Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 206: Ta tin tưởng ngươi

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    Lâm Phàm cũng bị sửng sốt, cô gái Man Hoang tộc này cứ thế đưa bảo bối mà bọn họ liều mạng thủ hộ cho mình?

    Hắn quan sát hạt giống trôi nổi ở không trung, thấy nó có màu xanh sẫm, bên ngoài không có chỗ nào đặc biệt, nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng sinh mệnh vô tận.

    Loại lực lượng sinh mệnh này, Lâm Phàm mới thấy qua hai lần, lần đầu ở những viên đá Niết Bàn trong Địa Ngục Hỏa Diễm, mà lần thứ hai là ở cái hạt giống này.

    So sánh lên, thậm chí lực lượng sinh mệnh trong hạt gống này còn cao hơn nhiều so với trong đá Niết Bàn.

    Không biết rốt cuộc đây là hạt giống của loại cây gì, thật sự là có chút đáng sợ.

    – Ta tin tưởng ngài, thánh vật của tộc ta giao cho ngài bảo quản.

    Hoang Linh Nhi mỉm cười, vẻ mặt chân thành, nói.

    Lâm Phàm có chút do dự, không biết người này tính bán thuốc gì trong hồ lô*?

    (*Bán thuốc gì trong hồ lô: ý nói có tính toán gì trong đầu)

    Loạn tình huống này quả thật rất đặc biệt, hắn chưa trải qua bao giờ.

    Huyết Kình cũng phát mộng, đây là tình huống nào? Bảo bối mà bọn gã tân tân khổ khổ muốn cướp đoạt, lại bị một kẻ chẳng hiểu là ai, lừa dối mấy câu lấy đi rồi?

    Lâm Phàm ngẫm nghĩ, tuy rằng không rõ đối phương định làm gì, nhưng làm người không nên cái gì cũng sợ. Người ta đã chủ động giao ra, nếu không dám cầm thì sau này còn làm ăn gì được nữa.

    Cũng tốt, để hệ thống tra xét một phen, xem đây rốt cuộc là vật gì.

    Lâm Phàm nắm lấy hạt giống màu xanh sẫm vào trong tay.

    “Đinh, chúc mừng hiện hạt giống sinh mệnh (chưa nảy mầm).”

    “Hạt giống sinh mệnh: Ẩn chứa vô hạn khả năng….”

    Vừa nhìn mấy dòng hệ thống phân tích, Lâm Phàm trợn tròn mắt. Cái này với chưa phân tích có khác gì nhau? Ai chẳng biết hạt giống này có chứa lực lượng sinh mệnh, nhưng mà vô hạn khả năng là cái gì??

    Đầu Lâm Phàm đầy dấu hỏi chấm, nhưng khuôn mặt vẫn không hề đổi sắc, gật gật đầu.

    – Ừm, cũng tốt, các ngươi mang theo thứ này, sợ là sẽ dẫn tới vô số phiền toái. Chờ bản tọa rảnh, sẽ đi man hoang, trả lại bảo bối cho các ngươi.

    Hoang Linh Nhi nhìn Lâm Phàm, khẽ gật đầu:

    – Ta tin tưởng ngài.

    Nghe một câu này, Lâm Phàm cũng hơi buồn cười. Tin tưởng ca? Chuyên môn của ca là hãm hại lừa gạt, sao có khả năng trả lại chứ!

    Sau đó, Hoang Linh Nhi gật gật đầu, nở một nụ cười xán lạn chào Lâm Phàm, rồi dẫn tộc nhân rời đi.

    Lâm Phàm lại trợn mắt nhìn đối phương, cứ như vậy đi rồi?

    Huyết Kình càng trợn mắt to hơn, nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Man Hoang tộc này yên tâm để thánh vật vào tay người lạ vậy sao? Nếu không phải gã biết rõ vật kia, chỉ sợ sẽ cho là đối phương lấy đồ giả ra lừa người. Thế nhưng, thứ trong tay người trước mắt, trăm phần trăm là thánh vật của Man Hoang tộc a.

    ….

    – Thánh nữ, đó là thánh vật của chúng ta cơ mà…

    Một tộc nhân Man Hoang tộc nói.

    Hoang Linh Nhi cười khẽ:

    – Thiên địa vạn vật đều có nhân quả, ta thấy được tương lai…

    Mấy người Man Hoang tộc nghe được thánh nữ nói vậy thì đều cả kinh.

    Tương lai sao…

    – Thánh nữ, tương lai là cái dạng gì?

    – Tương lai không có hình dạng, nó ở ngay trước mắt, ràng buộc với thời gian, liên quan tới một vài điều, cuối cùng hình thành tương lai.

    Thánh nữ nói có chút phức tạp, bọn họ không hiểu lắm, nhưng bọn họ tin tưởng, thánh nữ nhất định sẽ dẫn dắt Man Hoang tộc trở lại huy hoàng từng có.

    ….

    – Thứ này, Huyết Sát Các bắt buộc phải có được, các hạ có thể đưa ra điều kiện.

    Huyết Kình đã hồi phục tinh thần, cố nén xung động muốn xông tới giết người đoạt bảo.

    Lâm Phàm nhìn Huyết Kình, khẽ cười, rồi mở miệng:

    – Giao toàn bộ nhẫn trữ vật của các ngươi ra đây.

    – Các hạ chỉ muốn như vậy?

    Huyết Kình tưởng mình nghe lầm, chẳng lẽ đối phương chỉ có yêu cầu thấp như vậy?

    – Không lấy thì thôi, bản tọa đi.

    Lâm Phàm xoay người, không muốn nói nhiều.

    – Các hạ, chờ đã.

    Huyết Kình nôn nóng vội mở miệng nói, sau đó quay về đám sư đệ xung quanh thu nhẫn trữ vật.

    Gã không biết đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn đưa bảy chiếc nhẫn trữ vật tới:

    – Đây là tất cả nhẫn trữ vật của chúng ta.

    Lâm Phàm nhìn thoáng qua, cười khẽ, vung tay, thu cả bảy chiếc nhẫn vào trong túi chứa đồ.

    – Tốt lắm, các ngươi có thể đi rồi.

    Lâm Phàm khoát tay áo, giống như đang đuổi một đám ăn mày.

    – Ngươi có ý gì?

    Huyết Kình nổi giận, giờ gã cũng rõ, đối phương đang đùa bỡn mình.

    – Không có có ý gì, bản tọa chỉ nói cho các ngươi biết một đạo lý, đó là chặn đường cướp bảo rất đáng xấu hổ. Hôm nay bản tọa để các ngươi nộp lên bảy chiếc nhẫn trữ vật, là một bài học để các ngươi từ nay làm người cho tốt, chớ muốn một bước lên trời.

    Lâm Phàm bình thản nói.

    Huyết Kình nghe thế, không kìm được cơn giận nữa, khuôn mặt hung ác như là muốn cắn nuốt Lâm Phàm, hét lớn:

    – Khốn khiếp, Huyết Sát Các không phải dễ chọc như vậy đâu! Giếtttt…

    Thế nhưng gã còn chưa dứt câu, thời gian nháy mắt giống như ngừng lại.

    Lâm Phàm tùy ý đá một cước, trúng đũng quần của Huyết Kình. Tất cả đều đột ngột, đến không có một dấu hiệu nào cả.

    – Aaaaaaa…

    Khuôn mặt âm lãnh của Huyết Kình lập tức bao phủ một tầng vẻ đau khổ.

    – Ngươi… ngươi…

    Huyết Kình nổi gân xanh, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

    Lâm Phàm tiến lên, vỗ vỗ vai gã, hảo tâm nhắc nhở:

    – Đừng cố chịu, kêu đi, bằng không sẽ rất đau đấy.

    Giờ phút này, Huyết Kình đau đến muốn chết, không thể không nghe theo, thét một tiếng thống khổ vang vọng phía chân trời, khiến cả mặt đất cũng phải rung lên.

    – Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…

    “Đinh, chúc mừng đánh bại Tiểu Thiên Vị sơ giai Huyết Kình.”

    “Đinh, chúc mừng exp thêm hai trăm vạn.”

    “Đinh, Liêu Đản Cước thăng cấp 15.”

    Lâm Phàm nghe nhắc nhở thì rất mừng, trải qua thời gian dài cố gắng, Liêu Đản Cước rốt cuộc cấp 15 rồi, không bao lâu nữa sẽ lên cấp 20, biến đổi về chất.

    ….

    – Các hạ, đây là đang khinh Huyết Sát Các chúng ta không người sao?

    Vừa lúc đó, một giọng nói theo trong hư không truyền đến.

    Lâm Phàm biến sắc.

    – Huyết Thần đại nhân…

    Giờ khắc này, không gian chấn động, một nam tử thân thể như cái xác khô, mặc y phục đỏ như máu, thong thả đi ra từ trong hư không, mùi máu tươi cùng với sát khí như ngưng thành thực chất, giống như làn sóng ập thẳng vào mặt.

    Hoa cỏ chung quanh, ở một khắc này giống như mất đi sức sống, toàn bộ khô héo.

    Lâm Phàm nhìn người đi ra từ hư không, rồi lại chỉ cười một tiếng:

    – Vậy ngươi có thể làm gì ta?

    Ù té quyền…

    Trong một sát na, Lâm Phàm chạy như điên về đằng xa, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

    * * *

    Huyết Kình đã sùi bọt mép, khụy gối xuống đất ôm hạ bộ, thấy Huyết Thần đại nhân tiến đến, trong lòng rất mừng rỡ, thế nhưng khi thấy kẻ kia bỏ chạy thì lửa giận lập tức xông lên não, dẫn tới hôn mê.

    – Đồ vô sỉ.

    Đây là điều duy nhất gã có thể nghĩ tới trong tích tắc tỉnh táo cuối cùng.

    – Huyết Thần đại nhân, bảo bối ở trên người hắn.

    Lúc này còn lại sáu người, ngoại trừ một gã bị Lâm Phàm đóng đinh trên mặt đất, năm gã còn lại cùng quỳ xuống, đầu sát đất. Bọn gã chưa hoàn thành nhiệm vụ, sợ hãi sẽ bị trừng phạt.

    Huyết Thần nhìn về hướng Lâm Phàm chạy trốn, lại liếc đám đệ tử đang quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, rồi hóa thành một dải sáng đỏ như máu, bay về phía Lâm Phàm chạy.

    Người có thể chạy trốn trước mắt Huyết Thần lão, còn chưa có sinh ra.

    Huyết Sát Các tổng cộng mười hai tầng, mỗi một tầng đều có một vị các chủ, mà càng lên cao, thực lực của các chủ càng mạnh. Huyết Thần này tuy chỉ là các chủ tầng thứ nhất, nhưng là tu vi lại không thể coi thường.

    Khoảng cách tới Đại Thiên Vị chỉ còn là một bước.

    ….

    Lâm Phàm không ngừng chạy, nhưng thi thoảng vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau, không biết kẻ kia có đuổi kịp hay không. Thế nhưng nhìn một hồi, lại vẫn không trông thấy bóng dáng kẻ kia.

    Lâm Phàm có chút sốt ruột, vội giả vờ kêu to:

    – Cứu mạnggggg… Có kẻ muốn giết ngườiiiii…

    Lâm Phàm biết mình kêu như vậy rất ngu, nhưng cũng chỉ đành thế, vì mục đích dụ đối phương lại đây.

    Hắn cũng đang rất thắc mắc, bởi vì hắn chạy không phải quá nhanh, vậy tên kia sao lại không thấy, thật là quái dị.

    Tiếp tục lạch bạch chạy…

    Đột nhiên, Lâm Phàm đang ngoái đầu nhìn thì đụng “bịch” một cái vào vật gì đó đằng trước, cảm giác rất cứng.

    Hắn lập tức quay đầu, nhìn phía trước, tròn mắt sửng sốt.

    – Sao ngươi lại ở chỗ này…

    Lâm Phàm làm vẻ kinh sợ, hét lên chói tai, mặt hiện biểu cảm không dám tin.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 207: Tra tấn tàn ác

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    Huyết Thần áo đỏ chờ sẵn đằng trước, chân lơ lửng không chạm đất, dáng vẻ vô cùng phiêu dật.

    Huyết Thần nhìn ra hướng đối phương chạy, nên tới trước chờ đợi. Lão hoàn toàn xem đây là một trò mèo vờn chuột, cần chậm rãi chơi đùa. Thậm chí, lão còn cảm thấy hưng phấn khi nghĩ tới ánh mắt trợn tròn kinh hãi của đối phương lúc đụng phải mình.

    Thế nhưng, ngay trong tích tắc đối phương va vào mình, Huyết Thần đột nhiên cảm giác không đúng.

    Bởi vì lão cảm nhận được một lực va chạm vô cùng cường đại đánh úp tới. Lão muốn né tránh, nhưng tất cả đều đã chậm.

    “Bịch…”

    Một húc, để lão bay ra xa với vẻ mặt không thể tin nổi.

    Khung xương lệch vị trí, nhưng không phải đại sự với Huyết Thần. Lão tu luyện Huyết Hải Ma Công, xương cốt toàn thân giống như máu, có thể biến hóa tùy ý.

    “Lách cách…”

    Tiếng xương khớp rung lắc vang lên, trong một sát na, Huyết Thần đã khôi phục xương cốt về nguyên dạng, lại nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt tràn ngập lửa giận.

    – Ngươi thành công chọc giận bản tọa.

    Từ trong hai tròng mắt của hắn phóng ra sương mù đỏ máu, phối hợp với thân thể như bộ xương khô, quỷ dị đến độ làm người ta kinh hồn táng đảm.

    ….

    Lâm Phàm cảm giác kỹ năng biểu diễn của mình đã max cấp.

    Tên kia có cảnh giới Tiểu Thiên Vị cao giai, cản bản không làm gì nổi hắn. Thế nhưng thực lực đó vẫn cao hơn hắn nhiều, muốn giết đối phương là rất khó. Như vậy chỉ có thể dùng kế.

    – Ngươi muốn làm gì?

    Lâm Phàm run giọng chỉ tay vào đối phương mà hét, tựa như vì cực kỳ kinh hãi mà ngón tay cũng run bần bật.

    – Đắc tội Huyết Sát Các, kết cục chỉ có chết. Nhưng ngươi yên tâm, bản tọa sẽ từ từ tra tấn ngươi, làm cho máu của ngươi dồn ép nổ đầu của ngươi, cho ngươi cảm thụ kiểu chết thống khổ nhất thế gian.

    Huyết Thần âm trầm nói.

    – Đừng mà, tha cho ta đi.

    Lâm Phàm kêu khóc ầm lên, run run đi dần tới trước mặt Huyết Thần, biểu diễn ra dáng vẻ của một kẻ tham sống sợ chết sắp quỳ xuống xin tha.

    – Mau mang toàn bộ đồ vật ra đây, lại quỳ xuống van xin bản tọa, bản tọa sẽ luyện chế ngươi thành huyết thi, từ nay về sau vĩnh hằng bất diệt.

    Huyết Thần thấy kẻ trước mắt chết nhát như vậy thì rất thỏa mãn, cười lớn lên, thân hình chỉ có da bọc lấy bộ xương vì thế mà rung lên kẽo kẹt.

    Lâm Phàm tiếp tục tới gần, vẫn vẻ mặt hoảng sợ:

    – Đại nhân, xin hãy tha cho ta….

    Một bước.

    Hai bước.

    ….

    Khoảng cách càng ngày càng gần.

    Tim Lâm Phàm không ngừng nhảy tango, đây là dấu hiệu con mồi sắp tới tay.

    Lừa đảo cường sát cường giả Tiểu Thiên Vị cao giai a, thử hỏi ai dám so được với ta.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm rốt cuộc đi tới trước mặt Huyết Thần, lập tức ngửa mặt lên trời kêu gào.

    – Đại… đại nhân. Ngài chính là người vĩ đại nhất, nhân từ nhất Huyết Sát Các, xin nhận một lạy của tiểu nhân…

    Lâm Phàm giả vờ kích động, run rẩy cong hai chân xuống như định quỳ.

    Huyết Thần nhìn Lâm Phàm, miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, bàn tay bốc lên một luồng sương khói đỏ như máu, phảng phất có lẫn u hồn rít gào.

    – Được rồi, ngươi có thể đi…

    Huyết Thầm cười âm trầm, thế nhưng đúng lúc này, biến hóa phát sinh.

    – Xoay Chuyển Càn Khôn.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm vận dụng hàm nghĩa tối cao của chiêu thức, chuyển biến âm dương chỉ trong một ý niệm.

    – Aaaaaaaaa…

    Một cảm giác đau đớn ngập trời ập tới, để Huyết Thần không thể không kêu gào.

    Trong một sát na, Lâm Phàm xuất ra Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, đập mạnh lên trán Huyết Thần.

    “Bốp…”

    Huyết Thần vừa nãy còn rất bá đạo, lập tức nằm bất động trên mặt đất.

    – Ha ha… Ngu ngốc thế này cũng muốn diệt tiểu gia. Tiểu gia còn tính phải dùng thêm vài chục kế, ai ngờ ngươi ngốc mà còn thích trang bức, giờ thì bi kịch nhé…

    Lâm Phàm lắc đầu thở dài, vẻ mặt “vô địch thật là cô đơn a”…

    * * *

    Lâm Phàm nhìn Huyết Thần đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

    – Kẻ này thật tà ác, mùi máu tươi đậm như vậy, hiển nhiên giết không ít người. Cũng tốt, giờ ngươi rơi vào tay tiểu gia, vậy tiểu gia cũng chỉ có thể thay trời hành đạo.

    Lâm Phàm nghiêm trang nói. Thế nhưng trước khi “hành đạo”, hắn phải thu chiến lợi phẩm đã.

    “Đinh, chúc mừng phát hiện huyết y Huyền giai thượng phẩm.”

    “Huyết y: luyện chế từ máu của chín ngàn chín trăm chín mươi chín bé gái chí âm.”

    Lâm Phàm vừa đụng đến chiếc áo màu đỏ máu, nghe giới thiệu thì sợ ngây người. Không ngờ Huyết Thần này tàn nhẫn như vậy, vì luyện chế một chiếc áo, mà giết từng ấy người, lại còn là trẻ con, quả thật là súc sinh, chết không hết tội.

    Lâm Phàm bỏ qua thứ này, tiếp tục lột sạch của Huyết Thần, không chừa một món.

    – Không tệ, không tệ, tốt xấu cũng là đại nhân vật, đích xác không ít thứ tốt.

    Lâm Phàm rất là vừa lòng khi nhìn vào những thứ trong nhẫn trữ vật của đối phương.

    Bỗng Huyết Thần ú ớ muốn tỉnh lại, Lâm Phàm lại cho lão thêm một gạch, tức thì lão lại chìm vào hôn mê.

    Sau đó, Lâm Phàm kéo lão tới một cái cây to, rồi trói chặt hai tay lão vào đó.

    Thân mình của Huyết Thần bị treo lên, cách mặt đất, nhưng không quá cao, thích hợp để Lâm Phàm ra tay.

    – Tạo nhiều tội nghiệt như vậy, làm sao có thể để ngươi chết thoải mái.

    Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, hai tay đan chéo bẻ bẻ khởi động.

    Một phút đồng hồ qua đi rất nhanh.

    Huyết Thần mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, nhưng đúng tích tắc đấy, sát thương từ Xoay Chuyển Càn Khôn lại ập tới, một cảm giác đau đớn không phải người có thể chịu đựng tràn ngập toàn thân lão.

    – Ngươi… ngươi…

    Huyết Thần run rẩy không nói nổi hết câu, cảm giác đau đớn khiến lão muốn ngất đi lần nữa.

    – Hừ, tiếp tục cảm nhận đi.

    Giờ khắc này, mắt Lâm Phàm lóe lên, chân phải vung ra.

    – Liêu Đản Cước.

    Trong một sát na, phong vân biến sắc, một tiếng “bốp” trầm muộn ngắn ngủi nhưng lại cảm giác thiên địa cũng rung lên.

    Huyết Thần vừa chịu cơn đau Xoay Chuyển Càn Khôn, giờ lại phải nhận một kích Liêu Đản Cước, để lão đau đến độ không kêu to nổi nữa.

    “Đinh, chúc mừng Liêu Đản Cước gia tăng mười vạn exp.”

    – Liêu Đản Cước.

    – Liêu Đản Cước.

    ….

    Giờ khắc này, Lâm Phàm tiến vào trạng thái điên cuồng cày exp.

    “Đinh, chúc mừng Liêu Đản Cước gia tăng mười vạn exp.”

    “Đinh, chúc mừng Liêu Đản Cước gia tăng mười vạn exp.”

    ….

    Thủ đoạn công kích táng tận thiên lương như thế, Lâm Phàm mới thí nghiệm với tổng cộng hai người, một là Yến hoàng, và một là Huyết Thần.

    Thân hình khô héo của Huyết Thần run rẩy không ngừng lên, hai tròng mắt màu đỏ tươi biến thành càng thêm đỏ, như sắp phụt ra máu.

    “Đinh, chúc mừng Liêu Đản Cước thăng cấp 16.”

    Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Liêu Đản Cước không thăng cấp nữa, Lâm Phàm mới dừng động tác chân.

    Nhìn kẻ trước mắt đã không còn hình dáng con người, Lâm Phàm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, bổ một phủ lên gáy đối phương.

    “Đinh, chúc mừng đánh chết Tiểu Thiên Vị cao giai Huyết Thần.”

    “Đinh, chúc mừng exp gia tăng một trăm triệu.”

    ….

    Quả nhiên vượt cấp giết quái vô cùng sảng khoái.

    “Huyết Thần làm nhiều việc ác, hôm nay bản tọa Lâm Phàm đem tru diệt.”

    Lâm Phàm dùng ngón tay viết mười mấy chữ lên thân cây, vung ống tay áo, chắp tay sau lưng, bình thản quay lưng bước đi.

    ….

    – Huyết Thần đại nhân.

    Không biết qua bao lâu, Huyết Kình mang đám người từ đằng xa tìm đến.

    Huyết Thần đi quá lâu, để bọn gã rất nghi hoặc, bởi vậy cùng nhau đi tìm.

    Rồi khi tới được gốc cây kia, cả bọn đều đờ ra.

    Bọn gã không thể tin nổi, Huyết Thần đại nhân, dĩ nhiên đã chết.

    Huyết Kình hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm, tháo thi thể của Huyến Thần xuống, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.

    – Cha, ta nhất định sẽ báo thù cho người.

    Huyết Kình lặng lẽ đặt một tay lên ngực Huyết Thần, một điểm sáng đỏ rất nhỏ lóe lên trong lòng bàn tay, rồi dưới tình huống mọi người không chú ý, khuôn mặt đã trắng bệch của Huyết Thần lại xuất hiện một điểm đen.

    – Sư huynh, nơi này có chữ.

    Một gã đệ tử hô lớn.

    Huyết Kình nắm chặt nắm tay, nhìn chữ viết trên vỏ cây, trong mắt lóe từng tia sáng lạnh.

    – Lâm Phàm…

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 208: Chân tướng Nghịch Thiên Cải Mệnh thần đan

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    Trong hoàng cung Tần Thần vương triều.

    – Long nhi, gần đây có chuyện gì phiền lòng sao?

    Tần Vương vì trùng kích cảnh giới Đại Thiên Vị mà bế quan mười năm, vừa xuất quan đã thấy có người giết hại con mình, khiến y không thể không tức giận.

    Trâu Đằng Long là đứa nhỏ do y và nữ nhân y yêu nhất sinh ra. Không ngờ mười năm trước, nữ nhân kia đột nhiên qua đời, khiến Tần vương vô cùng đau khổ, cuối cùng hóa làm động lực tiến hành bế quan.

    Nước không thể một ngày không có vua, Tần vương bèn dùng bí pháp khống chế một người, mạnh mẽ tăng tu vi cho người đó, lại sửa đổi dung mạo, để kẻ đó giả mạo chính mình.

    Mà hiện giờ đứa con y yêu thươg nhất khởi tử hồi sinh, đương nhiên y rất mừng rỡ. Mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng Tần Vương chỉ cho rằng trời cao phù hộ con mình.

    – Phụ hoàng, hài nhi không có việc gì, chỉ là hài nhi giấu phụ hoàng một việc, nên sinh lòng áy náy.

    Trâu Đằng Long hiện giờ không phải Trâu Đằng Long dĩ vãng, mà là bị bộ xương trắng như ngọc kia mượn xác.

    Tần vương nghe thế, chỉ xoa đầu Trâu Đằng Long:

    – Không sao, Long nhi có giấu giếm bất cứ chuyện gì, phụ hoàng cũng sẽ không tức giận.

    – Phụ hoàng, hài nhi đi dạo trong hoàng thành thì mua được một tấm bản đồ không trọn vẹn, địa điểm ghi trên đó là cấm địa Táng Hải Yêu Địa.

    Trâu Đằng Long lấy ra một tấm bản đồ không biết làm từ chất liệu gì, nhưng nhìn rất cũ kỹ, có vẻ đã tồn tại rất nhiều năm.

    Tần vương nghe thấy bốn chữ Táng Hải Yêu Địa thì cũng sửng sốt, sau đó cầm lấy bản đồ mà nhìn kỹ.

    Trên cái bản đồ không trọn vẹn này chỉ có một tọa độ, chính là Táng Hải Yêu Địa, ngoài ra còn có mấy chữ nhỏ ghi chú: “Thất Thánh Bảo Đồ”.

    Tần vương nhìn tới đây, gương mặt cũng nổi lên một tia biến hóa.

    – Long nhi, tấm bảo đồ này có ai nhìn thấy chưa?

    Tần vương hỏi.

    – Hài nhi cũng không rõ. Từ lúc hài nhi có được bản đồ này, vẫn luôn mang theo người, vốn định chờ thực lực bản thân mạnh mẽ, sẽ đến đó xem thử. Nhưng giờ hài nhi đã thông suốt, bảo đồ bậc này, mặc dù không biết có bảo bối hay không, nhưng vẫn nên giao cho phụ hoàng.

    Trâu Đằng Long nói.

    – Hoàng nhi tốt của ta.

    Tần vương gật gật đầu, sau đó dặn dò Trâu Đằng Long nghỉ ngơi cho tốt, rồi rời đi.

    Nhìn Tần vương rời khỏi, khuôn mặt bình tĩnh của Trâu Đằng Long bỗng nở một nụ cười quỷ dị.

    – Tên khốn khiếp, chờ tới thời khắc bản tôn lại thấy ánh mắt trời, chính là giờ chết của ngươi.

    Trâu Đằng Long nắm chặt nắm tay, trong đôi mắt có ngọn lửa bập bùng.

    ….

    Tại một khu rừng rậm không biết tên.

    Một người một gà đang vui vẻ đi tới.

    – Mày một viên, tao một viên. Gà Con, mày phải nhanh lớn lên mới được.

    – Ò ó o…

    Giờ phút này, Lâm Phàm dốc đan dược từ từng cái nhẫn trữ vật chiến lợi phẩm, cùng đánh chén với Gà Con.

    Mà Gà Con đứng trên vai Lâm Phàm, cao hứng đập đập cánh, dùng cái mỏ mổ từng viên đan dược vào miệng, nuốt xuống.

    Lần đánh cướp này đem lại kết quả khiến Lâm Phàm rất vừa lòng, nhất là Huyết Thần kia, để Lâm Phàm có thể làm tài chủ hào phóng một bữa.

    Chỉ là, trong nhẫn của lão cũng có không ít đan dược quỷ dị, ví dụ như Tam Anh đan, phẩm chất rất cao, nhưng cực kỳ tà ác, móc bào thai trẻ em vừa mới hình thành trong bụng mẹ ra, sau đó ngâm vào thảo dược, phụ thêm các loại linh dược mà thành.

    Loại đan dược này, Lâm Phàm coi như muốn exp đến phát điên, cũng sẽ không dùng.

    Vừa nhai đan dược như nhai đậu phộng, Lâm Phàm vừa móc Thất Thánh Bảo Đồ ra nhìn.

    Điểm đến tiếp theo là Táng Hải Yêu Địa.

    Vốn hắn cho rằng Thất Thánh Bảo Đồ là đồ tốt, nhưng hiện giờ, hắn đã rõ đây là một cái hố do người đào ra.

    Viên Nghịch Thiên Cải Mệnh thần đan kia, đích thật là một viên thần đan, mặc kệ tư chất như thế nào, cho dù là kém đến cực hạn, nuốt xong đều có thể biến thành tư chất tuyệt đỉnh. Thế nhưng trong thần đan đó lại ẩn giấu một luồng thần thức, tuy chỉ là một bộ phận chứ không phải nguyên vẹn, nhưng nếu ai không may nuốt đan xuống, vậy tư chất sẽ tăng, đồng thời sẽ bị luồng thần thức không trọn vẹn ấy đoạt xác.

    Nếu không phải có hệ thống tra xét nhắc nhở, Lâm Phàm có lẽ xui xẻo rồi.

    Có điều ngẫm lại cũng đúng.

    Mấy cái thứ kiểu như bảo tàng thượng cổ đều là lừa người cả. Làm gì có đại năng nào cam tâm tình nguyện mang bảo bối suốt đời đi biếu tặng người lạ, lại còn cẩn thận vẽ lại cả bản đồ để chờ người tới lấy?

    Không có việc gì mà ân cần, không phải kẻ gian cũng là đạo chích.

    Thậm chí, trải qua chuyện này, Lâm Phàm còn bắt đầu sinh hoài nghi với hệ thống, không biết hệ thống này từ đâu, đang muốn làm gì.

    Nhưng hắn cũng lười đề phòng, bởi vì tất cả của hắn hiện tại đều do hệ thống cấp cho, nếu nó muốn làm chuyện gì không tốt, hắn cũng chẳng cách nào chống cự.

    Cho nên, cái gì không quản được tạm thời bỏ qua.

    – Ò ó o…

    Đột nhiên, Gà Con ăn xong một viên thuốc cuối cùng, kêu ầm lên, cắt đứt suy nghĩ của Lâm Phàm.

    – Kêu la cái gì, còn có thể thiếu phần mày sao.

    Lâm Phàm ném cho nó một viên đan dược. Gà Con lập tức đớp chuẩn xác, nuốt chửng, mặt gà lộ vẻ thỏa mãn.

    Lâm Phàm lại ném một đống lớn đan dược vào miệng.

    “Đinh, chúc mừng dùng đan dược Thiên giai hạ phẩm Luyện Thần đan, exp gia tăng năm mươi vạn.”

    ….

    Từng viên đan dược hóa thành exp, để Lâm Phàm thoải mái từng khớp xương.

    Sắc trời dần mờ đi, còn có chớp lóe lên, có vẻ như sắp mưa.

    Lâm Phàm vội bước nhanh hơn, muốn tìm một chỗ qua cơn mưa đêm. Hắn đi về trước hơn mười dặm thì nhìn thấy một cái hang động sâu vào vách núi.

    Vào trong hang, Lâm Phàm nhìn thấy trên mặt đất có vết lửa cháy và củi khô, hiển nhiên đã từng có người vào đây nghỉ đêm.

    Lâm Phàm dọn dẹp qua một chút, rồi lấy từ túi chứa đồ ra một cái thảm, trải lên mặt đất.

    Lúc này, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa lớn.

    Lâm Phàm còn chưa buồn ngủ, bèn bỏ chiến lợi phẩm ra, muốn xếp lại cho gọn.

    Đã lâu không luyện khí, giờ nghĩ tới nó, hắn cũng có chút ngứa ngáy chân tay rồi.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 209: Thần khí Thất Độ Không Gian

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    Giờ phút này, trước mặt Lâm Phàm là một đống lớn đồ thu được từ khi còn ở Thương Linh châu tới giờ.

    “Đinh, chúc mừng hiện công pháp Thiên giai hạ phẩm Huyết Hải Ma Công.”

    “Đinh, học tập hay không?”

    Lâm Phàm sờ tới quyển Huyết Hải Ma Công của Huyết Thần. Đây là một môn tà công, tu luyện công pháp này, không phải vất vả tu luyện, mà dùng đến máu làm việc chính, quả là quá mức tà môn.

    Thế nhưng trong này có ghi, nếu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể lấy máu trùng sinh, thực là quá con mẹ nó cường đại.

    Quên đi, công pháp chẳng phân biệt được thiện ác, tiểu gia là người chính nghĩa, có thể dẫn dắt thứ này đi lên chính đạo.

    – Học.

    “Đinh, chúc mừng học được công pháp Thiên giai hạ phẩm Huyết Hải Ma Công.”

    “Đinh, Huyết Hải Ma Công tầng 1 (0/10.000).”

    Sau đó, Lâm Phàm thử khoanh chân tu luyện, lại phát hiện cả 1 điểm exp cũng không tăng, xem ra quả thật là cần lấy máu mới luyện được.

    Tạm thời để nó sang một bên, Lâm Phàm tiếp tục xếp lại chiến lợi phẩm.

    Xong xuôi, hắn lộ vẻ tươi cười.

    Mười mấy món hộ giáp, một quyển công pháp, mấy chục viên đan dược quái dị, một đôi nhẫn long phượng, một đôi sừng huyết long, một giọt tinh huyết của Huyết Giác Tử Dực Long.

    Mấy thứ này, với người khác là bảo bối, nhưng với Lâm Phàm thì hoàn toàn không có chỗ dùng.

    Nhất là bí tịch tà môn Huyết Hải Ma Công, lưu trên đời này cũng là tai họa muôn dân, để tiểu gia luyện hóa cả là tốt nhất.

    – Thiên Địa Dung Lô.

    Giờ khắc này, Thiên Địa Dung Lô trong cơ thể Lâm Phàm mở nắp. Hắn do dự một lát, cuối cùng ném tất cả những thứ này vào lò luyện.

    Thiên Địa Dung Lô là thần khí luyện khí, luyện được vạn vật thế gian, sau khi ném tài liệu vào thì một loạt hình ảnh binh khí hiện lên cho Lâm Phàm chọn lựa.

    Lâm Phàm nhìn mà hoa cả mắt, cũng không chọn cố định loại nào, quyết định theo số trời.

    – Luyện chế ngẫu nhiên.

    “Ùng ục…”

    Trong một sát na, Thiên Địa Dung Lô đóng nắp lò lại, thần long quấn quanh Thiên Địa Dung Lô phun ra nuốt vào lửa nóng.

    Lát sau, Thiên Địa Dung Lô chấn động, một luồng hào quang hiện ra.

    Tim Lâm Phàm đập thình thịch, hồi hộp không biết sẽ tạo thành cái gì.

    Trận thế này, chẳng lẽ là đời lại lên hương sao.

    Nhưng hắn nhớ lần trước luyện ra thần khí Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên cũng không có khác thường như vậy.

    Lâm Phàm vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm, chờ hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

    “Đinh, chúc mừng luyện chế ra thần khí.”

    – Ầu dzeeeee…

    Nghe tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm cảm giác muốn hôn mê trong hạnh phúc.

    Hắn không ngờ cứ vậy dễ dàng luyện chế thành công rồi.

    Chẳng lẽ tiểu gia được nữ thần may mắn bao nuôi sao? Lại là một kiện thần khí.

    Hạnh phúc này tới quá đột ngột a.

    “Đinh, ký chủ vận khí tối cao.”

    “Đinh, chúc mừng luyện chế ra thần khí sử dụng một lần duy nhất.”

    “Thất Độ Không Gian.”

    Lâm Phàm sửng sốt, duy nhất? Đây là ý gì?

    Sau đó, một luồng sáng vàng bay ra khỏi Thiên Địa Dung Lô. Lâm Phàm cố nén tò mò, nhìn thật kỹ xem đây là dạng thần khí gì.

    Nhưng khi nhìn rõ, Lâm Phàm thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

    Cái thứ quái quỷ gì đây…

    “Mặt lưới siêu thấm, xúc cảm nhẵn bóng không thô. Mắt lưới tạo hình những bông hoa nhỏ xinh. Đừng xem thường những bông hoa này, chúng sẽ tăng mạnh tốc độ hấp thu. Siêu mỏng, hai bên có cánh, làm từ chất liệu đặc biệt mềm mại, tăng cường tính dán sát, khó rơi.”

    Cái đệchhhhh…

    Lâm Phàm giờ khắc này khóc, nhiều tài liệu như vậy, lại luyện chế ra một cái băng vệ sinh???

    Còn Thất Độ Không Gian? Tại sai không gọi luôn là Kotex – siêu mỏng cánh?

    Lâm Phàm mãi không khép được miệng lại, thiên tính vạn toán, cuối cùng lại ra cái đồ chơi này? Hay hệ thống biết gần đây ca rất thoải mái, cho nên cố ý chơi ca?

    “Đinh, thần khí Thất Độ Không Gian: Có thể làm cho đối phương băng huyết mà chết, chỉ có thể sử dụng với người khác phái, không nhìn tu vi, thần khí sử dụng một lần duy nhất.”

    “Khẩu quyết sử dụng: Thất Độ Không Gian chỉ bạn mới biết.”

    ….

    Con bà nó…

    Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn thần khí tạo hình biến thái trước mắt.

    Có điều ngoài khó coi, chức năng của nó lại làm Lâm Phàm vô cùng hưng phấn.

    Không nhìn tu vi, băng huyết mà chết.

    Tám chữ này, cũng đại biểu hết thảy.

    Nhưng khẩu quyết sử dụng thì… Lại con bà nó… Có điều khiến thứ này càng khó đề phòng.

    Ngẫm lại, nếu sau này gặp phải nữ đại năng tu vi chí cao vô thượng nào đó muốn giết mình, chính mình “phong khinh vân đạm” vung tay một cái, một cái băng vệ sinh mang uy thế vô thượng bắn ra, nháy mắt khiến đối phương băng huyết đến chết, đây là cảnh tượng kích động đến cỡ nào a.

    Lâm Phàm thật cẩn thận cất Thất Độ Không Gian vào túi chứa đồ. Thứ này sau này sẽ là một đại sát khí của ca.

    Bất quá, làm cho Lâm Phàm không rõ là, xác suất tạo thần khí của Thiên Địa Dung Lô rốt cuộc là như thế nào, lại phối những tài liệu gì thì cho ra thần khí?

    Xem ra còn cần phải lưu ý, tôi luyện nhiều hơn.

    Đúng lúc này, bên ngoài hang động có âm thanh truyền tới. Lâm Phàm sửa sang mọi thứ, lại giả vờ ngủ. Hắn muốn nhìn xem là ai?

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 210: Ra ngõ gặp gái

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†

    oOo

    – Hạ ca ca, phía trước có hang động, vào tránh mưa thôi.

    Lúc này, từ bên ngoài truyền tới một giọng nữ, liền tiếp là một giọng nam, đều có vẻ còn trẻ.

    – Ừ, Vũ Hàm cẩn thận một chút.

    Hạ Du Thiên thân thiết nói.

    ….

    – Ai đó?

    Hai người vừa vào, Lâm Phàm giả vờ tỉnh lại, mở miệng hỏi.

    Hạ Du Thiên nghe thấy có người, lập tức cảnh giác nhìn đối phương. Khi không cảm giác được khí tức nào từ trên người đối phương, Hạ Du Thiên cũng thở phào một cái, thì ra là một người bình thường.

    – Vị huynh đài này, bên ngoài mưa to, chúng ta vào đây tá túc một đêm.

    Hạ Du Thiên khách khách khí khí nói.

    – À, không sao, mời các vị. Chỗ kia có lửa, có thể sưởi ấm. Mưa làm trời ẩm quá, dễ sinh bệnh.

    Lâm Phàm ngồi thẳng người lên, thoải mái nói. Chút ánh sáng từ đống lửa cũng không thể chiếu sáng toàn bộ hang động.

    – Cảm tạ.

    Hạ Du Thiên gật gật đầu, sau đó cùng Vũ Hàm ngồi xuống. Hai người ngồi xếp bằng, vận chuyển chân nguyên, một luồng sương trắng bay lên, toàn cơ thể cộng cả quần áo đều đã được hong khô.

    – Ồ, hóa ra hai vị là võ giả.

    Lâm Phàm giả vờ kinh ngạc, nói.

    – Đúng vậy, không biết huynh đài là người nơi nào?

    Hạ Du Thiên cười hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất cảnh giác.

    Y mới từ gia tộc chém giết đi ra, đoạn đường tới đây đã liên tục tránh thoát ba lần phục giết, nếu không phải trời mưa, cũng không dừng lại ở chỗ này.

    Có điều mưa cũng tốt, dấu chân và mùi hẳn sẽ bị che lấp, cũng không sợi bị những người đó tìm ra.

    – Một người bình thường ở Tần Thần vương triều mà thôi.

    Lâm Phàm cười nói.

    – Hạ ca ca, mau ăn đi.

    Lúc này, Vũ Hàm lấy ra từ nhẫn trữ vật một viên đan dược, tỏa ra mùi hương tràn ngập cả hang đá.

    – Cái gì mà thơm quá…

    Lâm Phàm hơi sửng sốt, đan dược này nhất định là đồ tốt. Nhưng hắn vẫn giả vờ không hiểu, hỏi.

    – Đây là một viên đan dược xua hàn khí bình thường, không phải vật gì quý báu cả.

    Hạ Du Thiên vỗ vỗ bàn tay Vũ Hàm, ý bảo nàng không nên rêu rao quá mức.

    Hà Vũ Hàm nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt thoáng mang theo vẻ tươi cười. Nụ cười này càng giống một loại cảnh cáo, tựa như đang nói: mặc kệ ngươi là ai, tốt nhất thành thật một chút.

    – À…

    Lâm Phàm không nói thêm gì, lại nằm xuống.

    – Hai vị sớm nghỉ ngơi, ta ngủ trước, mai còn phải đi sớm.

    – Tốt…

    ….

    Đêm rất yên tĩnh, Hạ Du Thiên và Hà Vũ Hàm thì thầm trao đổi.

    Lần này Hạ Du Thiên bị người hãm hại, không thể tiếp tục ở lại gia tộc đã sống mười bảy năm kia nữa. Nếu không phải có Vũ Hàm muội muội hỗ trợ, có lẽ y đã chết dưới độc thủ của những người kia.

    Tuy biết Vũ Hàm muội muội không phải người bình thường, nhưng quen biết từ khi còn nhỏ, Hạ Du Thiên đương nhiên không nghi ngờ gì.

    Lại nói, hiện giờ y có tu vi Nhập Thần sơ giai, công lao thật lớn phải nhắc tới Vũ Hàm muội muội.

    Những năm gần đây, Vũ Hàm muội muội thi thoảng lại lấy ra những đan dược không biết tên, bảo y nuốt xuống. Tuy Vũ Hàm muội muội luôn nói đó chỉ là đan dược bình thường, nhưng Hạ Du Thiên cũng không ngốc, y biết những đan dược này tuyệt đối bất phàm, bởi sau khi nuốt xuống, y cảm giác tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn nhiều.

    – Đi nghỉ thôi.

    Hạ Du Thiên nhìn thoáng qua Lâm Phàm, sau đó nói với Hà Vũ Hàm.

    – Vâng.

    ….

    Lâm Phàm đương nhiên không ngủ, hắn luôn để ý tới hai người này.

    Nam thanh niên không cần phải nghĩ, chính là một gã nghèo kiết xác, tu vi lại càng là một đống cặn bã, cái gì cũng không có, hoàn toàn không tạo nổi sóng nước.

    Thế nhưng tiểu cô nương kia lại khác, tu vi lợi hại hơn tiểu tử kia nhiều, Nhập Thần đại viên mãn.

    Đáng lý hắn cũng không coi chút tu vi này vào đâu, thế nhưng trên người tiểu cô nương này rõ ràng là có cổ quái. Viên đan dược ban nãy, thân là luyện đan đại sư, đương nhiên hắn có thể ngửi mà biết phẩm cấp của đan.

    Viên đan dược đó thuộc Địa giai thượng phẩm, cho dù ở trong đại tông môn cũng thuộc loại rất không tệ, thế mà tiểu cô nương kia tiện tay lấy ra được, hiển nhiên không phải người bình thường.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm cố nhịn cảm xúc muốn xông lên đánh cướp.

    Dần dần, trong hang đá hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn những tiếng hít thở.

    Trong một góc tối, một đôi mắt sáng lộ ra, không ngừng xoay chuyển.

    Lâm Phàm ngẫm nghĩ mãi, không biết mình có nên tặng cho hai đứa nhóc này một tiết học không. Rời nhà ra ngoài lại dám ngủ say như chết thế này, nếu gặp người xấu thì biết làm sao?

    Tuy rằng nếu tham gia “học” bây giờ thì sẽ mất chút tiền tài, nhưng vẫn còn tốt hơn bị người giết chết một cách không minh bạch.

    Lâm Phàm mang trái tim cứu vớt thế nhân, khẽ đứng lên, vận chuyển pháp lực vào chân, bước đi không một tiếng động.

    Chờ đi tới gần hai người, Lâm Phàm sẽ không ngại mà tặng cho mỗi người một phát hôn chúc ngủ ngon bằng thần khí gạch.

    Khoảng cách mỗi lúc một gần, Lâm Phàm khẽ nhếch miệng cười, nhìn hai người đang chìm trong giấc ngủ say, không thể không cảm thán một câu, thật là một đôi kim đồng ngọc nữ a.

    Kỳ thật, không phải hai người Hạ Du Thiên ngủ quá bất cẩn, mà là thân pháp của Lâm Phàm quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ bọn họ không cảm giác một chút động tĩnh nào, lại còn nhắm mắt, khiến Lâm Phàm không khác gì một bóng ma không chân lơ lửng tới.

    – Hắc hắc…

    Lâm Phàm thầm cười tiện tiện, sau đó nhìn về cái nhẫn trên ngón tay của Hà Vũ Hàm.

    Chiếc nhẫn kia tỏa ra hào quang mờ mờ trong đêm, giống như là ánh sao trên bầu trời vậy, khiến người ta không thể không chú ý.

    – Thật ngại, mình xin nhé.

    Lâm Phàm vươn bàn tay tà ác, nhưng rồi lại đột ngột dừng động tác.

    Bởi vì trong một sát na này, hắn cảm nhận được một luồng khí tức khóa chặt lấy mình.

    Giống như chỉ cần mình xuất thủ, đối phương sẽ lập tức giết chết mình.

    Luồng khí tức này rất mạnh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ, cũng không dám chắc lực phòng ngự của Bất Diệt Ma Thể có chịu nổi hay không.

    Mà cường giả ẩn núp trong bóng tối, chủ nhân luồng khí tức này, vẫn không nhúc nhích, nhất định là đang chờ hắn ra tay trước.

    Cường giả giấu mặt này nhất định là đang bảo vệ hai người này, cũng tức là cái nhẫn trữ vật này chứa toàn đồ tốt.

    Làm hay không đây?

    Giờ khắc này, Lâm Phàm có chút do dự. Ài, mẹ nó chứ, ra đường gặp gái rồi.

    Lâm Phàm vô cùng khó chịu, không rõ tình huống này là hắn đang gặp may, hay gặp rủi đây? Dê béo trước mắt, vậy mà không thể động.

    – Trời lạnh như vậy, sao không kiếm thứ gì mà đắp chứ? Nếu bị bệnh thì làm sao.

    Lâm Phàm rất không tình nguyện cầm tấm thảm lông của mình tới, nhẹ nhàng trùm lên thân hai người, sau đó khẽ lắc đầu, trở về chỗ cũ nằm xuống tiếp tục ngủ. Cùng lúc ấy, luồng khí tức khóa chặt hắn cũng biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

    Mà giờ phút này, khóe mắt Lâm Phàm chảy ra hai dòng nước mắt, là rơi lệ vì tiếc nuối a.

    Hà Vũ Hàm bỗng mở hé mắt, khóe miệng nở một nụ cười đầy ý vị, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

    Còn Lâm Phàm, làm cách nào cũng không thể chợp mắt.

    Lần đầu tiên có khát vọng đánh cướp như vậy, lại chấm dứt bằng thất bại. Lâm Phàm vô cùng không phục, thầm rủa: tên khốn ẩn núp trong bóng tối, về sau tốt nhất là ngươi đừng để bị ta bắt gặp, bằng không tiểu gia cho ngươi sáng hơn cả ánh trăng.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)