Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 221: Trong Yêu gia

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm đã khôi phục ý thức, lập tức mở mắt.

    Hắn nhìn xung quanh, hẳn là hắn đang trong một căn phòng. Nơi này có những đồ dùng và cách trang trí tinh xảo, nói lên chủ nhân của nó là người rất giàu có.

    Ngẫm lại mấy cái rắm lỡ hít phải bản nãy, Lâm Phàm sầm mặt lại. Đây quả thực là chuyện khó giải quyết nhất mà hắn từng gặp, quá khó để mà phòng bị.

    Người đó rốt cuộc là có liên hệ thế nào với Yêu gia? Tu vi không cao, ai ngờ còn có thiên phú bậc này, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng a.

    “Két…”

    Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một thanh niên bước vào, đương nhiên chính là Yêu Vô Tà.

    – Huynh đệ, ngươi không sao chứ, làm ta sợ muốn chết, bản thiếu gia cứ tưởng rằng đã hại chết một người.

    Yêu Vô Tà thấy Lâm Phàm đã tỉnh lại, vỗ vỗ ngực, nói.

    Sau đó, Yêu Vô Tà lại tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên là vì người trước mắt này đã ngửi phải rắm của y mà còn không chết.

    – Mà ngươi cũng thật lợi hại, vậy mà có thể còn sống.

    Lâm Phàm ngồi ở trên giường, đảo cặp mắt trắng dã, tự hỏi người này có phải là đầu óc toàn cơ bắp hay không chứ.

    Chẳng qua, Lâm Phàm cũng không biết là Yêu Vô Tà từ nhỏ đã luôn phóng ra xú khí kinh khủng như vậy.

    Yêu Vô Tà thiên tư bình thường, cho dù được lão tổ Yêu gia dùng vô số thiên tài địa bảo để luyện chế thần đan thay đổi thiên tư cho, thì vẫn không có nhiều thay đổi. Cuối cùng Yêu gia đành buông tha việc này, đem tài nguyên tu luyện đặt ở những người khác.

    Mất đi gia tộc quan ái, Yêu Vô Tà hóa cô đơn, cuối cùng chỉ có một con thú con làm bạn. Mà con thú con ấy, nhiều năm trước đã chết đi dưới ánh mắt bi thương của Yêu Vô Tà.

    Nguyên nhân là lúc đó Yêu Vô Tà đang đánh rắm trong nhà xí, không biết thú con kia làm sao xông vào được, ngửi phải xú khí, lập tức hôn mê. Dù Yêu Vô Tà đã tiêu hao hết toàn bộ đan dược, cũng không cách nào xoay chuyển kết quả.

    Từ đó về sau, Yêu Vô Tà luôn cẩn thận những lúc trung tiện như vậy, chỉ sợ lại có người bị mình hại chết.

    – Đây là nơi nào?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Đây là Yêu gia, chỗ của ta.

    Yêu Vô Tà cười nói.

    – Lại nói, ngươi cũng thật trâu bò. Đúng rồi, tại sao ngươi lại không chết, có thể nói cho ta biết không?

    Lâm Phàm liếc mắt nhìn Yêu Vô Tà, đầu óc xoay chuyển một vòng:

    – Nói ra thì rất dài, một giờ nửa khắc cũng không sao kể hết được.

    Hiện giờ Lâm Phàm chẳng có xu nào trong người, căn bản khó ở trong Táng Yêu thành mấy ngày. Thế nhưng hắn cần có thời gian để tìm hiểu tình huống của Táng Hải Yêu Địa.

    Dù sao Táng Yêu thành xây dựng ở Táng Hải Yêu Địa nhất định là có nguyên nhân, không có khả năng vô duyên vô cớ xây dựng.

    – Được, ta cũng không vội. Chuyện này do ta mà thành, bản thiếu gia khẳng định không phải người người rũ bỏ trách nhiệm, ngươi cứ nghỉ ở đây, cam đoan không có việc gì. Nói cho ngươi biết, bản thiếu gia gọi là Yêu Vô Tà, ở Yêu gia, bản thiếu gia thuộc loại có thể đi ngang. Trong Táng Yêu thành, nếu gặp chuyện phiền toái, chỉ cần báo tên của ta là được, tuyệt đối không ai dám khi dễ ngươi.

    – Tốt.

    Lâm Phàm gật đầu cười, xem ra không tệ, Yêu Vô Tà này tu vi không được, nhưng có tầng thân phận kia, tự nhiên không thể nào có chuyện gì rồi.

    – Yêu Vô Tà, bản thiếu tới rồi, đi ra để bản thiếu luyện tay một chút.

    Vừa lúc đó, từ bên ngoài có người lớn tiếng hô.

    Lâm Phàm vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, không phải nói là đi ngang sao? Đánh mặt tới quá nhanh rồi?

    Mà Yêu Vô Tà nghe được âm thanh kia xong, thân thể nho nhã cũng run lên. Nhưng có Lâm Phàm còn ở đây, y vẫn cố tỏ vẻ không có việc gì, phất tay áo:

    – Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bên ngoài là ca ca của ta, hai chúng ta cảm tình rất tốt, bình thường đều luyện tay một chút, cùng tiến bộ.

    – Được…

    Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, không biết làm gì khác ngoài gật gật đầu.

    * * *

    Đối mặt với Lâm Phàm, Yêu Vô Tà biểu hiện ra vẻ ung dung, giống như người bên ngoài thật sự là huynh đệ tốt. Thế nhưng khi y quay lưng lại, khuôn mặt tự tin kia tức thì biến mất, thay vào đó là vẻ bi kịch thật sâu, trong lòng cũng bi phẫn hò hét: “ca ca, sao huynh lại phải xuất hiện vào lúc này?”

    Ngoài cửa.

    Một thanh niên, khí chất trên người có chút tà khí đang đứng đó, khuôn mặt cao ngạo. Phía sau gã là một người hầu, nhìn từ trên xuống dưới cũng lộ ra chút vênh váo, nhất là khuôn mặt, giống như không để cái gì vào mắt.

    – Tam ca…

    Yêu Vô Tà từ trong nhà đi ra, lập tức đi tới trước mặt thanh niên kia, nở nụ cười gượng gạo.

    – Lục đệ à, ca ca vừa học được một chiêu, muốn cùng đệ luyện một chút.

    Yêu Hành Phong cười, nhưng cái vẻ khinh thường trên mặt thì lại chẳng có chút nào là đang thân thiết xưng huynh gọi đệ cả.

    Yêu Vô Tà với gã là huynh đệ cùng cha khác mẹ, thế nhưng trong mắt gã, Yêu Vô Tà chỉ là một tạp chủng, một phế vật, là kẻ làm gia tộc mất hết mặt mũi.

    Chẳng qua dù thế nào thì đó cũng là cùng cha, đương nhiên không thể làm quá. Nhưng phế vật vẫn cần tạo ra được một chút giá trị của phế vật.

    – Tam ca, hôm nay tiểu đệ có chút không tiện…

    Yêu Vô Tà do do dự dự nói, nếu động thủ, đợi lát nữa không chỉ bi kịch, mà còn đang có người ngoài ở đây, mặt mũi của y hoàn toàn mất hết.

    – Sao, mặt mũi của tam ca mà cũng không cho sao? Xem ra lục đệ gần đây cứng cáp rồi? Chẳng lẽ tu vi tăng sao? Vậy thì càng tốt, để tam ca thử thành quả của lục đệ a.

    Yêu Hành Phong nói giọng không vui, rồi cười lạnh một tiếng.

    – Tam ca, đệ…

    Yêu Vô Tà vừa muốn nói gì đó, Yêu Hành Phong đã không cho y bất cứ cơ hội nào, lắc mình, đánh ra một chưởng.

    Yêu Vô Tà thấy tam ca động thủ, trong lòng khổ không thể tả, nhưng cũng không dám đánh trả, bởi vì càng đánh trả sẽ chỉ ăn đòn càng thảm.

    Yêu Hành Phong cười lạnh một tiếng, cũng không dùng chân nguyên, chỉ không ngừng vung quyền cước đánh lên mặt của Yêu Vô Tà, giống như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.

    Mà Yêu Vô Tà giống như đã quen với việc này, cũng không dám dùng chân nguyên hộ thể, tùy ý tam ca đánh.

    Yêu Vô Tà tuy hận, nhưng cũng không dám làm gì. Nơi này là Yêu gia, y chỉ là một phế vật, mà tuy không được ưu đãi, nhưng ít nhất không phải chịu nhiều cực khổ.

    – Phế vật, mau đánh trả.

    Mắt Yêu Hành Phong long lên sòng sọc, lại đấm một quyền lên mặt Yêu Vô Tà, còn Yêu Vô Tà chỉ biết cuộn tròn thân mình, nằm co ro trên mặt đất, không dám phản kích.

    “Bốp bốp bốp…”

    ….

    Mấy người hầu của Yêu Vô Tà núp ở một góc, thấy thiếu gia bị đánh thì cũng rất tức giận, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết yên lặng rơi lệ.

    Bọn họ không làm gì được, bởi đối phương là tam thiếu gia của Yêu gia, còn thiếu gia của bọn họ chỉ là một người có thiên tư bình thường, không có bất cứ địa vị gì trong Yêu gia.

    Thiếu gia tuy rằng luôn ra vẻ ăn chơi trác táng, nhưng bọn họ biết, thiếu gia là người tốt, mấy hành vi càn quấy trong thành chẳng qua chỉ là để phát tiết toàn bộ cực khổ ra ngoài, hơn nữa còn chỉ phát tiết qua mấy câu nói ra vẻ.

    Bọn họ từng khuyên thiếu gia chạy khỏi nơi này, nhưng thiếu gia lại nói một câu, để bọn họ cảm giác, cuộc đời này coi như chết vì thiếu gia cũng đáng.

    “Ta trốn khỏi gia tộc rất đơn giản, nhưng các ngươi sẽ chết.”

    ….

    Yêu Vô Tà co rúc trên mặt đất, xiết chặt nắm tay, hốc mắt ửng đỏ. Lúc mẹ y còn chưa tạ thế, y đã từng vô cùng hạnh phúc, thế nhưng sau đó tất cả lại thay đổi.

    Y không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục mẹ của mình, nhưng y muốn sống sót, nên phải luôn nhớ lời bà dặn: “Làm anh hùng nhất thời không phải anh hùng, có thể sống đến cuối cùng, mới là anh hùng chân chính.”

    Bởi thế, mặc kệ là gặp bao nhiêu khổ, bao nhiêu vũ nhục ở Yêu gia, y cũng không hề vọng động.

    Yêu Vô Tà chỉ cố bảo vệ phần đầu, cố chịu quyền cước của tam ca.

    “Bốp…”

    – Hừ, đúng là phế vật, bản thiếu nghĩ rằng ngươi tăng tu vi, ai ngờ lại càng phế thêm.

    Yêu Hành Phong dẫm lên mặt Yêu Vô Tà, khinh thường nói.

    Gã tùy tùng đi với Yêu Hành Phong cũng khinh thường nhìn Yêu Vô Tà. Gã không dám động thủ, bởi mặc dù Yêu Vô Tà có phế vật đến cỡ nào thì vẫn là thiếu gia, còn gã là hạ nhân. Nhưng nhìn thiếu gia của gã hung hăng nhục nhã Yêu Vô Tà, gã cũng cảm giác rất là sảng khoái rồi.

    – Lục đệ, tuy đệ là một phế vật, nhưng cũng có chút tác dụng đấy. Tam ca đánh đệ một lúc, tâm tình đã tốt hơn nhiều, rõ ràng là công của phế vật đệ mà. Đúng rồi, tứ đệ chờ bên ngoài đã lâu, tam ca đi để tứ đệ vào vậy. Tứ đệ, đệ lại đây, lục đệ vừa vặn cũng muốn luyện công với đệ đấy.

    Yêu Hành Phong hướng bên ngoài hô.

    – Tốt, lục đệ, tứ ca gần đây ngứa tay, cũng muốn luyện một chút.

    ….

    Trong phòng, Lâm Phàm lẳng lặng nhìn tất cả qua khe cửa. Hắn không ra trợ giúp Yêu Vô Tà bởi vì không rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi quan sát một lúc, Lâm Phàm đã hiểu rồi.

    Yêu Vô Tà này ở Yêu gia chỉ sợ cũng chịu khổ sở.

    Có điều dù thế, Lâm Phàm vẫn không định ra tay. Thứ nhất, đây là địa bàn của vị đại năng kia, đánh con cháu người ta trong địa bàn người ta, trừ khi muốn chết. Thứ hai, đây là việc riêng của Yêu gia, mà bất kể thế nào thì Yêu Vô Tà cũng là người của Yêu gia, tuy bị đánh đau một chút, nhưng ít nhất không có lo lắng về tính mạng.

    Ài… Thật đúng là một kẻ số khổ.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

    Cửa phòng bỗng bị đẩy ra

    Lúc này, Yêu Vô Tà giống như đã đổi thành một người khác, mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn tươi cười:

    – Huynh đệ, thật sự là sảng khoái mà. Tam ca của ta lại tăng thực lực, ta không còn là đối thủ, còn chẳng may để gương mặt đẹp trai bị tai ương. Ai ui, huynh đệ tự mình nghỉ ngơi đi nhé, ta đi xoa thuốc đã.

    Yêu Vô Tà cười hì hì nói, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

    – Ngươi tới đây một chút…

    Lâm Phàm vẫy vẫy Yêu Vô Tà.

    – Huynh đệ, làm sao vậy?

    Yêu Vô Tà nghi ngờ hỏi.

    – Không có gì, ngươi cứ tới đây một chút.

    Lâm Phàm nói.

    Yêu Vô Tà đi tới, Lâm Phàm lấy tay làm động tác bắt mạch ở cổ tay của Yêu Vô Tà, sau đó mặt lập tức biến sắc, vẻ không dám tin nhìn Yêu Vô Tà.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 222: Người nhu nhược

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    “Đinh, chúc mừng phát thể chất đặc biệt Ách Vận Độc Thể.”

    “Ách Vận Độc Thể (chưa kích hoạt), vận rủi quấn thân, bi thảm cả đời.”

    “Thể chất mỗi lần chỉ xuất hiện trên một người duy nhất ở Huyền Hoàng giới.”

    Lâm Phàm nghe nhắc nhở mà phát mộng. Người có thể chất đặc biệt, ai mà không phải là tồn tại trâu bò, nhưng Yêu Vô Tà sao lại bi kịch như thế.

    Lâm Phàm không sao rõ được chuyện này, còn “chưa kích hoạt” là ý gì? Lại làm thế nào để kích hoạt?

    – Huynh đệ, làm sao vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Ngươi đừng nói là thân thể của ta bị bệnh nan y đấy nhé.

    Yêu Vô Tà sợ hãi nhìn Lâm Phàm, bởi vì y thấy rõ vẻ mặt quái dị của Lâm Phàm lúc này.

    – Không có chuyện gì, đúng rồi, bắt đầu từ lúc nào thì ngươi hay đánh rắm?

    Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.

    Yêu Vô Tà đỏ mặt lên, cho rằng Lâm Phàm lại nhớ tới chuyện ở nhà xí, sau đó ngượng ngùng nói:

    – Đây cũng không phải bí mật gì, từ khi ta năm tuổi đã bắt đầu hay đánh rắm rồi. Thế nhưng lúc đó rắm của ta cũng không mạnh như bây giờ, mãi mấy năm gần đây mới độc như vậy.

    – Ngươi có từng đi khám bệnh chưa?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Có chứ, cả thần y nổi danh nhất Đông Linh châu cũng đã khám cho ta, nhưng đều không tìm thấy nguyên nhân. Còn may là không sao cả, tuy hay đánh rắm, nhưng ta lớn đến tuổi này vẫn chưa bao giờ bị bệnh.

    Yêu Vô Tà cười hắc hắc nói.

    Lâm Phàm gật gật đầu, đã có suy đoán trong đầu, có lẽ Ách Vận Độc Thể mặc dù chưa kích hoạt, nhưng lại mang đến điểm tốt cho Yêu Vô Tà.

    Tuy vận rủi quấn thân, nhưng mỗi lần đánh rắm, chỉ sợ chính là thải ra tạp chất trong cơ thể. Đối với bất kỳ người nào, đây đều là chuyện chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, cho dù là cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị, cũng không dám nói, trong cơ thể không có bất kỳ tạp chất nào.

    – Huynh đệ, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai ta sẽ dẫn người đi dạo một vòng trong thành. Yên tâm, có Yêu Vô Tà ta ở đây, cam đoan không ai dám khi dễ ngươi.

    Yêu Vô Tà vỗ vỗ vai Lâm Phàm, sau đó xoay người rời đi.

    Y đi rồi, Lâm Phàm vẫn ngẫm nghĩ mãi chuyện làm thế nào để kích hoạt thể chất đặc biệt.

    Chưa kích hoạt, một cái rắm đã có thể giết chết người, vậy kích hoạt rồi thì…

    Ngẫm lại chuyện lúc trước, Lâm Phàm cũng cảm giác hoảng hợ. Nếu không phải thân thể của hắn mạnh mẽ, chỉ sợ đã bị một cái rắm làm tử ẹo rồi.

    ….

    Trong mật thất Yêu gia.

    – Lão tổ, gần đây có rất nhiều tông môn vào thành, chỉ sợ Táng Hải Yêu Địa có thứ gì đó khiến bọn họ chú ý.

    Một nam tử trung niên cúi lạy trước mặt một ông lão, nói.

    Ông lão kia mặc áo bào xanh, mắt khép hờ, một dây chuyền quy tắc tỏa khí tức thần bí quấn quanh thân, một đầu như xỏ xuyên vào không gian, còn một đầu trườn quanh người ông ta, cứ như vậy liên tục.

    – Táng Hải Yêu Địa ẩn chứa chỗ thần bí, đó cũng là lý do Táng Yêu thành được dựng nên. Nhưng mấy trăm năm qua chúng ta vẫn không thu hoạch được gì. Cũng tốt, để những thế lực kia mở đường đi. Phân phó xuống, trong khoảng thời gian này, đừng để người trong tộc gây chuyện.

    Ông lão xếp bằng ở bệ đá nói.

    – Vâng, lão tổ.

    Nam tử trung niên gật đầu đáp.

    Nam tử rời đi, lão tổ mới mở mắt, giống như có thể xuyên qua tầng tầng hư không, thu hết mọi chuyện trong Táng Yêu thành vào đáy mắt.

    Sau đó, khuôn mặt khô héo kia lộ vẻ tươi cười, hơi nâng tay, một nửa tấm bản đồ lơ lửng trước mặt lão.

    – Bí mật vĩnh hằng, rốt cuộc là cái gì?

    Lão thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, sau đó dây chuyền quy tắc giống như linh xà kéo dài ra rồi bao trùm lấy cả tòa mật thất, phủ chìm thân hình lão tổ…

    Hôm sau.

    Yêu Vô Tà đã khôi phục nguyên dạng, hiển nhiên dược vật bôi lên mặt rất hữu hiệu.

    – Huynh đệ, chúng ta ra ngoài tản bộ thôi.

    Mới sáng sớm, Yêu Vô Tà đã gõ cửa phòng của Lâm Phàm.

    Lâm Phàm suy nghĩ cả đêm vẫn không tìm ra cách kích hoạt thể chất, cuối cùng bỏ qua, nhớ tới việc chính khi tới Táng Yêu thành này.

    Còn Yêu Vô Tà não toàn cơ bắp này, Lâm Phàm cũng nhìn ra, ngoại trừ một chút khuất nhục chôn giấu trong lòng, tất cả đều vẫn tốt.

    – Được, nhưng mà ta không có tiền đâu.

    Lâm Phàm nói.

    Nghe được Lâm Phàm nói, Yêu Vô Tà vỗ vỗ túi tiền căng phồng đeo bên hông:

    – Không phải là tiền sao? Huynh đệ ta có rất nhiều, chúng ta đi.

    Lâm Phàm cười cười, cùng Yêu Vô Tà rời khỏi Yêu gia.

    Giờ hắn mới được nhìn tổng thể nơi này, tuy rất lớn, nhưng hẳn là không nằm trong vòng quỹ đạo hạch tâm của Yêu gia.

    Còn Yêu Vô Tà tuy không được cưng chiều, nhưng tiền bạc được chu cấp vẫn rất tràn đầy.

    Dù sao, tại những gia tộc lớn cỡ này, mỗi một đệ tử dòng chính đều đại biểu cho gia tộc. Nếu quá thê thảm, chẳng phải để người ta nhạo báng?

    Lâm Phàm làm quen với mấy thuộc hạ của Yêu Vô Tà.

    Đại Cáp, Nhị Cáp, Tam Cáp.

    Ba người này tuy xấu xí, nhưng lại chân tâm thật ý theo sau Yêu Vô Tà, chuyện này chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhìn ra.

    Lâm Phàm còn biết thêm, trưởng bối của ba người này đều là hạ nhân của Yêu gia, mà ba người này lớn lên cùng Yêu Vô Tà, quan hệ rất tốt.

    Bất quá, làm cho Lâm Phàm nghi hoặc là, ba người này đều có tu vi Nhập Thần sơ giai.

    Cái này làm cho Lâm Phàm có chút nghi ngờ, chẳng lẽ thời nay hạ nhân đều trâu bò như vậy?

    – Vô Tà huynh, y phục của huynh đặc biệt lắm sao?

    Ở trong thành, Yêu Vô Tà tới đâu thì mọi người sẽ tránh tới đó.

    Yêu Vô Tà nhìn y phục của mình, cười lên:

    – Đúng, đây đều là kiệt tác của ta.

    Đối với Yêu Vô Tà mà nói, y phục này giống như bùa hộ mệnh của y. Nếu không mặc y phục có ấn ký gia tộc, y làm sao có gan hoành hành trong thành.

    Đương nhiên, Yêu Vô Tà không dám nói tình huống thật này ra, nếu không, chẳng phải là tự vả mặt.

    * * *

    Dọc đường đi, Yêu Vô Tà không ngừng chỉ trỏ, giống như mọi nơi đều có công tích của y vậy. Nói đến lúc cao hứng, y còn không ngại ánh mắt kỳ quái của người xung quanh, cười phá lên ha hả.

    Lâm Phàm cũng không ngừng hùa theo để đáp lại nhiệt tình của chủ nhà, đồng thời nhận ra trong thành có rất nhiều đệ tử các tông môn.

    Mới một đoạn đường, hắn thấy đã có ít nhất năm tông môn xuất hiện. Hắn thắc mắc hỏi Yêu Vô Tà xem bình thường nơi này có phải là có rất nhiều đệ tử tông môn vậy không. Nhưng đáp án của Yêu Vô Tà càng làm hắn nghi ngờ, xem ra những người này nhất định là có mục đích.

    – Huynh đệ, chúng ta vào trong ngồi một chút.

    Giờ phút này, Yêu Vô Tà đứng ở trước một cửa tiệm.

    Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn, tiệm này có tên là “Vọng Nguyệt Lâu”, nhưng những cô gái trang điểm thật đậm, muôn hình muôn vẻ bên trong kia lại nói rõ hết thảy, đây chính là một kỹ viện.

    Còn chưa đến buổi trưa, nhưng bên trong đã có rất nhiều khách.

    – Ai da, Yêu thiếu gia tới rồi, mời ngài mau vào trong ngồi.

    Một vị tú bà trông thấy Yêu Vô Tà, lập tức nhiệt tình như lửa đón tiếp.

    – Tú bà, hôm nay Thiến cô nương có đàn không?

    Yêu Vô Tà hỏi.

    – Có, có, chỉ đợi Yêu thiếu gia thôi.

    Tú bà mập mạp vung khăn lụa trong tay, đon đả dẫn Yêu Vô Tà vào trong. Còn Lâm Phàm thì bị xem thành tùy tùng.

    Lâm Phàm thấy Yêu Vô Tà rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây, hiển nhiên là khách quen.

    Bỗng có tiếng đàn truyền đến. Lâm Phàm đang uống trà, không khỏi ngẩng đầu nhìn. Tiếng đàn rất hay, mà ở trên một cái đài cao, một cô gái mặt đeo lụa mỏng đang dùng ngón tay thon dài khuấy động dây đàn, tạo thành từng làn điệu tuyệt vời, đánh động nhân tâm. Tuy nàng mang mạng che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra, khuôn mặt của nàng rất đẹp.

    Yêu Vô Tà một tay chống cằm, trong mắt hiện ra vẻ mê muội.

    Lâm Phàm nhìn dáng vẻ si mê của Yêu Vô Tà, mỉm cười nói:

    – Lấy gia thế của huynh, nếu thích thì mang hẳn về nhà, cần gì tới đây?

    Yêu Vô Tà lắc lắc đầu:

    – Nhìn mới là đẹp nhất, chạm tới có khi lại phá hư mỹ cảm, huống hồ theo ta chắc gì đã có hạnh phúc.

    – Hay lắm, Đại Cáp, đưa tiền thưởng. Thiến Vũ tiểu thư, một khúc nữa đi.

    Một khúc đã hết, Yêu Vô Tà vỗ tay nhiệt liệt, hô lớn.

    Thiến Vũ trên đài nghe tiếng thì hơi gật đầu với Yêu Vô Tà, sau đó tiếp tục đánh đàn.

    Yêu Vô Tà cũng không háo nữ sắc, nhưng Yêu Vô Tà cơ bản mỗi ngày đều phải đến nơi này. Mỗi lần nghe tiếng đàn tuyệt vời này, Yêu Vô Tà liền cảm giác mình mọi phiền muộn trong lòng mình đều tan biến

    – Lục đệ có nhã hứng quá nhỉ.

    Vừa lúc đó, một âm thanh mỉa mai truyền tới từ một phía.

    Mặt Yêu Vô Tà lập tức biến sắc, sau đó đứng lên, nhìn sang bên.

    Lâm Phàm cũng ngưng thần nhìn lại, một thanh niên chậm rãi đi tới, trên y phục cũng có ấn ký năm vuốt.

    – Ngũ ca…

    Yêu Vô Tà không ngờ ngũ ca Yêu Đằng Phi lại xuất hiện ở chỗ này.

    – Ngày hôm qua tam ca và tứ ca đi tìm đệ, không ngờ đệ khôi phục nhanh thật, sớm ra đã tới đây phong lưu, cuộc sống thoải mái nhỉ. À, đánh đàn cũng không tệ, không ngờ lâu không đến Vọng Nguyệt Lâu mà đã xuất hiện mặt hàng bậc này.

    Yêu Đằng Phi cười lạnh nói.

    Gã tự nhiên biết lục đệ thích cô gái đánh đàn kia, cho nên muốn lục đệ nhìn cô gái mình thích bị người đoạt là mùi vị thế nào, chẳng lẽ phế vật này còn dám ho he với gã sao?

    – Tú bà lại đây, đưa cô gái đánh đàn kia tới, bồi bản thiếu gia.

    Yêu Đằng Phi ngoắc tay hô.

    Tú bà dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Yêu Vô Tà, lại nhìn một chút Yêu Đằng Phi, không biết nên làm thế nào.

    – Sao, lời của ta vô dụng?

    Yêu Đằng Phi hừ lạnh một tiếng.

    – Không dám, không dám, Thiến Vũ, mau tới đây, Yêu ngũ gia gọi ngươi.

    Tú bà vội tươi cười lấy lòng nói.

    – Lục đệ, bên người đệ lại nhiều hơn một chó săn sao?

    Yêu Đằng Phi nhìn thấy Lâm Phàm ngồi không nhúc nhích, cười khinh thường, nói.

    – Ngũ ca, hắn là bằng hữu của đệ.

    Yêu Vô Tà nhíu mày, nhưng cũng không dám làm quá mức.

    – Ha ha, người quen của phế vật không phải phế vật sao? Ngươi đứng lên cho ta, nơi này ngươi không có tư cách ngồi xuống.

    Yêu Đằng Phi chỉ vào Lâm Phàm, sỉ nhục.

    Ở Táng Yêu Thành, Yêu gia là lớn nhất. Bất kể là ai, chỉ cần tới Táng Yêu thành, gã đều không để vào mắt, mà bằng hữu của phế vật Yêu Vô Tà, còn cần để vào mắt sao.

    Yêu Vô Tà xiết chặt nắm tay:

    – Ngũ ca, hắn là bằng hữu của đệ, mong huynh không nên vũ nhục bằng hữu của đệ.

    – Ha ha, năng lực không lớn, tính tình cũng không nhỏ, sao, dám cãi lời ngũ ca sao?

    Yêu Đằng Phi đứng lên, lạnh lùng nói.

    Mà lúc này đây, Thiến Vũ chậm rãi đi tới. Yêu Đằng Phi thấy thế thì cười lạnh, chợt giơ tay lên, tát tát nhẹ lên mặt Yêu Vô Tà.

    – Nói cho ngươi biết, ở Yêu gia, ngươi chỉ là một phế vật, về sau nhớ chú ý giọng điệu nói chuyện của ngươi.

    Giờ khắc này, Thiến Vũ ngây ngẩn cả người, đám người Đại Cáp lại tức giận đến run rẩy toàn thân. Nhưng bọn họ biết, nhất định phải nhịn, bằng không thiếu gia sẽ càng chịu nhiều đau khổ.

    Mà Lâm Phàm, lúc này đang xiết chặt nắm tay. Đây là lần đầu tiên hắn muốn đánh người đến vậy.

    Yêu Vô Tà vô cùng tức giận, nhưng vẫn chọn chịu đựng, cúi đầu thật sâu.

    – Vâng, ngũ ca.

    Yêu Vô Tà chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, người run lên. Y mất hết mặt mũi trước mặt bằng hữu mới quen, không biết sau này Lâm Phàm sẽ đối đãi với mình thế nào. Thế nhưng, Yêu Vô Tà chợt phát hiện một bàn tay ấm áp đặt lên vai của mình.

    Lâm Phàm đứng lên, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi:

    – Ngươi hơi quá rồi đấy.

    – Ha ha, vậy thì sao? Ngươi định giúp phế vật này báo thù chắc? Nhưng ta nghĩ phế vật này không dám đâu. Lục đệ, ngũ ca nói đúng không?

    Yêu Đằng Phi khinh thường cười, coi như cho y mười lá gan, cũng không dám làm gì gã.

    Yêu Vô Tà vẫn cứ cúi đầu, mà đúng lúc này, Thiến Vũ lên tiếng:

    – Yêu thiếu gia…

    Yêu Vô Tà nghe được âm thanh này, thân mình khẽ run lên, sau đó đầu càng cúi thấp hơn. Nàng đã thấy một màn vừa rồi, chính y lại biểu hiện rõ ràng phế vật như vậy…

    Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

    Tính cách này quá mềm yếu, nhẫn nhục chịu đựng, nếu không thay đổi, tuyệt đối không sống được.

    Lâm Phàm nhẹ nhàng ghé vào bên tai Yêu Vô Tà, nói:

    – Nếu huynh còn tiếp tục yếu đuối như vậy, cô gái huynh yêu thích sẽ bị kẻ huynh gọi là ngũ ca chà đạp. Cho dù thực lực không địch lại, nhưng cũng phải vô oán vô hối, dù cho muốn sau này báo thù rửa hận, thì người nhu nhược cũng chẳng làm nổi đâu.

    – Ta…

    Yêu Vô Tà nhìn Lâm Phàm, nội tâm không ngừng giãy giụa.

    – Đến, đến cạnh bản thiếu gia, để bản thiếu gia hảo hảo cưng chiều nàng…

    Yêu Đằng Phi vẫy gọi Thiến Vũ.

    Thiến Vũ ngừng lại, có chút sợ hãi.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 223: Không giải quyết được, báo danh hiệu của ta

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    Thiến Vũ sợ sệt đứng nguyên tại chỗ. Một màn trước mắt, nhất là khuôn mặt dâm tà của Yêu Đằng Phi, làm cho người ta không rét mà run, đồng thời cặp mắt kia, giống như muốn lột trần nàng ngay lập tức.

    – Lại đây.

    Yêu Đằng Phi thấy Thiến Vũ dám dừng lại, khuôn mặt cũng không vui.

    – Thiến Vũ, mau tới cạnh ngũ gia đi.

    Tú bà run lẩy bẩy đứng ở một bên, trong lòng cũng sợ hãi. Thần tiên đánh nhau, họa phàm nhân chịu, việc của Yêu gia không phải là những nữ tử hồng trần như bọn họ có khả năng can thiệp.

    – Ngũ ca, huynh đừng quá mức.

    Bỗng Yêu Vô Tà hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi.

    Yêu Đằng Phi đang đắc ý cười, nghe thế thì không dám tin mà nhìn Yêu Vô Tà. Gã không ngờ phế vật này cũng dám chống đối mình, chẳng lẽ mặt trời mọc ở phía Tây rồi?

    Mà đám người Đại Cáp cũng bất ngờ, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu gia, bọn họ không nghĩ thiếu gia sẽ kiên cường như thế.

    Giờ khắc này, Yêu Vô Tà tiến lên ngăn trước Thiến Vũ, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi.

    – Các ngươi nhục ta, đánh ta, ta đều có thể nhịn, nhưng các ngươi nhục bằng hữu của ta, ta không thể nhẫn. Yêu Đằng Phi, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám nhục bằng hữu của ta tại đây, cho dù ta không phải đối thủ của ngươi, ta cũng muốn liều mạng với ngươi.

    Yêu Vô Tà quát lên, nói ra toàn bộ những điều mình nghĩ.

    Đám người Đại Cáp trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ thiếu gia lại khí phách được như vậy. Máu trong người cả đám như sôi trào, chỉ cần thiếu gia ra lệnh một tiếng, cho dù là chết cũng không tiếc lao tới Yêu Đằng Phi.

    – Tốt, tốt, lục đệ cứng cáp cả lông cả cánh rồi. Vậy để ngũ ca xem, ngươi cứng đến bao nhiêu.

    Ttrong mắt Yêu Đằng Phi lóe ra lửa giận, năm ngón tay gấp khúc, một quỷ trảo đen kịt chộp tới ngực Yêu Vô Tà.

    – Mạng ta xong rồi…

    Yêu Vô Tà cũng không biết làm gì, nhắm mắt lại, trong lòng hò hét. Có điều y không hối tiếc, ngày hôm nay dù có chết, cũng phải đứng thẳng một lần.

    Thế nhưng đợi một hồi, Yêu Vô Tà vẫn không cảm thấy thân thể có gì đau đớn. Y mở mắt ra, lập tức kinh ngạc nhìn màn trước mắt.

    Bằng hữu mới quen này mạnh như vậy?

    Giờ phút này, Lâm Phàm tiến lên, khẽ vung tay một cái, chiêu thức của Yêu Đằng Phi lập tức tan rã.

    Nhập Thần cảnh giới đại viên mãn. Thực lực không tệ, nhưng với Lâm Phàm thì còn xa mới đủ.

    – Thật to gan, xem ra các ngươi thật sự muốn chết.

    Yêu Đằng Phi triệt để nổi giận. Gã không ngờ một phế vật mà cũng dám động thủ với Yêu gia ở Táng Yêu thành.

    Lâm Phàm bỗng nhướng mày. Hắn phảng phất cảm nhận được một đạo ý chí tiếp cận. Đạo ý chí này, ngoại trừ Lâm Phàm thì không ai cảm giác được.

    Nhưng một thoáng sau, Lâm Phàm khẽ cười. Xem ra Yêu gia có thể tồn tại ở thời gian dài như vậy, không phải là không có đạo lý.

    Sau đó, Lâm Phàm nhìn thoáng qua Yêu Vô Tà, hóa ra người này ở Yêu gia cũng không phải bị tất cả khinh thường.

    Mà chỉ cần người đó không khinh thường, tất cả đều đủ rồi.

    – Yêu Thủ…

    Yêu Đằng Phi phát động chân nguyên, tay làm trảo, tạo thành một cái móng vuốt hung thú khổng lồ đánh về Lâm Phàm.

    Lâm Phàm liếc mắt một cái, cũng không muốn lãng phí thời gian, nhẹ nhàng vỗ.

    “Ầm…”

    Sắc mặt phẫn nộ của Yêu Đằng Phi biến hóa, lộ vẻ không dám tin.

    Thân hình của gã giống như diều đứt dây, bắn thẳng ra ngoài.

    Tất cả mọi người dại ra nhìn Lâm Phàm. Bọn họ không thể tưởng tượng được, người này lại chỉ cần một chiêu đã đánh bại Yêu Đằng Phi.

    Đồng thời, bọn họ càng không dám tin chuyện người này lại dám đánh thiếu gia Yêu gia, bởi đây là chuyện lớn.

    – Vô Tà huynh, thấy được chưa, ngũ ca của huynh cũng không hơn gì cái này.

    Lâm Phàm cười nói.

    – Đúng đúng…

    Yêu Vô Tà nhìn một màn trước mắt, gật đầu như giã tỏi.

    ….

    Mà vừa lúc này, đột nhiên nổi lên khác thường, toàn bộ mặt đất chấn động lên.

    Lâm Phàm cả kinh, lập tức chạy ra bên ngoài xem.

    Lúc này, tất cả mọi người trong Táng Yêu thành đều dừng bước, cùng ngưng thần nhìn chăm chú về một phía xa.

    Tại phương xa, một cột sáng đen phóng lên cao, chọc thẳng bầu trời. Trời đất rung lên mãnh liệt, một luồng uy áp cường đại tràn ngập toàn bộ Táng Yêu Thành.

    – Đây rốt cuộc là vật gì?

    Lâm Phàm nhìn phía phương xa, trong lòng cũng là cả kinh.

    – Đó là Táng Hải Yêu Địa.

    Yêu Vô Tà nói.

    Nghe vậy, Lâm Phàm ngẫm nghĩ, rồi có chút do dự. Táng Hải Yêu Địa? Chỗ đó là cái gì, rốt cuộc có nên đi hay không?

    Mà trong lúc hắn đang do dự, đột nhiên có vô số khí tức cường đại phát ra từ trong Táng Yêu thành. Mấy vệt sáng lóe lên, rồi bay về phía Táng Hải Yêu Địa kia.

    ….

    Hôm sau.

    Không chỗ nào ở Táng Yêu thành không nghe tiếng bàn luận về chuyện phát sinh ở Táng Hải Yêu Địa. Nhưng phần lớn đều quả quyết rằng cột sáng đen kia là bảo bối xuất thế.

    – Vô Tà huynh, huynh đệ có việc phải đi trước, không thể tiếp tục làm khách rồi.

    Mục đích ban đầu của Lâm Phàm là tới Táng Hải Yêu Địa, hiện giờ bên kia xảy ra chuyện, vậy khẳng định phải nhanh chân tới xem, bằng không cả đời sẽ không an tâm.

    – Hả, nhanh vậy sao?

    Yêu Vô Tà vẻ mặt phát mộng hỏi.

    – Đúng.

    Lâm Phàm gật gật đầu. Hắn còn chưa có cách nào với thể chất đặc biệt của Yêu Vô Tà, có lẽ chỉ có thể dựa vào bản thân y rồi.

    Mà theo Lâm Phàm, một khi thể chất được kích hoạt, cũng là lúc Yêu Vô Tà một bước lên trời.

    Mỗi lần xuất hiện đều là duy nhất? Huyền Hoàng giới có bao nhiêu người? Sợ là còn nhiều hơn cả sao trên trời. Vậy mà thể chất đó chỉ một mình Yêu Vô Tà có, vậy khẳng định là nghịch thiên.

    – Đa tạ huynh nhiều ngày khoản đãi, Lâm Phàm ta cũng không muốn nợ nhân tình người khác, ta truyền cho huynh một môn công pháp luyện thể, huynh chỉ cần cố gắng rèn luyện, hẳn là có thể đủ tự bảo vệ mình.

    Sau đó Lâm Phàm không nói gì thêm, truyền Thái Cấp Ma Thân cho Yêu Vô Tà.

    Lâm Phàm đã rõ cuộc sống của Yêu Vô Tà, khẳng định sẽ còn bị đánh, giờ có công pháp này, sẽ không cần lo lắng về tính mạng.

    – Sau này chúng ta vẫn còn có thể có cơ hội gặp mặt chứ?

    Ở lúc Lâm Phàm sắp rời đi, Yêu Vô Tà lên tiếng hỏi.

    Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, khẽ cười cười:

    – Còn…

    Cứ đùa, sao có thể không gặp móc nối quan hệ? Nếu Yêu Vô Tà kích hoạt được thể chất đặc biệt, còn không phải là có một không hai vũ trụ.

    – Vậy cẩn thận một chút, có việc không giải quyết được thì báo danh hiệu của ta. Ở Táng Yêu thành, danh hào của ta vẫn rất có tác dụng.

    Yêu Vô Tà vẫy tay tạm biệt.

    Lâm Phàm thở dài, báo danh hào của ngươi, vậy còn không bị đánh chết…

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 224: Lối vào xuất hiện

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    Táng Hải Yêu Địa nằm ở mặt sau Táng Yêu thành, cách tòa thành này hơn trăm dặm. Nơi đó là một mảnh biển khơi, chẳng có gì khác, tinh mắt mới nhận ra trên mặt biển có một chút sương máu giống như nước bốc hơi, chậm rãi bay lên.

    Nhưng hiện giờ, những người bay tới trên không Táng Hải Yêu Địa lại đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì trên mặt biển đã xuất hiện một mảnh đất có đường kính mấy ngàn trượng.

    Trong truyền thuyết, Táng Hải Yêu Địa là nơi táng thân của một con hung thú vô cùng cường đại, vung cánh lên có thể che khuất bầu trời, khiến thế gian tối tăm không ánh sáng, mà há mồm hút một hơi thì có thể nuốt hết nước biển.

    Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, có độ tin cậy cũng không cao. Nhưng nếu là thật, vậy thì hung thú kia quá kinh khủng.

    Lâm Phàm hạ xuống khiến không ít người nhìn sang, nhưng sau đó thì cùng coi thường không để ý tới nữa, bởi vì có quá nhiều người đến nơi này.

    Cột sáng đen kia kéo dài một ngày một đêm, bất kể là ai cũng không thể tới gần. Hôm nay nó biết mất, đương nhiên dẫn rất nhiều người tới.

    Lâm Phàm giấu mình trong đám người, không dám để người chú ý.

    Nơi này đã xuất hiện mấy đại tông môn không tệ, đều có cao thủ Đại Thiên Vị trấn thủ.

    Mà vừa lúc này, Lâm Phàm tròn mắt, bởi vì hắn nhìn thấy một kẻ đáng lẽ không thể thấy.

    Lâm Phàm không ngờ ở chỗ này lại thấy được Trâu Đằng Long, hoàng tử của Tần Thần Vương triều, kẻ đã bị mình giết chết, hơn nữa tu vi của đối phương còn tiến một bước. Lâm Phàm chau mày, trong chuyện này có vấn đề.

    Mà nam tử bên cạnh Trâu Đằng Long càng khiến hắn cả kinh.

    Tần vương kia rõ ràng chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị, mà hiện giờ lại là Đại Thiên Vị sơ giai.

    Không đúng, khí tức của người này hoàn toàn khác ngày đó.

    Lâm Phàm đã hoàn toàn bị hai người này làm bối rối, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    ….

    – Yêu Thiên, mặc dù Táng Yêu thành địa bàn của Yêu gia các ngươi, nhưng Táng Hải Yêu Địa này lại không phải. Hiện giờ có chuyện khác thường, người người đều có cơ hội đi vào tìm tòi bên trong.

    Giờ phút này, mấy đại nhân vật trò chuyện với nhau. Bọn họ đều muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất ở Táng Hải Yêu Địa.

    – Thanh Hỏa huynh, huynh định làm thế nào?

    Yêu Thiên chính là gia chủ hiện tại của Yêu gia. Lão để tâm tới bất thường của Táng Hải Yêu Địa này còn hơn bất cứ kẻ nào. Nếu Yêu gia có thể thu được toàn bộ chỗ tốt, đương nhiên là việc vui bằng trời. Thế nhưng lão biết đây là không thể. Muốn trách thì phải trách cột sáng kia kéo dài quá lâu, không sao giấu giếm nổi. Hiện giờ mấy đại tông môn cùng đến, coi như Yêu gia lợi hại hơn nữa, cũng không thể đối kháng cùng lúc mấy đại tông môn.

    – Rất đơn giản, thấy mặt là có phần. Táng Hải Yêu Địa chưa bao giờ có dị tượng này, nhất định là có trọng bảo. Mà hiện giờ phương pháp tiến vào mọi người đều biết, chỉ người dưới cảnh giới Đại Thiên Vị mới vào được, cho nên chúng ta sáu tông cộng với Yêu gia các ngươi chọn lựa đệ tử tiến vào, được chứ?

    Nam tử trung niên mặc áo bào xanh nói.

    Còn những tán tu kia, đương nhiên cản lại, không cho phép tiến vào. Bảy thế lực lớn tụ hội, sao có thể có phần của tán tu?

    – Ngoại trừ người của sáu tông và Yêu gia, toàn bộ đều rời khỏi cho bản tọa.

    Giờ khắc này, Thanh Hỏa nhìn thẳng mọi người đang có mặt, lạnh lùng nói.

    – Táng Hải Yêu Địa, người tới có phần, dựa vào cái gì không cho chúng ta tiến vào?

    Một gã tán tu lạnh lùng nói.

    – Đúng vậy…

    – Các ngươi không thể ngang ngược như vậy a.

    ….

    Lâm Phàm trốn trong đám người, điệu thấp nhìn lên, nhìn đám người ra mặt làm vật hy sinh này bằng ánh mắt thương cảm, những người này không phải là muốn chết sao?

    Quả nhiên, tích tắc sau, Thanh Hỏa nhấc tay, giống như ẩn chứa lực lượng quy tắc vô thượng mà nhấc bổng những người vừa nói lên hư không, rồi phẩy tay một cái nữa.

    “Bùm…”

    Những tán tu mới lên tiếng tức thì nổ tung thành sương máu.

    – Bản tọa nói, tán tu mau rời đi, nếu không đừng trách bản tọa ác độc…

    ….

    Giờ khắc này, đám tán tu biết sợ rồi, kinh hãi nhìn lên Thanh Hỏa. Bọn họ không ngờ người này vừa nói giết là giết, không để cho người ta cả cơ hội nói.

    Lâm Phàm nhìn về phía trước, thấy mấy vị đại năng ngăn cửa vào, cũng hết đường xoay sở.

    Mạnh mẽ vượt qua là không được rồi, chẳng lẽ thật sự phải rời đi sao?

    “Liệt Diễm Tông.”

    “Thông Thiên Đảo.”

    “Tiên Linh Tông.”

    ….

    Sáu đại tông môn, sáu cường giả Đại Thiên Vị, mà gia chủ Yêu gia tuy chỉ là Tiểu Thiên Vị cao giai, nhưng Lâm Phàm biết, lão tổ Yêu gia nhất định đang ẩn núp ở nơi nào đó trong hư không, lẳng lặng mà nhìn.

    Muốn lén vọt vào từ trong tay mấy cường giả Đại Thiên Vị, Lâm Phàm còn chưa tự đại đến mức này.

    Đặc biệt là trong đó còn có một Tần Vương có cừu oán với hắn cũng cảnh giới Đại Thiên Vị.

    – Ài…

    Giờ khắc này, Lâm Phàm đau đầu suy nghĩ, chẳng lẽ đến tận đây rồi mà chẳng chiếm được gì sao.

    Chợt hắn nhìn thấy bản đồ trong tay một ít tán tu, tròn mắt sửng sốt.

    Thất Thánh Bảo Đồ?

    Bất quá bảo đồ này chỉ là một góc, cũng không hoàn chỉnh.

    Quả nhiên, trong Táng Yêu thành có nhiều đệ tử tông môn và tán tu như vậy, đều là do Thất Thánh Bảo Đồ a.

    Thế nhưng rốt cuộc là ai phân phát đi ra? Chẳng lẽ là Thất Thánh? Tuyệt đối không có khả năng, đã thành xương khô cả rồi thì còn có thể làm gì?

    Vậy cột sáng đen kia là thế nào? Chẳng lẽ ngoại trừ bảo tàng của Thất Thánh, còn có đồ vật gì khác nữa hay sao?

    – Yêu gia và sáu đại tông môn thật sự là hơi quá đáng.

    Đám tán tu nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ không cam lòng cứ thế rời đi, nhưng nếu không đi, lại lo lắng tính mạng.

    – Quá đáng thì sao chứ, nếu chúng ta không đi, chỉ sợ đều phải chết ở chỗ này.

    – Ài…

    Thanh Hỏa nhìn thấy đám tán tu chần chờ mãi không đi, nhất thời trong lòng giận dữ, hét lên một tiếng như sấm nổ:

    – Còn không mau lăn cho bản tọa…

    Mọi người nghe được tiếng hét này, tâm thần chấn động. Một tiếng hét của cường giả cảnh giới Đại Thiên Vị ẩn chứa lực lượng quy tắc, không phải bọn họ có thể ngăn cản.

    “Ầm…”

    Đúng lúc này, đất rung núi chuyển, Táng Hải Yêu Địa lại sinh biến hóa.

    Mọi người biến sắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Ngay một khắc này, mặt đất vàng rắn như sắt kia đột nhiên nứt ra thành một khe hở. Trong cái khe đó nhấp nháy hào quang, một cỗ khí tức thần bí tản ra nhàn nhạt.

    Đồng thời tại trong đám người, không biết ai hét lớn một tiếng:

    – Đây là thông đạo đi xuống, mọi người mau đi xuống.

    Thanh Hỏa tối sầm mặt lại:

    – Muốn chết…

    Giờ khắc này, thiên địa biến sắc, cường giả Đại Thiên Vị Thanh Hỏa, muốn một chưởng trấn áp tất cả mọi người.

    Một bàn tay khổng lồ ngưng kết trên không trung, che khuất bầu trời, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống.

    Lâm Phàm vừa nhìn, trong lòng căng thẳng, không chạy chính là chết.

    Hắn vội vàng nhảy xuống khe hở kia, mà đông đảo tán tu cũng ào ào làm tương tự. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, hiểm địa loại này, tuy nguy hiểm, nhưng ưu đãi trong đó đủ làm cho người ta quên đi tất cả.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 225: Quái vật rực lửa

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    – Đáng giận…

    Thanh Hỏa tức giận hừ một tiếng, vung ống tay áo, bàn tay khổng lồ trên bầu rời bỗng biến mất.

    – Chúng đệ tử tập hợp, toàn bộ tiến vào trong cấm địa, gặp tán tu lập tức giết chết.

    Thanh Hỏa nói, mặt lạnh như băng. Lão sợ có tán tu nào đó có vận khí nghịch thiên, sẽ chiếm được bảo bối tốt, cho nên lệnh cho các đệ tử giết tán tu nếu gặp.

    – Vâng, trưởng lão.

    Các đệ tử Liệt Diễm Tông gật gật đầu.

    Các đại tông môn còn lại và Yêu gia cũng đều để đệ tử lập tức tiến vào cấm địa.

    Tần vương đứng đó, nhìn cái khe kia, muốn tra xét một phen, lại phát hiện cái khe này ngăn cách tất cả tra xét, đồng thời nếu cố tình muốn đẩy thần thức vào sâu, sẽ gặp một cỗ lực lượng thần bí đánh ngược lại.

    Hiển nhiên, cấm địa này chỉ cho phép võ giả cảnh giới dưới Đại Thiên Vị tiến nhập.

    ….

    Lâm Phàm vừa nhảy vào trong khe nứt trên mặt đất thì lập tức tiến vào trạng thái ẩn thân. Hắn không biết tình huống phía dưới ra sao, an toàn là trên hết.

    Mà quả thế, vừa đưa mắt nhìn, hắn đã bị một màn trước mắt làm chấn kinh rồi.

    – Gràooooo…

    Từng tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ cấm địa. Xung quanh nơi này không ngừng có hung thú qua lại như những bóng ma, tu vi đều trong khoảng cảnh giới Nhập Thần.

    – Aaaaaaaaaaa…

    Lúc này, bắt đầu xuất hiện thêm những tiếng kêu gào thảm thiết. Lâm Phàm ngưng thần nhìn lại, phát hiện những tán tu kia rơi trúng vào giữa bầy hung thú, sau đó bị những con hung thú mắt đỏ ngầu, như lang như hổ xông tới xé thành nhiều mảnh.

    Con bà nó, nơi này rõ ràng là một cái bẫy mà!

    Giờ khắc này, Lâm Phàm đã xác định được, cái khe nứt tự dưng xuất hiện trên mặt đất hoàn toàn là đưa người vào chỗ chết.

    Nếu không phải hắn tiến vào trạng thái ẩn thân, có lẽ đã bị đàn thú đói khát kia bao phủ. Tuy rằng cường độ thân thể đủ để cứu cái mạng của hắn, nhưng rất khó nói rằng trong đám hung thú kia không có tồn tại cường đại.

    – Aaaaa… Cứu mạnggggg…

    Lúc này, một tán tu ở cách Lâm Phàm không xa bị hung thú cắn xé thân mình, sau đó chia năm xẻ bảy, mà máu tươi cũng dần dần thấm xuống mặt đất, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

    Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó nhìn kỹ xung quanh. Nơi giống như địa ngục này rất rộng lớn, có rất nhiều ngóc ngách, chỉnh thể lại dốc dần xuống giống như là một con đường tiến sâu vào lòng đất theo hình xoắn ốc.

    Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện cái khe nứt để xuống đây giờ đã biến mất, trên đầu chỉ còn là vách đá.

    Hắn định bay lên mà đi, nhưng lại phát hiện nơi này như có một cỗ lực lượng hạn chế phi hành, tất cả đều chỉ có thể cuốc bộ.

    Còn về đám hung thú kia, tuy rằng nếu giết cả thì sẽ là một lượng exp rất khả quan, nhưng như vậy tốn rất nhiều thời gian, cấm địa mới là quan trọng.

    Lâm Phàm bước tới, vừa ẩn thân vừa không ngừng tránh né va chạm. Một đường này, hắn có thể thấy được rất nhiều hang động, mà một ít tán tu có thực lực thì thành công trốn thoát giữa bầy hung thú, chui vào những cái hang này để tránh né.

    Không quá bao lâu, hắn bước tới một khu vực mà đám hung thú vẫn bình tĩnh qua lại, hẳn là chưa có mấy người đến đây, cũng có thể là người tới đã chết cả, hoặc là đã đi qua sâu tiếp xuống. Đi một đoạn nữa, hắn bỗng trông thấy có một gã nam tử đang giống như phát điên, không ngừng hét lớn rồi lao đến tàn sát mãnh thú.

    Chẳng qua trong mắt Lâm Phàm, đây hoàn toàn là một gã điên, không tìm bảo bối, lại đi liều mạng với tiểu quái. Nơi này lắm quái như vậy, phải giết tới khi nào chứ?

    Sau đó, Lâm Phàm cũng không để ý gã nữa, vừa ẩn thân vừa né tránh rồi bước sâu xuống tiếp.

    ….

    Ở một nơi nào đó.

    Trâu Đằng Long đang đứng nhìn quanh, khuôn mặt âm trầm hiện lên một tia nghi hoặc.

    – Không đúng, tại sao Táng Hải Yêu Địa lại biến thành như vậy chứ?

    Trâu Đằng Long vừa bóp nát đầu một con hung thú, vừa lẩm bẩm.

    – Chỗ táng thân của bản tọa, rốt cục là ở đâu rồi?

    Trâu Đằng Long tức giận gầm lên. Tất cả chuyện này đều khác hẳn với tính toán ban đầu của “lão”.

    Trâu Đằng Long hiện giờ đã không phải Trâu Đằng Long trước kia, mà là bị bộ xương trắng như ngọc nhập vào thân.

    – Tên khốn khiếp, lại dám đưa viên thần đan ẩn giấu một tia thần thức của bản tọa cho một con chó đen dùng.

    Mắt Trâu Đằng Long lóe lên lửa giận, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước đi.

    ….

    Lâm Phàm vẫn đang tiến sâu xuống lòng đất. Từ chỗ âm u không thấy rõ tít xa, luôn có một cỗ lực lượng khó hiểu làm cho trái tim Lâm Phàm phải đập thình thịch.

    Táng Hải Yêu Địa này tuyệt đối có vấn đề, đến cùng là Thất Thánh Bảo Đồ cất giấu thứ gì nơi đây?

    Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghe thấy đằng trước có tiếng đánh nhau, lập tức tiến tới.

    – Giao thứ kia ra đây!

    Đệ tử Hải Long của Liệt Diễm Tông nhìn tán tu trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

    – Không đời nào…

    Gã tán tu đang giằng co với Hải Long vừa mới phát hiện một bảo rương tại một hang động, trong đó có một viên đan dược. Gã chưa kịp mừng thì Hải Long xuất hiện, còn muốn cướp đoạt, thậm chí là giết người đoạt bảo.

    Tuy không biết đan dược kia là gì, nhưng ở trong cấm địa thì tuyệt đối là vật phi phàm.

    – Hừ, muốn chết…

    Hải Long hừ lạnh, thân hình như quỷ mị lướt đến, hai chưởng cùng đánh, một luồng hào quang màu đỏ chụp tới tán tu kia.

    Lâm Phàm ẩn thân tránh ở một chỗ, nhìn hai người tranh đấu.

    Hải Long này có tu vi Nhập Thần đại viên mãn, mà tán tu kia chỉ là Nhập Thần trung giai, kết quả không cần nói cũng biết.

    – Hừ, không biết tự lượng sức mình…

    Hải Long khinh thường nhìn thi thể bị đánh thủng ngực, sau đó móc lấy viên đan dược.

    Vật đến tay, y nở nụ cười, bởi vì vừa cầm lên đã cảm thấy một mùi hương khiến lòng người sảng khoái.

    Hải Long lập tức nuốt đan dược xuống. Y là đệ tử đại tông, đương nhiên nhãn lực hơn xa những tán tu kia, nhìn là biết đan dược này dùng để tăng thực lực.

    Lâm Phàm vẫn ẩn thân, vốn định động thủ, nhưng lại dừng lại, bởi vì Hải Long này bỗng có gì đó không đúng.

    Hải Long đã nuốt đan dược vào, còn đang đợi đan dược mang đến thay đổi, nhưng chỉ một giây sau, y bỗng ôm ngực, đại não giống như bị trì trệ.

    Trong ánh mắt tự tin ban đầu lóe lên một tia chấn kinh.

    – Aaaaaaa…

    Hải Long đột nhiên quỳ trên mặt đất, ôm đầu, ngửa mặt lên trời gào thét.

    Rồi chỉ sát na sau, thân thể y đột nhiên cháy lên hừng hực, ngọn lửa mới xuất hiện thì màu đỏ, sau đó chuyển sang đen, giống như là lửa địa ngục.

    Lâm Phàm chỉ biết nín lặng, trợn tròn mắt mà nhìn chuyện xảy ra.

    Nhưng việc đến đó còn chưa chấm dứt, từ trong cơ thể của Hải Long như có vật gì muốn phá thân xác của y mà chui ra, từng tiếng thịt xương bị xé không ngừng vang lên.

    Phía sau lưng y nổi lên một cái ụ cao, rồi “rẹtttt” một tiếng, một cái xương bao bọc trong lửa đen mạnh mẽ xuyên ra từ sau lưng Hải Long.

    Sau đó, toàn thân y rách hết da thịt, xương cốt mọc dài thêm, thòi ra ngoài cơ thể, bộ mặt cũng toạc hết da, hóa thành một đầu lâu dữ tợn kinh khủng…

    ….

    Lâm Phàm đã hoàn toàn ngây ngốc rồi.

    Một bộ xương to lớn, toàn thân là những chiếc xương bén nhọn, mang theo ngọn lửa đen bốc cháy hừng hực xuất hiện.

    – Gràoooo…

    Nó gầm lên một tiếng giận dữ, mà bên trong ngọn lửa đen kia phảng phất như có oan hồn dữ tợn gầm thét.

    Tiểu Thiên Vị trung giai.

    Lâm Phàm giờ chỉ còn biết thương hại Hải Long, ai bảo đang yên đang lành lại đi cắn loạn đan dược? Giờ xem, đan dược kia xảy ra vấn đề, làm thế nào cho phải đây?

    Nhưng Lâm Phàm cũng không định đánh chết Hải Long đã biến thành bộ xương hừng hực lửa này. Hắn muốn đi phía sau nó, xem nó muốn đi đâu.

    Quái vật kia bắt đầu bước đi, mỗi bước chính là mấy trượng, mà dấu chân lưu trên mặt đất không ngừng bốc lên ngọn lửa màu đen.

    Lâm Phàm đi sau nó, nhìn thấy ngọn lửa này thì muốn thử xem uy lực của nó đến đâu. Hắn bèn lấy tay đụng vào thử, hệ thống tức thì phát ra âm thanh.

    “Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng một vạn exp.”

    – Cũng không có gì đặc biệt.

    Lâm Phàm thoáng có chút thất vọng, vốn cho là ngọn lửa này rất mạnh, ai ngờ chỉ tăng một vạn exp, ít đến thương cảm.

    Lâm Phàm lại tiếp tục đi theo con quái vật, nhưng né những dấu chân lửa ra, vì sợ tạo thành động tĩnh khiến nó phát hiện.

    Một đường đi tới, Lâm Phàm cũng thấy không ít người, nhưng ai nấy đều bỏ chạy khi thấy con quái vật to lớn thân hình bốc cháy này.

    Mà một màn để Lâm Phàm khiếp sợ phát sinh. Quái vật này giống như có linh trí, không biết lấy từ đâu ra một cái bảo rương nhìn rất lộng lẫy, cầm ở trong tay.

    Lâm Phàm cả kinh, hay là quái vật này chuẩn bị dựa vào bảo rương này để thu hút những đệ tử tông môn kia?

    ….

    Cùng lúc này, tại một nơi bí mật gần đó, đệ tử của Tiên Linh Tông, Thông Thiên Đảo và Bồ Thiên Tông đang tụ tập lại với nhau.

    Bọn họ đã tổn thất không ít sư huynh đệ, có những người còn mất tích, hiển nhiên cũng lành ít dữ nhiều.

    Kể từ lúc xuống đây, bọn họ chưa từng gặp bảo bối gì, càng không ngờ hành trình lần này hung hiểm đến vậy.

    – Dương sư huynh, nhìn bảo rương trên tay con quái vật rực lửa kia kìa.

    Bỗng một gã đệ tử hô lên, ánh mắt đầy vui mừng.

    – Trong bảo rương kia khẳng định có bảo bối.

    – Đúng vậy, Táng Hải Yêu Địa này có chút quỷ dị, tìm mãi không có bảo bối gì, chắc chắn là đều đang trong cái rương kia.

    – Tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai, chỉ cần chúng ta phối hợp là có thể làm thịt nó.

    – Được, chờ chúng ta kết thành đại trận nghịch chuyển, mọi người nhân cơ hội tru diệt nó, bảo bối tới tay thì chia đều.

    – Hành động.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)