Sắc Tuyệt Thế Hảo Yêu - Xích Tuyết - Q6C12

  1. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 3
    Chương 2: Trời sinh mị hoặc

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Chúng ta đã là bạn rồi mà.
    Vương Trân Trân nói ra.

    Lý Vân ôm vai, thở ra bên tai nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng xoa qua xoa lại, chỉ là hành động âu yếm như thế này nhưng cũng đã làm cho Vương Trân Trân tòan thân nóng bừng lên .

    Vương Trân Trân khuôn mặt đỏ ửng, trên khuôn mặt đẹp đỏ như muốn nhỏ máu, nàng nhẹ nhàng thở gấp nói:
    - Đáng ghét, cậu đúng là không thành thật… Bỏ đi, người ta với cậu không phải là người cùng một đường…
    Vương Trân Trân thực sự là đem Lý Vân trở thành bạn bè, cho nên nàng cảm thấy mình không nên cùng Lý Vân gần gũi quá mức.

    Hồ ly tinh a, đây chính là thứ hại người.

    Vương Trân Trân đối với tình huống của bản thân mình bây giờ cũng không phải rất hiểu. Cũng chính bởi vì không giải thích được cho nên nàng mới không muốn làm hại đến Lý Vân. Chắc hẳn là nàng nghĩ như vậy, hồ ly tinh cùng nam nhân bình thường không được phép quan hệ gần gũi.

    Sau khi đẩy Lý Vân ra, tâm tình Vương Trân Trân vẫn không thể bình tĩnh lại. Cảm giác ngứa ngáy này làm cả người nàng rã rời, trong lòng nổi lên một trận rung động.

    Lý Vân bị Vương Trân Trân đẩy ra như vậy thì đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

    Lắc lắc đầu, Lý Vân trong lòng cười khổ, chính mình ngày hôm nay định lực có vẻ không được tốt lắm à nha?

    Kỳ thực Lý Vân cũng quên một vấn đề, Vương Trân Trân mặc dù đi theo phục vụ Thần Nông, nhưng dù sao nàng cũng là cửu vĩ hồ. Cửu vĩ hồ có bản lĩnh lớn nhất chính là sức mê hoặc quyến rũ. Tuy rằng huyết mạch truyền thừa vạn năm, cửu vĩ hồ yêu lực đã giảm bớt rất nhiều. Nhưng dù sao nàng vẫn là cửu vĩ hồ. Riêng mị hoặc của bản thân nàng sinh ra là cũng đã rất lợi hại rồi.

    Nói một cách khác, bản thân Vương Trân Trân đối với Lý Vân đã tràn đầy hấp dẫn. Hơn nữa, hắn cố tình cùng Vương Trân Trân gặp gỡ, nhân tố tâm lý, ấn tượng ban đầu cho nên mới nảy sinh ra chuyện như vậy.

    Vương Trân Trân chưa hẳn là không thích Lý Vân. Chỉ là ngại mình mang thân phận hồ ly tinh, do đó nàng mới giả vờ rụt rè, tránh gây tai họa cho Lý Vân.

    Nếu nàng biết thân phận thật sự của Lý Vân, sự cố kị trong lòng tự nhiên cũng sẽ giảm đi. Vương Trân Trân ở độc thân nhiều năm như vậy, trong lòng tự nhiên cũng có khát khao có được một phần tình yêu thuộc về mình.

    Sau khi Lý Vân bị Vương Trân đẩy, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy định lực của mình quá kém, phản ứng sau đó là suy đoán trong lòng Vương Trân Trân còn chưa quên cái người chồng chưa động phòng đã chết kia.

    Một nữ nhân trong lòng vẫn còn cất giữ hình bóng nam nhân khác. Lý Vân nghĩ nữ nhân như thế, cho dù là hồ ly tinh cũng có thể mắc phải. Tối thiểu cũng phải đợi nàng quên người nam nhân kia rồi hãy nói. Cứ như vậy, trời đưa đất đẩy làm cho cả hai người đều tự hiểu nhầm lẫn nhau.

    Kế kiếp mấy ngày trôi qua, Lý Vân biểu hiện cũng rất thành thật. Vương Trân Trân cũng dốc lòng chăm sóc cho hắn. Rất nhanh, lực lượng đã khôi phục hoàn toàn như cũ. Sau buổi trưa hôm đó khôi phục xong, hắn liền chạy tới trường học báo cáo, tiếp tục cuộc sống bình thường yên ổn như ngày nào. Trong lúc đó, Tần Suất cũng đi qua chỗ hắn vài lần, mỗi lần đều là báo cáo về tình huống của Nhâm Cường.

    Lý Vân kêu hắn tiếp tục ẩn nấp và âm thầm bảo hộ. Tần Suất có vẻ như rất hưởng thụ cảm giác có việc làm này, lúc nào cũng vui cười không ngớt…





    Thành phố này kì thật rất phồn hoa, đèn điện rực rỡ mới lên, Vạn gia *** thì dường như ngàn sao sang chói, làm mùa đông lạnh lẽo có thêm vài phần ấm áp. Lý Vân đi ở trên đường, cũng chưa vội về nhà. Nương theo đèn đường chiếu sang, hắn nhìn chăm chú vào những người qua lại trên đường. Hắn đang suy nghĩ, có lẽ trong đám người này có lẽ che dấu tiên tộc hoặc Yêu tộc, chỉ là huyết mạch của bọn họ chưa được thức tỉnh mà thôi.

    Tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại, thật là có chút buồn cười. Hiện tại là thời đại xã hội chủ nghĩa ở đô thị lớn, lấy thuyết duy vật thành chủ đạo, vậy mà lại có yêu quái, thật có tiên. Ngay cả hồ ly tinh là sinh vật trong truyền thuyết cũng đã xuất hiện…

    Lý Vân có cảm giác từ nay về sau mình sẽ không còn cô đơn nữa.

    Bất tri bất giác, hắn đã trở lại trong thôn trọ. Trong thôn thật sự so với bên ngoài đường phố còn muốn náo nhiệt hơn một ít, các hộ gia đình muôn hình muôn vẻ đi qua đi lại không ngớt trở về, hối hả, bên ngoài mỗi căn nhà đều có một mặt tiền dùng để mở cửa hàng hay quán ăn nhỏ, trong quán ăn đều chật ních người. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Lý Vân cảm thấy rất tốt.

    Đi vào sân nhà Vương Trân Trân, tầng một không thấy có ánh đèn, xem ra là nàng không ở trong đó. Một mạch đi lên tầng 3, trong lúc Lý Vân nghe được ít nhất hai phòng có tiếng nam nữ làm tình . Đối với cái này, hắn không có ý kiến.

    Thật dâm dục, bản chất là vậy. Có lẽ đây mới là mặt chân thật nhất của nhân loại.

    Mở cửa phòng, Lý Vân sờ soạng tìm cách mở đèn lên. Nhất thời, cả căn phòng nhỏ bị ánh sáng ngọn đèn bao phủ lên. Cho dù căn phòng rất nhỏ, được trang trí hết sức rất đơn giản, nhưng trong mắt hắn như vậy mới có cảm giác gần gũi. Lý Vân nằm ở trên giường, cảm giác thật thoải mái, so với chiếc giường cao cấp trong phòng Vương Trân Trân đều thoải mái như nhau … Vẫn là ở trong phòng của mình thoải mái nhất.

    Hắn sau khi cảm thán xong liền ngủ một giấc thật say, vài ngày này, đây là lần đầu tiên hắn tại giường của mình ngủ một giấc thật ngon. Hắn ngủ rất ngon, sáng sớm tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

    Đẩy cửa đi ra ngoài, hít một hơi không khí lạnh của sáng sớm. Lý Vân đứng ở trước cửa, rất quen thuộc mà bắt đầu đánh quyền.

    Sau khi đánh xong một bài quyền, ánh sáng vàng của tia nắng mặt trời đã theo khe hở chiếu tới. Lý Vân lấy nước, dùng tay rửa qua loa mặt, sau đó xuống dưới tầng tìm chiếc xe đạp cũ của mình. Đạp xe trên đường đến trường. Trong nháy mắt ra khỏi cổng, hắn ngửi được một chút hương thơm dễ chịu. Hẳn là mùi hương thơm trên mgười của Vương Trân Trân.

    Cái mũi của Lý Vân thật sự rất thính. Bởi vì ngay khi hắn ra khỏi cửa trong nháy mắt đó, Vương Trân Trân ghé vào cửa chăm chú nhìn hắn. Lần trước Lý Vân động tay động chân đối với nàng đã mang lại kích thích rất lớn. Nếu như không phải nàng cố kị mình là hồ ly tinh, chắc chắn nàng sẽ không nỡ cự tuyệt.

    Hôm nay, Vương Trân Trân như cũ yêu thích Lý Vân, chẳng qua chỉ dám thầm yêu chứ không dám thổ lộ.





    Đến trường đối với Lý Vân mà nói có lẽ rất nhàm chán. Chí ít trên lớp học đều là những kiến thức mà hắn đã tự học xong từ lâu. Kỳ thực từ khi hắn lên tiểu học, Lý Vân cũng đã phát hiện mình là người có khả năng học tập thiên tài. Cho tới bây giờ không có gì mà hắn xem không thể hiểu và kiến thức nào mà hắn không học được. Khi lên đến trung học rồi đến cấp 3 hắn đã biết được làm sao để có thể ẩn dấu thực lực của chính mình, học được cách tự hạ thấp mình.

    Sau khi lên đại học, gặp được lão hòa thượng Trí Hoằng hắn mới biết được, mình không phải là thiên tài mà là yêu quái. Lý Vân biết đối với yêu quái thì thành tích này không tính là thiên tài gì. Bất quá năng lực của hắn vẫn như cũ siêu cường.

    Sau bốn khóa buổi sáng, hắn đều trôi qua trong giấc ngủ. Lão sư trên giảng đài tựa hồ cũng không có chú ý tới hành vi ngủ trong lớp của Lý Vân. Hiện tại, đại học đã không giống với trước đây. Trên lớp học chỉ cần ngươi không nói lời nào, không đánh nhau gây ảnh hưởng người khác thì lão sư cũng chẳng muốn đi để ý tới ngươi.

    Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh vui sướng lao ra ngoài. Hôm nay là thứ sáu, hơn nữa buổi chiều lại không có lớp học. Các học sinh tính toán làm một party điên cuồng cuối tuần. Xã hội hiện đại, cuộc sống cuối tuần của học sinh sinh viên cũng phong phú hẳn lên, có người cùng nhau uống rượu ăn cơm, có người cùng nhau mướn phòng. Haiii da, có người quyết chí tự cường học tập … Có người về nhà, còn có người làm giáo viên dạy thêm kiếm tiền. Đương nhiên cũng không ít người đi làm nhân viên giao hàng ở các quán ăn đêm.
     
    zen_1996 thích bài này.
  2. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 3
    Chương 3: Bồ Đề Tâm kinh

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Ngáp dài một cái, Lý Vân từ trên bàn đứng lên, dụi dụi mắt đi ra khỏi phòng học. Sau khi lấy xe đạp tại nhà để xe, hắn dự định về nhà.

    - Có thể nói chuyện với cậu một chút được không?
    Mới ra đến cửa trường học, Nhâm Hiểu Nguyệt dắt một chiếc xe đạp điện ngăn cản lối đi của Lý Vân. Nàng mặc một chiếc áo lông đỏ, trên gương mặt thanh tú có chút sợ hãi.

    - Được. . . .
    Lý Vân gật đầu, sau đó nhìn qua chiếc xe đạp điện nhỏ nhắn của Nhâm Hiểu Nguyệt kia, rồi lại nhìn lại chiếc xe cũ kĩ của mình. Vừa cười vừa nói:
    - Đi cùng tớ, cậu sẽ không cảm thấy mất mặt chứ?

    - Cậu có vẻ rất quan tâm tới vấn đề xe đạp?
    Nhâm Hiểu Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp:
    “ Núi không cao, có tiên thì có tên, nước không sâu, có rồng thì linh nghiệm. Tuy phòng ốc ta sơ sài, nhưng đạo đức ta cao sang”…những lời này cậu cũng nên nghe qua đi. Không sai, xe đạp của cậu tuy có chút cũ nát, thế nhưng cậu lại rất. . . Lợi hại. . .
    Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không biết nên dùng từ như thế nào để đánh giá về con người Lý Vân.. Cuối cùng, cũng chỉ biết dùng “rất lợi hại” để thay thế.

    Trên thực tế, Lý Vân tại trong mắt Nhâm Hiểu Nguyệt xác thực rất lợi hại. Cực kì, cực kỳ lợi hại.

    Không nói đến những lần hắn cứu người thân trong nhà nàng, chỉ riêng chuyện hắn từ trên tòa nhà cao hơn mười tầng nhảy xuống rồi biến mất trong tích tắc. Cũng đã nói rõ hắn rất lợi hại.

    Sự kiện nhảy tầng đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mà nói, là không thể tưởng tượng nổi. Cũng không phù hợp với quy luật khách quan chút nào.

    Đương nhiên, sau đó Trí Hoằng đại sư cũng đã căn dặn, nàng phải giữ bí mật về chuyện đó, cũng không được tiếp tục đi sâu nghiên cứu thêm. Ngày hôm nay nàng lớn mật ngăn cản Lý Vân, chỉ là vì muốn nói với hắn một tiếng cám ơn.

    Bên bờ sông tỉnh thành nước vẫn chảy róc rách, mặc dù mùa đông có rét lạnh cũng không thể ngăn dòng nước chảy mạnh. Chẳng qua những cành liễu rủ rập rờn bên bờ sông đã không còn thấy đâu nữa.

    - Sao vậy? Định nói lời cảm ơn với tớ à?
    Lý Vân đem xe đạp dựng vào lan can, quay đầu lại hỏi.

    Nhâm Hiểu Nguyệt cũng đem xe đạp điện của mình để tại bên cạnh xe đạp của Lý Vân. Hai cái rõ ràng đối lập với nhau quá lớn, chẳng qua người qua đường cũng không ai đi chú ý. Tựa hồ việc này đối với bọn họ không chút quan hệ.

    Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cứ đáng yêu như thế, tròng mắt đen láy hơi chuyển một chút, thấp giọng nói ra:
    - Ừm. . . Chuyện ngày đó thật rất cảm ơn cậu. . .

    Nói đến đây, Nhâm Hiểu Nguyệt lại thêm một câu:
    - Lúc cậu nhảy xuống cửa sổ, tớ thiếu chút nữa đã bị cậu hù chết, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ. . .
    Nhớ tới sự tình đêm đó, trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn còn sợ hãi.

    Lý Vân sắc mặt hơi đổi, nói:
    - Lớp trưởng, về sự tình đêm đó, tớ đề nghị cậu nên quên hết đi.
    Nói xong câu đó, Lý Vân nhấc xe đạp của mình đi lên phía trước.

    Nhâm Hiểu Nguyệt tranh thủ thời gian đi theo sau, thấp giọng nói:
    - Lý Vân, cậu ăn cơm chưa?
    Kỳ thực đây là một câu nói rất thừa, nàng biết rất rõ ràng lúc này vừa mới tan học. Lý Vân khẳng định chưa có ăn cơm. Bất quá có đôi khi câu nói thừa cũng có chút tác dụng.

    - Tớ mời cậu ăn cơm nhé…
    Nhâm Hiểu Nguyệt nhiệt tình nói.

    - Hay là thôi đi. . . buổi chiều tớ vẫn còn có một số việc cần làm. . . Hôm nào đi.
    Lý Vân cảm thấy mình nên cùng Nhâm Hiểu Nguyệt duy trì khoảng cách thích hợp. Dù sao người và yêu quái cũng không cùng đường đi. Hai người dù chung sống với nhau cũng sẽ không có kết quả. Hơn nữa Lý Vân cho tới bây giờ đều không cho rằng hai người khác phái gặp nhau sẽ không có tình cảm bạn bè trong sáng. Câu nói vĩ đại này ngay cả bậc thầy Mác cũng đã tán thành.

    Đương nhiên, hiện tại cũng không có cách nào đi chứng minh, Lý Vân cùng lão Mác người nào niên kỷ lớn hơn.

    Nhâm Hiểu Nguyệt đi xe đạp điện, rất nhanh đuổi kịp Lý Vân, cùng hắn chạy song song trên đường. Lý Vân nghiêng đầu trêu ghẹo nói:
    - Xe đạp điện chạy song song với xe đạp của tớ, không cảm thấy mất mặt sao?

    Nhâm Hiểu Nguyệt nghe vậy tức giận mà quay đầu lại, trong câu nói có vài phần oán trách:
    - Lý Vân. . . Cậu nói nhăng gì đấy? Lẽ nào trong lòng cậu, tớ chính là cái loại người ái mộ hư vinh sao?

    - Ha ha, đương nhiên không phải, nói giỡn với cậu thôi mà, cậu làm gì phải gấp thế. . .
    Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:
    - Lớp trưởng, nói thật, ngày hôm nay tớ thật sự có việc. Hôm nào. . . Hôm nào tớ mời cậu ăn cơm sau.
    Nói xong, cũng không đợi Nhâm Hiểu Nguyệt nói thêm gì nữa, hắn đã tăng lực chạy về phía trước.

    - Cười nhiều lên một chút, kỳ thực cậu là một cô gái tốt.
    Thanh âm của Lý Vân từ phía trước truyền đến.

    Nhâm Hiểu Nguyệt sững sờ một chút, cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.

    Dừng xe lại, Nhâm Hiểu Nguyệt quay đầu xe, trong đôi mắt đẹp dịu dàng có chút không vui. Lần đầu tiên chủ động mời nam sinh ăn cơm, lại bị cự tuyệt. Đã thế lại còn bị người ta nói mình là người tốt.

    - Phi...!
    Nhâm Hiểu Nguyệt khẽ gắt một tiếng, âm thầm suy nghĩ, mình đang suy nghĩ cái gì không biết nữa. Chính mình chẳng qua chỉ là muốn mời hắn ăn cơm, xem như cảm ơn hắn, cũng không phải có ý tứ gì.





    Ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, vầng sáng êm dịu làm căn phòng trở nên ngăn nắp sạch sẽ. Trong phòng, thân thể Lý Vân trần truồng, ngồi xếp bằng trên giường, hai tay bày ra một ấn kết kỳ dị, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bình ổn có lực. Chỉ chốc lát sau, trên người Lý Vân phát ra một tia kim quang nhàn nhạt, có chút thần bí.

    May mà trước đó đã kéo rèm cửa sổ lại, bằng không nhất định sẽ bị người phát hiện.

    Lý Vân trong ngực hô hấp nhỏ đi rất nhiều, cảm giác cực kỳ có tiết tấu. Hơn nữa, quanh thân hắn tầng kim sắc cũng càng ngày càng mạnh. Một khắc này, toàn bộ khách trọ trong sân đều cảm thấy trong lòng ấm áp, tâm tình trong khoảnh khắc đều trở nên bình tĩnh lạ thường.

    Thời gian không dài kim quang liền biến mất. Trên mặt Lý Vân tản ra vẻ sáng bóng như ngọc.

    Mở mắt một khắc này, trên mặt Lý Vân hiện lên nét vui mừng.

    - Ha ha, pháp môn của lão hòa thượng thật là tốt a. . . Yêu lực trong cơ thể ta quả nhiên lại kích phát một ít. . .
    Lý Vân tựa hồ như ăn được món gì đó rất ngon, không định dừng tay lại. Hôm nay là thứ bảy, hắn có đủ thời gian để nghiệm chứng Phật gia tâm kinh mà lão hòa thượng truyền thụ cho hắn mấy hôm trước.

    Theo lời lão hòa thượng nói, ngày đó truyền thụ cho hắn bộ tâm kinh này gọi là Bồ Đề Tâm kinh. Phi thường thích hợp cho người có nhiều công đức như hắn sử dụng. Không chỉ có thể kích phát yêu lực biến dị trong cơ thể hắn rất tốt, mà lại càng làm cho hắn sử dụng linh hoạt thêm yêu lực trong cơ thể. Lấy một ví dụ thích hợp, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể Lý Vân giống như một mỏ vàng chôn dưới lòng đất, mà Bồ Đề Tâm kinh chính là máy khai thác mỏ vàng này.

    Kỳ thực Lý Vân quên mất một điểm, nếu có thể sử dụng Bồ Đề Tâm kinh, lực lượng trên người hắn kia kỳ thực không thể gọi là yêu lực. Tuy chỉ thiếu một đời công đức, nhưng công đức làm người tốt chín kiếp cũng là không phải tầm thường gì. Chí ít, yêu khí trên người hắn đã bị tinh lọc. Đây cũng là nguyên nhân những Yêu tộc, Tiên tộc tầm thường không cách nào ngửi thấy được yêu khí trên người hắn.

    Lão hòa thượng biết những thứ này. Nhưng Lý Vân không hỏi hắn, hắn sao có thể nói ra. Ngược lại Lý Vân đối với thân phận yêu quái của mình lúc này vui cười không ngớt.
     
    zen_1996 thích bài này.
  3. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 3
    Chương 4: Hồ ly tinh muốn làm chức vụ của mình

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Lý Vân nhắm chặt hai mắt, hay tay kết thủ ấn không nhúc nhích, tĩnh thần Ngưng Khí ,duy trì trạng thái thái tu luyện tốt nhất, trong miệng thầm tụng Bồ Đề Tâm kinh đã nhớ kỹ, một màu vàng nhạt lần thứ hai bắt đầu đi khắp thân thể, cẩn thận tẩy rửa xương cốt cùng kinh mạch của hắn.

    Tu luyện khổ cực đến quên ăn quên ngủ cuối cùng cũng chậm rãi trôi qua. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào từ từ yếu đi. Sau đó lại mãnh liệt chiếu thẳng vào trong gian phòng đang lờ mờ ánh đèn.

    Lý Vân hai mắt đang nhắm chặt bỗng lông mi hơi nháy động, một hồi sau tự nhiên mở ra hai tròng mắt đen láy, trong mắt léo lên kim quang sáng quác.

    Chậm rãi đem ngụm trọc khí trong ngực thở ra.Lý Vân thần thái sáng lạng, chớp chớp mắt , tiếp đó vùng dậy, duỗi cái lưng vốn đang mệt mỏi, cảm nhận được cơ thể mình tràn đầy yêu lực. Lý Vân tin tưởng rằng nếu lần sau có gặp lại Tất Phong tuyệt đối sẽ không có tình trạng lưỡng bại câu thương

    Từ khi gặp được lão hòa thượng, yêu lực trên người được khai phát, thì Lý Vân vẫn là lần đầu gặp phải đối thủ mạnh như Tất Phong. Đây là một sự sỉ nhục cũng là một lần giáo huấn sâu sắc. Nhưng hơn nữa cũng là một lần nghiêm khắc thúc giục mạnh mẽ bản thân mình.

    Lấy nước lạnh rửa mặt, Lý Vân mở cửa phòng, lúc này bầu trời đã tràn ngập các ngôi sao, trong sân tiếng người ồn ào , tiếng cười nói, tiếng xào rau xoẹt xẹt …… nhiều âm thanh không dứt bên tai, vô cùng náo nhiệt.

    Hít sâu một hơi, tâm tình Lý Vân khoan khoái dễ chịu lạ thường.

    - Tiểu Lý, sao còn chưa ăn cơm chiều, xuống đây ăn với chị đi….:
    Đúng lúc này, trong sân truyền đến âm thanh của Vương Trân Trân

    Lý Vân vịn vào hành lang cúi đầu đi xuống tầng một của sân trọ nhìn lại. Thấy Vương Trân Trân đang ngửa đầu nhìn mình, cái áo lông màu đen cao cổ, quần đen ôm sát lấy vóc người hoàn hảo làm tôn lên các đường cong được thể hiện hoàn mĩ. Quả nhiên là một hồ ly tinh xinh đẹp

    Lý Vân lấy lại tâm tình bình tĩnh để nói chuyện.
    - Ừ, đệ đang đi xuống đây…
    Nghĩ lại sự tình lần trước quả thật là có chút nóng vội.

    Tất nhiên, cũng là do trên người cửu vĩ hồ vô cùng mị hoặc, nếu không thì Lý Vân cũng không phải nóng nảy đi ăn đậu hũ nóng làm gì.

    Chuyện đã qua ,mấy ngày nay trong lòng Lý Vân cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tất cả thuận theo tự nhiên đi.


    Tuy rằng đầu năm nay, nữ yêu vốn cũng không nhiều lắm, bất quá cũng không phải gấp gáp, Lý Vân nhớ kỹ lão hòa thượng đã từng nói qua, lấy tình trạng hiện tại của nơi này thì coi như là tiên nữ ngủ say cũng không còn.

    - Lão tử muốn phao thì phải phao tiên nữ...!
    Đứng dưới lầu ,tâm tình Lý Vân đã nghiêm chỉnh hơn nhiều.





    Vương Trân Trân đưa ly trà cho Lý Vân cười hỏi:
    - Thế nào mà cả ngày nay không thấy đệ xuống nhà ….không phải trốn trong phòng làm chuyện xấu chứ ? ( anh ấy nghiên cứu chân lý vĩ đại của DCLM sao mà xấu được)

    Lý Vân một mặt đánh giá hồ ly tinh, một mặt ngồi trên ghế sa lon ngửi ngửi hương thơm của người đẹp, bỗng nhiên nghe thấy Vương Trân Trân nói thế , liền cười hỏi:
    - Sao vậy? Nghĩ tới đệ sao?

    Vương Trân Trân thấy Lý Vân cố tình bày ra bộ mặt sắc lang, trong đáy lòng không khỏi buồn cười.

    Vương Trân Trân toát ra một tia oán ý:
    - Tiểu Lý, ta giờ lại không có ý định mở công ty nữa… ta nghĩ nên mở một phòng khám đông y thì tốt hơn, mấy ngày nay ta nhận thấy ta có thiên phú tại phương diện này. Lần trước thương thế của đệ nặng như vậy, không phải để ta chữa bệnh tốt hơn sao? Đệ nghĩ sao? Cuối tuần rồi mà không xuống nhà tâm sự với ta để ta một người buồn chết đi được….
    Oán ý này thật sự có chỗ tốt đã làm cho quan hệ của nàng với Lý Vân gần lại với nhau.

    Lý Vân mặc dù là yêu quái, nhưng vẫn có nhân tính, hơn nữa tuổi không lớn, thật ra hắn còn rất trẻ, hắn hoàn toàn không thể xem thấu lòng dạ đàn bà , không thấy cũng không quan tâm oán ý của hồ ly tinh, hắn chỉ nghiêm túc hỏi Vương Trân Trân. Lấy thân phận nàng mà mở phòng khám đông y thì phi thường thích hợp, chỉ là lúc này mở phòng khám cũng không phải là việc dễ dàng. Phòng khám bệnh cùng với công ty là hai việc hoàn toàn khác nhau, cũng không phải là muốn mở đâu thì mở. Đầu tiên thì ngươi phải được giám định tư chất, Vương Trân Trân là đệ tử hạ thế của Thần Nông, điều đó không sai, thế nhưng ai biết? Cho dù ngươi có nói thì chưa chắc người của cục giám định cùng cục Công Thương đã tin.

    - Trân tỷ. . . Mở phòng khám đúng là một ý kiến hay, thế nhưng chị phải nghĩ tới một mình chị thì làm kiểu gì?
    Lý Vân hỏi:
    - Mở phòng khám, thủ tục rất phức tạp, hơn nữa trình tự cũng nhiều. Nếu như chị không có năng lực, rất khó nhận được tư cách hành nghề, chị không phải là định mở phòng khám dởm chứ? Ngược lại trong thôn này cũng có rất nhiều a.

    Vương Trân Trân cười giải thích nói:
    - Yên tâm đi, đệ nói những vấn đề kia ta đều đã nghĩ qua. Ta không có ý định mở phòng khám dởm ….điều đấy không đúng với quan niệm của ta. Về phần thủ tục cùng trình tự, đệ có biện pháp gì hay không?.

    - Biện pháp của đệ sao?
    Lý Vân nhún vai, hai tay chìa ra nói :
    - Trân tỷ, đệ thực sự rất muốn giúp tỷ, nhưng đệ xác thực không có cửa sau a.

    Vương Trân Trân liếc mắt Lý Vân, khẽ cáu một tiếng:
    - Xem ra đệ không có ý tứ giúp Trân tỷ mở của tiệm ……Rõ ràng đệ có biện pháp mà. Ta biết đệ cùng đại sư kia quan hệ không tệ, đệ đi tìm đại sư rồi lấy thân phận của hắn trong thế tục, mở một phòng khám bệnh là chuyện quá dễ dàng, hơn nữa ta mở phòng khám cũng là để phục vụ cho dân chúng, tạo phúc cho con người. Đây là chuyện tốt a ….

    Là chuyện tốt thì sẽ sinh ra công đức. Lý Vân ngồi ở trên ghế sa lon nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trong lòng tính toán một chút, lập tức vừa cười vừa nói:
    - Không thành vấn đề, đệ sẽ cùng lão hòa thượng nói chuyện xem sao…

    Nghe Lý Vân vừa nói như vậy, Vương Trân Trân nhất thời cười tươi. Dừng một chút Vương Trân Trân có chút nghi hoặc:
    - Tiểu Lý, có một vấn đề ta không rõ, đệ là người hay yêu quái? hay là gay?

    - Tỷ đoán sai rồi…….
    Lý Vân cười lắc đầu:
    - Đệ là siêu nhân …….

    - Ah...!
    Vương Trân Trân bộ dạng thuận theo ý Lý Vân, trong lòng biết Lý Vân vẫn còn ý dấu diếm chính mình, nhưng cũng không có ý đi truy vấn. Vả lại cũng không quản hắn có thân phận khỉ gió gì, nói chung hắn đối với mình tốt là được. Nghĩ đến đây Vương Trân Trân bỗng nhiên ngọt ngào cười nói:
    - Đói chưa….ta giúp đệ chuẩn bị cơm nước nha.

    Lý Vân cười khan một tiếng, gật đầu. Đang định nói, bỗng phát hiện bầu trời tỉnh thành ngoài cửa sổ đang đen tối vậy mà lại bắt đầu hồng lên, trong đêm tối không biết từ đâu nổi lên một đạo hỏa quang, nhìn vô cùng yêu dị không gì sánh được.

    Vương Trân Trân cau mày bước nhanh ra ngoài của sổ, sau một lúc trong miệng nói ra một câu:
    - Là yêu hỏa…

    Lý Vân đi tới bên cửa sổ, trong không khí xác thực ngửi được mùi yêu khí nhàn nhạt, trong mắt hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất, trầm giọng nói:
    - Chùa Bạch Mã sẽ xử lý. . . Chúng ta đi ăn cơm thôi. . . .
    Trước đó Trí Hoằng lão hòa thượng đã nói qua, chùa bọn họ đối với việc xử lý Viễn Cổ huyết mạch không có được ý kiến thống nhất. Lúc này yêu tộc đã làm ầm ĩ đến mức này, tin tưởng bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.
     
    zen_1996 thích bài này.
  4. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 3
    Chương 5: Hỏa yêu

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Buổi chiều chủ nhật, bầu trời tỉnh thành khó có được một mảnh xanh thẳm. Ngẫu nhiên có vài đám mây trắng thổi qua. Lý Vân bước chậm rãi trên đường cái, tâm tình hắn lúc này không thể nói rõ là tốt hay xấu được. Mười phút trước, hắn nhận được điện thoại từ linh yêu Tần Suất. Trong điện thoại, giọng điệu của Tần Suất có vẻ rất lo lắng, hắn hi vọng Lý Vân có thể mau chóng đi chùa Bạch Mã một chuyến, có việc gấp cần hắn hỗ trợ. Lý Vân phiền nhất chính là đi chùa Bạch Mã, bất quá Tần Suất bây giờ đã là tiểu đệ của hắn, bảo hắn buông tay mặc kệ, hắn có thể sao?. Thoáng do dự một chút, Lý Vân liền gật đầu đáp ứng.

    Lúc này, hắn đang đi trên con đường đến chùa Bạch Mã.

    Chùa Bạch Mã là một ngôi chùa lớn có tiếng ở tỉnh thành, cách khu ngoại ô tầm ba cây số. Được xưng là “ Trung Quốc đệ nhất cổ tháp “ , là ngôi chùa đầu tiên có Phật giáo truyền vào Trung Quốc. Nó được xây dựng vào khoảng năm thứ 11 triều đại Vĩnh Bình, Đông Hán ( công nguyên năm 68 ), cách ngày nay đã có gần 2000 năm lịch sử.

    Tương truyền Hán Minh đế Lưu Trang ngủ đêm tại Nam Cung, mơ thấy đầu Kim Thần xuất hiện bạch quang, rồi bay lên cuốn lấy điện đình. Ngày hôm sau biết được giấc mộng đó là Phật, thích thú sai hai sứ thần là Thái Âm, Tần Cảnh đi về phía Tây Vực bái cầu Phật hiệu. Thái Âm, Tần Cảnh hai người này ở tại Nguyệt thị ( nay thuộc vùng Afghanistan ) gặp gỡ được hai vị cao tăng là Thập Ma Đằng cùng Trúc Pháp Lan của Thiên Trúc ( cổ Ấn Độ ) đang đi truyền hóa tôn giáo. Thái Âm, Tần Cảnh lập tức cung kính mời hai vị Phật tăng đến Trung Quốc tuyên truyền giảng giải Phật hiệu, lại sử dụng con ngựa trắng để trở kinh Phật cùng tượng Phật, trèo non lội suối, hơn mười năm tại Vĩnh Bình ( năm 67) mới đi tới kinh thành Lạc Dương. Hán Minh đế ra sắc lệnh phải tu sửa lại tất cả chùa chiền theo kiểu dáng của Thiên Trúc. Chính là để ghi khắc công con ngựa trắng trở kinh thư, thích thú đem ngôi chùa đó gọi là “ Chùa Bạch Mã “ .

    Chùa Bạch Mã vốn có kiến trúc quy mô cực kỳ hùng vĩ, lại từng nhiều lần trùng tu qua các triều đại, nhưng nguyên nhân do trải qua nhiều lần chiến loạn, thịnh suy không ít, nên những công trình kiến trúc cổ còn sót lại rất ít, chính phủ cùng nhân dân muốn bảo tồn di tích văn hóa cổ duy nhất này, nên đã nhiều lần tiến hành sửa chữa.
    Hiện tại chùa gồm năm đại điện lớn, bốn đại viện cùng với các Sương phòng đông tây. Trước cửa chùa sánh đôi ba tòa cổng hình vòm. Bên ngoài cửa chùa, một đôi sư tử đá cùng một đôi ngựa đá, chia làm trên dưới đứng canh, hai bên phía trong cổng chùa có tượng của hai vị Nhiếp Ma Đằng cùng Trúc Pháp Lan. Năm đại điện theo hướng nam bắc lần lượt là Thiên Vương điện, Đại Phật điện, Đại Hùng điện, Tiếp Dẫn điện cùng Bì Lô điện. Mỗi tòa đại điện đều có tượng tạc, đa số các tác phẩm thuộc thời đại nhà Nguyên, Minh, Thanh.
    Bì Lô điện xây trên đài Thanh Lương, đài Thanh Lương chính là nơi hai vị Nhiếp Ma Đằng cùng Trúc Pháp Lan phiên dịch kinh Phật. Đông Tây Sương phòng trên dưới đối xứng. Toàn bộ kiến trúc to lớn trang nghiêm, bố cục nghiêm chỉnh. Ngoài ra, còn có rất nhiều nét khắc trên bia đá.

    Sườn phía đông Chùa Bạch Mã, có một tòa Phật tháp cổ kính, cao ngất thanh tú, đây chính là Tề Vân tháp nổi danh cả nước. Tề Vân tháp là một tòa tháp hình tứ phương, mái hiên nhà theo kiểu gạch tháp, cao 35 mét gồm 13 tầng. Tạo hình của nó rất khác biệt, bên trong Cổ Tháp bày biện nhiều đồ vật đặc sắc, hiếm có. Có người nói đời trước Tề Vân tháp này là Thích Già Như Lai Xá Lợi tháp của chùa Bạch Mã. Trong đó thờ phụng cao tăng Kim Thân Xá Lợi, có Phật hiệu lớn lao.

    Dọc theo đường đi, Lý Vân đều đang tự hỏi, Tần Suất rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cần phải để cho chính mình đến chùa Bạch Mã. Hơn nữa, hắn cũng nhiều lần gọi điện thoại liên hệ với lão hòa thượng, nhưng người ta lại không bắt máy. Lại gọi điện thoại cho Tần Suất, hệ thống nhắc nhở, đã tắt máy. Kể từ đó, càng làm cho lòng Lý Vân nghi hoặc sâu hơn.

    - Rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
    Lý Vân nói thầm vài câu, cước bộ nhanh hơn.

    Nửa giờ sau, Lý Vân đi tới bên ngoài cửa chùa, du khách xung quanh đông như dệt, nhang khói khắp nơi. Mặt hắn không khỏi nhăn nhíu, nghĩ thầm chùa này thực sự là nơi Văn Thù Bồ Tát tọa hóa sao? Nhưng sao lại tầm thường như thế. . .
    Bất quá nói đi thì phải nói lại, nơi này hắn cũng không sống lâu được. Sống lâu trong này chỉ tổ đau đầu. Theo lời lão hòa thượng nói, đó là bởi vì yêu tính của hắn còn không có hoàn toàn trừ tận gốc, cho nên mới không thể sống lâu. Đợi khi hắn hoàn thành công đức đời cuối này, sẽ không có vấn đề gì nữa.

    Trong chùa tượng Phật đều vô cùng trang nghiêm. Tranh khắc gỗ, điêu khắc đá, viết chữ mọc lên như nấm, dọc theo đường đi khắp nơi đều là cây lựu.

    Lý Vân tại bên trong chùa đi dạo một hồi, sau cùng đi tới Thiên Vương điện. Ở giữa Thiên Vương điện có một tượng điêu khắc gỗ bàn thờ Phật, đỉnh bàn thờ cùng bốn phía có hơn 50 thiếp vàng điêu long khác nhau. Bên trong bàn thờ có Phật Di Lặc, tức “ Hoan Hỉ Phật “ . Miệng hắn lúc nào cũng cười rộng ngoác, đi chân trần ngồi xếp bằng, hình tượng sinh động thú vị, làm cho kẻ khác phải buồn cười.
    Hai bên trong điện, Tứ Đại Thiên Vương ngồi đó trông vô cùng uy phong, đây chính là thần thủ hộ Phật môn. Phía sau tượng Di Lặc phật là Vi Đà thiên tướng, thần hộ pháp Phật giáo, hiên ngang đứng đó, biểu hiện ra Phật hiệu uy nghiêm.

    Lý Vân có chút không rõ, lão hòa thượng rõ ràng nói đây là nơi Văn Thù Bồ Tát tọa hóa, nhưng vì sao trong chùa lại không thờ phụng Văn Thù Bồ Tát lão nhân gia?

    Ở trong làn sương khói nồng đậm đó, Lý Vân thấy một hòa thượng mặc tăng bào trắng đang hướng mình đi tới.

    - Lý thí chủ, xin mời đi theo ta. . .
    Hòa thượng kia đi tới trước mắt Lý Vân, chắp tay trước ngực làm lễ. Lập tức quay người dẫn đường. Lý Vân thấy là tiểu hòa thượng Tuệ Viễn, cũng không chậm trễ, lập tức đi theo.

    Lý Vân trong khi quen biết lão hòa thượng Trí Hoằng, thì cũng quen biết đệ tử của hắn Tuệ Viễn. Đây là một tiểu hòa thượng rất không thú vị. Nói hắn không thú vị, bởi vì hắn ngoại trừ kinh Phật ra, đối với sự việc khác hoàn toàn không có hứng thú. Tựa hồ trời sinh hắn ra chính là sống vì Phật. Hơn nữa hắn ăn nói cũng không giỏi, cho nên không chủ động cùng người khác lui tới. Bất quá tiểu hòa thượng này thật ra có vài phần bản lĩnh.

    Rất nhanh, Lý Vân được tiểu hòa thượng Tuệ Viễn dẫn tới hậu viện chùa Bạch Mã. Ở chỗ này, Lý Vân ngửi được một tia không giống với linh khí ở tiền viện. Cánh cửa ngăn cách giữa hậu viện với tiền viện, rõ ràng chính là một cái ranh giới.

    - Lý thí chủ, sư tôn cùng mấy vị khách nhân đang ở sương phòng phía trước, ta sẽ không đi vào, ngài tự đi qua vậy?
    Tuệ Viễn chỉ chỉ gian phòng phía trước căn dặn một tiếng, cũng không đợi Lý Vân nói cái gì. Hắn đã xoay người rời khỏi.

    Lý Vân thoáng do dự một chút, tùy tiện đi qua. Đến trước cửa đang định đẩy cửa phòng ra, liền nghe được thanh âm lão hòa thượng:
    - Tiểu tử, còn không tiến vào…

    Sau khi vào cửa, Lý Vân tại trong phòng thấy được ba người, Tần Suất, lão hòa thượng, còn có một người trung tuổi từ trước tới giờ chưa gặp qua . . . Yêu quái.

    Trong nháy mắt bước vào phòng, Lý Vân đã từ trên người hắn ngửi được yêu khí dày đặc. Hơn nữa khí tức cùng khí tức của ánh lửa đỏ buổi tối hôm trước hắn thấy phi thường giống nhau.

    Người nọ nhìn qua càng giống một anh nông dân nhà quê hơn, theo tướng mạo của hắn hẳn là trên dưới bốn mươi tuổi, trán, khóe mắt đều có rất nhiều nếp nhăn. Mũi rất đẹp, mắt rất lớn rất sáng, cùng những nếp nhăn trên da mặt kia tựa hồ có chút không thích hợp. Môi hắn rất dầy, không biết là do bị cảm cúm phát nhiệt hay là thế nào, trên mặt của hắn có chút đỏ rực.

    Nói thật, nếu như không phải mang một thân yêu khí, người trung niên trước mắt thật sự là không có bất kỳ dị thường gì. Quá mức bình thường.

    Lý Vân có loại dự cảm, Tần Suất gọi mình qua đây, hẳn là cùng người này có quan hệ.

    Quả nhiên, Tần Suất mạnh mẽ ngồi dậy, nhào vào trong lòng Lý Vân, hết sức khẩn cầu:
    - Lão đại. . . . . Ngươi phải làm chủ cho ta a, ngươi phải giúp đỡ ta a . . Lần này đều xem ngươi hết đấy.

    - Cút mau, chuyện gì cũng phải từ từ. . .
    Lý Vân mặc dù là yêu quái, nhưng xu hướng giới tính hết sức bình thường. Hắn không hy vọng cùng một tên nam yêu quái có gì đó dây dưa, thật sự là một vết bẩn khó xóa.

    - Hòa thượng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
    Lý Vân lui về phía sau vài bước, cùng Tần Suất duy trì một khoảng cách nhất định. Để tránh cho hắn bởi vì kích động, mà để nước bọt bay đến làm bẩn quần áo của mình.
     
    zen_1996 thích bài này.
  5. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 3
    Chương 6: Lại thu yêu quái làm tiểu đệ

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Lão đại, để ta giải thích đã.
    Tần Suất chỉ chỉ yêu quái trung niên bên cạnh nhìn có vẻ hiền lành, hưng phấn nói
    - Hắn là hỏa yêu, trước kia là bạn thân của ta, hiện tại hắn đang gặp nạn, cần ta trợ giúp. Mà ta lại không giúp được hắn cái gì, chỉ còn cách tốt nhất là gọi điện cho lão đại là ngươi, mời ngươi đến giải quyết thay ta…

    - Hỏa yêu ?
    Lý Vân khẽ nhíu mày:
    - Thì ra đêm đó lửa là do ngươi phóng …

    - Khà Khà…!
    Trung niên yêu khóe miệng nổi lên một tia tươi cười có chút thật thà, hướng về phía Lý Vân xấu hổ cười cười nói:
    - Ta không phải cố ý… Lúc đó ta không có cách nào khống chế yêu hỏa trong cơ thể.

    - Hòa thượng, các ngươi định làm như thế nào ?
    Lý Vân nghiêng đầu nhìn Trí Hoằng lão hòa thượng đang im lặng không nói gì.

    - Xử lí theo tinh thần khoan dung.
    Tần Suất giành nói trước
    - Hỏa yêu phóng hỏa cũng không phải cố ý, lúc đó hắn là không có cách nào khống chế được yêu hỏa trong cơ thể… Vả lại yêu hỏa của hắn cũng không tạo thành tổn thất gì lớn lắm. Phật gia có nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp… Đại sư lấy từ bi làm gốc, hay là xử lí khoan dung không được sao?

    - Hòa thượng ngươi nói nên như thế nào?
    Lý Vân lần thứ hai đặt câu hỏi.

    - Còn chưa nghĩ ra đây này…
    Lão hòa thượng nhìn Tần Suất, lập tức nghiêm nghị nói:
    - Trên lí luận mà nói, hỏa yêu đúng là không có tạo thành tính chất tổn hại gì, nhưng mà ở giữa thành phố phóng hỏa, dù sao cũng đang ở giữa xã hội loài người cũng gây nên khủng hoảng và sợ hãi đối với bọn họ. Đối với trật tự xã hội cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định. Cho nên tội chết có thể tha, mang vạ khó tránh khỏi.

    Nói cùng không nói cũng như nhau. Lý Vân tức giận nói:
    - Ta chỉ muốn biết kết quả cuối cùng…

    Trí Hoằng nghe vậy liền không nói, cúi đầu trầm tư, có vẻ như đang tự hỏi làm sao để định đoạt việc này.

    Tần Suất vẻ mặt lo lắng, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong nhìn qua Lý Vân, hi vọng hắn có thể nể mặt huynh đệ là mình mà nói vài lời dễ chịu. Có thể thấy được, Lý Vân tại chùa Bạch Mã lời nói rất có trọng lượng.

    - Lão đại, hỏa yêu huynh đệ mặc dù là yêu quái, thế nhưng lại là một yêu quái tốt…Trước đây hắn cũng không có làm qua chuyện xấu gì. Hôm nay mới thức tỉnh được có một tháng thời gian, trên người hắn càng không có giết chết qua ai, không có sát nghiệt… Van cầu ngươi hãy giúp đỡ huynh đệ của ta. Phiền ngươi trước mặt đại sư nói vài lời tốt đẹp…
    Tần đẹp trai lên tiếng nhờ vả:
    - Ta biết ngươi là người tốt, ngươi nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy huynh đệ chúng ta phải chia lìa…

    Trái ngược với sự lo lắng của Tần Suất, thân là đương sự hỏa yêu cũng không có vẻ gì là lo lắng mà rất bình tĩnh. Có lẽ nói hắn có chút không cảm xúc. Tựa hồ như sự việc trước mắt không có quan hệ đối với hắn vậy.

    Nghe được Tần Suất giải thích cùng nhờ vả về sau, vẻ mặt Lý Vân rốt cục cũng trở nên hòa hoãn lại, rồi hắn lại quay qua nhìn lão hòa thượng. Việc này cuối cùng còn phải để lão hòa thượng quyết định, hắn không thể tự làm chủ được. Vả lại hắn cũng không muốn làm chủ.

    - Lão đại, ngươi thật ra có định nói giúp ta không đây…
    Tần Suất đã gấp đến độ sắp khóc.

    - Được rồi, ta sẽ xin tha thay hỏa yêu…
    Lý Vân do dự gật đầu, nhưng đột nhiên lại nhìn về phía hỏa yêu, trong lòng lại suy nghĩ, có nên giúp người này hay là không đây.

    - Đa tạ lão đại, lão đại vạn tuế!
    Trên mặt Tần Suất nhất thời xuất hiện vẻ vui mừng:
    - Ta biết ngươi nhất định sẽ giúp mà…

    - Hòa thượng, nếu hỏa yêu không có gây thành họa lớn gì, ta xem hay là bỏ qua đi…
    Lý Vân đưa mắt nhìn sang Trí Hoằng lão hòa thượng, trong giọng nói có mang theo vài phần nghiêm túc:
    - Phật gia có câu, chữa bệnh cứu người… Ta có đề nghị nên quản thúc yêu hỏa của hắn, đợi đến khi hắn có thể khống chế nhuần nhuyễn yêu hỏa thì sẽ khôi phục tự do cho hắn…

    - A di đà phật…!
    Trí Hoằng hòa thượng ngẩng đầu nhìn Lý Vân, vừa cười vừa nói:
    - Rất tốt…Lý thí chủ, ngươi có thể giác ngộ tới cảnh giới đó là phi thường tốt, cũng không uổng công lão nạp suốt ngày giảng đạo Phật pháp cho ngươi. Như vậy đi, đáng ra là chùa Bạch Mã chúng ta có ý kiến là muốn xử phạt nghiêm khắc đối với hỏa yêu, hiện tại ngươi đã mở miệng cầu xin thì ta sẽ bán cho ngươi ít mặt mũi. Chuyện cũ sẽ bỏ qua… Song song đó ta cũng tiếp nhận kiến nghị của ngươi, tạm thời hạn chế tự do của hỏa yêu. Đợi cho đến khi hắn có thể tự do khống chế yêu hỏa trong cơ thể thì ta sẽ khôi phục tự do cho hắn. Hỏa yêu, Tần Suất, các ngươi có ý kiến gì nữa không ?

    - Không có…!
    Hai yêu quái ngay cả lời nói cũng gần như phát ra cùng lúc.

    Sau khi giải quyết xong sự tình, Lý Vân liền nhàn nhã đi chơi, từ trên mặt bàn cầm lấy ấm trà, tự tay rót một chén nước chè xanh. Chùa Bạch Mã nước trà thật sự chẳng thể nói là ngon được, có chút đắng chát. Đoán chừng là lọai mấy đồng một cân trà bánh. Chẳng qua Lý Vân lúc này đang rất khát nước. Cũng không để ý tới vấn đề này.

    Trí Hoằng đại sư len lén liếc mắt nhìn Lý Vân, đột nhiên lớn tiếng nói ra:
    - Từ hôm nay trở đi, Tần Suất cùng hỏa yêu sẽ bị giam lỏng tạm thời tại chùa Bạch Mã, một tháng sau đó sẽ được thả tự do.

    Lời này vừa nói ra, Tần Suất cùng hỏa yêu vẻ mặt nhất thời trở nên buồn rầu.

    Tần Suất dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lý Vân, xúc động nói:
    - Lão đại… Xem ra ta từ nay về sau không thể giúp được ngươi, đi tới nhà Nhâm Cường ngầm bảo vệ, việc này ngươi phải tự mình đi làm rồi. Ai, vốn ta còn muốn tiếp tục cho ngươi có nơi giải nạn, thực sự là xin lỗi a. Thế nhưng ta cũng không còn cách nào khác…

    Lý Vân nghe thế, khẽ nhíu mày. Ánh mắt chuyển hướng hòa thượng Trí Hoằng, hỏi:
    - Hòa thượng, ngươi giam lỏng hỏa yêu cũng không sao nhưng vì cớ gì vẫn còn phải mang theo cả Tần Suất. Ngươi không biết Tần Suất gần đây đang có chuyện trọng yếu phải làm hay sao?

    - Ta biết…Bất quá đây chính là tâm niệm của bản thân hắn.
    Trí Hoằng lão hòa thượng vừa cười vừa nói:
    - Linh yêu cùng hỏa yêu có mấy vạn năm giao tình, bọn họ là huynh đệ, có nạn cùng chịu, chia ngọt sẻ bùi, đối xử với nhau chân thành… Hỏa yêu bị chúng ta giam lỏng ở chùa Bạch Mã, hăn tất nhiên cũng muốn đi cùng…

    Ánh mắt Lý Vân xoay chuyển, dùng ánh mắt để hỏi Tần Suất.

    Tần Suất lúc này cũng đưa ra đáp án khẳng định:
    - Lão đại, đại sư nói không sai, ta cùng hỏa yêu là huynh đệ, nếu là huynh đệ vậy thì có nạn phải cùng nhau chống lại. Có nạn cùng chịu, chia ngọt sẻ bùi, chân thành với nhau, ngược lại chính ta sẽ không bỏ mặc lại huynh đệ.

    - Hòa thượng, ngươi xem có thể hay không dàn xếp một chút… Không bằng để cho hỏa yêu đi theo Tần Suất. Để cho Tần Suất giám sát hỏa yêu… Nhâm Cường bên kia không thể không có ai. Mà bản thân ta lại không am hiểu phương pháp ẩn nấp.
    Lý Vân trầm giọng nói:
    - Nếu không thì sự tình của Nhâm Cường ta không làm tiếp nữa, đem tiền trả lại…

    - Bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của Lý Vân ngươi…
    Trí Hoằng lão hòa thượng nhíu mày nghĩ một chút, trên mặt có chút khó khăn, nhìn hỏa yêu nói ra:
    - Như vậy đi, đối với yêu cầu của ngươi ta không thể nào từ chối, ngươi đã đề nghị để cho hỏa yêu đi theo Tần Suất, lại để cho Tần Suất giám sát hỏa yêu, ta đây cũng không có ý kiến gì. Bất quá có mấy lời ta phải nói rõ ràng, vấn đề này ngươi phải chịu trách nhiệm, chỉ là Tần Suất, ta lo lắng lại để cho hỏa yêu rời khỏi chùa Bạch Mã…

    Nói đến đây, Trí Hoằng lão hòa thượng đem ánh mắt chuyển tới hỏa yêu, hỏi hàm ý, nói rằng:
    - Ngươi nguyện ý đi theo Lý Vân không? Ngươi nguyện ý để hắn giám thị không?

    - Nguyện ý!
    Lúc này đây, hỏa yêu phản ứng rất nhanh, cùng với biểu hiện khờ khạo lúc trước hoàn toàn đối lập.

    Phải biết rằng, nơi này chính là chùa Bạch Mã a, không nói trước nơi này là chỗ Văn Thù Bồ Tát tọa hóa, riêng việc mỗi ngày hắn còn tụng niệm kinh văn cũng đã khiến hỏa yêu không cách nào chịu đựng. Lúc này có cơ hội ra khỏi chùa Bạch Mã, hắn há có thể bỏ qua.

    - Đã như vậy, ta đây đồng ý.
    Lão hòa thượng giải quyết dứt khoát.
     
    zen_1996 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)