FULL  Hài  LS Q.Sự Tướng Minh- Tác giả: Trí Bạch - tháo zen 219 )

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    TƯỚNG MINH
    Tác giả: Trí Bạch


    Chương 2: Uống nhiều nước


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Metruyen †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Cậu thiếu niên nhỏ tuổi đó, mi thanh mục tú, cười mà như không cười. Tay trái vác một cây cung cao bằng cậu, tay phải đang cầm một chiếc mũi tên, nhìn diện mạo cậu khoảng 10 tuổi, chưa buộc tóc, dáng người cũng không phải là thấp. Trong vẻ thanh tú ấy có một khí chất kiêu ngạo, lạnh lùng. Hai chân đứng bất đinh bất bát , thân hình khá giống với một cây tùng chưa che được trời.
    không khép không hở

    Một đứa bé 10 tuổi cầm cây cung xem ra có chút cổ xưa cũ kỹ, đứng chặn trước mặt bảy tám người đàn ông tráng kiện. Theo lý mà nói có lẽ là rất buồn cười mới đúng. Nhưng không biết vì sao, Ngô Lai Lộc, Lý Tam Phúc và Lưu Lại Tử chỉ cảm thấy có chút hoang đường, tiếp sau chính là khiếp sợ, còn có chút sợ hãi không thể diễn tả được. Bảy tám người khỏe mạnh, sợ một đứa trẻ 10 tuổi sao?

    Chính là như vậy, cho nên mới có vẻ kỳ lạ.

    Con trai của hổ báo, dù chưa thành vằn cũng đã có khí chất ăn thịt rồi.

    Sở dĩ Ngô Lai Lộc có chút sợ hãi là vì y có thể nhận ra được lai lịch của cây cung tên đó. Đó là bộ cung vào thời kỳ Khai Hoàng sau khi Cao Tổ Văn Hoàng đế tiêu diệt Nam Trần đã tập trung toàn bộ thợ thủ công tay nghề tinh xảo của cả nước chế tạo ra. Khi đó, cố gắng nỗ lực ba năm cũng chỉ chế tạo ra được mấy nghìn chiếc mà thôi. Người khác không nhận ra, nhưng y thì nhận ra.

    - Thiếu niên lang, sao lại chặn đường đi của chúng ta?

    Ngô Lai Lộc bình tĩnh hỏi.

    Y hỏi rất khách khí. Mặc dù trong lòng y có chút lo sợ, có chút hoang mang, nhưng y tự tin. Nếu y muốn đánh đứa bé kia, đứa bé đó ngay cả cơ hội kéo cung cũng không có. Năm đó … thôi đi. Chuyện năm đó, chẳng qua là một cơn ác mộng mà thôi.

    Cậu thiếu niên đó hất cằm lên:
    - Không phải là chặn đường của ngươi, chỉ là trì hoãn các ngươi một chút mà thôi. Đường phía trước có nước, đừng làm bắn tung tóe lên người các ngươi.

    Ngô Lai Lộc nhíu mày, y không hiểu, nếu Thiết Phù Đồ muốn làm ăn, đi cướp ba chiếc xe ngựa đó, sao lại còn sai một đứa bé ra chặn đường người đi đường phía sau? Với thủ đoạn của tên mã tặc đó, lẽ nào còn phải kiêng nể bảy tám người nông phu bọn họ? Bỗng nhiên linh quang hiện ra, Ngô Lai Lộc liền hiểu vấn đề.

    - Đa tạ tiểu ca, chúng ta sẽ quay lại tìm một quán trọ ở, sớm mai sẽ lên đường.

    Cậu thiếu niên đó mỉm cười, rất đẹp, rất lịch sự.

    - Ngươi là một người thông minh đấy, ta thích người thông minh. Nhưng … ta không thích ngươi nhìn chằm chằm vào tay ta. Xem ra ngươi đã nhận ra chiếc cung này, cho nên nhất định là đang đoán liệu ta có thể kéo được bộ cung hai thạch này hay không, đúng không? Ngươi cảm thấy ta là đang phô trương thanh thế, cho nên không có gì phải sợ hãi. Nhưng ngươi lại cố tình giả bộ sợ hãi ở trước mặt một thiếu niên như ta, kỳ thực trong lòng ngươi đang nghĩ nếu ngươi dùng chiếc côn đó đánh lại, ta ngay cả cơ hội mở cung cũng không có, đúng không?

    Cậu thiếu niên tự tin cười cười:
    - Bờ vai của ngươi trùng xuống, bước chân một trước một sau, nhìn tư thế cầm côn đó của ngươi giống như là đang cầm đao. Đó là tư thế đề phòng lâm chiến của phủ binh Đại Tùy tiêu chuẩn. Hơn nữa, ngươi thuận dùng tay trái.

    Như yêu nghiệt, từng từ từng câu của cậu thiếu niên này đã phá giải được bí mật trong lòng Ngô Lai Lộc:
    - Nếu ngươi không phải là thám tử của phủ binh phái tới, chính là lính đào ngũ. Rõ ràng, khả năng thứ hai là lớn hơn. Ta đoán đúng chứ?

    Ánh mắt Ngô Lai Lộc sắc lạnh, sắc mặt cũng tái đi. Y không ngờ mình đã che giấu bí mật lâu như vậy, không ngờ lại bị một đứa trẻ 10 tuổi vừa nhìn là thấy hết. Quân luật của Đại Tùy là vô tình, kết cục của kẻ đào ngũ chỉ có một, đó chính là trực tiếp đánh chết còn phải họa tới người nhà. Mặc dù y không phải là lính đào ngũ gì, nhưng cậu thiếu niên đó đã đoán tương đối chính xác. Năm đó, y khổ sở bỏ trốn, lần đầu tiên bị người ta đoán được bí mật ẩn giấu nhiều năm như vậy, cho nên trong lòng y đã nảy ra ý nghĩ giết người. Mặc dù đối thủ của y chỉ là một đứa trẻ.

    - Đừng hòng ra tay, nếu nói toạc ra, ta không sợ ngươi ra tay.

    Cậu thiếu niên khoa chân múa tay với Ngô Lai Lộc:
    - Dù ngươi nhìn rất khỏe mạnh như một con trâu mộng, nhưng ta đảm bảo một tên sẽ có thể bắn chết ngươi, tuyệt đối không dùng tới mũi tên thứ hai. Hơn nữa, tốc độ bắn tên của ta tuyệt đối nhanh hơn tưởng tượng của ngươi.

    Nụ cười của cậu rất rạng rỡ, có chút … ngượng ngùng?

    Vậy sao? Khi tự khoe mình, dù sao cùng phải thế hiện chút xấu hổ mới phải chứ?

    Sắc mặt Ngô Lai Lộc lại trắng bệch ra, nắm chặt tay lại:
    - Vị tiểu ca này, chúng ta sẽ quay trở lại. Cảm ơn, trước khi buổi trưa ngày mai, chúng ta nhất định không đi qua hướng bắc.

    Nói xong, y trịnh trọng chắp tay với cậu thiếu niên đó.

    Lưu Lại Tử bắt đầu không hiểu vì sao Ngô Lai Lộc lại khách khí với câu thiếu niên đó như vậy. Nhưng, sau khi ông ta nghe thiếu niên đó nói Ngô Lai Lộc là xuất thân phủ binh, trong lòng bỗng run lên. Phủ binh Đại Tùy đều xuất thân quân hộ, địa vị cũng cao hơn nông dân bình thường rất nhiều. Đám người nhà Ngô Lai Lộc là từ nơi khác chuyển tới thôn Phương Thành, mới chưa được bốn năm năm. Bình thường thì thấy vị lão thái thái đó không giống là một bà lão nông dân, thần thái cử chỉ rất giống với chủ mẫu của một gia đình đại hộ. Bây giờ xem ra, nói không chừng thiếu niên đó thuận miệng nói là đúng.

    Tố cáo một lính đào ngũ có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

    Lưu Lại Tử ngẫm nghĩ một hồi, rất đau đầu.

    Ngô Lai Lộc báo cho mọi người biết một chút, sau đó quay người chuẩn bị rời đi. Khi y quay người lại, liếc nhìn thấy cậu thiếu niên đó đã đổi bộ cung sang tay phải, thả cung xuống, dường như không có đề phòng. Đúng lúc này, ánh mắt Ngô Lai Lộc lộ rõ sự biến đổi. Đất dưới chân y rung lên, đế giày của đôi giày vải phát ra tiếng kêu chói tai trên đường, lực phát ra từ cổ chân, thân hình như một viên đạn lao về phía thiếu niên đó.

    Trong khoảnh khắc Ngô Lai Lộc quay người xông tới đó, y bỗng hoảng hốt, thấy cậu thiếu niên đó nhếch miệng cười.

    Tay trái đã hạ xuống liền nâng lên, tay phải rút tên đặt lên cung tên, kéo cung, cung như trăng tròn, bắn tên đi, tên như sao băng. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy ba thước, Ngô Lai Lộc tin chắc trong nháy mắt có thể dùng côn quét ngang cổ cậu thiếu niên đó. Y dồn sức vào tay trái giơ lên, vung côn gỗ lên.

    Cây côn vung lên, động tác của y không thể không dừng lại.

    Dùng thời gian chưa tới một hơi thở, y đã hoàn thành động tác nói trên. Còn thiếu niên đó lại bắn một mũi tên đi. Thiếu niên bắn đi một mũi tên còn chưa dừng động tác, tay phải giơ lên, động tác như mây bay nước chảy rút mũi tên thứ hai từ trong hộp tên phía sau lưng, căng cung, nhắm.

    Mũi tên thứ hai còn chưa bắn đi, tay trái giơ cao nhắm thẳng cổ họng Ngô Lai Lộc.

    Run lên một tiếng, mũi tên thứ nhất đã cắm vào mặt đường phía sau Ngô Lai Lộc, mũi tên vẫn còn đang rung lên, cắm xuống đất ba phân.

    Ngô Lai Lộc cúi đầu ý thức được điều đó, y thấy túi nước ở thắt lưng đã có một lỗ thủng, nước đang chảy xuống. Giọt nước đầu tiên chảy đúng xuống chân hắn.

    Cậu thiếu niên nghiêng đầu nói:
    - Ngươi đã từng giết người.

    Cậu nói.

    - Hơn nữa, ngươi muốn giết chết ta.

    Thiếu niên nhíu mày vẻ già dặn:
    - Rất tiếc, ngươi không giết được ta. Hơn nữa, ngươi đã khiến ta động lòng giết chóc rồi. Dù ngươi không phải là người đáng để ta giết chết, nhưng ta thực sự không ngại dùng ngươi để phá sát giới của ta. Nếu ngươi còn muốn giết người diệt khẩu, ta không ngại bắn ngươi.

    Chàng thiếu niên 10 tuổi nói ra lời này, dường như đã thể hiện rõ vẻ quái dị.

    Ngô Lai Lộc không phải là một người nông dân bình thường, cũng không chỉ là một lính đào ngũ đơn giản như vậy. Năm đó, khi Đại Tùy nam chinh, y chẳng qua là một thiếu niên, không lớn hơn cậu thiếu niên cầm cung này nhiều lắm. Gia môn thảm biến, y cùng với mẹ tới Hà Bắc nương nhờ họ hàng lại bị người ta từ chối ngoài cửa, lại lưu lạc tới tái Bắc. Những năm trước mới tới một cái thôn nhỏ tên gọi là Phương Thành định cư. Nếu thân thế của y bị người ta tìm ra, tất sẽ lại là một thảm họa. Mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng Ngô Lai Lộc không muốn đánh cược với mạng sống của mình.

    Thấy vẻ mặt của Ngô Lai Lộc, thiếu niên thở dài nói:
    - Không phục hả?

    Cậu thuận tay đem cung tiễn trong tay đặt xuống bên đường, rồi vén tay áo lên nói:
    - Lại đây, thử lại xem.

    Ngô Lai Lộc giơ tay lên, lại bất lực hạ xuống.

    - Ta nghĩ, ta biết ngươi là ai rồi. Thiếu đương gia của Thiết Phù Đồ, quả nhiên thiếu niên anh hùng.

    Y nghiến chặt răng nói một câu, sau đó quay đầu bước đi.

    Cậu thiếu niên cười lộ rõ hàm răng trắng nói:
    - Chờ chút.

    Ngô Lai Lộc đứng lại, quay người hỏi:
    - Còn muốn thế nào nữa?

    Thiếu niên cởi túi nước từ thắt lưng mình ra quẳng cho Ngô Lai Lộc:
    - Bắn thủng túi nước của ngươi rồi, đền lại cho ngươi một túi. Ngươi đi quay lại đường cũ, cũng xem như là nể mặt ta rồi. Một ngựa đổi một ngựa, hai chúng ta không nợ nhau.

    Ngô Lai Lộc đưa tay ra bắt lấy túi nước, không nói lời cảm ơn, chỉ im lặng buộc túi nước vào thắt lưng, bước đi. Những người đàn ông của thôn Phương Thành ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn cùng Ngô Lai Lộc quay trở lại. Một đường đi trở về ngôi làng đã đi qua trước đó, tìm đến một nhà trọ đơn sơ ven đường ở lại, Ngô Lai Lộc vẫn một mực trầm mặc. Còn Lưu Lại Tử cũng nhiều lần muốn tới hỏi han, song thấy vẻ mặt lạnh lùng đó của Ngô Lai Lộc, ông ta sợ không dám mở lời. Mọi người im lặng không nói gì, ăn cơm, khi vừa về tới phòng liền vùi đầu vào chăn, đều cảm thấy có chút ấm ức, có cảm giác có những việc không nói thành tiếng, không nói rõ ràng được.

    Ngô Lai Lộc ngồi bên giường, theo thói quen cầm túi nước uống.

    Túi nước không phải của y, nhìn có chút bẩn thỉu, nhưng lại tinh xảo hơn cái túi cũ của y nhiều. Đó là loại da bò thượng hạng, còn có chữ Đột Quyết vặn vẹo nổi lên. Những chữ Đột Quyết đó Ngô Lai Lộc không quen, nhưng có tám chữ Hán lớn y biết. Tám chữ này dùng thể chữ thảo thời xưa, nét bút rồng bay phượng múa.

    Uống nước quá nhiều, hàng ngày đái dầm.

    Phía dưới tám chữ này còn có một hàng chữ nhỏ viết theo kiểu chữ khải rất đẹp, tinh tế mà thanh tú, rất giống với nét bút của phụ nữ.

    Đứa bé ngoan của Mao gia gia – Lý Nhàn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/7/15
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    TƯỚNG MINH
    Tác giả: Trí Bạch


    Chương 3: Sao có thể không chết


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Metruyen †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Lý Nhàn không rảnh rỗi chút nào. Khi các thúc thúc bá bá các huynh trưởng của hắn bận giết người, hắn thì ở chỗ này bận cứu người.

    Sau khi hết sức thành công chạy trở về, Lý Nhàn cười cười, tựa vào khối đá lớn kia lấy ra một bao bố trong người, lấy bánh nướng áp chảo còn nóng hổi ra cắn từng miếng từng miếng. Nhóm lao động này là nhóm thứ tư sáng hôm nay hắn đuổi về, tổng cộng, cũng coi như có ba mươi mấy mạng người đã được hắn cứu. Hắn không muốn biết quan đạo phía trước vòng qua ven rừng hiện giờ đã bị chết bao nhiêu người, hắn chỉ không muốn làm cho dân chúng vô tội này chết một cách không đáng.


    Các thúc thúc bá bá các ca ca này làm việc rất nhanh nhẹn, nhưng tốc độ hôm nay hơi chậm hẳn là biết gặp phải cường địch. Lý Nhàn không tính đi hỗ trợ, mà là chờ Xuyên Vân Tiễn Phi kia báo tin sau đó trốn chạy.

    Trên ba cỗ xe ngựa kia cũng không phải gia quyến của quan lại gì cả, trên tay bọn họ nhuốm máu nhiều hơn so với bất kỳ ai khác. Nếu Hổ Bí Đại tướng quân La Nghệ có thể đem người từ tái bắc đến, bọn họ có thể làm cho người ở tại chỗ này vĩnh viễn cũng không thể quay về. Đối với thủ đoạn của Bí Đại tướng quân, Lý Nhàn rất chán ghét.

    Phải biết rằng, mã tặc Thiết Phù Đồ dường như luôn luôn đối nghịch với Hổ Bí Đại tướng quân.

    Hổ Bí Đại tướng quân thật ra chỉ là tôn xưng mà dân chúng vùng U Châu đối với La Nghệ. Lý Nhàn biết, lúc này La Nghệ vẫn là Hổ Bí lang tướng, cách chính tam phẩm Đại tướng quân còn kém một cấp bậc. Tuy nhiên trong triều đình hay dân chúng, cũng bao gồm người Đột Quyết, người Hề phía bắc Trường Thành đều giống người Khiết Đan ai cũng cho rằng La Nghệ chính là một người xứng đáng với cái tên Đại tướng quân. Có thể ở đâm một đao vào mông của Đột Quyết Thiền Vu, bất kể như thế nào đều được xưng tụng là anh hùng. Nhất là, nếu đâm một đao vào mông Thiền Vu giá phải trả là trên người bị ghim đầy mấy chục Lang Nha tiễn, anh hùng này cũng không phải ai cũng có thể làm được đấy.

    Nhưng, La Nghệ không hề thuần túy giống như trong lòng dân chúng Trường Thành như vậy.

    Phàm là trong lòng mọc lên một cây cỏ tên là dã tâm, không ai còn thuần túy nữa rồi.

    La Nghệ sở trường dùng đao đấy. Lý Nhàn bĩu môi, lúc trước một tiểu tử cùng khổ không cầm lên nổi một cây sóc, ai có thể nghĩ đến thậm chí có một ngày sẽ trở thành người đứng đầu trong phạm vi Trác quận mấy trăm dặm?

    Lý Nhàn dùng đao rất bình thường, càng sẽ không dùng sóc, hắn thích cung tiễn hơn.

    Một đứa bé mười tuổi đã luyện đao vài năm, cũng từng khổ công luyện bắn cung, nhưng hắn khinh thường lấy La Nghệ làm mục tiêu phấn đấu. Một năm kia, La Nghệ mang theo ba trăm phủ Binh tinh nhuệ Đại Tùy giết nhập quân trận Đột Quyết, mạch đao nhuốm máu hơn trăm người, người trúng hơn mười tiễn, ở trong thiên quân vạn mã đâm một đao làm Đột Quyết Thiền Vu bị thương. Tuy rằng sự việc đã qua rất nhiều năm, nhưng đầu đường cuối ngõ trà dư tửu hậu rất nhiều người vẫn còn nhắc đến như điều mới mẻ. Mà hắn thì sao, chỉ là một mã tặc tép riu trong một đống mã tặc mà thôi. Thật ra Lý Nhàn cũng hiểu đối lập như vậy rất không công bình, dùng La Nghệ để so sánh với mình…rất thiệt thòi cho mình. Bất kể thế nào mà nói, có một bà ni cô già từng nuôi sống Hoàng đế Đại Tùy trước khi chết đã nói, Lý Nhàn là chân long chuyển thế.

    Trên quan đạo càng trở nên vắng lạnh. Lý Nhàn ăn xong bánh nướng áp chảo, đưa mắt nhìn không thấy một bóng người, nhưng hắn cũng không tính rời khỏi, bởi vì nhiệm vụ của hắn cũng không phải chặn lại dân chúng vô tội, đó chẳng qua là công việc nghiệp dư của hắn mà thôi. Nhiệm vụ chính thức của hắn là chặn những tên vô lại trong xe ngựa nàycấu kết với người khác làm việc xấu.

    Mấy ngày trước đây thời điểm những người đó vào Bá Châu là một đội kỵ binh Đại Tùy đi vào, nghe nói bảo hộ chính là người của Bác Lăng Thôi gia. Bá Châu tuy rằng tên là Châu, nhưng kỳ thật chỉ là một huyện. Huyện lệnh Bá Châu họ Thôi, tên là Thôi Thần, tự Nguyên Mưu. Không hề nghi ngờ, gã cũng xuất từ Bác Lăng Thôi gia. Thôi gia từng có mười mấy Tể tướng Đại tướng quân, Thôi Thần chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, ở trong tộc Thôi thị cũng là người có cũng như không.

    Người Thôi gia đi xem người Thôi gia, còn có kỵ binh hộ tống, thoạt nhìn chưa có vấn đề gì. Nhưng khi nghĩa phụ của Lý Nhàn, mã tặc Trương Trọng Kiên được người ta xưng là Cầu Nhiêm Khách sau khi biết tin tức này cũng thở dài. Thôi Thần, người có gan đối nghịch với Đại tướng quân La Nghệ, dâng thư tấu La Nghệ dung túng quân sĩ giả trang mã tặc cướp bóc Huyện lệnh nho nhỏ của thôn trại, chỉ sợ phải rời khỏi thế giới này rồi.

    La Nghệ được thế nhân coi là hổ tướng, U Châu quân dưới trướng y được người ta xưng là Hổ quân, nhưng y nhưng lại không biết, những việc thời gian này mình làm đã hoàn toàn chọc giận một đám mãnh hổ.

    Mà thiếu niên Lý Nhàn chính là một con hổ con được một đám mãnh hổ kia nuôi lớn đã lộ ra răng nanh rồi.

    Một đám lão hổ đi giết người rồi, giết những lang nhân tái bắc.

    Một con hổ nhỏ thì tựa vào trên tảng đá ven đường nghỉ ngơi, nhắm mắt lại chợp mắt, hình thức thanh tú thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại. Chiếc bánh nướng áp chảo kia vào cái bụng nho nhỏ tựa như không thấm vào đâu. Nếu vào những lúc rảnh rỗi, Lý Nhàn có thể ăn hết một chiếc bánh nướng áp chảo cỡ lớn, tính cả thêm đùi cừu nướng, thịt bò kho đấy.

    Nhưng hôm nay Lý Nhàn không ăn được nhiều, ăn quá no con người sẽ trở nên lười biếng mà mập mạp. Lý Nhàn ăn bánh xong theo bản năng sờ túi nước bên thắt lưng, chợt nhớ ra mình đã đưa túi nước cho lính đào ngũ kia. Hắn không để tâm lính đào ngũ kia sẽ nhận ra chữ viết của hắn trên túi nước, bởi vì người kia dù có biết cũng tuyệt đối sẽ không hiểu Lý Nhàn viết mấy chữ nhìn như hào hiệp hài hước kia chỉ là hoài niệm.


    Lý Nhàn năm nay mười tuổi, hoặc là nói, mười năm rồi.

    Nhắm mắt lại chợp mắt, làm tảng đá sau lưng rốt cục nhờ hắn mà trở nên ấm áp. Những tiếng vó ngựa từ đằng xa truyền tới, Lý Nhàn nhắm mắt lại, nghiêng tai nghe ngóng, ít nhất bốn mươi kỵ. Đây không phải là kỹ năng kì diệu gì cả, một người bốn tuổi đã ngồi lên lưng ngựa đi theo một đám mã tặc kiếm ăn chung quanh, đối với tiếng vó ngựa luôn rất mẫn cảm đấy. Rất may mắn chính là, hai chân Lý Nhàn rất thẳng tắp, không bị lưng ngựa làm cho biến thành chân vòng kiềng.

    Khi mã đội cách Lý Nhàn khoảng hai trăm năm mươi bước, Lý Nhàn đứng lên, sửa sang lại bình tiễn đeo sau lưng, bên cạnh bình tiễn còn cột một trực đao mà Trương Trọng Kiên cố ý tạo cho hắn.

    Tiễn trong bầu có ba mươi mũi tên, kẻ thù có khoảng bốn mươi.

    Lý Nhàn đi đến giữa quan đạo thì dừng lại, tay trái giơ cao cung, tay phải khoác lên mày che ánh mặt trời. Đúng vậy, tới là kỵ binh chính quy Đại Tùy, chiến giáp màu thổ hoàng, còn có hoành đao chế thức Đại Tùy lấp lánh dưới ánh mặt trời nắm trong tay bọn họ đều tuyên cáo thân phận của họ. Đại Tùy vũ lực đệ nhất thiên hạ, nhất là phủ binh tinh nhuệ nhất Đại Tùy, nam chinh bắc chiến chưa từng có địch thủ. Đại Tùy quân lực mạnh, thiên hạ vô song.

    Đội ngũ bốn mươi kỵ, nhân số cũng không phải rất nhiều, nhưng từ xa nhìn mã đội bị bụi mù bám cuồn cuộn, thậm chí có vài phần phong thái thiên quân vạn mã. Kỵ binh dưới trướng Hổ Bí Đại tướng quân La Nghệ đa số thiện chiến, cho dù người trong thảo nguyên được xưng trời sinh chính là kỵ thủ, Đột Quyết Lang Kỵ hung danh hiển hách ở trước mặt Hổ Bí tinh kỵ dưới trướng La Nghệ cũng không có bao nhiêu lực chống cự. Bốn mươi kỵ này cũng không phải xuất từ Hổ Bí trọng giáp của sáu ngàn thiên hạ trí nhuệ, nhưng xem khí thế của nó, cũng là trải lão binh trải qua chiến trường.

    Lý Nhàn đứng ở giữa quan đạo híp mắt nhìn nhìn.

    Hai trăm năm mươi bước, hai trăm bước, một trăm tám mươi bước, một trăm năm mươi bước.

    Kỵ binh vọt tới với tốc độ cực cao, cũng không ai lên tiếng kêu hắn tránh. Lý Nhàn thở dài lắc lắc đầu.

    Một trăm năm mươi bước, Lý Nhàn nâng tay phải lên rút một mũi tên lông vũ trong bầu tiễn sau lưng ra, tay đặt mũi tên lông vũ lên cung cứng hai thạch kéo căng như trăng tròn, trong nháy mắt mà thôi. Khoảnh khắc là bao lâu? Phật nói, một búng tay chỉ có sáu mươi khoảnh khắc, trong một khoảnh khắc chín trăm sinh diệt.

    Tiễn Lý Nhàn không mang đi chín trăm sinh diệt, lại mang đi một mạng sống con người.

    Phập một tiếng, kỵ binh Lữ Suất dẫn đầu bị một mũi tên xuyên thủng cổ họng!

    Thậm chí, kỵ binh bị giết này còn không nhìn thấy thiếu niên kia mở cung!

    Mũi tên đầu tiên vừa ra, động tác của Lý Nhàn giống như máy móc, không hề tạm dừng, tiễn ra dây cung, như nước chảy vô tình, tiễn cắm vào cổ họng, lại như hoa rơi cố ý. Một mũi tên tiếp theo một mũi tên, nâng cánh tay, rút tiễn ra, đáp cung, buông dây cung. Mỗi một động tác của hắn đều chính xác tới từng bước làm người ta rợn cả người. Đứng ở nơi đó, thiếu niên cao đến bả vai nam tử trưởng thành thoạt nhìn thân hình hơi gầy, giờ khắc này giống như khối đá lớn ven đường kia kiên định mà vững chắc.

    Hàng loạt tiễn, sắc bén như vậy.

    Lâm trận chỉ là ba mũi tên, là ý nói đối mặt kỵ binh xông đến với tốc độ cao, tiến vào tầm bắn không thể không tránh được. Cung tiễn thủ huấn luyện có tố chất có thể bắn ra ba mũi tên, khoảng cách một trăm năm mươi bước, kỵ binh vọt tới trước mặt chỉ sáu hơi thở mà thôi. Chính là trong vòng sáu hơi thở này, không ngờ Lý Nhàn bắn ra mười một mũi tên!

    Mười một mũi tên rơi vào mười một người, thật là một thiếu niên kinh diễm!

    Lý Nhàn lừa Ngô Lai Lộc, sát giới của hắn thật ra đã phá từ lúc sáu tuổi năm rồi.

    Năm đó bên sông, thiếu niên kia, tóc đen tung bay, tiễn ra, tà dương như máu, sắc mặt bình tĩnh đã giết một người. Thân chết làm kiếp, kẻ giết người, sao không phải là độ kiếp?

    Kỵ binh Đại Tùy quả nhiên dũng mãnh, sau bối rối ngắn ngủi ngay lập tức khôi phục đội hình. Kỵ binh còn dư lại dưới sự chỉ huy một gã đội trưởng thành công kích trận hình đạp về hướng Lý Nhàn. Lúc này, khoảng cách đã gần đến ba mươi mét. Ba mươi mét, lấy tốc độ của kỵ binh, trong nháy mắt tức đến.

    Lúc này, Lý Nhàn phía trước bất động như núi lập tức triển khai.

    Dưới chân hắn bụi mù nổi lên, như báo săn ngủ đông, như hổ con sau núi, động như gió táp! Hắn vọt sang một bên quan đạo chạy trốn, hai chân của hắn vắt lên, tốc độ nhanh làm cho người khác cứng lưỡi. Làm người ta khiếp sợ chính là, nửa người trên của thiếu niên này không ngờ, vẫn thẳng tắp như cũ!

    Rút tiễn, đáp cung, bắn tên, chạy trốn… những động tác này vô cùng lưu loát.

    Kỵ binh Đại Tùy huấn luyện có tố chất vòng một độ cong xinh đẹp từ trên quan đạo vọt xuống, tiếp tục truy kích thiếu niên giết người như ngóe kia. Sắc mặt thiếu niên hồng nhuận, hơi thở có chút ồ ồ, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh như nước, bình tĩnh như băng. Hắn không ngừng thay đổi phương hướng, không ngừng thả người nhảy lên, sau đó dùng hai tay vô cùng ổn định kia đưa một mũi tên lông vũ chuẩn xác vào trong thân thể kỵ binh này.

    Bình tiễn đã trống!

    Kỵ binh còn thừa lại hai mươi lăm người. Ba mươi mũi tên giết mười sáu kỵ, trong tốc độ nhanh vẫn còn nắm chắc không ổn.

    Thiếu niên lắc lắc đầu, sinh ra vài phần bất mãn đối với tài bắn cung của mình.

    Đã không còn mũi tên, nhưng Lý Nhàn vẫn không hề sợ hãi. Kỵ binh này kinh sợ tài bắn cung của hắn, lúc này thấy hắn đã không có tiễn, bắt đầu vốn đã bị đánh hơi chút sợ hãi, giờ lại khôi phục hung hãn. Bọn họ giục ngựa thẳng đến thiếu niên giống như ác ma kia, xem bộ dáng là muốn này đạp thành thịt nát. Lý Nhàn đã không có tiễn, bỏ cung, nhưng hắn còn có chuôi đao này.

    Nằm sấp cúi người, một khắc chờ đợi chiến mã sắp đụng vào thân mình, Lý Nhàn đột nhiên nhảy lên bắt lấy yên ngựa chiến mã kia, xoay người nhảy lên chiến mã, liền dán vào sau lưng kỵ binh kia.

    Đội trưởng kỵ binh kia chỉ cảm thấy sau lưng trầm xuống, y quay đầu lại, vì thế thấy được một thanh đao nhỏ sáng như tuyết. Đao kia như cầu vồng, như nước, như băng cứng. Mũi đao sắc bén soẹt qua cổ họng y, một đường đỏ sẫm.

    Lý Nhàn dán vào tai kỵ binh kia, nói, chậm rãi thu đao nhỏ lại:
    - Thân là chiến sĩ Đại Tùy, người Hán Trung Nguyên không ngờ chạy tới cấu kết Đột Quyết Lang kỵ tái bắc giết vị quan tốt của Trung Nguyên ta, ngươi sao có thể không chết?

    Ngươi có lý do gì không chết?
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/7/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)