Khoa Huyễn Tử Thiên Thần - Q2C12

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 8: Tuyết rơi trong ánh chiều sa
    "Huệ Nha giờ này đang ở đâu? Ôi nhớ Huệ Nha quá, nhớ da diết, nhớ mênh mang, hu hu..."

    "Im đi, đừng có rên rỉ nữa."

    "Nhưng tôi nhớ Huệ Nha không chịu được."

    "Kệ xác ngươi."

    "Thôi mà, tôi biết cô cũng đang nhớ Huệ Nha lắm, phải không?"

    "Câm miệng!"

    "Thôi đừng có chối nữa, tôi hiểu cô rõ lắm mà, Nước."

    "Không được gọi ta là Nước, nếu không..."

    "Hi hi, cho tôi gọi một lần nữa thôi, Nước..."

    Từng bông tuyết trắng xinh và nhẹ xốp, theo gió điểm xuyết khắp không gian. Hoa Tiên và Hy Ca đang ngâm mình trong những làn nước mát lành, dưới chân một dòng thác trắng xóa hùng vĩ.

    Nơi đây bụi nước mờ ảo tựa sương mây, cỏ hoa tưng bừng rực rỡ, tuyết bay phất phới trong ánh hoàng hôn đỏ quyện sánh, khung cảnh muôn phần tươi đẹp nên thơ. Tất cả cũng chỉ làm nền cho nhan sắc mĩ lệ của hai nàng thiếu nữ, họ tắm mình dưới dòng thác thiêng, giữa vùng núi rừng hoang sơ u mặc, những bờ vai trần thon thả kiều diễm vô ngần.

    "Mà vì sao Huệ Nha lại muốn bảo vệ loài người nhỉ?" - Hoa Tiên thắc mắc.

    "Vì cô ta quá ngu ngốc." - Hy Ca lạnh lẽo nói.

    "Nhưng loài người có thực sự xấu xa như chúng ta vẫn nghĩ không?" - Hoa Tiên lại hỏi.

    "Đó là điều hiển nhiên, ngươi còn phải hỏi nữa sao." - Giọng Hy Ca vẫn vô cùng lạnh giá - "Con người là những sinh vật tham lam, độc ác. Chúng chế tạo ra các loại vũ khí hủy diệt, chúng tàn phá hệ sinh thái, hủy hoại bầu khí quyển, giết hại các loài động thực vật vô tội. Tội lỗi của chúng nhiều không kể xiết. Ta đã đi qua nhiều hành tinh trong vũ trụ, nhưng chưa từng thấy chủng loài nào tàn ác vô lương tri đến vậy. Chúng sống dựa vào thiên nhiên nhưng chưa từng biết quí trọng thiên nhiên, chúng quá vô ơn. Hành tinh này đang chết dần vì chúng."

    "Ừ, đúng thế thật nhỉ." - Hoa Tiên khẽ gật đầu, nàng vuốt vuốt mái tóc vàng óng đẫm nước của mình, rồi lại nói: "Nhưng có thể họ làm vậy là vì một lí do nào đó."

    Hy Ca vớt nước lên bờ vai trắng ngần mượt mà, làn môi đỏ thắm của nàng mấp máy:

    "Chẳng có lí do nào biện minh được cho tội ác của chúng, vì đó đều là những việc làm phi nghĩa. Ngươi có tưởng tượng nổi không, chúng sẵn sàng lột da những loài thú đáng thương chỉ để làm khăn choàng và áo khoác cho chúng."

    "Quá... quá man rợ..." - Hoa Tiên ghê sợ thốt lên, nàng co rúm người lại.

    Hy Ca hướng đôi mắt lam - bạc về phía xa, nơi vầng dương đỏ lựng đang lơ lửng trên đầu những rặng cây, giọng nàng đầy liêu sầu:

    "Chúng chẳng hề đắn đo khi dùng những dòng điện mạnh để đánh bắt cá, giết hại ngay cả những con mới sinh. Chúng tàn sát những loài sinh vật vô hại như kiến hàng ngày, và coi đó là lẽ đương nhiên.""Thật tàn nhẫn... Sao chúng có thể dã man đến thế?..." - Hoa Tiên như sắp khóc, giọng nàng run rẩy.

    "Chúng đốt phá những cánh rừng, chúng đổ vô vàn chất độc xuống mọi vùng sông hồ biển cả." - Hy Ca tiếp tục nói, sắc mặt nàng càng lúc càng âm u.

    "Nhẫn tâm quá... Thôi cô đừng kể tiếp nữa, tôi không dám nghe nữa đâu..." - Hoa Tiên thổn thức lắc đầu.

    "Vì vậy chúng ta nhất định phải tiêu diệt chúng, trước khi chúng hủy hoại hành tinh tuyệt đẹp này. Cái ác cần phải bị trừng trị và loại bỏ khỏi vũ trụ." - Hy Ca xiết chặt nắm tay dưới những làn nước.

    Hoa Tiên cắn môi, nàng ngần ngừ một hồi lâu rồi nói:

    "Nhưng... liệu có phải tất cả con người đều như thế không? Nếu chúng ta tiêu diệt hết chúng thì... chúng ta cũng tàn ác đâu khác gì chúng."

    Ánh mắt sắc lạnh của Hy Ca dường như thoáng chùng lại, nàng ngẩng nhìn những bông tuyết xinh đẹp đang chấp chới giữa không trung:

    "Đó là việc chúng ta cần làm để cứu lấy Trái đất. Ngươi có hiểu không, khi hành tinh này cạn kiệt tài nguyên nó sẽ biến thành một hành tinh chết, và sẽ không thể gieo mầm sống lên được nữa. Tỉ lệ các hành tinh đủ điều kiện để phát triển sự sống trong vũ trụ là rất nhỏ, chúng ta không thể để mất Trái đất được. Tham vọng của con người quá lớn, chúng sẽ không bao giờ hối cải."

    "Nhưng tôi vẫn thấy..."

    "Câm miệng, ngươi cũng muốn đứng về phía loài người giống như Huệ Nha sao?" - Hy Ca nhìn Hoa Tiên với con mắt bạc vụt lóe sáng.

    Hoa Tiên vội xua tay:

    "Không, không bao giờ có chuyện đó, chỉ là tôi... tôi xin lỗi..."

    "Không được nhắc lại chuyện này một lần nào nữa, nếu không đừng trách ta."

    "Vâng..."

    Dòng thác vẫn ào ào đổ xuống, tuyết vẫn bay phiêu du. Hoa Tiên và Hy Ca lại tiếp tục tắm trong ánh hoàng hôn đang trở nên sậm dần. Hoa Tiên nhanh chóng quên đi những chuyện u ám vừa rồi, nàng ngụp lặn dưới những làn nước đầy thích thú và vô tư cất tiếng cười trong veo.

    Bỗng...

    Có một cái bóng trắng đang bay phất phơ trên không trung!

    "Á, ma! Ma kìa!!" - Hoa Tiên hét lên kinh hãi.

    Hy Ca đưa mắt nhìn cái bóng trắng, nàng lẩm bẩm:

    "Đó là chiếc váy của ta mà."

    Thì ra đó là chiếc váy trắng nàng phơi trên phiến đá ven bờ, chắc vừa rồi bị gió thổi bay lên.

    "Ôi tôi lại cứ tưởng là một con ma nữ chứ, sợ thế..." - Hoa Tiên vẫn run lập cập, nàng vòng tay ôm quanh ngực.

    Hy Ca lạnh lẽo nhìn Hoa Tiên:

    "Ngươi có phải là một tử thiên thần không vậy, có thế mà cũng sợ sao. Quá yếu đuối. Ngươi đúng là nỗi... ô nhục!"

    "Sao... sao cậu nặng lời với tớ thế?" - Hoa Tiên ấm ức.

    "Một tử thiên thần thì không sợ hãi bất cứ điều gì, rõ chưa." - Giọng Hy Ca lạnh lùng.

    "Nhưng... cậu cũng không nên nói tớ như thế chứ... hic hic hu hu..." - Đôi mắt xanh lục và bạc trong veo của Hoa Tiên giờ đã ngấn đầy nước, nàng bắt đầu thút thít khóc.

    "Hừ." - Hy Ca quay mặt đi, nàng nhắm mắt lại đầy kiêu kì.

    Chợt...

    Phía dưới đáy, có một thứ gì đó trơn tuột đang luồn qua chân hai người!

    "Trời ơi!! Có con gì dưới nước ấy!?!" - Hoa Tiên hoảng hồn ôm chầm lấy Hy Ca.

    "Gớm quá, tránh ra!" - Hy Ca liền đẩy Hoa Tiên ra xa.

    * Con gì ấy thật ra chỉ là cá suối thôi.

    Hoa Tiên khẽ vuốt một làn tóc của mình, nàng mỉm cười nhìn Hy Ca:

    "Da cậu mịn thật đấy, Nước. Mịn hơn da tớ. Nhưng ngực tớ lại lớn hơn ngực cậu."

    "Đừng có... nhảm nhí!"

    Hy Ca đỏ bừng mặt, nàng vung tay lên.

    CHÁT!!

    Hoa Tiên thấy cả ngàn sao ngay trước mắt, trên bờ má nàng lằn lên đủ cả 5 vết ngón tay của Hy Ca.

    "Đau quá, hu hu..." - Nàng đưa tay ôm má nước mắt ròng ròng, nhưng rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó nàng lại ngẩng lên nhìn Hy Ca và hỏi: "Mà này, tình hình đám tử thiên thần bóng tối sao rồi?"

    Ánh chiều đã gần tắt, không gian trở nên se lạnh, tuyết bay u buồn. Hy Ca trầm giọng đáp:

    "Hiện giờ chúng vẫn chỉ có một mình hư vô Hayuna, nhưng hai kẻ còn lại cũng sắp xuất hiện rồi."

    "Họ thực sự là mối đe dọa với chúng ta." - Hoa Tiên lại vuốt tóc.

    "Hừ, dù chúng có mạnh đến đâu ta cũng sẽ... xử gọn." - Hy Ca lẩm nhẩm, vài hạt tuyết khe khẽ đậu lên mái tóc trắng của nàng.

    "Quá nhiều tử thiên thần xuất hiện trên Trái đất sẽ khiến khí hậu hành tinh này thay đổi, liệu loài người có nghi ngờ và phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta không?" - Hoa Tiên hỏi.

    "Nếu phát hiện ra, thì chúng có thể làm được gì?" - Hy Ca âm lạnh đáp.

    Hoa Tiên ngẫm nghĩ rồi nói:

    "Đúng là chúng chẳng thể làm được gì cả."

    Con mắt bạc của Hy Ca đang lóe lên như một ánh chớp:

    "Và ngày tận thế sẽ sớm đến với chúng."
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 9-1: Hỏa nhiên kiếm (i)
    I

    Hai bóng người bước đi bên nhau, giữa mênh mông bạt ngàn tuyết trắng. Một màu trắng lạnh lẽo và bi thương, trải rộng khắp bốn phía chân trời.

    Rời khỏi thành phố chết Illen, Xương Uy và Huệ Nha tiến thẳng về phía Tây. Họ băng qua một cánh đồng tuyết trống trải và hoang liêu, rộng như vô tận. Nhiều tiếng trôi qua, hai người vẫn miệt mài hướng về phía trước giữa màn mưa tuyết bủa giăng điệp trùng.

    Tuyết bám đầy trên suối tóc Huệ Nha khiến nàng trông như một công chúa tuyết. Chiếc váy đỏ rách rưới của nàng là sắc màu duy nhất trên khắp cõi đất trời trắng xóa này. Chim phượng hoàng Navarisa lúc thì đậu trên vai nàng, lúc lại bay sang đậu trên vai Xương Uy, như một đốm lửa nhỏ tinh nghịch.

    Đi mãi vẫn không hết cánh đồng, càng đi những ngọn cỏ tuyết như chỉ càng trải rộng ra thêm. Xương Uy quay nhìn Huệ Nha, nàng mỗi lúc lại bước chậm dần và thụt lùi ở phía sau anh.

    "Cô có đi tiếp được nữa không?" - Anh hỏi.

    "Cứ đi đi." - Huệ Nha khẽ đáp.

    Nhưng chỉ được một lúc, rồi nàng lại ngã khụy xuống.

    "Không sao chứ?" - Xương Uy quay lại.

    "..." - Huệ Nha chống tay ngồi dậy, nhưng nàng có vẻ yếu lắm.

    "Thôi để tôi cõng. Nào, lên đây." - Xương Uy nói, anh quỳ xuống và chìa lưng ra cho nàng.

    "Không." - Nàng lắc đầu.

    "Đừng ngại, lên đi. Chúng ta phải đi nhanh thôi, lại sắp có bão tuyết rồi." - Xương Uy lo ngại nhìn những cuộn mây vần vũ trên bầu trời.

    Chẳng còn cách nào khác nàng đành leo lên lưng anh. Và anh cõng nàng đi xuyên qua gió tuyết mịt mùng. Nàng thật nhẹ và cũng thật ấm, bờ má nàng áp trên vai anh mềm mịn, và anh thoáng nghĩ rằng mình có thể cõng nàng đi tới cùng trời cuối đất.

    "Cánh đồng này bao giờ mới hết? Phía trước là gì?" - Nàng khe khẽ hỏi.

    "Đừng lo. Nếu mệt cô cứ ngủ đi." - Anh nói.

    "Mi cõng ta có mệt không?"

    "Một chút thôi."

    Gió càng lúc càng mạnh, những hạt tuyết bay tán loạn cùng hơi sương tê buốt. Xương Uy nghiến chặt răng, cố gắng giữ cho những bước chân của mình vững vàng, anh cõng Huệ Nha đi thêm một giờ nữa thì tới được một cánh rừng. Nhưng cánh rừng này cũng đã chết, chỉ còn những thân cây trơ trụi bị bao phủ bởi băng tuyết và sương giá.

    Càng tiến vào sâu trong rừng càng thấy xuất hiện nhiều thân cây lớn hơn, với những nhánh cành mục ruỗng buồn thảm. Xương Uy chợt nghe thấy một tiếng động mạnh từ phía sau, anh dừng bước quay nhìn lại, nhịp tim lập tức nghẹn đứng trong lồng ngực...

    Đang đứng ở ngay đó là một con sói khổng lồ!!

    Con sói đang đứng sừng sững trên một thân cây cổ thụ ngã đổ, với bộ lông dày trắng muốt cùng cặp mắt sáng quắc hoang dại rợn người, trên đầu nó là một cặp sừng tấm đồ sộ trắng hếu. Một con sói Mevyh thật dữ tợn và uy hùng.

    * Mevyh: Sói tuyết sừng tấm. Loài sói huyền thoại. Kích thước lớn gần gấp đôi loài trâu rừng.

    Xương Uy nuốt nước miếng, cố gắng thở chậm để trấn tĩnh lại. Huệ Nha đang nhẹ nhàng xuống khỏi lưng anh. Anh khẽ bảo nàng:

    "Lùi lại phía sau, để nó cho tôi."

    Xương Uy đưa tay vào túi quần lấy ra một con dao bấm, anh bật lưỡi dao lên và thủ thế. Anh biết với khoảng cách này mà quay lưng bỏ chạy thì sẽ chẳng thể thoát nổi, bởi chỉ cần một cú phóng mình là con mãnh thú sẽ vồ gọn anh. Chỉ còn một cách là đối đầu với nó.

    Grừừừ!

    Con sói đầu sừng gầm gừ bước xuống nền tuyết, khuôn mặt nó nhăn nhúm đe dọa, nhe ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt.

    "Nào, lại đây." - Xương Uy bảo nó, anh từ từ di chuyển sang bên, cán dao cầm chắc trong tay.

    Người và dã thú vờn nhau trong màn tuyết, hai cặp mắt cùng quan sát từng cử động của nhau, căng thẳng cực độ. Rồi trong một thoáng con sói dữ bất chợt chồm lên lao vào Xương Uy! Anh nhanh như cắt xoay người và đưa một tay vít lấy bộ sừng của con sói, và rồi chỉ trong chớp mắt anh đã bật người lên cưỡi lên lưng nó. Anh nhanh chóng đưa lưỡi dao xuống toan chọc vào cổ họng con quái thú, nhưng nó đã quẫy mạnh toàn thân hất anh ngã văng xuống nền tuyết, con dao tuột khỏi tay anh văng ra xa.

    GRỪỪỪ!!!

    Con sói khổng lồ gầm lên rồi lại xồng xộc nhảy bổ vào Xương Uy một lần nữa, mõm nó há rộng hết cỡ sẵn sàng cắn nát thân thể anh!

    "Dừng lại đi."

    Một giọng nói trong vắt chợt ngân lên, tựa như tiếng nước rơi trên đá.

    Giọng nói có một quyền năng vô hình nào đó khiến con ác thú khựng hẳn lại, nó gầm gừ quay đầu về phía sau.

    Huệ Nha đang đứng đó, với chim phượng hoàng Navarisa đậu trên bờ vai bé nhỏ. Nét mặt nàng thật bình thản.

    Grừừừ!

    Con sói tuyết Mevyh xoay thân mình rồi chầm chậm tiến lại gần nàng với những tiếng gầm gừ thị uy, nước dãi nhễu ra khắp khoang miệng nó.

    "Quỳ xuống." - Nàng nhẹ nhàng nói, bên mắt bạc của nàng đang sáng rực.

    Cặp mắt con sói long lên nhìn nàng nhưng rồi... dần dần dịu lại, bởi mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng khiến hung tính của nó như bay biến đi đâu hết.

    Và rồi, con sói tuyết sừng tấm khổng lồ đang từ tốn khụy hai chân trước xuống và phủ phục trước mặt nàng.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 9-2: Hỏa nhiên kiếm (ii)
    II

    Huệ Nha cưỡi lên lưng con sói tuyết Mevyh, nàng quay nhìn Xương Uy:

    "Mi cũng lên đi."

    Xương Uy nhặt lại con dao rồi leo lên ngồi phía sau Huệ Nha. Anh càng lúc càng ngạc nhiên hơn về những năng lực của cô bé này, nàng có thể dễ dàng điều khiển một con quái thú to lớn đến thế, chẳng lẽ nàng thật sự là một nữ thần ư?

    Sau khi Xương Uy đã yên vị, Huệ Nha chỉ cánh tay trái về phía trước. Và con sói tuyết khổng lồ bắt đầu phóng mình lao đi vun vút xuyên qua rừng cây.

    Với một tốc độ phi thường, con sói tuyết vượt qua cánh rừng chỉ trong thoáng chốc, nó tiếp tục chạy băng băng qua những vùng đất phủ ngập băng tuyết: Những thảo nguyên tuyết, những đồng hoa tuyết, những dòng sông tuyết...

    Ngồi trên lưng con sói, Xương Uy và Huệ Nha phải cúi rạp xuống để tránh gió tuyết thốc vào mặt, họ cố gắng nắm thật chặt những đám lông lạnh băng trên lưng nó. Cảnh vật cứ lướt qua vù vù hai bên. Phía trên đầu, chim phượng hoàng Navarisa đang mở hết tốc lực bay theo.

    Vài tiếng sau. Cuối cùng, con sói tuyết cũng đã đưa Xương Uy và Huệ Nha tới được một thành phố khác. Nhưng... nơi này còn điêu tàn hơn cả Illen. Những tòa nhà không những bị tuyết bao phủ mà còn đổ nát tan hoang như đã phải hứng chịu những trận động đất kinh hoàng, hay cũng có thể đã trải qua một cuộc chiến tranh thảm khốc.

    "Tệ thật, lại thêm một thành phố chết nữa." - Xương Uy gìm lòng nói.

    "Giờ phải làm sao?" - Huệ Nha hỏi.

    "Đi tiếp." - Xương Uy đáp - "Cứ tiến thẳng về hướng Tây đi."

    Con sói lại tiếp tục chạy, xuyên qua những tuyến đường của thành phố mà giờ chỉ còn là một bãi phế tích mênh mông. Tuyết rơi rào rạt khiến khung cảnh càng thêm bi ai, muộn sầu.

    ...

    Một giờ sau. Con sói tuyết Mevyh lúc này đang chạy trên một hồ băng hết sức rộng lớn. Mặt nước đã đóng băng hoàn toàn, lớp băng rất dày và trơn trượt khiến nó phải giảm tốc độ, chạy nước kiệu. Xương Uy nhìn ra phía trước qua bờ vai Huệ Nha và những nhánh sừng của con sói, bờ bên kia xa tắp trong màn tuyết.

    "Mi có cảm thấy không?" - Huệ Nha chợt nói, khi con sói di chuyển đến gần giữa hồ.

    "Cảm thấy gì?" - Xương Uy hỏi.

    "Có thứ gì đó đang đến." - Huệ Nha khẽ nói.

    "Là thứ gì?" - Xương Uy bỗng thấy rờn rợn.

    "..." - Huệ Nha không đáp, nàng đưa mắt nhìn xuống mặt hồ băng.

    Xương Uy cũng bắt đầu nhận thấy mặt hồ băng đang rung lên nhè nhẹ, sự rung động ấy lan truyền lên qua cơ thể con sói, ngày một rõ hơn. Rồi anh chợt thấy ở phía dưới lớp băng dày kia dường như có một cái bóng rất lớn vừa lướt qua. Thịch! Nhịp tim anh đập mạnh, rõ ràng là có một sinh vật gì đó ở dưới đáy hồ!

    "Chúng ta phải quay vào bờ ngay." - Anh nói với Huệ Nha. Nhưng đã quá muộn rồi...

    BỤC! ẦM ẦM ẦM ẦM!!!

    Mặt băng phía trước hai người đột ngột bị phá bung, những tảng băng lớn bắn văng lên không trung, và... một con quái vật khổng lồ đang vươn mình trồi lên khiến sóng nước dậy lên dào dạt! Đó là một con thủy quái Asgahnium với kích thước vĩ đại!!

    * Asgahnium: Thủy quái tuyết. Nửa trăn nửa rồng. Toàn thân phủ vảy trắng.

    GRÀOOO!!!

    Con thủy quái Asgahnium gầm lên một tiếng vang trời, nó mới chỉ nhô lên phần cổ và khúc thân trên mà đã cao lênh khênh như một tòa nhà mười mấy tầng, trên cái đầu rồng lởm chởm gai sừng của nó là cặp mắt màu xanh lam rực sáng.

    Con sói tuyết Mevyh giờ thật bé nhỏ nếu so với con thủy quái, nó co rúm người lại gầm gừ một cách yếu ớt. Chim phượng hoàng Navarisa thì bay vút lên không trung hoảng hốt.

    "Lạy trời, đây là hiện thực hay ác mộng?" - Xương Uy như cứng đờ người đi trong nỗi khiếp đảm, đôi đồng tử nâu nhạt trong mắt anh nở rộng hết mức.

    "..." - Huệ Nha thì vẫn điềm nhiên ngước nhìn con thủy quái.

    Trên khắp đất trời tuyết vẫn đổ xuống ồ ạt. Con thủy quái Asgahnium bắt đầu tấn công, nó há rộng cái mõm để lộ ra những chiếc răng nanh khủng khiếp như những khối nhũ đá, và rồi nó phóng đầu xuống tung ra một cú táp cực mạnh vào con sói Mevyh đang run sợ. Nhưng bản năng của con sói đã trỗi dậy đúng lúc, nó nhảy chồm sang một bên vừa kịp tránh khỏi cú táp. Những khối băng và nước hồ bắn văng tung tóe.

    Con thủy quái lại điên cuồng tung ra liên tiếp những cú táp khác, những cú táp rùng rợn khiến cả một khoảng mặt băng rộng bị phá tan tành, những vết nứt lớn bắt đầu lan tỏa ra trên mặt hồ băng mênh mông.

    Con sói Mevyh không ngừng phóng mình nhảy vùn vụt để tránh đòn, Huệ Nha và Xương Uy vẫn cố gắng bám trụ trên lưng nó. Nhưng rồi sau một cú táp sát sạt thì Huệ Nha đã bị hất văng đi, nàng ngã sóng soài xuống mặt băng lạnh buốt. Con sói cũng mất đà và nó cùng Xương Uy ngã trượt dài trên nền băng.

    Xương Uy lắc đầu cho bớt choáng váng, anh lồm cồm bò dậy và quay nhìn lại phía sau, và anh phải chứng kiến một cảnh tượng nghẹt thở:

    Con thủy quái đang phóng đầu xuống Huệ Nha với cái mõm rồng ngoác rộng hết cỡ!! Nhưng Huệ Nha vẫn không hề có một chút phản ứng gì, nàng chỉ bình thản ngước lên nhìn nó bằng đôi mắt đỏ - bạc trong veo.

    Và...

    PHẬP!

    Bằng một cú táp hết sức gọn ghẽ, con thủy quái đã ngoạm lấy Huệ Nha và nuốt chửng nàng vào trong bụng.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 9-3: Hỏa nhiên kiếm (III)
    III

    "Khôôông..." - Xương Uy nghẹn giọng, anh gần như đã bị shock, cô bé đi cùng anh suốt mấy ngày qua giờ đã bị con thủy quái nuốt chửng, hình ảnh thê thảm ấy khiến anh thấy rợn người và cảm thương không kể xiết.

    Con thủy quái Asgahnium có vẻ vẫn chưa no, nó lừng lững trườn thân thể nặng cả ngàn tấn lên mặt hồ băng khiến lớp băng dày rung chuyển lún sụm xuống. Và... nó đang hướng cặp mắt xanh lè xuống Xương Uy.

    Xương Uy lặng lẽ đứng thẳng dậy và rút ra con dao bấm, dù anh biết đây là một hành động vô ích, con thủy quái quá đồ sộ để có thể bị thương tổn vì một lưỡi dao nhỏ xíu. Nhưng, còn sức chiến đấu là còn hi vọng.

    Tuyết sương mù trời. Đầu con thủy quái vươn lên cao rồi chúc xuống, nó rống lên một tiếng xuyên động không gian:

    GRÀÀÀO!!!!

    Xương Uy bước lùi lại một bước, anh giơ lưỡi dao sáng loáng ra, kiên cường đáp lại nó:

    "Con quái vật khốn kiếp, mày có thể ăn thịt tao, nhưng cũng sẽ phải tốn chút máu đấy."

    Đôi mắt con thủy quái lóe lên rực rỡ, cổ và quai hàm nó cương lên chuẩn bị cho một cú táp tàn khốc vào kẻ đã cả gan thách thức nó. Đúng lúc ấy...

    XẸẸẸT!!

    Một ánh chớp đỏ vụt lóe lên, một vết rạch lớn vừa chợt mở toang ra trên vùng bụng bọc vảy trắng của con thủy quái, và máu từ đó tuôn ra xối xả, một thứ máu màu xanh thẫm như rêu.

    Vết rạch xuất phát từ bên trong, bởi một thứ gì đó nằm sâu bên trong bụng con thủy quái. Một nhát rạch ngọt sớt. Con thủy quái đau đớn lồng lộn, thét gào vang dội ầm ĩ, khúc đuôi nó quật đập điên dại còn khúc thân trên thì lắc lư như sắp đổ. Và đúng là nó đổ thật, cả phần đầu và cổ khổng lồ của nó đang ngoặt sang một bên rồi rầm rầm đổ xuống làm rung chuyển cả mặt băng.

    Mọi thứ dần trở lại yên ắng. Con thủy quái đã tắt thở và ánh sáng trên đôi mắt nó cũng đã tắt. Xương Uy nhìn về phía vết rạch sâu hoắm trên bụng nó, một bóng người đang lặng lẽ vạch những lớp thịt vảy nhớp nháp và chui ra.

    Đó không ai khoác ngoài... Huệ Nha. Nàng đang đứng thẳng người dậy, thân thể và chiếc váy của nàng bị nhuộm trong màu máu xanh của con thủy quái, con mắt bạc của nàng đang cháy rừng rực, và trên bàn tay trái của nàng là một thanh trường kiếm đỏ như lửa. Hỏa nhiên kiếm.

    * Hỏa nhiên kiếm: Linh kiếm của Huệ Nha. Cấu tạo: Lưỡi kiếm làm từ thép đỏ, chuôi kiếm bằng bạc khảm bạch ngọc.

    Xương Uy vẫn đứng lặng nhìn Huệ Nha, thật khó diễn tả chính xác những cảm xúc lẫn lộn trong anh lúc này. Ngỡ ngàng, kinh ngạc, vui mừng, và cả một chút... ghê sợ nữa.

    Chim phượng hoàng Navarisa giờ đang bay trở về bờ vai Huệ Nha, con mắt bạc của nàng cũng đang dịu dần. Xương Uy bước lại gần nàng, anh nói:

    "Rất tuyệt, nhưng lẽ ra cô phải rút kiếm ra ngay từ đầu chứ?"

    "Tấn công từ bên trong luôn dễ hơn." - Huệ Nha nhẹ nhàng nói, thanh Hỏa nhiên kiếm trên tay nàng đang vụt biến thành một dải lửa trước khi tan biến vào thinh không.

    "Vậy ra cô đã có kế hoạch trước rồi hả?" - Xương Uy hơi nhướn mày.

    "..." - Huệ Nha không đáp, nhưng cũng không phản đối.

    "Một kế hoạch điên rồ..." - Xương Uy cười - "Nhưng hiệu quả."

    "À, bây giờ cô nên đi tắm đi." - Anh nói thêm.

    Anh chỉ nói đùa vậy thôi nhưng không ngờ Huệ Nha nghe theo lời anh thật, nàng nhảy ùm xuống những làn nước lạnh giá, nhưng vẫn mặc nguyên bộ váy, khiến anh hơi thất vọng một chút. Navarisa thì bay tới xác con thủy quái Asgahnium kia và nhỏ những giọt nước mắt lên đó.

    Và cái xác khổng lồ giờ đã trở thành một vườn hoa.

    ...

    Khi Huệ Nha và Xương Uy sang tới bờ bên kia hồ băng trên lưng con sói tuyết Mevyh, thì trời cũng đã chạng vạng tối. Tuyết vẫn cứ rơi không ngừng. Hai người tìm được một chỗ ngủ qua đêm khá lí tưởng ngay bên bờ hồ, đó là một cái hốc cây nằm trong một thân cây đại thụ hùng vĩ với đường kính có lẽ cả trăm người ôm cũng không xuể.

    Hốc cây này như một hang động khá rộng, bên trong hơi mốc mác một chút nhưng rất ấm cúng. Chim phượng hoàng Navarisa nhanh chóng biến nơi đây trở nên ngập tràn hoa cỏ, và Xương Uy cùng Huệ Nha bắt đầu bữa ăn tối bằng hoa một cách ngon lành. Ngay cả con sói Mevyh có vẻ cũng rất thích ăn hoa, nhưng Navarisa đã phải tốn khá nhiều nước mắt để thỏa mãn cái bao tử khổng lồ của con sói, vì mỗi cú ngoạm của nó là đi luôn cả vạt hoa.

    Sau bữa ăn, con sói tuyết no nê nằm duỗi ra ngủ, Huệ Nha ngồi nép vào bộ lông trắng muốt êm mượt của nó, mái tóc và váy áo của nàng đã khô cong nhờ hơi ấm của Navarisa, người nàng cũng đã sạch sẽ không còn dính tí máu xanh nào.

    "Ngày hôm nay thật dài nhỉ." - Xương Uy trầm trầm nói.

    "..." - Huệ Nha đưa tay vuốt một làn tóc.

    "Thật may là chúng ta vẫn sống sót." - Xương Uy mỉm cười, một nét cười buồn man mác như thường lệ.

    "..." - Huệ Nha đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa hốc cây, tuyết trắng vẫn rơi rơi lạnh lẽo.

    "Cô vẫn ít nói quá đấy." - Xương Uy thở dài - "Vẫn coi tôi là người lạ sao?"

    "..." - Huệ Nha hơi cúi mặt xuống, nàng vuốt ve con phượng hoàng.

    "Chúng ta đã đi cùng nhau mấy ngày rồi, cô cũng nên thân thiện hơn một chút chứ?"

    "..."

    "Đêm nay cô có con sói tuyết làm đệm rồi, đừng bắt tôi cởi áo ra nữa đấy." - Xương Uy cương quyết nói.

    Hai bên gò má Huệ Nha chợt ửng hồng lên, nàng quay mặt đi:

    "Không cần."

    "Cuối cùng cũng chịu nói." - Xương Uy cười - "Mà giọng cô nghe hay lắm đấy."

    "Hưm."

    "Tôi khen thật lòng mà. Giọng cô ấy rất hay phải không Navarisa?" - Anh hỏi con phượng hoàng.

    "Kíu." - Navarisa gật gù.

    "Im đi Navarisa." - Nàng lầm rầm mắng nó, khuôn mặt nàng càng lúc càng đỏ lựng lên.

    Xương Uy không nhịn được cười, anh chỉ ngưng lại khi nàng lườm anh một cú tóe lửa (Lửa thật nhé). Anh run run và lại nhớ về lúc nàng định phóng quả cầu lửa vào anh ở căn nhà kính.

    "Thế mi đã tìm được cách để trở về hiện tại chưa?" - Nàng hỏi.

    "Chưa." - Anh lắc đầu - "Trước tiên chúng ta phải tìm được nơi nào có người ở đã."

    "Ừm." - Nàng khẽ gật đầu.

    Anh nhìn ra phía ngoài, giọng đầy liêu thương:

    "Không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho thế giới tương lai này? Băng tuyết ngập tràn, những thành phố chết, những cánh rừng chết, những loài quái vật dị thường... Mọi thứ thật tồi tệ."

    "..."

    "Giờ mới là tương lai sau 600 năm, nền văn minh loài người không thể kết thúc sớm như thế, phải không?"

    "..."

    "Nếu... thế giới này chỉ còn..." - Anh quay nhìn nàng, nhưng nàng đã thiếp đi từ lúc nào.

    "Mới đó mà đã ngủ rồi sao? Chúc ngủ ngon." - Anh mỉm cười ngắm nàng. Nàng nằm tựa đầu vào lớp lông dày của con sói tuyết, nét mặt thật bình yên. Giờ trông nàng thật xinh đẹp và hiền dịu, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh lúc nàng bước ra từ bụng con thủy quái Asgahnium. Mùi hương của nàng dịu dàng tỏa ra, hòa quyện với hương thơm của các loài hoa, an lành và thanh khiết quá đỗi.

    Ngoài trời đã thực sự tối. Xương Uy tựa lưng vào vách cây và nhắm mắt lại, môi anh lẩm nhẩm:

    "Nếu thế giới này chỉ còn hai chúng ta..."

    ...

    ...

    ...

    Nửa đêm. Xương Uy chợt thức giấc, anh thoáng giật mình khi thấy Huệ Nha đang đứng lặng lẽ ở cửa hốc cây, trong ánh trăng bàng bạc. Mái tóc dài của nàng óng ánh, huyền ảo.

    "Này, sao cô không ngủ tiếp đi?" - Anh đứng dậy và tiến tới bên nàng - "Đứng đó làm gì vậy?"

    "..." - Nàng đang chăm chú nhìn lên bầu trời, đôi mắt long lanh tinh khiết.

    "Cô đang nhìn gì vậy?" - Anh bước tới và cũng nhìn lên.

    Mưa tuyết đã ngớt tạnh. Giờ bầu trời trong vắt lấp lánh ngàn sao. Một dải sáng đỏ rực kéo ngang trên nền trời phía Đông. Một ngôi sao chổi rất lớn!

    Trái tim Xương Uy lạnh buốt, ngôi sao chổi khổng lồ kia là một điềm báo chẳng hề tốt lành...

    Một điềm báo chết chóc.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 10-1: Elvessa và Hahth (I)
    I

    Hiện tại.

    Đảo quốc Algy, Thái Bình Dương. Một đảo quốc vô cùng tươi đẹp và giàu có, được mệnh danh là viên kim cương của biển cả.

    Ở trung tâm thủ đô của Algy, tòa dinh thự hoàng gia Algy thật xa hoa lộng lẫy với 1200 phòng. Bao quanh dinh thự là một khuôn viên mênh mông với những vườn hoa, thảm cỏ và đài phun nước. Lúc này, trong khuôn viên rộng lớn ấy có một thiếu nữ đang ngồi một mình trên thảm cỏ xanh ngắt, nàng đang chăm chú ngắm nhìn một khóm hoa Xuyên tuyết bé nhỏ.

    Thiếu nữ ấy có dung nhan đẹp đến ngỡ ngàng, với mái tóc vàng gợn sóng dài óng ả, và đôi mắt màu xanh lam sáng trong như da trời mùa hạ. Trên người nàng là một bộ váy lụa quý phái, nhưng phong thái nàng vẫn thật hồn nhiên, vô tư. Tên nàng là Elvessa.

    * Elvessa: 16 tuổi. Công chúa của đảo quốc Algy. Nàng thích nhất là hoa Xuyên tuyết, loài hoa mang tới niềm hi vọng.

    Elvessa vẫn hướng ánh nhìn trìu mến xuống khóm hoa Xuyên tuyết, những nụ hoa trắng muốt mọc rủ xuống như những giọt sữa lớn. Nàng mỉm cười thì thầm với chúng:

    "Hoa xinh, mau nở đi."

    Đáp lời nàng, những nụ hoa như khẽ lay động và tỏa ra một mùi hương thơm dìu dịu.

    "Ngoan lắm." - Nàng cười khúc khích.

    Bỗng, có một hạt tuyết đậu xuống vai áo nàng. Nàng ngước nhìn lên bầu trời, mưa tuyết đang tỏa xuống.

    "Tuyết lại rơi rồi. Thôi chị phải vào nhà đây, các em mau nở đi nhé." - Elvessa tạm biệt những nụ hoa, nàng đứng lên và chậm rãi bước về phía tòa dinh thự.

    Nhưng Elvessa vừa đi được vài bước thì mặt đất bất chợt rung lên như có địa chấn...

    Nàng quay nhìn lại phía sau...

    Ở ngay vị trí của khóm hoa Xuyên tuyết, mặt đất đang nứt ra một đường lớn, từng khối cỏ bị xới bung lên, đất bắn tung lên, và... một con quái thú khổng lồ đang oai hùng chồm lên gây chấn động cả một khoảng đất rộng!!

    ẦM ẦM ẦM!!!

    Elvessa mất thăng bằng ngã nhào xuống thảm cỏ, đôi mắt nàng mở to đầy khiếp đảm nhìn con quái thú lạ kì vừa trỗi dậy từ lòng đất kia. Đó là một con rồng được cấu tạo hoàn toàn từ bạc sáng bóng: Vảy bạc, vuốt bạc, sừng bạc, mắt bạc, và cả đôi cánh bạc sải rộng lộng lẫy. Và cưỡi trên lưng nó là một dáng người với những làn tóc dài bay phất phới trong mưa tuyết.

    Dáng người ấy bắt đầu nhảy ra khỏi lưng con rồng bạc và đáp xuống thảm cỏ, một chàng trai tuấn kiệt vô cùng với phong thái kiêu hùng, trang nghiêm. Chàng khoác trên mình một bộ áo giáp mỏng bằng bạch kim tinh tế, từng đường nét trên gương mặt chàng đều toát lên một vẻ mạnh mẽ phong trần, nước da rám nâu rắn rỏi, mái tóc dài miên man chia làm hai nửa với hai màu vàng và bạch kim. Và đôi mắt chàng cũng có hai màu: Vàng và bạc.

    Elvessa vẫn chưa hết kinh ngạc, mắt nàng cứ mở trân trân, sự rực rỡ của chàng trai kia là thật sao?

    Tuyết rải xuống lãng đãng. Chàng trai giáp bạch kim đưa ánh mắt lấp lánh nhìn xuống Elvessa, rồi chàng cất lên một chất giọng trầm thư:

    "Ta khiến nàng sợ sao, cô bé xinh đẹp?"

    Elvessa chầm chậm đứng dậy khỏi nền cỏ, nàng cố gắng lấy lại thần thái đáp:

    "Tôi... đâu có sợ chứ. Nhưng... anh là ai?"

    Chàng trai nở một nụ cười sáng ngời:

    "Tên ta là Hahth. Và ta là một tử thiên thần."

    * Hahth: Tử thiên thần thứ 6. Giới tính: Nam. Tuổi: ~ 18. Nhóm: Bóng tối. Linh thú: Rồng bạc Bryba.

    "Tử thiên thần?" - Elvessa hơi nhíu mày lại - "Nghĩa là gì?"

    "Là kẻ hủy diệt những thế giới tội lỗi." - Hahth đáp, con mắt bạc của chàng lóe sáng - "Và bọn ta đến đây để hủy diệt thế giới này."

    "Hủy diệt?" - Elvessa chợt thấy lạnh buốt sau sống lưng, nàng bước lùi lại một bước - "Ngươi... là tà thần ư?"

    "Không, bọn ta không phải là thần." - Hahth lắc đầu đáp, rồi chàng dang rộng hai cánh tay cất giọng hào hùng: "Mà bọn ta là thiên nhiên, là vạn vật."

    "Thiên nhiên? Vạn vật? Ngươi... nói nhăng cuội gì vậy?" - Elvessa khẽ cắn bờ môi run, nàng hướng ánh nhìn xuống dưới cặp chân đồ sộ của con rồng bạc, những cây hoa Xuyên tuyết đã bị giẫm nát.

    Hahth mỉm cười, một nụ cười liêu hùng mà lạnh lẽo:

    "Nàng không cần hiểu, cô bé. Nàng chỉ cần biết rằng thế giới này rồi đây sẽ sạch bóng con người. Và cả nàng nữa, ta rất tiếc, nhưng nàng rồi cũng sẽ phải chịu chung số phận ấy. Tất cả loài người sẽ bị xóa xổ."

    Elvessa xiết chặt hai nắm tay đang lạnh ngắt của mình lại, nàng không sợ mà chỉ thấy phẫn nộ, sao hắn có thể nói ra những lời độc địa ấy với một thái độ thản nhiên như thế? Nàng mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt hắn và dõng dạc nói:

    "Im đi, đồ ma quỷ. Ta là Elvessa, công chúa của Algy. Ngươi sẽ không đe dọa được ta đâu."

    Hahth cười lớn, chàng có vẻ thích thú:

    "Ah, thì ra là một nàng công chúa của loài người. Dũng cảm lắm. Và để thưởng cho sự dũng cảm ấy, ta sẽ không để nàng phải chết ngày hôm nay."

    "Đủ rồi đấy." - Elvessa chau mày nói - "Ngươi nghĩ có thể quyết định số mệnh của người khác sao? Ta sẽ gọi cảnh vệ bắt giữ mi."

    "Không kịp đâu." - Hahth cười khoan hòa - "Nàng nhìn lên bầu trời xem."

    Elvessa ngước lên, và... đôi mắt nàng mở to kinh hoàng... Phía trên vòm trời kia, vô vàn những dải sáng cháy rực đang xuyên qua những màn mây tuyết phóng xuống!!

    "Mưa thiên thạch ư..." - Nàng run rẩy cất giọng.

    "Không, không phải thiên thạch." - Hahth mỉm cười với bên mắt bạc sáng chói - "Mà là những thứ thú vị hơn nhiều."
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)