độc.

    Đám thủ hạ của hắn nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy kỳ quái, đây dường như không phải là phong cách hành sự của Đường Uy.

    - Các ngươi tự chữa thương trước, sau đó theo bản Hầu gia đi săn giết Vụ ảnh Võ giả.

    Đường Uy phân phó bọn họ.

    Hắn tự mình đi về phía xa, lặng lẽ đắp Kim Sang Dược lên trên bàn tay.

    - Đáng chết thật! Vũ kỹ chỉ pháp của tiểu tử kia cũng là Linh cấp!

    Đường Uy thầm mắng.

    Trong lòng của hắn rất là căm hận, mình lại bị một Võ giả Khai Mạch tứ trọng bình dân làm bị thương, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sao hắn còn mặt mũi tồn tại trên đời này nữa?

    Về phần đuổi giết La Thiên? Đường Uy không nắm chắc được bao nhiêu phần.

    Cảnh giới vũ kỹ Linh cấp của La Thiên còn thắng hắn nửa giai, thậm chí lực xuyên thấu của kiếm chỉ còn có thể uy hiếp được hắn.

    Lại thêm thân pháp của đối phương cũng rất cao siêu, ở trong hoàn cảnh như vậy cũng đã chiếm ưu thế địa lợi.

    ...

    Bên kia.

    Sau khi La Thiên lui lại, hắn tìm một địa phương để nghỉ ngơi và hồi phục, đồng thời cũng điều dưỡng thương thế một chút.

    Bởi vì có Thần mạch cho nên tố chất thân thể của hắn rất mạnh, năng lực tự lành của thương thế gấp vài lần người thường.

    - Ta đã hoàn toàn đắc tội với tên Tiểu Hầu gia này rồi, hơn nữa người này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ trả thù.

    Sắc mặt La Thiên có chút âm trầm.

    Hắn và Đường Uy vốn không thù không oán.

    Cũng bởi vì La Thiên cự tuyệt lời mời chào, không chịu làm tiểu đệ của hắn, làm hắn cảm thấy mất mặt, từ đó trong lòng người kia mới ghi hận.

    Trước đây, sáu người Tề Hồng và Ngũ Xuyên vây công hắn, nhất định là chuyện do Đường Uy xúi dục.

    Đổi lại là Khai Mạch tứ trọng bình thường thì đã sớm bị đùa tới chết rồi!

    Lần này Đường Uy lỡ tay, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, ngày sau nhất định sẽ ngóc đầu trở lại trả thù hắn.

    - Đã như vậy thì đừng trách ta phá hỏng chuyện tốt của bọn ngươi.

    Trong mắt La Thiên hiện lên vẻ lạnh lẽo.

    Trong lòng của hắn đã vẽ ra một kế hoạch.

    Không phải Đường Uy ngươi muốn lấy vị trí thứ nhất sao?

    Có La Thiên ta ở đây, ngươi đừng hòng mơ thành công!

    Đúng lúc này, một tiếng nói có lực lượng vang vọng ở trong sơn cốc.

    - Thử thách của Thánh phủ chỉ còn thời gian nửa nén nhang nữa thôi!

    Tiếng nói này làm cho vẻ mặt của một hai trăm thiếu niên còn lại trong sơn cốc trở nên gấp gáp.

    Bởi vì, thử thách của Thánh phủ lần này chỉ tuyển một trăm người đứng đầu mà thôi.

    Cùng lúc đó, trong lòng ba đại thiên tài mạnh nhất là Nam Cung Ngọc, Đường Uy, Vân Tú công chúa cũng xiết chặt lại.

    Đối với ba vị thiên tài như bọn họ mà nói, chuyện thông qua thử thách không hề có chút áp lực nào cả.

    Nhưng tranh đoạt vị trí thứ nhất mang ý nghĩa trọng đại.

    Trước đây, người đứng đầu thử thách đều được Thánh phủ coi trọng và bồi dưỡng, gần như tất cả mọi người đều có thể đột phá tới Linh Hải cảnh, trở thành cao thủ một phương.

    Nghe được tiếng nói này, tâm tình của Đường Uy rất là sa sút!

    Bởi rằng chuyện của La Thiên đã làm hắn chậm trễ chút thời gian, số lượng ấn ký đạt được đã kém hơn Nam Cung Ngọc và Vân Tú quận chúa.

    - Hừ! Đều là do đám phế vật các ngươi! Ngay cả một tên dân đen cũng không đối phó được, làm tốn thời gian của bản Hầu gia. Nếu như lần khảo hạch này bản Hầu gia không lấy được vị trí thứ nhất, ta sẽ bắt các ngươi hỏi tội!

    Đường Uy quát mấy tên thủ hạ của mình.

    Toàn bộ đội ngũ của Đường Uy đều cảm thấy gấp rút, bắt đầu toàn lực săn giết Vụ ảnh Võ giả.

    Bọn hắn không phát hiện ra được, ở phía sau bọn hắn có một đạo thân ảnh mặc áo bào xanh, mượn mây mù yểm hộ, đang lặng lẽ đi theo ở phía sau lưng bọn họ.

    Thiếu niên này, đương nhiên là La Thiên.

    Số lượng ấn ký mà La Thiên thu được đủ để đứng vào trước năm, căn bản không lo tới việc không vào được trop một trăm.

    Nhiệm vụ của hắn bây giờ chính là ngăn cản Đường Uy đạt được vị trí thứ nhất.

    Dùng gia thế và thiên phú của Đường Uy, nếu như là đạt được vị trí thứ nhất trong thử thách thì sẽ được Thánh phủ bồi dưỡng trọng điểm, sẽ mang tới cho La Thiên phiền toái rất lớn.

    - Tiểu Hầu gia! Vừa rồi có người nhìn thấy Nam Cung Ngọc, hắn đã gom góp được bảy mươi chín cái ấn ký.

    Lúc này, một gã thủ hạ của hắn chạy tới nói.

    Nghe vậy, các thủ hạ còn lại không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

    Nam Cung Ngọc này quá là khủng bố, bảy mươi chín cái ấn ký, như vậy phải đi giết bao nhiêu Vụ ảnh Võ giả cơ chứ?

    Ở dưới sự hỗ trợ của bọn họ, Đường Uy cũng chỉ thu được sáu mươi lăm cái ấn ký mà thôi.

    Hiện giờ thời gian chấm dứt thử thách không còn nhiều nữa.

    Cứ theo số lượng chênh lệch này mà suy tính, đến khi thử thách chấm dứt, Đường Uy rất khó để đuổi kịp tốc độ của Nam Cung Ngọc.

    Chẳng lẽ, người đứng thứ nhất thử thách lần này chính là Nam Cung Ngọc sao?

    - Đều là do đám phế vật các ngươi làm hỏng chuyện lớn của bản Hầu gia!

    Sắc mặt Đường Uy có chút tối tăm phiền muộn, lửa giận bắn ra, mắng đám thủ hạ của mình như máu chó xối đầu.

    - Hầu gia, ta có một đề nghị, có thể đạt được một lượng lớn ấn ký trong thời gian ngắn, thậm chí còn đoạt được vị trí thứ nhất!

    Tề Hồng đột nhiên mở miệng nói.

    - Còn không mau nói!

    Lông mày Đường Uy nhíu lại.

    - Lúc trước, chúng ta gặp phải một Vụ ảnh Võ giả có tu vi Khai mạch thất trọng, nếu có thể đánh chết được hắn thì thành tích của Tiểu Hầu gia có thể vượt qua được Nam Cung Ngọc trong nháy mắt!

    - Chỉ là, Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng quá mạnh mẽ! Chúng ta không phải là đối thủ của hắn.

    Tề Hồng nói.

    Dựa theo quy luật của Tứ phương huyễn vân trận, đánh chết Vụ ảnh Võ giả Khai Mạch tứ trọng thì sẽ đạt được một đạo ấn ký.

    Đánh chết Khai mạch ngũ trọng thì sẽ đạt được ba cái ấn ký.

    Đánh chết Khai Mạch lục trọng, đạt được chín cái ấn ký.

    Mỗi khi cao hơn một cảnh giới thì số lượng tăng lên sẽ là gấp ba!

    Như vậy, đánh chết Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng thì sẽ là bao nhiêu chứ?

    Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ là hai mươi bảy cái ấn ký đó trời!

    - Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng?

    Hai mắt của Đường Uy không khỏi sáng ngời.

    Thử thách của Thánh phủ chuẩn bị kết thúc, chuyện tranh đoạt vị trí thứ nhất đối với hắn là tình thế bắt buộc!

    Nếu có thể đánh chết Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng, trong nháy mắt hắn sẽ thu hai mươi bảy cái ấn ký, khi đó vị trí thứ nhất chắc chắn là của hắn.

    Trên thực tế.

    Trong ba đại thiên tài, bất kỳ người nào có thể thu hoạch được hai mươi bảy cái ấn ký cũng có thể yên ổn đứng ở vị trí thứ nhất.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 43: Làm không tệ

    Nhóm dịch: LTL
    Nguồn: Truyện YY

    Thử thách của Thánh phủ, chuẩn bị kết thúc.

    Các đạo sư ở trên sơn cốc lúc nào cũng chú ý tới tình huống chỉnh thể ở phía dưới.

    Nhất là tiến độ của ba đại thiên tài.

    - Tốc độ chém giết của Nam Cung Ngọc quá là nhanh, vượt xa vị trí thứ hai!

    - Đúng vậy, Vân Tú quận chúa và Đường Uy đều bị xa tới mười cái ấn ký.

    - Nếu không có gì ngoài ý muốn thì người đứng thứ nhất khóa này chính là Nam Cung Ngọc.

    Các đạo sư nhìn chung ra toàn trường, trên cơ bản đã có thể kết luận kết quả lần này.

    Như vậy cũng danh xứng với thực.

    Căn cứ vaò quan sát của các đạo sư, thực lực tổng hợp của Nam Cung Ngọc quả thực cao hơn Vân Tú quận chúa và Đường Uy phía trên.

    Về phần La Thiên.

    Từ khi đào tẩu khỏi tay Đường Uy, dường như thương thế của hắn không nhẹ, đã buông tha tranh đoạt vị trí thứ nhất, số lượng ấn ký so với ba đại thiên tài đã khá là cao.

    Chuyện tranh đoạt vị trí thứ nhất, nhất định La Thiên không có khả năng.

    Bởi vậy, các đạo sư cũng không tiếp tục chú ý tới hướng đi của La Thiên nữa.

    - Nói như vậy vẫn còn quá sớm, có lẽ Đường Uy này còn có khả năng lội ngược dòng cũng nên.

    Vị nữ đạo sư kia cười nói.

    Lời này đã dẫn tới các đạo sư khác chú ý, cả đám không khỏi nhìn về phía Đường Uy.

    - Hắn đang đến gần Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng kia!

    Sắc mặt mấy tên đạo sư kia có chút cổ quái.

    Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng này là một kết quả ngoài ý muốn. Vốn ở trong thử thách của Thánh phủ không nên xuất hiện tồn tại cường đại như thế.

    Nhưng mà, trong thử thách này lại có quái tài như La Thiên, khai sáng ra phương pháp nuôi nhốt, điên cuồng càn quét chiến tích.

    Bọn hắn bất đắc dĩ lắm mới phải vận dụng quyền hạn từ trận pháp, tạo ra một tên Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng.

    - Nếu như trước khi thử thách chấm dứt mà Đường Uy có thể chém giết được Vụ ảnh Võ giả thất trọng cảnh này thì quả thực hắn có thể lội ngược dòng, cướp lấy vị trí thứ nhát.

    Lão giả mặc áo bào trắng kia, trầm giọng nói.

    - Chỉ có điều, chênh lệch giữa Khai Mạch lục trọng và thất trọng, rất lớn. Đường Uy muốn thành công cũng không dễ dàng.

    ...

    - Tiểu Hầu gia, ở phía trước.

    Tề Hồng hạ giọng, chỉ về phía trước, sợ làm kinh động đến tên Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng kia.

    Khai mạch cửu trọng, mỗi tam trọng là một ranh giới rõ ràng.

    Võ giả Khai Mạch cảnh thất trọng, chân khí ngưng luyện mạnh mẽ, có thể cách không mà công kích, Khai Mạch cảnh ngũ lục trọng phổ thông có thể sẽ bị giết chết trong nháy mắt.

    Rất nhanh.

    Một gã Võ sĩ cao tới hai thước mặc áo giáp hiện lên trước mặt bọn họ.

    Tay của Võ sĩ cầm một thanh kiếm lớn vừa dày vừa nặng, lẳng lặng đứng lặng tại chỗ, thế nhưng lại có cảm giác áp bách vô hình vọt tới.

    - Quả thực là Khai mạch thất trọng.

    Lông mày của Đường Uy giật giật.

    Bình thường, nếu hắn chống lại Võ giả Khai mạch thất trọng cũng không có chút phần thắng nào cả.

    Nhưng Vụ ảnh Võ giả là thứ mà trận pháp ngưng tụ ra, khác với người thường, ở phương diện linh trí sẽ có chỗ thiếu hụt.

    Còn nữa, cũng không phải là chỉ có một mình hắn đấu, mà còn có bảy tám tên thủ hạ của hắn nữa.

    - Đợi ta tiến lên hấp dẫn nó, các ngươi chịu trách nhiệm công kích.

    Đường Uy phân phó.

    Nói xong hắn nghênh ngang tới gần Võ sĩ mặc giáp.

    - Nộ Vân chưởng!

    Sáu cái khí mạch trong cơ thể Đường Uy vận chuyển, quanh thân có một tầng sóng gió nóng bỏng hiện lên, trên hai tay có một tầng sương mù đỏ thẫm, từ bên trong truyền đến tiếng bạo liệt kinh người.

    Một chưởng này so với lúc giao phong cùng La Thiên còn mạnh hơn hai phần, gần như bằng công kích của Khai mạch thất trọng.

    Võ sĩ mặc giáp tuân theo sự của khống chế của trận pháp, đứng lặng tại chỗ, sẽ không chủ động tấn công bất kỳ kẻ nào.

    Nhưng gặp công kích, nó cũng sẽ phản kích.

    Sưu sưu sưu!

    Võ sĩ mặc giáp tay cầm thanh kiếm lớn hung hãn xuất thủ, một đạo kiếm khí ánh sáng cực lớn cách không bổ về phía Đường Uy.

    Phanh phanh!

    Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, lập tức có một cái hố lớn xuất hiện.

    Ở bên trong đám bụi, Đường Uy kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể nhanh chóng lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng ngăn cản được một kiếm của tên Võ sĩ này.

    Nhưng mà, đây mới chỉ là một kiếm mà thôi.

    Vù vù Sưu! Sưu! Sưu!...

    Tu vi thất trọng của Võ sĩ chính thức được bộc phát, từng đạo kiếm quang cuốn về phía Đường Uy.

    Cảnh này làm cho La Thiên đi theo ở đằng sau cũng phải kinh hãi một trận.

    Nếu đổi lại hắn mà nói, nhất định sẽ không có cách nào mạnh mẽ kháng cự lại được mà chỉ có thể thông qua thân pháp, nhanh chóng rút lui và chạy trốn mà thôi.

    Đinh sưu!

    Cơ thể của Đường Uy bị ảnh hưởng của kiếm quang quét trúng, tia lửa bắn tung tóe, để lộ ra một kiện giáp mềm màu xanh biếc ở bên trong.

    Bởi vì là nhi tử của Vương Hầu cho nên việc Đường Uy có một cái giáp mềm phòng ngự hạ phẩm cũng không có gì là kỳ quái cả.

    Mà chuyện này còn chưa xong.

    Đường Uy đột nhiên ăn vào hai viên Linh đan, một viên màu xanh, một viên màu đỏ.

    - Hồi Khí đan, Bạo Linh đan thượng phẩm.

    Trong mắt Đường Uy hiện lên vẻ điên cuồng, chân khí trên người hắn bỗng nhiên tăng vọt, thực lực kéo lên một đoạn dài.

    Hồi Khí đan thượng phẩm có thể gia tăng tốc độ khôi phục chân khí của hắn.

    Bạo Linh đan chính là mật đan tăng cường thực lực.

    Oanh! Phốc sưu sưu!

    Trong khoảnh khắc, chiến lực của Đường Uy tăng lên một tầng thứ khác, có thể đánh tới đánh lui với tên Võ sĩ thất trọng kia.

    Đám thủ hạ của hắn ở bên cạnh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

    Không hổ là nhi tử của Vương Hầu, của cải tương đối khá, không nói tới việc có bảo giáp hộ thân mà còn lấy ra hai viên Linh đan có giá trị liên thành.

    - Các ngươi còn không mau lên?

    Đường Uy hét lớn một tiếng làm cho đám thủ hạ giật mình tỉnh lại.

    Lúc này, tuy chiến lực của Đường Uy mạnh, thế nhưng hắn lại không có cách nào kéo dài được. Vì vậy tạm thời không có cách nào chính thức chiến thắng được Võ sĩ thất trọng kia.

    - Được!

    - Mọi người nhanh lên!

    Bảy tám thủ hạ của hắn đều có tu vi Khai mạch ngũ trọng trở lên, cả đám nhao nhao từ mặt bên và phía sau đến gần, phát động công kích với Võ sĩ mặc áo giáp.

    - Bản hầu sẽ ngăn hắn lại, các ngươi chỉ cần toàn lực tấn công là được.

    Đường Uy tới gần, chém giết cận thân với Võ sĩ mặc giáp, gắt gao kiềm chế hắn.

    Giờ phút này, khuyết điểm chưa đủ linh trí của Vụ ảnh Võ giả đã lộ ra.

    Đường Uy ở gần hắn nhất, sự uy hiếp tới từ công kích cũng là lớn nhất, Vụ ảnh Võ giả chỉ biết tụ lực công kích hắn mà mặc kệ những người khác.

    - Tiêu diệt hắn!

    Tổn thương do Tề Hồng, Ngũ Xuyên và những người khác tạo thành đối với Võ sĩ mặc giáp có hạn, thế nhưng dưới sự tích lũy không ngừng, cuối cùng cũng dần dần tạo thành thương thế rất nặng.

    - Tốt tốt tốt! Đợi thương thế nặng hơn chút nữa, để bản hầu đánh chết hắn.

    Đường Uy hăm hở, trên mặt hiện lên ánh sáng màu đỏ.

    Chỉ cần tiếp tục kéo thêm mười hơi thở nữa là hắn đã có thể chính diện đánh chết Võ sĩ mặc áo giáp đang có thương thế vô cùng nghiêm trọng này.

    - Tiểu Hầu gia, chúng ta lại gặp mặt rồi!

    Một tiếng cười khẽ truyền đến.

    Thanh âm kia làm cho Đường Uy cảm thấy có chút quen tai, đám người Tề Hồng, Ngũ Xuyên thì lại rùng mình một cái.

    Chỉ thấy, một tên thiếu niên tuấn tú mặc áo bào xanh tươi cười đi tới.

    - La Thiên!

    Đám người ở đây nghẹn ngào kinh hô.

    - Tên dân đen nhà ngươi! Không ngờ lại có dũng khí quay lại!

    Sắc mặt của Đường Uy trở nên âm trầm.

    - Ta quay lại thì ngươi làm gì được ta?

    La Thiên thản nhiên nói.

    - Ngươi...

    Đường Uy không khỏi giận dữ nói, thế nhưng hắn phải ở phía trước giao đấu với Võ sĩ mặc giáp, nếu không nắm chắc thời gian thì dược hiệu của hai viên Linh Đan trong cơ thể sẽ lập tức biến mất.

    - La Thiên, ngươi muốn làm gì?

    Đường Uy nghiêm mặt nói.

    Hắn rất lo lắng việc La Thiên sẽ đột nhiên bọc đánh từ phía sau, như vậy thì phiền toái lớn.

    - A? Ngươi đang sợ hãi sao?

    Vẻ mặt La Thiên có chút nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nghiền ngẫm.

    Hiện giờ hắn không trông chờ vào việc đoạt vị trí thứ nhất cho nên chơi Đường Uy một cái cũng không tệ.

    - Nếu như ngươi dám động thủ, ngươi có tin bản hầu sẽ làm cho ngươi không có đất đặt chân ở trong Thánh phủ hay không?

    Trong thanh âm của Đường Uy để lộ ra hàn ý khiếp người.

    La Thiên thờ ơ, thầm nghĩ: Nói hay lắm, giống như ta không động thủ thì ngươi sẽ đối xử tử tế với ta khi ở trong Thánh phủ vậy.

    Nếu để cho Đường Uy cướp lấy vị trí thứ nhất thì hắn sẽ gặp phiền toái rất lớn.

    - Đối phó với đám bại tướng dưới tay như các ngươi, ta cũng lười xuất thủ.

    La Thiên khoát tay áo một cái.

    Dứt lời, hắn lui về phía sau một khoảng cách.

    Ồ!

    Đám người Đường Uy có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng thở dài một hơi.

    - Dân đen, coi như ngươi thức thời. Chờ ta đoạt được vị trí thứ nhất, nhất định ta sẽ giẫm chết ngươi ở trong Thánh phủ!

    Đường Uy lạnh lẽo nhìn bóng lưng của La Thiên.

    Nhưng vào lúc này La Thiên đột nhiên vận chuyển chân khí, la lớn:

    - Nam Cung Ngọc!

    - Ở đây có Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng, sắp bị Đường Uy đánh chết rồi.

    - Nam Cung Ngọc! Nếu như ngươi không đến thì vị trí thứ nhất sẽ là của người ta đó.

    ...

    Thanh âm tích lũy đủ chân khí vang vọng ở trong sơn cốc.

    Toàn bộ sơn cốc cũng chỉ có phạm vi hai ba dặm, chỉ cần không phải ở trong góc thì đều có thể nghe thấy được.

    - Ngươi… câm miệng cho ta!

    Vẻ mặt Đường Uy tái mét, trong cơn giận dữ thiếu chút nữa đã tức điên lên.

    Tề Hồng, Ngũ Xuyên và những người khác đứng như trời trồng, trong lòng kinh ngạc, không biết làm thế nào.

    Nhiều nhất qua mười hơi thở nữa là Đường Uy có thể đánh chết Võ sĩ mặc giáp, sao La Thiên lại gây ra một hành động như thế chứ?

    Đúng vậy, La Thiên không động thủ.

    Nhưng hành động này so với hắn động thủ còn không xong hơn gấp mười lần!

    Sưu! Sưu!

    Rất nhanh, từng thiếu niên thiên tài ở gần đã bị hấp dẫn tới đây.

    - Oa! Quả thực có Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng?

    - Nếu như đánh chết, có thể có được bao nhiêu ấn ký chứ?

    Ánh mắt của những thiếu niên này lập lòe.

    Bởi vì nhân số gia tăng cho nên ở gần xuất hiện một lượng lớn Vụ ảnh Võ giả, quấy nhiễu đến kế hoạch đánh chết Vụ ảnh Võ giả của Đường Uy.

    - Đáng giận! La Thiên, sau này đừng rơi xuống tay của ta.

    Sắc mặt Đường Uy trở nên tối tăm phiền muộn như có thể chảy ra nước, ánh mắt tràn ngập sát ý xẹt qua La Thiên.

    Sưu!

    Bỗng nhiên một thiếu niên tuấn mỹ, khuôn mặt như ngọc thong dong tới gần khu vực hỗn loạn này.

    - Là Nam Cung Ngọc!

    - Nam Cung Ngọc cũng tới, có trò hay để nhìn rồi.

    Các thiếu niên ở đây nhao nhao tránh ra.

    - Quả thực là có Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng, nếu như không để ý thì vị trí thứ nhất đã rơi xuống tay Đường Uy rồi.

    Trên mặt Nam Cung Ngọc hiện lên dị sắc, trong lòng có chút may mắn.

    Ánh mắt của hắn nhìn về phía La Thiên đang mở miệng ở gần đó, không khỏi gật đầu.

    - Không tệ! Nam Cung Ngọc ta thiếu ngươi một nhân tình.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 44: Chỉ một lần đã thành công

    Nhóm dịch: LTL
    Nguồn: Truyện YY

    Ánh mắt của Nam Cung Ngọc xẹt qua La Thiên, trong mắt có chứa một tia khen ngợi và cảm kích.

    Nếu không phải La Thiên lên tiếng thì hắn cũng không biết nơi này có một tên Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng, thiếu chút nữa đã bị lật thuyền trong mương.

    - Nam Cung Ngọc! Vụ ảnh Võ giả thất trọng cảnh này là do bản Hầu gia phát hiện ra trước, còn không mau mau thối lui!

    Đường Uy quát lên một tiếng chói tai, sắc mặt rất là khó coi.

    - Thử thách của Thánh phủ là dựa vào thực lực cá nhân để quyết định, nào có phân chia trước sau chứ?

    Thanh âm réo rắt, không chậm không nhanh của Nam Cung Ngọc vang lên.

    Sưu sưu!

    Thân thể thon dài của hắn tạo ra một chuỗi hư ảnh phóng khoáng khó lường, nhanh chóng đến gần Võ sĩ mặc giáp.

    Bàn về tốc độ thân pháp, có thể nói là Nam Cung Ngọc khinh thường toàn trường, ngay cả Đường Uy cũng phải cam bái hạ phong.

    Có lẽ, chỉ có thân pháp cấp viên mãn của La Thiên thì mới có thể hơn hắn nửa trù ở phương diện linh hoạt.

    - Thân pháp Linh cấp, cảnh giới không thấp.

    Ánh mắt La Thiên chớp lên, không hổ là người xuất thân từ một trong bảy đại Vũ đạo thế gia của Thương Vân quốc.

    - Cút cho ta!

    Đường Uy gầm lên, hai tay bắn ra một đạo quyền kình đỏ thẫm, đánh về phía Nam Cung Ngọc.

    Phanh Sưu Sưu!

    Sắc mặt Nam Cung Ngọc lãnh đạm, bàn tay trắng nõn chấn động, bên trên có một tầng sóng khí màu xanh quanh quẩn, sau đó hắn đánh ra công kích, gần như là cách không đánh tới.

    Phanh Phanh!

    Hai cỗ lực lượng gần bằng Khai mạch thất trọng va chạm vào nhau tạo ra một cơn gió lốc, hai ba gã Vụ ảnh Võ giả ở gần đó lập tức bị diệt sát.

    - Thật là đáng sợ!

    - Mau nhanh tránh ra...

    Các thiếu niên ở gần nhao nhao tránh đi.

    Nhưng mà, mấy tên thủ hạ của Đường Uy là đám người Tề Hồng, Ngũ Xuyên lại không may mắn như vậy.

    Bọn hắn luôn công kích Võ sĩ mặc giáp, hiện tại Đường Uy lại phân tâm đi đối phó với Nam Cung Ngọc, làm cho Võ sĩ mặc giáp mất đi khống chế.

    Sưu sưu!

    Thanh kiếm lớn trong tay Võ sĩ mặc giáp đánh ra vài đạo sóng khí kiếm quang cực lớn, xuyên qua người của mấy người này.

    - A a...

    Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Ngũ Xuyên đứng mũi chịu sào bị đánh thành hai đoạn.

    - Tiểu Hầu gia, cứu mạng ——

    Tề Hồng thi triển đao pháp cụt một tay, cố gắng chống cự.

    Phốc phốc!

    Kết quả, cánh tay còn lại của hắn bị Võ sĩ mặc giáp cách không công kích chém đứt.

    - Không...

    Tề Hồng hoàn toàn sụp đổ, người ngã xuống đất, bị trận pháp cuốn đi.

    Tên võ sĩ mặc giáp kia vẫn chưa thỏa mãn mà mang theo thân thể bị thiệt hại nghiêm trọng, vung vẩy thanh kiếm lớn, bắn về phía các thiếu niên ở gần đó.

    - Chạy mau!

    Các thiếu niên đang xem náo nhiệt đều chạy trối chết.

    Giờ phút này, bởi vì nơi này có quá nhiều người hội tụ cho nên đã làm cho trận pháp tự động ngưng tụ ra một lượng lớn Vụ ảnh Võ giả, số lượng nhiều đến gần trăm tên.

    - Gây ra nhiễu loạn lớn rồi.

    Khóe miệng La Thiên khẽ động, có cảm giác như vừa bị đâm. Cảm giác này đến từ bên trên sơn cốc, là ánh mắt không có ý tốt của các đạo sư.

    Ban đầu, các đạo sư vì ngăn cản phương pháp nuôi nhốt của La Thiên cho nên mới tạo ra tồn tại như thế.

    Thế nhưng bọn họ lại không nghĩ tới nó lại trở thành một miếng bánh ngon, thậm chí lại còn quyết định người đứng thứ nhất.

    Nhưng giờ phút này, các đạo sư cũng không thể làm mất mặt mũi của mình, thu hồi Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng được.

    Trong sơn cốc, Nam Cung Ngọc và Đường Uy vẫn còn kịch chiến, tiếng va chạm kinh tâm động phách vang vọng.

    - Đường Uy, có ta ở đây, ngươi không có khả năng thành công được đâu.

    Nam Cung Ngọc cười nhạt nói.

    Số lượng ấn ký mà hắn đoạt được là nhiều nhất. Vì vậy không cần đánh chết Võ sĩ, chỉ cần ngăn chặn Đường Uy một lát, đợi đến khi thử thách chấm dứt là hắn có thể đoạt được vị trí thứ nhất.

    Đúng lúc này, trong trận pháp lại sinh ra biến số!

    Sưu!

    Một vị thiếu nữ cao quý mặc cung trang nhẹ nhàng đi đến.

    - Vân Tú quận chúa!

    Trên mặt các thiếu niên hiện lên vẻ kinh diễm cùng ngưỡng mộ, mọi người tự động tránh ra một con đường.

    Giờ phút này, ba đại thiên tài mạnh nhất tề tụ ở đây!

    Nàng cũng tới?

    Nam Cung Ngọc và Đường Uy lập tức dừng chiến đấu, đề phòng bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, ngư ông đắc lợi.

    Trong ba đại thiên tài, bất kỳ người nào chém giết Võ sĩ cũng có thể cướp lấy vinh hạnh đặc biệt là đệ nhất tân sinh của Thánh phủ.

    - Tên dân đen này! Nếu không phải hắn kêu to thì hiện giờ ta đã đoạt được vị trí thứ nhất rồi.

    Trong lòng Đường Uy rất phẫn nộ, hận La Thiên thấu xương.

    Sau khi Vân Tú quận chúa đến, nàng và Nam Cung Ngọc, Đường Uy hình thành cục diện thế chân vạc.

    Điểm kỳ quái là, Vân Tú quận chúa xinh đẹp đứng tại chỗ, cũng không tham dự vào tranh đoạt của hai đại thiên tài khác.

    Bỗng nhiên, mắt phượng của nàng khẽ đảo, rơi xuống trên người một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào xanh.

    - Hả?

    La Thiên khẽ giật mình, bị ánh mắt không có ý tốt của Vân Tú quận chúa nhìn chằm chằm vào người, hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

    Chẳng lẽ, Vân Tú quận chúa tức giận vì nhận định hồng nhan bạc mệnh của hắn lúc trước hay sao?

    Nếu thực sự là như thế, La Thiên cũng đành phải chấp nhận.

    Dù sao, lời mà hắn nói lúc trước xem như là bất kính đối với Vân Tú quận chúa, thậm chí là nguyền rủa nàng.

    - Nói lung tung mê hoặc người khác, gây ra sóng gió.

    Vân Tú quận chúa hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo bóng trắng uyển chuyển tới gần chỗ La Thiên.

    La Thiên bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực, cỗ áp lực này không thua gì Đường Uy.

    - Đợi một chút! Tại hạ không có ý định nói như vậy, quận chúa thân phận cao quý, hà tất phải coi đó là thật chứ?

    La Thiên phát động Du Thân bộ cấp viên mãn, mượn Vụ ảnh Võ giả ở gần yểm hộ mà giữ một khoảng cách với Vân Tú quận chúa.

    - Không có ý định nói như vậy?

    Vẻ mặt của Vân Tú quận chúa lạnh như băng, quát to:

    - Trận đại loạn này là do người nào tạo ra?

    -...

    La Thiên trầm mặc.

    Quả thực, Võ sĩ mặc giáp bởi vì hắn cho nên mới xuất hiện.

    Tình cảnh hỗn loạn này cũng bởi vì hắn mà xuất hiện.

    - Sao nào, ngươi không nói được gì nữa đúng không?

    Thấy La Thiên ngậm miệng không nói, trong mắt phượng của Vân Tú quận chúa hiện lên vẻ thất vọng.

    Nàng xuất thủ là muốn thăm dò hư thật của La Thiên một chút.

    - Ta còn tưởng rằng là cao nhân gì đó nhìn ra bệnh nan y trên người ta.

    Trong lòng Vân Tú quận chúa thầm thở dài.

    Chỉ có điều, đối với loại người nói lung tung mê hoặc người khác như La Thiên, nàng cũng không có ấn tượng tốt.

    Sưu!

    Vân Tú quận chúa quyết định giáo huấn La Thiên một chút, thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng nhẹ nhàng nhảy dựng lên, lại lần nữa đuổi giết La Thiên.

    - Nữ nhân này, thật sự là có bệnh!

    La Thiên thầm mắng một tiếng, thân thể linh hoạt giống như cá bơi, sau mấy lần đong đưa đã chuyển hướng, lẻn vào trong đám Vụ ảnh Võ giả, bỏ qua Vân Tú quận chúa.

    - Thân pháp cũng không tệ, chỉ có điều...

    Vân Tú quận chúa có chút ngoài ý muốn, trên bở môi son lại hiện lên nụ cười lạnh.

    Phương hướng La Thiên bỏ chạy rất gần với Võ sĩ mặc giáp.

    - Không tốt!

    Rất nhanh Linh thức của La Thiên đã phát hiện ra điểm này.

    Vù vù sưu!

    Võ sĩ mặc giáp chém ra sóng khí kiếm quang, đảo qua gần người hắn, La Thiên mượn Linh Giác mạnh mẽ mà né tránh trước được.

    Nhưng mà, vị Vân Tú quận chúa kia thì lại ngăn chặn đường lui của hắn.

    - Tốt! Rất tốt!

    Vẻ mặt Đường Uy có chút ác độc, thân thể nhoáng một cái đã ngăn cản một phương hướng khác.

    Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết chết La Thiên, thậm chí không cần tự mình xuất thủ, mượn Võ sĩ mặc giáp là đã có thể chém giết được La Thiên rồi.

    Trong lúc mơ hồ, Đường Uy, Vân Tú quận chúa, Võ sĩ mặc giáp tạo thành một cái tam giác bao quanh, vây La Thiên vào bên trong.

    - Đây là... Các ngươi bức ta đó!

    La Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén.

    Vù vù Xoạt!

    Tay áo của hắn tung bay, thân ảnh linh hoạt mà mau lẹ, chủ động tới gần Võ sĩ mặc giáp.

    Cùng một lúc, trong đầu của La Thiên có một cuốn sách hướng dẫn bằng tranh hiển hiện, phía trên có tình trạng của Võ sĩ mặc giáp.

    Trên người Võ sĩ mặc giáp ở sách hướng dẫn bằng tranh có mười cái điểm đỏ.

    Trong đó, có một điểm lớn nhất là nằm ở vị trí rốn của hắn.

    Hoá ra, từ lúc Đường Uy chiến đấu với Võ sĩ mặc giáp thì La Thiên đã để Thiên Thư suy diễn tin tức của Võ sĩ mặc giáp.

    Võ sĩ mặc áo giáp là do sương mù trong trận pháp hình thành, trên người có mấy điểm mấu chốt chí mạng, chỉ cần bắn trúng chỗ hiểm, đồng thời công kích đủ mạnh mẽ là có thể làm cho nó tán loạn.

    Tiểu tử này?

    Thấy La Thiên đến gần Võ sĩ mặc áo giáp, mọi người ở đây đều sững sờ.

    - Khà khà! Tên dân đen này, thật sự là tự tìm đường chết!

    Vẻ mặt Đường Uy có vẻ tàn nhẫn.

    - Đừng! Ngươi mau trở về đây...

    Khuôn mặt Vân Tú quận chúa biến sắc, trong mắt để lộ ra một tia không đành lòng.

    Vốn nàng chỉ muốn trừng phạt La Thiên một chút chứ không hề nghĩ tới việc dồn hắn vào chỗ chết.

    Nhưng không nghĩ tới Đường Uy lại chặn một con đường lui, khác, bức La Thiên vào tuyệt cảnh.

    - Đáng tiếc cho một hạt giống tốt.

    Trên sơn cốc, mấy tên đạo sư có chút tiếc hận nói.

    - Tiểu tử này luôn rất cơ trí, sao lại làm ra chuyện như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy chứ?

    Lão giả mặc áo bào trắng nhíu mày nói.

    Bởi vì hắn là người chịu trách nhiệm tiếp dẫn đám người La Thiên cho nên hắn là người tương đối chú ý thiếu niên này.

    Vù vù Sưu! Sưu!

    Võ sĩ mặc áo giáp liên tục xuất ra bốn năm đạo sóng khí kiếm quang, trong đó có ba đợt đều là chém về phía La Thiên.

    Mỗi một đạo đều có thể giết chết Khai Mạch cảnh ngũ lục trọng trong nháy mắt.

    Nhưng mà, dường như La Thiên có thể đoán được phương hướng, thân thể như hóa thành một con cá bơi linh hoạt mà ưu nhã, nhẹ nhàng tránh thoát được ba đạo công kích từ Võ sĩ mặc áo giáp.

    Không chỉ như thế, La Thiên còn tiến thêm một bước tới gần Võ sĩ mặc áo giáp nữa.

    - Ha ha, thương thế nặng như vậy, thế công và tốc độ đều giảm đi ba thành so với lúc đỉnh phong.

    La Thiên nhìn chằm chằm vào Võ sĩ mặc áo giáp đang đứng ở gần trong gang tấc.

    Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, ít nhiều có chút mạo hiểm, nhưng so với trong tưởng tượng của hắn còn thuận lợi hơn không ít.

    - Hắn muốn...

    Nam Cung Ngọc và Đường Uy, không khỏi biến sắc.

    Nhìn ấn ký ở trên đỉnh đầu của La Thiên, số lượng gần với ba đại thiên tài mạnh nhất trong lần khảo hạch này.

    Chẳng lẽ, tiểu tử này sẽ làm ra chuyện điên cuồng kia hay sao?

    Ở trước mắt ba đại thiên tài, dưới ánh mắt của mọi người, hắn định đoạt thức ăn trước miệng cọp hay sao?

    - Hừ! Coi như Võ sĩ mặc áo giáp chỉ còn sáu thành chiến lực thì tên dân đen này cũng không thể nhanh chóng giải quyết được.

    Đường Uy phân tích.

    Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại có chút bất an.

    - Ngưng Tinh Trục Nhật!

    La Thiên thúc giục Thần mạch và chân khí, chỉ mang phun ra nuốt vào, dài một thước, sau đó bắn ra bên ngoài, tạo thành một đường vòng cung huyền diệu.

    SƯU...U...U sưu!

    Đạo chỉ mang sáng lạn như ngôi sao kia tránh thoát thanh kiếm lớn chặn đường của Võ sĩ mặc áo giáp, sau đó tiếp tục đâm trúng rốn của hắn, không sai một ly.

    Lúc này, thời gian như đọng lại.

    Thân thể cuồng bạo của Võ sĩ mặc áo giáp lập tức cứng ngắc.

    Sắc mặt của Đường Uy còn có chút tàn nhẫn và lạnh lẽo, trong lòng còn thầm nguyền rủa La Thiên sẽ bị một kiếm chém thành hai đoạn.

    - Là ta hại hắn...

    Vân Tú Quận chúa có chút không đành lòng, hai mắt gần như nhắm lại, thế nhưng lại bị một đạo kiếm chỉ cực hạn và sáng lạn kia hấp dẫn.

    Trên mặt của các đạo sư trên sơn cốc hiện lên vẻ nghi hoặc.

    - Đó là Ngưng Tinh Kiếm chỉ! Có lẽ sắp tới tầng thứ ba rồi.

    - Không đúng! Ngưng Tinh Kiếm chỉ tuyệt đối không thể có được uy lực như thế này...

    Nhất là lão giả mặc áo bào trắng kia, trong mắt hắn lóe lên tinh mang, nói:

    - Tiểu quỷ này, tất cả mọi người đã đánh giá thấp hắn rồi!

    Phốc!

    Một chỉ của La Thiên đâm vào rốn, đâm sâu vào mấy tấc.

    Nếu như là lúc bình thường, dù hắn có toàn lực ứng phó thì cũng rất khó có thể đột phá phòng ngự của Võ sĩ mặc áo giáp được.

    Nhưng mà, lúc Võ sĩ mặc áo giáp chiến đấu với đám người Đường Uy, trên người đã có vô số vết thương chồng chất, áo giáp đã sớm bị đánh cho vỡ tan, sắp không chịu nổi nữa rồi.

    Bởi vậy, một chỉ mà La Thiên điểm ra cứ như vậy thuận lợi đâm vào bên trong.

    - Chỉ đâm trúng một chỉ, vấn đề không lớn nha.

    Đường Uy và Nam Cung Ngọc đều thở phào một hơi.

    Nhưng sau một khắc.

    Chỉ nghe két một tiếng, thân thể cứng ngắc của Võ sĩ mặc áo giáp bỗng nhiên chấn động.

    Lấy vị trí vết thương ở rốn làm trung tâm, vết nứt lan tràn ra chung quanh, giống như là mạng nhện vậy, trong chớp mắt đã trải rộng toàn thân.

    Oanh!

    Võ sĩ mặc áo giáp vô cùng uy mãnh kia lập tức hóa thành một đám mây.

    Toàn trường yên tĩnh!

    Các thiên tài đến từ mười quận trợn mắt há hốc mồm.

    - Không! Điều này sao có thể ——

    Trong tiếng rống giận dữ của Đường Uy, một mảnh ấn ký sáng lạn bay về phía đỉnh đầu của La Thiên.

    SƯU...U...U! HƯU...U...U! HƯU...U...U!

    Số lượng ấn ký rất nhiều, xinh đẹp giống như là pháo hoa vậy.

    Trong lúc mơ hồ nhìn lại cũng có gần ba mươi đạo ấn ký, từng đạo nhẹ nhàng kéo đến đỉnh đầu của La Thiên.

    Ô...ô...n...g!

    Ấn ký trên đỉnh đầu của La Thiên trở nên chói mắt, chỉ trong một hô hấp đã đuổi kịp và vượt qua Đường Uy.

    - Tên dân đen này, dám trộm thành quả chiến đấu của ta!

    Sắc mặt Đường Uy xanh mét, miệng phát ra tiếng gào rú.

    Mà như vậy vẫn chưa xong.

    Số lượng ấn ký trên đỉnh đầu của La Thiên, sau hơi thở thứ hai lại vượt qua Vân Tú quận chúa.

    - Hắn... Không ngờ lại thành công.

    Trong đôi mắt phượng của Vân Tú quận chúa hiện lên dị sắc, cũng không có vẻ thất lạc khi bị hắn vượt qua.

    Sau hơi thở thứ ba.

    Ô...ô...n...g!

    Ấn ký trên đỉnh đầu La Thiên trong nháy mắt đã đuổi kịp và vượt qua Nam Cung Ngọc.

    - Chuyện này... Làm sao có thể!

    Nam Cung Ngọc có cảm giác như nằm mơ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.​
     
    thanhson and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vạn Cổ Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    Chương 45: Ai đứng đầu?

    Nhóm dịch: LTL
    Nguồn: Truyện YY

    Nam Cung Ngọc sững sờ, hắn không có cách nào tưởng tượng ra được trong mấy hơi thở ngắn ngủi lại xảy ra biến đổi lớn như thế.

    Ba hô hấp trước.

    Nam Cung Ngọc vẫn còn giằng co với Đường Uy, Vân Tú quận chúa thì chạy tới đuổi giết La Thiên, cho nên cũng đã bớt đi giúp hắn một đại kình địch.

    Thậm chí, trước đó, lúc La Thiên đến gần Võ sĩ mặc áo giáp, Nam Cung Ngọc cũng không quá lo lắng.

    Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới, một Võ giả Khai Mạch tứ trọng lại có thể tiêu diệt Võ sĩ mặc áo giáp Khai mạch thất trọng trong nháy mắt như vậy.

    Nhưng mà, trong mấy hô hấp kế tiếp.

    La Thiên nhẹ nhàng điểm một cái đã làm cho Võ sĩ mặc áo giáp dũng mãnh vô cùng hóa thành mây mù.

    Trong hai hô hấp, số lượng ấn ký trên đỉnh đầu La Thiên đã vượt qua một trong ba đại thiên tài là Đường Uy và Vân Tú quận chúa.

    Mà giờ khắc này, ấn ký trên đầu của La Thiên cực kỳ chói mắt, thậm chí đã có dấu hiệu vượt qua hắn.

    - Ngươi...

    Nam Cung Ngọc đang muốn nói cái gì đó thì mây mù trong trận bắt đầu khởi động.

    Rào Rào Rào!

    Mây mù bao phủ toàn bộ sơn cốc nhanh chóng tán loạn.

    Trong chốc lát, toàn bộ sơn cốc hiện lên trong mắt mọi người.

    Lúc này số lượng thiếu niên còn lại không đến hai trăm, trên đỉnh đầu có số lượng ấn ký không đồng nhất, đồng thời vẻ mặt còn đang có chút mờ mịt.

    - Thử thách của Thánh phủ đến đây là kết thúc!

    Một đạo thanh âm mạnh mẽ vang vọng toàn trường.

    Sưu! Sưu! Sưu!

    Bốn năm tên đạo sư của Trục Nhật Thánh phủ xuất hiện ở giữa sân, lên tiếng triệu tập mọi người tới.

    - Thử thách của Thánh phủ sẽ chọn một trăm người đứng đầu.

    Một gã trung niên béo tốt, vẻ mặt nghiêm khắc, lãnh đạm mở miệng nói.

    Vừa mới nói xong…

    Sưu sưu sưu sưu!

    Lại là từng đám từng đám mây mù lớn xuất hiện, cuốn bảy tám mươi tên thiếu niên có số lượng ấn ký ít nhất trên đầu ra bên ngoài sơn cốc.

    - Một trăm người còn lại, chúc mừng các ngươi đã trở thành một thành viên của Trục Nhật Thánh phủ.

    Vị trung niên béo tốt kia nói.

    Cả đám thiếu niên ở bên dưới lập tức phát ra tiếng hoan hô.

    Ngoại trừ ba đại thiên tài mạnh nhất và một số ít thiên tài cực hạn ra, đại bộ phận thiếu niên có thể gia nhập Trục Nhật Thánh phủ là dựa vào sự cố gắng, nỗ lực, thông qua chém giết, vô cùng mạo hiểm.

    - Nói thật, các ngươi đã trở thành học viên thanh đồng, cũng là tầng thấp nhất của Trục Nhật Thánh phủ.

    Một mỹ nữ đạo sư mặc váy dài, mỉm cười bổ sung.

    Học viên thanh đồng?

    La Thiên nhớ kỹ cách xưng hô này, xem ra tân sinh vừa mới gia nhập đều là học viên thanh đồng.

    - Hiện giờ chúng ta sẽ thực hiện hứa hẹn lúc trước. Người đứng thứ nhất thử thách lần này sẽ nhận được một ban thưởng đặc thù.

    Lão giả mặc áo bào trắng kia chậm rãi mở miệng nói.

    La Thiên lập tức nhận ra, lão giả mặc áo bào trắng này là người tới Lăng Vân quận tiếp dẫn thí sinh.

    - Ai là người đứng đầu? Không biết phần thưởng sẽ là gì nha.

    - Hẳn là Nam Cung Ngọc nha, ngươi xem ấn ký trên đỉnh đầu hắn kìa.

    Chung quanh vang lên tiếng nghị luận.

    Rất nhiều ánh mắt đều dừng lại trên người Nam Cung Ngọc.

    - Ồ! Người này là ai, không ngờ ấn ký trên đỉnh đầu lại không sai biệt lắm với Nam Cung Ngọc.

    Rất nhanh đã có người nhìn thấy La Thiên.

    Roạt Roạt!

    Mọi người tự động tản ra, để cho Nam Cung Ngọc và La Thiên tự mình chiếm cứ một khoảng đất trống.

    - Một cái, hai cái, ba cái...

    Các thiếu niên ở đây bắt đầu đếm số lượng ấn ký trên đỉnh đầu hai người.

    Nam Cung Ngọc và La Thiên nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy lo lắng.

    Trong lúc mơ hồ nhìn lại, ấn ký trên đỉnh đầu của hai người không sai biệt là bao.

    Cho dù có chênh lệch, nhiều nhất cũng chỉ chênh lệch một hai cái.

    - Trên đầu Nam Cung Ngọc có chín mươi bảy cái ấn ký.

    Rất nhanh đã có người lên tiếng nói.

    - Không sai, chín mươi bảy cái ấn ký!

    - Quả thực là kinh khủng, không biết hắn đã giết bao nhiêu Vụ ảnh Võ giả a.

    - Ta tốn trăm cay nghìn đắng, phải chịu nguy hiểm tới tính mạng mới thu được mười cái ấn ký.

    Con số thành tích làm cho trong lòng mọi người nổi lên sóng to gió lớn.

    Rồi sau đó, rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của La Thiên.

    - Chín mươi lăm... Chín mươi sáu... Chín mươi bảy!

    - Ồ! Hai người này đều chín mươi bảy.

    Cuối cùng con số thống kê ra làm cho toàn trường được mở rộng tầm mắt.

    Chuyện này quá là trùng hợp!

    - Giống nhau?

    Mấy tên đạo sư ở đây cũng có vẻ ngoài ý muốn.

    Vào một khắc cuối cùng.

    La Thiên đánh chết Võ sĩ mặc áo giáp, trong nháy mắt đã nhận được hai mươi bảy cái ấn ký.

    Đổi lại là bất kỳ người nào trong ba đại thiên tài có được nó đều có thể cướp lấy vị trí thứ nhất, đây là chuyện đương nhiên.

    Nhưng mà, số lượng ấn ký của bản thân La Thiên có chút chênh lệch với ba đại thiên tài, so với Nam Cung Ngọc còn chênh lệch hai mươi bảy cái.

    - Giống nhau sao?

    Nam Cung Ngọc thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vẻ tự tin.

    Đừng quên!

    Lần thử thách này còn có một thử thách ẩn giấu nữa.

    Nam Cung Ngọc nhớ rõ, lúc ấy mình là người thứ nhất tỉnh lại, tổng hợp lại, chuyện mình giành lấy vị trí đầu tiên là chuyện không cần phải nghi ngờ.

    - Đạo sư, ai là quán quân vậy?

    Trần Hạo Phi từ trong đám người lách ra, đi đến bên cạnh La Thiên.

    Nhìn thấy ấn ký sáng chói mắt trên đỉnh đầu La Thiên, trong lòng Lâm Hạo phi tràn ngập khiếp sợ và khâm phục.

    Vốn hắn cho là La Thiên đã bị đào thải trong thử thách ẩn giấu. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, chẳng những La Thiên không bị loại bỏ mà còn trở thành tồn tại số một số hai ở trong thử thách của Thánh phủ.

    Ai là quán quân?

    Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía mấy vị đạo sư trước mặt.

    Mấy vị đạo sư nhìn nhau một cái, khóe miệng hiện lên một tia đắng chát, cuối cùng mới thở dài một hơi.

    - Người đứng đầu là La Thiên.

    Lão giả mặc áo bào trắng kia lãnh đạm mở miệng.

    Lão giả mặc áo bào trắng này, La Thiên biết, chính là người đi tới Lăng Vân quận tiếp dẫn mình.

    - La Thiên?

    - Vì sao không phải là Nam Cung Ngọc? Rõ ràng số lượng ấn ký hai người đoạt được giống nhau mà.

    Mọi người kinh hãi, giật mình, không ngừng nghị luận.

    Nhưng mà, trên mặt mấy vị đạo sư không có chút biểu cảm, không lên tiếng trả lời bọn họ.

    - Cái này... Tại sao lại là hắn được chứ?

    Sắc mặt Nam Cung Ngọc thoáng cái thay đổi, mày kiếm giương nhẹ, hắn liếc mắt nhìn mấy vị đạo sư, sau đó lại nhìn về phía La Thiên.

    Hắn cũng không che giấu vẻ chất vấn trên mặt mình.

    - Nam Cung Ngọc, trong thử thách ẩn giấu, La Thiên tỉnh lại sớm hơn ngươi năm hơi thở.

    Mỹ nữ đạo sư mặc váy dài than nhẹ một tiếng, nói.

    Mỹ nữ đạo sư này nhìn Nam Cung Ngọc rồi gật đầu, có chút bất đắc dĩ.

    - Chuyện này là thật sao?

    Thân thể Nam Cung Ngọc chấn động, nhưng lại không thể không tiếp nhận thực tế.

    Vị nữ đạo sư này quen biết Nam Cung Ngọc, thậm chí còn có chút sâu xa, cho nên sẽ không gạt hắn.

    - Lần thử thách này, vốn ban thưởng đặc thù là thứ dùng để chiếu cố tôn tử Nam Cung Ngọc của Nam Cung trưởng lão, không nghĩ tới...

    Trong lòng mỹ nữ đạo sư thầm thở dài.

    Ai có thể nghĩ đến trong thử thách lần này lại xuất hiện quái tài như La Thiên a.

    Trên thực tế, phương pháp nuôi nhốt của La thị mà La Thiên khai sáng ra để điên cuồng càn quét chiến tích cũng không được tính là ăn gian.

    Nhiều nhất chỉ có thể coi như là lợi dụng lỗ thủng của trận pháp mà thôi.

    Nhưng mà những đạo sư kia, vì lấy lòng Nam Cung trưởng lão cho nên mới ra tay, tạo ra Võ sĩ mặc áo giáp có tu vi Khai mạch thất trọng.

    Nhưng mà, vận mệnh vốn là thứ luôn trêu ngươi người ta như thế.

    Võ sĩ mặc áo giáp bởi vì La Thiên mà sinh ra, cuối cùng cũng bị hắn kết thúc, từ đó cướp lấy vị trí quán quân thử thách của Thánh phủ.

    - La huynh, ngươi đúng là một bước lên trời, cướp lấy vị trí quán quân thử thách của Thánh phủ a.

    Trần Hạo Phi trợn mắt há hốc mồm, giật mình, có cảm giác như là nằm mơ vậy.

    Trong lúc mơ hồ.

    Hắn nghĩ đến lúc còn ở Lăng Vân quận, nghĩ tới tình cảnh ở nhà mình.

    Lúc ấy, La Thiên đã chủ động chuyển ra ngoài, trước khi đi còn nói cho hắn biết:

    - Chúng ta sẽ gặp lại ở Thánh phủ!

    Không nghĩ tới, lời nói lần trước nhanh như vậy đã được thực hiện.

    La Thiên lại còn sáng tạo ra kỳ tích, không chỉ thành công thi vào Thánh phủ mà còn trở thành quán quân trong đám tân sinh.

    - Hắn còn đứng đầu trong thử thách ẩn giấu! Chẳng lẽ người này thật sự có chút bản lĩnh hay sao...

    Đôi mắt đẹp của Vân Tú quận chúa khẽ đổi.

    Đứng thứ nhất trong thử thách ẩn giấu, kỳ thật so với thử thách ấn ký còn khó hơn. Không có Tinh Thần lực và ý chí nhất đẳng thì rất khó trổ hết tài năng được.

    Lúc này, trong lòng nàng sinh ra sự hiếu kỳ đối với thiếu niên này.

    Có lẽ, hồng nhan bạc mệnh trong miệng hắn cũng không phải là thuận miệng nói chơi.​
     
    thanhson and inthenight like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)