FULL  Huyền Huyễn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 3796: Cuộc chiến cuối cùng. (2)

    Chia sẻ: Banlong.us



    Linh đan tan biến trong người, lại giúp hắn khôi phục chút chân nguyên.

    Với trình độ của hắn bây giờ, hầu như không có loại đan dược nào có thể giúp khôi phục chân nguyên. Vài viên đan dược này hẳn phải dốc hết lực mới có thể luyện chế đi ra, giá trị khó thể đánh giá.

    Lục Sí cũng không quản Lý Vân Tiêu mà có chút hăng hái nhìn Linh Mục Địch, kinh ngạc cười nói:

    - Yêu tộc?

    Linh Mục Địch nói:

    - Thật có lỗi, là đoạt xá, tạm thời sử dụng, sau khi giết ngươi xong thì không cần nữa.

    Sắc mặt Lục Sí trầm xuống, lạnh giọng nói:

    - Hiện tại ai cũng không biết cách nói chuyện phiếm như vậy sao?

    Linh Mục Địch cười nhạt:

    - Có khác nhau sao? Ít nói nhảm, đánh đi!

    Linh Mục Địch búng ngón tay, kim ngân song giác lập tức hóa thành hai đạo quang cầu kích bắn tới.

    Hơn nữa trước người hắn hiện ra Thái Cực Đồ, áp tới trên người Lục Sí.

    Linh Mục Địch vừa ra tay, chín trăm người khác bắt đầu di chuyển.

    Niết bàn dị tượng lập tức phát sinh biến hóa, thân ảnh chín trăm người không ngừng ẩn hiện trong dị tượng, khó thể bắt giữ.

    Lấy Linh Mục Địch cầm đầu, một đám cường giả ra tay, hóa thành linh vũ đầy trời công tới.

    - Thật sự là kẻ xấu nhiều tác quái!

    Lục Sí cười lạnh một tiếng, cầm đao xông tới, A Hàm đao lập tức chém vào trong trận.

    - Xuy!

    Một lỗ hổng hiện ra, nhưng giây lát liền hợp lại.

    Vẻ mặt Lục Sí khẽ biến, trong mắt lộ kinh hãi.

    A Hàm đao của hắn mặc dù là Đại La Phục Ma trận của Ma giới cũng không thừa nhận được, nhưng lại chỉ lưu chút dấu vết trong đại trận này.

    Lục Sí lập tức hiểu được mình gặp phải phiền toái, lập tức thân đao vừa chuyển, vũ động xung quanh thân thể, kết thành một mảnh kết giới mông mông, ngăn trở linh vũ bay đầy trời.

    Linh Mục Địch nháy mắt hiện ra trước người hắn, hai tay vũ động, kim ngân song sắc hóa thành chưởng lực đánh xuống.

    Bên cạnh hắn còn có Khúc Hồng Nhan, Lam Nham chủ, Hạo Phong, Cố Thanh Thanh, Bắc Quyến Nam, Mộng Linh chân quân liên thủ tấn công.

    Toàn bộ công kích hóa thành một đại phủ giống như một khu vực hình bán nguyệt lăng không rơi xuống.

    Hơn nữa uy lực đại phủ không ngừng chồng lên, thần thông của hơn tám trăm người còn lại đều bị đại trận hấp thu, không ngừng gia tăng cho đại phủ.

    Vẻ mặt Lục Sí đại biến, uy thế của đại phủ làm cho hắn thật không dám dùng cứng đối cứng.

    - Làm sao có thể!

    Lục Sí mắng to một tiếng, vung tay, bắt lấy A Lại Huyền Việt bổ thẳng tới đại phủ.

    Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng đạo đại phủ chém xuống hắn cũng không khả năng né tránh, chỉ có thể kiên trình đối kháng.

    - Oanh long!

    A Lại Huyền Việt trực tiếp đâm vào trong quang phủ, một mảnh cường quang nổ tung, hóa thành vô số công kích bắn tới bản thể của Lục Sí.

    Cánh tay Lục Sí tê rần, thân hình khựng lại không kịp tránh né liền bị vạn đạo quang mang đánh lên người, phun ra búng máu bay ngược ra ngoài.

    Trong lòng mọi người vui mừng, mở to hai mắt khẩn trương nhìn qua, bàn tay đẫm mồ hôi.

    Hai tay Linh Mục Địch lại vũ động, thi triển Phong Thiên Ấn áp tới.

    Những người còn lại cũng không dám khinh thường, chợt lóe trốn vào trong hư không, từ bốn phương tám hướng công thẳng tới Lục Sí.

    - Một trong ba đại hung trận thượng cổ sao? Quả nhiên có chút thủ đoạn a!

    Lục Sí đứng dậy, lau máu tươi, vẻ mặt dữ tợn. Một kích vừa rồi là một kích nặng nhất từ khi hắn bước chân vào Thương Huyền sơn cho tới bây giờ.

    - Nhưng mà…cũng phải dừng ở đây!

    Lục Sí thi triển Chân Ma pháp tướng, ba đầu sáu tươi cầm ma binh hướng bốn phía đánh tới.

    - Phanh! Phanh! Phanh!

    Ma binh múa may, đánh thẳng vào trong hư không chém ra một người, chỉ thấy máu tươi kích bắn lại có cường giả bị đánh bay ra ngoài.

    Phong Thiên Ấn bị chém thành hai khúc, hóa thành quang mang kim ngân song sắc tiêu tán không thấy.

    Linh Mục Địch bị đao ảnh phản chấn, khí huyết trong cơ thể sôi trào dữ dội.

    Hắn kinh hãi nói:

    - Tất cả đều tản ra, đừng công kích một mình, liên hợp ra tay!

    Những ảnh tử bên cạnh Lục Sí nhất thời liền biến mất, đại trận hiện ra hơn trăm thân ảnh, đồng thời kháp quyết hóa chưởng vỗ xuống.

    Vô số chưởng lực ngưng tụ cùng một chỗ, như trời sụp đất nứt, muốn nghiền nát hết thảy.

    - Đại trận chết tiệt!

    Lục Sí nổi giận, lại tế ra năm kiện ma binh:

    - Tinh Tuyền Bạo!

    Một mảnh lực lượng khủng bố phát ra, đánh thẳng về hướng cự chưởng.

    - Oanh long!

    Năm kiện ma binh quét ngang cực lạc niết bàn, chưởng lực biến mất, toàn bộ cường giả lại phun máu tươi bay ngược ra ngoài.

    - Oanh long!

    Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận tán loạn, Viêm Võ thành băng vỡ, toàn bộ kiến trúc hóa thành bụi bay, bầu trời hiện ra hắc động thật lớn, không ít người bị cắn nuốt đi vào!

    Thân hình Lý Vân Tiêu run lên, thần sắc khẩn trương, hắn trơ mắt nhìn Khúc Hồng Nhan cũng bị chấn trọng thương, bị hắc động cắn nuốt đi vào.

    Không ít người bị đánh bay, sinh tử không rõ.

    Đột nhiên Đinh Linh Nhi đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng nói:

    - Minh chủ đại nhân không thể rối loạn lúc này!

    Lúc này Lý Vân Tiêu mới trấn định trở lại, dứt bỏ toàn bộ tạp niệm bình tĩnh nhìn về phía trước.

    Khi Lục Sí thi triển Tinh Tuyền Bạo, quả nhiên đúng như mọi người dự liệu, hắn dung hợp phân thân thứ năm, khuôn mặt thay đổi không ít, đặc biệt là trên khí thế, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.

    - Mẹ nó, quả thật là làm càn a!

    Lý Vân Tiêu bật dậy nói:

    - Mang theo toàn bộ mọi người rời đi, các ngươi không thể tiếp tục ở lại nơi này!

    Đinh Linh Nhi có chút do dự.

    Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

    - Vừa rồi ngươi đã nói gì với ta? Giờ phút này nhất định phải bình tĩnh, làm tốt chuyện của mình. Chín trăm vị cường giả vừa rồi ít nhất vẫn lạc hơn sáu trăm người. Những người còn lại đều bị trọng thương, ngươi lập tức dẫn họ đi, rời xa Viêm Võ thành!

    - Dạ, minh chủ!

    Đinh Linh Nhi vội vàng ôm quyền thở dài lui xuống.

    Lục Sí lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, đồng thời ánh mắt nhìn bốn phía, tựa hồ cảm ứng được cái gì, lạnh giọng nói:

    - Có thể bức ra trạng thái ngũ thân hợp nhất của ta, thật sự có chút vượt qua dự tính của ta đâu.

    Lý Vân Tiêu lạnh giọng đáp:

    - Có dũng khí thì lục thân hợp nhất, cho chúng ta hoàn toàn lĩnh giáo sự lợi hại của Thiên Giới chi chủ!

    - Hừ! Ngươi có tư cách này sao?

    Lục Sí châm chọc nói:

    - Nếu ngươi có bổn sự kia, ta cũng không để ý phóng xuất ra lục thân hợp nhất.

    Lý Vân Tiêu hừ nói:

    - Đây là cho ngươi cơ hội giữ mạng sống, là chính ngươi từ bỏ!

    Lục Sí nhếch môi cười rộ lên:

    - Ngươi đang kéo dài thời gian?

    Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:

    - Phải thì thế nào, không phải lại thế nào?

    Lục Sí cười lạnh nói:

    - Nguyên bản theo như ngươi mong muốn cũng không sao, nhưng đáng tiếc chính là bổn tọa không có lòng nhẫn nại như vậy.

    Thân ảnh Lục Sí vừa động, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, một đao chém xuống.

    - Oanh long!

    Lý Vân Tiêu bị chém thành mảnh nhỏ, tản ra trước người Lục Sí, trong không gian mảnh nhỏ còn bảo tồn không ít tàn ảnh đầy trời.

    - Ba ba!

    Cách xa hơn mười trượng bên ngoài lôi quang chợt lóe, Lý Vân Tiêu hiện thân, thần sắc hoảng sợ lẫn kinh hãi.

    Tốc độ một đao vừa rồi cực nhanh, nếu không phải hắn luôn cảnh giác, đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị giết chết. ---------------
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 3797: Cuộc chiến cuối cùng. (3)

    Chia sẻ: Banlong.us



    Lục Sí cũng có chút kinh ngạc nói:

    - Tốc độ thật nhanh!

    Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

    - Ma Chủ cũng đánh lén sao?

    Lục Sí cười nói:

    - Châm chọc ta hữu dụng sao? Huống hồ vừa rồi cũng không tính là đánh lén, chỉ là một lần công kích bình thường mà thôi.

    Lý Vân Tiêu kháp quyết, vung ra bốn phía, quát:

    - Khởi!

    - Oanh long long!

    Mặt đất run rẩy chấn động, mười hai pho tượng bằng đồng nháy mắt phá không bay ra, oanh long một tiếng đứng thẳng trên vùng đất, vây quanh Lục Sí.

    Lục Sí cười lạnh nói:

    - Thập Nhị Đô Thiên Thần sát trận? Thật không sai, ba thượng cổ sát trận cũng bị các ngươi tập hợp gần đủ rồi!

    Lý Vân Tiêu bay lên đứng trên vai một pho tượng bằng đồng.

    Trên vai của mười một pho tượng còn lại cũng có người đang đứng bên trên.

    Ánh mắt Lục Sí đảo qua bọn họ, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.

    Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

    - Cuộc chiến này là kết cục cuối cùng của hai giới. Muốn luyện hóa Thiên Vũ giới, giết mười hai người chúng ta là được.

    Lục Sí gật đầu nói:

    - Đúng là giúp ta bớt việc. Lực lượng hiện tại của Thiên Vũ giới còn cao hơn dự tính của ta đâu.

    Chỉ là Giới Vương cảnh đã có Lý Vân Tiêu, Vi Thanh, Xa Vưu, Cửu Uyên, Diệp Kình Vũ cùng Viện.

    Còn có Phi Nghê, Hiên Viên Diệu là hai nửa bước Giới Vương.

    Lăng Bạch Y dùng bí pháp trực tiếp triệu hồi Sát Thần, cùng mình dung hợp thành một thể, thực lực đã gần tới Giới Vương cảnh.

    Yếu hơn một chút là Ác Linh, tiểu Hồng cùng tiểu Thanh, Ác Linh là thân thể Tạo Hóa cảnh đại viên mãn, thêm một bước là tiến vào Giới Vương thánh thể.

    Tuy Tiểu Hồng cùng Tiểu Thanh chỉ có Tạo Hóa cảnh, nhưng đều có được thánh khí.

    Ngoài ra còn có một người lăng không đứng xa xa nhìn chăm chú vào bên này. Đó chính là Hải Thần Ba Mộc, sau khi Ma Phổ chết cũng không còn ma hóa lực lượng của hắn.

    Hơn nữa hắn cũng có được thánh khí Ngã Văn, xem như là người thay thế bổ sung cho đại trận, nếu có ai không địch lại hắn sẽ lập tức thay vào.

    Đội hình cường đại dù là Lục Sí cũng cảm nhận được uy hiếp.

    - Đội hình như vậy thật có tư cách để ta lục thân hợp nhất.

    Sắc mặt Lục Sí trầm xuống,trong cơ thể truyền ra tiếng tim đập nhanh, sau đó thân hình vỡ ra, không ngừng bành trướng.

    Lần này biến hóa thật lớn hơn những lần trước, khí thế tăng lên gấp bội, khuôn mặt càng khó xem, nhìn qua như Yêu tộc.

    Sắc mặt mọi người đại biến, một cỗ lực lượng từ trên người Lục Sí dâng lên, phát ra thanh âm ông ông không ngừng.

    Sau đó Lục Sí lại ném ra A Tị cổ quyển.

    Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào A Tị cổ quyển không chớp mắt.

    Trong mắt Cửu Uyên hiện lên dị sắc, ánh mắt không ngừng lóe ra, nói:

    - Đây là lực lượng Thiên Giới chi chủ sao? Năm đó ngươi đại chiến với đám người Dận Vũ, lưu lại giới khanh làm ta tìm hiểu mấy chục vạn năm, cũng rất có thu hoạch, đa tạ!

    - Nga?

    Lục Sí liếc mắt nhìn hắn, xuy nói:

    - Ngươi là người luôn tránh trong Tứ Hải Thâm Uyên đi?

    Cửu Uyên gật đầu, sắc mặt hòa nhã nói:

    - Tuy rằng ta không biết tại sao đại nhân muốn lấy Giới Văn Chương, nhưng dù sao Thiên Vũ giới cũng là cố hương của đại nhân, mong rằng có thể hạ thủ lưu tình!

    Lục Sí lạnh lùng nói:

    - Đầu óc ngươi có hố sao? Đã tới lúc này còn muốn ta thu tay lại? Nếu bổn tọa nguyện ý cũng đã sớm dừng tay.

    Cửu Uyên cười khổ lắc đầu nói:

    - Là ta nói bậy, đại nhân chớ trách!

    Lục Sí lạnh lùng nói:

    - Không có việc gì, nhìn thái độ của ngươi khiêm tốn nhã nhặn, đợi một lát giết ngươi sau cùng đi!

    Cửu Uyên buồn bực ôm quyền nói:

    - Vậy thì phải đa tạ đại nhân!

    - Không cần!

    Lục Sí vừa dứt lời, tựa hồ cũng không muốn tiếp tục dông dài, tùy tay bổ một đao ra ngoài!

    Đồng quang chợt lóe, Lý Vân Tiêu lập tức phát hiện đao mang khác với trước đó, trong ma quang tối đen hiện ra một vầng ám kim xen lẫn bên trong.

    Mà năm kiện ma binh còn lại cũng như vậy, phát ra khí tức thậm chí khiến cho Lý Vân Tiêu cảm thấy có chút xa lạ, giống như không phải ma binh mà hắn từng nhận thức.

    - Đây là lực lượng của Thiên Giới chi chủ sao?

    Trong lòng hắn run lên, giống như cảm nhận được thanh âm của Giới Thần Bi, theo sau thấy đao ảnh hạ xuống, Vi Thanh kinh hãi ra tay.

    Pho tượng thật lớn bên dưới đột nhiên bắn ra tinh quang, hai tay vỗ về phía trước.

    Mười một pho tượng còn lại đồng thời chợt động, kháp quyết hóa ra hư ảnh thần sát, cầm chiến kích nghênh đón đao ảnh giáng xuống.

    - Oanh long!

    Hai cỗ lực lượng va chạm, thiên địa phá nát, hư ảnh thần sát nháy mắt tan biến. Mười hai tượng đồng bay ngược, tựa hồ đều bị trùng kích thật lớn.

    - Ha ha, những pho tượng này thật có ý tứ!

    Thân ảnh Lục Sí chợt lóe, xuất hiện trước mặt Vi Thanh nâng lên A Lại Huyền Việt đâm thẳng vào pho tượng!

    - Oanh long!

    Pho tượng giơ tay kháp quyết đánh tới A Lại Huyền Việt!

    Oanh một tiếng, tuy pho tượng nắm được chiến phủ trong tay, nhưng uy lực chiến phủ quá mạnh mẽ, nháy mắt đã đâm vào trong pho tượng.

    Sắc mặt mọi người khẽ biến.

    Tuy họ không nghĩ có thể dùng pho tượng ngăn cản công kích của Lục Sí, nhưng cũng dùng phụ trợ chính mình đối chiến, không nghĩ tới chỉ thoáng chốc đã bị Lục Sí đánh bại.

    Lực lượng A Lại Huyền Việt tán phát, hóa thành vô số hắc mang bắn ra bốn hướng.

    Vi Thanh bay lên cao, trên người hiện ra vô số ma đằng, cùng Yết hợp hai thành một, tay phải hắn cầm bảo bình, thần quang chiếu xuống, tay trái vỗ mạnh một chưởng.

    Trong chưởng kình mạnh mẽ mơ hồ có thân ảnh Yết hiện lên.

    Nhưng đúng ngay lúc này thân hình pho tượng chợt động, tùy ý chiến phủ đâm thủng thân hình, lại hướng Lục Sí đánh tới.

    - Buồn cười!

    Lục Sí quét ngang chiến phủ, khí lực cường đại đem tượng chấn nát, lại đem cả công kích của Vi Thanh đều ngăn chặn.

    - Oanh!

    A Lại Huyền Việt tuôn ra một tầng ma quang, thân hình Lục Sí thoáng chao đảo nhưng không hề lui lại nửa bước.

    Giờ phút này mười một người khác đồng thời công kích tới, mười một pho tượng vô cùng nhanh nhẹn đều tự thi triển thần thông tấn công.

    - A Át Phạm Sát, ba ngàn thế giới!

    Thân hình Lục Sí đột nhiên di chuyển, rầm một tiếng đem phạm vi mấy trăm dặm xung quanh biến thành tinh vân kết giới.

    Sau đó lực lượng đáng sợ tuôn ra, hóa thành ma cương kích bắn.

    Sắc mặt nhóm người Lý Vân Tiêu khẽ biến, bay ngược lên người pho tượng, kháp quyết tạo thành trận thế, một mảnh hồng mông kim quang hiện lên, đối kháng thế giới lực của ba ngàn thế giới.

    Đồng tử Lục Sí co rụt lại, không nghĩ tới đối phương còn có thể thừa nhận công kích của Thiên Giới chi chủ như hắn!

    Giống như uy nghiêm của Thiên Giới chi chủ bị khiêu khích, Lục Sí quát lớn:

    - Đi chết đi!

    A Hàm đao chém ra ngoài, hắc quang mang theo ám kim uy lực hoàn toàn một trời một vực so với trước kia!

    Lý Vân Tiêu quát to:

    - Cẩn thận!

    Mười hai người lập tức bay lên, trên không trung biến hóa phương vị né tránh uy lực một đao, trận thế lập tức phát sinh biến hóa.

    - Oanh long!

    Đao ảnh chém lên trận quang, lập tức bị trận pháp hấp thu, chia ra trên thân mỗi người. ---------------
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 3798: Cuộc chiến cuối cùng. (4)

    Chia sẻ: Banlong.us



    Lý Vân Tiêu chỉ cảm giác khí huyết sôi trào, mà thực lực tiểu Hồng hơi yếu nên khuôn mặt đại biến trắng bệch, tựa hồ có chút không thể thừa nhận.

    Trên mười hai pho tượng phát ra tiếng phanh phanh như kim chúc va chạm, không ngừng có đao khí bắn ra, chỉ sợ không còn chịu được bao lâu.

    Lý Vân Tiêu quát:

    - Lấy ta làm chủ, trợ ta!

    Thân ảnh hắn chợt lóe, liền lao ra ngoài trận, mười một người còn lại biến hóa phương vị, phối hợp Lý Vân Tiêu, toàn thể trận thế biến thành tấn công, như một tam giác uốn lượn hướng kết giới A Át Phạm Sát phóng đi.

    Hoa lạp lạp!

    Cả Tinh Vân kết giới bị Đô Thiên Thần Sát trận trùng kích, xiềng xích phát ra thanh âm chấn động kịch liệt, thật nhiều phù văn phóng lên cao, muốn đem mười hai người cắn nát.

    Nhưng trận thế một khối, mười hai người như một, lại đem Tinh Vân kết giới bổ ra. Lý Vân Tiêu một cước giẫm lên xiềng xích, mượn lực nhảy lên, một kiếm chém thẳng lên người Lục Sí.

    Pháp tướng Lục Sí dữ tợn, A Hàm đao hoành ngang người đón đỡ Thùy Chủ Trầm Phù. Ngay lập tức A Ma Luân bảo kiếm đâm tới, đại lượng ám kim sắc quang mang mang theo lực lượng chấn mở.

    Lý Vân Tiêu biến sắc, Cửu Uyên lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, trong tay cầm một cây thiết liên giống như đồ vật cổ xưa, đánh thẳng tới ám kim sắc quang mang.

    - Phanh! Phanh!

    Mỗi lần va chạm lại có một mảnh hào quang tạc vỡ, thiết liên hiện ra hình thái, không nghĩ tới lại có muôn màu, cũng không biết là chất liệu gì chế tạo. Nhưng nếu có thể đối kháng oai lực của ma binh, tất nhiên không phải vật phàm.

    Mười người phía sau bay lên, vây quanh Lục Sí đều tự ra tay công tới.

    Lục Sí giận quát một tiếng, hắc thuẫn vừa chuyển, lập tức hóa thành thuẫn quang kết giới bao phủ quanh thân.

    Oanh long!

    A Nam Kiền Sát không ngừng phát ra thanh âm răng rắc, tựa hồ đang thừa nhận áp lực thật lớn.

    Lục Sí giận dữ, đại trận này cũng giống như Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận, có thể đem công kích của mọi người chồng chất chung một chỗ, mà khi chịu lực lại phân bố chia đều, hoàn toàn là một trận pháp biến thái.

    Hắn cũng ý thức được phải phá vỡ trận này, nếu không mình lâm vào dây dưa quá lâu sẽ gặp nguy hiểm.

    - Hoành Tảo Thiên Quân!

    A Lại Huyền Việt quét ngang, hóa phủ thành thương đánh tới mười người.

    Oanh!

    A Nam Kiền Sát thuẫn thu hồi, chiến phủ phảng phất như có mãnh thú điên cuồng gào thét, chấn động lên thân thể mười người.

    Đồng thời A Hàm đao cùng A Ma kiếm đẩy về phía trước, đẩy lui Lý Vân Tiêu cùng Cửu Uyên.

    Nhưng mười hai người cũng chưa bị thương, lăng không bay ngược lại liên thủ công tới.

    Vẻ mặt Lục Sí sắc lạnh, vung tay phải, A Tị cổ quyển mở ra, một mảnh kim sắc ám quang tràn ra ngoài.

    Sắc mặt mười hai người đại biến, tựa hồ có cảm giác xấu.

    Lý Vân Tiêu quát:

    - Lui!

    Mười hai người vội vàng thối lui, cũng chưa loạn trận thế, đồng thời đem mười một pho tượng còn lại ngăn cản trước người.

    Nhưng mười một pho tượng vừa xông tới gần sách cổ, toàn bộ ngừng lại, giống như đang bị cỗ lực lượng xiềng xích nào đó trói buộc.

    Quyết ấn trên tay Lục Sí biến đổi, quát:

    - Hỗn Độn Ma Viêm Long!

    - Oanh long!

    Một cỗ lực lượng đáng sợ từ trong sách cổ lao ra, nháy mắt đánh bại phòng ngự của mười một pho tượng, đem chúng biến thành kim thủy.

    Một cỗ hỏa diễm hóa thành hình thái ma long, tàn sát bừa bãi trong thiên địa, đuổi theo đám người Lý Vân Tiêu.

    Thanh âm run rẩy của Yết truyền tới, thất thanh:

    - Đúng là Hỗn Độn Ma Viêm Long! Làm sao thứ này còn tồn tại? Đây là sinh linh duy nhất tồn tại trong thiên địa khi Ma giới mới sinh ra!

    Sắc mặt mười hai người thật khó xem, vội vàng thối lui về phía sau.

    Nhưng Hỗn Độn Ma Viêm Long giống như có linh tính, vẫn đuổi sát theo bọn họ.

    Viện vội kêu lên:

    - Làm sao bây giờ? Hay là tách ra trốn, nếu không nó luôn đuổi theo chúng ta!

    - Không được!

    Lý Vân Tiêu quả quyết bác bỏ:

    - Nếu trận thế bị tản ra, Lục Sí sẽ tiêu diệt từng bộ phận, như vậy không còn cơ hội nữa!

    Viện nói:

    - Nhưng mà lực lượng của ma long…vừa rồi cả mười một pho tượng…

    Lý Vân Tiêu trầm giọng quát:

    - Mấy pho tượng kia sao có thể so sánh với chúng ta, liên thủ áp chế nó!

    Mười hai người nhất thời phân tán kháp quyết, liên thủ công tới ma long. Lực lượng khủng bố áp chế, một đạo chân thân thần sát hiện ra, gào thét vung chưởng vỗ xuống!

    - Oanh long!

    Ma long bị trúng một kích, mạnh mẽ gào thét, một đầu đánh thẳng lên thân thần sát!

    Oanh long!

    Oanh long!

    Lực lượng mạnh mẽ nổ tung, thần sát nháy mắt tan xương nát thịt, mười hai người bị chấn động bay ra ngoài.

    Tiểu Hồng trắng bệch phun ra máu tươi, lui lại hơn mười bước mới đứng vững thân hình, nhưng cũng phi thường miễn cưỡng.

    Sắc mặt Lục Sí đại biến, thần sắc tràn đầy kinh hãi, tựa hồ cảm giác vô cùng bất mãn hừ lạnh một tiếng, thân ảnh chớp động xuất hiện bên cạnh tiểu Hồng, một đao bổ xuống!

    - Cẩn thận!

    Lý Vân Tiêu điên cuồng hét lên một tiếng, liền thuấn di lao qua, Thùy Chủ Trầm Phù đâm tới.

    Tiểu Hồng lập tức tế ra Cổ Thần chiến trường biến lớn ngăn trước người.

    Nhưng đao ảnh rơi xuống, oanh long một tiếng, Cổ Thần chiến trường bị chém thành hai nửa, đao mang đáng sợ rơi xuống trên đầu tiểu Hồng.

    Một cảm giác nguy hiểm tử vong lan tràn trong lòng nàng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân băng sương, không thể động đậy.

    Nhưng nháy mắt có hai cỗ lực lượng hoành không bay tới, Thùy Chủ Trầm Phù còn có Như Thị Ngã Văn của Ba Mộc đồng thời chắn ngay trước người tiểu Hồng!

    Oanh!

    A Hàm đao chém lên hai kiện huyền khí bị chấn ngược trở về, dù sao trước đó bổ ra Cổ Thần chiến trường cho nên uy thế cũng không còn lại bao nhiêu.

    - Phốc!

    Tiểu Hồng phun búng máu, vẻ mặt tái nhợt dị thường.

    Vừa phun máu, chân khí của nàng cấp tốc hạ xuống, da thịt tái nhợt trong suốt, cơ hồ không còn huyết sắc.

    Lý Vân Tiêu trực tiếp thu nàng vào trong Giới Thần Bi.

    Ba Mộc vốn luôn chú ý chiến trường, sớm phát hiện Tiểu Hồng kiệt lực nên lập tức thay thế chỗ của nàng.

    Mười hai người lại tạo thành Đô Thiên Thần Sát trận, dựa theo phương vị đứng chung một chỗ, giằng co cùng Lục Sí.

    Đôi bên dị thường kiêng kỵ lẫn nhau, tựa hồ đã mất hẳn cảm giác tự tin trước đó.

    Yết hiện ra trên vai Vi Thanh, khuôn mặt hiện ra trong một đóa ma hoa, hai mắt như đao nhìn chằm chằm Lục Sí, lạnh giọng nói:

    - Hỗn Độn Ma Viêm Long là sinh linh đời thứ nhất của Ma giới, cùng thiên địa cộng sinh, mặc dù thực lực không bằng Thiên Giới chi chủ, nhưng vượt xa Thánh Ma. Chỉ sợ trong sách cổ của ngươi cũng chỉ có một đạo, khó thể tiếp tục thi triển được đạo thứ hai đi!

    Lục Sí cười lạnh nói:

    - Có thể nhận ra Hỗn Độn Ma Viêm Long, xem ra ngươi cũng là lão nhân trong Ma giới. Hừ, không thể tưởng được ngươi hỗn thảm như vậy, cần ăn nhờ ở đậu.

    Yết cười lạnh nói:

    - Nói tới nói lui có thể thấy được chỉ có một đạo. A Tị cổ quyển được xưng là vật hình thành khi tiền Ma giới sụp đổ, bên trong có chút sinh linh cường đại của Ma giới cũng chẳng có gì lạ. Hiện tại thủ đoạn phá giải Đô Thiên Thần Sát trận của ngươi chỉ còn lại Tinh Tuyền Bạo, nhưng khi thi triển là tự tổn tám trăm giết địch một ngàn, lâm vào cảnh tượng nguy hiểm cực đoan. ---------------
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 3799: Cuộc chiến cuối cùng. (5)

    Chia sẻ: Banlong.us



    - Ha ha ha, buồn cười!

    Lục Sí cười như điên, nói:

    - Nếu giờ phút này bổn tọa thi triển Tinh Tuyền Bạo, chỉ sợ cả nhất giới cũng bị ta đánh thủng, thậm chí đối với Thiên Vũ giới sẽ gây ra vết thương trí mạng. Dưới uy lực của nó, các ngươi còn muốn sống sót?

    Yết lạnh lùng nói:

    - Ngươi có thể thử xem.

    Lục Sí có chút tức giận, nói:

    - Sở dĩ bổn tọa không muốn thi triển, chỉ muốn cùng các ngươi chơi lâu một chút mà thôi.

    Mười hai người nháy mắt nhận ra Lục Sí có băn khoăn, hắn thật sự lo lắng nếu thi triển sẽ đưa chính mình vào hiểm cảnh.

    Lý Vân Tiêu trầm giọng quát:

    - Ra tay, bức tử hắn!

    Dứt lời cầm Thùy Chủ Trầm Phù chém tới.

    Mười một người theo sát phía sau, vừa duy trì trận pháp vừa công kích tới.

    Lục Sí giận dữ quát:

    - Đồ không biết sống chết!

    Trên người hắn bắn ra bạch sắc cốt nhận, trải rộng khắp toàn thân, tản mát ra yêu khí nồng đậm, mi tâm chợt lóe pháp tướng liền biến hóa, từ ba đầu sáu tay hóa thành bốn đầu tám tay!

    - Cái gì?

    Mười hai người kinh hãi, công kích của Lý Vân Tiêu có chút khựng lại liền bị đao ảnh ngăn trở chấn khai.

    Lục Sí hóa ra tám tay, ngoại trừ sáu tay cầm ma binh, hai tay còn lại không ngừng đánh ra đủ loại thần thông, cùng mười hai người kịch liệt triền đấu, một mảnh cát bay đá chạy, trời sụp đất nứt.

    Đột nhiên ấn đường Lục Sí chợt lóe, toát ra một con mắt, nháy mắt hóa thành đồ án hình tròn.

    Lý Vân Tiêu vừa nhìn thấy, đột nhiên trong lòng cả kinh quát:

    - Tiểu Thanh, cẩn thận!

    Đồ án trên trán Lục Sí chính là Hỗn Thiên Nghi!

    Trong lòng Tiểu Thanh cả kinh, vừa nhìn thấy đang định thu hồi Hỗn Thiên Nghi nhưng phát hiện Hỗn Thiên Nghi bộc phát ra lực lượng đáng sợ, nháy mắt không thể khống chế.

    - Cái gì?

    Tiểu Thanh hoảng hốt, chỉ thấy Lục Sí cười lạnh đánh tới, Hỗn Thiên Nghi nhất thời phát ra tiếng vang, thiên địa song trục giãy mạnh hóa thành thiên kiếm địa kiếm nháy mắt chém về phía Tiểu Thanh!

    Xuy!

    Xuy!

    Tiểu Thanh bất ngờ không đề phòng, đã bị song kiếm chém thành ba đoạn!

    Nhưng hắn là tiên thiên mộc thể, lập tức khôi phục lại, nhưng sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

    Lục Sí cười điên cuồng, bàn tay chộp tới, thiên kiếm địa kiếm hướng hai bên tiểu Thanh chém qua, chấn khai những người chuẩn bị cứu viện, chủ thể Hỗn Thiên Nghi đồng dạng nổi lên thật nhiều phù văn, diễn biến thành chu thiên tinh đấu.

    - Không tốt! Mau lui lại!

    Trong lòng Lý Vân Tiêu đột nhiên cảm ứng, mạnh mẽ hét lớn, Hỗn Thiên Nghi phát ra lực lượng đã rối loạn vô cùng, hơn nữa dị thường cuồng bạo!

    Oanh long!

    Hỗn Thiên Nghi bị Lục Sí kíp nổ, lực lượng khủng bố thổi quét thiên địa, chẳng những hoàn toàn cắn nuốt Tiểu Thanh, thậm chí cả Cửu Uyên cùng Hiên Viên Diệu cũng bị đánh bay ra ngoài.

    Thực lực Hiên Viên Diệu yếu kém, phun ra máu tươi, hoàn toàn bị thương chân nguyên, chân khí nhanh chóng sút giảm.

    Cửu Uyên cũng bị chấn lui mấy bước, dưới tình thế cấp bách hắn dùng tay ngăn chặn, trên cánh tay nhất thời máu tươi đầm đìa, chân khí rối loạn, may mắn chưa suy giảm tới chân nguyên bản thể.

    - Ha ha, quỷ trận này rốt cục bị phá khai rồi, ta xem các ngươi còn lấy cái gì đấu với ta!

    Lục Sí cười lên điên cuồng, tám mặt pháp tướng lộ vẻ dữ tợn, thân ảnh chợt lóe xông tới chỗ Hiên Viên Diệu!

    Giờ phút này trận pháp đã phá, hắn phải đánh chết từng người, mà thực lực Hiên Viên Diệu yếu nhất, đương nhiên là lựa chọn đầu tiên.

    - Hiên Viên đại nhân cẩn thận!

    Trong lòng Lý Vân Tiêu trầm xuống, hét lớn một tiếng nhưng đã chậm.

    Khi tất cả mọi người còn đang kinh hãi dưới uy lực khủng bố khi thánh khí nổ mạnh nên còn chưa kịp phản ứng, đã chứng kiến ma quang chợt lóe, A Hàm đao xẹt qua, đầu của Hiên Viên Diệu bay lên không.

    Ngoài xa mấy trăm trượng, thanh quang chợt lóe, thân ảnh tiểu Thanh xuất hiện, nhưng không ngừng nhấp nháy, tựa hồ muốn ngưng hình cũng thập phần khó khăn.

    Sau đó hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu, thân hình liền bay vào trong cơ thể hắn, trực tiếp tiến vào trong Giới Thần Bi, không còn cách nào chiến đấu.

    Cả thế cục nhất thời bị đánh phá cân bằng, chỉ còn mười người không còn cách nào bày trận, tình thế thật khó giải quyết.

    - Ha ha ha ha!

    Lục Sí cười lên điên cuồng, trong mắt chợt lóe hàn quang, tám cánh tay vũ động hóa thành hàng vạn hàng ngàn hư ảnh, miệng niệm bí pháp quỷ dị, sau đó ngưng tụ ra một mặt ma quang ám kim sắc.

    - Ma Nguyên Trảm!

    Ma quang phân chia thành mười đạo, hướng mười người chém tới!

    Sắc mặt mọi người thay đổi, vội vàng thi triển thân pháp tránh né, nhưng Ma Nguyên Trảm linh tính mười phần, đuổi theo không buông tha.

    Họ rơi vào đường cùng chỉ đành kháp quyết đánh tới ma quang.

    Lý Vân Tiêu hoành ngang kiếm thế, liên tục đánh ra ba kiếm, đem ba đạo công kích phá vỡ. Theo sau tiến tới, thân ảnh thuấn di tới trước người Lục Sí, giơ kiếm bổ tới.

    - Phanh!

    Thùy Chủ Trầm Phù chém lên A Hàm đao, chấn ra từng vầng ma quang.

    Mỗi khi đánh xuống, Lý Vân Tiêu lại bị phản chấn thật lớn, tay trái kháp quyết, lập tức tiếng sấm sét vang rền, lôi điện hội tụ đầy trời, hóa thành lôi phù hiện ra trong tay!

    - Thiên Lôi Kiếp – Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!

    Thân thể Lý Vân Tiêu tản mát ra lôi điện, phù văn Giới Thần Bi lan tràn khắp người, giống như lôi đình nhất giới đều tập trung trên người hắn.

    Ánh mắt Lục Sí híp lại, chỉ thấy một đóa kim liên bay qua, sau đó kim quang bao phủ đầy trời, tám cánh tay của hứn giống như bị kim liên thật nhỏ trói buộc.

    - Pháp Tắc Chi Liên!

    Sắc mặt Lục Sí khẽ biến, cười lạnh nói:

    - Bổn tọa đã sớm vượt qua ràng buộc nhất giới, Pháp Tắc Chi Liên làm gì được ta!

    Ma binh xoay tròn, đem Pháp Tắc Chi Liên hủy diệt. Sau đó lại chém ra một kiếm, quét ngang kim liên.

    Ba Mộc hiện ra trên liên thai, kết ấn nghênh tới.

    - Oanh!

    A Ma Luân Bảo kiếm khí đánh xuyên qua song chưởng của Ba Mộc, đánh bay hắn ra ngoài. Liên thai xoay nhanh trên không trung, thân ảnh Ba Mộc không ngừng lóe ra, đã bị trọng thương.

    Tuy Pháp Tắc Liên bị gãy đoạn, nhưng vẫn tranh thủ tích tắc thời gian cho mọi người, mọi người liều mạng dùng hết lực lượng đánh tới.

    Lôi đình tụ tập trong tay Lý Vân Tiêu, lại có chín đạo tử sắc thần lôi hóa long quay tròn quanh thân, một chưởng đánh xuống!

    - Thiên Lôi Kiếp – Cửu Lôi Oanh Đỉnh!

    Oanh long!

    Chín đạo tử sắc lôi long từ tám hướng đánh tới, uốn lượn bên cạnh Lục Sí, gợi lên ngàn vạn lôi quang, lập tức ầm ầm giáng xuống!

    Oanh long long!

    Uy lực khủng bố nháy mắt phong tỏa Lục Sí, lập tức nổ tung!

    Tiếng chấn vang kinh thiên, một đạo quang trụ khổng lồ xông lên bầu trời, mặt đất vỡ vụn, trời cao phá hủy, địa mạch tan hoang!

    Cả đại lục nam vực đều bị một kích này lan tới, ba quang khủng bố tản ra, tàn sát bừa bãi bốn phương tám hướng, trong phạm vi vài vạn dặm toàn bộ sinh linh đều vẫn lạc, cỏ cây không còn!

    Bốn phía không gian Viêm Võ thành xuất hiện một cảnh tượng thiên khung dị cảnh khổng lồ!

    Chính là giới khanh xuất hiện sau khi Thiên Vũ giới bị đánh thủng!

    Lục Sí vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng khuôn mặt có chút âm trầm, tay cầm ma binh run rẩy lên.

    - Phốc!

    Rốt cục hắn phun ra máu tươi, trong mắt kinh hãi không dám tin. Mà chân khí của sáu kiện ma binh nhanh chóng suy giảm xuống. ---------------
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 3800: Cuộc chiến cuối cùng. (6)

    Chia sẻ: Banlong.us



    - Các ngươi…có thể tổn thương ta?

    Lục Sí nhìn máu tươi của mình, cùng khí kình phức tạp trong cơ thể, thân hình run rẩy lên, vô cùng tức giận.

    Lý Vân Tiêu cầm kiếm đứng thẳng, lạnh lùng nói:

    - Tổn thương ngươi chỉ là bắt đầu mà thôi, kế tiếp cần làm chính là giết ngươi!

    Sắc mặt mọi người tối đen nhìn chằm chằm Lục Sí.

    Đột nhiên thân thể Lăng Bạch Y run lên, sát khí ngưng tụ quanh thân đột nhiên tan rã, ánh mắt Sát Thần xoay chuyển, tràn đầy ác ý cười lên hăng hắc.

    Một thân ảnh màu trắng đột nhiên tách ra, sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn mang theo huyết sắc.

    Chính là Lăng Bạch Y, bởi vì thời gian triệu hoán thân thể Sát Thần đã tới cuối cùng, nhưng hắn vẫn cố gắng cầm giữ, hiện tại đã tới cực hạn.

    Bản thể Sát Thần nháy mắt, xoay người rời đi, lập tức biến mất tron giới khanh vũ trụ.

    Cửu Uyên đứng gần nhất liền bước tới đỡ lấy Lăng Bạch Y, lóe thân biến mất, sau đó giao cho Ba Mộc để hắn giúp đỡ chiếu cố.

    Ba Mộc trọng thương trong người, đang ngồi xếp bằng trên liên thai, tiếp nhận Lăng Bạch Y nói:

    - Giao hắn cho ta, chiến trường phó thác cho các ngươi.

    Sắc mặt Cửu Uyên ngưng trọng gật đầu, quay lại chiến trường.

    Lúc này Lục Sí còn chưa kịp phản ứng vì mình bị thương, vẫn còn đứng ngẩn ra nơi đó.

    Lý Vân Tiêu dùng kiếm chỉ vào hắn, quát:

    - Lục Sí, thế cục đã phát sinh nghịch chuyển, đừng tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn, nếu không rơi vào cảnh thân tử đạo tiêu, lãng phí một hồi tạo hóa vô ích! Chỉ cần ngươi thề không tiếp tục tổn thương hai giới, chúng ta sẽ thả ngươi đi!

    - Thả ta đi? Ha ha ha! Trâng tráo!

    Lục Sí bị chọc giận, quát:

    - Vậy nhìn xem là ai hồ đồ ngu xuẩn, ai thân tử đạo tiêu!

    Tám cánh tay của hắn kháp quyết, sáu kiện ma binh bay lên không, chiếu rọi lẫn nhau trên không trung, nối thành một mảnh kết giới mở ra.

    Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, kinh hãi nói:

    - Ngươi điên rồi! Thi triển Tinh Tuyền Bạo, chính ngươi cũng sẽ chết!

    Lực lượng kinh khủng của ma binh nháy mắt lan tràn tới chỗ giới khanh, Ba Mộc cảm giác trong lòng run lên, phát hiện mọi người đột nhiên biến mất trước mắt.

    Toàn thân hắn chấn động, giật mình hô:

    - Lục đạo không gian?

    Ba Mộc không khỏi hoảng hốt, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng không còn biện pháp nào. Hắn chỉ có thể sử dụng Pháp Hoa liên thai bay ra xa hơn mấy ngàn trượng, lẳng lặng xem chừng để tránh bị dị trạng đột nhiên lan tới gần.

    Lý Vân Tiêu cũng lập tức phát hiện, vô số thạch trụ hiện lên dưới chân, kéo dài khắp bốn phương tám hướng xa xa.

    Toàn thân Lục Sí lóe ra ma quang, hai tay kháp quyết, sáu tay khống chế ma binh vũ động trên không trung, khí tức khủng bố như đá lớn đặt lên trái tim mỗi người, đều nặng nề ngạt thở.

    Lý Vân Tiêu kinh hãi cắn răng nói:

    - Lục Sí, ngươi đùa như vậy cả ngươi cũng chết!

    - Ha ha, ta chết? Ta là chủ nhân sáu đạo ma binh, nhiều nhất chỉ trọng thương mà thôi!

    Lục Sí lạnh giọng nói:

    - Sau khi giết các ngươ, trong hai giới không còn ai đối kháng được ta. Hơn nữa chỉ cần qua vài năm, lâu thì mười năm ta sẽ khôi phục như ban đầu, thậm chí tu vi còn tiến thêm một tầng!

    Ma binh theo khống chế của hắn, đột nhiên kêu lên, tựa hồ đang tiến hành nghi thức nào đó, tản mát ra khí tức khủng bố lẫn thần thánh.

    Vẻ mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, biết phiền toái lớn!

    Hắn cắn chặt răng, quát:

    - Tất cả mọi người đi ra sau lưng ta, đồng loạt ra tay đánh một kích cuối cùng! Sống chết có mạng, phải xem lần này!

    Trên người hắn bắt đầu phủ kín đủ loại phù văn phức tạp, mà văn bia Giới Thần Bi nổi bật nhất, mi tâm cũng lóe lên hư ảnh Giới Thần Bi.

    Trong tay hắn nắm chặt Thùy Chủ Trầm Phù, đem lực lượng toàn thân truyền vào.

    Tựa hồ bị sáu đạo ma binh ảnh hưởng, hoặc do cắn nuốt lực lượng của Lý Vân Tiêu, Thùy Chủ Trầm Phù cũng phát ra thanh âm tê minh vui sướng!

    Bảy người còn lại đều thi triển thần thông.

    Một kích liên thủ trước đó mỗi người đều giống như liều mạng, vì cứng rắn chống cự một chiêu của Lục Sí cho nên ai cũng bị trọng thương.

    Giờ phút này họ đều biết gặp phải sống chết trước mắt, không còn ý tưởng giữ mạng, toàn bộ như phát điên đem lực lượng tăng lên tới đỉnh.

    Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, quát:

    - Đi tới sau thân thể của ta, kết trận công kích!

    Bảy người không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nghe lệnh làm việc, toàn bộ bay tới sau lưng Lý Vân Tiêu. Tuy rằng không thể tiếp tục bố trí đại trận, nhưng trận pháp không trọn vẹn vẫn tốt hơn là không có.

    Khi Phi Nghê bay ngang qua người Lý Vân Tiêu không khỏi liếc mắt nhìn hắn.

    Trong lòng Lý Vân Tiêu run lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều yên lặng không nói gì, lẫn nhau đã ý hợp tâm đầu, lòng hiểu mà không nói.

    Rất nhanh một Đô Thiên Thần Sát trận tàn phá được bày ra, tám người đồng tâm hiệp lực thi triển ra thần thông cực mạnh của mình.

    Trước mặt Lý Vân Tiêu mờ mờ ảo ảo hiện ra một tôn thần sát cự linh, trong tay cầm quang nhận, thần sát mạnh mẽ đánh tới, chém thẳng vào thân ảnh đáng sợ trước mắt.

    - Hừ, bọ ngựa đấu xe!

    Lục Sí nanh cười một tiếng, hai tay đánh ra, hét lớn:

    - Đều đi chết đi! Tinh Tuyền Bạo!

    - Oanh long long!

    Chân khí khủng bố khuấy động trong lục đạo không gian, thạch trụ dưới chân mọi người bị chấn bay lên, hóa thành bột mịn tiêu tán trong thiên địa.

    Thần sát cự linh nghênh tiếp công kích kinh khủng kia, cự nhận mạnh mẽ chém thẳng vào Linh Tuyền Bạo!

    - Oanh long long!

    Trời sập hãm, mặc dù là lục đạo không gian cũng kịch liệt run rẩy lên, theo sau thiên địa tối đen, cả không gian đều lâm vào một mảnh hỗn độn.

    Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân đau đơn, kinh mạch khung xương không ngừng bị xé mở, thậm chí cảm nhận được những người đứng sau lưng đều bị chấn khai, hơn nữa bị trùng kích không nhỏ.

    Lúc này hắn hoàn toàn mất đi ngũ giác, đầu óc một mảnh hỗn độn, hoàn toàn trống rỗng.

    Duy nhất chỉ còn lại đau đớn, đau đớn kịch liệt, khắc cốt minh tâm!

    Không biết qua bao lâu cảm nhận sâu sắc mới dần dần tán đi, nhưng toàn thân hắn đã không còn cảm giác, cũng không biết trạng huống thân thể như thế nào, hắn chỉ biết mình còn chưa chết.

    Trong hỗn loạn hắn cố gắng tìm kiếm ý thức tri giác của mình, giờ phút này hắn giống như chỉ còn lại một đạo ý thức, hoàn toàn không biết thân thể ở chỗ nào.

    Qua một lúc lâu, cảm giác thân thể mới trở lại, rốt cục hắn cảm giác được từng bộ phận thân thể trên người mình.

    Hắn nỗ lực mở mắt, phát hiện một đạo quang mang dịu dàng chiếu lên người mình, đang chậm rãi khôi phục thương thế của mình.

    Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình đang ở trên Pháp Hoa liên thai.

    Liên thai hóa thành nửa mẫu, bên trên còn có vài người đang nằm.

    Lý Vân Tiêu vừa nhìn, tâm thần không khỏi run lên:

    - Đại nhân, Phi Nghê đâu?

    Trên liên thai ngoại trừ hắn cùng Ba Mộc còn có tám người khác. Lăng Bạch Y đang ngồi xếp bằng, sắc mặt thập phần tái nhợt đang chậm rãi khôi phục. Mà Vi Thanh, Cửu Uyên, Diệp Kình Vũ, Viện, Ác Linh đang nằm trên liên thai, không biết sống hay chết.

    Nhìn Xa Vưu hình như đỡ nhất, nhưng lớp vảy cũng bóc ra, tổn thương nặng nề. Long huyết trực tiếp ngưng kết thành vảy, thật giống như phủ một tầng áo giáp, nhìn vào khiến người buồn nôn.

    ---------------
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 2 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 8)