Sắc Tuyệt Thế Hảo Yêu - Xích Tuyết - Q6C12

  1. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 5
    Chương 8: Bầy yêu muốn ăn thịt người

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Lý Vân đang muốn nói ra, lại không nghĩ Vương Trân Trân đẩy cửa tiến vào, nói:
    - Tiểu Lý, cơm tối đã làm xong rồi, nếu không bận việc gì thì xuống dưới ăn đi…
    Vừa nói khỏi miệng, vẻ mặt nàng liền cứng đờ. Ánh mắt liền cứng đờ. Ánh mắt rơi vào người Nhâm Hiểu Nguyệt, hồ ly tinh áy náy nói:
    - Tôi xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cô đã đi rồi … Thực sự thật là xấu hổ. Đã quấy rầy rồi, xin lỗi. Đúng rồi, Hiểu Nguyệt cô cũng chưa ăn cơm, không bằng đi xuống dưới chúng ta cùng nhau ăn. Tôi làm đều là rau xào mà tiểu Lý thích ăn.

    Nhâm Hiểu Nguyệt cam giác lòng mình đang giữ lấy đau đớn. Đáp án đã được công bố, hóa ra Lý Vân cự tuyệt lời mời của mình, là vì người ta đã sớm có hẹn ước. Xem ra quan hệ của bọn họ căn bản không tầm thường. Buồn cười chính mình vẫn cho rằng Lý Vân thích mình. Buồn cười là nàng đã dùng hết dũng khí nói ra đề nghị hẹn hò của mình.

    Rất ngu, rất ngây thơ. Đây là Nhâm Hiểu Nguyệt tự đánh giá chính mình.

    Nàng cố gắng để cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, thế nhưng nước mắt không ngờ không chịu nghe lời mà chảy xuống. Dưới ánh đèn, nàng cảm giác tầm mắt của chính mình đều nhìn không rõ.

    Vương Trân Trân âm thầm thở dài một tiếng, lập tức xoay người rời đi.

    Trong phòng chỉ còn lại Lý Vân và Nhân Hiểu Nguyệt. Hắn kinh ngạc nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt, một câu cũng không nói. Mà Nhâm Hiểu Nguyệt cũng khóc không thành tiếng, nước mắt cứ như vậy rơi trên mặt đất.

    - Cậu không sao chứ?
    Lý Vân hỏi.

    - Tớ không sao, mắt bị cát rơi vào thôi --!
    Nhâm Hiểu Nguyệt cố trấn định lại vẻ mặt, dùng tay lau đi nước mắt rơi khóe mắt. Đứng dậy nói:
    - Cậu có việc thì đi mau lên, tớ đi trước a.

    - Tớ tiễn cậu!
    Lý Vân lên tiếng.

    - Không cần, tự mình tớ về được rồi.
    Nói xong Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không quay đầu lại, đi giầy cao gót xuống lầu. Thời điểm đi qua cổng lớn, Vương Đại Sơn nhiệt tình căn dặn:
    - Cô gái, đi đường cẩn thận a…

    Sau khi xuống lầu, Lý Vân hỏi hồ ly tinh:
    - Chị là cố ý hả?

    - Không phải!
    Vương Trân Trân gỡ tạp dề xuống, vừa cười vừa nói:
    - Trùng hợp… Nhưng mà tiểu Lý, người yêu không cùng đường a, cậu tốt nhất là không nên quên thân phận của mình.

    - Trân tỷ, ta chả nhẽ lại không hiểu như vậy? Hay chị đang ghen?
    Lý Vân đột nhiên cười nói.

    - Không có --!
    Vương Trân Trân quay đầu đi, nói:
    - Cậu ngồi xuống trước, ta đi mang thức ăn qua đây.

    - Trước tiên không vội, ta phải đi xem Nhâm Hiểu Nguyệt, sắc trời đã muộn như vậy, ta lo lắng nàng ta sẽ gặp chuyện không may.
    Nói xong Lý Vân liền đi ra ngoài. Vương Trân Trân há hốc mồm muốn nói chút gì đó nhưng lại không phát được.





    Trên đường có yêu quái. Theo Viễn Cổ huyết mạch không ngừng mà thức tỉnh, trong thành thị, yêu quái dần dần nhiều lên. Trừ một số nhỏ bị chùa Bạch Mã cùng với quốc gia có quan hệ giám thị. Đại bộ phận Tiểu Yêu vẫn còn trong tình trạng không bị chính phủ quản lý. Trong đó còn có một ít yêu quái ở rừng sâu phát triển thành nhóm thuộc hạ cho Yêu tộc Đại Tân sinh.

    Kỳ quái chính là, so với Yêu tộc phần lớn thức tỉnh, tiên tộc huyết mạch thức tỉnh quả thật có chút kém hơn. Từ trước cho đến nay, ai cũng không hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Về phần Thần Ma hai tộc, trước mắt ở địa giới tỉnh thành này còn chưa có phát hiện ra. Rốt cuộc có hay không, không thể kết luận.

    Những Tiểu yêu không hiểu chuyện đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trong nội tâm dã tính khiến cho bọn hắn muốn ăn thịt người, muốn ăn yêu vật cấp thấp hơn. Giống như Nhâm Hiểu Nguyệt là xử nữ vậy, là điều kiện con mồi tốt nhất của bọn hắn.

    Bầu trời một mảnh hoa tuyết, gió lạnh thổi mạnh vào trong cổ áo người đi đường. Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác nột tâm mình đều đã đóng thành băng. Lần đầu tiên yêu một người còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc. Tuy Lý Vân cũng không trực tiếp cự tuyệt chính mình, nhưng trước tình cảnh kia đã nói lên rất rõ ràng.

    Nàng cảm giác mình chính là một cảnh ngộ bất hạnh. Nàng cảm thấy cuộc đời của mình rất tăm tối.

    Nhâm Hiểu Nguyệt đi trên đường cái mà không biết đi đâu, hai chân máy móc mà bước đi, càng không ngừng di chuyển. Chút bất tri bất giác, nàng đã đi tới công viên thành phố.

    Công viên trước mắt có vài nhóm thanh niên nam nữ bất hảo đang đùa giỡn nhau. Khi Nhâm Hiểu Nguyệt xuất hiện trong nháy mắt, ánh mắt bọn họ hầu như cùng lúc nhìn sang.

    Một cô gái tóc vàng lỗ mũi bấm khuyên hít sâu một hơi, lè lưỡi tại bên môi đỏ sẫm khẽ liếm một chút. Trong con ngươi tỏa ra một cỗ thần sắc chờ mong.

    - Bộ dạng nhìn thật ngon!
    Ngồi bên cạnh nàng là một đứa con trai mặc chiếc áo lông to màu trắng, khóe miệng nhếch lên, nhe răng cười nói:
    - Con mồi này là của ta.

    - Ngươi cút đi, là của chúng ta!
    Cách đó không xa trên mặt một chiếc ghế, một đôi nam nữ khác đối với bọn hắn nhe răng nhếch miệng, nói:
    - Là ta phát hiện ra nàng trước.

    - Được rồi, mọi người đừng lộn xộn, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài săn thú, mọi người đều có phần, chia đều hết?
    Cô gái đeo khuyên mũi nói ra đề nghị.

    Mọi người đều yên lặng, rốt cuộc cũng đã đáp ứng.

    - Các ngươi đứng đó không được nhúc nhích, ta đi ra xem… Vị “ tỷ tỷ” kia tựa hồ đang có bộ dáng thương tâm…
    Cô gái đeo khuyên mũi đứng dậy, trong mắt hiện lên một chút gian xảo.

    - Tỷ tỷ ngươi tốt, ngươi có phải đang có tâm sự a, không bằng để ta tới tiếp ngươi, ngươi có ủy khuất gì cũng có thể nói hết với ta.
    Cô gái đeo khuyên mũi tiếng nói rất êm tai, trong lúc lơ đãng làm cho người ta có cảm giác tin cậy
    - Có một số việc ngươi giấu trong lòng sẽ càng ngày càng phiền phức đó. Nếu như ngươi có thể nói ra cùng người khác chia xẻ, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.

    - Không cần, tôi nghĩ mình cần một chút yên tĩnh!
    Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

    Trên người Nhâm Hiểu Nguyệt có một cỗ khí tức cực kì tươi mát, hương vị ngọt ngào. Cô gái đeo khuyên mũi đứng bên cạnh nàng tham lam hít lấy, từng ngụm từng ngụm thưởng thức hương vị này. Trong lòng ngứa hận không thể đem nàng đẩy đổ lên mặt đất, từng miếng từng miếng cắn ăn. Ăn cho sảng khoái.

    Lo lắng đến cảnh vật xung quanh, cô gái đeo khuyên mũi vẫn là nhịn xuống. Tốt nhất có thể mang nàng rời khỏi nơi này, trở lại ngôi nhà mình thuê, lúc đó đun hay luộc thì đều do bọn chúng chọn.

    Mắt thấy cô gái đeo khuyên mũi đang không ngừng ngửi ngửi khí tức trên người Nhâm Hiểu Nguyệt, những đồng bạn của nàng bắt đầu loạn hết cả lên, tất cả đều quay qua trừng mắt hừ mũi với nàng. Mà Nhâm Hiểu Nguyệt vì bi thương, vẫn như trước không phát hiện ra mình đang ở trong hiểm cảnh.

    Trong bóng tối cách đó không xa, Lý Vân dừng bước, xa xa mà nhìn đám gia hỏa trẻ tuổi kia.

    Rốt cục lại gặp được đồng tộc, đáng tiếc đều là một ít yêu vật cấp thấp Đại Tân sinh. Lý Vân cảm thấy không có ý nghĩa để kết giao.

    Trong gió tuyết, Nhâm Hiểu Nguyệt lặng lẽ rơi lệ, tâm hồn lương thiện cảm thấy đau đớn.

    Khi cô gái đeo khuyên mũi khuyên bảo, nàng ngồi xuống cuối ghế. Hai tay che mắt, khuỷu tay chống tại trên đầu gối, yên lặng mà khóc, đối với xung quanh đều không quan tâm.

    Lúc này, cách nàng không xa, những tiểu yêu kia đang thấp giọng cãi nhau kịch liệt.

    - Tiểu Mỹ, cô bé kia là của chung mọi người, ngươi một mình hưởng dụng mùi hương trên người nàng, lát trở về thì ngươi sẽ bị thiếu một miếng thịt.
    Nguyên một đám nam tử to lớn hùng hùng hổ hổ nói:
    - Đâu có chia đều, ngươi không có phúc hậu mà.

    - Chỉ là ngửi mà thôi!
    Nữ hài đeo khuyên mũi cố gắng nói lý.
     
  2. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 5
    Chương 9: Ta không ăn thịt, ta muốn ngủ

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Nhất thời, lũ yêu quái này bắt đầu tranh nhau chiếm dụng Nhâm Hiểu Nguyệt, ai cũng muốn ăn nhiều hơn 1 miếng, người thì lại muốn biết nhiều hơn mấy lần. Làm cho cả bọn xoắn xuýt lấy nhau. Đáng tiếc, Nhâm Hiểu Nguyệt thật sự là đang quá đau khổ, nếu như là lúc khác thì có thể nàng đã nghe được lời nói của bọn chúng trong lúc cãi nhau.

    Tranh chấp đến cuối cùng, nữ hài đeo khuyên mũi phất tay nói rằng:
    - Dừng, người còn chưa tới tay? Chúng ta chưa gì đã gây nội chiến. Nghe ta, mọi người trước hãy yên lặng một chút, chờ chúng ta bắt được, chúng ta sẽ bàn bạc cách chia sau.

    Lũ yêu ngay lập tức tỉnh hồn lại, ngớ người cả nửa ngày mới lúng túng nói:
    - Đúng thế, bây giờ thảo luận vấn đề này hãy còn quá sớm.

    - Khục khục…!
    Đột nhiên, một Tiểu Yêu có chút đẹp trai khóe miệng nổi lên mập mờ, vừa cười vừa nói:
    - Ta không ăn thịt…

    Lời này vừa nói ra, lũ yêu nhất thời bật cười. Có kẻ ăn ít đi một miếng thì chính mình lại được nhiều hơn một miếng. Đây là một đạo lý rất đơn giản. Mọi người đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng đạo đức tốt của yêu quái vừa nói.

    Nữ hài đeo khuyên mũi nói rằng:
    - Lực ca, ta sớm cũng biết tính ngươi… một con yêu quái Trượng nghĩa, ngày hôm nay đã thấy tận mắt, quả thật…Bội phục, bội phục.
    Lũ yêu nghe thế cũng đều mở lời khen hay.

    Kẻ được gọi là yêu quái Lực ca cười hắc hắc, nói rằng:
    - Mọi người đừng vội, hãy nghe ta nói một câu. Ta không ăn thịt, nhưng ta có một điều kiện, ta muốn ngủ với nàng ta.

    - Cô bé đó vừa nhìn cũng đã biết là hoàn bích chi thân, dựa vào cái gì mà ngươi muốn một mình hưởng thụ a, tính thêm ta nữa.
    Nữ hài đeo khuyên mũi nhất thời hiểu được tính toán nhỏ nhặt của Lực ca.

    Lực ca nhất thời cũng không nghe, trừng to mắt lên nói rằng:
    - Tiểu Mỹ, ngươi không có lầm a? Ngươi là nữ yêu a.

    - Ai quy định nữ yêu không thể ngủ chung với nữ nhân?
    Nữ hài Tiểu Mỹ thờ phì phò nói:
    - Nói cho ngươi biết, yêu quái cũng có đồng tính đó…

    - Thôi đi…ngươi là một kẻ lẳng lơ, nam nhân còn chưa đủ cho ngươi làm hay sao mà còn muốn theo ta tranh giành nữ nhân.
    Lực ca hừ mũi trừng mắt nói rằng:
    - Việc này không thể thương lượng, đừng quên, ta là đại ca của ngươi.





    Lý Vân cách bọn họ cũng không xa, hơn nữa thính lực của hắn rất nhạy cảm, dĩ nhiên có thể nghe rõ ràng mấy tên Tiểu Yêu này tính toán những gì. Hắn ngầm cười khổ, đầu năm nay yêu quái cũng ngu ngốc. Có mình ở đây. Bọn họ sao có thể làm hại được Nhâm Hiểu Nguyệt.

    - Một đám phế vật không biết sống chết…!
    Lý Vân thấp giọng cảm khái một câu. Chưa dứt lời, đã không thấy bóng dáng hắn tại vị trí cũ. Trong khoảnh khắc thời gian, hắn đã cách bóng lưng Nhâm Hiểu Nguyệt không xa dưới bóng đèn đường công viên.

    - Ai đang nói đó?
    Lực ca gãi đầu.

    - Không có ai a…!
    Thuận miệng trả lời với hắn một câu, liền bắt đầu cuộc thảo luận tiếp về vấn đề sở hữu Nhâm Hiểu Nguyệt. Thảo luận một lúc lâu sau, vẫn không có kết quả. Lực ca oán hận nói:
    - Các ngươi sao lại có thể như vậy, ta cũng không ăn thịt, chỉ hảo hảo mà làm một lần, làm xong cũng không mất đi miếng thịt nào, vì sao không đồng ý?

    - Ngưng…!
    Tiểu Mỹ tức giận nói:
    - Người nào mà không biết a, máu tươi của xử nữ so với thịt trên người càng thơm ngon hơn, càng có thể tăng yêu lực, ngươi cho là tất cả mọi người đều là kẻ ngu sao.

    - Đúng thế …!
    Lũ yêu cùng kêu hét ầm lên, chỉ ngón tay vào mũi Lực ca mắng:
    - Ngươi thật âm hiểm a, cho chúng ta đều là đầu đất…

    Lực ca lúng túng nói:
    - Ta cũng không phải muốn nuốt một mình, kỳ thực chỉ là nói vui với mọi người thôi, chúng ta cùng tiến lên, ngược lại chính là chết cũng phải ăn thịt, không bằng mọi người cùng nhau xông lên, thay nhau hiếp nàng.

    - Ân, đề nghị hay…!
    Hắn vừa nói ra như vậy, những yêu quái đồng môn khác cũng bắt đầu gật đầu phụ họa. Mấy tên nam Tiểu yêu thậm chí có chút gấp gáp.

    - Mọi người, cẩn thận một chút …!
    Tiểu Mỹ đột nhiên hạ giọng nói rằng:
    - Các ngươi lại vênh váo đắc ý, đừng quên, chùa Bạch Mã cũng không phải là dễ bắt nạt. Có người nói trong ngành chính phủ cũng có cơ cấu chuyên phụ trách giám sát Yêu tộc… Nhớ kĩ, chúng ta làm yêu quái phải hạ thấp mình.

    - Đúng vậy, phải hạ thấp mình …!
    Lực ca nói:
    - Mấy ngày hôm trước ta trong lúc ăn dê chết đã đụng phải một đồng loại đang hấp hối, nghe nói là hắn trốn từ trong chùa Bạch Mã ra. Hắn kì thực chỉ ăn một con chó được nuôi dưỡng, kết quả bị hòa thượng bắt giữ. Mang tới chùa Bạch Mã bị nghiêm hình tra tấn, mỗi ngày đều bị lợi kiếm xuyên tâm. Thảm nhất là mấy chục tên hòa thượng vây xung quanh hắn niệm kinh, hắn chính là do không thể chịu được tiếng niệm phật kia nên mới liều mạng trốn thoát, kết quả vừa mới chạy ra có vài ngày liền chết…

    - Chết như thế nào?
    Tiểu Mỹ tò mò hỏi.

    - Đương nhiên là bị tiếng tụng kinh của hòa thượng bức chết rồi…!
    Lực ca nói tiếp:
    - Hắn phải miễn cưỡng lắm mới trốn ra được, thế nhưng trước khi ra được, cũng đã chỉ còn lại có nửa cái mạng. Hắn vẫn còn hung ác lắm …

    Một tên Tiểu Yêu hàm răng run lên:
    - Chúng ta hay là đừng ăn thịt người… Người ta chỉ mất một con chó mà đã bị hành hạ như vậy, chúng ta nếu là thật sự ăn thịt người…

    - Ngưng…!
    Tiểu Mỹ hèn mọn nói:
    - Không có tiền đồ, chẳng qua chỉ là ăn thịt người mà thôi, mà ngươi đã bị hù dọa. Chỉ cần chúng ta làm thần không biết quỷ không hay thì lo sợ cái gì.

    Lũ yêu cùng nhau gật đầu, nghĩ rằng lời nói của Tiểu Mỹ rất có đạo lý.





    Tuyết, càng rơi xuống càng lớn. Lạnh thấu xương, gió lạnh khiến thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt run rẩy. Lúc này, xung quanh hầu như không có ai. Dưới đèn đường u ám, chỉ có bóng tuyết trắng.

    Tiểu Mỹ cùng Lực ca tựa hồ có chút không nhịn được, bọn họ quyết định đem Nhâm Hiểu Nguyệt đánh ngất xỉu trước, sau đó làm bộ dường như không biết việc đó rồi dắt nàng về nhà.

    - Đã đói bụng rồi, thật muốn ăn a… !
    Một cái Tiểu Yêu không kiên nhẫn hé miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm nhẹ trên môi.

    - Bịch… !
    Một tiếng, Lực ca tại ót của Tiểu Yêu kia đập một cái, thấp giọng cả giận nói:
    - Ngươi gấp cái gì mà gấp a, nóng ruột sẽ ăn nữ nhân không ngon.

    - Ta đã đói bụng !
    Tiểu Yêu ủy khuất mà nói.

    Nhâm Hiểu Nguyệt lông mi đen run nhẹ, bởi vì ba phút trước nàng đã nghe được nhóm người kia nói những gì…Lúc này, nàng đã ý thức tình cảnh hiện tại của chính mình.

    Thế nhưng nhìn xung quanh đây, chỉ có mình nàng là con gái yếu ớt cũng không làm ra được cái gì. Nguyên nhân vì sợ hãi, toàn thân nàng hoàn toàn vô lực. Nàng đã nghĩ sẽ đứng lên và chạy trốn. Thế nhưng hai chân không biết là do bị lạnh cóng hay là do bị hù dọa, đúng là không có cách nào để đứng dậy.

    Tiểu Mỹ trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo, chậm rãi hướng về phía Nhâm Hiểu Nguyệt bước tới. Đêm yên tĩnh, chính là thời cơ ra tay tốt nhất, nàng đã không còn kiên nhẫn chờ tiếp.

    - Này… !
    Đúng lúc này, Lý Vân rốt cục không nhịn được mà đi tới. Hắn hướng nhóm tiểu yêu cười chào hỏi:
    - Một đám tiểu hài tử xấu xa, hơn nửa đêm còn không về nhà đi, còn ở nơi này làm cái gì?

    Nhâm Hiểu Nguyệt trong lòng đối với Lý Vân tuy rằng vẫn có chút tức giận. Thế nhưng lúc này hắn xuất hiện, không thể nghi ngờ là cây cỏ cứu mạng. Mãnh liệt một chút, trong nội tâm nàng sinh ra một chút dũng khí, hai chân vẫn cứng đơ nhưng người thì đứng thẳng lên. Bước nhanh tới bên cạnh chỗ Lý Vân, xuất phát từ một loại bản năng, nàng ôm lấy một bên cánh tay của Lý Vân, thân thể như trước có chút lạnh run. Đoán chừng là do lạnh và nỗi sợ hãi.

    - Tiểu tử, ở đây không có chuyện của ngươi đâu, mau rời khỏi đây đi…!
    Tiểu Mỹ có chút chán ghét liếc mắt nhìn Lý Vân, trong lòng tức giận, mắt thấy chuyện tốt sắp thành công thì lại gặp thêm một tên Trình Giảo Kim, thật sự là đáng giận mà.
     
  3. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 5
    Chương 10: Lão tử cũng là yêu quái

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Lý Vân, bọn họ là yêu quái...!
    Nhâm Hiểu Nguyệt thanh âm có chút run lên. Trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt kỳ thực rất sợ nói ra thân phận của bọn Tiểu Mỹ. Bất quá vì để Lý Vân biết người biết ta, nàng không thể làm gì khác hơn là cắn môi nói ra.

    - Ngươi cũng biết?
    Tiểu Mỹ có chút ngoài ý muốn

    - Ngu ngốc, các ngươi vẫn cãi nhau không ngừng, chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có thể biết.
    Lý Vân tức giận nói:
    - Làm yêu quái mà như các ngươi, thực sự quá thất bại.

    Nhâm Hiểu Nguyệt nghe xong, mới biết Lý Vân cũng đã sớm biết.

    - Tiểu tử, thức thời thì cút ngay cho ta, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí...!
    Một Tiểu Yêu tựa hồ nghĩ sẽ đe doạ được Lý Vân, cố ý lộ ra răng nanh sắc nhọn.

    Thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt tự động hướng vào trong ngực Lý Vân dựa dựa. Tự hồ chỉ có như vậy, mới có thể chấn an nội tâm đang kinh hoảng của nàng. Trước ngực hắn thật ấm áp.

    - Cậu đi về phía trước chờ tớ, tớ đi dạy mấy đứa nhỏ vô giáo dục này một bài học đã.
    Lý Vân ném cho Nhâm Hiểu Nguyệt một ánh mắt tự tin, khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:
    - Tin tớ đi, không có việc gì đâu, tớ rất nhanh sẽ quay lại gặp cậu. Rồi sẽ đích thân đưa cậu về nhà.

    - Ân!
    Trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt cũng biết Lý Vân khả năng muốn giáo huấn những yêu quái này, bản thân ở tại chỗ này thật có chút vướng bận, nàng cũng không miễn cưỡng nữa, vội vàng rời đi.

    Mắt thấy con mồi đến miệng muốn đi, con vịt đang nhúng nước sôi lại bay mất. Bọn yêu quái nhất thời không vui. Lực ca là đứa lợi hại nhất trong bọn. Hắn đến gần vài bước nhìn Lý Vân, tức giận nói rằng:
    - Ngươi muốn chết à. . . Biết ta là ai không? Lão tử là yêu quái. . .

    Lý Vân âm thầm cười nhạt, yêu quái thì hắn không đánh được sao?

    Phải biết rằng, hiện nay yêu quái tại xã hội loài người kỳ thực chính là quần thể yếu thế.

    - Lão tử cũng là yêu quái...!
    Lý Vân tùy tiện mà đáp lễ một câu.

    Lực ca cùng Tiểu Mỹ hít sâu mấy hơi thở, nghĩ Lý Vân đang nói láo. Bởi vì bọn họ tại trên người Lý Vân cũng không ngửi thấy yêu khí gì.

    - Tất cả mọi người đều là yêu quái, ta không muốn làm khó dễ các ngươi. Các ngươi đi đi.
    Lý Vân dặn dò:
    - Nhớ kỹ, hiện tại yêu quái không thịnh hành ăn thịt người? Nếu như đói bụng, đi ăn mì xào đi.

    - Mì xào so với thịt người ăn ngon hơn thật...!
    Ngay tại lúc này, hỏa yêu Vương Đại Sơn xuất hiện phía sau lưng Lý Vân. Hắn hướng về phía Lý Vân cười cười cộc lốc:
    - Bà chủ để cho ta qua đây, nàng để cho ta sang đây xem xem, có hay không có thể giúp ngươi được cái gì. Lão đại này, ngươi cùng mấy đứa yêu quái đàn em vô dụng này nói nhiều làm gì a, không bằng để ta cho một cây yêu hỏa đốt bọn hắn thành tro bụi đi. Mặc dù có chút không vệ sinh nhưng ít ra cũng là vì dân trừ hại ha.

    Hắn đối với Lý Vân cúi nghiêng người chào. Bỗng toàn thân Vương Đại Sơn toát ra yêu khí. Lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, lực lượng của hỏa yêu mặc dù hiện tại so với thời kì vàng son chỉ bằng một phần mười ngàn. Nhưng dù sao một vạn năm trước hắn cũng là yêu quái đẳng cấp cao, những thứ tiểu yêu mới sinh này làm sao có khả năng bằng được. Khi hỏa yêu tỏa ra khí thế cường đại, Lực ca, Tiểu Mỹ chậm rãi lui về phía sau. Mặt lộ vẻ sợ hãi. Cường giả vi tôn, đây là chân lý của Yêu tộc từ xa xưa chưa từng thay đổi.

    - Mẹ, hù dọa ai a...!
    Một con yêu quái có thể là do quá đói nên hét lên một tiếng vô cùng tức giận, nó bước lên phía trước nói:
    - Lực ca, Tiểu Mỹ các ngươi tránh ra, ta tới thu thập cái bọn quèn này cho. Nhìn cái bộ dạng uất ức của hắn kia kìa, quả thật yêu quái này làm sao mà mạnh được cơ chứ.

    - Kẻ đần độn...!
    Vương Đại Sơn đối với yêu quái kia nói:
    - Kích động là ma quỷ, ngươi sẽ hối hận.

    - Má ngươi mới hối hận đó.
    Nói xong, Tiểu Yêu liền vung lên nắm tay đối với Vương Đại Sơn đánh qua. Đừng xem Tiểu Yêu chỉ đơn giản một quyền. Nếu như là người thường, một quyền kia đánh xuống, đủ có thể đánh thành thịt vụn. Hắn là nén giận toàn lực xuất thủ. Uy lực không thể coi thường. Thế nhưng lúc này hắn đối mặt chính là hỏa yêu a.

    Nếu bàn về bối phận, hỏa yêu đủ tư cách là tổ tông bọn hắn.

    - Muốn chết...!
    Đối mặt với nắm đấm của Tiểu Yêu, Vương Đại Sơn cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một đạo sát khí, gương mặt biểu hiện sự hiền lành bỗng nhiên biến mất.

    - PHỐC...!
    Một tiếng, một âm thanh thô nhuyễn từ trong miệng yêu hỏa Vương Đại Sơn phun ra, bởi vì khoảng cách quá gần, Tiểu Yêu trong nháy mắt liền bị yêu hỏa cắn nuốt. Còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân yêu quái cũng đã hóa thành tro tàn. Một điểm vết tích cũng không có.

    Thấy tình cảnh như thế. Hiện trường an tĩnh đến kì lại. Trong không khí vắng vẻ tràn ngập quỷ dị này, Lực ca, Tiểu mỹ rốt cục ý thức được hiện thực tàn khốc trước mặt này là do đồng loại mình gặp phải ngày hôm nay. Hơn nữa còn là cái loại rất lợi hại..

    - Tiểu muội ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, không biết tiền bối ngươi đại giá quang lâm, người không biết không có tội, xin tha thứ cho ta đi mà?
    Nữ yêu Tiểu Mỹ thật là thông minh lanh lợi. Nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất giả một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, đồng thời thỉnh thoảng hướng Vương Đại Sơn liếc mắt đưa tình, hi vọng dùng cái này giành được đồng tình của hắn, thả cho nàng một con đường sống.

    Tại lúc Tiểu Mỹ quỳ xuống, bọn yêu quái đều học theo quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

    Lực ca cũng bắt đầu nhanh trí, thanh âm thê thảm:
    - Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, đại ca tha mạng a. . . Ta không dám, ta thật không dám, sau này ta nhất định ăn mì xào không ăn thịt người nữa. . .

    Mấy đứa nhát gan, mắt thấy đồng bạn tại trong nháy mắt đốt thành tro bụi, đã sợ đến run cả người, thấp giọng khóc ồ lên. Thậm chí còn có đứa không khống chế được tè cả ra quần.

    - Đại tiên tha mạng a...!
    Yêu quái do quá sợ nên không lựa được lời nói.

    Vương Đại Sơn tức giận chửi thề:
    - Bà mẹ nó, lão tử là yêu quái.

    Chúng Tiểu Yêu nghe vậy, mới biết nói sai lời rồi, đều trừng tròng mắt nhìn đứa đã nói xấu hổ vô cùng, nơm nớp lo sợ cho đồng bạn.

    Lý Vân nghĩ quỳ hoài cũng không tốt. Hắn quát tháo một tiếng, nói:
    - Đều đứng lên cho ta. Quỳ rạp xuống đất còn giống cái thứ gì nữa.

    Đám yêu nghe vậy, cũng không biết có nên đứng dậy hay không. Vương Đại Sơn tức giận nói:
    - Mẹ nó, lão đại nhà tao nói tụi bây có nghe hay không? Lẽ nào để cho ta cũng quỳ xuống mời các ngươi đứng lên?

    Lời này vừa nói ra, chúng Tiểu Yêu run rẩy mà đứng lên. Nhớ đến đồng bạn trong nháy mắt chết cháy do Vương Đại Sơn gây ra, bọn Tiểu Yêu lúc này trong lòng còn sợ hãi, nghe hắn rống 1 tiếng, làm sao có thể dám không động đậy. Có điều dù cho đứng nguyên tại chỗ, nhưng hai chân bọn Tiểu Yêu vẫn run lên cầm cập.

    Lý Vân lẳng lặng nhìn bọn Tiểu Yêu, hỏi:
    - Các ngươi muốn ăn thịt người sao?

    Lũ yêu tranh thủ thời gian cúi đầu, len lén mà nhìn nhau vài lần, trong nháy mắt đã trao đổi với nhau rồi thống nhất một ý kiến:
    - Chúng ta muốn ăn mì xào?

    Lý Vân cau mày:
    - Các ngươi thích ăn mì xào? Sở thích rất kỳ quái a. Mẹ nó, loại yêu quái này là đồ bỏ đi, đang nói các ngươi đó.

    Bọn yêu quái âm thầm kêu khổ, trong lòng oán giận nổi lên. Đó không phải là bản thân mình yêu thích, chính là bị ép mới nói như vậy. Yêu quái á, ăn mì xào. Nói ra còn không bị người khác chê cười đến chết sao.

    - Đứa nào đầu đàn?
    Ánh mắt Lý Vân tại trên người lũ yêu quái quét một vòng, rồi hỏi.

    Lũ yêu lần thứ hai cúi đầu, ai cũng không nói chuyện. Súng bắn chim đầu đàn, trong lúc mấu chốt này làm gì có ai dám thừa nhận chứ. Tiểu Mỹ có chút thiếu kiên nhẫn, nghĩ thầm có người gánh trách nhiệm là được. Nàng âm thầm dùng cùi chỏ chạm một chút Lực ca, thấp giọng nói:
    - Lực ca, đến lượt ngươi thể hiện đó, trước đó ngươi vẫn còn nói mình là lãnh đạo của chúng ta đấy.

    - Ta mới không phải!
    Lực ca bĩu môi lẩm bẩm một câu.

    - Được lắm, đừng có oán giận lẫn nhau nữa. Các ngươi ai cũng đừng mong chạy thoát.
    Lý Vân nói xong liền bấm số điện thoại của lão hòa thượng, để cho bọn họ chạy tới bắt mấy đứa này đi. . .
     
  4. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 5
    Chương 11: Mỹ nữ thất tình

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Đại Sơn, bọn Tiểu Yêu này giao cho ngươi quản lý, chốc nữa ngươi giao bọn họ cho hoà thượng chùa Bạch Mã, xong rồi ngươi hãy trở về.
    Lý Vân dặn dò.

    Lũ yêu nghe vậy, nhất thời kêu trời trách đất, hy vọng có thể thủ hạ lưu tình. Bị đưa vào chùa Bạch Mã còn không bằng giết chết bọn họ đi cho xong. Vương Đại Sơn trừng mắt, nói:
    - Cũng tốt, toàn bộ chết cháy, bớt phiền phức cho ta.

    Lời này vừa nói ra, lũ yêu nhất thời ngậm miệng lại, chết tử tế không bằng lại sống. Có thể được sống, ai mà không muốn a.





    Trong lúc Lý Vân đi qua gặp Nhâm Hiểu Nguyệt thì một chiếc Bentley vừa dừng lại trước mặt nàng, hai người đàn ông cường tráng cùng lúc bước xuống xe, Lý Vân rõ ràng cảm giác được sắc mặt Nhâm Hiểu Nguyệt biến đổi.

    Nam tử dẫn đầu nhìn qua hơn ba mươi tuổi, Lý Vân nhớ kỹ tại quán bar đã từng gặp qua người này. Hắn hẳn là bảo vệ tư nhân của Nhâm Cường, là một người bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Trên mặt tràn ngập vẻ cương nghị cùng nghiêm túc. Thân thể đứng thẳng, trên người vẫn còn toát ra khí chất quân nhân.

    Nam tử kia trực tiếp đi tới trướ mặt Nhâm Hiểu Nguyệt, nghiêm túc nói:
    - Tiểu thư, ông chủ để cho chúng tôi tới đón cô trở về.

    Nhâm Hiểu Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, đang chuẩn bị bỏ đi, đã thấy người nọ tiến lên đem nàng ngăn cản:
    - Tiểu thư, xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lệnh rõ ràng, nhất định phải mang cô trở về, bằng không chúng tôi ko có cách nào báo cáo kết quả công tác. Muộn như vậy, ông chủ rất lo lắng, chúng tôi có vài nhóm huynh đệ đều ở trong thành tìm cô. . . cô hãy hiểu cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ, tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể thông cảm cho tâm trạng của Nhâm tổng.

    Nghe người đàn ông vừa nói như vậy, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt của Nhâm Hiểu Nguyệt biến mất, sắc mặt dịu đi rất nhiều. Nàng nhàn nhạt nói:
    - Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, hiện tại không muốn trở về, đến lúc nên trở về tôi dĩ nhiên là sẽ trở về. Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tự mình có thể chăm sóc cho mình.

    Ngay tại lúc này, Lý Vân cũng đi tới. Nam tử kia thấy Lý Vân qua đây, vội vàng hướng Lý Vân cười cười, đồng thời đưa tay ra, nói rằng:
    - Xin chào, tôi là vệ sĩ của Nhâm tổng- Ngự Phong, ngày đó tại quán bar tôi đã thấy cậu, cậu rất lợi hại.
    Ngự Phong là thủ hạ trung thành nhất cũng như lợi hại nhất của ba Nhâm Hiểu Nguyệt Nhâm Cường. Đã từng nhiều lần tại tình huống nguy hiểm cứu sống tính mạng Nhâm Cường, vì thế Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn rất kính trọng đối với hắn.

    Lý Vân thấy thế, cũng là mỉm cười, đưa tay cùng hắn bắt tay.

    - Ngự phong đại ca, anh đi về trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.
    Lý Vân thản nhiên nói

    Ngự Phong mặt lộ vẻ khó xử mà mở miệng nói:
    - Nhưng chúng tôi đã nhận được mệnh lệnh.

    Nhâm Hiểu Nguyệt hơi hơi sững sờ một chút, lập tức nói:
    - Ngự phong đại ca, anh trở về đi, sau khi trở về anh nói ba tôi là tôi đang ở cùng với Lý Vân. Tin tưởng ông ấy sẽ không làm khó các anh.

    Ngự Phong nghe vậy, có phần có thâm ý mà liếc mắt nhìn Lý Vân cùng Nhâm Hiểu Nguyệt, hắn là người từng trải, tiểu thư đối với tiểu tử kia có tình ý. Điểm ấy hắn vừa nhìn đã biết.

    Một thoáng do dự, Ngự Phong nói rằng:
    - Nếu như vậy, tôi đây trở về báo cáo lại. Lý Vân, tiểu thư nhà tôi an nguy xin nhờ cậu.

    Lý Vân gật đầu đáp ứng.

    Ngự Phong hướng đồng bạn giơ tay ra hiệu, nam tử kia ngồi vào vị trí lái , lập tức Ngự Phong thấp giọng hướng Nhâm Hiểu Nguyệt cùng Lý Vân nói lời từ biệt, sau đó cũng ngồi lên xe.

    Nhìn chiếc Bentley đẹp tuyệt trần rời đi, Nhâm Hiểu Nguyệt ngơ ngác mà đứng nguyên tại chỗ, cảm giác cả người lạnh như băng. Trên cái thế giới này quan tâm đến nàng vĩnh viễn đều là ba. Mẹ? Không biết người mẹ đẹp một cách hoa mỹ kia ở nước ngoài có khoẻ không? Còn có người đàn ông trước mắt này, luôn luôn cự tuyệt chính mình. . . Mối tình đầu còn chưa bắt đầu cũng đã phải kết thúc.

    Trong đôi mắt đẹp của Nhâm Hiểu Nguyệt nước mắt càng không ngừng đảo quanh, đến lúc cuối cùng cũng không có chảy ra. Lý Vân nhìn ra được tâm tình Nhâm Hiểu Nguyệt cực độ không tốt, hắn muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, bởi vì hắn biết, tâm tình Nhâm Hiểu Nguyệt không tốt, ở một mức độ nào đó phần nhiều là do hắn tạo thành.

    - Tớ đưa cậu trở về nhé...!
    Lý Vân vẫn là mở miệng nói.

    Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình rất cô đơn, rất bất lực.

    - Lý Vân, theo tớ uống rượu đi...!
    Con ngươi Nhâm Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Vân, trong âm thanh mang theo mấy phần cay đắng.

    Lý Vân dừng ở trên mặt Nhâm Hiểu Nguyệt, cuối cùng vẫn gật đầu, chậm rãi nói:
    - Được rồi...!

    - Đi quán bar Tiền Quỹ đi...!
    Lý Vân nghĩ đó là một nơi tốt để thả lỏng tâm tình.

    - Ân!
    Nhâm Hiểu Nguyệt gật đầu, nói:
    - Tớ nghe cậu.

    Nửa giờ sau, hai người xuất hiện tại lầu một quầy rượu khu giải trí Tiền Quỹ. Tuy rằng lần trước hai người ở chỗ này có chút nổi danh. Có điều đã qua nhiều ngày, tựa hồ cũng không còn người nào nhận ra bọn họ. Trên sân khấu hình chữ T, như trước tràn ngập nam nữ điên cuồng nhảy múa, tại chỗ ngồi thì một vài đôi nam nữ đang mập mờ hôn nhau quên trời đất. Trên quầy bar uống rượu phần lớn là một ít người chờ đợi để đi săn người đẹp, hoặc là người đang buồn. Lý Vân kêu hai cốc bia, mỗi người một cốc.

    Nhâm Hiểu Nguyệt lặng yên uống bia, không nói câu nào. Lý Vân thỉnh thoảng lại đánh giá bốn phía, thỉnh thoảng nâng chén cùng Nhâm Hiểu Nguyệt chạm cốc. Trong lúc đó cũng có một ít nam tử tự cho là anh tuấn phong lưu đến mời Nhâm Hiểu Nguyệt cùng uống một chén, đều bị Nhâm Hiểu Nguyệt lạnh lùng mà đuổi đi.

    Trong phút chốc, Nhâm Hiểu Nguyệt đã uống 3 cốc bia lớn. Chẳng qua tửu lượng của nàng tựa hồ không tệ, uống xong 3 cốc bia lớn, nàng cũng không có bất kỳ biểu hiện gì không thích hợp. Lý Vân lại chỉ uống có một chút.

    Mắt thấy thời gian không còn sớm, Lý Vân nghiêng đầu nói:
    - Tớ đưa cậu trở về nhé, nếu trễ thêm, Nhâm tổng sẽ lo lắng. Ngự Phong nói một câu rất hay, hãy thông cảm cho tấm lòng người làm cha làm mẹ. Làm con gái cũng nên thông cảm cho cha mẹ. Nói thật, tớ rất hâm mộ cậu, còn có cha mẹ mà thương yêu.

    Nhâm Hiểu Nguyệt biết Lý Vân là cô nhi, không đành lòng đả kích hắn. Liền gật đầu đáp ứng:
    - Ân, chúng ta đi thôi.

    Khi hai người ra khỏi cửa quán trong nháy mắt, trên lầu hai trong một gian phòng lắp đặt kính 2 mặt. Hồng gia cùng nữ nhân của hắn lạnh lùng nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt cùng Lý Vân.

    Trên đường, Lý Vân lơ đãng mà hỏi thăm:
    - Thế nào mà không bao giờ gặp mẹ cậu vậy?

    - Năm năm trước bà ấy ra nước ngoài, đến nay hoàn toàn không có tin tức.
    Nhâm Hiểu Nguyệt yếu ớt thở dài một tiếng, thê thảm cười cười:
    - Kỳ thực mấy năm nay, tớ đã sớm không nghĩ đến bà ấy rồi, tớ cũng quen không có mẹ hằng ngày. Tớ cũng không thèm cái gọi là tình thương của mẹ. . .
    Nói thì như vậy, thế nhưng trong con ngươi của nàng lại mọc lên một đạo sương mù. Nào có người con gái không muốn mẹ, nước mắt Nhâm Hiểu Nguyệt đã bán đứng nàng.

    Gia đình mâu thuẫn, Lý Vân cũng không tiện đi sâu nghiên cứu. Lập tức nói sang chuyện khác.

    Kế tiếp, hai người tựa hồ cũng có ý thức tránh đi một ít những câu chuyện có đề tài mẫn cảm ,cố gắng nói đến chuyện trường học.

    Nói về chuyện trường học, giọng nói hai người bắt đầu có chút thân thiết lên. Đối với Lý Vân, mặt Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không rét lạnh như vậy nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng vẫn còn có chút cứng ngắc, nhưng đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mới vừa ‘thất tình’ không lâu đã là chuyện cực kỳ tốt rồi.

    Đưa Nhâm Hiểu Nguyệt về tới tận cửa nhà, lúc này Lý Vân mới nói lời từ biệt, Nhâm Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi:
    - Cậu có tình cảm với Trân tỷ, đúng không?
     
  5. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 5
    Chương 12: Gặp lại Lữ Tuấn thần bí

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Lý Vân sững sờ một chút, đang muốn mở miệng nói, đã thấy Nhâm Hiểu Nguyệt chạy đi.

    Đứng yên một chỗ sờ sờ mũi, Lý Vân nhịn không được cười lên.

    Một lát sau, Lý Vân trở về theo đường cũ. Lúc đi ngang qua công viên thành phố, hắn bị kiếm tiên Trương Đại Quốc ngăn cản lối đi. Lý Vân dừng bước, ánh mắt hướng hắn nhìn. Kiếm tiên Trương Đại Quốc lúc này đang đứng ở dưới bóng cây ngô đồng Pháp , oán hận mà nhìn Lý Vân. Vài ngày không gặp, bộ dạng của hắn tiều tụy đi rất nhiều. Có chút lôi thôi lếch thếch, quần áo trên người có vẻ rất mất trật tự, tóc cũng lộn xộn. Râu ria cũng giống như rất nhiều ngày không có cạo qua.

    Làm thần tiên, lôi thôi đến nước này. Trương Đại Quốc quả đúng là nhân tài trăm người khó gặp.

    Cặp mắt Trương Đại Quốc oán hận nhìn chằm chằm Lý Vân, cái vẻ mặt kia hận không thể một phát ăn tươi nuốt sống Lý Vân. Tay phải như trước nắm chặt thanh kiếm đen vô cùng sắc bén.

    Xem ra lại muốn đánh nhau ở trên đường. Lý Vân đi lên phía trước một bước, nhàn nhạt nói:
    - Ngươi đánh không lại ta. . .

    Kiếm tiên Trương Đại Quốc không thèm nhắc lại, cặp mắt giống như là muốn phun ra lửa, trong tay thanh kiếm đen sắc bén kia nắm càng chặt. Nếu như chỗ hắn đứng có ánh sáng mà nói, Lý Vân hẳn có thể thấy, trên mặt hắn gân xanh đều nổi lên.

    - Hải Quỳnh tiên tử bị ngươi giấu đến chỗ nào rồi?
    Trương Đại Quốc cũng không có vừa thấy mặt đã liều mạng, mà là hỏi tin tức về Hải Quỳnh tiên tử.

    Lý Vân nhún nhún vai, nói:
    - Xin lỗi, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là nàng đi, về phần trở về lúc nào, ta cũng không biết.

    - Ngươi sao có thể không biết. Ngươi là vị hôn phu của nàng, nàng là vị hôn thê của ngươi, ngươi làm sao có thể không biết hành tung của nàng. Nhất định là ngươi đem nàng giấu đi, ngươi lo lắng ta thấy được nàng, đúng không?
    Con ngươi Trương Đại Quốc dần dần trở nên đỏ bừng, giống như muốn chảy ra máu, vẻ mặt cũng càng ngày càng dữ tợn.

    Lý Vân cười cười nói:
    - Đại thúc, ngươi cũng đã nói, nàng là vị hôn thê của ta, vậy ngươi còn nhắc đến làm gì?

    - Bây giờ của ngươi, chờ ngươi chết chính là của ta.
    Trương Đại Quốc nảy sinh ác độc tự nói.

    Lý Vân đau đầu. Đại thúc này ăn nói thật mạnh mồm a. Đều biết yêu quái không nói đạo lý, xem ra tiên nhân tựa hồ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

    - Đại thúc, ta không có rảnh với nói chuyện phiếm với ngươi. Sắc trời không còn sớm, ta phải quay về đi ngủ.
    Lý Vân nói:
    - Ngươi nếu là một người đàn ông, phải quang minh chánh đại theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử. Ngươi luôn quấn quít lấy ta cũng vô dụng. . . Nói thật, ta cũng không ngại đem Hải Quỳnh tiên tử tặng cho ngươi, nhưng vấn đề là người ta không thích ngươi. Dưa xanh hái sớm không ngọt, ngươi đã sống được mấy niên kỷ như thế, vậy mà sao vẫn chưa nghĩ thông. . . Nói thật, ta xem thường nhất chính là loại đàn ông như ngươi đó.

    - Ngươi. . .
    Bị Lý Vân chế ngạo một trận, Trương Đại Quốc tức giận đến mặt đều đỏ lên. Há hốc mồm nhưng nói không ra lời.

    Qua nửa buổi, Trương Đại Quốc mới chua chát nói ra một câu:
    - Ngươi cũng không phải đàn ông, là đàn ông cũng đừng đoạt người yêu của người khác . .

    - Ta không có đoạt, là người ngươi yêu tự động bám theo ta.
    Lý Vân tận tình khuyên bảo:
    - Khổ như thế chứ? Người ta lại không yêu ngươi. Yêu đơn phương chắc chắn không có kết quả rồi. Vả lại, ngươi xem xem bộ dạng của ngươi bây giờ, rõ ràng chính là một lão già năm mươi tuổi, người ta Hải Quỳnh tiên tử trước đây cũng không có thích ngươi, hiện tại ngươi thành bộ dạng xơ xác như thế này, ngươi nghĩ có khả năng sao? Ta muốn nói, hay là ngươi buông tha đi, về nhà làm ruộng đi thôi. Có người nói hiện tại đời sống nông dân đang cao dần lên. Đi đúng con đường, biết đâu ngươi còn có thể xây được nhà hai tầng thì sao.

    - Ta sẽ còn tìm đến ngươi, nhớ kỹ, chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu...!
    Nghe Lý Vân giảng giải một phen, Trương Đại Quốc để lại một câu ngoan độc rồi quay đầu bước đi.

    Lý Vân đứng sững sờ tại chỗ một lúc, âm thầm cười khổ, nói nửa ngày, thanh niên ngoan cố này vẫn chưa chịu thay đổi ý định.

    Ngày hôm nay hắn chủ động bỏ chạy, rõ ràng cũng là bởi vì mặc cảm tự ti. Lý Vân suy đoán, ngày nào đó hắn tìm được sự tự tin của bản thân, việc đầu tiên chắc chắn tìm mình gây chuyện.

    Cười khổ một tiếng, Lý Vân dự định về nhà. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên ngửi được khí tức đặc biệt của Lữ Tuấn.

    Lý Vân lập tức hiểu, tên kia lại muốn cùng hắn gặp mặt.





    Lần thứ hai quay trở lại quán bar Tiền Quỹ. Lý Vân tại trên quầy bar thấy một thân giày tây Lữ tuấn

    - Thế nào? Lại muốn nói chuyện về bằng hữu kiếm tiên của ngươi sao?
    Lý Vân đi qua tiếp nhận một cốc bia trong tay Lữ Tuấn, khóe miệng nổi lên một nụ cười nghiền ngẫm.

    - Ta là tới để cảm ơn ngươi.
    Lữ Tuấn vừa cười vừa nói:
    - Những lời ngày hôm nay ngươi nói rất hay. Kỳ thực ngươi sớm nên nói như vậy. Ngươi nói bộ dạng hắn hiện tại, còn muốn theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử, ta xem bà già bốn mươi tuổi đều còn không muốn nữa kìa. Trong thôn kia quả phụ phỏng chừng cũng không muốn đụng đến hắn.

    Lý Vân phun ra một ngụm bia, thiếu chút nữa đến cả chén bia đều cầm không vững, vội vã hít một hơi thật sâu, ổn định một chút tâm tình mình, mới quay đầu lại nhìn Lữ Tuấn bên cạnh. Một lúc lâu, Lý Vân hỏi:
    - Trương Đại Quốc thật sự là bằng hữu của ngươi sao? Ta thế nào lại cảm giác các ngươi càng giống kẻ thù hơn?

    - Chính bởi vì là bạn bè, ta mới nói như vậy. Sớm muộn gì thì hắn cũng phải đối mặt với hiện thực.
    Lữ Tuấn lườm hắn một cái, nói tiếp:
    - Ngươi nói được những lời mà ta rất muốn nói, chẳng qua do ta xấu hổ mà thôi.

    Hắn cầm cốc bia, cười hì hì nhìn Lý Vân nói:
    - Nếu như lần sau hắn vẫn còn tìm tới ngươi gây phiền phức, ta hi vọng ngươi có thể sử dụng lời nói càng thêm ác độc, càng thêm hiện thực đi công kích hắn. Nhờ ngươi cả đó.

    - Lỡ như hắn luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát thì làm sao?
    Lý Vân mãnh mẽ uống một ngụm bia, lập tức ngẩng đầu hỏi.

    - Sẽ không!
    Lữ Tuấn nói:
    - Tố chất tâm lý của Kiếm tiên còn không kém đến mức như vậy.

    - Ực. . . . . Đã như vậy, lần sau gặp mặt ta không khách khí nữa.
    Lý Vân cười hắc hắc, nói:
    - Nói thật, ta rất đau đầu với Trương Đại Quốc. Đàn ông giống như hắn thì thật sự không có mặt mũi.

    Nụ cười trên khuôn mặt của Lữ Tuấn biến mất, tâm sự nặng nề uống một ngụm bia lớn:
    - Ái tình giống như là một cây kiếm 2 lưỡi. Có người bởi vì ái tình mà hạnh phúc, có người bởi vì ái tình mà bị thương. Trương Đại Quốc rất không may, Hắn là kiểu người sau. Trước đây lúc chưa gặp phải Hải Quỳnh tiên tử, hắn không phải người như vậy. Hắn rất anh hùng. . .

    Lý Vân tiếp nhận trọng tâm câu chuyện nói tiếp:
    - Anh hùng không vượt qua ải mỹ nhân.

    - Đúng vậy a. Cho nên ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới đi yêu ai. Trước đây không có, hiện tại lại càng không.
    Lữ Tuấn không có nhìn Lý Vân, mà là quay đầu nhìn sân khấu hình chữ T phía trước:
    - Mấy người đẹp này, ta toàn bộ đều đã ngủ qua rồi. Ta tình nguyện làm ngựa giống, cũng sẽ không cố gắng đi tìm một chút tình yêu đích thực.

    - PHỐC...!
    Lý Vân lần thứ hai phun ra một ngụm rượu. Theo ánh mắt Lữ Tuấn hắn cũng hướng phía sân khấu chữ T nhìn sang, nói rằng:
    - Không thể nào, ngươi sao lại khát khao như vậy? Phụ nữ ở quán ăn đêm ngươi cũng có hứng thú. Ai lại không biết những người kia có ngàn người cưỡi, vạn người đẩy. Ngươi tốt xấu gì cũng là tiên nhân? Vì sao không chơi điểm cao nhã, thanh thuần.

    - Ta không thích tình yêu kiểu trinh nữ.!
    Lữ Tuấn có chút xấu hổ lắc đầu:
    - Ta chỉ ưa thích loại cảm giác dục tiên dục tử này thôi. Về phần cái khác, bản thân cũng không coi trọng.

    - Ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ Hải Quỳnh tiên tử đối với ngươi yêu thật lòng sao?
    Lữ Tuấn nâng cốc đặt vào trên mặt quầy bar, vẻ mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)