HOT  FULL Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 010: Quan sai bắt tráng đinh..

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Trên bếp treo một cái hũ gốm đang phát ra tiếng xì xì, trà gừng Vân Tranh nấu đã sôi, y liền rót cho Hạ Kiên Cường một ít, biết nó ghét đắng, còn cho thêm một ít mật ong.

    Vì số mật ong này lưng Vân Tranh bị ong đốt sưng vù mấy nốt, phải mất ba ngày nằm sấp.

    Sang năm phải làm một cái nhà gạch, dù nhà gạch ở nơi này không chịu nổi gió mưa ăn mòn nhưng cũng phải làm, huynh đệ bọn họ sống không quen nhà trúc.

    Vân Tranh đổ túi tiền từ trong ống trúc to ra, kỳ thực cũng chẳng cần phải đếm cũng biết có 131 đồng, lấy ra xem lại cất vào, giọng ao ước: - Năm sau ta nhất định sẽ kiếm đủ tiền để chúng ta xây nhà, nói không chừng còn làm được một cái nhà to, rồi làm một cái giường đất, khi đó tới mùa đông chúng ta cho than nóng xuống dưới giường, tha hồ mà ấm áp. Trên giường tiện thể làm cái bếp lò, nấu nồi thịt củ cải, ăn luôn ở trên giường, sướng đừng hỏi.

    Vân Kiên Cường chảy nước miếng cười ngốc nghếch, như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp trước mắt vậy, Vân Tranh cười hà hà, vỗ đầu nó một cái, cầm sách lên tiếp tục đọc.

    Con chó đột nhiên dựng lỗ tên lên, hướng ra ngoài cửa sủa mấy tiếng, Vân Diệp đi ra mở cửa, bên ngoài mưa phùn vẫn không ngơi nghỉ chút nào, cả trại trại bao phủ trong màn mưa mờ mịt. Trước mắt có một đám quan sai không biết từ đâu tới, người đi đầu cưỡi con ngựa chả to hơn con lừa là bao, hai chân hắn gần như kề sát xuống đất, thế còn ưỡn ngực như đại tướng quân, bộ dạng buồn cười hết sức.

    - Thương đầu, con chó già nhà ông nghe đây, quan gia muốn sửa sang thành phòng Đậu Sa quan, mỗi nhà mỗi hộ phải góp một tráng đinh, thiếu ai thì lão chó già nhà ông thay vào.

    Thương lão chắp tay cười ha hả: - Lưu đô đầu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế, mau mau lên lầu, làm chén rượu nhạt cho ấm lòng, thời tiết thế này còn phải công cán mệt nhọc, đúng là khổ.

    Lưu đô đầu vắt chéo chân xuống ngựa, giao roi cho sai dịch, khệnh khạng đi vào nhà Thương lão, Vân Tranh bảo Vân Kiên Cường một tiếng rồi rời nhà.

    Trước kia Thương lão đã dặn y rồi, chỉ cần người nhà quan tới là muốn y cũng tới cùng, Vân Tranh vào nhà, thấy Thương Nhĩ và Tiểu Thử con hắn co ro trong góc, ba phụ nhân càng nấp trong phòng không dám ra, chỉ có Thương lão tiếp rượu năm viên quan sai.

    Thương lão vẫy tay gọi Vân Tranh rồi bảo Lưu đô đầu: - Ngài xem, đây là bảo bối trong trại lão đấy, mấy năm trước theo tiên sinh học tập ở ngoài, năm nay vừa mới trở về để chuẩn bị tham gia thi huyện. Nó là người đọc sách, yếu đuối, ngài xem thời tiết như thế thằng bé làm việc khổ cực chịu sao thấu, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho đứa bé này.

    Vân Tranh đi tới một bước, chắp tay một vòng: - Trưởng bối một phen hảo tâm, tiểu tử nhận rồi, nhưng lập hộ lao dịch là quốc pháp đặt ra, gia gia đừng làm khó Lưu đô đầu.

    Lưu đô đầu nhìn Vân Tranh một lượt, thằng nhãi này đối diện với việc lao dịch mùa đông nói năng vẫn không hề có vẻ nịnh bợ luồn cúi, thậm chí còn có hiềm nghi khích bác, thứ chó má, đúng là giọng điệu của người đọc sách: - Nếu ngươi đã biết đó là quốc pháp, thì cũng biết hoàn thành lao dịch có thể bù cho thuế mùa hè năm sau, nói cách khác không phải là chuyện xấu. Ngươi đã được lập môn lập hộ riêng, vậy bản đô đầu sẽ coi ngươi như là người trưởng thành.

    Thương lão cuống lên, đi lao dịch toàn chuyện vác đá, khiêng đất, tuyệt đối không phải là việc mà sức vóc của Vanh Tranh có thể chịu nổi, đang nghĩ cách nói khó thì Lưu đô đầu lấy ra cuốn sổ mỏng: - Phải đi lao dịch là tất nhiên, không ai giúp được ngươi hết, nhưng ra công trường làm gì thì do bản đô đầu định đoạt, ngươi là người đọc sách, quốc triều xưa nay luôn ưu đãi, huống hồ Miên Châu chúng ta là vùng hoang vắng, người đọc sách ít ỏi. Chỉ cần trong vòng một canh giờ, ngươi đối chiếu xong cuốn sổ này, bản đô đầu sẽ giao người quản sổ sách quản ăn uống ở công trường, không cần phải lao động, thế nào?

    - Đô đầu có lời, tiểu tử tất nhiên phải dốc sức. Vân Tranh nhận lấy cuốn sổ mở ra xem, vốn tưởng là sổ bốn cột, như vậy sẽ rất tốn thời gian, phải biết số lượng thực tế và số nhập vào, đối chiếu với sổ cái như vậy mới làm rõ được sổ sách, nhưng sổ chỉ có hai cột đơn giản, đã thế còn đầy rẫy loại sai lầm kiểu như tám ba hai mốt, rõ ràng là chứng cứ tham ô, Vân Tranh cười thầm, dưới ánh mắt dò hỏi thấp thỏm của Thương lão, bắt đầu nhẩm tính cuốn sổ chi tiêu sơ sài này.

    - Trong này tổng cộng chi ra 56 quan 785 đồng, trong kho còn có ba xếp lụa, mười một cái cuốc, ba nghìn cân vôi, 300 cân than đá, 80 cân than trúc, ngoài ra còn có 2 vò rượu, 2 đảm gạo thô, 25 quả trứng. Lưu đô đầu, sổ sách viết như thế, tiểu tử không biết giá cả của những thứ này cho nên không đối chiếu được.

    Vân Tranh chưa cần một phần ba thời gian quy định đã gập sổ lại trả cho Lưu đô đầu, nói đâu vào đó, Thương lão mừng tới mông cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn Lưu đô đầu vẫn ung dung uống rượu.

    Lưu đô đầu uống hết chén rượu mới gật gù: - Không phát hiện ra sơ hở gì sao, bọn ta đều là người thô thiển quê kệch, khó tránh khỏi ghi sai, ngươi là người đọc sách, chẳng lẽ không phát hiện ra cái gì không ổn?

    Vân Tranh đi tới rót đầy rượu cho Lưu đô đầu: - Tiểu tử chỉ nghe thấy đô đầu nói muốn xem sổ sách chứ không nói là kiểm tra, nếu kiểm tra thì xin đô đầu cho tiểu tử thẩm hạch lại từng món.

    Lưu đô đầu bỗng nhiên cười phá lên, vỗ vai Thương lão bồm bộp: - Cái con chó già này dẫm phải cứt chó rồi, trong trại có đứa trẻ khôn ngoan thế này, là ông trời cho trại hưng thịnh đấy. Cũng là cuốn sổ này, ta đem cho tiểu tử Hoắc gia ở trại Quang Lĩnh xem, hắn dám nói lão tử viết sai, còn tự giúp lão tử tính toán lại, con bà nó, lão Lưu đây kiếm cơm bằng nghề này đã hai đời rồi, không biết con bà nó là ba bảy hai mốt à? Lão tử nếu không viết thành ba bảy hai tám thì tiền cơm gạo của các huynh đệ phía dưới ở đâu ra, sổ sách này cho dù huyện thái gia có xem cũng không hỏi tới. Bà nó chứ, cậy biết được vài cái chữ mà xem thường lão tử, đọc sách tới ngu cả người rồi, lão tử cho hắn đi vác đá để tỉnh lại.

    - Hai mấy tuổi đầu không hiểu chuyện bằng đứa bé, Thương đầu, ta tất nhiên phải giữ thể diện cho ông, chỉ là thằng bé này ta muốn là cái chắc, mai tới công trường tìm lão tử, việc sổ sách giao cho nó. Này tên gì đấy?

    Vân Tranh lần nữa chắp tay khom người đáp: - Tiểu tử họ Vân tên Tranh.

    - Ừm, nhớ rồi, lão chó già, rượu đã uống, ta phải đi nơi khác thông báo.

    Lưu đô đầu khoác áo tơi lên che người, những sai dịch khác đứng lên chuẩn bị đi, Thương lão ra sức mời ở lại ăn cơm tối, ông ta nói trời đã muộn, sợ không về kịp Đậu Sa quan để từ chối, khi ra tới cổng, nhìn vào mắt Vân Tranh nói: - Sổ sách đồ ăn chẳng có màu mỡ gì đâu, qua từng tầng cắt xén tới đây chỉ còn đủ no bụng thôi. Tiểu tử, ngươi cứ ăn cho no căng bụng, mang về cho đệ đệ muội muội trong nhà cũng được, nhưng nếu giỏ trò dơ dáy ăn bẩn ra, lão tử xử ngươi.

    Vân Tranh kiêu ngạo giơ hai tay : - Đa tạ đô đầu giáo huấn, tiểu tử trải qua nhiều gập ghềnh, nhưng đôi tay này đây thà ngày ngày chặt củi chứ không đụng vào thứ dơ bẩn.

    Lưu đô đầu nhìn hai bàn tay xước xát đầy vết chai sần, không hề giống tay người đọc sách, lấy trong lòng ra một cái gói lá sen, đặt vào tay y: - Thằng nhóc thú vị lắm, có nửa con gà, coi như khao thưởng, hoàng đế cũng không để quân đói. Nói rồi rống một tiếng, dẫn đám sai dịch rời đi, lại cưỡi lên con ngựa thấp tới tội nghiệp kia biến mất trong màn mưa.

    Vân Tranh dìu Thương lão đi tiễn khách xong trở về, không khí trong nhà mới không ngột ngạt như lúc nãy, Thương Nhĩ, Tiểu Thử cùng với ba phụ nhân đều vây lấy hai người bọn họ hỏi ríu rít liên hồi.

    Xem ra vị Lưu đô đầu này không phải người dễ nói chuyện như y thấy.

    Vân Tranh mở gói lá xen ra, xé nửa con gà, phần ức đưa cho Thương lão, Thương lão cười ha hả cầm lấy ăn ngay, y lại xé đùi gói vào mang về cho Vân Kiên Cường, số còn lại đưa cho Tiểu Thử thèm thuồng nãy giờ.

    Thương lão lau cái miệng dính mỡ, kéo tay Vân Tranh ngồi xuống: - Ha ha ha, trại chúng ta cuối cùng cũng có một đứa bé lấy bút thay sống lưng rồi, giỏi, gia gia không nhìn nhầm ngươi, mai theo gia gia tới công trường. Vân Nhị cứ để ở bên này có người trông nó, không thành vấn đề, lao dịch đi một lần là bốn mươi ngày đấy, về chuẩn bị đi. Lưu đô đầu tuy thô lỗ nhưng biết lý lẽ, không ức hiếp người ta, chỉ cần thật thà làm việc là đủ.

    Vân Tranh lần nữa cám ơn Thương lão, cáo từ về nhà.
     
    Vô Ưu, quangvd, Darkato and 9 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 011: Mạnh miệng. (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Ở nhà Vân Nhị và Vân Tam đang chùm chăn nói chuyện với nhau, không rõ là nói cái gì, một người một chó đối đáp như thật.

    - Kiên Cường, đại ca về rồi đây.

    Vân Nhị ngồi bật dậy, ôm con chó vào lòng, lo lắng nhìn Vân Tranh: - Đại ca, đệ nghe mấy người xung quanh đây nói quan sai xuống bắt tráng đinh đi lao dịch, Hổ Sơn cô cô bảo khổ lắm, năm nào cũng có người đi về ốm bệnh chết, thậm chí còn chết luôn ở công trường, tưởng năm nay không phải đi nữa, nhà nào cũng cần bỏ ra một người, nếu vậy đại ca phải đi đúng không? - Tất nhiên là phải đi rồi, Lưu đô đầu nói, thiếu người bắt tộc trường bù vào cơ mà.

    Vân Nhị cuống lên: - Không được, ngay cả người trong núi còn thấy khổ cực thì làm sao huynh chịu nổi, khác nào có đi không về, hay chúng ta trốn thôi, tới thành phố lớn chúng ta nhiều đường sống hơn, với bản lĩnh kiến thức của huynh, kiếm cơm dễ dàng hơn nơi này.

    Vân Tranh lấy cành cây xuyên đùi gà hơ nóng lại đưa cho Vân Nhị, thở dài có phần nặng nề: - Đây không phải là chuyện đệ cần lo, nhiệm vụ của đệ bây giờ là mau chóng lớn lên, sau này không được nói những lời thiếu suy nghĩ nữa, làm nam nhân phải có trách nhiệm, chúng ta phủi mông đi thì Thương lão phải làm sao? Chúng ta đã lập hộ tịch ở đây rồi, giờ bỏ đi là trốn tịch, bị bắt được là sẽ biếm thành quân hộ, kết cục thê thảm.

    Vân Nhị biết tính Vân Tranh, miệng lầu bàu vài câu cầm chân gà ăn, ăn chẳng được mấy miếng ném cho con chó, nhìn Vân Tranh bận rộn hết cho củi vào bếp, lại đi kiểm tra lương thực, nghĩ lại chuyện từ lúc tới đây, mình biến thành đứa bé ngoài ăn chả làm được gì, dựa hết vào vị đại ca chẳng có chút máu mủ gì này: - Đại ca, bây giờ đệ vô cùng thỏa mãn, thật đấy, tuy ở đây chẳng có điện, chẳng có TV, chẳng có gì hết, nhưng đệ thấy sung sướng hơn trước kia nhiều. Chưa có ai muốn chịu khổ vì đệ, chỉ có đại ca, đệ biết, nếu không có đệ liên lụy, đại ca không phải vất vả như thế, bây giờ càng không phải vì hộ tịch mà phải liều mạng đi bê đá bê đất.

    Vân Tranh nhìn Vân Nhị rơm rớm nước mắt, cười phá lên: - Ai nói ta đi vác đá, ta có ngu đâu, đôi tay này làm nổi mấy công việc đó à, đại ca đệ ngay cả chuyện lao dịch mà không tránh nổi thì uổng phí bao năm lăm lộn cuộc đời. Sau này đừng nói mấy lời buồn nôn nữa, lau nước mũi đi, thấy ghê.

    - Đệ giết huynh. Vân Nhị mặt đỏ dừ, xấu hổ lao tới nhảy lên lưng Vân Tranh muốn bóp chết y, vừa rồi nó bị mấy phụ nhân kể chuyện lao dịch khổ cực thế nào, cho rằng Vân Tranh sẽ phải đi làm việc thật, lòng đau khổ cực điểm, ai ngờ y lại chờ chế nhạo mình, tức muốn chết.

    Hai cánh tay của đứa trẻ lên ba lên bốn thì có mấy sức lực, Vân Tranh kệ nó đeo lên người mình, tiếp tục quấy nồi canh, canh này đun lâu mới ngon, còn huýt sáo vui vẻ.

    Vân Tam giúp Vân Nhị chạy vòng quanh sủa cổ vũ Vân Nhị.

    Ngoài cửa sổ mưa phùn mùa đông cứ vậy thong thả rơi, nhưng hơi lạnh trong phòng tựa hồ bị nồi canh Vân Tranh nấu xua đi cả rồi.

    ....

    Thế là Vân Tranh lần đầu tiên thực hiện nghĩa vụ của công dân Đại Tống, đúng vậy, đây là triều Tống, triều đại hèn yếu nhất trong lịch sử hàng ngàn năm Trung Quốc, cái triều đại làm người ta vừa yêu vừa hận.

    Nếu dùng từ nào đó hình dung về nhà Tống, có lẽ giàu mà không mạnh là từ thích hợp nhất, đất nước mở cửa buôn bán, thương nghiệp cực kỳ hưng thịnh, khắp nơi phồn vinh, ngân khố đầy ắp, còn là quốc gia dùng tiền giấy sớm nhất thế giới. Thế nhưng liên tiếp thất thế với các cuộc chiến ngoài tộc, hết cắt đất cầu hòa, lại còn cấp dưỡng cho Liêu Hạ thời gian dài, là triều đại đầu tiên khiến đất nước hoàn toàn mất vào tay ngoại tộc, mang nhục ngàn đời.

    Năm nay là năm Khánh Lịch thứ tư, lúc này đây hẳn là lúc Phạm Trọng Yêm đang tưng bừng cải cách, tuy thất bại nhưng vẫn là nhà cải cách vĩ đại đời sau xưng tụng. Tô Thức Tô Đông Pha lúc này hẳn là còn nhỏ, nhưng sớm thôi tài hoa của hắn sẽ bộc lộ làm kinh động thiên hạ, nhưng nếu nói người Vân Tranh muốn gặp nhất thời đại này thì Bao Chửng Bao Thanh Thiên rồi, muốn gặp tứ đại hộ vệ, rồi Tần Hương Liên và tên bạc tình nổi tiếng nhất lịch sử Trần Sĩ Mỹ.

    Chỉ nghĩ thôi đã muốn chắp cánh bay ngay tới Biện Kinh rồi, nhưng giọt nước mưa lạnh băng luôn lăn trên má xuống chui vào áo làm y nhanh chóng trở về hiện thực, hiện thực là y đang co ro trong cơn mưa dầm dề mùa đông vùng núi xa xôi nghèo khó.

    Mưa như oán phụ khóc than, triền miên ngày này qua ngày khác, làm người ta nổi nóng, vừa mới sấy khô được quần áo không bao lâu sau đã vắt chảy ra nước, áo quần mà ẩm ướt thì mặc lên người không thoải mái chút nào.

    Tới nơi rồi, Vân Tranh nhảy từ trên xe xuống, dắt trâu vào lán, dùng vải bố lau khô người cho nó, bản thân nước mưa chảy ròng ròng trên mặt cũng kệ, vì y hiểu thêm một chuyện ở nơi này, đó là trâu còn quan trọng hơn người. Một con trâu cày khỏe mạnh giá năm quan, một người đi lao dịch tử nạn được tuất có 1 quan rưỡi, đủ thấy mạng người chả là gì so với mạng trâu.

    Mấy phụ nhân tháo gạo trên xe xuống, thấy Vân Tranh toàn thân bùn nước, trách: - Sao tiểu tướng công lại đắp áo tơi lên gạo, số gạo này ăn một hai ngày là hết, dính chút nước mưa không sao.

    Vân Tranh lấy một cái giỏ trứng gà cất cẩn thận trên xe ra, cười khoe hai cái lúm đồng tiền: - Không hề gì, gạo để người ăn, sao có thể dính nước, thế chẳng hóa thành cơm nấu hai lần? Mọi người làm việc cực nhọc, ăn không tốt là chết người đấy, mấy ngày trước cơm nước có dư một ít, cháu lấy đem mua trứng, làm canh để mọi người húp cho ấm áp.

    Mấy phụ nhân lo việc cơm nước bếp núc rất quý chàng trai có văn hóa lại thân thiết, biết lo nghĩ cho mọi người này: - Ài dà, bao năm làm lao dịch, cơm nước lúc nào cũng không đủ ăn, giờ tới tay tiểu tướng công liền thành có cơm có rau, lại còn có canh trứng thế này, ra công trường thế này khác gì huyện lão gia. Sau này cô nương nào tốt số được gả vào nhà là phúc phận mấy đời.

    Vân Tranh cười, chẳng hiểu đám quan lão gia cung ứng thế quái nào, gạo thì ít mà muối rau lại tống cho cả đống, cho cứ như sợ không ăn là hỏng vậy. Không hiểu là muối từ bao giờ nữa, từng vò đen xì xì, quản kho còn nói, không đủ ăn cứ tới mà lấy, Vân Tranh xem niêm phong, có dấu của Vũ Thắng quân, không cần nói cũng biết là do quân đội đào thải ra.

    Muối tất nhiên chẳng ăn no bụng được, Vân Tranh đem đổi với sơn dân lấy ít gạo, mỡ. Với sơn dân mà nói có muối ăn là phải thắp hương vài phật rồi, nói gì tới kén chọn, nên Vân Tranh hưởng lợi lớn, hơn một trăm lao dịch mà y phụ trách cơm nước đều vô cùng hài lòng, có cơm có rau ăn no tức bụng, ai nói được gì.

    Sơn dân là người bỏ trốn, bọn họ ở trên núi cao tự cày cấy tự nuôi thân, nghe có vẻ tiêu diêu tự tại đấy, thực ra ngày ngày vật lộn bên bờ sinh tử, đấu tranh với thiên nhiên, với dã thú rồi cả đám thổ phỉ khác, một tháng tiếp xúc trao đổi với bọn họ, Vân Tranh không thấy sơn dân lớn tuổi nào, bọn họ đều sống không quá 30 tuổi.

    Uống một bát canh trứng nóng, Vân Tranh thấy hơi ấm tỏa ra toàn thân, canh phẩy tay này là món đặc sản vùng đông bắc, do Vân Tranh dạy họ làm, chỉ cần ít bột sắn, một quả trứng đánh lẫn vào nhau, rải thêm ít rau hay hành vụn, thế là làm được cả một nồi to, màu mỡ thích mắt, húp cũng không tệ, chỉ là chẳng có dinh dưỡng gì, lừa cái mồm mà thôi, thế mới gọi là canh phẩy tay, ai biết họ phẩy tay bỏ đi.

    Tiêng chiêng báo nghỉ đã vang lên, đám lao dịch ai nấy như ma quỷ từ trong mưa xông ra, chen lấn chui cả vào lán, vây quanh bếp lửa, đám phụ nhân liền vung thìa lớn đánh đập: - Đi, đi ra, ai cho vào đây.

    - Có muốn ăn cơm nữa không, tiểu tưởng công thấy các ngươi đáng thương, hôm nay còn chuẩn bị món ăn ngon cho các ngươi, canh trứng gà hẳn hoi đấy, các ngươi không biết điều vào đây chen lấn xô đẩy tiểu tướng công à, xéo, xéo hết.

    Nếu Vân Nhị giỏi lấy lòng các tiểu cô nương thì Vân Đại rất được lòng phụ nhân có tuổi.
     
    Vô Ưu, quangvd, Darkato and 8 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 012: Mạnh miệng. (2)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Chương 012:

    Thương Cửu bị đám phụ nhân xua đuổi thì thật thà đi ra ngoài lán, Vân Tranh liền kéo hắn ngồi xuống sau cái bàn nát của mình, Thương Cửu là em út của Thương lão, kém tới mấy chục tuổi thành ra chỉ hơn Thương Nhĩ có vài tuổi, chân bị tật, nhưng nhà có mỗi một khuê nữ còn nhỏ nên phải ra công trường, hắn chính là người cho Vân gia bó củi hôm y mới tới trại.

    Nơi này tuy ba mặt gió lùa, hay dở gì cũng có một mặt chắn được ít gió lại có bếp ấm, múc cho Thương Cửu bát lớn, chẳng thể nói là ưu đãi, chỉ lớp trứng nổi bên trên nhiều hơn một chút thôi. Thương Cửu uống hơn nửa bát thì no căng bụng, cử động chút là nước trong bụng reo ọc ạch, giống như gia súc mới uống nước xong, không ai cười hắn hết, ai chả giống nhau.

    Đám Cẩu Tử mon men tới muốn xin thêm canh trứng bị Vân Tranh đá đít ra ngoài, người già còn chưa có phần, thanh niên trai tráng không có ưu đãi, tất nhiên trừ y ra.

    Từ khi tới thế giới này, Vân Tranh phát hiện mình ăn cực khỏe, bát to như cái đầu mà chén liền hai bát.

    Hôm nay Lưu đô đầu lại đi thị sát công trường, nhìn thấy lao dịch ai cũng bê bát cơm ú ụ, gật gù hài lòng, lại thấy nồi canh màu mè ngon lành, múc một thìa húp thử, hai mắt sáng rực, vội vàng kiếm một cái bát to, múc đầy canh ngồi xuống, vừa thổi phù phù vừa húp: - Đi một vòng lớn, chỉ chỗ các ngươi mới giống chỗ của con người. Tiểu tử, làm tốt lắm, thế có biết đo đạc đất đai không, biết thì theo ta, một ngày trả 50 đồng.

    Đô đầu phải là chức lo truy bắt tội phạm, bảo vệ trị an mới đúng, Vân Tranh chẳng hiểu sao Lưu đô đầu ở đây lại quản nhiều việc thế, chẳng lẽ do thiếu người: - Tiểu tử biết, chẳng những biết còn biết đô đầu đang chuẩn bị đào kênh trên núi, dẫn nước thành trì trên núi ra, giờ là mùa đông, mưa nhỏ còn thế, tới mùa xuân mưa to tha hồ mà náo nhiệt. Nói không chừng công việc chúng ta làm ở đây suốt mùa đông bị nước cuốn ráo.

    Lưu đô đầu đặt bát xuống, vỗ đầu Vân Tranh, cười lớn: - Biết ngươi chúa gian, con bà nó, người đọc sách phải thế này mới đúng, mau mau nghĩ cho ta một cách tiết kiệm tiền nhất, đây là việc phát sinh, bên trên không cấp tiền, nếu có cách, ta khao ngươi.

    Thời gian qua Vân Tranh ngồi xe trâu đi khắp vùng, thấy rất nhiều biết rất nhiều, tích lũy kiến thức cũng như nhận thức thời đại này, tới giờ mới có cơ hội dùng tới kiến thức mình thu thập được: - Thực ra nước đọng trên núi không cần dẫn đi, phía bắc Đậu Sa quan có mỗi ngọn núi này, thế núi hiểm trở dễ thủ khó công, cùng với Đậu Sa quan tạo thành thế tương trợ nhau, cho nên các vị đại nhân mới xây thành trên đó. Nhưng trên núi thiếu nước, định sẵn là nó không thủ được lâu, nếu tiểu tử là địch, đủ binh lực, vây kín lấy núi, chẳng bao lâu quân trên núi tự đánh mà tan.

    Lưu đô đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn Vân Tranh: - Không nhìn ra chỗ chúng ta còn có một nhà binh pháp, ngươi nói xem, làm sao giải quyết vấn đề này để Lão Lưu mở rộng kiến thức.

    Vân Tranh học thuyết thư tiên sinh vỗ bàn: - Làm hầm trữ nước, nếu đào kênh theo tiến độ hiện tại thì phải làm một tháng, đô đầu nếu tận dụng cao trên núi, ba ngày thôi là dẫn hết nước đi. Khi mưa to nước chảy vào ao, không lo làm hỏng thành trì nữa.

    - Nói vớ nói vẩn, đào ao trên núi chẳng bằng đào kênh, tưởng ngươi có cách nào hay, té ra là cách phí tiền. Lưu đô đầu có chút thất vọng:

    Vân Tranh đột nhiên dùng đầu húc vào bàn, Lưu đô đầu hết hồn, túm cổ áo y xách lên: - Rồi, rồi, không nghĩ ra thì thôi, không cần lên cơn. Thằng tiểu tử này là bảo bối của lão chó già kia, nó mà làm sao thì phiền hà to chứ đùa đâu.

    - Ông trời ơi, Viên Tư người thời Đường còn khắc đá viết rõ ràng trên ngọn núi này có cái ao do đá xanh chất thành, ông ấy còn rửa chân ở đó, sao bao năm qua không ai tận dụng nó.

    Lưu đô đầu gãi đầu gãi tai: - Ngươi nói phiến đá khắc bên đường à? Lão tử nhìn nó từ nhỏ tới lớn, vì sao không biết trên đó viết ở đây có ao? ...

    Vân Tranh lại lần nữa húc đầu vào bàn, Viên Tư lão tiên sinh gọi tên ngọn núi này là Thâm Tú Phong, cái tên rất phong nhã, còn làm một bài thơ tả cảnh, người thời Đường phong lưu lãng mạn, chẳng lẽ cho người dựng tảng đá lớn, viết "ở đây có cái ao", thì chẳng thà đập đầu vào đá chết quách còn hơn là để lại thứ "văn chương" như vậy.

    - Đừng lên cơn nữa, nói chuyện tử tế, nếu đúng là có thứ đó, chúng ta tiếp nhận công việc này, huyện lệnh đại nhân tuy hẹp hòi nhưng thế nào cũng phải cho vài chục quan tiền, dù là công việc phát sinh cũng không cần lão tử bỏ tiền ra, yên tâm có phần của ngươi ...

    Lưu đô đầu dỗ dành Vân Tranh lên núi tìm cái ao kia, đi theo hướng Vân Tranh chỉ đi về phía nam, thấy con suối nhỏ, lao dịch liền cuốc đất trừ cỏ, cuốc vài cái là gặp phải đá xanh, chẳng mấy chốc đào ra được cái hố to dưới toàn đá, Lưu đô đầu càng kích động thúc giục, còn từ mình đào mấy cái, sau đó nhảy tới trước mặt Vân Tranh thì thầm: - Không được nói cho ai biết, đây là tiền ông trời ban cho chúng ta. Tiểu tử, khá lắm, năm quan, lão tử mua chủ ý này của ngươi, giờ nó là của ta, không được nói cho người ngoài biết, để lão Lưu làm đại gia binh pháp một hồi, ha ha ha ...

    Vân Tranh hai tay ôm cái cây, trông bộ dạng sắp húc đầu vào đó, Lưu đô đầu sợ hãi hôm lấy: - Vậy 8 quan nhé.

    - Lưu đầu, cho tiểu tử học huynh đệ khác gọi ngài như thế, ngài làm thế không phải hại chết tiểu tử sao? Tiểu tử mới 13, đệ đệ 3 tuồi, ngài bảo hai huynh đệ tiểu tử cất 5 quan tiền trong nhà thì còn sống nổi nữa không? 5 quan mua được con trâu khỏe nhất, nơi này thổ phỉ giết người vì số tiền ít hơn có cả đống ...

    Lưu đô đầu nghe một hồi, hiểu ra: - Giỏi, giỏi lắm, sắc là dao cạo xương, tiền là độc lấy mạng, đạo lý này nhiều người biết, nhưng đối diện với sắc dục tiền tài, mấy ai kìm lòng được. Được, Lão Lưu không hại huynh đệ các ngươi nữa, ngươi thông minh hơn, nói xem ta phải cảm tạ ngươi ra sao?

    - Cũng là vì Lưu đầu nên tiểu tử mới tận tâm, nếu là người khác, tiểu tử vờ không biết gì cho rảnh, đây là tiểu tử cảm tạ ngài miễn cho tiểu tử lao dịch trước kia. Vân Tranh đưa tay ra để mưa liên miên ướt tay mình: - Một tháng qua liên tục dầm mưa, đã có mười sáu người, đều cường tráng hơn tiểu tử không cầm cự nổi mà ngã xuống, tiểu tử có gì bất trắc, ấu đệ cũng không sống nổi. Mặc dù với Lưu đầu mà nói chỉ là chuyện thuận tay thôi, nhưng với tiểu tử đó là hai mạng người.

    - Nói thật với ngài, tiểu tử quý cái mạng này lắm, sau này còn phải thi đồng sinh, thi tú tài, nếu tổ tiên tích đức, còn muốn được xướng tên ở Đông Hoa môn. Gia sư là ẩn sĩ, tiểu tử tuy chỉ học được một số tạp học, nhưng đều là học vấn cao thâm, thi cử không thành vấn đề, nếu như Lưu đầu có thể giúp tiểu tử tìm được năm người đảm bảo, tiểu tử cảm kích vô cùng.

    Thi đồng tử hay còn gọi là thi đồng, không phải là kỳ thi dành cho trẻ con, mà là kỳ thi thấp nhất trong hệ thống khoa cử, dù già hay trẻ, tóc đen hay tóc trắng, có đủ điều kiện là được tham dự kỳ thi, nó là ký thi kiểm tra tư cách tham gia khoa cử, chính là thi huyện. Nhưng muốn tham gia dự thi cần có năm người cùng thi đảm bảo lẫn nhau, đồng thời có tú tài ở huyện tiến cử. Người trải qua kỳ thi này, đều gọi là đồng sinh, chưa có công danh, vẫn chưa thực sự được coi là người đọc sách, người đọc sách thực sự gọi đây là “đồng tử nghiệp”.

    Với tộc trưởng mà nói, biết chữ nghĩa nhiều một chút đã là người đọc sách rồi, ông hoàn toàn không biết tham gia khoa cử điều kiện ngặt nghèo, nên Vân Tranh phải tự lo lấy thân.

    Lưu đô đầu trợn mắt sắp toét ra rồi, lắp ba lắp bắp: - Ngươi, muốn, xướng tên ở Đông Hoa môn?

    Vân Tranh ngạo nghễ gật đầu: - Có gì mà không được, gia sư nói thi cử thời này là trò đùa, vài bài văn quyết định phúc họa cả đời, mấy câu thơ giúp người ta đường mây rộng bước, quá mức cẩu thả, tiểu tử muốn đi xác thực xem ân sư nói đúng không? Thi huyện vào tháng hai, thi phủ vào tháng năm, thi viện vào tháng tám, tiểu tử muốn trong vòng một năm này lấy được tú tài, mong Lưu đầu giúp đỡ, Vân Tranh sẽ không quên ơn.

    Lưu đô đầu mắt lồi ra tới mức không lồi ra thêm được nữa, cho nên hắn há mồm, nước mưa chảy cả vào mồm cũng không biết.

    Trời ơi là trời, nơi này có một thằng điên nói trong vòng một năm vượt tam quan, từ bạch đinh trở thành quan gia, thằng điên này nói gì thế? Xướng tên ở Đông Hoa môn đều là sao Văn Khúc giáng phàm, y dám nói đại lễ chọn hiền tài là trò đùa, ông trời ơi, tri huyện đại nhân chỉ là cử nhân thôi, vậy mà gặp thống chế Đậu Sa quan cũng chỉ cần chắp tay thôi đấy. Ông trời ơi, ông của ông trời ơi, chẳng lẽ một ngôi sao Văn Khúc không cẩn thận rơi xuống Đậu Sa quan chúng ta rồi?

    Lưu đô đầu chạy rồi, chẳng để lại lời nào đã chạy mất, thi thoảng ngoái đầu nhìn Vân Tranh kinh sợ, vấp ngã dúi dụi bò dậy chạy tiếp.

    ***

    Hôm nay dừng ở đây, post nhiều thì dễ bỏ sót lỗi.
     
    Vô Ưu, quangvd, Darkato and 9 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 013: Một ngày của Vân Đại. (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Vân Tranh nhìn Lưu đô đầu đang cuống cuồng bỏ chạy như gặp ma, nhún vai liếm nước mưa chảy trên mặt, phải xuống núi thôi, chuyện cần làm đã làm xong cả rồi. Mấy phụ nhân nấu cơm cho đầy gạo trắng vào trong túi Vân Tranh, đó là phúc lợi của người quản lý chuyện cơm nước, không tính là tham ô, mấy phụ nhân cũng chia nhau một ít gạo thô.

    Vân Nhị và Vân tam vẫn như thường ngày dựa cửa sổ đợi Vân Đại trở về, thấy giọng ca vui vẻ từ xa của y truyền tới, liền chạy ra đón, người gọi chó sủa náo nhiệt.

    Vân Nhị ngó nghiêng Vân Đại từ trên xuống dưới một lượt, không thấy có gì khác thường, hỏi: - Đại ca có chuyện gì mà vui thế?

    - Chẳng có gì, chỉ bốc phét dọa một người sợ chết khiếp thôi, mấy ngày nữa chắc ta sẽ có đủ loại đề bài phải làm, vô vị, đệ làm đi, coi như bài kiểm tra. Vân Tranh lấy tùi gạo trắng ra đổ vào vò, đó là vò đựng muối ở công trường, trong nhà giờ đã có năm cái vò như thế, đều toàn là gạo trắng tinh, thế coi như dư dả rồi.

    Lý do thực sự khiến Vân Tranh vui vẻ là y phát hiện ra cách kiếm tiền mới, liên quan tới sơn dân, y nhận ra sơn dân thực ra không hề nghèo, nhưng rất thiếu thốn vật tư sinh hoạt, quần áo của bọn họ rách nát, dầu mỡ với họ thì quý như vàng. Khi đi đổi muối, Vân Tranh nghe một sơn dân than, hắn săn được con lợn rừng to, nhưng trời nóng, ăn không hết, treo lên bếp hun khói, lần sau lại săn được, lại hun khói, cứ thế bếp treo chi chít toàn thịt, thậm chí có cái đã treo tới ba năm rồi.

    Nghe ra chưa, người ta nhiều thịt tới mức sắp phải vứt đi cho đỡ chật nhà, trong rừng núi toàn báu vật, nếu dùng hàng hóa Đậu Sa quan đi đổi với bọn họ, nhất định trong thời gian ngắn Vân Nhị, Vân Tam có cơm có thịt ăn no nê.

    Trước khi làm việc này thì phải lập quan hệ với Lưu đô đầu, có trời mới biết vì sao hắn quản lắm chuyện ở cái huyện này như vậy, việc trao đổi với sơn dân sớm muộn cũng tới tai hắn, hôm nay lớn lối phét lác như vậy là có thâm ý, từ đó mở cánh cửa phát tài.

    Vân Tranh lấy toàn bộ tiền trong nhà ra, chuẩn bị mai bắt đầu giao dịch, đám người sơn dân nói, chỉ cần muối là được, bao nhiêu bọn họ cũng lấy.

    Sơn dân không dám tới gần thành trấn, không dám tiếp cận người trưởng thành, vì bắt được sơn dân, triều đình sẽ ban thưởng, cho nên một vài kẻ coi sơn dân như hàng hóa, mưu đồ bắt bọn họ đổi tiền, nhất là đám lưu manh vô lại làm bảo kê trong thành rảnh rỗi là kết đội bị bắt sơn dân. Vân Tranh là thiếu niên, một mình đánh xe trâu đi đường nên bọn họ mới dám tiếp cận, nếu không bọn họ thà thiếu muối còn hơn lộ diện.

    Buổi sớm Vân Tranh thức dậy trước cả khi gà gày, trong nhà lãng đáng sương, Vân Nhị và Vân Tam ôm nhau ngủ say sưa, khẽ khàng thổi bếp cháy lên, cho củi vào, treo hũ cháo lên trên bếp, như thế lát nữa Vân Nhị thức dậy sẽ vừa vặn có cháo nóng để ăn.

    Nhấc cái ống trúc để bên bếp, nước âm ấm, cho thêm ít muối ra ngoài đánh răng, dùng muối đánh răng là sang lắm rồi, nhưng phải đầu tư thôi, không sau này răng rụng hết cả lấy gì mà ăn.

    Khoác thêm cái áo tơi coi như áo chống rét rồi ra ngoài, chuẩn bị tinh thần trước rồi vẫn bị không khí lạnh rùng mình một phát suốt từ đầu tới chân, trại vắng tanh, nam nhân đi gần hết rồi, mùa đông chẳng nuôi dâu hay làm đồng được, thời tiết quái quỷ tới gà còn chả buồn gáy sáng. Vân Tranh chà chà hai tay vào nhau đi lắp xe trâu, tất nhiên xe trâu không phải là của y mà là của huyện, Vân Tranh phụ trách việc cơm nước, cách hai ngày phải đi lấy lương thực ở kho nên giao quản lý cái xe này.

    Vân Tranh đem hết tiền đổi hết thành muối ăn, rồi tới kho lấy gạo cho lao dịch. Khố đinh trông khó cười híp mắt nhìn Vân Tranh liên tục ký tên đóng dấu lên đủ loại văn thư khác nhau, bọn họ thích thằng nhóc này, không bao giờ giở trò khôn vặt, nhưng tuyệt đối không chịu thua thiệt, hiếm có nhất là giúp bọn họ dọn kho, cho nên cái trò đá đấu lúc đong gạo không dùng với y, đó cũng là một trong số nguyên nhân Vân Tranh luôn có nhiều gạo hơn người khác.

    Đá đầu là khố đinh xúc gạo đầy đấu, luật pháp quy định sau khi xúc đầy tới chóp thì đá một cái cho gạo dư rơi ra mới tính, đám khố đinh này có tuyệt kỹ, đá một cú gạo rơi mất từ một tới ba thành tùy tâm. Đây là tuyệt chiêu ăn bớt tối mật không truyền ra ngoài.

    - Vân Đại, có một đảm (~ trăm cân) gạo thô trộn lẫn với cát, ngươi lấy không, nếu lấy thì mang đi, chỉ tính của ngươi ba phần lương thôi, lão tử không rảnh đi nhặt cát. Một khố đinh đội mũ lệch từ trong nội đường đi ra nói lớn:

    Gạo trộn cát chính là gạo bọn họ đá đấu rơi ra đất, lẫn lộn cả đất cát vào đó, định nhập kho gian lận thì bị chủ bạ đại nhân phát hiện, chất ở ngoài tường phía tây. Vân Tranh không cần suy nghĩ, lấy từ trên xe xuống ba đấu lương ra đổi, sau đó được khố đinh giúp đỡ chuyển đảm gạo kia lên xe, khố đinh vỗ đầu y: - Thằng nhãi ranh như quỷ, về lấy sàng sàng đất cát đi, chỗ này thế nào cũng phải được mười đấu, thôi vậy, ai bảo bọn ta nhìn ngươi vừa mắt.

    - Tiểu tử biết ngài có lòng tốt, đám lao dịch ở công trường sắp chết đói rồi, ngài thưởng cho bọn họ thêm bát cơm là công đức. Quen thuộc rồi, Vân Tranh cười hì hì trêu ghẹo họ:

    Người đáng thương không chỉ có những lao dịch kia, mà còn binh sĩ gác cổng thành, ăn mặc phong phanh, ôm cái trường mâu co ro trong cổng thành.

    Vân Tranh đánh xe trâu đi qua, vỗ vai tên binh sĩ già đang ngủ gà ngủ gật, đưa hắn một cái gói hạt dẻ vẫn nóng nguyên: - Cao ca, làm chút hạt dẻ cho đỡ buồn mồm đi.

    Cao ca là đội trưởng trông cổng thành, mở ngay gói hạt dẻ ra cho một hạt vào mồm, làu bàu: - Chỉ mỗi tiểu tử ngươi còn nhớ Lão Cao này, đường trơn, đi cẩn thận nhé.

    - Vâng, cám ơn Cao ca.

    Mỗi ngày Vân Tranh đều mua một đồng một gói hạt dẻ rang, chính là cho những binh sĩ này, để họ không làm khó y, cũng không lấy lương thực, bọn họ không hề thiếu lương, lấy lương thực cũng không thể đem bán, mà còn bị quan quân đánh chết, bọn họ làm thế đơn thuần là muốn hại người, nhìn người khác đau khổ thì bọn họ mới thoải mái.

    Binh sĩ trông cổng thành đều là người bị thích chữ lên trán, nói cách khác là phạm tội đày ra vùng biên viễn chịu tội, Vân Tranh hoàn toàn không tán đồng cách làm này, khi có chuyện xảy ra, hi vọng những người vốn mang đầy thù hận với cuộc đời như thế liều mình bảo vệ tổ quốc sao? Bọn họ không ngay lập tức trở giáo theo địch là may mắn lắm rồi, chuyện ngu xuẩn như vậy mà làm mấy nghìn năm, bị thích chữ lên mặt, cơ bản không khác gì tuyên án tử bọn họ.

    Đám binh sĩ này ngủ thì thôi chứ thức là rất phiền phức, nhất là với thương nhân vùng ngoài ra vào nơi này thì bị hạch sách khó dễ đủ điều, đút tiền không phải lúc nào cũng hiệu quả, vì bọn họ chẳng còn tha thiết gì nữa. Gói hạt dẻ tuy không đáng tiền, nhưng thể hiện còn có người nhớ tới bọn họ, đủ ấm lòng rồi.

    Xe trâu kẽo cà kẽo kẹt đi trên đường, nhưng không ra công trường ngay mà đi ngược về hướng Đậu Sa trại, Vân Tranh co ro trong áo tơi, thi thoảng cho hạt dẻ vào miệng, mắt nhìn phía trước, tai thì dựng lên như rada quét hai bên.

    Quả nhiên đi tới gần tảng đá xanh cực lớn thì bụi cỏ khô héo phía trước tách ra, hai thợ săn cao lớn xuất hiện, toàn thân da thú, người cường tráng hơn thậm chí còn đội cái mũ da báo, trông ấm áp tới mức làm Vân Tranh ghen tỵ.

    Bọn họ chính là sơn dân, là đào hộ, là những người mà nghe cả đám ăn mày trong Đậu Sa quan cũng thấy mình cao quý hơn.
     
    Vô Ưu, quangvd, Darkato and 9 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    ]Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 014: Một ngày của Vân Đại. (2)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    - Nhóc con, hôm nay có muối không? Bọn ta lấy thú rừng ra đổi, hôm nay có lợn rừng đấy. Thợ săn thấy Vân Tranh có một xe đầy gạo, xung quanh không có ai, chẳng những không đánh cướp mà còn lo làm Vân Tranh sợ hãi bỏ chạy, cố gắng áp giọng xuống nói, nở nụ cười hòa nhã tới phát sợ:

    - Không đổi được đâu, tiểu tử chỉ có một túi với một hũ muối, thứ khác không đụng vào được, đều cho lao dịch ăn đấy. Vân Tranh nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt thợ săn, chút muối đó đi đổi một con lợn rừng thì đúng là chênh lệch quá lớn:

    Tên thợ săn cao lớn chính tên là Lại Bát, hắn và Vân Tranh trao đổi vài lần, mới đầu chỉ là một hai con gà rừng, vài tảng thịt khô rồi nhiều dần, biết thằng bé này không lừa gạt người khác, thở dài: - Thôi thì có còn hơn không, Nói xong lôi từ trong bãi cỏ ra một con lợn rừng to béo, ném lên xe của Vân Tranh.

    - Không đổi, không đổi. Vân Tranh vẫn rối rít xua tay: - Như vậy mọi người thiệt thòi quá, lần trước trong trại cũng săn được một con lợn, nhỏ hơn thế này nhiều, tới Đậu Sa quan bán được 1 quan 300 đồng, số muối này ngay 300 đồng cũng không tới, mọi người sẽ bị thiệt.

    Lại Bát cười chua chát: - Ta biết, nhưng ai bảo bọn ta là sơn dân chứ. Nói xong lấy túi muối nhỏ và hũ muối nhảy vào bụi cỏ bên đường.

    Đây là sự khác biệt, Vân Tranh không phải là người đầu tiên nhìn ra lợi ích khi trao đổi với sơn dân, nhưng nếu là thương nhân hay người khác sẽ nói, ai bảo các ngươi là sơn dân, giỏi thì tự đi mà bán, như vậy làm ăn lâu dài sao được ? Vân Tranh để họ tự nhận ý thức mà cam tâm tình nguyện nhận lấy thiệt thòi, y có thể dựa vào cái mặt trẻ con kiếm được mối làm ăn này, nhưng giữ được nó là nhờ thủ đoạn. Thương nhân có thủ đoạn như y thì người ta đã chẳng kiếm ăn ở chỗ khỉ ho cò gáy này, sớm chạy tới thành trấn lớn phát tài rồi.

    Vân Tranh áy náy nói với theo: - Lát nữa tiểu tử sẽ đến trấn bán lợn, hôm nay có họp chợ phiên, giờ chắc chưa tan đâu, chẳng biết bán được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn giá trị, nói đi, mọi người cần gì, lát nữa ta quay lại sẽ mang cho.

    Lại Bát vốn đi rồi, nghe vậy quay lại nói vội: - Nếu như ngươi mua được thuốc hạ sốt thì tốt nhất, chỉ cần một thang thôi.

    Nhìn vẻ mặt cấp thiết của Lại Bát là biết trong nhà có người bị bệnh, hắn cần muối kỳ thực là tính rang muối xoa lên người, đó là phương pháp trị bệnh của bọn họ, dù bệnh gì cũng dùng, thêm một phương pháp nữa là chích máu.

    Không chỉ bọn họ dùng cách này, nhiều người trong trại của Vân Tranh cũng trị bệnh như thế.

    - Người lớn hay trẻ con, nếu là trẻ con thì mang tới đây, đừng để nó mặc áo da thú, ta mang nó đi khám bệnh, còn người lớn thì nói cho ta biết triệu chứng, uống thuốc phải tùy bệnh mới được. Vân Tranh nói gấp, lúc này y cũng quên luôn cả chuyện kiếm tiền, đơn thuần là lương tâm lên tiếng:

    - Là khuê nữ của ta, mới sáu tuổi thôi, nếu ngươi cứu được nó, ta giao cái mạng này cho ngươi. Lại Bát kích động tới nói năng không ra lời, thoắt cái đã chạy mất rồi chẳng bao lâu thở hồng hộc bế một cô bé bọc kín trong chăn tới.

    Vân Tranh tròn mắt, chỗ Lại Bát ở cách đây hai ngọn núi, trừ Cân Đẩu Vân ra, không thứ nào ở đường núi đi nhanh được như thế. Nghe thấy cô bé ho không ngừng, tám phần là viêm phổi, con bà nó, ở thời không có thuốc kháng sinh thì bệnh này là thứ giết người, đưa tay sờ trán cô bé, nóng bỏng tay.

    - Ta sẽ cố hết sức, đi nào.

    Không thừa lời nữa, Vân Tranh vung roi quất con trâu một cái, con trâu già hình như nhận ra Vân Tranh hôm nay rất nóng ruột, không cần y thêm roi, bốn chân bước rất nhanh.

    Gần tới cửa quan, Vân Tranh nhìn đám đông ra vào, đứng lên xe gọi lớn: - Cao ca, đệ đệ của ta bị bệnh cần tới đại phu gấp.

    Lão Cao đang bắt chẹt một hành cước thương nhân, nghe vậy đá đít hắn, cầm thương quát tháo, dọn đường: - Tránh mau, tránh mau, A Đại, dọn đường cho Vân Đại nó đi với.

    Xe trâu vẫn giữ tốc độ cao nhất đi qua cổng quan, Vân Tranh chắp tay nói một câu cảm tạ, đánh xe tới Hồi Xuân đường, bảo đại phu xem bệnh cho đứa bé trước, y ra chợ bán lợn lấy tiền trả, Ôn lão tiên sinh phẩy tay bảo Vân Tranh đi làm việc của mình, chỉ cần để lại tai lợn cho ông ta nhắm rượu là đủ.

    Ôn lão tiên sinh vốn là danh y ở Biện Kinh, hơn mười năm trước đi qua nơi này tìm vài vị thuốc quý, thấy nơi này không có đại phu thế là ở lại mở hiệu thuốc chữa bệnh cho mọi người, chữa bệnh cho người nghèo có khi không lấy tiền còn tặng thêm thuốc, uy vọng ở Đậu Sa quan này cực cao.

    Chợ phiên trừ lễ tết ra thì mỗi tháng chỉ họp có hai lần vào rằm và mùng một, cho nên hôm nay trong trấn náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, ở đây còn lưu hành kiểu mua bán nguyên thủy dùng đồ đổi đồ, tiền lưu hành không nhiều, cho nên muốn nhanh chóng bán được một con lợn to thế này là không thể, hơn nữa Vân Tranh lại còn tới chợ muộn, đa phần đã về rồi.

    Vân Tranh cắn răng đánh xe trâu tới quầy hàng của tiệm tơ lụa Hỉ Liên Thăng, mỗi khi họp chợ phiên bọn họ thường đem những chỗ tơ lụa ở góc cắt thừa tới đây bán, người trong núi mua về thêu khăn gấm, rồi bán lại cho Hỉ Liên Thăng, nghe nói chưởng quầy rất tốt, Vân Trang tới đây thử vận may.

    Con lợn rừng to đùng thu hút rất nhiều người vây quanh xem, tấm tắc lấy làm lạ, Vân Tranh thời gian qua xuất hiện liên tục ở chợ mua mua bán bán, rất nhiều người quen y, y còn cố ý tăng cường cảm giác tồn tại của mình, nhiệt tình chào hỏi xung quanh, có như thế người ta thành quen mới không để ý ngươi xuất hiện từ bao giờ, khi nói chuyện với nhau mà nhắc tới y người ta chỉ nói "à, chàng trai đó hả, người Đậu Sa trại đấy, tốt lắm, lần não thấy mỗ cũng chào hỏi, lễ phép lắm."

    Vân Tranh vì lấp đầy khoảng trống thân thế của mình đã âm thầm nỗ lực rất nhiều.

    - Vân Đại, con lợn to thế, kiếm đâu ra vậy, chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi bắt được? Không thể nào.

    - Xéo xéo, ngươi quan tâm tới từ đâu tới làm gì, là quan phủ chắc? Để lại bộ lòng đã, tối tới nhà ta nhắm rượu. Nhớ mang rượu tới, ta thèm rượu gạo a ma ủ lâu rồi.

    Đám đồ tể đánh hơi được kéo tới, xưa nay làm cái nghề này không có kẻ nào tử tế, vỗ con lợn rừng trên xe nhíu mày: - 800, để lại cho ngươi bộ lòng đấy, ta lấy cái đầu, tiểu tử, nhanh lên không là ta đi đây, tan chợ rồi. Thằng khốn nạn này thấy Vân Tranh bế đứa bé vào Hồi Xuân Đường, biết y cần tiền gấp nên ép giá ngay.

    - Đệ đệ ngươi bị bệnh chứ gì, lão tử thấy huynh đệ các ngươi không cha không mẹ đáng thương nên mới ra giá đó, 800 đồng đây, muốn bán thì nhanh lên, chợ sắp tan rồi, xẻ thịt bán lẻ không kịp đâu.

    Tất nhiên không phải kẻ nào cũng đốn mạt như thế, người què bán thúng mẹt ngứa mắt lên tiếng bất bình: - Trương đồ tể, con lợn này nếu mai mang tới Đậu Sa quan không ít hơn 1 quan 500 đồng, ngươi vô lương tâm quá đấy. Vân Đại nó một mình nuôi đệ đệ đã vất vả lắm rồi, giờ đệ đệ nó bị bệnh, ngươi còn thừa cơ bắt chẹt, có lương tâm không vậy.

    - Á à, cái thằng què nhà ngươi muốn tạo phản chắc, liên quan gì tới ngươi. Tiểu tử, lão tử chỉ mua 800 đồng, có bán hay không? Trương đồ tể không thèm quan tâm, đá tung số hàng của người què, một mực ép giá:

    La Lan, cô thiếu nữ Bạch Miêu, vị hôn phu của Cẩu Tử cũng bước ra bênh vực, còn kéo tay a ma của mình: - Trương thúc, đều là người trong quan với nhau phải giúp nhau chứ, a ma, hay nhà mình mua giúp Vân Đại đi.
     
    Vô Ưu, quangvd, Darkato and 8 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)