Võng Du Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá - Gttnow

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 11: Đến đồn công an huyện

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trì trưởng thôn nói với mấy người khác vài lời, sau đó cùng hai dân binh và Tiễn Gia Câu lên xe ngựa chuẩn bị đi đồn công an huyện. Dọc đường lão có ra hiệu cho hai dân binh để ý Tiễn Gia Câu.

    Lúc bọn họ chuẩn bị ra khỏi cổng bệnh viện, Lý Phương đuổi theo từ trong bệnh viện ra, đưa cho Tiễn Gia Câu một ít tiền mà nàng chuẩn bị từ trước:

    - Cảm ơn ngươi đã cứu ta, trên người ta chỉ có 6 đồng, ngươi hãy cầm đi, lỡ có cần cái gì đó thì mua mà dùng.

    Tiễn Gia Câu vội vàng nói:

    - Không cần đâu, ta có tiền, ngươi giữ lại mà dùng đi.

    Lý Phương sắp khóc, nhưng vẫn kiên trì:

    - Đây là tấm lòng của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy.

    Tiễn Gia Câu còn định từ chối thì Trì trưởng thôn ở một bên đã nhận tiền, sau đó nói với Lý Phương:

    - Ngươi quay lại bệnh viện đi, ta thay hắn nhận tiền, lúc nữa ta đưa cho hắn sau.

    Lý Phương gật đầu, sau đó quay người chạy vào bệnh viện.

    Trì trưởng thôn lật qua lật lại mấy tờ tiền trong tay, gồm có hai tờ tiền một tờ 5 đồng và một tờ 1 đồng. Sau khi thấy bên trên cũng không có ghi cái gì mới đưa cho Tiễn Gia Câu:

    - Ngươi cứ cầm trước đi, đây dù sao cũng là tấm lòng của người ta mà. Cùng lắm thì lúc trở về lại trả cho người ta.

    Nếu đã đến mức này rồi thì hắn cũng chỉ có thể cầm tiền mà thôi. Hắn chuẩn bị sau khi trở về sẽ trả lại, cũng không có để cho Trì trưởng thôn cầm tiền, kẻo sau này lại hiểu nhầm.

    Tiếp theo chính là đi đến đồn công an huyện, thật ra Tiễn Gia Câu cũng rất vô tư, đối với hành động trước đó của Trì trưởng thôn hắn cũng hiểu, cho nên không có cảm thấy khó chịu.

    Hắn chỉ hi vọng có thể điều tra ra chuyện này một cách nhanh chóng, để cho hắn hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

    Sau khi đến đồn công an ở huyện, hắn cùng với Trì trưởng thôn liền đi vào, sau đó cùng gặp một người công an đang trực. Trì trưởng thôn cũng không coi Tiễn Gia Câu là người xấu, mà cùng hắn kể lại mọi chuyện cho người công an nghe toàn bộ mọi chuyện. Lão có nhấn mạnh vấn đề là " Tiễn Gia Câu không tìm thấy Lý Gia Thôn mà hắn đã ở 2 ngày trước".

    Chuyện này khá là quỷ dị, cho nên mới nghe được một nửa, người công an đã bảo bọn họ dừng lại. Sau đó đi vào văn phòng gọi khoa trưởng của mình ra, sau khi khoa trưởng đến, bọn họ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho ông ta nghe.

    Tiếp theo là hỏi địa chỉ nhà của Tiễn Gia Câu, tên cơ quan làm việc của cha mẹ hắn, trường mà Tiễn Gia Câu đang học tên là gì, chủ nhiệm là ai.

    Tiễn Gia Câu còn nhìn lướt qua bản ghi lời khai, bên trên có ghi ngày, là ngày 3 tháng 12 năm 1960, đúng là ngày hôm nay rồi.

    Khoa trưởng yêu cầu lấy ra thẻ học sinh để kiểm tra, sau đó yêu cầu hắn lấy ra tất cả những thứ mang theo trên người để tiến hành thống kê. Những thứ hắn mang theo gồm có: nửa cân gạo Trung Nguyên, số tiền mang theo là 3 nguyên 8 đồng 7 hào cùng với hai cuộn giấy vệ sinh.

    Khoa trưởng ở trước mặt hắn và Trì trưởng thôn nói:

    - Theo như những gì ngươi kể thì tình huống này quá mức đặc thù, cho nên chúng ta phải điều tra rõ ràng. Tránh cho việc oan uổng người tốt, cũng không thể bỏ sót kẻ xấu, hy vọng ngươi sẽ phối hợp với chúng ta.

    Tiễn Gia Câu gật đầu, không có ý kiến gì.

    Khoa trưởng lại nói tiếp:

    - Chuyện của ngươi cũng không quá khó, chỉ cần điều tra rõ gia đình của ngươi như thế nào là sẽ biết được, còn việc không tìm thấy Lý Gia Thôn, thì ta tin chắc dần dần rồi cũng sẽ rõ mà thôi.

    Tiễn Gia Câu nói:

    - Hy vọng là thế, mong các ngươi có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chyện.

    - Dựa vào mức độ nghiêm trọng của vụ án, cho nên trước khi chúng ta điều tra ra rõ ràng thì ngươi không thể rời đi nơi này. Chỗ này chúng ta có chăn, có giường chỉ là không thể tùy tiện đi lại mà thôi.

    Tiễn Gia Câu gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu mọi chuyện.

    - Thẻ học sinh và những thứ khác tạm thời do chúng ta bảo quản, chờ cho khi nào điều tra xong thì chúng ta sẽ trả lại.

    - Vâng, ta hiểu.

    Khoa trưởng đem thẻ học sinh của Tiễn Gia Câu bỏ vào túi, về mấy thứ khác thì bảo người công anh bên cạnh bỏ vào một cái bao sau đó bỏ vào tủ khóa lại. Sau đó bảo người công an kia dẫn Tiễn Gia Câu đi về chổ ngủ của mình, cũng nói với hắn:

    - Nếu như có cần cái gì thì có thể nói với công an.

    Trì trưởng thôn cũng nói với Tiễn Gia Câu:

    - Ngươi đừng có lo lắng quá, đây chỉ là quy trình làm việc của bọn họ thôi, trước khi trở về thôn chúng ta sẽ trở lại thăm ngươi.

    Sau khi khoa trưởng báo lại chuyện này cho cục trưởng, sau đó lấy thư giới thiệu công tác và mang theo một trợ thủ vội vàng đi đến thành phố A. Bởi vì xe của cục đã dùng để đi làm nhiệm vụ khác mất rồi, cho nên hắn chỉ có thể ngồi xe khách đi đến thành phố C sau đó lại đổi xe để đi qua thành phố A.

    Thật ra ở cục công an huyện cũng có điện thoại bàn, nhưng mà muốn gọi điện cho cục công an ở thành phố A thì phải thông qua tổng đài. Hơn nữa chuyện này cũng không thể mấy câu là nói xong cho nên bọn họ phải chạy đến Thành phố A để báo cáo.

    Ở cục công an Tiễn Gia Câu được an bài một gian phòng nhỏ, đồ vật bên trong cũng chỉ có một chiếc giường, một bộ chăn gối, không có cửa sổ, cửa chính làm bằng các thanh sắt. Xem qua cách bài biện và bố trí của căn phòng Tiễn Gia Câu cũng có thể đoán được chỗ của mình hiện tại là phòng tạm giam. Trước mắt thân phận của hắn còn chưa có rõ ràng, cục công an huyện cũng không có chỗ nào để bố trí cho mình nên chỉ có thể cho mình ở chỗ này.

    Người công an kia sau khi khóa cửa lại, liền nói với Tiễn Gia Câu:

    - Nếu cần cái gì thì có thể nói với ta.

    - Ta muốn uống nước

    Người cảnh sát kia lấy một cái bát đổ cho hắn một chén nước ấm, sau đó đặt ở bên ngoài cửa. Chờ cho Tiễn Gia Câu uống xong liền cầm bát để về chỗ cũ.

    Phòng tạm giam nằm ở bên trong khu ký túc xá của cục công an, bên trong cũng không có lò sưởi, cửa phòng lại không có kín. Nhưng bởi vì bên ngoài là hành lang trong của khu ký túc xá, tuy rằng trong phòng không có ấm nhưng cũng không phải là lạnh lắm.

    Bởi vì trong phòng không có bàn ghế gì để ngồi hết cho nên hắn chỉ có thể cởi giày và ngồi lên giường. Hắn dùng gối tựa vào tương ở đầu giường, tựa lưng vào gối, kéo chăn lên ngang ngực. Tư thế này làm cho hắn cảm thấy thoải mái, cũng làm cho hắn dễ dàng suy nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra.

    Từ lúc gặp Lý Nhị đến giờ, hắn luôn bận bịu. Cho dù sau đó có ngồi cân nhắc vấn đề " không tìm thấy Lý Gia Thôn" thì hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ lại thật kỹ. Hơn nữa từ lúc 2 giờ chiều trở đi, lúc nào hắn cũng lo lắng bà ngoại không thấy mình về ăn cơm, sẽ lo lắng, có lẽ sẽ sai mấy cậu lên núi tìm mình.

    Mặc dù hiện tại vẫn còn lo lắng, nhưng bị nhốt trong phòng tạm giam, thì hắn cũng không thể làm được gì nữa. Cho dù là hắn muốn nhờ người nhắn lại với bà ngoại thì cũng không biết nhờ người ta đi đến đâu để báo tin. Muốn phá giải mê cục trước mắt thì chỉ có hai cách, một là chờ kết quả điều tra, hai là tự mình tìm ra điểm mấu chốt.

    Nhưng mà chuyện này quá kỳ lạ, hắn đã ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện nhưng vẫn không biết được vấn đề nằm ở chỗ nào

    Cũng không biết là có phải bận rộn quá hay là căng thẳng quá dẫn đến mệt mỏi mà hắn cứ thế lim dim ngủ, mặc dù trước giờ không có thói quen ngủ trưa.

    . . . .

    Ở bệnh viện huyện, sau khi bác sĩ xem xét cho Lý Nhị xong, vợ gã hỏi mượn gã bác sĩ một cái chậu. Sau đó nàng cầm áo của Tiễn Gia Câu bỏ vào chuẩn bị đi giặt, bởi vì phải giặt càng nhanh thì càng giặt được nhiều vết máu, đỡ phải dính nhiều quá thì khó coi.

    Bác sĩ nghe nàng hỏi cái áo, liền nói:

    - Cái áo đó đúng là rất quan trọng, nếu như không có nó bịt kín vết thương thì chắc chắn người bệnh sẽ rất nguy hiểm vì mất máu quá nhiều.

    Vợ Lý Nhị nghe vậy cũng cảm thấy may mắn đồng thời cảm kích Tiễn Gia Câu hơn:

    - Đúng ra phải cảm ơn tiểu tử kia thật tốt. Lúc ấy mấy người kia không có mang theo cái gì có thể buộc vết thương hết. Cho nên tiểu tử kia liền cởi áo của hắn để băng bó vết thương.

    Vị bác sĩ nghe xong cũng hơi xúc động:

    - Tiểu tử kia có thể làm đến mức này cũng không dễ dàng gì, là một người tốt a.

    Nhìn thấy vợ Lý Nhị bưng cái chậu chứa cái áo dính máu chuẩn bị ra khỏi cửa, ông bác sĩ hỏi:

    - Ngươi chuẩn bị dùng gì để giặt cái áo vậy?

    Vợ Lý Nhị hơi ái ngại:

    - Ta định dùng nước giặt qua một chút, cho bớt máu đi. Đợi sau khi về nhà thì dùng sap để giặt.

    Bác sĩ kia nói với nàng:

    - Ngươi chờ ta một lát.

    Sau đó ông bác sĩ đi vào nhà cầm ra nửa cục xà phòng:

    - Người cầm đi, dùng để giặt quần áo.

    Vợ Lý Nhị cảm kích nhận lấy cục xà phòng.

    Bình thưởng ở trong thôn khi giặt quần áo, các nàng cũng không nỡ dùng xà phòng. Mà chỉ dùng bột sáp lấy từ cây Saponin (DG: gg nếu muốn hiểu thêm). Lúc này nàng cũng cảm thấy được sự quý giá của cục xà phòng, nếu có cục xà phòng này thì có thể giặt cái áo được sạch hơn. Cho nên khi ông bác sĩ đưa cho nàng, nàng cũng không có từ chối.

    Sau khi giặt sạch đi phần lớn các vết máu trên áo xong, những vết máu còn lại đã rất khó để giặt sạch được. Hơn nữa cục xà phòng cũng hết gần một nửa rồi, vì thế nàng liền đem cục xà phòng với cái chậu trả lại cho ông bác sĩ. Sau đó nàng lại mượn cái móc móc áo vào rồi treo cạnh lan can của phòng bệnh. Chờ khoảng nửa giờ cho nó hơi khô, nước cũng không nhỏ xuống nữa liền đem vào hành lang treo cạnh chỗ ngồi của bọn họ. Nàng tính để đó sau khi về lại giặt lại cho sạch hơn nữa.

    Vết thương của Lý Nhị sau khi được khâu lại, băng bó và truyền máu xong, hiện tại đang truyền nước biển.

    Dựa theo như lời bác sĩ thì hắn phải ở lại đây ít nhất một đêm để theo dõi, nhưng mà Lý Nhị cảm thấy mình cũng không còn đau nữa, hi vọng mình có thể sớm về nhà.Sau khi cùng bác sĩ nói chuyện, bác sĩ liền để Lý Nhị chuyền nước biển xong, đo thử nhiệt độ cơ thể, nếu như không có bị sốt thì sẽ cho Lý Nhị về nhà
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 12: Mất tích.

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dựa theo suy đoán của bác sĩ, thì khoảng 5 giờ chiều sẽ chuyền xong nước biển

    Nhưng không ngờ, vào lúc 4 giờ 30 phút chiều, vợ Lý Nhị bỗng phát hiện cái áo của Tiễn Gia Câu đã không còn nữa.

    Sau khi vợ Lý Nhị đưa cái áo kia vào thì treo ở mép bên kia của cái ghế, cạnh chỗ ngồi của bọn hắn. Mấy người bọn họ ngồi trên hai cái ghế, ngoại trừ vợ Lý Nhị thường xuyên đi vào phòng bệnh một chút, sau đó lại đi ra. Thì những người khác vẫn còn ngồi tại chỗ không có đi đâu hết, cũng không có ai có thể nghĩ được dưới tình huống như này, lại có người có thể ăn trộm được chiếc áo.

    Sau khi xác định là chiếc áo đã bị trộm, vợ Lý Nhị liền hô to lên. Những người khác đến bây giờ mới phát hiện có chuyện xảy ra, sau khi xác nhận cái áo không có rơi trên mặt đất, mấy người đều tự giác chia nhau ra tìm người ăn trộm.

    Khoảng 5 6 phút sau, mấy người bắt đầu lục tục trở lại, đáng tiếc là không có ai tìm được cai áo kia hết.

    Vợ Lý Nhị ảo não, buồn bã, ngồi than thở trên ghế.

    Nếu như cái áo kia không có bị mất, nàng có thể yên tâm mà trả cái áo lại cho Tiễn Gia Câu, vì dù sao nàng đã cố hết sức để giặt sạch nó. Nhưng hiện tại, nó bị mất rồi, như thế nàng phải đền cho người ta chiếc áo mới, điều này đối với nhà bọn họ là một chuyện không hề nhỏ. Phải biết rằng tiền công lao động ở thôn bọn họ, một ngày chỉ có 8 hào.

    Những người khác cũng hiểu được nỗi buồn bực của nàng lúc này.

    Nhưng họ cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào cả, chỉ có thể ở một bên chửi kẻ ăn trộm, để trút ra một ít tức giận trong lòng.

    Gần 5 giờ 30 phút chiều, Lý Nhị chuyền nước biển xong, bác sĩ đang đo nhiệt độ cơ thể cho hắn. Thì người công an ở cục công an huyện lúc sáng hớt ha hớt hải chạy vào tìm Trì trưởng thôn, trên mặt hắn hiện rõ vẻ lo lắng:

    - Tiễn Gia Câu có đến đây không?

    Trì trưởng thôn kỳ quái hỏi lại:

    - Chưa có đến đây a, mấy người đã thả hắn ra rồi à?

    Người công an hỏi lại:

    - Hắn đã bỏ trốn, các ngươi có đoán được hắn sẽ trốn đi hướng nào không?

    Trì trưởng thôn cũng bị giật mình, nhìn qua mấy người khác thì thấy ai ai cũng đều ngạc nhiên giống mình, sau đó nói:

    - Chúng ta cũng mới biết hắn từ lúc trưa, cũng không hiểu hắn rõ ràng lắm, nên không có cách nào biết hắn sẽ bỏ trốn hướng nào hết.

    Người công an lôi tay Trì trưởng thôn:

    - Ngươi cùng ta đi đến cục công an, cục trưởng chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, sau đó ta sẽ đưa ngươi trở về.

    - Được.

    Trì trưởng thôn lập tức nói với hai người dân binh:

    - Nếu Lý Nhị phải nằm viện, thì chút nữa hai ngươi cùng các nàng đi đón ta, sau đó cùng trở về thôn. Nếu như hắn không phải nằm viện, thì dắt hắn theo luôn.

    Sau đó hắn ngồi lên xe đạp của người công an kia, cùng nhau đi đến cục công an huyện. Ở trên đường Trì trưởng thôn cũng hiểu đại khái tình huống.

    Khi Tiễn Gia Câu bị nhốt ở trong phòng, cứ sau một lúc thì người công an này sẽ đến kiểm tra một lần, nhưng mà lần hắn đi kiểm tra vào khoảng 4 giờ chiều, thì không thấy Tiễn Gia Câu ở trong phòng. Lúc này mới kêu tên 'Tiễn Gia Câu' nhưng cũng không có ai trả lời hết.

    Sau khi thấy cửa vẫn còn đóng, hắn liền nhờ một người đồng nghiệp của mình đến canh cửa. Sau đó hắn liền mở cửa vào và xem xét các ngóc ngách có thể trốn ở trong phòng, nhưng cũng chẳng có ai hết. Hắn đoán Tiễn Gia Câu chắc chắn đã trốn khỏi đây.

    Lúc này cục công an bắt đầu điều động nhân viên, dựa theo lời miêu tả về "đặc điểm nhận dạng của Tiễn Gia Câu" của người công an lúc trước dẫn Tiễn Gia Câu vào phòng tạm giam. Tất cả nhân viên bắt đầu chia ra tìm kiếm xung quanh, nhưng mà cũng không có tìm kiếm được. Lúc này bọn họ cũng ý thức được sự bất thường của Tiễn Gia Câu, cục trưởng cũng đã bắt đầu tự mình phụ trách vụ án.

    Bọn họ bắt đầu điều tra lại toàn bộ tư liệu của Tiễn Gia Câu, người công an lúc trước mở tủ chứa đồ của Tiễn Gia Câu thì phát hiện ra bên trong chỉ còn lại có 6 đồng tiền, còn lại toàn bộ cũng đều biến mất hết.

    Phải biết rằng những thứ này đều bị bỏ vào bao chuyên dụng, hơn nữa lại có ai lại gan dạ đến mức không coi cảnh sát ra gì, tự nhiên đi chôm đồ trong cục công an. Cho nên chuyện này không hề đơn giản chút nào, hơn nữa vì sao lại không mang luôn cái bao đựng đồ mà chỉ lấy đi các thứ trong đó. Càng kỳ quặc hơn nữa, là hắn để lại 6 đồng tiền lại là có ý gì.

    Người công an kia còn chắc chắn rằng lúc hắn lấy cái bao ra, thì nó vẫn còn bịt kín. Mà lúc trước khi hắn bỏ cái túi này vào tủ thì Tiễn Gia Câu có đứng bên cạnh hắn.

    Vị cụ trưởng liền xem xét lại một cách cẩn thận hồ sơ của Tiễn Gia Câu. Nội dung bên trong chỉ có nhấn mạnh mỗi vấn đề là " Tiễn Gia Câu không có tìm thấy Lý Gia Thôn mà hắn đã ở 2 ngày trước đó" còn những chuyện khác thì cũng chỉ ghi sơ lược mà thôi. Cho nên lập tức bảo vị cảnh sát kia chạy đến bệnh viện, gọi Trì trưởng thôn lên để hỏi thêm chút thông tin chi tiết của Tiên Gia Câu.

    Sau khi Trì trưởng thôn đi vào cục công an, liền nói ra hết những nội dung có liên quan đến Tiễn Gia Câu, sau đó cũng cung cấp thêm về việc chiếc áo kia hiện tại cũng biến mất.

    Chuyện này cũng thật là kỳ lạ, chẳng lẽ cái áo của Tiễn Gia Câu cũng có liên quan đến cái gì đó thần bí chăng.

    Mà sau khi biết được Lý Phương cùng Lý Nhị cũng có tiếp xúc qua với Tiễn Gia Câu một đoạn thời gian, người cục trưởng liền cho người mau chóng gọi hai người bọn họ đến để hỏi.

    Cũng ngay lúc này Lý Phương cùng với mấy người Lý Nhị cũng đi đến cục công an, thế là vị cục trưởng liền an bài người lấy khẩu cung từ Lý Phương cùng với Lý Nhị ngay.

    Ngay lúc người công an đưa cho bọn họ xem cái túi, bên trong chỉ còn lại 6 đồng tiền, Lý Phương cùng Trì trưởng thôn đều xác nhận:

    - 6 đồng tiền này là lúc trước Lý Phương đưa cho Tiễn Gia Câu.

    Bởi vì việc này cũng dễ nhớ, lúc trước trên người Tiễn Gia Câu có mang theo số tiền là 3 nguyên 8 đồng 7 hào, trong đó gồm có 1 tờ 1 nguyên, 1 tờ 2 nguyên cùng với 1 tờ 1 đồng, 1 tờ 2 đồng và 1 tờ 5 đồng. Mà lúc trước Lý Phương có đưa cho Tiễn Gia Câu 6 đồng là 1 tờ 1 đồng và 1 tờ 5 đồng cho nên rất dễ để nhận biết.

    Vì thế hai người bọn họ bị yêu cầu đi lấy dấu vân tay. Sở dĩ Trì trưởng thôn cũng phải lấy dấu vân tay, là do trước đó khi Lý Phương đưa tiền cho Tiễn Gia Câu thì có thông qua Trì trưởng thôn cầm giùm trước.

    Cũng phải gần 6 giờ 30 phút tối, bọn họ mới có thể rời khỏi cục công an.

    Lúc 8 giờ tối, cục trưởng nhận được cuộc gọi từ thành phố A của khoa trưởng đã đi đến thành phố A từ hồi trưa.Theo thông tin từ vị khoa trưởng thì :

    - Địa chỉ mà Tiễn Gia Câu cung cấp là giả, đơn vị công tác cung cấp cung không điều tra ra được tên của cha mẹ hắn. Còn về trường học thì không có người chủ nhiệm nào tên như thế cả, lớp học cũng chả có ai tên là Tiễn Gia Câu hết.

    Khoa trưởng còn nói thêm, thẻ học sinh của Tiễn Gia Câu cũng đã bị mất một cách khó hiểu. Hắn có để thẻ học sinh cùng với chứng minh thư của hắn cùng nhau, cất trong túi áo, nhưng lại chỉ có thẻ học sinh biến mất.

    Cục trưởng hỏi xem thời gian và địa điểm biến mất, thì khoa trưởng cho biết. Khoảng 6 giờ tối, hắn đến được thành phố A, sau khi xuống xe thì phát hiện thẻ học sinh không còn nữa, còn thời gian mất và địa điểm mất cụ thể thì cũng không có rõ ràng lắm.

    . . . . . . .

    Sáng hôm sau, Triệu Tinh tỉnh dậy, sau khi nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, làm hắn có chút ngạc nhiên là người trong giấc mơ cũng không còn có tên là Triệu Tinh nữa. Điều này làm cho hắn hiểu ra rằng:

    - Chính mình cũng không nhất thiết chỉ mơ về những người có cùng tên với mình là " Triệu Tinh" mà thôi.

    Theo như những cảnh trong mơ, thì Tiễn Gia Câu cũng xuất hiện một cách kỳ lạ ở dị không gian. Như vậy có nghĩa là, mình không phải chỉ có thể liên hệ với "Triệu Tinh" ở dị không gian, mà còn có thể cùng liên hệ với những người khác nữa.

    Không còn có nghi ngờ gì nữa, hắn tin tưởng mình đã mơ về năm 1960. Đối với chỗ ở trong giấc mơ, ngoại trừ ngọn núi cùng với thôn làng tên là "Lý Gia Thôn" thì không còn có cái gì để đối chiếu với hiện thực hết.

    Thế là hắn lợi dụng thời gian rảnh trong lúc đi giao hàng, liền lên mạng tra xem tên của ngọn núi trong giấc mơ xem như thế nào, quả nhiên nó giống như đúc với ngọn núi ở trong giấc mơ. Sau đó hắn lại tiếp tục tìm kiếm " Lý Gia Thôn", kết quả có đến 3 " Lý Gia thôn", sau một hồi phân biệt và xác định vị trí của nó, thì có một ngôi làng nằm cạnh ngọn núi lúc trước.

    Nghĩ lại một vài người mà hắn gặp lúc đó, họ mới chỉ 20 tuổi, nhưng đó là những năm 60. Hiện tại cũng đã là năm 2018, như vậy những người đó cũng đã 78 tuổi. Thật ra hắn cũng không phải là muốn gặp mặt mấy người kia, mà chỉ tò mò muốn biết chuyện kia sẽ kết thúc như thế nào mà thôi.

    Có thể tưởng tượng ra Tiễn Gia Câu ở dị không gian, muốn chứng minh thân phận của hắn mà dùng trình độ khoa học kỹ thuật lúc đó thì phải nói là cực kỳ khó khăn. Cho dù là chuyện như thế xảy ra ở hiện tại, thì cũng khó mà giải thích cho người ta hiểu được.

    Triệu Tinh cũng không biết là sau khi hắn đi ngủ, thì Tiễn Gia Câu cũng biến mất ngay lập tức.

    Trước khi ngủ, Tiễn Gia Câu ở trong phòng tạm giam có nhớ lại cùng phân tích lại không ít chuyện cũ, chuyện này làm cho trí nhớ của Triệu Tinh cũng nhiều thêm một phần trí nhớ, giống như những kinh nghiệm đúc kết được sau khi trải qua những chuyện đó vậy. Điều này cũng làm cho hắn có một chút kinh nghiệm sống. Nhưng Triệu Tinh cũng có một chút tiếc nuối đó là Tiễn Gia Câu cũng không phải là người ở dị không gian, cho nên cái kinh nghiệm mà hắn có được này cũng khó để áp dụng vào xã hội hiện tại được.

    Hơn nữa, trong giấc mơ lần này, Tiễn Gia Câu có dùng một chút công phu quyền pháp cùng với côn pháp, hơn nữa sử dụng có vẻ rất là thuần thục. Đó là những kinh nghiệm tích lũy sau nhiều năm tập võ của Tiễn Gia Câu cho nên mới có thể phân tích ra các đường quyền thuần thục như thế được. Mà những điều xảy ra trong giấc mơ thì Triệu Tinh lại có thể nhớ rõ ràng, hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ, có lẽ mình dựa vào trí nhớ có thể giống như Tiễn Gia Câu, có thể sử dụng được các chiêu thức này.

    Ý nghĩ này vừa nảy ra, làm cho hắn có chút hưng phấn. Nếu như không phải hiện tại đang phải làm việc, thì có lẽ hắn sẽ tìm một chỗ nào đó luyện vài đường quyền. Là một người có lý trí, Triệu Tinh cảm thấy mình cũng không cần nóng vội như thế.

    Sau khi tan tầm vào buổi tối, hắn vội vàng ăn hết thức ăn mà mẹ hắn nấu cho hắn, một cách nhanh chóng. Sau đó vì để tránh việc vừa ăn xong đã hoạt động sẽ dễ bị đau ruột thừa cho nên hắn quyết định chưa có luyện quyền vội. Mà trước tiên muốn quan sát camera trước, lúc sáng do hắn phải vội vàng đi làm cho nên không có thời gian xem.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 13: Tin tức có giá trị

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau khi mất mấy giờ đồng hồ để xem lại camera, Triệu Tinh có thể xác định, trong khi mình nằm mơ thì cơ thể mình vẫn còn ở trên giường, không có xuyên qua.

    Điều này làm cho hắn rất yên tâm, thứ nhất là có thể giữ được bí mật trong giấc mơ, có thể mơ mà thần không biết quỷ không hay, còn lại là có thể đảm bảo sau mỗi giấc mơ thì mình có thể trở về an toàn, hắn cũng không có muốn có chuyện gì xảy ra, sau khi mơ xong mà thân thể hắn lại bị kẹt không có trở về được thì gay go.

    Lúc hắn chuẩn bị đi xuống lầu dưới thì hắn chợt liếc qua bài viết vẫn còn hiển thị trên màn hình máy tính, thế là hắn lại ngồi xuống xem thử. . . .có ment nào mới hay không?.

    Phía dưới bài viết cũng có một ít ment, nhưng mà cũng không có chút thông tin gì về Triệu Thải. Nhưng mà cẫn có một ment làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

    Nội dung ment như sau:

    - Cho ta hỏi ở trong giấc mơ của ngươi, cảnh cuối cùng ngươi mơ thấy là ở chỗ nào?

    Đây quả là một câu hỏi rất hay, nó làm cho Triệu Tinh cảm giác được đối phương đang quan tâm về vấn đề này, làm cho Triệu Tinh có chút mong chờ xem đối phương có ý kiến gì hay cho việc này hay không. Vì thế hắn liền ment trả lời:

    - Ở trong giấc mơ của ta, cảnh cuối cùng là nhà ga ở Trường An, lúc đó ta đang tựa lưng ở ghế trong nhà ga để ngủ.

    Sau khi trả lời đối phương xong, Triệu Tinh liền đi xuống lầu và tìm một chỗ đất trống, sau đó bắt đầu khua tay múa chân khởi động một chút quyền cước.

    Hắn dựa theo cảnh tượng trong giấc mơ, thử làm mấy động tác đánh nhau kịch liệt giống như khi Tiễn Gia Câu đánh cận chiến với Lý Nhị. Điều làm hắn khá ngạc nhiên là hắn có thể đánh ra các động tác giống y hệt trong giấc mơ, hơn nữa hắn cũng cảm giác được lực bộc phát của hắn cũng tăng mạnh, cũng giống như lực lượng mà Tiễn Gia Câu đã sử dụng trong giấc mơ.

    Chyện này làm cho Triệu Tinh rất ngạc nhiên, bởi vì trước giờ hắn cũng chưa bao giờ tập võ.

    Lúc này hắn cũng cảm thấy việc mình có thể từ trong giấc mơ học được cách đánh nhau cũng đã là may mắn lắm rồi. Nhưng mà muốn nắm giữ và lĩnh hội toàn bộ các chiêu thức thì có lẽ cần phải luyện tập thêm nhiều hơn nữa. Hắn cũng không ngờ được chỉ mới luyện tập lần đầu mà hắn có thể ra các chiêu thức một cách thuận lợi như vậy, hoàn toàn không có một chút gì gọi là trúc trắc. Xuất quyền, bước chân ổn định, lực lượng cũng phối hợp cực tốt.

    Hắn cảm thấy nếu như hiện tại đánh nhau với người khác, chắc là có thể đánh cho đối phương không thể nào ngóc đầu dậy nổi.

    Triệu Tinh biết mình cũng không giỏi trong việc đánh nhau, nhưng trước mắt có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tốt nhất của mình như vậy. Hoàn toàn là nhờ việc đánh nhau kịch liệt ở trong giấc mơ đã trở thành một phần trí nhớ của hắn, một phần kinh nghiệm giống như hắn từng trải qua vậy.Cho nên hiện tại hắn đang luyện tập, thì việc đánh xong một lần sau đó đánh lại lần nữa, thì cũng giống như ngựa quen đường cũ vậy, rất là dễ dàng.

    Suy nghĩ lại mọi chuyện một chút, Triệu Tinh cũng có chút nghi ngờ không tin, nếu như mình mơ thêm vài giấc mơ về các bậc tiền bối, như vậy có phải là hắn sẽ có thêm vài kỹ năng hữu dụng hay không. Lúc trước chính mình còn coi thường loại " Mơ về kiếp trước" là không có tác dụng đâu. Nhưng hiện tại lại có thể dựa vào giấc mơ để có thể học được các kỹ năng, như thế có thể gọi có là một "siêu năng lực". Ít ra thì mình cũng học được nhiều kỹ năng mà lại sử dụng ít thời gian hơn so với người khác.

    Chỉ cần mình mơ về những người giỏi trong các ngành nghề, như vậy thì chẳng phải là mình sẽ trở thành một người toàn tài hay sao, trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất mọi thời đại cũng không phải là chuyện không có khả năng.

    Ý nghĩ này vừa trào ra làm cho Triệu Tinh có chút hưng phấn, vội vàng nhắc nhở chính mình:

    - Cần phải khiêm tốn, khiếm tốn.

    Con đường ngàn dặm phía trước mình chỉ mới đi bước chân đầu tiên mà thôi, cách thành công còn rất xa, cho nên không thể đắc ý qua mức:

    - Nhất định phải đi từng bước, từng bước thật ổn định.

    Vì thế, Triệu Tinh quyết tâm luyện tập lại các động tác mà Tiễn Gia Câu đã sử dụng trong giấc mơ. Tuy rằng trước đó hắn cũng chưa bao giờ luyện võ, nhưng từ trên phim ảnh thì hắn cũng có thể biết võ thuật là phải luyện tập hằng ngày thì mới giỏi được.

    Trong lúc luyện tập hắn cũng phát hiện ra, nhưng chiêu thức mà Tiễn Gia Câu sử dụng trong giấc mơ, thì hắn có thể đánh lại y chang như vậy. Còn những chiêu thức Tiễn Gia Câu biết nhưng lại không có sử dụng trong giấc mơ thì hắn không có biết gì hết.

    Dựa theo trí nhớ của Tiễn Gia Câu, hắn cũng biết lúc ấy Tiễn Gia Câu cũng không có xuất ra toàn bộ chiêu thức, bởi vì mấy chiêu thức kia Tiễn Gia Câu ít khi sử dụng. Nhưng vì Tiễn Gia Câu có suy nghĩ qua cho nên trong trí nhớ của Triệu Tinh cũng mường tượng ra được đại khái mấy chiêu thức đó.

    Trong giấc mơ cũng có sử dụng qua côn thuật, nhưng mà hiện tại Triệu Tinh cũng không có kiếm được cây gậy nào để thử cho nên đành thôi. Hắn quyết định ngày mai sẽ đi mua một cậy gậy gỗ, sau đó về sẽ luyện tập mấy đường côn pháp trong giấc mơ.

    Vì hưng phấn quá nên hắn luyện tập hơn 1 tiếng đồng hồ, sau đó vô nhà. Chuẩn bị đi ngủ, hắn chợt nghĩ đến bài viết, thế là mở máy tính lên xem có ai ment trả lời không? Comment vừa rồi của hắn lại có 2 ment trả lời lại.

    Nội dung ment thứ nhất:

    - Ngươi còn nhớ rõ khoảng thời gian ngươi ngồi ở trong phòng chờ sao, thêm nữa có thể nhớ rõ vị trí đại khái được không?

    Cái ment này trả lời sau ment của Triệu Tinh khoảng 30 phút.

    Cái thứ hai như sau:

    - Nếu như ngươi trả lời cho ta câu hỏi bên trên, ta có thể cho ngươi biết " chuyện xảy ra sau khi ngươi rời đi".

    cái ment này được gửi đi vào 5 phút trước.

    Lập tức Triệu Tinh liền viết câu trả lời, nội dung câu trả lời gồm có. Nói rõ nguyên nhân mình đi vào phòng chờ để ngủ, cũng nói rõ mình cố ý lấy túi từ kho chứa đồ ra, sau đó lại dùng túi kê đầu để ngủ. Sau đó miêu tả rõ vị trí nằm của mình là nằm tựa lưng vào ghế.

    Sau đó hắn ngồi đợi đối phương trả lời mình.

    5 phút sau, đối phương ment trả lời hắn:

    - Như thế người ta nhìn thấy là ngươi rồi. Từ lúc ngươi đi lấy hành lý vào và sau đó ngồi xuống ghế thì ta đã chú ý đến ngươi rồi. Ta còn thấy ngươi lấy quần áo từ trong túi ra để mặc. Ngươi có thể nói cho ta biết tên nick QQ của ngươi không?

    Đối với việc người kia có thể nói ra việc mình lấy quần áo ra để mặc, thì Triệu Tinh bắt đầu tin tưởng mình gặp đúng người rồi, bởi vì trước đó hắn cũng chưa từng nhắc đến chuyện này. Thế là hắn có chút hưng phấn vì có lẽ hắn sắp biết được sau khi mình rời đi thì Triệu Tinh kia sẽ như thế nào rồi.

    Hắn có cảm giác, Triệu Tinh kia chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu không người ta cũng không thể nào nhớ rõ đến như vậy. Dù sao thì chuyện này cũng đã xảy ra cách đây gần 40 năm rồi chứ ít à.

    Còn về việc đối phương hỏi nick QQ, thì Triệu Tinh cũng không định nói ra. Hắn không biết khả năng " mơ về quá khứ" của mình có thể làm cho mình thay đổi được gì thêm hay không. Nhưng dựa theo bản năng thì hắn phải cẩn thận, cho nên hắn không muốn cho người ngoài biết nick QQ của mình.

    Sau đó Triệu Tinh lại trả lời:

    - Đúng là như thế, lúc đó lo lắng bị cảm lạnh khi ngủ, cho nên mới đi lấy túi ra để lấy quần áo mặc vào cho ấm. Ngươi có thể nói cho ta biết sau khi ta ngủ thì đã xảy ra chuyện gì hay không? còn nick QQ thì vẫn là không nói ra sẽ hay hơn.

    Vừa viết ment xong, Triệu Tinh nhận được một ment trả lời ngay lập tức, cái ment này là của người xem viết:

    - Đừng chát QQ, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi, có chuyện xưa thì phải kể cho mọi người nghe chứ, chúng ta còn đang ngóng chờ kết quả đây.

    Triệu Tinh cũng cảm thấy buồn cười, xem ra vẫn có rất nhiều người chú ý đến kết quả của chuyện này đây.

    Sau 5 phút trôi qua, người kia mơi ment trả lời lại:

    - Buổi tối hôm đó, ta đang chuẩn bị trộm của ngươi một chút gì đó, cho nên rất để ý đến ngươi. Sau khi thấy ngươi ngủ, ta liền đi đến chuẩn bị ra tay, nhưng mà người lại đột nhiên biến mất, cùng biến mất với ngươi còn có túi du lịch đang kê đầu. Hiện trường lúc ấy chỉ còn lại một tờ báo cùng một cái vé xe rơi từ trên không trung rơi xuống. Hiễn tại mỗi lúc nghĩ đến cảnh lúc đó, ta đều cảm thấy rùng mình.

    Suy nghĩ một lát, Triệu Tinh liền hiểu ra, liền trả lời:

    - Cái vé xe thì chắc là cái vé xe buýt đúng không? Cái đó là ta mua để đi từ " công viên Quốc Khánh" đi đến nhà ga. Còn tờ báo thì chắc chắn là " Trường An nhật báo" ngày 30 tháng 8 năm 1979 rồi, ta đã mua nó ở tiệm bán báo trước của công viên. Ngoài ra, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện xảy ra sau đó.

    Chỉ vài phút sau, người kia lại tiếp tục phản hồi:

    - Đúng thế, cái vé xe đúng là vễ buýt, còn tờ báo thì là của "Trường An nhật báo". Nhưng tôi không hiểu vì sao các thứ khác thì không rơi ra mà chỉ rơi ra hai thư này.

    Triệu Tinh trả lời lại:

    - Những thứ khác là đồ mà ta đã có sẵn từ lúc tiến vào giấc mơ, còn tờ báo và vé xe thì là ta mới mua sua này. Cho nên khi ta biến mất thì mấy thứ mà ta mới mua sẽ không biến mất theo. À mà ngươi còn giữ tờ báo kia không?

    Triệu Tinh cũng không có ngờ được rằng vẫn còn có người chú ý đến tờ báo kia, nếu như đối phương giữ lại, thì hắn sẽ chủ động liên hệ với đối phương, xin ảnh chụp nội dung của tờ báo để đối chiếu xem, tờ báo trong giấc mơ có phải là sự thật hay không.

    Đối phương liền trả lời hắn ngay:

    - Ta hiểu, ta cũng muốn làm rõ xem nguyên nhân của nó là gì, cũng muốn tìm hiểu sự thật của chuyện này. Chuyện lúc ấy làm cho ta cảm thấy sợ hãi, còn tưởng là đang gặp phải quỷ đâu. Còn tờ báo và vé xe thì bị người cảnh sát lúc đó thu hồi mất rồi. Bất qua nếu như lúc đó không có ai, thì ta cũng không có dám cầm 2 thứ kia đâu, bởi vì chứng kiến thấy chuyện này làm cho ta quá sợ hãi. Cũng vì chuyện này quá kinh khủng cho nên ta vẫn nhớ đến giờ, cho nên nhìn thấy bài viết cửa ngươi, ta liền thừ hỏi xem sao, xem thử có liên quan đến chuyện ta đã gặp hay không?

    Nghe nói tờ báo đã bị cảnh sát thu hồi, hắn liền buông tha cho ý tưởng xem nó. Hắn cũng không thể nào chỉ vì tò mò, mà làm cho minhg gặp phải phiền toái.

    Triệu Tinh liền trả lời:

    - Cảm ơn ngươi đã trả lời vấn đề của ta, giúp ta giải đáp được nghi vấn trong lòng mình.

    Phía dưới đống ment của hai người còn lòi ra một cái ment mới của người đang xem:

    - Ta muốn hỏi tờ báo ở túi du lịch, vì sao lại không nghĩ rằng nó nằm dưới túi, mà lại cho rằng nó là túi du lịch biến thành vậy?.

    Đối với chuyện này Triệu Tinh cũng có chút hứng thú, vì lúc đó trời cũng đã tối đen, đèn trong phòng chờ cũng không có sáng lắm. Hắn cũng nghĩ không ra vì sao người kia có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ đến thế, lúc đó Triệu Tinh cũng không có cảm nhận được có người đang chú ý đến mình mà.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 14: Tiếng súng trên núi.

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Chỉ một lát sau, đối phương liền trả lời lại:

    - Trước khi ngươi đặt túi du lịch xuống ghế, thì ta đã chú ý rồi. Làm nghề này, thì phải có khả năng quan sát tốt, cho nên lúc ấy ta đã nhìn rõ ràng phía dưới của túi du lịch cũng không có tờ báo.

    Nhìn đến câu trả lời của đối phương, Triệu Tinh cũng có cảm giác bội phục sự cẩn thận của đối phương, cái này có thể gọi là tinh thần nghiệp vụ đi.

    Sau đó Triệu Tinh liền đáp lại:

    - Lúc đó ta cũng không có lấy tờ báo đó ra, hơn nữa tờ báo hẳn là bị gấp lại, cho nên không thể nào dùng để lót phía dưới túi du lịch được.

    Sau đó, đối phương lại hỏi tiếp:

    - Sau đó ngươi còn mơ giấc mơ khác nữa không?

    - Không có mơ nữa, làm cho ta cũng không hiểu vì sao lần đó lại có giấc mơ kỳ quái như thế.

    Đối phương lại tiếp tục trả lời:

    - Đúng thế, tờ báo bị gấp lại làm đôi, chỉ có lớn bằng quyển sách giáo khoa cho nên không lót vừa cái túi du lịch.

    Sau khi rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ, Triệu Tinh liền nhìn thấy phía dưới bài viết của hắn có một cái ment:

    - Chuyện hai người kể thật là hay, làm cho người ta có chút mơ mộng viễn vông, chờ mong câu chuyện tiếp theo của hai người.

    Người lúc trước lại viết:

    - Từ hôm gặp được chuyện đó về sau, ta đều nghĩ mình đã gặp quỷ, cho nên tối đến rất khó ngủ. Cứ nghĩ hôm nay cũng sẽ như thế, nhưng không nghĩ lại gặp ngươi. Sau khi nghe giải thích ta cảm thấy nó còn kỳ quái hơn cả chuyện gặp quỷ, nhưng mà ta lại có thể ngủ ngon không bị ám ảnh bởi chuyện trước đó nữa. Hy vọng sau này ngươi có mơ được cái gì nữa thì có thể chia sẻ một chút, cho mọi người mở mang kiến thức.

    Triệu Tinh đáp lại:

    - Được, Chúc ngươi ngủ ngon.

    Nói chuyện trên bài viết xong, đã giúp hắn chứng minh được chuyện hắn đã đi qua " Nhà ga Trường An", hơn nữa hắn còn biết sau khi mình ngủ thì Triệu Tinh cũng sẽ biến mất. Điều này làm cho hắn có chút sảng khoái trước khi đi ngủ.

    Nếu như không phải hôm nay trùng hợp có người cho hắn biết, thì có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi mình rời đi.

    Thử nghĩ mà xem, nếu như trong giấc mơ gặp được nguy hiểm, thì hắn có thể dùng cách ngủ để rời khỏi đó. Cách này chẳng những có thể khiến cho mình tránh khỏi nguy hiểm, mà còn có thế giúp cho người bị mình nhập vào cũng tránh khỏi nguy hiểm.

    Ngày hôm say, Triệu Tinh di mua một cây gậy gỗ, nhưng mà hắn cũng không có luyện tập quyền cước cùng côn pháp. Bởi vì hắn cảm thấy tay, chân, cùng cơ thể đều rất là mệt mỏi, đau nhức. Có thể là do ngày hôm qua vận động quá sức, phải đến ngày thứ 3 thì cảm giác đau nhức này mới biến mất, khi đó hắn mới bắt đầu luyện tập trở lại. Từ đó trở đi chỉ cần trời không có mưa thì tối tối hắn đều đi luyện tập quyền cước và côn pháp.

    Mỗi ngày hắn đều kiểm tra bài viết trên mạng của hắn, nhưng cũng không có quá quan tâm lắm nữa, bời vì sau khi xác định được chuyện ở nhà ga, thì hắn đã chắc chắn rằng " Triệu Thải là có thật".

    Còn những ment liên quan đến chuyện ở phòng chờ, thì mấy ngày nay bàn luận cũng khá là sôi nổi. Nhưng mà đa số đều cho là người kia là Triệu Tinh mời đến để dựng chuyện, nội dung mà hai người nói quá huyền ảo. Nhưng vẫn có nhiều người thừa nhận nội dung của bài viết khá là thú vị, đáng để xem. Cũng có không ít người chờ mong Triệu Tinh viết giấc mơ mới.

    Vào ngày thứ tư, khoảng hơn 3 giờ chiều, có người ment đề nghị:

    - Nếu lúc đó đã có cảnh sát tham dự vào chuyện này, vậy ai có khả năng thì hãy tìm người cảnh sát đó thử hỏi xem sao, tăng cho câu chuyện thêm tý màu sắc.

    Sau đó người này cũng không viết thêm gì nữa, nhưng mà người lúc trước trả lời cho Triệu Tinh chuyện ở trong nhà ga thì lại ment trả lời lại:

    - Người cảnh sát lúc đó công tác ở đồn công an cạnh nhà ga, nếu như ai có hứng thú, thì nghĩ cách vào trong đó hỏi xem họ kết luận chuyện này như thế nào.

    Mấy ngày nay Triệu Tinh cũng có chú ý đến các ment, nhưng mà những ment này cũng không có cái gì hữu dụng đối với hắn cho nên hắn cũng không có ment trả lời lại. Sau khi đọc mấy cái ment cuối, hắn liền mong muốn cái bài viết này có thể lắng xuống, bời vì hắn sợ sẽ có cảnh sát để ý chuyện này. Như thế sẽ khiến cho hắn đối mặt với nhiều phiền toái mà hắn không đoán trước được.

    Thế là hắn liền tạo một cái tài khoản mới, sau đó ment phía dưới bài viết:

    - Ta đã hỏi thăm qua tin tức ở đồn công an cạnh nhà ga rồi, năm đó cũng không có xảy ra chuyện này. Nhưng mà chuyện này cũng thật sự làm cho người ta phấn khích, đáng giá để khen ngợi.

    Sau đó cái mục " chuyện ở phòng chờ" cũng không còn có ai ment nữa, cho nên hắn cũng dần dần yên tâm hơn.

    Sáu đó lại đến tối thứ 6, Triệu Tinh lại đi vào giấc mơ.

    . . . . . . .

    Trương Thanh Sơn là đội trưởng của một tiểu đội kháng chiến chống Nhật. Buổi chiều ngày hôm qua, vì để đảm bảo an toàn cho đại bộ đội trong khi rút quân, hắn dẫn theo tiểu đội của mình ở lại trong núi để đoạn hậu. Nguyên nhân lựa chọn đoạn hậu ở chỗ ngọn núi, là vì ở đây có thể dễ dàng rút lui hơn nếu như chạm trán với quân địch.

    Tối hôm đó, nhân lúc trời tối thì hắn và đồng bọn liền rút lui. Sau khi may mắn thoát khỏi sự truy đuổi của quân địch, hơn nữa hiện tại cũng đã khuya, hắn liền quyết định ngủ trên đất một hôm.

    Mà ngủ ở khu vực đất hoang cũng khá là nguy hiểm, nguy hiểm nhất là có thể bị sói tấn công. Còn về việc quân địch lục soát đến, thì hắn tự tin có thể thoát khỏi được. Bời vì khi đi ngủ Trương Thanh Sơn vẫn còn có thể giữ vững được tính cảnh giác của mình, chỉ cần có quân địch lục soát ở xung quanh, thì hắn có thể cảm nhận được và tỉnh dậy. Sau đó lợi dụng bóng đêm để thoát khỏi đây một cách nhẹ nhàng.

    Còn việc phòng bị bị sói tấn công thì hắn chọn một sườn dốc, sau đó nằm xuống và để vài nhánh cây chắn ngang trên người. Làm như vậy một là có thể thông thoáng, thứ hai là nó có thể cản một chút gió nhằm giữ ấm cho cơ thể, ngoài ra khi bị sói tấn công thì sẽ có một chút vật cản phía trước, để cho hắn có đủ thời gian để tỉnh lại. Sau khi hắn tỉnh lại thì hắn tự tin bằng vào thực lực của mình cùng với trong tay còn có vũ khí thì khi đó cũng không sợ bị chó sói tấn công nữa.

    Còn về việc vì sao lại mạo hiểm để đi ngủ mà lại không phải là chờ ngày mai tìm được đại bộ đội khi đó có thể ngủ mà không còn phải lo lắng an toàn của chính mình.

    Nguyên cũng chỉ có một đó là không ai có thể chắc chắn rằng ngày mai hắn có thể gặp được đại bộ đội hết, hơn nữa có gặp được thì cũng không ai chắc chắn rằng lúc đó sẽ có chỗ thuận lợi để ngủ đâu. Dù sao hiện tại cũng là đang lúc chiến tranh, hơn nữa ở bên kia ngọn núi, quân địch còn đang tiến hành thanh trừ đặc biệt đâu. Nếu như không nhân lúc ban đêm rảnh rỗi nghỉ ngơi nhiều một chút để phục hồi sức lực và điều chỉnh trạng thái, lỡ đâu ngày mai gặp được quân địch thì lấy trạng thái lúc đó thì chắc chắn xác suất bị thương sẽ cao hơn là hiện tại. Vì vậy Trương Thanh Sơn quyết định lựa chọn cái có xác suất nhỏ hơn, ngoài ra hiện tại hắn cũng rất là buốn ngủ.

    Lúc này có lẽ có người thăc mắc, dù sao thì chỉ cần Trương Thanh Sơn không phải ông lão 7 80 tuổi, thì chỉ có một đêm không ngủ thì hôm sau cũng không thể nào đến mức đi đứng không nổi chứ. Đúng là như thế, hiện tại Trương Thanh Sơn cũng mới có hơn 20 tuổi một chút mà thôi, nếu như một đêm không có ngủ thì hôm sau cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến sinh hoạt, ăn uống của hắn. Nhưng lại có ảnh hưởng đến tinh thần và hành động của hắn. Mà hiện tại đang là lúc đánh nhau với quân địch, chuyện thắng bại của cuộc giao tranh chỉ được quyết định dựa vào ai phản ứng nhanh hơn, dựa vào sự phát huy của mỗi người.

    Còn về phần vì sao Trương Thanh Sơn lại không leo lên trên cây mà ngủ, do là trời ban đêm khá là tối, ngủ ở trên cành cây sẽ dễ dàng bị phát hiện ra hơn là ngủ dưới đất. Hơn nữa chỗ ngủ mà hiện tại Trương Thanh Sơn lựa chọn, bốn phía cũng khá là trống trải, như vậy khi có địch nhân tiếp cận hắn có thể lựa chọn nhiều đường chạy hơn.

    Nhưng mà sáng nay dậy, sau khi đi được một đoạn thì hắn phát hiện ra hắn đã bị lạc đường.

    Trương Thanh Sơn lớn lên ở đây từ nhỏ, trong nhà có nghề gia truyền là làm thợ săn. Trước khi tham gia quân ngũ hắn cũng đã từng là thợ săn, hắn săn thú để mưu sinh, hắn có hai kỹ năng mà hắn khá tâm đắc. Một là bắn súng rất chuẩn, hai là chơi đùa phi đao cũng rất khá. Thành thạo hai cái kỹ năng này, làm cho hắn săn thú khá dễ dàng, cũng tiết kiệm được chút đạn dược, bớt tốn kém khi đi săn.

    Bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đều ở trong này săn thú, cho nên rất quen thuộc. Nhưng mà sáng hôm nay, sau khi thức dậy đang định đi tìm bộ đội chủ lực, thì hắn bỗng phát hiện ra là hắn không biết hiện tại đang ở đâu.

    Những cỏ cây, hoa lá xung quanh cũng không có biến hóa đặc biệt gì, mà là hắn không hề quen thuộc với những khung cảnh xung quanh. Ví dụ con đường ở trước mặt hắn, các khe rãnh nằm xung quanh lại khác xa với trí nhớ của hắn, làm cho hắn cảm thấy xa lạ. Khiến cho hắn không thể biết được mấu chốt của chuyện này là nằm ở đâu.

    Một đường đi về phía trước, Trương Thanh Sơn rất cẩn thận, bởi vì hắn biết quân địch đang càn quét ở vùng núi này, nếu không muốn bị phục kích thì phải phát hiện quân địch trước. Cho nên mỗi khi bước đi hắn đều quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh. Sau khi xác định đã an toàn thì hắn mới đi tiếp, sau đó lại tiếp tục quan sát xung quanh, rồi lại đi tiếp, cứ tiếp diễn như thế.

    Sau trận đánh ngày hôm qua, hiện tại trên người hắn chỉ còn có 1 viên đạn, trên người hắn mang theo một khẩu Mauser C96, 2 cái dao găm. Điều này làm cho sức chiến đấu của hắn bị giảm hẳn, cho nên hắn phải thật cẩn thận.

    Ngoài ra trên người hắn còn mang theo hai đồ quân dụng là một cái ấm nước và một hộp đồ ăn và một cái đai lưng bằng da dùng để để băng đạn, những thứ này đều là thu thập được từ tay quân địch.

    Trong cuộc chiến ngày hôm qua, hắn còn có một khẩu súng trường, nhưng sau khi bắn hết đạn và để tiện cho việc hành động cho nên hắn đã giấu đi.

    Bởi vì thiếu đạn dược cho nên hiện tại sau khi đi về phía trước hắn cũng cẩn thận quan sát xung quanh, để tìm cho mình một con đường tẩu thoát nhanh nhất nếu như có gặp được phục kích.

    Ngay khi hắn đang thăm dò xung quanh con đường đi lên núi, thì hắn nghe được một tiếng núi truyền đến từ rất xa, vị trí đại khái của nó cũng phải nằm ở chân núi đằng kia. Tiếng súng không có dày đặc mà chỉ vang lên ba tiếng cách nhau một lúc. Từ tiếng súng hắn có thể đoán ra đây là của khẩu súng trường bắn ra.

    (DG: Phía trên có mấy chỗ tác giả viết là “ Tiểu Quỷ Tử” nhưng vì ta thấy nó sao sao ấy, cho nên đã đổi lại thành “ quân địch”. Mọi người mà có ý kiến gì thì hãy ment nhiều lên nhé.)
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 15: Cứu người

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hắn bắt đầu chạy theo con đường núi chạy về phía trước khoảng 20 mét, sau đó phía trước mặt hắn khoảng 10 mét nữa con đường cũng bắt đầu quẹo vào trong.

    Lúc này Trương Thanh Sơn bắt đầu rời khỏi con đường, cận thẩn tiến vào cạnh khe suối, chui vào một chỗ có lùm cây khá rậm rạp. Dựa vào sự che chắn của lùm cây, hắn bắt đầu cẩn thận tiến lên từ từ và quan sát xung quanh, cho đến khi thấy được khu vực vang lên tiếng súng lúc nãy, mới dừng lại. Sau đó từ từ đứng lên và quan sát xung quanh.

    Sở dĩ hắn phải cẩn thận như thế, là vì lo lắng nếu như mình đi đến đó theo con đường này, thì sẽ có người trông thấy.

    Nhưng ở phía trước mặt hắn, khoảng 500 mét, đang có hai người chạy lên núi, phía sau hai người khoảng 500 met còn có 5 6 người đuổi theo.

    Phương hướng mà bọn họ chạy chính là hướng về phía của Trương Thanh Sơn.

    Trương Thanh Sơn phán đoán một chút tình hình hiện tại, hắn quyết định lợi dụng địa hình của chỗ này, phục kích để giết một vài người quân địch. Thứ nhất là có thể cứu hai người đang chạy trốn kai, thứ hai là có thể từ quân địch thu lấy được một chút vũ khí, đạn dược cùng thực phẩm, nhằm tăng khả năng chiến đấu cũng như sống sót của mình lên.

    Mặc dù là như thế, nhưng mà hiện tại hắn chỉ có 1 viên đạn cùng hai cái dao găm, cho nên muốn phục kích được 6 người này thì phải trông cậy vào hai người chạy trốn kia có thể hấp dẫn được sự chú ý của 6 người kia thì mới được.

    Trước mặt của Trương Thanh Sơn là con đường núi, bên phải hắn là vách tường núi, còn bên trái lại là khe suối. Đoạn đường này được hình thành là do con người qua lại nhiều năm cho nên cây cỏ không thể nào phát triển được, tạo thành lối mòn.

    Mà ở trên vách nụi bên cánh hắn cũng khá là trống trải.

    Mà cách chỗ quan sát của Trương Thanh Sơn khoảng 10 mét là chỗ khe suối quẹo vào, hắn chọn chỗ phục kích chính là tại một bên khúc quẹo đấy, nấp ở sườn bền trái.

    Vì để tránh cho bị người ở phía dưới phát hiện ra, Trương Thanh Sơn đi dọc theo vị trí quan sát của mình, trực tiếp đi đến bên trên sườn dốc, sau đó lại đi dọc theo sườn dốc quẹo vào bên trong. Làm như thế thì có thể tránh khỏi tầm mắt của những người đang chạy trên đường.

    Cuối cùng hắn quyết định chọn vị trí phục kích cách đoạn đường quẹo vào khoảng 10 m, vị trí này nằm trên sườn dốc cách mặt đường khoảng chừng 3 m. Hơn nữa chỗ này mọc đầy bụi rậm, rất dễ dàng để ẩn nấp.

    Mà cái sườn này có độ dốc khoảng 60 độ, bên trên nó cũng có khá nhiều tảng đá cùng với rễ cây có thể leo lên được, hơn nữa mấy tảng đá cũng rất chắc chắn, hắn có thể đứng vững vàng trên đó.

    Trừ phi mấy người kia không đi theo con đường này mà lại lội suối, nếu không với vị trí đứng của hắn thì bọn họ sẽ khó mà thấy được hắn.

    Trong khi Trương Thanh Sơn đang quan sát, lựa chọn vị trí phục kích. Hai người chạy đằng trước cũng đã bắt đầu chạy đến gần hắn, chỉ còn khoảng chừng 200 mét nữa mà thôi. Mấy tên địch ở phía sau cũng đã đuổi gần kịp các nàng rồi. Lúc này Trương Thanh Sơn cũng đã nhìn thấy rõ ràng hai người chạy ở phía trước, đều là con gái.

    Nãy giờ đoạn đường mà các nàng chạy qua cũng không có dốc lắm, nhưng mà bời vì do sự quanh có của con đường cho nên khoảng cách từ các nàng đến quân địch cũng sẽ gần hơn theo đường thẳng.

    Hai cô gái cũng bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng bắt đầu chạy chậm dần. Có hai tên địch thấy thế liền dừng lại sau đó bắn hai phát về phía hai cô gái, nhưng mà hai phát súng này cũng không có trúng. Hai cô gái nghe tiếng súng thế là lại tăng nhanh tốc độ bỏ chạy.

    Mấy tên kia cũng chạy nãy giờ rồi, cho nên ai nấy cũng đã thấm mệt, vì thế ngắm bắn không có chuẩn được. Vì thế sau khi thấy bắn hai phát không có trúng, liền cất súng và tiếp tục cùng đồng bọn đuổi theo hai cô gái.

    Lúc các cô chạy đến gần phái trước của Trương Thanh Sơn, cách khoảng 20 mét, thì cũng có chút rã rời, có một người bắt đầu chạy không nổi nữa, người còn lại thấy thế liền thở hổn hển và nói:

    - Chạy đến đoạn quẹo vào ở phía trước, khuất tầm nhìn của bọn chúng thì chúng ta nghỉ ngơi một lát.

    Trương Thanh Sơn nhìn thấy hai cô gái dừng lại, phía sau lại có hai tên địch dừng lại và giương súng, ngắm về phía bên này, thế là liền kêu lên khe khẽ với hai cô gái.

    - Mau chạy nhanh đến chỗ khuất đi.

    Hai cô gái nghe thấy có người gọi ở phía trước, liền có chút mừng rỡ. Ngay cả cô gái lúc nãy chạy không nổi nữa, giờ cũng cố gắng chạy hơn nữa còn nhanh hơn so với trước kia.

    Khi hai cô gái còn cách chỗ quẹo vào khoảng 10 mét, hai tên địch cũng đã bóp cò. Rất không may cho cô gái lúc trước không chạy nổi là đạn lại bay trúng vào chân cô, cô gái liền chạy thêm được khoảng 2 bước liền dừng lại. Dùng tay sờ soạng lên đùi mình, sau khi thấy tay mình dính máu, cô liền kinh hoảng:

    - Đạn bắn trúng chân tôi rồi.

    Cô gái kia cũng bắt đầu hoảng hốt, cô bắt đầu khóc nức nở, hướng về xung quanh kêu:

    - Có ai không, hãy giúp chị em chúng tôi với.

    Cô gái bị trúng đạn liền nói:

    - Vương Thúy, em chạy nhanh đến chỗ khuất đi, đừng có để lại bị trúng đạn.

    Trương Thanh Sơn lại nói:

    - Hai cô chạy mau đi, hiện tại bọn hắn còn chưa có giương súng lên.

    Nghe được câu " hiện tại còn chưa có giơ súng", hai cô gái giống như vừa được tiếp sức, bắt đầu chạy đến chỗ quẹo.

    Trương Thanh Sơn nói tiếp:

    - Hai cô tiếp tục chạy vào chỗ quẹo, người bị thương thì hãy kiếm chỗ nấp. Còn người kia phải tiếp tục chạy, tôi sẽ tập kích bọn chúng từ phía sau.

    Hắn lại bổ sung thêm một câu:

    - Cô cứ tiếp tục chạy, đến khi nào nghe được tiếng súng thì có thể trốn ở sườn dốc phía trước.

    Có lẽ do sự bình tĩnh của Trương Thanh Sơn đã làm cho hai cô gái tin tưởng, hai người cố gắng dìu dắt nhau đi vào chỗ quẹo. Vừa vào chỗ quẹo, cô gái tên Vương Thúy đầu tiên là quan sát xung quanh, tiếp theo dìu cô gái bị thương đến chỗ sườn dốc, giúp cho cô gái bị thương đứng ổn định xong, sau đó tiếp tục chạy trốn.

    Vương Thúy cố sức chạy dọc theo con đường núi tiến về phía trước, có lẽ tin tưởng rằng mình có thể thoát khỏi quân địch, cho nên lúc này Vương Thúy cảm thấy cũng không có mệt mỏi như lúc nãy.

    Ở vị trí của Trương Thanh Sơn, hắn cũng có thể nghe được tiếng bước chân càng ngày càng đi xa của cô gái.

    Sau ít phút trôi qua thì 6 tên địch cũng đã chạy tới, 6 người bọn hắn có trước có sau, khảng cách đại khái giữa mỗi người cũng khoảng 20 mét. Thực ra như vậy thì đối với kế hoạch của Trương Thanh Sơn lại càng có lợi, nhưng mà hắn vẫn lo lắng cho cô gái chạy phía trước:

    - Nếu như tên phía trước chạy qua chỗ quẹo là có thể bắn được cô gái tên Vương Thúy rồi.

    Dựa vào tiếng bước chân mà hắn nghe được lúc nãy cô tên Thúy kia chạy, thì cô ta cũng có chút yếu ớt, cho nên hắn mới lo là cô ta chưa có chạy được xa. Nhưng mà đối với chuyện này hắn lại không thể giúp gì được, chỉ có thể cầu nguyện cho may mắn của Vương Thúy tốt một chút.

    Nhưng mà có thêm một tin tốt nữa là ở phía sau 6 tên này cũng không còn có ai khác nữa, điều này làm cho hắn bớt chút lo lắng.

    Ngay lúc 6 tên kia chạy gần đến chỗ hắn, Trương Thanh Sơn liền nằm xuống, úp tai xuống mặt đất, lúc này hắn cần phải dựa vào tiếng bước chân để phán đoán.

    Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, mấy tên địch lục tục chạy vào chỗ quẹo, bọn hắn cũng không có dừng lại mà tiếp tục chạy về phía trước. Điều này cũng chứng minh rằng bọn hắn không có quan tâm đến việc tìm kiếm cô gái trúng đạn có trốn ở xung quanh hay không. Điều này lại càng thuận lợi cho Trương Thanh Sơn tiêu diệt từng tên một.

    Ngay lúc Trương Thanh Sơn nghe được tên cuối cùng chạy ngang qua mình, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía mặt đường. Sau khi nhìn phía sau cũng không còn tên nào nữa, hắn liền chống tay, ngồi xổm dậy trên bờ sườn. Sau đó dùng tay phải cầm một cái dao găm chuẩn bị phi, còn tay trái thì nắm chặt khẩu Mauser C96.

    Đợi cho mấy tên phía trước chạy qua chỗ quẹo, chỉ còn lại hai tên phía sau, hắn liền nhanh chóng đứng dậy, vừa lẵng lẽ bước về phía trước, vừa chuẩn bị bắn súng cùng với phi dao.

    Tình huống xảy ra so với tưởng tượng của hắn thì càng thuận lợi hơn, đợi cho tên địch thứ 5 chạy vào chỗ quẹo, tên kia cũng không có chú ý nhìn xung quanh. Việc này cũng tránh cho việc kinh động mấy tên kia khi hắn nổ súng.

    Ngay lúc tên thứ 5 vừa chạy vào chỗ quẹo, hắn liền phi mạnh cái dao găm trong tay mình về phía sau lưng của tên địch chạy cuối cùng. Tên này còn khoảng 3 4 mét gì đó mới chạy vào chỗ quẹo được.

    Khả năng phi dao của Trương Thanh Sơn có được là do khổ luyện khi đi săn thú, trước đó cũng chỉ để tiết kiệm đạn dược. Bình thường đều có thể ném trúng sói hoang hay thỏ hoang thì không lý gì lại không thể ném trúng một người chạy ở trước mặt hắn.

    Cũng may là 6 tên này đều đội nón trên đầu, không có thả ở sau lưng. Như thế làm cho hắn dễ ngắm hơn, liền dễ dàng phi trúng chỗ hiểm của đối phương.

    Sau khi phi trúng mục tiêu, Trương Thanh Sơn lập tức chạy tới tên địch đang nằm úp sấp trên mặt đường. Lấy tay nhặt khẩu súng trường của tên địch lên, sau đó thuần thục lên đạn ngay lập tức. Sau đó dùng tay phải cầm súng chỉ về hướng chỗ quẹo, còn tay trái cất khẩu Mauser C96 vào người sau đó mò vào đai lưng của tên địch lấy ra 2 hộp đạn.

    Lúc hắn đang hành động thì có nghe tiếng của mấy tên địch ở phía bên kia vang lên, có tên dùng tiếng Nhật kêu lên:

    - Bắt cô ta lại.

    Điều này cũng làm cho hắn có chút yên tâm, nếu như mấy tên kia định bắt sống thì chắc chắn tạm thời Vương Thúy sẽ không có gặp nguy hiểm.

    Trương Thanh Sơn có thể nghe được tiếng Nhật cũng là vì bình thường hắn ham học. Lúc ở trong bộ đội, hắn hay đi làm nhiệm vụ cho nên cô ý học tập tiếng Nhật cho nên hiện tại hắn có thể nghe hiểu mấy câu đơn giản.

    Khấu súng trường này dùng băng đạn có dung lượng là 5 phát, bởi vì hắn không có biết bên trong khẩu súng còn lại bao nhiêu phát, cho nên liền lấy băng đạn ra và thay băng đạn mới lấy vào.

    Mà tên địch kia mang theo đạn bên trong hộp là đủ số lượng băng đạn, mỗi băng có 5 viên, như vậy bên trong hộp đạn có khoảng 60 phát.

    (DG: súng trường ở thời này không phải mấy khẩu như AK47, M4A1, .. đâu, mà là mấy khẩu như Shiki 38 hay Mosin Nagant M44 đại loại vậy bắn từng phát chứ không có giơ ra bóp cò là pặc pặc pặc đâu, cho nên băng đạn cũng chỉ có khoảng 5 viên mà thôi, . . . Nếu ai muốn hiểu rõ thêm thì cứ hỏi chị GG nhé :)) )
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)