Đô Thị Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 1: Trọng Sinh
    Trong rừng một thân ảnh chạy nhanh qua những cái cây,một đám người hắc y nhân đuổi theo,hắn chạy đến đường cùng quay đầu lại mỉm cười,một nụ cười chát đắng.

    đám người hắc y nhân đuổi đến dừng lại,bọn chúng chính là những sát thủ của tổ chức bí ẩn,chuyên loại bỏ những nguy cơ gây nguy hiểm đến tổ chức.

    Dương phàm ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời thật đẹp,bỗng hắn lao đến tất sát.

    cuộc chiến xảy ra rất lâu,cuối cùng hắn đã kiệt sức gục ngã,bên sát thủ cũng chết rất nhiều.

    - Một tên hắc y nhân nói"về báo cáo tổ chức nhiệm vụ đã xong"chúng ta đi.

    Dương Phàm mở mắt thấy đầu mình đau nhức,bỗng từ cửa mở ra một người phụ nữ chừng 50 tuổi bước vào,bà giật mình chạy đến.

    - Phàm nhi con tỉnh rồi"bà vừa nói vừa khóc"

    hắn suy nghĩ không lẽ mình đã sống lại không đúng là mình đã trọng sinh đây là mẹ mình sao,hắn từ nhỏ không có cha mẹ làm sao biết đến tình thương của cha me.hắn cảm động ôm lấy người phụ nữ.

    -Con không sao đâu!con đã khỏe rồi.

    -Phàm nhi con vừa tỉnh lại để mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho con"bà lau đi nước mắt và nói"

    -Con đã khỏe rồi không cần kiểm tra đâu,mẹ đi làm thủ tục xuất viện cho con"tình hình của cơ thể này hắn biết".

    -Được nhưng con phải kiểm tra trước đã.

    Con trai đã kiên quyết như vậy bà cũng đành làm theo,sau khi kiểm tra xong đến bác sĩ cũng không tin vào mắt mình"mới hôm qua bác sĩ đã kiểm tra thấy sức khỏe của người này còn rất yếu,vậy mà hôm nay kiểm tra thì lại rất khỏe mạnh".

    Làm thủ tục xuất viện xong bà lấy xe chở con trai về,về đến cổng thì đã thấy có mấy người mặc đồ đen giống như bảo tiêu ra mở cổng,từ cổng đi vào cũng khoảng 1km thì tới căn nhà nhìn như hoàng cung,có người hầu đã chờ sẵn mang xe xuống gara,vào trong nhà người đã ra đón.

    "Bà chủ"thiếu gia,ông chủ và tiểu thư đang đợi.

    Vào trong thì thấy người đàn ông khoảng 50 tuổi là cha hắn tên Dương Thiên chủ tịch tập đoàn Dương Thị là tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ,người bên cạnh là chị hắn tên Dương Nguyệt 27 tuổi đang là tổng giám đốc tập đoàn Dương Thị,mẹ hắn là Liễu Huệ.còn người hắn đã trọng sinh vào cùng tên với hắn Dương Phàm.

    Cả hai người đều đứng dậy vẻ mặt vui mừng khi thấy Dương Phàm,vì nghĩ là chỉ có Liễu Huệ về vì bà đến bệnh viện là để xem tình hình của Dương Phàm.

    Từ nhỏ Dương Phàm do sức khỏe yếu cho nên cả 3 người đều thương chiều Dương Phàm.

    Cả bốn người cùng ngồi ăn,Dương Phàm ăn rất nhiều,khiến cho 3 người thấy rất lạ,bình thường Dương Phàm cũng chỉ ăn một ít thức ăn,mắt thấy 3 người nhìn mình Dương Phàm đặt bát xuống.

    - Sao ba người nhìn con làm gì,mọi người không ăn sao?

    Cả ba người đều không nói gì cầm bát lên ăn tiếp,ăn xong Dương Phàm lên phòng lăn ra giường.

    Những chuyện xảy ra tối hôm nay làm cho hắn suy nghĩ mãi,rồi hắn cũng chẳng để ý nữa hắn nhắm mắt ngủ.
     
    tt358991 thích bài này.
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 2: Uống rượu cũng có mỹ nữ
    Sáng ngày hôm sau Dương Phàm tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong,hắn đi vào nhà bếp mở tủ lạnh lấy ít thịt và hai quả trứng ra làm đồ ăn,những người hầu trong nhà đều ngạc nhiên vì chuyện Dương Phàm biết nấu ăn.

    Ăn xong bữa sáng khoảng 7 giờ Dương Phàm lấy xe đi đến trường,vừa đến lớp nghe mấy thằng nói hôm nay lớp sẽ có cô chủ nhiệm mới.hắn cũng chẳng bận tâm đến cô chủ nhiệm là ai chỉ thấy mấy tên nam sinh nói rất xinh đẹp.Hiện tại hắn chỉ muốn điều tra bọn tổ chức đã truy sát hắn,gục đầu xuống bàn ngủ,hắn cảm nhận thấy có người tới gần,tuy hắn đang ngủ nhưng với đặc công như hắn cho dù là tiếng động nhỏ hắn cũng biết.

    mở mắt ra hắn thấy khuôn mặt quen thuộc,không ngờ là nàng,tại sao nàng lại làm giáo viên.

    Dương Phàm định nói gì đó nhưng hắn lại không nói ra,hiện tại cơ thể này không phải hắn mà là linh hồn hắn đã trọng sinh vào.

    Trong sâu tâm tư hắn lúc này rất bối rối,người mà hắn đã có lỗi nhất chính là nàng,hắn không muốn đối mặt với nàng vì hắn cảm thấy lúc này chưa phải lúc để giải thích.

    "Dương Phàm bạn đi đâu thế"

    Ngọc nhi đứng lên nói.

    Trong trí nhớ của hắn nàng người con gái tốt,học giỏi lại xinh đẹp,hay giúp đỡ hắn học tập,có thể nói nàng là người bạn tốt nhất của hắn ở trường,vì sức khỏe của hắn không được tốt nên cũng không có mấy ai chơi với hắn,nhưng duy nhất chỉ có nàng là người quan tâm đến hắn suốt từ hồi học cấp3.

    "Không phải chuyện của cậu".Dương Phàm quay đầu lại nói,hắn đi tiếp cũng không nói thêm một lời nào.

    Mọi người thấy thái độ của hắn như vậy cũng thấy rất lạ,tính cách khác hẳn hoàn toàn cứ như là một con người khác.

    Chỉ có cô nàng Ngọc Nhi là thấy lồng ngực rất đau,nàng cứ nghĩ Dương Phàm đã ghét mình.

    Vì nàng đã yêu thầm hắn từ năm cấp3,do tính cách của hắn rất ít nói và cũng do nàng là con gái cho nên nàng cũng không dám thổ lộ với hắn.

    Dương Phàm lúc này rất bối rối hắn không nghĩ là thế giới rộng lớn như vậy mà gặp được nàng.

    Quán bar Thiên Hương là quán bar nổi tiếng nhất thành phố từ các ông chủ đến đám lưu manh đều tụ tập ở đây.

    1 ly rum sunset pha cocktail,Dương Phàm ngồi xuống nói.

    Bartender không ngờ một thanh niên trẻ tuổi lại có thể uống được loại rượu này.

    Bartender đưa cho Dương Phàm ly rum sunset,Dương phàm chỉ một hơi đã uống hết.

    Tửu lượng của anh bạn thật tốt.

    Dương Phàm uống hết ly thứ năm thì có một cô gái tới gần.

    Không phiền mời tôi một lý chứ,tuy ở trong bar nhưng người phụ nữ đó lại đeo kính.

    Có mỹ nữ ngồi uống cùng thì còn gì bằng,cô gái mỉm cười ngồi xuống gọi ly cocktail.

    "Cậu có tâm sự".cô gái uống hết ly rượu nói.

    Mỹ nữ cũng có tâm sự đấy thôi.

    Tôi tên Vân Tuyết nếu cậu không phiền có thể gọi tôi là chị tuyết"Cô gái mỉm cười nói".

    Em tên Dương Phàm,Dương trong chí dương,Phàm trong phàm tục.Trước lúc gia nhập quân ngũ hắn từ nhỏ đã sống với sư phụ,cái tên Dương Phàm cũng là do người đặt cho hắn.

    Vậy cậu có tâm sự gì mà lại đến những chỗ này,không lẽ là thất tình sao.

    Cũng không có chuyện gì chỉ là em không muốn nhớ lại chuyện đó,vậy còn chị?

    Là chuyện của công ty thôi em à cũng không có gì đâu.

    Dương Phàm thấy Vân Tuyết không muốn nói hắn cũng lười hỏi.

    2 người nói chuyện một lúc lâu rồi cũng chuẩn vị rời đi,Vân Tuyết cảm thấy rất vui khi nói chuyện với Dương Phàm,nàng cảm thấy rất an toàn khi ở cùng hắn,trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết Dương Phàm này không phải người bình thường.

    "Cậu có thể cho tôi số phone của cậu chứ".

    18851888xxx,hắn đọc ra một dãy số.

    Số của chị là 13021042xxx.

    Hai người lưu số của nhau rồi chia tay tại quán bar.
     
    tt358991 thích bài này.
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 3: Cút!
    Dương Phàm về nhà hắn cũng chẳng thèm ăn,hắn đi về phòng nằm ngủ.

    Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy mở máy lên thì thấy có 10 cuộc gọi nhỡ của cô nàng Ngọc Nhi,hắn cũng lười gọi,đi xuống thì chỉ thấy chị hắn đang coi TV.

    Hôm nay chị không tới công ty sao."Dương Phàm nói"

    Đã có cha mẹ ở công ty rồi,chị hôm nay xin nghỉ,mà em hôm nay có đi đâu không.

    Em cũng không có chuyện gì làm,chị hỏi em chuyện đó làm gì.

    Nếu em không bận thì lát nữa đi chơi với chị.

    Chị định dùng em làm bia chắn cho chị hả.

    Em nói vớ vẩn gì thế,nếu em không muốn đi thì thôi."chỉ là muốn em giả làm bạn trai chị thôi mà"nàng lẩm bẩm nói.

    Đi em đi.hắn cười cười nói.

    Em lên thay quần áo,chúng ta chuẩn bị đi.

    Chuẩn bị đi đâu vậy chị quần áo em như vậy không được sao.

    "Em cứ thay đi hỏi nhiều làm gì".nói xong nàng đi lên phòng mình.hắn cũng vào phòng thay lấy bộ âu phục,chải vuốt tóc xong hắn cũng chẳng nhìn lại mà đi xuống chờ.

    30 phút sau Dương Nguyệt đi xuống,chỉ thấy nàng mặc bộ đồ bó sát người làm lộ ra những đường cong thật đẹp,chỉ đánh chút son môi hơi nhạt,khuôn mặt vốn không cần trang điểm cũng đã mê người rồi.

    Hắn nhìn không chớp mắt quan sát tỉ mỉ,hắn dừng lại ở bộ ngực của nàng.

    Thấy ánh mắt của em trai cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình"cái thằng quỷ này háo sắc từ khi nào thế"nàng nghĩ thầm.

    Nhìn đủ chưa nhìn đến con mắt muốn rơi ra rồi kìa.

    Tại chị đẹp quá em mới nhìn có một chút thôi mà,cũng có mất miếng thịt nào của chị đâu.

    Nhìn có một chút mà cứ nhìn chằm chằm vào ngực của người ta.

    Đâu có đâu em chỉ nhìn có một chút thôi mà"hắn quay đầu đi nói"

    Thôi chúng ta đi thôi kẻo muộn.

    Nàng khởi động chiếc Audi A8,đi khoảng 30 phút thì đến một bar.Ngày hôm qua hắn còn ở đây uống rượu với một mỹ nữ. Vân Tuyết.

    Mỹ nữ có tâm sự,hắn ngồi xuống nói.Tuy chỉ mới gặp tối hôm qua nhưng hắn có thể nhớ rất kĩ hình dáng đằng sau của nàng.

    Là cậu sao,thật là khéo quá chúng ta lại gặp nhau.

    Đúng là thật khéo ha."Dương Phàm cười cười nói",có chuyện gì sao mà chị lại ngồi đây.

    Không có gì đâu em chỉ là chút chuyện của công ty thôi,cũng không có gì đâu.Nhìn biểu hiện của nàng như vậy thì chắc chắn là có chuyện gì đó.

    Chị có thể nói với em được không biết đâu em có thể giúp được.Tuy là chuyện của công ty khác thì hắn chẳng bận tâm,những chuyện liên quan đến mỹ nữ thì hắn không thể không quản.

    Cảm ơn,chuyện này cậu không thể giúp tôi được đâu.Vừa nói nàng thấy một gã thanh niên đi đến cầm tay nàng định kéo đi thì bị Dương Phàm chặn lại,gã thanh niên nhướng mày quát.Cút!
     
    tt358991 thích bài này.
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 4: Sát Thần
    Cút!vừa nói hết câu hắn cảm thấy cơn đau truyền từ khuôn mặt.

    Đập hắn"hắn gào lên"những người gần đó cũng bắt đầu chú ý đến bên bọn hắn.

    Năm thân ảnh lao vào bao vây lấy Dương Phàm"hắn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái mặc cho năm người bao vây hắn".

    Nhóc muốn tự mình bẻ gãy một tay,một chân hay để chúng ta phải động tay."gã có khuôn mặt có vết sẹo chạy ngang má trái nói"vừa nói dứt câu hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì tay trái truyền đến một trận đau đến xương tủy,cả bốn tên còn lại nhìn cánh tay bị vặn vẹo cả bốn tên cũng không dám lại gần,cả 4 tên đều là quân nhân xuất ngũ bọn chúng biết người như vậy không nên khiêu chiến.

    Dương Phàm tiến lại gần gã thanh niên nhìn mặt hắn giờ tối xầm lại."Chưa có một ai dám nói cút!trước mặt tao,giờ thì lăn ra cho lão tử.Giờ thì lăn ra chỗ khác tốt nhất là biến xa một chút không thì đừng có trách lão tử.

    gã thanh niên không dám phản bác vì sợ cái tên ra tay độc ác này,hắn rời khỏi quán bar trước lúc đi hắn quay mặt lại nhìn cho kĩ tên vừa đánh hắn.

    Chị Tuyết giờ chị có thể nói cho em biết công ty chị đã có chuyện gì,em có thể giúp được chị.

    Em tốt nhất là nên rời khỏi đây đi,không lát nữa anh của hắn tới thì có muốn đi cũng không được đâu.

    Nếu chị không nói thì em cũng không đi."Dương Phàm kiêng quyết nói".Hắn thật sự là muốn giúp nàng nhưng mà nàng lại không biết gì về hắn,mà hai người chỉ mới biết nhau hôm qua.

    Chuyện là như thế này do công ty của mẹ chị thiếu tiền ngân hàng,mẹ chị cũng đã hỏi vay vài nơi thậm chí là người nhà cũng không có ai cho vay,rồi tên Vương thiếu đó đến công ty của của mẹ chị nói là muốn đầu tư nhưng hắn lại đưa ra điều kiện là mẹ chị phải thế chấp một thứ bất kì cho hắn,lúc đó công ty đang suy sụp nên mẹ chị đã kí vào tờ giấy đó,nhưng đến lúc kí xong hắn mới nói vật thế chấp đó chính là nàng,cho dù muốn trả tiền hắn cũng không được vì mẹ chị đã kí vào đó."Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt u sầu".

    Vậy khoản tiền đó là bao nhiêu?

    500 vạn."500 vạn đối với bọn họ là nhiều nhưng đối với hắn thì không đáng để nhìn".

    cũng chỉ là 500 vạn thôi em có thể giúp chị giải quyết vấn đề này,nhưng còn 1 vấn đề quan trọng nữa là bản kí kết hắn đang cầm."vừa mới nói hết câu thì từ cửa quán bar có khoảng hơn trăm tên mà tên nào cũng xăm mình tay cầm đao,kiếm".

    Anh Bưu chính là tên tiểu tử đó đã đánh em hắn còn bẻ gãy một cánh tay của vệ sĩ nữa.

    Tên được gọi là anh Bưu đó giơ tay lên không cho tên thanh niên bị Dương Phàm vả một bàn tay vẫn còn in trên mặt hắn."trước ngực hắn xăm cả con rồng quấn quanh người hắn".

    Anh bạn muốn tự mình bẻ gãy tay hay để cho đàn em tôi ra tay.

    Tiểu Phàm em làm gì vậy,tại sao lại gây chuyện với bọn lưu manh này"chị hắn không biết từ đâu chạy tới nói".

    Anh bạn chỉ cần chị cậu đi với tôi một đêm thì chuyện lúc nãy coi như tôi đấy chưa nói gì"không ngờ tên này lại có chị xinh đẹp như vậy tên Bưu đó nổi máu dâm nói".

    Tao cũng khuyên mày một câu tốt nhất là mày nên vả vào cái miệng chó của mày không thì hậu quả tự gánh"Dương phàm nổi lên sát khí nói".

    Tiểu tử ngươi muốn chết."cả đám tiểu đệ của tên Bưu nói".

    Tiểu tử lá gan của mày cũng lớn lắm."Đập nó cho tao".Tên Bưu gầm lên cả đám tiểu đệ phía sau náo nháo xông vào."Chỉ nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết".Một mình Dương Phàm tả xung hữu đột hơn trăm người trên tay toàn là dao,kiếm,gậy,côn các loại.Tên nào vừa vào đến là bị Dương Phàm đạp bay ra sau."Khoảng 10 phút sau chỉ thấy xung quanh toàn là người nằm rên rỉ nhưng tên nào không may mắn thì bị ngất đi".

    Dương Phàm đi đến chỗ của tên Bưu chỉ nghe thấy những tiếng đét,đét,đét... vang lên trong khoảng nặng."tao đã nói rồi mày nên rút lại lời nói và tự vả vào cái miệng thối của mày thì bây giờ mày tự nhận lấy hậu quả".Mặt tên Bưu giờ đã nở hoa máu đầy miệng gãy mất mấy cái răng.

    Giấy kí kết của mẹ chị Tuyết đâu"Dương Phàm đến chỗ của tên thanh niên kia đưa tay ra nói".

    Tên Vương thiếu đó tay run run mò vào trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Dương Phàm."Hiện tại hắn đã không dám chống đối lại Dương Phàm nữa rồi".Một người đánh gục hơn trăm người tay cầm vũ khí mà chỉ mất có hơn 10 phút."Đây là khái niệm gì như vậy hắn đâu còn là con người nữa mà là một tên quái vật".

    Đây có phải là chữ kí của mẹ chị không."Dương Phàm cầm tờ giấy đưa cho Vân Tuyết nói".

    Phải là nó."Cảm ơn em,cảm ơn em".Vân Tuyết cúi đầu cảm ơn Dương Phàm.Hiện tại nàng đang rất vui.

    Vì chuyện này mà em gặp phải rắc rối như vậy,chị không biết phải đền ơn em như thế nào nữa."vì chuyện này mà Dương Phàm gặp phải rắc rối lớn tuy nàng vui nhưng còn người con trai đã giúp nàng thì phải làm sao".Dương Phàm biết trong lòng nàng nghĩ gì.

    Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi không đáng bận tâm đâu chị cứ tin tưởng vào em đi.

    Chuyện nhỏ,lớn chuyện như vậy mà em nói là chuyện nhỏ sao,lỡ như bọn chúng lại đến tìm em thì phải làm thế nào,tốt nhất là nên nói chuyện này cho ba biết để ông giúp em giải quyết chuyện này.

    Chị à,em nói đây là chuyện nhỏ thì nó là chuyện nhỏ chị cần gì phải xúc động lên như vậy,thôi không nói đến chuyện này nữa chúng ta đi về thôi,chị Tuyết chúng ta về thôi."Cả ba người đi ra khỏi quán bar cũng không có ai dám ngăn cản họ vì họ không muốn gây họa với cái tên sát thần này".
     
    tt358991 thích bài này.
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 5: Chị Gái Thành Bạn Gái
    Sau khi chia tay Vân Tuyết,hai chị em Dương Phàm đến một nhà hàng tây nổi tiếng trong thành phố,cả bên trong và bên ngoài luôn có nhân viên tiếp đón khách.

    "Hai đã đặt bàn trước hay muốn chọn bàn"nhân viên tiếp tân nói.

    "Cho chúng tôi phòng vip"Dương Phàm nói hắn biết Dương Nguyệt đưa hắn đến đây không phải để ăn mà muốn hỏi hắn tại sao lại biết võ.

    Nhân viên đưa hai người đến phòng nói"hai vị muốn dùng gì có thể bấm cái nút ở trên bàn nhân viên phục vụ sẽ tới ngay".nhân viên nói xong đi ra ngoài đóng cửa lại.

    "Em biết chị muốn hỏi em chuyện gì"Dương Phàm nói.

    "Vậy em nói chị nghe đi"Dương Nguyệt nói.

    "Thực ra một năm em ở kí túc xá trong trường là để luyện võ"Dương Phàm nói.Đúng là năm trước hắn ở trong kí túc xá là để học chứ không phải là luyện võ,nhưng sang năm nay sức khỏe của hắn yếu đi phải vào viện cho nên cha mẹ hắn không cho hắn ở kí túc xá trong trường nữa mà bắt hắn chuyển về nhà.do Dương Phàm không muốn cho mọi người trong trường biết gia đình hắn như thế nào cho nên từ năm Trung học đến Đại học hắn không có lấy một người bạn,chỉ có cô nàng Ngọc Nhi là giúp đỡ hắn,từ năm cấp 3 đến đại học nàng luôn giúp hắn trong việc học tập,nhắc đến nàng ta làm hắn lại nhớ đến ngày hôm qua nàng có gọi cho hắn 10 cuộc mà giờ hắn còn không gọi cho nàng một lần.

    Tuy Dương Phàm nói như vậy"Dương Nguyệt đành miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Dương Phàm".

    "Mình cũng nên gọi món đi thôi".Dương Phàm nói.

    "Được!em muốn ăn gì thì gọi"Dương Nguyệt nói.

    Dương Phàm bấm vào nút trên bàn khoảng 2 phút đã có nhân viên tới"hai vị muốn gọi món"Súp hải sản,gà sốt vang với 1 phần bò bít tết tình nhân,bật chai vang năm 86 mỗi thứ một phần."Dương Phàm gấp menu vào nói".

    Phiền hai vị chờ một lúc nhà bếp sẽ làm xong ngay"Nhân viên phục vụ viết xong các món ăn rồi nói".

    Mắt thấy nhân viên đi ra ngoài Dương Nguyệt nói"một mình em ăn nhiều vậy lại còn gọi món tình nhân,không lẽ em muốn giới thiệu bạn gái với chị sao".

    Đâu có đâu em gọi mấy món đó là để chị cùng ăn nữa mà"Dương Phàm cười xấu xa nói".

    Chị đâu Phải là bạn gái của em đâu mà em gọi món tình nhân lại còn lấy chai vang năm 86 nữa chứ"nàng nói với điệu bộ không vui".

    Chẳng phải chị bảo em đi cùng để giả làm bạn trai của chị sao"Dương Phàm cười ám muội".

    Chị đâu có nói muốn em giả làm bạn trai chị đâu"Dương Nguyệt đỏ mặt lên nói,nàng không ngờ chuyện này lại để cho thằng nhóc biết được".

    Bị em nói trúng rồi chứ gì,nhìn mặt chị đỏ lên kìa.Hai người nói chuyện vui vẻ với thì có nhân viên mang đồ ăn lên.

    Chúng ta ăn thôi"Thức ăn được bày ra bàn"Nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

    Hai người vừa ăn vừa uống rượu,uống hết chai rượu vang 86,tuy là rượu vang nhưng ai không uống được thì cũng có thể say.Dương Nguyệt khuôn mặt đỏ ửng nhìn rất mê người.

    "Chúng ta về thôi,tối nay em phải giả làm bạn trai của chị đó".

    "Bộ chỉ là giả thôi à vậy thì em không làm bạn trai chị đâu".Dương Phàm tỏ vẻ không muốn nói.

    "Vậy em muốn như thế nào mới chịu đây".

    "Vậy thì làm bạn trai chính thức đi".

    "Không được,em lấy đâu ra cái suy nghĩ đó thế".

    "Vậy thì khi ở ngoài chị sẽ là bạn gái của em,ở nhà hay ở công ty thì chị vẫn là chị của em,như vậy là được chứ,nếu như chị không muốn thì thôi vậy".

    "Cũng được nhưng em phải giúp chị 3 việc,chị sẽ làm bạn gái của em".

    Chỉ cần là những chuyện em làm được em sẽ cố gắng giúp chị,được chứ.

    Được cứ như vậy đi.

    Hai người thanh toán xong lấy xe đi về.
     
    tt358991 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)