Đô Thị Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 21: Hai cô em gái
    "Dương Phàm" Ngọc nhi chạy đến nhào vào lòng hắn đầu tiên.

    - Thế nào, có phải ta rất lợi hại phải không" Dương Phàm rất tự tin nói.

    - Dương Phàm" anh thật sự là rất lợi hại nha, làm sao anh lại có thể đập rổ, mà em lại cao hơn anh lại không làm được? thật là bất công mà." như vậy còn là người sao?

    " ủa, cái này mà là đang ca ngợi sao?

    - không! là em đang ghen tị đó.

    " Nhược thủy, bà nói gì vậy! Ngọc nhi cười mắng.

    " Thật ra là tui đang ghen với bà đó, tìm được bạn trai lợi hại như vậy." Nhược thủy cười nói.

    - Của bà cũng đâu có kém," Ngọc nhi nhìn về phía số 11 nói.

    - Ngọc nhi, bà thấy đó, liệu tui có thể chấp nhận hắn được không?.

    - Cái này bà phải tự hỏi bản thân mình rồi, nếu bà thích người ta thì cứ đồng ý, nếu bà không thích thì cứ từ chối người ta thôi." không phải đơn giản sao?

    - Nói thừa! thật ra là tui không biết mình rốt cuộc có thích người ta hay không thôi." Nhược thủy mặt hơi buồn nói.

    - Cái này thì đơn giản thôi, hai người nghe nhé." nếu mình thích người ta, thì thường hay nhớ đến người ta, người ta buồn thì mình cũng cảm thấy buồn theo, người ta vui vẻ thì mình cũng cảm thấy vui vẻ, đi ngủ nhắm mắt lại cũng nghĩ đến hình ảnh của người ta. Sao hai người nhìn ta chăm chú vậy?

    - Dương Phàm!" anh bên ngoài còn có người phụ nữ khác sao? Ngọc nhi gần như sắp khóc nói.

    - Đâu có! anh xin thề luôn, chỉ có một mình em thôi!" hiện tại có một cô ở nhà rồi, sau này thì làm sao biết.

    - Vậy sao anh lại biết nhiều về chuyện tình cảm vậy! " khuôn mặt của Ngọc nhi hiện lên hai chữ." không tin.

    - Cái này! thật ra!.

    - Dương Phàm! anh không phải nói đâu, nếu thật sự anh có. " chỉ cần anh không bỏ rơi em là được.

    - Tiểu Ngọc nhi ngốc! nơi đây đông người, không tiện nói, lát nữa ta sẽ nói với nàng sau." Dương phàm mừng thầm.

    - Được rồi! dù sao chúng ta cũng chưa có tiết học, hay là mình tìm chỗ nào đó đi.

    - Cũng không cần đâu.

    Hai người rời sân bóng, ra đến ngoài cũng không có nhiều người." Dương phàm nói cho nàng biết năm năm qua hắn rất thích nàng, hắn lúc nào cũng nghĩ đến nàng." giải thích một hồi Ngọc nhi mới hiểu ra vấn đề.

    " Dương ca! " một giọng nói êm tai vang lên, hai người con gái xinh đẹp như hoa bước đến.

    - Dương phàm! hai người này là ai vậy." nàng thấy dung mạo của hai người này rất đẹp, nàng ôm lấy cánh tay của hắn nói.

    - Tiểu lan, Thanh Thanh! sao hai em lại ở đây." Dương phàm nhận ra hai người này, chính là hai tiểu muội kết nghĩa của hắn.

    " Hai cô nàng đều thấy Ngọc nhi xinh đẹp như vậy, thật khiến cho hai người cảm thấy tự ti.

    - Tiểu lan, Tiểu thanh! hai người không có tiết học sao? Dương phàm đột nhiên nói,

    - Ngày hôm nay tụi em không có tiết học, tụi em đang ở thư viện đọc sách thì có người tung tin, sân bóng rổ có người khiêu chiến, do hiếu kì nên hai đứa tụi em đến xem. Dương ca anh thật lợi hại nha." cô nàng Tiểu Lan nói rồi đưa ngón cái lên.

    - Nếu hai người rảnh thì mình đi quán nước rồi nói chuyện. Tiểu Ngọc nhi! nàng không phiền chứ.

    Nàng có hơi do dự, nhưng nàng vẫn gật đầu theo ý của hắn.

    Cả 4 người đều tiến về nơi đỗ xe, ba tuyệt sắc đi sau hắn." rất nhiều người đều tròn mắt lên nhìn Dương phàm, có người thì chửi rủa hắn, có người thì ghen tị, có người chỉ muốn đập cho hắn một trận.

    Bốn người đều lên xe ngồi." Dương phàm vẫn đi đến quán cafe lần trước hắn gặp bọn buôn lậu. Bước vào trong, các nhân viên đều nhận ra hắn, một nhân viên ra tiếp đón rất chu đáo, Dương phàm không còn nói thì người nhân viên đó đưa Dương phàm đến một không gian yên tĩnh, rồi đưa menu cho bốn người họ." các vị muốn dùng gì.

    - Trà hoa cúc, cafe vân nam. Còn hai em muốn uống gì? Dương phàm nói.

    - Em uống nước cam!

    - Em thì sinh tố táo!

    Nhân viên ghi vào giấy rồi rời đi." không khí thật yên lặng, Dương phàm định phá vỡ bầu không khí này thì bị Ngọc nhi cướp lời nói trước.

    - Chào hai em! chị là Ngọc nhi sinh viên năm hai, là bạn gái của Dương phàm, rất vui được gặp hai em." nàng vươn tay ra nói.

    - Em là Hiểu Thanh!

    - Em là Huệ Lan!

    " chúng em đều là sinh viên năm nhất, là em của Dương Ca. Chúng em rất vui được gặp chị" Hai người bắt tay với Ngọc nhi.

    Một lúc sau, nhân viên mang đồ uống lên." Mọi người đều nói chuyện rất sôi nổi, vui vẻ với nhau." nói chuyện với nhau rất lâu, mọi người quyết định quay lại trường học. Dương phàm đến quầy, thanh toán tiền xong, ra xe đưa ba cô nàng về trường, hai cô nàng Tiểu Lan, Tiểu Thanh thì vào thư viện đọc sách, còn hắn và Ngọc nhi thì về lớp học.
     
    tt358991 thích bài này.
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 22: Kinh hãi
    " Các em trật tự, hôm nay chúng ta có tiết kiểm tra Anh Ngữ, mọi người ổn định chỗ ngồi.

    Giọng nói êm tai, của vị nữ giáo sư khoảng 31 tuổi," tuy nàng đã 31 tuổi, nhưng nhìn vị giáo sư này vẫn còn rất trẻ, giống như là mới hai mươi bảy, hai mươi tám vậy." rất nhiều lão sư theo đuổi nàng, thậm chí là nghĩ đủ mọi cách, nhưng đều bị nàng từ chối.

    Nàng đưa cho một nam sinh, rồi phát bài kiểm tra cho mọi người.

    Dương phàm liếc qua bài kiểm tra, hắn lắc đầu, Ngọc nhi hôm nay lại chuyển qua ngồi cùng hắn, thấy hắn lắc đầu, nàng lại nhìn từng câu của bài." nàng cũng cảm thấy bài kiểm tra này cũng hơi khó.

    - Dương phàm, nếu anh thấy khó câu nào thì hỏi em.

    - Ngọc nhi! không phải là ta thấy đề khó, mà là quá dễ.

    Ngọc nhi tròn mắt," đề này mà hắn cũng bảo là quá dễ, đến nàng cũng chưa chắc đã làm được hết các câu." nàng định nói gì, thì thấy Dương phàm đã làm bài rồi, nàng cũng không nói nữa, mà làm bài của mình.

    Dương phàm là người nộp bài đầu tiên, hắn làm bài chỉ chưa đầy hai mươi phút." mọi người cùng vị giáo sư đều trợn tròn mắt, hắn nộp xong thì quay về chỗ của mình." cũng chẳng quan tâm mọi người nhìn hắn như thế nào.

    - Dương phàm! anh không kiểm tra lại bài của mình sao? Đến em còn cảm thấy hơi khó, sao anh có thể làm được? " Ngọc nhi thấy hắn nộp sớm như vậy nàng cũng không nhịn được hỏi hắn.

    - Ngọc nhi ngốc! ta nói nàng ngốc, thì nàng đừng có ngốc như vậy được không, chẳng lẽ nàng lại không tin ta sao. Dương phàm nói.

    " Ứ. Năm năm học cùng nhau, nàng luôn giúp hắn học tập, chẳng lẽ nàng lại không bằng hắn." nàng không thèm nói với hắn nữa, nàng tiếp tục làm bài." Dương phàm thấy nàng không thèm nói với hắn nữa mà tiếp tục làm bài." hắn cười khổ, chỉ là tiếng anh của học sinh hắn nào có để vào mắt." hắn tinh thông bốn thứ tiếng đó là: Tiếng Anh, Pháp, Nhật, Nga." chỉ là một bài kiểm tra đâu làm khó được hắn.

    Sau khi tất cả đều nộp bài kiểm tra xong, Dương phàm thì vẫn ngồi uất ơ." Ngọc nhi nhịn không được hỏi.

    - Dương phàm! thật sự là anh có làm được bài không đó. tuy nói bài kiểm tra nhưng nó lại liên quan đến lúc mình tốt nghiệp đó." thật sự là nàng rất lo cho hắn.

    - Ngọc nhi! nàng không tin ta sao.

    - Không phải? mà là...

    - Được rồi, nếu nàng không tin vậy thì chúng ta đặt cược đi?" đột nhiên Dương Phàm nghĩ ra chuyện gì đó, hắn nói.

    - Đặt cược? vậy đặt cược như thế nào đây." nàng rất tự tin nói.

    - Nếu ta không đạt được 350 điểm, thì nàng muốn ta làm gì, ta cũng sẽ làm, bất cứ chuyện gì. Nếu ta đạt được trên 350 điểm vậy thì nàng phải." nói đến đây Dương phàm nhìn chằm chằm vào bộ vị mẫn cảm của nàng mà cười rất đê tiện.

    Nhận thấy ánh mắt của đối phương, nhìn chằm chằm vào bộ vị mẫn cảm của mình, nàng đỏ mặt nói lí nhí.

    - Lưu manh!

    - Thế nào nàng có dám không, nếu ta thắng," nàng nhất định phải để ta sờ ngực một cái. hắn nói nhỏ vào tai nàng.

    Nàng ngại đến đỏ mặt như gấc." cuối cùng nàng cũng gật đầu đồng ý, vì nàng tin chắc chắn Dương phàm sẽ không đạt được 350 điểm." Dương phàm thì cười thầm, hắn chuẩn bị được nếm thử cảm giác của bộ ngực kia. Mọi người trong phòng học đều ngồi chờ vị nữ giáo sư thông báo kết quả của bài kiểm tra, vì nàng không có rời đi mà ngồi tại đây chấm điểm.

    Ba mươi phút sau, nàng trả lại bài kiểm tra cho mọi người." Ngọc nhi thì vui mừng vì số điểm của mình, nàng được 372 điểm, nàng là lớp trưởng của lớp đương nhiên là điểm của nàng sẽ cao rồi." chỉ có duy nhất là Dương phàm không có bài của mình.

    " Các bạn học," trên tay tôi đang cầm là bài của bạn học Dương phàm, số điểm của bạn học này là," 500 điểm tròn, mọi người cố gắng học tập." Dương phàm em có thể chia sẻ với các bạn học không?

    " Cái gì! 500 điểm, mọi người bị con số này làm cho kinh hãi.

    " thật ra em chỉ thấy bài kiểm tra này rất dễ thôi.

    " Cái gì! tên này cũng quá kiêu căng quá rồi, nói như vậy chẳng phải nói bọn họ đều ngu ngốc sao.
     
    tt358991 thích bài này.
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 23: Ở chung một nhà
    " Tiểu Ngọc nhi! chuyện nàng vừa hứa với ta vừa rồi, chúng ta cũng nên..." Dương phàm vừa nói vừa nhìn

    vào bộ vị cao vút của Ngọc Nhi nói.

    " Hứa! em có hứa với anh chuyện gì sao." nàng vừa nói vừa ngại, không nhìn vào hắn nói.

    - Tiểu ngọc nhi! nàng thật hay quên, có cần ta phải nhắc lại một lần nữa không?

    - Không cần phải nhắc lại đâu, em nhớ ra rồi.

    Dương phàm thấy biểu hiện của nàng như vậy, làm hắn thật sự muốn đưa nàng lên giường mà chiều chuộng.

    " Dương phàm! anh không thể cho em cơ hội, để thắng anh sao?

    - Được! nếu nàng muốn." Đúng rồi, chẳng phải còn một tháng nữa chúng ta sẽ có cuộc thi sao?" vậy chúng ta cược tiếp đi.

    - Vậy chúng ta cược cái gì đây?" Ngọc nhi hiếu kì nhìn hắn.

    - Vậy thì chúng ta cược xem ai có điểm cao nhất nhé. Còn nữa nếu nàng thắng ta sẽ đáp ứng nàng 3 việc, nàng có thể bảo ta làm bất cứ việc gì. Còn nếu như nàng thua." hắc hắc " hắn cười gian nói.

    " Thấy ánh mắt gian xảo của hắn nhìn mình, làm nàng cảm thấy bất an vì chuyện này." nàng học

    lực xếp vào tốp 3 của trường, nàng lại rất tin vào việc học của mình sẽ tốt hơn Dương phàm, nhưng thấy ngày hôm nay, bài kiểm tra anh ngữ của hắn lại có số điểm tuyệt đối. Nàng đang phân vân.

    - Được, nếu như em thua," Anh phải nhẹ nhàng với em đó. Nàng đã lấy hết can đảm để nói ra câu này.

    " Cái gì! Dương phàm cũng hơi ngạc nhiên vì câu nói của nàng." Nàng lại dám lấy cái lần đầu của mình để đặt cược.

    " Nàng không phải người tùy tiện, thật ra nàng làm vậy là muốn hắn cố gắng học, để vượt xa nàng, vượt xa mọi người." và nàng muốn mình là nữ nhân của hắn.

    - Tiểu Ngọc nhi! nàng có cần suy nghĩ lại không." Dương phàm nói, ánh mắt của hắn rất kiên định.

    - Dương phàm! không lẽ anh không muốn em sao?

    - Không phải, mà là ta không muốn vì chuyện đặt cược mà nàng phải làm vậy, ta muốn nàng nguyện ý cùng ta.

    - Em nguyện ý." nàng thấy hắn nói vậy, khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp." nàng có thể thấy hắn rất quan tâm đến nàng.

    - Nếu nàng đã nói như vậy, được rồi. Dương phàm mừng thầm, không ngờ cô nàng lại chấp nhận.

    - Dương phàm! em muốn đến nhà của anh có được không?" nàng rất tò mò về thân phận của hắn, biết hắn năm năm nhưng nàng lại không biết gia đình hắn như thế nào.

    - Tiểu Ngọc nhi! nàng đã muốn ra mắt cha mẹ chồng rồi sao?

    - Ai muốn ra mắt cha mẹ chồng chứ? Người ta chỉ tò mò thôi mà. Biết anh năm năm, nhưng người ta lại không biết một chút gì về anh cả." nàng chu cái miệng xinh xắn lên nói.

    - Được rồi, nàng đã nói vậy thì mình đi luôn vậy.

    Hai người ra xe, đi mất 30 phút đồng hồ, hắn cũng về đến biệt thự của mình." cô nàng Ngọc nhi thì kinh ngạc không thôi, khu biệt thự này thật xa hoa.

    - Thật đẹp." nàng nhịn không được thốt lên.

    - Nếu nàng thích thì cứ ở lại đây với ta đi, nếu nàng không muốn thì ta cũng không ép nàng.

    " Ừ, nàng ngại ngùng ừ một tiếng." dù sao chuyện ở chung hay không cũng là chuyện sớm muộn." Hai người mở cửa bước vào trong nhà." Vú Vương từ trong bếp đi ra, thấy Dương phàm dẫn theo một cô gái về, lại còn rất xinh đẹp nữa.

    - Cậu chủ! cậu đã trưởng thành rồi, lại còn dẫn bạn gái về nữa, nếu ông chủ, bà chủ biết sẽ rất vui đó.

    - Vú Vương, Vú còn nói nữa là nàng sẽ bỏ chạy đó, vú nhìn xem, nàng đang ngại chưa kìa." phải rồi vú Vương, chị cháu còn ở trên phòng ạ.

    - Cô chủ vẫn còn ở trên phòng.

    - Ngọc nhi, nàng ngồi ở dưới này chờ ta một lát nhé, ta lên phòng một lát.

    Nàng cũng đành nghe lời hắn ngồi chờ hắn ở dưới." lên đến phòng mở cửa, Dương nguyệt đang nằm ngủ, tiến đến mép giường, thì bất chợt nàng mở mắt ra, trừng mắt lên nhìn hắn.

    - Tiểu Nguyệt, ta đã làm gì mà nàng lại trừng mắt nhìn ta như vậy.

    Nàng không nói gì mà chỉ mặc quần áo bước đến cửa phòng nàng quay lại nói.

    - Vừa về đến nhà là muốn giở trò với người ta rồi sao. Nói xong nàng mặc kệ Dương phàm rồi đi xuống lầu.

    Dương Phàm cười khổ, hắn không ngờ là bị Dương Nguyệt cho ăn trái đắng." Rồi hắn cũng bước ra khỏi phòng đi xuống lầu.
     
    tt358991 thích bài này.
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 24: Con dâu
    " Anh Minh! Anh gọi em có chuyện gì vậy." một người trung niên nói." dáng người to cao, khoảng 36 tuổi.

    - Tiểu Luân! chú tìm đến người này, kêu hắn tránh xa con bé ra, nếu cần thiết thì chú cứ dạy bảo hắn một bài học, nếu không được thì phế đi." Người đàn ông đó nói xong đưa cho gã trung niên một tấm ảnh.

    - Em hiểu rồi." nói xong gã trung niên rời đi.

    " Lúc này cả nhà Dương Phàm cùng ngồi bên cạnh bàn ăn, hai vợ chồng Dương Thiên và Liễu Huệ đều rất hài lòng với cô con dâu tương lai này, cô nàng Ngọc nhi thì rất ngại ngùng." Chỉ có Dương Nguyệt là cảm thấy mất mát.

    - Ngọc Nhi! Cháu năm nay bao tuổi rồi?" Liễu Huệ nói.

    - Dạ! Bác gái, cháu năm nay 19 tuổi ạ.

    - Vậy là cùng tuổi với Tiểu Phàm rồi.

    - Dạ!

    - Lão công à! sao anh không nói lời nào thế." Liễu Huệ nói." Bà thấy Dương Thiên không nói một lời nào.

    - Lão bà! chuyện của bọn trẻ, chúng ta cứ để cho bọn trẻ chúng nó quyết định đi, hay là nàng đã quên rồi." Dương Thiên nói. Rồi ông nhìn sang Ngọc Nhi nói.

    - Ngọc Nhi, hai chúng ta rất vui khi cháu đến nhà. Tính cách của Tiểu Phàm rất nhất quyết, nếu nó đã muốn, thì cho dù là ta có nói thì nó cũng không nghe theo, Nếu nó có bắt nạt con thì hãy nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp con.

    - Dạ! cháu cảm ơn ạ, cháu tin Dương Phàm, ảnh sẽ không bắt nạt cháu đâu.

    - Được rồi, lão công, ba người các con cùng ăn đi, thức ăn để nguội sẽ không ngon đâu." Nghe thấy lời nói của Ngọc Nhi, cả hai ông bà đều rất hài lòng.

    Cả năm người đều rất vui vẻ,ăn xong Liễu Huệ kéo tay Ngọc Nhi ra phòng khách ngồi. Thấy Dương Nguyệt đi lên phòng của nàng, Dương Phàm cũng đi lên theo." Còn Dương Thiên thì cũng đi ra với Liễu Huệ.

    - Tiểu Nguyệt nàng làm sao vậy? có chuyện gì thì hãy nói với ta. " Hắn cảm thấy Dương Nguyệt đang có tâm sự.

    - Không có gì đâu, Tiểu Phàm em xuống dưới đi, chị muốn yên tĩnh." giọng của nàng dường như nghẹn lại.

    Dương Phàm tiến đến ôm lấy nàng từ phía sau nói." Tiểu Nguyệt chẳng lẽ nàng vì chuyện của Ngọc Nhi hay sao.

    - Tiểu Phàm em xuống dưới đi, nếu để cha mẹ nhìn thấy thì không hay đâu.

    - Không! nếu nàng không nói thì ta không đi đâu cả." Dương Phàm kiên định nói.

    - Tiểu Phàm, em đừng có như vậy, chị không muốn vì chuyện này mà em vs tiểu Nhi phải chia tay nhau đâu, em không thấy cha mẹ rất thích nàng sao?" nếu để họ biết chuyện này thì không biết sẽ có chuyện gì nữa.

    Hắn buông nàng ra, rồi bế nàng lên đặt xuống giường.

    - Tiểu Phàm, em muốn làm gì?" nàng có hơi hoảng.

    - Tiểu Nguyệt nàng nghe ta nói đây." nếu nàng nghĩ vì chuyện này mà ta với Ngọc Nhi sẽ chia tay nhau thì nàng đã sai rồi." nếu như nàng muốn lẩn tránh thì nàng sẽ là người thiệt thòi, nếu như nàng chấp nhận thì chúng ta đều vui vẻ." Được rồi nàng cứ suy nghĩ đi, nếu có câu trả lời thì hãy nói với ta.

    Nói xong hắn bước ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách, cả ba người đều đang nói chuyện vui vẻ với nhau, Dương Phàm đang thắc mắc, không biết ba người đang làm gì mà vui vẻ như vậy." hắn tiến lại gần nói.

    - Ba mẹ, Ngọc nhi, các người đang xem gì mà vui vẻ vậy.

    Cả ba người đều quay lại nhìn hắn!

    - Tiểu Phàm, con lại đây. Liễu Huệ nói.

    Hắn tiến lại gần xem," hắn cười khổ, thì ra là ba người đang xem ảnh của Dương Phàm lúc nhỏ, nhìn thật dễ thương, còn có nhiều bức ảnh hắn chụp cùng Dương Nguyệt, nhìn bức ảnh Dương Nguyệt quàng hai tay qua cổ hắn, nhìn cảnh đó cứ như là hắn đang được bảo vệ vậy.

    - Đúng rồi tiểu Phàm! sang năm là hai đứa tròn 20 tuổi, chi bằng cuối năm nay chúng ta sẽ tổ chức đính hôn cho hai đứa." Liễu Huệ nói.

    - Mẹ à, Ngọc Nhi còn việc học, chi bằng để chúng con tốt nghiệp đại học rồi tính đến sau." Dương Phàm nói." Đính hôn cái này hắn còn chưa muốn.

    - Vậy được rồi, chúng ta lại phải chờ đến hai năm nữa mới có cháu bế sao?

    - Lão bà à! chúng ta nuôi Phàm nhi cũng mười chín năm rồi, chờ thêm hai năm thì cũng đâu có sao đâu. Dương Thiên nói." Ông là người rất coi trọng việc học của Dương Phàm, thấy con trai nói như vậy ông lại càng yên tâm hơn.

    - Đúng rồi Phàm nhi, sức khỏe của con dạo này ra sao rồi, có còn bị như trước nữa không. Liễu Huệ nói.

    - Mẹ con thật sự đã bình phục hẳn rồi, giờ con đã không như trước nữa. Dương Phàm nói.

    - Vậy à, Ngọc nhi nếu con thích thì cứ đến đây ở đi, dù sao ở đây cũng chỉ có hai đứa Tiểu Phàm và Tiểu Nguyệt." Liễu Huệ nói.

    - Mẹ à, ngày mai ở trường không có tiết học, Ngọc nhi cũng sẽ dọn về ở đây luôn." Dương Phàm nói.

    - Vậy thì được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa chúng ta phải đi đây." Liễu Huệ nói.

    - Ba, mẹ sao hai người không ở lại thêm lúc nữa rồi đi." Dương Phàm nói.

    - Chúng ta cũng rất muốn, nhưng mà ngày mai còn có buổi họp quan trọng cho nên hai ông bà già này không muốn làm kì đà của hai đứa." Dương Thiên nói, ông vừa nói vừa cười.

    - Được rồi chúng ta phải đi đây, hai đứa nhớ ngủ sớm nhé." Liễu Huệ nói.

    Rồi hai người bước vào trong xe, người lái xe của hai người đưa họ về biệt thự của họ.
     
    tt358991 thích bài này.
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 25: Chấp Nhận
    " Đại ca! chuyện anh giao cho bọn em đã xong.

    - Đã xong rồi sao?" tốt lắm, vậy thì ngày mai mày cho người đến gặp hắn, kêu hắn biết điều một chút, nếu không thì cứ cho hắn để lại một tay một chân rõ chưa." Tốt nhất là nhanh gọn một chút, xong việc thì biến ngay." Đây cầm lấy.

    - Cảm ơn Đại ca! vậy em xin phép đi trước.

    - Tiểu Phàm! em đến công ty thì cầm theo tài liệu này, đưa cho chị Dung, chị Dung sẽ biết làm gì." Dương Nguyệt nói.

    - Được rồi, vậy ta đến công ty đây." Dương Phàm nói.

    - Chị Nguyệt, Dương Phàm ảnh đi đâu rồi." Ngọc Nhi nói.

    - Tiểu Phàm đến công ty làm rồi, vừa mới đi xong, Ngọc nhi em có chuyện gì cần hỏi Tiểu Phàm sao?." Dương Nguyệt nói.

    - Không có chuyện gì đâu chị Nguyệt." Ngọc nhi lắc đầu nói.

    Nàng không thấy Dương Phàm ở trong phòng, cũng không có ở dưới lầu, lại thấy Dương Nguyệt đang ngồi coi tivi." Sáng ngày hôm nay Dương Phàm đã giúp nàng dọn dẹp đồ của mình, chỉ có điều là nàng lại không thấy chiếc quần lót hình chữ T đâu, kiểm tra hết tất cả cũng không thấy.

    Thật ra trong lúc dọn dẹp phòng của nàng, hắn thấy có vật gì đó, màu trắng rất bắt mắt ở cuối giường, cho nên hắn đã tiện tay bỏ vào túi luôn." Lúc đó nàng còn đang dọn quần áo, cho nên không thấy động tác của hắn.

    - Ngọc Nhi, em lại đây chị có chuyện muốn hỏi em." Dương Nguyệt nói.

    - Dạ! Chị Nguyệt, chị có chuyện gì cần hỏi em sao?" Nàng tiến lại gần nói.

    - Ngọc Nhi, em phải nói thật cho chị biết, không được lừa rối chính mình." Dương Nguyệt nghiêm túc nói.

    - Dạ!" Nàng nhìn Dương Nguyệt, thấy nàng ta rất nghiêm túc, làm nàng cảm thấy hơi bất an.

    - Ngọc Nhi, nếu như Tiểu Phàm bên ngoài còn có người phụ nữ khác, vậy thì em sẽ làm gì." Dương Nguyệt nói." Nàng không muốn vì chuyện của mình mà làm cho người con gái này phải chia tay với Dương Phàm." Nhìn ba mẹ tối hôm qua rất vui vẻ, cho nên nàng mới có cái ý nghĩ này.

    - Chị Nguyệt, sao chị lại hỏi em chuyện này?" Ngọc nhi cảm thấy hơi hiếu kì nói." Nàng không ngờ người chị của Dương Phàm lại hỏi nàng chuyện này.

    - Em hãy trả lời chị, còn về chuyện tại sao chị lại hỏi em thì, em trả lời xong chị sẽ nói cho em biết." Dương Nguyệt nói.

    - Chị Nguyệt nếu như chị muốn biết thì em sẽ nói." Thật ra chỉ cần Dương Phàm không bỏ rơi em, thì cho dù bên ngoài hay bên cạnh anh ấy có thêm nữ nhân đi chăng nữa, thì cũng không sao.

    - Dương Nguyệt cũng hơi ngạc nhiên." Ngọc Nhi em thật ngây thơ, nếu như bên cạnh Dương Phàm không chỉ có một mà có đến mấy người thì liệu em có thể chấp nhận hay không." Nàng tung ra một quả bom nữa.

    " Lúc này Ngọc Nhi có hơi do dự, lời Dương Nguyệt nói không sai, nếu như bên cạnh Dương Phàm không chỉ có một hoặc hai người thì nàng phải làm sao?." nàng suy nghĩ một hồi cũng không có đưa ra câu trả lời." Dương Nguyệt thì lại thấy nàng đang do dự, cũng không có nói lời nào." Nàng định đứng dậy đi về phòng thì Ngọc Nhi kéo tay nàng.

    - Chị Nguyệt nếu như.. Dương Phàm ảnh có mấy người nữ nhân, thì chỉ cần mở lòng chấp nhận nhau, như vậy không phải là tốt hay sao, em biết như vậy là ngốc, nhưng em lại không thể ích kỉ với anh ấy được.

    - Được rồi Ngọc Nhi, nếu như sau này Tiểu Phàm có nữ nhân bên ngoài thì em chỉ cần nói những lời như lúc nãy, em nói với chị là được, còn về chuyện kia thì lúc nào thích hợp chị sẽ nói cho em biết." Nói xong nàng đi lên phòng của mình." Nàng có thể nói những lời như vậy thì Dương Nguyệt có thể yên tâm hơn rồi.
     
    tt358991 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)