Q.Trường Trùm Tài Nguyên - Nguyệt Hạ Đích Cô Lang - Quyển 5 - Chương 40

  1. phongvohuyet

    phongvohuyet Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/5/14
    Bài viết:
    232
    Được thích:
    1,317
    Trùm Tài Nguyên
    Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

    Quyển 5:
    Chương 50: Một cuộc điện thoại

    Nhóm dịch: Quan trường
    Nguồn: metruyen.com


    Hoa Quốc Hùng sắc mặt xanh mét ngồi trên sô pha, nhả từng vòng khói thuốc ngột ngạt. Bên cạnh hắn là hai người trung niên một nam một nữ! Ở bên ngoài phòng khách, còn có bảy tám người sắc mặt âm trầm hoặc đứng hoặc ngồi, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang bên này.
    -Đại ca, Luyến Anh bọn họ đến giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận rồi, cho dù là hôm nay không tổ chức hôn lễ, lập tức ly hôn, thì trên hồ sơ cũng tính là hai lần kết hôn rồi, anh cảm thấy đùa giỡn như thế này còn có ý nghĩa gì sao? Được rồi, cô ta hy vọng Luyến Anh được gả cho con trai Chủ tịch công ty bất động sản Ngạn Long, cho dù hiện tại Luyến Anh cũng hồi tâm chuyển ý rồi, người ta còn nguyện ý cưới một nữ nhân đã hai lần kết hôn sao?
    Người nữ trung niên căm tức nói:
    -Luyến Anh từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, những năm gần đây, sự quan tâm của anh với cháu như thế nào, em không nói nữa, nhưng cháu dù sao cũng là con gái của anh, hôn lễ của nó anh cũng không thèm tham gia, anh còn không cho phép chúng em tham gia, anh rốt cuộc muốn thế nào? Thật sự muốn khiến cho Luyến Anh và anh đoạn tuyệt quan hệ cha con sao?
    -Quốc Như, rõ ràng là nó không tôn trọng người làm cha như anh đấy chứ! Anh cũng đã nói cho nó biết rồi, bảo nó hoãn thời gian hôn lễ lại, nhưng nó có nghe không? Nó cò còn coi anh là phụ thân sao? Hừ hừ, muốn anh tác thành sao? Hoa Quốc Hùng này từ trước đến nay chỉ ăn mềm không ăn cứng!
    Hoa Quốc Hùng vung tay lên nói:
    -Nó nếu còn coi anh là cha thì phải nghe theo lời anh!
    -Nghe theo lời anh?
    Hoa Quốc Như cười lạnh nói:
    -Tất cả đều chuẩn bị xong rồi, khách sạn cũng được đặt trước rồi, ngày nghỉ cũng xin rồi, khách nhân cũng mời rồi, sắp cử hành hôn lễ tới nơi rồi, cũng bởi vì một câu nói của anh, mà tất cả đều phải dừng lại! Anh cho anh là ai chứ? Chủ tịch nước hay là Trưởng ban thư ký liên hiệp quốc! Anh đã nghĩ với tôn nghiêm của anh, làm như vậy, khiến cho Luyến Anh và Bằng Trình rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy! Ngày sau hai đứa nó sao có thể đối mặt với thân gia, bằng hữu và đồng sự? Anh không đặt mình vào hoàn cảnh của chúng mà suy nghĩ một chút sao? Chỉ vì một quyết định tức thời của anh, mà vợ chồng chúng cả đời không ngẩng đầu lên được? Bằng Trình ngày sau sao có thể tiếp tục công tác ở đài truyền hình? Tôn nghiêm của anh thật đúng là vô cùng quan trọng!
    -Không công tác được thì đã sao? Hoa gia ta còn có thể thiếu hắn một miếng cơm sao?
    Hoa Quốc Hùng vỗ bàn một cái nói.
    -Đại ca, lời này của anh nói sai rồi!
    Người đàn ông trung niên ngồi một bên, cũng chính là em trai của Hoa Quốc Hùng, Hoa Quốc Hạo, bất mãn nói:
    -Một mặt, anh chướng mắt với Ngụy Bằng Trình, tức thời thay đổi chủ ý! Anh nghĩ Ngụy gia sẽ nghĩ sao về việc này? Một mặt, anh nói Hoa gia không thiếu hắn một miếng cơm! Ý này của anh chẳng phải là đồng ý cho việc hôn nhân của Luyến Anh rồi sao? Anh cũng đồng ý rồi, sao phải làm náo loạn như vậy? Đây chẳng phải là tự cởi quần mình đánh rắm sao!
    -Quốc Hạo! Cậu ăn nói kiểu gì vậy!
    Hoa Quốc Hùng đùng đùng tức giận, chỉ vào mặt Hoa Quốc Hạo nói:
    -Cậu rốt cuộc là đứng về phía ai?
    -Em chẳng đứng về phía ai hết! Hừ! Ngụy Bằng Trình cũng ba mươi tuổi đầu rồi, đã là cán bộ trung tầng của đài truyền hình tỉnh rồi, chỉ một câu của anh, người ta phải buông bỏ tiền đồ, đến nhà anh ở rể sao! Không có miếng cơm anh bố thí thì người ta hiện tại sống vẫn rất tốt! Đừng quên, năm anh ba mươi tuổi vẫn mới chỉ là một tên buôn lậu!
    Hoa Quốc Hạo gay gắt nói. Hắn đã sớm không vừa mắt với thái độ của vợ chồng người anh với hôn sự của cháu gái! Nếu không phải là chị dâu qua đời sớm, bởi vì nữ nhân kia châm ngòi ly gián, anh liệu có làm khó dễ cho nữ nhi ruột thịt của mình như vậy không!
    -Cậu!
    Hoa Quốc Hùng tức giận đến mức nói không nên lời!
    -Chị, anh ấy không đi, không làm tròn trách nhiệm của người làm cha thì em đây làm chú cũng không thể anh ấy, ngày sau bị người đời chỉ mặt, xuống dưới suối vàng, không còn mặt mũi đi gặp đại tẩu! Chị có đi hay không?
    Hoa Quốc Hạo nói với Hoa Quốc Như.
    -Đi! Chị đương nhiên là đi! Chị là cô của Luyến Anh. Đây là sự thật dù ai muốn thay đổi cũng không được! Chị cũng không muốn giống ai đó ngày sau không còn mặt mũi gặp ba mẹ dưới cửu tuyền!
    Hoa Quốc Như tức giận nói:
    -Khi ba mẹ qua đời, đã dặn anh phải chăm sóc kỹ lưỡng cho Luyến Anh, anh chăm sóc như vậy sao!
    -Hai người đều đứng lại cho tôi!
    Hoa Quốc Hùng nổi giận đứng dậy, một cước đá đổ chiếc bàn trà trước mặt. Chén trên bàn lăn đầy trên đất!
    -Ối!
    Từ trên cầu thang truyền đến một tiếng kinh hô của nữ nhân, tiếp theo, một người phụ nữ xinh đẹp tuổi chừng ba mươi từ thang lầu đi xuống.
    -Quốc Hùng, anh sao vậy, sao lại cáu như vậy?
    Nữ nhân nhẹ giọng mà nói:
    -Quốc Hạo, Quốc Như, hai người cũng thật là, sao lại làm anh của hai người cáu tiết như vậy? Bây giờ anh ấy cũng hơn năm mươi tuổi rồi, lại mắc bệnh cao huyết áp, tim cũng không tốt, không được phép tức giận! Nếu có chuyện không hay xảy ra, thì hai người sẽ phải nuối tiếc cả đời đấy!
    -La Mỹ Anh, tôi cho chị biết, đừng có ở đây mà nói bóng nói gió!
    Hoa Quốc Như không chút khách khí nói:
    -Nếu không phải chị ở nơi này làm mưa làm gió, sao có nhiều chuyện như vậy!
    Đối với người vợ sau của anh mình, Hoa Quốc Như luôn rất chướng mắt! Tuy rằng gương mặt xinh đẹp, nhưng phẩm tính so với người đại tẩu đã qua đời thì tuyệt đối là một trời một vực! Chẳng qua, trước kia nể mặt Hoa Quốc Hùng nên không muốn cùng cô ta so đo. Hôm nay, cô và Hoa Quốc Hùng cũng đã to tiếng rồi, đương nhiên cũng cần phải nhường nhịn gì La Mỹ Anh rồi!
    La Mỹ Anh bị Hoa Quốc Như mắng ột trận, đôi mắt lập tức đỏ ngầu lên, oan ức vạn phần nhìn về phía Hoa Quốc Hùng!
    -La Mỹ Anh, việc này chị dính dáng ít thôi!
    Hoa Quốc Hạo cười lạnh nói:
    -Chị ở trước mặt chúng tôi đã chảy nhiều nước mắt lắm rồi! Mèo khóc chuột! Chị, đừng lôi thôi dài dòng với chị ta làm gì, chậm thêm chút nữa thì chúng ta sẽ cản không nổi đâu!
    Nơi kết hôn mặc dù cách đó không xa, nhưng lái xe đi cũng khá mất thời gian. Mấy người Ngụy Bằng Trình cũng đã đi được một lúc rồi, cho dù tới được khách sạn cũng chưa lập tức bắt đầu hôn lễ, nhưng thời gian cũng không còn nhiều nữa rồi!
    -Không được đi!
    Hoa Quốc Hùng dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt hai người, gào lên một tiếng.
    -Anh nói...
    Hoa Quốc Như còn chưa dứt lời, liền thấy thư ký của Hoa Quốc Hùng vẻ mặt khẩn trương từ bên ngoài vọt vào.
    -Đi ra ngoài! Ai cho ngươi vào!
    Hoa Quốc Hùng đang trong cơn tức giận, không khỏi lại nổi trận lôi đình, hét lớn.
    -Ông chủ, điện thoại của tổng giám đốc Hạng!
    Viên thư ký bịt đầu di động, thấp giọng nói:
    -Nói là có việc gấp tìm ngài!
    -Hả?
    Hoa Quốc Hùng giật mình kinh hãi, người mà viên thư ký nói, ngoại trừ Tổng giám đốc Hạng Quân nhà hàng chi nhánh của Phương gia ở tỉnh Tần Tây thì không còn ai khác. Mà nhà hàng của Phương gia lại chính là khách hàng quan trọng nhất của tập đoàn Thanh Phong, hàng năm chí ít có 50% trở lên nghiệp vụ của Thanh Phong đều có quan hệ với nhà hàng của Phương gia. Cho nên mặc dù là đang nổi giận, Hoa Quốc Hùng cũng chỉ có thể nín nhịn, giơ tay nhận lấy điện thoại, bước vài bước về phía cửa sổ.
    -Tổng giám đốc Hạng, tôi là Hoa Quốc Hùng!
    Hoa Quốc Hùng cười lớn nói.
    -Ông chủ Hoa, chuyện này ông sai rồi!
    Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của một người đàn ông:
    -Quý thiên kim hôm nay kết hôn, sao lại không cho tôi biết một tiếng, sợ tôi tới cửa đòi rượu mừng sao? Nếu không phải là cậu Phương gọi điện cho tôi, tôi còn bị ông giấu đến lúc nào! Bây giờ tôi mới bắt đầu đi, nếu đến chậm, mong ông chủ Hoa lượng thứ vài phần!
    -Hả?
    Hoa Quốc Hùng lập tức ngây dại, Hạng Quân vừa nói gì vậy? Là ai nói cho hắn?
    -Hả cái gì cơ? Ông chủ Hoa, ông không hoan nghênh tôi sao?
    Trong điện thoại vang lên thanh âm nghi hoặc của Hạng Quân.
    Hoa Quốc Hùng giật mình vội vàng nói:
    -Sao tôi dám chứ! Tổng giám đốc Hạng đại giá quang lâm, là khách quý của tiểu nữ! Sao có thể không chào đón được! Tổng giám đốc Hạng, ngài vừa nói là ai thông báo cho ngài cơ? Cậu Phương?
    Hoa Quốc Hùng tim đập thình thịch, cậu Phương mà Hạng Quân nói, chẳng lẽ lại là người đó?
    -Ông chủ Hoa, ông lại giả bộ hồ đồ rồi! Còn có thể là ai cơ chứ?
    Hạng Quân cười nói:
    -Nói cho ông biết, cậu Phương hiện cũng đang có mặt tại buổi hôn lễ của quý thiên kim rồi, bây giờ đang ở trong khách sạn rồi! Nếu không phải cậu ấy nói cho tôi biết, thì tôi còn bị ông giấu chẳng hay biết gì! Được rồi, không nhiều lời nữa, ông là cố ý khiến tôi phải trở tay không kịp đúng không? Trong thời gian ngắn như vậy, tôi phải đi đâu mà tìm món quà mừng thích hợp đây!
    Hạng Quân cúp điện thoại, Hoa Quốc Hùng cũng ngây ra như phỗng!
    Cậu Phương, tôn trưởng của Phương gia, một tay sáng lập sản nghiệp của Phương gia, sao đột nhiên lại xuất hiện ở hôn lễ con gái mình? Đó là một đại nhân vật mà ngày thường Hoa Quốc Hùng hắn có muốn gặp mặt một lần cũng không được! Hắn là do con gái của mình mời sao? Hay là do Ngụy Bằng Trình mời? Nếu là do con gái mời đến, sao cho tới giờ nó không hề đề cập đến việc quen biết cậu Phương? Nếu là bạn bè của Ngụy Bằng Trình...
    Hoa Quốc Hùng rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp! Trong lòng hắn rất rõ, tập đoàn Thanh Phong hiện giờ ở Phụng Nguyên cũng được coi như là nổi danh có tiếng, nhưng so với Phương gia thì chẳng là cái gì cả! Mà khách hàng chủ yếu của công ty lại chính là Phương gia, mấy năm nay tập đoàn Thanh Phong sở dĩ có thể thuận lợi mở rộng ra thành phố Phụng Nguyên, cũng là bởi vì bám víu được vào Phương gia!
    Giống như có hai công ty, thực lực hơn kém chẳng là bao, nhưng trong đó có một công ty có khách hàng là Fortune 500, người bên ngoài tự nhiên sẽ đối với nó xem trọng hơn một chút!
    Chính bở vì nó là một trong những nhà cung cấp hàng chủ yếu cho Phương gia, cho nên rất nhiều xí nghiệp ẩm thực ở Phụng Nguyên đều rất xem trọng nó, giao nghiệp vụ cho nó, mà nếu tập đoàn Thanh Phong mất vị khách hàng lớn này, chỉ sợ sẽ là tai hoạ ngập đầu!
    Là tai hoạ ngập đầu! Đến lúc đó chỉ sợ các khách hàng khác cũng sẽ vứt bỏ tập đoàn Thanh Phong mà đi!
    Nghĩ đến đây, Hoa Quốc Hùng toàn thân lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn lập tức lớn tiếng quát:
    -Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe! Mọi người nhanh lên! Đến tham dự hôn lễ của Luyến Anh!
     
  2. phongvohuyet

    phongvohuyet Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/5/14
    Bài viết:
    232
    Được thích:
    1,317
    Trùm Tài Nguyên
    Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

    Quyển 5:
    Chương 51: Khó có thể tin

    Nhóm dịch: Quan trường
    Nguồn: metruyen.com


    Những lời này làm cả phòng khách trở nên tĩnh lặng, mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn, giống như có một người ngoài hành tinh đột nhiên xuất hiện tại nơi này vậy.
    Kỳ thật cũng khó trách những người ở đây lại có vẻ mặt như thế, tập đoàn Thanh Phong có thể nói là do Hoa Quốc Hùng một tay gây dựng lên, hơn nữa hắn lại là lão đại trong nhà, từ khi cha mẹ qua đời, hắn chính là người chủ của gia đình! Mà Hoa Quốc Hùng lại mang đậm tác phong gia trưởng xưa cũ, chỉ ăn mềm không ăn cứng, xưa nay, trong nhà, ngoại trừ Hoa Quốc Như và Hoa Quốc Hạo thỉnh thoảng mới dám to tiếng với hắn, thì ngay cả La Mỹ Anh, cũng chỉ có thể đợi lúc tâm tình của hắn tốt để khoa trương một chút! Về phần người khác, ở trước mặt Hoa Quốc Hùng, đều giống như chuột gặp mèo vậy! Cho dù là Hoa Luyến Anh, nếu không phải vì sức mạnh của tình yêu, cũng sẽ không dám công khai đối nghịch với bố mình, mà nhiều nhất cũng chỉ dám có chút tỏ ra không hợp tác!
    Một người như vậy, chỉ nhận một cuộc điện thoại, thái độ lại xoay ngoắt 180 độ, sao có thể không khiến những người này cảm thấy kinh ngạc!
    -Quốc Hùng, anh làm gì thế? Chúng ta không phải đã nói rồi sao?
    La Mỹ Anh không khỏi căng thẳng, vội vàng kéo lấy Hoa Quốc Hùng, thấp giọng nói.
    -Đừng nói nhảm nữa, anh cho em năm phút, bằng không mà nói, em ở nhà đi!
    Hoa Quốc Hùng vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
    -Luyến Hùng đâu? Bảo nó khẩn trương xuống dưới, cùng đến tham dự hôn lễ của chị nó!
    La Mỹ Anh nước mắt lưng tròng!
    -Khóc cái gì mà khóc, bảo nó khẩn trương xuống dưới! Còn vớ vẩn là tôi hủy bỏ quyền thừa kế của nó đấy! Sản nghiệp ngày sau đều giao cho Luyến Anh!
    Hoa Quốc Hùng tức giận quát. Nếu đắc tội với cậu Phương thì ngày sau tập đoàn Thanh Phong còn có thể lưu lại được bao nhiêu của cải, không ai biết! Tâm tư này của vợ, hắn không phải là không biết, chẳng phải là muốn cho con mình một chút tài sản sao?
    Theo Hoa Quốc Hùng thấy, thì cách nghĩ này của vợ hắn, kỳ thật cũng không có gì sai. Dù sao đứa con này mới là do cô thân sinh ra, vậy thiên vị cho nó một chút cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa trong lòng hắn cũng cho rằng nữ nhân trưởng thành, cuối cùng rồi cũng là người nhà người ta, chỉ có con trai mình mới có thể tiếp tục duy trì hương hỏa cho Hoa gia! Hơn nữa nữ nhân những năm gần đây cũng không thân cận với hắn, cho nên có một số việc, hắn cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua!
    Lúc này đây, con gái chọn người yêu, hắn ban đầu vốn có chút không để vào mắt, chẳng qua là bị con gái làm phiền quá, mới tạm gật đầu. Đây cũng là lý do vì sao hồi tết âm lịch hắn lại thay đổi chủ ý. Nhưng, sự tình đã phát triển vượt ra khỏi tầm khống chế của hắn, trước khi làm rõ thái độ của Phương Minh Viễn, hắn cũng không dám lấy tâm huyết cả đời của mình ra để đùa!
    Hoa Quốc Hùng những lời này vừa ra khỏi miệng, La Mỹ Anh ngơ ngác một chút, lập tức không nói hai lời đạp đạp đạp đi lên lầu, chưa đầy hai phút, một người thanh niên vẻ mặt cam chịu bị cô kéo giật lưng quần túm xuống lầu.
    -Mẹ, sao cứ thay đổi xoành xoạch thế! Không phải nói không đi nữa sao? Con đã hẹn người ta rồi!
    Hoa Luyến Hùng vẻ mặt bất mãn nói.
    -Cha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
    Là con trai độc nhất của Hoa Quốc Hùng, hắn ở đây vẫn là tiểu bối, nên coi như là cũng được chút thoải mái trước mặt Hoa Quốc Hùng.
    -Đừng nói thừa nữa, hôm nay là ngày vui của chị mày, kể cả mày có hẹn mẹ vợ tương lai thì cũng thoái thác cho ta!
    Hoa Quốc Hùng tiếp lời:
    -Bây giờ cùng ta đi tham dự hôn lễ của chị, cho anh biết, ở hôn lễ anh phải thành thật một chút đấy, nếu dám làm chuyện gì không phù hợp với thân phận của mình thì ta sẽ cho về ở với ông bà cấm túc nửa năm!
    -Không thể nào!
    Hoa Luyến Hùng không khỏi sắc mặt đại biến. Quê của Hoa Quốc Hùng là một ngôi làng nhỏ ở vùng núi, từ nơi ấy cho dù là đến thị trấn gần nhất, cũng phải trèo đèo lội suối mà đi mất mấy giờ đồng hồ xe! Nơi đó chỉ có núi và núi, trong làng đến tín hiệu TV còn có lúc có lúc không, chứ đừng nói chi là có các phương tiện giải trí khác. Hoa Luyến Hùng từng theo Hoa Quốc Hùng trở về quê, một hai ngày đầu còn thấy có chút mới mẻ, nhưng những ngày kế tiếp đều cảm thấy chán muốn chết! Nơi đó, đừng nói là nửa năm, cho dù là một tuần, hắn cũng chịu không nổi!
    -Không tin anh có thể thử xem!
    Hoa Quốc Hùng u ám nói. Hoa Luyến Hùng sợ run cả người, không dám nói tiếp. Người bố này của hắn, tuyệt đối là nói được làm được!
    Hoa Quốc Hùng vung tay lên nói:
    -Đi nhanh lên! Quốc Như, cô mau gọi điện ấy người lão Lý, mời bọn họ nể mặt một chút, xem ai có thời gian thì tham dự một chút!
    Bởi vì không coi Ngụy Bằng Trình ra gì, Hoa Quốc Hùng lúc ban đầu cũng không thông báo cho bạn bè của hắn, chỉ có người trong nhà biết chuyện Hoa Luyến Anh kết hôn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoa Quốc Hùng lúc trước có thể không chút do dự mà quyết định hoãn buổi hôn lễ lại.
    Nhưng hiện giờ cũng phải tham dự rồi, hơn nữa Phương Minh Viễn và Hạng Quân lại đều tham dự, nếu khách của nhà gái quá ít, có thể sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy mình không coi trọng buổi hôn lễ này. Hoa Quốc Hùng có chút lo lắng! Trong lòng cũng vô cùng căm tức, hai người này, rốt cuộc là ai quen biết Phương Minh Viễn, mà sao tới bây giờ cũng không chịu nhắc đến một câu! Bằng không mà nói, sao có thể khiến cho hiện tại mình phải luống cuống tay chân như thế này!
    Lúc này trên xe hoa, Hoa Luyến Anh hai mắt đỏ bừng, nước mắt như những hạt trân châu tuôn dài, khiến cho điểm trang trên khuôn mặt có chút nhòe đi. Chú rể Ngụy Bằng Trình cũng thở dài thở ngắn, Hoa Quốc Hùng không tham gia hôn lễ, đến lúc đó trong hôn lễ, cũng chỉ có khách của nhà trai, vậy phải làm sao! Hắn thật không ngờ, Hoa Quốc Hùng lại cố chấp đến vậy! Mình và Luyến Anh cho dù đã phải hết mực cầu xin, ông vẫn ý chí sắt đá bất động!
    -Luyến Anh, đừng khóc, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, từ nay về sau, anh sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với em!
    Ngụy Bằng Trình cầm bàn tay nhỏ bé của vợ, trịnh trọng nói. Hắn biết, cô vì sự kết hợp của hai người, mà đã phải hy sinh rất nhiều! Nếu không phải là vì muốn hắn không bị mất mặt trước các thân bằng hảo hữu và đồng sự, Luyến Anh cần gì phải làm như vậy.
    Hoa Luyến Anh nắm chặt tay Ngụy Bằng Trình, hơi hơi lắc đầu nói:
    -Bằng Trình, sau này em chỉ có mình anh thôi!
    Chuyện đến nước này, không chỉ có cha không tới, mà ngay cả cô và chú, cũng bị cha cưỡng chế không được đến tham dự, đối với nhà mình, Hoa Luyến Anh đã hoàn toàn lạnh tâm.
    Ngụy Bằng Trình giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Hoa Luyến Anh, nhẹ nhàng hôn lên má, rồi thấp giọng thì thầm ở bên tai nàng:
    -Anh sẽ gánh vác một phần trách nhiệm của cha em nhé!
    Hoa Luyến Anh cười lớn, còn chưa kịp nói, tiếng chuông điện thoại bên người Ngụy Bằng Trình vang lên, Ngụy Bằng Trình rút di động của hai người ra, nhìn lướt qua, kinh ngạc nói với Hoa Luyến Anh:
    -Là điện thoại của cha em này!
    Hoa Luyến Anh chần chừ một chút, cuối cùng cũng giơ tay nhận lấy.
    Nút trả lời vừa mới ấn xuống, chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng lo lắng của Hoa Quốc Hùng:
    -Các con đang ở đâu rồi hả? Còn chưa tới khách sạn sao? Đừng có dừng xe, cứ lượn thêm hai vòng nữa nhé!
    -Hả?
    Hoa Luyến Anh không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ là có ý gì. Cô nhìn ra ngoài của sổ xe, lối vào khách sạn còn cách đoàn xe chỉ 40-50m nữa, chiếc xe đi đầu đã giảm dần tốc độ.
    -Tiểu Quan, đừng dừng xe vội, thông báo ọi người, đoàn xe tiếp tục đi thêm vài vòng trước khách sạn!
    Vẫn là Ngụy Bằng Trình phản ứng mau lẹ, lập tức nói với tài xế.
    -A?
    Người tài xế ngơ ngác một chút, lập tức gật đầu, cầm lên bộ đàm bên trong xe, thông báo cho những người khác trong đội xe.
    -Mọi người cứ đi vòng quanh khách sạn nhé, ta và cô chú của con đã lên xe rồi, đang đi tới khách sạn! Chúng ta sẽ mau chóng đuổi kịp để tham gia hôn lễ của hai con!
    Hoa Quốc Hùng bên kia cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp.
    -Vì... Vì sao ạ?
    Hoa Luyến Anh bỗng cảm thấy nghẹt thở, giọng đắng chát lại, dường như không phải giọng của mình nữa. Tự nhiên thay đổi 180° như vậy, khiến trái tim cô có chút không chịu nổi!
    Ở đầu dây bên kia, Hoa Quốc Hùng trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
    -Tất cả hãy chờ kết thúc hôn lễ rồi nói! Bất kể thế nào, con vẫn là con gái của ta!
    Hoa Quốc Hùng cúp điện thoại, Hoa Luyến Anh và Ngụy Bằng Trình nhìn nhau ngơ ngác, cùng có một cảm giác như đang ở trong mộng!
    Lúc này ngoài cửa khách sạn, mọi người đang vui vẻ xếp thành hai hàng, cầm chắc pháo hoa, đợi xe hoa đến trong nháy mắt.
    Phương Minh Viễn và mấy người Vu Nhị đứng ở trên bậc thang khách sạn, cười dài nhìn nhau.
    -Anh Minh, anh chắc rằng cuộc điện thoại đó hữu dụng chứ?
    Kim Diệc Phi có chút bán tín bán nghi nói. Mới vừa rồi Phương Minh Viễn đi sang một bên gọi một cú điện thoại, sau đó lại nhận một cuộc điện thoại, như vậy cha của cô dâu sẽ tham dự hôn lễ sao? Nghe chẳng phải là rất giống trò đùa sao?
    -Chắc chắn! Cứ yên tâm!
    Vu Nhị cười hì hì nói. Cô mới vừa rồi nghe rõ, Phương Minh Viễn gọi điện cho Tổng giám đốc Hạng Quân của nhà hàng chi nhánh Tần Tây của Phương gia, có Hạng Quân ra mặt, Hoa Quốc Hùng chỉ cần còn có óc biết suy nghĩ, thể nào cũng phải nể mặt mấy phần!
    -Mọi người xem, đoàn xe đến rồi!
    Một tiếng nữ thét lên chói tai, mọi người đều đem ánh mắt hướng về phía đường cái. Tất cả mọi người đều chuẩn bị kỹ càng, đợi đoàn xe chạy đến! Nhưng nằm ngoài dự liệu của bọn họ chính là, đoàn xe không ngờ tới cổng vào của khách sạn, chẳng những không giảm tốc độ, mà ngược lại còn tăng tốc tiếp tục đi tiếp! Từng chiếc từng chiếc nhanh như điện chớp lao qua trước cửa khách sạn!
    Mọi người đều không kinh hô, vậy là sao, chẳng lẽ nhớ lộn địa điểm khách sạn rồi hả?
    Vu Nhị và Phương Minh Viễn nhìn nhau cười, rất hiển nhiên, sự tình đã có chuyển biến mới!
     
  3. phongvohuyet

    phongvohuyet Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/5/14
    Bài viết:
    232
    Được thích:
    1,317
    Trùm Tài Nguyên
    Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

    Quyển 5:
    Chương 52: Chờ đợi

    Nhóm dịch: Quan trường
    Nguồn: metruyen.com


    Mọi người mặc dù đều đàm tiếu, nhưng rất nhanh đã có người đứng ra, nói ọi người biết, xe hoa là đang chờ mấy vị khách nhân, cho nên tạm thời đi vòng quanh khách sạn, không có chuyện gì khác, mong mọi người yên tâm. Phỏng chừng còn cần thêm một chút ít thời gian nữa, nếu ai mệt rồi, thì có thể vào trong khách sạn nghỉ ngơi, đợi có tin tức xác thực, bọn họ sẽ lập tức thông báo ọi người. Phương Minh Viễn cũng chú ý thấy có một chiếc xe có rèm che lái vào bãi đỗ xe của khách sạn, bước xuống chính là Hạng Quân!
    -Tổng giám đốc Hạng đến rồi, tôi phải đi chào hỏi đây!
    Phương Minh Viễn nói với Vu Nhị. Vừa nãy hắn cũng chưa nói chuyện được rõ ràng với Hạng Quân, mới chỉ kịp dặn dò mấy câu, để tránh lát nữa làm trò cười cho thiên hạ.
    - Tổng giám đốc Hạng của nhà hàng chi nhánh Tần Tây cũng tới sao? Chủ nhiệm Ngụy cũng thật là có thể diện!
    La Phi Phi không khỏi sợ hãi kêu khẽ lên. Vu Nhị cười mà không nói.
    Rất nhanh, Phương Minh Viễn đã ra đón Hạng Quân, Hạng Quân xuất thân từ Bình Xuyên, năm nay cũng chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, ba năm trước đây vừa mới kết hôn, với Phương Minh Viễn và Vu Nhị đương nhiên là đều không xa lạ gì. Nếu Phương Minh Viễn không muốn bại lộ thân phận, hắn đương nhiên là mừng rỡ mà tiếp đón.
    -Tổng giám đốc Hạng đến rồi!
    Vu Nhị cười dài nói.
    -Chủ nhiệm Vu, cô đừng đánh vào mặt tôi như thế! Cái gì mà tổng giám đốc Hạng, ở chỗ của cô thì tôi chỉ là Hạng Quân mà thôi!
    Hạng Quân cười nói.
    -Anh Hạng, hôm nay tôi thay mặt đồng nghiệp cảm ơn anh rồi!
    Vu Nhị cười nói.
    Hạng Quân khoát tay áo nói:
    -Có gì mà phải cảm ơn! Nếu không phải lúc nãy... lúc nãy cậu Minh nhắc nhở tôi, tôi cũng không biết lão Hoa hôm nay gả con gái! Việc này khiến cho tôi trở tay không kịp, lập tức dời lại một cái hẹn, đến lễ vật cũng không kịp chuẩn bị, phải chạy ngay đến đây!
    Kim Diệc Phi và La Phi Phi không khỏi tặc luỡi, vị này là lão đại của nhà hàng chi nhánh Tần Tây của Phương gia sao! Trong tay nắm giữ vài chục cửa hiệu mặt tiền, hơn một ngàn công nhân! Trong giới buôn bán Phụng Nguyên, cũng được coi là nhân vật số một số hai! Vu Nhị thì không cần nói làm gì, người ta cũng có nền tảng vững chắc, nhưng Minh Viễn ít tuổi như vậy, lại cùng Hạng Quân ôm vai bá cổ làm bằng hữu của nhau. Mối quan hệ này hiển nhiên là cũng không còn gì để nói! Nhưng trong mắt của hai người này, ánh nhìn với Phương Minh Viễn không khỏi có chút thay đổi.
    Hạng Quân nhìn nhìn đám người xung quanh một chút, có mấy người của đài truyền hình đều mỉm cười chào hắn. Xem ra, nếu không phải là hắn cùng đi với Vu Nhị thì chỉ sợ cũng sẽ có không ít người đến tiếp cận.
    -Đoàn xe còn chưa tới sao?
    Hạng Quân nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút kỳ lạ nói.
    -Đang chạy vòng vòng quanh khách sạn!
    Phương Minh Viễn cười nói.
    -Chắc còn phải chờ mấy người Hoa Quốc Hùng tới mới được!
    -Sao? Hoa Quốc Hùng còn chưa tới sao? Đây là đám cưới của con gái hắn hay ai?
    Hạng Quân giật mình kinh hãi nói. Vừa rồi trong điện thoại, Phương Minh Viễn cũng không nói rõ được với hắn, hắn còn tưởng rằng Hoa Quốc Hùng đã sớm tới từ lâu, thảo nào tìm trong đám người lại chẳng thấy hắn đâu.
    Vu Nhị thở dài, tóm tắt lại chân tướng sự việc lại cho Hạng Quân, Hạng Quân có thể làm được cái chức này, cũng là do khôn khéo dũng mãnh hơn người, mặc dù nhiều chỗ Vu Nhị cũng chỉ nói đại khái, nhưng Hạng Quân cũng hiểu được tám chín phần.
    Hạng Quân nhìn trộm Phương Minh Viễn, rồi lại nhìn nhìn Vu Nhị, thầm nghĩ Ngụy Bằng Trình quả là gặp may, nếu không phải quan hệ giữa hắn và Vu Nhị không tệ, mà hôm nay lại có cả sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, bằng không mà nói lễ cưới hôm nay sẽ không có sự góp mặt của nhà gái!
    -Ngài là Tổng giám đốc Hạng Quân nhà hàng chi nhánh Tần Tây?
    Từ trong khách sạn bước nhanh đến một người đàn ông trung niên, thận trọng hỏi. Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại. Chính là người mà vừa nãy Vu Nhị chỉ cho hắn, cậu của Hoa Luyến Anh.
    -A, tôi chính là Hạng Quân!
    Hạng Quân ngơ ngác một chút, thận trọng quan sát đối phương, lúc này mới nói.
    -Chân thành cảm ơn sự hiện diện của ngài, có thể trong lúc cấp bách như thế này mà tự mình tham dự hôn lễ của cháu gái tôi! Tôi là cậu của Hoa Luyến Anh, Thường Vệ Quốc!
    Thường Vệ Quốc nhiệt tình cầm lấy tay của Hạng Quân, lắc lắc vài cái nói.
    -A?...
    Hạng Quân có chút chưa rõ ràng nói:
    -Xin chào, Thường tiên sinh!
    Hắn có chút không rõ Thường Vệ Quốc vì sao lại nhiệt tình như vậy.
    Cũng may Thường Vệ Quốc cũng cũng không có lưu lại lâu, nói nói mấy câu rồi lại lui trở về. Vu Nhị thoáng chút suy nghĩ nhìn theo bóng hắn tiến vào khách sạn, không nói gì thêm.
    -Này, chị nói ba người để cho tôi kiểm tra đâu rồi? Tôi không phải chỉ đến để tham gia hôn lễ đâu đấy!
    Phương Minh Viễn cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Vu Nhị, mà không chú ý thấy động tác "thân mật" của mình đã đưa tới không ít sự chú ý. Trong đó có mấy người nam nhân, vốn đã nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt không mấy thiện cảm, sắc mặt lập tức liền chìm xuống. Trong đó còn có mấy người định đứng ra, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.
    -Ừ...
    Vu Nhị lướt ánh mắt nhìn trong đám người, lúc này mới chỉ vào một người đàn ông trung niên dung mạo bình thường nói:
    -Nhìn thấy chưa, chính là người đàn ông kia, hắn tên là Sài Vũ Quang, là Trưởng phòng nhân sự của đài truyền hình, tôi vẫn cho rằng hắn là người quản lý nhân tài tốt nhất của đài.
    Phương Minh Viễn chép miệng, phương diện quản lý nhân sự, mình sao có thể kiểm tra cho Vu Nhị? Chẳng lẽ mình lại giả dạng làm một ứng viên, tìm hắn thử xem? Như vậy thì thật là khôi hài.
    Phương Minh Viễn ghé sát vào tai Vu Nhị nói:
    -Tôi bảo, chị đừng làm quá, làm việc gì cũng phải lưu lại một đường, ngày sau dễ xử lý!
    Thời gian Vu Nhị công tác ở đài truyền hình cũng không ngắn, đối thành viên tổ chức của đài có thể nói là hiểu rõ, nếu đào quá mức, lại đào toàn nòng cốt, sẽ khó tránh khỏi khiến cho giới cao tầng của đài bất mãn.
    -Ừ, tôi biết đúng mực mà!
    Vu Nhị lườm hắn một cái, nói:
    -Anh yên tâm, những người tôi tìm được này, ở đài đều là những người có tài nhưng không gặp thời, hơn nữa lại không được thủ trưởng chào đón, bọn họ mà muốn rời khỏi đài truyền hình, thì người trong đài chỉ có vui mừng mà không thấy tiếc nuối! Tuy nhiên, cho dù là lấy được tất cả bọn họ về chỗ chúng ta, thì nhân lực của chúng ta vẫn là quá ít!
    -Chuyện này cô không cần phải lo lắng!
    Phương Minh Viễn khẽ cười nói:
    -Tôi đã bảo chị Thu Hạ ở Hongkong xem xét nhân sự cho cô rồi, công ty quảng cáo Tam Giang, cũng đang tìm nhân sự cho cô ở đài truyền hình Đế Đô và đài truyền hình Hoa Hạ rồi. Chắc khoảng chừng nửa tháng một tháng sau, sẽ có tin tức mới. Nhưng sau đó, đài truyền hình cần có thêm nhân sự, thì phải nhờ cậy vào chính mọi người đi mời chào thôi!
    -Vậy thì thật tốt quá!
    Vu Nhị vui mừng lộ rõ trên nét mặt! Thành thật mà nói, đối với các nhân viên mới đầu của đài truyền hình Đồng Nghi, Vu Nhị chẳng hề đánh giá cao! Những người đó mặc dù là tiếp nhận về, cũng chỉ có thể làm việc vặt nhân vật. Đương nhiên, không thể bài trừ trong đó có thể sẽ có những hòn ngọc thô chưa được mài dũa, nhưng muốn bọn họ nở rộ ánh hào quang, thì vẫn cần thời gian tương đối dài!
    Đài truyền hình Đồng Nghi tương lai sẽ có cùng vị trí với đài truyền hình Phụng Nguyên, tham vọng này của Vu Nhị, những ngững người này tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Cũng may là cần một thời gian tương đối dài, Vu Nhị còn có đủ thời giờ để tuyển quân mua ngựa, làm phong phú nhân sự cho đài truyền hình!
    -A, đúng rồi, khởi động tài chính ban đầu của đài truyền hình phải làm sao bây giờ? Cho dù là tòa nhà làm việc và tháp truyền đều do huyện ra mặt kiến thiết, nhưng đài cũng cần đại lượng tài chính để mời chào nhân tài và mua thiết bị! Chỉ một chút tài chính kia, thì có thể làm được việc gì!
    Vu Nhị lại nghĩ tới vấn đề mới nói. Không có tài chính sung túc, cho dù mình có giỏi ba hoa chích choè, thì cũng có tác dụng gì! Họ có thể từ bỏ mức lương hấp dẫn của mình ở đài truyền hình tỉnh để tự nguyện đến Đồng Nghi chịu khổ sao. Cho dù là bọn họ nguyện ý, thì người nhà của bọn họ nhất định sẽ không hài lòng.
    -Tài chính, có thể một phần do thành phố tương lai giải quyết, một phần do Carrefour, nhà hàng Phương gia, chuỗi siêu thị điện gia dụng Thiên Đỉnh cho vay, sau này đài có thể dùng quảng cáo để hoàn lại, cần thiết, tôi có thể quyên tặng đài một phần, như vậy tôi nghĩ là đủ rồi!
    Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút, vừa cho ngựa chạy lại vừa không cho ngựa ăn cỏ, loại chuyện này, Phương Minh Viễn làm không được. Đài truyền hình Đồng Nghi tương lai, có thể nói là một công ty truyền thông mà hắn cực kỳ coi trọng, cho nên mặc dù phải tiêu nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể buông lỏng.
    -Đúng rồi, sau này cô giúp tôi lưu ý một chút, xem xem có ai thích hợp làm báo, bởi truyền thông giấy của Đồng Nghi tương lai, vẫn còn cần có người chống đỡ!
    Phương Minh Viễn vỗ nhẹ trán một cái, hắn thiếu chút nữa thì quên mất! Là một thành phố tương lai, sao có thể còn giống như trước, không có lực ảnh hưởng của một vài tờ báo thuộc về riêng mình!
    -Chuyện này còn cần anh phải nhắc sao! Tôi đã sớm xem xét rồi!
    Vu Nhị lườm hắn một cái, mỉm cười duyên dáng nói:
    -Ôi... Nếu không phải anh giao đài truyền hình cho tôi, thì tôi muốn đi làm báo chí cơ...
    Vì không muốn cho La Phi Phi và Kim Diệc Phi biết, hai người lúc nói chuyện chẳng những thanh âm ép tới tương đối thấp, thân mình cũng ép tương đối gần, Vu Nhị lại luôn miệng cười vui, đối với người ở bên ngoài, hai người giống như là cặp tình nhân đang liếc mắt đưa tình vậy. Mà ngay cả Kim Diệc Phi và La Phi Phi, lúc này trong lòng đều tràn đầy mất mát, con ngựa ô vất vả mãi mới để mắt thấy được, không ngờ lại là nhân ngãi của Vu Nhị! Minh Viễn này nếu thật sự được Vu Nhị nhìn trúng, thì hai người họ bất kể là dung mạo hay địa vị, đều kém xa Vu Nhị, không sao tranh giành được với cô!
    Kỳ thật không chỉ có hai người bọn họ, trong đám người ở trước lầu còn có mấy người nữ nhân trẻ tuổi, cũng đang chú ý đến Phương Minh Viễn, nguyên nhân rất đơn giản, địa vị của Vu Nhị ở đài rất cao, mà có thể thân mật với Vu Nhị như vậy, sao có thể là phàm nhân! Huống chi, sau đó còn xuất hiện cả Hạng Quân, người hữu tâm sẽ nhận ra được, lại càng khiến những nữ nhân này để mắt đến Phương Minh Viễn!
    Đương nhiên, trong chuyện này cũng không thiếu những nam nhân hận Phương Minh Viễn đến nghiến răng nghiến lợi!
    10h45', khi mà người điều khiển hôn lễ đã sốt sắng muốn nhảy lên rồi, đoàn xe rốt cục cũng lái xe tiến vào khách sạn...
     
  4. phongvohuyet

    phongvohuyet Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/5/14
    Bài viết:
    232
    Được thích:
    1,317
    Trùm Tài Nguyên
    Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

    Quyển 5:
    Chương 53: Đại ân không lời nào cảm tạ hết được

    Nhóm dịch: Quan trường
    Nguồn: metruyen.com


    -Bùm bùm...
    -Thình thịch!
    -Thình thịch!
    Xe hoa chạy nhanh tới trước cửa khách sạn, cô dâu chú rể từ trên xe bước xuống, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vô số pháo giấy màu bắn lên trong không trung, tạo thành từng trận mưa ruybăng đẹp mắt, còn có không ít cánh hoa màu đỏ được tung lên trong không khí!
    Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh mang theo nụ cười hạnh phúc, trong tiếng chúc phúc của mọi người đi trên thảm đỏ.
    -Cô dâu thật xinh đẹp!
    Kim Diệc Phi và La Phi Phi cùng đồng thanh tán thưởng không ngừng, nhưng không hề hay biết ẩn chứa sau vẻ mặt đó có bao nhiêu chua xót.
    -Chúc những người có tình trong thiên hạ sẽ trở thành thân thuộc!
    Phương Minh Viễn cũng thành tâm thành ý chúc phúc nói. Vu Nhị khẽ lướt mắt trên gương mặt hắn.
    Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh tiến vào khách sạn, đám đông tụ tập ở cửa khách sạn cũng đều bước theo.
    -Tổng giám đốc Hạng!
    Một giọng nói vang lên, ba an hem Hoa Quốc Hùng vội vàng bước nhanh tới, nhiệt tình chào hỏi Hạng Quân.
    -A, ông chủ Hoa, chúc mừng chúc mừng!
    Hạng Quân cười to nói:
    -Hôm nay là ngày đại hỉ của ông! Tôi vừa nhìn thấy rồi, chú rể quả là một nhân tài! Mới ba mươi tuổi đầu mã đã có thể ngồi vào vị trí cán bộ trung tần ở đài truyền hình tỉnh, cũng có thể nói là sự nghiệp khá thành công! Quý thiên kim quả là có mắt nhìn người!
    Phương Minh Viễn và Vu Nhị ở một bên, cố nén cười! Hạng Quân này, biết rõ Hoa Quốc Hùng chướng mắt với con rể của mình, lại cố tình khen Ngụy Bằng Trình trước mặt mọi người, là cố tình chửi mắng Hoa Quốc Hùng đây mà!
    Hoa Quốc Hùng gương mặt tươi cười bỗng cứng đờ lại. Nhưng hắn lập tức lại cười lớn nói:
    -Tổng giám đốc Hạng, ngài lại đề cao nó quá rồi, so với tổng giám đốc Hạng thì hắn có là cái gì đâu! Hôm nay tổng giám đốc Hạng có thể tự mình tiến đến, thật sự là rất nể mặt chúng rồi! Từ nay về sau, còn cần tổng giám đốc Hạng chiếu cố hơn cho đứa cháu này!
    Kỳ thật Hạng Quân mới chỉ hơn ba mươi tuổi, so với Ngụy Bằng Trình cũng là bằng tuổi, chỉ có điều Hoa Quốc Hùng luôn luôn coi Hạng Quân ngang hàng. Bọn họ đương nhiên là thấp hơn một lứa rồi!
    -Không dám nhận, không dám nhận!
    Hạng Quân liên tục khoát tay nói.
    -Việc này có cái gì không dám nhận hay sao?
    Hoa Quốc Hùng khoát tay chặn lại nói:
    -Anh là huynh đệ tương giao của ta. Bọn chúng có thể gọi một tiếng chú Hạng, chính là phúc phận của chúng rồi!
    -Thế sao được!
    Hạng Quân vẻ mặt đau khổ nói:
    -Ông chủ Hoa, tôi thật sự không dám nhận! Chỉ sợ ông không biết, con rể của ông chính là bạn tốt kiêm đồng sự của chủ nhiệm Vu, tôi nào dám chiếm lợi! Chúng ta giới thiệu một chút nhé!
    Hoa Quốc Hùng kỳ thật đã sớm thấy được Phương Minh Viễn và Vu Nhị đứng ở bên cạnh Hạng Quân, chỉ có điều Hạng Quân không chính thức giới thiệu, hắn cũng không dám liều lĩnh tiến đến trước, nếu chẳng may làm đối phương mất hứng, đây chẳng phải là lợn lành chữa thành lợn què sao!
    -Chủ nhiệm Vu?
    Hoa Quốc Hùng có chút mơ hồ, không phải nói là cậu Phương hiện đang ở đây sao, tại sao lại nhảy ra cái người là chủ nhiệm Vu này.
    -Ông chủ Hoa, vị này chính là chủ nhiệm Vu Nhị của đài truyền hình. Đừng vì diện mạo xinh đẹp mà xem thường cô ấy, cô ấy đã theo học ở trường đại họa Giao Thông Tây Bắc, là cao đồ của Giám đốc sở Tô! Tôi cũng là nhờ có cô ấy mới biết được, hoá ra hôm nay là ngày đại hỉ của quý thiên kim!
    Hạng Quân cười nói:
    -Chủ nhiệm Vu, vị này là ông chủ Hoa của tập đoàn Thanh Phong, là cha vợ của chú rể Ngụy Bằng Trình. Tập đoàn Thanh Phong, là nhà cung cấp chủ yếu cho nhà hàng chúng ta ở tỉnh Tần Tây.
    Vu Nhị mỉm cười vươn tay nhẹ nhàng bắt tay Hoa Quốc Hùng nói:
    - Ông chủ Hoa đừng nên nghe tổng giám đốc Hạng nói hươu nói vượn, Luyến Anh là cô gái tốt, Bằng Trình có thể có một vị hiền thê tốt như vậy, là phúc khí của hắn. Cũng phải cảm tạ ông chủ Hoa, đã nuôi dưỡng được một cô con gái tốt!
    Vu Nhị đối với Hoa Quốc Hùng, cũng oán trách không nhỏ! Ngụy Bằng Trình không chỉ là người mà cô xem trọng, còn là đồng nghiệp tốt, bạn tốt của cô, trong một ngày lễ trọng đại nhất đời người như thế này, Hoa Quốc Hùng lại muốn cho hắn phải khó chịu, sao có thể bảo Vu Nhị có thiện cảm tốt đối với ông ta được.
    Hoa Quốc Hùng sắc mặt có chút ửng đỏ, cười xấu hổ, ở trong xã hội lăn lộn lâu như vậy, hắn đương nhiên là nghe ra được ý tứ của Vu Nhị trong câu nói này. Nhưng hiểu được thì đã làm sao? Quan hệ giữa Vu Nhị và Hạng Quân cũng không tệ, lại là cán bộ đài truyền hình tỉnh, còn có Giám đốc sở làm hậu phươn. Mặc dù Hoa Quốc Hùng không nhớ rõ ở tỉnh này có ban ngành nào, vị Giám đốc sở nào họ Tô, nhưng chỉ cần là Giám đốc sở, thì cũng không phải là người mà hắn Hoa Quốc Hùng có thể dễ dàng trêu chọc được. Bọn quan viên đó, chỉ cần có nói mấy câu, là có thể đem tâm huyết của anh phá hủy trong chốc lát!
    Đương nhiên, quan trọng hơn là, Hoa Quốc Hùng đã nhìn thấy, Phương Minh Viễn đứng ở bên cạnh Vu Nhị. Là nhà cung cấp hàng quan trọng cho nhà hàng chi nhánh của Phương gia, Hoa Quốc Hùng ở mấy năm trước đã từng có vài lần tiếp xúc với Phương Minh Viễn, mặc dù cũng chỉ nói hời hợt mấy câu, nhưng Hoa Quốc Hùng lại lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc!
    Mặc dù mấy năm này, Phương Minh Viễn cũng đã thay đổi nhiều, nhưng Hoa Quốc Hùng liếc mắt một cái vẫn nhận ra được. Vu Nhị xinh đẹp như vậy, ai biết cô và Phương Minh Viễn rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, Hoa Quốc Hùng cũng không muốn tìm phiền toái ình.
    -Ông chủ Hoa, vị thanh niên tài tuấn này là phụ tá của tôi, Minh Viễn, các vị trước kia đã từng gặp mặt phải không, chắc cũng không cần tôi phải nói thêm nhiều nhỉ?
    Hạng Quân vừa nói với Hoa Quốc Hùng, vừa nháy mắt ra dấu. Hoa Quốc Hùng chỉ ngạc nhiên một chút, liền kịp phản ứng lại, Phương Minh Viễn hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận của mình trước mặt mọi người.
    Phương Minh Viễn cười cười, vươn tay ra bắt tay Hoa Quốc Hùng:
    -Ông chủ Hoa, chúng ta đúng là đã từng có vài lần gặp mặt, không biết ông chủ Hoa còn nhớ tôi không? Lúc này đây, trước vẫn phải chúc mừng ông chủ Hoa có được rể hiền, từ nay về sau lại có thêm một người thân! Chủ nhiệm Ngụy còn trẻ mà đã thành công, ở đài truyền hình cũng là thanh niên nòng cốt, ông chủ Hoa thật là hảo có phúc!
    Hoa Quốc Hùng trong lòng không khỏi ai thán, có mấy câu này của Phương Minh Viễn, giá trị con người của Ngụy Bằng Trình liền nổi bật hẳn lên, cho dù mình muốn dạy dỗ hắn, cũng phải suy nghĩ một chút vạn nhất sự tình truyền đến tai Phương Minh Viễn, sẽ gây ra hậu quả gì! Nhưng hắn nghĩ lại, không khỏi có chút mừng thầm, mặc kệ Ngụy Bằng Trình rốt cuộc là lọt vào pháp nhãn của Phương Minh Viễn như thế nào, đây cuối cùng vẫn là chuyện tốt! Với mạng lưới quan hệ của Phương Minh Viễn ở tỉnh Tần Tây, tập đoàn Thanh Phong nếu có thể dựa vào mối quan hệ giữa Ngụy Bằng Trình và Phương Minh Viễn, đối với sự phát triển của Thanh Phong không nghi ngờ gì là một việc quá tốt!
    -Trợ lý Minh thật sự là đã đề cao Bằng Trình rồi, nói như vậy, sẽ làm cho hắn sinh lòng kiêu ngạo! Ngày sau, còn hy vọng trợ lý Minh có thể...
    Hoa Quốc Hùng chần chừ một chút mới nói tiếp:
    -Chiều cố nhiều hơn cho Bằng Trình.
    Mặc dù đa số mọi người đều đã tiến vào khách sạn, nhưng ở bên ngoài vẫn còn mấy người, trong đó bao gồm Kim Diệc Phi và La Phi Phi, còn có Hoa Quốc Hạo và Hoa Quốc Như. Mấy người lúc này cũng đã ngây dại thần người ra rồi.
    Hoa Quốc Hùng và Hạng Quân, Vu Nhị khách khí với nhau, thậm chí trong giọng điệu còn mang theo vài phần lấy lòng, bọn họ đều có thể lý giải được, nhưng Hoa Quốc Hùng tại sao phải đối với Phương Minh Viễn khách khí như vậy? Thậm chí còn không tiếc đem chính mình giảm thấp tới mức cùng hắn bình đẳng tương giao, còn đem cả Ngụy Bằng Trình ra nhờ Phương Minh Viễn chiếu cố! Mà nghe Hạng Quân giới thiệu, hắn chẳng qua cũng chỉ là trợ lý của Hạng Quân. Mặc dù nhiều khi, trợ lý cũng chính là nửa cán bộ, là ứng viên tương lai cho vị trí cán bộ cao tầng của công ty, nhưng Hoa Quốc Hùng lại như thể là đang đối mặt với một đại nhân vật vậy? Hơn nữa càng làm bọn hắn cảm thấy giật mình chính là, đứng ở một bên Hạng Quân và Vu Nhị, đối với hành động dị thường của Hoa Quốc Hùng, không ngờ lai coi như một chuyện bình thường!
    -Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tôi không làm ông chủ Hoa chậm trễ nữa, bởi vì tới gấp gáp, nên cũng không có chuẩn bị được lễ vật gì, mong ông chủ Hoa bỏ qua cho!
    Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
    -Tổng giám đốc Hạng, chủ nhiệm Vu và trợ lý Minh có thể tự mình đến tham dự, đã là nể mặt tiểu nữ và Bằng Trình lắm rồi! Bọn họ sao còn tư cách gì yêu cầu xa vời như vậy!
    Hoa Quốc Hùng liên tục khoát tay nói:
    -Ba vị, mời! Chúng ta cùng nhau vào đi thôi!
    Bởi vì xe hoa đến chậm hơn nhiều so với lúc ban đầu dự tính, cho nên ngay khi khách nhân ngồi xuống, hôn lễ liền lập tức bắt đầu. Phương Minh Viễn có thể thấy được, hôn lễ quy cách tuy rằng cao sang hơn gia đình bình thường, nhưng so vớ thân gia của Hoa Quốc Hùng, thì hiển nhiên là có chút không tương xứng. Khi xe hoa còn đang đi vòng vòng ở bên ngoài, và cả trước khi hôn lễ bắt đầu, cũng không thiếu những khách nhân vội vã chạy tới tham gia hôn lễ, hiển nhiên đều là do mới được Hoa gia thông báo. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh, Phương Minh Viễn đã cảm thấy buổi hôn lễ này hoàn mỹ lắm rồi.
    Cuối buổi hôn lễ, cô dâu chú rể bắt đầu đi từng bàn mời rượu, Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh sau khi kính qua song phương cha mẹ và các bậc bề trên, liền đi tới trước bàn Phương Minh Viễn, mời rượu Hạng Quân và Vu Nhị.
    Rất hiển nhiên, hai người đã biết, sở dĩ Hoa Quốc Hùng thay đổi chủ ý, tham gia buổi hôn lễ, nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ Hạng Quân, mà bọn họ đều không quen biết, Hạng Quân sở dĩ có thể biết được tin tức, mà giúp bọn họ, là xem như đã nể mặt Vu Nhị!
    -Vu Nhị, hôm nay nhờ có em hỗ trợ! Bằng không...
    Ngụy Bằng Trình đôi mắt có chút đỏ lên, dù sao hắn cũng không hy vọng trong ngày đại hỉ này, để cho vợ mình phải tiếc nuối điều gì, bằng không mà nói, hai vợ chồng họ buổi sáng mai lại phải đặc biệt đi tới Hoa gia, cố gắng lần cuối!
    Trong lúc bọn họ đều cho rằng tiếc nuối cả đời này không cách nào tránh khỏi, thì sự tình lại xảy ra biến hóa khôn lường!
    Cái này gọi là đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Ngụy Bằng Trình tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ân tình này hắn sẽ luôn ghi nhớ trong lòng! ! !
     
  5. phongvohuyet

    phongvohuyet Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/5/14
    Bài viết:
    232
    Được thích:
    1,317
    Trùm Tài Nguyên
    Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang

    Quyển 5:
    Chương 54: Khiêu chiến

    Nhóm dịch: Quan trường
    Nguồn: metruyen.com


    Cô dâu chú rể sau khi chúc rượu ở bàn Phương Minh Viễn xong liền sang bàn khác chúc rượu tiếp.

    Bên bàn của Phương Minh Viễn, ngoài năm người là Phương Minh Viễn, Hạng Quân, Vu Nhị, La Phi Phi, Kim Diệc Phi còn có anh họ của Ngụy Bằng Trình, chú của cô dâu là Hoa Quốc Hạo và một người bạn thân thời đại học của Ngụy Bằng Trình. Cũng là bàn mười người như các bàn khác, nhưng lại được đãi ngộ như mâm chủ nhà.

    Hơn nữa, cô dâu chú rể vừa đi khỏi, Hoa Quốc Hùng liền dẫn người nhà họ Hoa sang bàn này mời rượu ba người sau đó lại chúc riêng từng người một là Hạng Quân và Vu Nhị, như thế mới thấy được sự ảnh hưởng của Vu Nhị và Hạng Quân trong xã hội. La Phi Phi và Kim Diệc Phi cũng vô cùng ngưỡng mộ, trong số này có không ít nhân vật quan chức mà các cô đều kính trọng!

    Tuy nhiên, điều khiến các cô cảm thấy khó hiểu là, khác với Hoa Quốc Hùng, những người tới sau kia đối với Phương Minh Viễn dường như là rất xa lạ, có cảm giác như là khách khí quá.

    Chỉ có điều các cô đã không để ý thấy bên cạnh Hoa Quốc Hạo đang nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt có phần nể sợ.

    Hoa Quốc Hạo đương nhiên đã biết rõ thân phận của Phương Minh Viễn, trên đường tới đây Hoa Quốc Hùng cũng đã nói cho họ biết. Hắn là người thừa kế của nhà họ Phương ở Bình Xuyên, cũng là người tạo ra sản nghiệp giầu có cho nhà họ Phương. Phương Minh Viễn cũng tới đám cưới của Ngụy Bằng Trình. Hoa Quốc Hùng khi ở nhà hàng đã từng nói chuyện với Phương Minh Viễn. Lần nói chuyện đó cũng khiến hắn và những người chưa từng gặp mặt Phương Minh Viễn ghi nhớ đây là một con người có tài năng kinh Doanh thiên bẩm. Hắn đến dự đám cưới của Ngụy Bằng Trình, điều này đã giải thích rõ ràng nguyên nhân thái độ của Hoa Quốc Hùng lại thay đổi 180 độ. Đồng thời Hoa Quốc Hùng cũng dặn dò kỹ rằng, PHương Minh Viễn đương nhiên không muốn để lộ thân phận thật của mình, vì thế mà khi nói chuyện Hoa Quốc Hạo đều hết sức cẩn thận, vừa phải biểu hiện lòng cảm kích của Hoa gia đối với Phương Minh Viễn, vừa lo sợ vì quá xúc động mà để lộ ra thân phận của Phương Minh Viễn!

    “Chẳng trách trên ti vi lại có nhiều hoàng đế cải trang vi hành như vậy, người ta tuy đã trở thành trung tâm của mọi người lại mong muốn giấu đi thân phận của mình!” Nhìn người thanh niên trẻ tuổi Phương Minh Viễn kia thực sự khiến người ta không thể đánh giá được gì, nhưng Hoa Quốc Hạo lại cảm thấy mình sống hơn nửa đời người mà vẫn là một kẻ vô dụng!
    Phương Minh Viễn vừa ăn cơm, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói vài câu với Hạng Quân, Vu Nhị. Lời nói đều rất nhỏ, ngay cả người ngồi bên cạnh cũng rất khó nghe rõ được.
    “ Anh đã nhìn thấy cái người mà em chỉ rồi, ừm, em cảm thấy hắn có thích hợp dẫn chương trình tin tức không?” Phương Minh Viễn nói nhỏ bên tai Vu Nhị. Ở bất cứ Đài Truyền hình nào người dẫn chương trình tin tức đều được tuyển chọn gắt gao nhất. Người mà Vu Nhị chọn, dáng vẻ tuy uy nghi, lại có vẻ trung hậu thành thực. Về hình thức mà nói thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
    “Ừ!” Vu Nhị trả lời một cách chắc chắn. “ Hắn vốn năm ngoái đã được trúng tuyển, hy vọng sẽ đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình bản tin ở đài truyền hình Tần Tây, sau vì một vài lý do nội bộ mà lại bị rớt. Đối với năng lực của anh ta, em tin anh ta sẽ đáp ứng được yêu cầu của Đài!”

    Phương Minh Viễn trầm ngâm suy nghĩ một lát. Lại nói với Vu Nhị “ Nếu vậy thì anh tin tưởng em đấy…” Hắn còn chưa nó
    i xong đã thấy có người đập mạnh vào vai một cái. Không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai người thanh niên tuổi sấp xỉ ba mươi, ăn mặc thoải mái đang cầm ly rượu đứng sau hắn.
    Vu Nhị đang lắng nghe hắn nói cũng giật mình ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: “ Trưởng phòng Sử, Trưởng phòng Trương các anh cũng tới đấy à?”

    Trương Ngọc Đường và Sử Minh Chí là cán bộ trẻ quản lý mảng kinh Doanh quảng cáo và Tài vụ của Đài truyền hình Tần Tây. Ở Đài truyền hình cũng được coi là nhân vật cán bộ nòng cốt trẻ tuổi. Trong đó Sử Minh Chí trước giờ vẫn cực kỳ có cảm tình với Vu Nhị, trước khi Quách Nhạc Đồng xuất hiện đã từng hai ba lần cả gián tiếp, trực tiếp thể hiện mong muốn kết bạn với Vu Nhị nhưng đều bị Vu Nhị từ chối.

    Sau đó, Quách Nhạc Đồng mạnh mẽ, cứng rắn xuất hiện. Hắn đã từng nghĩ đời này, kiếp này sẽ không có cơ hội nắm tay người đẹp nữa rồi. Nhưng hắn thật không nghờ, Vu Nhị cũng chẳng coi Quách Nhạc Đồng ra gì. Hắn từng có thời gian rất lo lắng Vu Nhị làm việc ở Đài truyền hình tỉnh sẽ phải chịu nhiều áp lực từ cấp trên, nhưng sau đó lại có tin là thầy của Vu Nhị ở trường đại học chính là đương kim Giám đốc sở giao dục Tô Ái Quân. Hơn nữa, cô cũng có quan hệ rất tốt với nhà họ Phương ở Bình Xuyên, chính là công tử Trưởng ban tuyên giáo. Lấy cô là việc không thể nào!

    Điều này làm cho Sử Minh Chí vừa buồn vừa vui. Vui vì Vu Nhị có hậu phương vững chắc, như vậy ở Đài truyền hình sẽ không ai có thể vô cớ chèn ép, nhưng buồn là vì hoàn cảnh Vu Nhị tốt như vậy, bất cứ ai kể cả hắn muốn hái được bông hoa đẹp đó mang về nhà đều là việc khó như lên trời! Đương nhiên, Sử Minh Chí cũng thừa nhận chính vì thế mà Vu Nhị đối với hắn lại càng hấp dẫn hơn. Nếu như có thể đến được trái tim người đẹp chẳng phải cùng lúc mở ình cánh cửa vào mối quan hệ với Giám đốc Sở giáo dục và nhà họ Phương ở Bình Xuyên là gì!

    Chỉ có điều mặc dù Sử Minh Chí có lòng, nhưng Vu Nhị lại không có ý, hơn nữa ở Đài cũng có khối người có ý định với cô, vì thế mà hắn hầu như không có cơ hội nào.
    Hôm nay, Sử Minh Chí cũng được mời đến đám cưới Ngụy Bằng Trình, không ngờ lại nhìn thấy mỹ nhân trong lòng mình lại tay trong tay với Phương Minh Viễn rất tình cảm. Nhất là sau khi hai người xì xào bàn tán khiến hắn cho rằng họ là tình nhân càng khiến lòng đố kỵ như núi lửa bùng lên, khó có thể chịu đựng được.
    Vừa rồi, mấy lần hắn định đi đến đều bị Trương Ngọc Đường ngăn lại. Dù sao đây cũng là hôn lễ của Ngụy Bằng Trình. Mình và mấy người kia đều là khách được mời đến, nếu gây sự ở đây chẳng phải là mang tiếng với Ngụy Bằng trình hay sao? Ngụy Bằng Trình hiện nay thuộc bộ phận Hậu cần ở Đài truyền hình, rất được lãnh đạo cao cấp tín nhiệm, tiền đồ sáng láng. Giờ lại cưới con gái ông chủ tập đoàn Thanh Đỉnh, tương lai tốt thế nào khỏi phải nói nữa. Gây phiền cho hắn cũng chẳng phải việc hay ho gì.
    Đến tận bây giờ, khi đám cưới đã sắp kết thúc, cô dâu chú rể đã chúc rượu xong, Sử Minh Chí không thể nhẫn nại được nữa. Trương Ngọc Đường cũng chỉ bảo sẽ cùng hắn lại đây.
    “Chủ nhiệm Vu, hôm nay là lễ cưới của Chủ nhiệm Nguỵ, chúng ta từ năm ngoái đến giờ chưa gặp, hôm nay mượn rượu mừng của Ngụy Chủ Nhiệm, chúc Vu chủ nhiệm một ly”. Sử Minh Chí cầm ly rượu cười nói “Chúng tôi uống ly đầy, Vu chủ nhiệm xin tùy ý.!”

    “ Sử trưởng phòng, Trương trưởng phòng, tôi cũng của người phúc ta chúc các anh vậy!” Vu Nhị cười nói.

    Sử Minh Chí và Trương Ngọc Đường uống một ly đầy, lại rót thêm một ly nữa, Trương Ngọc Đường xoay người lại Hạng Quân nói: “ Giám đốc Hạng, không thể ngờ lại gặp Giám đốc ở đám cưới Ngụy Chủ nhiệm! Hai chúng tôi cũng xin chúc sức khỏe ngài. Vẫn là chúng tôi ly đầy, Giám đốc Hạng xin tùy ý!”. Làm cán bộ bộ phận kinh Doanh Quảng cáo ở Đài truyền hình tỉnh đối với người thừa kế Phương Gia ở Phụng nguyên chắc chắn không hề xa lạ. Hàng năm, Nhà họ Phương đều bỏ ra khoản tiền lớn để quảng cáo trên truyền hình, có thể nói họ là một khách hàng lớn, thường xuyên của Đài truyền hình tỉnh.

    Hạng Quân uống hết ly rượu đầy, coi như là nể mặt hai người này. Dù sao đối với người ở bộ phận quảng cáo của Đài truyền hình thì hai bên đều có lợi, hơn nữa cũng vì nể mặt Vu Nhị và Phương Minh Viễn ở bên cạnh, hắn cũng không muốn để lại ấn tượng kiêu căng.

    Sử Minh Chí và Trương Ngọc Đường lại tiếp tục mời rượu Hoa Quốc Hạo và đám người còn lại, ngay cả La Phi Phi, Kim Diệc Phi cũng không bỏ qua. Phương Minh Viễn là người được mời cuối cùng, bọn chúng không hề để ý đến ánh mắt ra hiệu của La Phi Phi và Kim Diệc Phi. La Phi Phi và Kim Diệc Phi ngồi đối diện với Vu Nhị nên cũng không dám nói gì nữa, cho dù nói thế nào, cả hai cô đều là trợ lý của Vu Nhị, là thuộc cấp do Vu Nhị trực tiếp quản lý. Mặc dù có thiện cảm với Sử Minh Chí và Trương ngọc Đường, cũng không dám vì tình riêng mà thể hiện trước mặt Vu Nhị.

    Hai người đi chúc một vòng, cuối cùng mới lại bên Phương Minh Viễn nói: “Vị Huynh đệ này trông lạ quá, Giám đốc Hạng có thể giúp chúng tôi giới thiệu một chút được không?”
    Hạng Quân sắc mặt cũng có chút không vui, nghi ngờ hai người này đang cố ý tạo ra không khí khó chịu? Thôi được, cho dù Phương Minh Viễn còn trẻ, miệng còn hơi sửa, trông có vẻ nhàn hạ, chắc là địa vị cũng không cao, xem ra còn kém cả Hoa Quốc Hạo và anh họ của Ngụy Bằng Trình. Nhưng hai người này sau khi chúc xong La Phi Phi và Kim Diệc Phi mới nhớ tới Phương Minh Viễn, đây là có ý gì? Phải biết rằng, trên bàn tiệc, mời rượu cũng là có quy tắc ngầm, không thể tự làm theo ý mình, nghĩ như thế nào thì làm thế ấy!

    Mặc dù, Phương Minh Viễn chưa hề giới thiệu thân phận, ngồi cũng rất tự nhiên. Nhưng chỉ dựa vào việc hắn ngồi cùng bàn với mình và Vu Nhị có thể thấy Trương Ngọc Đường và Sử Minh Chí mời rượu hắn cuối cùng là điều vô lễ.

    Vu Nhị chú ý nhìn sắc mặt của Hạng Quân, tuy là trong lòng có chút không hài lòng nhưng dù sao Sử Minh Chí và Trương ngọc Đường cũng là đồng nghiệp của mình, giờ lại đang là trong tiệc cưới, cô không muốn gây nên sự không vui. “ Sử trưởng phòng, đây là trợ lý của Giám đốc Hạng, bạn thân của tôi –Minh Viễn.”
    “ Minh Viễn? Đúng là một họ rất hiếm có đấy! Trương Ngọc Đường tỏ ý kinh ngạc

    “Ừ, cũng hơi hiếm. Tuy nhiên trong lịch sử cũng vẫn có một số danh nhân đấy. Ví dụ như Minh Sùng Nghiễm, Nghe nói Minh Sùng Nghiễm là một vị thầy mo, thời Võ Chu còn làm lên chức Ngự Y, nghe nói rất được Võ Tắc Thiên sủng ái. Sau này vì dính vào sự kiện lập Trữ mà bị đâm chết!” Sử Minh Chí tuy rằng nhất thời nói ra nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút có thể hiểu được ý hắn muốn nói là từ “trai bao”

    Mọi người cùng bàn không khỏi biến sắc, rõ ràng Sử Minh Chí muốn khiêu khích, người mới lần đầu gặp mặt, ai lại dám đem họ đối phương ra để chế giễu như vậy?
    Cũng giống như hai người lần đầu tiên gặp mặt. Bên này hỏi họ tên bên kia là gì? Bên kia đáp họ Vương. Trừ khi là cố ý muốn gây chuyện, bằng không mà nói không ai lại nói tiếp một câu “ Đồ con rùa”
     
    Last edited by a moderator: 10/7/15

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)