Sắc Tuyệt Thế Hảo Yêu - Xích Tuyết - Q6C12

  1. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 6
    Chương 9: Mộng đẹp của hồ ly tinh

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Vì lợi ích!
    Hồng gia mắt nheo lại, vừa cười vừa nói:
    - Thương trường như chiến trường... Chỗ nào có lợi ích, chỗ đấy sẽ có đổ máu. Từ cổ chí kim đều là như vậy. Nếu như không phải có cậu, ta nghĩ Nhâm Cường sớm đã đi đời...

    Lý Vân khẽ cười nói:
    - Ông càng ngày càng giống người phàm tục.

    Hồng gia cười nói:
    - Nước chảy bèo trôi mà thôi....!

    - Đều đọa lạc đến mức này....
    Hai đầu lông mày của Lý Vân hiện lên một vẻ tang thương:
    - Các người cam tâm như vậy sao?

    Hồng gia cũng không bởi vì lời nói của đối phương mà tức giận, hắn lạnh lùng nói:
    - Thời gian có thể làm thay đổi tất cả. Hùng tâm tráng trí năm đó đã không còn, ta chỉ muốn ở chỗ này sống được là tốt rồi.

    Lý Vân nhìn Hồng gia khẽ cười nói:
    - Trở lại việc chính, về chuyện người Ma tộc thức tỉnh, ông biết được những gì?

    Hồng gia bưng chén rượu lên, nhưng không có uống, trầm tư hồi lâu.

    Lý Vân cũng không bởi vì Hồng gia trầm mặc mà ngừng miệng, tiếp tục hỏi:
    - Tôi hi vọng ông không nên giấu diếm cái gì.

    - Lẽ nào ông muốn lợi dụng đối phương để đối phó tôi?
    Lý Vân không trì hoãn tiếp tục:
    - Nếu thật là như vậy, tôi khuyên ông hay là thôi đi? Hắn chưa chắc có thể giết được tôi.

    - Kỳ thực chuyện này cậu có thể đi hỏi Hải Quỳnh tiên tử?
    Hồng gia bình tĩnh nói:
    - Coi ngươi là kẻ địch, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, bởi vì Hải Quỳnh tiên tử. Thứ hai, cừu nhân của cậu...

    Lý Vân vừa cười vừa nói:
    - Tình địch, tôi còn có thể hiểu được. Còn cừu gia của tôi là ai? Tôi mất trí nhớ. Hi vọng ông có thể nói cho tôi biết?

    Hồng gia trầm mặc. Không phải không thể nói, cũng không phải là không muốn nói, chỉ là hắn cũng không rõ ràng cho lắm.

    Lý Vân lặng yên mà nhìn Hồng gia, chờ đợi câu trả lời của hắn.

    Yến Tử thì ngây ngốc ngồi tại chỗ.

    - Cậu đi một đường người bên ngoài cũng không dám đi.
    Hồng gia phá vỡ trầm mặc, nói:
    - Bất kể là Tiên Yêu, hay là Thần Ma, đều có lòng ghen ghét. Một ít người vì đố kị cậu, cho nên bọn họ sẽ gây thương tổn cho cậu. Ta nghĩ chuyện đó đã bất đầu, bởi vì cậu bị mất trí nhớ, tuyệt đối không phải là một sự tình đơn giản.

    - Có thể nói rõ ràng một chút không?
    Lý Vân bình tĩnh nói:
    - Lời của ông xác thực là muốn nhắc nhở tôi, có thể cho tôi thêm một ít manh mối nữa không?

    - Xin lỗi, ta không có cách nào cung cấp cho cậu hay kể lại những thứ đã xảy ra.
    Hồng gia trầm mặc một lát sau nói:
    - Bởi vì những gì ta biết, cũng đã nói cho cậu biết cả. Dù sao năm đó ta và cậu cũng không phải rất quen thuộc hay có bất kỳ giao tình gì.

    Hồng gia đem chén rượu đổ sang một bên, khẽ cười nói:
    - Những việc nên nói ta đều đã nói cả rồi, những điều cậu đang hưng sư hỏi tội, đúng hay không nên ngừng lại.

    Lý Vân khóe môi hơi nhếch lên, vừa cười vừa nói:
    - Tôi có thể tin tưởng ông không nhỉ?

    Hồng gia lẳng lặng theo dõi mắt hắn, tựa hồ muốn biện bạch đối phương xuất ra những lời này đến cùng là có chứa thâm ý gì? Vẫn chỉ là thói quen nói trái ý mình. Sau một lát, hắn nhìn đối phương nghiêm túc nói:
    - Ta nói rất thật lòng...!

    - Những gì ta biết đã nói cả.
    Hồng gia bình tĩnh nói rằng:
    - Điều không biết, ta cũng không có biện pháp nào để nói cho cậu cả.

    Nghe nói như vậy, Lý Vân khẽ cười đứng lên, cùng Hồng gia tiếp xúc một lúc, hắn nghĩ người này cũng coi như là một người đàn ông. Lời hắn nói, hẳn là có thể tin vài phần.

    Sự tình hiện giờ đến nức này, Lý Vân vừa thất vọng lại vừa không. Không có thất vọng là vì hắn xác nhận được một sự tình. Mà thất vọng cũng vừa vặn là vì điểm này, bởi vì hắn không có thêm những tin tức chính xác nào.

    Tựa hồ đoán được Lý Vân đang nghĩ gì, Hồng gia chậm dãi nói:
    - Cái gì đến không sớm thì muộn vẫn phải đến. Cậu hà tất phải cưỡng cầu. Nếu quả thật có Ma tộc cường đại đối đầu với cậu, hắn chắc chắn phải hiện thân.

    Lý Vân suy ngẫm một lát. Sau đó nói:
    - Đúng là như vậy.

    - Lý Vân, đêm nay ta có thể đem Yến Tử cho cậu...!
    Hồng gia cười nói:
    - Chắc cậu cũng đã nghe, Yến Tử của chúng ta rất là hot. Giống như một minh tinh vậy. Thân thể nàng rất là hoàn hảo. Lẽ nào cậu không muốn nếm thử một phen sao?

    - Đạo bất đồng. Vẫn có khả năng cùng một phía, nhưng không hài lòng thì không cần nói nhiều lời.
    Lý Vân đứng dậy cười:
    - Tôi không ngại tình một đêm, nhưng tôi không muốn đem lần đầu tiên của mình lãng phí lên người của một ma nữ. Tôi nghĩ tôi ưa thích hồ ly tinh hoặc là tiên nữ hơn…

    Hồng gia cũng đứng dậy cười. Không để ý đến lời chế nhạo của Lý Vân. Hắn vừa cười vừa nói:
    - Cậu đã bỏ qua một cô nương tốt.

    Lý Vân khinh thường nói:
    - Hay là giữ lại cho ông đi.

    Hồng gia sau một hồi trầm mặc, nói:
    - Nếu như không phải vì thân thể của ta có bệnh tật gì, ta tuyệt đối sẽ không buông tha Yến Tử.

    - Không hài lòng, hẹn gặp lại sau...!
    Con mắt Lý Vân lóe sáng, nói:
    - Hi vọng ông có thể giữ lời, nếu như ông dám giở trò, tôi sẽ không bỏ qua cho ông.

    Hồng gia giơ cổ tay lên trước sau một lúc, đối với Lý Vân nói:
    - Thời gian cũng không còn sớm, chi bằng ta mời cậu đi ăn khuya.

    - Không có hứng thú
    Lý Vân lưu lại những lời này xong xoay người đi. Ngay lúc bước nửa chân ra khỏi cửa, hắn đột nhiên quay đầu:
    - Ở địa giới tỉnh có người của Thần tộc thức tỉnh xuất hiện, các người hãy tự giải quyết cho tốt...





    Hồ ly tinh cảm thấy mình có một giấc mộng rất đẹp, ở trong mộng nàng cùng nam nhân mình yêu mến kết hôn. Trong đêm động phòng hoa chúc được Chu công tới chúc lễ..

    Sau khi trải qua đoạn đó, nàng mới khoan thai tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt, thấy nam nhân trong mộng ở ngay trước mặt mình. Tâm tình kích động, hạ thân nhất thời ướt át một mảng.

    Nàng lúc đó mới biết, đó là mộng.

    Nghĩ tới tràng diện cùng cảnh trong mộng, hai chân hồ ly tinh không khỏi kẹp lại, cả người bủn rủn. Vì ngăn ngừa xấu hổ, nàng vội vàng giả bộ ngủ.

    - Trân tỷ, nếu còn ngủ tiếp thêm nữa, sợ mặt trời sẽ đi ngủ theo mất…
    Lý Vân cười nói:
    - Ta bảo Tần Suất đi mua bánh bao hấp, chị rửa mặt chải đầu sau đó xuống ăn điểm tâm rồi còn phải đi xuống phòng khám bệnh nữa chứ? Đã có bệnh nhân đến nhà hỏi thăm rồi.

    - Hiện tại là mấy giờ?
    Vương Trân Trân không giả bộ được nữa.

    - Tám giờ sáng.
    Lý Vân vừa cười vừa nói:
    - Ta phải đến trường nên đi trước, lát nữa về rồi trò chuyện.

    Vương Trân Trân như thế mới biết, bởi vì cái cảnh trong mơ kia, khiến nàng ngủ quên.





    Khí trời vô cùng lạnh lẽo, đã là vào tháng chín mùa đông. Bất quá thời gian gần đến giữa trưa, trên các con đường người đi cũng càng ngày càng nhiều, phía trên bầu trời xanh, mặt trời tỏa ra những tia nắng rực rỡ. Hôm nay là chủ nhật, sau khi Vương Trân Trân đề nghị một chút, Lý Vân đành cùng nàng đi dạo phố. Đi dạo được một lúc, hồ ly tinh cảm thấy không thú vị. Liền kéo Lý Vân đi vào một quán trà, gọi một chút điểm tâm cùng đồ uống nóng.

    Bọn họ ngồi vào chỗ ngồi có cửa sổ bên cạnh, nhìn đoàn người lui tới trên đường cái. Hồ ly tinh trong túi móc ra một gói giấy vệ sinh, đưa cho Lý Vân, nói:
    - Lau đồ uống dính trên khóe miệng cậu đi kìa.

    Lý Vân yên lặng đưa tay tiếp nhận giấy vệ sinh lau qua một chút, ngay sau đó cúi đầu, trong miệng cắn ống hút, giờ khắc này, trong lòng hắn là một mảng tĩnh mịch.

    Lý Vân cảm nhận được một thứ cảm giác hạnh phúc.

    Ngay tại lúc này, hồ ly tinh chỉ vào ngoài cửa sổ quát lên:
    - Đại thúc kia kia lại tới...

    - Đại thúc là người nào?
    Lý Vân không thèm đếm xỉa mà hỏi.
     
  2. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 6
    Chương 10: Nói toàn điều kì quái

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Kiếm tiên.
    Thanh âm của Vương Trân Trân có chút khẩn trương.

    Lý Vân lúc này mới quay đầu lại nhìn theo hướng đối diện cửa ra vào của nhà hàng đối diện. Nhưng khi nhìn kĩ lại hình như không có ai. Càng không thấy kiếm tiên Trương Đại Quốc.

    - Không có ai mà?
    Lý Vân cảm thấy kỳ quái.

    - Mới vừa rồi còn ở đây?
    Vương Trân Trân vẻ mặt mơ hồ, trong lòng thầm đoán hay là ban ngày gặp quỷ? Nàng cố gắng nhớ lại những gì mình thấy, nàng tin mình không hề bị hoa mắt. Nàng thật sự đã thấy Trương Đại Quốc.

    Lý Vân cũng không có để ý, tiếp tục cúi đầu uống đồ uống nóng. Hồ ly tinh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích. Trực giác nói cho nàng biết, vẫn sẽ còn nhìn thấy hắn nữa.

    Không biết tại sao, tâm tình của nàng có chút khẩn trương, trên chóp mũi xinh xắn thậm chí xuất hiện mấy giọt mồ hôi. Lý Vân uống xong đồ uống nóng, ngẩng đầu nhìn hồ ly tinh nói:
    - Trân tỷ, nhìn cái gì đấy? Không phải đang nằm mơ giữa ban ngày chứ?

    - Ban ngày thấy ma?
    Vương Trân Trân dùng chân dẫm nhẹ lên mặt đất, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lý Vân, nói:
    - Tiểu Lý, ta thật nhìn thấy kiếm tiên, thế nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại biến mất không còn tung tích. Thật sự kỳ quái. . . . .

    - Chẳng lẽ mình gặp quỷ?
    Hồ ly tinh bĩu môi lẩm bẩm một câu, đưa tay nắm lấy cốc nước, miệng bắt đầu cắn ống hút. Con ngươi lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ.

    - Lại xuất hiện, mau nhìn...!
    Công phu không phụ lòng người, hồ ly tinh rốt cục lần thứ hai nhìn thấy Trương Đại Quốc. Lúc này, ngay cả mắt nàng cũng không dám nháy.

    Nhưng khi Lý Vân quay đầu lại, Trương Đại Quốc lại lần nữa biến mất trong tầm mắt của hồ ly tinh.

    Hắn biến mất mà không để lại chút dấu vết. Làm cho yêu quái như hồ ly tinh cũng phải thầm giật mình.

    Liên tục hai lần như vậy, Lý Vân rốt cục cũng coi trọng. Xuất hiện tình huống như vậy, hiển nhiên không phải thuộc về vấn đề hoa mắt nữa rồi.

    Vấn đề ở chỗ Trương Đại Quốc.

    - Chúng ta về nhà đi...!
    Vương Trân Trân cảm thấy trong lòng không yên tâm liền đưa ra đề nghị.

    - Được rồi!
    Lý Vân cũng không muốn tiếp tục đi dạo. Nghe Vương Trân Trân chủ động muốn về nhà, đúng là cầu còn chẳng được.

    Trên đường về, Vương Trân Trân theo bản năng nắm lấy tay Lý Vân. Nàng cảm giác có một tia nguy hiểm. Lý Vân ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, hi vọng có thể phát hiện ra điều gì đó, nhưng lại không thấy điều gì khác thường.

    Cuối cùng cũng đến cổng thôn. Lý Vân không kiên trì nữa buông lỏng toàn thân. Đến đây cũng xem như là an toàn. Có lẽ Trương Đại Quốc không muốn ra tay vào hôm nay. Khả năng lớn nhất là hắn chỉ muốn tạo áp lực cho chúng ta.

    Mọi người đã hiểu, xem ra hắn chỉ giả thần giả quỷ.

    Đi vào sân một lúc, Lý Vân cũng không quá yên tâm, đứng lại rồi nhìn kĩ xung quanh. Vẫn không thấy có gì khác thường.

    Lý Vân lau mồ hôi, mang theo Vương Trân Trân đi vào cửa. Nhưng đúng lúc này, hắn thấy Trương Đại Quốc. Mà Tần Suất và Vương Đại Sơn thì quỳ rạp dưới đất. Chẳng qua còn chưa chết, vẫn còn thở.

    - Bọn họ là do ngươi đánh?
    Lý Vân nhìn nửa ngày rồi mới hỏi.

    Trương Đại Quốc hai mắt tràn ngập cừu hận, ánh mắt hình viên đạn hướng về trên người Lý Vân cũng Vương Trân Trân quan sát, dường như nội tâm hắn đang không ngừng giãy dụa, hai tay dơ lên rồi lại buông xuống. Có thể thấy được nội tâm của hắn rất bối rối.

    - Ngươi làm bị thương người của ta, ta muốn báo cảnh sát…!
    Ánh mắt của Trương Đại Quốc làm cho Vương Trân Trân cảm thấy khó chịu, nàng quyết định không đứng im cho hắn ngắm nữa. Ngay khi nàng chuẩn bị lấy điện thoại gọi cảnh sát, Trương Đại Quốc rốt cuộc đã quyết định, oán hận giậm chân:
    - Vương Trân Trân, không được gọi, thù oán của chúng ta thì hãy giải quyết theo cách của chúng ta. Ngươi báo cảnh sát chỉ làm liên luỵ đến người thường mà thôi…

    - Kiếm tiên, ông bạn già, ông không còn giống với trước đây nữa…!
    Đột nhiên, trong sân xuất hiện thêm một người. Lý Vân biết người đó, đây là người đã gặp mấy lần trước tại khu giải trí Tiền Quỹ - Lữ Tuấn. Hắn không ngờ giả trang làm phó lão, nhìn như không thèm quan tâm đến ai.

    Thấy Lý Vân nhìn hắn, hắn liền cười, vẫy vẫy tay với Lý Vân:
    - Haha, chúng ta lại gặp mặt…Hình như lần này có một chút phiền phức?

    - Phiền phức gì?
    Lý Vân nhớ đến Lữ Tuấn đã từng cảnh báo:
    - Huyết kiếm quyết…!

    - Không phải..!
    Lữ Tuấn lắc đầu nói:
    - So với cái đó còn phiền phức hơn.

    - Là ý gì?
    Lý Vân cảm thấy mê man:
    - Ngươi có thể nói rõ một chút được không?

    - Đại Quốc, ngươi đã gặp qua hắn?
    Lữ Tuấn hướng ánh mắt đến Trương Đại Quốc, không giận mà uy, trong giọng nói có chút đang tiếc:
    - Một bước sai, nhiều bước sai, ta sợ ngươi nhầm đường. Đáng tiếc ngươi thực sự đã đi nhầm.

    Vương Trân Trân cùng Lý Vân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi….hắn….Hắn là ai?

    - Ngươi đi đi, ta rất cảm ơn ngươi đã quan tâm đến ta, ta cũng rất vui vì có một bằng hữu như ngươi. Thế nhưng ta không thể nào quên được Hải Quỳnh tiên tử, ta cũng không thể quên những người đã sỉ nhục ta. Ta muốn báo thù nên chỉ có thể làm như vậy.
    Trương Đại Quốc nhìn Lữ Tuấn nói:
    - Chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào thì chúng ta vẫn là bằng hữu…

    - Đáng tiếc không được nữa rồi!
    Lữ Tuấn nói:
    - Ngươi cùng hắn đánh nhau thì chúng ta không còn là bằng hữu nữa. Ta đã từng hứa tuyệt đối không vứt bỏ ngươi. Tuyệt đối không vứt bỏ tình cảm anh em. Thế nhưng, ngươi đã buông ra trước.

    - Ài…!
    Lữ Tuấn than thở:
    - Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, lẽ nào ngươi còn không chịu tỉnh ngộ?

    - Ngươi không phải là ta, nên ngươi không thể nào hiểu được ta thống khổ như thế nào.
    Giọng nói Trương Đại Quốc mang theo tia phẫn nộ:
    - Nếu ta không thể giết hắn để trả mối nhục này, cả đời này ta không thể ngẩng đầu lên được.

    - Xin lỗi, ta không còn cách nào khác…!
    Trương Đại Quốc vẻ mặt rất thống khổ.

    - Ngươi tự thu xếp cho tốt đi!
    Lữ Tuấn lắc đầu:
    - Ngươi và ta là tình huynh đệ, duyên phân huynh đệ xem như đến đây là kết thúc…Ngày sau gặp lại có thể là địch nhân.

    - Ta không hy vọng như vậy..!
    Trương Đại Quốc nói.

    - Ta cũng không hy vọng…Nhưng ngươi đã đi nhầm đường .
    Đến đây, Lữ Tuấn nhìn sang Lý Vân trầm giọng nói:
    - Ngươi không thể cứ lo cho bản thân mình…Lý Vân, ra tay đi, nếu không kiếp này ngươi khó mà vượt qua.

    Để lại những lời này, thân ảnh Lữ Tuấn liền biến mất.

    Đến không thấy người, đi không dấu vết. Vung ống tay áo liền biến mất không để lại dấu vết.

    - Tên khốn kiếp, nói vài câu không ra sao liền biến mất? Thế này là thế nào?
    Lý Vân tức giận liền chửi bới vài câu.

    Ngừng một chút, Lý Vân nghiêng đầu hỏi:
    - Trân tỷ, tên Lữ Tuấn khốn kiếp kia nói gì chị có nghe rõ không?

    - Không!
    Vương Trân Trân không hiểu lại hỏi:
    - Cậu cũng nghe rõ sao?

    - Ai biết hắn đang nói cái quái gì chứ?
    Lý Vân oán giận nhìn Trương Đại Quốc:
    - Ngươi đã tiến bộ nhiều so với lần trước. Ta cảm thấy rất lạ, ngươi đến cùng sao mà làm được như vậy? Hai ngươi nói chuyện, cuối cùng nhắc đến hắn, hắn là ai?

    Trong mắt Trương Đại Quốc vẻ điên cuồng càng ngày càng đậm, hắn mãnh liệt quay đầu về Lý Vân rống to, cùng hắc sắc kiếm tiến lên:
    - Ngươi nhất định phải chết…
     
  3. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 6
    Chương 11: Đại chiến

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Điên rồi?
    Lý Vân ngạc nhiên, nói:
    - Ban ngày ban mặt, ngươi cũng dám đánh người? Ngươi làm hỏng quy tắc của xã hội loài người. Bây giờ ngươi chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

    - Ngươi không có cơ hội đâu!
    Trương Đại Quốc lạnh giọng nói:
    - Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết, ta cũng phải chết. Chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất.

    - Trân tỷ, trước hết hãy cứu tỉnh Vương Đại Sơn cùng Tần Suất, ta cùng người này ra ngoại ô quyết đấu.
    Lý Vân để lại một câu rồi nhanh chân bỏ chạy.

    Trương Đại Quốc dường như cũng nhận ra ý đồ, liền đem hắc sắc kiếm thu lại, lần sau dấu vết của Lý Vân mà truy đuổi. Vương Trân Trân vốn định theo Lý Vân để hỗ trợ. Nhưng cuối cùng đành tìm cách nhanh nhất để cứu tỉnh Vương Đại Sơn cùng Tần Suất. Xong xuôi thì ba người cùng đến để hỗ trợ.

    Nhiều người thì tác dụng đem lại mới lớn.

    Để giảm nguy hiểm đến người vô tội, Lý Vân chạy một mạch đến vùng núi ở ngoại ô. Đứng trên gò núi, Lý Vân lạnh lùng nhìn Trương Đại Quốc:
    - Vì sao ngươi không chịu bỏ qua. Lẽ nào ngươi không hiểu Hải Quỳnh tiên tử căn bản không yêu ngươi. Nếu ta không xuất hiện thì ngươi cũng không có cơ hội.

    - Câm mồm!
    Trương Đại Quốc quát khẽ, nói:
    - Miệng lưỡi sắc sảo. Ta mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta chỉ biết đó là nữ nhân của ta. Chỉ thế thôi…

    - Ta và ngươi không chết không ngừng..!
    Trương Đại Quốc oán hận nói:
    - Lần trước ta bị ngươi sỉ nhục, thiếu chút nữa là tự sát. Sau này nghĩ lại, nếu ta chết, chẳng phải khiến ngươi sung sướng còn ta lại chịu đau đớn sao. Cho dù chết ta cũng phải kéo theo ngươi. Trên đường xuống hoàng tuyền cũng có người để trò chuyện.

    - Huyết kiếm quyết?
    Lý Vân đột nhiên hỏi.

    - Hừ!
    Trương Đại Quốc hừ nhẹ một tiếng, nói:
    - Huyết kiếm quyết thì tính là gì, ta sẽ cho ngươi biết ta lợi hại thế nào. Ta đã nỗ lực rất lớn. Thậm chí bỏ cả tình huynh đệ. Cho nên, dù thế nào thì ngươi cũng phải chết.

    Lý Vân suy đoán:
    - Ta biết rồi, nhất định là ngươi đã nhờ vả lực lượng tà ác. Nên Lữ Tuấn mới một đao chặt đứt tình huynh đệ với ngươi. Đối phương là ai? Phương tây Ma tộc hay là phương đông Yêu tộc?

    - Câm mồm!
    Trương Đại Quốc giận dữ nói:
    - Ta trở thành như ngày hôm nay, tất cả là do ngươi ban tặng. Chịu chết đi.
    Đang nói, hai tay Trương Đại Quốc đã xuất hiện hắc sắc lợi kiếm, hai tay nắm chặt hướng Lý Vân chém tới. Lý Vân vội vàng dùng Bồ Đề nhận nghênh đón.
    - Phanh…
    Hai người đã đánh giáp lá cà. Lý Vân cảm thấy một cỗ khí tức âm hàn từ chỗ kiếm tiên hướng về phía mình cuốn tới. Hắn hít sâu một hơi, liên tục lùi lại mấy bước mới thoát khỏi cỗ khí tức âm hàn đó.

    Trương Đại Quốc chăm chú nhìn Lý Vân, cười lạnh nói:
    - Đây chỉ là mới bắt đầu.

    Trong lúc nói chuyện, thân hình Trương Đại Quốc như tia chớp hướng Lý Vân nhào tới. Lúc này cỗ khí tức âm hàn xung quanh hắn càng dày đặc. Lý Vân cảm giác như chính mình đang ở trong hầm băng. Hơi rùng mình, Lý Vân tập trung, hai tay nắm chặt Bồ Đề nhận, trong lòng niệm Bồ Đề Tâm kinh, không chùn bước rồi nghênh đón. Hải Quỳnh tiên tử có nói đỉnh cao của phòng ngự là tấn công. Đối mặt với cường địch, không tiến chắc chắn thu.

    - Phanh Phanh…!
    Âm thanh va chạm không ngừng vang lên. Hai người đã giao thủ chục chiêu. Cánh tay phải Lý Vân đã bị rách bởi kiếm khí, khoé miệng cũng đã chảy máu. Một cỗ khí tức âm hàn trong nháy mắt chui vào trong cơ thể. Cũng trong nháy mắt này, Lý Vân cảm nhận như có hàng ngàn con rắn chạy loạn trong cơ thể khiến hắn vô cùng đau đớn. Hơn nữa, cổ âm hàn ấy còn nhanh chóng tiếp cận tâm mạch mình. Lý Vân cảm thấy yêu lực trong cơ thể không ngừng giảm xuống.

    Lý Vân suýt chút nữa không chịu được.

    - Ha ha…!
    Trương Đại Quốc cười như điên, nói:
    - Đây là Băng Phách hàn khí, yêu lực của người bây giờ không thể nào ngăn cản được. Kinh mạch của ngươi trong phút chốc sẽ bị đóng băng. Ngươi chết là cái chắc.

    - Oanh…!
    Kinh mạch Lý Vân không chịu được, ý thức dần mất đi, thân thể mất khống chế, lúc này liền ngã xuống.

    Trương Đại Quốc cười nhạt mấy tiếng, trong đôi mắt hiện lên sự sắc bén và khát máu. Hắn đi chậm về phía Lý Vân, kiểm tra xem hắn đã thật sự chết hay chưa.


    Không ngờ chiến thắng lại nhanh như vậy. Nội tâm vui sướng không thể kìm lại được. Trương Đại Quốc vui vẻ nhẹ giọng hát một khúc hát. Áp lực lâu nay rốt cuộc có thể giải toả.

    Cùng lúc đó, trong lòng hắn cảm thấy vắng vẻ, như là thiếu mất một cái gì đó.

    Lý Vân vẫn chưa chết.

    Trên thực tế, kinh mạch cũng không có bị phá huỷ hoàn toàn, lúc này đang có một vòng kim quang bảo vệ lấy kinh mạch, cùng cỗ khí tức âm hàn giằng co quyết liệt.

    Đau đớn dữ dội đã kích thích thần kinh, ý thức và thị lực qua một lúc cũng bắt đầu hồi phục.

    Ngay khi Lý Vân sắp chầu ông bà vải. Bồ Đề Tâm kinh trong đầu hắn bắt đầu hiện lên. Lý Vân theo bản năng bắt đầu hé miệng và tụng niệm.

    - Như thị ngã văn. Nhất thì phật trụ vương xá thành kỳ đồ quật sơn trung. Dữ đại bỉ khâu chúng thiên nhị bách nhân câu. Bồ tát vạn nhân. Kỳ danh viết trí quang bồ tát. Pháp quang bồ tát. Nguyệt quang bồ tát. Nhật quang bồ tát. Vô biên quang bồ tát. Bạt đà bà la đẳng. Thập lục chính sĩ. Như văn thù sư lợi bản sở tu hành. Phục hữu lục thập bồ tát. Như di lặc bồ tát bản sở tu hành. Thử hiền kiếp trung bồ tát ma ha tát đẳng. Nhĩ thì thế tôn dữ vô ương sổ đại chúng vi nhiễu. Nhi vi thuyết pháp. . .

    Theo từng dòng kinh được niệm, Lý Vân cảm giác đan điền xuất hiện một dòng nước ấm.

    Dòng nước ấm từ từ tiến đến cỗ khí âm hàn bắt đầu chiến đấu. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, dòng nước ấm càng ngày càng lớn lên. Ban đầu ngang nhau, nhưng về sau dòng nước ấm bắt đầu chiếm ưu thế. Cỗ khí tức âm hàn bắt đầu tản đi. Lý Vân cảm thấy tâm thần bắt đầu dung hợp lại với thể xác.

    Mà lúc này, Trương Đại Quốc cũng đã đến gần hắn.

    - Đi chết đi…!
    Trương Đại Quốc giơ thanh hắc sắc kiếm nhắm trái tim Lý Vân mà đâm tới, quyết định cho Lý Vân chầu ông bà vải. Ngay lúc này, quanh thân Lý Vân bùng lên một đạo kim quang. Bồ Đề nhận hung hăng hướng Trương Đại Quốc chém tới. Một tiếng kim thiết vang lên, Trương Đại Quốc bị chấn lui về sau.

    - Ngươi không bị sao?
    Trương Đại Quốc vẻ mặt khiếp sợ:
    - Điều này sao có thể?

    - Không có cái gì là không thể…!
    Khoé miệng Lý Vân cười khẽ, nói:
    - Từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính. Ngươi vốn là kiếm tiên đại diện cho chính nghĩa, đáng tiếc ngươi bây giờ đã thành kiếm tà. Ngươi vĩnh viễn không thể thắng được ta…

    - Nói bậy!
    Trương Đại Quốc nói:
    - Ngươi cũng chỉ là một con yêu quái…yêu quái thì vẫn là yêu quái, ngươi mãi mãi không thể thành con người.

    Lý Vân nhún vai nói:
    - Ngươi nghĩ thế nào thì tuỳ. Thực tế ta đã có sẵn nhân tính. Nhân loại chính là vạn vật có linh tính, chỉ có đầy đủ nhân tính và tài năng thì mới có thể tu luyện tốt được.

    - Ta nhất định phải giết ngươi thằng cờ hó!
    Trương Đại Quốc quát lớn, con ngươi lần thứ hai hiện lên vẻ khát máu, điên cuồng nhào tới Lý Vân.

    Lý Vân thần sắc ngưng trọng, trực giác cho hắn biết, một kích này của Trương Đại Quốc lần này cực kì mạnh mẽ, hắn cầm chặt Bồ Đề nhận, mặc kệ thương thế, tập trung toàn bộ yêu lực, hai mắt sắc bén chuẩn bị nghênh tiếp một kích mạnh mẽ kia.
     
  4. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 6
    Chương 12: Thần côn

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Trương Đại Quốc nhảy thẳng lên, lấy khí thế kinh thiên từ trên cao chém tới Lý Vân, nhát chém này như mãnh long quá giang, sát khí mãnh liệt tỏa ra bốn phía.

    Lý Vân thấy khí thế mạnh mẽ không thể địch nổi liền lắc mình né tránh, nhưng lại nhận thấy đường lui của mình đã bị phong kín, căn bản không thể lùi lại được. Trong tình huống đó, hắn rít lên một tiếng, vung Bồ Đề Nhận lên, đem hết toàn lực ngăn cản. Kiếm phong của Trương Đại Quốc sượt qua vô cùng nguy hiểm, lấy khí thể kinh thiên ép tới. Chưa bao giờ Bồ Đề Nhận lại tỏa ra kim quang như vậy, phát ra khí thế ngập trời, như muốn dời non lấp biển.

    - Oanh…!
    Một tiếng, kình lực hai người đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ long trời lở đất, đinh tai nhức óc. Trong lúc đó, Lý Vân cố gắng tìm đường rút lui, nhưng Trương Đại Quốc đã sớm đoán được hắn sẽ có hành động như vậy, hắc sắc lợi kiếm như bóng với hình lập tức hướng tới Lý Vân, lập tức che mất đường lui của hắn.

    Lý Vân kinh hãi, chỉ còn cách giơ lên Bồ Đề Nhận hướng tới kiếm tiên toàn lực chém tới, kình khí giao nhau phát ra tiếng nổ ầm mạnh.

    Bồ Đề Nhận thế như chẻ tre phá vỡ thế kiếm của Trương Đại Quốc, kim quang sắc bén không giảm đi uy thế, trực tiếp đánh vào kiếm của Trương Đại Quốc.. Tiếng loảng xoảng vang lên, hắc sắc lợi kiếm của Trương Đại Quốc đã bị chấn vỡ.

    Đồng thời, một cỗ lực mạnh cũng đánh vào ngực Lý Vân, Lý Vân nhất thời đứng chân tại chỗ, ngực đau xót, cổ họng ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chật vật lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.

    Một kích kia của Lý Vân là hắn dốc toàn bộ sức mạnh đánh ra, lúc này đây hắn không còn chút khí lực nào trong người nữa, đành phải ngã ngồi xuống trên mặt đất.

    Lợi kiếm của Trương Đại Quốc bị hủy, tình hình còn kém hơn cả Lý Vân nhiều, hắn trên mặt xuất hiện sự kinh hãi cùng hàng vạn biểu tình khác nhau, sợ hãi, cừu hận, bi thương, các loại cảm xúc không đồng đều không ngừng biến hóa trong mắt hắn.

    Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, nói:
    - Ta thua, ta thật sự thua, ngay cả dùng uy nghiêm đổi lấy sức mạnh, cũng không giết được ngươi… ngươi giết ta đi…

    - Ngươi cũng là một người đáng thương, ta không giết ngươi!
    Lý Vân chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lùng nhìn Trương Đại Quốc, nói:
    - Người đáng trách tất có chỗ đáng thương, ngươi đáng trách nhưng cũng đáng thương, ta không đành lòng giết ngươi. Ngươi đi đi, về nhà trồng trọt là tốt nhất, Lý quả phụ mới là người thuộc về ngươi.

    Trương Đại Quốc không nói gì, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng thở dài:
    - Đã muộn rồi, ta đã không còn đường lui nữa…

    - Phốc!

    Trương Đại Quốc lấy tay che ngực, một tay nắm lấy đoản kiếm, ho khan vài tiếng, nhất thời phun ra mấy ngụm máu tươi. Tính mệnh của hắn lúc này không khác gì lợi kiếm đã bị đánh gãy, lúc này hắn dùng chút khí lực đứng lên, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể giết chết hắn.

    - Ta không hiểu? Ngươi cuối cùng là muốn làm cái gì?
    Lý Vân hiếu kỳ truy hỏi.

    Trương Đại Quốc nắm lấy ngực, lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt bắt đầu không ngừng vặn vẹo, hai hàm răng cắn vào nhau vang lên kèn kẹt, sau một lúc hắn mới yếu ớt nói:
    - Ta đã bán đứng linh hồn của mình.

    - Bán đứng linh hồn?
    Lý Vân sững sờ một chút, lập tức hỏi:
    - Ta biết rồi, ngươi bán đứng linh hồn của mình là để đổi lấy sức mạnh…

    - Còn có bất tử nữa…!
    Trương Đại Quốc mặt không đổi sắc nói.

    - Đối phương là ai?
    Lý Vân truy vấn, trực giác nói cho hắn biết, người kia chắc là chủ tử của Tất Phong, ở phía sau màn độc thủ gây bất lợi cho mình.

    - Leng keng…!
    Một tiếng, lợi kiếm của Trương Đại Quốc rơi trên mặt đất. Toàn thân hắn run liên tục, dùng hai tay che mặt lại, đột nhiên khóc lớn lên.

    Tiếng khóc của hắn có chút khàn khàn.

    Lý Vân thậm chí cảm nhận được trong tiếng khóc của hắn có cả hối hận trong đó. Chỉ là sự việc đã đến mức này, Lý Vân cũng không biết nói gì cho phải nữa.

    Sau một lúc, Trương Đại Quốc vẫn còn tiếp tục khóc.

    - Đại thúc, ngươi khóc rất khó coi đó…!
    Lý Vân trêu đùa nói:
    - Nam nhân có thể đầu rơi máu chảy nhưng không thể rơi lệ, đây đâu phải tính cách của ngươi.

    - Cứ để cho hắn khóc đi…!
    Lữ Tuấn giống như u linh hiện ra trước người Lý Vân. Hắn nhìn Trương Đại Quốc rồi nói:
    - Khóc lên đi, như thế có thể dễ chịu hơn một ít.

    - Sao ngươi tới đây?
    Lý Vân đảo tròng mắt, nói:
    - Hắn là huynh đệ của ngươi, ngươi không có ý định giúp hắn một chút à, một đại thúc già khóc thương tâm như vậy, thật là đáng thương mà.

    - Ngươi không hận hắn ư?
    Lữ Tuấn hỏi.

    - Hận?
    Lý Vân sờ sờ mũi, hỏi ngược lại:
    - Sao ta lại phải hận hắn? Ta chỉ thấy hắn có chút đáng thương mà thôi.

    - Ngươi thật rộng lượng, ngoài dự kiến của ta đó.
    Lữ Tuấn cười nói.

    - Không phải ta rộng lượng, chỉ là ta nghĩ hắn đối với ta cũng không có bao nhiêu uy hiếp.
    Lý Vân nói:
    - Nếu như hắn có bản lĩnh giết ta, ta tất nhiên sẽ hận hắn, nhưng quan trọng là bây giờ hắn không giết được ta. Đúng, hắn nói hắn đã bán đứng linh hồn, ngươi biết kẻ kia là ai không?

    - Biết!
    Lữ Tuấn gật đầu:
    - Ta biết, từ khi mới bắt đầu ta đã biết. Nhưng ta không thể nói cho ngươi biết kẻ kia là ai. Các ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp mặt, số mệnh xoay vòng lại bắt đầu vận chuyển, chúng ta dù là ai cũng không thể ngăn cản.

    - Ta biết ngay ngươi sẽ không nói.
    Lý Vân hỏi:
    - Trương Đại Quốc phải làm sao bây giờ? Cho dù thế nào ta cũng không muốn giết hắn, một nam nhân thích khóc, tiên nhân thích khóc, giết hắn ta cảm thấy có chút mất mặt.

    - Trương Đại Quốc bị cừu hận che đậy, cho nên làm ra việc sai lầm, ta và ngươi đều không làm gì được nữa.
    Lữ Tuấn thở dài một tiếng:
    - Ta chỉ có thể mang ngươi rời khỏi đây thôi.

    - Vậy hắn thì sao?
    Lý Vân chỉ vào Trương Đại Quốc hỏi.

    - Hắn tự có chỗ cho hắn đi…!
    Lữ Tuấn nói.

    - Đại thúc, về nhà trồng trọt đi…!
    Lý Vân lần thứ hai hô lên.

    - Im miệng, ta đã nói ta không còn đường rút lui…
    Trương Đại Quốc chợt mạnh mẽ đứng lên:
    - Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại…
    Không đợi Lý Vân mở miệng nói lại, hắn đã biến mất không thấy bóng dáng.

    - Nhớ đi tìm Lý quả phụ…!
    Lý Vân quay về hướng hắn biến mất hét lên.

    - Sau này hắn chính là kiếm tà…!
    Thanh âm của Lý Tuấn từ phía sau truyền đến, Lý Vân quay lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn đều là tiếc hận cùng áy náy.

    - Hắn thật sự không thể cứu vãn?
    Lý Vân thử dò hỏi.

    Lữ Tuấn có chút xúc động gật đầu:
    - Đường là do hắn chọn, người khác không có quyền can thiệp, cho dù là ta cũng không thể.

    Nói đến đây, Lữ Tuấn híp mắt, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:
    - Thời gian một vạn năm lâu lắm, cảnh còn mà người mất, thương hải tang điền, tất cả so với trước đây đều khác biệt.
    Hắn quay đầu lại nhìn Lý Vân, nói:
    - Cố gắng phát triển yêu lực, ngươi cần phải trở nên càng mạnh hơn nữa…

    Lý Vân miễn cưỡng đứng dậy, phủi bụi bặm trên thân, nói:
    - Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ cố gắng. Đúng, ngươi có biết ở vùng tỉnh thành ngoài Hồng gia cùng Yến Tử ra còn có Ma tộc lợi hại nào không?

    - Ta không biết…!
    Lữ Tuấn lắc đầu, đối với Lý Vân cười ẩn ý một cái:
    - Nên đối mặt thôi, ngươi sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.

    - Ta cảm giác ngươi nói chuyện sao giống một tên thần côn lừa đảo vậy…!
    Lý Vân tức giận nói.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)