Tu Chân Trường Sinh Giới - Thần Đông (New: C434)

  1. thatanhquytu321

    thatanhquytu321 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    31/1/12
    Bài viết:
    960
    Được thích:
    2,124
    Trường Sinh Giới

    Tác giả: Thần Đông

    Chương 433 : Cuồng nhân gặp phải mãnh nhân.


    Tác giả: Thần Đông
    Converter : Daitri_Giangu
    Dịch giả: Duongproooo
    Nguồn: 4vn.eu


    Tiêu Thần ở trong Hang Ma Quỷ giết chết Ác Linh khó có thể đếm hết, phỏng đoán ít nhất cũng phải tính bằng vạn. Quanh thân hắn bao phủ một tầng sát khí đen đã gần như thực chất hóa. Người với mắt bình thường khó có thể thấy rõ, nhưng mà chỉ cần là tu giả nhất định có thể phát giác.

    Điều này lập tức gây khó khăn cho hắn. Căn bản hắn vô phương tiến vào thành trấn , nếu không chả mấy chốc sẽ bị người khác chú ý tới.

    "Ta đói. . ." Kha Kha trông đáng thương như vậy, nó chớp chớp một đôi vô tội to cồ cộ mà nhìn Tiêu Thần, hận không thể lập tức bay vào trong thành, tìm một hàng quán để ăn một bữa cơm đẫy bụng.

    Thế nhưng, Tiêu Thần làm sao có thể yên tâm để cho tiểu tử kia đi lại một mình, hắn kiên quyết giữ nó ở bên người.

    "Nhịn vài ngày nữa, chờ ta luyện hóa sạch sẽ sát khí trên người đã."

    Vậy mà, việc này lại chính là kéo suốt ba tháng.

    Tháng ba mùa xuân, chim lượn cỏ mọc, liễu mềm rung rinh, gió mát lướt qua, hương vị của đất hòa trộn với mùi cỏ thơm ngát làm cho người ta cảm giác thế giới này quả thực là sinh động cùng hài hòa như thế.

    Giờ phút này, Tiêu Thần cùng Kha Kha đều cùng hai mắt sáng bừng, không cần lo nghĩ gì nữa. Bọn họ đang mải tìm kiếm những món ngon cho vào bụng. Bỏ qua vườn thông xanh tươi kia, lướt qua vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ , cứ thế nhìn ngước mắt nhìn chằm chằm mấy con tiên hạc đang múa lượn vòng quanh trên bầu trời.

    "Đêm tối cho ta ánh mắt tối đen, ta lại dùng nó để tìm kiếm hạc nướng . . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú lẩm nhẩm, kìm lòng không được mà nhỏ nước bọt.

    "Phải thận trọng. . ." Tiêu Thần tuy rằng quở trách Kha Kha như vậy, nhưng hai mắt của hắn cũng tỏa ra những sắc xanh lènhư lang sói. Bị kẹt ở trong hang Ma Quỷ của thế giới Tử Vong tới bốn năm, cả ngày đều phải đối chiến với vong linh âm trầm khủng bố, khắp người bị nhuộm đẫm huyết dịch ma quỷ lạnh như băng. Hiện tại thấy cái gì thì hắn đều có cảm giác đó là cao lương mỹ vị.

    "Ngươi là ai? !"

    Trong vườn cây. Vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ chất vấn Tiêu Thần. Mấy tên nam nhân đang ngâm thơ vẽ tranh ở trên bãi cỏ cách đó không xa cũng bị kinh động liền đi tới.

    Rất hiển nhiên đây là một đám tài tử giai nhân. Thấy Tiêu Thần như một kẻ xa lạ râu ria xồm xoàm xông vào nơi đây liền lập tức vô cùng cảnh giác.

    "Bánh mứt táo, bơ trà, bát trân điểm tâm, bánh thạch anh . . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú nhìn chăm chú những món trà bánh này trên cỏ mà gần như hóa đá. Một đôi mắt to cồ cộ tràn ngập linh khí hoàn toàn nhìn đăm đăm. Rồi sau đó giống như đứa bé đáng thương mà thì thào: "Của ta. . . Đều là của ta. . ."

    Tiểu tử kia bị nhốt mười ba năm tại thế giới Tử Vong. Rốt cục được trở lại thế giới thực tế . Con sâu tham lam trong bụng đã sớm hoàn toàn hồi phục. Hiện tại đúng là dẫu có thấy một cái lông ngỗng đều sẽ ảo tưởng thành món ngỗng nướng thơm ngào ngạt. Càng không nói tới hiện chính mắt đang thấy mấy món điểm tâm tinh xảo.

    Tiểu quỷ thật sự bị thói thèm ăn làm hư.

    Một đám tài tử giai nhân ỷ vào bên mình người đông thế mạnh, nhất loạt đứng vây quanh. đối mặt với Tiêu Thần có vẻ lỗ mãng thì tự nhiên sắc mặt không tốt.

    "Phanh! "

    Tiêu Thần trực tiếp lấy một cây đại bổng giải quyết vấn đề, một người tài tử bị nện bể đầu chảy máu, kêu thảm yếu ớt rồi ngã nhào trên mặt đất. Một người thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp lại cứ thế mắt trợn trắng rồi hôn mê bất tỉnh.

    "Dã man!"

    "Mãng phu!"

    . . .

    Một đám tài tử giai nhân lập tức giải tán, tức thì chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.

    Một người một thú nghênh ngang đi tới phía trước, bắt đầu thưởng thức điểm tâm. Rời xa thế gian loài nguời mười ba năm, hiện tại bất cứ đồ ăn gì đối với bọn hắn mà nói đều là cực phẩm mỹ vị.

    Đến khi tên tài tử bị đập chảy máu đầu tàicùng mĩ nữ bị hù dọa ngất xỉu tỉnh lại thì vừa lúc thấy Tiêu Thần cùng Kha Kha đang nhẫn nại nướng hai con tiên hạc trên đống lửa..

    "Đồ tể dã man, các ngươi lại nhẫn tâm nướng A Anh bọn họ. . ." Thiếu nữ thét chói tai.

    Tài tử thấy cây đàn cổ trong đống lửa thì, càng là gào thảm: "Cây vĩ cầm gia truyền nhà ta cháy kìa . . ."

    Hai người trực tiếp mắt trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh tiếp.

    Đến khi Tiêu Thần cùng Kha Kha cảm thấy đã ăn mỹ mãn, sau nghỉ ngơi một lúc lâu trên cỏ thơm mới cùng nhau lười biếng đứng dậy.

    "Không thể ăn không các thứ của người ta, để lại cho bọn hắn hai quả tiên quả đi." Tiêu Thần vận động cho giãn gân cốt, giặt giũ tắm táp nước lạnh thoả thuê trong con sông nhỏ ở bên cạnh. Ở trong Thất Nhạc Viên hắn tìm được một bộ trang phục bèn mặc vào.

    "Nghệ thuật là vô giá . . ." Tiểu Thú nhỏ giọng bĩu môi, đau lòng lưu lại hai quả tiên quả.

    "Còn nói nữa à, cái vĩ cầm bị cháy kia là ngươi đút vào đống lửa đó."

    Tiêu Thần cùng Kha Kha rời khỏi Ung Châu, một mạch đi về phía đông. Hai ngày sau đã đi tới Yến Kinh.

    Yến Kinh, cố đô phía bắc, đúng là trọng địa từ xưa tới nay. Tường thành cao lớn, mặt thành rộng rãi đủ chỗ để có thể phi ngựa. Bề mặt tường thành dùng đá xanh để xây lên, không chỉ có dày dặn kiên cố, mà lại còn làm cho người ta có cảm giác nín thở. Trên cổng thành có xây thành lâu, lầu quan sát, cổng hầm, nguy nga chọc trời, khí thế to lớn.

    Từ thật xa nhìn lại, Yến Đô mây tía ngút trời. Có điều cũng chỉ có những người đã đạt tới loại cảnh giới như Tiêu Thần thì mới có thể thấy rõ mây tía đang hừng hực bốc lên kia.

    Hắn nhíu nhíu mày, đến lúc này mới rốt cục sáng tỏ, vì sao trăm tộc lại tranh đoạt danh thành thiên hạ này.

    Chỉ lấy Yến Đô mà nói, long khí tím biếc ngút trời, vậy dưới mặt đất tất nhiên có tổ mạch dồi dào, có vô tận linh khí hội tụ thành nguồn gốc linh thiêng của đất. Nếu như là xâm nhập xuống dưới sâu phía dưới Yến Đô để tu luyện, tốc độ tất nhiên sẽ tăng lên mấy lần.

    Từ ý nghĩa nào đó mà nói, những tòa danh thành nghìn đời như Yến Đô, Kim Lăng, Lạc Dương, Trường An nếu so sánh với những chốn núi sông danh tiếng như Ngũ nhạc thì càng thích hợp để cường giả tu luyện hơn.

    Không chỉ có Tiêu Thần phải thay đổi dung mạo, Kha Kha cũng không tình nguyện phải hóa thân thành một chú mèo con màu đen, như thế mới yên tân tiến vào Yến Đô.

    "Ta thật đói nha. . ." Kha Kha xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình mà kêu đến đáng thương.

    "Yên tâm, đợi lát nữa liền có thể để cho ngươi nhấm nháp tất cả mỹ vị của Yến Đô." Tiêu Thần sau khi thấy nơi này mây tía ngút trời thì tâm tình tốt hơn, liền nói: "Sau khi ngươi chuẩn bị tiểu Thánh Thụ, buổi tối hôm nay có thể trồng cây ..."

    "Ta đói. . ."

    "Được rồi, sợ ngươi rồi, kỳ thật ta cũng rất muốn."

    Tiêu Thần mang theo Kha Kha đi vào Yến Đô, trên đường cái náo nhiệt phồn hoa người đến người đi, tiếng chào hàng rao hàng nối nhau liên tiếp. So với không khí trầm lặng của đại lục Tử Vong thì thật sự là khác nhau một trời một vực.

    "Cuộc đời này, chỉ nguyện được đắm chìm ở trong chốn hồng trần cuồn cuộn này . . ." Đã trải qua sự buồn tẻ cùng đơn điệu của Tử Giả Thế Giới, Tiêu Thần đặc biệt quý trọng thế giới tràn ngập sức sống này. Giờ phút này tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều là thần tiên tốt đẹp.

    Đáng tiếc, cảm giác tốt đẹp vẻn vẹn chỉ duy trì trong chốc lát liền bị một âm thanh thô bạo cắt đứt .

    "Tiêu Dao Tiểu Hầu gia xuất hành, người đi đường tránh lui!" Tiêu Thần chỉ mới hơi ngây người được chốc lát thì một đội nhân mã cũng đã xông lại đây. Người hô ngựa hý, người đi đường vội vàng né tránh.

    "Cút ngay!" Hơn mười thớt tuấn mã phi nhanh phía trước mở đường, cứ thế xông thẳng đến. Mắt thấy sẽ đạp một bà lão ngã xuống dưới vó ngựa to bằng miệng bát.

    Tiêu Thần xông lên trước một bước, đẩy bà lão tránh sang một bên. Hắn không nghĩ mặc dù tránh khỏi tai ương bị ngựa đạp thì roi ngựa đã vụt tới.

    "Muốn chết, còn không mau cút đi!" Kị sĩ ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh để lộ ra ánh mắt hung ác, tựa hồ hắn rất bất mãn đối với chuyện Tiêu Thần ra tay làm chuyện nghĩa hiệp.

    "Khẩu khí thật lớn, thật sự ngang ngược . . ."

    Tiêu Thần cười lạnh, lui ra phía sau một bước, rồi sau đó "Phanh! " một tiếng bắt được roi ngựa. Hắn dùng sức giật mạnh, tên kỵ sĩ kia lập tức cắm đầu rơi xuống đất.

    Thú cưỡi của hắn chính là Kỳ Sư Mã nổi danh, bờm ngựa như như bờm hùng sư xoã tung, trông oai phong khác thường. Nó chính là loại thần câu nổi danh thiên lý, khi bắt đầu chạy trông giống như tia chớp, sau nửa canh giờ liền có khả năng chạy được bảy mươi dặm, vì vậy cũng còn có tên là Thất Thập Mã.

    Vó ngựa to bằng miệng bát "phịch" một tiếng đạp ở vào trên người kỵ sĩ vừa mới rơi xuống, lập tức khiến cho hắn phát ra một tiếng rên.

    "Lớn mật, ngươi muốn chết!" Kỵ sĩ mắt trợn tròn, lập tức nhảy dựng lên, cũng không dưới vó ngựa đạp mà bị bất cứ thương tổn gì, hiển nhiên là tu giả có thực lực không kém.

    Hắn vung roi ngựa trong tay lên, vụt về hướng Tiêu Thần. Nếu như người bình thường bị đánh trúng, chỉ sợ cả hàm răng đều phải bay ra ngoài.

    "Răng rắc "

    Có âm thanh xương gẫy phát ra, bàn tay của kỵ sĩ bị Tiêu Thần nắm chắc ở trong tay. Hắn từ từ xiết lại, mỗi lần xiết liền phát ra tiếng kêu "Răng rắc răng rắc" . Bàn tay kỵ sĩ như là sọi mì liền mềm nhũn đi.

    "A. . ." Kỵ sĩ phát ra tiếng gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói gào.

    Các Kỳ Sư Mã do kị sĩ khác khống chế bị kinh động làm trên đường lập tức một hồi đại loạn. Hơn mười kỵ sĩ giục ngựa quay đầu lại nhằm về nơi này.

    "Cuồng đồ lớn mật, dám hành hung bên đường, bắt lấy hắn!" Một người kỵ sĩ cầm đầu hạ mệnh lệnh, lập tức rút đao ở lưng ra mà bổ về hướng Tiêu Thần.

    "Keng "

    Tiêu Thần nhẹ nhàng bắn chỉ ra, thanh trường đao kia đang bổ về phía đầu hắn lập tức bị chặt làm hai đoạn, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn tan.

    "Cùng tiến lên, bắt lấy hắn!" Rất hiển nhiên đám kỵ sĩ này đã quen ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, mặc dù nhìn ra Tiêu Thần có thân thủ phi phàm, nhưng mà chúng tịnh không sợ hãi. Bởi vì thế lực phía sau bọn họ quá lớn.

    Mười mấy người đều vung đao kiếm lên, bổ về hướng Tiêu Thần.

    Nhưng mà hơn mười thanh đao kiếm, tất cả đều vỡ vụn trong phút chốc. Hơn nữa tạo thành này kết quả thế này lại chỉ vẻn vẹn là một ngón tay, tiếp theo một ngón tay liên tục điểm, hơn mười kỵ sĩ toàn bộ ngã ngựa rơi trên mặt đất, xương cánh tay mỗi người đều hoàn toàn nát bấy .

    "Người nào dám lớn mật quấy rầy giữa phố, ngăn cản Tiêu Dao Tiểu Hầu gia xuất hành?" Phía trước đại loạn, tự nhiên làm kinh động xe ngựa phía sau.

    Tám tên tu giả bay vút lên rồi xông đến.

    Bà lão được Tiêu Thần cứu dắt Tiêu Thần ra một góc, lo lắng vô cùng mà bảo: "Người trẻ tuổi chạy mau đi."

    "Người cứ đi trước." Tiêu Thần nhìn bà lão lẩn vào trong đám người, rồi sau đó cười lạnh nhìn ba người xông đến. Hắn đã biết là thế lực nào đang làm chủ Yến Đô, vốn là đến để "đập nhà" cùng "phá cửa" , tự nhiên không sợ chuyện ồn ào.

    "Người trẻ tuổi thật không biết trời cao đất rộng. Khi ngươi ra ngoài rèn luyện thì trưởng bối nhà ngươi không nói cho ngươi biết Yến Đô là địa phương nào sao?" Một ông lão mở miệng nói lạnh lẽo, nhìn vào Tiêu Thần.

    "Yến Đô là địa phương nào?"

    Nghe thấy Tiêu Thần hỏi như thế, tám tên tu giả càng khẳng định hơn, đây là một kẻ mới không hiểu bất kì thứ gì nên nhìn chăm chú hắn giống như nhìn người chết.

    "Sau lưng Tiêu Dao Hầu thống trị Yến Đô có thần nhân ủng hộ, ngươi dám tới đây giương oai, chỉ sợ sau khi trưởng bối của ngươi biết tất nhiên sẽ ngăn cản ngươi xuất môn, rồi sau đó tới đây chịu đòn nhận tội."

    "Thần nhân. . . thần nhân nào?"

    "Ngươi. . . Thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Ông lão cười lạnh nói: "Ngươi có từng nghe được câu 'Đa Bảo Thiên Vương Ngô Minh vừa ra, ai cùng tranh giành?' , tối thiểu có dăm ba vị cường giả như vậy đang tu luyện tại Yến Đô." Sau khi ông lão nhắc tới hai chữ Ngô Minh thì gần như miệt thị nhìn Tiêu Thần, không ngừng cười lạnh.

    "Ngô Minh là ai? Không có tên không có họ sao? Đó là Thiên vương rèn sắt hay Thiên vương bán nồi?"

    "Ngươi. . . Ngu xuẩn, ngươi tuyệt đối sẽ mất mạng!"

    Tám người vội vàng xuất thủ, kiếm khí cùng đao mang nhất loạt phát ra, trong nháy mắt bao phủ Tiêu Thần. Nhưng mà, bọn họ liền tức thì buồn đau phát hiện, đủ loại thủ đoạn công kích đối với Tiêu Thần mà nói căn bản không có hiệu quả. Tất cả thần quang lóng lánh đều trượt qua bên ngoài thân Tiêu Thần rồi biếm mất trong vô hình.

    Mà tên thanh niên trước mặt kia nhẹ nhàng bắn chỉ ra. Bọn họ lập tức cảm giác như bị sét đánh, phảng phất có Thiên Lôi đột nhiên nổ vang bên tai bọn họ. Cả tám người trong phút chốc bị nện đến hôn mê bất tỉnh.

    "Người phương nào đang làm ồn ào?"

    Phía sau, từ trong cỗ xe ngựa tráng lệ phi phàm kia vọng đến giọng nói của một nnam nhân tuổi còn trẻ.

    Có người vén rèm ngọc lên hộ hắn, rồi đỡ hắn đi xuống xe ngựa.

    Hai ông lão tóc bạc trắng đi sát ngay theo sau, cùng hắn tiến lên. Đến khi thấy hơn mười người kỵ sĩ cùng tám tên hộ vệ tất cả đều nằm trên mặt đất thì nam nhân có sắc mặt tái nhợt do tửu sắc quá độ lập tức nổi giận.

    "To gan lớn mật, dám động đến người của bản hầu. Cùng tiến lên cho ta, bắt lấy hắn!"

    Tên Tiểu Hầu gia này chính là con trai độc nhất của Tiêu Dao Hầu, ngày thường đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến .Mà hôm nay lại phải đi nghênh đón một vị khách quan trọng, bởi vậy mà thời gian trì hoãn càng khiến cho hắn giậm chân giận dữ liên tục.

    Nhưng mà, những người xông lên trước cơ hồ còn chưa hề ra tay liền toàn bộ nằm ở trên mặt đất. Hai ông lão đi theo sát Tiêu Dao Tiểu Hầu gia nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói nhỏ với Tiêu Dao Tiểu Hầu gia.

    "Không được, về trong phủ gọi thêm, nhất định phải bắt hắn cho ta." Gương mặt hắn gần như hung ác, ngày thường có người nào dám va chạm hắn đâu. Hôm nay không ngờ gặp phải chuyện như vậy, có thể nào dễ dàng tha thứ.

    Nhìn một ông lão đi xa, Tiêu Thần lười biếng nở nụ cười, từ từ đi đến gần mà nói: "Cái đồ Nhị Thế Tổ ăn tàn phá hại nhà ngươi này, có lẽ đã cáu kỉnh không ít. Xem ra ngày thường đã quen tác oai tác quái rồi. Có điều không quản ngươi là long hay là cẩu, ở trước mặt ta đều phải phủ phục xuống cho ta."

    Tiêu Thần từ từ đi tới, kia cả người lẫn vật đều có nụ cười không hề sợ hãi khiến cho ông lão phía sau Tiêu Dao Tiểu Hầu gia kia lập tức biến sắc. Tức thì lão bay vụt lên trước.

    Vậy mà, lão lại bị Tiêu Thần nhẹ nhàng điểm một ngón tay liền bay đi ra ngoài, miệng phun máu tươi ngay tại chỗ mà ngã lăn xuống đất. Tiếp theo, Tiêu Thần đi tới bên cạnh Tiêu Dao Tiểu Hầu gia mà hỏi: "Ngươi là Tiểu Hầu Tử nào?"

    "Bản hầu. . . Ta là Tiêu Dao Tiểu Hầu gia. . ." Lúc này hắn đã là ngoài mạnh trong yếu, âm thanh cũng có chút run rẩy.

    "Quản ngươi là hầu hãy là chó thì cũng gục xuống đi." Tiêu Thần nhẹ nhàng vỗ một nhịp trên vai hắn, vị Tiểu Hầu gia này lập tức bắp chân như bị chuột rút, cả người đều như run rẩy mà nghe lời dị thường. Cứ thế hắn ngã ở trên mặt đất.

    "Phụ thân của ta sẽ .. . ."

    "Biết, không phải chỉ là Lão hầu tử sao?" Tiêu Thần tùy ý đi tới đi lui, trong đó có vài bước chân đều đạp ở trên mặt Tiểu Hầu gia, lập tức khiến hắn kêu la như quỷ khóc sói gào.

    "Phụ thân của ta cùng mấy vị thần nhân. . ."

    "Im lặng, thành thật một chút, ồn ào là chết." Tiêu Thần không chút để ý mà hạ mệnh lệnh, dưới chân lại là đạp loạn một cái.

    Lập tức, khiến cho người ngợm Hầu phủ liên can quỳ rạp trên mặt đất liền câm như hến.

    "Quá chậm , quá chậm, cao thủ Hầu Tử phủ các ngươi làm thế nào mà chậm như vậy a?"

    Nghe được lời ấy, Tiêu Dao Tiểu Hầu gia lập tức muốn khóc lên. Ngay cả là hắn kiêu ngạo, không rành việc thế gian thì cũng biết kẻ trước mắt này tuyệt đối là hạng ngạo mạn ngút trời, hoàn toàn là tìm đến để gây sự.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trường Sinh Giới

    Tác giả: Thần Đông

    Chương 434 : Thiên vương lão tử.


    Tác giả: Thần Đông
    Converter : Daitri_Giangu
    Dịch giả: Duongproooo
    Nguồn: 4vn.eu




    Nghe thấy những lời của Tiêu Thần về Đa Bảo Thiên Vương , mĩ phụ trung niên cười lạnh liên tục nói " Ta hi vọng khi Đa Bảo Thiên Vương giá lâm thì ngươi không nên sợ vỡ gan vỡ mật.
    "Trong ánh hào quang sáng lạn ngút trời, chuông báu trên đỉnh đầu mĩ phụ trung niên tỏa ra vầng sáng chói mắt. Sóng âm du dương hội tụ thành một chùm tia sáng tử vong quét về hướng Tiêu Thần .
    "Trái lại chính ta hy vọng sớm được nhìn thấy Ngô Minh." Tiêu Thần nhẹ nhàng búng ngón tay, khiến cho sóng âm đang quét tới liền tan vỡ trong phút chốc . Nó nổ tung tóe như pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
    "Bảo vệ tiểu thư !." Mỹ phụ trung niên quát một tiếng . Đằng sau bà ta ngay tức thì xuất hiện ba ông lão đứng bảo vệ trước xe hương .
    Tiếng chuông vang lên, ánh sáng thần thánh chói lòa khắp nơi. Mĩ phụ trung niên liền tiến lên , không ngờ quyết đối đầu với Tiêu Thần.
    "Đi. Mau đi tìm Ngô Minh đến đây ." Tiêu Thần xem ra không thèm để ý. Hắn tùy ý vươn tay một cái. Bàn tay liền biến ảo thành to lớn cỡ như gian phòng vươn về phía trước tìm kiếm.
    Chung quanh mỹ phụ trung niên liền hiện ra các loại Linh Bảo . Hào quang từ chuỗi ngọc, kiếm tiên , Hàng Ma Tam Xoa Kích đủ màu sắc đan vào thành một tấm lưới Linh Bảo Thiên Võng chụp về phía trước .
    Nhưng mà tất cả công kích ở trước mặt bàn tay to lớn kia đều tỏ ra nhợt nhạt vô lực. Bàn tay của Tiêu Thần như đang xé rách một tờ giấy mỏng nào đó, nó nhẹ nhàng đột phá qua tấm lưới đan bằng hào quang của những Linh Bảo này , cứ như thế chụp vỡ vụn hết bọn chúng .
    Rồi sau đó bàn tay lớn màu vàng kia xuyên qua quầng sáng dày đặc. Trực tiếp thăm dò không trung trên đỉnh đầu mỹ phụ trung niên .
    Nó cứ thế tóm lấy Hoàng Kim Thần Chung kia vào trong tay .Mỹ phụ trung niên như bị sét đánh. Ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu ,mặt đầy vẻ kinh ngạc.
    Quả thực bà ta không thể tin được tất cả những điều trước mắt này."Cái Thần Chung này trông có vẻ không tệ lắm. Lấy đi làm chuông cho thú cưng thì có vẻ rất hợp." Hoàng Kim Thần Chung co lại rất nhanh ở trong tay Tiêu Thần, rồi sau đó xuất hiện ở trong tay của hắn giống như một quả chuông lục lạc Tiểu Linh Đang bình thường .
    Tiêu Thần nắm chặt lấy chuông, rồi sau đó dùng lực mãnh liệt lắc quả chuông. Âm thanh inh tai nhức óc liền phát ra điên cuồng .Lập tức đánh bay mỹ phụ trung niên đi ra ngoài, mà ba ông lão bảo vệ trước xe hương càng là thổ huyết ngay tại chỗ, không thể đứng vững .
    " Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"Sóng âm của chuông làm cho xe hương vỡ vụn. Một thiếu nữ mặt lộ vẻ sợ hãi bị chấn động bay ra .
    "Ngươi chính là cháu gái của Ngô Minh ?" Tiêu Thần tay hí hoáy quả lục lạc "Tiểu Linh Đang " ở trong tay nói: "Rốt cuộc đúng là có vài phần tương tự với Ngô Minh .
    "Thiếu nữ cố gắng cắn chặt môi, tức giận nhìn Tiêu Thần mà nói: "Thúc thúc của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.""Ta lại nghe câu nói thừa."
    Tiêu Thần khẽ lắc lư quả chuông nhỏ màu vàng trong tay , trong nháy mắt thu thiếu nữ vào bên trong chuông rồi nhẹ nhàng vỗ một cái, phong ấn quả chuông lại."Giết các ngươi không có ý nghĩa. Mau mau tìm Ngô Minh đến đây.
    " Nói xong những câu này , Tiêu Thần liền biến mất ngay trước mắt mọi người. Sau đó hắn hội họp với Kha Kha ở cách đó vài dặm , rồi cùng nhau đi về hướng Vinh Thăng tửu lâu nổi danh Yến Đô .Còn ở phía sau thì hoàn toàn sôi sùng sục.
    Không ngờ lại có người dám ra tay với cháu gái của Đa Bảo Thiên Vương . Có thể nói là kẻ to gan lớn mật.
    "Xong, tên trẻ tuổi này tuyệt đối chết chắc rồi. Khẳng định là một vị công tử của đại gia tộc nào đó mới xuất đạo . Tự cho là mình có thực lực siêu quần nên muốn khiêu chiến uy danh của Thiên vương . Muốn nổi danh thiên hạ, mà không biết là đang tự đào mộ chôn mình ."
    "Gia hỏa này chết chắc rồi. Buồn cười a, ngay cả hắn là nhân tài mới xuất hiện thì sao có thể chống đỡ nổi Ngô Minh Thiên vương ?."
    "Bất Diệt Hoàng Thiên Thần Chung có lực phòng ngự Thiên Hạ Vô Song. Mà Thiên Lôi chùy thì lực công kích cực kỳ mạnh mẽ. Vốn có hai đại chí bảo như vậy khiến cho Ngô Minh Thiên vương trở nên gần như không có địch thủ ở dưới cấp Bán Tổ . Người này thật sự là không biết trời cao đất dày."
    "Lại sắp sửa chứng kiến một tên tiềm lực cao muốn nổi danh phải bỏ mạng ở Yến Đô. . ." Cơ hồ không ai xem trọng Tiêu Thần. Bởi vì bao năm qua Ngô Minh như ở trên trời, tiếng tăm thật sự rất lớn , đánh đâu thắng đó, khó lòng gặp được địch thủ.
    "Hắn chết chắc rồi!" Mỹ phụ trung niên xanh mặt, mang theo ba ông lão cùng với hơn mười người nam nữ trẻ tuổi bay lên không đi xa.
    Tiêu Dao Tiểu Hầu gia bật dậy từ trên mặt đất, hắn điên cuồng cười to mà nói: "Cái tên đáng chết này. Thật sự là tự tìm tử lộ. Cũng dám hại cháu gái của Đa Bảo Thiên vương . Ta muốn tận mắt nhìn thấy hằn chết!"
    Trên mặt của hắn hiện đầy những vết đế giày. Tất cả đều là Tiêu Thần lưu lại. Giờ phút này hắn nham hiểm cười to, trông đặc biệt hung ác.
    Trên Vinh Thăng tửu lâu. Tiêu Thần đang sung sướng ăn nhồm nhoàm. Ở trong thế giới Tử Vong mười ba năm, bọn họ đói như hai con quỷ chuyển thế . Đám hầu bàn Hỏa Kế bận rộn không ngừng đưa đồ ăn lên phòng, mồm miệng hắn không ngừng nhai rau ráu, cái gì cũng có thể ăn. . . Đếm cũng sắp được trăm món .
    Sau hai canh giờ , Tiêu Thần thoải mái tựa vào ghế , hớp một ngụm trà, cảm giác mỹ mãn liền nói: "Thật nhớ a. . . Đã lâu không có loại cảm giác này ."Kha Kha bên cạnh đã hóa thành một Tiểu Miêu màu đen . Nó vừa xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo của mình, vừa tha thiết mong chờ nhìn các loại món ngọt điểm tâm trên bàn mà lộ ra vẻ tiếc nuối xen lẫn đau khổ . Rồi tội nghiệp than thở: "Tại sao? Có đồ ăn ngon xuất hiện ở trước mắt ta . . . Có điều, ta thật sự không ăn thêm nổi ."
    Tiêu Thần lập tức bị chọc cười. Hắn bèn cốc cho nó một cái rồi nói: "Tham ăn còn muốn trách người khác. Sớm muộn gì ngươi cũng thành một quả cầu . Đưa cho ta Âm Mộc Sâm Quả cùng một bàn đào.
    "Kha Kha lập tức bất bình. Nó nhìn cái bụng bằng phẳng của Tiêu Thần. Lại nhìn nhìn cái bụng nhỏ tròn vo của chính mình mà kêu đầy bất mãn: "So với ta thì ngươi ăn còn nhiều hơn. Làm thế nào còn có thể ăn tiếp được chứ!"
    "Ngươi càu nhàu cái gì ?"Kha Kha lười biếng mở Thất Nhạc Viên ra. Nó nhẹ nhàng vẫy tay một cái,vài miếng Âm Mộc Sâm Quả lóng lánh hương thơm ngào ngạt liền bay ra. Đồng thời từ cây đào thật lớn cao trăm thước cũng thấy hào quang nở rộ. Vài quả đào tiên đầy dụ hoặc xuất hiện ở trên mặt bàn bên trong phòng.Nhìn Tiêu Thần hưởng thụ thần quả. Kha Kha tức thì cầm lấy cái khăn ăn trắng tinh che lên trên mặt mình. Đúng là kiểu mắt không thấy thì tâm không phiền.
    Trận trận hào quang tỏa ra từ người Tiêu Thần . Có huyệt đạo bắt đầu thần hóa. Hiện nay ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo đang có xu thế sắp viên mãn. Cơ hồ toàn bộ muốn thần hóa, những đường thần mạch hoàn toàn mới hiện ra, chúng đan vào thành mạng lưới thần bí trong cơ thể hắn . Cấu tạo ra thân thể hoàn toàn đổi mới có thần lực tuần hoàn .


    Tiêu Thần mặc dù rất bình tĩnh. Nhưng mà trong lòng rất chờ mong. Nếu như hắn đích thực hoàn thành lột xác . Có lẽ có khả năng càng tùy ý sử dụng Chiến Kiếm theo ý mình.
    Trong quá trình huyệt đạo được thần hóa . Khắp người Tiêu Thần đều bao phủ một lớp ánh sáng thần thánh mông lung . Những đường hoa văn thần bí khó lường càng như ẩn như hiện bên ngoài thân. Trong mơ hồ hắn thấy được bóng dáng của Thiên Bi.
    "Boong. . ."Tiếng chuông du dương vang vọng Yến Đô. Sóng âm của chuông mênh mông như Thiên Âm , làm cho linh hồn người ta không kìm nổi mà run sợ.Bắc Đô, tất cả tu giả đều biết Đa Bảo Thiên Vương Ngô Minh đã trở về.
    Trên Bắc Đô - ngọn lửa thần sáng ngời. Giống như thần hỏa vô tận vàng chói hừng hực thiêu đốt vòng quanh một nam nhân thân mặc thần giáp . Hắn ở giữa ngọn lửa thần mãnh liệt hiện ra cực kì khôi ngô cao lớn. Mái tóc dài tung bay phảng phất bị nhuộm thành màu vàng. Trông hắn giống như một chiến binh lẳng lặng đứng thẳng trên trời cao.
    "Đã đến rồi sao?" Tiêu Thần lạnh lùng. Thần thức cường đại lập tức phóng lên cao. Không ngờ nó ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm màu đen lấy khí thế hoàn toàn chưa từng có mà quét ngang vị Chiến Thần sáng chói rực rỡ trên bầu trời.
    "Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!"Bầu trời Yến Đô chuyển, chiến kiếm màu đen Chiến Thần màu vàng phóng ra Lĩnh Vực trong không trung Bắc Đô. Thần thức đối kháng so với bản thể đích thực đối kháng, xem ra còn muốn nguy hiểm hơn .
    Vào giờ khắc này. Tất cả tu giả dùng thần niệm thăm dò trời cao . Tức thì vẻ mặt đều liền biến sắc. Bởi vì hai cỗ thần thức cường đại kia va chạm vào nhau. Không trung Yến Đô hiện tại như nham thạch nóng chảy đang sôi sùng sục, nó làm bị thương nặng thần niệm của không ít tu giả.
    "Khủng bố a!""Người kia là ai mà lại có khả năng đối kháng Đa Bảo Thiên Vương? !""Thật là đáng sợ!""Thật sự là khó có thể tưởng tượng . Thần niệm còn có uy lực như thế. Một ý niệm đủ tiêu diệt phân thân!". . .
    Mỹ phụ trung niên cùng ba ông lão hộ vệ cháu gái của Ngô Minh vào giờ khắc này vẻ mặt khó có thể tin nổi, tên cuồng đồ kia không ngờ thật sự đối chọi được với Đa Bảo Thiên vương vô địch. Tiêu Dao Hầu phủ Tiêu Dao Tiểu Hầu gia sắc mặt tái nhợt. Áp lực lớn từ trên bầu trời làm hắn hoảng sợ đến cả người đều đang run rẩy."Người kia. . . Thật sự. . . có thể chống lại Đa Bảo Thiên Vương? !" "Đúng vậy Tiểu Hầu gia. Thần niệm của người kia dù thế nào cũng đủ để đối phó với cao thủ Thiên vương . Chỉ dựa vào thần niệm liền có thể tiêu diệt phân thân."
    "Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"Dao động năng lượng hùng hồn trên bầu trời khiến cho tứ phương rung động, như là có hai khối đại lục va chạm vào nhau. Nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim mọi người. Uy áp bao phủ toàn bộ Yến Đô.
    Thần thức va chạm. Cao thủ Thiên vương siêu cấp đại quyết đấu khiến cho mọi người không thể không cảm thấy sợ hãi."Boong. . ."Thần Chung ngân vang, âm thanh lan truyền đi vài dặm. Đa Bảo Thiên Vương Ngô Minh cuối cùng lại lấy món chí bảo tông phái Bất Diệt Hoàng Thiên Thần Chung này để đánh lui địch thủ. Mà không phải dựa vào thần thức cường đại của chính mình .
    Có thể nghĩ địch thủ này đáng sợ cỡ nào. Cái này càng khiến cho mọi người kinh hãi hơn !"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ngọn lửa thần vàng chói hừng hực thiêu đốt trên bầu trời . Ngô Minh giống như một vị Chiến Thần thân bốc lửa tỏa ra uy áp tứ phương.
    Hắn phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ."Thiên Vương lão tử!"Thần niệm của Tiêu Thần dao động liền lan truyền khắp Yến Đô. Loại dao động thần thức cường đại so sánh âm thanh còn nhận ra rõ ràng hơn đang rung động dưới khắp bầu trời.
    Lời nói như thế có thể coi là cực kì bất kính. Hiện nay Ngũ Hành Thiên vương như Đa Bảo Thiên vương Ngô Minh đều tự xưng danh hiệu Thiên vương . Người này trực tiếp tự gọi mình là Thiên Vương lão tử, đúng là không để ở trong mắt các vương giả.
    "Giả thần giả quỷ. Có dám đánh một trận cùng ta? !"Trực tiếp đáp lại hắn là cả bầu trời chấn động, hào quang ngút trời. Phảng phất có một quả núi lửa đang bùng phát dữ dội tại Yến Đô.
    Những cơn sóng biển vô tận bốc lên trời cao ngất .Trong hào quang mãnh liệt có một vị Chiến Thần mông lung mờ ảo xuất hiện trên trời. Không ai có thể thấy rõ dung mạo đích thực của người đó. Quanh thân đều được ánh sáng thánh khiết rực rỡ bao phủ."Lại dùng thần niệm biến thành. Không dám hiện chân thân đánh một trận cùng ta ?" Trên không trung vang vọng ù ù âm thanh lạnh lùng của Ngô Minh .
    "Thần niệm tức là ta. Giết thần niệm chính là giết ta. Ngươi cứ việc buông tay đọ sức. Có điều bại vong e rằng chính là ngươi." Thần thức cường đại dao động thập phương. "Hảo. Đã như vậy ta diệt thần niệm của ngươi. Giết chân thân của ngươi!"Ngô Minh tức giận.
    Đã lâu lắm rồi mới có người dám khinh thường hắn đến như thế .Một tiếng nổ vang lên ầm ầm . Quanh thân hắn phát ra ánh sáng thần thánh vạn trượng.Bất Diệt Hoàng Thiên Thần Chung quay vòng tỏa ra ánh vàng rực rỡ vô tận hoàn toàn che chở hắn ở bên trong.
    Đôi mắt trợn ngược phát ra ánh sáng sắc bén như đao mang. Hắn đi bước một trên không trung .Giờ phút này,phòng thuê bao của Vinh Thăng tửu lâu , Tiêu Thần duy trì vẻ trang nghiêm đang lẳng lặng ngồi xếp bằng trên ghế mây. Hắn như một pho tượng Phật Đà .
    Kha Kha lười biếng nheo đôi mắt to. Một lúc lại liếc về hướng Tiêu Thần, một lúc lại nhìn về hướng bàn đầy nhóc món ăn .Trong không trung Bắc Đô. Ngô Minh đang thể hiện ra thực lực cường giả cấp Thiên vương . Một quyền nện ra, ánh sáng chiếu rọi tứ phương. Nó phảng phất như một con sông lớn cuồn cuộn ầm ầm trào dâng.
    Năng lượng vàng chói vô tận cùng một quyền này liền điên cuồng thịnh nộ đánh về hướng bóng dáng mờ ảo trên bầu trời ."Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!"Vị Chiến Thần kia giống như dùng thần niệm hóa thành thân thể đích thực. Lấy cứng đối cứng để chống lại uy lực vô cùng cường đại của làn sóng năng lượng này.
    Cứ như vậy mà cắt đứt chúng. Hào quang chói mắt tỏa rộng ở trên không trung .Xích xích xích Ngô Minh không hổ với danh tiếng Đa Bảo Thiên vương . Năm ngón tay phải cùng chỉ lên. Năm thanh kiếm bắn ra hóa thành năm đạo cầu vồng thần thánh xé rách không trung. Chỉ trong nháy mắt đã xông đến sát gần bóng dáng mông lung rồi chém ngang xẻ dọc. Kiếm khí bốc tận trời mây làm ngay cả là người đang xem cuộc chiến cũng đều có cảm giác sợ hãi.
    Đúng lúc này. Trên bóng dáng huyền ảo kia hiện ra một cái bình thật lớn, toàn thân trong suốt như ngọc. Miệng bình đối diện với thanh kiếm tiên vọt tới . Nó to lên phát ra hào quang sáng chói mắt , ánh sáng thần thánh khởi động. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền làm thanh kiếm tiên cứng đờ .
    "Ngươi là người của giáo phái nào?" Ngô Minh hét lớn. Cùng trong lúc đó. Hắn mở kho báu. Một tòa Linh Lung Bảo Tháp bay ra, nó trùm tới bóng dáng mông lung. Bảo Tháp tràn đầy ánh sáng đủ màu sắc đang nhanh chóng lớn lên. Cuối cùng to ra thành như quả núi nhỏ . Nó kéo theo sóng gió vô tận cùng hào quang chói mắt, cứ như thế mà đè xuống trấn áp .
    Cái này là hàng nhái Hạo Thiên Tháp nhưng uy lực kinh người.Bóng dáng mông lung cảm giác có nguy hiểm đang tới gần. Đột nhiên tỏa ra ánh sáng cực kì rực rỡ chói lòa như mặt trời . Khắp trời đều là ánh sáng thần thánh rực rỡ. Chung quanh hắn lại xuất hiện năm đại hóa thân. Ai nấy đều duy trì vẻ trang nghiêm hoặc nhe răng hung ác hoặc như vị Thần Vũ uy nghiêm!
    Lực lượng khủng bố lực như ngọn lửa bùng phát dữ dội . Năm đại hóa thân bộc phát ra khí tức , cứ như vậy mà đánh bay món Hạo Thiên Tháp nhái . Làm cho nó vô phương tới gần.
    Vào giờ khắc này không riêng gì Ngô Minh cảm thấy dựng tóc gáy. Chính là trên mặt tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc."Đó là. . . Ngũ Đại Minh Vương!""Năm đại hóa thân của Phật Đà hộ giáo Pháp Vương!""Người kia là một đức thánh phật? !". . .Tất cả tu giả ở Bắc Đô đều vô cùng giật mình. Mà Ngô Minh cũng kinh ngạc không hiểu ra sao cả. Hắn nhìn địch thủ ở trên bầu trời.Trên trời cao. Ngũ Đại Minh Vương quây xung quanh đạo bóng dáng mông lung kia. Khí thế như cầu vồng. Uy áp như núi làm rung động tâm linh người ta.
    Đúng ở phương đông là Hàng Tam Thế vương. Phương chính nam là Quân Đồ Lợi Minh vương. Phương chính tây là Đại Uy Đức Minh vương. Phương chính bắc là Kim Cương vương. Còn bảo vệ ở trung tâm chính là Bất Động Minh Vương.Ngũ Đại Minh Vương có thể hàng phục vạn ma trên khắp thế gian, khuất phục thần thánh trên trời với uy thế không thể địch nổi.
    "Ta còn chưa hề giết chóc tín đồ cửa phật . Nếu như ngươi là phật thì hôm nay cũng có thể cho ta phá lệ ." Ngô Minh khí thế tăng lên rất nhanh. Vào giờ khắc này phật đã hợp nhất với trời. Khí tức mạnh mẽ đã đạt tới một loại cấp bậc làm cho người ta sợ hãi .
    Trong ngọn lửa thần vô tận , hắn chậm rãi đi về phía trước rồi quát lớn: "Đi!"Vô tận Linh Bảo như mưa bay đầy trời. Năm thanh kiếm tiên hóa thành cầu vồng Ngũ Hành . Hạo Thiên Tháp ngưng tụ làm Thần Sơn lóng lánh.
    Ô Long Tác hóa thành to đến ngàn trượng . Hồn Thiên Thần Sa hóa ra một đám mây sặc sỡ đủ màu. Chiếc quạt Thất Tinh Phiến hóa thành đôi cánh thần đủ sức xé rách bầu trời . Ma Cốt lẫn tràng hạt thì hóa thành mười tám Cổ Ma đầu lâu. . .
    Đầy trời Linh Bảo. Uy năng ngút trời, tất cả đều phô ra đại thần thông của mình .Cầu vồng Ngũ Hành tung hoành kích động. Kiếm khí chiếu thẳng lên tận trời cao.Hạo Thiên Tháp như quả núi cao giáng xuống làm trời sập nứt ra, rung động tứ phương.Ô Long Tác nghiền nát không trung quét ngang thiên quân.Hồn Thiên Thần Sa hóa thành những đám mây đủ màu sắc che kín không gian mà thiêu hủy mọi sinh linh.Thất Tinh Phiến làm rung động cảnh sắc bầu trời, vỡ vụn vạn vật. Mười tám Cổ Ma đầu lâu khiến bầu trời rung động, chúng cắn nát hư không.. . .Hằng hà Linh Bảo múa lượn ở trên bầu trời , chụp xuống như mưa sao sa. Năng lượng mạnh mẽ tàn phá bừa bãi bầu trời, làm rung động lòng người.
    Nhưng mà, Ngũ Đại Minh Vương thấy nguy không lay động. Tất cả chia nhau phòng thủ đông tây nam bắc trung, không ngờ cứ như vậy mà đối kháng được với công kích của bảo vật. Đống thời lại triển khai phản kích sắc bén nhất.
    "Rầm rầm rầm. . ." bầu trời rung chuyển. Hư không đang bị nghiền nát. Ngũ Đại Minh Vương thần thông quảng đại lại cứ lần lượt trấn áp các bảo vật.Đa Bảo Thiên Vương Ngô Minh thân như cầu vồng. Trên đỉnh đầu có Hoàng Thiên Thần Chung vọt tới phụ cận để đại chiến với Ngũ Đại Minh Vương.
    Tiếng chuông không dứt bên tai.". . ."Phảng phất như kinh phật sáng thế âm đang vang lên. Ngô Minh đánh cho bóng dáng của Ngũ Đại Minh Vương đều bị phai nhạt đi . Hắn bức đến phụ cận mà nói đầy vẻ lạnh lùng vô tình: "Ngươi không phải phật. Hãy lộ ra chân thân của ngươi!"
    Tất cả mọi người đều cảm giác được . Mặc dù lời nói của Ngô Minh rất bình tĩnh. Nhưng mà lại khó có thể che dấu được cơn tức giận kia."Dám dùng ta để thử tay nghề. Ta muốn khiến ngươi hình thần câu diệt!" Âm thanh của Ngô Minh vang lên vô cùng lạnh lẽo .
    "Được rồi. Để ta hiện ra năm phân thân đích thực ." Ở chính giữa bóng hình mông lung hư ảo. Thần thánh biến đi hết. Trong phút chốc ngọn lửa ma quái bốc lên ngập trời.Ngũ Đại Minh Vương biến mất. Năm tên Ma vương hoàn toàn do thần niệm hóa thành xuất hiện ở trên trời cao.
    Ở phương đông chính là Tử Thần Minh Hoàng. Phương nam chính là Vong Linh Tà Hoàng. Phương tây chính là Hỏa Diễm Thần Hoàng. Phương bắc chính là Khô Lâu Chiến Hoàng. Mà bảo vệ ở trung tâm là Ma Quỷ Ác Hoàng.Trong không trung Bắc Đô. Quỷ khóc thần gào. Ma Vân che lấp mặt trời. Còn đây là sát khí ngập trời do Tiêu Thần phải giết trăm vạn Ác Linh cùng ma quỷ mới ngưng tụ thành.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)