HOT  Linh Dị  Mạt Thế Trùng Khải Mạt Thế - Chương 501 (Free 367) - Cổ Hi

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 7
    Chương 317: Giao phong

    Dịch giả: Chu Cường
    Nguồn: bachngocsach.com



    Dịch giả: Chu Cường

    Một tia lửa điện lóe lên trong con ngươi của Lâm Thi Vũ. Giống như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Bầu không khí thoải mái trong phòng họp nháy mắt trở nên căng thẳng.

    Hai mắt La Kiếm nheo lại thành một đường chỉ, trong mắt lộ ra sát ý cùng một sự khinh miệt nói:

    “Năng lực Lôi điện sao? Ngươi cho rằng chỉ với một Tiến Hóa Giả đặc thù như ngươi mà có tư cách uy hiếp được ta sao. Hoặc do Tiến Hóa Giả đặc thù ở căn cứ các ngươi quá ít cho nên mới đến phiên tiểu tử kia lên làm thủ lĩnh?”

    “Ta không uy hiếp ngươi.”

    Thanh âm của Lâm Thi Vũ thoáng trầm lại, dường như lựa chọn lùi bước. Thế như câu nói tiếp theo lại khiến cho hàn ý trong mắt Lâm Thi Vũ đại thịnh:

    “Đứng trước kẻ địch mới dùng đến từ uy hiếp. Con điều ta nói với ngươi chính là sự thật.”

    “Muốn chết!”

    La Kiếm gầm lên một tiếng, tất cả đồ ăn bằng kim loại trước mặt hắn đột nhiên nổ tung, giống như bên trong có gắn thuốc nổ vậy. Thế nhưng, điều kỳ dị chính là tất cả mảnh vụn kim loại nổ tung lại bắn thẳng về phía Lâm Thi Vũ. Những mảnh vụn đó giống như Nộ Long rít gào lao tới.

    Chíu chíu chíu…

    Những mảnh vỡ kim loại bay nhanh như chớp thoáng cái đã tới trước mặt Lâm Thi Vũ.

    Đám người Liêu Cương, Triệu Thuẫn ở bên cạnh đều thất kinh. Bọn họ không nghĩ tới La Kiếm lại xúc động như vậy. Chỉ bị khích tướng vài câu đã trực tiếp động thủ. Chuyện này diễn ra quá đột ngột, hơn nữa tốc độ của những mảnh kim loại không thua kém tốc độ của viên đạn bắn ra từ nòng súng. Mà cự ly gần như vậy, bọn họ không có cách nào giúp một tay. Có lẽ bản thân Lâm Thi Vũ cũng không có đủ tự tin để ngăn cản, né tránh.

    Liêu Cương âm thầm kêu khổ, chuyện này đúng thật là chẳng ra làm sao. Tất cả mọi người đều là đến đây tiếp viện, lại không có ra tay với quái vật mà lại xảy ra nội chiến với người trong nhà. Hơn nữa, kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được, tiểu cô nương này có địa vị không thấp ở căn cứ Tinh Thần. Nếu như chẳng may bị thương, hơn nữa còn do tay đồng minh gây nên. Chuyện này mà truyền đến tai thủ lĩnh các căn cứ khác, không chỉ khiến cho bọn họ chê cười, mà còn đắc tội với cả thủ lĩnh căn cứ Tinh Thần và căn cứ quân khu Hồ Nam.

    Dù sao, đây chính là địa bàn của hắn. Chuyện này người khác nhìn vào sẽ cho rằng hắn không chủ động phối hợp.

    Trong khi La Kiếm vừa xuất thủ, Bộ Phàm ngồi ở bàn ăn từ trước đến giờ chưa nói câu nào. Bỗng nhiên trên mặt lộ sát ý, trong con ngươi đen nhánh mơ hồ xuất hiện lên một vòng xoáy màu đen, dường như muốn làm điều gì đó. Thế nhưng, trong nháy mắt chưa tới 0,1 giây, vòng xoáy màu đen trong con người của Bộ Phàm biến mất.

    Một luồng từ trường dày đặc điện quang bỗng nhiên bao trùm phòng họp, giống như một còn Cự thú đè một chưởng xuống.

    Đám người Liêu Cương, Triệu Thuẫn chưa kịp phản ứng, thì bỗng nhiên những mảnh kim loại đang bắn về phía Lâm Thi Vũ, bị một vòng hào quang tứ sắc bao phu. Ngay sau đó những mẩu kim loại nhỏ nhanh chóng tan rã, biến thành bụi kim loại, rơi lả tả xuống trước mặt hai người La Kiếm và Lâm Thi Vũ.

    Vẻ mặt mấy người Liêu Cương, Triệu Thuẫn, Giang Đồng trở nên vô cùng kinh ngạc, dường như vẫn còn đang nghi ngờ vào thị giác của mình có vấn đề.

    Trên mặt La Kiếm đồng dạng cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, bởi vì năng lực của hắn vô cùng bí ẩn. Cộng với xuất thủ đột ngột không có bất kỳ dấu hiệu nào. Mà trong cự ly gần như vậy tốc độ của những mảnh kim loại bắn ra chưa tới 0,5 giây. Cho dù mấy người Liêu Cương, Triệu Thuẫn cũng không thể nào phản ứng kịp, huống chi chỉ là một đứa nhóc con yếu đuối?

    Chẳng lẽ…Đối phương từ lúc mới bắt đầu đã có sự để phòng?

    Liêu Cương không kịp nghĩ Lâm Thi Vũ làm thế nào để chống đỡ. Cho dù kết quả thế nào đi nữa, không ai bị thương là tốt rồi. Hắn không để hai người kịp xuất thủ, vọi vã ngăn giữa hai người, lên tiếng nói:

    “Xin hai vị hãy bớt giận. Mọi người đều là đồng minh. Không nên làm tổn thương hòa khí lẫn nhau. Hôm nay phải đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta nên bảo lưu lực lượng cho tốt.”

    Sắc mặt La Kiếm hòa hoãn hơn vài phần, nói:

    “Nếu Liêu thủ lĩnh đã lên tiếng tôi sẽ không chấp nhất nữa. ”

    Bời vì vừa rồi không có làm đối thủ bị thương, nên hắn biết mình đã mất đi cơ hội. Nếu như tiếp tục xuất thủ, chính là không nể mặt Liêu Cương. Hắn phụng mệnh tới tiếp viện căn cứ Long Chiến sĩ, chính là đưa cho Liêu Cương một cái ân tình. Đợi đến thời điểm sau này, nó sẽ phát triển thành một quân cờ có ích.

    Giang Đồng nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trước mặt, nếu vừa rồi đổi lại là hắn. Phản ứng của hắn sẽ vô cùng chật vật, tuyệt đối sẽ không thong dong như tiểu cô nương này. Chẳng lẽ cô bé đó đã dự định được lúc nào La Kiếm ra tay nên có tâm lý chuẩn bị từ trước. Hoặc do tốc độ thần kinh phản ứng của cô bé đó vượt xa bản thân hắn.

    Lúc này nghe La Kiếm nói, Giang Đồng không khỏi nở nụ cười nói:

    “La phó đoàn trưởng sát khí thật lớn, bên ngoài quái vật vẫn đang bao vay. La phó đoàn trưởng lại có khí lực lớn đi đối phó với người trong nhà, hơn nữa đó lại là một cô bé con. Cậu không cảm thấy hổ thẹn hay sao?”

    La Kiếm quay đầu sang, lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

    “Nếu là trẻ con thì phải dạy bảo thật tốt.”

    “Ồ, cái này.”

    Giang Đồng càng cười lớn, nói:

    “La phó đoàn trưởng là quan lớn hay sao? Còn có thể dạy bảo người của trụ sở khác. Xin hỏi, cậu có chính là người lãnh đạo ở đây sao?”

    La Kiếm nhướng mày, biết nói gì đi nữa,sẽ dính đến sự tình mẫn cảm của liên mình. Hắn im lặng, không buồn cái nhau với Giang Đồng.

    “La Kiếm!”

    Bộ Phàm từ nãy đến giờ không có mở miệng nói chuyện, bỗng nhiêu gọi thẳng tên hắn. Sắc mặt cô ta lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt La Kiếm nói:

    “Nếu như lại để ta nhin thấy ngươi ở trước mặt người khác gây hấn đánh giết lẫn nhau. Ta sẽ đối xử với ngươi như đối với bạo dân, dùng trảm đao của ta chém thủ cấp của ngươi!”

    La Kiếm biến sắc mặt, đồng dạng Triệu Thuẫn và Liêu Cương cũng biến sắc. Đây không phải là một câu nói trào phúng khiêu khích mà là một lời cảnh báo không nể nang gì.

    Hơn nữa, dựa vào sức chiến đấu kinh khủng của cô gái này, khả năng này hoàn toàn có thể.

    Sắc mặt La Kiếm biến hóa, nếu như lời này là của Giang Đồng, hắn sẽ không lùi bước. Nếu không đánh lại, tối thiểu vẫn có khả năng bảo vệ mình. Thế nhưng, Bộ Phàm thì không giống như vậy. Bộ Phàm chính là một trong ba người mạnh nhất trong căn cứ Viêm Hoàng. Đây là thông tin bí mật, thế nhưng chỉ nghe thấy tên cũng vô ích. La Kiếm hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì về năng lực Bộ Phàm. Chỉ có thể thông qua hình ảnh và video chiến đấu trên Tinh Võng mà suy đoán thực lực của cô ta.

    Mà kết quả suy đoán thì hiển nhiên là không chính xác.

    Chỉ riêng danh xưng đệ nhất bảng chiến đấu là có thể nhìn ra bên trong đoạn video kia bao hàm những tin tức đáng sợ nhường nào.

    Liêu Cương thầm cười khổ, La Kiếm đúng là một sửu nhi thích đi gây sự khắp nơi. Vừa mới đánh nhau với người của căn cứ Tinh Thần xong, đã lại gây sự với căn cứ Viêm Hoàng. Hắn vội vã lên tiếng hòa giải:

    “Các vị, mọi người đã chiếu cố bỏ công sức đến đây. Trước tiên hãy ăn một chút gì đi. Lần này các vị đường xa đến đây, tôi thay mặt tất cả mọi người trong căn cứ kính tất cả các vị một chén.”

    Nói xong hắn giơ một chén Mao Đài lên, ngửa đầu uống cạn.

    La Kiếm biết Liêu Cương cho mình một bậc thang để bước xuống, cũng bưng lên chén uống cạn.

    Không khí căng thẳng giằng co trở nên hòa hoãn mấy phần.

    “Lần này các vị đến đây, tôi vô cùng cảm tạ”

    Liêu Cương tươi cười, có cảm giác chưa từng phát sinh chuyện gì, hắn nói:

    “Đợi lát nữa mọi người hãy báo cáo quân số binh lính mang tới tiếp viện. Bởi vì chuyện này cần thông báo cho liên minh. Chờ sau khi chiến đấu kết thúc, nếu các vị đang ngồi với tôi may mắn sống sót. Căn cứ có thể bảo toàn, tôi sẽ làm một tấm bia anh hùng, ghi nhớ tên họ của mỗi một người lính mà các vị mang tới. Để danh tiếng bọn họ được lưu lại mãi mãi.”

    “Đương nhiên, nếu như không có người hi sinh là tốt nhất.”

    Liêu Cương giơ chén rượu lên, nói:

    “Mong rằng chúng ta có thể thắng lợi. Mong tất cả chúng ta tiếp tục sống sót. Cụng ly!”​
     
    keosanga, dawnle, thienta and 5 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 7
    Chương 318: Xâm lấn

    Dịch giả: Chu Cường
    Nguồn: bachngocsach.com



    Dịch giả: Chu Cường

    Liêu Cương uống xong, những người khác không thể không nể mặt hắn. Dù sao Liêu Cương cũng là thủ lĩnh một căn cứ, cho dù là thân phận địa vị hay bối phận tư lịch cũng cao hơn hẳn những người đang ngồi đây.

    Bộ Phàm không để ý tới La Kiếm nữa, cái gì nên nói thì đã nói, bây giờ tiếp tục nhiều lời cũng không có ý nghĩa gì.

    Lâm Thi Vũ thì hời hợt nhìn qua La Kiếm, không ra tay xuất thủ nữa, cũng không nói gì. Bời vì trong mắt cô, kẻ đó cuối cùng sẽ biến thành xác chết mà thôi. Không cần tốn nước miếng.

    “Cô không sao chứ?”

    Hắc Nguyệt tiến lên quan tâm hỏi Lâm Thi Vũ một câu.

    Lâm Thi Vũ khẽ lắc đầu nói:

    “Không có gì.”

    Vưu Tiềm và Lãnh Chân thì nhìn chằm chằm vào La Kiếm, nếu ban nãy đổi là bọn họ thì tuyệt đối sẽ không có khả năng phản ứng kịp. Bởi vì bọn họ không với Lâm Thi Vũ không cùng một cấp độ.

    La Kiếm cũng cảm giác được ánh mắt của mấy người Lâm Thi Vũ đang nhìn mình, hắn lạnh lùng liếc một cái, nhưng không thèm đề vào mắt. Bởi vì trong mắt hắn lúc này chỉ có ba vị siêu cấp chiến sĩ đến từ căn cứ Viêm Hoàng mà thôi. Ngay cả hai người Triệu Thuẫn và Tôn Vũ hắn cũng không thèm để vào mắt.

    Liêu Cương cũng cảm nhận được sát ý gợn sóng trên bàn tiệc, khẽ cười khổ, hắn chỉ hi vọng hai người kia sẽ biết chừng mực. Trong cuộc chiến kế tiếp không xảy ra ám đấu là tốt rồi.

    “Báo….”

    Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu khẩn cấp.

    Thân thể của Liêu Cương không tự chủ mà run lên, bàn tay đang cầm chén rượu xiết chặt lại. Lúc này từ bên ngoài truyền đến tin cấp báo, chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp. Hắn cố trấn an bản thân, bình tĩnh, nói:

    “Vào đi!”

    Từ bên ngoài phòng khách có một người đàn ông trung niên chạy nhanh vào, trên đầu vai mang quân hàm cấp bậc Trung tá. Gương mặt phong trần mệt mỏi, lấm tấm những vết máu khô. Ông ta thở dốc, cúi đầu chào:

    “Báo cáo thủ lĩnh, quái vật tiếp tục tấn công. Lần này số lượng còn nhiều hơn trước.”

    Rốp!

    Chén rượu trong tay Liêu Cương bị bóp vỡ nát, tuy hắn đã sớm dự liệu quái vật không thực sự rút lui, sẽ tiếp tục tấn công. Nhưng không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy, sắc mặt hắn trở nên thâm trầm. Ánh mắt xoay chuyển một hồi, lên tiếng nhắc nhở:

    “Ngươi lui xuống trước đi, bảo mọi người chuẩn bị nghênh chiến!”

    “Rõ!”

    Vị trung tá hô lên một tiếng xoay người chạy ra khỏi phòng khách.

    “Các vị!”

    Liêu Cương ngẩng đầu nhìn mấy người Bộ Phàm, La Kiếm, Triệu Thuẫn, sự tình đã đến hồi khẩn cấp, hắn không khách khí, nghiêm túc nói:

    “Thỉnh các vị ngay lập tức trở lại vị trí thống lĩnh. Triệu tập ở trước phòng chỉ huy, cùng chúng tôi hiệp đồng tác chiến. Ngoài ra, tôi sẽ báo cáo với liên minh để liên minh phái tham mưu trợ giúp chúng ta bày mưu tính kế.”

    Ánh mắt hắn đảo qua hai người Bộ Phàm và La Kiếm, trịnh trọng nói:

    “Chúng ta hãy hợp lực để tiêu diệt lũ quái vật!”

    “Được!”

    La Kiếm trả lời ngay, âm thanh sôi sục.

    Bộ Phàm trầm mặc không nói gì. Biểu hiện của thiếu nữ này lúc nào cũng bĩnh tĩnh.

    Triệu Thuẫn và Tôn Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vài phần lo lắng trong mắt nhau. Tuy bọn họ biết mình rất mạnh, đã giết không ít quái vật. Thế nhưng, ở đây số lượng quái vật rất nhiều, có thể tiêu diệt được cả một tòa căn cứ. Lực lượng cá nhân lúc này chỉ như muối bỏ biển mà thôi, trên chiến trường bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.

    Ai không sợ chết?

    Thế nhưng bọn họ không có biện pháp, bởi vì bọn họ tuân lệnh mà tới. Nhất định phải chiến đấu, bởi vì sau lưng bọn họ chính là thân nhân của mình, đã không còn đường lui nữa rồi!

    Vẻ mặt của Giang Đồng và Mễ Thanh thì lại dửng dưng, chuyện ra chiến trường đối với bọn họ nhiều như cơm bữa. Từ khi bị sắp xếp trở thành thành viên của Thập đại Chiến sĩ. Bọn họ mỗi ngày đều sinh hoạt trên chiến trường, cũng biết một ngày nào đó mình sẽ chết trên chiến trường. Chết trong miệng của quái vật chỉ là vấn để sớm hay muộn mà thôi. Thế nhưng, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác. Bọn họ được tạo ra chính là để bảo vệ Viêm Hoàng, bảo vệ nhân loại. Cuộc đời đã được định trước sẽ không có tự do.

    Còn Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ vui sướng và chờ mong. Bởi vì đây chính là mục đích của bọn họ, tôi luyện chiến đấu, trở nên mạnh mẽ hơn. Thời điểm thấy quái vật đang rút lui, bọn họ còn tưởng mình đã bỏ lỡ cơ hội, vì thế cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng không nghĩ tới quái vật lại một lần nữa tấn công, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng.

    Nếu như những người khác biết được suy nghĩ này của hai người bọn họ, phỏng chứng tất cả sẽ tức giận như điên.

    Vưu Tiềm và Lãnh Chân thì rụt cổ lại, nếu nói Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt mong muốn được chiến đấu. Thì hai người bọn họ chính là bị bắt buộc, không càm lòng đi ra chiến trường. Bản thân Vưu Tiềm không thích chiến đấu, thuộc về loại người có tính ỷ lại. Rất dễ thích ứng với cuộc sống an nhàn, không muốn phấn đấu. Hắn không muốn đi đến nơi này cùng với quái vật chém giết. Hơn nữa, chẳng may gặp nguy hiểm thì sao, đây chính là điều hắn không muốn nhất.

    Còn Lãnh Chân thì tính cách của nó vốn nhát gan, cảm giác sợ hãi với xác thối và quái vật đã ăn sâu vào trong tiềm thức. Vừa nhìn thấy chúng nó thì da đầu nó đã tê dại. Nếu là trước đây, nó chỉ biết dùng nước mắt làm nũng mẹ. Thế nhưng mẹ nó đã mất, hơn nữa trong hơn nửa năm sinh tồn trong hoang dã đã khiến cho nó biết cách tự lập và chịu đựng. Cho nên, cho dù nó rất sợ hãi, nhưng nó không dám làm trái ý của Lâm Siêu. Bời vì, người đàn ông này chính là người hắn tôn thờ nhất.

    Liêu Cương dẫn đầu mọi người đi ra khỏi phòng họp, những người khác đi sát theo phía sau.

    Bọn họ đi đến tường rào của phòng tuyến thứ hai.

    Phóng tầm mắt nhìn về phía trước.

    Bên ngoài phòng tuyến là đường phố, trên đường phố lúc này chất chồng rất nhiều thi thể của cả người và quái vật vẫn chưa được dọn dẹp. Máu đọng thành vũng ở trên đường, đủ cá bộ phận thân thể tay chân, nội tạng, cơ thể. Mùi huyết tinh tanh tưởi bốc lên nồng nặc.

    Bên ngoài cách đó 10 dặm, mọi người mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của lũ quái vật. Những tòa nhà cao tầng xung quanh đã bị sản phẳng trong đợt công kích thứ nhất. Xung quanh trở nên vô cùng trống trải, không có gì ngăn cản tầm mắt mọi người.

    Liêu Cương nhìn quái vật đông ngìn nghịt đang tiến tới, số lượng tương đương với đợt tần công đầu tiên. Nhưng lần này dường như còn khủng bố hơn. Thần sắc hắn bình tĩn, bởi vì lần này còn có mấy người Bộ Phàm, La Kiếm cùng với mấy người nữa. HIện nay tổng số binh lực cũng đã nhiều hơn. Hơn nữa, còn có siêu cấp chiến sĩ Bộ Phàm từ căn cứ Viêm Hoàng trấn thủ, tỷ lệ chiến thắng rất lớn. Chỉ là sẽ khó tránh khỏi có nhiều binh sĩ hi sinh mà thôi.

    May là, sau khí chiến đấu kết thúc. Thi thể quái vật sẽ trở thành một khoảng lợi nhuận rất lớn.

    Liêu Cương thu hồi ánh mắt, quay sang hai người Bộ Phàm và La Kiếm nói:

    “Bộ tiểu thư, các người mang quân đi trấn thủ Đông Môn. La phó đoàn trường mang người đi trấn thủ Tây Môn. Những người còn lại trong căn cứ của tôi sẽ trấn thủ cửa chính. Hai vị tướng quân Triệu Thuẩn, Tôn Vũ và quân đội của căn cứ Tinh Thần sẽ phụ trách Bắc Môn. Các vị thấy thế nào?”

    “Không thành vấn đề.”

    La Kiếm nhanh chóng đáp ứng, độc thủ một cửa chính là hợp tâm ý của hắn. Hắn rất lo sợ sẽ bị căn cứ khác đoạt mất công lao.

    Tôn Vũ và Triệu Thuẫn đồng dạng cũng biểu hiện tự tin.

    Lâm Thi Vũ thoáng sửng sốt một cái, liền nói:

    “Liêu thủ lĩnh, chúng tôi không mang theo quân đội.”​
     
    keosanga, thienta, hpbuidat and 4 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 7
    Chương 319: Lạnh nhạt

    Dịch giả: Chu Cường
    Nguồn: bachngocsach.com



    Dịch giả: Chu Cường

    Liêu Cương ngẩn ngơ nói:

    “Không mang quân đội tới. Ý của ngươi là…”

    “Căn cứ Tinh Thần đến tiếp viện chỉ có bốn người chúng tôi mà thôi.”

    Lâm Thi Vũ thản nhiêu trả lời, không có cảm giác ngượng ngùng hay xấu hổ gì cả.

    Đám người Bộ Phàm, La Kiếm, Triệu Thuẫn đang quan sát đàn quái ở phía xa cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn tiểu cô nương mới 7, 8 tuối này. Nếu như không phải là người trấn định thì bọn họ cứ nghĩ là thính giác mình có vấn đề.

    “Ngươi, ngươi nói gì, căn cứ Tinh Thần chỉ phái bốn người các ngươi đến tiếp viện?”

    Tôn Vũ đứng bên cạnh Triệu Thuẫn líu lưỡi, trợn mắt nói.

    Lâm Thi Vũ đã sớm dự liệu được phản ứng của bọn họ, bình tĩnh nói:

    “Thủ lĩnh của chúng tôi đã nói, binh không tính nhiều mà ở chỗ tinh. Lát nữa, bốn người chúng tôi sẽ hộ trợ Liêu thủ lĩnh chống đỡ chính diện đẩy lùi tấn công của đàn quái vật.”

    Bộ Phàm dùng ánh mắt có hàm ý sâu xa nhìn Lâm Thi Vũ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía chiến trường xa xa trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.

    Hai người Triệu Thuẫn và Tôn Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ. Vốn bọn họ rất hảo cảm với căn cứ Tinh Thần, thế nhưng không nghĩ tới đó lại là một căn cứ thật âm hiểm. Chỉ phái bốn người tới, tranh thu lấy danh tiếng. Điều này quả thật vô cùng vô sỉ!”

    La Kiếm cười khẩy một tiếng, nói:

    “Suýt nữa thì dọa được ta, ta còn tưởng các ngươi phái bao nhiêu người tới chứ. Không ngờ chỉ là bốn kẻ mao đầu tiểu tử. Chẳng lẽ bốn kẻ các ngươi tương đương với 1 vạn bĩnh sĩ hay sao? Chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng mặt dày đòi đi tiếp viện?”

    Sắc mặt Liêu Cương vô cùng khó coi, nói đến gấp hắn còn gấp hơn La Kiếm vạn lần. Loại người tranh thủ tìm kiếm danh tiếng là hắn căm ghét nhất. Nhưng dù sao hắn cũng là người từng trải, đã từng đứng trong hàng ngũ cấp cao trong quân đôi. Nhiều năm đóng quân ở biên giới, đã sớm quen với việc bị người khác lừa gạt. Lúc này cố nén lửa giận, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nói:

    “Nếu như có thể chiến thắng, mấy người thay tôi cảm tạ Lâm thủ lĩnh. Ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ!”

    Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm khẽ nhíu mày, bọn họ tự nhiên cũng biết được sự phẫn nộ thể hiện trong lời nói của Liêu Cương. Vưu Tiềm là người nóng náy, vừa muốn mở miệng, thì bị Lâm Thi Vũ giành trước một bước, bình tĩnh nói:

    “Đợi lát nữa, chúng tôi nguyện ý xông ra ngoài chiến tuyến. Toàn lực bảo vệ căn cứ Long Chiến sĩ!”

    “Không cần.”

    Trên mặt Liêu Cương lúc này không còn sự nhiệt tình như trước nữa, hắn lạnh lùng nói:

    “Việc này không phải trò đùa, cả một chiến trường rộng lớn đến như vậy, không phải chỉ dựa vào sức mấy người là có thể giải quyết được. Các người từ xa mà đến, có lẽ đều là cao tầng của căn cứ Tinh Thần, cứ lưu lại bên trong căn cứ. Vạn nhất chúng ta thất bại, các ngươi có thể rút lui đầu tiên.”

    La Kiếm khẽ cười, nói:

    “Đúng vậy, nhân số các ngươi ít như vậy, nếu tổn thất thật là đáng tiếc.”

    Lâm Thi Vũ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nói:

    “Sự kiên trì của ta có hạn, nếu ngươi vẫn cố tình khiêu khích. Chờ sau khi chiến đấu kết thúc, nếu ngươi vẫn có thể sống sót. Ta sẽ cho ngươi vùi thân vào trong mảnh đất này!”

    La Kiếm híp mắt lại, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh nói:

    “Thật không, hiện tại ta rất muốn biết. Người làm thế nào có thể khiến ta vùi thây xuống mảnh đất này!”

    Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn, trong con ngươi lóe lên một tia lửa điện, đôi mắt thành một màu tím nhạt.

    Đúng lúc này, Bộ Phàm đột nhiên quay đầu, ánh mắt tập trung vào người La Kiếm, âm thanh lạnh lùng:

    “Chiến đấu sắp tới. Ta không muốn nhìn thấy nội bộ phát sinh chém giết.”

    Sắc mặt La Kiếm hơi đổi, không nghĩ tới Bộ Phàm cố tình không lưu lại cho mình chút mặt mũi nào. Trong lòng âm thầm ghi nhớ lần nhục nhã này. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thi Vũ một cái, lập tức quay đầu, áp chế luồng năng lượng tế bào trong cơ thể đang chực bùng phát.

    “Tiểu Phúc, mang bốn vị khách quý của căn cứ Tinh Thần đến phòng nghỉ.”

    Liêu Cương ra lệnh cho nữ trợ lý trẻ một tiếng, rồi lập tức quay sang thảo luận với mấy người Bộ Phàm, La Kiếm:

    “Các vị, trước tiên chúng ta hãy đến phòng chỉ huy chiến đấu, đợi đến khi chiến đấu bắt đầu.”

    “Được!”

    Đám người Bộ Phàm, La Kiếm gật đầu nói.

    Lâm Thi Vũ khẽ nhíu mày, tuy rằng cô đã dự liệu chuyện gì sẽ phát sinh. Thế nhưng không nghĩ tới lại trực tiếp bị giam lỏng. Liêu Cương cho rằng bọn họ đến đây là muốn tranh thủ danh tiếng, cho nên không dự định cho bọn họ được tham gia chiến đấu. Cho dù kết quả thắng hay là thua, bọn họ cũng sẽ chẳng liên quan gì.

    “Cái tên La tiểu tử này, nếu không phải vì đại chiến sắp tới, tôi rất muốn xé rách cái miệng của hắn ra.”

    Vưu Tiềm tức giận nói.

    Hắc Nguyệt lạnh nhạt nói:

    “Người này nhìn thì có vẻ kiêu ngạo, nhưng thực ra là kẻ mưu đò. Không nên để hắn làm tức giận, nếu như vừa rồi chúng ta động thủ không chỉ khiến làm xấu mặt căn cứ mà còn bị trục xuất ra khỏi đây. Đến lúc đó sẽ trở mặt với căn cứ Long Chiến sĩ, tuy rằng căn cứ này chúng ta không coi ra gì, nhưng gây thù chuốc oán quá nhiều, chung quy không phải là điều gì tốt.”

    Lâm Thi Vũ quay đầu nhìn thú triều đang tiến đến, bên trong mây mù mơ hồ xuất hiện một vài bóng hình khổng lồ. Giống như những ngọn núi khổng lổ ẩn khuất trong mây, trên mặt Lâm Thi Vũ lộ ra vẻ ngưng trọng, thấp giọng nói:

    “Lần này sẽ xuất hiện một số kẻ khó lường…”

    Lúc này, nữ trợ lý trẻ của Liêu Cương đã đi đến trước mặt mấy người Lâm Thi Vũ, lạnh nhạt nói:

    “Mấy vị xin mời đi theo tôi.”

    Lâm Thi Vũ không thèm để ý đến cô ta, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm về phía bầy thú, nói:

    “Chúng tôi muốn đứng ở đây, sẽ không gây trở ngại cho mọi người.”

    Nữ trợ lý trẻ nhường mày, lên giọng:

    “Mời mấy vị phối hợp với tôi.”

    Vưu Tiềm nghiêng đầu nhìn cô ta nói:

    “Cô nàng, chúng tôi dù sao cũng là người đến đây tiếp viện. Ở đây nhiều chỗ để ngồi như vậy, cũng sẽ không gây trở ngại gì cho các người.”

    “Đây là Liêu thủ linh phân phó. Mong các vị không nên gây khó dễ cho tôi.”

    Nữ trợ lý trẻ lạnh nhạt nói.

    Lâm Thi Vũ thu hồi ánh mắt, lạnh đạm nhìn cô ta một cái, rồi nói:

    “Vậy thì dẫn đường.”

    ……………

    Bên ngoài phòng tuyến thứ nhất của căn cứ Long Chiến sĩ.

    Đàn thú như một cơn thủy triều màu đen ầm ầm cuốn tới, nhanh chóng quét sách tất cả những chướng ngại vật trên đường. Tạo nên âm thanh rầm rập. Phòng tuyến thứ nhất lúc này trở nên đổ nát, tường thành đã sập.

    Rầm rầm!

    Những tiếng bước chân nặng nề kinh thiện động địa, giống như Cự thú đạp đất mà đi. Từ trong làn mây mù xuất hiện một cái đầu Trâu khổng lồ màu đen chui ra, há miệng gầm rống. Cái đầu Trâu này mọc đầy lông, một nửa gương mặt của nó nổi chằng chịt gân xanh. Vô cùng kinh khủng.

    “Cô, cô lỗ cô mu.”

    Tiếng bò rống có nghĩa là:

    “Ăn, ăn thịt bọn chúng!”

    Thân hình của nó hiện ra từ trong mây mù, lúc này đang đứng thẳng có chiều cao gần 30 mét. Da thịt trên người nó có màu tím, bộ lông cũng màu tím nhạt, các bộ phận trên thân thể nó bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Trên thân nó mọc ra bốn cánh tay dài như tay vượn. Hai cánh tay đột biến không phải mọc ra từ nách mà mọc ra ở phía sau lưng. Cánh tay sau lưng nó cầm một thanh rìu đá dài 10 mét có tạo hình cổ xưa. Nếu như Lâm Siêu có ở đây, hắn sẽ phát hiện ra đó là một vật phẩm ở bên trong di tích Titan.​
     
    keosanga, thienta, muthanhnam and 3 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 7
    Chương 320: Chiến trường phía Bắc

    Dịch giả: Chu Cường
    Nguồn: bachngocsach.com



    Dịch giả: Chu Cường

    Grào!

    Quái vật đầu Trâu khổng lồ có bộ lông màu tím ngẩng đầu lên trời gầm rống, có vô số những quái vật biến dị lao rầm rập bên dưới hai chân của nó. Có con rết dài chừng một mét, có sinh vật nửa người nửa mèo, có quái vật bò lồm ngồm trên mặt đất….Đủ các loại quái vật biến dị nhiều không kể xiết. Tất cả bọn chúng chen chúc lao tới phòng tuyến thứ hai.

    Mùi máu tanh tưởi nồng nặng phả thẳng về phía căn cứ.

    Bên ngoài bức tường thành đã bị máu nhuộm đỏ. Phía trên tường thành từ lâu đã được sắp xếp đầy đủ các súng máy, pháo cối, tên lửa vác vai, súng laser hạng nặng. Những thứ này đều là vũ khí quân sự, mặc dù không có cách nào gây thương tổn cho quái vật loại hình A. Thế nhưng, đối với quái vật thông thường và xác thối vẫn gây ra sát thương mạnh mẽ. Có thể bắn nát xuyên thủng cơ thể bọn chúng.

    Ầm ầm!

    Từ phía sau phòng tuyến thứ hai có mấy chục chiếc xe tank và xe bọc thép, trên xe được lặp đặt bệ phóng tên lửa. Toàn bộ khai hỏa bắn về phía lũ quái vật đang xông tới. Những quả tên lửa bay theo đường vòng cung, chuẩn xác rơi vào trong chiến trường, tạo thành thương vong rất lớn cho lũ quái vật.

    Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã trở nên vô cùng khốc liệt.

    Máu thịt, tiếng hò hét tấn công, tiếng đạn bắn, tiếng gào thét trong đau đớn, tiếng quái vật gầm rống, tất cả những âm thanh đan xen vào với nhau. Tất cả mọi người như phát điên điều khiển súng máy điên cuồng bắn giết. Bắn thẳng về lũ quái vật đang lao qua khu vực bãi mìn. Những viên đạn xoay tròn lao đi vun vút xuyên qua cơ thể lũ quái vật. Phá vỡ lớp ráp xác cứng rắn bảo vệ bên ngoài, từng mảng máu thịt bắn tung tóe, xương cốt gẫy vụn.

    Đàn thú triều như những cơn sóng màu đen không lao tới với khí thế long trời lở đất. Lớp này bị thương, bị giết chết thì lớp khác lại lao lên, không sợ hãi đâm đầu vào trong lửa đạn. Có con dựa vào thân thể mạnh mẽ cứng rắn cố gắng lên lên tường rào, thế nhưng lại bị vô số những viên đạn đánh bật xuống. Thân thể của nó như những hạt cát rất nhanh chìm xuống đáy biến, thân xác bị những con quái vật lao lên dẫm đạp xuống bên dưới. Khắp nơi máu chảy thành sông.

    Có một vài quái vật biến dị leo được lên phía trên tường thành nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị đánh bay xuống dưới. Có con thằn lằn biến dị trước khi chết dùng cái lưỡi ra cuốn lấy khẩu súng máy kéo xuống dưới.

    Cuộc chiến thiêu đốt sinh mệnh của tất cả sinh vật, một số lượng lớn quái vật biến dị từ vong. Nhưng bọn chúng vần không ngừng lao tới cuồn cuộn. Trên đường phố chất chồng vô số xác chết của quái vật biến dị, độ cao dần tăng lên, thậm chí gần một phần ba độ cao của tường rào. Mà thương vong của binh sĩ cũng dần tăng lên, bởi vì trong số những quái vật biến dị có những con có sức bật kinh người. Có thể trực tiếp nhảy lên phía trên tường rào, gây ra những cơn hỗn loạn không nhỏ. Chỉ khi cận vệ binh đoàn xuất thủ mới có thể giết chết được chúng nó.

    Thế nhưng, quái vật biến dị thực sự quá nhiều, bọn chúng lại điên cuồng không sợ chết, khát máu như mạng. Con này ngã xuống, con sau lại lao lên, tìm mọi cách lao về phía phòng tuyến. Trên phòng tuyến nhanh chóng rơi vào hỗn chiến.

    ………………

    Phòng chỉ huy chiến trường.

    Đám người Liêu Cương, Bộ Phàm, La Kiếm tụ tập ở một chỗ, bên trong phòng họp còn có 7, 8 vị tham mưu trưởng. Đại đa số bọn họ đã từng giữ chức tham mưu trưởng trong quân đội, có rất nhiều kinh nghiệm tác chiến.

    Trên bàn tác chiến là một màn hình lớn treo lơ lửng, trên màn hình đó là bản đồ không gian ba chiều của toàn bộ căn cứ Long Chiến sĩ. Bản đồ này được tạo thành do thiết bị do thám từ trên cao chụp lại toàn bộ chiến trường, trải qua quá trình xử lý, tạo thành bản đồ ba chiều. Trên bản đồ có rất nhiều chấm đỏ và chấm màu xanh, đại biểu cho quái vật biến dị và nhân loại.

    “Số lượng quái vật rất nhiều.”

    Sắc mặt Liêu Cương thâm trầm, được binh lực của Bộ Phàm và La Kiếm tiếp viện cho nên hắn rất tự tin. Thế nhưng xem ra, tinh huống lại trái ngược hoàn toàn. Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã diễn ra vô cùng thảm liệt, lũ quái vật biến dị giống như ăn phải thuốc kích thích vậy. Sức tấn công của chúng mãnh liệt hơn so với lần đầu. Hỏa lực từ phòng tuyến thứ hai cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản sự tấn công của đàn thú biến dị được một lúc mà thôi. Chẳng mấy chốc, đàn thú sẽ đột phá lao vào bên trong căn cứ.

    Một khi nhân loại để quái vật tiến lại gần, chỉ sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị táng thân trong miệng thú. Rất ít binh sĩ lựa chọn phương pháp cận chiến áp sát tiêu diệt quái vật. Nếu có vũ khí nóng, đại đa số bọn mọi người sẽ lựa chọn vũ khí nóng.

    Đây là quán tính trong suy nghĩ của tất cả mọi người, cũng là lựa chọn ổn thỏa nhất bởi vì đó là phương án tác chiến an toàn.

    “Tại sao lại có thể như thế được.”

    Một người đàn ông trung niên mang quân hàm đại tướng có râu quai nón lên tiếng:

    “Đợt tấn công đầu tiên bọn chúng đâu có hung mãnh như vậy. Lần này lại như phát điên toàn bộ. Hơn nữa lúc trước đã giết được rất nhiều quái vật, nhưng không ngờ bây giờ số lượng của bọn chúng lại nhiều hơn trước. Xung quanh căn cứ đều tụ tập rất nhiều quái vật.”

    “Chuyện này đúng là có âm mưu.”

    Một vị tham mưu trưởng lớn tuổi lên tiếng.

    “Thủ lĩnh, tôi kiến nghị dùng pháo cao xạ bắn giết những con chim biến dị, sau đó điều hệ thống do thám tiền hành chụp ảnh từ trên cao, quan sát hậu phương của đàn thú. Để có thể phán đoán được số lượng đàn thú, như thế chúng ta mới có được phương án tác chiến phù hợp.”

    Một vị tham mưu trưởng khác trầm giọng nói.

    “Không sai, nếu biết rõ số lượng, chúng ta sẽ có khả năng chống lại!”

    Một vị tham mưu trưởng khác lên tiếng phụ họa.

    Liêu Cương khẽ gật đầu nói:

    “Cứ như vậy đi, cử người đi thông báo. Mặt khác, gọi Tiểu Phúc đến đây. Đem thông tin cuộc chiến báo lại cho liên minh. Xem bọn họ có kế hoạch tác chiến cụ thể nào không?”

    “Rõ!”

    “Thủ lĩnh, phòng tuyến ở cổng phía Bắc sắp không thể chống đỡ được nữa rồi.”

    Một viên sĩ quan có nhiệm vụ theo dõi cuộc chiến vội vàng báo cáo.

    Liêu Cương nhìn qua màn hình, ở phóng tuyến phía Bắc những điểm màu xanh và điểm màu đỏ đan xen lẫn nhau. Trong đó những điểm màu đỏ chiếm đa số, trong lòng hắn trầm xuống. Nếu phía Bắc gặp nguy hiểm sẽ tạo áp lực cho những phương khác. Mà quân số của Triệu Thuẫn và Tôn Vũ mang tới, chưa đến 1 vạn người. Chưa bằng một nửa số binh lính của Bộ Phàm và La Kiếm. Hơn nữa, ngay cả trang bị cũng kém xa.

    Người được phái đi tiếp viện đương nhiên đã có sự giác ngộ vấn đề sinh tử. Cho nên những binh lính được phái tới cũng chưa chắc là binh lính tinh anh.

    Trong lúc nguy cấp chỉ có thể dựa vào chính mình, còn nếu trông cậy vào người khác, kết quả cuối cùng vẫn sẽ là mất mát mà thôi.

    Hắn không có trách Triệu Thuẫn và Tôn Vũ, có người tới tiếp viện là tốt rồi. Ở thời đại này quái vật biến dị xuất hiện khắp toàn cầu. Dù hắn biết là không có cách nào có thể toàn tính mạng của tất cả mọi người. Chỉ là, có điểm không cam lòng.

    “Đều là do căn cứ Tinh Thần gian trá.”

    La Kiếm hừ lạnh một cái, nói:

    “Nếu như bọn họ phái quân đội tới, chỉ cần 3 nghìn người thôi, cục diễn cũng đã không nguy cấp đến thế này.”

    Triệu Thuẫn và Tôn Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, bàn tay siết chặt lại, trong lòng quặn đau. Nghe La Kiếm nói thế, tuy biết hắn muốn chĩa mũi nhọn vào căn cứ Tinh Thần. Thế nhưng nghĩ tới chuyện căn cứ Tinh Thần đã làm, bọn họ cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

    Giang Đồng khẽ nhíu mày nói:

    “La Phó đoàn trưởng. Nhân số của căn cứ Tinh Thần mới chưa tới 1 vạn, phái 3000 quân tới đấy, tương đương với một phần ba binh lực. Chẳng lẽ căn cứ của cậu lại phái quân tiếp viện bằng một phần ba tổng số quân số trong căn cứ?​
     
    keosanga, thienta, hpbuidat and 4 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 7
    Chương 321: Bộ Phàm vs loại hình A

    Dịch giả: Chu Cường
    Nguồn: bachngocsach.com



    Dịch giả: Chu Cường

    “Chúng tôi đường xá xa xôi, mang theo quá nhiều binh lính dễ gây chú ý cho loại hình biến dị có kích thước lớn. Có thể mang đến hai sư đoàn ưu tú như vậy đã là sự cố gắng rất lớn của chúng tôi.”

    La Kiếm cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

    “Thủ lĩnh căn cứ Tinh Thần chỉ phái bốn người tới. Đây thực sự là một việc không công bằng. Hắn là kẻ tiểu nhân, ngụy quân tử, sống giả dối.”

    Giang Đồng hừ nhẹ một tiếng nói:

    “Căn cứ Tinh Thần chỉ phái bốn người tới, đương nhiên là có dụng ý. Tôi tin tưởng thủ lĩnh căn cứ Tinh Thần tuyệt đối không phải là kẻ ngụy quân tử.”

    “Dụng ý?”

    La Kiếm cười nhạo đáp:

    “Tôi đương nhiên biết dụng ý của hắn. Đơn giản chính là một kẻ ham danh tiếng, muốn được nổi danh trong liên mình.”

    Tâm tinh Liêu Cương đang buồn bực, lên tiếng ngắt lời:

    “Lúc này nói những lời đấy đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hai vị trước hết hãy suy nghĩ làm thế nào để có thể đẩy lùi thú triều. Nếu không, sẽ có rất nhiều người sẽ bỏ mạng trong cuộc chiến này.”

    “Không sai!”

    Triệu Thuẫn vội vàng lên tiếng nói:

    “Liêu thủ lĩnh, bên trong căn cứ còn có vũ khí nào không. Nếu chỉ dựa vào vũ khí hạng nặng cùng với xe tank, cũng khó có thể ngăn cản quái vật tấn công phòng tuyến phía Bắc. Những sinh vật biến dị này dường như nhận biết được sức phòng thủ ở phòng tuyến phía Bắc là yếu nhất. Cho nên số lượng quái vật tập trung về phía đó ngày càng nhiều. Dựa vào binh lực ở bên đó, có lẽ sẽ không chống cự được bao lâu nữa.”

    Liêu Cương nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lập lòe bất định. Một lát sau, hắn cắn răng nói:

    “Lão Tả, ông thông báo cho tiến sĩ Thu. Bảo họ đưa virus Lạc Toan G729, mới nghiên cứu được ra chiến trường phía Bắc. Hãy chuẩn bị thật kỹ, nhớ kỹ mục tiêu phải cách xa căn cứ một chút.”

    “Rõ!”

    Lão Tà nghe lệnh liền lui ra.

    Mễ Thanh hiếu kỳ lên tiếng nói:

    “Virus Lạc Toan G729 là gì?”

    “Đây chính là vũ khí sinh hóa mà căn cứ mới nghiên cứu chế tạo ra. Nó có tính ăn mòn rất mạnh. Chỉ cần một giọt là có thể ăn mòn được tấm thép dày. Trải qua thí nghiệm, chỉ cần 10 giây là có thể ăn mòn phần lớn các chất liệu kim loại khác nhau. Nếu chất liệu đó là đá, bạc và huyết nhục thì tốc độ ăn mòn còn nhanh hơn.”

    Liêu Cương nhìn Mễ Thanh giải thích.

    Đám người Triệu Thuẫn, La Kiếm, Tôn Vũ đều vô cùng kinh ngạc nói:

    “Nếu có vũ khí sinh hóa mạnh đến thế, tại sao Liêu thủ lĩnh không mang ra sớm một chút?”

    Liêu Cương cười khổ nói:

    “Thứ này căn cứ chúng tôi mới nghiên cứu không lâu, còn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Ngoài tác dụng ăn mòn ra nó còn có một đặc tính khác chính là những chất liệu nào nó không ăn mòn được thì sẽ cường hóa vật chất đó!”

    “Cường hóa?”

    Thần sắc Bộ Phàm hơi động, quay đầu nhìn Liêu Cương.

    Dường như cảm giác được ánh mắt Bộ Phàm đang nhìn mình. Liêu Cương khẽ gật đầu một cái, nói:

    “Trong một lần thử nghiệm, có một tấm thép bị virus ăn mòn gần hết, chỉ còn lại một lớp thép mỏng. Thế nhưng, mức độ cứng rắn của lớp thép mỏng đó lại gấp hai đến ba lần những tấm thép cùng chất liệu. Khả năng cường hóa còn có tác dụng với cả chất liệu đá, máu thịt. Tất cả những thứ đó đều đươc cường hóa trở nên vô cùng cứng rắn. Nhưng cũng có lúc xảy ra hiện tượng kết cấu phân tử bị tan ra, phát sinh những biến hóa không thể nào dự đoán được.”

    “Nếu nói như vậy, đây là một loại vũ khí sinh hóa không có cách nào không chế.”

    Giọng La Kiếm ngạc nhiên nói.

    Liêu Cương khẽ gật đầu, thở dài nói:

    “Chuyện đã đến lúc này, chỉ có thể cố gắng đánh một trận, được ăn cả ngã về không. Hi vọng ông Trời còn có lòng từ bi, sẽ đừng về phía bên chúng ta!”

    Mọi người đều trở nên yên lặng.

    Ở thời đại trước đây, trên chiến trường rất ít khi xuất hiện vũ khí sinh hóa. Chỉ trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai, phát xít Đức nghiên cứu thí nghiệm sinh hóa để mong muốn thay đổi kết quả cuộc chiến.

    Vũ khí sinh hóa không có sự ổn định cao. Trên chiến trường dễ xuất hiện tình huống không thể nào khống chế được. Thậm chí còn gây tổn hại cho binh lính của chính mình. Có điều loại vũ khí sinh hóa này đều là loại thông thường có thể dễ dàng điều chế thuốc giải độc. Không đến mức xảy ra tình trạng vác đá đập vào chân mình.

    “Thủ lĩnh.”

    Viên sĩ quan có nhiệm vụ quan sát tình hình chiến trường vội vàng thông báo:

    “Thông qua kiểm tra đo lường, những con quái vật có thể hình lớn dường như bắt đầu tiến về căn cứ. Dường chúng nó như bắt đầu tấn công.”

    Liêu Cương biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn vào màn hình. Chỉ thấy bồn bề bên ngoài căn cứ xuất hiện những chấm màu đỏ rất lớn. Những chấm màu đỏ đó tản ra những quầng sáng máu đỏ đang chậm rãi di chuyển đến gần.

    Ánh mắt Bộ Phàm khẽ động, thấp giọng nói:

    “Bọn chúng là?”

    Liêu Cương nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Bộ Phàm, trong lòng có cảm giác hít thở không thông. Áp lực dần tăng lên, chậm rãi nói:

    “Những con quái vật này chính là thủ lĩnh. Thông qua phân tích sức chiến đấu, đây chắc chắn là quái vật loại hình A. Hơn nữa, còn là những con có thực lực cực kỳ cường đại. Cho dù là tên lửa đạn đạo cũng không thể khiến chúng nó bị trọng thương. Thậm chí chúng nó còn có thể né tránh được đạn bắn tới. Đồng thời tốc độ khôi phục tế bào cực kỳ kinh khủng. Chất phóng xạ từ bom nguyên tử còn giúp chúng tiến hóa, xuất hiện những tình trạng không thể nào phán đoán.”

    “Loại hình A!”

    Mí mắt đám người La Kiếm, Triệu Thuẫn không khỏi nhảy lên.

    Trải qua những số liệu tính toán trên Tinh Võng, quái vật loại hình A chính là cự đầu. Cho dù bị mấy chục chiếc xe tank cùng tấn công cũng chưa chắc có thể làm nó bị thương. Bời vì tốc độ di chuyển, năng lực khôi phục tế bào, thị giác, cùng với năng lực đặc thù của nó. Nếu tập trung lại cùng một chỗ sẽ dễ dàng nuốt gọn cả một sư đoàn!

    “Bốn con ở phía kia giao cho tôi.”

    Bộ Phàm bước lên trước một bước, thân thể nhỏ nhắn mềm mại cân đối lúc này dường như biến thành một vị Võ Thần cao lớn, mạnh mẽ. Phong thái thong dong bình tĩnh, thấy chết không sợ.

    Trái tim mấy người La Kiếm, Triệu Thuẫn, Tôn Vũ nhảy thót lên.

    Đây chính là quái vật loại hình A đấy, hơn nữa còn có 4 con. Cần phải có dũng khí mạnh mẽ đến mức nào?

    Liêu Cương ngẩn người ra, tuy rằng hắn hi vọng Bộ Phàm có thể xuất thủ hỗ trợ kiềm chế lũ quái vật một chút. Nhưng không nghờ, thiếu nữ lạnh lùng này lại có trái tim nhiệt huyết đến như vậy. Trong lòng hắn vô cùng cảm động, nói:

    “Một mình cô có sao không?”

    Bộ Phàm không có trả lời hắn mày quay sang nói với Giang Đồng và Mễ Thanh:

    “Hai người phụ trách hai con ở hướng Đông.”

    “Đúng là đến sợ vì cô.”

    Giang Đồng nhún vai nói:

    “Chính cô cũng phải chú ý. Nếu cần giúp đỡ, hãy bảo chúng tôi một tiếng. Vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế cô, cho nên đừng tùy tiện mà hi sinh. Hơn nữa, tôi với cô đã có ước định, sau lần tiếp viện này sẽ quay trở lại căn cứ tôi sẽ mời cô ăn mỳ xào.”

    Bộ Phàm lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng ly khai khỏi phòng chỉ huy

    .

    Giang Đồng nhún vai, quay sang nói với Liêu Cương:

    “Chúng tôi đi đây.”

    Nói xong hắn cũng xoay người rời đi, tư thế rất thản nhiên. Khiến cho mọi người có cảm giác không phải hắn đang đi ra chiến trường mà đi gặp gỡ bạn bè.

    Mã Thanh chỉ cười không nói đi sát phía sau.

    Liêu Cương kinh ngạc nhìn bóng họ rời đi, từ bóng dáng bọn họ mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ ‘Đại nghĩa’.

    Ba người La Kiếm, Triệu Thuẫn, Tôn Vũ cũng thấy sững sờ, trong lòng bọn họ vần đang suy tư nếu cuộc chiến thất bại làm thế nào để rút lui. Thế nhưng, bọn họ không nghờ ba người Bộ Phàm lại dùng phong thái điềm nhiên không sợ hãi gia nhập chiến trường.

    “Bọn họ…”

    Cổ họng Triệu Thuẫn nghẹn lại, trong lồng ngực dường như có gì đó chặn lại, không nói nên lời. Trong người hắn bỗng nhiên tuôn trào một cỗ nhiệt huyết. Muốn mở miệng thỉnh cầu Liêu Cương cho xuất chiến. Nhưng cuối cùng lại bị lý trí áp xuống.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)