Hài  Huyền Huyễn Tuyệt Thế Vũ Thần - Free 289 - Tịnh Vô Ngân

  1. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Tuyệt Thế Vũ Thần
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân

    Chương 3: Phóng túng bá đạo

    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: Mê Truyện
    Đả tự: tinhlinh2 - banlong.us






    Sáng sớm, Lâm gia đã có vẻ vô cùng náo nhiệt, bởi vì triệu tập mở tộc hội nên tất cả người của Lâm gia đều phải đến diễn võ trường trong Lâm phủ.

    - Nghe nói chưa, lần này tộc hội không chỉ có đại gia và tam gia trở về, đại trưởng lão cũng tới nữa, xem ra là đến vì gia chủ đấy.

    - Ha ha, tuy thực lực tộc trưởng thật sự hùng mạnh, nhưng thằng con phế vật của ông ta có khi chết rồi, còn bị người của Vân Hải tông tự mình đưa về, làm Lâm gia chúng ta mất hết mặt mũi. Mọi người vốn bất mãn với tộc trưởng, lần này sao có thể không làm khó được, có khi Lâm gia chúng ta sắp đổi chủ rồi.

    Dọc đường đi, người của Lâm gia đều xì xào bàn tán. Bọn họ dường như cũng biết tộc hội hôm nay không hề giống với bình thường.

    Lúc này Lâm Phong và Lâm Hải cũng đi đang trên con đường đến trung tâm diễn võ trường. Thấy Lâm Phong bình yên vô sợ, nhiều người không khỏi vẻ kinh dị trong mắt. Thậm chí có người còn nghĩ rằng phế vật này sao còn chưa chết đi, nhưng vì sợ hãi sự uy nghiêm của Lâm Hải, phần lớn người đều không dám nói gì.

    - Phế vật này thật sự mạng lớn nhỉ, thế mà không chết.

    Đột nhiên, một tiếng nói khá chói tai truyền đến khiến nhiều người giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy một đoàn người với khí thế bất phàm đang đi tới bên này.

    Kẻ mở miệng chính là một thiếu niên, Lâm Vân con trai của lão tam Lâm Hạo Nhiên, cũng mười lăm tuổi như Lâm Phong, nhưng đã là võ tu Khí Vũ cảnh tầng sáu.

    - Thì ra là Lâm Vân, thảo nào dám nói như vậy.

    Đám người nhìn thấy Tam gia Lâm Hạo Nhiên và Đại gia Lâm Bá Đạo cùng đi với nhau thì lòng nghiêm nghị hẳn, kẻ đến không tốt rồi.

    - Ngươi lặp lại lần nữa xem.

    Ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong ánh mắt Lâm Hải, ông nhìn chằm chằm Lâm Vân khiến gã không dám nhìn thẳng Lâm Hải.

    - Lão Nhị, gia chủ như chú càng ngày càng kỳ cục rồi, ngay cả vãn bối mà cũng bắt nạt sao.

    Lâm Bá Đạo giễu cợt một tiếng với ngữ khí lãnh đạm.

    - Hừ, Lâm Hải ta tốt xấu gì cũng là gia chủ, Lâm Vân không có giáo dưỡng như thế, còn ra cái thể thống gì.

    Lâm Hải lạnh lùng đáp.

    - Nhị ca thật là oai phong, nhưng ta lại muốn xem cái tộc trưởng ngươi còn oai phong được bao lâu.

    Lâm Hạo Nhiên nói với ngữ khí không hề tốt:

    - Tên nhi tử phế vật của ngươi bị người của Vân Hải tông nâng về Lâm gia, đã quăng hết mặt mũi Lâm gia ta, chẳng lẽ còn không để cho người khác nói.

    - Ta oai phong đến bao lâu ư? Lâm Hạo Nhiên, ý ngươi là ta không làm gia chủ được lâu nữa ư, chẳng lẽ ngươi cho là ngươi đủ tư cách sao?

    Lâm Hải bước đến, cả người tản ra khí tức lạnh như băng, khiến Lâm Vân đi bên cạnh Lâm Hạo Nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, vội trốn sau ra Lâm Hạo Nhiên.

    - Có đủ tư cách hay không là do các vị trưởng lão định đoạt, không phải là do Lâm Hải ngươi.

    Sắc mặt Lâm Hạo Nhiên âm trầm xuống, không ngờ hôm nay Lâm Hải lại bá đạo như thế, khác hẳn thường ngày.

    - Như vậy nghĩa là ngươi đã thừa nhận, được rồi! Bây giờ Lâm Hải ta vẫn còn là gia chủ, con ngươi ở trước mặt ta nguyền rủa con của gia chủ ta chết, phải chịu tội gì?

    Lâm Hải không hề nhượng bộ, hàn khí càng ngày càng thịnh, độ ấm của không gian nơi đây giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn như có sương mù màu trắng nổi lên.

    - Gia chủ không hổ là gia chủ, trên người mang theo uy nghiêm mà lại làm khó dễ Tam gia đầu tiên.

    Mọi người đều nhìn bên này, trong lòng có phần khâm phục. Bọn họ còn tưởng rằng Lâm Hải sẽ bị động ứng phó lại đại gia và tam gia.

    - Lâm Hải, ngươi cho là ta sẽ sợ ngươi sao.

    Hôm nay Lâm Hạo Nhiên đến là đã có chuẩn bị, vừa nói xong thì một luồng nhiệt khí mạnh ập đến, chống đỡ với hàn băng.

    - Phụ thân có được Băng Phách Vũ Hồn cho nên tu công pháp hàn băng, mà Lâm Hạo Nhiên có được Hỏa Diễm Vũ Hồn, tu luyện công pháp hỏa diễm. Thủy khắc hỏa, mặc dù Lâm Hạo Nhiên có tu vi tương đương nhưng cũng không phải là đối thủ của phụ thân, hiển nhiên nhân vật chính lần này không phải gã.

    Lâm Phong liếc mắt nhìn sang Lâm Bá Đạo bên cạnh, chỉ thấy Lâm Bá Đạo cười lạnh đầy tà dị rồi nói:

    - Lão Nhị, tộc hội sắp bắt đầu rồi, ngươi là gia chủ chẳng lẽ không để đoàn trưởng lão vào mắt?

    Ở Lâm gia, đoàn trưởng lão cao hơn tất cả, bọn họ tồn tại là để chế ước gia chủ. Bởi vậy Lâm Bá Đạo mới dùng đoàn trưởng lão để dọa Lâm Hải, chụp mũ cho Lâm Hải.

    - Hừ!

    Lâm Hải khinh thường liếc Lâm Hạo Nhiên một cái, lập tức thu hồi khí tức, cùng Lâm Phong rời đi.

    Lâm Hạo Nhiên đương nhiên thấy Lâm Hải khinh thường, trong đôi mắt gã bắn ra ánh sáng lạnh, lần này tên nhi tử phế vật của ngươi may mắn thoát chết, lần sau thì không tiện nghi như vậy đâu.

    Đại nhi tử Lâm Hằng của Lâm Hạo Nhiên chính là kẻ xuất sắc trong đám đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông, sớm hay muộn gì rồi cũng trở thành đệ tử nội môn, thậm chí là đệ tử hạch tâm. Phụ bằng tử quý, khi đó thân phận gã cũng sẽ như nước đẩy thuyền lên, không phải một tên gia chủ Lâm gia có thể so với được.

    Mà Lâm Thiên con gái của Lâm Bá Đạo lại có thiên phú dị bẩm, nay đã là đệ tử nội môn của Hạo Nguyệt tông, thành tựu tương lai là không thể hạn lượng. Trong ba huynh đệ thì chỉ có con trai của Lâm Hải là có tư chất cực kém, bị người ta gọi là phế vật, đây cũng là thứ để Lâm Bá Đạo và Lâm Hạo Nhiên dựa vào. Nay đoàn trưởng lão cũng hướng tới bọn hắn, đây là đại thế, mà Lâm Hải thì đang là nghịch thế.

    Trong Diễn võ trường khổng lồ, bốn năm trăm người của Lâm gia toàn bộ tụ tập ở đây. Trung tâm Diễn võ trường có một tòa đài đá cao, lúc này người cầm quyền của Lâm gia đều ở trên đó.

    - Các vị trưởng lão, mấy ngày trước người của Vân Hải tông tới Lâm gia chúng ta, vốn tưởng là chuyện vinh hạnh, ai ngờ lại đưa về một tên phế vật nửa sống nửa chết, khiến Lâm gia chúng ta mất hết mặt mũi. Bởi vậy, ta đề nghị trục xuất Lâm Phong ra khỏi ra tộc, hắn không xứng làm con cháu Lâm gia chúng ta.

    Lâm Hạo Nhiên đứng dậy, chắp tay nói với các vị trưởng lão đang ngồi kia, trực tiếp làm khó.

    - Ngươi thật thẳng thắn đấy, đi thẳng vào vấn đề, nhưng gia chủ một nhà như ta còn chưa mở miệng, khi nào thì đến lượt lão Tam ngươi khoa chân múa tay, mau trở về vị trí của mình đi.

    Lâm Hải đương nhiên biết rõ mục đích của Lâm Hạo Nhiên nên tỏ ra cực kỳ cường thế, ông muốn biết đối phương trục xuất con trai mình ra khỏi gia tộc ra sao, sau đó cướp lấy vị trí gia chủ của ông như thế nào.

    - Lão Nhị, ngươi nói vậy cũng không đúng, mặc dù ngươi là gia chủ, nhưng lão Tam coi như là một trong những người cầm lái cho gia tộc, làm thế là suy nghĩ cho Lâm gia ta. Tên nhi tử phế vật kia của ngươi thực sự khiến Lâm gia ta mất mặt quá, nên trục xuất khỏi gia tộc.

    Tiếng nói âm trầm của Lâm Bá Đạo vang lên, nhất thời kích thích Lâm Hải.

    - Con của ta ta sẽ quản, có liên quan gì đến gia tộc, lại càng không liên quan đến các ngươi. Lâm Bá Đạo, ta biết ngươi vẫn luôn thèm muốn vị trí của ta, vậy chiến một trận đi, nếu ngươi thắng ta thì ta sẽ dẫn con trai ta cùng rời khỏi Lâm gia, nếu ngươi thua thì... bớt nói láo đi giùm ta.

    Lâm Hải đứng dậy bước ra, đi thẳng đến trung tâm đài cao, phóng ra khí tức hùng mạnh rồi chỉ vào Lâm Bá Đạo, ngươi không chiến cũng phải chiến.

    Lâm Phong thấy cha mình thay đổi thái độ, chấn nhiếp lòng người thì lập tức hiểu ra, chỉ có lời của người có thực lực hùng mạnh mới có trọng lượng, ông đang muốn dùng thực lực của mình để khiến đối phương câm miệng.

    - Ta sợ ngươi à?.

    Lâm Bá Đạo nghe Lâm Hải mắng hắn nói láo thì tức giận, đứng dậy đi đến chỗ đối diện Lâm Hải.

    Các vị trưởng lão đều duy trì im lặng, bọn họ đều vui khi nhìn cục diện này. Nếu ngay cả Lâm Bá Đạo mà Lâm Hải không thắng được, lại có đứa con phế vật thì đương nhiên vị trí gia chủ phải xê dịch rồi.

    - Ta muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà điên cuồng như vậy.

    Lâm Bá Đạo cười lạnh một tiếng, đã thấy Lâm Hải không nói gì thêm mà hàn băng ý bao phủ toàn bộ đài cao. Mấy trăm người Lâm gia chợt cảm thấy rét lạnh tận xương tủy chỉ trong chớp mắt.

    Đây là sức mạnh của Vũ Hồn. Vũ Hồn của Lâm Hải chính là Băng Phách Vũ Hồn, một khi thả ra thì tất cả mọi thứ xung quanh đều bị hàn băng xâm thực.

    - Băng Phong Thiên Lý.

    Lâm Bá Đạo vừa định phóng thích Vũ Hồn của mình thì lại nghe thấy Lâm Hải quát lớn, sau đó tiếng răng rắc truyền ra, lấy Lâm Hải làm trung tâm, hàn băng bao phủ lấy đài cao, lan tới xung quanh. Toàn bộ đài cao đều bị hàn băng trắng toát bám lên, mà trong một khắc này Lâm Bá Đạo cũng thành một khối người băng, bị băng phong ở giữa hàn băng.

    Rầm!

    Một tiếng rầm vang lên, băng tuyết vỡ vụn, chỉ thấy thân thể Lâm Bá Đạo trực tiếp bay ra ngoài, miệng phun ra một ngum máu rồi ngã mạnh xuống đất.

    Các vị trưởng lão đứng dậy, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Lâm Bá Đạo thế mà lại không chịu nổi một chiêu.

    - Băng Phong Thiên Lý, Lâm Hải đã tu luyện Băng Phong quyết đến tầng thứ tám, khó trách lại mạnh đến thế.

    Ánh mắt Đại trưởng lão lóe lên, Lâm Hải có được Băng Phách Vũ Hồn, lại có Băng Phong quyết hùng mạnh, chỉ trong chớp mắt đã đóng băng Lâm Bá Đạo rồi một chiêu đánh bại, liền mạch lưu loát, Lâm Bá Đạo không kịp phản ứng gì, chỉ cần Lâm Hải chậm thêm nửa nhịp nữa thì không chỉ là bị thương nhẹ nhàng như thế.

    Mọi người đều ngơ ngẩn, bọn họ đúng là lần đầu tiên thấy Lâm Hải bá đạo như thế, còn bá đạo hơn Đại gia Lâm Bá Đạo gấp mười lần.

    Lâm Bá Đạo lại phun ra một ngụm máu nữa, nhìn Lâm Hải với ánh mắt âm lệ. Nhưng Lâm Hải lại chẳng thèm để ý, ông đương nhiên là đoán được chuyện Lâm Phong bị thương hoàn toàn có liên quan đến hai vị huynh đệ này, nếu bọn họ muốn giết con của ông thì Lâm Hải ông sao phải bận tâm tình huynh đệ nữa.

    - Các vị trưởng lão, tiếp tục tộc hội đi.

    Lâm Hải vung ống tay áo lên, trở về chỗ ngồi của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    - Ha ha, Lâm Hải, ngươi làm chủ một gia tộc, tu vi tiến thêm một bước đã là gương mẫu rồi! Ta tin rằng con cháu Lâm gia ta sẽ hăng hái khổ tu hơn nữa! Mục đích của tộc hội hôm nay cũng đã đạt được, tất cả mọi người giải tán đi.

    Đại trưởng lão cười nhàn nhạt, lúc này lại tiếp tục tộc hội thì chẳng còn ý nghĩa gì

    - Đại trưởng lão, một khi đã như vậy thì ta xin cáo từ trước.

    Lâm Hải chắp tay chào đại trưởng lão rồi cùng Lâm Phong đứng dậy.

    - Lâm Hải, ta muốn xem ngươi có thể che chở cho tên phế vật này được bao lâu.

    Lâm Hạo Nhiên thấy mục đích không đạt được nên lạnh lùng nói một câu.

    - Đúng đấy, phế vật, ngươi chính là nỗi sỉ nhục của Lâm gia ta.

    Lâm Vân hùa theo, nhưng thấy ánh mắt Lâm Hải quét tới thì lập tức câm miệng lại.

    - Tiểu Phong, chúng ta đi thôi.

    Lâm Hải không muốn để ý đến đối phương nữa, nhưng Lâm Phong lại không đi mà xoay người lại, giơ chân bước thẳng tới hướng Lâm Vân. Cảnh này khiến đám người thần sắc ngưng trọng, không biết Lâm Phong định làm gì.

    Lâm Hải cũng kinh ngạc nhìn con trai mình, chỉ thấy Lâm Phong đi đến cách Lâm Vân không xa, sau đó nhìn Lâm Vân rồi nói:

    - Lâm Vân, ngươi mở miệng ngậm miệng nói ta là phế vật, ta muốn hỏi chút, nếu ngày nào đó ngươi nhận ra rằng ngươi còn tệ hại hơn ta, ngươi sẽ xuống đài như thế nào đây?

    - Ngươi đang nằm mơ à, tên phế vật như ngươi mà đòi so với ta sao.

    Lâm Vân không ngờ tên phế vật Lâm Phong này lại dám nói chuyện với gã như thế, không khỏi trào phúng một tiếng.

    Lâm Phong lập tức cười khẽ, lạnh nhạt nói:

    - Lâm Vân, Lâm Phong ta khiêu chiến ngươi.


     
    Last edited by a moderator: 23/6/15
    thienta, mhoang1191, luanvu and 22 others like this.
  2. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Tuyệt Thế Vũ Thần
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân

    Chương 4: Trường kiếm hành

    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: Mê Truyện
    Đả tự: tinhlinh2 - banlong.us






    Lâm Phong nói xong, toàn bộ diễn võ trường đột nhiên yên tĩnh hẳn.

    Lâm Phong, chủ động khiêu chiến Lâm Vân?

    Ngay cả Lâm Hải cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn con trai mình. Các vị trưởng lão đang định rời đi thì lúc này lại ngồi xuống, có phần hưng trí nhìn Lâm Phong.

    Mà Lâm Hạo Nhiên thì lại cười đầy lạnh lẽo, giờ phút này trong lòng y đang nén một cơn tức, không ngờ tên phế vật này lại chủ động khiêu chiến Lâm Vân con trai y.

    - Lâm Vân, đồng ý đi.

    Lâm Hạo Nhiên nhìn Lâm Vân, đưa tới một ánh mắt đầy thâm ý.

    Lâm Vân nhìn Lâm Phong, gã cảm thấy mình bị nhục nhã. Trong đám con cháu gia tộc thì thiên phú của gã chỉ có thể coi là bình thường, gã chỉ có thể tìm lại được sự kiêu ngạo của mình chỉ khi ở trước mặt Lâm Phong, bởi vậy mỗi lần thấy Lâm Phong gã đều vui vẻ trào phúng hai ba câu. Nhưng giờ chính tên phế vật Lâm Phong này lại nói muốn khiến chiến gã, không thể nghi ngờ là khiến gã chẳng còn mặt mũi nào nữa.

    - Nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta không ra tay nữa.

    Lâm Vân bước ra, gã muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đánh bại Lâm Phong, làm cho Lâm Phong hiểu được mình rác rưởi đến thế nào.

    - Ngươi có thể tiếp được một quyền của ta thì coi như ta thua.

    Lâm Phong lắc đầu, nhàn nhạt nói một câu. Loại ngữ khí lạnh nhạt này khiến sắc mặt Lâm Vân lập tức âm trầm hẳn, giống như thể gã thật sự chẳng thể đỡ nổi một quyền của Lâm Phong.

    Đám người xung quanh cũng ngạc nhiên, không biết nói gì nhìn Lâm Phong. Kẻ này tám phần là hỏng đầu rồi, lại dám nói lời ngông cuồng đến thế.

    - Phế vật dù có nói ra lời hay ho thế nào thì hắn vẫn chỉ là tên phế vật, thích dùng võ mồm, cũng chỉ loại phế vật như ngươi mới làm.

    Lâm Vân cười nhạo.

    Lâm Phong cười, hắn võ mồm lợi hại? Hình như hắn chỉ nói có một câu.

    - Ta ra tay đây.

    Lâm Phong không muốn nói nhiều với đối phương, vừa dứt lời thì thân thể hắn đã hướng ra đằng trước, chầm chậm giơ tay lên, lập tức vung đến Lâm Vân.

    - Một quyền?

    Trong ánh mắt Lâm Vân lóe lên sự tàn nhẫn, gã không có né lui mà cũng đánh ra một đấm. Gã muốn cho Lâm Phong biết khoảng cách giữa cả hai lớn như thế nào.

    Không khí đột nhiên chấn động, một luồng sóng triều cuồng bá xuất hiện trên nắm tay Lâm Phong, quyền kình phất phới. Mọi người chỉ thấy một luồng sóng điên cuồng kéo tới Lâm Vân.

    Võ kỹ Cửu Trọng Lãng!

    Sắc mặt Lâm Vân đột nhiên thay đổi, vì gã đã cảm nhận được lực áp bạch mạnh đến thế nào, nhưng lúc này rút lui thì đã không kịp nữa. Hai nắm đám đụng vào nhau, Lâm Vân chỉ cảm thấy một làn sóng hung mãnh xuyên qua nắm tay đè lên người gã, lớp sau mạnh hơn lớp trước.

    - Phốc!

    Kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể Lâm Vân bay ra ngoài, khiến ánh mắt mọi người định lại luôn ở nơi đó. Cảnh này thật tương tự với trận chiến giữa Lâm Hải và Lâm Bá Đạo. Lâm Vân chẳng thể phản kháng, chỉ một quyền mà đã bị đánh bay ra ngoài.

    Lâm Hạo Nhiên đứng bật dậy, ngơ ngác nhìn Lâm Vân té ngã trên đất kia.

    - Sao có thể, sao có thể...

    Lâm Vân cũng thờ người ra, không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.

    Đám người nghe được tiếng gào của Lâm Vân thì đều nhớ tới lời của Lâm Phong: “Lâm Vân, ngươi mở miệng ngậm miệng nói ta là phế vật, ta muốn hỏi chút, nếu ngày nào đó ngươi nhận ra rằng ngươi còn tệ hại hơn ta, ngươi sẽ xuống đài như thế nào đây?”.

    Không thể nghi ngờ là sự thật trước mắt này đã chứng minh lời nói kiêu ngạo bất khuất của vị thiếu niên kia.

    - Đây là phế vật thiếu gia của Lâm gia sao?

    Nhìn Lâm Phong, đám người đều đột nhiên sinh ra ý nghĩ đó, có thể dùng một quyền đánh bay Lâm Vân thì sức mạnh ít nhất cũng phải trên sáu nghìn cân.

    - Ngươi luôn miệng gọi ta là phế vật, giờ ngay cả một quyền của ta ngươi cũng không tiếp được, vậy ngươi là cái gì?

    Lâm Phong nhìn ánh mắt ác độc của Lâm Vân dành cho hắn, châm chọc.

    - Còn ông nữa, thân là trưởng bối nhưng luôn treo hai chữ phế vật bên miệng, giờ con trai ông bị ta dùng một quyền đánh bại, ông nói ta là phế vật, có phải là nói con trai ông là phế vật không?

    Ngẩng đầu lên, Lâm Phong liếc Lâm Hạo Nhiên một cái rồi nói.

    Chỉ là Khí Vũ cảnh tầng sáu mà cũng dám diễu võ dương oai ở đây sao?

    - Lâm Hạo Nhiên bị hậu bối mắng nên sắc mặt cực kỳ khó coi.

    - Không tính là diễu võ dương oai, chẳng qua là đem những gì cha con các người đưa cho ta trả lại cho các người mà thôi.

    Lâm Phong không muốn nói nhiều, xoay người rời đi, còn nói:

    - Cười người chớ vội cười lâu!

    - Cười người chớ vội cười lâu!

    Lâm Hải lẩm nhẩm, mỉm cười, đứa con này của mình thật sự thay đổi rồi, lại có thể nói ra những lời triết lý như thế.

    Lâm Phong trở về phòng trong sân, lại bắt đầu tu luyện. Đánh bại Lâm Vân có tu vi Khí Vũ cảnh tầng năm cũng không đủ để hắn kiêu ngạo, Lâm Hằng, kẻ trước kia đánh hắn rồi ném hắn ra khỏi tông môn có thiên phú mạnh hơn Lâm Vân rất nhiều, chính là võ tu Khí Vũ cảnh tầng tám. Còn có con của Lâm Bá Đạo nữa, thiên phú lại càng mạnh hơn Lâm Vân, nhất là Lâm Thiên, nghe nói đã đạt tới Khí Vũ cảnh tầng chín.

    Còn ba tháng nữa là đến cuộc họp hàng năm, lúc đó tất cả đệ tử của gia tộc đang tu hành trong tông môn đều trở về. Nếu không nhanh chóng tăng tu vi lên, lần sau kẻ chịu nhục chính là Lâm Phong hắn.

    Tu luyện không năm tháng, với võ giả thì thời gian tu luyện trôi qua nhanh nhất. Đối với võ giả có thể hấp thu thiên địa nguyên khí mà nói, mười ngày không ăn không uống cũng chẳng có vấn đề gì, thiên địa nguyên khí vốn là tinh hoa khí thuần túy nhất.

    Mười ngày trôi qua, Lâm Phong cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng, hắn thở ra một hơi thật dài. Mười ngày, hắn đã đạt tới Khí Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là có thể bước vào Khí Vũ cảnh tầng bảy.

    Lâm Phong nhấc chân lên đi tới phòng của phụ thân Lâm Hải.

    - Tiểu Phong, ở nhà tu luyện không tốt sao mà nhất định phải về tông môn?

    Nghe Lâm Phong nói muốn quay về tông môn, Lâm Hải có phần không yên, chuyện lần trước Lâm Hải vẫn còn canh cánh trong lòng, không thể nào bỏ xuống được.

    - Phụ thân, có một số chuyện không thể né tránh được! Nếu cứ trốn ở nhà tu luyện, phụ thân cứ che chở con mãi thì sao con có thể trưởng thành, trở thành cường giả võ đạo.

    Vẻ kiên nghị hiện lên trong mắt Lâm Phong, lực lượng của tông môn mạnh hơn Lâm gia nhiều, nơi đó có công pháp võ kỹ mạnh, chỉ có ở tông môn thì hắn mới có thể trưởng thành nhanh hơn.

    Nhìn thấy Lâm Phong cố chấp như vậy, Lâm Hải chỉ có thể thở dài trong lòng, con thật sự trưởng thành rồi. Đúng vậy, cứ ở nhà dựa vào sự che chở của ông là hành vi của kẻ yếu đuối, làm sao có thể trở thành cường giả võ đạo được, chỉ là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đứng trên góc độ làm cha, ông lại không đành lòng.

    - Nếu con đã khăng khăng phải về tông môn, cha cũng không ngăn cản, nhưng phải chú ý an toàn của bản thân.

    Lâm Hải gật đầu thỏa hiệp.

    - Phụ thân hãy yên tâm, con sẽ nhất định cố gắng tu hành, rồi giẫm nát bọn họ dưới chân mình.

    Lời nói của Lâm Phong lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, có được Hắc Ám Vũ Hồn nên tốc độ tu luyện của hắn so với người bình thường nhanh hơn nhiều lần, năng lực lĩnh ngộ cũng trở nên mạnh hơn, lại thêm tâm chấp nhất, hắn có lý do để tin rằng mình sẽ không thua kém đám thiên tài kia.

    Lâm Phong không mang gì nhiều, một con Thiên Lý Tuyết, một túi lương khô và ít ngân lượng.

    - Phụ thân, con đi đây.

    Ngoài thành Dương Châu, Lâm Phong nhìn phụ thân nói.

    - Ừ, nhớ phải cẩn thận.

    Lâm Hải gật đầu, nhìn Lâm Phong cưỡi ngựa rời đi. Thiên Lý Tuyết lập tức hóa thành một đám mây màu trắng, không bao lâu đã biến mất ở ngoài thành Dương Châu.

    Mặt đất mênh mông vô bờ, Lâm Phong ngồi trên lưng ngựa rong ruổi giữa trời đất, nhất thời một cảm giác hào hùng mọc lên trong lòng.

    Kiếp trước, Lâm Phong thích võ hiệp, luôn hướng tới những hiệp khách cưỡi ngựa hát ca, xách trường kiếm đi khắp giang hồ, không ngờ đời này hắn lại có cơ hội một người một ngựa tiêu diêu giữa trời đất.

    Một bình rượu đục, một khúc tình thương, một đời liều lĩnh!

    Anh hùng trường kiếm hành thiên hạ, hào hùng đạp máu nhuộm trời xanh!

    Đời này nhất định sẽ không tầm thường, đời này nhất định sẽ oanh liệt!


     
    Last edited by a moderator: 23/6/15
    thienta, mhoang1191, luanvu and 21 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)