HOT  Linh Dị  Mạt Thế Trùng Khải Mạt Thế - Chương 501 (Free 367) - Cổ Hi

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 2 - Chương 25: Con quỷ nhỏ!


    Nguồn: Bachngocsach








    "Rống!"


    Từ trong rãnh nước dơ bẩn nổi lên một cái bọc nước lớn, sau khi nước chảy xuống hết lộ ra một cái miệng lớn đầy răng nanh bén nhọn dính đầy máu tươi, hơi thở tanh hôi từ trong đó tỏa ra làm cả bọn mê muội một hồi.


    Khoảng cách gần rãnh nước nhất là gã đàn ông cường tráng vác súng máy, cánh tay to lớn vạm vỡ của gã lập tức bị cái miệng con quái vật táp trúng, gã biến sắc, gầm nhẹ nói:

    "Phòng ngự!"


    Cơ bắp trên cánh tay gã đột nhiên phình ra, gân xanh nhô lên như những con rồng nhỏ, cánh tay phồng to đỏ thẫm nóng hổi như bị ứ máu, bốc hơi nóng ngùn ngụt.


    Một cảnh tượng làm cho người khác phải kinh ngạc.


    Cánh tay của gã bị cái miệng to lớn dị thường có thể cắn thủng cả sắt thép cắn mạnh vậy mà không đứt, hàm răng sắc nhọn chỉ có thể xuyên qua lớp da bên ngoài, sau đó bị cơ bắp cứng như thép giữ chặt, không thể vào sâu hơn được nữa.


    Lúc này, năm người mới nhìn rõ hình dạng con quái vật này, chỉ thấy toàn thân nó bao trùm bởi lân giáp nhỏ như ngón tay, thuộc về loài bò sát, đầu như cá sấu, trên sống lưng có vây cá rất dài, tròng mắt màu xanh biếc tràn ngập vẻ hung tàn khát máu.


    Đoàng!


    Họng súng trong tay Triệu Băng Băng bốc khói, đầu con quái vật đang cắn tay gã đàn ông cường tráng nổ tung, thân thể mềm oạt từ từ rơi xuống, lúc sắp rơi xuống nước bị gã nhanh tay bắt được.


    "Anh không sao chứ?"

    Thanh niên áo đỏ vội hỏi.


    Gã lắc đầu, cánh tay đã khôi phục về hình dạng cũ, chỉ để lại hai hàng vết thương không ngừng rỉ máu.


    Triệu Băng Băng đẩy kính mắt đi tới, trong mắt lóe lên tia sáng màu xanh lam, tỉnh táo nói:

    " Nhược điểm con quái vật này là đầu, trái tim và vây cá trên lưng. Cường độ cơ bắp và xương cốt của nó gấp hai lần nhân loại, lực cắn của hai hàm lên tới một tấn, trên răng của nó còn chứa độc tố, nếu không nhanh chóng khử trùng, sau một tiếng đồng hồ nữa cánh tay này sẽ sưng to như bắp đùi của anh đó."


    Sau khi nghe nàng nói toàn bộ thông tin về con quái vật, gã tiện tay ném nó qua một bên, nói thầm:

    "Con bà nó, may mắn là năng lực đặc thù của lão tử có thể trong nháy mắt tăng cường gấp đôi cường độ thân thể, nếu đổi lại là các ngươi, chỉ sợ cánh tay này đã sớm bị cắn đứt rồi."


    Triệu Băng Băng lạnh lùng nói:

    "Nếu đổi lại là bọn tôi, căn bản sẽ không đứng gần rãnh nước như vậy."


    Gã giật mình, xấu hổ sờ sờ đầu.


    Hai anh em song sinh lấy một ít thuốc khử trùng từ trong ba lô ra đưa cho Triệu Băng Băng, nàng nhận lấy rồi nhanh chóng khử trùng, sau đó mới băng lại vết thương cho gã.


    "Xuất sư bất lợi a, còn chưa bắt đầu đã bị thương."

    Gã nói lầm bầm.


    Triệu Băng Băng vỗ vỗ cánh tay vừa băng bó xong, hồn nhiên không để ý bộ dạng đau đến nhe răng trợn mắt của gã, đạm mạc nói:

    "Đây mới là một con quái vật ở tầng dưới chót trong chuỗi thức ăn (1) mà thôi, chỉ có thể ẩn núp dưới rãnh nước, nếu anh còn tiếp tục khinh suất coi thường thì chuẩn bị tâm lý để nằm lại đây đi."


    Nàng quay đầu lại, đẩy kính mắt thấp giọng nói:

    "Theo sát tôi, mùi máu tanh đã lan tỏa trong không khí rồi, phải tăng tốc độ lên mới được."


    Bốn người vẻ mặt ngưng trọng, lập tức theo sát nàng.


    Vài phút sau, Triệu Băng Băng đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy trên một rãnh nước ở đầu ngã rẽ phía trước, một thân ảnh khổng lồ đen kịt đang nằm sấp ở đó, nhìn hình dạng của nó, hẳn là một con quái vật thuộc loại bò sát giống như cá sấu, kích thước gấp hai lần một con cá sấu bình thường.


    Trong mắt Triệu Băng Băng lấp lóe u lam sắc quang mang, nhìn thân ảnh đen kịt kia một hồi, bỗng nhiên, vẻ mặt khẽ biến, sau đó không để ý mấy người đi theo đằng sau, chạy nhanh tới gần thân ảnh ấy.


    Trong nội tâm cả bọn kinh hãi, Triệu Băng Băng thể chất không mạnh mẽ, nếu như chiến đấu cận thân với quái vật rất dễ bị thương.

    Cả bọn còn lại nhanh chóng chạy tới gần, lúc này thân hình con quái vật đã hiện rõ dưới ánh sáng đèn pin, nhưng họ kinh ngạc phát hiện, con quái vật này... đã chết?

    Bề ngoài con quái vật này giống y như con quái vật trong rãnh nước , nhưng thể tích nó lớn hơn một chút, hiện giờ nó đang nằm sấp trên lối đi nhỏ cạnh rãnh nước, dưới bụng chảy ra lượng lớn máu tươi hôi thối, đầu đã nổ tung, óc bắn ra văng tung tóe lên cáp điện trên tường.


    "Cái này..."


    "Chẳng lẽ là bị quái vật khác giết chết?"

    Cả bọn cảnh giác nhìn xung quanh.


    Lúc này, Triệu Băng Băng bỗng nhiên cúi người, móc trong túi ra một cái bao nhựa bọc bàn tay lại, lục lọi trong cái đầu máu thịt lẫn lộn kia một hồi, khi nàng rút tay ra, giữa ngón trỏ và ngón cái đã có thêm một viên đạn đen nhánh.


    "Nó là bị người giết chết!"

    Bốn người khác trông thấy viên đạn, thất thanh kêu lên.

    Triệu Băng Băng trong mắt lấp lóe lam sắc quang mang, thấp giọng nói:

    "Từ vị trí viên đạn và nhiệt độ cơ thể con quái vật, có thể nói nó vừa mới chết không đến nửa giờ, nói cách khác, nửa giờ trước có người đã đi qua con đường này, hơn nữa, xét theo hoàn cảnh xung quanh... Con quái vật này không hề có cơ hội giãy giụa, bị bắn một phát chí mạng ngay đầu, lập tức mất mạng..."

    Thanh niên áo đỏ giật mình nói:

    "Nửa giờ trước? Sao có thể được, khi đó anh vẫn đang dùng ống nhòm quan sát nơi này, không ai có thể tránh né khỏi mắt anh mà tiến vào đây được!"


    "Nếu là người tiến hóa giống chúng ta thì sao?"

    Triệu Băng Băng nhìn hắn nói.

    Thanh niên áo đỏ ngẩn ngơ.


    Triệu Băng Băng vứt viên đạn đi, lạnh lùng nói:

    "Năng lực đặc thù của người này có thể là ẩn hình hoặc là độn thổ, cho nên mới có thể tránh khỏi dò xét của anh, hắn là một cao thủ dùng súng, hơn nữa còn biết rõ nhược điểm của con quái vật kia, cũng có thể hắn là người tiến hóa thị giác giống như em."


    "Sao có thể được?"

    Gã đàn ông cường tráng kinh ngạc nói:

    "Một người làm sao có thể có hai loại năng lực đặc thù?"


    "Không biết, theo góc độ gen thì không thể nào có trường hợp như thế, nhưng mà hiện giờ ngay cả virus chỉ có trong phim ảnh cũng đã xuất hiện, người tiến hóa có hai loại năng lực...chưa chắc là không thể có người như thế."

    Triệu Băng Băng tỉnh táo nói.


    "Hắn tới nơi này làm gì, chẳng lẽ cũng giống như chúng ta, tìm kiếm con quỷ nhỏ kia?"

    Thanh niên áo đỏ cau mày nói, nếu đúng là như vậy, người kia rất có thể là một cường địch trong việc tranh đoạt nguồn năng lượng sinh mệnh quý giá với họ.


    Triệu Băng Băng lắc đầu nói:

    "Tỷ lệ này chỉ khoảng 12. 8%, chúng ta một mực truy tung con vật kia, nếu như người nọ dùng năng lực ẩn thân, em chắc chắn có thể phát hiện ra, cho nên, rất có thể hắn tới nơi này là vì mục đích khác, về phần mục đích đó là gì, em nghĩ là có liên quan với đám quái vật ở đây, có lẽ... trên người đám quái vật này có cái gì đó hắn đang tìm kiếm, mà thứ này, rất có thể quan hệ đến việc Tiến hóa."


    Nếu như Lâm Siêu có ở đây, nhất định sẽ sợ hãi thán phục trí tuệ của cô gái này, hầu như đoán hoàn toàn đúng.


    "Tiến hóa?"

    Thanh niên áo đỏ trong mắt lóe sáng, nói:

    "Nói như vậy, trên người đám quái vật này có thứ gì đó có thể làm cho chúng ta tiếp tục tiến hóa? Em biết đó là đồ vật gì không?"


    Triệu Băng Băng nhìn lướt qua đầu con quái vật, nói:

    "Không biết, ít nhất, con quái vật này không có dấu vết bị mổ xẻ, tất cả đều là suy đoán, nhưng mà, em cảm thấy tốt nhất chúng ta không nên tới gần người này, hắn... Rất nguy hiểm!"

    Thanh niên áo đỏ mỉm cười nói:

    "Dù có lợi hại cũng chỉ có một người, chúng ta có năm người, trong đó có ba người tiến hóa, còn có súng ống nữa, hắn có lợi hại hơn nữa cũng phải chết."


    Triệu Băng Băng nhìn hắn, nói:

    "Em không muốn có thêm rắc rối, chỉ cần bắt được con quái kia là đủ để chúng ta thành lập thế lực trong quân đội rồi."

    Thanh niên áo đỏ nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, chỉ có thể thở dài, cười khổ nói:

    "Được rồi, nghe lời em."


    ...


    Lâm Siêu leo ra khỏi cống thoát nước.


    Căn cứ địa đồ trong trí nhớ, nơi này hẳn là khu hoạt động của động vật ăn cỏ trong vườn bách thú.


    Bất quá, động vật ăn cỏ sau khi bị nhiễm virus đều biến dị thành động vật ăn thịt, Lâm Siêu chọn nơi này chủ yếu là vì những loài sinh vật ăn cỏ này thời kỳ đầu tương đối yếu kém.


    Mục tiêu của hắn chính là tinh thể năng lượng trong cơ thể chúng, mặc dù không có hiệu quả tốt như tinh thể năng lượng trong cơ thể hủ thi đặc thù, nhưng hơn ở số lượng nhiều, hầu như con nào cũng có, hoặc nhiều hoặc ít.


    Phóng tầm mắt nhìn ra xa , chỉ thấy một mảnh đồng cỏ rộng lớn và rừng cây .


    Bên trong rừng cây mơ hồ có thể thấy một ít bóng dáng lay động, Lâm Siêu nhìn Hoàng Kim Khuyển nói:

    "Ngươi ở nơi này chờ ta."


    Hoàng Kim Khuyển ngoan ngoãn liếm liếm giày của hắn, liên tục gật đầu, tỏ vẻ mời hắn cứ yên tâm đi đi.


    Lâm Siêu sờ đầu nó, sau đó buộc lên cổ nó một trái boom cỡ nhỏ, nói khẽ:

    "Nếu như ngươi muốn chạy trốn, quả boom này sẽ nổ tung đầu của ngươi."


    Hoàng Kim Khuyển thân thể cứng đờ, đến đầu lưỡi cũng không dám lay động, nó ra vẻ tội nghiệp nhìn Lâm Siêu, ủy khuất mà nháy mắt.


    Lâm Siêu mỉm cười vỗ vỗ đầu nó, sau đó khống chế ánh sáng ẩn giấu thân thể, di chuyển tới hướng rừng cây bên kia.


    Chú thích:

    1>Chuỗi thức ăn: Chuỗi thức ăn (quan hệ thức ăn) là một dãy gồm nhiều loài sinh vật có quan hệ dinh dưỡng với nhau, loài đứng trước là thức ăn của loài đứng sau. Mỗi loài được coi là một mắt xích trong chuỗi thức ăn, vừa là sinh vật tiêu thụ mắt xích phía trước nhưng cũng bị sinh vật mắt xích phía sau tiêu thụ. Các chuỗi thức ăn dày đặc tạo nên các mạng lưới thức ăn.

    Chi tiết : https://vi.wikipedia.org/wiki/Chuỗi_thức_ăn

     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 14 others like this.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 2 - Chương 26: Ý nghĩa sâu xa của tiềm hành


    Nguồn: Bachngocsach









    Lâm Siêu giẫm lên bãi cỏ mềm mại, tìm tòi gần rừng cây.

    Gã nhìn thấy hai con ngựa vằn sọc đen, đang cúi đầu xuống một lùm cỏ kiếm thức ăn, một con trong nhóm dường như nghe được động tĩnh gì đó, đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, miệng nó đang treo lủng lẳng một cánh tay nhân loại, răng nanh được virus giục sinh ra đang ngoạm thật chặt.

    Tim Lâm Siêu nảy mạnh một cái, lập tức dừng chân lại.

    Lúc này, khoảng cách giữa gã và hai đầu ngựa vằn biến dị tầm 20 mét, ánh sáng tuy có thể bẻ cong tầm nhìn, ẩn đi thân thể gã, nhưng không thể che giấu mùi và âm thanh, vì vậy gã phải vô cùng cẩn thận mới có thể thành công tới gần!

    Lâm Siêu điều chỉnh tiết tấu hô hấp, khống chế lỗ chân lông đóng kín, khóa kín các tuyến mồ hôi, ngăn ngừa nước mồ hôi bài tiết làm bại lộ khí tức của mình.

    Nhẹ nhàng đạp trên bụi cỏ, từng bước từng bước một, linh hoạt như một chú mèo, lặng lẽ mò mẫm qua.

    Con ngựa biến dị tiếp tục quay lại xơi bữa ăn, phía dưới thân bọn nó là một cái xác người, ăn mặc y phục nhân viên nghiệp vụ, lúc này y phục rách nát, da thịt trên cơ thể bị gặm rỉa hết phân nửa, phơi ra một nửa bộ xương, lỗ mũi và hai má bị cắn rụng xuống, đè lên một bụi cỏ thấp.

    Lâm Siêu nắm chặt gậy sắt, gã không dùng súng, tiếng động gây ra quá lớn, sẽ kinh động đến những quái vật khác ở lân cận.

    Mười mét, tám mét...

    Lâm Siêu âm thầm áp sát.

    Bất thình lình, con ngựa biến dị lúc nãy lại ngẩng đầu lên đề phòng, ánh mắt nó rơi tại vị trí Lâm Siêu đang đứng, tròng mắt xanh biếc toát ra nét dữ tợn.

    Lâm Siêu thầm mắng xúi quẩy, nhất định là do bước chân vừa rồi hơi nặng, mới dẫn đến chú ý của nó, gã lập tức chế ngự nhịp tim đập, cố gắng giảm đến tần số 1 nhịp/60 giây.

    Bình tĩnh! Bình tĩnh!

    Lâm Siêu xiết chặt thanh sắt, một khi nó đến gần, liền đánh chết nó trong nháy mắt.

    Tuy nhiên, kết quả khiến cho Lâm Siêu thất vọng, đầu ngựa vằn biến dị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của gã, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ý đến gần, qua mấy phút sau, mới cúi đầu xử lý cái xác lần nữa.

    Lâm Siêu thở nhẹ nhõm, lập tức nhích lại gần hơn.

    Hai con ngựa vằn biến dị ngẩng đầu lên cùng một lúc, mắt lộ ra hung quang, dán chặt vào nơi Lâm Siêu đứng, một lát sau, chúng nó đột nhiên quay đầu chạy như điên về phương xa, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

    Lâm Siêu cảm thấy phiền muộn trong lòng, tiềm hành thất bại.

    Kiếp trước, gã đã theo dõi qua một ít video cận cảnh người có năng lực ánh sáng chiến đấu, hiểu rõ phương thức chiến đấu cơ bản của bọn họ, nhưng bản thân tự vận dụng lại là một vấn đề khác.

    Khống chế ánh sáng, lợi dụng góc chết của thị giác để giấu kín thân thể còn tạm được, thế nhưng kinh nghiệm tiềm hành để đánh lén quá ít. Lâm Siêu tổng kết nguyên nhân thất bại kỹ càng, cho rằng khi tiềm hành tiếng bước chân quá lớn, tuy gã liên tục khống chế cho nhẹ lại, nhưng thể chất của những quái vật biến dị cực kỳ dọa người, cho dù sinh vật không có khả năng đặc biệt về thích giác, cũng sẽ tăng lên hai đến ba lần sau khi biến dị, bất luận tiếng động bé cỡ nào đều có thể phát giác ra.

    Làm thế nào để không phát ra âm thanh?

    Lâm Siêu tự mình suy ngẫm.

    10 phút trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm ra một chút xíu manh mối, Lâm Siêu có chút buồn bực, đành phải một lần nữa truy đuổi tung tích của hai đầu ngựa vằn biến dị, chuẩn bị dựa trên thực tế để tiếp thu thêm kinh nghiệm.

    Theo dấu chân, Lâm Siêu nhanh chóng tìm thấy bóng dáng hai đầu ngựa vằn biến dị, chúng nó đang rong chơi trên thảm cỏ.

    Lâm Siêu lập tức không chế hơi thở, thận trọng tiến lại từ đằng sau, rất nhanh đi tới khu vực 10 mét nguy hiểm, Lâm Siêu lại càng thận trọng hơn.

    "Không nhìn thấy tao, nhìn không thấy tao..." Lâm Siêu mặc niệm trong lòng, nhấc chân lên sắp bước tới.

    Một con ngựa vằn trong đó lại ngẩng đầu lên lần nữa, đề phòng nhìn chỗ Lâm Siêu đứng.

    Lâm Siêu thầm nghĩ hỏng bét, quả nhiên, một giây sau, hai thớt ngựa hí lên một tiếng, nhanh chân chạy nhanh ra xa, dần dần mất hẳn trong tầm nhìn.

    Lâm Siêu đau đầu vô cùng, hận không thể móc súng ra, trực tiếp bắn chết chúng.

    Réc!

    Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng ré dài, chỉ thấy một cái bóng đen che khuất ánh nắng mặt trời, lượn ngang giữa không trung, bay thẳng về chân trời phương xa, đây là một con chim lớn màu đen có cánh dài sáu thước.

    Rất nhiều lông vũ đen nhánh rơi xuống từ trên không, dính mùi thối rữa mờ nhạt.

    Lâm Siêu chìa tay bắt lấy một cọng lông, ngửi mùi trên nó, thầm thở phào nhẹ nhõm , con chim đen khiến gã cảm thấy áp bức, nếu chiến đấu chính diện, coi như mình có thể sống, cũng phải trả một cái giá thật lớn.

    Đợi đã!

    Gió?

    Một ý tưởng tuyệt diệu đột ngột xuất hiện trong đầu Lâm Siêu, gã bỗng nhiên thông suốt, thì ra là vậy, tiềm hành chân chính, cũng không phải là không phát ra âm thanh, mà là đem âm thanh hòa thành một thể với cơn gió nhẹ, vì thế hoàn toàn không nhận ra tiếng bước chân, mà chỉ nghe được tiếng gió thổi!

    Ai sẽ đề phòng một cơn gió?

    Nghĩ tới đây, Lâm Siêu hết sức hưng phấn, lần thứ hai rượt đuổi theo tung tích của hai thớt ngựa vằn biến dị, mấy phút sau, rốt cục cũng thấy chúng lần nữa.

    Lúc này, Lâm Siêu lập tức gia tăng tốc độ đến gần chúng, sau khi đi đến phạm vi mét, tốc độ của Lâm Siêu vẫn nhanh như trước, nhưng lại không phát sinh một tí tẹo âm thanh, thanh âm nhỏ nhẹ, giống như gió thổi qua hoa cỏ, hoàn toàn không phô trương ra.

    Hai thớt ngựa biến dị không hề phát hiện, tiếp tục lảng vãng trên bãi cỏ.

    Năm mét, ba mét!

    Lâm Siêu đột ngột tấn công như lôi đình!

    Gia tăng tốc độ!

    Thân thể gã giống như một ảo ảnh, gậy sắt trong tay hung hăng nện xuống đầu một con ngựa vằn biến dị trong nhóm, đồng thời dùng đỉnh đầu gối húc vào cổ của nó

    Cốp một tiếng, tiếng vỡ vụn của xương cốt cổ vang lên.

    Gậy sắt cũng không quên đập nát xương sọ của đầu ngựa biến dị này, một gậy này gần như dùng toàn bộ sức mạnh toàn thân, gã không kịp thở dốc, tiếp tục vung lên gậy thứ hai đập vào cổ con ngựa biến dị còn lại!

    Phanh!

    Xương sọ nứt ra, thân thể con ngựa biến dị run lên, rốt cục loạng choạng té ngã, máu tươi từ chỗ lõm trên đầu chảy ra lai láng, như suối màu đỏ thẩm thấu vào trong đất.

    Mọi việc xảy ra chỉ trong 1.5 s, trong quá trình tiếp cận bọn chúng, trong đầu Lâm Siêu đã nhiều lần mô phỏng thời khắc chiến đấu, bởi vậy tất cả động tác diễn ra như mây trôi nước chảy, hết sức nhàn nhã.

    Ngực Lâm Siêu thở phập phồng như trống, bạo động trong 1.5 s đã tiêu hao gần một phần ba thể lực của gã.

    Gã không có buông lỏng, lập tức ngồi xổm xuống, móc ra phi đao buộc trên đùi, rạch một đường trên bụng của đầu ngựa biến dị, cấp tốc giải phẫu, cắt xẻ thi thể của bọn nó.

    Một lát sau, Lâm Siêu thấy ngay ngực của chúng có một viên đá tỏa ra ánh sáng trắng êm dịu, giống như trái cây đông lạnh dao động trong máu thịt, mặt ngoài có một lớp màng mỏng.

    Sau khi Lâm Siêu vân vê một hồi, trực tiếp nhét vào trong miệng.

    Hai viên đá chứa nguồn năng lượng tiến hóa không có mùi vị gì cả, không khác gì cơm trắng đặc sệt, nhưng lại rất trơn, thoáng cái đã theo yết hầu chui vào trong dạ dày.

    Lâm Siêu lập tức đứng lên rời khỏi nơi này, tránh cho máu của bọn chúng đưa đến bầy quái vật khác.

    Mấy phút sau, Lâm Siêu cảm giác được bao tử của mình đã phân giải hết nguồn năng lượng tiến hóa, thân thể bất giác nhẹ bớt đi, thể chất có vẻ tăng trưởng thêm một ít.

    Lâm Siêu tiến vào rừng cây đi săn tiếp.

    Gã ẩn náu trong ánh sáng, phân biệt dấu chân trên đất, căn cứ vào dấu chân để phán đoán số lượng mục tiêu, và chủng loại chung chung, từ đó lựa chọn quái vật phù hợp với thực lực hiện tại có khả năng giết chết, sau đó đuổi theo.

    Nửa giờ sau, Lâm Siêu đã giết được sáu con ngựa vằn biến dị, hai con lạc đà biến dị.

    Sau khi nắm giữ ý nghĩa sâu xa của tiềm hành, Lâm Siêu dễ dàng đến gần sinh vật biến dị ở nơi này, ung dung đánh chết bọn nó, tuy nhiên, một ít sinh vật có khứu giác và thính giác nhạy cảm, vẫn chưa có cách nào tiếp cận.

    Lâm Siêu trèo lên một gốc cây, núp trên ngọn cây nghỉ ngơi.

    Trải qua hơn nữa giờ săn bắn liên tục, thể lực của gã bị tiêu hao rất lớn, đồng thời nguồn năng lượng tế bào còn sót lại quá ít, khống chế tia sáng trở nên khó khăn.

    Gã tựa lưng vào một cành cây khô, thả lỏng toàn thân, lấy tốc độ nhanh nhất để khôi phục thể lực và nguồn năng lượng tế bào.

    "Xì xì ~!"

    Bất thình lình, một âm thanh lạnh gáy từ trên đỉnh đầu truyền tới.

    Lâm Siêu kinh động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một đầu rắn màu xanh lá cây nhỏ bằng ngón tay, từ một ngọn cây khác bò tới, cách mình không tới nửa mét.
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 15 others like this.
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 2 - Chương 27: Quái vật hệ Thực Vật


    Nguồn: Bachngocsach








    Phì... phì!

    Con rắn nhỏ màu xanh lục nhe hai chiếc răng nanh cắn về phía hắn nhanh như điện.

    Đồng tử trong mắt Lâm Siêu hơi co lại, cơ thể phản xạ theo điều kiện bằng cách rút xương, khớp xương ở cổ ép xuống ngực khiến đầu hắn hạ thấp xuống mấy phân nhìn như là người không cổ vậy.

    Chỉ hạ thấp đầu xuống mấy phân đã giúp hắn tránh được phát cắn vào mặt.

    Nguồn năng lượng bên trong tế bào cơ thể lập tức bộc phát khiến tốc độ của hắn tăng nhanh!

    Vụt!

    Cơ thể hắn chớp lên như ảo ảnh, bàn tay chụp đúng vào thân con rắn. Hắn không dùng gậy sắt nện nó vì như vậy sẽ khiến cho con rắn lục mượn được lực quấn lên người mình.

    Sau khi bị hai bàn tay Lâm Siêu tóm được, cái đầu rắn hình tam giác lập tức vặn ngược lại cắn về phía mu bàn tay của hắn.

    Lâm Siêu bỏ một tay ra và dùng cánh tay này tóm lấy đuôi con rắn quăng lên, quăng xuống khiến cơ thể nó quay tròn tròn trên không như cơn lốc màu xanh lục.

    Con rắn nhỏ màu xanh lục này dĩ nhiên là một loại sinh vật biến dị. Tuy rằng kích thước của nó không được tăng trưởng nhưng nọc độc trong người lại rất kinh khủng. Lâm Siêu liên tục quăng quật cơ thể nó khiến nó không thể phản xạ vặn người lại tấn công được. Cánh tay còn lại của hắn nhanh chóng rút khẩu súng bên hông ra nhằm thẳng vào đầu nó mà bắn.

    Pằng!

    Tiếng súng nổ vang lên khá lớn đi kèm với một dòng máu nóng bắn ra tung toé. Giọt máu nhỏ vào cánh tay mà giống như đổ dung nham lên người, làn da trên tay bị nó ăn mòn dần vào trong. Nó khiến cánh tay hắn xuất hiện vài cái chấm màu xanh thẫm và đang có xu thể lan rộng ra.

    Lâm Siêu ngừng quăng quật thân con rắn. Cái đầu nhỏ của con rắn lục đã vị đạn bắn cho vỡ tan. Thế nhưng cơ thể nó vẫn đang giật giật và quấn lấy tay Lâm Siêu.

    Lâm Siêu lấy ra một thanh phi đao xiên vào chỗ bảy tấc của con rắn lục để cố định nó lên cành cây. Cánh tay còn lại thì cầm lấy cái đuôi rắn và kéo thẳng cơ thể nó ra. Sau đó, hắn lấy một thanh phi đao nữa ra rồi dùng nó rạch bụng con rắn móc ra một túi mật màu đỏ sậm rồi ngửa cổ nuốt chửng.

    Tuy rằng mật rắn không thể giải hết được độc nhưng nó lại có thể phân giải được không ít độc tố bên trong. Cộng thêm việc hắn chỉ bị máu rắn bắn trúng da nên mấy cái chấm nhỏ màu xanh đậm trên da đã dần dần giảm bớt.

    Lâm Siêu lột sạch da rắn thì phát hiện ở bên trong cơ thể nó có một viên nhỏ màu xanh lá to bằng hạt đậu nành.

    Hai mắt Lâm Siêu sáng lên, hắn không ngờ nó lại là một con rắn lục biến dị gốc.

    Mặc dù viên chứa nguồn năng lượng gen này rất nhỏ nhưng nó lại có hàm lượng rất cao. Chỉ cần một viên như thế này đã hơn tất cả nguồn năng lượng gen màu trắng lúc trước của Lâm Siêu.

    Lâm Siêu không hề chần chừ há miệng nuốt nó vào bụng.

    Mấy phút sau, Lâm Siêu đã cảm thất thị giác của mình tốt hơn rất nhiều. Cơ thể trở nên nhẹ nhàng và thể chất cũng được tăng lên kha khá. Thêm đó, thể lực và nguồn năng lượng vừa tiêu hao đã được bổ sung đầy đủ.

    Lâm Siêu nhảy từ trên cây xuống tiếp tục đi săn.

    Trong khu vực chỉ toàn động vật ăn cỏ như ngựa vằn, voi, khỉ và các loài chim, Lâm Siêu đã tìm thấy mục tiêu tiếp theo của mình. Đó là một con chim đà điểu!

    Con chim đà điểu lúc này đang cúi đầu mổ xác của một con hươu đốm. Con hươu này đã chết từ lâu, máu thịt đã trộn vào nhau thành một đống bầy nhầy. Thêm đó, hơn một nửa người nó đã bị mổ sạch chỉ còn trơ xương, riêng phần cổ và đùi vẫn còn chút thịt thối có đầy giòi bên trong.

    Lâm Siêu cẩn thận lẩn đến chỗ nó.

    Con đà điểu này chỉ cắm cúi ăn mà không phát giác ra được điều gì bất thường. Lâm Siêu nhanh chóng di chuyển tới vị trí cách nó chừng ba mét, đây chính là một khoảng cách rất thích hợp để tập kích.

    Lâm Siêu cầm chặt cây gậy sắt rồi bỗng nhiên hành động!

    Tốc độ di chuyển tăng mạnh!

    Cơ thể hắn giống như một con mãnh thú săn mồi xông về phía con chim đà điểu kia. Ngay lúc nó hoảng sợ ngẩng cổ lên thì chiếc gậy sắt đã đập vào cái cổ nhỏ và dài của nó.

    Bốp!

    Chiếc gậy sắt vừa đập vào đã khiến cái cổ màu hồng của nó bị gãy gập thành hình chữ V.

    Lâm Siêu dùng tay nắm thanh phi đao khẽ xoẹt qua một cái.

    Sau một tiếng "phập", thanh phi đao như một tia chớp lướt qua cắt đứt cổ con đà điểu. Đầu nó vừa rơi xuống đất thì từ trong cái cổ dài cũng phun ra một dòng máu đỏ tươi.

    Con đà điểu chạy lảo đảo mấy bước rồi sau đó ngã xuống cạnh xác con hươu đốm kia.

    Lâm Siêu lập tức dùng phi đao mổ xẻ cơ thể nó. Rất nhanh, hắn đã móc ra được một viên năng lượng gen màu trắng từ trong có thể nó.

    - Ực ực!

    Lâm Siêu ngửa cổ nuốt viên năng lượng gen rất mềm này vào bụng. Mấy phút sau, Lâm Siêu bỗng cảm thấy thể chất của mình lại được tăng trưởng thêm lần nữa. Cộng thêm cả viên năng lượng gen màu xanh lục lúc trước thì thể chất của hắn đã bằng bảy lần người bình thường rồi!

    Một khi sử dụng tốc độ di chuyển được tăng trưởng thì tốc độ có thể đạt tới mức mười bốn lần bình thường.

    Kể cả là báo săn cũng chỉ có tốc độ như thế này mà thôi!

    Lâm Siêu nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Ngay khi hắn đang chuẩn bị tiến vào trong rừng, Lâm Siêu đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ ở sau lưng. Hắn quay đầu lại nhìn thì bỗng cảm thấy kinh ngạc vì xác con đà điểu ban nãy đã chìm được nửa người xuống dưới lòng đất rồi. Mặt đất giống như cái đầm lầy dần dần hút cái xác xuống dưới.

    Lâm Siêu vừa đứng ở đấy nên hắn biết rõ chỗ đó là đất bình thường chứ không phải là cát lún hay đầm lầy.

    Ánh mắt Lâm Siêu loé lên một cái, hắn bí mật di chuyển về phía đó.

    Ở khoảng cách tám mét, Lâm Siêu lập tức nhìn thấy trên xác con đà điểu đã chìm hơn nửa người vào trong đất có rất nhiều dây leo màu xanh như những con rắn độc đang quấn quanh nó. Phía trên bề mặt các dây leo này mọc ra rất nhiều những chiếc miệng nhỏ có răng nhọn hoắt đang không ngừng cắn nuốt xác con đà điểu.

    Lâm Siêu cảm thấy giật mình.

    - Quái vật hệ Thực Vật ư?

    Vào giai đoạn vi-rút bắt đầu lây nhiễm không chỉ có mỗi sinh vật mới bị biến dị mà còn có cả một số loại thực vật đặc biệt cũng bị biến đổi theo. Bọn chúng sẽ tự mình sinh ra khả năng tư duy đơn giản, những loại thực vật này nguy hiểm chẳng khác gì loại thú Hoàng Kim biến dị cả.

    Lâm Siêu không ngờ ở chỗ này lại gặp được một con quái vật hệ Thực Vật. Ánh mắt của Lâm Siêu sáng lên, hắn khẽ lẩn đến chỗ cách xác con đà điểu kia tầm hai mét.

    Hắn nắm chặt cây gậy sắt. Sau khi thấy con quái vật hệ Thực Vật này không phát hiện ra mình, Lâm Siêu liền giơ cao cây gậy lên rồi chọc thẳng xuống chỗ cạnh xác con đà điểu.

    Sức mạnh khủng bố của hắn khiến đầu chiếc gậy sắt đâm thẳng vào lòng đất. Mặc dù đầu gậy không nhọn nhưng nó vẫn xuyên vào lòng đất khoảng nửa mét.

    Đống dây leo màu xanh trên xác con đà điểu ngay lập tức quấn tới xung quanh mắt cá chân của Lâm Siêu. Cùng lúc đó, từ bên dưới xác con đà điểu bỗng mọc thẳng đứng ra một cái dây leo màu xanh. Phần trên của nó trông như một cái cây nhỏ màu xanh, thế nhưng phần thân dưới lại như móng vuốt của quái vật cắm chặt rễ bên trong lòng đất. Bên cạnh rễ gây là rất nhiều dây leo như những xúc tu. Từ trong đám lá lúc này hiện ra một khe hở rất lớn có những chiếc răng nhọn và dữ tợn.

    Lâm Siêu không thấy hoảng sợ mà còn cảm thấy mừng. Quả nhiên là quái vật hệ Thực Vật. Đây là loại quái vật có số lượng rất ít và cũng quý giá như loại thú Hoàng Kim kia. Bên trong cơ thể chúng có nguồn năng lượng sinh mệnh có thể trị được tất cả các loại vết thương. Kể cả là người tàn phế hay cụt chân đều có thể mọc lại được. Nó được coi là vật chí bảo giúp con người sống sót.

    Nên biết, ngoại trừ một số người có năng lực "Bất tử" hay "Trị liệu" thì những người còn lại khi bị tàn phế sẽ phải trở thành một phế nhân.

    Trong thời kỳ tận thế, những người còn sống sót sẽ phải chém giết với quái vật mỗi ngày nên việc bị thương là chuyện không thể tránh khỏi. Vì vậy, nguồn năng lượng có thể trị liệu được hết các loại thương tật đối với bất cứ ai cũng được coi là món đồ chí bảo nhìn phải đỏ mắt!

    Không ai dám cam đoan bản thân mình sẽ không bao giờ bị thương cả!

    Từ trong ánh mắt của Lâm Siêu hiện lên sự vui mừng. Nguồn năng lượng sinh mệnh này ẩn chứa năng lượng nhiều hơn xa so với nguồn năng lượng gen màu xanh lục kia. Nếu so sánh với máu Hoàng Kim trong cơ thể thú Hoàng Kim thì ngoài công dụng trị liệu ra nó còn có thêm công dụng là cải tạo gen khiến gen tăng thêm sức bền và độ dẻo dai.

    Lâm Siêu lập tức rút khẩu súng lục ra. Một con quái vật hệ Thực Vật đáng để hắn sử dụng đạn!

    Sau khi nhìn thấy khẩu súng lục, cái cây cỏ nhỏ trông giống quái vật hệ Thực Vật kia lập tức run hết cả người. Dường như biết được khẩu súng lục này là vật gì, vẻ hung hăng của nó bỗng biến mất sạch. Chỉ đánh vèo một cái nó đã chui lại vào trong lòng đất.

    Dĩ nhiên Lâm Siêu sẽ không để cho nó có cơ hội chui xuống đất chạy trốn. Hắn lập tức bóp cò bắn ra ba viên đạn xuyên thủng một nửa số rễ của nó vừa mới chui xuống đất.

    - Chi... chi!

    Cái miệng quái dị trên đỉnh đầu nó bỗng há rộng ra, từ bên trong đó phát ra từng tiếng kêu đau đớn nghe rất chói tai. Phần rễ cây bị hắn bắn trúng cũng chảy ra một dòng máu màu xanh đậm.

     
    Quantdplc, rukuru, rocklina and 14 others like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 2 - Chương 28: Cá sấu khổng lồ!


    Nguồn: Bachngocsach








    Vù!

    Lâm Siêu lao tới, nhanh tay nắm lấy thân cây nhổ lên, vừa ra khỏi bùn đất nó đã như một con cá rời khỏi nước thời gian dài, thân cây màu ngọc bích sáng bóng bắt đầu ảm đạm và khô héo, yếu ớt gục xuống.

    “Chít chít..”

    Quái vật cỏ nhỏ rít lên, vung vẩy mấy rễ cây đập lên tay Lâm Siêu như đang gãy ngứa cho hắn.

    Hắn thô bạo đem mớ rễ cây vo lại, đám rễ này rất mềm mại và trơn tuột, không cần lo lắng bị tổn hại cứ thế nó bị vo thành một viên tròn màu xanh lá to cỡ nắm tay.

    Để chắc ăn Lâm Siêu còn dùng một ít dây leo buộc chặt lại rồi mới nhét vào trong túi quần.

    Nguồn năng lượng sinh mệnh trong cơ thể con quái vật hệ thực vật này không giống như nguồn năng lượng tiến hóa trong cơ thể đám hủ thi, không thể trực tiếp hấp thu mà cần phải dùng công cụ để chiết xuất ra.Lâm Siêu đợi sau khi trở về nơi an toàn rồi mới chiết xuất nó.

    Hắn nhét một ít bùn đất vào trong túi, nhiêu đó bùn đất đủ để tạm thời duy trì sức sống cho nó đến khi hắn trở về.

    Hoàn thành xong mọi việc, Lâm Siêu hài lòng phủi phủi tay rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

    Sau khi hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của kỹ năng tiềm hành, hắn sử dụng ngày càng thành thạo, tốc độ săn bắn tăng nhanh trong vòng một buổi chiều ngắn ngủi đã đánh chết tám con ngựa vằn biến dị, một con thỏ và một con hồng nhạn.

    Trong đó thỏ là con khó giải quyết nhất, sau khi biến dị bộ lông nó có thể dựng đứng lên như con nhím, tốc độ nhanh như điện, hơn nữa có lực nhảy kinh người và khứu giác cực kì nhạy bén, Lâm Siêu sử dụng kỹ năng tiềm hành tới phạm vi ba thước gần nó chưa kịp động thủ đã bị nó phát hiện.

    Ngửi được mùi Lâm Siêu, nó không chạy trốn như những con khác mà dựng đứng bộ lông phóng tới.Nếu bị tông trúng ngực, dựa vào lực nhảy kinh người và bộ lông đang dựng đứng nó dư sức đục hàng trăm lỗ trên trái tim Lâm Siêu.

    May mà hắn phản ứng nhanh, tránh được đòn tấn công trong đường tơ kẽ tóc, đồng thời trở tay quất vào đầu nó một côn.

    Xương đầu con thỏ biến dị này phi thường cứng rắn, một côn đập vào cứ như đập vào sắt thép, lực phản chấn rất mạnh nhưng bị hắn khéo léo hóa giải.Đau đớn không làm nó sợ hãi mà còn kích thích hung tính, nó bất chấp tất cả điên cuồng tấn công.

    Lâm Siêu ẩn thân trong ánh sáng, mùi trên người hắn đã lan tỏa tràn ngập trong không khí mà thỏ biến dị lại không thể xác định được vị trí chính xác của hắn, sau vài lần tấn công lung tung bị hắn dùng hai côn đập chết.

    Trái ngược với thỏ biến dị, hồng nhạn giải quyết rất nhẹ nhàng không tốn chút sức, Lâm Siêu ẩn núp lại gần phạm vi hai mươi mét, nó đang đứng trên cây nghỉ ngơi thì bị trúng một phi đao chết tươi.

    Sau khi hấp thu hơn mười tinh thể năng lượng màu trắng, thể chất Lâm Siêu tăng gấp đôi hơn người bình thường gấp tám lần, khoảng cách tới lần tiến hóa thứ hai chỉ còn một đoạn nhỏ nữa.

    Tối đến.

    Trong vườn bách thú u ám mịt mù, không một ngọn đèn, không có ánh trăng, trời đất chìm trong tối tăm ngay cả ánh sáng từ các vì sao cũng bị bóng cây che khuất.

    Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng quái vật gầm rú từ nơi xa xa... có phẫn nộ... có đau khổ…

    Thời gian này là lúc đi săn của lũ quái vật sống về đêm.Lâm Siêu tuy đã tiến hóa nhưng vẫn chưa có năng lực nhìn xuyên bóng đêm, hắn trốn trên một thân cây, thân thể hòa tan vào trong bóng tối, tiếng hô hấp đều đặn nhẹ nhàng hầu như không thể nghe thấy.

    Cuộc sống hoang dã quen thuộc từ kiếp trước đã trở lại.Lâm Siêu ôm côn sắt từ từ thiếp đi trong làn gió mát vi vu, một khi có động tĩnh hắn sẽ lập tức thức dậy.

    Bình minh rạng rỡ soi sáng vạn vật, một ngày mới lại đến.

    Mở mắt ra, lại lần nữa thấy được thế giới này, đó cũng là một chuyện hạnh phúc.

    Lâm Siêu hái vài miếng lá cây không có độc tố bỏ vào miệng nhai để cọ xát hai hàm răng, đây là phương pháp đánh răng của kiếp trước.

    Hắn lại nhét thêm một ít bùn đất vào trong túi quần, quái vật cỏ biến dị dùng mấy cái rễ nhỏ yếu ớt quấn quanh bùn đất chầm chậm phân giải hấp thu chất dinh dưỡng.

    Nắm chặt côn sắt trong tay, thân thể hắn từ từ biến mất dưới ánh bình minh, tiến vào trong rừng cây tràn ngập sương mù, mới vừa đi được vài bước bỗng nhiên một bóng đen lao vụt qua trong tầm mắt hắn.

    Tinh tinh!

    Mặc dù bóng đen rất nhanh nhưng Lâm Siêu có động thái thị giác, có thể thấy rõ hình dạng của nó, đây là một con hắc tinh tinh biến dị có đôi mắt đỏ rực, răng nanh bén nhọn hung ác, trong mồm đang ngậm một con thú lông lá xồm xàm.

    Nó không phát hiện ra Lâm Siêu đang ẩn thân trong ánh sáng.

    Trên trán con hắc tinh tinh có một nhúm lông màu lục nhạt, đồng tử trong hai mắt Lâm Siêu lóe lên, kiếp trước hắn đã từng thấy qua con quái vật giống như thế này.Nếu hắn nhớ không lầm, trong cơ thể con hắc tinh tinh này có nguồn năng lượng màu xanh lục.

    Tốc độ con hắc tinh tinh rất nhanh trong chốc lát đã lao ra khỏi rừng cây, nó vừa chạy vừa cắn xé, chỉ hai ba cái đã ăn hết con thú đang ngậm trong miệng, thuận tay vứt đi những bộ phận không ăn được rồi tăng hết tốc độ chạy tới, sau đó tung người nhảy qua một hàng rào sắt.

    Nó nhảy vào một cái chuồng nuôi thú có hàng rào sắt vây quanh, ở giữa có một cái ao rất lớn, trên mặt cỏ gần ao có vài con cá sấu biến dị đang nằm.

    Lâm Siêu đuổi theo tới đây, vừa kịp thấy cảnh con hắc tinh tinh nhảy vào trong chuồng nuôi cá sấu.

    Lũ cá sấu trong chuồng vừa ngửi thấy mùi của hắc tinh tinh lập tức bu lại há mồm tấn công.Hắc tinh tinh không hề hoảng loạn, nó khéo léo nhảy lên lưng cá sấu, hai tay nắm chặt hàm trên con cá sấu mạnh mẽ kéo ngược về phía sau.

    Cá sấu biến dị đau đớn gầm rú, cái đuôi dài đầy gai xương quất mạnh tới trước.Hắc tinh tinh phản ứng rất nhạy bén, không chỉ né được mà còn dùng hai tay ôm chặt, sau đó nhảy từ trên lưng cá sấu xuống, trên bộ ngực đầy lông đen cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, nó gầm nhẹ rồi quăng mạnh con cá sấu vào hàng rào sắt.

    Lâm Siêu giờ đã hiểu vì sao nguồn năng lượng trong gen của hắc tinh tinh lại có màu xanh lục rồi, thì ra nó tiến hóa tới mức như thế là nhờ đi săn đám cá sấu biến dị này.

    Con cá sấu biến dị vừa mới bị quăng vô hàng rào sắt, từ trong ao nước bỗng nhiên truyền ra một tiếng rống lớn kinh thiên động địa, Lâm Siêu đứng bên ngoài hàng rào mà cũng bị chấn động điếc cả tai.

    Từ giữa ao nước đục ngầu nổi lên một thác nước cao bảy tám mét, bên trong nhô ra một cái miệng rộng đầy răng nanh, dòng nước theo kẽ răng chảy xuống lộ ra một thân hình to khủng bố.

    Lâm Siêu nhìn mà đồng tử co rút.

    Đó là một con cá sấu cực kì to lớn.Bề ngoài chẳng khác gì lũ cá sấu biến dị nhưng thân hình thì to như một chiếc xe tải hạng nặng, miệng há ra có thể nuốt trọn bốn năm con cá sấu biến dị, giống như một người khổng lồ chiếm cứ ao nước này.

    Trông thấy con quái vật khổng lồ kia, hắc tinh tinh sợ đến nỗi run cầm cập, lập tức quay đầu chạy trốn không thèm nhìn ngó gì lũ cá sấu biến dị nữa, chỉ hai ba cú nhảy đã phóng qua hàng rào sắt, biến mất trong rừng cây.

    Cá sấu khổng lồ phẫn nộ ngửa mặt lên trời gầm rống, con ngươi xanh lè của nó đột nhiên nhìn chăm chú vào vị trí Lâm Siêu đang ẩn nấp.

    “Thôi rồi…”

    Lâm Siêu sắc mặt đại biến, con cá sấu khổng lồ này nhất định là đã tiến hóa lần thứ hai hoặc lần thứ ba, có đôi mắt cảm ứng nhiệt (1), dù kỹ thuật tiềm hành của hắn cao siêu cỡ nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của nó, dù có trốn trong bùn cũng bị phát hiện.

    Rống!

    Cá sấu khổng lồ đang giận dữ dường như đã tìm được mục tiêu để trút giận, bốn chân to lớn lao ra làm cả ao nước cuộn trào, mấy con cá sấu đang ở trong ao nước cũng bị hất văng lên bãi cỏ.

    Ầm! Ầm!

    Bước chân của nó làm chấn động mặt đất, hướng vị trí Lâm Siêu vọt tới, tốc độ vô cùng khủng bố chỉ vài bước đã vượt qua cự ly hơn mười thước.

    Hàng rào sắt cao lớn trước mặt nó giờ yếu ớt như mạng nhện!


    Chú thích:

    1/ Đôi mắt cảm ứng nhiệt: theo mình hiểu thì đôi mắt này có thể nhìn được nhiệt năng trong cơ thể, nơi nào có nhiệt độ càng cao thì sẽ có màu đỏ đậm, nó cũng tương tự như đôi mắt của Predator trong seri phim Alien vs Predator vậy.

     
    Quantdplc, rukuru, rocklina and 14 others like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 2 - Chương 29: Tuyệt mệnh đào vong!


    Nguồn: Bachngocsach








    Chạy!

    Lông tóc trên người Lâm Siêu dựng đứng, toàn thân co rút không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy. Trong lòng hắn không ngừng gầm rú: "vì sao virus bộc phát chưa tới mười ngày mà con cá sấu biến dị này lại to khổng lồ như thế."

    Không thể tin được, hoàn toàn không tuân theo thường thức sinh vật, không biết mấy ngày vừa qua nó đã ăn bao nhiêu con quái vật biến dị để tiến hóa đến trình độ này!

    Ầm!

    Lưới sắt kiên cố của chuồng nuôi thú giờ yếu ớt như mạng nhện, bị chân trước của con cá sấu khổng lồ đụng phải liền bị hất tung một cách dễ dàng.Mỗi bước chân của nó làm chấn động cây cối xung quanh, để lại trên mặt đất từng cái dấu chân sâu hoắm.

    Tốc độ tăng cường!

    Lâm Siêu ngừng sử dụng ánh sáng ẩn giấu thân thể, tiết kiệm năng lượng để có thể sử dụng Tốc độ tăng cường lâu hơn.

    Tốc độ của hắn giờ nhanh gấp mười sáu lần người bình thường hóa thành một đạo ảo ảnh màu đen, trong chớp mắt đã lướt qua khoảng cách mấy trăm mét, cảnh sắc xung quanh vụt qua phía sau nhanh như chớp, nếu như không có động thái thị giác hắn sẽ không thể nào khống chế được tốc độ khủng khiếp như vầy, chắc chắn sẽ va đập vào cây cối xung quanh.

    Vụt!

    Hắn chạy vào trong rừng cây!

    Nhanh !Nhanh! Nhanh!

    Lâm Siêu dốc sức liều mạng mà chạy, để nâng cao tốc độ, ngay cả côn sắt theo hắn bấy lâu nay đánh chết không biết bao nhiêu hủ thi và quái vật cũng đem vứt đi.

    Oanh! Oanh! Oanh!

    Tốc độ con cá sấu khổng lồ rất nhanh, thân hình to lớn khiến cho mỗi bước của nó vượt qua khoảng cách hơn mười thước, tuy Lâm Siêu đã thi triển tốc độ tăng cường nhưng khoảng cách giữa hai bên không hề kéo giãn ra mà còn nhanh chóng thu nhỏ lại.

    Sau khi tiến vào trong rừng cây khoảng cách hai bên mới duy trì trong cự ly trăm mét.

    Rầm!

    Cây đại thụ nào va chạm với con cá sấu khổng lồ cũng bị đụng ngã rạp sang hai bên, cứng rắn mở ra một con đường lớn.

    Không cần phải quay đầu lại Lâm siêu cũng cảm giác được khoảng cách giữa mình và con cá sấu chúa kia càng ngày càng gần, chỉ cần hơi chậm lại nửa nhịp là sẽ bị nó nuốt sống.

    Rừng cây đã sắp hết, phía trước là bãi cỏ bằng phẳng.

    Sắc mặt Lâm Siêu cực kì khó coi, địa hình bằng phẳng như thế mình sẽ nhanh chóng bị nó đuổi kịp, mà khoảng cách từ đây tới cống thoát nước còn rất dài.

    “Chết tiệt!”

    Lâm Siêu cắn đứt môi, dùng cảm giác đau nhức để kích thích thần kinh bình tĩnh lại.

    Sưu!

    Vừa ra khỏi rừng cây thân thể hắn lập tức lướt ngang sang phải, băng băng lao đi.

    Cá sấu chúa vừa bò ra khỏi rừng cây liền gào thét đuổi theo, tiếng gào của nó như cuồng phong thổi bay những thân cây nhỏ.

    Sắc mặt Lâm Siêu tái nhợt, điên cuồng tăng tốc!

    Nhanh…Nhanh…Nhanh.

    Trong lòng Lâm Siêu không ngừng la hét nhưng tốc độ của hắn đã tới cực hạn, không thể nhanh hơn được nữa.

    Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện bóng đen che khuất ánh mặt trời, mùi tanh hôi không ngừng xông vào mũi.

    Trong lòng Lâm Siêu đã bắt đầu lạnh lẽo, đột nhiên trong tầm mắt hắn xuất hiện một đàn thú…một đàn ngựa vằn biến dị.

    Ý chí cầu sinh mãnh liệt lóe lên trong mắt hắn, hắn gầm nhẹ rồi như một viên đạn màu đen vọt tới đàn ngựa vằn.

    Sưu!

    Khi hắn chạy tới gần, đám ngựa vằn biến dị lập tức bị quái vật khổng lồ phía sau Lâm Siêu hù dọa, lồng lộn hí vang chạy trốn khắp nơi.

    Đám sinh vật biến dị này tuy đã thay đổi tập tính trở thành loại sinh vật hung tàn khát máu nhưng vẫn còn lưu lại một ít trí khôn và bản năng, khi đối mặt với con cá sấu chúa vẫn còn biết theo bản năng mà chạy trốn.

    Nhưng con quái vật to lớn kia không thèm để ý đến chúng, đồng tử màu xanh lè độc ác của nó vẫn ghim chặt thân hình Lâm Siêu, dường như không bắt được hắn sẽ không bỏ qua.

    Lâm Siêu nhanh chóng phát hiện chuyện này, cả người lạnh buốt, hắn đã nghĩ rằng chỉ cần dắt con cá sấu này vào giữa đàn ngựa vằn là nó sẽ không tiếp tục truy đuổi mình. Dù sao mình cũng không đủ nhét kẽ răng của nó, còn đàn ngựa vằn thì không nói thân thể hay số lượng cũng đủ cho nó ăn no nê.

    Thật không ngờ con quỷ này lại thù dai như thế, dục vọng ăn uống cũng có thể kiềm chế được.

    Lâm Siêu chợt nghĩ ra, nhất định con cá sấu chúa này hận thấu xương mình vì nó nghĩ mình là đồng bọn của con hắc tinh tinh chết tiệt kia.

    Trong lòng hắn vô cùng buồn bực nhưng chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.

    Cũng may cho hắn, đàn ngựa vằn đang hoảng loạn tạo thành không ít cản trở, con nào không chạy trốn kịp mà đụng phải móng vuốt con cá sấu chúa đều bị giẫm nát, máu tươi bắn ra khắp nơi.

    Thân hình Lâm Siêu như con cá nhỏ không ngừng luồn lách trong đàn ngựa vằn.

    Khoảng cách cũng không giãn ra, chỉ tạm thời không thu nhỏ lại.

    Lâm Siêu không có thời gian xả hơi, vẫn cố gắng duy trì tốc độ như thế, rốt cục cũng chạy tới biên giới của khu vực này, ở đây cũng có lưới sắt cách ly hai khu vực, bên kia lưới là một rừng cây rộng lớn có rất nhiều loài chim….

    Có chim Công biến dị, Đại Bàng biến dị có bộ lông màu vàng, một ít Thiên nga đen biến dị…đều là động vật quý hiếm của quốc gia.

    Lâm Siêu không cần suy nghĩ, nhảy qua lưới sắt tiến vào trong rừng cây.

    Đám chim Công biến dị ở gần lưới sắt lập tức kêu to chạy tới gần Lâm Siêu, đôi cánh xòe ra để lộ hoa văn trông như mười con mắt dữ tợn nhìn rất sống động, nhìn Lâm siêu chằm chằm.

    Hắn không hề bị chúng hù dọa, nhờ tốc độ cực nhanh lướt qua mà không hề nhìn lại.

    Lũ chim Công biến dị vừa đuổi theo Lâm Siêu được vài bước đã bị thanh âm rung động của mặt đất chấn kinh, vừa quay đầu lại nhìn…trong mắt chúng chợt xuất hiện bàn chân cực lớn.

    Ầm!

    Con cá sấu chúa bò qua, đám chim Công bị dẫm nát như kiến!

    Lâm Siêu thấy chỗ nào trong khu nuôi chim có đàn thú tụ tập là chạy tới, muốn dùng những con chim biến dị này kích thích cảm giác đói khát của con cá sấu chúa nhưng hắn đã chạy qua ba đàn chim mà nó không hề có hứng thú dừng lại ăn uống, vẫn kiên nhẫn đuổi theo hắn.

    Lâm Siêu tiếp tục chạy, chỉ cần ra khỏi vườn bách thú vào trong khu vực của nhân loại, dựa vào đám hủ thi không biết sợ hãi kia cản trở con cá sấu chúa là mình sẽ có thời gian để trốn thoát.

    Vượt qua khu nuôi chim.

    Cảnh vật xung quanh khu vực mới này cũng không có khác biệt gì nhiều, cũng có rừng cây, trên mặt cỏ bằng phẳng còn đọng lại mấy vũng nước tiểu.

    Trên bãi cỏ có vài con mãnh hổ biến dị đang nằm, con to nhất nhìn chẳng khác nào con voi, chắc là đã biến dị lần thứ hai.

    Lâm Siêu nhanh chóng chạy qua chúng.

    Lũ biến dị mãnh hổ trông thấy hắn, lập tức từ bộ dáng buồn ngủ uể oải đứng dậy, trong mắt lộ ra hung quang phóng tới.

    Mới chạy được vài bước, chúng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn con quái vật đang đuổi theo Lâm Siêu, lập tức như chuột thấy mèo, thân thể run rẩy chạy trốn khắp nơi, ngay cả con hổ biến dị to như con voi cũng chạy mất xác.

    Nó còn không bằng một cái chân của con cá sấu chúa kia!

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)