Võng Du Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá - Gttnow

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 1: Đây không phải là trường học của mình.

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới thiệu:

    26 tuổi Triệu Tinh bỗng nhiên phát hiện, chính mình đột nhiên có khả năng "tiến vào giấc mơ của người khác". Sau khi không ngừng trải qua các giấc mơ, hắn có hiểu biết mới về với không gian và vũ trụ. Không có vị thần nào , không có người nào, không có hệ thống nào sở hữu được năng lực này như hắn. Dần dần hắn cũng đã nhận ra: năng lực đặc biệt của mình từ đâu mà có và chứng minh rằng 《 thuyết tiến hoá 》của Darwin là đúng.



    Triệu Tinh dùng chìa khóa mở cửa phòng của ký túc xá sinh viên sau đó tiện tay quẳng cái túi du lịch của mình lên cái bàn. Đang chuẩn bị mở cửa sổ thì hắn đột nhiên có chút hoảng hốt nhận ra, hắn phát hiện cái phòng ký túc xá của mình đã thay đổi.

    Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường sau kỳ nghỉ hè dài, phòng ký túc xá của hắn gồm có bốn người, bên trong phòng bố trí gồm: Hai cửa sổ ở hai bên, đối diện cửa vào là bức tường, hai bên sườn cạnh cửa sổ mỗi bên đặt một cái giường hai tầng, bốn bạn cùng phòng của hăn nằm ở bốn giường này, còn lại cái giường đối diện cửa chính là để mọi người đặt đồ.

    Nhưng ngay lúc này trước mắt của hắn , căn phòng ký túc xá này vẫn bố trí bốn cái giường như thế, nhưng giường chính lại thành sáu cái, chỉ có hai cái giường dùng để đặt đồ là vẫn như cũ, điều này đồng nghĩa với việc, phòng ký túc xá này có tận sáu người ở.

    Bởi vì cửa sổ còn không có mở ra, nên trước mắt có thể khẳng định căn phòng ký túc xá này còn chưa có một ai trở lại, hơn nữa không khí trong phòng vẫn còn chưa có thoáng đãng; bên trên giường có một lớp bụi, chiếu cũng được cuốn lại đặt một vài tờ báo ở bên trên, nhưng như thể cũng đủ khẳng định một điều phòng ký túc xá này chắc chắn ở sáu người.

    Triệu Tinh lập tức chú ý tới một điều là căn phòng này không chỉ nhiều thêm hai chiếc giường, mà ngay cả độ rộng của phòng cũng thay đổi, nó lớn hơn phòng trước kia của hắn rất nhiều.

    Căn phòng ký túc xá trước đây của hắn, bên ngoài việc đặt bốn chiếc giường ra thì cạnh mỗi chiếc giường còn đặt một cái bàn, Khoảng cách giữa giường và bàn khá nhỏ, trước đây còn không thể đặt ghế vào để ngồi được. Nếu bọn hắn muốn ngồi học ở trên bàn thì chỉ có thể dùng giường làm ghế để ngồi.

    Nhưng hiện tại ngay lúc này, căn phòng ở trước mắt hắn, ngoài việc sắp xếp them hai chiếc giường ở cạnh cửa sổ và bốn cái bàn xung quanh, thì ở phía cuối còn đặt thêm cái bàn thứ năm, không chỉ có như thế, giữa mỗi cái bàn và giường còn đặt thêm bốn cái ghế và vẫn còn dư khoảng cách cho người qua lại.Nói cách khác khi sinh viên còn ngồi học ở bàn thì phía sau vẫn còn dư khoảng trống đủ cho người đi qua đi lại một cách dễ dàng.

    Lúc này Triệu Tinh đã nghĩ rằng mình đã vào nhầm phòng, còn không kịp tự hỏi chính mình vì sao lại hồ đồ tới mức vào nhầm phòng, hắn đã vội vàng xách cái túi du lịch của mình chạy như bay ra khỏi căn phòng. Hắn không muốn bị bắt gặp lúc chủ nhân của căn phòng này trở về, như vậy sẽ vô cùng xấu hổ. Hơn nữa nếu như căn phòng này có bị mất đồ đạc gì đó thì hắn cũng không muốn bị vu oan.

    Sau khi vội vàng ra khỏi căn phòng và khóa cửa phòng lại, Triệu Tinh lại càng không mê man không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng vị trí phòng ký túc xá của hắn nằm ở bên trong hành lang của tòa nhà ký túc xá, phòng ký túc xá của sinh viên đều được phân bố đều hai bên hành lang. Hiện tại có một số phòng đã mở cửa, có một vài người đã đi ra đi vào, thậm chí còn có mấy người đứng nói chuyện với nhau ở hành lang; Nhưng hiện tại lại có một điều làm cho Triệu Tinh mê mang hơn nữa là: không chỉ những sinh viên xung quanh mà ngay cả hành lang cũng không phải là hành lang phòng trọ của hắn.

    Tuy rằng hắn không biết tòa ký túc xá trước kia hắn ở rộng bao nhiêu nhưng hắn vẫn nhớ được hành lang ký túc xá của hắn rộng chừng một sải tay khi hắn đứng thẳng người và đưa hai tay ra hai bên. Nhưng cái hành lang trước mắt hắn bây giờ lại rộng gấp hai lần so với hành lang cũ. Điều này làm cho Triệu Tinh cuối cùng cũng ý thức được rằng: " Mình đã đi nhầm khu ký túc xá".

    Hắn cũng không kịp suy nghĩ vì sao lại phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn như thế. Hắn đã vội vàng xách theo túi du lịch của mình chạy nhanh ra khỏi khu nhà; cũng may cái phòng này nằm ở tầng trệt nên hắn chỉ việc đi ra khỏi khu ký túc xá. Trong quá trình đi ra, Triệu Tinh còn cố gắng nhớ xem trong trường học của mình có khu ký túc xá nào lại có hành lanh rộng như thế. Nhưng nghĩ hoài mà vẫn không nhớ là trường mình có.

    Mang theo tâm trạng nghi ngờ này đi ra khỏi khu ký túc xá, một lúc sau, bởi vì không còn phải lo lắng việc xấu hổ khi đi vào nhầm phòng bị ai phát hiện, hắn đang định thả lỏng người thì lại bị chính khung cảnh trước mặt làm cho giật mình, kinh hãi; bởi vì khung cảnh bố cục của ngôi trường này, trước đây hắn chưa hề nhìn thấy qua, nói theo cách khác trước đây hắn chưa từng sống trong khung cảnh như vậy.

    Thời tiết lúc này vẫn còn có một chút nóng, nên Triệu Tinh mặc áo ngắn tay cho bớt nóng, lúc nãy hắn cũng định đi rửa mặt cho mát, nhưng mà gặp phải việc đi nhầm phòng nên chưa kịp rửa. Thế nhưng hiện tại hắn lại không còn cảm giác được một tý nóng nào, bởi vì có một luồng khí lạnh đang từ trong cơ thể hắn tràn ra.

    Năm nay Triệu Tinh mới 19 tuổi, là sinh viên đại học năm thứ hai, hắn đã có một năm thời gian đi qua lại khu vườn trường này, mặc dù không thể nói là nắm rõ khung cảnh của vườn trường mười phần, nhưng ít nhất cũng phải bảy tám phần nắm rõ. Nhưng hiện tại khung cảnh hiện ra trước mắt của hắn với khung cảnh trong trí nhớ, chũng nó không hề giống nhau một chút nào.

    Triệu Tinh bắt đầu có suy nghĩ:
    - Chính mình cũng không thể tệ đến mức đi nhầm trường.

    Nhưng nghĩ lại hắn lại càng cảm thấy sợ hãi, hắn không nhớ nổi mình đi vào trường này bằng cách nào hết. Hắn chỉ có thể nhớ những chuyện ngày hôm nay trải qua, nhưng toàn bộ chuyện đó lại bắt đầu từ lúc đi vào nhầm phòng ký túc xá, Hắn cảm thấy trí nhớ của mình từ lúc nào trở nên kém cỏi đến vậy.

    Sở dĩ hắn không có lo lắng những chuyện phía trước của ngày hôm nay, mà lại lo lắng những chuyện hắn vừa trải qua, là bởi vì những chuyện trước đó trừ ngày hôm nay thì hắn lại đều nhớ rõ, chỗ thiếu sót duy nhất chính là chỗ trí nhớ về ngày hôm nay của hắn bị trống rỗng, không nhớ gì hết, hắn cảm thấy có thể mình đã bị bệnh gì đó về đầu, dẫn đến việc bị mất trí nhớ.

    Đứng ở con đường nhỏ bên ngoài khu ký túc xá, Triệu Tinh vẫn còn đang lo lắng và tự hỏi chính mình, lúc này hắn mới chú ý đến cách đó không xa ở ven đường có một bảng thông tin bằng thủy tinh, thế là hắn bèn đi qua đó.

    Bên trên bảng tin có bản đồ của khu vực sân trường với hai tờ báo, theo bảng tin thì ngôi trường này có tên là " Trường đại học giao thông Trường An", điều này làm cho Triệu Tinh cảm thấy đau đầu, bởi vì hắn chính là sinh viên của "Trường đại học giao thông Trường An", thế nhưng trường này như thế nào lại chính là "Trường đại học giao thông Trường An".

    Về hai tờ báo chí, đều là 'Trường An nhật báo' nhưng lại gồm hai trang, bên trên tờ báo có ghi ngày xuất bản cũng giống như hắn nhớ đều là cùng một ngày; như vậy có thể nói rằng, hắn đang ở tại một nơi, cùng một địa điểm, cùng một thời gian. Thế nhưng lại không tìm ra được sự thân thuộc ở những khung cảnh trước mắt đây này.

    Nhưng mà Triệu Tinh lại chú ý đến một dấu hiệu khá rõ ràng đó là phía trước tòa nhà của khu ký túc xá, bên trên có đánh số thứ tự của khu nhà, Hắn theo con đường này đi thẳng về phía trước, đi đến khu ký túc xá lúc nãy hắn đã vào nhầm thì chứng kiến phía trên tòa nhà có đánh số "5".

    Thế nhưng Triệu Tinh nhớ rất rõ một điều là phòng ký túc xá cũng ở tòa ký túc xá số "5", như vậy thì chắc chắn không thể xảy ra chuyện hắn đi nhầm khu nhà, nhầm phòng. Thế nhưng đối với tất cả khung cảnh trước mắt hắn ta đều không cảm giác được sự quen thuộc, dù chỉ là một chút. Hắn đã có thể hiểu được rằng chính hắn đã có vấn đề, nhưng mà cái hắn ta muốn biết đó chính là vấn đề này nằm ở đâu.

    Hắn đã nghĩ đến việc đó là hiện tại chính mình đang nằm mơ, nhưng rất nhanh bằng việc dựa vào trực giác hắn đã trực tiếp loại bỏ suy nghĩ này, bời vì hắn có thể quan sát tất cả biến hóa của khung cảnh xung quanh rất chi tiết, hắn có thể thấy chim chóc bay qua lại ở trên đầu hắn. Hơn nữa nhớ lại những chuyện kỳ dị đã trải qua nãy giờ và những câu chuyện nghe được từ các cuộc nói chuyện của sinh viên khi họ nói chuyện với nhau ở khu ký túc xá số "5". Dựa vào kinh nghiệm nằm mơ nhiều năm của hắn thì hắn có thể xác định cảnh trong mơ không thể chính xác và cụ thể đến như vậy được.

    Tiếp theo hắn có thể nghĩ đến chính là mắt của hắn có vấn đề, cho nên mới nhìn các vật xung quanh có kích thước khung cảnh khác lạ đến như thế, ý nghĩ này nảy ra vừa trùng khớp với những chuyện xảy ra.

    Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại loại bỏ ý nghĩ này, bởi vì có thể mắt hắn bị cận nên vừa rồi có thể hắn không nhận ra đây là trường học của mình, có thể không quen mặt của các sinh viên lúc nãy bởi vì có thể họ là học sinh lớp khác, khóa khác. Nhưng mà việc hành lang trở nên rộng rãi gấp đôi so với hành lang cũ thì chuyện này không cần nhìn bằng mắt mới có thể xác định, mà chỉ cần dựa vào cảm giác, cũng như khoảng cách các sinh viên khi đi qua nhau, điều này có thể chắc chắn mắt hắn không hề bị cận.

    Cho dù là mình có bị cận đi chăng nữa, thế nhưng nhìn xung quanh vẫn thấy mọi thứ vẫn bình thường, không có cảm giác các vật ấy bị to ra, hơn nữa những người đi lại xung quanh cũng không có sự thay đổi về hình dáng.

    Cũng chỉ còn có một lý do cuối cùng, vấn đề trong các tiểu thuyết thuyết có nói, đó là mình bị 'ma nhập' , nhưng mà hiện tại là ban ngày, chuyện 'ma nhập' này có thể xảy ra được hay không và mình lại xui xẻo đụng phải đây.Triệu Tinh nhìn lại cái đồng hồ đang đeo trên tay mình, hiện tại là ba giờ hai mươi phút, mặt trời còn chưa có lặn, nhưng hiện tại chính mình lại bị ' ma nhập', chắc chắn con ma kia có pháp lực cũng cao thâm.

    Còn nguyên nhân tạo thành sự việc cổ quái này, có thể do đầu của chính mình có chút hỗn loạn, nhưng hắn không dám suy nghĩ nhiều ở phương diện này; bởi vì hắn cũng không muốn cho người ngoài biết chuyện hắn bị đau đầu, hắn chắc chắn tình trạng này sẽ chỉ xảy ra một lúc, qua hôm nay có lẽ sẽ khỏi; hắn không muốn cho người khác biết chuyện này, bởi vì hắn sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến công việc học tập của hắn và có thể ảnh hưởng đên tương lai của hắn.

    Điều đáng nhắc tới đó là, ở thời đại mà Triệu Tinh đang sinh sống, thì trước giờ còn không có biết đến các khái niệm "xuyên không", "dị không gian", chỉ dựa vào quan điểm chủ nghĩa duy vật mà hắn biết, hắn có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng có một điều mà hắn chắc chắn đó là " chính mình đã gặp phải rắc rối to".

    Tuy rằng, hắn rất ngạc nhiên và không thể tưởng tưởng nổi vì sao cái chìa khóa hắn đang cầm lại có thể mở cửa của căn phòng ký túc xá kia, nhưng hiện tại hắn cũng không có quan tâm đến vấn đề này lắm, bởi vì bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện này; vấn đề cần giải quyết trước mắt của hắn bây giờ chính là mau chóng làm rõ hiện tại chính mình đang ở đâu, hơn nữa phải tìm hiểu thật rõ ràng, để tránh cho rắc rối càng nhiều thêm.

    Đang lúc Triệu Tinh đứng ở trước khu ký túc xá số '5' suy tư, thì có hai nữ sinh đang theo con đường bê tông phía trước đi đến.

    Có lẽ do bị biểu cảm lo âu trên khuôn mặt của Triệu Tinh lúc này hấp dẫn, hai vị nữ sinh kia đi đến cạnh hắn,một người trong đó mở miệng hỏi:
    - Xin chào bạn, có phải bạn đang không tìm được vị trí phòng ký túc xá của mình không?.

    Đang lúc lo lắng không biết phải làm sao, sau khi nghe được câu hỏi này thì không khỏi mừng thầm. Nói thật là, hiện tại hắn rất muốn hỏi người khác hỏi một vài vấn đề. Nhưng hiện tại lòng hắn đang rối như tơ vò, hắn không biết bắt đầu từ đâu và phải hỏi như thế nào để được đáp án đúng như mình mong muốn.

    Hắn không hề hoài nghi việc" người khác sẽ không trả lời vấn đề của mình một cách thật lòng", mà là do hoàn cảnh hiện tại của hắt quá ký quặc, Vì không để làm cho người khác sợ hãi, hắn cần phải suy nghĩ tìm kiếm từ ngữ thích hợp để nói chuyện với họ.

    Về phần hai bạn học nữ này lúc nãy vừa mới đến gần hắn, hắn liền lập tức chú ý tới, chỉ nhất thời không kiếm được từ ngữ thích hợp để bắt chuyện nên không dám hỏi. Nhưng hắn thật không ngờ người ta lại nhiệt tình mong muốn giúp đỡ hắn, hơn nữa câu hỏi vừa rồi cũng làm cho hắn tìm ra được cách để hỏi han về vấn đề của mình.

    Nhanh chóng đi đến cạnh hai người bọn họ, Triệu Tinh cảm kích đối với bọn họ:
    - Xin chào hai bạn, mình đúng là không biết tìm ký túc xá như thế nào đây.

    Cô gái bèn lấy tay chỉ về hướng kia và nói với Triệu Tinh:
    - Bên kia là thư viện, hiện tại bàn tiếp đón tân sinh viên đang ở bên đó, bạn là tân sinh thì nên đi qua bên đó báo danh, sau đó mới được phân phối phòng ký túc xá của bản thân.

    Triệu Tinh có chút ngại ngùng nói:
    - Mình đang mang vài món đồ giúp người khác, nhưng tờ giấy ghi địa chỉ lại bị mất, cho nên mới đang lo lắng không biết phải làm sao đây.

    Đối phương có chút nghi ngờ hỏi:
    - Người kia học ban nào bạn có biết không?.

    Lúc này Triệu Tinh có chút mừng thầm vì đã đưa cuộc nói chuyện về đúng quỹ đạo mình mong muốn, hắn làm bộ không chắc chắn:
    - Mình nhớ hình như là sinh viên năm hai khoa máy móc công nghiệp.

    Chú ý tới hai nữ sinh đang mong ngóng lời nói của mình, hắn cảm thấy tên của khoa này chắc cũng không làm cho họ cảm thấy kỳ cục, nên hơi yên tâm, tiếp tục nói tiếp:
    - Máy nén chuyên nghiệp.

    Người nữ sinh nãy giờ không nói gì, bỗng chen ngang vào hỏi:
    - Số thứ tự của người kia là số mấy?'

    - Số 78.

    Lúc này hai nữ sinh này cũng cảm thấy có chút buồn cười, nữ sinh vừa chen ngang tiếp tục nói:
    - Hai chúng ta đều là sinh viên của lớp máy nén chuyên nghiệp, mình số 81.

    Lúc này Triệu Tinh cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chỉ có thể nói rằng:
    - Rất là trùng hợp.

    Bời vì gặp được sự trùng hợp này, làm cho hắn có chút an tâm. ít nhất mình nói đến khoa với lớp học không có bị sai.

    Nữ sinh bắt chuyện lúc đầu lúc này cũng đã nín cười, gật đầu hỏi:
    - Đúng vậy, quả thực rất là trùng hợp, bạn muốn tìm học sinh kia tên là gì vây?.

    Lúc ban đầu Triệu Tinh theo bản năng định nói ra tên của chính mình, nhưng mà nghĩ lại như thế sự việc đã có chút quỷ dị, đối với hai nữ sinh này mặc dù mang danh nghĩa là bạn cùng lớp, nhưng hắn nhận ra hắn chưa bao giờ gặp mặt bọn họ và bọn họ cũng không hề có một chút ấn tượng với hắn.

    Vì thế Triệu Tinh bèn nói ra tên một người bạn tốt của mình, hắn cũng quen biết người bạn này nhiều, hi vọng có thể chia sẻ câu chuyện của mình được.

    Thế nhưng, chuyện hắn mong muốn đã không xảy ra, sau khi nghe cái thên mà Triệu Tinh nói ra, hai vị nữ sinh kia đều mang vẻ mặt không hiểu gì, một lúc sau một người mới nói:
    - Lớp chúng ta không có bạn học nào tên như thế cả.

     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 2: Đây không phải là thế giới của mình

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Mặc dù Triệu Tinh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sau khi nghe được đáp án, hắn vẫn có chút bàng hoàng, không biết lại nên hỏi cái gì.

    Chứng kiến Triệu Tinh có chút uể oải, vị nữ sinh hỏi đầu tiên cũng có chút đồng tình với hắn, an ủi:

    - Có thể bạn nhớ lầm tên hoặc lớp.

    - Chắc chắn là không thể sai được, mặc dù mình đã làm mất tờ giấy, nhưng mà người này là anh họ của bạn mình, với lại trên giấy cũng chỉ có một chút thông tin à,cho nên không thể có khả năng mình nhớ nhầm được. Thế nhưng vừa rồi vào khu ký túc xá số '5', mình cũng có hỏi một vài người, nhưng không có một ai biết.

    Đối phương gật đầu nói:

    - Sinh viên nam lớp chúng ta đều ở tại lầu 2 khu ký túc xá số '5', thế nhưng mà lớp chúng ta cũng không có người tên như vậy.

    Triệu Tinh lấy lại tinh thần, nói với hai người bọn họ:

    - Cảm ơn mấy bạn, không thấy cũng không sao, tý nữa về mình viết thư cho bạn mình hỏi lại thử xem sao.

    Nữ sinh đáp:

    - Không cần cảm ơn. Chúng ta còn phải đi giúp đỡ tiếp đãi tân sinh viên, nếu bạn có vấn đề gì cần giúp đỡ thì cứ đến đó tìm chúng ta.

    Đang chuẩn bị rời đi, thì người nữ sinh kia nói với hắn:

    - Đây là lớp trưởng lớp chúng ta, tên là Triệu Thải."

    Triệu Tinh vội vàng đối với người đó gật đầu nói:

    - À, mình tên là Triệu Tinh, tinh trong tinh quang."

    Đối với việc nói ra tên của mình, Triệu Tinh vẫn có chút hi vọng trong lớp bọn họ sẽ có người trùng tên họ với mình.

    Thế nhưng hai nữ sinh này cũng không có phản ứng gì với cái tên Triệu Tinh cả, cái nữ sinh kia trước khi rời đi còn nói một câu:

    - Cô ấy tên Triệu Thải, Thải trong Thải ngũ sắc.

    "

    . . . . . .

    Triệu Tinh biết hiện tại chính mình gặp rắc rối lớn, nhưng lại không biết làm thế nào để thoát khỏi nó. Hiện tại hắn cảm thấy khá là rối rắm, hắn chán chường đứng cạnh khu ký túc xá số '5'.Sau đó hắn lại muốn đi xung quanh thử xem có tìm kiếm được manh mối nào không.

    Triệu Tinh quyết định đi đến cổng trường, nhìn xem khung cảnh bên ngoài xem có khác gì không so với trí nhớ. Tuy rằng hắn không biết cổng trường chỗ nào, nhưng mà việc tìm đường ra cổng trường sẽ không quá khó đối với hắn.

    Vừa rồi hai nữ sinh kia chỉ chỗ tiếp đón tân sinh viên, thế là hắn mang theo túi du lịch của mình đi theo hướng đó vì hắn nghĩ rằng đến đó chắc chắn có thể dễ tìm được cổng trường hơn.

    Từ phía xa đã nhìn thấy các sinh viên đang đi xuống khỏi chiếc xe chở tân sinh viên, cầm hành lý đi đến bàn tiếp đón tân sinh viên để báo danh. Sau khi nhìn thấy chiếc xe kia thì Triệu Tinh cũng đã xác định được hướng của cổng trường.

    Thế nhưng khi nhìn thấy khung cảnh xa lạ bên ngoài sau khi đi ra cổng trường, Triệu Tinh không thể không kinh hãi. Đúng là hắn đã đến trường "Đại học giao thông Trường An", nhưng hắn chắc chắn nơi này không phải là vị trí giống như trong trí nhớ của hắn.

    Đúng ra thì đối diện với cổng trường, sẽ phải là là ký túc xá của giáo viên thế nhưng hiện tại trước mắt hắn lại được thay thế bằng một khu công viên.Nhưng Triệu Tinh cảm thấy khu công viên này sẽ là nơi thích hợp với bản thân lúc này.Hắn muốn mang theo hành lý của mình tìm một góc khá yên lặng, sau đó ngồi xuống. Hắn muốn yên tĩnh lại một chút để xem xét lại tình huống hiện tại của bản thân.

    Hắn còn phải kiểm tra lại túi du lịch của mình, mặc dù có thể hắn biết bên trong túi du lịch của mình có chứa cái gì, nhưng vì cẩn thận để chuẩn bị cho mọi tình huống xảy ra. Hắn phải xem xem có sự thay đổi kỳ quái nào đó xảy ra hay không; vừa rồi ở trong trường hắn cũng không có mở ra xem là vì sợ nếu làm như thế sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.

    Đi ngang qua đường, thấy một tiệm bán báo, hắn bền đi vào mua một tờ "Nhật báo Trường An", sau đó mới đi vào bên trong công viên, ngồi xuống một cái ghế trống cạnh bờ hồ.

    Mặc dù cảnh sắc xung quanh bờ hồ không tồi, nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng thưởng thức nó.

    Vừa mở tờ báo ra, đập vào mắt hắn là dòng chữ ghi ngày tháng in ấn, bên trên tờ báo ghi ngày hôm nay là ngày 30 tháng 8 năm 1979.

    Bất quá sau khi đọc báo được một chút, hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang, bởi vì đối với các tờ báo hằng ngày mà trước kia hắn đọc, hắn chỉ chọn các mục mà mình cảm thấy hứng thú, còn các tin khác thì hắn chỉ xem mỗi đầu mục mà thôi, bởi vì mấy cái tin chính trị này ngày nào cũng đăng nên đọc nhiều rồi, vì vậy cũng đã thuộc lòng nội dung của nó.

    Nhưng hôm nay lại cùng ngày xưa khác biệt một trời một vực, không những là tin tức về các mối quan hệ quốc tế, tin tức trong nước hay các thông tin tuyên truyền được in trên tờ báo, mà bên trong có nhắc đến tên một số người lãnh đạo, nhưng những cái tên đó hắn hoàn toàn không biết. Hắn cảm thấy mình mình bị mất trí nhớ thì cũng chỉ có trong khoảng thời gian một ngày, nhưng mà toàn bộ thế giới trong một ngày cũng không thể biến hóa, thay đổi long trời lở đất như thế được.

    Nếu nói là lỗi chính tả thì hắn cũng không có chút chắc chắn nào, bởi vì không thể nào có nhiều lỗi chính tả đến như vậy, hơn nữa tên mấy người kia cũng sắp xếp đúng trật tự.

    Trong lòng Triệu Tinh lúc này cũng đã có chút đoán ra được vấn đề mà mình đang gặp phải. Trong lúc vô tình có thể hắn đã tiến vào một cái thế giới khác.Ở thế giới này có sử dụng ngôn ngữ, chữ viết, tiền tệ giống với thế giới cũ của hắn. Hắn cũng không biết làm cách nào để có thể trở về thế giới cũ.

    Nghĩ một chút về cuộc sống mà mình sắp phải đối mặt, sau đó hắn lấy ví ra kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tiền, tổng cộng số tiền của hắn hiện tại là 22 nguyên 6 đồng 6 hào. Ngoài ra còn có hai tấm thẻ tin chuyên dụng giá trị 1 đồng , tấm thẻ này là thẻ trả trước của căng tin, một mặt có in dòng chữ "Năm 2 Khoa máy móc công nghiêp trường Đại học giao thông Trường An", mặt bên kia có con dấu màu đỏ của căng tin; nhưng hắn cũng không biết cái thẻ này còn có thể xài được nữa hay là không.

    Ở trong trường học của Triệu Tinh, sinh viên khi mua đồ ăn ở căng tin đều không trả tiền mặt tiền mặt , mà là dùng cái thẻ này. Còn sinh hoạt phí mỗi tháng của hắn đều là không quá 20 nguyên; Hắn về nhà bằng xe lửa sau khi học xong học kỳ, mỗi học kỳ hắn đều về nhà một lần. Mỗi tháng người trong nhà sẽ gửi cho hắn 20 nguyên làm tiền sinh hoạt phí.

    Ở trong trường học của hắn không có chỗ ở miễn phí,cho nên với tình trạng trước mắt của mình và hơn 20 nguyên mà hắn có, hắn cũng không biết có thể sống được bao nhiêu ngày.

    Lấy ra và xem xét thẻ sinh viên của chính mình, thẻ sinh viên làm bằng nhựa plastic, bên trên còn có gắn một cái tem có giá khoảng 8 hào, cái tem này là một trong 6 loại tem kỷ niệm, bởi vì thứ này khá đặc biệt, nên hắn gỡ ra từ bức thư mà người nhà gửi cho hắn. Tuy rằng không có sở thích sưu tầm tem nhưng thấy nó đẹp nên lúc ấy mới giữ lại, cũng may là dán ở phía trên thẻ sinh viên.

    Thực ra hiện tại hắn cũng hi vọng, trên cái thế giới này cũng tồn tại thú vui sưu tầm tem, như thế hắn có thế đem cái tem này bán với giá cao.

    Ngoài tấm thẻ sinh viên ra còn có một tấm vé tàu hỏa từ 'thị trấn Vạn Dương' đến ' thành phố Trường An' đây cũng là vé xe chuyên dùng của sinh viên,có giá trị là 4 nguyên; 'thị trấn Vạn Dương' là chổ ở của gia đình của Triệu Tinh, nhưng ở thế giới này cũng không biết nó còn mang tên là "Vạn Dương" nữa hay không hay là lại biến thành một thành phố nào khác.

    Theo thời gian ghi trên vé, ngày 30 tháng 8 vào lúc 6 giờ 10 phút sáng, xe lửa sẽ xuất phát từ 'thị trấn Vạn Dương' và sẽ đến ' Trường An' vào khoảng 2 giờ chiều. Bất quá Triệu Tinh cũng không nhớ rõ những gì đã trải qua trên chuyến xe lửa này, chuyện gần nhất mà hắn nhớ là trước khi đi ngủ vào ngày 29 tháng 8.

    Quần áo và các đồ vật trên người, ngoài cái đồng hồ được người nhà mua tặng khi đậu đại học ra, thì mấy món kia có giá trị cũng chỉ khoảng 60 nguyên, lúc cấp bách có thể cầm được chút tiền, nếu như ở đây cũng có tiệm cầm đồ.

    Bên trong túi du lịch của Triệu Tinh, trừ bỏ vài bộ quần áo, cùng một cuộn giấy vệ sinh ra vẫn còn một cái túi dùng để đựng bột mì đã nấu chín sẵn từ trước.

    Loại bột mì này trộn thêm chút đường vào sau đó có thể ăn, cũng có thể đổ chút nước vào nó sẽ thành cháo, nếu ở trong cháo bỏ một thêm ít đường vào sẽ thành dưa muối.Vì đây là một loại thức ăn khá tiện lợi ngoài cơm ra, nên hắn mang theo cũng khá nhiều, trong túi chứa khoảng ba cân bột mì.

    Bên trong túi du lịch còn có một cái cốc đựng nước.

    Đối với tình trạng trước mắt mà nói, bên trong cái túi của hắn cũng không chứa thứ gì khác thường, chỉ có chút quần áo và một ít tiền.

    Trước mắt Triệu Tinh cũng cho rằng nhất thời không thể nào giải quyết chuyện này ngay được, chỉ có thể từ từ rồi hắn sẽ kiếm cách khác. Hơn nữa hiện tại, ở thế giớ này hắn đang là một người ngoài hành tinh, cho nên việc này không thể để lộ cho một ai biết được.

    Còn về phần tối nay hắn sẽ ngủ ở đâu, thì hắn không lo lắng mấy. Hắn có thể ngủ ở phòng chờ của nhà ga xe lửa, còn hành lý thì sẽ gửi ở nhà kho của nhà ga. Như vậy hắn có thể tùy tiện hành động, không cần phải mang theo túi đồ theo. Ở thế giới của hắn cũng có dịch vụ cho thuê chỗ chứa đồ cho nên hắn nghĩ ở thế giới này cũng vậy. Tuy là ngủ ở phòng chờ của nhà ga có chút khó khăn, nhưng vì để tiết kiệm chi phí thì cũng chỉ có thể làm như vậy.

    Có lẽ do trước đó đã ăn cơm trưa cho nên hiện tại hắn vẫn chưa có thấy đói bụng.

    Hiện tại cũng đã gần 5 giờ chiều rồi, cho nên bên trong công viên cũng không có quá nhiều người, trong đó có không ít người cũng là sinh viên giống hắn. Để hiểu rõ khung cảnh cũng như bố cục ở trong công viên cho nên hắn quyết định đi xung quanh công viên để nhìn một chút. Hơn nữa hắn cũng có ý định đi xung quanh để nghe lỏm các cuộc nói chuyện của mọi người, nhằm mục đích tìm kiếm xem có thông tin nào hữu dụng đối với hắn hiện giờ hay không. Hoặc có thể gặp được ai đó nhận ra mình chẳng hạn.

    Khoảng chừng 6 giờ tối, hắn đi ra khỏi công viên để đến trạm chờ xe buýt công cộng. Có 5 trạm xe buýt nữa thì xe mới đến nhà ga, Sau khi lên xe, nói với nhân viên điểm đến là nhà ga sau đó lấy vé xe và nộp 1 đồng tiền vé.

    Theo cảnh sắc hai bên đường, hắn phát hiện thành phố này so với với thành phố ở thế giới cũ của hắn khác biệt một trời một vực. Đièu làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn là ở trong thành phố có một số đoạn tường thành được bảo tồn gần như là hoàn hảo, Nhân lúc xe chạy qua cổng thành, mặc dù hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa số, nhưng trong lòng lại nhẩm tính xem tường thành này có độ dày bao nhiêu.

    Sau khi vào nhà ga, hắn liền đi gửi hành lý. Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, hắn liền đi xung quanh nhìn xem mà không có vội vã đi ăn cơm sớm làm gì cả. Hắn muốn nhìn chỗ này xem cùng với thành phố Trường An ở thế giới cũ khác nhau như thế nào.

    Mặc dù vẫn muốn đi xem tường thành, nhưng vì trời cũng đã tối đen nên hắn chỉ có thể để đó ngày mai mới đi xem.
     
    bacgiang and ﻲA Bư✯ like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 3: Có quỷ

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Triệu Tinh đi vào một quán ăn ở ven đường để ăn tối, sau khi nhìn menu của quán hắn quyết định chọn: món bánh mỳ chấm tương, có giá là 2 đồng 3 hào.

    Đang chuẩn bị gọi món thì hắn lại nghe một vị khách quen của quán gọi món nên đành thay đổi ý định. Người đàn ông kia mua 2 bát rượu đế cùng với một dĩa lạc rang, tổng cộng hết 7 đồng; Ở đây rượu không hẳn là phải bán theo bình mà có thể mở ra bán lẻ.

    Trước kia, khi chưa có lên đại học Triệu Tinh còn chưa có uống rượu bao giờ, sau này khi lên đại học cũng có uống rượu. Thế nhưng mỗi lần đều không uống quá 2 chén, Nguyên do là vì cũng ít khi đi uống rượu với bạn bè, hơn nữa là tửu lượng của hắn cũng không có cao, mới uống được có 1 2 chén đã cảm thấy chếch choáng rồi. Cho nên trừ khi bắt buộc phải uống thì hắn mới uống một hai chén, còn lại thì hắn không bao giờ uống rượu.

    Thế nhưng hôm nay hắn lại có ý muốn uống rượu, đối với cái ý muốn này hắn cũng không biết là đúng hay là sai. Thế nhưng hắn cảm thấy có thể khi uống rượu vào thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

    Thế là hắn bèn gọi 2 bát rượu đế, 2 đồng lạc rang và một cái bánh mì. Tuy là hắn còn chưa thưởng thức được vị chua cay của rượu. Nhưng nhìn khung cảnh hiện tại với rượu, với lạc rang, với bánh mì, chỉ là mấy thứ đơn giản như thế này thôi, nhưng đã làm cho hắn có cảm giác thật là sảng khoái. Hắn rất là hy vọng có thể dùng rượu để quên sầu, quên đi mọi phiền não trước mặt.

    Đến khi hắn lắc lư trở lại nhà ga, thì cũng đã gần 10 giờ đêm, tý men còn lại lúc nãy giờ cũng không còn nữa. Hiện tại hắn vẫn không có ngủ được nên hắn định nhân lúc này đi tham quan, xem xét xung quanh nhà ga một chút và để xem lịch trình di chuyển của mấy chuyến tàu gần đây , hắn bèn đi đến điểm bán vé của nhà ga.

    Quả nhiên tìm được lịch trình của đoàn tàu đi từ ' Thị trấn Vạn Dương' đến 'thành phố Trường An', nhưng mà nó lại không giống với trí nhớ của hắn.

    Hắn liền đi lại cửa bán vé để hỏi một chút, về biển số tàu của mấy chuyến tàu phổ biến sẽ chạy vào ngày mai. Tại chỗ bán vé đi thị trấn Vạn Dương, hắn phát hiện thời gian biểu cũng khá giống với thế giới cũ, hơn nữa vé tàu lại giống nhau như đúc, giá vé cũng đều là 8 nguyên một vé.

    Trước mắt hắn cũng không có khả năng đi ' Thị Trấn Vạn Dương' nhìn xem nó thay đổi ra sao, vì tình hình tài chính của hắn không cho phép. Hơn nữa hiện tại, nếu như hắn muốn mua vé đi ' Thị Trấn Vạn Dương' thì hắn cũng không thể mua vé với giá một nửa; Không phải là ở đây người ta không nhận ra thẻ sinh viên mà theo quy củ ở thế giới kia của hắn, vé nghỉ hè của sinh viên gồm có hai lần 1 lần về, 1 lần đi. Cả hai lượt hắn đều dùng hết rồi, cho nên hắn chỉ có thể mua vé gồm cả lượt đi và về mới được.

    Mặc dù là hiện tại không thể đi xem 'Thị Trấn Vạn Dương' nhưng hắn vẫn hi vọng sau nay mình có thể đi xem nó thay đổi như thế nào rồi.

    Sau khi đi khỏi phòng bán vé, hắn trở về phòng chờ để chuẩn bị đi ngủ, trước mắt hắn có tham quan nhà ga thì cũng chỉ có tham quan được như thế thôi, còn những chỗ khác đành phải để từ từ về sau mới xem được.

    Hiện tại cũng có không ít khách ở trong phòng chờ cảu nhà ga, cho nên hắn đành cách xa mấy người này một chút, ngồi xuống một cái ghế trong góc, dựa lưng chuẩn bị lim dim ngủ.

    Cũng không biết là do hắn phải ngủ ngồi, hay là do loa bên trong phòng chờ, cứ lâu lâu lại đưa ra nhắc nhở cho các hành khách, mà lim dim gần 20 phút rồi mà hắn vẫn chưa ngủ được. Hơn nữa hắn còn có cảm giác lành lạnh

    Đáng lý ra chỗ này cũng không có ai ngồi, thì hắn có thể nằm xuống 2 3 cái ghế, Nhưng vì không có gối kê đầu, cho nên nằm không có được thoải mái. Vì thế hắn lựa chọn ngủ ngồi.

    Trước mắt ngủ không có được, hơn nữa còn cảm thấy lành lạnh, hắn cảm thấy nên lấy túi du lịch ra, dùng túi du lịch làm gối kê đầu rất là thích hợp, hơn nữa còn có thể lấy thêm áo để mặc vào cho bớt lạnh, còn túi du lịch thì sáng mai gửi vào kho chứa đồ lại là được. Ở đây giá tiền gửi đồ là mỗi giờ là 1 đồng, chỉ tiếc là lãng phí một đồng tiền gửi đồ ngày hôm nay, vì còn chưa hết giờ gửi đồ.

    Lúc Triệu Tinh trở lại phòng chờ và tìm một chỗ thoải mái, dùng túi du lịch làm gối hắn liền nằm xuống. Mặc dù túi du lịch hiện tại là một gia tài quý giá đối với hắn, và hắn cũng không biết ở đây có có trộm hay không, nhưng hắn cảm thấy mình cũng từng có kinh nghiệm rời nhà đi du lịch xa rồi, hắn cảm thấy cho dù là lúc hắn đang ngủ, nếu có người lại gần hắn, hắn vẫn có thể tỉnh lại ngay. Cho nên sẽ không có ai có thể lấy trộm đồ của hắn được, hắn cứ thế an tâm ngủ.

    . . . . . . .

    Vương Nhị gần đây thường hay trộm đồ loanh quanh ở nhà ga của thành phố Trường An, hắn ở Trường An cũng được gần 1 tháng rồi. Hắn thấy buổi tối ở trong phòng chờ trộm đồ khá là an toàn, đây là điều hắn hiểu được sau khi trót lọt gần 10 lần ăn trộm thành công. Hơn nữa hắn cũng rất cẩn thận, cũng khá giỏi trong việc quan sát các mục tiêu dễ ra tay.

    Ngay tại lục Triệu Tinh đi lấy túi du lịch về, kiếm một chỗ nằm xuống, Vương Nhị liền chú ý đến hắn. Ở từ xa nhìn thấy Triệu Tinh lấy ra quần áo mặc vào, sau đó nằm xuống, hắn cơ bản là đã biết được đây là một vị khách muốn ngủ ở đây đêm nay, bởi vì loại tình huống này cũng không có hiếm gặp ở đây. Hơn nữa đây là một việc khá đơn giản mà mọi người thường chọn để tránh phải tốn tiền khi dừng chân ở thành phố này, hơn nữa muốn đi khách sạn phải cung cấp chúng minh thư và giấy tạm trú khá là phiền phức.

    Vương Nhị chọn một chỗ khá gần Triệu Tinh, sau đó ngồi xuống mặt ghế bên kia so với Triệu Tinh. Nguyên do hắn nhanh chóng ngồi xuống gần Triệu Tinh là vì sợ có người khác ngồi trước, hơn nữa cũng đối với các bạn cùng ngành nghề khác biển hiện đây là ' khách hàng' của tao rồi.

    Hắn thấy mục tiêu có nhịp thở dần đều đều rồi, Vương Nhị tiến đến lại gần đối phương. Mục đích của hành động này là xác định xem đối phương đã ngủ say hay chưa. Mục tiêu vốn dĩ nằm nghiêng, tựa lưng vào phía trong ghế để ngủ, lúc đến gần hắn chú ý xem nhịp thở của mục tiêu có thay đổi hay không. Bởi vì theo kinh nghiệm của hắn, có một số người khi ngủ, người ta vẫn có thể cảm nhận được khi có người đi đến gần mình. Khi đó nhịp thở của họ sẽ thay đổi một chút. Mặc dù chỉ thay đổi rất nhỏ, nhưng với cặp mắt sắc bén của mình hắn khẳng định mình có thể nhìn ra được, trước giờ hắn cũng đã dùng rồi và chưa bao giờ bị sai.

    Khi đi đến gần Triệu Tinh, Vương Nhị cơ bản là đã xác định được mục tiêu đã ngủ say rồi, nhưng mà hắn cũng không có dừng lại, mà tiếp tục bước đi. Khi đi qua người của mục tiêu, hắn còn làm như vô tình đánh rơi một cái bao giấy nhỏ, đây là đạo cụ hành nghề của hắn, hắn làm như vô tình làm rớt ở trước mặt mục tiêu mà thôi.

    Vương Nhị làm bộ như không biết gì, đi tiếp khoảng hai mươi bước, sau đó giống như quên điều gì đó liền quay lại, đây cũng là lúc hắn chuẩn bị hành động.

    Vương Nhị đi đến trước mặt của mục tiêu, sau đó dừng lại. Hắn xoay người lại, rồi dùng tay vỗ nhẹ vào vai của Triệu Tinh, hắn chỉ vừa chạm vào vai mà thôi. Mục đích của việc này là vì có nhiều người ở xung quanh, nếu ai có chú ý đến chỗ này thì khi thấy hành động như vậy của hắn thì đều lầm tưởng rằng hai người có quen biết nhau. Ngoài ra hành động này còn để thử xem đối phương đã ngủ say hay chưa, mà cái bao lúc nãy hắn làm rơi trên mặt đất cũng là đạo cụ chuẩn bị cho mọi tình huống xảy ra.

    Nếu như làm như vậy mà đối phương tỉnh dậy, sau đó hỏi hắn vì sao lại làm vậy, thì hắn có thể đường đường chính chính mà nói là vì" nhắc nhở họ vì làm rơi đồ".

    Thế nhưng người tính không bằng trời tính, trong lúc Vương Nhị đang tính kế lừa dối Triệu Tinh, thì bên trong phòng chờ vẫn có một người vẫn theo dõi hành động của hắn từ đầu đến cuối. Mặc dù Vương Nhị đã cực kỳ cảnh giác, thể nhưng khi hắn quá chú tâm vào việc chuẩn bị để trộm đồ, thì khó mà phát hiện được có người đang theo dõi mình.

    Đối với việc lữ khách bị mất đồ nhiều ở nhà ga Trường An dạo gần đây, công an đã muốn điều tra xem có chuyện gì xảy ra. Mỗi tối đều có hai người công an mặc thường phục giả làm hành khách ngồi ở trong phòng chờ của nhà ga. Mà hành động khác thường của Vương Nhị nhiều ngày qua cũng đã làm cho hắn lọt vào danh sách bị hiềm nghi, là mục tiêu bị chú ý nhiều nhất.

    Cho nên ngay tại lúc Vương Nhị vừa đi vào phòng chờ của nhà ga, hắn đã bị một trong hai người công an chú ý đến. Cho nên những hành động của Vương Nhị nãy giờ đều bị nhìn chằm chằm rồi. Ngay lúc hắn đang chuẩn bị hành động trộm cắp của mình, thì người công an vừa nhìn hằn liền trà trộn với hành khách trong phòng chờ, chuẩn bị tiếp cận đến vị trí của hắn.

    Thế nhưng cảnh tượng xảy ra kế tiếp làm cho hai người phải kinh hãi.

    Ngay lúc tay của Vương Nhị vừa chạm đến quần áo của Triệu Tinh, và xác nhận là Triệu Tinh đã thật sự ngủ say. Thì trước mắt hắn lúc này, Triệu Tinh đang nằm ngủ, bỗng dưng liền biến mất, quá trình xảy ra chỉ trong nháy mắt mà thôi. Làm cho Vương Nhị lúc ấy còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, sau đó khi đã xác nhận được rằng người nó đã biến mất rồi, hắn cảm giác chình mình bị doạ đến sởn cả tóc gáy. Phản xạ đầu tiên của hắn là đứng phắt dậy, thế nhưng sau đó hắn liền đứng bất động tại chỗ.

    Người công an ở bên trái Vương Nhị, vừa nhìn thấy Triệu Tinh đột nhiên biến mất cũng hoảng sợ, thế nhưng do khoảng cách khá xa, cho nên không có bị chấn động mạnh như Vương Nhị; Lập tức nghĩ ngay chắc chắn là Vương Nhị đang giở trò, thế là theo thói quen, lập tức hạy thật nhanh, vọt đến bên cạnh Vương Nhị.

    Sắc mặt của Vương Nhị lúc này đã tái mét, đầu cũng đã lấm tấm mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ vừa rồi hiện tai cũng chỉ còn trang giấy đang rơi ra trên ghế, mà nói không nên lời. Vị trí đặt túi du lịch lúc nãy hiện tại chỉ có mỗi một tờ báo.

    Ngay lúc người công an kia chạy lại vị trí của hắn, hắn cũng đã lấy lại một chút tinh thần, cũng điều khiển được cơ thể mình một ít. Hắn liền ôm lấy người công an kia và thét lên:

    - A....Quỷ.

    Là một người không tin vào chuyện ma quỷ, người công an này từ đầu đến cuối không có để ý đến lời nói của Vương Nhị. Thế nhưng chú ý đến nét mặt hoảng sợ và cánh tay lạnh buốt của Vương Nhị. Người công an bèn thuận miệng hỏi:

    - Quý cái gì vậy?.

    Bởi vì có người ở bên cạnh, cho nên Vương Nhị cũng có chút an tâm, nói chuyện cũng mạch lạc, rõ ràng hơn được một chút:

    - Vừa rồi ngươi có thấy một người nằm ở đây không ?.

    Người công an này bình thản đáp:

    - Có.

    Vương Nhị cũng hoàn hồn lại được một chút, vội vàng hỏi:

    - Thế ngươi có thấy vừa rối hắn cứ như vậy đột nhiên biến mất không?.

    Người công an kia vừa dùng sức gỡ tay Vương Nhị nhi khỏi người mình, vừa quan sát nét mặt của Vương Nhị, vừa bình tĩnh đáp:

    - Có a.

    Vương Nhị lúc này có chút ngẩn người, thần kinh của người này vì sao lại lớn như thế chứ. May mà vừa rồi mình cầm tay người kia, vẫn cảm thấy có chút ấm, nếu không như thế chắc hắn cũng sẽ nghĩ người trước mắt này cũng là quỷ.

    Vương Nhị vẫn còn muốn hỏi :

    - Ngươi không cảm thấy rằng việc này có vấn đề à?.

    Người công an này vẫn thản nhiên nói.

    - Có a, cho nên đang muốn hỏi ngươi đây.

    Lúc này Vương Nhị có cảm giác muốn khóc thật to, bởi vì người này mặc thường phục cho nên hắn cũng không có biết đối phương làm nghề gì. Cho nên hắn cho rằng đối phương chỉ là " nghé con không sợ cọp", hơn nữa hắn cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người giống như là không cùng tần số vậy.

    Vì để mở rộng tầm mắt cho người đã cùng mình chứng kiến chuyện kinh dị này, đồng thời vì để chứng minh mình không có bị hoa mắt và cũng để khẳng định thế giời này có tồn tại ma quỷ, Vương Nhị vẫn kiên nhẫn hỏi:

    - Ngươi không biết việc này có liên quan đến chuyện ma quỷ sao?.

    Lần này người công an cũng biết Vương Nhị đây là đang nói đến cái gì, không khỏi nhắc tới:

    - Không phải là không có chuyện ma quỷ tồn tại sao?.

    Vương Nhị có chút tức giận, nói:

    - Ta không gặp ma quỷ, thế ngươi nói chuyện vừa xảy ra nó là như thế nào đây? ngươi cho đó là ảo thuật à?.

    Người công an trẻ lúc này cũng đổ mồ hôi, hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra vừa rồi, cũng không biết có cách gì để làm cho một người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất, bèn hỏi:

    - Vừa rồi không phải ngươi có chạm vào người của hắn sao, có cảm giác thế nào vậy?.

    Vương Nhị sợ hãi trong lòng :

    - Vừa rồi ta chỉ có sờ được vào quần áo của hắn, không có sờ vào người được, cho nên không có cảm giác gì, cũng không có cảm giác được sự lạnh lẽo.

    người công an kia bèn lấy tay sờ sờ qua chỗ vừa rồi của Triệu Tinh, nhưng mà không có chạm vào ghế, chỉ đưa qua đưa lại thôi. đồng thời thốt lên một câu:

    - Cứ như thế hắn liền biến mất.

    Đối với hành động này của người công an trẻ, Vương Nhị rất là bội phục sự dũng cảm này, hắn thấy hắn tuyệt đối không dám làm như vậy, dù sao cũng là quỷ thần khó dò a.Nhưng mà Vương Nhị vẫn phải nhắc nhở:

    - Đừng có đụng vào tờ báo và vé tàu .

    Hắn sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay khi dụng vào tờ vé xe kia.

    Người công an trẻ này liền đáp:

    - Hiện tại không thể đụng vào những thứ này, đây là chứng cứ.

    Vương Nhị liền nói:

    - Không chỉ có người kia biến mất, mà ngay cả cái túi du lịch hắn dùng để kê đầu đều biến thành tờ báo này; còn có tờ vé xe này đột nhiên từ trên không trung bay xuống, đúng thật là hù doạ người khác .

    Lúc trước người công an này phải lại gần thì mới chú ý đến cái vé xe, lúc ấy nó cũng vừa mới rơi vào ghế, cho nên hỏi:

    - Nó từ trên không trung bay xuống?'.

    Vương Nhị dùng tay ra hiệu một chút, giải thích nói:

    - Ngay lúc người kia biến mất, ở vị trí ngực của hắn hiện ra tờ giấy này, sau đó rơi xuống ghế.

    Sau đó hắn giống như phát hiện ra điều gì:

    - Túi du lịch thì biến thành tờ báo, còn người thì lại biến thành vé xe.

    Lời này vừa nói ra, làm cho người công an vốn đang bình tĩnh xem xét sự việc bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.
     
    bacgiang and ﻲA Bư✯ like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 4: Một ngày xuyên không

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sáng sớm, sau khi tỉnh ngủ, Triệu Tinh cảm thấy khá là kinh ngạc về giấc mộng vừa rồi của mình. Hắn chưa từng có đi qua thành phố Trường An, mặc dù có nghe qua ' đại học giao thông Trường An', nhưng mà cũng không có chú ý nhiều đến điều này, lại càng không biết nhiều về cách chia lớp bên trong trường học.

    Chính hắn cũng chưa có học qua đại học, thế mà trong giấc mơ lại có thể hỏi người khác mấy câu như ' năm hai Khoa máy móc công nghiệp', ' máy nén' chuyên nghiệp. Điều này cũng có chút làm cho hắn phải phì cười mặc dù hiện tại hắn còn đang ăn sáng.

    Tuy hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng mà hắn vẫn phải đi làm cho nên ăn uống xong hắn liền vội vàng đi ra khỏi nhà.

    Năm nay Triệu Tinh 26 tuổi, hắn sống ở thị trấn Trung Châu từ nhỏ đến giờ, hiện tại đang làm nghề chuyển phát nhanh ở khu vực này, hiện tại cũng là năm 2018 chứ không phải năm 1978 giống như trong giấc mơ đâu.

    Về việc nằm mơ, mặc kệ là mộng đẹp hay là ác mộng thì đó đều cũng là chuyện bình thường, làm gì có ai lại không mơ khi ngủ đâu. Trong thời gian này hắn cũng có mơ rất nhiều lần, thế nhưng Triệu Tinh vẫn cảm thấy tất cả các giác mơ trước đó cùng với giấc mơ tối qua có chút gì đó không giống nhau.

    Bình thường khi nằm mơ, thì các cảnh trong giấc mơ cũng chỉ lướt qua mà thôi, không có khả năng lại rõ ràng và chi tiết đến như thế; Nhưng mà giấc mơ tối qua lại khác, đối với toàn bộ sự việc xảy ra, và khung cảnh trong giấc mơ hắn đều có thể nhớ lại toàn bộ không sai một chi tiết nào hết, liền cùng với cảm giác là đã trải qua thực sự vậy.

    Hơn nữa đối với một giấc mơ bình thường thì chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn, nhưng đối với giấc mơ hôm qua của hắn lại phải cần rất nhiều thời gian nếu muốn diễn tả toàn bộ cảnh tượng trong đó. Mặt khác những nội dung trên bảng tin của trường , cùng với những tin tức đăng trên tờ ' Trường An nhật báo' hắn đều có thể nhớ rõ tin tức một cách khá là tương đối.

    Hơn nữa ngay cả lúc hắn uống rượu trong của hàng, thì những người xung quanh nói những gì hắn đều có thể nhớ được một ít.

    Tuy rằng lý trí mách bảo : " đây chỉ là một giấc mơ mà thôi"

    Thế nhưng hắn vẫn có khao khát muốn tìm tòi, nghiên cứu những cảnh trong giấc mơ của mình.

    Thế là khi hắn rảnh rỗi vào buổi trưa, bèn dùng di động tra google mấy cái từ khoá như: 'đại học giao thông Trường An', 'năm thứ hai khoa máy móc công nghiệp' kết quả là mấy thứ đó đều có thật, vì thế hắn liền click vào cái hệ này xem các thông tin chi tiết, thì thấy trong này thật sự có lớp' máy nén khí chuyên nghiệp'.

    Theo như suy nghĩ ban đầu của hắn, chỉ cần thông tin tìm được không giống một chút thôi thì hắn sẽ từ bỏ không cần tìm hiểu sâu về giấc mơ này nữa. Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ, cho nên ham muốn tìm hiểu giấc mơ này lại càng mãnh liệt, hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu xem mình có thiên phú thần kỳ gì đó hay không.

    Vì vậy lợi dụng việc hiện tại hắn cũng đang rãnh rỗi, cho nên cầm lấy điện thoại tiếp tục dò tìm trên google, cái hắn muốn tìm là ' khu công viên Quốc Khánh' ở thành phố Trường An. Và điều làm cho hắn run rẩy chính là theo kết quả tìm được thì ' Khu công viên Quốc Khánh' cũng nằm đối diện ' Đại học giao thông Trường An' hơn nữa vị trí cũng giống trong giấc mơ. Ngoài ra theo ảnh chụp qua về công viên thì nó cũng không khác gì so với trong giấc mơ của hắn cả.

    Hiện tại hắn có cảm giác toàn bộ cơ thể nóng lên, một sự sảng khoái từ trong lòng bỗng tuôn ra, làm cho hắn có ý định thét lên thật to, cho thật đã. Vì vị trí của ' công viên Quốc Khánh' và ' Đại học giao thông Trường An' đều giống đúc như trong giấc mơ của mình.

    Tuy có thể nghĩ rằng đó là sự trùng hợp, nhưng sự trùng hợp này cũng đáng giá làm cho hắn mong đợi. Sau đó hắn tìm kiếm ảnh chụp về ' Sân trường của đại học giao thông Trường An' thế nhưng kết quả lại làm cho hắn có chút thất vọng, quả nhiên là cùng với giấc mơ của mình không giống nhau.

    Tuy rằng kết quả của lần tìm kiếm này không có được như ý, nhưng mà hắn thấy có thể theo giấc mơ của chính mình tìm được nhiều thứ trùng khớp như vậy cũng là một điều đáng tự hào. Đây là lần đầu hắn biết có người có khả năng như vậy, hắn nghĩ chắc cũng chưa có ai biết về khả năng này, khả năng còn có thể phát triển thêm.

    Ngay khi đang đi giao hàng ở trên đường, Triệu Tinh đột nhiên nhớ ra một vấn đề, khung cảnh trong giấc mơ của mình là năm 1979, nhưng mà lúc nãy mình xem lại là năm 2018. Cách nhau tận 39 năm, khung cảnh của sân trường chắc chắn sẽ bị người ta cải tạo qua rồi, cho nên lúc nãy mới thấy nó không có giống.

    Vì thế hắn nhanh chóng tấp xe vào lề đường, dừng xe lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm ' Ảnh chụp sân trường đại học giao thông Trường An những năm 70' và kết quả đúng như những gì mà hắn đã gặp ở trong giấc mơ.

    Mang theo tâm trạng hớn hở cùng hưng phấn để tiếp tục đi giao hàng, hắn bắt đầu tự hỏi chính mình, có nên công khai cho mọi người biết về năng lực của mình không đây, thế nhưng mặc dù chính mình tối hôm qua xuyên không có một lúc, nhưng mà trước đây không có xảy ra những chuyện như vậy, cho nên hắn hiện tại cũng không có chắc chắn lắm về khả năng của mình.

    Sau đó hắn lại nghĩ, vì cái gì ở trong giấc mơ mình lại cho rằng thị trấn Vạn Dương lại là quê quán của mình vậy, tuy là trước đây khi đi du lịch có đi qua một lần, nhưng cũng không phải vì thế lại cho rằng quê mình nằm ở đó chứ.

    Tiếp đó hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu những gì mình mơ thấy đều tương ứng với những điều có thật ở bên ngoài. Như vậy tấm vé tàu kia chạy từ' Vạn Dương' đến ' Trường An' cũng là có thật, và ở trong giấc mơ mình cũng đã ngồi tàu đi từ 'Thị trấn Vạn Dương' đến thành phố Trường An.

    Sau đó hắn lại có suy nghĩ khác: chẳng lẽ những gì mình mơ thấy lại là những gì mà kiếp trước mình đã trải qua hay sao?

    Thế nhưng nếu là như vậy thì làm sao ' vì cái gì mình lại mơ về 39 năm trước'. nói theo cách khác là liệu kiếp trước có thật sự tồn tại hay là không? Hơn nữa trước đó tại sao mình cũng tên là ' Triệu Tinh'.

    Chẳng qua dựa theo tuổi lúc đó cùng với lúc nay, kiếp trước mình có khả năng là đã chết sớm, điều này làm cho Triệu Tinh có chút rầu rĩ, cũng không biết là gặp phải chuyện gì mà chết sớm như vậy.

    Trong lòng có chút đồng cảm, Triệu Tinh thấy chính mình có lẽ nên đi đến thị trấn Vạn Dương để thăm ' lại ' nhà một chút, dù sao cũng có duyên từ kiếp trước. Thế nhưng hắn lại ngẩn người, bởi vì hắn không có biết địa chỉ nhà, cũng không biết mấy người còn lại trong nhà tên gọi là gì.

    Tự hỏi một lúc sao, hắn thấy mình cần phải cẩn thận suy ngẫm lại một chút quy luật của chuyện này. Tuy rằng cảnh trong giấc mơ, là của kiếp trước của Triệu Tinh, và lúc đó hắn cũng không mất trí nhớ về gia đình, nhưng mà chỉ ở trong giấc mơ có một ngày, hơn nữa trong lúc mơ cũng không có ý định nghĩ ngợi về phương diện này. Cho nên sau khi tỉnh lại hắn cũng sẽ không thể nào có được ký ức về phương diện này hết.

    Đây cũng là điều làm cho hắn cảm thấy tiếc nuối, nếu như lúc đó mình nghĩ về gia đình, thì giờ hắn đã có ký ức về gia đình của kiếp trước. Và rồi từ đó có thể đi tìm hiểu được những gì mà mình đã trải qua ở kiếp trước, nếu được như vậy thì đây đúng là một cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Giống với việc hắn hơn người khác kinh nghiêm sống của một đời người, cũng giống như hắn đầu thai mà không phải uống ' Canh Mạnh bà'.

    Sau đó hắn lại nghĩ tời một vấn đề, trong giấc mơ chính mình đối với khung cảnh xung quanh lại tỏ ra không quen thuộc, tuy rằng thời gian và địa điểm đều giống nhau như đúc. Nhưng người trong giấc mơ lại cho rằng ' khung cảnh xung quanh không giống' đồng thời còn cho rằng' thế giới đã thay đổi'.

    Vì để chứng minh điều này, trong giấc mơ người này còn nhớ lại những gì đã trải qua, làm cho hiện tại Triệu Tinh đối với những thứ đó đã nhớ được hết tất cả. Hơn nữa những điều hắn nhớ không chỉ có nội dung, mà còn có cả cảnh vật xung quanh những chuyện đó hắn đều nhớ, giống như chính hắn đã trải qua những chuyện đó, mà không phải giống như nghe người khác kể lại.

    Nếu như mình có thể mơ những về những chuyện xảy ra trước khi sinh, hay chưa bao giờ nhìn thấy, như vậy thì Triệu Tinh cũng có chút tin tưởng những chuyện xảy ra trong giấc mơ của mình, cũng có thể là thật.

    Còn việc trong giấc mơ mình cho rằng những khung cảnh kia không giống với trí nhớ lúc đó, theo đống kiến thức của Triệu Tinh được học từ các bộ tiểu thuyết trên mạng thì hắn có thể khẳng định, những chuyện này có thể xảy ra ở không gian song song hay là ở dị không gian gì đó.

    Suy ngẫm lại, hắn cũng cảm thấy những cảnh trong mơ cũng không hề liên quan đến học thuyết ' Siêu Hình', mà là liên quan đến các vấn đề khoa học như ' không gian song song' hay là ' dị không gian'. Điều này cũng đồng nghĩa với việc 'không gian song song' hoặc là ' dị không gian' có tồn tại.

    Hắn đột nhiên có chút hưng phấn, bắt đầu mơ màng, nếu như hắn có thể chứng minh được sự tồn tại của ' không gian song song' hay là ' dị không gian', như vậy chính mình có thể đạt được giải Nobel, và với số tiền thưởng đó đời này hắn khỏi cần lo lắng chuyện ăn uống.

    Hắn bắt đầu lo lắng suy nghĩ, cách triển khai như thế nào để chứng minh cho mọi người biết được phát hiện vĩ đại này của mình. Đang tiếc là sau một hồi cân nhắc, suy nghĩ thì hắn đành phải buông tha cho hi vọng này. Hăn phải thừa nhận rằng hắn không có cách nào có thể chứng minh cho người khác thấy được phát hiện vĩ đại này hết.

    Vì vậy hắn lại bắt đầu hi vọng chuyện đêm qua có thể tiếp tục xảy ra, như vậy hắn có thể có chuẩn bị được nhiều thứ trong giấc mơ.

    Đối với việc vì sao mình lại mơ giấc mơ kỳ lạ như vậy, thì Triệu Tinh cũng có chút lo lắng, thế nhưng không tìm ra cách gì có thể giải thích được chuyện này, đặc biệt là mơ đến khoảng thời gian mà mình chưa có sinh ra. Cho nên hắn đổ thừa tất cả mọi chuyện cho Triệu Tinh ở thế giới trong mơ, có lẽ Triệu Tinh kia đang ám chỉ cho Triệu Tinh này biết vấn đề gì đó, nhưng mà do Triệu Tinh này không đủ thông minh cho nên nhất thời không hiểu được.

    Bình thường, Triệu Tinh cũng có xem rất nhiều tiểu thuyết trên mạng, hắn cảm thấy tình trạng hiện tại của mình giống với một số tình huống mà hắn đã đọc qua rồi. Những tình huống như vậy trong tiểu thuyết huyền huyễn đáng lỹ ra nhân vật chính phải đạt được năng lực gì đó, thế nhưng hắn tìm hoài mà vẫn không biết được chính mình có gì khác so với trước kia, trừ cai giấc mơ này ra.

    Bởi vì giấc mơ này mà làm cho Triệu Tinh bận rộn cả ngày, ngồi suy nghĩ cả buổi. Sau khi về nhà và ăn cơm chiều xong, hắn cũng không có lên mạng đọc tiểu thuyết như trước, mà lại ngồi ôm đầu phá giải những ý nghĩa của giấc mơ này.
     
    ﻲA Bư✯ thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá
    Tác giả: Gttnow
    Chương 5: Đăng bài viết tìm người.

    Dịch: NhịGiaBro
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hắn bèn gõ nội dung tìm kiếm ' Giấc mơ về kiếp trước của bản thân', kết quả tìm kiếm ra cũng không ít, thế nhưng mở ra xem một lúc, làm cho hắn không biết nói gì. Nội dung bên trong không như ý muốn của mình, chỉ là một số quan điểm đồng ý hay không đồng ý với việc này mà thôi, hắn cũng không có tham khảo được gì nhiều, hơn nữa giấc mơ của hắn mặc dù là mơ về kiếp trước của mình nhưng mà lại ở dị giới.

    Đối với vấn đề về ' dị không gian' hay là ' không gian song song', tuy là hắn cảm thấy không có tìm kiếm ra được điều gì, nhưng vẫn hi vọng nên tìm kiếm một chút, quả nhiên giống như hắn nghĩ, mấy kết quả tìm kiếm được không có kết quả nào có tác dụng hết. Triệu Tinh nghĩ rằng, chuyện này chắc cũng thuộc mấy cái lý luận siêu hình, trước mắt khoa học cũng chưa có chứng minh.

    Xoá đi mấy chữ đó, Triệu Tinh lại ghi vào mục tìm kiếm hình ảnh của " Công viên Quốc Khánh", nhưng nhìn một lúc sau, hắn liền loại bỏ cách tìm kiếm này, bởi vì kết quả tìm được đều là hình ảnh tại thời điểm hiện tại. Dù sao cũng cách với cảnh trong giấc mơ của mình tận 40 năm, khung cảnh chắc chắn có sự khác biệt. Ngoài cái hồ nước ở bên trong công viên ra, thì nhìn những cảnh khác hắn đều không thể nhận ra đây cùng với chỗ ở trong giấc mơ lại là một.

    Thế là Triệu Tinh lại tìm kiếm ' Khu ký túc xá sinh viên đại học giao thông Trường An', mục đích tìm kiếm chỉ là muốn nhìn xem mấy dãy nhà kí túc xá, để xem có còn sót lại chút manh mối gì không, thế nhưng hắn cũng không hi vọng xa với, bởi vì dù sao cũng đã qua gần 40 năm.

    Nhưng mà kết quả tìm kiếm lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn phải giật mình.

    Hắn thế mà thấy được khu ký túc xá mà hắn đã đi vào ở trong giấc mơ. Ảnh ở trên mạng, nó mặc dù có chút khác biệt về góc nhìn, nhưng vẫn có thể thấy được chữ số '5' nằm rõ ràng ở bên trên toà nhà. Khu nhà này chắc chắn là khu nhà hắn nhìn thấy trong giấc mơ tối hôm qua, dù sao cũng mới cách có một buổi sáng, cho nên hắn chắc chắn đây là khu ký túc xá mà hắn đã đi vào.

    Lúc này Triệu Tinh cũng cảm giác được là thật sự rất trùng hợp, nếu như không phải hắn chỉ là một người bình thường, vô cùng bình thường, thì hắn thật sự có ý nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều là do sắp xếp. Nhưng mà sau khi xem xong những thông tin bên trong trang thông tin của trường, thì hắn mới biết.

    Thì ra trước đó trường đại học cũng có ý định cải tạo, thế nhưng toà nhà số '5' lại có phong cách kiến trúc khá là đặc biệt vào thời bấy giờ, cho nên đã bị nghị quyết của tỉnh cho vào nhóm' di sản văn hoá ' nên đã được giữ lại. Cho nên dù cho nhà trường có cải tạo thể nào thì khu ký túc xá số '5' vẫn giữ nguyên được dáng vẻ vốn có của nó.

    Thấy được khu ký túc xá ở trong giấc mơ lại tồn tại chân thật, Triệu Tinh trong lòng có xảm xúc lẫn lộn, cũng không phải là hắn không tin tưởng việc ' tối hôm qua mình trở về quá khứ ', mà điều hắn đang phân vân đó là ý thức của mình trở về quá khứ hay là cả thân thể mình đều trở về quá khứ.

    Thế nhưng trong giấc mơ hắn thấy được ảnh chụp của 'hắn', rõ ràng là không giống với hắn hiện tại, cho nên hắn nghĩ chỉ có ý thức của hắn là trở lại quá khứ mà thôi.

    Thế nhưng mặc cho là cái gì trở về quá khứ, thì hắn vẫn chuẩn bị lắp một cái camera ở trong phòng ngủ của mình, để lần trở về tiếp theo hắn có thể xác định được là cái gì trở về quá khứ. Hắn hối hận vì sao mình lại không lắp camera sớm hơn, nếu mà như thế thì hắn có thể có được đáp án rồi.

    Cho đến lúc này, lại có nhiều chứng cứ chứng minh việc đó không hẳn là không có thật, điều này làm cho hắn hưng phấn mãi, hắn nghĩ tới một việc đó là mình thử tìm kiếm nữ sinh - Triệu Thải, xem thử có tồn tại hay không.

    Kỳ thực hắn cho rằng cô gái chắc chắn tồn tại, bởi vì mấy thứ không có khả năng kia đều đã tồn tại hết cả rồi, thì như thế nào Triệu Thải lại không tồn tại được chứ. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán, cho nên phải xác nhận có thật sự hay không thì lúc đó mình mơi tin tưởng.

    Nhưng mà việc tìm kiếm lại gây cho hắn khó khăn không nhỏ, bởi vì Triệu Thải cùng với lớp ' máy nén số 81' ở năm 1979 đều không có chuyện gì nổi bật, không có đưa lên báo, cho nên hắn không thể tìm ra kết quả được, mà chỉ tìm kiếm được một chút thông tin của lớp ' máy nén số 81' ở trong trang thông tin của trường.

    Đang lúc phân vân không biết làm thế nào, thì đầu hắn bỗng loé lên một ý nghĩ. Thế là hắn lại tìm ' mơ thấy kiếp trước của chính minh', ở cái nội dung này có rất nhiều kết quả tìm kiếm, mặc dù chúng không có tác dụng gì đối với hắn, thế nhưng cũng làm cho hắn nảy ra một sáng kiến, hắn cũng viết một bài viết như thế này, sau đó đăng lên.

    Triệu Tinh từ trong đống kết quả tìm kiếm chọn đại một trang web, cũng không để ý trong này có cái gì hết, chỉ tạo một tài khoản mới, sau đó lập một bài viết, tiêu đề của bài viết: '' Ta đã mơ thấy kiếp trước của chính mình"

    Nội dung bài viết của hắn như sau:

    '' Hiện tại ta còn chưa đến 30 tuổi, thế mà ta lại mơ thấy ở 39 năm trước, chính mình lại đi vào trường ' Đại học Giao thông Trường An' để tìm người. Ban đầu ta cũng chỉ nghĩ đó là một giấc mơ vớ vẩn mà thôi, thế nhưng khi ta thấy ảnh chụp sân trường cùng với khu ký túc xá số '5', ta liền tin bởi vì chúng đều giống với cảnh ta mơ được trong giấc mơ."

    " Ta viết bài viết này cũng không phải là khoác lác, dù sao nói chuyện này cho ai nghe, thì chắc chắn người ta sẽ không tin. Mục đích ta viết bài này xũng chỉ là muốn tìm được nhiều chứng cớ chứng minh có thể mơ về kiếp trước của mình."

    " Ngày ta thấy trong giấc mơ là ngày 30 tháng 8 năm 1979, ở trước cửa khu ký túc xá số '5', đã nói chuyện cùng với hai nữ sinh của lớp ' máy nén số 81', trong đó có một người tên là Triệu Thải, nghe người kia nói Triệu Thải là lớp trưởng của lớp ' máy nén số 81' ."

    '' mục đích của ta cũng chỉ là muốn biết, lớp ' máy nén số 81' năm đó có bạn học nào tên là Triệu Thải hay không, nếu như có vậy thì chắc chắn ta đã mơ về quá khứ."

    " Hi vọng những người biết được chuyện này có thể xác minh giúp ta một chút, cũng làm cho ta có thể biết được có phải là mình đã mơ về quá khứ hay không."

    Sau khi viết xong hắn lựa chọn gửi bài và lựa chọn đặt ở vị trí đầu tiên của diễn đàn, bởi vì theo như hắn biết thì ở mấy diễn đàn tìm kiếm. Hầu hết những bài viết nằm ở phía trên thì vẫn luôn giữ vững vị trí của nó.

    Mà sau khi đặt ở phía trên diễn đàn,cũng có thể làm cho nhiều người đều thấy nó.

    Con nếu như đặt ở khu vực bài viết mới, bài viết của hắn chưa kịp nổi thì đã bài viết khác đè lên, nên rất khó có thể hấp dẫn được nhiều người.

    Trang web mà hắn chọn để đăng bài có rất nhiều bài viết, điều này chứng tỏ trang web có rất nhiều người tham gia, điều này chứng minh việc mơ về quá khứ của mình vẫn có rất nhiều người quan tâm. Huống chi, tiêu đề bài viết của hắn cũng phù hợp với chuyện mà nhiều người quan tâm, hơn nữa nội dung dung cũng hấp dẫn hơn mấy bài viết về lý luận suông. Cho nên hắn hi vọng sẽ có nhiều người nhìn thấy bài viết, có người sẽ cho hắn đáp án của lớp ' máy nén số 81'.

    Đăng bài viết xong, Triệu Tinh cảm thấy bội phục vì sự thông minh đột xuất của bản thân mình, hắn thấy đây là một cách tốt nhất hiện tại.

    Về việc bài viết này có làm cho nhiều người có quan hệ với chuyện này chú ý, hay là có thể khiến cho mình bị điều tra hay không thì hắn không có quan tâm. Trước đến không nói có ai tin bài viết này hay không, có lọt vào mắt những người liên quan

    hay không. Cho dù có bị điều tra, chỉ cần mình không tiết lộ quá nhiều, ai có thể biết được trong giấc mơ mình mơ cái gì. Hơn nữa không có đạo cụ có tác dụng đặc biệt, muốn nghiên cứu được những chuyện này đều rất là khó khăn.

    Tiếp đó, nghĩ đến việc hiện tại hắn cũng không có tìm được tin tức nào có tác dụng nữa, cho nên hắn mở máy tính lên, viết ra nội dung của tờ báo ' nhật báo Trường An', làm một đoạn văn bản, đồng thời đem những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ viết ra,và lưu lại.

    Đoạn ghi nội dung của tờ báo là vì hắn sợ nhỡ có gặp được tờ báo cũ nào ở năm đó thì còn lấy ra để mà so sánh, còn đoạn văn ghi lại những chuyện đã xảy ra, là hắn nhân lúc còn chưa có quên hết để ghi ra, kẻo sau này lại quên, có muôn nhớ cũng không nhớ rõ nữa.

    Viết và lưu lại cẩn thận xong, Triệu Tinh lại mở bài viết chính mình vừa mới viết ở trên diễn đàn, nhưng mà vẫn chưa có ai ment.

    Khi nằm trên giường chuẩn bị ngủ, hắn dột nhiên nghĩ tới một việc, hắn cảm thấy mình gửi bài viết trên diễn đàn hôm nay có chút nóng vội, ít ra cũng phải đợi ngày mai rồi mới đăng lên.

    Hiện tại hắn vẫn còn một thứ chưa chứng minh: ' Nếu như khi nằm mơ, nhỡ thân thể hắn cũng trở về quá khứ thì phải làm sao.'

    Nếu như sau này hắn không có mơ nữa, thì những chuyện kia cũng không cần bàn tới nữa. Còn nếu như có thể mơ tiếp, hơn nữa cơ thể cũng xuyên qua, như vậy một khi có ai đó có liên quan chú ý đến hắn, chắc chắn rất dễ dàng phát hiện ra. Nội dung trong giấc mơ mình có thể tuỳ tiện bịa đặt, nhưng mà cơ thể xuyên qua thì không thể cãi lại chối được. Nếu như để người khác phát hiện ra cơ thể mình có thể xuyên qua, chắc chắn mình sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm.

    Triệu Tinh cảm thấy mình đã có chút nóng nảy, không cần thiết phải đăng bài viết kia lên, ít nhất cũng phải chờ mình xác nhận cơ thể mình có xuyên qua hay không rồi mới đăng lên cũng không có muộn.

    Ý nghĩ này vừa ra, làm cho hắn ảo não, không còn có buồn ngủ nữa.

    Đêm nay Triệu Tinh không có nằm mơ.

    Hôm sau hắn ở trong phòng mình lắp một cái camera, nhưng mà mấy ngày tiếp theo hắn không hề mơ một giấc mơ nào hết.

    Mấy ngày này hắn cũng có suy nghĩ lại một cách cẩn thận, xem ngày hôm dó trước khi nằm mơ mình có ăn cái gì đó đặc biệt hay không, hay là tư thế ngủ của mình có gì đặc biệt, đáng tiếc lại không có nghĩ được cái gì.

    Hôm đó hắn cũng ăn ba bữa như bình thường, đều ăn ở nhà của hắn, cũng không có sử dụng thức ăn đặc biệt nào, còn tư thế ngủ thì hắn cũng không nghĩ ra được còn có tư thế nào lại được gọi đặc biệt hết. Đối với việc có còn mơ nữa hay không thì hắn chỉ có thể mặc cho số phận mà thôi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)