Tiên Hiệp Tối Tiên Du - Chương 30 - Hà Tả

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Tối Tiên Du
    Chương 25: Chuyện cũ (hạ)
    Bạch Mục nói:

    - Song phương Vân Thanh môn và Huyết Ảnh tông chém giết hai ngày một đêm, người chết vô số, chưởng môn Lôi sơn ở nam châu đích thân dẫn người đến, đánh tan Huyết Ảnh tông, điều này cũng khiến cho vô thượng Cửu Huyết pháp trận xuất hiện khuyết điểm. Mà tà nhân hèn hạ vô sỉ, Tông chủ Huyết Ảnh tông suất lĩnh cao thủ kỳ binh thập đại tà phái đánh thẳng tới Vân Thanh môn ở Đông châu, chưởng môn dẫn đệ tử lưu thủ Vân Thanh môn nghênh chiến, cuối cùng đánh tan tà phái, giết chết Tông chủ Huyết Ảnh tông, nhưng chưởng môn cũng trọng thương chữa trị mãi không dứt.

    - Phụ thân của chưởng môn hiện nhiệm Thiên Vũ chân nhân là đệ tử của chấp pháp trưởng lão Vân Thanh môn, hắn phụng mệnh liên lạc các môn phái, từ bỏ thái độ đối địch nhất quán với ma giáo, cuối cùng tạo nên minh ước với ma giáo. Đệ tử ma giáo tiến nhập tuyệt địa mênh mông, giết thẳng đến hang ổ tà phái. Còn tán nhân và chính đạo thì bắt đầu tiễu trừ tà phái ở mười hai châu. Kế vây Ngụy cứu Triệu thu được kỳ hiệu, chẳng qua, sau khi tà nhân tháo chạy, những đệ tử ma giáo tiến vào tuyệt địa mênh mông cũng bị bao vậy, chết rất thảm trọng.

    - Sau chiến dịch này, mười phần cao thủ của thượng Cửu Cung ma giáo chết bảy tám phần, những tu chân đại phái như Lôi sơn, Vân Thanh môn cũng tổn thất thảm trọng, ngay cả chưởng môn Vân Thanh môn cũng chết trận. Tổn thất lớn nhất là ma giáo và Vân Thanh môn, đa số đạo pháp thất truyền. Vân Thanh môn nhịn đau gây dựng tông phái, thiết lập thêm Ẩn Tiên tông, Ẩn Tiên tông là nơi ở của các trưởng lão tiền bối, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.

    Tiếp theo, Lâm Phiền biết được, mặc dù Lâm Phiền là đệ tử Chính Nhất Tông, nhưng chỉ bái nhập sư môn, không có bái người nào làm thầy, Tông chủ hi vọng một ngày nào đó, cao nhân của Ẩn Tiên tông sẽ nhìn trúng Lâm Phiền, thu làm quan môn đệ tử. Cao thủ của Ẩn Tiên tông trước khi phi thăng hoặc tới thời khắc đại nạn đều phải thu một đệ tử, để tránh phát sinh bi kịch thất truyền đạo pháp một lần nữa. Chẳng qua Tông chủ đã uổng phí tâm cơ rồi, trước mắt Ẩn Tiên tông chỉ có mười hai người, trong đó có một người đã có quan môn đệ tử, còn lại đều là nguyên lão của Tử Trúc lâm, chỉ thu nữ giới. Diệp Vô Song vì đã bái sư Diệt Tuyệt Chân Nhân, cho nên cũng không có khả năng.

    Bạch Mục tổng kết:

    - Mặc dù ma giáo tự xưng là ma giáo, nhưng cũng có phần giống tu chân chính đạo, bọn họ không khi dễ kẻ yếu, cũng không úy kỵ cường địch. Còn tà nhân làm nhiều việc ác, hung tàn vạn phần. Bây giờ nghe nói chỉ có Trúc Kiếm đường của Huyết Ảnh tông là xem như ma giáo trong tà giáo, không lạm sát, nhưng cũng không để nhân mạng vào mắt. Tà phái luyện pháp thuật tà môn, ví dụ như Thực Thiên tàm của Thiên Cương phái, phải để Thiên Tàm chủng trên người xử nữ, trăm ngày sau, Thiên Tàm sẽ lớn lên trong bụng, xem máu trinh là thức ăn, thủ đoạn cực kỳ bi thảm. Nhưng Thực Thiên tàm đối địch lại càng hung ác hơn, có thể xâm nhập chân khí hộ thể, chui vào thể nội, ăn tận cơ thể đến khi thối rữa mới bỏ qua. Cho nên gặp tà nhân cần phải diệt.

    Diệp Vô Song gật đầu, nói:

    - Cho nên sư phụ đã dặn ta, đối địch với tà nhân, nhất định phải bảy phòng ba công, quan sát rõ đối phương mới quyết định.

    Lâm Phiền nhíu mày, nói:

    - Thiên địa bất nhân xem vạn vật như cỏ rác, thiên địa đối đãi vạn vật đều bình đẳng. Người tu đạo chúng ta, tại sao phải xuất thế trợ giúp dân chúng? Ta không phải có ý này… Ta gặp chuyện bất bình, nhất định sẽ tương trợ. Nhưng mà dường như…

    Bạch Mục gật đầu, nói:

    - Thiên Đạo luân hồi, cho nên thiên kiếp của tà nhân hung hãn dị thường, chỉ có Tà Hoàng năm trăm năm trước là đột phá thiên kiếp tiểu thừa, nhưng thân thể bị hủy, chỉ lưu lại nhị hồn lục phách, bởi vì hồn phách không tronjvenj, không cách nào đầu thai, cả đời phiêu đãng trong thiên địa.

    Thiên kiếp tiểu thừa là cách gọi của chính đạo. Tu vi đạt đến giai đoạn nhất định, hoặc là giết người quá nhiều, hoặc là cứu người quá nhiều, đều dẫn phát thiên kiếp, còn gọi là thiên kiếp tiểu thừa. Một khi độ kiếp thành công, sẽ có hồn phách bất diệt, nếu như vượt qua thiên kiếp đại thừa, sẽ trở thành tán tiên, tán tiên là đạo quan cuối cùng, ngộ được đại đạo hay còn gọi là huyền cơ thiên đạo, có thể phi thăng thành tiên.

    Người vượt qua thiên kiếp tiểu thừa, không gặp thiên kiếp đại thừa, có thể sống lâu gần ngàn năm, cuối cùng không bệnh mà chết. Về phần sau khi chết đi đâu thì không ai biết. Qua thiên kiếp đại thừa mà không ngộ ra chân lý thiên đạo, lại càng sống lâu hơn, cuối cùng không bệnh mà chết, vẫn không ai biết bọn họ sau khi chết sẽ đi đâu. Dựa theo văn hiến ghi lại, ba ngàn năm qua có tổng cộng bảy người phi thăng, toàn bộ là người của chính đạo, trước khi phi thăng sẽ án ra pháp tướng trên bầu trời, nhắc nhở môn đồ đệ tử vài điều thiên cơ, sau đó bạch nhật phi thăng, hóa thành một đạo tường quang (ánh sáng lành) xông thẳng lên trời.

    Đáng tiếc, năm trăm năm qua, không người nào đột phá thiên kiếp tiểu thừa. Về phần nguyên nhân thì không ai biết rõ. Đây vốn là thiên đạo, huyền diệu khó giải thích. Chẳng qua theo ghi chép, thiên kiếp tiểu thừa của chính đạo là thoải mái nhất, ma giáo thì lại khó khăn vô cùng, về phần tà phái thì căn bản không có khả năng độ kiếp thành công.

    Thiên kiếp đại thừa và thiên kiếp tiểu thừa đến một lúc nào đó sẽ xuất hiện, mà thiên kiếp bình thường thì có rất nhiều, những thiên kiếp này cũng không biểu hiện quá rõ. Ví dụ như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, đập chết người là kiếp số. Cùng là tảng đá rơi xuống, trùng hợp có người phá thay người đó, đây gọi là tạo hóa. Phật gia cho rằng kiếp số và tạo hóa đều do nhân quả, mà đạo gia thì cho rằng không nhân không quả, bởi vì thiên địa bất nhân xem vạn vật như cỏ rác. Chính đạo, ma giáo, phật gia, ba bên đều có cái nhìn bất đồng về tu chân. Nhưng bất luận là tu tiên, tu ma hay tu phật, thiên kiếp lớn nhỏ đều phải trải qua. Muốn dẫn phát thiên kiếp, ngoại trừ cảnh giới thì tu vi là điều kiện cơ bản nhất.

    Cổ Nham nghe Bạch Mục giới thiệu xong, trầm tư không nói, Lâm Phiền tình cách tùy ý, phát hiện đồ bị trộm thì chỉ hét một cái, phát hiện bị trộm mà không lấy lại được thì cũng trở nên rất bình tĩnh.

    Lâm Phiền hỏi:

    - Thầy tướng số, khi nào thì bảo vật sẽ xuất thế?

    Khi đã quen thuộc Bạch Mục, Lâm Phiền cũng không xưng hô sư huynh nữa, tiện tay đặt cho hắn một cái ngoại hiệu.

    Bạch Mục thở dài, nói:

    - Có lẽ vài ngày, có lẽ vài giờ, đợi đi.

    Đợi đến bảy ngày, phần lớn thời gian ba người kia đều ở trong Liên Hoa sơn, chỉ có Lâm Phiền là chạy đông chạy tây, nói chuyện phiếm với tán nhân, đệ tử các phái khác, lúc nhàn hạ còn kêu gọi một đám người chơi Thiên Cửu bài, thời gian cũng trôi qua tương đối nhanh.

    Chiều ngày thứ bảy, Lâm Phiền mệt mỏi trở về, Diệp Vô Song từ xa nhìn thấy, liền hô to gọi nhỏ:

    - Tên cờ bạc, hôm nay lại lừa gạt được gì?

    Lâm Phiền hạ xuống đất, cười hắc hắc, sau đó thở dài, nói:

    - Bọn họ không đánh cược với ta.

    Bảy ngày qua, Lâm Phiền thắng nhiều thua ít, từ ngọc ấm cho đến yêu cốt,… Người phương ngoại, thứ để đánh cuộc cũng không nhiều lắm. Lâm Phiền nói:

    - Ta nghe nói Vấn Long cốc ở Trung châu, mỗi năm sẽ tổ chức chợ tu chân một lần.

    - Chợ tu chân?

    Diệp Vô Song hết sức hiếu kỳ, hỏi:

    - Bán cái gì?

    Bạch Mục biết rất nhiều, nói:

    - Là một hội giao dịch của người tu chân, có bảo khí vô chủ, bảo kiếm, pháp bảo và các loại dược liệu trân quý. Thậm chí có một vài môn đồ đem tâm pháp bổn môn hoặc đạo pháp ra giao dịch. Chợ tu chân cũng là nơi mà luyện khí giả và luyện đan giả thích nhất, trong chợ tu chân, bọn họ có thể thu thập được ghi chép văn hiến, hoặc vô duyệt đạt được thứ gì đó, đương nhiên, do hai bên tiến hành trao đổi. Chợ mở ra bảy ngày, là do đệ nhất đại phái Tử Tiêu điện của Trung châu thiết lập.

    Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

    - Những thứ khác thì ta biết, nhưng pháp bảo? Không luyện hóa trước thì làm sao biết tốt xấu?

    - Không biết, không luyện hóa pháp bảo thì thậm chí không biết rõ thuộc tính, không biết công dụng.

    Bạch Mục nói:

    - Còn nhớ lần hội chợ trước, một vị tiền bối của Ẩn Tiên tông, dùng da lông yêu hồ ngàn năm đổi lấy một kiện pháp bảo, sau khi luyện hóa mới phát hiện pháp bảo này phải dùng tâm pháp tà phái mới có thể thúc giục, cuối cùng, chỉ có thể để pháp bảo tự bạo.
     
    MrazShooters thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Tối Tiên Du
    Chương 26: Bảo xuất
    Diệp Vô Song gật đầu, nói:

    - Như pháp quyển, bảo kiếm binh khí các loại, đại khái có thể biết công dụng, nhưng pháp bảo hình thù kỳ quái, không luyện hóa thì không cách nào biết được. Mà luyện hóa rồi thì không thể đem bán.

    Lâm Phiền hỏi:

    - Cũng có nghĩa là có thể lấy vài món bảo khí cấp thấp đổi lấy pháp bảo cao cấp ư?

    - …

    Diệp Vô Song chỉ trích:

    - Lâm Phiền, ngươi làm sao có thể ham món lợi nhỏ như vậy.

    Lâm Phiền hỏi:

    - Nếu có người bán ra một tấm pháp quyển như ngươi, ngươi có đồng ý dùng bảo khí cấp thấp đổi lấy không?

    - Đương nhiên nguyện ý.

    Diệp Vô Song không hề nghĩ ngợi trả lời ngày, một quyển hộ thân, một quyển tấn công địch, tốt nhất là có thêm một quyển dùng để phi hành nữa.

    Bạch Mục nói:

    - Lâm Phiền nói rất hay, pháp bảo chia làm nhiều loại, bình thường nhất là loại pháp bảo được luyện chế theo phương pháp văn hiến ghi lại, ví dụ như phương pháp luyện kiếm của Vân Thanh môn chúng ta, cần bao nhiêu hàn thiết, bao nhiêu than củi, đều có tiêu chuẩn. Loại pháp bảo này sau khi luyện chế, phải có tâm pháp bổn môn mới có thể thúc giục, phẩm cấp, tác dụng, cơ bản không khác biệt quá nhiều. Còn có túi càn khôn mà mọi người đều biết nữa.

    - Ngoài ra còn có pháp bảo mà thiên địa tạo hóa, pháp bảo như thế trước đây có lẽ rất bình thường, chỉ có chút linh khí, nhưng lại có đá linh. Trải qua thiên địa nuôi dưỡng, tự hóa thành hình. Loại pháp bảo này chính ma tà phật, thậm chí quỷ yêu đều có thể điều khiển như ý, uy lực cực lớn. Chẳng qua, loại pháp bảo này đã ít lại càng ít hơn.

    Bạch Mục bổ sung:

    - Ta thấy vòng càn khôn của Tây Môn Soái chính là pháp bảo loại này. Pháp quyển của Vô Song mặc dù không phải do văn hiến ghi chép lại, nhưng do nhân lực luyện chế mà thành, cho nên thuộc về tiền nhân.

    - Một loại khác là lợi hại nhất, pháp bảo mà tán tiên phi thăng hoặc vũ hóa còn sót lại, bản thân pháp bảo này có linh, có thể tự thân tu luyện, sau đó biến đổi, thậm chí có thể hóa thành hình người. Loại pháp bảo này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hơn nữa nó nghịch kháng sự điều khiển của người khác, có thần thức tự nhiên, người tu chân bình thường căn bản không phải đối thủ. Cho dù là cường giả tu vi cao siêu muốn thu phục pháp bảo này, cũng phải tỉ mỉ luyện hóa, sau khi luyện hóa pháp bảo, người luyện hóa cũng chưa chắc có thể thúc giục pháp bảo.

    - Tâm pháp ma đạo, vạn pháp quy tông, bách biến không rời khỏi cái căn bản, pháp bảo của Vân Thanh môn ta, người chính đạo cũng có thể luyện hóa khống chế, nhưng năng lực giảm đi hai ba phần mười, ma giáo khống chế thì giảm đi bốn năm phần mười, tà nhân cũng chia ra nhiều loại, tu đạo tu phật tu yêu. Nếu như chúng ta có một món pháp bảo phật gia, có thể luyện hóa nhưng không thể khống chế, phải tu hành tâm pháp phật gia mới có thể sử dụng. Có vài pháp bảo đặc biệt, còn phải tu hành tâm pháp đặc biệt mới có thể thúc giục. Ví dụ như tà nhân Thiên Cương phái, Vạn Tàm phiên của bọn chúng chỉ có tâm pháp bách độc cao thâm mới có thể thúc giục, tà nhân khác, thậm chí là tâm pháp bổn môn của Nam Cương phái cũng không thể khống chế và sử dụng. Vạn Tàm phiên rơi vào tay người khác thì không có bất kỳ tác dụng gì. Nếu là Thần Lôi của đạo gia chúng ta, bất luận phật tà yêu có tu vi như thế nào, cũng vô pháp sử dụng.

    Lâm Phiền gật đầu, có pháp bảo vô tính, vận khí phi thường phi thường tốt, pháp bảo này trùng hợp với tâm pháp bổn môn ngươi. Vận khí vô cùng tốt, pháp bảo này trùng hợp là pháp bảo đạo gia, cũng có thể sử dụng. Vận khí tương đối tốt, đây là pháp bảo tà phái, cũng có thể sử dụng, những sẽ yếu đi rất nhiều. Vận khí nát vô cùng, ngươi đạt được pháp bảo bổn môn, nhưng không có tâm pháp đặc biệt của bổn môn, cũng vô pháp dùng.

    Không thể trách Tông chủ mỗi ngày đều nhắc tới tạo hóa, thứ này quả thật phải xem nhân phẩm. Lâm Phiền cầm bọc hành lý lên, nói:

    - Ta đi tắm rửa!

    Người tu chân có thể không cần tắm rửa, bởi vì chân khí hộ thể khiến bản thân bụi đất bất xâm. Bởi vì chân khí thanh thuần, cho nên nhân thể cũng không có quá nhiều tạp chất. Nhưng Lâm Phiền thì bất đồng, hắn không Tích Cốc, thân thể tự nhiên sẽ bài xuất ra chất nhờn, cặn bã,… Cho nên cần tắm rửa.

    Bên cạnh Liên Hoa sơn có một cái thác nước, Lâm Phiền bay về phía thác nước, không khỏi lo lắng chuyện Tích Cốc, hắn không ghét tắm rửa, nhưng ghét giặt quần áo, phù chú hệ thủy của mình thường xuyên biến đạo bào thành giẻ lau.

    Dưới thác nước có một cái hồ sâu chừng năm trượng, Lâm Phiền lột sạch đồ giữa không trung, bắt quyết Tị Thủy quyết nhảy vào trong hồ, sau khi chìm xuống đáy nước, lại tán đi Tị Thủy quyết, nước hộ lạnh vây quanh thân thể, vô cùng thoải mái. Đây không phải lần đầu Lâm Phiền chạy tới đây tắm, chẳng qua Lâm Phiền cảm thấy nước hồ này có chút kỳ quái, chỗ kỳ quái chính là cái hồ này không có bất kỳ tôm cá gì, nhưng nước ở hạ du lại có không ít.

    Lâm Phiền trồi lên khỏi mặt nước, từ bọc hành lý bên hồ nước lấy ra một cái thùng nhỏ, trong thùng là hơn mười con cá hắn bắt từ dưới núi lên, đổ cá vào trong hồ, Lâm Phiền lại chìm xuống nước, nhìn đám cá nhỏ bơi qua bơi lại trong nước. Lâm Phiền cảm thấy khó thở, lại khởi động Tị Thủy quyết, sau đó tán đi, dựa người lên tảng đá mà kỳ lưng, hai con cá nhỏ không sợ hãi bơi tới, khẽ chạm lên ngực Lâm Phiền, Lâm Phiền cảm thấy nên bắt thêm mấy trăm con, như vậy bản thân không cần phải chà xát dơ bẩn trên người, đám cá nhỏ sẽ thay mình giải quyết.

    Người chìm trong nước, lưng tựa đá mà ngồi, nhắm mắt hưởng thụ, một lúc sau, Lâm Phiền mở mắt cúi đầu xem xét, trước ngực chỉ còn một con cá, con còn lại… chạy đi đâu rồi?

    Chỉ tùy tiện nhìn quanh một chút, lúc chuẩn bị nhắm mắt, đột nhiên một đạo thủy tuyến chớp mắt xuất hiện, sau đó con cá nhỏ còn lại cũng biến mất. Lâm Phiền chỉ thấy trong nước có một cột nước thẳng tắp tinh tế… Lâm Phiền sửng sốt hồi lâu, sau đó vội vàng thúc giục pháp quyết, phá nước mà ra, sau khi ra khỏi hồ liền hít sâu một hơi, trong đầm nước này, chắc chắn có điểm kỳ quái.

    Chảng lẽ chính là bảo bối sắp xuất thế? Lâm Phiền hạ xuống bên cạnh bọc hành lý, vẽ một tấm Thiên Nhãn phù, ném phù chú vào mặt nước, sau đó phàm phép cho phù chú chìm vào trong nước. Lâm Phiền nhắm mắt lại, có Thiên Nhãn phù, hắn có thể trông thấy mọi thứ trong hồ. Cũng nhìn thấy có vài con cá nhỏ đang bơi…

    Xuất hiện rồi, một đạo cột nước hình đinh ốc nhỏ bằng sợi tóc đánh tới một con cá nhỏ, con cá nhỏ trong nháy mắt biến mất. Thật nhanh, Lâm Phiền thúc giục Thiên Nhãn phù, một mực chìm xuống đáy nước, sau đó cẩn thận xem xét. Hồ nước sâu này không lớn, dài rộng chỉ chừng hai trượng, nước hồ đều là đá, không phát hiện điều gì khác thường.

    Không phát hiện, lại nâng Thiên Nhãn phù lên, nơi này trùng hợp là vị trí thác nước ập xuống tạo thành bong bóng, sau đó, Lâm Phiền nhìn thấy một đạo cột nước hình đinh ốc từ trong thác nước phát ra. Con cá cũng không biến mất, mà bị hấp thu vào một tảng đá đen, cá nhỏ không ngừng giãy dụa, nhưng đều vô dụng, rất nhanh, con cá đã không động đậy được nữa.

    Thì ra là do vật này tác quái, xuống hay là không? Lâm Phiền còn đang do dự, một đạo cột nước đánh lên Thiên Nhãn phù, Thiên Nhãn phù bị đục lỗ, liền mất đi năng lực phù chú, biến thành một tờ giấy vàng, Lâm Phiền cũng mất đi tầm nhìn.

    Nếu như người khác thì sẽ suy xét được mất, nhưng suy nghĩ của Lâm Phiền thì lại bất đồng, Lâm Phiền nghĩ đơn giản mà thực dụng, mình tắm bảy ngày qua, vẫn không xảy ra vấn đề gì, như vậy chắc chắn sẽ không sao. Chẳng qua Tông chủ đã nhắc đến tạo hóa, vì vậy Lâm Phiền mở ra Tị Thủy quyết, nhảy xuống. Lơ lửng trước khối hắc thạch, cảm thấy nó không lạnh như nước hồ. Đưa tay chạm vào, vật này giống như bị chấn kinh, tinh quang lóe lên, phá nước bỏ trốn. Lâm Phiền nhìn thấy tốc độ này mà buồn bực vô cùng: Một ngày mất đi hai kiện bảo vật, hôm nay hoàng lịch vô cùng bất lợi a.

    Bạch Mục ngồi xếp bằng trên tảng đá, đột nhiên nhướng mày, có một vật xâm nhập pháp trận mình bố trí tại Liên Hoa sơn, tốc độ cực nhanh. Lai giả bất thiện, Bạch Mục trợn mắt quát:

    - Lên!
     
    MrazShooters thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Tối Tiên Du
    Chương 27: Tạo hóa
    Pháp trận Liên Hoa sơn bắn ra hơn mười đạo xích sắt, xích sắt trói một vật thể màu đen giữa không trung, tầng nham thạch bên ngoài vật thể màu đen nát bấy, lộ ra màu thúy ngọc. Cổ Nham thấy động tĩnh, lập tức ngự kiếm tới, Bạch Mục vội nói:

    - Hỗ trợ sư huynh!

    Dứt lời, tầng xích sắt thứ nhất ngăn lại, sau đó là tầng thứ hai… Pháp trận mặc dù diệu dụng, nhưng lại liên quan đến tu vi của người bày trận. Trận pháp Liên Hoa sơn do Bạch Mục bày trận mà thành, dù Bạch Mục thông kim bác cổ, thế nhưng tu vi lại khá thấp.

    - Yêu vật phương nào?

    Cổ Nham cầm Trảm Nguyệt kiếm và tám thanh bao kiếm giết tới.

    Đồng thời, Bạch Mục thúc giục pháp trận tầng thứ hai, lá thông từ tám gốc tùng mộc liền bay tới tập kích dị vật, dị vật vừa thoát ly xích sắt, vốn còn cho rằng sẽ sống sót, nào ngờ chín kiếm tập kích, đánh cho nó rơi xuống mấy trượng.

    Uy lực của lá thông không lớn, tạo thành đôi chút quấy nhiễu, Cổ Nham và Bạch Mục nhìn rõ ràng, đây là một thanh bảo đao lục ngọc, Cổ Nham lập tức tạo áp lực, chín lưỡi kiếm lại lần nữa trảm kích, bảo đao lục ngọc tinh quang đại phóng, dùng tốc độ mắt thường khó thấy đón đỡ. Sau một trận “leng keng”, Cổ Nham giật mình hoảng hốt, ngoại trừ Trảm Nguyệt kiếm ra, tám lưỡi phi kiếm khác đều bị chém đứt toàn bộ. Cổ Nham hét lên:

    - Nó rất rắn chắc, tốc độ lại nhanh như điện, cẩn thận.

    Cổ Nham là cao thủ, vừa nhìn đã biết vấn đề chính là tốc độ của dị vật, lúc trước bảo đao lục ngọc bị xích sắt trói buộc, chín kiếm trảm kích cho nên kiếm mới không bị tổn hại. Bây giờ bảo đao lục ngọc chủ động phóng ra, cấp tốc va chạm với bảo kiếm, nhưng lại không hề thương tổn chút nào, chứng tỏ phẩm chất của nó hơn xa tám thanh bảo kiếm kia. Tám thanh bảo kiếm này cũng không phải là chất liệu tốt gì, do hàn thiết trong hàn đàm của Vân Thanh môn luyện chế mà thành. Nhưng dù sao cũng có kiếm linh, không ngờ vừa đối mặt đã bị phá hủy, từ đó có thể thấy được chất liệu và tốc độ phản kích của bảo đao lục ngọc. Nếu như chỉ có chất liệu cứng rắn, tám lưỡi phi kiếm chỉ bị đánh bay, nhưng thêm tốc độ thì…

    - Thiên Lôi Chấn Quang quyết!

    Diệp Vô Song hô giết, theo thói quen xuất thủ.

    - Đừng!

    Bạch Mục và Cổ Nham quát to một tiếng.

    Thế nhưng đã muộn, trước mắt hai người là một mảnh trắng xóa, bên tai chỉ nghe tiếng vang “ầm ầm”, pháp thuật không sát thương khiến tất cả mọi người đều chán ghét.

    Diệp Vô Song che miệng, phát hiện vừa làm điều gì sai, ồ? Đây là bảo đao, mình còn tưởng là kẻ xấu. Diệp Vô Song ném pháp quyển ra, bảo đao lục ngọc vốn muốn bỏ trốn, lại bị pháp quyển cuốn lấy. Tay trái Diệp Vô Song đặt trước ngực, cúi đầu niệm chú, pháp quyển bao vây bảo đao lục ngọc, trên pháp quyển ẩn hiện lôi điện, bát quái xoay tròn.

    - Lâm!

    Diệp Vô Song quát lớn, lôi điện biến thành điện võng.

    Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành chính là Cửu Tự chân ngôn của đạo gia, Lâm đại biểu cho sự trầm ổn, bất động không suy suyễn, sừng sững không ngã.

    - Đấu!

    Đấu: dũng mãnh quả cảm, chưa từng có từ trước đến nay.

    Sau đó thì không còn gì nữa, Diệp Vô Song chỉ mới học được pháp chú thúc giục hai chân ngôn Lâm Đấu mà thôi.



    Lâm Phiền căm tức nhảy ra khỏi đầm nước, chuẩn bị mặc quần áo, một ngày bị mất hai kiện bảo bối, như vậy hồi tông làm sao hướng Tông chủ đòi công đạo? Vừa cầm lấy quần áo, đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, ngẩng đầu thì thấy có một vật rơi xuống, Lâm Phiền vội vàng lùi lại một bước, một thanh bảo đao lục ngọc phá đá mà vào, cắm xuống trước mặt Lâm Phiền.

    Lâm Phiền ngẩng đầu nhìn, Tông chủ từng nói, trên trời sẽ không bao giờ rơi bánh xuống, nhưng sẽ rơi đao kiếm, quả nhiên là thật.

    Tông chủ đang bế quan mắng to: ý của ta là trên trời sẽ không rơi xuống chuyện tột, nhưng sẽ có người cố ý tới tìm ngươi gây phiền toái.

    Lâm Phiền rút đao đứng dậy, thanh bảo đao này do thúy ngọc chế thành, toàn thân xanh biếc, lúc rơi xuống phát ra thanh âm thanh thúy. Lâm Phiền chém xuống một tảng đá, tảng đá bị gọt xuống, mà bảo đao thì không bị gì, có thể bán được tiền rồi. Lại ngẩng đầu nhìn, ba người Diệp Vô Song đều hạ xuống, sau đó ba người cùng nhìn Lâm Phiền.

    Lâm Phiền sững sờ, vội vàng dùng một tay che hạ thể, nói:

    - Chưa nhìn thấy nam nhân tắm rửa bao giờ sao?

    Diệp Vô Song đỏ bừng mặt, vội vàng xoay người gắt lên:

    - Hạ lưu.

    - Ta đang ở thượng du mà.

    Lâm Phiền vội vàng mặc quần áo, nói:

    - Hôm nay thật không may, vừa rồi ta để vụt mất một kiện bảo vật rồi.

    - Ồ?

    Bạch Mục và Cổ Nham hai mặt nhìn nhau.

    - Màu đen, lớn như thế này, ta vừa chạm thì nó bay mất.

    Lâm Phiền tiếc nuối nói:

    - Vừa rồi lên bờ, suýt chút nữa bị thanh đao này đập chết. Đây có tính là thiên kiếp không? Chẳng lẽ do ta làm nhiều việc thiện quá?

    Cổ Nham chắp tay, nói:

    - Tất cả đều là tạo hóa.

    Nói xong thì quay đầu rời đi.

    - Cái gì?

    Lâm Phiền nghi hoặc nhìn Bạch Mục, Bạch Mục giải thích một hồi, Lâm Phiền liền hiểu ra, thanh bảo đao lục ngọc trên tay mình chính là bảo vật mình thấy trong đầm nước, thanh đao này rơi xuống là do bị pháp quyển của Diệp Vô Song đánh cho rơi vào trạng thái mất linh, cho nên khi bản thân chạm vào bảo đao lục ngọc, cũng không hề cảm nhận được linh khí của nó.

    - Chuyện này…

    Lâm Phiền nhìn bảo đao, hỏi:

    - Làm sao chia đây? Bằng không, ta đem đi bán, mọi người chia bạc với nhau?

    Bạch Mục cười đáp:

    - Cổ Nham sư huynh nói tất cả đều là tạo hóa, thanh bảo đao này dĩ nhiên thuộc về Lâm Phiền ngươi rồi.

    Diệp Vô Song nói:

    - Lâm Phiền, nếu ngươi còn dám gõ đầu ta, ta sẽ đòi chia một phần.

    Lâm Phiền không vui không buồn hỏi:

    - Thứ này được không?

    Diệp Vô Song nhíu mày suy nghĩ một lát, nói:

    - Tạo hóa a, chẳng qua, Bạch Mục à, dường như điển tịch có nói đao vô tác dụng với đạo gia thì phải?

    Bạch Mục gật đầu, nói:

    - Đạo gia chủ yếu sử dụng kiếm, tà phái có không ít người dùng đao, phật gia cũng có dùng đao.

    - A…

    Lâm Phiền cúi đầu nhìn bảo đao lục ngọc, thứ đồ chơi này tám chín phần mười là mình không xài được.

    Bạch Mục nói:

    - Lâm Phiền, không bằng đợi sau khi chợ tu chân mở ra, đem bảo đao này đi đổi pháp bảo hoặc bảo kiếm đi.

    Lâm Phiền lắc đầu, nói:

    - Tạo hóa a, đã đưa tới tận cửa thì bổn đạo gia sẽ luyện nó.

    Bản thân chưa từng có pháp bảo hay bảo kiếm nào cấp bậc như thế này, nhìn thấy pháp quyển của Diệp Vô Song thì hâm mộ không thôi, bây giờ trên trời bay xuống một thanh đao tặng cho mình, nếu mình không quý trọng thì cũng quá không lễ phép rồi. Hơn nữa, chợ tu chân bốn năm sau mới mở, mình đổi được pháp bảo thì cần phải luyện hóa, không biết đến ngày tháng năm nào mới cầm được một kiện bảo bối trong tay. Mặc kệ có dùng được hay không, cầm trang trí cũng được.

    Dựa theo ý của Lâm Phiền, Vân Thanh môn âm thầm bỏ đi, để mọi người ở lại dãy Cửu Lang sơn chờ nửa năm một năm. Nhưng Cổ Nham từ chối trò đùa dai của Lâm Phiền, nên thông báo cho vài môn phái biết, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết bảo bối đã xuất thế, hơn nữa còn bị đệ tử của Vân Thanh môn bắt được, phần lớn người thì phẫn nộ bỏ đi, rất ít người đều không tin lời Cổ Nham, vẫn còn ở lại Cửu Lang sơn.

    Lâm Phiền thở dài, cũng may mình quen biết mọi người, hơn nữa người ở đây cũng xem như chính trực, nếu có vài tên tà nhân ở đây, không nửa đường chặn mình cướp bảo mới là lạ. Trước khi bảo bối bị luyện hóa thì có thể trực tiếp cướp đoạt.

    Luyện hóa, nói đơn giản là đả tọa, vận khởi tâm pháp chân khí rót vào trong bảo bối. Luyện hóa chia thành tâm luyện và lực luyện. Tâm luyện chính là chậm rãi dung hợp với bảo bối, có chút hàm ý như “nước ấm nấu ếch” (*). Còn lực luyện thì dùng chân khí bá đạo cùng tu vi hơn người, cưỡng chế phá vỡ phòng ngự của bảo bối. Lực luyện cần rất ít thời gian, thậm chí chỉ cần nửa ngày là được, nhưng chỉ thích hợp với người có tu vi cao, hơn nữa lực luyện có thể sẽ làm tổn hại đến bảo vật, giảm xuống năng lực của nó.

    (*) ếch thấy nước từ từ ấm lên thì không để ý, đến khi nước nóng thì không nhảy nổi nữa.

    Chỗ thiếu hụt lớn nhất của tâm luyện là hao phí quá nhiều thời gian, Diệp Vô Song luyện hóa pháp quyển, mỗi ngày tâm luyện hai canh giờ, mất ba năm mới luyện hóa xong pháp quyển.

    Hai canh giờ là thời gian tốt nhất, vượt qua thời gian này, hiệu quả sẽ kém đi, thậm chí sẽ cảm thấy bảo vật phản kháng. Đây là chỗ nguy hiểm của việc tâm luyện, bản thân bảo vật có linh tính, nếu như không cam lòng bị luyện hóa, có khả năng sẽ tự bạo. Lâm Phiền chưa từng luyện hóa qua bất kỳ bảo vật nào, chẳng qua vẫn biết pháp môn luyện hóa. Trên đường về, Lâm Phiền thay đổi thói quen cũng cảm thấy mệt mỏi, ban đêm đều dùng thời gian tu luyện để luyện hóa bảo đao.
     
    MrazShooters thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Tối Tiên Du
    Chương 28: Trở về núi
    Đoàn người lịch lãm trở về, đầu tiên đến chánh điện, bẩm báo cho chưởng môn, chưởng môn để bốn người đi vào, lẳng lặng lắng nghe việc lịch lãm của bốn người.

    Ma giáo, Tây Môn Soái, Huyết Ảnh tông, Huyết Diệu thạch, trúc kiếm, còn cả bảo đao lục ngọc.

    Chưởng môn Thiên Vũ chân nhân cũng không phải người cổ hủ, không chỉ kiến thức vô cùng thông tuệ, nghe thấy Huyết Diệu thạch mất trộm, liền đưa mắt nhìn Cổ Nham, trong lòng có chút lo lắng, tư chất Cổ Nham vô cùng cao, căn cốt kỳ giai, hơn nữa cha hắn mượn ngoại lực đề thăng hắn đến Trúc Cơ, tiền đồ vô hạn. Cũng chính vì thế, hai gã trưởng lão của Ẩn Tiên Tông mới hy vọng chưởng môn ngăn cản Cổ Nham phát triển, bởi vì bọn họ cho rằng Cổ Nham sớm muộn cũng sẽ rời khỏi Vân Thanh sơn, đến Huyết Ảnh tông.

    Thiên Vũ chân nhân rất kiên trì, muốn đối đãi công bằng với các đệ tử. Cổ Nham có tu vi cao so với đám đệ tử cùng thế hệ, đây chính là tạo hóa của hắn, không nên can thiệp.

    Còn may là không có lời đồn xuyên tạc nào, tránh cho có người sinh lòng nghi ngờ Cổ Nham là nằm vùng của Cổ Bình tại Vân Thanh môn.

    Lúc Thiên Vũ chân nhân nghe nhắc đến bảo đao lục ngọc, có chút hiếu kỳ, nói:

    - Lấy ra xem một chút!

    Lâm Phiền tiến lên, lấy bảo đao lục ngọc ra, Thiên Vũ chân nhân nhìn qua, gật đầu nói:

    - Phẩm cấp của bảo đao này, e rằng không dưới Vô Song pháp quyển, chẳng qua…

    - Chẳng qua gì?

    Lâm Phiền khẩn trương hỏi.

    - Chẳng qua phải luyện hóa rất lâu.

    Thiên Vũ chân nhân trả lời, trong lòng thầm nghĩ: hài tử đáng thương, đây là phật đao.

    Tại sao lại nói đáng thương? Bởi vì đây là kiểu dáng phật đao, đao không lưỡi của đệ tử phật gia có nhiều chỗ khác biệt so với đao của phàm nhân, người tu chân sử dụng phật đao cũng như vậy.

    Tại sao Thiên Vũ chân nhân không nói thật? Bởi vì nàng cũng không muốn Lâm Phiền bỏ ngang giữa chừng, Tông chủ của Chính Nhất Tông nổi tiếng lười biếng, hiếm có đệ tử chuyên tâm như vậy. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện không có biện pháp giải quyết, đợi đến khi tu vi của Lâm Phiền cao một chút, có thể luyện một vài tâm pháp phật môn, mặc dù không thể phát huy toàn bộ uy lực của bảo đao lục ngọc, thế nhưng vẫn có thể sử dụng được.

    Thiên Vũ chân nhân thầm kinh hãi, còn may đây là binh khí phật môn, nếu là binh khí đạo gia, e rằng những người này sẽ có người bị thương. Nếu là binh khí ma giáo, chắc chắn sẽ có người chết. Nát nhất là hung khí của tà nhân, e rằng không chỉ bốn người gặp nạn, mà những người ở Cửu Lang sơn, chỉ sợ cũng sẽ tử thương vô số.

    Tạo hóa, nếu không phải phật đao này chỉ cầu tự bảo vệ mình, không muốn đả thương người thì bốn người làm sao có thể hàng phục được. Nhờ có Vô Song pháp quyển, tất cả đều là tạo hóa. Nhiều năm sau, Lâm Phiền hỏi Thiên Vũ chân nhân, nếu là phật đao, tại sao lại sát sinh? Giết chết cá nhỏ? Thiên Vũ chân nhân trả lời: phật đao chỉ là pháp bảo binh khí, trâu cũng không giết ruồi, nhưng nếu có một đám ruồi bọ lúc nào cũng vây quanh, e rằng trâu cũng sẽ thấy phiền.

    Thiên Vũ chân nhân nói với Lâm Phiền, đây có lẽ là thiên ý. Ngoại trừ Lâm Phiền ra, không có người nào muốn đi tắm, cũng không có người nào lại nhàm chán đi bắt mười con cá nhỏ. Như vậy thì bảo vật này cũng không xuất thế, nhưng vì Lâm Phiền, cho nên bảo vật này mới xuất thế.

    Lâm Phiền nói: đầm nước này quá bình thường. Thiên Vũ chân nhân trả lời: không phải núi cao mới có tiên ở.



    Lâm Phiền lại bắt đầu nhàm chán sinh hoạt trong núi, trăm ngày sau Tông chủ xuất quan, theo thông lệ hỏi thăm, sau đó nghe nói Huyết Diệu thạch bị trộm, liền hừ lạnh hai tiếng. Lúc trông thấy bảo đao lục ngọc, Tông chủ kinh ngạc hỏi:

    - Lâm Phiền, chưởng môn không nhìn thanh đao này sao?

    Lâm Phiền nói:

    - Nhìn rồi, nàng nói phẩm cấp của thanh đao này e rằng không dưới pháp quyển của Tử Trúc lâm.

    Tông chủ lại nghiến răng hừ lạnh vài cái, hắn ngược lại không trách Lâm Phiền, mặc dù Lâm Phiền rất có lịch duyệt, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng tiếp xúc với người của phật gia, trong Tàng Thư các lại không đề cập tới binh khí phật môn, nhưng tuyệt đối không thể gạt được chưởng môn, chưởng môn không nói thì chắc chắn có nguyên nhân.

    Tông chủ nói:

    - Ta phải ra ngoài vài ngày, ngươi tự chơi một mình đi.

    Một ngày sau, có người xâm nhập Tàng Kinh các của Thiên Âm tự, sau khi kiểm tra phát hiện thiếu mất một bản chép tay tâm pháp nhập môn của phật gia, là Thanh Tâm tâm pháp. Một ngày sau, vỏ bìa của Phật gia tâm pháp đã bị người ta lột đi, thay bằng vỏ bìa: Vô Lượng tâm pháp. Hai canh giờ sau, bản Vô Lượng tâm pháp này lại rơi vào tay Lâm Phiền.

    Tông chủ nói:

    - Đây là do một vị hảo hữu tặng cho ta, có chút xung đột với tâm pháp Vân Thanh môn, ngươi có thể luyện tập một chút, nhưng không cần lĩnh ngộ.

    Lâm Phiền buồn bực hỏi:

    - Như vậy là có ý gì?

    - Lúc Trúc Cơ thì dùng tâm pháp của Vân Thanh môn luyện chân khí… Haizz, ngươi cứ dùng chân khí tâm pháp của Vân Thanh môn, sau đó dùng pháp môn Vô Lượng tâm pháp là được rồi.

    Tông chủ nói đơn giản, nên Lâm Phiền cũng nhanh chóng hiểu ra. Chính là dùng tâm pháp Vân Thanh môn luyện thành chân khí, sau đó theo phương thức của Vô Lượng tâm pháp mà vận hành. Nhưng luyện được ba ngày thì Lâm Phiền lại cảm thấy nghi hoặc, luyện Vô Lượng tâm pháp hoàn toàn không có chút khó khăn, thế nhưng… Ví dụ dùng tâm pháp Vân Thanh môn để đánh ra quyền, có thể đánh nát một tảng đá lớn, nhưng dùng tâm pháp Vô Lượng tâm pháp để đánh thì chỉ có thể đánh nát một khúc gỗ.

    Lâm Phiền nghi hoặc hỏi Tông chủ:

    - Nhất thiết phải luyện Vô Lượng tâm pháp ư?

    Tông chủ thở dài, đáp:

    - Lâm Phiền, Vô Lượng tâm pháp này mặc dù tầm thường, nhưng nó là kỷ vật cuối cùng mà hảo hữu của ta lúc còn sống lưu lại, ta không muốn nhìn nó thất truyền.

    Thì ra là kỷ vật, Lâm Phiền giật mình. Vô Lượng tâm pháp này cũng không phải thứ tốt gì, chỉ là một cái pháp môn mà thôi, ba ngày qua mình đã nghiên cứu tu tập xong. Lâm Phiền quyết định, chờ tương lai mình có tư cách thu đồ đệ, đem tâm pháp này truyền thụ cho đồ đệ của mình là được. Chẳng qua Lâm Phiền rất có ngộ tình, nếu như đây chỉ là pháp môn, vậy thì có thể lược bớt phân nửa Vô Lượng tâm pháp, như vậy thì nắm giữ lại càng đơn giản hơn.



    Trong núi không mùa, lạnh lẽo quanh năm, đảo mắt mà đã một năm trôi qua.



    Trong thời gian này, Bạch Mục và Lâm Phiền thường xuyên bái phỏng nhau, Diệp Vô Song cũng chạy đến chơi, duy nhất chỉ có Cổ Nham là vẫn luôn ở Thiên hành tông, ở trong trạng thái bế quan.

    Rời khỏi Thanh Nguyên tông, cáo từ Bạch Mục trở về Chính Nhất Tông, vừa đánh cờ với Tông chủ vừa nhắc đến chuyện của Cổ Nham. Tông chủ cầm một quân cờ hồi lâu vẫn không hạ xuống, nói:

    - Đạo pháp tự nhiên, hết thảy tùy tâm. Cổ Nham sư huynh của ngươi bế quan hơn nửa năm, hiển nhiên trong lần lịch lãm này đã gặp phải cao thủ, tự cảm thấy mình không đủ, có chút nóng lòng tiến bộ.

    Lâm Phiền hỏi:

    - Đây là chuyện xấu?

    - Thắng làm vua thua làm giặc, là tốt hay xấu thì bây giờ vẫn không thể kết luận được.

    Tông chủ hỏi:

    - Ngươi có ý kiến gì đối với vị Cổ Nham sư huynh này o?

    - Mặc dù có chút cổ hủ, nhưng tính cách kiên trì rất hiếm có.

    Lâm Phiền trả lời.

    - Ừm, kiên trì… Ít nhiều cũng có chút tâm tính của ma đạo.

    Tông chủ nói:

    - Cách nghĩ khác biệt, Cổ Nham sư huynh này của ngươi kiên trì tu luyện, e rằng làm nhiều công ít. Nếu như tu hành ma đạo, vậy thì làm ít công nhiều. Công pháp chính đạo, chưa từng xuất hiện ngoại lệ học cấp tốc.

    Lâm Phiền nói:

    - Mong Tông chủ chỉ điểm đơn giản một chút.

    - Như vậy còn không đơn giản?

    Tông chủ nói:

    - Hai người cùng một tư chất, một người nhập chính đạo, một người nhập ma đạo, trong vòng mười năm, hai mươi năm, ma đạo tất thắng chính đạo. Nhưng ba mươi năm, năm mươi năm sau, chính đạo tất thắng ma đạo. Chẳng qua, tu vi ma đạo gian khổ, dụng công càng nhiều, cho dù là hai trăm năm sau, ai thắng ai thua, cũng không thể biết được. Cổ Nham sư huynh của ngươi tu luyện tự cường, tiến triển đương nhiên nhanh hơn người khác, nhưng nếu như hắn là đệ tử ma giáo, vậy thì thành quả sẽ tốt hơn so với chính đạo rất nhiều.

    Lâm Phiền nói:

    - Cổ Nham sư huynh kiên trì như vậy vì bản thân là đệ tử Vân Thanh môn.

    - Ha ha, Vân Thanh môn… Vân Thanh chỉ là một ngọn núi, mà Vân Thanh môn là đại vương của Vân Thanh sơn. Haizz… Cảnh giới của Cổ Nham sư huynh ngươi e rằng khó có thể đột phá. Tính cách chấp nhất, thậm chí là chấp mê.

    Tông chủ lo lắng, nếu Cổ Nham vẫn tiếp tục truy cầu tu vi cảnh giới hơn người, một khi gặp giới hạn, không thể đột phá tu vi, e rằng… Tất cả đều là tạo hóa cả.
     
    MrazShooters thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Tối Tiên Du
    Chương 29: Dụ dỗ
    Lâm Phiền buồn bực, dường như ý của Tông chủ là chỉ có Chính Nhất Tông chúng ta mới là tu đạo chính thống, hết thảy tùy tâm, đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì làm cẩu hùng cũng được. Kiên trì không phải là tất cả, nhưng thưởng thức thì khác, Lão Tử đề xướng vô vi, nhưng không phải là không làm gì, vô vi chỉ là một loại thái độ, có thể buông bỏ. Không cần phải làm theo nguyện vọng và suy nghĩ chủ quan, thuận theo tự nhiên, thiên đạo vô vi, thuận theo tự nhiên mới là xu thế, vô thân vô sơ, vô bỉ vô kỷ dã (*). Vô vi là thuận theo nhu cầu dân chúng mà thống trị quốc gia, ít người không có ý chí tự cường, có thể dễ dàng thống trị quốc gia một cách thuận lợi.

    (*) không nguồn gốc xuất xứ, không vì bản thân cũng không vì người khác

    Tông chủ dường như nhìn ra được suy nghĩ của Lâm Phiền, nói:

    - Bất kỳ chuyện gì cũng không thể quá nhiều, giống như uống nước có ích với con người, nhưng uống nước quá nhiều có thể chết. Kiên trì không phải là không đúng, nhưng từ bỏ cũng là chính xác, mấu chốt ở chỗ cân bằng. Có nghĩa là nắm chắc đối với bản thân, chúng ta khác ma giáo rất nhiều, ma giáo tâm chí kiên định, đi ngược lại với sự cân bằng, nhân định thắng thiên.

    Lâm Phiền nghi vấn:

    - Ai đúng ai sai?

    Tông chủ nở nụ cười, hồi lâu sau mới nói:

    - Lâm Phiền, trên thế giới này không có đúng sai, trời mưa có ích cho việc trồng trọt, nhưng lại có hại đối với việc phơi khô ngũ cốc. Trời mưa là chuyện xấu đối với người phơi ngũ cốc, nhưng khô hạn lại là chuyện tốt.

    Lâm Phiền hỏi lại:

    - Đây là thiên đạo?

    - Không, đây là nhân đạo.

    Lâm Phiền:

    - …

    Tông chủ dùng quần cờ ném lên đầu Lâm Phiền, nói:

    - Thiên đạo, địa đạo, nhân đạo… Không cần phải cười. Tông chủ ta thiên tư có hạn, chỉ có thể lĩnh ngộ nhân đạo. Môn quy của Vân Thanh môn cũng là nhân đạo, không khinh thiện, không khinh yếu… Dùng pháp thủ tâm. Còn địa đạo là cảnh giới tự nhiên của vạn pháp, nói thì đơn giản, nhưng người có thể lĩnh ngộ thì không có bao nhiêu. Về phần thiên đạo? Ha ha, đại la kim tiên cũng không rõ thiên đạo, xin hỏi có mấy ai có thể hỏi trời?

    Lâm Phiền cười hì hì đáp:

    - Sang năm Tử Trúc lâm sẽ mở ra, có thể giải quyết vấn đề nhân đao của Tông chủ ngài a.

    - Xem cờ!

    Tông chủ trán nổi gân xanh quát.

    - Giương đông kích tây.

    Tông chủ mở bàn tay trái ra, rõ ràng đã lấy đi mất quân tượng của Lâm Phiền, Tông chủ nói:

    - Nghe quá nghiêm túc rồi… Giống như Cổ Nham sư huynh của ngươi kiên trì vậy, thế nhưng hắn không biết đã đánh mất những gì. Người suy nghĩ quá thấu đáo, sẽ bỏ qua rất nhiều thứ. Đúng rồi, ta muốn xuất môn một chuyến, chưởng môn Vũ Hóa của Tử Tiêu điện ở Trung châu, vài ngày sau muốn tiến hành nghi lễ chưởng môn tân nhập, phái thiếp mời đến Vân Thanh môn, chưởng môn muốn ta đi.

    Các đại chưởng môn hoặc là giáo chủ, nếu không phải tình huống đặc thù sẽ không rời khỏi địa bàn của mình. Bởi vì chưởng môn nhận trách nhiệm thủ hộ địa bàn, ví dụ như Vân Thanh sơn khi bị địch tập kích, có thể phát động pháp trận hộ sơn, thậm chí là cấm pháp để ngăn địch, nhưng những thứ này chỉ có chưởng môn mới có thể phát động.

    Nếu loại trừ chưởng môn, tiếp theo chính là Tông chủ, tất cả những tông phái khác đều có rất nhiều đệ tử, chỉ có Tông chủ Chính Nhất Tông là rãnh rỗi nhất, thuận theo tự nhiên, Tông chủ Chính Nhất Tông liền bị phái đi đại biểu Vân Thanh sơn chúc mừng chưởng môn Tử Tiêu điện mới nhậm chức.

    - A…

    Lâm Phiền tùy ý gật đầu, nói:

    - Xem cờ!

    Tông chủ nhìn bàn cờ hồi lâu, nói:

    - Ngươi có ba con xe, bốn con ngựa, sáu con pháo… hai con tướng.

    - Đúng.

    Lâm Phiền bình tĩnh nhìn bàn cờ.

    - …

    Tông chủ phát điên, hét:

    - Ta đã vạch trần ngươi.

    Lâm Phiền nói:

    - Ta chỉ đề phòng trường hợp bị ngươi giương đông kích tây mà thôi.

    Cuối cùng Tông chủ thua, dựa theo đánh cuộc thì phải rửa chén, người còn lại thì thản nhiên rời đi. Lâm Phiền đưa mắt nhìn Tông chủ chân đạp hỏa diễm rời đi, rất muốn hỏi Tông chủ phương pháp khống chế pháp bảo. Nhiều năm qua, Lâm Phiền hầu như chưa từng thấy Tông chủ xuất thủ, mỗi lần hỏi thăm trình độ tu vi của Tông chủ, Tông chủ đều bình thản trả lời:

    - Cao hơn ngươi.

    Có người nói: đồ đệ nát nhất cũng có ba phần bản lĩnh của sư phụ, nhưng Lâm Phiền cảm thấy mình thậm chí không thể kế thừa một phần bản lĩnh của Tông chủ. Trương lão nói với Lâm Phiền, Lâm Phiền không thích hợp tu luyện pháp môn của Tông chủ, bằng không thì đối phương đã sớm thu Lâm Phiền làm đồ đệ rồi.

    Trương lão lại càng không được, đại nạn của hắn sắp buông xuống, Tông chủ để hắn rời khỏi Vân Thanh sơn, còn cho hắn thêm một viên đan dược, bảo đảm hắn trong nửa năm sẽ không chết. Trương lão muốn trở về quê hương một lần. Lúc hắn rời quê nhà chỉ mới tám tuổi, bây giờ hắn đã hai trăm lẻ tám tuổi, có lẽ không còn ai nhận ra hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn hồi hương một lần.

    Chính Nhất Tông không người, chỉ còn một mình Lâm Phiền, nằm trên mái nhà tông điện, Lâm Phiền gác chân nhìn tinh không, bên cạnh là thanh phật đao lục ngọc, có chút tịch mịch. Nhân sinh trăm năm, người tu đạo lại càng sống lâu, không biết con đường này đến lúc nào kết thúc… Trương lão rời đi, khiến Lâm Phiền có chút ưu thương.

    Đột nhiên Lâm Phiền xoay người bật dậy, quát hỏi:

    - Ai?

    Không có người trả lời.

    Lâm Phiền đứng nhìn xung quanh, nói:

    - Là kẻ nào xông vào Chính Nhất Tông ta? Nếu không hiện thân, đừng trách ta không khách khí.

    Xong đời, mình không biết điều khiển pháp trận hộ sơn của Chính Nhất Tông, chỉ biết có người xâm nhập Chính Nhất sơn, hơn nữa còn tiếp cận tông điện.

    - Hắc hắc, là ta, còn nhớ ta không?

    Một đạo bóng trắng tiêu sái từ bên điện bay lên, đứng cách Lâm Phiền ba trượng, mở cây quạt trong tay ra, nhẹ nhàng huy động. Người này không phải Tây Môn Soái thì là ai?

    Lâm Phiền cười nói:

    - Tây Môn Soái, ngươi quả thực muốn chết?

    Tây Môn Soái lắc đầu, nói:

    - Tông chủ của ngươi đã đến Tiểu Đông châu, pháp trận hộ sơn của Chính Nhất Tông các ngươi quanh năm ít tu sửa, đã sớm vô dụng rồi.

    Tiểu tử này ẩn núp đã lâu, hắn muốn làm gì? Hơn nữa Chính Nhất Tông cũng không có bảo bối gì.

    Tây Môn Soái cười nói:

    - Không cần lo lắng, ngươi xem!

    Tây Môn Soái lấy ra một cái giới chỉ.

    - Nhẫn càn khôn?

    Lâm Phiền nghi vấn.

    - Ngươi nên biết tài liệu chế tạo túi càn khôn và nhẫn càn khôn chủ yếu là da linh thú, Vân Thanh môn các ngươi tự cho là thanh cao, không ra tay với linh thú, nhưng liệu có thể tìm được yêu thú hay không?

    Lâm Phiền chớp mắt, hỏi:

    - Yêu thú? Yêu thú ngàn năm?

    - Yêu thú ngàn năm không chỉ pháp lực cao thâm, hơn nữa xảo trá vô cùng, một mình ngươi đương nhiên không phải là đối thủ, nhưng nếu thêm ta, chưa chắc đã không thể đánh cuộc một phen.

    Tây Môn Soái nói:

    - Trùng hợp là ta biết nơi nào có một đầu yêu thú, không bằng…

    Lâm Phiền lại hỏi:

    - Nói thẳng đi, ngươi muốn lừa gạt ta đến nơi nào?

    Tây Môn Soái cười đáp:

    - Tuyệt địa mênh mông.

    - Tuyệt địa mênh mông?

    Đây là hang ổ của tà phái, trong đó có mấy trăm tà phái lớn nhỏ, một tiểu đạo sĩ như mình đi vào, còn không phải là thiêu thân lao đầu vào lửa sao?

    Tây Môn Soái nói:

    - Ngươi hẳn là biết ta trộm Khấp Huyết kiếm của ma giáo phải không?

    - Ừm.

    - Khấp Huyết kiếm này là trận nhãn của Thiên Ma Khấp Huyết trận, cũng không phải là bỏa kiếm hay pháp bảo gì, muốn bố trí Thiên Ma Khấp Huyết trận cần rất nhiều thứ… Nói như vậy…

    Tây Môn Soái hơi dừng lại rồi nói:

    - Lúc ta bày trận bị kẻ khác chơi khăm, Khấp Huyết trận đã bị đối phương đánh cắp đi. Trộm Khấp Huyết kiếm của ta hẳn là tà phái xếp hạng thứ mười trong tuyệt địa mênh mông: Tử Đồng môn.

    Lâm Phiền biết rõ Tử Đồng môn, đệ tử của Tử Đồng môn đều có mắt màu tím, chỗ lợi hại nhất của bọn chúng là đôi mắt này, lúc đối mặt, có thể trói buộc tinh thần của ngươi, như vậy bọn họ sẽ dễ dàng đánh lén. Cũng tương tự Định Thân thuật, chẳng qua Định Thân thuật thì có thể phá giải, thời gian tác dụng cũng rất ngắn. Còn Tử Đồng Thất Thần thuật, có thể khiến ngươi tiến vào ảo giác, trừ phi ngươi phá giải được ảo giác, bằng không thì không thể chạy thoát.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)