FULL  Đô Thị  Khoa Huyễn Tu Chân Tứ Vạn Niên - FULL - Ngọa Ngưu Chân Nhân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 4: Yêu Đao Bành Hải
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của thầy giám thị, Lý Diệu nhoáng cái đã lách được thân mình vào cái cổng trưởng đang chậm rãi đóng lại, thở phào một hơi, cúi đầu xuống xem đồng hồ, 7 giờ 29 phút! Tuyệt vời!

    Giống như những trường cấp ba khác trong Liên Bang, trường trung học phổ thông Xích Tiêu cũng đã sớm bước vào giai đoạn nóng bỏng mỗi năm chỉ có một lần - mùa thi đại học điên cuồng. Không khí trường đằng đằng sát khí như thể chiến trường, vừa vào cổng trường liền nhìn thấy một cái quang màn khí thật to, ở giữa có vài chữ cực lớn: “Cách kỳ thi đại học còn: 99 ngày 18 giờ 32 phút 57 giây!”

    Mỗi một giây trôi qua, con số trên quang màn khí đều sẽ có thay đổi, không ngừng rút ngắn tạo thành áp lực vô cùng lớn cho thí sinh. Hai bên rìa quang màn khí còn hiển thị vài câu khẩu hiệu: “Học, học nữa, học mãi!”

    “Thêm một điểm, trên vạn người!”

    “Trường cấp ba Xích Tiêu, Liên Bang, không đậu không về!”

    “Nhất quyết đi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh, trở thành tu chân giả, bước đến nhân sinh đỉnh cao!”

    Các khúc quân hành dõng dạc hùng hồn vang vọng khắp khuôn viên trường, gần ngàn học sinh như thủy triều đổ đồn về hướng sân thể dục rộng lớn của trường. Lý Diệu cũng bước nhanh chân hơn rồi lẫn vào đám đông. Vừa đến sân thể dục, đám đông liền chia thành ba nhóm chỉnh tề, tách biệt rõ ràng.

    Nhóm đầu tiên có tầm 40 học sinh, tất cả đều mặt mày xán lạn, quý khí bức người, tài năng lồ lộ, bộ giáo phục (1) đều được chế tạo từ loại tơ tằm thiên nhiên, đặt may theo số đo của từng người, đường may tinh mỹ, lại được tu chân giả luyện chế cẩn thận đã đạt tới mức không gió tự bay, ánh sáng ẩn hiện, càng phụ trợ phô ra vẻ oai hùng bất phàm của người mặc. Đây đều là học sinh của lớp chọn, mỗi một người trong lớp này đều là tu luyện nhân tài, ngàn dặm có một, là nhóm có khả năng lớn nhất sẽ thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh.

    Nhóm thứ hai là nhóm có nhiều người nhất, khoảng bảy trăm tới tám trăm học sinh, bộ giáo phục mà họ mặc tuy cũng được dệt từ tơ tằm thiên nhiên nhưng không được đặt may theo số đo của từng người, cũng không được tu chân giả luyện chế, nhìn sơ qua có chút ảm đạm tầm thường, ai cũng giống nhau. Bọn họ chính là học sinh của lớp bình hành (2), đa số học sinh trong lớp này là con em của các đại gia tộc ở Phù Qua thành, nhưng tư chất bình thường, thực lực phần lớn là dựa vào tài nguyên gia đình cung cấp mà có.

    Nhóm thứ ba chỉ có một trăm người, giáo phục là loại vải dệt bình thường, lỏng lẻo, rộng thùng thình, nhìn sơ qua có chút lôi thôi làm cho người mặc có vẻ không có sức sống. Đây chính là học sinh của lớp bình dân, phần lớn học sinh của lớp này đều là con em những gia đình làm công ăn lương bình dân. Trong trường cấp ba tư thục Xích Tiêu này, sự tồn tại của họ bị y như tạp ngư (3) vậy.

    Lý Diệu quen cửa quen nẻo mà tìm đến vị trí của mình trong lớp bình dân, mới vừa đứng vững liền có một bàn tay vỗ vào vai hắn, kèm theo một giọng nam có chút láu cá vang lên: “Tiểu Yêu, sao giờ mới tới, hôm nay có người nổi tiếng đến trường mình đó!”.

    Lý Diệu không cần quay đầu lại cũng biết người vừa vỗ vào vai mình chính là Mạnh Giang - bạn tốt của hắn. Hắn giương mắt nhìn nhìn phía bàn đại biểu, quả nhiên thấy có hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, thầy giám thị đang ngồi đó, tầng lớp cao tầng của trường học đều đến đủ, đây là trường hợp rất hiếm thấy mỗi khi có thần hội. “Người nổi tiếng nào lợi hại dữ vậy? Ngay cả Triệu đầu trọc cũng ra nghênh đón?”

    Triệu đầu trọc tên thật là Triệu Thụ Đức, chính là hiệu trưởng của trường cấp ba tư thục Xích Tiêu này, cũng chính là đồ đệ chính tông của Xích Tiêu phái, luyện khí kỳ cao giai tu chân giả. Nhưng nghe nói hồi trẻ từng bị ám thương trong khi tu luyện ở Yêu Thú hoang nguyên nên hàng năm bế quan tĩnh dưỡng, rất ít ra mặt quản lý giáo vụ. “Chính là Bành Hải: “Yêu Đao” Bành Hải đó!”

    Mạnh Giang đang hưng phấn tới cực điểm, thanh âm đều run lên.

    Cái tên này làm nhịp tim của Lý Diệu bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

    Yêu Đao Bành Hải chính là đại truyền kỳ của trường Xích Tiêu từ khi thành lập cách đây mấy trăm năm đến giờ. Hắn được sinh ra trong xóm nghèo nhưng từ nhỏ đã bộc lộ khả năng tu luyện thiên phú, đến năm 11 tuổi đã được trường Xích Tiêu đặc cách cho phép nhập học, năm 12 tuổi “độ khai phá linh căn” đã đạt đến 100% rồi thức tỉnh cực phẩm linh căn, bước lên con đường tu chân, năm 13 tuổi đã thi đậu viện Đại Hoang Chiến của đại học Cửu Đại Tinh Anh, 15 tuổi tốt nghiệp đại học cũng đã bước vào luyện khí kỳ thập giai (4), trở thành hình mẫu của toàn Liên Bang!

    Sau khi tốt nghiệp viện Đại Hoang Chiến, hắn cự tuyệt tất cả lời mời của mười mấy tu luyện tông phái, kiên quyết gia nhập quân đội Liên Bang, chiến đấu chống lại trăm vạn yêu thú ở Yêu Thú hoang nguyên, bỏ mặc thanh xuân cùng nhiệt huyết để bảo vệ mảnh đất Liên Bang, cũng dùng thây sơn biển máu (5) của yêu thú xây nên hung danh hiển hách: “Yêu Đao”. Cuối cùng vào năm 20 tuổi trở trành trúc cơ kỳ (6) tu chân giả trẻ tuổi nhất Liên Bang!

    Sau khi xuất ngũ Bành Hải trở về quê hương, đưa ra một con số thiên văn “gia nhập phí” làm điều kiện gia nhập Xích Tiêu phái, sau đó, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã trở thành giám đốc điều hành của tập toàn vận chuyển Xích Tiêu - ngành mới của Xích Tiêu phái, phụ trách khai phá đường bộ vận chuyển mới ở những vùng nguy hiểm, yêu thú hoành hành. Nghe nói ngoại trừ tiền lương cao chót vót, hắn còn nắm giữ rất nhiều cổ phần của tập đoàn vận chuyển Xích Tiêu, phần lợi tức mỗi năm hắn hưởng phải nhiều cỡ núi vàng núi bạc! “Ê nghe tin gì chưa? Nghe nói Bành Hải vừa mua một căn biệt thự ven biển vô cùng xa hoa ở bãi biển Ngân Bạch, giá căn ấy đâu chừng bảy tám chục triệu! À còn cái này, có phóng viên đã từng nhìn thấy hắn thường xuyên dẫn mười mấy cô gái xinh đẹp vào biệt thự rồi tổ chức tiệc trên hồ bơi nữa!" - Mạnh Giang vừa nói vừa chảy nước miếng, không thèm che giấu ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kị.

    Từ thằng nhóc nghèo rớt mùng tơi ở xóm nghèo trở thành viên chức cấp cao, gia tài bạc triệu, siêu xe mỹ nữ, biệt thự ven biển xa hoa - đây quả thật là giấc mộng của tất cả thanh niên trong xóm nghèo, ngay cả Lý Diệu và Mạnh Giang cũng không ngoại lệ.

    Bọn họ đều khát vọng có thể trở thành Bành Hải thứ hai!

    “Đến rồi!”

    Cái đồng hồ trên tay Lý Diệu nhẹ nhàng rung rung, nhắc nhở chủ nhân rằng trên không trung có vật thể đang bay nhanh tới. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy phía đông chân trời có một tia chớp đen tỏa sáng phóng tới, tốc độ cực nhanh, giây trước còn thấy nó đang ở phía chân trời, giây sau đã thấy nó lẳng lặng nổi lơ lửng trên không giữa sân vận động, tia chớp đó chính là một chiếc xe bay màu đen!

    Chiếc xe bay này có thân hình thon dài, giống như hình một giọt nước bị kéo dãn, gần như dài gấp đôi những chiếc xe bay bình thường, vỏ xe sáng bóng nhìn không thấy bất kỳ một chỗ ghép nối hay đinh ốc nào, hoàn mỹ vô cùng, nhìn bên ngoài, chiếc xe bay này có vẻ không phải loại pháp bảo có tính công kích, nhưng giấu dưới lớp sơn đen bóng đó lại là loại hơi thở vô cùng nguy hiểm làm tim người như muốn ngừng đập, sát khí phảng phất thật thể tản ra xung quanh, làm hơn ngàn học sinh có mặt cảm thấy sợ đến mức không dám hít thở. “Là chiếc Huyền Điểu chiến xa! Xe bọc thép tiên tiến nhất Liên Bang, sức chiến đấu có thể so sánh với sức mạnh của một tu chân giả đạt đến đỉnh trúc cơ kỳ! Khống chế được chiếc Huyền Điểu chiến xa đồng nghĩa với việc có thể tung hoành ngang dọc khắp Yêu Thú hoang nguyên!” - Lý Diệu la hét điên cuồng trong lòng.

    Đối với một người mê pháp bảo như Lý Diệu, sức hấp dẫn của chiếc Huyền Điểu chiến xa này còn lớn hơn nhiều so với Bành Hải chân nhân!

    Mà hắn càng rõ ràng rằng giá của một chiếc Huyền Điểu chiến xa cho dù là bản thấp cấp nhất cũng phải lên tới gần một trăm triệu, gia đình giàu có bình thường cũng không đủ sức mua được.

    Giây tiếp theo, ngực của hơn một ngàn học sinh đồng thời buông lỏng, khả năng hô hấp được khôi phục, còn chiếc Huyền Điểu chiến xa giây trước còn ngừng giữa không trung giờ đã biến mất, thay vào đó là một nam thanh niên mặc bộ chiến giáp màu đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy vẻ tươi cười.

    Chỉ là tận sâu trong đôi mắt đen nhánh ấy thỉnh thoảng lại có ánh sáng xẹt qua, tựa như tia chớp, tựa như yêu đao.

    Ánh mắt ấy làm cho ngay cả hiệu trưởng Triệu Thụ Đức lẫn ông thầy giám thị mọi ngày hung thần ác sát cũng không nhịn được hơi hơi nghiêng người, không dám đối diện với Bành Hải. “Tu chân giả thật có tiền, thật uy phong, thật khí phách!” - Lý Diệu nuốt nước miếng các ực, nghĩ.

    “Nghe nói hôm nay trường đặc biệt mời Bành Hải về để dạy kèm cho học sinh trong lớp chọn đó! Tiểu Yêu, mày cũng biết tuy trường chúng ta là trăm năm danh giáo nhưng thành tích thi đại học mấy năm nay cũng không xuất sắc, số học sinh thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh cũng không nhiều lắm, làm cho Xích Tiêu phái cũng không còn mặt mũi gặp người, nên lần này mới đặc biệt mời Bành Hải về dạy bảo đặc biệt cho đám lớp chọn, hi vọng có thể lật ngược tình thế, trở nên huy hoàng như xưa!” - Giọng nói của Mạnh Giang tràn ngập ghen ghét.

    Nói cho cùng thì loại chuyện tốt như được Bành Hải tự mình dạy học chỉ có học sinh trong lớp chọn mới có thể hưởng thụ, loại học sinh nghèo trong lớp bình dân như bọn họ không bao giờ có cơ hội.

    Lý Diệu nghe vậy, cũng âm thầm thở dài.

    Trường đại học Cửu Đại Tinh Anh là ngôi trường gồm có chín viện, có lịch sử lâu đời nhất Liên Bang, có tài nguyên phong phú nhất và cũng nhiều cao thủ nhất, là khát vọng lớn nhất của muôn vàn học sinh trong Liên Bang. Vì những trường đại học bình thường không xem bồi dưỡng tu chân giả là mục tiêu, nên cho dù thiên phú của học sinh có cực cao, cộng thêm vô cùng nỗ lực, thêm cả kỳ ngộ liên tục thì tỉ lệ trở thành tu chân giả vẫn không cao hơn một phần mười ngàn.

    Đại học Cửu Đại Tinh Anh thì lại khác, có đông đảo tu chân môn phái ở hậu trường, đặc biệt lấy bồi dưỡng tu chân giả làm mục tiêu, chỉ cần thi đậu Đại học Cửu Đại Tinh Anh thì sẽ có 30% tỷ lệ trở thành tu chân giả, bước lên tầng nhân sinh đỉnh cao!

    Muốn trở thành luyện khí sư thì đầu tiên phải trở thành tu chân giả, mà muốn trở thành tu chân giả thì bắt buộc phải thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh.

    Lý Diệu vẫn luôn coi đây là mục tiêu để phấn đấu, nhưng những bất lợi bẩm sinh là điều không thể bù đắp được, khiến cho khoảng cách đến với giấc mộng của hắn ngày càng xa… Nghĩ một hồi, Lý Diệu có chút cụt hứng, ngay cả người trên bục đang nói gì hắn cũng không nghe lọt. Thời gian của tu chân giả luôn luôn quý báu nên Yêu Đao Bành Hải cũng không nói dông dài, hiệu trưởng Triệu Thụ Đức cũng nhanh chóng tuyên bố kết thúc thần hội.

    Bành Hải rời đi trong sự vây quanh của đám học sinh thiên chi kiêu tử của lớp chọn, mà học sinh của lớp bình hành và lớp bình dân như chim sổ lồng, tốp năm tốp ba đi về phía khu lớp học.

    Một ngày học tập, chính thức bắt đầu!

    (1) Giáo phục: Đồng phục của trường

    (2) Bình hành: Ngang nhau, không phân biệt cao thấp

    (3) Tạp ngư: Xuất thân bình thường, thấp cổ bé họng, thường bị người khác làm lơ

    (4) Kỳ thập giai: Cấp 10

    (5) Thây sơn biển máu: ý là nhiều đến không thể đếm nổi

    (6) Trúc cơ kỳ: Cấp bậc cao nhất trong tu chân (tu tiên)
     
    manhha1506 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 5: Thi Thử
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Đối với các học sinh cấp ba đang chuẩn bị thi lên đại học thì họ đã kết thúc chương trình học bắt buộc từ lâu rồi, một trăm ngày cuối cùng này chỉ dùng để ôn tập cũng như tham gia các đợt thi thử đều đặn mỗi tuần một lần do trường tổ chức.

    Dưới sự thúc giục của giáo viên gác thi, Lý Diệu hít sâu một hơi rồi bước vào buồng thi có treo số báo danh của bản thân, sau đó, cửa buồng đóng lại, không gian trở nên yên tĩnh. “Cho dù không được Bành Hải cầm tay chỉ dạy thì mình cũng nhất quyết thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh! Cứ liều mạng mà thi, chả việc gì phải sợ!” - Lý Diệu nắm chặt nắm tay, tự khích lệ bản thân. “Tít! Tít! Tít!” những con số đang hiển thị trên chiếc quang màn khí trong góc phòng đang đếm ngược từng giây, ngay khi con số trở về “0”, một giọng nói đông cứng không cảm xúc vang lên: “Thí sinh chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu thi!”

    Hơn mười ngàn cái linh phù được khắc trên tường bên trong buồng thi đồng thời sáng lên làm Lý Diệu cảm thấy hoa mắt, chớp mắt một cái, khung cảnh xung quanh hắn đã biến thành một cái hoang mạc có màu đỏ nâu bất tận. Mặt đất nóng bỏng khiến hai chân hắn có cảm giác châm chích như đang bị kim đâm, không khí sền sệt gần như đọng lại, loại cảm giác này y như khi có một cái khăn lông cực lớn bị ướt quấn chặt quanh thân thể, có cố gắng giãy giụa đến mấy thì cũng không thể thoát ra được, lâu lâu có một trận gió nóng rực thổi qua, mang theo hỗn hợp mùi máu tanh tưởi, hơn nữa, xung quanh lâu lâu lại truyền đến tiếng khóc thảm thiết mơ hồ… Mọi thứ đều rất chân thật, như thể hắn đang ở trong Tu la tràng (2).

    Nhưng Lý Diệu biết đây chỉ ảo cảnh do buồng thi tạo ra. Thời gian gấp rút, hắn lấy lại bình tĩnh, bay nhanh tới phía có mũi tên trong suốt đang lơ lửng trên bầu trời.

    Chạy việt dã 50 km là một trong những đề thi cơ bản trong kỳ thi đại học của Liên Bang, nhưng với mục đích tuyển chọn ra những thí sinh có khả năng trở thành tu chân giả thì đề thi được thêm vào rất nhiều bẫy rập dọc theo đường đi, làm độ khó của nó tăng lên rất cao.

    Thật vậy, ngay lúc Lý Diệu đi ngang qua một gò đất hơi hơi nhô lên thì “đùng!”, gò đất ấy bỗng nhiên nổ tung làm vô số đất đá bắn ra xung quanh, rồi một con sói sa mạc hai đầu màu nâu đất từ trong gò đất ấy lao ra!

    Loại yêu thú này to gấp đôi những con sói bình thường, cột sống lồi lên, trên cột sống còn mọc ra một cái đầu nho nhỏ, đây là đặc điểm của loài yêu thú sói sa mạc biến dị, ngoại trừ giỏi ẩn núp trong cát, chúng còn rất thông minh, đối với học sinh cấp ba mà nói thì nó đúng là một đối thủ cực kỳ khó chơi.

    Nhưng đối với Lý Diệu - Kền Kền sinh ra và lớn lên ở khu pháp bảo mộ địa thì việc quan sát mỗi một biến đổi của môi trường xung quanh đã trở thành bản năng, nên đối với hắn, con sói sa mạc hai đầu này ngụy trang thật sự còn kém lắm, hắn đã phát hiện ra nó từ lâu. “Cự hùng kháo!” (2)

    Thân thể con sói sa mạc hai đầu còn chưa kịp phóng ra khỏi gò đất thì Lý Diệu đã giang rộng hai chân, co người lại, hạ thấp bả vai, trông như một con gấu chó khổng lồ đang điên cuồng rồi gồng sức lao về phía con sói!

    Hắn chọn thời cơ vô cùng khéo léo, đúng ngay lúc con sói hai đầu vừa vụt ra, lực cũ đã hết mà hiện tại không có chỗ cho nó giẫm mượn lực, lại càng không thể xoay người đổi hướng né tránh, bị Lý Diệu đâm thẳng vào. “Rắc!”

    Đúng là loại sói sa mạc hai đầu rất thông minh, nhưng thể chất của nó lại rất yếu, chỉ giỏi đánh lén, không giỏi đấu trực diện, bị chiêu thức Cự hùng kháo của hắn làm cho gãy xương sống, cơ thể bắn ngược rớt vào hố cát.

    Lý Diệu cười lạnh, bước đi như rắn, móng tay như dao sắc dồn sức dứt khoát bắt lấy cái đầu nhỏ trên lưng con sói.

    “Thiết ưng trảo!”

    Cái đầu nhỏ ngay lập tức vỡ vụn khiến cho con sói sa mạc hai đầu đau đớn kêu thảm thiết… rồi chết tức tưởi.

    Trong không khí bỗng vang lên một hồi âm thanh “leng keng” trong trẻo dễ nghe, đây chính là âm thanh phát ra khi buồng thi đang tính toán số điểm mà Lý Diệu đạt được sau khi giết chết một vật cản.

    Lý Diệu mừng thầm, bộ sách tự học võ cơ bản nhiều kỹ năng Chiến thú thập tam thế này còn có thể kiếm thêm ít nhất 10 điểm cho hắn.

    Hắn không vội vàng tiếp tục đi mà kéo thi thể con sói sa mạc hai đầu ra khỏi hố cát, tìm một cục đá tương đối sắc bén gần đó mổ bụng con sói ra.

    Một lúc sau, bốn xương sườn của con sói đã được mài giũa cẩn thận biến thành bốn thanh đao bằng xương, da sói thì hắn lột ra khâu lại thành một cái túi nước nham nhở, bên trong chứa đầy máu sói.

    Ở một nơi nóng cháy như sa mạc thì một túi máu sói thật sự là bùa cứu mạng.

    Võ trang đầy đủ cộng thêm đã nghỉ ngơi một hồi làm Lý Diệu cảm thấy có sức sống hẳn. Hắn tiếp tục đi tới, mới qua một giờ thôi mà hắn đã trải qua một trận gió lốc, giết chết bốn con yêu thú cấp thấp. Nghe có vẻ nhiều, nhưng đây mới chỉ là phần bắt đầu của cuộc thi, giống như vòng làm nóng người mà thôi, tiếp theo đây mới là giai đoạn khiến cho mọi thí sinh trong Liên Bang phải đau đớn đến muốn chết.

    Từ trên bầu trời rơi xuống một trận mưa phù văn xanh biếc, những phù văn này gắn kết với nhau tạo thành một câu hỏi:

    “Tiếu Minh là một tu chân giả, cấp bậc luyện khí kỳ, sức mạnh đạt đến 2500 tinh linh lực, trong một lần tu luyện do bất cẩn bị nhiễm một loại ký sinh trùng kỳ quái tên “phệ tâm trùng”, loại ký sinh này có thể cắn nuốt tinh linh lực của người bị nhiễm với vận tốc 48 tinh linh lực/s (giây), 5 phút sau sư phụ của hắn phát hiện, vì cứu hắn, sư phụ phải truyền vào cơ thể hắn 55 tinh linh lực mỗi giây, hơn nữa, 2 phút sau số tinh linh lực truyền vào cơ thể hắn đã tăng từ 55 lên 59 mỗi giây. Hỏi…” “1. Qua bao lâu thì Tiếu Minh có thể khôi phục số tinh linh lực như ban đầu?”

    “2. Hãy nêu tóm tắt phương pháp luyện chế phệ tâm trùng và các bước điều trị ca bệnh nhiễm phệ tâm trùng theo từng giai đoạn bệnh trạng.”

    “3. Môn phái nào là môn phái đầu tiên luyện chế thành công phệ tâm trùng? Liệt kê ít nhất tên của 5 nhánh chủ tông của môn phái này và tóm tắt nguyên nhân khiến môn phái bị diệt vong.” Lý Diệu vỗ vỗ mặt để tỉnh táo hơn, không ngờ vừa vào vòng chính câu hỏi tổng hợp đã khó như vậy, yêu cầu kiến thức tổng hợp của quá nhiều ngành, vừa có toán, vừa lịch sử, vừa y dược, rồi còn có cả cấp cứu trên chiến trường… không hổ là loại bài thi thử giống thi thật 100%!

    Hắn bắt đầu tập trung tinh thần cẩn thận suy nghĩ, trong đầu hiện lên vô số kiến thức mà ngày thường hắn tích lũy được, cẩn thận chọn lọc rồi nhanh chóng nói ra đáp án, giải quyết từng vấn đề một. Rất nhanh, từng câu trả lời màu xanh da trời được viết bằng ý nghĩ hiện ra phía dưới câu hỏi.

    Hoàn tất đáp án, đề tiếp theo!

    “Một vị tu chân giả chính phái thuộc Linh Sơn tông dùng phi kiếm bay từ phía đông tới một cái thung lũng với vận tốc 247m/s, trong lúc đó cũng có một vị tu chân giả tà phái thuộc phái Huyết Sát Bảo dùng mây đen bay từ phía tây đến đó với vận tốc 239m/s, hiện tại hai người đang cách nhau 122,5km, hỏi sau bao lâu thì họ gặp nhau?” “Giả thiết tu vi của hai người bằng nhau, đều dùng công pháp cơ bản và pháp bảo của tông môn để đánh nhau, hãy kết hợp đặc điểm Linh Sơn tông và Huyết Sát Bảo phái để viết một bài văn suy đoán quá trình chiến đấu - ít nhất 7 hiệp, tối thiểu 500 chữ.” Đề này rõ ràng dễ hơn cái đề ban nãy rất nhiều, nhưng khi Lý Diệu đang chuẩn bị ghi đáp án thì phía trước lại bay đến mùi yêu thú nồng nặc, tiếng gầm nhẹ sốt ruột càng ngày càng gần.

    Vừa chiến đấu vừa suy nghĩ câu trả lời, đây chính là bài kiểm tra tổng thể gồm thể năng, võ thuật, ý chí, khả năng tính toán và độ nhanh nhẹn tư duy, chỉ có người xuất sắc tất cả các phương diện này mới có thể thi đậu kỳ thi đại học của Liên Bang, bước lên con đường tu chân!

    Đôi tay của Lý Diệu nhanh nhẹn rút ra hai thanh đao bằng xương trắng phau, liếm môi, đứng vững vàng, mắt nhìn thẳng, quyết định chiến đấu trực diện, trong não thì điên cuồng suy nghĩ, tính toán… Khuông viên trường rộng lớn lặng ngắt như tờ, mỗi phòng học đều có mấy chục cái buồng thi, trong mỗi ảo cảnh đều có một thí sinh đang điên cuồng phấn đấu, dốc hết sức lực để chém giết yêu thú và giải đáp từng câu hỏi một.

    Thoắt cái trong ảo cảnh đã trôi qua bốn tiếng, cuộc thi đang bước dần tới giây phút kết thúc.

    Vết thương đã che kín cơ thể Lý Diệu, cả lớn cả bé phải có tới bảy mươi tám mươi cái, nhiều chỗ máu đều đã khô, đặc biệt trên bụng hắn còn đang cắm một đoạn răng của yêu thú, hắn không dám rút ra, lưỡi đao trong tay cũng gần như mẻ hết.

    Chỉ còn lại đôi mắt to sáng lấp lánh kia, vẫn như cũ trong trẻo, không chút che giấu mà phát ra ánh sáng.

    “Chắc đây là câu hỏi cuối cùng rồi…”

    Khi thấy trên bầu trời rũ xuống những phù văn hình bát giác tỏa ra ánh vàng lấp lánh, dựa vào kinh nghiệm thi thử phong phú, Lý Diệu đoán đây chắc hẳn là câu hỏi khái quát cuối cùng - trị giá 100 điểm.

    Y như rằng, câu hỏi không dài, lại một chữ tựa ngàn câu (3): “Hãy nói khái quát về Đại Hắc Ám thời đại”.

    (1) Tu la tràng: Chiến trường vô cùng khốc liệt

    (2) Cự hung kháo: Chiêu thức võ công

    (3) Câu hỏi ngắn nhưng yêu cầu đáp áp lại rất rộng, rất khó
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)