Tiên Hiệp Tối Tiên Du - Chương 30 - Hà Tả

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Giới thiệu truyện

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch black †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    [​IMG]


    Tóm tắt:

    Nhân vật chính Lâm Phiền, từ nhỏ gia nhập Chính Nhất tông thuộc Thanh Vân môn, là một thiếu niên thông minh, có đôi lúc hơi vô sỉ, nhưng tâm tư rất cẩn mật, hành sự chín chắn. Từ lúc hạ sơn lịch lãm cũng là lúc Lâm Phiền tìm hiểu về thân thế của mình, trong những lần lịch lãm, Lâm Phiền có vài người đồng đội, tất cả đều có một mục tiêu theo đuổi và chuyện xưa khó nói, liệu bọn họ có tìm ra chân nghĩa của thiên đạo hay sẽ đắm chìm trong những dục vọng đen tối trên con đường tu chân, mời mọi người đón xem.



    Nhận xét: Tác phẩm hài hước xen lẫn âm mưu đấu trí, lối viết văn của tác giả thiên về kể chuyện, tình tiết nhẹ nhàng nhưng không mất sự bất ngờ, nhân vật chính và phụ đều có cá tính riêng và hoàn cảnh phát triển khác nhau. Truyện ít YY và nhân vật chính chung thủy

    Kính mời các bạn đọc cùng boss minh luân đẹp trai :g10:
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 1: Đuổi quỷ

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Ban đêm trên cổ trạch, ánh nến lúc sáng lúc tối, âm phong như có như không. Trong đại sảnh có đặt một cái quan tài, vải trắng treo ngang, hiển nhiên nơi này đang diễn ra một hồi tang sự.

    Giữa sân cổ trạch có hai cái cây, một bên là cây hòe, bên kia cũng là cây hòe, chính giữa cây hòe đặt một cái bàn, ngồi ở phía đông là một lão quỷ, ngồi ở phía tây là một thiếu niên, nhìn thiếu niên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc đạo bào lục sắc, tóc khá thưa, không có vẻ đạo mạo, nhưng sắc mặt lại ngưng trọng.

    Lão quỷ cười âm hiểm nhìn thiếu niên, chờ đợi đối phương, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay…

    Thiếu niên không cử động, tay trái khẽ vân vê, cúi đầu trầm tư thật lâu, sau đó lại mở ra Cửu Thiên bài nhìn, nói khẽ:

    - Tạp bát?

    Thiên Cửu bài còn gọi là Tuyên Hòa bài, là một loại công cụ đánh bạc thường dùng của dân gian, không phải bài cửu.

    - Tạp bát? Ha ha…

    Lão quỷ dường như đã sớm biết bài của thiếu niên, khẽ lật quân bài trước mặt mình lên, có chút kinh ngạc hỏi:

    - Tại sao không phải là Nhân Đối? Ta nhớ rõ đó là vị trí Nhân Bài mà, ngươi lừa gạt?

    - Chỉ cho phép Châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn ư? Ngươi lật bài lại không lừa gạt chắc?

    Thiếu niên phất tay, nói:

    - Mở bài đi lão quỷ!

    Lão quỷ hừ một tiếng, mở lá bài tẩy ra, nói:

    - Người trẻ tuổi, đã sớm biết ngươi không thành thực rồi, còn may là thúc ta còn giữ lại một chiêu, Trường Đối! ngươi thua rồi.

    - Chưa chắc a, ta là Hòa Đối.

    Thiếu niên lật cốt bài của mình lại, nói:

    - Lão quỷ, ngươi có kế Trương Lương, ta có thể leo tường, ngươi có thể gian bài, ta cũng có thể đổi bài. Ngươi cắt bài, chẳng lẽ ta lại không thể sao?

    - Ngươi là tên lừa gạt, ta không phục.

    Lão quỷ quát giận một tiếng, toàn thân tràn ngập hắc nghĩ.

    Thiếu niên thản nhiên nói:

    - Lão quỷ, ngươi muốn đánh cược, ta bồi ngươi. Ngươi muốn cược tiền, ta theo ngươi. Nếu ngươi đã thua rồi, vậy thì dựa theo ước định, ăn hết chén cơm “thất oản” này. Một đời ân oán một đời kết, chuyện cũ trước kia đều như mây khói. Ngươi muốn rượu mời không uống uống rượu phạt, nếu không phải “hồi sát”, vậy đừng trách bổn đạo gia không khách khí.

    “Thất oản” chính là chỉ hồn phách của người chết được bảy ngày trở về nhà, chỉ cần không thấy người lo lắng cho mình nữa, sau khi ăn một bữa cơm xong là sẽ rời đi, cho dù thấy có người lo lắng thì cũng chỉ có thể ở lại thêm mấy ngày.

    “Hồi sát” là sau khi oan hồn “thất oản” về nhà, sẽ ở trong nhà không đi, tận cho đến bảy bảy bốn mươi chín ngày bị quỷ tốt dẫn hồn phách đi mới kết thúc. Hồi sát tạo thành thương tổn nhỏ, âm khí tổn hại thân thể, nghiêm trọng nhất là quỷ nhập thân. Đối phó với quỷ hồi sát, có hai cách là đuổi và thả, sau khi đuổi nó đi, nó sẽ biến thành du hồn dã quỷ. Thả, chính là làm tiêu tán lệ khí của nó, tiễn nó lên đường.

    Lão quỷ cười ha ha, nói:

    - Ngươi biết ta chết oan uổng như thế nào không? Ngươi cũng biết là oán khí càng nặng, lệ khí càng hung không? Muốn thu thập ta? Chỉ bằng vào ngươi?

    Thiếu niên không biến sắc, nói:

    - Cúi đầu nhìn xem.

    Lão quỷ cúi đầu nhìn, chỉ thấy lấy chiếc bàn làm trung tâm, trên mặt đất phủ kín phù chú đạo gia. Lão quỷ kinh hãi hét lên:

    - Đây là điều không thể, ngươi rõ ràng vẫn luôn để tay trên bàn.

    Thiếu niên cười đáp:

    - Không sai, nhưng ta còn có chân.

    Lão quỷ nhìn về phía chân thiếu niên, chỉ thấy chân trái hắn kẹp bút, vẽ bùa lên giấy vàng, chân phải búng lá bùa đã vẽ xong, lá bùa liền bay ra mấy mét, rơi lên chân mình.

    - Ngươi chơi ta!

    Lão quỷ nổi giận, toàn thân hắc khí tăng vọt.

    Thiếu niên duỗi ra một ngón tay, quát:

    - Nhanh!

    Dứt lời, toàn bộ phù chú trên mặt đất đều phát ra ánh sáng nhạt, hàm mà không lộ, súc thế chờ phát. Thiếu niên nói:

    - Lão quỷ, tự lo cho mình đi, ngươi không có phần thắng. Bổn đạo gia bắt quỷ vô số, lệ quỷ có hung hãn hơn cũng đã từng gặp rồi.

    - Đám con cháu bất hiếu, giết ta bằng thuốc độc, ta oán khí khó tan mà.

    Lão quỷ khóc thảm một tiếng, hắn quả thật không dám liều mạng với nhiều phù chú như vậy, cho dù chỉ là một nửa thì e rằng mình cũng không phải đối thủ. Tên tiểu tử bại gia này, không ngờ lại vẽ nhiều như vậy.

    Thiếu niên vỗ bàn quát:

    - Lão ma bài bạc như ngươi, bị thua mà ngay cả con dâu cũng đem đi cầm cho đám vay nặng lãi… Ngươi nhìn tay của mình đi, sáu mươi lăm năm qua, còn lại bao nhiêu ngón tay? Mỗi lần thề bỏ đánh bạc, lại phạm nhiều sai lầm hơn. Bị thua mà ngay cả con gái cũng đem bán, ngươi còn mặt mũi nào sống trên đời? Nếu không phải ngươi muốn đem cháu mình đi đánh cuộc với người ta, con của ngươi cũng không cắn răng hạ độc thủ như vậy. Bổn đạo gia nể thượng thiên có đức hiếu sinh, mở ra một lưới, đừng tưởng rằng bổn đạo gia trẻ tuổi mà dễ bắt nạt.

    - Ngươi không phải dùng kế hoãn binh, gạt ta chơi Tuyên Hòa bài, sau đó vẽ xuống phù trận ư?

    Thiếu niên nháy mắt, nói:

    - Chuyện này… ngươi có thể nghĩ là vậy, chẳng qua nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì. Bây giờ dù sao ngươi cũng không thể đánh lại ta.

    Lão quỷ cúi đầu cười khổ, hắc khí trên người dần tán đi, nói:

    - Thôi, cuộc đời này gây họa cho người nhà, không biết hối cải, nên chịu quả báo này.

    Nói xong, lão quỷ phiêu đãng bay lên, thiếu niên tay bấm quyết, phù chú trên mặt đất đều dán lên người đối phương, hắn lo lắng lão quỷ sẽ không giữ lời, sau khi nhảy ra khỏi phù trận sẽ trở mặt với mình, lúc đó mình tìm ai nói lý đây? Ngươi cứ thành thành thật thật mà ra đi, ta sẽ không khởi động phù chú, nếu ngươi muốn làm càn, vậy thì chỉ có thể đánh tan hồn phách của ngươi thôi.



    Sáng sớm mặt trời mọc, thiếu niên đi ra khỏi cổ trạch, thôn trưởng đã sớm chờ ở bên cạnh, thấy thiếu niên đi ra, hỏi:

    - Tiên trưởng, thế nào rồi?

    - Lên đường rồi.

    Thiếu niên nhận khăn rửa mặt mà tên hầu đã chuẩn bị, rửa tay rồi nói:

    - Tạm biệt.

    - Tiên trưởng đi thong thả.

    Thiếu niên gật đầu mang bọc hành lý lên lưng rồi rời khỏi thôn trang, bọc hành lý này làm bằng gỗ, đeo trên vai, có thể ném ra đủ loại vật phẩm, lúc trời mưa còn có thể lấy vải dầu trùm đầu, là bọc hành lý tiêu chuẩn cho người du lịch hoặc thư sinh vân du bốn phương.

    Ra khỏi thôn trang, thiếu niên trở tay một cái, lấy ra giấy bút, vẽ thành bùa, phù này tên là Ngự Phong phù, lúc đốt thì người sử dụng có thể mượn gió phi hành, thời gian duy trì và tốc độ dựa vào tu vi bản thân. Trên đường thay hai lần phù chú, thiếu niên đã tiến vào núi lớn mênh mông. Núi này gọi là Vân Thanh sơn, trên núi là Vân Thanh môn, đại phái tu chân đệ nhất Đông châu.

    Vân Thanh sơn có một ngọn Chính Nhất sơn, cả Vân Thanh môn đều ở nơi này, một đạo sĩ trung niên chừng ba mươi tuổi đang cùng một lão đạo ngồi ngoài điện đánh cờ tướng, song phương sát phạt, vô cùng náo nhiệt. Thiếu niên thuận gió hạ xuống đất thì trên đầu đã lấm tấm mồ hôi, mỗi tấm Ngự Phong phù đều cần rót vào chân khí, nên cũng không thoải mái chút nào.

    Trung niên đạo sĩ không ngẩng đầu lên, hỏi:

    - Thu phục chưa?

    - Thu phục rồi.

    Thiếu niên đi qua bên giếng nước uống một chén nước, sau đó đi tới xem cờ, nói:

    - Ngươi thua rồi.

    - Đi qua chỗ khác.

    Trung niên đạo sĩ nói:

    - Đây là ưu thế, chỉ cần ta phát động tiến công, nhất định sẽ chuyển thành thế thắng.

    - Đúng vậy, cờ của ngươi ép cho người ta phải dùng pháo để chống.

    Thiếu niên nói:

    - Pháo sáu ngang năm, ngươi mượn mã đánh xe, nếu ngươi tránh thì sẽ trực tiếp lấy tướng của ngươi.

    Trung niên đạo sĩ nhìn kỹ một hồi, giận dữ, vỗ bàn đá, đứng lên nghiêm mặt nói:

    - Lâm Phiền, xem cờ không nói là chân quân tử, ngươi hiểu không?

    Lâm Phiền cúi đầu nhìn, trán lão đạo nổi đầy gân đen, chỉ thấy đối phương lúc nãy vỗ bàn đã đập bay tất cả quân cờ.

    Trung niên đạo sĩ cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói:

    - Ai da, cái gì thế này, chúng ta phải đổi bàn khác thôi.

    - Vừa là Tông chủ, vừa là người tu đạo, đánh một trận cờ thắng bại đều không ổn.

    Lâm Phiền chỉ tiếc rèn sắt không kịp thành thép, lắc đầu nói:

    - Trương lão nhân, chúng ta làm một ván nào.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 2: Chính Nhất tông

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Lâm Phiền đẩy Tông chủ qua một bên, Tông chủ cũng không ý kiến, cầm lấy chén nước của Lâm Phiền uống một ngụm, hỏi:

    - Lâm Phiền, Tích Cốc (*) tiến triển thế nào rồi?

    (*) Không cần ăn

    - Không có tiến triển.

    Lâm Phiền trả lời.

    - Đã ba tháng rồi, sao còn chưa có tiến triển?

    Tông chủ bất mãn hỏi.

    Lâm Phiền lấy một hộp cơm từ trong túi mở ra, bên trong là lá sen bọc gạo nếp gà, lá sen vừa mở, mùi thơm bay khắp nơi, Lâm Phiền hỏi:

    - Nhìn nó rồi, ta quyết định tạm thời không Tích Cốc.

    Tông chủ nuốt nước miếng một cái, kiên nhẫn nói:

    - Lâm Phiền, ngươi bây giờ là Trúc Cơ kỳ, phải hấp thu thiên địa linh khí, lịch lãm nhiều hơn. Ngũ cốc hoa màu, có thể khiến chân khí thanh thuần, mà Tích Cốc thì có thể…

    Lâm Phiền quay đầu hỏi:

    - Ngươi ăn không? Ta còn ba phần.

    - …

    Tông chủ đưa tay, nói:

    - Lấy ra.

    Lão đạo lắc đầu, nói:

    - Ta nói này, Chính Nhất Tông các ngươi có thể nghiêm chỉnh một chút không? Lão đạo ta thiên tư bình thường, không thể nào tiến thêm một bước. Hai người các ngươi căn cốt tư chất đều thượng thừa, Tích Cốc là có thể tu chân luyện khí, thoát ly phàm tục. Đặc biệt là Lâm Phiền ngươi, ngươi còn đang Trúc Cơ kỳ, trụ cột không vững, ảnh hưởng cả đời. Ngươi nhìn ngươi xem, ngộ tính cao, lại chỉ ngộ được mấy thứ bàng môn tả đạo. Để ngươi Tích Cốc, ngươi lại lén ăn. Để ngươi sáng sớm hấp thu thiên địa linh khí, ngươi ngủ nướng. Để ngươi thanh tâm quả dục, ngươi… Gạo nếp gà này là Vương gia thôn bán à?

    - Trương lão có muốn thưởng thức?

    Lâm Phiền lại lấy ra một bóc gạo nếp gà bọc lá sen.

    Trương lão nhận lấy gạo nếp gà mở ra, trong lòng thầm cảm khái:

    - Một trăm năm trước, lúc ta giống như Lâm Phiền, ra ngoài đuổi quỷ, đi qua Vương gia thôn. Quen một cô gái ở Vương gia thôn, làm trễ hành trình, gây hậu quả xấu. Ta bị phạt khổ dịch mười năm, nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện. Ở Vương gia thôn ba ngày, ta thích nhất là ăn gạo nếp gà này.

    Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

    - Mười năm sau, ngươi có tới tìm cô gái đó nữa không?

    - Sớm đã làm vợ người ta rồi.

    Trương lão cảm khái nói:

    - Cả ngày đều ăn gạo nếp gà ngán vô cùng. Lâm Phiền, nam nhân có thể độc thân cả đời, nhưng phải yêu đương oanh liệt một phen.

    - Oa, Trương lão ngươi tuổi này mà tà tâm còn chưa chết?

    Lâm Phiền đưa ngón cái ra nói.

    Tông chủ bấm tay tính, nói:

    - Tử Trúc lâm năm sau mở ra, Lâm Phiền, ngươi vừa vặn phù hợp.

    - Tông chủ, chẳng lẽ ngươi không có ý đồ gì?

    Tử Trúc lâm là một tông của Vân Thanh môn, toàn bộ do nữ tử tạo thành, Tông chủ Diệt Tuyệt chân nhân tu vi cao thâm, để tránh nam nữ sinh tình, nhiễu loạn tu vi, Tử Trúc lâm trở thành cấm địa của Vân Thanh môn, các nàng có thể ra ngoài, nhưng người ngoài không thể đi vào. Cứ năm năm lại mở ra một lần, nam nữ độc thân có thể gặp gỡ, nếu có đối tượng vừa mắt, sẽ báo lên chưởng môn, có thể hợp thể song tu. Vân Thanh môn không cấm kết hôn sinh con.

    Ngoại trừ Tử Trúc lâm ra, Vân Thanh môn còn có Thiên Hành tông, là một tông phái có nhân số nhiều nhất. Ẩn Tiên tông, là chỗ ở của cung phụng trưởng lão, cũng là một trong những cấm địa. Ngoài ra, còn có sáu tông một cốc, tu hành đặc sắc, không có chuyện thì không được vãng lai.

    Chính Nhất Tông là tông phái có nhân số ít nhất, tổng cộng ba người, Lâm Phiền, Tông chủ và lão đạo. Tông phái này do truyền công trưởng lão sáng lập tông phái, lấy phù chú, đạo pháp làm chủ tông phái, đáng tiếc truyền công trưởng lão này làm Tông chủ chỉ thu một môn đồ rồi phi thăng. Mà Tông chủ này tính tình lười biếng, mặc dù thiên phú cực cao, thế nhưng lại tham ăn biếng làm, riêng hắn sáu mươi năm qua còn chưa hoàn toàn Tích Cốc là biết tính cách của hắn rồi. Sáu mươi năm qua, Chính Nhất Tông chỉ thu một mình Lâm Phiền. Sau khi vào tông cũng không dạy bảo gì, cho Lâm Phiền quyền hạn tiến vào Tàng Thư các, tự lật sách xem, không hiểu thì hỏi. Bình thường cũng không hỏi Lâm Phiền học cái gì, cho đến khi Lâm Phiền bắt đầu Trúc Cơ, mới ngẫu nhiên hỏi vài câu quan tâm.

    Có người nói hắn là ngoại tộc của Vân Thanh môn, hắn chỉ cười không đáp, Lâm Phiền hỏi:

    - Tại sao ta lại có một Tông chủ lười biếng như ngươi nhỉ?

    Tông chủ trả lời:

    - Tu tiên vốn là hành vi nghịch thiên cải mệnh, không thể cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

    Duy chỉ có Trương lão là trưởng lão của Chính Nhất Tông là có thể nhìn thấu triệt, trưởng lão nói cho Lâm Phiền, thiên hạ này mười hai châu có vô số môn phái tu chân lớn nhỏ, căn cốt của tổ sư khai phái những môn phái này đều chưa hẳn là thượng thừa, tư chất cũng chưa chắc thượng thừa. Nếu như có một điều chắc chắn là thượng thừa, vậy thì đó là ngộ tính. Ngộ tính có tiên thiên, nhưng Tông chủ lại không cho rằng như vậy, hắn cho rằng ngộ tính cũng có thể hậu thiên bồi dưỡng. Tử Bối kiếm quyết đạo pháp, chỉ có thể đoạt được từ truyền thừa tổ tiên, để Lâm Phiền tự mình lật sách lĩnh hội, đó chính là rèn luyện ngộ tính hậu thiên cho Lâm Phiền.

    Trương lão cuối cùng bổ sung một câu:

    - Cũng không loại trừ khả năng hắn thật sự rất lười.

    Mặc kệ có phải lười thật hay không, lúc còn Trúc Cơ, Tông chủ đã vô cùng quan tâm đến sự phát triển của Lâm Phiền, còn không tiếc đến đại điện chưởng môn, pha trà cho chưởng môn hai ngày, cuối cùng đáp ứng chưởng môn sẽ thu nhiều môn đồ, lúc này mới đổi được một viên đan dược, trợ giúp Lâm Phiền đạt Trúc Cơ. Ngoại trừ viên đan dược đó ra, Trúc Cơ của Lâm Phiền không còn có ngoại lực nào khác can thiệp, tất cả đều thuận theo tự nhiên, cho nên thái độ đối với gạo nếp gà, Tông chủ nói rất nhiều lần, nhưng Lâm Phiền vẫn không nghe, hắn rất bình thản. Mọi người đều có tạo hóa riêng.

    - Xem cờ.

    Lâm Phiền ra tay.

    Tông chủ hỏi:

    - Trúc Cơ thế nào? Trúc Cơ trăm ngày, bây giờ cũng chỉ còn mười ngày cuối cùng nữa mà thôi.

    Lâm Phiền nhìn bàn cờ trả lời:

    - Có thể bắt đầu rồi.

    - Cái gì gọi là có thể bắt đầu?

    Tông chủ lại bất mãn.

    - Hạt sen có thể ngưng tụ chân khí, chẳng qua lúc này Trúc Cơ tiêu hao quá nhiều chân khí, hôm qua ta gấp gáp đi, tối hôm qua còn so chiêu với lão quỷ, cảm giác có chút hư thoát, toàn thân không còn chút sức lực nào.

    Tông chủ mừng rỡ, nói:

    - Đây là chuyện tốt, trụ cột càng kiên cố, hao tổn càng nhiều chân khí, chứng tỏ ngươi xây dựng trụ cột càng tốt. Ngươi phải chăm chỉ luyện khí, sớm tối ở trong núi đả tọa, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, linh khí thiên địa…

    - Tông chủ, ngày hôm qua nếu không phải ta giở trò lừa gạt thì bây giờ ta đã ở điện Diêm Vương rồi, đây không phải là chuyện tốt, mà gọi là tang sự.

    Lâm Phiền sửa lại.

    Tông chủ phất tay, nói:

    - Không đúng, ngươi âm đức không đủ, tu vi không đủ, không có khả năng nhanh tới địa phủ như vậy.

    Lâm Phiền phát điên, quát:

    - Không ngờ ngươi lại không hề lo lắng gì cho ta?

    - Đạo pháp tùy tâm, tất cả đều là tạo hóa.

    Tông chủ nhắm mắt, bày ra bộ dáng cao thâm, nói:

    - Tưởng nhớ, cũng là một loại tạo hóa.

    Lâm Phiền cũng không thưởng thức ý nghĩa của những lời này, lại hỏi:

    - Nếu đã như vậy, ta cần gì phải dậy sớm ngủ trễ, còn phải Tích Cốc? Ngươi còn lấy đan dược để ta Trúc Cơ làm gì? Dù sao cũng đều là tạo hóa.

    - Cái này… vấn đề này…

    Tông chủ nghĩ một lát, hỏi:

    - Trương lão, ngươi thấy sao?

    - Thấy cái rắm, rõ ràng thiên phú hơn người, lại lười biếng vô cùng. Ta nói Tiểu Tam ngươi, cho dù chỉ có ba thành cố gắng của chưởng môn, thì có lẽ bây giờ ngươi đã là chưởng môn rồi.

    Trương lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó nhìn Lâm Phiền, nói:

    - Trò giỏi hơn thầy, tính tình của hắn vẫn tốt hơn ngươi. Còn may Lâm Phiền chăm chỉ, cho tới bây giờ mới có tiểu thành.

    Tông chủ lơ đễnh cười, nói:

    - Sau trăm ngày Trúc Cơ là Luyện Cơ, quá trình này dài hay ngắn phải xem thiên phú của bản thân. Đợi sau khi hạt sen nở thành hoa, xem như chấm dứt Luyện Cơ.

    Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

    - Tông chủ, ngự kiếm phi hành phải luyện tới trình độ nào?

    - Nguyên Anh.

    Tông chủ giới thiệu:

    - Bây giờ ngươi thấy đều là ngự kiếm phi hành, không cần nghĩ quá nhiều, cho dù muốn ngự kiếm phi hành thì đầu tiên ngươi cũng phải có một thanh kiếm. Không phải sắt vụn đồng nát gì cũng có thể gọi là kiếm, phải chọn tài liệu linh khí để tiến hành luyện hóa. Hàn đầm trong núi thì có hàn thiết, ngươi đi lấy một khối, luyện thành hình kiếm, có thể ngự kiếm mà bay.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 3: Lịch lãm

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Lâm Phiền thấy thái độ của Tông chủ, hỏi:

    - Tông chủ, ngươi dường như không mong muốn ngự kiếm lắm?

    - Không, ta không muốn ngự kiếm.

    Tông chủ giải thích:

    - Ngự kiếm không quan hệ đến tu vi, chỉ cần luyện hóa một thanh bảo kiếm, hiểu pháp môn ngự kiếm là có thể ngự kiếm mà bay. Linh khí của kiếm hết rồi sẽ thành đồng nát sắt vụn, sau đó lại phải tìm một khối hàn thiết để luyện kiếm. Cho nên ta muốn ngươi quy củ một chút, trước khi đạt tới Nguyên Anh thì không ngự kiếm.

    Mặc dù có rất nhiều người không thể đạt tới Nguyên Anh.

    - Ồ?

    Lâm Phiền không hiểu.

    Tông chủ không nhịn được, nói:

    - Ngươi có thể nghĩ như thế này, mỗi ngày ngươi đổi một bà nương để ngủ, đợi đến khi ngươi chính thức kết hôn với lão bà, ngươi có thể không nghĩ đến bà nương khác không? Ngự kiếm ở chỗ thành tâm, thành tâm mới có thể khiến nhân kiếm hợp nhất. Cho nên tất cả tông phái đều có ước thúc ở điểm này, muốn lấy hàn thiết, phải được đích thân Tông chủ đồng ý.

    Trương lão nói:

    - Tiểu Tam, sau khi Trúc Cơ phải lịch lãm, Lâm Phiền sẽ đi với ai?

    - Thuận theo tự nhiên đi.

    Tông chủ nói:

    - Lâm Phiền lịch lãm, ta phải bế quan một khoảng thời gian, Trương lão ngươi đi đi… Nào có nhiều cơ hội lịch lãm như vậy, Lâm Phiền rãnh rỗi thì đi cùng Trương lão.

    - Biết rồi.

    Lâm Phiền gật đầu.



    Trăm ngày Trúc Cơ thuận lợi kết thúc, cùng ngày hôm đó, Lâm Phiền cũng tới trước đại điện chưởng môn báo danh. Mỗi khi có Đông Thành Trúc Cơ, phải đến đại điện ghi danh, sau đó cùng ba bốn đồng bạn kết thành tổ, tạo thành đội. Tương lai nếu có lúc cần, chưởng môn sẽ đánh giá tình huống mỗi đội, phái Đông Thành đi trước. Có thể cả đời không bị phân công, ba bốn người có thể cả đời cũng không biết đội viên của mình là ai.

    Ba trăm năm trước, tà phái xâm lấn mười hai châu, sinh linh đồ thán, ma giáo và chính đạo liên thủ, cuối cùng đánh bại tà phái, đuổi bọn chúng vào tuyệt địa mênh mông. Mà trong trận đại chiến này, ma giáo dùng tới bốn năm người làm một tiểu tổ, sức chiến đấu kinh người, sau khi đại chiến kết thúc, phương pháp này đều được tất cả môn phái mô phỏng.

    - Sư huynh, nhập sách thí luyện.

    Lâm Phiền nói với một đệ tử làm văn án, các đệ tử đều thay phiên, ví dụ như thủ sơn môn, ví dụ như chỉnh lý giấy tờ,…

    Đệ tử văn án ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Phiền, hỏi:

    - Tông phái?

    - Chính Nhất Tông.

    - Tên?

    - Lâm Phiền.

    - Tuổi?

    - Mười sáu.

    - Thời gian nhập môn?

    - Bảy năm trước.

    - Am hiểu?

    - Thiên Cửu bài.

    - …

    Đệ tử văn án đang ghi, bị lời này khiến cho bị nghẹn, đệ tử văn án nhìn Lâm Phiền, hỏi:

    - Kỳ Môn Độn Giáp, kiếm, đạo pháp, luyện khí, luyện đan,…

    Lâm Phiền nghĩ một chút, nói:

    - Vẽ bùa.

    - Am hiểu phù chú.

    Đệ tử văn án hỏi:

    - Biết ngự kiếm?

    - Không.

    - Được rồi, sư đệ về tông phái trước, nếu như lịch lãm thì sẽ phái người thông báo. Nếu như sư đệ phải rời sơn môn, xin hãy đến chỗ ta lấy bản ghi chép.

    - Đa tạ sư huynh.

    Lâm Phiền chắp tay rời đi, đại điện chưởng môn yên tĩnh vắng vẻ, Lâm Phiền cũng không có hứng thú ở lâu, về Chính Nhất Tông, Tông chủ đã bắt đầu bế quan, chỉ có một mình Trương lão. Người trẻ tuổi và lão nhân thỉnh thoảng có thể đánh cờ, nhưng hồi lâu thì cũng rất nhàm chán. Vân Thanh môn không được tôn trưởng cho phép thì đệ tử không thể đến những tông phái khác, cho nên Lâm Phiền cũng không có chỗ nào để đi, chỉ có thể vừa ngủ vừa đọc sách ở Tàng Thư các.

    Hai canh giờ sau, một đệ tử ngự kiếm đến Chính Nhất sơn, nói:

    - Truyền lệnh chưởng môn… Có ai không? Có người nào không?

    Một lúc lâu sau, đệ tử phát điên, mình lòng vòng quanh Chính Nhất sơn lâu như vậy, không ngờ không thấy một bóng người nào. Tình huống này, trước kia đệ tử truyền lệnh đã từng gặp, phần lớn đều là để công văn chương môn đặt ở đại điện là được, nhưng bây giờ là khẩu lệnh của chưởng môn, phải truyền mệnh, không có biện pháp quăng đi là xong việc.

    - Có ai không?

    Lâm Phiền cuối cùng cũng từ trong mộng nghe thấy thanh âm, thò đầu ra khỏi Tàng Thư các, nhìn thấy vị đệ tử truyền lệnh kia. Lâm Phiền vẽ một tấm Ngự Phong phù, nhảy ra khỏi cửa sổ, hô:

    - Đến đây đến đây.

    Cuối cùng cũng nhìn thấy người, đệ tử truyền lệnh bay tới bên cạnh Lâm Phiền, nói:

    - Truyền lệnh chưởng môn, đệ tử Chính Nhất Tông Lâm Phiền đến đại điện nghe lệnh.

    - Làm phiền sư huynh rồi.

    Lâm Phiền khách khí một câu.

    - Ừm.

    Quả thực làm phiền, đệ tử truyền lệnh cũng không khách khí, lại trở về đại điện giao lệnh.



    Trong đại điện, một nữ tử không tới ba mươi tuổi đứng bên cạnh giá sách lẳng lặng chờ đợi, nàng là chưởng môn hiện nhiệm của Vân Thanh môn: Thiên Vũ chân nhân.

    Bên dưới có ba tên đệ tử, một người mặc đạo bào trắng, nam giới, mười sáu mười bảy tuổi, nhã nhặn văn nhã, mặt trắng điển trai.

    Phía sau là người mặc đạo bào đen, nam, mười bảy mười tám tuổi, sau lưng đeo một cái hộp kiếm, đứng thẳng như tùng, không chút dao động, mày kiếm mắt sáng, lãnh ngạo hiên ngang.

    Một nữ tử mặc y trang màu lục, mười sáu mười bảy tuổi, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, sau lưng đeo một cái ống trúc không lớn.

    Đệ tử ở ngoài điện báo cáo:

    - Đệ tử Chính Nhất Tông Lâm Phiền đến.

    - Để hắn vào!

    Chưởng môn khép sách lại, đặt sách vào trong giá, đi tới chính giữa.

    Đây là lần đầu tiên Lâm Phiền thấy chưởng môn, chỉ biết chưởng môn là nữ, nhưng không ngờ còn trẻ như vậy. Chẳng qua, người tu chân không thể nhìn diện mạo mà đoán tuổi. Lâm Phiền tiến lên chắp tay, nói:

    - Đệ tử Chính Nhất Tông Lâm Phiền bái kiến chưởng môn.

    - Đến chậm là không tốt.

    Chưởng môn nói:

    - Các ngươi làm quen với nhau đi.

    Nam tử đạo bào trắng chắp tay:

    - Bạch Mục.

    Nam tử đạo bào đen khẽ gật đầu:

    - Cổ Nham.

    Nữ tử áo xanh chắp tay, nói:

    - Diệp Vô Song.

    Lâm Phiền chắp tay:

    - Lâm Phiền.

    Vẫn là tông phái của mình tốt hơn, cứ ngày nào cũng chắp tay hành lễ thật là chán.

    Chưởng môn chắp tay sau lưng, nhìn bốn người, nói:

    - Sau này các ngươi sẽ là một đội, Cổ Nham, ngươi lớn tuổi nhất, làm đội trưởng.

    - Rõ!

    Cổ Nham ưỡn ngực trả lời.

    Chưởng môn hỏi:

    - Các ngươi có ai biết Tiểu Đông châu không?

    Bạch Mục trả lời:

    - Hướng tây bốn trăm dặm có một con sông lớn là Đại Độ hà, qua sông là lãnh thổ Tiểu Đông châu, ba mặt Tiểu Đông châu bị nước vây quanh, một mặt bị núi vây quanh, là kho lúa của mười hai châu. Đông tiếp Đông châu, tây tiếp Trung châu, là nơi tất yếu phải qua Trung châu. Tiểu Đông châu sùng phật khinh đạo, đã có mấy trăm năm truyền thống, trong đó Thiên Âm tự là đại tự đệ nhất mười hai châu, trong Tiểu Đông châu, môn phái tu chân đạo gia rải rác không có bao nhiêu.

    Chưởng môn gật đầu, khen:

    - Quả nhiên đệ tử Thanh Nguyên Tông đều đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ. Giao giới của Tiểu Đông châu và Trung châu gọi là Cửu Lang sơn, trải dài trăm dặm. Trong đó có một đạo quan gọi là Tam Thanh quan, chỉ là đạo quan bình thường, có hơn mười đệ tử đạo gia, phụ cận còn có hai cái thôn trang. Nhưng bắt đầu từ hai tháng trước, liên tục có đệ tử đạo gia và thôn dân mất tích, Tam Thanh quan chủ là phản đồ của Vân Thanh môn ta, bị trục xuất khỏi môn phái, hắn cũng xem như có chút đạo hành, nhìn ra có gì đó không đúng, nên cầu xin Vân Thanh môn giúp đỡ. Các ngươi đi xử lý chuyện này đi. Đây là địa đồ và vị trí của Tam Thanh quan.

    Cổ Nham tiến lên tiếp nhận, nói:

    - Nhất định không phụ sự trọng vọng của sư môn.

    Chưởng môn nói:

    - Mặt khác, các ngươi đã biết Tiểu Đông châu tôn phật khinh đạo, người phật gia tính tình ôn hòa, cho dù các ngươi hung hăn càn quấy thì bọn họ cũng sẽ né tránh. Nhưng nếu người ở Tiểu Đông châu vô lễ với các ngươi, các ngươi cũng phải nhượng bộ, không được sính cường.

    Bốn người cùng trả lời:

    - Cẩn tuân chưởng môn dạy bảo.

    Chưởng môn phất tay:

    - Các ngươi đi đi.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 4: Thập tự chân ngôn

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Bốn người rời khỏi đại điện, ngoại trừ Lâm Phiền ra, ba người khác đều có vẻ mơ hồ, trong lòng Lâm Phiền thầm buồn cười, ba người này đều ngoan hiền, từ nhỏ lên núi đều không ra ngoài. Lâm Phiền thì khác, Lâm Phiền ngay cả Trung châu cũng từng đi qua, lúc đó một người bạn vong niên của Tông chủ Chính Nhất Tông đến hồi đại nạn, Tông chủ đi gặp một lần cuối cùng, thuận tiện dẫn Lâm Phiền đi theo.

    Mọi người đưa mắt nhìn về phía Cổ Nham, đội trưởng do chưởng môn chỉ định. Cổ Nham nhíu mày, phất tay nói:

    - Lên đường thôi!

    Lâm Phiền nhắc nhở:

    - Có cần thu thập hành trang một chuyến, thuận tiện mang theo ít tiền trên người không?

    - Tiền?

    Ba người khác đều nhìn Lâm Phiền.

    Lâm Phiền kinh ngạc hỏi:

    - Các ngươi đều Tích Cốc rồi?

    Ba người cùng gật đầu, đồng thời kinh ngạc, Trúc Cơ kỳ Tích Cốc Luyện Khí, đây là lẽ thường. Đương nhiên, tu vi của ba người bọn họ còn chưa hoàn toàn đạt tới cảnh giới không cần đồ ăn nước uống, thế nhưng mọi người đều Tích Cốc, chỉ cần uống nước suối và ăn rau dại là được rồi.

    Mọi người không quen nhau, nên không khỏi có chút xấu hổ, cuối cùng Cổ Nham nói:

    - Thu thập hành lý, xin Tông chủ nghỉ phép, ngày mai vào giờ Thìn tập trung ở đình cách chân núi bảy dặm.

    Mọi người gật đầu chào nhau, sau đó hiển lộ thần thông hồi tông, Cổ Nham ngự kiếm mà đi, tốc độ nhanh nhất. Diệp Vô Song lấy từ trong ống trúc ra một quyển pháp chú, đạp gió mà đi, tốc độ xếp thứ hai. Thứ ba là Ngự Phong phù của Lâm Phiền. Bạch Mục là chậm nhất, hắn chỉ dùng Ngự Phong thuật. Lâm Phiền nhìn ba người rời đi, mới đại khái hiểu một ít về ba gã đồng đội.

    Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.

    Lâm Phiền trở về Chính Nhất Tông, Trương lão đang cùng một người đối diện đánh cờ, nhìn thấy Lâm Phiền thì nói:

    - Lâm Phiền, đây là mười điều chân ngôn mà trước khi tiểu Tam bế quan đã dặn ta đưa cho ngươi.

    - Còn có cả cẩm nang diệu kế nữa.

    Lâm Phiền nhận sách, mở ra lẩm bẩm:

    - Điều thứ nhất, tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, trong ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn, đánh không lại thì chạy, đánh thắng cũng phải chuẩn bị tinh thần để chạy, phải tùy thời có thể bỏ chạy, muốn chạy thì phải chuẩn bị chạy. Điều thứ hai, đạo hữu chết thì kệ đạo hữu, bần đạo không chết là được, lúc chạy trối chết, phải toàn lực ứng phó, không cần phải bỏ mạng cùng đồng bạn, bỏ đồng bạn thì chưa chắc đã không có cơ hội lật kèo… Tông chủ ghi giấy trắng mực đen như vậy, thật sự ổn chứ?

    Trương lão lắc đầu, nói:

    - Tiếp tục xem đi.

    Lâm Phiền lẩm bẩm:

    - Điều thứ ba, văn hiến sẽ không ghi chép ngươi chiến thắng đối thủ quang vinh chính đại như thế nào, chỉ ghi chép ngươi có thể đánh bại đối thủ hay không, hoặc là đối thủ đánh bại ngươi. Nếu như đâm một đao sau lưng mà có thể chiến thắng đối thủ, vậy thì đừng chính diện đánh nhau với hắn.

    - Điều thứ tư, tránh xa tà nhân, không gần ma nhân.

    Nhìn bốn điều, Lâm Phiền thu sách lại, trở về sương phòng của mình chỉnh lý hành trang, sáu điều trong mười điều này đều là lời nhắn nhủ của Tông chủ mỗi khi Lâm Phiền rời núi. Còn cái gì mà có lễ có thể khiêm, có lễ lại không thể khiêm. Ý nói, lễ phép là khiêm tốn, nhưng nếu như người ta tặng quà cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được từ chối. Vừa tổn thương tấm lòng tặng lễ của người ta, vừa không nhận được lễ, Chính Nhất Tông không có đệ tử ngu ngốc như vậy.

    Trương lão vừa đánh cờ vừa thở dài, nói:

    - Có Tông chủ thế nào thì có đệ tử thế đấy. Khó trách không mở rộng thu môn đồ, thì ra là sợ tai họa đến mọi người.



    Sau trăm ngày trúc cơ, tu vi Lâm Phiền tăng lên, lúc di chuyển cũng không còn mồ hôi đầy đầu nữa, thuận gió mà bay có vài phần phiêu dật, đến ngôi đình cách bảy dặm, tản Ngự Phong phù, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng hạ xuống đình. Cổ Nham đã đến, hai tay của hắn chắp sau lưng, ưỡn ngực đứng thẳng. Lâm Phiền chắp tay nói:

    - Sư huynh.

    - Sư đệ.

    Cổ Nham khẽ gật đầu, xem như bắt chuyện.

    Người đến thứ ba là Diệp Vô Song, trước khi hạ xuống đất, thu pháp quyển lại, bỏ vào ống trúc, sau khi đáp xuống liền hành lễ:

    - Sư huynh, sư đệ.

    - Sư tỷ.

    - Sư muội.

    Lâm Phiền rất không thích trò này, mỗi lần gặp mặt lại phải chào một lần, bên này bốn người, nếu cứ tiếp tục cái lễ nghĩa cấp bậc này thì mỗi ngày phải làm bao nhiêu lần? Chẳng qua Tông chủ đã nói lễ khiêm, vậy thì cứ khiêm nhường trước đã.

    Rất nhanh Bạch Mục cũng đến, mọi người lại bắt đầu một vòng khách sáo vô cùng tốn dinh dưỡng. Sau đó Cổ Nham dẫn đường, mọi người im lặng đi theo. Cổ Nham đi trước rất nhanh, một hồi cảm thấy có chút không đúng, lại giảm tốc độ, thế nhưng hắn chậm lại thì Bạch Mục cũng giảm tốc độ. Mặc dù không nói lời nào, nhưng mọi người đều ngươi nhường ta ta nhường ngươi, khách sáo không thôi, nào có chút tâm tính thiếu niên gì.

    Tình huống này đến một lúc lâu sau mới đột nhiên nghịch chuyển.

    Đông châu nhiều núi, trong lúc bốn người phi hành, đột nhiên trong núi phát ra tiếng nữ tử kêu cứu:

    - Cứu mạng!

    Cổ Nham cúi đầu nhìn, một nữ tử áo trắng đang chạy trốn, không ngừng vấp ngã, một tên người rừng nửa hóa hình người đang tập trung truy kích. Cổ Nham hét lớn một tiếng:

    - Trảm Nguyệt kiếm.

    Một thanh bao kiếm từ trong hộp kiếm phá không mà đi, đánh thẳng về phía người rừng. Người rừng rất có đạo hạnh, ngửa người ra sau bay ngược lui ngoài trăm bước, vô số dây từ dưới đất cuốn lên, trói chặt lấy Trảm Nguyệt kiếm.

    - Phá!

    Cổ Nham một tay kết kiếm quyết, Trảm Nguyệt kiếm phá dây leo mà ra.

    Lúc này, người rừng dang hai tay ra, đạp gió bay lượn, bàn tay đánh ra một đạo hắc khí về phía Cổ Nham, Cổ Nham không chút hoang mang kết kiếm quyết, hai cái bảo kiếm bay ra, một kiếm ngăn cản hắc khí, một kiếm vẽ ra một đường vòng cung, từ bên cạnh đánh về phía người rừng.

    Người rừng cười khùng khục, hạ xuống đất tránh phi kiếm tập kích, sau đó chạy sâu vào trong rừng. Cổ Nham mang theo kiếm quang đuổi theo truy kích. Diệp Vô Song và Bạch Mục từ phía sau đuổi tới, liếc mắt nhìn nhau, thúc giục chân khí, gia tốc đuổi theo Cổ Nham, nhảy vào trong rừng.

    Bởi vì không thích loại hoàn cảnh xấu hổ này, Lâm Phiền hiển nhiên rơi lại đằng sau cùng, mặc dù thấy hết mọi chuyện, chẳng qua hắn lại không hứng thú đuổi theo vào rừng, đây là dụ địch xâm nhập ư? Lâm Phiền hạ xuống trước mặt nữ tử bị truy kích, nữ tử thấp giọng khóc, Lâm Phiền ngồi bên cạnh cẩn thận xem xét, sau đó hỏi:

    - Ngươi là ai?

    Nữ tử cúi đầu hành lễ, nói:

    - Đa tạ ân cứu mạng của tiên trưởng, tiểu nữ tử…

    - Chưởng môn, ngươi chơi trò gì đây?

    Lâm Phiền hỏi.

    Nữ tử giật mình, ngẩng đầu nhìn Lâm Phiền, hỏi:

    - Làm sao ngươi có thể nhìn thấu chướng nhãn pháp (*) của ta?

    (*) thuật che mắt

    Tản đi pháp quyết, hiện ra chân thân, đây không phải chưởng môn Vân Thanh môn, Thiên Vũ Chân Nhân hay sao?

    Lâm Phiền nói:

    - Bởi vì ta đã từng tới đây, xung quanh năm mươi dặm không có bóng người. Còn nữa, chúng ta bay ở trên kia, ngươi ở dưới mặt đất hô cứu mạng, giọng nói rất khỏe… Bình thường người chạy trốn đều điên cuồng hô cứu mạng, mà giọng nữ căn bản không thể nghe rõ. Nơi này cách Vân Thanh sơn không quá sáu mươi dặm, làm sao có yêu nhân ở đây tu luyện được.

    Thiên Vũ Chân Nhân hỏi:

    - Làm sao ngươi biết là ta?

    Lâm Phiền trả lời:

    - Ta nghĩ một hồi, thật sự không nghĩ ra được người nào lại bày trò nhàm chán như vậy.

    Thiên Vũ Chân Nhân trán nổi đầy gân xanh, chất vấn:

    - Đồng bạn của ngươi bị bắt, ngươi còn không mau đi cứu bọn họ?

    - Không vội, nếu là thí luyện do Thiên Vũ Chân Nhân bố trí, vậy thì người rừng này chắc chắn sẽ tìm đến ta. Nó dụ địch xâm nhập, ta chờ sẵn ở đây, cho nó một đòn gậy ông đập lưng ông.

    Lâm Phiền rút ra một xấp giấy vàng, rồi sau đó bắt đầu vẽ bùa bày trận.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)