Tiên Hiệp Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo - Hắc Huyền

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 256: Mặt trái của sự tham lam

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Năng lực của Bạch Dịch quá để hắn ghen ghét, hắn thực sự muốn biết tất cả của Bạch Dịch. Nếu có thể đạt được năng lực của Bạch Dịch, với Tào Cửu Tiền mà nói không thua gì một phần vận may to lớn.

    Tham lam là thứ dễ khiến người ta lơ là. Dù là Tu Chân Giả mạnh mẽ đi nữa, trước tham lam vẫn trở nên si mê. Mà mặt trái của tham lam, có thể không cất giấu vận may gì mà là một đầu Ác Long dữ tợn!

    Ngay khi linh thức của Tào Cửu Tiền chui vào trong đầu Bạch Dịch, trong túi Linh Thú lúc trước bị hắn giẫm vào bùn đất bỗng nhiên hơi động một chút. Ngay sau đó, một cái miệng rộng tối om xuất hiện sau lưng Tào Cửu Tiền.

    Rắc rắc!

    Cái miệng rộng khủng bố hợp mạnh vào, non nửa người Tào Cửu Tiền thành huyết thực trong miệng rộng.

    Không đợi phương pháp sưu hồn của Tào Cửu Tiền cảm giác đến trí nhớ Bạch Dịch, hắn đã cảm thấy một trận đau đớn cực lớn đánh úp lại.

    Ngay lập tức bỏ qua việc sưu hồn Bạch Dịch. Sau khi Tào Cửu Tiền cảm giác thân thể của mình bị cắn mất một nửa, tiếng kêu thảm thiết giống như sói tru vang lên. Loại đau đớn khủng bố này gần như khiến hắn đau đến chết.

    Cánh tay đã thiếu mất một cái, vùng bụng bị chém xéo mở ra vết thương, lục phủ ngũ tạng theo đó trôi ra. Tào Cửu Tiền mở bừng mắt, muốn xem rốt cuộc là vật gì cắn mất non nửa cơ thể mình.

    Rắc rắc!

    Khi Tào Cửu Tiền vừa mới thấy rõ quái vật trước mặt, một chân của hắn đã rơi vào miệng nó.

    Đó là một con sâu trắng to như con chó hoang, không giống với loài sâu bọ khác, con sâu trắng cực lớn này lại mọc lên bốn móng vuốt, trên người không có lông, mắt nhỏ miệng rộng, nhìn thế nào cũng giống một con thằn lằn xấu xí.

    "Ah!" Tào Cửu Tiền kêu một tiếng thảm thiết thê lương, cuồng loạn hô to: "Yêu Thú cấp 3!"

    Thằn lằn xấu xí đích thực là Yêu Thú, bởi vì Tào Cửu Tiền đã cảm giác được khí tức của Yêu Thú cấp 3. Nhưng đến chết hắn cũng không nghĩ thông, vì sao trong tiểu trấn này lại vô duyên vô cớ xuất hiện một con Yêu Thú cấp 3.

    Nghe được hai chữ Yêu Thú, dường như quái trùng cực kỳ tức giận. Nó dựng thẳng như người, hai chân trước bành một cái túm được đầu Tào Cửu Tiền, mở miệng rộng ra, phát ra một loại tiếng gào chói tai.

    "Lão tử là Long, con mẹ nó ngươi mới là Yêu Thú!"

    Không ngờ miệng quái trùng lại phun tiếng người, một màn này khiếnTào Cửu Tiền thiếu chút nữa quên đau đớn kịch liệt nửa người, nhìn chằm chằm quái trùng trước mắt.

    Yêu Thú chưa hóa hình, tuyệt đối không thể mở miệng nói tiếng người. Tào Cửu Tiền tu luyện mấy trăm năm, chưa từng nghe nói Yêu Thú cấp 3 có thể nói chuyện. Hắn rất muốn hỏi một câu, quái trùng trước mắt rốt cuộc là thứ gì. Nhưng mà, hắn đã không có cơ hội mở miệng, bởi vì quái trùng đã nuốt đầu của hắn và phần còn lại của cơ thể hắn vào miệng rộng của nó.

    Không lâu trước Chúc Hỏa đã thành công tiến cấp tới trình độ Yêu Thú cấp 3. Khi nó tỉnh lại, đúng là lúc Bạch Dịch dùng Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đại chiến Tào Cửu Tiền.

    Chúc Hỏa cũng không phải là Chúc Long thật sự, nó tên là Thiên Hào, còn Chúc Long thật sự tên là Vạn Phá. Từ tên có thể nhìn ra, Vạn Phá có dũng vạn quân phá địch, mà Thiên Hào chỉ có khả năng đau xót nghìn người.

    Chúc Hỏa không những ăn nói hèn mọn bỉ ổi, lá gan cũng không đủ lớn, khi gặp nguy hiểm, ý nghĩ đầu tiên của nó không phải trợ giúp chủ nhân đối địch, mà là bảo toàn bản thân. Sở trường của nó là cáo mượn oai hùm, còn đấu tranh anh dũng là tính tình của Chúc Long Vạn Phá.

    Tuy nói Chúc Hỏa có chút gì đó sai, nhưng nó vẫn là linh thú bản mạng của Bạch Dịch. Một khi chủ nhân chiến tử, nó cũng hồn phi phách tán theo. Mặc dù lá gan nhỏ nhưng đến thời khắc sinh tử tồn vong, Chúc Hỏa cũng biết cắn người, nhất là loại phương thức giết người âm thầm này là sở trường nhất của nó.

    Kỳ thật Tào Cửu Tiền bị giết không oan chút nào. Hắn nghìn tính vạn tính, lại tính sai một chuyện, đó là túi Linh Thú vừa rồi bị hắn giẫm vào bùn.

    Ra khỏi túi Linh Thú của chủ nhân, gần như trở thành tử vật. Không có linh lực của chủ nhân, dù bên trong túi Linh Thú chứa một con rồng, cũng không dùng được. Bởi vì dưới tình huống linh thú không được sự cho phép của chủ nhân thì vốn không thể tự lao ra khỏi túi Linh Thú.

    Tác dụng của túi Linh Thú không chỉ dùng để gửi linh thú, còn có công dụng giam cầm linh thú. Nếu không được sự cho phép của chủ nhân, linh thú bên trong túi Linh Thú sẽ không cách nào xuất chiến. Mà muốn mở túi Linh Thú thì phải cần linh lực của chủ nhân.

    Tào Cửu Tiền biết rõ điểm này mới giẫm túi Linh Thú của Bạch Dịch vào trong bùn, rồi sau đó không buồn quan tâm, bởi vì Bạch Dịch đã bị hắn giam cầm hoàn toàn, ngay cả chút ít linh lực cũng không xuất ra được, đương nhiên bên trong túi Linh Thú sẽ không nhảy ra con linh thú gì.

    Kinh nghiệm của Tào Cửu Tiền đúng thực không sai, linh thú của Tu Chân Giả khác tuyệt đối không thể tự ra vào túi Linh Thú, nhưng Chúc Hỏa thì khác.

    Dị thú Chúc Long không những là linh thú bản mạng của Bạch Dịch, còn là huynh đệ làm bạn chinh chiến với hắn cả đời. Tuy hiện giờ khống chế cơ thể Chúc Long là tên gia hỏa Chúc Hỏa hèn mọn bỉ ổi này, nhưng Bạch Dịch vẫn không có dự định dùng túi Linh Thú để giam cầm Chúc Hỏa. Kiếp trước cũng như vậy, bất kể nơi nào, Chúc Long đều có thể dễ dàng ra vào túi Linh Thú, căn bản không cần linh lực của Bạch Dịch.

    Thuật đánh lén của Chúc Hỏa sớm đã đại thành. Nó đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng chờ đến thời cơ tốt nhất.

    Pháp bảo bản mạng của Tào Cửu Tiền bị hủy, cộng thêm cảnh giới rơi xuống, khiến cho tâm thần hắn bất ổn, lại đang trong tình huống linh lực sắp hết vận dụng phương pháp sưu hồn. Thừa cơ hội này, Chúc Hỏa chuồn ra khỏi túi Linh Thú, lúc này mới một ngụm nuốt giết Trưởng lão Đan Các Pháp bảo mất hết, linh lực sắp cạn kiệt, lại đặt toàn bộ tinh lực trên việc sưu hồn.

    Thấy Chúc Hỏa nuốt giết Tào Cửu Tiền, Bạch Dịch mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giống như muốn che phủ bi thương trong mắt.

    Trước đó Chúc Hỏa đã nghe hết toàn bộ, biết rõ Bạch Ngọc bị hại, thấy bộ dáng đâu khổ của chủ nhân, Chúc Hỏa cũng bi ai một trận, miệng rộng mở ra, nhổ ra một bộ khung xương trắng hếu còn mang theo thịt vụn.

    "Dám làm chủ nhân ta bị thương, lão tử nuốt ngươi 100 lần!"

    Nói xong, quả nhiên Chúc Hỏa lại nuốt khung xương vừa nhổ ra vào. Ngay khi khung xương trắng hếu sắp bị Chúc Hỏa nuốt hết lần thứ hai, một hạt đan dược lấp lánh kim mang ảm đạm bay ra từ trong khung xương, bỏ chạy thẳng ra ngoài viện.

    Đó cũng không phải đan dược thật sự, mà là Kim Đan được bao bởi linh khí tinh thuần và toàn bộ hồn lực!

    Phát hiện Kim Đan Tào Cửu Tiền chạy thục mạng, Chúc Hỏa cười gằn mở miệng rộng ra. Trong nháy mắt một cỗ lực hút kinh người kéo giật Kim Đan trở lại, tiếo tục nuốt vào. Chúc Hỏa vừa nhai liên tục vừa mắng: "Trước mặt bổn đại gia còn dám chạy, dung hồn Kim Đan mà thôi, cũng không phải Nguyên Anh, ngươi chạy trốn được sao!"

    Mấy ngụm liền nuốt hết Kim Đan Tào Cửu Tiền và thi cốt vào bụng, Chúc Hỏa phát hiện vẫn chưa nuốt đủ 100 lượt, vì vậy lặp lại chiêu cũ, lại phun khung xương ra. Hiện giờ trên khung xương đã không còn máu thịt, xương trắng hếu thoạt nhìn bóng loáng trơn nưóc, chẳng qua mùi vị không được tốt lắm mà thôi.

    Dương Hải mệt mỏi nằm trong góc trợn mắt há mồm, hắn ngơ ngác nhìn sâu trắng kia nhiều lần nuốt khung xương Tào Cửu Tiền, kiểu nuốt khiến người ta buồn nôn này hoàn toàn khiến Dương Hải khiếp sợ không biết nói gì.

    Hắn vì giảm bớt đau đớn của đan độc mới bất đắc dĩ nuốt sống kiến trắng, không nghĩ tới một con quái trùng vì giải hận đang ở kia nuốt thi thể của địch nhân nhiều lần, chuyện này đã được cho là một kỳ văn Tu Chân Giới rồi.

    Linh thạch ảm đạm trong tay bị Bạch Dịch bóp một cái nát bấy, vừa khôi phục một chút linh lực liền đứng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng Thương Vân Tông phía xa.

    Sợ rằng sinh cơ Bạch Ngọc sắp hết. Trong lòng Bạch Dịch như đao xoắn, hắn bỗng sinh ra một chút hối hận, nếu lúc trước không đưa Bạch Ngọc vào Nhập Vân Cốc, thì cũng không khiến nữ tử ngây thơ kia bị tổn thương như thế. Nếu để Bạch Ngọc ở lại hẻm Bố Y, hiện giờ muội muội vẫn sống sờ sờ như trước mà đứng trước mặt mình.

    Hối hận vừa nảy sinh đã bị Bạch Dịch dùng ý niệm cường đại hoàn toàn đánh nát.

    Thân là chủ nhân Thanh Không, từ trước tới nay hắn sẽ không hối hận, cũng không nên hối hận. Từ khi đạp vào tu chân không đường về này đã định trước phải gặp gian nguy trắc trở. Dù thân sắp chết cũng không nên có chút sợ hãi và hối hận nào.

    Ánh mắt trống rỗng lần nữa trở nên lăng lệ ác liệt, thiếu niên hơi gầy vẫn đứng thẳng tắp như trước, vung tay lên, Diêm Sơn đứt hai tay đã xuất hiện cạnh bên.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 257: Bố trí Đan Các

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau khi Diêm Sơn hiện thân, phát hiện Bạch Dịch hoàn hảo không tổn hao gì, mà Tào Cửu Tiền lại biến mất vô tung, biết rõ đại chiến đã chấm dứt, ngoài sự nhẹ nhõm, Diêm Sơn còn nghĩ mà sợ.

    Trảm Kim Đan, nhất là chém giết cường giả Kim Đan hậu kỳ. Diêm Sơn sợ không phải là Tào Cửu Tiền, mà là sợ gã thiếu niên gầy yếu trước mắt này.

    Im lặng trong chốc lát, hắn khàn khàn nói: "Cừu gia đã chết, hẳn là sau này chúng ta sẽ an toàn."

    Dương Hải nằm trong góc cố sức đứng lên, nhìn Bạch Dịch cả người đều là máu, đau khổ than một tiếng, nói: "Không ngờ Tào Cửu Tiền lại tàn nhẫn như thế, chỉ sợ muội muội ngươi...”

    "Ta nói rồi, dù ngươi chết, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi." Với lời nói của Dương Hải, Bạch Dịch dường như từ chối không nghe thấy, hắn thấp giọng nỉ non nói: "Dương Nhất Phàm, ngươi có thể nhắm mắt."

    Những lời này của Bạch Dịch đã từng nói trước khi Dương Nhất Phàm tiếp tục bái nhập vào Đan Các. Theo hắn, mặc dù Dương Nhất Phàm trở thành nhân vật khiến người người chú ý trong Đan Các, vẫn cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ngờ Dương Nhất Phàm quả nhiên không thoát khỏi độc thủ của Tào Cửu Tiền, thành oan hồn chết uổng.

    Lau vết máu trên người, Bạch Dịch dùng linh lực giữ một ít máu tươi. Sau đó hắn lấy ra mấy bộ đạo bào, chia cho Diêm Sơn và Dương Hải, chính mình cũng thay một bộ.

    "Sau này chúng ta nên đi nơi nào." Dương Hải nhíu mày nói: "Tào Cửu Tiền đoạt xá Dương Nhất Phàm, hôm nay chết ở chỗ này, có thể nói hai nhân vật có thực quyền trong Đan Các đã hoàn toàn biến mất, sớm muộn gì tông môn cũng phát hiện Đan Các bất thường. Một khi truy tung là ngươi gây nên, tóm lại là một trận phiền toái."

    Dương Hải lo lắng là lo lắngThương Vân tông điều tra, một khi Bạch Dịch bị liên lụy vào, Chấp Pháp Điện Thương Vân Tông cũng không ngồi không. Gần như những đệ tử chấp pháp kia đều là nhân vật máu lạnh, đặc biệt là Trưởng lão Chấp Pháp nổi danh nghiêm khắc.

    Chuyện Tào Cửu Tiền đoạt xá Dương Nhất Phàm này gần như không thể nói rõ, cho dù có Dương Hải ra mặt làm chứng, Chấp Pháp Điện cũng chưa chắc sẽ tin tưởng. Tuy nói hai người đã chết không có đối chứng, nhưng có thể cường giả Nguyên Anh sẽ có những cách khác truy tung ra hung thủ giết người, mà một khi Bạch Dịch bị liên quan đến, hậu quả không thể tưởng được.

    "Trưởng lão Đan Các vẫn còn."

    Bạch Dịch nhìn Diêm Sơn, lại nhìn Dương Hải, trầm giọng nói: "Có vị thủ đồ Đan Các là ngươi, cuộc chiến giành Linh mạch năm sau tông môn bề bộn nhiều việc, chỉ cần hai người các ngươi tồn tại, sẽ không ai hoài nghi Đan Các xảy ra chuyện gì."

    Nghe những lời này của Bạch Dịch, Dương Hải hơi kinh hãi, hắn nghi hoặc mà nhìn Diêm Sơn.

    Quả thực, bộ dáng lúc này của Diêm Sơn không khác Tào Cửu Tiền là bao. Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp trung này Bạch Dịch luyện chế dựa theo bộ dáng Tào Cửu Tiền, trừ khi có người dùng linh thức cảm giác kỹ lưỡng, nếu không sẽ không ai nghi ngờ Diêm Sơn.

    "Dù sao hắn cũng không phải Tào Cửu Tiền, giả mạo Trưởng lão Thương Vân Tông không phải là chuyện nhỏ, một khi bị điều tra ra, chúng ta đều là trọng tội." Dương Hải lo lắng nói: "Hơn nữa ta là đào phạm thiên lao, trở về Đan Các chỉ sợ càng bị người hoài nghi."

    Bạch Dịch lo lắng giống Dương Hải, bắt đầu nghiêm trọng phân phó: "Diêm Sơn, sau khi trở về Đan Các, đầu tiên ngươi bổ nhiệm Dương Hải là người tạm thời quản lý công việc trong Đan Các, sau đó ngươi liền bế quan không ra. Giao toàn bộ sự vụ Đan Các cho Dương Hải quản lý, ngươi có thể toàn lực bế quan tu luyện pháp thuật Quỷ đạo."

    An bài xong Diêm Sơn, Bạch Dịch lại nói với Dương Hải: "Có Trưởng lão Đan Các tự mình bổ nhiệm, không cần giải thích bất cứ lời nào, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trưởng lão Đan Các đã tha thứ cho việc năm đó ngươi trộm đan. Lỗi lầm của ngươi vốn là không hòa thuận giữa thầy và trò, không liên quan tới tông môn. Chỉ cần Trưởng lão Đan Các lên tiếng, ngươi vẫn là Thủ đồ Đan Các, lấy thanh danh của Dương Hải ngươi, đệ tử Đan Các không ai không phục."

    Nghe xong Bạch Dịch an bài, Dương Hải trầm tư một chút, gật đầu nói: "Quả thực như ngươi nói, chỉ cần Tào Cửu Tiền bổ nhiệm công việc tạm thời cho ta tại đại diện Đan Các, đệ tử Đan Các khác không ai dám ngỗ nghịch. Nhưng mà chung quy biện pháp này cũng không phải con đường lâu dài, Trưởng lão Đan Các có thể bế quan mười năm, thậm chí vài thập niên, nhưng cuối cùng sẽ có ngày hắn xuất quan. Chỉ cần xuất quan, trước mặt Trưởng lão khác của Thương Vân, trước mặt Tông chủ, kiểu gì hắn cũng lộ ra sơ hở.”

    Điều Dương Hải lo lắng không phải không có lý, một khi Diêm Sơn dùng thân thể khôi lỗi này xuất hiện trước mặt một đám Trưởng lão Thương Vân Tông, chỉ cần có một người dùng linh thức cảm giác sẽ phát hiện hắn không ổn, vì đó nhìn thấu thân thể khôi lỗi của hắn.

    "Vài thập niên. . ."

    Bạch Dịch ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh sậm, nói nhỏ: "Đã đủ rồi."

    Đích thực thời gian vài chục năm là đủ rồi. Diêm Sơn và Dương Hải không lắm đầy đủ trong lời Bạch Dịch đến cùng là có ý gì, bọn họ càng không cách nào tưởng tượng được, chỉ cần thời gian vài chục năm, cảnh giới của Bạch Dịch sẽ tăng đến một trình độ bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cho đến lúc đó, Bạch Dịch có đủ lòng tin tưởng dùng sức một mình, lực áp toàn bộ Thương Vân Tông!

    Phốc.

    Chúc Hỏa nuốt xương trắng trọn một trăm lần, lúc này giống như bị kẹt trong cuống họng, hộc ra một đoạn xương trắng nhỏ, nhìn qua hẳn là khối xương nào đó trên người Tào Cửu Tiền. Nhưng có điều khác là, đoạn xương trắng nhỏ này rõ ràng tản ra vầng sáng màu bạc.

    Thấy Chúc Hỏa nhổ ra đoạn xương trắng kia, lập tức ánh mắt Bạch Dịch ngưng lại, một luồng linh lực tràn ra, túm xương trắng vào tay.

    Đây là một đoạn xương trắng trên xương sống, dài khoảng nửa ngón tay, bên ngoài có một quầng sáng màu bạc thẫm lưu chuyển. Sau khi Bạch Dịch dùng linh thức cảm giác, bỗng nhiên vận chuyển Đảo Thiên Công, tiếp đó dùng sức bóp chặt một cái.

    Dưới man lực được Đảo Thiên Công gia trì, mẩu xương trắng này không những không bị bóp nát, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.

    "Luyện Cốt Quyết!"

    Thấp giọng quát nhẹ, hàn ý trong mắt Bạch Dịch càng đậm, lật tay thu đoạn xương trắng này vào túi trữ vật.

    Luyện Cốt Quyết, một loại bí thuật luyện thể, một khi tu luyện đến đại thành, xương cốt toàn thân sẽ cứng rắn như tinh cương, ngay cả Pháp bảo bình thường không gây chút thương tích nào. Tuy nó không so được với Đảo Thiên Công nhưng cũng là một loại pháp môn luyện thể cực kỳ hiếm thấy. Đoạn xương trắng này chỉ là màu bạc, nói rõ vừa mới tu luyện không lâu, nếu như biến thành hoàng kim, mới xem như thật sự tu thành.

    Chân mày Bạch Dịch nhíu chặt, loại pháp môn Luyện Cốt Quyết cực kỳ hiếm thấy, tuyệt không phải thứ tu sĩ Kim Đan có thể tiếp xúc tới, sao Tào Cửu Tiền tìm được? Không chỉ Luyện Cốt Quyết, Di Căn Chi Pháp cùng Đoạt Xá Thuật, đều không nên xuất hiện trên người tu sĩ Kim Đan.

    Bí pháp Tào Cửu Tiền gặp, có phần hơi nhiều. . .

    Nếu chỉ là đoạt xá hoặc di căn, Bạch Dịch còn không đến mức lo ngại, nhưng lúc này cộng thêm Luyện Cốt Quyết, cuối cùng hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận thực sự của Tào Cửu Tiền. Bởi vì làm một Trưởng lão Đan Các Thương Vân Tông, Tào Cửu Tiền tuyệt đối không thể nắm giữ nhiều bí pháp như vậy.

    Tới cùng thì Tào Cửu Tiền đến từ nơi nào, thân phận thật sự của hắn rốt cuộc là người phương nào, Bạch Dịch đã không muốn nghĩ nhiều, đè xuống nghi hoặc trong lòng, dưới tiếng hót vang lên thanh thúy, Thanh Vân Tước bay lên trời, chở ba người bay khỏi trấn Vĩnh Đông, chạy tới Thương Vân Tông.

    Trở lại tông môn, Diêm Sơn và Dương Hải dựa theo Bạch Dịch an bài, trực tiếp quay trở về Đan Các. Quả nhiên, khi Trưởng lão Đan Các bổ nhiệm, những đệ tử Đan Các khác lập tức cung kính gọi Dương Hải là Đại sư huynh.

    Tuy rằng có đệ tử Đan Các nghi hoặc tung tích Dương Nhất Phàm, nhưng chỉ là một đệ tử chân truyền thất thế mà thôi, rất nhanh đã bị mọi người quên mất. Hơn nữa trong mắt rất nhiều đệ tử cũ ở Đan Các, Dương Hải mới chân chính là Thủ đồ Đan Các nhất mạch, hôm nay Trưởng lão đã tha thứ cho Dương Hải, như vậy sau này truyền thừa Đan Các tất nhiên còn có thể do Dương Hải kế thừa.

    Sau khi Bạch Dịch trở về tông môn, trước tiên về chỗ ở của mình. Hắn không phải người Đan Các, nếu không về Luyện Khí Điện trước mà tùy tiện theo Diêm Sơn và Dương Hải tới Đan Các, tất sẽ bị các đệ tử Đan Các khác hoài nghi.

    Sau một ngày nhẫn nại ở Luyện Khí Điện, bố cục Đan Các cuối cùng chấm dứt thuận lợi. Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Dịch một đêm không ngủ đi khỏi chỗ ở, chuẩn bị chạy tới Đan Các.

    Hắn cần phải tìm được Bạch Ngọc, dù Bạch Ngọc trở thành một cỗ thi thể.

    Vừa mới đi tới cửa ra vào Luyện Khí Điện, bóng dáng Chu Thừa đi vòng từ đại điện ra, trong tay còn cầm một khôi lỗi tiểu nhân cắt thành hai đoạn.

    Thấy Bạch Dịch, vị Trưởng lão Luyện Khí này nhếch miệng, lão cực kỳ mất hứng nói: "Bạch Dịch nha, cái khôi lỗi này của ngươi cực kỳ huyền diệu, lão phu nghiên cứu nhiều ngày lại không đoán ra phương pháp luyện chế. Theo ta thấy, khôi lỗi này nhất định có chỗ thiếu hụt chí mạng, chỉ cần đền bù chỗ thiếu hụt này, uy lực ít nhất có thể nâng cao. . ."

    Không đợi Chu Thừa nói xong, một cái thẻ tre xinh xắn liền bị Bạch Dịch vứt ra ngoài, sau đó cũng không quay đầu mà đi khỏi Luyện Khí Điện.

    Chu Thừa ngại với danh vọng Trưởng lão Luyện Khí của mình, lúc này mới nói nhảm nhiều như vậy, không có gì hơn muốn Bạch Dịch nói cho hắn biết phương pháp thật sự luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi. Chu Thừa đưa tay tiếp được thẻ tre, sau khi nhìn một cái, lập tức thoả mãn nở nụ cười.

    "Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ con là dễ dạy. Hắc hắc, sớm lấy ra thì xong rồi, khiến lão phu tốn nhiều nước bọt như vậy. Thiên Cơ Khôi Lỗi? Tên rất hay, tên rất hay!"

    Chu Thừa đạt được phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi, thiếu điều hoa chân múa tay vui sướng, loại khôi lỗi này với hắn mà nói tác dụng cũng không lớn, nhưng thứ hắn coi trọng không phải uy lực của khôi lỗi, mà là phủ pháp Luyện khí để luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi.

    Đối với tu sĩ nghiên cứu đạo luyện khí nhiều năm như Chu Thừa mà nói, chỉ cần có thể học được một ít thủ đoạn Luyện khí mới, chỉ cần trình độ Luyện khí của mình có chỗ đề cao, thậm chí còn quan trọng hơn đề cao tu vi.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 257: Bố trí Đan Các

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau khi Diêm Sơn hiện thân, phát hiện Bạch Dịch hoàn hảo không tổn hao gì, mà Tào Cửu Tiền lại biến mất vô tung, biết rõ đại chiến đã chấm dứt, ngoài sự nhẹ nhõm, Diêm Sơn còn nghĩ mà sợ.

    Trảm Kim Đan, nhất là chém giết cường giả Kim Đan hậu kỳ. Diêm Sơn sợ không phải là Tào Cửu Tiền, mà là sợ gã thiếu niên gầy yếu trước mắt này.

    Im lặng trong chốc lát, hắn khàn khàn nói: "Cừu gia đã chết, hẳn là sau này chúng ta sẽ an toàn."

    Dương Hải nằm trong góc cố sức đứng lên, nhìn Bạch Dịch cả người đều là máu, đau khổ than một tiếng, nói: "Không ngờ Tào Cửu Tiền lại tàn nhẫn như thế, chỉ sợ muội muội ngươi...”

    "Ta nói rồi, dù ngươi chết, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi." Với lời nói của Dương Hải, Bạch Dịch dường như từ chối không nghe thấy, hắn thấp giọng nỉ non nói: "Dương Nhất Phàm, ngươi có thể nhắm mắt."

    Những lời này của Bạch Dịch đã từng nói trước khi Dương Nhất Phàm tiếp tục bái nhập vào Đan Các. Theo hắn, mặc dù Dương Nhất Phàm trở thành nhân vật khiến người người chú ý trong Đan Các, vẫn cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ngờ Dương Nhất Phàm quả nhiên không thoát khỏi độc thủ của Tào Cửu Tiền, thành oan hồn chết uổng.

    Lau vết máu trên người, Bạch Dịch dùng linh lực giữ một ít máu tươi. Sau đó hắn lấy ra mấy bộ đạo bào, chia cho Diêm Sơn và Dương Hải, chính mình cũng thay một bộ.

    "Sau này chúng ta nên đi nơi nào." Dương Hải nhíu mày nói: "Tào Cửu Tiền đoạt xá Dương Nhất Phàm, hôm nay chết ở chỗ này, có thể nói hai nhân vật có thực quyền trong Đan Các đã hoàn toàn biến mất, sớm muộn gì tông môn cũng phát hiện Đan Các bất thường. Một khi truy tung là ngươi gây nên, tóm lại là một trận phiền toái."

    Dương Hải lo lắng là lo lắngThương Vân tông điều tra, một khi Bạch Dịch bị liên lụy vào, Chấp Pháp Điện Thương Vân Tông cũng không ngồi không. Gần như những đệ tử chấp pháp kia đều là nhân vật máu lạnh, đặc biệt là Trưởng lão Chấp Pháp nổi danh nghiêm khắc.

    Chuyện Tào Cửu Tiền đoạt xá Dương Nhất Phàm này gần như không thể nói rõ, cho dù có Dương Hải ra mặt làm chứng, Chấp Pháp Điện cũng chưa chắc sẽ tin tưởng. Tuy nói hai người đã chết không có đối chứng, nhưng có thể cường giả Nguyên Anh sẽ có những cách khác truy tung ra hung thủ giết người, mà một khi Bạch Dịch bị liên quan đến, hậu quả không thể tưởng được.

    "Trưởng lão Đan Các vẫn còn."

    Bạch Dịch nhìn Diêm Sơn, lại nhìn Dương Hải, trầm giọng nói: "Có vị thủ đồ Đan Các là ngươi, cuộc chiến giành Linh mạch năm sau tông môn bề bộn nhiều việc, chỉ cần hai người các ngươi tồn tại, sẽ không ai hoài nghi Đan Các xảy ra chuyện gì."

    Nghe những lời này của Bạch Dịch, Dương Hải hơi kinh hãi, hắn nghi hoặc mà nhìn Diêm Sơn.

    Quả thực, bộ dáng lúc này của Diêm Sơn không khác Tào Cửu Tiền là bao. Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp trung này Bạch Dịch luyện chế dựa theo bộ dáng Tào Cửu Tiền, trừ khi có người dùng linh thức cảm giác kỹ lưỡng, nếu không sẽ không ai nghi ngờ Diêm Sơn.

    "Dù sao hắn cũng không phải Tào Cửu Tiền, giả mạo Trưởng lão Thương Vân Tông không phải là chuyện nhỏ, một khi bị điều tra ra, chúng ta đều là trọng tội." Dương Hải lo lắng nói: "Hơn nữa ta là đào phạm thiên lao, trở về Đan Các chỉ sợ càng bị người hoài nghi."

    Bạch Dịch lo lắng giống Dương Hải, bắt đầu nghiêm trọng phân phó: "Diêm Sơn, sau khi trở về Đan Các, đầu tiên ngươi bổ nhiệm Dương Hải là người tạm thời quản lý công việc trong Đan Các, sau đó ngươi liền bế quan không ra. Giao toàn bộ sự vụ Đan Các cho Dương Hải quản lý, ngươi có thể toàn lực bế quan tu luyện pháp thuật Quỷ đạo."

    An bài xong Diêm Sơn, Bạch Dịch lại nói với Dương Hải: "Có Trưởng lão Đan Các tự mình bổ nhiệm, không cần giải thích bất cứ lời nào, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trưởng lão Đan Các đã tha thứ cho việc năm đó ngươi trộm đan. Lỗi lầm của ngươi vốn là không hòa thuận giữa thầy và trò, không liên quan tới tông môn. Chỉ cần Trưởng lão Đan Các lên tiếng, ngươi vẫn là Thủ đồ Đan Các, lấy thanh danh của Dương Hải ngươi, đệ tử Đan Các không ai không phục."

    Nghe xong Bạch Dịch an bài, Dương Hải trầm tư một chút, gật đầu nói: "Quả thực như ngươi nói, chỉ cần Tào Cửu Tiền bổ nhiệm công việc tạm thời cho ta tại đại diện Đan Các, đệ tử Đan Các khác không ai dám ngỗ nghịch. Nhưng mà chung quy biện pháp này cũng không phải con đường lâu dài, Trưởng lão Đan Các có thể bế quan mười năm, thậm chí vài thập niên, nhưng cuối cùng sẽ có ngày hắn xuất quan. Chỉ cần xuất quan, trước mặt Trưởng lão khác của Thương Vân, trước mặt Tông chủ, kiểu gì hắn cũng lộ ra sơ hở.”

    Điều Dương Hải lo lắng không phải không có lý, một khi Diêm Sơn dùng thân thể khôi lỗi này xuất hiện trước mặt một đám Trưởng lão Thương Vân Tông, chỉ cần có một người dùng linh thức cảm giác sẽ phát hiện hắn không ổn, vì đó nhìn thấu thân thể khôi lỗi của hắn.

    "Vài thập niên. . ."

    Bạch Dịch ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh sậm, nói nhỏ: "Đã đủ rồi."

    Đích thực thời gian vài chục năm là đủ rồi. Diêm Sơn và Dương Hải không lắm đầy đủ trong lời Bạch Dịch đến cùng là có ý gì, bọn họ càng không cách nào tưởng tượng được, chỉ cần thời gian vài chục năm, cảnh giới của Bạch Dịch sẽ tăng đến một trình độ bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cho đến lúc đó, Bạch Dịch có đủ lòng tin tưởng dùng sức một mình, lực áp toàn bộ Thương Vân Tông!

    Phốc.

    Chúc Hỏa nuốt xương trắng trọn một trăm lần, lúc này giống như bị kẹt trong cuống họng, hộc ra một đoạn xương trắng nhỏ, nhìn qua hẳn là khối xương nào đó trên người Tào Cửu Tiền. Nhưng có điều khác là, đoạn xương trắng nhỏ này rõ ràng tản ra vầng sáng màu bạc.

    Thấy Chúc Hỏa nhổ ra đoạn xương trắng kia, lập tức ánh mắt Bạch Dịch ngưng lại, một luồng linh lực tràn ra, túm xương trắng vào tay.

    Đây là một đoạn xương trắng trên xương sống, dài khoảng nửa ngón tay, bên ngoài có một quầng sáng màu bạc thẫm lưu chuyển. Sau khi Bạch Dịch dùng linh thức cảm giác, bỗng nhiên vận chuyển Đảo Thiên Công, tiếp đó dùng sức bóp chặt một cái.

    Dưới man lực được Đảo Thiên Công gia trì, mẩu xương trắng này không những không bị bóp nát, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.

    "Luyện Cốt Quyết!"

    Thấp giọng quát nhẹ, hàn ý trong mắt Bạch Dịch càng đậm, lật tay thu đoạn xương trắng này vào túi trữ vật.

    Luyện Cốt Quyết, một loại bí thuật luyện thể, một khi tu luyện đến đại thành, xương cốt toàn thân sẽ cứng rắn như tinh cương, ngay cả Pháp bảo bình thường không gây chút thương tích nào. Tuy nó không so được với Đảo Thiên Công nhưng cũng là một loại pháp môn luyện thể cực kỳ hiếm thấy. Đoạn xương trắng này chỉ là màu bạc, nói rõ vừa mới tu luyện không lâu, nếu như biến thành hoàng kim, mới xem như thật sự tu thành.

    Chân mày Bạch Dịch nhíu chặt, loại pháp môn Luyện Cốt Quyết cực kỳ hiếm thấy, tuyệt không phải thứ tu sĩ Kim Đan có thể tiếp xúc tới, sao Tào Cửu Tiền tìm được? Không chỉ Luyện Cốt Quyết, Di Căn Chi Pháp cùng Đoạt Xá Thuật, đều không nên xuất hiện trên người tu sĩ Kim Đan.

    Bí pháp Tào Cửu Tiền gặp, có phần hơi nhiều. . .

    Nếu chỉ là đoạt xá hoặc di căn, Bạch Dịch còn không đến mức lo ngại, nhưng lúc này cộng thêm Luyện Cốt Quyết, cuối cùng hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận thực sự của Tào Cửu Tiền. Bởi vì làm một Trưởng lão Đan Các Thương Vân Tông, Tào Cửu Tiền tuyệt đối không thể nắm giữ nhiều bí pháp như vậy.

    Tới cùng thì Tào Cửu Tiền đến từ nơi nào, thân phận thật sự của hắn rốt cuộc là người phương nào, Bạch Dịch đã không muốn nghĩ nhiều, đè xuống nghi hoặc trong lòng, dưới tiếng hót vang lên thanh thúy, Thanh Vân Tước bay lên trời, chở ba người bay khỏi trấn Vĩnh Đông, chạy tới Thương Vân Tông.

    Trở lại tông môn, Diêm Sơn và Dương Hải dựa theo Bạch Dịch an bài, trực tiếp quay trở về Đan Các. Quả nhiên, khi Trưởng lão Đan Các bổ nhiệm, những đệ tử Đan Các khác lập tức cung kính gọi Dương Hải là Đại sư huynh.

    Tuy rằng có đệ tử Đan Các nghi hoặc tung tích Dương Nhất Phàm, nhưng chỉ là một đệ tử chân truyền thất thế mà thôi, rất nhanh đã bị mọi người quên mất. Hơn nữa trong mắt rất nhiều đệ tử cũ ở Đan Các, Dương Hải mới chân chính là Thủ đồ Đan Các nhất mạch, hôm nay Trưởng lão đã tha thứ cho Dương Hải, như vậy sau này truyền thừa Đan Các tất nhiên còn có thể do Dương Hải kế thừa.

    Sau khi Bạch Dịch trở về tông môn, trước tiên về chỗ ở của mình. Hắn không phải người Đan Các, nếu không về Luyện Khí Điện trước mà tùy tiện theo Diêm Sơn và Dương Hải tới Đan Các, tất sẽ bị các đệ tử Đan Các khác hoài nghi.

    Sau một ngày nhẫn nại ở Luyện Khí Điện, bố cục Đan Các cuối cùng chấm dứt thuận lợi. Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Dịch một đêm không ngủ đi khỏi chỗ ở, chuẩn bị chạy tới Đan Các.

    Hắn cần phải tìm được Bạch Ngọc, dù Bạch Ngọc trở thành một cỗ thi thể.

    Vừa mới đi tới cửa ra vào Luyện Khí Điện, bóng dáng Chu Thừa đi vòng từ đại điện ra, trong tay còn cầm một khôi lỗi tiểu nhân cắt thành hai đoạn.

    Thấy Bạch Dịch, vị Trưởng lão Luyện Khí này nhếch miệng, lão cực kỳ mất hứng nói: "Bạch Dịch nha, cái khôi lỗi này của ngươi cực kỳ huyền diệu, lão phu nghiên cứu nhiều ngày lại không đoán ra phương pháp luyện chế. Theo ta thấy, khôi lỗi này nhất định có chỗ thiếu hụt chí mạng, chỉ cần đền bù chỗ thiếu hụt này, uy lực ít nhất có thể nâng cao. . ."

    Không đợi Chu Thừa nói xong, một cái thẻ tre xinh xắn liền bị Bạch Dịch vứt ra ngoài, sau đó cũng không quay đầu mà đi khỏi Luyện Khí Điện.

    Chu Thừa ngại với danh vọng Trưởng lão Luyện Khí của mình, lúc này mới nói nhảm nhiều như vậy, không có gì hơn muốn Bạch Dịch nói cho hắn biết phương pháp thật sự luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi. Chu Thừa đưa tay tiếp được thẻ tre, sau khi nhìn một cái, lập tức thoả mãn nở nụ cười.

    "Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ con là dễ dạy. Hắc hắc, sớm lấy ra thì xong rồi, khiến lão phu tốn nhiều nước bọt như vậy. Thiên Cơ Khôi Lỗi? Tên rất hay, tên rất hay!"

    Chu Thừa đạt được phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi, thiếu điều hoa chân múa tay vui sướng, loại khôi lỗi này với hắn mà nói tác dụng cũng không lớn, nhưng thứ hắn coi trọng không phải uy lực của khôi lỗi, mà là phủ pháp Luyện khí để luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi.

    Đối với tu sĩ nghiên cứu đạo luyện khí nhiều năm như Chu Thừa mà nói, chỉ cần có thể học được một ít thủ đoạn Luyện khí mới, chỉ cần trình độ Luyện khí của mình có chỗ đề cao, thậm chí còn quan trọng hơn đề cao tu vi.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 258: Học dũng cảm

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đưa một phần phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi cho Trưởng lão Luyện Khí, Bạch Dịch rời khỏi Luyện Khí Điện, đi thẳng tới Đan Các.

    Dương Hải đã chờ lâu, thấy Bạch Dịch, bình tĩnh đưa hắn đến một gian viện vắng vẻ.

    Đi vào gian viện không người này, Bạch Dịch lập tức lấy ra Truy Hồn Kính từ Lũng Thiên Lý, lại lấy ra máu của Bạch Ngọc được linh lực giữ lại. Hắn rải đầy máu tươi lên mặt kính Truy Hồn Kính, lập tức thúc giục Pháp khí truy tung này.

    Bạch Dịch kết luận Bạch Ngọc tất sẽ bị Tào Cửu Tiền giam cầm ở Đan Các, cho nên hắn mới dùng Truy Hồn Kính ở Đan Các. Đợi sau khi mặt kính đen kịt thu nạp máu tươi của Bạch Ngọc, một bộ hình ảnh lờ mờ chậm rãi hiện ra.

    Đó là một chỗ địa lao âm u, không lớn lắm, lại cực kỳ sâu thẳm, bốn phía vách tường địa lao trải đầy rêu xanh, nhìn qua là chỗ sâu trong lòng đất.

    Trung tâm địa lao có một bệ đá không cao, trên bệ đá có một giá gỗ dùng khi thẩm vấn tội tù. Trên giá gỗ treo một bóng người gầy yếu đến mức da bọc xương, bóng người cúi thấp đầu, tóc dài xơ xác rũ xuống, không thấy rõ dung mạo.

    "Ngọc nhi. . ."

    Thấy tình cảnh của muội muội, trong mắt Bạch Dịch bắn ra thần sắc cực kỳ rét lạnh, tiếp tục thúc giục linh lực, bắt đầu tìm kiếm cửa vào địa lao.

    Chỗ tốt của Truy Hồn Kính là chỉ cần có máu tươi, có thể truy tung đến nơi ở của mục tiêu. Không lâu sau, Bạch Dịch mạnh mẽ thu lại linh lực, lật tay cất Truy Hồn Kính vào.

    "Tìm được rồi?"

    Dương Hải vội vàng hỏi thăm, từ khi Diêm Sơn an bài Đan Các trước tất cả các đệ tử Đan Các thì một mình bế quan ở nơi Tào Cửu Tiền bế quan trước kia. Giờ tất cả đệ tử Đan Các có thể nói lấy Dương Hải như thiên lôi sai đâu đánh đó, hắn thành công thay thế địa vị lúc trước của Dương Nhất Phàm, chân chính trở thành đệ nhất nhân Đan Các.

    Bạch Dịch thu hồi Truy Hồn Kính, không nói một lời, rời khỏi tòa viện. Dương Hải vội vàng đi sau hắn, hai người xuyên qua hơn nửa Đan Các, cuối cùng đi vào một mảnh đất hoang phía sau Đan Các.

    Trong mảnh đất hoang này có một suối nước nho nhỏ, thứ tuôn ra bên trong chính là nước sơn tuyền. Bình nước nước ăn của đệ tử Đan Các đều đến từ chỗ sơn tuyền này.

    Xuyên qua đất hoang, phía sau suối nước tuôn ra sơn tuyền có một hòn núi đá, hòn núi đá này chính là cửa vào mật thất.

    Núi đá nhìn qua không lớn lại có hơn phân nửa hãm sâu trong đất, ít nhất khối nham thạch này nặng gần ngàn cân. Đừng nói là đệ tử Trúc Cơ, dù là Trưởng lão Kim Đan cũng không dễ nhấc ra.

    Vận chuyển Đảo Thiên Công, hai tay Bạch Dịch tương đối có lực, dựa vào Đảo Thiên Công trong nháy mắt bộc phát ra luồng sức lực lớn, một hơi nhấc tảng đá lớn lên. Hiện ra dưới tảng đá lớn là một thông đạo sâu thẳm thông xuống lòng đất.

    "Ta xuống dưới với ngươi." Dương Hải đã không kinh sợ với chuyện quái dị khi Bạch Dịch có thể nhấc lên cự thạch vạn cân nữa, hắn chỉ lo lắng khi Bạch Dịch thấy thi thể muội muội sẽ nổi giận phát cuồng.

    "Không cần."

    Bạch Dịch lạnh nhạt nói ra hai chữ này, bóng dáng hơi gầy liền biến mất giữa mật đạo.

    Ngoài thông đạo, Dương Hải chau mày, thở dài một tiếng rồi xếp bằng trên đá lớn, chờ Bạch Dịch quay về. Theo hắn thấy, sợ rằng không thể tránh được một hồi sinh ly tử biệt.

    Trong thế gian vốn có thăng trầm, sinh lão bệnh tử, Tu Chân Giả chỉ là một đám dị loại nghịch thiên tu hành. Nhưng những dị loại này, nói cho cùng, vẫn là người, không phải tiên cũng không phải thần. Nếu là người, sẽ không thoát khỏi vận mệnh tối tăm đã bị chú định.

    Cuối thông đạo sâu thẳm, bước chân Bạch Dịch cuối cùng dừng ở bệ đá trung tâm mật thất. Trên giá gỗ trước mắt, một cỗ thân thể gầy gò như lá rách trong gió, sắp theo gió biến mất.

    Bạch Ngọc bị đóng đinh trên giá gỗ đã không còn hình người, gầy chỉ còn da bọc xương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà cũng không thấy màu máu, tựa như một bộ xương khoác da người, mái tóc trên đầu không những khô xác xơ, còn hiện ra màu xám trắng.

    Bộ dáng Bạch Ngọc trước mắt đâu còn là thiếu nữ thanh xuân rực rỡ trước kia, rõ ràng là một lão phụ sinh cơ sắp hết!

    "Ngọc nhi. . ."

    Trong tiếng gọi khẽ, Bạch Dịch vén mái tóc khô xác xơ trước mặt Bạch Ngọc, theo đó một đôi đồng tử trống rỗng vô thần xuất hiện trước mặt hắn.

    Trong mắt Bạch Ngọc trải đầy tơ máu, đồng tử trở nên cực lớn, gương mặt tái nhợt cũng phủ đầy tử khí, đó là dấu hiệu cô bé sắp tử vong.

    Bỗng nhiên đồng tử mờ mịt khẽ động, trong cổ họng sớm khô nứt của Bạch Ngọc phát ra một tiếng tràn đầy sợ hãi, tuyệt vọng, lại cực kỳ lưu luyến, tủi thân: "Ca. . ."

    Giống như tiếng quạ khóc trong đêm, trong con mắt chết lặng của Bạch Ngọc chảy một chút nước mắt mang theo vết máu, theo khóe mắt chảy xuống, lưu lại một vết máu dữ tợn trên gương mặt tái nhợt.

    Chỉ sợ đó là một đám máu đỏ tươi cuối cùng trong cơ thể nàng.

    "Hối hận à." Bạch Dịch cưng chiều nhìn muội muội, giống như hai huynh muội lúc còn thiếu niên, khẽ vuốt nhẹ mái tóc khô xác xơ.

    "Không." Âm thanh Bạch Ngọc dần dần lớn hơn một ít, nàng cực kỳ lưu luyến mà cảm nhận sự dịu dàng của huynh trưởng, khàn khàn nói: "Ca nhất định sẽ báo thù cho Ngọc nhi."

    "Kẻ hại ngươi đã bị ta giết."

    Bạch Dịch nhẹ nói nói: "Hắn đã bị bằm thây vạn đoạn, Thần hồn còn sót lại cũng bị thôn phệ hoàn toàn, sinh hồn bị Chúc Long nuốt mất trọn đời sẽ không được siêu sinh. Biết vì sao người bị Chúc Long nuốt mất lại không thể luân hồi không?"

    Bạch Dịch tựa như một vị huynh trưởng hiền lành, vì muội muội tuổi nhỏ không thể ngủ yên mà kể câu chuyện kỳ dị, ngay sau đó hắn giải thích: "Bởi vì trong bụng Chúc Long có một nơi kỳ dị, hồn phách đến cái chỗ đó chỉ có thể lâm vào vạn kiếp bất phục."

    Nghe ca ca kể, Bạch Ngọc dần dần hiện ra một chút giải thoát vui vẻ, tia thanh tỉnh cuối cùng trong mắt đang dần dần tán đi. Bộ dáng bi thảm kia của cô bé, dù là cường giả tu chân nhìn thấy cũng cảm thấy tinh thần chán nản.

    "Ngọc nhi, muội phải nhớ kỹ, thứ muội muội của Bạch Dịch ta cần phải học được không phải là đạo pháp tiên quyết, mà là dũng cảm."

    Bạch Dịch thấp giọng nói, trong mắt đột nhiên lóe ra một loại thần thái không người nào có thể lý giải, tựa như Thương Long lượn vòng trên chín tầng trời, gào thét với các sinh linh nhỏ bé trên đại địa. Trong tiếng rống kia, tràn đầy một loại khí tức cuồng ngạo bễ nghễ thiên hạ.

    "Mặc dù gần như tử địa, nhưng cũng phải đứng nghiêm. Gân có thể đứt, máu có thể khô, duy chỉ có lưng không được cúi xuống nửa phần."

    Khi nói ra những lời này, thần thái trong mắt Bạch Dịch bỗng nhiên biến đổi một lần nữa, nhiều thêm một loại cao ngạo và khinh cuồng quán tuyệt thiên hạ. Hắn cao giọng quát: "Người Bạch gia chúng ta thà bị vạn người đố kỵ cũng không để một người thương hại!”

    Vù!

    Theo tiếng quát nhẹ của Bạch Dịch, ngoại trừ chủ kiếm đen như mực, ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm bay loạn lên, giữa không trung đứt gãy thành trăm cây gai nhọn giống như cương châm, lượn vòng bên người Bạch Ngọc.

    "Ta nói rồi, trong kiếp này, ta không chết, muội bất diệt!"

    Trong lúc Bạch Dịch quát nhẹ đã vận chuyển một loại đạo quyết không ai nhận ra. Theo thuật pháp thi triển, âm phong trong toàn bộ mật thất nổi lên, giữa cuồng phong gào thét, mật thất nho nhỏ này giống như Quỷ Vực hàng lâm.

    Đối mặt với dị tượng, Bạch Ngọc sắp chết không chỉ không sợ, trong nụ cười yếu ớt như được giải thoát lại mang theo thần sắc kiên nghị. Nàng hao hết lực lượng cuối cùng của mình, nặng nề gật đầu một cái, đại biểu cho nàng đã ghi tạc trong lòng lời ca ca nói sẽ không để nàng chết nơi tử địa.

    Trong cuồng phong, quang mang sắc nhọn trong mắt Bạch Dịch chớp động, trăm cây gai nhọn sắc bén ngay lập tức đâm vào cơ thể Bạch Ngọc sớm đã chảy hết tinh huyết. Trong khoảnh khắc, trên người cô bé đã xuất hiện một trăm miệng vết thương xỏ xuyên qua toàn thân khiến người ta sợ hãi.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 259: Bách Nhận Phong Hồn

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Bách Nhận Phong Hồn, mật pháp Quỷ đạo.

    Tác dụng loại thuật pháp Quỷ đạo này là phong bế chân hồn của người sắp chết trong vòng trăm ngày.

    Trong vòng trăm ngày này, dùngười sắp chết cũng không chết đi, chân hồn của người đó sẽ bị giam trọn trăm ngày mới có thể tiêu tán. Nhưng cưỡng ép hồn phách dừng lại ở Dương gian cần trả một cái giá lớn, chính là đau khổ bách nhận nhập vào cơ thể, thời thời khắc khắc đều cảm nhận được đau đớn khủng bố giống như bị lăng trì.

    Loại đau khổ giống như không thuộc về mình này đủ để một gã hán tử cường tráng không chút do dự lấy đao tự vẫn. Dù Tu Chân Giả có tu vi đạt được thành tựu cũng mất hết can đảm trước loại đau đớn kịch liệt này.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ngọc khô quắt, bắt đầu trở nên vặn vẹo, nhưng trong mắt nàng vẫn mang theo thần sắc vô cùng tín nhiệm. Từ nhỏ nàng đã tin tưởng ca ca, hôm nay cũng tin tưởng vững chắc không nghi ngờ. Ca ca nói sẽ không để nàng chết đi, vậy nàng sẽ không chết!

    Bạch Dịch duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng ôm muội muội xuống, đặt ở trung tâm bệ đá, dùng hai tay mình chải vuốt mái tóc khô xác xơ của cô bé từng lần một, cho đến khi Bạch Ngọc bị loại đau đớn khiến người ta sợ hãi này ngất đi.

    Sau khi Bạch Ngọc đã bất tỉnh, khuôn mặt dịu dàng của Bạch Dịch biến mất không thấy gì nữa. Hắn vung mạnh tay lên, giá gỗ từng nhốt Bạch Ngọc lập tức vỡ vụn thành mảnh gỗ nhỏ.

    "Tào Cửu Tiền!"

    Giống như dã thú gào thét, tơ máu trong mắt Bạch Dịch chằng chịt. Tựa như thú bị nhốt trong lồng, một cỗ khí thô bạo trong lòng hắn bay ra, hắn muốn chém tất cả mọi thứ xung quanh thành mảnh vỡ.

    Bách Nhận Phong Hồn đích thực có thể bảo trụ sinh cơ Bạch Ngọc trăm ngày, nhưng trăm ngày thoáng qua, Bạch Ngọc vẫn phải hồn phi phách tán. Tất cả gân mạch và tinh huyết trong cơ thể cô bé đều bị rút ra, căn bản chính là kết cục hẳn phải chết.

    Tào Cửu Tiền âm tàn khiến Bạch Dịch hoàn toàn nổi giận, nhưng Tào Cửu Tiền đã chết, Bạch Dịch chỉ có thể gầm gừ gào thét trong gian mật thất lờ mờ này.

    "Vạn Niên Băng Quan!"

    Trong tiếng gào thét, Bạch Dịch đánh mạnh một quyền về phía vách đá trải đầy rêu xanh, chấn động khiến cả gian mật thất khẽ run lên.

    Bách Nhận Phong Hồn chỉ có thể phong bế tinh hồn Bạch Ngọc trăm ngày, chỉ có quan tài băng chế tạo từ Vạn Niên Hàn Băng mới có thể kéo dài thời gian phong hồn gấp vài lần, thậm chí vài chục lần. Nhưng loại tài liệu Vạn Niên Hàn Băng cực kỳ ít ỏi này, đừng nói Bạch Dịch không có, chỉ sợ toàn bộ Thương Vân Tông cũng không tìm ra bao nhiêu.

    Một hai khối Vạn Niên Hàn Băng không đủ chế tạo quan tài bằng băng, trừ khi Bạch Dịch có thể tập hợp được lượng lớn Vạn Niên Hàn Băng, sinh mệnh Bạch Ngọc mới có cơ hội được kéo dài. Nhưng một tu sĩ Trúc Cơ muốn thu thập đủ Vạn Niên Hàn Băng để chế tạo quan tài không thua gì người si nói mộng!

    Vạn Niên Hàn Băng còn trân quý hơn Pháp bảo cấp thấp, trong mắt cường giả Nguyên Anh nó cũng là một loại chí bảo.

    Trong lòng Bạch Dịch đã bị lửa giận thiêu đốt đến vô cùng đau đớn. Đột nhiên hắn cảm thấy một trận choáng váng, đó là dấu hiệu tâm thần chấn động.

    Khoanh chân ngồi trên bệ đá, Bạch Dịch bắt đầu áp chế tâm thần xao động của mình. Không đợi tâm thần bình phục, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh khác.

    Tâm thần dao động, khơi gợi dòng sông ký ức của Bạch Dịch. Nước sông đại biểu cho hồi ức lập tức ngược dòng mà lên, bay thẳng tới cuối cùng, vì vậy cánh cửa bằng đồng xanh trải rộng đường vân phức tạp gần như cao bằng trời đất một lần nữa xuất hiện trước mắt Bạch Dịch.

    Cánh cửa phong ấn thời thơ ấu kiếp trước cực lớn, trong cơn giận của Bạch Dịch nứt ra một khe hở. Sau một khắc, bóng dáng của Bạch Dịch đã xuất hiện giữa một mảnh thanh sơn lục thủy

    Bầu trời có từng đám mây trắng lơ lửng, bên tai tràn đầy tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót. Trong núi rừng yên tĩnh, một thiếu niên đang lười biếng nằm trên tảng đá, trong miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, nhìn hình dạng đám mây không ngừng biến hóa trên trời mà ngẩn người.

    "Ca!"

    Chân núi cách đó không xa, một bóng dáng nhỏ đang nhảy về phía trước. Đó là một cô bé nho nhỏ, bộ dáng mười mấy tuổi, trong tay không ngừng vung vẩy một đóa hoa lan mới hái.

    Thiếu niên nghe tiếng gọi, lấy một cánh tay chống đầu mình, ánh mắt nhìn về cô bé lơ đãng và bất đắc dĩ. Trong mắt không che được tia sáng, là loại yêu mến với thân nhân.

    Bạch Dịch bây giờ chính là thiếu niên trên tảng đá. Hắn thấy cô bé dưới chân núi, nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt cô bé. Theo cô bé nhảy về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ kia vẫn che phủ một tầng mây đen, nhìn vô cùng quỷ dị.

    Oành!

    Khi Bạch Dịch cố gắng muốn thấy rõ dung mạo của cô bé, trên bầu trời đột nhiên bay tới một tảng đá lớn, trong một trận tiếng nổ vang khiến người ta sợ hãi, tảng đá lớn kia trực tiếp rơi xuống người cô bé. Đợi khi núi đá và vụn cỏ lặng xuống, dưới tảng đá lớn chỉ lộ ra một cánh tay nho nhỏ, trong tay cầm đóa hoa lan đẹp mắt kia...

    Ầm ầm!

    Trong nháy mắt khe hở trên cánh cửa cực lớn bằng đồng xanh khép lại, ngoài cửa, trong mắt Bạch Dịch chỉ còn lại vẻ đau thương.

    "Liên nhi! ! !"

    Bạch Dịch thoát khỏi hồi ức, trong mật thất lờ mờ phát ra một tiếng gào rú còn khủng bố hơn so với dã thú, linh lực lúc mạnh lúc yếu tàn sát bừa bãi trong mật thất, rêu xanh trên vách đá bị linh lực tróc ra từng tầng.

    Ký ức lúc nhỏ tự tay phong ấn bị Bạch Dịch nhìn một chút qua vết nứt, vì vậy, một cái tên vốn nên ở lại trong phong ấn lại phá ấn mà ra!

    Bạch Liên Nhi, muội muội thân sinh của Tiêu Dao Tiên Quân kiếp trước.

    Nhớ tới muội muội kiếp trước khi còn nhỏ đã chết dưới một tảng đá lớn, cuối cùng Bạch Dịch không áp chế nổi tâm thần xao động, trực tiếp phun một ngụm máu tươi trên bệ đá.

    Có lẽ phong ấn trí nhớ đã quá lâu, cấm chế vốn không cách nào phá tan lại nứt ra một khe hở nhỏ. Tiêu Dao Tiên Quân từng tự tay phong ấn trí nhớ lúc nhỏ của mình, vì cái gì, chính là không muốn nhớ lại đoạn hồi ức đau khổ kia. Hiện giờ chẳng qua trong trí nhớ Bạch Dịch chỉ hiện lên một cái tên, lại gần như khiến Bạch Dịch đau đến ruột gan đứt từng khúc.

    Có thể khiến một vị cường giả Tán tiên phong ấn một đoạn trí nhớ của mình, như vậy đoạn ký ức này tuyệt đối không vui vẻ. Cái tên Bạch Liên Nhi này là hồi ức Tiêu Dao Tiên Quân không muốn nhớ lại nhất.

    Chẳng biết từ lúc nào Chúc Hỏa bò ra khỏi túi Linh thú. Thấy chủ nhân đang nổi giận, nó cũng nhe răng trợn mắt theo, muốn đem thi cốt Tào Cửu Tiền nhổ ra nhai thêm vài lần thay chủ nhân hả giận, nhưng Tào Cửu Tiền ngay cả cặn bã cũng không còn.

    Bò lên một vòng quanh Bạch Ngọc, Chúc Hỏa lo lắng tâm thần chủ nhân sụp đổ, vì vậy the thé nói: "Chủ nhân, chỉ cần chế tạo ra Vạn Niên Băng Quan, ít nhất có thể giam cầm chân hồn Bạch Ngọc mười năm. Thời gian lâu như vậy đủ cho tu vi chủ nhân tiến mạnh rồi. Chờ chúng ta tìm được Càn Dương Tiên Phủ, lấy một miếng Đạo Quả đến, Bạch Ngọc có thể khởi tử hồi sinh."

    Chúc Hỏa nhắc nhở khiến tâm thần Bạch Dịch bắt đầu dần dần bình phục. Bị sinh ly tử biệt hai đời tương tự quấy nhiễu, dù tâm thần kiên nghị cũng xuất hiện chấn động.

    "Đạo Quả. . ."

    Hao phí toàn lực, Bạch Dịch mới dằn cái tên Liên nhi này xuống đáy lòng, trong mắt hắn hiện lên một chút đắng chát, nói: "Tiên Phủ lơ lửng ở Thanh Không, một ngày trôi vạn dặm. Đừng nói không tìm thấy, dù tìm được, ngươi cho rằng Tiên Phủ Vệ sẽ tin ta chính là Tiêu Dao Tiên Quân sao?"

    Dần dần hồi phục tỉnh táo, Bạch Dịch trầm giọng nói: "Tiên Phủ Vệ không tin còn tốt, một khi đã tin tưởng ta chính là Tiên Quân, vậy không được bao lâu, Càn Dương Tiên Phủ, ngay cả ta và ngươi đều bị cừu gia ở đại vực khác chôn vùi. Đừng quên, cừu gia của chúng ta không phải Tu Chân Giả, mà là Ngũ đại tán tiên."

    Chúc Hỏa nhếch miệng, thầm nói: "Năm lão bất tử kia dám tính toán chủ nhân, bọn hắn cũng không ăn được quả ngọt gì, chỉ sợ hiện giờ vẫn trọng thương không dậy nổi, nếu không đã sớm đến Thanh Không Vực tìm tung tích Tiên Phủ rồi."

    Chúc Hỏa bực tức không thôi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trợn trừng đôi mắt nhỏ kêu lên: "Chủ nhân, ngoại trừ Càn Dương Tiên Phủ, còn nơi khác cũng có Đạo Quả!"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)