FULL  Hài  LS Q.Sự Tướng Minh- Tác giả: Trí Bạch - tháo zen 219 )

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    TƯỚNG MINH
    Tác giả: Trí Bạch


    Chương 4: Ị lên đầu


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Metruyen †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Thiếu niên mười tuổi dựa vào tiễn pháp tinh diệu tuyệt luân liên tiếp giết mười mấy người trưởng thành vạm vỡ, yêu nghiệt như quỷ mị này tâm nguội lạnh như băng cứng. Tuổi như vậy, thủ pháp giết người thuần thục tâm tính quả quyết, bất kể như thế nào đều sẽ cho người ngạc nhiên thán phục.

    Một đao kia của Lý Nhàn soẹt qua cổ đội trưởng kỵ binh, sau đó đẩy người còn chưa chết hẳn xuống ngựa, hắn chiếm chiến mã lựa chọn một phương hướng chạy đi. Hai mươi mấy kỵ binh còn lại thấy cậu bé kia chạy trốn, biết hắn đã không còn mũi tên lông vũ cho nên phóng ngựa đuổi theo. Lúc này ở trong mắt bọn kỵ binh này cậu bé kia đã không còn là một đứa bé nữa mà là một kẻ địch làm cho bọn họ sợ hãi, nhất định phải giết chết mới được.

    Bị một đứa bé làm cho trong lòng hoảng sợ run rẩy, có phải là sỉ nhục những kỵ binh chính quy này hay không?

    Lý Nhàn nhỏ như vậy, mà có chuyện cần phải nhấn mạnh chính là, con của chuột trời sinh sẽ trộm động, con của mèo trời sinh có thể lên cây, con của ưng nhất định có thể bay lượn phía chân trời, con của hổ trên trán bẩm sinh có một chữ Vương. Lý Nhàn là con cường đạo, tuy rằng giết người không phải là bản lĩnh trời sinh của hắn, nhưng hắn vẫn là một mã tặc hung hãn nhất trên Hà Bắc đạo đấy. Mưa dầm thấm đất, hơn nữa hắn cố ý đi học tập, kỹ xảo giết người với hắn mà nói quen thuộc như ăn cơm dùng đũa vậy.

    Một đứa bé mười tuổi tại sao phải liều mạng học kỹ xảo giết người chứ?

    Vì sao?

    Bởi vì Lý Nhàn có một kẻ thù đứng trên thiên hạ vẫn muốn giết hắn, mà Lý Nhàn trăm phương nghìn kế cũng muốn sống sót, cho nên hắn nhất định phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Người kia từ lúc Lý Nhàn còn tại trong tã lót đã không ngừng phái người đuổi giết hắn, Lý Nhàn trăm cay nghìn đắng sống đến mười tuổi, vả lại hắn còn chấp nhất muốn sống lâu trăm tuổi. Cho nên vì không muốn bị giết Lý Nhàn đành phải khổ luyện thủ đoạn giết người. Một đứa bé mười tuổi ngày ngày chỉ nghĩ làm thế nào có thể giết người nhanh hơn, nghệ thuật hơn. Có phải hơi chút biến thái không? Chẳng sao cả, hắn vừa ra đời đã là đồ biến thái rồi.


    Cho tới giờ Lý Nhàn chưa từng đỗi đãi mình như là một đứa bé, khi những đứa trẻ cùng tuổi chơi đi tiểu và nghịch bùn đất, hắn thì cố sức nâng một bộ cung mà chỉ có đàn ông trai tráng mới có thể mở kéo như trăng tròn. Trên ngón tay nhỏ bé của hắn đều là vết máu, tay đứt ruột xót đau đớn khiến hắn nhíu mày nhưng càng không khiến hắn lùi bước. Khi những đứa trẻ trong thôn kia nhìn hắn như quái vật, hắn cũng chỉ liếc chúng và hỉ mũi khinh thường. Một đám trẻ con còn mặc tã cả ngày ầm ĩ muốn hắn chơi cùng, hắn sao có thời gian đi dỗ đám trẻ đó chứ?

    Thời điểm đứa nhỏ cùng tuổi ở biên thôn trên bãi cát mềm mại rời rạc luyện tập thả rắm thổi hố, thì hắn dậy sớm hơn những đứa nhỏ đó mấy canh giờ đang dùng dao găm luyện tập ám sát. Khi hắn có thể cầm được đao thép, hắn lại không sợ người khác làm phiền luyện tốc độ bổ chém. Hắn tự đưa ra quyền yêu cầu tốc độ xuất đao không cần đạt tới đẳng cấp thiên ma lưu tinh quyền nhưng ít nhất cũng không thể thua cấp Tyson. Khi đứa bé bảy tuổi đang chơi trò tập làm người lớn cãi vã ai là tân nương ai là chú rể, hắn đang ở trong sân từng búa từng búa bổ chém một đống củi nhỏ như tòa núi nhỏ và chăm chú nhìn hoa văn củi gỗ mê mẩn phân tích làm thế nào sức bổ xuống càng dùng ít sức lực hơn càng tốt.


    Ngày đông giá rét, hắn chân trần ở trong tuyết truy đuổi thỏ hoang xui xẻo tóm lỗ tai con thỏ, hắn ở trong nước sông lạnh như băng lấy tay bắt cá. Đầu hạ, hắn treo ngược thân thể ở trên một cây hoa đào bên cạnh thôn sau đó nhai từng đóa phấn hồng rực rỡ. Mùa thu, hắn một mình một đao ở trong núi săn sói hoang mèo rừng, sau đó với vết thương chồng chất sống trở về. Ở trong mắt người khác hắn là cậu bé không vui vẻ, dù tâm trí của hắn đã sớm trưởng thành nhưng người khác cũng không biết, không phải sao. Nhưng Lý Nhàn cảm giác mình luôn vui vẻ, bởi vì mình còn sống, hơn nữa còn sống nhiều hơn một đời so với người khác. Một đời đã không được chết tử tế, một đời này dù thế nào cũng phải xoay tròn cuộc sống mới có tư vị được. Tối thiểu nhất, không thể chết oan chết uổng nha.



    Lúc bảy tuổi, hắn đã có thể bắn trúng mắt thỏ hoang. Tám tuổi, có thể một đao chém đứt cây nhỏ to cỡ miệng chén. Chín tuổi, trong viện tử hắn có thể tung lên khoá đá trăm cân sau đó thoải mái tiếp được. Mười tuổi, hắn một thân một mình đối mặt hơn bốn mươi kỵ binh chính quy Đại Tùy và một hơi giết chết gần hai mươi người.

    Sau đó bắt đầu trốn.

    Anh hùng can đảm? Lý Nhàn không phải là không muốn làm, nhưng độ tuổi sinh lý của hắn bây giờ thật sự quá nhỏ. Liên tục bắn ra ba mươi mũi tên, cho dù là thanh niên trai tráng trưởng thành hai tay cũng khó mà chịu đựng nổi, huống chi hai đầu cơ bắp của hắn vẫn còn chưa dậy thì hoàn toàn? Tuy rằng Lý Nhàn kiên định cho rằng mình là người trưởng thành, nhưng có đôi khi không thể không thừa nhận thể nhỏ yếu của mình ở trong hiện thực mà cảm thấy uất ức.

    Ồ không, là nghẹn khuất mới đúng.

    Cho dù là người đàn ông trên thảo nguyên tiếp xúc một con ngựa lạ cũng sẽ thử thăm dò đến chinh phục, nhưng Lý Nhàn hiển nhiên sẽ không cho con ngựa kia có thời gian thích ứng, dao găm trong tay áo linh hoạt trượt ra được hắn nắm trong tay, sau đó không chút đau lòng đâm vào mông ngựa một chút. Xoa vào mông ngựa sẽ thích, đâm vào mông sẽ đau.

    Con chiến mã kinh hãi cuồng loạn, thân hình nhỏ bé của Lý Nhàn dán sát vào lưng ngựa, giống như đứng ở trên một chiếc thuyền lá nhỏ trong dòng chảy kích động mãnh liệt mà vẫn vững vàng như bàn thạch. Thân thể của hắn thật giống như một mảnh lá rụng phiêu động lên xuống theo chiến mã chạy băng băng, nhìn vô cùng yêu dị.


    Cậu nhỏ ơi, mau lớn nhanh lên, không có việc gì hãy yêu và vui vẻ đi.

    Lý Nhàn phóng ngựa chạy như bay, còn hát nữa chứ.

    Thật không biết một người sau khi giết người còn vui vẻ như vậy, tâm lý này đã biến thái đến mức độ nhân thần phẫn nộ rồi. Rất nhanh hai mươi mấy con chiến mã đã bị hắn bỏ xa, bọn kỵ binh mới luyến tiếc không đâm vào mông ngựa của mình. Bọn họ không buông bỏ truy đuổi cũng sẽ không chịu bị vứt bỏ, bởi vì bọn họ là kỵ binh Đại Tùy. Ngay cả người trong thảo nguyên kỹ thuật cưỡi ngựa kỹ càng thời điểm đối mặt kỵ binh Đại Tùy cũng không dám nói mình mạnh hơn đối phương, cho nên bọn họ kiêu ngạo giống như khổng tước. Tuy rằng, ngay trước đó không lâu có hai mươi mấy khổng tước đã bị Lý Nhàn nhổ sạch cọng lông biến thành hai mươi mấy con gà trống trơ lông rồi.


    Lý Nhàn tựa như tin ngựa do cương để mặc chiến mã kinh hãi chạy như điên, nhìn giống như chạy trốn bỏ mạng không có mục đích. Nhưng chỉ có bản thân Lý Nhàn biết con ngựa đáng thương nằm trong khống chế của hắn đang từng bước chạy về hướng tử vong tuyệt địa. Lý Nhàn là một người đến nơi đến chốn, đã bắt đầu giết người thì không chừa lại cái đuôi nào còn sống sót. Việc một đứa bé mười tuổi có thể chém giết hơn mười quan quân nếu truyền đi, đối với Lý Nhàn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt.


    Giết người phải giết tuyệt, chính là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

    Chiến mã chạy lên một sườn núi cao, cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều chiến mã dần dần khôi phục thần trí. Cho nên khi nhìn tình huống phía dưới sườn núi cao, chiến mã trở nên vô cùng mâu thuẫn, mà đối với súc sinh không nghe lời Lý Nhàn từ trước đến nay rất có biện pháp. Hắn dán bên tai chiến mã thì thầm:
    - Chạy xuống đi, đừng sợ chết, ta sẽ đốt một con ngựa cái giấy cho ngươi, loại mắt to hai mí đấy.

    Chiến mã rên rỉ một tiếng, dường như là nghe hiểu lời nói của Lý Nhàn từ sườn núi cao vọt xuống nhanh như sấm. Ngựa nghe hiểu tiếng người sao? Không biết, nhưng trên mông đít ngựa cắm hoành đao sắc bén mới là đáp án. Trong khoảnh khắc chiến mã lao xuống sườn núi cao Lý Nhàn nhảy xuống lưng ngựa, lăn mười mấy vòng mới dừng lại, sau đó nhảy bật thắt lưng lên, giống như một con báo săn phát hiện ra linh dương.

    Hai mươi mấy người kỵ binh giục ngựa vọt theo đi xuống, sau đó chính là những tiếng kêu kinh hãi và rên rỉ.

    Dưới sườn núi, phía chếch là hai hàng vài chục côn gỗ vót nhọn, con chiến mã Lý Nhàn cưỡi kia bị một côn gỗ đâm xuyên qua, ngã xuống. Hai mươi mấy kỵ binh liều mạng ghìm chặt chiến mã, nhưng quán tính đâu dễ dàng dừng lại như vậy, chỉ có một kỵ binh cuối cùng cứng rắn kéo ngựa lại được, còn những chiến mã khác mã đều đâm vào những côn gỗ kia và bị ghim tại đó. Không chỉ là chiến mã, hai mươi mấy kỵ binh có bảy người lúc rơi xuống đã bị côn gỗ xuyên chết.


    Kỵ binh ngã ngựa may mắn không chết giãy dụa đứng lên, sau đó bọn họ bi ai phát hiện dưới chân giẫm lên là thiết giáp quý giá dùng săn sói. Kẹp cùng lắm là kẹp gãy chân nhưng tuyệt đối kẹp không chết người, nếu trên kẹp có độc thì khỏi phải nói các khác nữa. Cho nên, hai mươi mấy người kỵ binh trước nhất có thể nói đều chết hết, tuy rằng bọn họ có người bây giờ còn sống, khi kỵ binh cuối cùng trên chiến mã nhảy xuống lăn hai vòng, chật vật đứng lên chợt phát hiện trước mắt mình một thiếu niên mới đứng đến cằm y.


    Kỵ binh há to miệng, theo bản năng rút đao. Đao của y chưa rút ra đã nhìn thấy một ánh đao như dải lụa đến.

    - Vĩnh biệt!

    Lý Nhàn nói.

    Đao phá cổ họng, máu trào ra như thác nước.

    Lý Nhàn nhanh nhẹn tránh, máu phun ra như thác nước không bắn một giọt nào lên người hắn. Dường như hắn rất yêu quý y phục của hắn, giống như quạ đen yêu quý lông của mình. Tuy rằng, y phục của hắn đen giống như lông quạ đen, trên quần áo còn có từng khối từng khối dầu mỡ dính ở quần áo đã lâu lắm rồi.

    Lý Nhàn chậm rãi đi qua, cũng không bổ thêm một đao lên người những kỵ binh sắp chết kia, độc dược trên thiết giáp không phải độc dành cho chuột, mà là một giọt Chu Nhan Hồng có thể độc chết một con gấu chó, quảng cáo là nói như vậy.

    Lý Nhàn đi qua những kỵ binh đang rên rỉ hoặc là kêu thảm này, sau đó thu lại hoành đao và cung tiễn của những kỵ binh này, dùng dây thừng buộc lại ra sức kéo lên sườn núi. Bóng dáng thiếu niên kéo một đống binh khí dưới trời chiều rất dài rất dài.

    Không biết từ khi nào trên sườn núi cao có một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh đứng đó, nhìn hắn cố sức lôi kéo binh khí đi lên, vỗ tay, sau đó cười to:
    - Không hổ là con ta, làm tốt lắm!

    Lý Nhàn ngẩng đầu nói:
    - Thứ nhất, con không phải là con của ngài, chí ít không phải là con ruột. Thứ hai, ngài nhìn đi, ngài có giống người cha chút nào không? Thứ ba, ngài vừa vô sỉ vừa gian xảo, mà con, bất kể nhìn con ở góc độ nào cũng đều xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp.

    Người đàn ông vạm vỡ kia cười hô hố:
    - Nhìn vẻ càn rỡ của con kìa, đợi con lớn thêm hai tuổi nữa chắc cưỡi lên đầu ta rồi!

    Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút rất nghiêm túc đáp:
    - Chẳng những phải cưỡi, còn phải ị một đống phân lên đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/7/15
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    TƯỚNG MINH
    Tác giả: Trí Bạch


    Chương 5: Trương Tam là đại mã tặc


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Metruyen †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    - Sắp chạy sao?

    Lý Nhàn nhìn các ca ca, bá bá, thúc thúc mã tặc đang thu dọn đồ đạc mà hỏi.

    Trần Tước Nhi vỗ vai Lý Nhàn đáp:
    - Được lợi còn không chạy, chẳng lẽ còn chờ tinh kỵ của Hổ Bí xông tới giết sạch cái trại này sao? Chỉ có mấy chục người, còn chưa đủ một vòng bắn cung của đại đội nhân mã người ta. Một chọi một thậm chí là một chọi năm, những người đàn ông của Thiết Phù Đồ chúng ta đã từng phục ai? Nếu là một chọi một trăm, nên chạy thì hơn.

    Lý Nhàn bĩu môi, trong lòng tự nhủ hôm qua ta mới làm một trận một chọi bốn mươi. Có điều hắn hiểu ý của Trần Tước Nhi, cũng hiểu những người đàn ông này đều dũng mãnh hơn mình rất nhiều, càng biết số lượng kỵ binh đạt tới trên nghìn người là một sự hủy diệt khủng bố dữ dội. Thiết Phù Đồ mặc dù có sáu mươi mấy người, nhưng dù thế nào cũng không ngăn được mũi xung phong tập đoàn của đại đội kỵ binh.

    Trần Tước Nhi là người trẻ tuổi, lớn hơn Lý Nhàn mười sáu tuổi, y để trần cánh tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Vóc dáng y rất tốt, cơ ngực cơ bụng đều không thiếu. Đặc biệt là cơ bụng sáu múi, quả thực khiến Lý Nhần vô cùng đố kỵ. Mỗi lần nhìn thấy cơ bụng sáu múi của Trần Tước Nhi, Lý Nhàn đều muốn vẽ một con rùa nhỏ lên đó. Trần Tước Nhi có dáng người chuẩn nhưng nhìn không đẹp.

    Trên người y, bảy đường ngang dọc đan xen trông khó coi như lũ giun đang bò, sẹo chằng chịt kinh người. Nhìn những vết thương này Lý Nhàn lại nhớ tới chuyện cách đây chín năm khi hắn mới một tuổi, Trần Tước Nhi ôm hắn liều chết mở ra một con đường máu lao ra dưới vòng vây giết của mấy chục quan quân.
    Trần Tước Nhi chưa bao giờ nói với Lý Nhàn lai lịch của những vết sẹo này, y cũng không nghĩ rằng một đứa bé mới tròn một tuần tuổi nhớ được chuyện của buổi tối hôm đó. Y không nói, nhưng Lý Nhàn lại ghi nhớ trong lòng.

    Bảy đao, mỗi đao đều sâu nhìn thấy cả xương. Lý Nhàn thầm nhủ với mình rằng, tương lai có một ngày đứng trước mặt người đó, trả lại bảy đao này nhân với một trăm đao trút giận thay cho Trần Tước Nhi.

    - Tiểu Điểu ca, lần này chúng ta đi đâu?

    Lý Nhàn ngồi trên chiếc ghế đẩu không thấp hơn mấy so với y, lắc hai chân hỏi.

    - Đại ca nói phải tới quận Ngư Dương “cắt cỏ”, gần đây người Hề tương đối càn rỡ.

    Cắt cỏ chính là giết người.

    Người trong thảo nguyên chạy tới lãnh thổ Đại Tuỳ, tài sản, lương thực và người đều là mục nô, họ gọi chúng là Đả thảo cốc. Cắt cỏ mà Trần Tước Nhi nói chính là xử lý những người của Đả thảo cốc đó.

    - Quận Ngư Dương…

    Lý Nhàn thở dài nói:
    - Là một quận nhỏ nhất Đại Tuỳ chúng ta chăng? Cai trị có một huyện bọ, chỉ có mấy mống như thế, chúng ta tới đó muốn nổi danh cũng khó.

    Trần Tước Nhi ra sức vò rối tóc Lý Nhàn nói:
    - Mới có mấy tuổi ranh, đừng cả ngày nói những lời lão khí hoành thu nữa!

    Lý Nhàn thật ra rất không quen với hành động thân mật này, vì hắn không nghĩ mình là đứa trẻ ranh để người ta xoa đầu. Nhưng không còn cách nào, hắn không có sức lực như Trần Tước Nhi, đương nhiên chỉ có thể bị bắt nạt. Mặc dù theo Trần Tước Nhi thấy thì đây chắc chắn không phải là bắt nạt Lý Nhàn, nhưng không mặc kệ Lý Nhàn chửi rủa hành động của Trần Tước Nhi trong lòng.

    - Tiểu Điểu ca, lần này chúng ta đi cùng nhau, hay tách ra đi như lần trước?

    Lý Nhàn cau mày hỏi.

    Hắn giơ tay sửa sang lại tóc trên đầu mình, làm cho mái tóc dài khiến bao cô gái ghen tị của mình được suôn thẳng. Lý Nhàn luôn khăng khăng một cách kỳ quặc, quần áo có thể bẩn một chút, chân có thể ba ngày không rửa, nhưng tóc phải giữ sạch sẽ khô mát. Sự quái dị này luôn bị mọi người châm chọc, nói hắn đầu thai nhầm, nên là con gái mới đúng. Mỗi lần khi mọi người nói như thế, Lý Nhàn đều kiêu ngạo lôi ra cái chim nhỏ vẫn còn lông măng vênh váo tè một bãi, khiến đám đông cười ầm ĩ, tiếp sau đó mọi người sẽ bắt đầu bình phẩm về chim của hắn, nói ở đó sao vẫn còn có một con giun.

    Lý Nhàn lúc ấy rất tức giận, cái đồ chơi này nhìn kích thước là được rồi, còn cứ phải luận tướng mạo sao? Chẳng lẽ cái lỗ đi tiểu đó cũng phải to và hai mí mới đẹp sao?

    - Sao đệ không đi hỏi lão gia gia của đệ?

    Trần Tước Nhi vừa ôm bọc buộc lên con ngựa Bác Đạp Ô vừa cười nói. Con ngựa này là con vật yêu quý của y, còn yêu hơn cả đàn bà. Lần trước khi đi chặn giết người Đột Quyết, chính Trần Tước Nhi đã cưỡi con ngựa này giẫm đạp khắp nơi.

    - Hỏi ông ấy? Đợi ông ấy tỉnh dậy cũng là lúc phải đi rồi. Chỉ biết lão bợm rượu đó mà uống rượu thì uống bao nhiêu cũng chẳng say được.

    Trần Tước Nhi cười ha hả nói:
    - Không cho phép nói về gia gia của đệ như thế, nếu để ông ấy nghe thấy chẳng đánh nát cái mông đệ ra đấy!

    Lý Nhàn giang tay ra nói:
    - Huynh cũng biết, từ khi sáu tuổi mông đệ đã rất khoẻ. Ông ấy không uống say thì đệ đã không nói xấu ông ấy, mà ông ấy uống say rồi chắc chắn không bắt được đệ. Đợi khi ông ấy tỉnh lại cũng đã quên những gì đệ nói.

    Trần Tước Nhi cười đáp:
    - Chỉ có đệ là lanh lợi! Đi thế nào ta cũng không biết nữa, lần đó không phải khi đại ca sắp xuất phát mới chế định tuyến đường hay sao?

    Lý Nhàn bĩu môi trả lời:
    - Mỗi lần đều đổi vô số tuyến đường, lần nào cũng hại làm cho mọi người mệt không mở nổi mắt ra được.

    Trần Tước Nhi nói:
    - Rõ ràng, tuyến đường lần nào cũng đều chính xác nhất.

    - Tiểu Điểu ca, nghe nói có để lại người sống sót?

    Lý Nhàn bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.

    - Lão gia sao lại thiện tâm thế? Nếu không để lại người sống, La mọi rợ chưa chắc đã biết chuyện chúng ta làm, chúng ta cũng không cần mới sống yên ổn đã phải chạy trốn.

    - Là hai cô gái, một người có dáng điệu tiểu thư và một đứa nha hoàn, cộng lại chưa chắc lớn tuổi bằng ta. Người đáng giết thì hãy giết, còn hai cô gái đó là do những người đó tiện đường mang đến Trung Nguyên phồn hoa gấm vóc để mở mang tầm nhìn. Họ còn nhỏ cũng không có tội, không được giết. Giết phụ nữ trẻ nhỏ là điều chúng ta xưa nay chưa làm bao giờ. Hơn nữa, kể cả không để lại người sống sót chẳng lẽ La mọi rợ không biết là chúng ta làm sao? Trong bán kính mấy trăm dặm này, còn ai dám không nể mặt La mọi rợ đó, trong bán kính mấy trăm dặm, người coi La mọi rợ như một bãi cứt cũng chỉ có mình đại ca. La mọi rợ đâu phải thằng ngốc.

    - Ngươi nhầm rồi!

    Một chàng trai vạm vỡ còn khôi ngô hơn cả Trần Tước Nhi vừa mới đi tới, gã nghe xong lời Trần Tước Nhi bèn nghiêm trang nói:
    - Thứ nhất, trong mắt đại ca, La mọi rợ còn không bằng cả bãi cứt. Thứ hai, La mọi rợ quả đúng là một gã ngốc.

    Chuyện Lý Nhàn đắc ý nhất chính là lĩnh hội được cách dùng chính xác của hai từ gã ngốc từ những người trong Thiết Phù Đồ này.

    - Hổ Nô ca!

    Lý Nhàn trông rất ngoan ngoãn gọi một tiếng.

    Người đàn ông vạm vỡ ấy tên là Phục Hổ Nô, có thể nói là một trong ba người đánh được nhất trong đám mã tặc này. Ngay cả Trần Tước Nhi cũng không phải đối thủ của gã, nghe nói gã từng đại sát bốn phương trên địa bàn của người Khiết đan, một mình hạ gục bốn mươi mấy võ sĩ Khiết đan. Sau đó diễu võ dương oai cướp một con ngựa Bác Đạp Ô trong tay con cháu một hoàng tộc Khiết Đan, tiếp đó vượt ngàn dặm một mình cưỡi ngựa rất khí phách quay về. Sở dĩ gã làm được chuyện uy vũ như thế là vì gã đã đánh cược thua Trần Tước Nhi, tiền đặc cược chính là một con ngựa Bác Đạp Ô. Hôm đó…. Hai người họ uống say trong thành U Châu, khi tới thanh lâu trùng hợp gặp một cô gái danh khí không nhỏ treo biển lần đầu tiếp khách, hai người đánh cược xem cô gái đó là bướm trắng hay không phải bướm trắng. Phục Hổ Nô nói phải, Trần Tước Nhi nói không phải, vậy là hai người lên lầu ném cái gã béo ú đang ghé sát vào người cô gái đó xuống từ tầng hai, sau đó vạch chân cô gái ra nghiên cứu một lát. Thực ra Phục Hổ Nô thua rất oan uổng, bởi vì hai người tìm tới tìm lui đã thấy một sợi cỏ nhỏ xíu hơi xoăn.

    Phục Hổ Nô là đại trượng phu, chấp nhận thua cuộc.

    Còn cô gái đáng thương kia bị hai gã nồng nặc mùi rượu lật qua lật lại kiểm tra, bộ phận bí ẩn nhất đã bị hai bàn tay to lưu manh sờ không dưới mấy chục lần. điều khiến cô khó có thể chịu được và vô cùng tức giận là, hai gã thoạt nhìn khá vừa mắt này lại xem xong sờ đủ rồi bèn nghênh ngang bỏ đi, đúng là lưu manh không để đâu cho hết.

    Chẳng lẽ không hấp dẫn đến vậy sao?

    Cô cắn răng nguyền rủa hai gã bợm rượu đó chắc chắn là trai tân, hơn nữa còn phải làm trai tân cả đời.

    - Tiểu tử ngươi bớt khoe tài cho ta!

    Phục Hổ Nô trừng mắt mắng Lý Nhàn:
    - Nói! Người lần trước ném đá vào trong nhà xí có phải ngươi không?

    Lý Nhàn nghiêm túc chân thành trả lời:
    - Ta cam đoan, Hổ Nô ca, chắc chắn không phải ta.

    - Vậy ngươi nói xem là ai?

    - Là lão gia gia của đệ, không tin huynh đi hỏi ông ấy đi!

    Lý Nhàn giơ hai ngón tay xin thề, sau đó thầm thì với giọng rất nhỏ:
    - Tuy nhiên đá là do ta tìm về.

    - Tiểu tử khốn kiếp! Lại còn dám nói hươu nói vượn, có tin ta đánh nát mông ngươi không?

    Cường tráng như một con tê giác, khoẻ mạnh như một con mãnh hổ, cao lớn như một ngọn núi cao, Trương Trọng Kiên trừng đôi mắt hổ, oán hận chửi mắng:
    - Ta đã nói rồi, người bán đứng lão tử vĩnh viễn là tên khốn kiếp nhà ngươi!

    Lý Nhàn mỉm cười, nhìn về phía Phục Hổ Nô.

    Phục Hổ Nô kinh ngạc, sau đó phẫn hận:
    - Đại ca! Thật là người ư?

    - Đương nhiên… không phải! Ngươi nghĩ ta sẽ làm cái chuyện xấu xa đó sao? Tên nhóc kia mới làm cái trò nghịch ngợm gây sự chứ ta làm làm gì? Hổ Nô, đại ca ngươi có thể nhét ngươi vào trong nhà xí, chứ nhất quyết không ném đá vào nhà xí đâu.

    Phục Hổ Nô ngẫm nghĩ một lúc bèn nói:
    - Đại ca nói cũng đúng.

    Trương Trọng Kiên vội nói lảng đi:
    - Thu dọn xong chúng ta đi thôi, nghỉ chân ăn cơm ở rãnh Ngư Bài Tử. Ba ngày là tới huyện Vô Chung, sau đó tìm một chỗ dừng chân.


    - Tách ra đi?

    Trần Tước Nhi hỏi.

    Trương Trọng Kiên vung tay lên nói:
    - Tách ra cái đít ấy! Tổng cộng chỉ có chưa đến ba trăm dặm, không cần tách ra đi. Hơn nữa, La mọi rợ ấy nếu thức thời thì sẽ không động thủ đâu!

    - Không động thủ? Vậy chúng ta chạy trốn làm gì?

    Phục Hổ Nô hỏi.

    Trương Trọng Kiên liếc nhìn Phục Hổ Nô, đánh trống ngực mắng mỏ:
    - Gã khờ ngực lớn hơn tim như ngươi! Nếu chúng ta không đi, La mọi rợ kia tất sẽ không nghi ngờ! chúng ta đi, y sẽ phải ăn nói với người Đột Quyết. Chúng ta không đi, y cũng phải ăn nói với người đột Quyết. Ngươi nói xem nên ăn nói thế nào?

    Phục Hổ Nô chẳng buồn nghĩ:
    - Đại ca nói thế nào thì là thế đấy.

    Trương Trọng Kiên mặc kệ gã, nhìn đoàn người đã thu dọn gần xong, căn dặn:
    - Đồ không dùng đến thì vứt đi, Tiểu Lục Tử, cái ghế rách của ngươi còn buộc lên mình ngựa làm gì! Thu dọn xong chúng ta đi thôi! Nổi tiếng ở rãnh Ngư Bài Tử là gấu, săn mấy lần vẫn không được, tranh thủ trước khi chúng ta đi hãy ăn luôn bàn tay gấu đi!

    Đoàn người cười vang trèo lên những con ngựa cao to thuần một sắc, lũ mã tặc giơ tay mạnh mẽ hát ca chạy như bay về phía đông bắc.

    Mọi người nghỉ một đêm ở rãnh Ngư Bài Tử, như ước nguyện đã săn được con gấu thường xuyên ra hại người kia, sáng sớm hôm sau tiếp tục lên đường. Ba ngày sau, đội ngũ trông không có vẻ phong trần gì đã tới vùng cai trị của quận Ngư Dương, không ai ngờ chuyến đi lần này kéo dài năm năm, sáu mươi mấy mã tặc hào khí ngất trời, năm năm sau quay lại Trác quận chỉ còn lại có mười tám người.

    U Châu.

    Một gã ăn vận như Giáo uý sau khi hành lễ với người đàn ông trung niên mặc áo gấm ngồi sau thư bàn kia, bèn nói:
    - Bẩm Đại tướng quân, lúc thuộc hạ đi, người …đã chạy cả rồi.

    Người đàn ông mặc áo bào gấm đang xem sách ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn tên Giáo uý, lập tức gật đầu nói:
    - Biết rồi, ngươi đi ra đi.

    Gã Giáo uý lùi ra sau một bước, thấp thỏm hỏi:
    - Có phải phái binh chặn đường không?

    Người đàn ông trung niên nhíu mày đáp:
    - Ngươi có thể tự mình đuổi theo, nhưng chỉ được chạy bộ.

    Giáo úy kia ngượng ngùng cúi đầu, khom người lui ra ngoài. Người đàn ông mặc áo bào gấm đặt sách xuống, trầm mặc một lúc bỗng nhiên mỉm cười, gã lầm bầm nói:
    - Trương Tam, gã khờ nhà ngươi lần này coi như không bướng bỉnh cũng không ngốc nghếch.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/7/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 164)