FULL  Đô Thị  Tu Chân Tu Chân Liêu Thiên Quần - Thánh Kỵ Sỹ Truyền Thuyết

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 388: Tự Tìm Đường Chết Và Nụ Cười Quỷ Dị
    === oOo ===


    - Báo tin à? Đã muộn rồi.- Thân ảnh nhỏ nhắn quái dị nọ cắn răng nói, hắn đã liên hệ với đồng bọn rồi. Ở phía xa, trong số năm tên đại hán thủ vệ quái dị kia, có bốn tên đứng dậy đi về phía bên này!

    - Tống tiền bối, đừng lo lắng cho ta, hãy đi báo tin đi! - Vũ Nhu Tử hất bảo kiếm Hồ Điệp trong tay lên, trầm giọng nói với Tống Thư Hàng.

    Tống Thư Hàng lắc đầu một cái: - Nếu như đối phương đã phát hiện ra chúng ta thì chúng ta cũng chẳng cần phải lén lén lút lút chạy đi báo tin làm gì.

    Nói xong, Thư Hàng há miệng gầm lên một tiếng.

    Sư Tử Hống….

    Tiếng vang dội như sấm rền, sóng âm lan ra khắp bốn phương tám hướng: [Kẻ địch tập kích! Ở giữa địa bàn gia tộc, cẩn thận có khói độc…]

    Muốn rống thì rống, rống cho thật vang dội!

    Âm vang dội lại liên tục…

    Sau một tiếng rống lớn này, chắc chắn toàn bộ tu sĩ ở bên trong Sở gia đều sẽ nghe thấy những lời này!

    Tiếp theo…. Thì phải xem khả năng phản ứng của tu sĩ trong địa bàn Sở gia ra sao.

    Thật ra thì Tống Thư Hàng cũng không ôm hy vọng quá nhiều đối với tu sĩ Sở gia, thực lực trung bình của bọn họ khá yếu… Từ khi bước vào từ ngoài cửa tộc đến nay, phần lớn tu sĩ mà Tống Thư Hàng nhìnt hấy đều là nhất phẩm, số lượng nhị phẩm chẳng có bao nhiêu người.

    Cho dù tất cả đệ tử ở bên trong địa bàn Sở gia ùa ra một loạt thì cũng khó mà đối phó được với năm gã đại hán gai nhọn quái dị này. Hơn nữa, ở gần địa bàn gia tộc còn có sương mù, trong tình huống không biết quy tức thuật thì chẳng biết đệ tử của Sở gia phải đối phó với khói độc này kiểu gì đây? Lẽ nào lại đeo mặt nạ phòng độc à?

    Mục tiêu thật sự của một chiêu Sư Tử Hống này của Tống Thư Hàng chính là - các vị tiền bối của Nhóm Cửu Châu Số 1 đang ở chỗ Đoạn Tiên Đài. Cũng không biết một tiếng rống to của mình khi nãy có khiến các tiền bối chú ý được không nữa.

    Dù sao thì khoảng cách giữa địa bàn Sở gia và Đoạn Tiên Đài cũng khá xa….

    - Con đĩ này, mày muốn chết à! - Rõ ràng thân ảnh nhỏ nhắn quái dị kia không ngờ Tống Thư Hàng còn có chiêu Sư Tử Hống này, hắn tức giận nhào tới, trong tay đồng thời mọc ra hai cây gai nhọn màu đen, trên cây gai nhọn kia còn có yêu khí và chân khí lượn quanh, sát khí đằng đằng.

    Vũ Nhu Tử hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, chặn trước mặt thân ảnh lùn nhỏ kia.

    - Ăn của ta một kiếm đây! - Vũ Nhu Tử kêu lên một tiếng, bảo kiếm Hồ Điệp trong tay cô đánh ra, kiếm quang lóe ra làm mười phần, bao phủ toàn bộ thân ảnh kia ở trong ánh kiếm.

    Vừa ra tay đã dùng tới kiếm thuật cao minh vô cùng, kiếm quang như một cái lưới, bao phủ thân ảnh lùn nhỏ kia ở bên trong, khiến cho hắn không có chỗ nào thoát ra.

    Nhưng đạo thân ảnh lùn nhỏ kia cũng không có ý chạy trốn.

    Hắn trực tiếp tông mạnh lên lưới kiếm quang của Vũ Nhu Tử.

    - Viên Vũ Trảm! - Ngay sau đó, thân ảnh quái dị nọ xoay tròn, trên người hắn đột nhiên mọc ra vô số gai nhọn, bao phủ toàn bộ thân thể ở bên trong. Khi hắn xoay tròn toàn thân thì thân thể tựa như biến thành một quả cầu gai nhọn hoắc, sau khi trả giá bằng việc gãy mất vài cây gai, hắn nhanh chóng đâm thủng lưới kiếm quang của Vũ Nhu Tử.

    - Mặc kệ trên người ngươi có bao nhiêu khôi giáp phòng ngự, luôn có chỗ ngươi không thể phòng ngự được. Ta sẽ đè chết ngươi! - Thân ảnh nhỏ lùn quái dị kia cười lạnh một tiếng, thân hình xoay càng lúc càng nhanh, quả cầu gai nhọn hoắc bắt đầu lăn đè về phía Vũ Nhu Tử.

    Bởi vì hắn đang đắc ý xoay tròn…. Cho nên không phát hiện ra Vũ Nhu Tử đang kẹp một lá bảo phù trong tay.

    Ngay lúc hắn lăn tới trước mặt Vũ Nhu Tử thì cô vẫn bình tĩnh giơ tay lên, dán lá bảo phù này lên người của đối phương.

    Về phần lực sát thương do quả cầu gai xoay tròn của đối phương mang tới… Vũ Nhu Tử ngó lơ luôn.

    Quả cầu gai nhọn hoắc cứ lăn mãi không ngừng, đụng phải cánh tay của Vũ Nhu Tử, nhưng lại bị một tầng kim quang nhàn nhạt cản lại toàn bộ. Đòn tấn công của hắn còn không phá nổi phòng ngự của Vũ Nhu Tử nữa là.

    Bảo phù kia vẫn dán chặt trên người quả cầu gai.

    - Bùm! - Vũ Nhu Tử mở miệng kêu khẽ một tiếng.

    Bùm ! !

    Một ngọn lửa hừng hực bốc thẳng lên trời, khiến cho quả cầu gai màu đen kia phát nổ, biến thân thể của hắn thành một quả cầu lửa luôn.

    - A a a a a ~ - Thân ảnh nhỏ lùn quỷ dị kia kêu la thảm thiết vô cùng.

    Sau đó tiếng kêu la ngày càng yếu dần… Rồi tắt lịm.

    Chỉ không tới thời gian một giây mà trên mặt đất chỉ còn thừa lại một thân ảnh nhỏ lùn bị vụ nổ ban nãy thiêu khét lẹt, bán sống bán chết. Hắn trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

    - Chết… tiệt… - Thân ảnh quỷ dị nọ dốc hết chút hơi sức sau cùng để nói một câu.

    Hắn chỉ là một gamer bình thường, vất vả chém quái thăng cấp, khó khăn lắm mới thăng cấp lên được tới tam phẩm.

    Sau đó có một ngày, hắn PK với một gamer khác có thực lực xêm xêm với hắn…. Điều duy nhất khác với hắn là người ta là đại gia, đập tiền chơi game.

    Vậy nên chỉ sau hai lượt tấn công bình thường, cộng thêm một đạo cụ cao cấp, hắn đã được cho về thành dưỡng sức.

    Ta hận, ta hận! Nện tiền chơi game thì giỏi lắm à? Trang bị ngon thì giỏi lắm hả!

    - Có nhìn ra hắn thuộc chủng tộc gì không? - Tống Thư Hàng bước lên một bước, thử hỏi Vũ Nhu Tử.

    Đồng thời, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía cách đó không xa, sau khi bốn gã to con còn lại trông thấy đồng bọn bị đánh bại thì gầm lên liên hồi, tăng tốc chạy về phía này.

    - Không xem ra chủng tộc của hắn là gì…. Có lẽ không phải là yêu thú bình thường. Có khi nào là con lai giữa nhân loại và yêu thú không nhỉ? - Vũ Nhu Tử đoán thử.

    Nói xong, cô lại quay đầu nhìn sang bốn gã to con đang lớn tiếng rống vang và nhào tới kia: - Tống tiền bối, ngươi tự chú ý an toàn cho bản thân nhé!

    Sau đó Vũ Nhu Tử trong trạng thái nữ võ thần hưng phấn nhào lên đối mặt với bốn gã to cao quái dị nọ.

    ….

    - Giết ta đi! - Thân ảnh nhỏ lùn quái dị nằm bẹp trên mặt đất rên rỉ, đau đớn nói với Tống Thư Hàng.

    Tống Thư Hàng lắc đầu cực kỳ quyết đoán - hắn cảm giác chắc là Dược Sư tiền bối sẽ có hứng thú với cái gã nhỏ lùn này lắm đây? Nghe nói bây giờ Dược Sư tiền bối đang cần rất nhiều vật thí nghiệm.



    - A a a! - Thân ảnh quỷ dị nọ đột nhiên quát lên một tiếng, sau đó, có một cây gai nhọn đâm xuyên qua lồng ngực của hắn bắn về phía Tống Thư Hàng!

    Nhưng có lẽ là do hắn đã kiệt sức rồi, nên tốc độ của cây gai nhọn này không được nhanh lắm.

    Tống Thư Hàng vô thức giơ bảo đao Bá Toái trong tay lên chém gãy cây gai nhọn đó.

    Cây gai nhọn bị chém gãy ở giữa, có một đoạn rơi ở bên chân Tống Thư Hàng. Một đoạn khác…. Lại bay ngược lại, găm đúng vào cổ họng của thân ảnh quỷ dị nọ.

    - Ọc ọc ọc….- Thân ảnh quỷ dị kia phát ra tiếng kêu đau đớn, máu tươi bắn ra, có vài giọt bắn lên người Tống Thư Hàng.

    Sau đó, thân ảnh quỷ dị kia nhìn Tống Thư Hàng với vẻ đắc ý, nhếch môi cười một cái méo mó trông cực kỳ khó coi.

    Tiếp sau đó, hắn đã tắt thở…. Thần hình câu diệt.

    - Tự sát rồi à? - Tống Thư Hàng nhíu mày.

    Nhưng cái nụ cười đắc ý của hắn trước lúc tắt thở hơi quỷ dị, trông như thể đã thực hiện được âm mưu vậy.

    Chẳng lẽ lại là thứ giống như lời nguyền rủa trước lúc chết nữa à?

    Tống Thư Hàng vô tức sờ về phía lồng ngực của mình, ở bên trong tâm khiếu, linh quỷ vẫn bình tĩnh như cũ. Nếu như là lời nguyền thì hình như linh quỷ nó luôn phản ứng đầu tiên kia mà.

    Lẽ nào không phải là nguyền rủa?

    Hay có khi nào là do linh quỷ sắp thăng cấp không nhỉ?

    Thôi bỏ đi, đợi lát nữa quay lại nhờ các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 giám định một phen là biết ngay nó có phải nguyền rủa hay không ấy mà.

    Tống Thư Hàng nghĩ thầm như thế.

    ……

    Còn ở phía trước, Vũ Nhu Tử và bốn gã to con quỷ dị kia đã lao vào đánh sấp lá cà với nhau.

    Bốn gã to con quỷ dị kia cũng có tu vi tam phẩm đỉnh phong, nhưng bọn chúng mạnh hơn so với cái thân ảnh nhỏ lùn quỷ dị bị một lá bảo phù của Vũ Nhu Tử giết chết.

    Bởi vì bọn chúng tận mắt nhìn thấy đồng bọn của mình bị Vũ Nhu Tử dùng một lá bảo phù xử lý, cho nên trong lúc bốn gã to con kia giao thủ với Vũ Nhu Tử thì đều vô cùng cẩn thận.

    Cũng không biết là bọn chúng thuộc chủng tộc gì nữa, đám gai nhọn hoắc kia mọc ra liên tục từ các bộ phận trên người chúng, tựa như không bao giờ hết.

    Điều này khiến cho bọn chúng có thể tấn công bằng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, bất kỳ bộ phận nào cũng có thể trở thành điểm tấn công.

    Nhưng lực phòng ngự của bộ khôi giáp hoa lệ trên người Vũ Nhu Tử lại cực kỳ khoa trương, bốn gã to con kia liều mạng tấn công tới tấp, mà đến bây giờ vẫn không thể thương tổn Vũ Nhu Tử được chút nào.

    Ngược lại là kiếm thuật cao minh, cộng thêm bảo kiếm Hồ Điệp trong tay của Vũ Nhu Tử chém gãy mớ gai nhọn trên người chúng dễ dàng như chém tre trúc vậy, chỉ mới đánh có mấy hiệp thôi mà trên người của bốn gã to con kia đã xuất hiện rất nhiều vết thương rồi.

    Loại cảm giác này đúng thật là đậu má.

    ……

    Đột nhiên, một gã to con đang chiến đấu với Vũ Nhu Tử lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Thư Hàng.

    Sau đó, bọn chúng nhìn thấy Tống Thư Hàng đang đứng ở bên cạnh thi thể của đồng bọn chúng, trên người còn dính máu của tên đồng đội kia.

    Bốn gã to con gầm lên một tiếng tựa như tiếng dã thú: - Grào grào!

    Hai mắt của chúng long lên sòng sọc, thế tấn công đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn.

    - Giết đồng bọn…. báo thù, báo thù!

    Trong đó lại có một gã to con lặng lẽ nhích sang bên cạnh, muốn né qua Vũ Nhu Tử để tấn công Tống Thư Hàng.

    - Trạng thái tức giận có thể tăng cường lực công kích, có hơi giống với hiệu quả thị huyết.- Vũ Nhu Tử nói khẽ: - Nhưng ta sẽ không để cho các ngươi có cơ hội tấn công Tống tiền bối đâu!

    Nói xong, kiếm quang của Vũ Nhu Tử xẹt qua, gã to con muốn lướt qua cô lại bị cuốn vào trong kiếm quang lần nữa.

    Bốn gã to con nọ chỉ có thể tức giận gầm to một tiếng, sau đó lại bị Vũ Nhu Tử cuốn lấy cứng ngắc!

    - Tích súc đủ rồi, đỡ một chiêu của ta đây! - Vũ Nhu Tử quát lên, sau đó cô nắm chặt chuôi kiếm, đâm thật mạnh xuống mặt đất!

    Dù không có bảo phù đi nữa, cô cũng là tu sĩ tam phẩm đỉnh phong, đã gần tới lúc độ lôi kiếp tấn cấp. Nên thực lực của cô cực kỳ mạnh!

    - Bạo! - Vũ Nhu Tử cũng không hét lên tên chiêu thức kiếm thuật hổ báo hầm hố nào hết, chỉ nói khẽ một tiếng mà thôi.

    Ngay sau đó, có hơn một ngàn đạo kiếm quang bắn ra từ trên mặt đất!

    Những đạo kiếm quang kia bắn từ dưới lên, vô cùng dày đặc, dày đặc tới mức khiến cho người ta căn bản không thể nào tránh né được.

    Bốn gã to con quỷ dị kia gầm lên một tiếng, trên người liên tục mọc ra gai nhọn, bao vây kín kẽ thân thể của bọn chúng lại.

    - Viên Vũ Trảm! - bốn gã to con quỷ dị này lại dùng chiêu thức y hệt như của thân ảnh nhỏ lùn ban nãy đã dùng. Thân thể của bọn chúng xoay tròn liên tục, biến thành một quả cầu gai nhọn màu đen.

    Bọn chúng mượn cách này để ngăn cản vô số kiếm quang đang liên tục bắn lên dữ dội từ bên dưới.

    Gai nhọn và kiếm quang va chạm với nhau, mớ gai bị chặt đứt rơi xuống liên tục.

    Nhưng bốn gã to con quỷ dị này có thể mọc gai nhọn ra liên tục để bổ sung cho phần đã bị chặt đứt.

    Vũ Nhu Tử xòe tay ra, có bốn tờ bảo phù xuất hiện trong tay cô.

    Đúng lúc cô chuẩn bị dán cho mỗi gã to con một tờ bảo phù thì…. Đột nhiên, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng.

    Không chút nghĩ ngợi, Vũ Nhu Tử nhanh chóng rút Hồ Điệp kiếm lên khỏi mặt đất, chặn lại ở trước người.

    Keng!

    Tiếng vang va chạm nặng nề vang lên, toàn thân của Vũ Nhu Tử bị đánh cho lùi lại liên tục. Ở mặt bên của Hồ Điệp Kiếm trên tay cô có một cây gai nhọn màu bạc đang đánh lên thân kiếm, xoay tròn liên tục.

    Ánh mắt của Vũ Nhu Tử nhìn về phía xa, cũng chính là chỗ của gã to con quái dị cuối cùng.

    Cây gai màu bạc này đúng là của gã to con quỷ dị cuối cùng bắn ra. Cũng không phải bắn kiểu bình thường, mà là pháp môn ngự kiếm.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Chương 389: Linh Điệp Tôn Giả Đi Ngang Qua
    === oOo ===


    - Qủa nhiên là có tu vi tứ phẩm.- Vũ Nhu Tử cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, cô đã đoán được năm gã to con quái dị kia có tu vi cảnh giới từ tam phẩm đỉnh phong đến tứ phẩm ngay từ đầu rồi.

    Cho nên ngay từ khi mới bắt đầu, cô vẫn luôn cảnh giác đề phòng cái gã to con quỷ dị cuối cùng vẫn chưa chịu ra tay kia. Đối phương vừa ra tay thì đã dùng tới ngự kiếm thuật, quả nhiên đúng như cô đoán, hắn có cấp bậc tứ phẩm.

    - Hây! - Kiếm khí trên thân Hồ Điệp kiếm trong tay Vũ Nhu Tử bộc phát ra dữ dội, cô chém mạnh một kiếm, gạt cây gai nhọn màu bạc này qua một bên…

    Mà nhân cơ hội này, bốn gã to con quái dị đang thi triển tuyệt chiêu Viên Vũ Trảm kia lập tức ngừng kỹ năng của mình lại, thoát khỏi kiếm khí bộc phát của Vũ Nhu Tử. Nếu như là lúc trước, bọn chúng chắc chắn phải nắm chắc thời cơ thi triển tuyệt kỹ quả cầu gai đè chết đối phủ rồi.

    Nhưng bây giờ, có cho ba người bọn chúng thêm một cái lá gan nữa thì bọn chúng cũng không dám dùng kỹ năng Viên Vũ Trảm để đè Vũ Nhu Tử nữa - tấm gương đi trước của đồng bọn vẫn còn đó, dạy cho bọn chúng biết rằng, dám xông tới chỗ Vũ Nhu Tử thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

    Bốn gã to con quái dị thở hồng hộc nhìn chằm chằm Vũ Nhu Tử, đồng thời ánh mắt mang theo vẻ oán hận quét về phía Tống Thư Hàng đang đứng - kẻ thủ ác tay nhuộm máu tươi đồng bọn của bọn họ!

    Lúc này, gã to con tứ phẩm đứng ở phía xa mới lên tiếng nói: - Giao con nhóc này lại cho ta đối phó…. Mấy người các ngươi đi giết chết con đàn bà ở phía sau đi. Phàm là những kẻ tay dính máu tươi của đồng tộc chúng ta, cho dù chúng có trốn đến chân trời góc biển thì chúng ta cũng phải liều mạng trả giá tất cả giết chết chúng!

    Trong lúc nói chuyện, hắn dùng ngự kiếm thuật, khống chế cây gai nhọn màu bạc kia tấn công tới tấp về phía Vũ Nhu Tử.

    Bốn gã to con khác thì liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt đỏ bừng, cố gắng vượt qua Vũ Nhu Tử lần nữa, chạy về phía sau lưng cô tấn công Tống Thư Hàng đang mang hình dạng ss.

    [Dính máu tươi thì dù phải trả cái giá đắt cỡ nào cũng phải giết chết mình cho bằng được sao?] Tống Thư Hàng yên lặng nhìn quần áo trên người mình, chẳng lẽ cái máu tươi này là thứ cùng loại với ấn ký hay dấu hiệu gì đó sao?

    Kiểu tương tự như ‘đồ long ấn ký’ gì đó ở trong tiểu thuyết hay có ấy, một khi kẻ đồ long giết chết cự long thì sẽ tạo thành ấn ký ở trên linh hồn. Sau đó toàn bộ cự long trên thế giới đều sẽ hành động, hợp tác thành nhóm với nhau đi xử lý kẻ đồ long kia?

    Nếu như thứ này giống thế thì phiền rồi đây. Hắn cũng không muốn đi tới bất kỳ nơi đâu cũng bị người ta định vị ra tí nào.

    ….

    Phía trước, mặt mày Vũ Nhu Tử vô cùng hớn hở, xem bộ đang chơi khá vui vẻ.

    - Ta đã nói rồi… không có sự cho phép của ta thì không cho bất kỳ kẻ nào trong các ngươi đi đối phó với Tống tiền bối! - Vũ Nhu Tử nói cực kỳ khí phách, bảo kiếm trong tay của cô lại chém xuống thật mạnh, đánh bay cây gai nhọn màu bạc kia.

    Sau đó, cô vói tay túm một cái ở bên hông, rút ra một cây roi dài thật dài.

    - Đi! - Vũ Nhu Tử quát khẽ một tiếng.

    Cây roi tựa như có linh tính, một đầu quấn chặt ở bên hông của Vũ Nhu Tử, một đầu khác thì bắn ra tựa như vô hạn, chủ động quất mạnh về phía bốn gã to con quái dị kia. Sợi roi giống như không cần Vũ Nhu Tử khống chế gì nhiều, tựa như có thể hành động theo suy nghĩ của cô.

    Hơn nữa cây roi dài này rất lợi hại, lúc nó đánh lên bốn gã to con quái dị kia, một roi đánh xuống là có thể đánh gãy một mảnh gai xương trên người của mấy gã đó, thậm chí còn kéo theo một mảnh máu thịt trên người của bọn chúng xuống.

    Lực đạo cực lớn trên đầu roi thì lại vừa đánh vừa cuốn bốn gã to con quái dị kia về phía của Vũ Nhu Tử.

    Bốn gã to con bị đánh kêu la oai oái, nhất thời lại không thoát ra khỏi đầu roi được… mà sau khi bọn họ bị kéo về phía của Vũ Nhu Tử xong, thì lại nhanh chóng bị kiếm quang cuốn lấy, bị ép phải tiếp tục đánh với Vũ Nhu Tử.

    - Ha ha ha ha! - Vũ Nhu Tử càng đánh lại càng hăng, lấy một chống năm, thế mà vẫn có vẻ như chiếm được thế thượng phong!



    Ở phía xa, gã to con quái dị tứ phẩm kia nhíu chặt mày, tại sao trên người của con nhóc nhân loại này lại có nhiều bảo vật như thế chứ? Đáng chết, thời gian không nhiều lắm, không thể tiếp tục kéo dài thêm được nữa.

    Hắn vươn tay ra, rút một cây gai đen ở sau lưng của mình. Sau khi cây gai kia bị rút ra khỏi thân thể của hắn thì nhanh chóng biến thành màu bạc. Cây gai nhọn màu bạc này rõ ràng không phải gai nhọn tầm thường, mà là một loại phi kiếm khác đã được gã to con tứ phẩm này tế luyện qua.

    - Đi! - Gã đại hán tứ phẩm lại thi triển ngự kiếm thuật thêm lần nữa, một mình hắn điều khiển hai cây gai nhọn màu bạc, cây thứ hai bắn về phía roi của Vũ Nhu Tử, ghim đầu roi lại, muốn tạo cơ hội cho đồng bọn đi giết chết Tống Thư Hàng.

    - Nhất tâm nhị dụng, song khống ngự kiếm? Thú vị lắm! - Vũ Nhu Tử cười lớn: - Nếu như ngươi dùng chiêu này sớm một chút thì nói không chừng còn có chút hiệu quả. Nhưng bây giờ thì muộn rồi!

    Trong lúc nói chuyện, thân thể của Vũ Nhu Tử đột nhiên nhảy lên thật cao, sợi roi bên hông cuốn lại thành một đoàn, nhập vào phía sau khôi giáp của cô.

    - Với cảnh giới của ta bây giờ mà muốn dùng chiêu này, thì mỗi lần đều phải chuẩn bị một quãng thời gian khá dài ! nào ngờ trong lúc chiến đấu thật sự thế này mà vẫn có cơ hội dùng tới nó được.- Vũ Nhu Tử lẩm bẩm.

    Ở trên khôi giáp của cô, có bảy phù văn thần bí lục tục sáng lên.

    Bảy phù văn này kéo dài ra, hóa thành kiếm khí có bảy loại thuộc tính như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi.

    Ngay sau đó, bảy đạo kiếm khí này hóa thành bảy hư ảnh của Vũ Nhu Tử.

    Ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt…. bảy đạo hư ảnh kia cùng với bản thể của Vũ Nhu Tử giống như xuyên qua sự hạn chế của không gian, xuất hiện ở bên cạnh của bốn gã to con quái dị nọ.

    Chia đều ra thì bên cạnh mỗi gã to con quái dị đều có hai Vũ Nhu Tử.

    Bảy đạo kiếm khí kia, cộng thêm Hồ Điệp Kiếm trong tay Vũ Nhu Tử, đâm vào lồng ngực của bốn gã to con quái dị từ cả đằng trước lẫn phía sau.



    Bốn gã to con kia căn bản không có thời gian để phản ứng lại.

    Trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể, thân thể của bọn họ cứng ngắc, sau đó máu tươi phun ra ào ạt. Tiếp theo…. Bọn họ ngã ầm ầm xuống đất, sống chết chưa rõ.

    Chỉ một chiêu thôi là có thể giết chết bốn gã to con có cảnh giới ngang ngửa với Vũ Nhu Tử, phòng thủ cực dày, máu cực kỳ trâu cùng một lúc! Không hổ là đại chiêu khiến Vũ Nhu Tử phải chuẩn bị lâu đến thế.

    Máu tươi bắn ướt người bảy bóng phân thân của Vũ Nhu Tử… nhưng sau khi tấn công xong thì mấy cái hư ảnh phân thân kia đều biến mất.

    Về phần bản thể của Vũ Nhu Tử thì có phòng ngự màu vàng kia bảo vệ, máu của mấy gã kia bắn ra căn bản không thể dính lên người của cô được.

    ….

    - Đáng chết! - Lúc này, gã to con tứ phẩm đứng ở phía xa tức giận gầm lên.

    Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, phóng thẳng về phía Vũ Nhu Tử. Hai cây gai nhọn màu bạc bị hắn điều khiển, điên cuồng tấn công bản thể của Vũ Nhu Tử.

    - Ha ha.- Cây roi bên hông của Vũ Nhu Tử lại run lên lần nữa, phối hợp với Hồ Điệp Kiếm trong tay, không ngừng đỡ đòn, ngăn cản toàn bộ đòn tấn công như vũ bão của gã to con tứ phẩm kia.

    Ầm!

    Dưới sự khống chế của gã to con tứ phẩm kia, cây gai nhọn màu bạc đâm mạnh lên Vũ Nhu Tử…. đột nhiên, một cây gai màu bạc lại vỡ ra.

    Tuy rằng cây gai màu bạc này đã bị gã to con tứ phẩm kia tôi luyện qua, biến thành phi kiếm. Nhưng phẩm chất của bản thân nó hoàn toàn không thể nào sánh được với bảo kiếm Hồ Điệp trong tay của Vũ Nhu Tử được.

    Đáng mạnh quá thì đương nhiên sẽ phải vỡ thôi.

    Vũ Nhu Tử cũng bị cây gai nhọn kia đánh một cái thật mạnh, phải lùi lại đằng sau vài bước.

    Lúc này, gã to con tứ phẩm đã chạy tới trước mặt Vũ Nhu Tử, hắn đanh mặt lại, giơ tay cầm lấy cây gai bạc còn lại của mình.

    - Hai người các ngươi chết chắc rồi! - Gã to con tứ phẩm nghiến răng nghiến lợi nói.

    - Bốc phét ghê thế? Nhưng mà muốn giết được ta ấy thì không thể dựa vào cái miệng thôi đâu.- Vũ Nhu Tử lắc lắc cánh tay bị run nhẹ của mình.

    Cho dù có trang bị hoàn mỹ, nhưng đối kháng với tu sĩ tứ phẩm vẫn có phần vất vả.

    - Hai người các ngươi dám ra tay giết chết đồng bọn của ta thì không thể sống được nữa, chỉ có một con đường chết mà thôi! - Gã to con tứ phẩm kia lạnh lùng nói.

    Vũ Nhu Tử nhìn gã to con này: - Ngươi có bệnh à?

    Trong lúc đánh nhau ngươi chết ta sống thế này, không giết đồng bọn của ngươi thì giữ lại đem lộng kiếng ngắm à? Chẳng lẽ chủng tộc của các ngươi quý báu tới mức vào hàng được giới tu sĩ bảo vệ như gấu trúc hả?

    Gã to con tứ phẩm giơ tay ra, chộp lấy cái mũ che trên đầu mình, để lộ ra một cái đầu mọc toàn gai nhọn. Ngoại trừ ở gần mắt ra thì trên đầu hắn mọc đủ thứ gai nhọn dài ngắn.

    - Phàm là những kẻ dính máu của chiến sĩ nhím biển bọn ta thì chính là kẻ thù chung của toàn bộ chiến sĩ nhím biển trên đời này. Các ngươi trốn không thoát được, mặc kệ các ngươi chạy tới nơi nào, đều sẽ bị bọn ta giết chết. Chiến sĩ nhím biển cường đại sẽ lấy mạng của các ngươi! - Gã to con tứ phẩm này dùng tiếng Trung sứt sẹo của mình để nói ra.

    Nói chung là hắn cũng nói rõ ràng mấy ý tứ mà mình muốn biểu đạt rồi.

    [Qủa nhiên thứ này cùng loại với ‘đồ long ấn ký’ à? Nhưng…. Chiến sĩ nhím biển á! Chẳng lẽ sau khi mình giết chiến sĩ nhím biển thì sẽ mang cái danh ‘kẻ giết nhím biển’ à? Chỉ nghĩ thôi đã thấy cái tên này nghe cùi bắp quá.] - Tống Thư Hàng đứng ở phía sau cầm bảo đao Bá Toái, nói thầm trong miệng.

    Mà phải nói, nếu thật sự có loại ấn ký như thế thì cũng phiền lắm đấy. Đợi lát nữa xong xuôi thì phải hỏi mấy vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 mới được.

    - Không chỉ có các ngươi, mà ngay cả người thân, và tất cả những kẻ có quan hệ với các ngươi, đều sẽ chết trong tay của chiến sĩ nhím biển bọn ta.- Gã to con tứ phẩm kia lại gằn giọng nói tiếp.

    Tống Thư Hàng nghe tới đây thì nhíu mày, lại cái trò kéo theo cả người nhà này à?

    Vũ Nhu Tử: - ….

    - Ta cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống trước mặt thi thể của đồng bọn ta, để ta chặt đầu của các ngươi xuống, như thế, chiến sĩ nhím biển bọn ta sẽ tha cho người nhà của các ngươi một mạng! - Mặt mày của cái gã to con tứ phẩm này càng lúc càng dữ tợn hơn - Thật ra mấy lời này là hắn nói để kéo sự chú ý mà thôi.

    Trong lúc nói chuyện, hắn đã lặng lẽ liên hệ với đồng bọn của mình.

    Ở gần đây vẫn còn bốn gã chiến sĩ nhím biển đang mai phục trong bóng tối, thực lực của bọn chúng đều là tứ phẩm cả. Chỉ cần năm người bọn hắn xông lên cùng một lúc thì dù trang bị của cô ả này có tốt tới đâu đi chăng nữa, cũng không phải đối thủ của năm người bọn họ!

    Đến lúc đó, hắn nhất định phải dùng cách tàn nhẫn nhất để xé xác con ả này ra!

    Vũ Nhu Tử: - ….

    Sau đó, cô gãi gãi chiếc cằm nhỏ đáng yêu của mình.

    Tiếp theo, Vũ Nhu Tử lại thu hồi Hồ Điệp Kiếm, thở dài nói với gã to con tứ phẩm nọ: - Nếu như ngươi đã muốn giết cả nhà ta thì ta cũng có thể cân nhắc cho ngươi cơ hội.

    Gã to con tứ phẩm: - ? ?

    - Ta quyết định rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội giết chết cả nhà ta! - Vũ Nhu Tử giơ ngón tay ra, chỉ về phía sau lưng của gã to con tứ phẩm: - Chậc, quay đầu lại đi, có thấy người đàn ông đứng ở sau lưng ngươi không?

    - Hắn chính là cha của ta đó, nếu như muốn giết cả nhà của ta thì làm đi, đừng có bảo là ta không cho ngươi cơ hội nhé.

    Gã to con tứ phẩm kia hừ lạnh một tiếng: - Thủ đoạn xưa rồi nhé, ngươi cho rằng ta sẽ trúng chiêu chắc? Ngươi cho rằng nếu đằng sau lưng ta mà có thứ gì thì lẽ nào ta không thể cảm ứng được chắc? - Hắn nghĩ mình mà quay đầu lại thật thì con nhóc này sẽ đánh lén mình, hoặc là nhân cơ hội chạy trốn mất dạng, thủ đoạn xưa như trái đất này, đời nào hắn lại trúng chiêu được.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)