Đô Thị Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 16: Thiếu Gia!
    Dương Phàm cũng chẳng để ý đến đám lưu manh đó, nhanh chân bước đến chỗ của hai người San San và tiểu Tiếu.

    - Thằng nhãi, mày muốn chết!

    Một tên lưu manh thấy Dương Phàm đi về phía bọn họ, tiện tay cầm chai bia phang vào đầu Dương Phàm.

    - Đừng!

    Lý Dung và mấy người phụ nữ còn lại thấy vậy mặt tái nhợt, hoảng hốt la lên. San San và tiểu Tiếu cũng buông tay nhau ra, xông về phía Dương Phàm. Ngược lại tên lưu manh cầm chai bia phang vào đầu Dương Phàm, mà không có người nào hỗ trợ.

    - Đ.M, mày muốn chết mà!

    Ngay khi tiếng thét chói tai của hai cô gái vang lên, ngoài cửa cũng đồng thời vang lên giọng nói của một gã nam nhân. Tiếp theo một bóng người từ ngoài cửa vọt vào, một cái chân to khỏe bay lên như một cơn gió, đá thẳng vào ngực tên lưu manh đang cầm chai bia.

    Tên côn đồ kia lập tức bay lên, bịch một tiếng ngã nằm trên mặt đất nửa ngày không bò dậy nổi.

    Dương Phàm nhìn người mặc trang phục du côn, hắn không muốn quản đám lưu manh này làm gì, dù sao tên này đã ra tay giúp hắn, hắn cũng đỡ phải ra tay.

    Mọi người trong phòng vẫn còn kinh ngạc thì lại có thêm bảy tám người nữa xông vào. Xông lên đầu tiên là gã khoản 30 tuổi.

    Lâm Hổ hắn có biệt danh là ( Báo tử đầu - Lâm Sung) là giang hồ cai quản ở khu Đông Thành, là người của bang hắc long. Bởi vì đây là 1 trong tứ đại thiên vương của( hắc long) tiếng tăm lừng lẫy, là xã hội đen đứng đầu của thành phố Tô Châu.

    Tên thanh niên,dĩ nhiên là nhận ra lão đại của mình. Thấy lão đại mang theo một đám người đi vào, dĩ nhiên không dám bắt chéo hai chân vỗ da trâu hò hét nữa mà vội cuống quýt đứng lên.

    - Lão Đại!

    Đáp lại hắn là ánh mắt muốn lột da hắn, tên thanh niên càng thêm sợ, chân hắn run lên đến không đứng vững nữa mà quỳ xuống, xin tha mạng.

    - Tha cái Đ.M.

    Gã nam nhân vừa thấy Lão đại ra lệnh, hắn bay vào đá cho mỗi tên một cước, tất cả đều nghe thấy tiếng kêu của đám lưu manh.

    Lâm Hổ thấy thủ hạ đã xong, bước lên cung kính Dương Phàm.

    - Thiếu gia cậu không có bị gì chứ.

    Đám người cũng đi theo sau Lâm Hổ, hướng về phía Dương Phàm, cúi đầu kêu một tiếng:(lần triệu tập đó Đại Ca của bọn chúng đã nói nếu gặp phải Dương Phàm thì không được gây sự với hắn, mà phải cung kính một chút). cho nên Lâm Hổ không dám làm trái lời Đại Ca nói.

    - Thiếu Gia!

    Thiếu Gia? Nhìn thấy đám người vừa bước vào hung hãn lãnh khốc, cực kỳ trâu bò, ở trước mặt thanh niên có gương mặt trắng nõn thư sinh Dương Phàm này lại quy củ giống như chuột thấy mèo. Đám nữ nhân lại không nghĩ rằng cả nửa ngày trời, người ta bề ngoài lịch sự biết điều, dáng vẻ hoàn toàn thư sinh, trên thực tế lại là một Thiếu Gia đám giang hồ, mà đến cả một trong tứ thiên vương băng đảng Hắc Long uy chấn Thành Phố Tô Châu, cũng phải gọi một tiếng Thiếu Gia, trong lòng đám nữ nhân thật sự vừa lúng túng vừa sợ!

    Vì lẽ đó bọn côn đồ nằm trên mặt đất đang rên ai ai hừ hừ, tất cả đều ngậm miệng lại. cả đám bất chấp nỗi đau, liền lăn lộn liên tục đến trước mặt Dương Phàm, liên tục khom người nói:

    - Thiếu Gia, là em không có mắt không thấy núi Thái Sơn, Thiếu Gia đại nhân đại lượng tha cho bọn em một con đường sống.
     
    tt358991 thích bài này.
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 17: Không Thể kiềm Chế
    Trải qua chuyện ầm ĩ này, không ai còn tâm trạng hát tiếp. Sau Đó mọi người đều nhìn Dương Phàm bằng một ánh mắt, làm cho hắn cảm thấy nổi da gà.

    Ra khỏi phòng, Dương Phàm đến quầy thu ngân, Lâm Hổ thấy hắn đến quầy thu ngân thì hắn tiến lại gần.

    - Thiếu Gia, cậu không cần phải trả tiền đâu, có chuyện xảy ra như vậy nào dám thu tiền của Thiếu Gia, chuyện này xin cậu bỏ qua cho.

    nhân viên đứng trước quầy thu ngân thấy Lão Đại. Lại cung kính người này là thanh niên trẻ tuổi kia, hơn nữa Lão Đại rất có hình tượng của mình lại gọi hắn là Thiếu Gia, sợ tới trợn tròn cả mắt, không dám tin tưởng mà nhìn Dương Phàm.

    Dương Phàm thấy Lâm Hổ nói như vậy, lại thấy nhân viên thu ngân và nhân viên trong đại sảnh đều kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Hổ, nói:

    - Nếu anh đã nói vậy, vậy thì xin cảm ơn.

    Lâm Hổ thấy Sát Thần như Dương Phàm lại nói cảm ơn với mình, nhất thời xương cốt cũng muốn nhũn ra, vội vàng nói:

    - Thiếu Gia khách sáo quá, bây giờ anh muốn đi về sao? Vậy thứ lỗi cho tôi không tiễn.

    Rồi hắn tiễn Dương Phàm ra xe, mãi cho đến khi xe của bọn họ đi mất, rồi hắn mới xoay người lại.

    - Lão Đại, tên này có lai lịch gì, mà để cho Lão Đại phải khiêm tốn như vậy.

    - Tối hôm qua Đại Ca cho người đi triệu tập tất cả bốn người chúng ta, Đại Ca nói tên này không nên động đến hắn, rồi đưa cho bốn người chúng ta một tấm ảnh nói, về thông báo với tất cả anh em trong bang không được động đến hắn, mà phải khiêm tốn với hắn chút, nếu có thể thì lập quan hệ với hắn.

    - Lão Đại, xem ra tên này rất có thế lực.

    - Đâu chỉ có thế lực, hơn nữa một mình hắn đánh cả trăm người mà không một vết sước, đến một sợi lông cũng không động được đến, vậy mày nghĩ hắn là nhân vật thế nào.

    - Thật kinh khủng.

    - Vì thế cho nên tao mới phải chạy đến đây, cũng may là còn kịp nếu không tao cũng không tưởng tượng được. Chúng mày cho người đi photo tấm ảnh này ra, rồi đưa cho các anh em, nếu gặp hắn thì tôn kính hắn một chút đừng có gây ra họa, không thì xuống sông mà nuôi cá.

    Lúc này khoảng 11 giờ tối, Dương Phàm trở về biệt thự, không có thấy Dương Nguyệt ngồi chờ hắn vê, lên phòng của nàng mở cửa ra cũng không thấy, hắn thất vọng quay về phòng của mình.

    Mở cửa ra, đập vào mắt hắn là bộ ngực cao vút của Dương Nguyệt, cô nàng này có thói quen đi ngủ, không có mặc áo ngực. Chỉ nhìn dáng nằm của nàng thôi đã khiến hắn chịu không nổi rồi, bộ ngực thì phơi bày, để lộ phần bụng trắng ngà, hắn nhịn không được lại mép giường từ từ nằm xoa nắn.

    - Á......

    Nàng duyên dáng kêu lên, Dương Phàm lại càng mạnh bạo hơn, lúc này hắn thật sự trong cơn tình. Cởi bỏ chiếc quần lót của nàng ra, Dương Nguyệt thấy vậy hốt hoảng kêu lên.

    - Tiểu Phàm, đừng mà.. đừng làm vậy, buông chị ra đi.

    - Đừng... Á...

    Dương Phàm đã tiến vào trong, nàng thì bấu chặt vào ga giường, nàng thật sự đang khóc, nàng khóc vì nàng đã thật sự làm chuyện đó, mà người đó lại chính là em trai của nàng.

    - Á... Á... Á...

    Nàng kêu lên, hai người đã làm tận ba lần, cả hai người đều rất mệt, rồi Dương Phàm gục lên ngực nàng, cả hai người đều ngủ thiếp đi
     
    tt358991 thích bài này.
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 18: Tắm Uyên Ương
    Sáng ngày hôm sau Dương Phàm thức dậy, bên cạnh hắn là Dương Nguyệt, nàng đang nằm trong ngực hắn ngủ rất ngon lành. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn duỗi bàn tay phủ lên khuôn mặt ngọc ngà của nàng. Tiểu Nguyệt ta thật có lỗi với nàng, hắn lẩm bẩm nói.

    - Tiểu Phàm!

    Nàng lí nhí nói, thật ra lúc Dương Phàm chạm vào má nàng thì nàng đã tỉnh rồi, chỉ là nàng không biết đối mặt với chuyện này như thế nào. Tối ngày hôm qua nàng thật sự rất phóng đãng, giống như biểu hiện của một dâm phụ vậy.

    - Tiểu Nguyệt, nàng tỉnh rồi sao.

    - Ai là Tiểu Nguyệt!

    Nàng hơi giận dữ nói. Dương Phàm biết nàng nói vậy là để che đi cảm xúc của mình. Dương Phàm cười trừ, hắn nhớ lại chuyện đêm hôm qua, nàng quả thật rất phóng đãng.

    - Tiểu Nguyệt! nàng thật là biết nói đùa đó, không biết hôm ai đã...

    Chưa nói hết câu, hắn đã bị nàng bịt miệng lại, hắn bỏ tay nàng xuống, ngắm nhìn nàng lúc này thật là giống một thiếu nữ mới lớn vậy. Hắn nhịn không được nói.

    - Tiểu Nguyệt! hay là chúng ta làm thêm lần nữa đi.

    Nàng lắc đầu lia lịa, nàng đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn vào mắt hắn.

    - Không được đâu, hạ bộ của người ta vẫn còn đau, người gì mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

    - Tiểu Nguyệt, nàng biết không, có một câu truyện rất thú vị, nàng có muốn ta kể không?

    - Ừ!

    Ngày xưa có một đôi vợ chồng trẻ, người vợ đó hơn người chồng khoảng 9 tuổi, nhưng vì người chồng yêu người vợ của mình nên họ đã bất chấp tuổi tác mà đến với nhau, ngày cưới người vợ nói với người chồng của mình rằng"đêm nay anh mà động đến em thì anh là đồ cầm thú". đến đây Dương Phàm nói.

    - Tiểu Nguyệt nàng có biết chuyện sẽ xảy ra như thế nào không?

    - Chắc chắn là người chồng sẽ không động đến người vợ rồi, như vậy em còn hỏi.

    - Đúng là người chồng không có động đến người vợ, nhưng..

    - Nhưng sao? em đừng có úp mở nữa.

    Hai người nằm ngủ không có làm gì, người vợ thì cố tình không có mặc áo, để khiêu khích người chồng. Đến sáng ngày hôm sau, cả hai thức dậy, người vợ mắng người chồng" Anh.. đúng là đến cầm thú cũng không bằng".

    Dương Nguyệt nghe xong, nàng cũng hơi hoang mang, nhưng rồi nàng chợt nhận ra có điều gì đó, nàng đánh vào ngực hắn mắng yêu.

    - Đáng ghét!

    Dương Phàm cười ha hả, bước xuống giường, hắn bế nàng lên, nàng hơi hoảng nói.

    - Tiểu Phàm em làm gì vậy thả chị xuống.

    Dương Phàm không nói, mà thực hiện bằng hành động, bế nàng đặt vào bồn tắm, xả nước ra, nàng không cần nghĩ cũng biết Dương Phàm muốn làm gì.

    - Tiểu Phàm! em ra ngoài đi để chị tự làm được rồi.

    - Chị Nguyệt, ai nói là em bồng chị vào để cho chị tắm một mình, chúng ta sẽ tắm uyên ương.

    Khuôn mặt Dương Nguyệt, đỏ bừng không thôi, hồi còn nhỏ hai người thường tắm chung với nhau, hồi đó nàng còn kì lưng cho hắn nữa.

    - Tiểu Phàm, để chị kì lưng cho em.

    Hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra, quay lưng lại phía nàng, cả cơ thể hắn phơi bày trước mặt nàng, nàng nhìn từ trên xuống dưới, đến phần hạ bộ của hắn nàng lại đỏ mặt không dám nhìn nữa, cơ thể thật hoàn mỹ, làn da lại trắng thậm chí còn muốn trắng hơn cả nàng, nàng nhịn không được chạm vào cơ thể hắn.

    Nàng nhịn không được thốt lên "thật săn chắc".

    Hai người tắm xong mặc quần áo vào đi xuống ngồi ăn cơm, nàng thi thoảng lại liếc nhìn hắn, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy hạ bộ vẫn còn đau. Nàng nói hôm nay sẽ không đến công ty.

    Hắn ăn xong thì cũng lái chiếc xe của mình đến công ty, bước vào phòng, mọi người đều chăm chú nhìn hắn. Dương Phàm nhịn không được nói.

    - Mặt em có gì sao mà mọi người nhìn chăm chú vậy.

    - Thiếu Gia! cậu đến công ty là để tìm bạn gái hay làm gì. Lý Dung nói.

    Dương Phàm cũng không biết nói gì hơn, hắn nói cho mọi người đến khô cả cổ, bọn họ mới tin hắn không có quan hệ gì đến hắc bang cả.

    - Được rồi Tiểu Phàm, bọn chị chỉ là hiếu kì thôi. Cảm ơn em chuyện tối qua!

    - Cảm ơn em!

    - Chị San San chị Tiểu Tiếu, hai chị không cần khách khí đâu.

    Được rồi mọi người quay trở lại làm việc thôi.
     
    tt358991 thích bài này.
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 19: Thằng này là của tao!
    Buổi trưa tan sở Dương Phàm trở về nhà, không có thấy Dương Nguyệt ở dưới lầu, hắn lên phòng của nàng, chẳng cần gõ cửa, hắn bước vào phòng. Chỉ thấy nàng đang mặc một chiếc váy ngủ, bên trên còn đeo cặp kính trông rất đáng yêu. Nàng đang đọc gì đó nên không có biết Dương Phàm vào, hắn tiến lại gần hôn lên má nàng.

    - Tiểu Nguyệt, nàng đang đọc gì mà chăm chú vậy.

    - Tiểu Phàm, em về rồi sao, chị đang xem báo cáo của bên công ty con, bên đó đang cần có người quản lý."Dương Nguyệt nói, nhưng nàng không có nhìn vào hắn.

    - Vừa mới về! tại ta nhớ nàng cho nên mới về để gặp nàng đây.

    - Miệng ngọt như vậy, không biết đã có mấy cô ăn phải rồi." Dương Nguyệt đưa ngón tay ra, đẩy trán hắn một cái nói.

    - Tiểu Nguyệt nàng đang ăn dấm chua sao.

    - Chị không phải dấm chua, làm sao có thể ăn dấm chua của em được.

    - Nàng không ăn dấm chua, vậy thì để ta kiểm tra xem.

    - Làm sao kiểm tra được?

    - Nếu nàng đồng ý thì cứ nói:

    Mắt thấy Dương Phàm cười quỷ dị, làm Dương Nguyệt cảm thấy bất an, nhưng vì hiếu kì nàng vẫn gật đầu.

    - Được rồi em nói đi, kiểm tra như thế nào... Ư.....

    Cặp mắt đẹp của Dương Nguyệt chợt tròn xoe, nàng còn chưa nói dứt lời thì đã bị chặn lại, khoảnh khắc này nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, nàng chưa từng có nụ hôn đầu tiên, không ngờ bây giờ bị Dương Phàm lưu manh cướp đi. Nàng vất vả lắm mới giữ lại được sau hai mươi bảy năm, bây giờ lại bị Dương Phàm cướp đoạt gọn gàng như vậy.

    Chiếc lưỡi tham lam của người Dương Phàm mút vào cặp môi anh đào của Dương Nguyệt, tùy ý cướp đoạt bờ môi ngọt ngào, nàng bị động nghênh đón tất cả. Mãi đến khi đầu lưỡi của Hạ Thiên phá tan hai hàm răng và đụng đến chiếc lưỡi thơm tho ở bên trong thì nàng mới kịp phản ứng, ngay sau đó nàng cắn vào lưỡi của hắn.

    - Tiểu Nguyệt, sao nàng lại làm như vậy?

    Dương Phàm bị Dương Nguyệt cắn vào lưỡi, tất nhiên sẽ không thể tiếp tục hôn nàng, nhưng khi hai bờ môi vừa tách ra thì hắn dùng giọng bất mãn chất vấn.

    Nàng rất tức tối, nàng còn chưa mắng hắn, bây giờ lại bị hắn mắng ngược lại.

    - Em cưỡng hôn chị, chị còn chưa nói.

    Dương Nguyệt tức giận nói:

    - Em còn dám làm như vậy, sau này chị sẽ cắn đứt lưỡi em.

    Dương Phàm nói với vẻ mặt vô tội:

    - Tiểu Nguyệt, là nàng đã đồng ý để ta kiểm tra, sao bây giờ nàng lại nói ta cưỡng hôn nàng?

    Dương Nguyệt bị chọc tức, bây giờ còn vu oan để Dương Phàm hôn, nàng làm sao có thể chấp nhận được.

    - Vừa rồi nàng đã đồng ý để ta kiểm tra có ghen hay không còn gì?

    Dương Phàm mặt tỉnh bơ nói:

    - Đúng là chị đồng ý để em kiểm tra, nhưng có liên quan gì đến vấn đề em có hôn chị hay không?

    - Ta muốn kiểm tra nàng có ghen hay không, xem nàng có ăn dấm chua hay không, tất nhiên phải hôn nàng, để xem thử hương vị, nếu như trong miệng nàng có vị chua, thì chứng minh là nàng đang ghen.

    Dương Phàm dùng lời lẽ hùng hồn giải thích:

    Nàng ngây dại, tên tiểu quỷ này trở lên lưu manh từ khi nào vậy, từ khi nào mà chữ ghen có liên quan đến vị trong miệng.

    - Tiểu Phàm, chẳng phải chiều nay em có tiết học sao? sao bây giờ còn chưa đi. Nếu để ba biết thì xem ông thu thập em thế nào.

    Dương Phàm thấy nàng muốn đuổi hắn đi học, mang theo vẻ mặt thất vọng đi ra khỏi phòng của nàng, tuy việc học với hắn không có quan trọng, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào hơn.

    Mắt thấy Dương Phàm mang vẻ mặt mất mát ra khỏi phòng, nàng lại cảm thấy mình hơi quá đáng, nàng lại nhớ đến chuyện vừa rồi lại lắc đầu lia lịa " đáng đời".

    Dương Phàm vừa bước đến cửa lớp thì bị cô nàng Ngọc Nhi cầm tay kéo đến sân bóng rổ.

    - Nhược Thủy,hai vị này là bạn cô sao? " số 11 từ sân tập đi lại, nhìn thấy Ngọc Nhi hai con mắt sáng ngời, sau đó mới nhìn đến tên đang cầm nàng.

    "Uh. Bạn thân tôi Ngọc Nhi với bạn trai nàng." Nhược Thủy giới thiệu rồi đưa cho hắn một cái khăn lau màu trắng.

    "Hai, chào hai bạn! tôi là Vấn Sơn, a a.hai bạn là bạn của Bội Bội, vậy không phải người ngoài, hoan nghênh hai bạn đến tham quan." Số 11 tùy tiện lau mặt, rồi đưa khăn lại cho Nhược Thủy.

    Vấn Sơn ném bóng vào rỗ một lần nữa, làm bốn phía nổi lên tiếng thét chói tai từ những nhỏ hâm mộ hắn.

    Dương Phàm ngoáy ngoáy cái lổ tai, vừa rồi còn không chú ý, bây giờ nghe rõ rồi, như tiếng như mèo động đực vậy, giờ mới phát hiện trong cầu trường cũng không ít người, trong đó cũng có rất nhiều em xinh tươi.

    Nhìn chằm chằm một đôi chân trắng dài. sao nhiều thằng cứ vùi vào học mà không chịu cúp tới đây, thất bại quá mà. Mà mấy nhỏ này giờ này dù ăn no rồi không có chuyện gì làm thì cũng đừng tới đây khoe hàng chứ, nếu khoe thì cỡi hết quần áo rồi nhảy đi.

    - Ai.. em, em làm gì đó!" Đang nhìn chằm chằm vào những cặp đùi thon dài và đẹp, Dương Phàm đột nhiên thấy bên hông tê rần.

    - Nhìn đến con mắt muốn lồi ra luôn " Ngọc Nhi hờn dỗi nói.

    - Được rồi ta không nhìn nữa." Dương Phàm cười nói.

    - Ngọc Nhi, bà có bạn trai rồi, giờ bà góp ý cho tui đi.

    - Tui không biết," Ngọc Nhi nói.

    - Nhỏ mọn, chẳng phải bà thích cậu ấy 5 năm rồi sao, làm tui còn xem bà là bạn thân tốt nhất nữa chứ.

    - Bằng không để ta nói theo cách nhìn của mình đi?" Dương phàm mở miệng nói.

    - Dương Phàm, anh có nhận định được không đó." Ngọc nhi nói.

    - Không sao đâu! Dương Phàm, bạn cứ nói. Chưa từng nghe đến con trai đánh giá con trai, cho dù bạn cho ý kiến thế nào thì cứ nói, tui cũng nghe." Nhược Thủy cổ vũ nói.

    - có thể dùng ba chữ hình dung "mặt kiếm ăn"!" Một câu nói xong mọi người nghe thấy cũng hơi choáng." Đáng tiếc là kỹ thuật chơi quá kém.

    Dương Phàm vừa nói xong, cả đám dưới sân quay lại hắn rống lên, Ngọc nhi xấu hổ cầm tay Dương phàm, lại nhìn mấy người trong đội bóng rổ đang hung hăng nhìn hắn, nàng lập tức giúp hắn " Nhược thủy, thật ra Dương Phàm anh ấy không biết về bóng rổ.

    - Tiểu Ngọc nhi có nàng là không biết về bóng rổ đó, ta năm đó là cao thủ bóng rổ đó nha.

    - Dương Phàm bạn thật là hóm hỉnh nha! Oa ha ha ha." Nhược thủy ôm bụng cười.

    Dương Phàm nheo mắt lại, mẹ kiếp, bộ tưởng ta nói chơi hả?" hắn lại nhớ lại ngày trước.

    - Vậy thì cao thủ, Ra làm hai hiệp nào," một giọng đầy khiêu khích.

    - Không có hứng thú!" Dương phàm ngẩng đầu nhìn, ra là trong đám sắc lang vừa nãy, cao cỡ 1m90.

    - Không phải tự nhận mình là cao thủ sao? hay là không dám?" Cao kều khinh miệt cười nhạo.

    - Điền nhật! cậu Không coi quản lý này ra gì hả? theo như bạn tôi nói, người ta chỉ nói giỡn thôi." Nhược thủy không muốn nhìn bạn trai của bạn thân mình bị làm nhục.

    Dương phàm khinh bỉ nhìn cao kều: "Sao hả? muốn cùng so tài với anh mày hả?" Hắn cũng không phải thằng nhóc xốc nổi, tâm lý hắn chính xác là ở tuổi 30 rồi, lại có kinh nghiệm trải qua nhiều sóng to gió lớn. Đâu như cái đám choai choai ở đây.

    - Khó có dịp được gặp cao thủ, sao lại bỏ qua cơ chứ?" Cao kều cười mỉm.

    - Điền nhật, cậu muốn tạo phản hả?" Nhược thủy thấy hắn lại xúc phạm đến người mình, nàng giận dữ trừng mắt.

    - Quản lý, cái này đâu thể trách tôi, cô không để ý người ta có phong cách của một cao thủ hay sao?" Cao kều nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.

    - Đúng đó..."Nhược tỷ, Điền nhật mà không lên khiêu chiến, thì chúng tôi sẽ lên đấy.

    - Cố lên Điền phong!"... mấy tên đồng đội kế bên cao kều bắt đầu rống lên, cả đám nhìn thằng mặt trắng này gai mắt lâu rồi, hốt được bạn gái xinh đẹp này lại còn chê bai "Thần" của bọn nó.

    - Dương phàm, em muốn về." nhìn cả đám người gào lên, Ngọc nhi hạ giọng, giọng nàng như bị đè nén lại, cực kỳ khó chịu.

    - Tiểu Ngọc nhi ngốc!" Dương Phàm buông tay nàng ra, đứng lên, xoa đầu nàng một cái, trong mắt hắn một mảnh ôn nhu. Hắn biết, nàng làm như vậy là không đành lòng nhìn hắn chịu nhục, mới có thể không để ý tới mặt mũi bạn mình, nên mới đưa ra ý định rời đi. Điều này đã khiến hắn rất tức giận, làm cho người phụ nữ của hắn như vậy. " Bọn này gặp tai họa rồi.

    - Không sao đâu, chỉ là mấy thằng nghiệp dư thôi, anh còn không để trong mắt.

    - Mày nói cái gì!" lời nói kiêu ngạo của Dương phàm, giống như chọc giận cả đám, thanh âm gào rống làm cả cầu trường như rung lên muốn xụp, những người đang xem trận đấu cũng nhìn qua bên này.

    - Một thằng lên! hay cả đám lên?" Dương Phàm vươn tay ra chỉ thẳng vào đám bên cao kều.

    Nhược thủy cả kinh che miệng nhỏ lại, Dương phàm này cũng quá mạnh mẽ rồi? Nhìn dáng người thư sinh vậy, không chừng đụng mạnh cái là gãy làm mấy khúc a? Cũng không thể trách nàng có ý nghĩ này, ai thấy dáng vẻ thư sinh của hắn,cũng không nghĩ hắn có một tẹo cơ hội nào.

    "Má!" Cả đám tuyển thủ bóng rổ láo nháo xông lên định cho cái thằng thư sinh này một bài học."Đừng nhúc nhích!" Cao kều giang hai tay ra ngăn cản.

    - Thằng này là của tao!
     
    tt358991 thích bài này.
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 20: Trổ tài
    Dương Phàm cười một cách âm hiểm nói:" như vậy chỉ một mình mày lên thôi sao? " Dương phàm nhìn cô nàng một cái kiểu " nàng cứ tin vào ta, chờ ở đó", rồi chậm rãi đi đến sân đấu. Ngọc nhi ở phía sau có hơi lo lắng, nhưng thấy ánh mắt của hắn đầy tự tin, nhớ tới chuyện hắn một mình giải quyết một đám lưu manh có vũ khí, thì nàng lập tức tin tưởng vào hắn mà không giữ hắn lại.

    - Ngọc nhi, sao bà không kéo anh ấy lại? " Nhược thủy có hơi lo lắng thấy Ngọc nhi, Điền nhật là chủ lực của đội tuyển, bạn trai của Ngọc nhi nhìn thư sinh như vậy, không giống người đã từng tập bóng rổ.

    "Yên tâm đi, mình tin anh ấy!" câu trả lời của Ngọc nhi, lại làm Nhược thủy thở dài.

    Trận thi đấu này là người ngoài tới khiêu chiến với người trường mình, màn này ít có nên ai cũng căng mắt ra, tránh việc bỏ lỡ những màn đặc sắc,"Điền nhật khiêu chiến thằng thư sinh đó hả, cái này mới à nha.

    "Ngu! là thằng thư sinh đó khiêu chiến Điền nhật đó, mày không thấy vừa rồi nó dùng ngón tay chỉ thằng nhật à? đúng là kiêu ngạo! hy vọng thằng thư sinh đó đừng thắng được, nếu không thì nó hết đường về rồi! "Thằng thư sinh còn không tới 1m8, Điền nhật gần 2m, mày nhìn xem hai cái thằng đó có khác nào một con khỉ nhỏ với một con tinh tinh không?

    "A ha ha ha,"Quả nhiên, rất giống!"

    "Nhược thủy, cô sao không cản cậu ta lại, tốt xấu gì người ta cũng là khách, tôi cũng không biết nói như thế nào nữa." Số 11 nhìn hai người dưới sân đang tiến vào trạng thái chuẩn bị.

    "Anh tưởng tôi không muốn làm à? Điền nhật đáng chết, ngay cả lời của tôi mà hắn cũng không nghe, được lắm vào tập huấn rồi, phải chiếu cố hắn cho thật tốt." Nhược thủy nghiến răng.

    Số 11 cười khổ lắc lắc đầu, chuyển mắt nhìn về phía nữ sinh ngồi bên cạnh, thật là đẹp, nếu mình gặp nàng trước..., có lẽ.

    "Mày.trước tấn công 15 trái, sau đó tao tấn công lại 10 trái, cuối cùng xem ai bỏ rổ nhiều hơn thì thắng, hiểu chưa?" Điền nhật ngạo nghễ lớn tiếng tuyên bố quy tắc trận đấu.

    Những người đứng xem nghe được quy định trận đấu lớn tiếng kêu tốt, còn nói tên nhật là tốt, không khi dễ người ngoài tới, ngay cả những người mới vào xem cũng thét chói tai tên hắn, đội cổ vũ thì ra sức huy động vũ cầu trên tay, ngực nhấp nhô lien tục, chân đá cao một lượt lộ ra quần lót đủ màu, làm cho cả đám sắc lang xung quanh được dưỡng mắt.

    - Như vậy mày không phải bất lợi à?" Dương Phàm nhìn lướt qua đám cổ vũ và bọn cổ động.

    - Bắt đầu đi!" Điền nhật không thèm giải thích nhiều, mà hắn trực tiếp ném bóng qua.

    "Nếu vậy, anh đây không khách sáo nữa." Dương Phàm chụp lấy bóng xoay vòng quanh mình vỗ xuống đất, cảm giác cũng vừa tay.

    "Đến đi!" Điền nhật làm ta thế phòng thủ.

    Đáng tiếc Dương Phàm căn bản là không muốn va chạm với hắn, đứng tại chỗ dập bóng xuống sân hai cái, sau đó nhảy lên hướng tới rổ ném bóng, bóng xẹt qua một đường cong đẹp vô cùng. Xung quanh cười rộ lên, thằng ngu này muốn làm trò cười chắc, từ giữa sân mà đòi ném vào, trừ khi may mắn, nếu không là được gọn 3 điểm sao, muốn hù chết người à.

    Dương Phàm cũng không thèm nhìn coi bóng có thể vào rổ hay không, sau khi ném xong hạ thân xuống. Điền nhật nhìn bóng bay, cũng nghĩ bóng nhất định vào không được, lại thấy đối phương không chay lại, hắn cũng chẳng thèm nhìn nữa, "ọt". mọi người khiếp sợ, " may mắn, chắc chắn là may mắn.

    Im lặng vài giây sau, một loạt tiếng la thất thanh vang lên, tựa hồ muốn bật luôn nóc nhà thi đấu: "A - " bọn họ thấy, một tên thư sinh không tới 1m8 từ giữa sân ném vào rổ, cho du

    là tuyển thủ chuyên nghiệp của NA* cũng không làm được. rất nhiều người trừng con mắt nhìn, dù muốn không tin nhưng sự thật

    rõ rành rành ra đó, không tin cũng không được!

    Ngọc nhi đứng lên, hưng phấn vỗ, vô cùng kích động.

    Nhược thủy miệng mở lớn thành chữ "o", vẻ mặt không dám tin, mặt cho thấy muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu.

    Vấn sơn mắt nheo tít lại, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thấp bé kia của Dương phàm.

    Điền nhật đứng chết lặng dưới sân, hắn không tin nổi.

    "Thật ra, tao không hạ mày, nhưng cái này là mày tự chuốc lấy!" Dương Phàm cầm lấy bóng chạy về giữa sân, chuẩn bị tấn công tiếp.

    Xoay 360 độ bỏ rổ, ném vào từ khoảng cách xa.liên tục năm lần tấn công khác nhau, Dương Phàm ném bóng, chậm rãi nhìn vào bảng kết quả, kết quả hiện lên vào năm mà đối phương chỉ có bốn lần cơ hội, kết quả đã quá rõ rồi.

    Điền nhật thất bại nhắm hai mắt, hai tay nắm chặt, "Không thể nào đâu, không phải đâu, tuyệt đối không thể nào." Khán đài không một tiếng động, mọi người đều yên lặng nhìn tên thư sinh tạo nên kỳ tích, ai cũng mở to miệng không đóng lại được, cũng không thốt nên lời nào. Ở địa bàn mình bị người tới phá rồi còn thua, má ơi mai mốt có mà bị chọc cười thúi đầu luôn.
     
    tt358991 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)