Huyền Huyễn Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục II) - Đường Gia Tam Thiếu - C633

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Đường Môn
    (Đấu La Đại Lục II)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 627: Đại màn kéo ra (thượng)

    Nhóm dịch: truyen.org
    Nguồn: truyen.org



    Translator: Nấm Linh Chi

    Tam trưởng lão trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười, nói: “Chính xác, về phần tiểu tử này, lần này chúng ta bỏ ra một phần giải thưởng lớn, sau này ta sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn.”

    Nam Cung Oản cười ha ha một tiếng, nói: “Lão Tam, ngươi đừng có tiến tới như vậy. Tiểu tử này là ta coi trọng trước. Tinh thần triệu hoán cũng phù hợp với ta. Đệ tử của ngươi đã nhiều như vậy, nhưng ta còn không có một người nào, không có một ai có thể truyền y bát. Ta đã nói xong với phó giáo chủ. Lần so tài này chính là một khảo nghiệm đối với hắn. Ta muốn thu hắn làm thân truyền đệ tử. Nếu không, tại sao ta muốn mời Phó giáo chủ đích thân làm ra cái định trang hồn đạo pháo cấp chín này? Ta bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, ngươi muốn cướp đi thì không được.”

    Tam trưởng lão hừ một tiếng, nói: “Nhưng nhị ca, ngươi cũng đừng quên, nhưng hắn là một gã Hồn Đạo Sư ưu tú. Nhìn tuổi, bất quá nhiều nhất là hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Nhưng đã có thực lực Hồn Đạo Sư cấp sáu. Tiếp tục bồi dưỡng, trở thành Hồn Đạo Sư cấp chín là đương nhiên. Ngươi đã quên ư? Giáo chủ cũng đã nói, tương lai sẽ là thế giới Hồn Đạo Sư. Hắn tu vi Hồn Sư mặc dù không kém, nhưng hồn đạo khí cũng không thể buông tha. Không bằng, chúng ta cùng nhau truyền thụ hắn là được rồi.” Bất quá, hắn biết mình đang tranh giành với nhị ca, nên định lui mà cầu.

    Nam Cung Oản có chút trầm ngâm, nói: “Cái này cũng không phải không thể suy nghĩ. Nhưng hắn vẫn chỉ có thể là thân truyền đệ tử của ta. Ngươi nếu nguyện ý dạy hắn chút ít cũng không là vấn đề lớn. Bất quá, cũng phải nhìn tinh thần lực của hắn có đủ hay không. Hồn Đạo Sư trong tương lai quả thật là chủ lực, nhưng, ít nhất trước mắt, Hồn Sư nếu so với Hồn Đạo Sư càng cường đại hơn. Ta phát hiện, rất nhiều học viện cũng đã cảm giác được tầm quan trọng của Hồn Sư kết hợp cùng hồn đạo khí.”

    Tam trưởng lão tức giận nói: “Nhị ca, ngươi thật đúng là đáng đánh, để cho ta dạy hắn, nhưng vẫn là thân truyền đệ tử của ngươi. Hừ hừ!”

    Nam Cung Oản cười ha ha một tiếng, nói: “Tốt lắm, tốt lắm. Ngươi cũng hiểu tâm tình nhị ca sao? Chờ ta nhận hắn, chuôi Hắc Ám Thanh Long này để cho hắn trả ngươi là được.”

    Nghe Nam Cung Oản vừa nói như thế, Mặc Khắc ngồi một bên khuôn mặt nhất thời lộ vẻ vui mừng, chặn lại nói: “Đa tạ sư bá.”

    Nam Cung Oản nhíu mày nhìn hắn, nói: “Hắc Ám Thanh Long kia cho dù muốn trở về với ngươi cũng tạm thời không có quyền. Ngươi, đứa nhỏ này quá mức táo bạo, còn cần mài dũa mấy năm. Lần này trở về, ngươi đi hậu phương đặc biệt chế luyện hồn đạo khí đi.”

    Mặc Khắc sửng sốt một chút, sắc mặt nhất thời khó coi, nhìn lên về phía Tam trưởng lão, thấp giọng nói: “Lão sư…”

    Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Nhị sư bá đây còn cho ngươi cơ hội, nếu là ta, lần này mất Hắc Ám Thanh Long luôn đi, hừ!”

    Nghe Tam trưởng lão hừ một tiếng tức giận, Mặc Khắc nhất thời bị làm cho sợ đến nỗi không dám nói tiếp nữa.

    Xe ngựa Giác Lân Mã kéo toàn lực chạy như điên, rất nhanh đã ra khỏi Minh đô. Tịch Thủy Minh đứng đầu tam đại thế lực dưới lòng đất, tự nhiên sẽ không ai để ý chuyện phóng ngựa như vậy. Đi đường có thể nói là đấu đá lung tung.

    Mà dân thường nhìn thấy bọn họ trên xe ngựa như vậy thì tuyệt đối là sợ tránh không kịp.

    Hoắc Vũ Hạo vẫn nhắm mắt lại, không có bất cứ động tĩnh gì, Hòa Thái Đầu ngồi ở bên cạnh hắn tự nhiên cũng không lên tiếng. Hoàng Chinh nhìn hai người, cũng không có đáp lời. So sánh với một chiếc xe ngựa khác, bọn họ bên này cũng an tĩnh hơn. Hơn nữa xe ngựa giảm xóc, hiệu quả cách âm cũng rất tốt. Cũng không có một thanh âm truyền ra.

    Bất quá, ngoài mặt an tĩnh, Hoắc Vũ Hạo thật sự bình tĩnh như vậy sao? Sự thật ngược lại. Hắn lúc này đang không ngừng đề tụ tinh thần lực của mình.

    Ở trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo, cả người hắn cũng tiến vào trong một loại trạng thái kỳ diệu. Bên trong Tinh Thần Hải mênh mông vô ngần nổi sóng mãnh liệt. Nhưng nước biển cũng đã biến thành Kim Ngân song sắc. Đây là sau khi hắn hoàn thành giác tỉnh bản thể vũ hồn lần thứ hai mới xuất hiện. Nước biển song sắc mỗi một lần dâng lên, mang theo bọt sóng hơi dừng lại ở trong không trung. Nhìn không thấy giới hạn, trên mặt biển thỉnh thoảng xuất hiện từng đợt từng đợt song sắc lướt qua.

    Bầu trời Tinh Thần Hải, lúc này đang có một viên quang cầu trắng noãn treo cao phía trên tản ra ánh sáng nhàn nhạt, quang cầu này cũng không phải là rất tròn, mà hình có chút giống trứng. Ánh sáng lúc sáng lúc tối, tràn đầy hơi thở sinh mệnh.

    Bên trong Tinh Thần Hải, mấy đạo thân ảnh lẳng lặng trôi lơ lửng trên mặt biển.

    Băng Đế là hình tượng Băng Bích Đế Hoàng Hạt như cũ, nhưng ở bên trong Tinh Thần Hải này, thân thể của nó lại dài trăm trượng, hột xoàn Băng Tinh đẹp mắt cùng đuôi dài màu xanh biếc kia, huyễn lệ chói mắt.

    Đang lơ lửng ở bên cạnh Băng Đế, Tuyết Đế đã vừa tám, chín tuổi. Trạng thái nàng tám, chín tuổi, đã hết sức xinh đẹp. Trắng noãn đến hạt bụi nhỏ cũng không thể ở gần. Trên khuôn mặt đẹp cười nói tự nhiên, thỉnh thoảng khẽ tựa vào trên người Băng Đế, tựa hồ như đang thấp giọng nói gì đó.

    Thể tích lớn nhất không phải là Băng Đế mà là Thiên Mộng Ca kia đang lười biếng nằm ở trong Tinh Thần Hải.

    Tinh thần lực ban đầu của Hoắc Vũ Hạo cơ hồ tất cả đều là của Thiên Mộng Băng Tằm cho, là vì Thiên Mộng Băng Tằm tồn tại, mới làm Linh Mâu vũ hồn kia của hắn biến đổi. Mặc dù hiện tại cảnh giới tinh thần của hắn đã tăng lên cực cao, nhưng độ phù hợp cùng Thiên Mộng Băng Tằm vẫn là cao nhất. Thiên Mộng Băng Tằm vẫn du lịch ở bên trong Tinh Thần Hải của hắn như cũ, hết sức thư thái.

    Bất quá, cảm xúc thực tại lúc này của Thiên Mộng Băng Tằm có chút không tốt, trộm mắt thấy một bên Tuyết Đế cùng Băng Đế, trong tâm thực có chút ủy khuất!

    Sau đại nạn lần trước, Tuyết Đế hóa thành Hồn Linh, Băng Đế cũng cùng nó ngủ say. Nhưng cũng chính lần đó đã cho quan hệ giữa hắn và Băng Đế rốt cục nhích gần một chút.

    Lúc này, Băng Đế đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt đối với nó vẫn giống như trước đây không chút thay đổi. Cho dù là Tuyết Đế đã mất đi phần lớn trí nhớ, nàng vẫn thà rằng cùng Tuyết Đế thân thiết cũng không để ý mình, điều này làm cho Thiên Mộng Băng Tằm có thể nào không buồn bực đây?

    “Thiên Mộng, Vũ Hạo như vậy thật sự có thể không? Có bị nguy hiểm hay không?” Thanh âm Băng Đế trong trẻo lạnh lung, hết sức dễ nghe.

    Thiên Mộng Băng Tằm lười biếng nói: “Không có chuyện gì. Cảnh giới linh hồn của hắn đã vượt qua trạng thái mạnh nhất của ta lúc đầu. Vừa dung hợp tinh thần lực của ta. Hiện tại đối với hắn mà nói, là thân thể không chịu nổi tinh thần lực. Sẽ không có vấn đề thiếu thốn tinh thần lực. Hắn bây giờ thuần túy dùng tinh thần lực đi làm chuyện, cũng không phải là thông qua tinh thần lực trực tiếp tấn công người khác. Không có việc gì, tạm thời chia lìa một phần ra ngoài mà thôi. Cho dù không về được, cũng sẽ không làm hắn bị thương.”

    Băng Đế hừ một tiếng, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, một chút cũng không nóng nảy.”

    Thiên Mộng Băng Tằm nói: “Ai, ta cũng không muốn sống, còn gấp làm gì a! Mà cho dù Vũ Hạo có chuyện gì thật, ta cùng hắn chết là được.”

    Băng Đế có chút sửng sốt: “Không muốn sống? Ở trên thế giới này, còn có ai hiểu hơn ngươi chết tử tế không bằng chối cãi đạo lý sống sao? Ngươi cũng nhơn nhớt méo mó sống trăm vạn năm, còn sẽ có ý niệm không muốn sống trong đầu.”

    Thiên Mộng Băng Tằm thiếu chút nữa tức hộc máu: “Ta nói Băng Nhi ngươi thì không thể đối tốt với ta a! Giữa chúng ta nhất định là khác phái. Ngươi và Tuyết Đế không thể nào có cái gì. Tại sao vẫn cùng nàng dây dưa ở chung một chỗ a! Ta đối với ngươi tốt như vậy, ta đã nói với ngươi, ta lần này thật đúng là trời sinh không thể yêu. Ta đã biến thành Hồn Linh của Vũ Hạo. Hồn Linh ta cẩn thận cảm thụ. Coi như là ta xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Vũ Hạo. Ngươi cũng không thương ta như vậy, nói không chừng ngày nào đó ta thà đi tìm chết.”

    Băng Đế tức giận nói: “Ngươi đừng có cái kiểu này. Đừng tưởng rằng lần trước ngươi đại nghĩa lẫm nhiên một phen, ta liền thích ngươi. Xem cái bộ dạng ngu xuẩn kia của ngươi, Băng Tằm nhất tộc các ngươi trời sinh chính là thức ăn của Băng Bích Hạt nhất tộc chúng ta. Ta và ngươi, tuyệt đối không thể nào.”

    Nghe lời của Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm không hề phản bác, mà trở nên trầm mặc. Thân thể lười biếng cũng quay đầu đi chỗ khác, không có mở miệng nữa.

    Trong cặp mắt màu vàng kia của Băng Đế, tâm tình hơi chút giật mình, cái đuôi khổng lồ nhẹ nhàng nâng lên, định rút ra đánh ở trên Tinh Thần Hải, giống như là đang phát tiết cái gì. Một đôi chân trước có chút thị uy dường như hướng Thiên Mộng Băng Tằm giơ giơ. Nhưng cuối cùng không có xuống tay với nó.

    Cái người đần này! Ta làm sao lại muốn thích nó. Ta là Băng Bích Đế Hoàng Hạt cao quý, ta làm sao có thể thích một con Băng Tằm.

    Băng Đế trong lòng mãnh liệt nói với bản thân mình, nhưng không biết tại sao, Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên trầm mặc làm nó hết sức phiền não.

    Tuyết Đế bên cạnh đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy trong suốt.

    Băng Đế ngẩn ngơ, ở trong đầu nó, phảng phất lại nhớ tới lúc ban đầu ở Hạo Thiên Bảo, nó đang nhớ lại rất nhiều, rất nhiều. Đang nhớ lại đại trùng tử kia phản bác vô nghĩa, cũng đang nhớ lại lời cuối cùng Tuyết Đế nói.

    Chẳng lẽ, ta thật đã…

    Đang lúc ấy thì ở trên bầu trời Tinh Thần Hải có quầng sáng phát ra, cái có hình dáng trứng kia lặng lẽ bể nát, một đạo quang ảnh cũng từ trong đó giãn ra.

    “Thình thịch, thình thịch, thình thịch!” Tiếng tim đập rõ ràng có lực, có tiết tấu. Thân ảnh trên không trung kia chậm rãi trôi đến trước mặt Băng Tuyết nhị đế cùng Thiên Mộng Băng Tằm.

    “Cảm thụ một chút khí tức của ta xem thế nào.” Trên không trung rơi xuống, chính là bộ dáng của Hoắc Vũ Hạo. Chỉ bất quá, cái này tựa hồ hoàn toàn là do tinh thần lực ngưng kết mà thành hắn, toàn thân cũng hiện ra một loại băng màu trắng, giống như là dùng Băng Tinh điêu khắc mà thành, thân thể chung quanh cũng tràn ngập màu vàng nhạt sáng bóng.

    Thiên Mộng Băng Tằm rốt cục cũng mở miệng lần nữa, đỉnh đầu khổng lồ vung lên, tiến tới trước người Hoắc Vũ Hạo, tán thưởng nói: “Đẻ trứng hóa thân pháp. Không tệ, không tệ. Ngươi đã có thể đem tinh thần lực hoàn toàn phát huy cảnh giới hữu hình vô chất. Tạm thời chưa tới cảnh giới hữu hình hữu chất. Bất quá, ngươi nhớ kỹ, thời gian không thể lâu. Tuy nói cho dù phân thân tinh thần này bị tổn hại hết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bản thân ngươi. Nhưng vẫn sẽ làm ngươi mất đi trí nhớ trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa Tinh Thần Hải bị thương nặng. Ít nhất phải khôi phục ba tháng mới có thể trở lại trạng thái bình thường. Cho nên, trong vòng một canh giờ ngươi nhất định phải trở lại. Đồng thời, bản thể không thể vượt qua không gian. Nhớ chưa?”​
     
    pandora3 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Đường Môn
    (Đấu La Đại Lục II)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 628: Đại màn kéo ra (trung)

    Nhóm dịch: truyen.org
    Nguồn: truyen.org



    Translator: Nấm Linh Chi

    Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: “Yên tâm đi, Thiên Mộng ca, ta tự có chừng mực! Ta rất mong đợi, trong chuỗi trận đấu tối nay này, chúng ta đến tột cùng có thể chiếm bao nhiêu trận so đấu nặng. Chuỗi trận này, đến tột cùng ai là nhân vật chính.” Nói tới đây, trên mặt hắn toát ra nụ cười nồng đậm.

    Nhìn Thiên Mộng Băng Tằm đầu to đối diện, hắn truyền qua một ý niệm. Bởi vì đang đưa lưng về phía Băng Đế, Băng Đế cũng không biết.

    Hiện tại Hoắc Vũ Hạo đã sớm không phải là tiểu tử ban đầu kia cần Băng Đế cùng Thiên Mộng che chở. Hắn bây giờ, đã dần dần trưởng thành, nhất là ở mặt tinh thần lực này, đã không thua gì mấy vị hồn thú cường đại mười vạn năm, trăm vạn năm này.

    Trong mắt Thiên Mộng Băng Tằm dị quang chợt lóe, nhẹ nhàng hướng Hoắc Vũ Hạo gật đầu, khóe miệng hé ra, lộ ra một nụ cười băng tằm.

    Xe ngựa xa hoa của Tịch Thủy Minh rốt cục cũng ngừng lại. Lúc này, cả đoàn ngựa thồ đã đi tới giao lộ phía Tây cách ngoài Minh đô năm dặm.

    Hoắc Vũ Hạo tựa hồ đúng lúc tỉnh lại, mở hai mắt ra, ánh mắt của hắn hơi hơi có chút mê man. Nhưng người nào cũng không chú ý tới, ở chỗ mi tâm của hắn, một đoàn quang văn vặn vẹo lặng lẽ trượt ra, trong giây lát biến mất không thấy.

    “Đến.” Phía ngoài có tiếng âm truyền đến.

    Hoàng Chinh xuống xe đầu tiên, Hòa Thái Đầu theo sát phía sau, trước tiên đem xe lăn của Hoắc Vũ Hạo đi xuống dưới, sau đó lại đem hắn ôm đến xe lăn ngồi.

    Hoắc Vũ Hạo ánh mắt hơi lộ ra vẻ có chút dại ra, nhưng gió đêm thổi đến, rất nhanh liền biến trở về bình thường.

    Hai mắt híp lại, tinh thần dò xét khuếch tán ra, Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cả kinh, tối nay, kích thước thật là to a!

    Ở trong cảm giác của hắn, chung quanh có ít nhất mấy ngàn người. Chia làm ba bộ phận rõ ràng, bị vây ba hướng. Bọn họ bên này coi như là một hướng. Khác hai phe lớn nhất ngay tại màu sắc y phục của nhân viên.

    Trong đó, Tịch Thủy Minh ở trận doanh phía trước bên trái, là một đám người mặc trang phục màu trắng cùng những người khác, bầy phía trước bên phải thì y phục lấy màu vàng làm chủ.

    Thần An lúc này đã nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới, thấp giọng giới thiệu: “Hôm nay người cấp cao của tam đại thế lực dưới lòng đất cơ hồ cũng đến. Ba bên đều rất coi trọng cuộc tranh tài. Trận cuối cũng phái ra đội hình mạnh nhất. Mặc y phục màu trắng, là người của Áo Đô thương hội, y phục màu vàng còn lại là Bình Phàm Minh. Ngoại trừ ba bên chúng ta, còn mời danh môn vọng tộc nổi danh nhất Minh đô tới ngắm một chút.

    Lần này còn có một nhóm hào khách tham đánh cuộc tự mình đến tham dự trận chung kết cuối cùng này. Ba bên chúng ta bị yêu cầu không được vượt qua một ngàn người, còn lại, chính là chút ít người đang xem cuộc chiến ở chỗ này.

    Dù sao hết thảy cũng lấy công bằng làm nguyên tắc tiến hành tranh tài, cho nên ba vị cứ yên tâm.”

    Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo khẽ giật, không biết tại sao, hắn cảm giác được nếu bàn về trình độ công bằng cuộc so tài của tam đại thế lực dưới lòng đất còn trên cả cuộc thi thanh niên Hồn Sư tinh anh cao cấp toàn đại lục. Lúc đầu không có người trọng tài thì ở làm việc ở trong tối rất phiền toái. Có lẽ, muốn có lợi ích tuyệt đối lúc trong thế giới ngầm này thì ít nhiều chuyện xấu chuyện tốt.

    Ba người được Thần An hướng dẫn, cùng với một đám hộ vệ áo đen của Tịch Thủy Minh, đi vào phía trong.

    Ngoại ô phía Tây* này, cái sân cũng không hề đơn sơ. Bên ngoài là xe ngựa của tam đại thế lực dưới lòng đất, đem tấm chắn vòng lên toàn bộ sân hơn vạn mét vuông này, phía xa còn có người phong tỏa đường đi của tam đại thế lực dưới lòng đất, không để cho người đi đường bình thường nhích tới gần.

    *Nấm: Vài chương trước mình có dịch nhầm “Ngoại ô phía Tây” thành “Giao lộ phía Tây” vì từ Hán Việt dễ nhầm lẫn, xin lỗi các bạn.

    Bên trong thì có từng vòng bậc thang hướng về phía trước đài chiến. Nơi quan sát trận chiến cũng giống như trước, chia làm ba khu vực, ngồi áp chót phía trên chính là chia ra cho khách quý của tam đại thế lực. Ở nơi này còn có ít bậc thang nội bộ, làm thành một vòng tròn nhìn ra đài chiến. Khu vực để cho những người quan trọng xem trận chiến này thì gần, chính là khu vực xem chiến của những quý tộc nổi danh là Hồn Sư, Hồn Đạo Sư như lời Thần An nói.

    Khiến người ta kinh ngạc chính là nơi so tài.

    Đài chiến này nếu để cho Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu đánh giá thì quả thực chính là phiên bản khác của cuộc thi thanh niên Hồn Sư tinh anh cao cấp toàn đại lục. Đường kính cũng hơn trăm mét chung quanh nhìn qua cũng có bố trí Hồn Đạo Hộ Tráo.

    Buồn cười nhất chính là ở xung quanh đài chiến, cũng có ba khu nghỉ ngơi thế nhưng lại chia ra ba phương hướng bất đồng, nếu như nhìn thẳng sẽ là một tam giác đều.

    Hoắc Vũ Hạo bọn họ đã được dẫn tới trong khu nghỉ ngơi của Tịch Thủy Minh. Bên này Nam Cung Oản, Tam trưởng lão cũng đồng thời đi vào ngồi.

    Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Tịch Thủy Minh, hay nói đúng hơn là Thánh Linh Giáo này cũng chỉ có hai người bọn họ tới, tên cấp cao có ở đây không? Tịch Thủy Minh một vốn một lời, coi trọng trình độ của lần tranh tài này, phải có nhiều người đến xem hơn mới đúng.

    Lúc này, đám đông trước mặt có tiếng động lớn, trước khi bắt đầu tranh tài cũng không có người dẫn chương trình. Những khách quý ngồi ở thính phòng cùng mọi người trò chuyện với nhau, một chiếc hồn đạo đèn nhỏ sáng ngời chiếu rọi ánh sáng xuống. Những hồn đạo đèn này ở phía cao trên không trung cung cấp đầy đủ ánh sáng.

    Thấy những thứ này, Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cảm khái. Hồn đạo khí ứng dụng cho dân thường trong sinh hoạt, ai cũng không làm tốt bằng Nhật Nguyệt đế quốc. Ở phương diện này, tam quốc trên Đấu La đại lục cũng đều chênh lệch cả thời đại a! Muốn đuổi kịp cũng không phải mỗi lực lượng cá nhân có thể làm được, lại càng không thể trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Hiện tại bọn họ đã ý thức được, phương diện có thể truy đuổi cũng chỉ có thể là ở phương diện quân sự.

    Tam trưởng lão thấp giọng cung kính nói: “Nghe nói lần này bọn họ cũng mời Hồn Đạo Sư cấp chín trấn giữ. Lần này trong bảy tên giám khảo cũng có ba người của bọn họ, chúng ta cũng chỉ có hai người. Có vấn đề gì hay không?”

    Nam Cung Oản cười lạnh một tiếng, nói: “Không sợ. Chờ chút nữa Phó giáo chủ mang Đại ca, Tam đệ cùng Ngũ đệ, Lục đệ tới đây, bọn họ có mà sợ ngất? Nếu như không phải để mặt mũi cho hoàng thất Nhật Nguyệt đế quốc, Áo Đô thương hội nho nhỏ cùng Bình Phàm Minh kia làm gì có tư cách tranh tài cùng chúng ta? Ích lợi của lần tranh tài này rất quan trọng. Giáo chủ muốn chúng ta nghiêm túc làm việc theo quy củ. Bất quá, có Phó giáo chủ ở đây thì có biến cũng không hẳn là vấn đề lớn. Bản thân ta muốn nhìn bọn họ mượn hơi mấy người kia có thật dám đối mặt chúng ta hay không.”

    Khóe miệng Tam trưởng lão cũng hiện ra một tia cười lạnh, khe khẽ gật đầu.

    Mặc dù Hoắc Vũ Hạo ánh mắt thì bình tĩnh nhưng lại rất cẩn thận quan sát xung quanh, nghe Nam Cung Oản nói chờ một chút còn có cấp cao Thánh Linh Giáo tới, hắn cũng không khỏi âm thầm vui mừng trong lòng. Điều sợ là thực lực và nội tình Thánh Linh Giáo. Điều vui chính là thực lực Thánh Linh Giáo tất nhiên sẽ bị phân tán. Đến lúc đó, bọn họ sẽ hành động.

    Lúc này, người của ba bên tựa hồ cũng đã đến đủ. Có người đi tới hướng Nam Cung Oản hỏi thăm mấy câu, sau khi xác nhận thì rất nhanh, ánh đèn cũng tập trung ở trên đài tranh tài. Trên đài tranh tài cũng thêm một người.

    Người này thân hình cao lớn, tướng mạo hết sức anh tuấn. Thân mặc một lễ phục màu đỏ thẫm hoa lệ, tóc vàng chải cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt như có điện.

    “Chào mọi người, ta là người chủ trì trận chung kết lần này, Lộ Kỳ.” Người chủ trì này thanh âm rất chính xác, trong trẻo có từ tính, kết hợp với dung mạo anh tuấn kia, rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.

    Bất quá, Hoắc Vũ Hạo đã dùng tinh thần dò xét để ý hắn. Đây chỉ là người bình thường mà thôi, trên người đến một điểm hồn lực dao động cũng không có.

    “Hôm nay là trận chung kết cuối cùng của cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô. Toàn bộ chín người dự thi đều được Bình Phàm Minh, Áo Đô thương hội cùng Tịch Thủy Minh chia ra tiến cử. Ta tin những người xem cũng đã rất quen thuộc tư liệu về chín người dự thi. Ta không lắm lời nữa. Phía dưới, cho mời ba vị hội trưởng làm chủ cuộc so tài lần này Bình Phàm Minh, Áo Đô thương hội cùng Tịch Thủy Minh lên đọc diễn văn.”

    Dưới đài, trong khu nghỉ ngơi của Tịch Thủy Minh.

    Nam Cung Oản sắc mặt âm trầm tự nhủ: “Không biết sống chết.” Vừa nói hắn vừa vươn người đứng dậy, đi hướng tới đài.

    Tam trưởng lão cũng cười lạnh liên tục, “Bình Phàm Minh nhỏ bé muốn chơi loại xếp hạng xiếc này ư, thật là muốn chết. Nghĩ là Bình Phàm Minh có thể che chở được hắn sao?”

    Mấy người Hoắc Vũ Hạo giờ mới hiểu được, thì ra Nam Cung Oản tức giận là bởi vì người chủ trì kia lúc ghi tên mà lại đem Tịch Thủy Minh đặt ở cuối cùng.

    Bình Phàm Minh một tay khống chế mọi nghề nghiệp ở Minh đô, có loại người chủ trì mới này cũng rất bình thường. Bất quá, người chủ trì này hành động như vậy mà lại coi như bình thường a! Tà Hồn Sư bảo thủ, từ ý nghĩ của hắn ta quả nhiên là không thể dùng ánh mắt thường nhân mà đối xử.

    Nam Cung Oản cũng không hiển lộ tu vi của hắn, mà từng bước từ cầu thang đi tới trên đài. Hai hướng khác cũng có hai người khác đi tới.

    Áo Đô thương hội bên kia là một gã trung niên tuổi chừng bốn mươi, mặc áo khoác màu tím, tướng mạo đường đường. Mơ hồ như có vị thượng giả uy thế. Chẳng qua nếu như nhìn người thì rất khó tưởng tượng người này là đầu não đám đạo tặc, sát thủ thế lực ngầm. Ngược lại giống như một gã quan viên hơn. Người này trên đường đi tới, long hành hổ bộ, tinh quang trong mắt lóe lên.

    Từ trên người hắn tản mát hồn lực dao động, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, người này tu vi ít nhất cũng là bát hoàn trở lên, hắn cố ý áp chế hơi thở của mình, nhưng khoảng cách tới Phong Hào Đấu La hẳn là còn có chênh lệch.

    So sánh với người của Áo Đô thương hội thì cái vị lên đài bên kia của Bình Phàm Minh càng làm cho người ta chú ý.

    Đó là một cô gái người mặc đồ màu đỏ thẫm, khoảng cách xa nhìn qua cực đẹp, bộ tóc màu nâu dài búi cao trên đỉnh đầu, trên đường đi tới, một bước ba dao động, thướt tha, thân thủ xinh đẹp nhưng tràn đầy vẻ thanh khiết, quả nhiên là người đẹp ở giữa vật tầm thường. Vòng eo mảnh khảnh, bờ mông sữa, cực kỳ mê người.

    Nàng này vừa lên đài, không biết có bao nhiêu người miệng đắng lưỡi khô, không hề chớp mắt. Tham gia cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô, Hoắc Vũ Hạo sớm đã hiểu rõ tam đại thế lực ngầm của Minh đô này, nam tử trung niên mặc áo khoác màu tím kia chính là hội trưởng yên tĩnh của Áo Đô thương hội, Lập Đồng, sau lưng của hắn là quân đội Nhật Nguyệt đế quốc. Mà bên kia, cô gái có vóc người xinh đẹp, mặt mũi thanh khiết nhưng nhìn không ra tuổi, là Minh Chủ Bình Phàm Minh, quản lý toàn bộ hoạt động nghề nghiệp của Minh đô, phần lớn là nghề ăn uống, Thượng Quan Vi Nhi.​
     
    pandora3 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Đường Môn
    (Đấu La Đại Lục II)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 629: Đại màn kéo ra (hạ)

    Nhóm dịch: truyen.org
    Nguồn: truyen.org



    Translator: Nấm Linh Chi

    Hoắc Vũ Hạo đã nghe Thần An nói, nữ nhân này rất lợi hại, không biết từng có bao nhiêu cường giả quỳ gối dưới váy nàng. Đừng xem nàng xinh đẹp động lòng người như thế, nhưng trên thực tế, ngay từ bốn mươi năm trước, nàng đã là chủ sự Bình Phàm Minh. Tuổi thật của nàng không ai biết. Tu vi thậm chí còn hơn cả hội trưởng Áo Đô thương hội An Lập Đồng. Có Bình Phàm Minh sau lưng, lại còn là giai cấp đại quý tộc Minh đô.

    Về phần Tịch Thủy Minh bên này, Minh Chủ Nam Cung Oản, bên ngoài, bọn họ đại biểu cho hoàng tộc đế quốc, bởi vì như thế nên Tịch Thủy Minh mới có thể kiêu ngạo trước mặt hai thế lực kia. Nhưng khác với hai đại biểu kia, tất cả đều có thực lực cực kỳ cường đại, đến cả hoàng tộc cũng không có biện pháp thâu tóm hoàn toàn. Mà Bình Phàm Minh cùng Áo Đô thương hội mặc dù mơ hồ biết Tịch Thủy Minh sau lưng có bóng đen Tà Hồn Sư, nhưng bởi có lợi ích riêng của mình khi làm đại biểu tập đoàn thập phần lớn, nên cũng không sợ.

    Nhờ có điều kiện tiên quyết đó mới có lần so tài này. Ngoài mặt, tam đại thế lực ngầm liên thủ thực lực, khởi xướng tiến hành cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô là vì tiền kiếm được từ trong tay đại lượng du khách đánh bạc. Mà trên thực tế, lần so tài này cũng là lá bài tẩy thời khắc trọng yếu của tam đại thế lực ngầm. Tịch Thủy Minh là muốn gần một bước khống chế thế lực ngầm trong tay, mà Áo Đô thương hội cùng Bình Phàm Minh thì mơ hồ sẽ liên thủ đối kháng bọn họ.

    Sau lưng ba thế lực thương thảo lẫn thỏa hiệp, mới có cuộc thi “công bằng” này. Đúng như Hoắc Vũ Hạo cảm giác được, nếu bàn về công bằng, tam đại thế lực ngầm này tiến hành cuộc thi thậm chí nếu so với cuộc so tài bên ngoài càng thêm công bằng. Vô số ánh mắt đang ngó chừng cuộc tranh tài này đây.

    Về phần tiến hành cuộc so tài đối với tam đại thế lực ngầm mà nói, lợi ích lớn nhất là cái gì? Cũng chỉ có cao tầng chân chính của tam đại thế lực ngầm mới biết được. Đó chính là khống chế buôn lậu kim loại hiếm.

    Mặt ngoài Nhật Nguyệt đế quốc nghiêm cấm mua bán kim loại hiếm, cũng bởi vì như thế, giá tiền kim loại hiếm cao chứ không thấp. Có thể nói là bởi vì Nhật Nguyệt đế quốc khống chế mà thành. Dưới tình huống như vậy, buôn lậu kim loại hiếm biến thành món lãi kếch sù vơ vét của cải. Số tiền kia không thể kiếm ở bên ngoài, dùng để buôn lậu kim loại hiếm thì số lượng cũng không thể nhiều. Nhưng nhất định phải kiếm tiền.

    Hoàng thất, quân đội, quý tộc, ai lại không muốn cắn một miếng bánh ngọt khổng lồ này đây? Lúc trước bọn họ đều làm như vậy.

    Nhưng thay đổi theo thời gian, Thái Tử Từ Thiên Nhiên sau khi lên đài nhất thời phát hiện tệ nạn này kéo dài lâu ngày đã thành chuyện xấu xa. Ba bên buôn lậu đưa đến hỗn loạn làm số lượng kim loại hiếm bán ra vượt xa số lượng Nhật Nguyệt đế quốc muốn khống chế. Dưới sự tức giận, Từ Thiên Nhiên lúc này mới quyết tâm thay đổi.

    Hoàn toàn thủ tiêu hiển nhiên là không thể, càng áp chế thì hậu quả ngược lại càng lợi hại, huống chi hắn bây giờ còn không thể du ngoạn sơn thuỷ đại bảo, tất nhiên không dám đắc tội quân đội và đại quý tộc. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, vị thái tử điện hạ này mới thôi động thế lực ngầm lần này

    Lần so tài này, ai có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, như vậy, buôn lậu kim loại hiếm đã bị bên độc nhất vô nhị kia hoàn toàn khống chế. Dĩ nhiên, nhà này cũng nhất định phải đem vốn khống chế thế lực địa ngầm bàn giao cho hai phe khác. Coi như là hết sức được công bằng.

    Mà so sánh với những nghề khác mà nói buôn lậu kim loại hiếm thật sự là món lãi kếch sù quá hấp dẫn. Ba bên cũng là tranh giành từng tấc đất. Cho nên mới tiến hành cuộc thi giải thưởng lớn như thế.

    Dĩ nhiên, những điều này đều âm thầm tiến hành. Đừng nói Hoắc Vũ Hạo không biết, thậm chí bao gồm cả vị Tam trưởng lão kia và đệ tử Hoàng Chinh tất cả cũng không biết.

    Đối với Từ Thiên Nhiên mà nói, đây là kiểm soát thế lực ngầm một lần nữa, buôn lậu kim loại hiếm nhất định hắn phải nắm trong tay. Làm sao để bắt? Đương nhiên là thông qua Tịch Thủy Minh, hoặc nói là thông qua Thánh Linh Giáo. Chỉ là tình thế bắt buộc!

    Người chủ trì Lộ Kỳ mỉm cười đứng một bên, dẫn người đứng đầu tam đại thế lực ngầm tới giữa đài tranh tài.

    “Phía dưới, mời ba vị hội trưởng đọc diễn văn. Đầu tiên, chúng ta xin mời Minh Chủ Tịch Thủy Minh, Nam Cung Oản tiên sinh đọc diễn văn.”

    Nam Cung Oản mặc dù trong lòng sớm đã có sát ý, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra, thản nhiên nói: “Cuộc thi lần này là do chúng ta ba bên liên thủ làm chủ, cho tới bây giờ, coi như là vì nghiệp cá độ đế quốc cống hiến một phần thành tích không tầm thường. Trận chung kết hôm nay Tịch Thủy Minh chúng ta bắt buộc phải có, ta cũng tin tưởng tuyển thủ của chúng ta có năng lực như thế. Vô địch, tất nhiên là Tịch Thủy Minh. Đặt cược chưa các bằng hữu, không cần phải suy nghĩ nhiều.”

    Nói xong câu đó, hắn lui về phía sau một bước, tỏ vẻ đã xong.

    Người thứ hai mở miệng chính là hội trưởng Áo Đô thương hội An Lập Đồng, liếc Nam Cung Oản một cái, An Lập Đồng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Xem ra, Nam Cung Minh Chủ rất có lòng tin a! Bất quá ta không cho là như vậy. Lần này đại biểu Áo Đô thương hội chúng ta tham gia thi đấu, cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ giới Hồn Sư, ta đối với bọn họ có lòng tin tuyệt đối. Ta đại biểu Áo Đô thương hội, đặt cược mười vạn kim hồn tệ trên người bọn họ. Chỉ cần trong bọn họ có người có thể thắng cuộc tranh tài, mười vạn kim hồn tệ này sẽ mang đến tiền lời, đem tất cả tiền thuộc về chúng ta quay lại.”

    Lời vừa nói ra, vô số người hít vào khí lạnh. Mười vạn kim hồn tệ a! Cho dù tỉ lệ đặt cược chỉ có một đấu một, đó cũng là tiền thưởng mười vạn kim hồn tệ. Đây cũng là mấy chữ làm người ta có thể điên cuồng.

    Ban đầu, Tuyết Đế Hồn Linh kia tồn tại cũng không thể ra giá kinh khủng như thế. Mười vạn kim hồn tệ này đối với số tiêu xài khổng lồ của Hồn Đạo Sư mà nói, tuyệt đối là lực hấp dẫn không gì sánh kịp. Áo Đô thương hội không chỉ là thể hiện đại khí của cải của bọn hắn đồng thời cũng thể hiện nội tình bọn hắn thâm hậu cùng với quyết tâm chiến thắng, còn có không ít khách cũng bắt đầu có khuynh hướng đổ vào cửa bọn họ.

    Đang lúc ấy thì vị mỹ nữ không biết bao nhiêu tuổi, Minh Chủ Bình Phàm Minh Thượng Quan Vi Nhi khẽ cười một tiếng, đi tiến lên, nói: “Hai vị cũng tràn đầy lòng tin a! Tiểu muội cũng không thể hạ xuống sau mọi người, không phải sao? Chúng ta cũng không có đại khí như Bình Phàm Minh Áo Đô thương hội. Mười vạn kim hồn tệ chúng ta không có, có cũng không bỏ ra được. Nhưng Bình Phàm Minh chúng ta có mỹ nữ. Nếu vị nào Hồn Sư bên này đạt được chức vô địch cuối cùng. Tùy ý chọn lựa trong mấy vạn mỹ nữ Bình Phàm Minh ta. Đồng thời, ta còn lấy ra ba vị có thượng cổ huyết mạch Long Nữ làm nữ đầy tớ. Long Nữ còn nguyên là xử nữ nha.”

    Long Nữ? Nghe được hai chữ này, trong đầu Hòa Thái Đầu còn mơ hồ. Hoàng Chinh, Mặc Khắc tất cả đều có vẻ mặt không giải thích được. Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng đã trợn mắt há mồm.

    Thân là đối tượng bồi dưỡng đầu tiên trong kế hoạch Cực Hạn Đan Binh của học viện Sử Lai Khắc, hắn học tập mọi mặt kiến thức. Đã từng đã nghe một vị lão sư nói về Long Nữ này.

    Long Nữ là cái gì? Thật ra là một loại sinh vật đặc thù nửa người nửa thú. Phàm là Long Nữ, hình thái cũng là cô gái tướng mạo cực đẹp. Nhưng khắp trên người toàn là lân phiến, chỉ có bộ mặt giống nhân loại.

    Khi nàng ở thời điểm động dục, lân phiến trên người mới có thể biến mất. Mà lúc này đây, Long Nữ đem tuyệt sắc của mình hoàn toàn thể hiện ra.

    Thay vì giao hợp như loài người, lại có thể hấp thu Long Huyết tinh hoa trong cơ thể. Do đó hoàn toàn thay đổi thể chất bản thân. Cũng làm cho huyết mạch của mình có hơi thở Long Huyết, tất nhiên có thể xúc tiến vũ hồn của mình tiến hóa một lần, hơn nữa là tiến hóa tốt.

    Bất quá, số lượng Long Nữ cực kỳ ít ỏi, chỉ có ở trong thâm sơn đầm lầy mới có thể tìm thấy. Hơn nữa, trên người các nàng đều có vận rủi nguyền rủa. Thứ nhất, bắt các nàng, tất nhiên sẽ bị nguyền rủa, chết là không thể nghi ngờ. Vì vậy, có thể tìm được các nàng, hơn nữa có người can đảm xuống tay với bọn họ chính là ít lại càng ít.

    Mà Bình Phàm Minh lại có thể tìm đến ba Long Nữ, Hoắc Vũ Hạo quả thực là không thể tưởng tượng nổi a!

    Long Nữ đối với bọn hắn, người mà bản thân vũ hồn cũng đã rất cường đại mà nói, tính bổ ích cũng không quá rõ ràng. Nhưng đối với Hồn Đạo Sư mà nói, chính là bảo vật vô giá.

    Rất nhiều Hồn Đạo Sư bởi vì vũ hồn bản thân không ưu tú, cũng phải thông qua các loại dược vật mới trở nên mạnh mẽ. Mà dược vật tất nhiên chứa đựng tạp chất, sau khi làm tu vi của bọn họ tăng lên tới trình độ nhất định, sẽ rất khó tiến bộ nữa. Thậm chí còn có thể xuất hiện di chứng. Nếu như bọn họ có thể cùng một Long Nữ còn nguyên là xử nữ kết hợp, như vậy, những vấn đề này sẽ không còn là vấn đề. Long Nữ huyết mạch chẳng những có thể thanh trừ dược thừa lưu lại bên trong cơ thể của bọn họ, lại càng có thể làm cho vũ hồn bọn họ tiến hóa. Bọn họ ngày sau có thể tăng lên tới cửu hoàn.

    Không sai, mười vạn kim hồn tệ là một trăm triệu. Nhưng một trăm triệu kim tiền cũng chưa chắc mua được Long Nữ a! Long Nữ trong mắt Hồn Đạo Sư chính là bảo vật vô giá.

    Có kiến thức về Long Nữ, không cần Hoắc Vũ Hạo đi nói cho Hòa Thái Đầu, Hoàng Chinh. Người chủ trì Lộ Kỳ kia của Bình Phàm Minh đã sớm nói tới. Nghe lời của hắn, Hoắc Vũ Hạo có thể rõ ràng cảm giác được, Hoàng Chinh luôn luôn trầm ổn, hô hấp trở nên dồn dập. Hòa Thái Đầu thì ngược lại, biểu hiện rất bình tĩnh.

    Hoắc Vũ Hạo theo bản năng quay đầu lại nhìn Hòa Thái Đầu, Hòa Thái Đầu thanh minh, hai tròng mắt toát ra một nụ cười. Mặc dù không có nói gì nhưng đáp án đã rõ rành rành.

    Tiêu Tiêu, ngươi chọn Nhị sư huynh bầu bạn, thật sự là chọn đúng người a!

    Tam đại thế lực ngầm trước sau ra chiêu. Không thể nghi ngờ, tất cả danh tiếng cuối cùng đều bị Bình Phàm Minh Minh Chủ Thượng Quan Vi Nhi đoạt đi.

    Nam Cung Oản sắc mặt một mảnh xanh mét. Bất quá, vào lúc này, hắn hiển nhiên sẽ không đứng ra nói lại lần nữa. Hơn nữa, Tịch Thủy Minh lấy định trang hồn đạo đạn pháo cấp chín làm phần thưởng cũng không thể nói ra được.

    Ba người nắm quyền đã chứng minh một chuyện, muốn ép giá cao, sẽ phải xuất thủ sau.

    Nam Cung Oản sắc mặt xanh mét trở lại khu nghỉ ngơi, quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nói: ” Thời điểm động thủ cuối cùng, hãy làm hết sức giết chết người của bọn họ. Tùy ngươi dùng cái gì có thể, nếu xảy ra chuyện, chúng ta chịu trách nhiệm. Người trẻ tuổi, nếu làm tốt, sau lần so tài này tất nhiên sẽ cho ngươi hưởng vô tận chỗ tốt. Long Nữ theo lời Thượng Quan Vi Nhi kia, lão phu sẽ vì ngươi chuẩn bị một cái.” Hoắc Vũ Hạo có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Nam Cung Oản nhìn mình tốt như thế. Bất quá, cũng khó trách hắn như vậy. Lần trước tranh tài mình đánh bại Mặc Khắc, thể hiện ra thủ đoạn Tà Hồn Sư nên hắn đối với mình tràn đầy lòng tin.​
     
    pandora3 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Đường Môn
    (Đấu La Đại Lục II)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 630: Nhật Nguyệt Thần Châm (thượng)

    Nhóm dịch: truyen.org
    Nguồn: truyen.org



    Translator: Nấm Linh Chi

    Khe khẽ gật đầu, Hoắc Vũ Hạo không nói gì nhưng ánh mắt hết sức kiên định. Bất quá, Nam Cung Oản không biết, con ngươi kiên định kia không chỉ nhằm vào vốn cuộc tranh tài.

    Kế tiếp là giới thiệu bảy người trọng tài.

    Bảy người trọng tài tất cả đều là Hồn Đạo Sư cao cấp, trong đó, có ba vị Hồn Đạo Sư cấp chín, còn thừa lại bốn vị tất cả đều là cấp tám. Bảy người này vừa lên đài, lập tức tràn đầy khí thế.

    Bọn họ lên tiếng rõ ràng không có nặng như mùi thuốc súng. Hơn nữa là vì tính công bằng cuộc thi, nên không có thừa lời khích lệ chín tuyển thủ dự thi.

    Bảy vị trọng tài đang ở trên đài tranh tài, bảy cái ghế lớn đã sớm đem tới.

    Ở trên đài so đấu rộng rãi này còn có chín cái bàn chế luyện hồn đạo khí. So sánh với bàn chế luyện sử dụng trong trận đấu lúc trước, chín cái trước mắt này riêng ở phương diện thể tích đã lớn gấp đôi rồi. Lúc này, nhân viên tam đại thế lực ngầm đang mang lên cho bọn họ dụng cụ chế luyện cùng với kim loại hiếm.

    Tranh tài chưa bắt đầu nhưng trên thực tế, ba bên đã triển khai thi đấu.

    Thông qua tinh thần dò xét quan sát chín cái hồn đạo khí bàn chế luyện kia, Hoắc Vũ Hạo tính cách trầm ổn như vậy cũng không khỏi rung động.

    Coi như là ban đầu ở Minh Đức Đường, hắn cũng chưa dùng qua nhiều trang bị phụ trợ như vậy, mỗi một loại cũng là dụng cụ chế luyện cực kỳ hoàn mỹ tinh vi. Có những thứ này, ở thời điểm chế luyện hồn đạo khí, chẳng những tốc độ, độ chính xác có thể tăng lên rất cao. Hơn nữa, cũng đồng thời có khả năng vượt cấp chế luyện.

    Về phương diện kim loại hiếm, thì lại càng cái gì cần có đều có. Có một số, thậm chí ngay cả Hoắc Vũ Hạo trước kia cũng chưa từng thấy.

    Tịch Thủy Minh lấy ra số lượng kim loại hiếm nhiều nhất, có khoảng sáu mươi bốn loại. Nhất thời, những thứ kim loại hiếm này tản mát ra hào quang dày đặc, so sánh trong ba người trọng tài của cuộc thi đã ngồi xuống cũng có hai mặt nhìn nhau, trong mắt thỉnh thoảng toát ra ánh tham lam.

    Thật nhiều tiền a! Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm ca ngợi tam đại thế lực ngầm, đồng thời cũng quay đầu nhìn Hòa Thái Đầu tiến hành trao đổi ánh mắt một lần nữa.

    Trước khi đến bọn họ đã có kế hoạch, ở trận chung kết cuối cùng này, bọn họ sẽ không còn giữ lại điều gì mà tiến hành tỷ thí. Mỗi người đều khảo nghiệm mình ở phương diện năng lực chế luyện hồn đạo khí. Đồng thời cũng là vì phần thưởng hậu hĩnh kia.

    Nếu như có thể đạt được chức vô địch cuối cùng thì còn được cung cấp một hồn đạo khí cấp chín, hơn nữa còn có cả định trang hồn đạo pháo cấp chín. Những thứ này đều là bảo vật mà kim tiền không cách nào mua được. Huống chi còn có một tấn các loại kim loại hiếm. Càng chưa từng thấy, lại càng hấp dẫn Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu bọn họ là Hồn Đạo Sư ưu tú như vậy. Lấy về cẩn thận nghiên cứu, nói không chừng còn có thể khai sáng bước phát triển hồn đạo khí mới.

    “Tốt lắm, thời khắc kích động tinh thần đã tới rồi. Ba bên chuẩn bị chế luyện hồn đạo khí. Đồng thời phía dưới, chúng ta sẽ mang lên phần thưởng vô địch cuộc thi lần này, để bảy vị trọng tài cùng bảo đảm. Phần thưởng này là chúng ta chuẩn bị cho người vô địch cuối cùng. Mời trọng tài trưởng cuộc so tài lần này, Hồn Đạo Sư cấp chín, phong hào Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm đại sư cho chúng ta xem phần thưởng cuối cùng.”

    Ngồi ở giữa bảy người trọng tài, một gã thân hình cao lớn đứng dậy, tay phải vừa nhấc, một điểm ngân quang phóng lên cao.

    Tựa hồ chỉ là một điểm màu bạc nhưng càng bay lên không trung thể tích càng nhanh chóng trở nên to lớn. Khi nó lên cao trăm mét đã biến thành một viên lấp lánh quầng sáng màu bạc.

    Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm? Hoắc Vũ Hạo trong lòng cả kinh.

    Thời điểm còn học tập ở học viện Sử Lai Khắc hắn đã nghe Phàm Vũ lão sư giảng qua một chút, đặc biệt phải chú ý đến Hồn Đạo Sư cấp chín của Nhật Nguyệt đế quốc. Trong đó bao gồm vị Tinh Không Đấu La này.

    Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm, Hồn Đạo Sư cấp chín, tu vi ước chừng ở chừng cấp chín mươi hai đến cấp chín mươi ba. Ở phương diện chế luyện hồn đạo khí, tuyệt đối là thiên tài. So với Minh Đức Đường Đường chủ Kính Hồng Trần cũng không kém nhiều. Am hiểu nhất là chế luyện các loại cao không hồn đạo khí. Cái phong hào Tinh Không kia cũng bởi vậy mà có.

    Giống như Hòa Thái Đầu đã từng phóng ra Đôi Mắt Sợ Hãi, chính là do vị Tinh Không Đấu La này chế tạo nên. Nghe nói, ở thời điểm hắn chiến đấu, thả ra hồn đạo khí có thể hóa thành mãn thiên tinh đấu*, tách ra thành lực công kích cường đại. Thậm chí còn có thể mượn thiên tượng tiến hành công kích. Hồn đạo khí tiêu biểu, tên là Thái Dương Thần Châm. Là hồn đạo khí lấy công kích làm chủ.

    *Mãn thiên tinh đấu: Hàng ngàn ngôi sao chiến đấu

    Trên bầu trời lúc này, quầng sáng màu bạc đã ổn định lại. Ngay sau đó, một đạo ánh sáng màu bạc từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước người Diệp Vũ Lâm. Vị Hồn Đạo Sư cấp chín này cũng không nói gì, hai tay làm ra một động tác. Nhất thời, lại có một quang cầu màu vàng nhạt xuất hiện trong ngân quang.

    Quang cầu này đường kính chừng một thước, từ từ dâng lên giống như một vầng Thái Dương. Cùng nó bay lên trên bầu trời kia là đoàn ngân quang. Nó bay đến bên cạnh vị trí quang cầu màu bạc kia.

    Hai cái quang cầu cứ như vậy ở trên bầu trời hô ứng lẫn nhau, bắt đầu xoay tròn xung quanh tâm, đan vào nhau ra một cái Kim Ngân song sắc quang cầu lớn hơn nữa trên không trung.

    Không có bất kỳ uy áp và hơi thở cường đại nào truyền ra nhưng làm bọn họ bắt đầu bối rối, những thứ kia tu vi vượt qua cấp tám, người biết rõ Tinh Không Đấu La cũng không khỏi hít sâu một hơi.

    “Diệp Vũ Lâm đại sư tôn kính có thể hay không xin ngài cho chúng ta giới thiệu phần thưởng này một chút.” Đối mặt Diệp Vũ Lâm, người chủ trì Lộ Kỳ lộ ra vẻ hết sức cung kính!

    Diệp Vũ Lâm là một lão giả hói đầu, sắc mặt hồng mịn, ánh mắt như điện.

    Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kim Ngân song sắc quang cầu kia đang xoay tròn, có chút không thôi, hắn trầm giọng nói: “Lần này, dùng làm phần thưởng vô địch cuối cùng chính là một hồn đạo khí ta tự chế tạo ra. Ta đặt tên cho nó là Nhật Nguyệt Thần Châm. Ngụ ý Nhật Nguyệt đế quốc Định Hải Thần Châm. Trong đó, đền bù cho ta vốn là Thái Dương Thần Châm kia chỉ có thể phát huy tác dụng ở ban ngày. Là một hồn đạo khí công kích. Độ cao cao nhất trên không trung là 1600 thước, có thể công kích trong phạm vi đường kính 30 km. Dưới tình huống tinh thần lực đủ cường đại, cũng có thể thông qua nó trinh sát đến đường kính 30 km tùy ý nơi nào, tiến hành công kích chính xác. Bất quá, ta muốn nhắc nhở trước một chút cho các thanh niên sắp dự thi. Nhật Nguyệt Thần Châm này chính là tác phẩm lão phu đắc ý nhất, hy vọng các ngươi không lừa gạt ta, đồng thời, không muốn nếm thử tác dụng của hồn đạo khí này, nếu không, hậu quả sẽ bị cắn trả. Nói nhiều như vậy rồi, chuẩn bị bắt đầu tranh tài đi.” (Nấm: Đúng rồi đấy! Mấy chương rồi mà cũng chỉ là từ ngoài cổng vào nghe giới thiệu -__-)

    Nhật Nguyệt Thần Châm!

    Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu hít vào một hơi. Hồn đạo khí cấp chín, công kích phạm vi đường kính 30 km, còn có thể dùng tinh thần lực lớn hơn tiến hành dò xét, công kích chính xác….., đồ chơi này cũng quá mức biến thái rồi!

    Đám bọn hắn là lần đầu tiên tiếp xúc hồn đạo khí cấp chín, rốt cục mới hiểu, tại sao Hồn Đạo Sư cấp chín năng lực vũ hồn bản thân không mạnh vẫn có thể đối kháng Phong Hào Đấu La, hơn nữa trong chiến tranh rõ ràng có ưu thế.

    Cá nhân chiến đấu, Hồn Đạo Sư cấp chín nhất định không bằng Phong Hào Đấu La cửu hoàn. Nhưng bọn hắn chế tạo ra hồn đạo khí cấp chín cũng không thể nghi ngờ là cơ khí giết chóc cực kỳ khủng bố.

    Hồn đạo khí cấp tám Hoắc Vũ Hạo cũng đã gặp qua, nhưng so với hồn đạo khí cấp chín trước mắt này, quả thực chính là thiên soa địa viễn* a! Dĩ nhiên, bản thân Nhật Nguyệt Thần Châm này cũng đã là loại cao cấp nhất trong các hồn đạo khí cấp chín.

    *Thiên soa địa viễn: cách xa một trời một vực

    Hòa Thái Đầu có chút phấn khởi thấp giọng nói: “Tiểu sư đệ, đồ chơi này quả thực chính là vì bản thân ngươi mà làm theo yêu cầu a!”

    Hoắc Vũ Hạo ánh mắt ngưng tụ, vội vàng trừng mắt liếc hắn một cái. Hòa Thái Đầu lúc này mới ý thức mình lỡ lời, vội vàng câm miệng.

    Bất quá, một câu tiểu sư đệ này vẫn bị Nam Cung Oản cùng vị Tam trưởng lão kia nhạy cảm nghe được. Đáy mắt bọn họ mặc dù cũng toát ra một tia nghi ngờ, nhưng bởi vì Hòa Thái Đầu cũng không có bộc lộ ra nhiều, chi tiết này còn không đáng hoài nghi. Cho nên cũng không có nói gì. Dù sao, Hoắc Vũ Hạo theo bọn họ, vốn là Tà Hồn Sư am hiểu tinh thần triệu hoán. Tinh thần lực mạnh, sử dụng Nhật Nguyệt Thần Châm dĩ nhiên là thích hợp hơn.

    Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng nghe Diệp Vũ Lâm lão nhân kia nói động lòng người. Nhật Nguyệt Thần Châm của hắn quả không sai. Nhưng riêng mỗi cung cấp năng lượng, phải tiến hành ba ngày. Hơn nữa chỉ có thể dựa vào nhật nguyệt quang tiến hành cung cấp. Uy lực công kích thì không kém. Nhưng sau khi sung năng xong, chỉ có thể công kích không cao hơn ba lần. Hơn nữa, mỗi một lần sử dụng, cũng tiêu hao lượng hồn lực khổng lồ. Coi như là ta sử dụng, sau ba lần, hồn lực cũng tiêu hao gần nửa, tinh thần lực lại càng không thể sử dụng. Hoàn thành một lần công kích chính xác cũng lao lực. Cái phạm vi đường kính 30 km kia, chẳng qua là tồn tại trên lý luận. Bất quá, cao 1600 thước có thể hão huyền nhưng là thật.”

    Nam Cung Oản ha hả cười một tiếng, nói: “Lão Tam, ngươi cũng đừng có mạnh miệng. Ở phương diện cao không hồn đạo khí, ngươi đúng là không bằng Diệp Vũ Lâm. Thằng này lần này cũng là đại biểu hoàng thất mà đến, ngươi cùng hắn phân cao thấp có ý gì? Nhật Nguyệt Thần Châm mặc dù sử dụng khó khăn, nhưng uy lực của nó tồn tại trong hồn đạo khí cấp chín cũng là đỉnh cấp. Đạt được nó, chỉ có lợi, không có xấu. Bất quá, các ngươi vô luận là người nào đạt được, trước lúc tu vi tăng lên tới cửu hoàn, vẫn không nên sử dụng thì tốt hơn. Nếu không, cái không tốt là sẽ bị cắn trả. Nghe ý Diệp Vũ Lâm, trong hồn đạo khí này hắn còn trang bị thiết bị tự bạo, ngàn vạn lần không nên cố gắng đi tháo dỡ.”

    Hắn mặc dù nói với mọi người, nhưng lúc nói những lời này, ánh mắt vẫn rơi trên người Hoắc Vũ Hạo. Thật có mấy phần mùi vị lão sư dạy đệ tử.

    Hoắc Vũ Hạo không có lên tiếng, cũng chỉ khe khẽ gật đầu.

    Hòa Thái Đầu trong lòng cười thầm, là vàng phát sáng, tiểu sư đệ này vô luận là đến nơi nào, cũng sẽ hấp dẫn người khác a! Ngay cả Tà Hồn Sư cũng mơ tưởng thu hắn làm đồ đệ. Giới thiệu phần thưởng xongliền đưa tới một tiếng kinh hô. Mà tranh tài cuối cùng cũng bắt đầu. Tối nay ở Tây ngoại ô này, cao trào thực sự sắp tới.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tuyệt Thế Đường Môn
    (Đấu La Đại Lục II)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 631: Nhật Nguyệt Thần Châm (trung)

    Nhóm dịch: truyen.org
    Nguồn: truyen.org



    Translator: Nấm Linh Chi

    “Phía dưới, cho mời chín vị tuyển thủ tham gia trận chung kết cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô lên đài! Chúng ta đã chuẩn bị xong hồn đạo khí tính giờ chính xác. Ở cuộc so tài đệ nhất hôm nay, các ngươi có thời gian ba canh giờ chế luyện một hồn đạo khí. Cả quá trình chế luyện đều được bảy vị trọng tài giám phía dưới tiến hành giám sát. Nếu cố gắng phá hư quy tắc, hành động không công bằng đều lập tức bị trục xuất khỏi cuộc tranh tài. Mong các vị cẩn thận hành động.” Lộ Kỳ vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nghiêng người sang một bên, làm ra tư thế mời.

    Ba bên tuyển thủ ra khỏi khu nghỉ ngơi riêng của mình. Đầu não tam đại thế lực ngầm cùng đi lên đài tranh tài.

    Hòa Thái Đầu vẫn đẩy xe lăn cho Hoắc Vũ Hạo. Ngoài hắn ra, tám tên tuyển thủ dự thi khác dĩ nhiên cũng toàn người cường tráng.

    Nam Cung Oản đi phía trước, dẫn đầu lên đài tranh tài, ánh mắt uy thế bắn ra bốn phía, lạnh lùng quét qua Lộ Kỳ một cái.

    Lộ Kỳ chỉ cảm thấy tâm thần kịch chấn, dường như đại não phảng phất bị trọng chùy đánh một chút, mặt không khỏi biến sắc hoảng sợ. Theo bản năng lui về phía sau một bước.

    Hội trưởng Áo Đô thương hội An Lập Đồng vẫn là bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, phủi một cái sau lưng ba người Nam Cung Oản và Hoắc Vũ Hạo, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: “Nam Cung Minh Chủ, đã sớm nghe nói trong Tịch Thủy Minh các ngươi có một vị người tàn tật đại biểu dự thi, ta còn tưởng rằng là nói giỡn, không nghĩ tới, các ngươi thật sự chọn một người tàn tật đi ra ngoài a! Quả nhiên là độc đáo.”

    Nam Cung Oản cười nhạt một tiếng, nói: “Thân thể tàn tật không coi vào đâu, chỉ sợ có ít người ở nơi này có vấn đề, đó mới là thật trí mạng a!” Vừa nói, hắn chỉ chỉ đầu của mình.

    An Lập Đồng sắc mặt hơi đổi, đối với Nam Cung Oản, hắn thực có thêm mấy phần kiêng kỵ, hai bên qua lại đã nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên là biết thân phận bản thân Nam Cung Oản là Tà Hồn Sư. Bất quá Áo Đô thương hội dựa lưng vào quân đội, hắn có thể không sợ.

    “Ôi! Nam Cung đại ca, ngài vẫn còn lời lẽ sắc bén như vậy a! Để cho tiểu muội trong lòng phải sợ nha.” Thượng Quan Vi Nhi cười nói tự nhiên đi lên đài, vẫn là một bước ba dao động, thướt tha đi tới bên cạnh Nam Cung Oản cách đó không xa.

    Nam Cung Oản nụ cười trên mặt đột nhiên biến hóa, đứng lên: “Đã lâu không gặp a! Thượng Quan đại tỷ. Dung nhan của ngươi thanh xuân vĩnh trú* thực khiến cho lão phu khâm phục.”

    *Thanh xuân vĩnh trú: nét thanh xuân luôn tồn tại trên khuôn mặt

    Nam Cung Oản bộ dáng lão giả đạo mạo, lại gọi Thượng Quan Vi Nhi là đại tỷ, mọi người trên đài nhất thời cũng cảm giác lạnh lẽo trên sống lưng, bộ dáng tràn đầy hấp dẫn và kiều diễm của Thượng Quan Vi Nhi kia cũng lập tức biến mất.

    Thượng Quan Vi Nhi mặt liền biến sắc, vốn là kiều mỵ trong nháy mắt đã bị gằn giọng thay thế: “Nam Cung Oản, ngươi muốn chết!”

    Nam Cung Oản mặt vẫn tươi cười, sâu trong đáy mắt lại dâng lên hai đóa hoả diễm màu xám bạc: “Thượng Quan đại tỷ, ngươi nên bình tĩnh. Tranh tài sắp bắt đầu rồi.”

    Nhìn đáy mắt hắn dâng lên hoả diễm, Thượng Quan Vi Nhi trong lòng uất ức, hừ lạnh một tiếng, thần sắc khôi phục bộ dáng lúc trước: “Hãy mau bắt đầu đi. Chuyện ngày hôm nay, ngày khác ta nhất định phải để oan gia ngươi trả lại.”

    Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, ba vị hội trưởng lui về một bên, trừ việc quan sát đối phương dẫn tuyển thủ dự thi tới, cũng không có làm gì. Trước mắt bao người, đến bọn họ cũng không dám dùng thủ đoạn gì.

    Áo Đô thương hội bên kia gặt hái được ba tên Hồn Đạo Sư cũng là nam, nhìn qua số tuổi dự thi cực hạn chừng ba mươi. Phương diện tướng mạo không có gì xuất chúng, thứ duy nhất giá trị phải chú ý chính là tính trầm ổn của bọn họ. Hiển nhiên cũng là Hồn Đạo Sư rất có thiên phú và kinh nghiệm.

    Mà Bình Phàm Minh bên này nhất làm cho người khác chú ý chính là, lên đài lại cũng là phái nữ. Phái nữ trong Hồn Đạo Sư không phải là không có, nhưng so sánh với nam Hồn Đạo Sư, số lượng ít hơn nhiều. Lại còn là ba nữ Hồn Đạo Sư, hơn nữa tướng mạo cũng cực đẹp, thực làm người ta kinh ngạc. Rất rõ ràng, ba nữ Hồn Đạo Sư này cũng là do Bình Phàm Minh bồi dưỡng mang tới.

    Các nàng chia ra mỗi người mặc váy màu hồng, vàng, lam. Ba màu này thực là nhận được điều tốt.

    Cô gái mặc váy màu đỏ tướng mạo kiều diễm, tựa như một đóa Mân Côi nở rộ (Mân Côi là một loại hoa hồng). Mà thiếu nữ mặc váy màu lam kia là vẻ mặt lạnh như băng, hơn hẳn Ngạo Tuyết Hàn Mai, về phần thiếu nữ mặc váy màu vàng còn lại thì trang điểm, cao quý tựa như Đế quốc công chúa.

    Ba thiếu nữ tài năng, không có chỗ nào mà không phải là tuyệt sắc nhân gian.

    Bất quá, ở trong mắt Hoắc Vũ Hạo, các nàng cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Bởi vì, các nàng cũng không thể làm chủ linh hồn của mình, ngoài mặt thể hiện ra hết thảy, trình độ cao cũng là trải qua huấn luyện mà thành. Tuyệt sắc vô cùng mà thiếu tự nhiên*. Loại cô gái này, vô luận bao nhiêu, cũng không cách nào cùng so sánh với Đông Nhi. So sánh tư cách cũng không thể.

    *Ý anh Hạo là ngoài đẹp mà trong không đẹp.

    “Không nên bị sắc đẹp hấp dẫn. Bình Phàm Minh bồi dưỡng được những nữ Hồn Đạo Sư này thì bọn chúng đều là hạng người tâm độc như xà. Có cơ hội, lập tức ra tay độc ác. Không cho các nàng bất cứ cơ hội nào.” Thanh âm Nam Cung Oản đồng thời vang lên ở trong tai Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu và Hoàng Chinh.

    Hoắc Vũ Hạo trong lòng vừa động, quả thật, những nữ Hồn Đạo Sư này của Bình Phàm Minh ở ý nào đó thật biết chiếm tiện nghi. Đối mặt mỹ nữ, chỉ cần là nam nhân bình thường, lúc đối trận, bao nhiêu cũng sẽ có chút nương tay.

    Thân là trọng tài trưởng, Diệp Vũ Lâm vung tay lên, nói: “Ba vị hội trưởng cũng đi xuống đi. Người dự thi mỗi người đều sở hữu vị trí và cương vị riêng, chuẩn bị tranh tài.”

    Nam Cung Oản, Thượng Quan Vi Nhi và An Lập Đồng ba người nhìn nhau một cái rồi rời đi.

    Hòa Thái Đầu sau khi đẩy Hoắc Vũ Hạo đến một bàn chế luyện hồn đạo khí mới đi tới một bàn khác phía sau.

    Diệp Vũ Lâm hai tay chắp sau lưng, gương mặt già nua hết sức lạnh lùng, cho dù là đối với kia ba vị hội trưởng tam đại thế lực ngầm, sắc mặt hắn cũng không chút thay đổi, càng không cần phải nói tới những tuyển thủ dự thi này.

    Nếu như không phải là Thái Tử Từ Thiên Nhiên tự mình đứng ra mời, hắn căn bản là sẽ không xuất hiện ở chỗ này, lấy ra Nhật Nguyệt Thần Châm kia cũng là do Từ Thiên Nhiên đáp ứng hắn cực kỳ hậu hĩnh, hắn mới nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích. Theo hắn, Hồn Đạo Sư nên theo con đường thực tế nghiên cứu chế luyện hồn đạo khí, tới tham gia tranh tài gì đó chỉ lãng phí thời gian, huống chi lại còn là do những thế lực ngầm xấu xa hèn hạ tổ chức cuộc thi. Vì vậy, hắn đối với mấy tuyển thủ dự thi này một chút hảo cảm cũng không có.

    Cũng là Hồn Đạo Sư cấp chín, Diệp Vũ Lâm so với Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến, địa vị cao hơn nhiều.

    Phương hướng nghiên cứu bất đồng, đều là Hồn Đạo Sư cấp chín, thành tựu cũng bất đồng. Diệp Vũ Lâm trong các Hồn Đạo Sư cấp chín ở Nhật Nguyệt đế quốc có thể xếp hạng Top 3. Bàn về thực lực, so sánh với Kính Hồng Trần từng không kịp, lại còn là người khống chế Tinh Không xinh đẹp.

    Lúc này, ánh mắt hắn lạnh như băng quét qua trên chín người dự thi, mơ hồ có một cỗ khí uy áp quét ngang toàn trường. Trong đó, ánh mắt của hắn dừng lại lâu nhất là đối tượng ngồi ở xe lăn Hoắc Vũ Hạo. Cũng chỉ có thời điểm ánh mắt của hắn rơi trên người Hoắc Vũ Hạo, mới trở nên ôn hòa chút ít.

    Mặc dù cùng là đại biểu dự thi tam đại thế lực ngầm, nhưng theo Diệp Vũ Lâm, Hoắc Vũ Hạo ngồi xe lăn có mấy phần phẩm chất thân tàn chí kiên*. Dù sao Hồn Đạo Sư tu luyện cần rất nhiều tài nguyên, một gã tàn tật Hồn Đạo Sư muốn đạt được tài nguyên khó khăn hơn so với Hồn Đạo Sư bình thường nhiều lắm. Cho nên, Diệp Vũ Lâm cũng phá lệ chú ý Hoắc Vũ Hạo một chút.

    *Thân tàn chí kiên: thân tàn tật nhưng ý chí kiên cường

    “Các ngươi có ba canh giờ tiến hành chế luyện hồn đạo khí. Mỗi người chỉ có thể chế luyện một hồn đạo khí. Có thể sử dụng tùy ý chất liệu gì, nhưng tuyệt không thể sử dụng bất kỳ bán thành phẩm nào trước thời hạn chế luyện xong. Một khi phát hiện, lập tức trục xuất. Đồng thời, ta phải nhắc nhở các ngươi, sau ba canh giờ, các ngươi không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp tiến hành khảo hạch kỹ xảo. Vị trí cuối đào thải, bài vị cũng quan hệ đến các ngươi ở bát cường đối trận. Cho nên, ở thời điểm chế luyện hồn đạo khí, các ngươi nhất định phải giữ lại tinh thần lực, để tránh tinh thần lực tiêu hao quá độ không cách nào ứng đối khảo hạch kỹ xảo phía sau. Khảo hạch kỹ xảo khó khăn rất lớn.”

    Nghe Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm nói, chín người dự thi cũng âm thầm cả kinh, ngay cả vị Hồn Đạo Sư cấp chín này cũng nói khảo hạch kỹ xảo khó khăn lớn, có thể nghĩ khó khăn đến thế nào.

    Hoắc Vũ Hạo trong lòng cũng âm thầm nghiêm nghị, hai tròng mắt khép hờ, hai tay đặt lên trên bàn, lẳng lặng ngồi đợi.

    “Bắt đầu tính giờ! Vòng bảo hộ cách âm, mở.”

    Kèm theo tiếng quát to của Diệp Vũ Lâm, một tầng bạch sắc quang nhàn nhạt bọc xung quanh tranh tài đài dâng lên, bạch quang nhu hòa hội tụ rất nhanh trên không trung thành khung, đem trọn đài tranh tài bao phủ trong đó. Ngoại giới huyên náo hoàn toàn bị ngăn cách. Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm một lần nữa trở lại vị trí của mình, ánh mắt sáng quắc bắt đầu nhìn hành động của Hồn Đạo Sư dự thi.

    Trong nháy mắt lúc Hoắc Vũ Hạo nghe Diệp Vũ Lâm hét lớn, hắn bắt đầu động, hai tay cùng lúc triển khai chụp vào khối kim loại hiếm nhất, thuần thục kéo trang bị chế luyện hồn đạo khí trên đài qua, bắt đầu chế luyện.

    Những người khác thừa dịp tinh lực tốt nhất lúc ban đầu để chế luyện hạch tâm pháp trận khác nhau. Hoắc Vũ Hạo bắt đầu chế luyện trước lại là vỏ ngoài. Chỉ thấy hai tay hắn tung bay, động tác nhanh vô cùng, hắn không ngừng lợi dụng các loại công cụ để chế luyện từng cục kim loại hiếm sáng lấp lánh ở trên tay. Chế tạo ra các hình khối không giống nhau.

    Bởi vì hắn lựa chọn loại này, khiến trong toàn bộ chín người dự thi, hắn bên này có động tác lớn nhất, từng cục không ngừng chế tạo ra. Hơn nữa thể tích cũng tương đối không nhỏ.

    Diệp Vũ Lâm lúc trước cũng bởi vì Hoắc Vũ Hạo tàn tật nên chú ý đến hắn, huống chi lúc này đưa mắt nhìn hắn bên này. Thấy hắn loại phương thức chế luyện này, trên mặt cũng không khỏi toát ra một tia kinh ngạc.

    Người trẻ tuổi này đang làm gì đó? Tại sao không thừa dịp tinh thần lực tập trung nhất chế luyện hạch tâm pháp trận khó khăn lớn trước, ngược lại đi chế luyện vỏ ngoài? Chẳng lẽ theo hắn, vỏ ngoài một hồn đạo khí so với chế luyện hạch tâm pháp trận thì khó khăn hơn sao? Bất quá, trong lòng hắn mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên sẽ không đi quấy rầy Hoắc Vũ Hạo hành động. Mỗi người dự thi đều lựa chọn phương thức chế luyện hồn đạo khí của riêng mình.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)