Đô Thị Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 41: Công chúa bé nhỏ của tôi
    Dương Phàm lúc này đã thu xếp xong phòng của mình, hắn không có mang theo quần áo, hắn muốn đi mua vài bộ." Anh My! ta đi mua mấy bộ quần áo, em biết gần đây có cửa hiệu nào không?

    - Anh muốn mua quần áo sao? em biết có cửa hiệu rất tốt đó. Cô nàng thấy có cơ hội được ra ngoài nên rất vui mừng, từ hôm sảy ra chuyện cha nàng đã không cho nàng ra ngoài, hôm nay có Dương Phàm đến làm vệ sĩ cho nàng, hơn nữa cha hắn cũng đã đồng ý nếu có vệ sĩ đi cùng thì có thể ra ngoài.

    - Được, vậy em dẫn anh đi vậy. Dương Phàm đồng ý ngay, có mỹ nữ đi cùng thì còn gì hơn nữa. Từ lúc hắn trọng sinh, cái tính háo sắc không biết đã có từ lúc nào, có thể là do tính cách của chủ bản thể.

    Hai người ra xe, Dương Phàm chở cô nàng đi chỉ đường, trên đường đi Dương phàm bị cô nàng chỉ cho đi vòng vòng, giống như hắn đang đưa nàng đi dạo phố vậy." Anh My còn bao lâu nữa mới tới đây. Hắn không muốn nói, để xem cô nàng biểu hiện thế nào.

    " Sắp rồi, anh đến kia rồi rẽ sang phải là tới. Nàng thấy hắn như vậy cũng rất biết điều mà chỉ đến nơi cho hắn.

    Đây là một cửa hiệu cũng rất nổi tiếng ở hong kong, hai người bước vào trong, nhân viên đã ra tiếp đón.

    - Hai vị muốn mua quần áo loại nào? Vị tiểu thư này bên trong cửa hàng có một bộ nhìn rất hợp với người, tiểu thư có thể thử.

    " Xin lỗi chị em không phải người mua, anh ấy mới chính là người mua.

    " Không sao, tiểu thư có thể thử không cần mua." Đúng rồi, công tử muốn... Người nhân viên chưa nói hết câu.

    - Không cần đâu cứ cho nàng thử bộ mà chị bảo cũng được. Dương Phàm nhìn vào Anh My nói hắn muốn xem cô nàng có muốn thử hay không.

    " Được! vậy em sẽ thử bộ đó. Thấy Dương Phàm nhìn mình, nàng nghĩ hắn muốn mình mặc cho hắn xem, dù sao thì hắn cũng cứu mạng nàng, cho nên nàng không có lý do gì để từ chối cả.

    Người nhân viên đưa Anh My đến phòng thay đồ, một lúc sau cô nàng đi ra, trên người mặc một bộ váy dự tiệc rất đẹp, lại ôm sát người, tôn lên những đường cong thật mê người, Dương phàm nhìn không dời mắt. Thấy biểu hiện của Dương Phàm như vậy nàng đưa tay che miệng cười." Có phải nhìn em rất đẹp không?.

    - oh my little princess( ôi công chúa nhỏ của tôi). Dương phàm nói một câu tiếng anh. Rồi quỳ một chân đưa tay phải của mình lên cầm lấy tay của Anh my rồi hôn lên tay nàng.

    Nàng hơi ngại ngùng vì hành động vừa rồi của Dương Phàm." thank you, my knight( Cảm ơn anh, hiệp sĩ của em). Nàng cầm lấy hai bên của chiếc váy rồi hơi cúi người xuống.

    Thấy hai người như vậy, rất nhiều người đã chụp ảnh họ, có người còn nhận ra cô nàng chính là nữ ca sĩ nổi tiếng của giới âm nhạc, bọn họ đều cho rằng Dương Phàm chính là bạn trai của nàng. Nhân viên thấy vậy bèn nói." Công tử! chúng tôi có một bộ rất hợp với cậu, không biết cậu thấy thế nào?.

    - Được, vậy làm phiền chị, chọn giúp em mấy bộ bình thường thôi.

    Dương Phàm vào phòng thay đồ, hắn thay chỉ mất có hai phút, lúc này hắn bước ra ngoài, rất nhiều phái nữ phải hò hét. Nhìn hắn đã rất đẹp trai rồi bây giờ lại thêm bộ âu phục màu trắng này nữa, nhìn hắn bây giờ không khác một chàng hoàng tử trong mộng của các cô gái.

    Anh My tiến lại rồi ôm lấy cánh tay của hắn." Nhìn anh mặc bộ này rất đẹp trai đó. Nàng có hơi đỏ mặt, một người như nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với con trai bao giờ, nhưng với Dương Phàm lại khác, hắn đem lại cảm giác an toàn cho nàng, ngay lúc này cũng vậy.

    Nhân viên thấy vậy bèn chụp cho hai người một kiểu, nhìn hai người rất hợp với nhau.

    - Được rồi vậy chị gói chúng lại cho em.

    - Anh không có thử mấy bộ này sao?

    - Không cần, em không thấy chị nhân viên có ánh mắt rất tốt sao? có thể chọn cho em và anh mà không cần đo, như vậy anh đâu cần phải thử. Dương Phàm giải thích cho cô nàng." Đúng rồi chị gói lại bộ này luôn giùm em. Dương Phàm chỉ vào bộ mà cô nàng đang mặc nói.

    " Nhưng em đâu có muốn mua đâu, là em đưa anh đi mua thôi mà.

    - Không sao! coi như anh tặng em là được. Dương Phàm nói rồi hai người đi thay đồ, nhân viên đã gói lại xong Dương Phàm tiến ra quầy thu ngân. Cô nàng định bảo để mình trả thì bị Dương Phàm tranh chước. Hai người rời khu mua sắm, tiến vào một siêu thị mua thức ăn. Lúc đầu cô nàng có hỏi hắn vào siêu thị làm gì nhưng hắn chỉ nói là mua đồ ăn, cô nàng có nói hay hỏi điều gì thì Dương Phàm cũng không có nói, mặc cho cô nàng giận dỗi.
     
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 42: Điều khiển lực lượng
    " Dương phàm, đây đều là anh tự làm sao?. Cô nàng nhịn không được, những món trên bàn nhìn rất đẹp mắt, chưa nói đến mùi thơm của thức ăn đã khiến cho người ta cảm thấy thèm thuồng rồi.

    - Phải, nếu em đói rồi thì cứ ăn tự nhiên. Thấy cô nàng như vậy Dương phàm rất đắc ý.

    - Vậy em không khách sáo nữa. Nàng gấp lấy một miếng thịt cá đưa lên miệng, vừa đến đầu lưỡi miếng thịt tan ra trong miệng, rất ngon mà không tanh chút nào mà vẫn giữ được chất của thịt cá. Nàng gấp lấy một viên thịt chiên, vừa bỏ vào miệng nàng rất kinh ngạc về chuyện này, bên ngoài là một lớp vỏ rất giòn, bên trong lại rất mềm tuy là thịt chiên nhưng chúng lại không dính một ít dầu chiên nào.

    - Dương phàm, không ngờ anh lại giỏi nấu ăn như vậy, thật sự là rất ngon, cho dù là nhà hàng cao cấp cũng không bằng một phần của anh.

    - Đương nhiên rồi!. Từ năm sống cùng sư phụ hắn ngày nào cũng phải nấu ăn cho sư phụ của hắn." Tiểu phàm, con càng ngày càng có tiến bộ đó," sư phụ tất cả đều nhờ có người chỉ bảo cho tiểu phàm, nếu không thì tiểu phàm làm sao có tiến bộ được." ha ha tiểu phàm, con phải nhớ những gì ta dạy bảo đó biết chưa," nga." thời gian của ta cũng không dài, đến lúc con mười tuổi ta sẽ chỉ day cho con mọi thứ mà ta biết. Dương phàm hồi tưởng lại chuyện cũ.

    - Dương phàm! Dương phàm! Dương... Thấy hắn đang suy nghĩ gì đó nàng lấy tay hơ qua mặt hắn, gọi hắn mấy lần.

    - Có chuyện gì vậy. Thấy cô nàng gọi mình Dương phàm mới không hồi tưởng lại nữa.

    - Anh đang nghĩ gì mà em gọi anh cũng không biết vậy, không lẽ anh đang nghĩ đến ai sao? Cô nàng thấy hắn trả lời lại nhưng cũng không quên trêu hắn.

    - Không có, chỉ là anh nhớ đến vài chuyện cũ thôi, chúng ta ăn đi. Nói xong hắn cúi đầu xuống ăn, lúc nhớ đến chuyện cũ hắn lại nhớ đến quyển sách mà Phương lão đưa cho hắn, thứ này hắn cũng chưa xem.

    Thấy hắn nói vậy nàng cũng không có nói gì nữa mà gắp thức ăn lên ăn. Hai người ăn xong thấy Dương Phàm định dọn dẹp, cô nàng định bảo hắn thì bị hắn ngăn lại nói." Chuyện này để ta làm được rồi. Hắn đã nói vậy nàng đành đi ra ngồi coi tivi cũng mặc kệ hắn.

    Dương Phàm thu dọn xong hắn quay lại phòng của mình, ngồi lên giường mở cuốn sách ra, nhìn cuốn sách dường như đã nát nhưng những dòng chữ bên trong lại không bị ảnh hưởng. Xem trang đầu tiên Dương Phàm có hơi ngạc nhiên, thứ này lại nói đến cách sử dụng lực lượng, đầu tiên là sử dụng lực lượng phóng xuất, đầu tiên là kiểm soát lực lượng, rồi tập trung chúng lại một chỗ.

    Dương Phàm ngồi tập trung suốt hai giờ đồng hồ, cuối cùng hắn cũng có thể phóng xuất lực lượng, đối với một thiên tài như hắn, hắn chỉ mất năm năm để học hết tất cả những gì sư phụ dạy cho hắn. Nếu có Phương lão ở đây chắc chắn ông sẽ xem hắn như quái vật.

    Dương Phàm đọc tiếp mấy trang nữa, lần này hắn không còn kinh ngạc nữa, bên trong có ghi. Sử dụng lực lượng để tạo nên một không gian của mình, có thể bắt lấy một vật rồi điều khiển chúng, sử dụng lực lượng bao bọc lấy cơ thể để tăng thêm sức bền bỉ của da thịt, thậm chí làm cho chúng trở nên cứng cáp đao phương bất nhập, lực lượng đã đạt cảnh giới thì không cần sử dụng để bảo vệ, chúng sẽ tự bao bọc lấy cơ thể.

    Dương Phàm đọc đến đây thì hắn hết sức kinh ngạc, có thể đao phương bất nhập, đây là khái niệm gì cho dù hắn có làm gì cũng không thể ngờ đến." Không biết nếu bị súng bắn thì sẽ như thế nào?. Dương phàm không nhịn được nghĩ thầm." Kệ nó, không phải mình luyện xong thì sẽ biết hay sao?.

    Nói là làm hắn lại tập trung lực lượng lại, hắn ngồi như vậy đến tận ba giờ sáng, lúc này hắn mở mắt ra.

    " Không ngờ thứ này lại lợi hại như vậy. Lúc này hắn đang cảm nhận lực lượng bao quanh cơ thể hắn, tinh thần hắn cũng trở nên minh mẫn hơn, nhìn vào một khoảng tối om, hắn kinh ngạc là mình có thể nhìn rất rõ giống như ban ngày vậy, nhìn lên đồng hồ đã hơn ba giờ sáng, hắn vươn tay ra muốn thử cách không thủ vật, hắn sử dụng lực lượng bao vây lấy chiếc điện thoại của mình để trên đầu giường rồi mang nó lại chỗ mình. Lúc này hắn mới hài lòng rồi lên giường nhắm mắt ngủ.
     
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 43: Ngậm trái đắng
    Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở tấm rèm cửa sổ lọt vào trong gian phòng, làm cho gian phòng chợt bừng sáng lên Dương Phàm mở mắt, hắn cởi bỏ chiếc áo ra chỉ mặc một chiếc quần đùi, hắn bước lại nhà tắm mở cửa ra.

    " A.... Một tiếng hét chói tai vang lên, Dương Phàm kịp phản ứng lấy tay bịt cái miệng nhỏ nhắn của cô nàng lại, cũng may trong nhà không có ai. Cô nàng hơi giãy dụa lúc này Dương Phàm mới buông tay ra." A.. em làm gì vậy. Dương Phàm làm bộ mặt đau khổ nói.

    - Anh muốn em nghẹn thở chết sao? còn nữa tại sao anh l... A... thấy Dương Phàm nhìn chằm chằm vào mình, lúc này Anh My mới nhớ ra là mình đang trần như nhộng trước mặt hắn. Nàng ngồi xuống quay lưng về phía hắn mà khóc.

    - Anh My! ta không biết là em đang ở trong, ta lập tức ra ngoài ngay. Hắn thấy cô nàng như vậy cũng không có ở lại nữa. Chưa bước ra khỏi cửa hắn cảm nhận được hai vật gì đó mềm mềm dán vào lưng hắn.

    - Dương Phàm! anh phải chịu trách nhiệm với em.

    Cô nàng đã ngừng khóc." Chịu trách nhiệm? ta đâu có làm gì... Chưa nói hết câu hai vật mềm mại đó ép vào lưng hắn càng chặt hơn." Anh My! nếu em còn như vậy anh sợ không kiểm soát được đâu. Lúc này Dương Phàm đang kiềm chế dục vọng trong người.

    - Không! nếu anh không chịu trách nhiệm thì em sẽ tự tử ngay. Giọng nàng rất kiên định nói.

    - Được rồi! trước hết em hãy mặc đồ vào đã, chúng ta sẽ nói về chuyện này sau được chứ. Dương Phàm đành dương tay chịu thua cô nàng.

    Hai người ngồi vào bàn ăn, bữa sáng của hắn rất đơn giản, hai quả trứng ốp một cốc sữa với bánh mì, còn của cô nàng cũng như vậy chỉ khác là bớt đi một quả trứng.

    - Được rồi! em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?. Thấy cô nàng nhìn mình Dương Phàm đành phải xuống nước nói trước.

    - Dương Phàm! không lẽ đến chuyện này mà anh cũng phải hỏi em sao?. Nàng hơi đỏ mặt nói, lại làm ra điệu bộ rất giống của một tiểu hồ ly.

    Dương Phàm thầm kêu không ổn." Chẳng lẽ cô nàng này muốn ta phải... Dương Phàm nghĩ thầm. Hắn cũng không biết tiểu hồ ly này muốn làm gì nữa.

    - Anh không biết phải làm thế nào, em muốn anh phải làm sao mới được. Dương Phàm giả ngốc để xem cô nàng thế nào.

    " Dương Phàm. nàng đỏ mặt khi nói đến cái tên của hắn. Dương Phàm cảm thấy không ổn, không lẽ cô nàng định như vậy thật sao?." Anh nhất định phải cưới em. Khuôn mặt nàng lúc này đã đỏ bừng như người sốt rồi.

    " Cái gì! Dương Phàm đứng dậy, hắn không ngờ điều mình nghĩ là đúng, cô nàng thật sự muốn hắn lấy nàng.

    Thấy hắn kích động như vậy nàng còn tưởng hắn không đồng ý." Dương phàm! có phải...

    Dương Phàm đưa tay lên ngăn nàng nói thêm điều gì đó." Không phải là ta không muốn, mà là không thể. Nếu muốn hắn lấy nàng, thì hắn phải lấy cả năm người cùng lúc, nhưng chuyện của hắn và Dương Nguyệt còn chưa có ai biết, cho nên hắn không thể cưới ai được.

    - Tại sao? có phải em có chỗ nào không tốt?. Cô nàng nói dường như sắp tuyệt vọng, đôi mắt đỏ ngầu dường như có thể khóc lúc nào không hay.

    - Không phải! Thấy cô nàng như vậy Dương Phàm không nói ra mà chỉ an ủi nàng." Không phải ở nàng, mà là ở ta, em cũng không biết cuộc sống của ta như thế nào, làm sao có thể muốn ta lấy nàng được.

    - Tại sao?. Nàng lúc này mới bình tĩnh lại.

    " Tại ta quá hoa tâm, hiện tại ta đã có ba người bạn gái. Dương phàm nói ra chuyện này là để cho cô nàng biết khó mà lui.

    " Ba người, vậy họ có biết đến nhau không?

    " Có.

    " Vậy tại sao bọn họ có thể ở cùng nhau còn em thì không được. Nàng dường như đang trách hắn.

    " Cái này... Dương Phàm không biết nói gì lúc này cho cô nàng hiểu nữa, hắn thật sự là ngậm trái đắng.

    " Nếu anh không đồng ý, vậy thì em sẽ nói chuyện này cho ông nội biết.

    " Được rồi! nếu em đã muốn như vậy thì lúc nào cần anh sẽ đưa em về thành phố để gặp bọn họ, nhưng anh nói trước chuyện ba người họ có chấp nhận hay không thì anh cũng không thể quyết định được. Dương Phàm đành đưa ra nước cờ cuối cùng.

    " Được! em nói trước, hiện tại anh sẽ là bạn trai của em, còn nữa nếu như anh bỏ em lại một mình vậy thì em sẽ tự tử cho anh xem.

    Dương Phàm đành chấp nhận, lần đầu hắn gặp phải một tiểu hồ ly như vậy, thậm chí còn muốn lấy cái chết để ép hắn. Xong xuôi mọi chuyện Dương Phàm lấy xe chở cô bạn gái của mình đến trường học.
     
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 44: Chạy đua
    Đại học hong kong. Một chiếc Volvo màu hồng tiến vào trong trường, mọi người đều nhin theo chiếc xe tiến vào." Kia không phải là xe của Anh My sao?. Một người nói lên," Không phải chứ, Anh My rất ít đến trường.

    " Người ta là ca sĩ nổi tiếng, muốn đến trường thì có gì là lạ.

    Chiếc xe dừng lại, Dương phàm bước ra," nga.. anh chàng kia là ai vậy đẹp trai quá. Mấy cô nàng ở gần đó gần như hét lên. Anh My cũng bước xuống theo," Không lẽ là bạn trai của nàng.

    - Được rồi em lên lớp được rồi đó. Dương phàm buông miệng nói.

    - Vậy còn anh?.

    - Ta đương nhiên là không vào rồi. Dương phàm thản nhiên nói.

    - Chẳng phải hiện tại anh đang bảo vệ em sao? lỡ may không có anh ở đây em lại gặp nguy hiểm thì phải làm sao?. Cô nàng làm nũng nói.

    - Được rồi!. Dương phàm bất đắc dĩ nói." biết nguy hiểm là còn muốn đến trường. Nhưng lời này hắn không có nói ra.

    Hai người tiến lại lớp học.

    " Anh My anh chàng này là ai vậy. Một cô nàng tiến lại gần nói.

    - Vi Vi! là bồ sao? mình còn tưởng là ai nữa.

    - Thế anh chàng này là ai? không lẽ hai người. Cô nàng chỉ tay vào hai người đưa qua đưa lại.

    Chỉ thấy Anh My đỏ mặt, nàng dùng biểu hiện của mình thay cho lời nói." Vậy hai người đã...

    - Vi vi bà còn nói nữa là tui mặc kệ bà luôn đó. Anh My lúc này càng đỏ mặt hơn. Nàng nhớ lại cảnh lúc sáng bị Dương phàm nhìn thấy cơ thể của mình.

    " Được rồi được rồi tui không nói nữa. Cô nàng cười cười nói." Em là Thải Vi bạn thân của Anh My anh có thể gọi em là Vi Vi. Thải vi đưa tay của mình ra.

    - Dương phàm! bạn trai Anh My. Thấy cô nàng nhìn mình Dương phàm đành nói câu sau.

    " Hai người rất hợp nhau đó. Cô nàng che miệng cười.

    - Vi Vi bà cười gì vậy. Anh My hơi khó hiểu.

    " Không có gì, mình vào thôi.

    Ba người bước vào chỗ ngồi, mọi người đều nhìn Dương phàm, cũng có vài tên công tử muốn cho Dương phàm một trận, hắn lại ngồi ở giữa hai cô nàng.

    Dương phàm đâu có thoải mái, ngồi cạnh người đẹp nhưng đâu dám làm gì, giờ học bắt đầu hôm nay có tiết thể dục, mọi người đều đi thay đồ, duy nhất Dương phàm là không thay, đứng cạnh hai cô gái mặc bộ đồ thể dục, thật sự là gợi cảm mà.

    " Em kia lại đây. Lão sư dạy môn thể dục này là một lão sắc lang, thấy Dương Phàm đứng cạnh hai cô nàng lại còn không thay đồ, đây là hai bông hoa của lớp, cũng là người mà lão không thể động đến.

    Thấy có người gọi mình, Dương Phàm tiến lại gần." Ông nói tôi sao?. Tất cả mọi người đều cười toáng lên, lão sư gọi hắn lên,"bây giờ hắn lại nói ông nói tôi sao? tên này cũng trâu bò quá đi, không biết lão sư dạy tiết thể dục là ai sao?.

    " Đúng là gọi cậu đó. Trên mặt lão biểu tình không có gì là tức giận cả.

    - Vậy ông gọi tôi có chuyện gì?. Dương phàm vẫn thản nhiên nói.

    " Gọi cậu có chuyện gì sao? trong lớp học mà cậu còn không đi thay quần áo, có phải là coi giáo viên tôi không ra gì không. Lúc này ông ta mới bùng phát.

    - Ông đâu là cái gì mà để tôi coi trọng. Dương Phàm nói rồi hắn tiến đến chỗ hai cô nàng.

    " Đứng lại. Ông ta đã thật sự tức giận," không dạy tên này một bài học thì mặt mũi ông ta còn để đâu.

    - Còn chuyện gì sao?. Dương Phàm nói.

    " Được tiểu tử cậu giỏi, nếu như cậu có thể chạy thắng một người trong số bọn họ thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì. Ông ta nói rồi chỉ vào một người thanh niên ở đó, người này tiến lại nhìn Dương Phàm trông rất ngứa mắt.

    " Được thôi ông muốn chạy như thế nào. Dương Phàm nói. Đây là cơ hội tốt để hắn sử dụng lực lượng.

    " năm vòng quanh sân trường, ai chạy xong người đó thắng.

    Năm vòng quanh sân trường, nói vậy thì tên mặt trắng này thua chắc rồi. Đường Vinh là người chạy giỏi nhất trường, cậu ta đã đạt hai giải quán quân, còn tên kia thì chắc chắn không có cơ hội rồi.

    " Được thôi bắt đầu từ đâu. Dương Phàm vẫn thản nhiên nói.

    Lão sư đánh dấu vạch bắt đầu, hai người tiến lại vạch." Tiểu tử tao sẽ cho mày đẹp mặt.

    " Hừ. Dương Phàm khinh bỉ, chỉ dựa vào lũ nhóc này mà cũng dám lên mặt với hắn, về luyện thêm năm mươi năm nữa đi.

    Dương Phàm tập trung lực lượng lại dưới chân. Đến lúc vị lão sư kia ra hiệu bắt đầu thì Dương Phàm vẫn đứng như tượng, lão sư này tưởng hắn đã sợ lên rất vui mừng, hắn ra hiệu chạy thì mọi người trợn tròn mắt lên.

    " Cái gì vừa sảy ra vậy?
     
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 45: Sử lý gọn lẹ
    " Chuyện gì vậy! ảo giác chắc chắn là ảo giác. Mọi người đều không tin vào mắt của mình nữa, một người bình thường có thể chạy nhanh như vậy sao?. Mọi người đều trố mắt lên nhìn theo Dương Phàm, duy nhất chỉ có cô nàng Anh My là không mấy ngạc nhiên.

    - Anh Mỹ! nhìn bồ rất vô tư, chắc là bồ biết trước rồi phải không?. Thải Vi nói. Thấy cô bạn của mình vô tư như vậy chắc chắn là vẫn còn điều dấu mình." Ảnh Mỹ! chúng ta có phải là bạn thân không?.

    - Vi Vi! bồ nói vậy là sao?. Thấy cô bạn của mình hỏi vậy nàng không vui chút nào.

    - Chẳng phải chuyện của anh ấy sao.. Á..

    Chưa nói hết câu thì nàng đã thấy Dương Phàm đứng ngay sau Anh My, nàng có hơi hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột này của hắn.

    - Anh ấy! nga..

    Nàng quay đầu lại thì cũng giật mình sắp ngất, lúc cô nàng quay đầu lại thì Dương Phàm đang làm bộ mặt của quỷ để hù cô nàng, không ngờ cô nàng này lại sợ đến như vậy. Thấy cô bạn bị hù đến sắp ngất Thải Vi được một trận cười ôm bụng, suýt chút nữa là nàng lăn ra sân mà cười.

    - Vi Vi! bà còn cười được sao? tui mặc kệ bà luôn đó." Dương Phàm anh muốn hù chết em mới vui hay sao? Hứ. Cô nàng dậm chân quay mặt rời khỏi sân trường không quan tâm đến hai người nữa.

    - Dương Phàm! anh mau đuổi theo Anh My đi, cổ chắc chắn đang khóc đó. Thái Vi nói, nàng rất hiểu tính của bạn mình.

    - Được rồi! ta sẽ đuổi theo ngay, gặp lại sau. Dương Phàm nói xong hắn đuổi theo cô nàng.

    Chạy được nửa đường Dương Phàm thấy cô nàng bị một chiếc xe dừng lại bắt vào trong rồi phóng đi, Dương Phàm lấy xe phóng đuổi theo, hắn giữ khoảng cách an toàn với chiếc xe đã bắt cô nàng.

    Bên trong xe." Các người là ai thả ta ra, nếu không các ngươi chết chắc.

    Đét." Câm miệng. Tên áo đen tát vào mặt của cô nàng không thương tiếc.

    Hức hức.. Nàng ngồi khóc, từ nhỏ tới lớn nàng chưa bị ai tát bao giờ, cho dù là Trương Hạo đến một câu mắng nàng cũng không có, nhưng lúc này nàng lại bị người ta tát một cái.

    Chiếc xe dừng lại hai tên áo đen bắt nàng lên một căn phòng, bên trong có một gã khoảng bốn mươi năm tuổi miệng ngậm điếu xì gà, còn có khoảng năm sáu tên khác đang đứng.

    Anh Vũ đã bắt được người rồi, có cần gọi điện cho lão già kia hay không?. Một tên đứng lên nói.

    - Không cần vội! để ta thử qua con gái của lão già đó rồi để cho các anh em hưởng thụ, rồi chúng ta sẽ gọi cho hắn.

    " Không.. không.. không.. Nàng hốt hoảng lùi lại thì cũng đã hết đường lui, nàng tuyệt vọng." Dương Phàm anh mau tới cứu em. Hức.. Hức.. nàng gần như đã gào thét trong vô vọng, nếu biết trước nàng sẽ không rời khỏi hắn nửa bước.

    Pàng... tiếng của cánh cửa bị đạp bung ra, một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn bước vào khuôn mặt rất bình thản.

    " Kẻ nào! mấy cái thằng ăn hại ở ngoài tại sao lại để cho cái thằng tiểu tử này vào được đây. Gã được gọi là anh Vũ nói.

    - Đừng nóng, mấy cái tên phế vật đó ta đã chăm sóc cho chúng rồi. Dương Phàm vẫn bình thản nói.

    " Dương Phàm! Cô nàng chạy lại ôm lấy hắn như kẻ chết đuối vớ được phao cứu hộ.

    - Anh My! mặt của em. Dương Phàm lúc này mới để ý thấy một bên khuôn mặt của nàng sưng tấy lên.

    " Là hắn đã đánh em. Cô nàng chỉ vào gã đã tát nàng một bạt tay." Còn nữa nếu anh không đến, hắn sẽ làm nhục em, còn muốn để bọn chúng... Nói đến đây nàng càng bật khóc ôm lấy hắn chặt hơn.

    Dương Phàm dùng chân cũng biết chuyện sẽ như thế nào nếu không có hắn." Anh My! em đừng ôm anh nữa, nếu em ôm như vậy thì anh làm sao có thể giúp em xả cơn giận này. Dương Phàm vừa nói vừa dỗ dành nàng giống như một đứa trẻ đang đòi ăn. Cô nàng buông hắn ra đứng ở sau lưng của hắn, chỉ cần có câu nói này của hắn nàng đã yên tâm hơn rồi.

    " Mày là người đã đánh nàng. Dương Phàm chỉ vào tên mà cô nàng đã chỉ.

    " Pha... AA..... Chưa nói hết câu cánh tay của hắn chỉ vào Dương Phàm đã lìa khỏi cơ thể hắn.

    " A... Cô nàng hét lên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh này.

    Máu từ cánh tay của tên kia bắn tung tóe ra sàn nhà, một ít đã bắn lên khuôn mặt của Dương Phàm. Lúc này con mắt hắn trở nên sắc bén dị thường." Tiếp theo sẽ mà mày. Dương Phàm nhìn lên tên cầm đầu. Tên này theo phản xạ mở ngăn kéo rút súng ra, tên này còn chưa biết chuyện gì thì phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn dị thường. Những tên còn lại thấy vậy thì cũng rút súng của mình ra mà chĩa vào Dương Phàm.

    " Chúng mày biết không, những kẻ chĩa súng vào tao trên đời này còn chưa tồn tại. pằng... păng... pằng... những tên này còn chưa hiểu chuyện gì thì trên trán đã có một lỗ, máu chảy xuống.

    " A....... Cô nàng thật sự không chịu nổi cảnh này nữa mà ngất đi.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)