FULL  Hài  Võng Du Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Free 382 - Hoàng Kim Hải Ngạn

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    TRÒ CHƠI TỬ VONG LUÂN HỒI
    Tác giả: Hoàng Kim Hải Ngạn
    Chương 6: Thuật phi đao!



    “Là rắn độc!”

    Tô Bằng trông thấy, lập tức nhận ra, lúc còn nhỏ khi về quê chơi có lần lên núi hắn đã từng thấy qua loại rắn này, là một loại rắn độc rất độc!

    Tô Bằng lập tức đi tới, nhặt cành cây trên mặt đất lên.

    Cảm giác truyền đến trên bàn tay, giống như bản thân thật sự cầm một cành cây vậy, thầm nghĩ hệ thống phản hồi của trò chơi này chân thật ghê, Tô Bằng cầm cành cây, khều lấy con rắn độc dùng cành cây hất con rắn ra khỏi đùi của đứa nhỏ.

    Vội tiến tới, ôm lấy đứa nhỏ, kéo đứa nhỏ ra khỏi khu vực nguy hiểm.

    Nhìn vết thương của đứa nhỏ, chỉ thấy trên đùi xuất hiện hai lỗ tròn nhỏ, máu bên trong đã hơi biến thành màu đen.

    Tô Bằng gấp rút kéo quần áo của đứa nhỏ này xuống, dùng mảnh vải rách buộc chặt lại cái chân bị rắn cắn.

    Ngay sau đó bắt đầu ép vết thương của đứa nhỏ, một ít máu đen bị ép ra ngoài.

    “Tào thợ mộc tới rồi! Tào thợ mộc tới rồi!”

    Lúc bấy giờ, Tô Bằng chợt nghe tiếng hô của đứa nhỏ, chợt thấy một nam nhân hơn bốn mươi tuổi mặc trang phục thôn trang, nhanh chân chạy lại.

    Trên tay người kia, cầm một thanh chủy thủ.

    “Véo!”

    Chủy thủ ném ra, ghim chặt trên đầu con rắn kia, con rắn này vẫn giãy dụa thân mình kịch liệt, nhưng đầu đã bị ghim cứng trên mặt đất, sau đó nhanh chóng không còn động đậy gì nữa.

    Thôn dân chạy tới, cầm lấy thanh chủy thủ, đi đến bên cạnh Tô Bằng.

    Cha mẹ của đứa nhỏ, còn có trại chủ Hàn đại phu, đều vội chạy tới đây, đứa nhỏ được Hàn đại phu ôm đi chữa trị, cha mẹ của nó cũng vội vàng đi theo.

    Chỉ còn lại có Tô Bằng, còn có người có thể là thợ mộc kia.

    Tô Bằng lướt mắt nhìn lên trên đầu của NPC kia, chỉ thấy thể hiện chính là 'Tào thợ mộc'.

    Tô Bằng nhìn, trong lòng suy nghĩ, đột nhiên trong lòng khẽ động, đi đến trước mặt Tào thợ mộc, hỏi:

    “Xin chào Tào sư phụ, ta thấy vừa rồi ngươi ném đao, sử dụng rất là lợi hại đó.”

    “Ta quanh năm loay hoay cục gỗ, cũng thích làm điêu khắc gỗ, quen rồi.”

    Tào thợ mộc kia, mộc mạc trả lời Tô Bằng.

    “Tào sư phụ, có thể dạy cho ta bản lĩnh phi đao này được không?”

    “Ngươi muốn học?”

    Tào thợ mộc nghe xong, nói:

    “Học phi đao, một là mắt phải tinh, hai là phải khéo tay, nếu ngươi thật sự muốn học, ta sẽ dạy cho ngươi.”

    “Tốt quá.”

    Tô Bằng nghe xong, lập tức chấp nhận.

    Chỉ thấy Tào thợ mộc, móc ra một đồng tiền từ trên người, xòe hai tay ở trước mặt Tô Bằng, không ngừng biến ảo, đồng tiền kia, liên tục tung bay ở trong hai tay hắn, tốc độ cực nhanh, khiến người ta nhìn hoa cả mắt!

    “Dừng rồi, tiền ở trong tay nào của ta?”

    Hai tay múa may bỗng chốc dừng lại, Tào thợ mộc nói với Tô Bằng.

    “Tay trái.”

    Tào thợ mộc vươn tay trái ra, quả nhiên, đồng tiền kia nằm trong tay trái của hắn.

    “Lần đầu có thể là đoán mò, trò chơi này phải chơi ba lần, nếu ngươi đều đoán đúng, ta mới dạy ngươi phi đao.”

    Tào thợ mộc nói, sau đó tiếp tục múa may hai tay.

    Rất nhanh, Tào thợ mộc dừng tay lại!

    “Vẫn là tay trái.”

    “Giỏi lắm, đây là lần thứ ba.”

    Tay Tào thợ mộc lại bẳt đầu động tác, có điều lúc này trong trại dường như nổi gió, một nhánh cò thổi tới trên đầu Tào thợ mộc, hắn dừng tay hất xuống, sau đó tiếp tục loay hoay hai tay.

    “Dừng!”

    Hai tay Tào thợ mộc ngừng lại, sau đó hỏi Tô Bằng:

    “Lần này đồng tiền nằm trong tay nào.”

    Tô Bằng nằm trong khoang trò chơi, trong lòng nói:

    “Trò chơi này, quả thật mô phỏng y như thật sao? NPC đều thông minh như vậy?”

    Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tô Bằng vẫn mỉm cười nói:

    “Tào sư phụ, ngươi làm như vậy không đúng rồi, đồng tiền của ngươi, không phải ở trong tóc ngươi sao?”

    “Ha ha... Ngươi phát hiện ra rồi.”

    Nghe thấy Tô Bằng nói như vậy, Tào thợ mộc dường như có chút xấu hổ cười trừ, hắn duỗi tay, lấy đồng tiền ra khỏi tóc mình!

    “Hệ thống nhắc nhở: Nhãn lực của bạn + 1.”

    Tô Bằng đột nhiên nhận được nhắc nhở của hệ thống, đang biểu thị ở phía trên.

    “Không tồi, tăng thêm một thuộc tính, mặc dù không phải thuộc tính nền tảng.”

    Tô Bằng thầm nghĩ, mà lúc này, Tào thợ mộc kia, cũng rút chủy thủ ra, bắt đầu giảng giải với Tô Bằng:

    “Phi đao, cần phải mắt liền tay tay liền tâm...”

    CD đọc hướng dẫn kéo dài đến một phút, Tô Bằng lại nhận được một thông tin:

    “Bạn đã học được thuật phi đao sơ cấp, đẳng cấp trước mắt LV 0.”

    Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng lập tức cảm giác có chút phấn khởi.

    Tào thợ mộc dường như đối với việc Tô Bằng phát hiện mình dùng mánh khóe nên có chút chột dạ, sau khi dạy cho Tô Bằng thuật phi đao, còn bảo Tô Bằng đến nhà hắn, sau đó tặng cho Tô Bằng một thanh phi đao, đương nhiên không phải thanh đã giết con rắn độc kia, bây giờ trong túi Tô Bằng, có thêm một thanh phi đao, sau khi Tào thợ mộc tặng phi đao cho Tô Bằng xong, liền bảo Tô Bằng đi đi.

    “Rốt cuộc có một kỹ năng rồi...”

    BLACKTRÒ CHƠI TỬ VONG LUÂN HỒI Tác giá: HOÀNG KIM HẢI NGẠN

    Chương 6: Thuật phi đao! (2)

    Tô Bằng thầm nghĩ, hắn phát hiện bên mắt phải của mình xuất hiện thêm một cột kỹ năng, hắn trang bị thuật phi đao sơ cấp vào trước cột kỹ năng, sau đó đi đến trước một cây đại thụ trong trại, lấy phi đao trong túi ra, nhắm chính xác vào một điểm trên thân cây, sau đó, Tô Bằng khống chế cổ tay phóng một thanh phi đao ra!

    “Keng!”

    Phi Đao cắm lên trên thân cây, phập vào bên trong.

    Tô Bằng phát hiện, hệ thống tấn công của trò chơi này, cũng không phải tấn công tập trung, sau khi phi đao phóng ra, kéo theo một đường chỉ trắng, chỉ thuần túy dựa vào xúc cảm của Tô Bằng, mới phóng lên trên đại thụ kia!

    “ Trò chơi này, độ khó lớn quá… Hệ thống tấn công, không ngờ không phải tấn công tập trung, cũng không phải khống chế ý nghĩ, hoàn toàn dựa vào xúc cảm, xem ra cần phải luyện tập nhiều hơn rồi.”

    Tô Bằng suy nghĩ, nhìn nhìn phi đao cắm trên cây, bước lại, nhổ phi đao xuống, thu hồi phi đao trên cây về.

    “Cho dù nói sao đi nữa, rốt cuộc học được một kỹ năng tấn công, cũng xem như không tệ rồi.”

    Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, sau đó đứng trước đại thụ, lại luyện tập phi đao một hồi, cảm giác có chút cảm giác rồi, liền thu phi đao, rời khỏi nơi này.

    Lúc này, Phó Khang đột nhiên hô lên:

    “Lôi tổ trưởng, trò chơi này có giới hạn thay đổi chức nghiệp không? Ta vừa mới nhận một nhiệm vụ, bây giờ hệ thống nhắc nhở ta có thay đổi chức nghiệp không.”

    “Chức nghiệp sao... Cái này không hề hạn chế, tất cả chức nghiệp trong Tử Vong Luân Hồi, chỉ cần bạn đạt tới yêu cầu, cũng có thể thay đổi chức nghiệp, cho dù thay đổi mười mấy chức nghiệp cũng đều có thể.”

    “Tất cả mọi người chú ý, các bạn đã bước vào Trại Tân Thủ rồi phải không? Trong trại, tiếp nhận nhiệm vụ có thể nâng cao mức độ thiện cảm của NPC, mức độ thiện cảm đến mức độ nhất định, có thể thay đổi chức nghiệp... Nói như vậy, người mới trong vòng nửa ngày có thể thay đổi chức nghiệp rồi, cho nên tôi cũng cho các bạn một nhiệm vụ, hôm nay trước khi tan ca, nhân vật của các bạn, nhất định phải thay đổi một chức nghiệp!”

    Lôi Minh đột nhiên vỗ tay, nói với mọi người.

    “Biết rồi!”

    Mọi người trả lời, Tô Bằng cảm giác thấy, bầu không khí dường như có chút khẩn trương, tất cả mọi người có chút ít áp lực!

    Tôn Thế Giai lúc này bắt đầu hô to gọi nhỏ, khoa trương nói:

    “Phó ca, lợi hại như vậy? Ngươi thay đổi chức nghiệp rồi?”

    “Đúng vậy, ở tiệm thợ rèn trở thành đồ đệ.”

    Phó Khang nói, hắn cố gắng muốn sử dụng giọng điệu bình thản, nhưng trong giọng điệu vẫn không khỏi lộ ra chút đắc ý khó kiềm nén.

    “Lợi hại quá, Phó ca về sau ta mua binh khí ngươi nhớ giảm giá cho ta đó!”

    Tôn Thế Giai dùng giọng điệu sùng bái nói, Phó Khang cười to, nói:

    “Không thành vấn đề!”

    “Đã có người thay đổi chức nghiệp rồi à... Xem ra, ta đạt được một kỹ năng công kích, cũng không thể quá đắc ý.”

    Tô Bằng nghe xong, trong lòng không khỏi trầm tư suy nghĩ, không ngờ Phó Khang bộ dạng hệt như gian thương thế kia, khi chơi trò chơi, lại không hề thua kém mình chút nào.

    Tô Bằng đi đến khách điếm, phát hiện một nữ NPC hơn bốn mươi tuổi, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trước dân cư, nhìn khí trời bên ngoài.

    “Chào Lý đại thẩm! Ta được trại chủ giới thiệu tới đây, nghe nói ngươi cần một vài nguyên liệu nấu ăn?”

    Tô Bằng tay ấn lên hình cầu, hỏi NPC này.

    “Đúng vậy, ta chuẩn bị làm vài con gà rừng hấp muối, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, vừa rồi một tiểu tử nói bắt gà rừng cho ta, nhưng nửa ngày rồi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, haizz, tiểu tử này, quả nhiên làm việc không chắc ăn gì cả.”

    Lý đại thẩm này, dùng giọng nói mang theo phần trách móc nói với Tô Bằng.

    Tiểu tử mà bà nhắc đến, có thể chính là chỉ nhân vật của Tôn Thế Giai, nghe ngữ khí của NPC này, dường như có ý kiến với Tôn Thế Giai, dựa theo mức độ mô phỏng chân thật của trò chơi này, Tôn Thế Giai muốn nhận được nhiệm vụ nữa ở đây, e ràng rất khó khăn rồi.

    “Lý đại thẩm, nếu không thì giao nhiệm vụ này cho ta đi.”

    Tô Bằng đánh giá năng lực của bản thân một chút, nói.

    “Ngươi? Ngược lại coi như có chút yên tâm hơn tiểu tử vừa rồi, được thôi, ngươi giúp ta bắt mười con gà rừng, trong khu rừng phía đông của trại có đó, ta ra giá mười lăm văn tiền một con.”

    Lý đại thẩm nói với Tô Bằng.

    Tô Bằng lập tức nhận được nhắc nhở:

    “Bạn tiếp nhận nhiệm vụ nguyên liệu nấu ăn của Lý đại thẩm, trong vòng một ngày hoàn thành.”

    Tô Bằng xác nhận, sau đó đi về đầu đông của thôn.

    Đi đến khu rừng đầu đông của thôn, Tô Bằng quả nhiên phát hiện, trong này có vài con gà đủ loại màu sắc bay tán loạn, phi đao trên trang bị Tô Bằng, thầm nghĩ:

    “Xem thử thuật phi đao của ta xem...”

    Một thanh phi đao, hóa thành một đường sáng chói lướt qua, xuyên qua thân thể của một con gà rừng, cánh và chân bên trái của con gà rừng đều bị thương, lập tức hô một tiếng muốn bay đi, lại bị một bóng người, bước lên trước tóm lấy, bẻ gãy cổ!

    Tô Bằng xách gà rừng trong tay, đây là con gà rừng thứ sáu hắn bắt được, lúc này, đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.

    Gà rừng cũng không dễ bắt, tính cảnh giác vô cũng lớn, người đi đến trước mặt, liền bay đi ngay, năng lực hành động và nhanh nhẹn đều mạnh hơn Tô Bằng nhiều, có vài con gà rừng trúng phi đao, còn có thể bay đi, thiếu chút nữa mang phi đao của Tô Bằng đi luôn, có điều, về sau, Tô Bằng vận dụng phi đao, càng lúc càng thuận tay, ngoại trừ vừa mới bắt đầu thường xuyên phóng trật ra ngoài, về sau gần như ném ba lần phi đao, thì có thể trúng mục tiêu một con!

    “Còn bốn con!”

    Tô Bằng thầm tính toán trong lòng, tiếp tục tìm kiếm gà rừng....

    Lại qua hơn mười phút, Tô Bằng rốt cuộc bắt được mười con gà rừng, thuật phi đao sơ cấp, cũng thăng cấp lên LV2, độ chính xác và tầm bắn, đều thăng cấp nhất định.

    “Hoàn thành nhiệm vụ.”

    Nhân vật của Tô Bằng, lau một đầu mồ hôi, trong lòng nói.

    Gà rừng cân nặng khoảng chừng năm cân đến sáu cân, mười con gà rừng, vừa vặn hạn mức mang vác cao nhất của Tô Bằng, Tô Bằng lau mồ hôi, đi vào trong thôn.

    “Chết tiệt, Tô ca, làm sao ngươi bắt được vậy?”

    Vừa vào trong trại, nhân vật của Tôn Thế Giai đang vác một cái cuốc dường như muốn ra ngoài, nhìn Tô Bằng toàn thân treo đầy gà rừng trở về, không khỏi thất thanh hô lên hỏi.

    “Phi đao bắt được.”

    Tô Bằng nói, sau đó mang theo một thân lông gà, đi vào trong trại, giao nhiệm vụ thôi...
     
    Last edited by a moderator: 17/9/17
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    TRÒ CHƠI TỬ VONG LUÂN HỒI
    Tác giả: Hoàng Kim Hải Ngạn

    Chương 7: Lời mời của Phó Khang


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Dịch: Nhóm dịch Black †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Mặc cho Tôn Thế Giai vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu, Tô Bằng đầy người lông gà, mang theo gà rừng đi vào trong trại tới cửa tiệm của Lý đại thẩm.

    Lý đại thẩm vẫn ngồi ở cửa tiệm, dường như đang hóng mát.

    “Nhanh thật đấy.”

    Lý đại thẩm nhìn thấy là Tô Bằng, liền nở nụ cười, nói:

    “Có nguyên liệu nấu ăn của ngươi, ta có thể làm gà rừng hấp muối rồi... Không tồi, theo ta đi lấy tiền nào.”

    Tô Bằng gật đầu, cùng Lý đại thẩm đi vào trong tiệm, Lý đại thẩm lấy ra một khối bạc vụn cùng năm mươi đồng tiền, đưa cho Tô Bằng.

    Hệ thống tiền tệ của Tử Vong Luân Hồi, thấp nhất là tiền đồng, sau đó là bạc, sau nữa là vàng, một trăm văn tiền đồng đổi một lượng bạc, một trăm lượng bạc đổi một lượng vàng.

    Sau khi nhận được tiền đồng và bạc vụn, Tô Bằng gõ chữ, nói với Lý đại thẩm một tiếng cảm ơn, đang chuẩn bị bỏ đi, Lý đại thẩm đột nhiên gõ chữ nói:

    “Tiểu tử ngươi làm việc rất đắc lực, trái lại ta có thể giới thiệu ngươi đến quầy thịt của Trương đồ tể để làm việc.”

    “Ha ha, vậy thì cám ơn đại thẩm.”

    Tô Bằng đáp lại, Lý đại thẩm gật đầu, nói:

    “Chỗ của Trương đồ tể cần một người học việc, phải là người đáng tin, người thường ta không giới thiệu, có điều ngươi làm việc coi như ổn thỏa... Đi tìm Trương đồ tể đi, ra khỏi cửa quán ta đi về bên phải, nói ngươi do ta giới thiệu cho hắn.”

    Trong lòng Tô Bằng hiểu rõ, chỗ của Trương đồ tể, chắc hẳn có một người thay đổi chức nghiệp, chỉ có điều, không đạt tới mức độ quan hệ thân thiết với một vài người trong trại, thì rất khó lòng có thể thay đổi chức nghiệp thành công.

    “Có thể ở chỗ của đồ tể thay đổi chức nghiệp, nói không chừng có thể học được kỹ nãng liên quan đến đao thuật!”

    Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

    Tô Bằng lần nữa cảm ơn Lý đại thẩm, lại dùng mười văn tiền, mua mười chiếc bánh bao trong tiệm của Lý đại thẩm, sau đó rời khỏi khách điếm của Lý đại thẩm.

    Lúc này, trò chơi đã tiến hành được gần hai giờ rồi, trong hiện thực, thời gian khoảng chừng đã đến khoảng mười một giờ, mặt trời trong trò chơi cũng sắp treo lên đỉnh giữa bầu trời, Tô Bằng cảm thấy trò chơi mô phỏng chân thật đến vậy, chắc hẳn tồn tại hệ thống ẩm thực, lướt nhìn xem thử, quả nhiên, trong trò chơi, cũng cần phải ăn phải uống, đến thời gian nhất định phải ăn cơm, bằng không thể lực sẽ giảm xuống, thuộc tính khác cũng sẽ giảm xuống.

    Trên đường đi đến nhà Trương đồ tể, Tô Bằng cầm bánh bao bắt đầu ăn, không biết có phải do tác dụng thôi miên hay không, chỉ thấy nhân vật mình điều khiển, vừa đi đường, vừa ăn bánh bao, trong miệng Tô Bằng dường như cũng cảm giác được khẩu vị.

    Rất nhanh, hắn đi tới cửa hàng của Trương đồ tể.

    Đây là một hàng tiệm thịt mở rộng cửa, trên cửa treo đủ loại thịt, một nam nhân thân thể cường tráng, hai tay để trần, phía dưới buộc một cái tạp dề màu xám loang lổ vết dầu mờ, đang cầm đao nhỏ trong tay, đứng bên quầy cắt thịt.

    “Xin chào, ta do Lý đại thẩm giới thiệu tới, nghe nói ở đây cần một người học việc phải không?”

    Tô Bằng chào hỏi, NPC cường tráng bên trong ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Bằng, nói:

    “Ngươi không phải là thanh niên vừa mới vào trong trại sao? Nhìn vẻ như cũng rất rắn ròi, cũng có chút sức lực, đi, ngươi vào đây đi.”

    Trương đồ tể đặt đao nhỏ xuống, gọi Tô Bằng đi vào quầy thịt.

    “Ngươi luyện tay trước đi, giúp ta bán thịt, tiền công một ngày hai mươi văn tiền, ít nhất phải làm ba canh giờ, ngươi đồng ý không?”

    Trương đồ tể hỏi Tô Bằng.

    Trong lòng Tô Bằng âm thầm suy tính một phen, một ngày hai mươi văn, nhìn vẻ như hơi ít, có điều, về sau, nếu như có thể tu luvện kỹ năng chức nghiệp, cũng không xem như quá thiệt thòi.

    Làm ở quầy thịt, không thể nào luôn bán thịt, trước sau gì đồ tể sẽ truyền thụ một vài kỹ năng khác cho mình.

    “Được.”

    Tô Bằng đáp lại.

    Sau đó, Trương đồ tể đưa một thanh đao róc thịt cho Tô Bằng, bảo Tô Bằng học cách róc thịt với hắn.

    Sau khi Tô Bằng thành công róc được thịt heo, hắn thay đổi chức nghiệp trở thành đồ đệ của đồ tể, nhận được kỳ năng giải phẫu sơ cấp, đẳng cấp LV 0.

    “Được rồi, ngươi đã róc các loại thịt xong cả rồi, giờ ta nói giá thịt cho ngươi biết, tiền bán thịt không thể thiếu của ta một văn.”

    Trương đồ tể thấy Tô Bằng học rất nhanh, bàn tay to đầy mờ vỗ vỗ bả vai Tô Bằng, sau đó đi ra hậu viện đánh một giấc.

    “Hả? Tô Bằng? Ngươi đang làm việc ở quầy thịt sao?”

    Lúc Tô Bằng đang sửa sang bán thịt, chợt nghe có người hô lên, nhưng là Phó Khang có chút Phó Khang giống thương nhân kia.

    “Ừm, vừa thay đổi chức nghiệp.”

    Tô Bằng nói, sau đó nói:

    “Sao hả, muốn mua thịt không?”

    “Muốn, sư phụ muốn ta mua thịt heo cho hắn.”

    Phó Khang nói.

    “Được, thịt heo tám văn một cân, bán cho ngươi hai miếng.”

    Tô Bằng cầm hai miếng thịt heo, đặt lên cái cân bên cạnh, vừa đúng mười cân.

    “Tô Bằng, có thể giảm giá chút cho ta được không? Hoặc là sư phụ ta tới hỏi, ngươi nói mười văn một cân, có điều bán riêng tám văn cho ta được không?”

    Phó Khang hỏi Tô Bằng.

    “Cái này sợ rằng không được, ta vẫn chưa lấy được quyền lợi tự mình định giá, sau này khẳng định không bàn giao được, huống hồ trại này không lớn mấy, nếu sư phụ ta phát hiện, ta sẽ không sống nổi trong trại này.”

    Tô Bằng nghe xong, trong lòng biết Phó Khang này muốn biển thủ một ít tiền của sư phụ hắn, nhưng mình không thể nào giúp hắn được, bèn nói vậy với hắn.

    “Haizz... Vậy thôi đi, đưa thịt cho ta.”

    Phó Khang ra vẻ rất thất vọng, đưa tiền lấy thịt.



    TRÒ CHƠI TỬ VONG LUÂN HÔI Tác giả: HOÀNG KIM HẢI NGẠN

    Chương 7: Lời mời của Phó Khang! (2)

    “Đúng rồi Tô Bằng, cũng sắp giữa trưa rồi, ta mang thịt về rồi, chúng ta cùng nhau thoát khỏi trò chơi đi ăn một bữa trước được không?”

    Phó Khang nhận thịt rồi, nét mặt như đưa đám vừa rồi dường như lập tức biến mất, lại nói với Tô Bằng.

    “Được thôi.”

    “Vậy được, ngươi chờ ta một chút, đưa thịt xong sẽ trở lại!”

    Phó Khang nói, sau đó liền bỏ đi.

    Tô Bằng thoáng nhìn, cũng tạm thời đóng quầy thịt lại, sau đó, thoát khỏi trò chơi ở trong quầy thịt.

    “Đi thôi, ăn cơm trưa thôi!”

    Không bao lâu, trong hiện thực, Phó Khang hô một tiếng, Tô Bằng đáp một tiếng, đứng lên, ra khỏi phòng kế bên.

    “Các ngươi đi trước đi, tối ta sẽ đi.”

    Tôn Thế Giai còn nằm ở trong khoang trò chơi, tập trung tinh thần làm cái gì đó, Phó Khang trông thấy, khóe miệng nhếch lên, nói với Tô Bằng:

    “Chúng ta đi trước!”

    Tô Bằng gật đầu, lướt nhìn qua chỗ ngồi của Qúy Minh, lại phát hiện, Qúy Minh đã bỏ đi trước rồi.

    “Đúng là độc hành hiệp mà...”

    Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, sau đó cùng với Phó Khang, đi về phía nhà ăn...

    Tô Bằng cùng Phó Khang đi tới nhà ăn, lướt nhìn đồ ăn, chọn một phần bò bít tết, một phần cá nướng, một phần mực ống, còn có một chén canh khổ qua, bưng đến một nơi ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.

    Phó Khang cũng chọn vài món ăn, nhưng lại rất nhiều dầu mỡ, hai người cùng làm với nhau, Phó Khang lấy hai cốc coca, đưa cho Tô Bằng nói:

    “Lại đây, lúc làm việc ở đây không cho phép uống rượu, vậy hai chúng ta uống chút coca xem như rượu đi.”

    Tô Bằng sật đầu, cũng không từ chối, nhận lấy coca, cùng Phó Khang mỗi người uống một ngụm.

    “Sảng khoái!”

    Phó Khang nói, sau đó chụm đầu tới, giống như nói khẽ:

    “Thế nào? Tô Bằng ngươi có cảm giác gì với trò chơi này?”

    “Tiềm lực rất lớn, chân thật y như thật, rất có tính giải trí.”

    Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói với Phó Khang.

    “Đúng vậy... Chính là độ khó cũng rất cao, Tô Bằng, chúng ta bận đến tận trưa, dường như chỉ có ngươi và ta thay đổi chức nghiệp ở trong trò chơi thì phải...”

    Phó Khang nói, Tô Bằng nghe ý tứ của hắn, dường như còn điều gì đó muốn nói.

    Ăn một miếng bít tết thơm ngon, Tô Bằng hỏi:

    “Thế nào Phó Khang ngươi có ý kiến gì không?”“Có một chút.”

    Phó Khang cũng ăn một miếng thịt kho tàu hắn lấy tới, thấp giọng nói với Tô Bằng:

    “Tô Bằng, hôm nay là ngày đầu tiên chơi, nhưng về thực lực cũng có thể nhìn ra một chút manh mối, tiểu tử Tôn Thế Giai kia mồm miệng bốc phét, nhưng thực lực bình thường, bây giờ còn chưa thay đổi chức nghiệp, còn Qúy Minh kia, rõ ràng là độc hành hiệp, không chơi cùng chúng ta... Tiếp tục như vậy không được, chủ quản kia cũng nói, trò chơi này, giai đoạn sau khó khăn càng lớn, còn chúng ta tiến vào tổ nào, cũng phải nhìn biểu hiện của bản thân.”

    “Ồ? Ngươi muốn thế nào?”

    Tô Bằng nghe xong, nhìn về phía Phó Khang hỏi.

    Phó Khang quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có người quen, kề sát lại thấp giọng nói khẽ:

    “Tô Bằng, bằng không như vậy, hai người chúng ta tạo thành một tổ hợp được không? Phối hợp với nhau một chút, có tin tức gì, ta âm thầm truyền cho ngươi, ngươi cũng truyền lại cho ta, như vậy tốc độ luyện cấp của hai người chúng ta có thể nhanh hơn một chút, chỉ cần vượt qua Tôn Thế Giai và Qúy Minh kia, lần này, chúng ta ít nhất có thể tiến vào tổ Dũng Sĩ tìm kiếm một vị trí tốt đẹp.”

    Tô Bằng nghe xong, trên mặt vẫn thản nhiên như thường suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu lộ ra một nụ cười hết sức vô hại nói:

    “Đề nghị này không tồi...”

    “Đúng thế!”

    Phó Khang nói, sau đó nói tiếp:

    “Tôn Thế Giai không biết chừng là một tên phiền phức, còn Qúy Minh kia rõ ràng không để chúng ta vào trong mắt, chúng ta bắt tay với nhau, mới có thể tiếp tục chơi tốt trò chơi này được.”

    “Ừm, để ta suy nghĩ.”

    Tô Bằng nói, trước mắt hắn muốn biết nhất, là trò chơi này, có liên quan trực tiếp đến cái chết của Tiêu Lâm hay không, đối với loại kết hợp này, thật ra cũng không để tâm lắm.

    “Cũng được... ngươi suy nghĩ đi, buổi tối ta sẽ tìm ngươi.”

    Phó Khang nói, Tô Bằng gật đầu, hai người bắt đầu ăn cơm, đồ ăn hết sức ngon miệng, không bao lâu, hai người đã ăn xong.

    Bởi vì là ngày đầu tiên chơi, bọn họ dự định ra sức lợi dụng nhiều thời gian thêm, sau khi ăn xong, hơi tiêu cơm chút rồi, bèn dự định trở về tiếp tục chơi.

    Lúc hai người trở về, Tô Bằng nhìn thấy, Qúy Minh kia, đang ngồi trong nhà ăn ăn cơm một mình, Tô Bằng khẽ gật đầu với hắn, Qúy Minh chỉ liếc nhìn Tô Bằng một cái, hơi ngỏ ý một chút, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

    Tô Bằng và Phó Khang, trở về phòng trò chơi làm việc, phát hiện Tôn Thế Giai vẫn đang nằm trong khoang trò chơi!

    “Ai da! Rốt cuộc học được một kỹ năng tấn công rồi!”

    Vừa vào trong phòng, Tô Bằng và Phó Khang chợt nghe thấy Tôn Thế Giai hô lớn một tiếng!

    Phó Khang sửng sốt một chút, nói:

    “Ngươi thay đổi chức nghiệp rồi?”
     
    Last edited by a moderator: 17/9/17
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)