Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Linh Tinh

    Linh Tinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/1/14
    Bài viết:
    123
    Được thích:
    548
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 176: Hóa ra là quá cảnh giác, lỗ lớn rồi

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    oOo
    - Các sư đệ, tình huống là vậy đó, Lâm Phàm được truyền thừa Vĩnh Hằng Chi Phủ, hiện giờ muốn xuất tông lịch lãm. Tuy lịch lãm là việc ai cũng phải trải qua, nhưng thiên hạ hiện nay không phải quá thái bình, nếu xảy ra chuyện gì thì Thánh Tông ta thừa nhận không nổi.
    Yến tông chủ nhìn đông đảo sư đệ, nói.

    Đám người Vô Nhai đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu tự hỏi. Bọn họ đều hiểu ý của sư huynh, đó là không ngăn cản được việc Lâm Phàm sẽ ra ngoài lịch lãm.

    Như vậy cũng tức là phải xuất ra chút máu rồi.

    - Các vị các sư đệ, ta trước, Dong Tinh Hộ Quang Tráo của ta có thể kháng cự toàn bộ công kích của cảnh giới dưới Đại Thiên Vị, coi như đủ để hắn hoành hành không sợ cái gì ở Đông Linh châu rồi.
    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai khẽ nâng tay, một luồng sáng đỏ lóe ra, một bảo bối dạng chiếc chuông xuất hiện.

    - Sư huynh đã xuất ra thứ quý giá nhường này, mà Lâm sư đệ được truyền thừa của lão tổ, đương nhiên không thể keo kiệt, ta sẽ để Thôn Thiên Cuồng Mãng trở thành sủng thú của hắn.
    Thái thượng trưởng lão Ngự Thú phong phất tay áo một cái, một con rắn nhỏ màu đỏ lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

    Con rắn nhỏ màu đỏ này rất gần với hung thú thượng cổ, rất cường đại, giờ thái thượng trưởng lão Ngự Thú Phong nguyện ý để nó trở thành sủng thú của Lâm Phàm đủ thấy tâm ý đến nhường nào.

    . . . .

    Yến tông chủ nhìn các vị sư đệ không chút keo kiệt xuất ra bảo bối, trong lòng cũng vui mừng. Lâm Phàm đạt được truyền thừa của lão tổ, Thánh Tông nhất định phải bảo đảm an toàn cho hắn. Bên ngoài hung hiểm vạn phần, có những bảo bối này, thậm chí có thể không sợ cả cao thủ Đại Thiên Vị.

    . . . .

    Vào lúc cao tầng tông môn đang hiến bảo bối ra vì Lâm Phàm, hắn lại đã hạ được một con mãnh thú rồi ép nó thành thú cưỡi, một đường chạy như điên theo lộ trình vạch sẵn.

    Chính là dựa theo mấy địa điểm của Thất Thánh Bảo Đồ.

    Đích đến thứ nhất là địa điểm đầu tiên trên bản đồ, Địa Ngục Hỏa Diễm.

    - Chạy nhanh lên cho ta.
    Lâm Phàm quất cái roi trên tay lên mông hung thú.

    Con hung thú này rú lên một tiếng, hai mắt đẫm lệ tăng tốc, trong lòng vạn phần bi thương.

    Vốn nó đang tha thẩn kiếm ăn thì gặp một nhân loại, định đánh chén một bữa, ai ngờ lại phát sinh chuyện thế này. Trong mắt nó, nhân loại này thật sự là quá tà ác.

    Thúc “ngựa” chạy chồm, gió rét lạnh thấu xương.

    Lâm Phàm hào hứng nở một nụ cười xán lạn.

    Với tốc độ này, hắn không cần lo bị tông chủ phát hiện, sau đó xách mình trở về.

    Chuyện hoãn một ngày mai sẽ cho đi, trong mắt hắn, 100% là lừa đảo.

    Tông chủ nhất định là thương lượng với các thái thượng trưởng lão khác để tìm cách ép mình ở lại.

    Lấy tu vi của chính mình, khẳng định không phản kháng nổi, chẳng thà chạy trước, để bọn họ không tìm thấy tiểu gia.

    Chờ tiểu gia tăng thực lực lên, sẽ oai vệ mà trở về.

    Thời gian từ sáng đến chiều trôi qua thật mau.

    Lâm Phàm nhìn nhìn bản đồ, xác định phương hướng đúng rồi tiếp tục thúc “ngựa”. Cưỡi hung thú quả nhiên tiện lợi, ngày đi ngàn dặm không thành vấn đề.

    Thánh Tông.

    Yến tông chủ mang theo bảo bối của các sư đệ đi tới Vô Danh phong.

    Thế nhưng hắn lập tức ngây ngốc khi biết tin Lâm Phàm đã đi từ hôm qua qua Trương Nhị Cẩu…

    Lâm Phàm cũng đã đi hết khu vực trực thuộc Thánh Tông, trước mắt chỉ còn lại một vùng đất trời màu vàng.

    Cát vàng thổi quét, tràn ngập toàn bộ không gian. Lâm Phàm nheo mắt nhìn, lần nữa lấy bản đồ ra.

    Xuyên qua khu vực Thánh Tông là tới sa mạc Tử Vong.

    - Đi thôi…
    Lâm Phàm vỗ vỗ hung thú dưới mông.

    Con hung thú này lại kêu khóc mấy tiếng, cuối cùng quỳ bốn chân xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn lên Lâm Phàm, ý muốn Lâm Phàm thả nó ra, có vẻ nó rất sợ hãi sa mạc phía trước.

    Lâm Phàm nhìn thấy hung thú có bộ dạng này thì chỉ biết thở dài một tiếng:
    - Cút nhanh lên.

    Vốn Lâm Phàm định kiếm chút exp từ con hung thú này, nhưng nghĩ công nó đưa mình một đường tới tận đây nên thả cho nó cái mạng nhỏ.

    Hung thú cảm kích nhìn Lâm Phàm một cái, quỳ một chỗ để hắn bước xuống khỏi lưng mình, sau đó quay mông tăng tốc chạy, giống như sợ Lâm Phàm đổi ý.

    Lâm Phàm nhìn sa mạc mênh mông vô bờ phía trước, thở dài một tiếng, sau đó tiến bước vào trong cát vàng.

    Càng vào sâu, cát bay càng lúc càng mù mịt, cuối cùng thân ảnh của Lâm Phàm dần dần biến mất trong gió cát.

    - Chỗ quỷ quái này, sớm biết thế thì lúc trước chuẩn bị thêm mấy thứ rồi.
    Đi trong sa mạc, Lâm Phàm thi thoảng lại chửi thầm. Cái sa mạc Tử Vong chết tiệt này có mức độ nguy hiểm không thua gì một số cấm địa.

    Nơi này có một đám hung thú rất quái dị sinh sống, mà thậm chí chúng nó còn không tính là hung thú.

    Theo ghi chép của tông môn, muốn theo đường bộ rời khỏi Thánh Tông thì nhất định phải đi qua sa mạc Tử Vong này, và đệ tử cảnh giới Tiên Thiên trở xuống khó mà sống nổi để vượt qua đây.

    Còn nếu đệ tử tông môn muốn rèn luyện thì nhất định phải lập đội mới có thể an toàn ở chốn này.

    Bão cát càng lúc càng lớn, lớn đến độ Lâm Phàm phải lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra che trước mặt, ngăn bão cát quất lên đau rát.

    Bỗng khoảng cát phía trước Lâm Phàm nhúc nhích, giống như có sinh vật gì đó muốn chui lên.

    Tiếng đào bới xen lẫn tiếng vù vù làm người ta không phân được rõ đó là tiếng gió hay là tiếng cảnh báo nguy hiểm sắp đến.

    Mà vừa lúc này, mặt cát đột nhiên lõm xuống,một con rết bỗng phóng vọt ra, thân hình to lớn như một người khổng lồ, vô số cái chân không ngừng rung rinh trên không, cái miệng thì phát ra tiếng rít gào dữ tợn.

    Lâm Phàm cả kinh, lập tức ném Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay tới.

    "Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Tiên Thiên cao giai."

    "Đinh, exp gia tăng mười vạn."

    . . . .

    Nghe tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm thở phào một hơi, đồng thời khó chịu mắng.

    - Hù chết tiểu gia ta!
    Lâm Phàm tiến lên nhặt lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ từ xác hung thú.

    Con rết này tuy yếu, nhưng cách xuất hiện của nó để Lâm Phàm hiểu một điều, đó là sự nguy hiểm của sa mạc Tử Vong này không hề quá lời.

    Hung thú tại đây thông thường đều sống dưới mặt cát, rồi đột nhiên tấn công, khiến người ta trở tay không kịp. Còn may là hắn phản ứng không tệ, không thì kết quả khó nói.

    Sau đó Lâm Phàm tiếp tục đi về trước, cũng không biết phải bao lâu nữa mới qua được cái sa mạc nhìn không thấy bờ này.

    . . . .

    Một nơi trong sa mạc.

    Một cái bóng thật dài trải trên mặt cát, tới khi nhìn rõ chân thân của cái bóng kia, lại phát hiện đó là một đội xe.

    Đội xe này chạy vô cùng chậm trong sa mạc.

    Vô số tiếng rít gầm vang lên từ bên trong đội xe này.
    -----oo0oo-----
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 177: Chuyện kinh khủng xảy ra

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & Biên: †Ares†



    oOo

    Đội xe này chạy trong sa mạc, bánh xe in hằn lên lớp cát mềm mại những vệt thật dài. Hai bên đội xe là một nhóm binh lính mặc giáp đen, cưỡi hung thú đi cạnh, mỗi người đều cầm trường đao tỏa ra hào quang sắc bén, uy hiếp lòng người.

    Trong đội xe có mấy chiếc cũi sắt, giam cầm toàn là hung thú uy mãnh, thế nhưng giờ chúng nó lại không có chút sức lực nào mà nằm sấp trên sàn cũi, chỉ có ánh mắt cùng những tiếng rít gào là không bớt chút hung ác nào.

    Những binh lính giáp đen này vừa di chuyển vừa cảnh giác nhìn quanh, thi thoảng ánh mắt đảo tới đám hung thú trong cũi thì không nhịn được mà tươi tỉnh hẳn lên, bởi vì đây là thu hoạch lớn nhất của bọn hắn suốt một tháng qua.

    – Lần này nhờ có tiểu thư xuất hành cùng chúng ta nên thu hoạch phong phú, chắc sẽ bán được cái giá tốt lắm đây.

    Một gã thị vệ giáp đen cười nói.

    Tuy rằng lần này nguy hiểm trùng trùng, nhưng dưới sự chỉ huy của tiểu thư, cũng không xuất hiện thương vong, còn bắt được sáu con hung thú cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn.

    Thị vệ thúc hung thú đang cưỡi ghé vào bên cạnh chiếc xe ngựa phong cách cổ xưa đi phía trước, cung kính nói:

    – Tiểu thư, phía trước chính là Hắc Hạp Cốc, cần phải cẩn thận.

    Ở bên trong sa mạc Tử Vong, không chỉ cần phải chú ý đám hung thú ẩn núp dưới đất, mà càng phải để ý nhiều hơn tới đám cướp nơi này.

    Sa Mạc Thập Tứ Phỉ, đó là tồn tại còn kinh khủng hơn cả hung thú trong sa mạc Tử Vong.

    – Nhớ nhắc mọi người chú ý nhiều hơn.

    Từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói trong trẻo ngọt ngào như là tiếng của thiên nhiên, chỉ nghe thôi đã khiến người ta mê say.

    Thị vệ giáp đen cung kính nhìn từ ngoài chiếc xe, trong lòng không khỏi nghĩ, thế gian tại sao lại có nữ nhân như vậy.

    Cũng không biết hạng người thế nào mới có thể chiếm được trái tim của tiểu thư.

    Cách đó không xa, cát bụi bay lên, một đám người cưỡi trên mình hung thú, chạy rất nhanh bên trong sa mạc.

    – Hặc hặc, một tháng trước đã chú ý tới bọn chúng rồi, không ngờ qua một tháng đã có thu hoạch trở về, đúng là tiện nghi cho chúng ta.

    Cầm đầu đám người là một sa phỉ chỉ có một mắt, khuôn mặt hung ác cười rộ lên.

    (Sa phỉ: cướp sa mạc)

    Kẻ này chính là thủ lĩnh của mười bốn sa phỉ, Sa Độc Long, Nhập Thần trung giai, thân kiêm tám loại công pháp.

    Mỗi loại công pháp trong đó đều là Huyền giai hạ phẩm, khiến hắn có thực lực kinh người, xem như nhân vật số một trong sa mạc Tử Vong.

    Mười ba sa phỉ còn lại cũng đều lấy chữ “Sa” ở đầu tên.

    Sa Đạo Thiên, Sa Diệt Hung, Sa Vô Hành v.v…

    Sa Mạc Thập Tứ Phỉ này hoành hành ngang ngược ở sa mạc Tử Vong, người đi qua sa mạc Tử Vong không chỉ cần cảnh giác hung thú bên dưới cát mà còn phải cẩn thận mười bốn tên giặc cướp này.

    Mười bốn sa phỉ không có thủ hạ, chỉ có mười bốn tên cùng hành động một lần, thuộc về cấp bậc bá chủ trong sa mạc rộng lớn này. Đã từng có cao thủ muốn tru diệt đám tai họa muôn dân này, nhưng đáng tiếc lại bị bọn chúng giết ngược lại, chôn thây trong sa mạc.

    Bởi vậy từ đó không còn cao thủ nào nói muốn thay trời hành đạo đến tru diệt Sa Mạc Thập Tứ Phỉ nữa rồi.

    – Sáu con hung thú cho các đệ, con bé kia thuộc về lão tử.

    Sa Độc Long cười lớn nói, giống như tất cả chuyện này đều ở trong lòng bàn tay.

    – Hặc hặc, lão đại tận hứng xong nhớ cho bọn đệ hưởng ké đấy, thật muốn thưởng thức qua mùi vị của tiểu thư Cung gia.

    Sa Diệt Hung dáng người thấp bé, lè lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt dâm tà nói.

    – Được…

    ….

    Giờ phút này, đội xe đã đi tới gần biên giới của sa mạc Tử Vong. Nơi đây là một khe núi tạo thành từ hai vách núi thẳng đứng, không cao không thấp, vừa đủ để ngăn cách sa mạc thành hai, chỉ để lại một thông đạo ở giữa này.

    – Tiểu thư, đã đến Hắc Hạp Cốc rồi.

    Một gã thị vệ giáp đen ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, sau đó cảnh giác nhìn chung quanh nói.

    Cánh cửa nhỏ trên xe ngựa bị đẩy ra, một người từ bên trong bước ra ngoài.

    Một thân áo lụa trắng không tì vết, hai lọn tóc mai ôm sát phụ trợ cho dung mạo tuyệt thế, đôi mày nhỏ tinh tế, vẻ mặt dịu dàng bình thản… tất cả tính từ đẹp đẽ nhất đều tập hợp trên người nữ tử vừa xuất hiện.

    – Gặp nguy hiểm.

    Cung Băng Dạ chăm chú quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi bật thốt mấy chữ.

    Sắc mặt thị vệ giáp đen đại biến, lập tức ra hiệu cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

    – Hặc hặc, không hổ là tiểu thư thông minh nhất của Cung gia, vừa nhìn đã biết nguy hiểm.

    Lúc này, mười bốn thân ảnh bay xuống từ vách đá, mà mười bốn con hung thú làm thú cưỡi thì nhe nanh mở vuốt phủ phục bên trên vách núi, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào phía dưới.

    – Sa Mạc Thập Tứ Phỉ!

    Vừa thấy bóng người, đám thị vệ đã biến sắc, hiển nhiên không xa lạ gì với đại danh của mười bốn sa phỉ.

    – Các vị hảo hán, quy củ chúng ta biết, tiền tài có thể lưu lại, còn sáu con hung thú để chúng ta mang đi được không?

    Thị vệ giáp đen đứng cạnh Cung Băng Dạ nói.

    Hắn biết mười bốn sa phỉ xuất hiện, muốn mở đường chạy là chuyện không thể.

    Sa Độc Long cười cười, sờ sờ con mắt đã bị mù:

    – Tiền tài lưu lại, hung thú lưu lại, tiểu mỹ nhân này cũng lưu lại, các ngươi có thể lăn.

    Thị vệ giáp đen biến sắc, thoáng hiện vẻ giận dữ, nhưng lập tức bình tĩnh nói:

    – Vị này chính là tiểu thư Cung gia…

    Thị vệ giáp đen còn chưa nói hết đã bị Sa Độc Long cắt lời:

    – Hừ, lão tử muốn chặn chính là tiểu thư Cung gia. Con mắt này của lão tử là do gia chủ Cung gia của các ngươi làm mù, đáng tiếc là lão già kia đã chết ở nơi này.

    – Nhưng không sao, khuê nữ của lão lại bị chúng ta đùa bỡn một phen cũng đã đủ sảng khoái rồi.

    Sa Độc Long cười tà, mười ba sa phỉ còn lại cũng dâm đãng cười rú lên hùa theo.

    – Tiểu thư, đợi lát nữa ta bảo hộ người rời đi trước, mọi người sẽ chặn ở sau, chúng ta không không phải là đối thủ của đám giặc cướp này đâu.

    Thị vệ giáp đen nói.

    Cung Băng Dạ nhìn mười bốn sa phỉ, trong mắt lóe ra hận ý.

    – Tiểu mỹ nhân, đừng có dùng loại này ánh mắt nhìn lão tử, cái kiểu này làm cho lão tử rất là khó chịu đấy. Không cần nôn nóng, đợi lát nữa lão tử sẽ để ngươi được sung sướng, cam đoan nhớ mãi không quên.

    Sa Độc Long cuồng tiếu.

    Đối với Sa Độc Long mà nói, chuyện khiến hắn căm giận nhất là lão già Cung gia kia đã khiến mắt của hắn bị mù.

    Năm đó gia chủ Cung gia vì tru diệt Sa Mạc Thập Tứ Phỉ mà mang người tới sa mạc Tử Vong. Trong lúc giao thủ, Sa Độc Long bị trúng một chỉ mù mắt, còn gia chủ Cung gia thì bị Sa Độc Long dụ tới một nơi hung hiểm rồi bị hung thú nơi đó cắn nuốt.

    Hiện giờ tiểu thư Cung gia này xuất hiện, Sa Độc Long muốn hung hăng tra tấn một phen, xem như báo mối thù năm đó.

    Cung Băng Dạ khẽ nhíu đôi mày đẹp, xoẹt một tiếng, rút trường kiếm ra.

    Sa Độc Long vung tay lên:

    – Nam giết toàn bộ, nữ lưu lại.

    Mười bốn sa phỉ hét lớn một tiếng, đồng loạt rút binh khí rồi lao đến.

    Nhưng đúng lúc này, đám hung thú trên vách núi bỗng rống lên sợ hãi rồi nhảy cả xuống, vừa tiếp đấp lập tức luống cuống co cả bốn chân chạy tứ tán, giống như chuyện kinh khủng gì đó sắp đến.

    Sáu con hung thú vô lực trong cũi sắt cũng hoảng sợ rít gào lên, cố nhấc cái thân thể vô lực để va đập vào thành cũi.

    Giờ khắc này mọi người nghi hoặc vạn phần.

    – Chuyện gì thế này?

    Mười bốn sa phỉ thấy đám thú cưỡi khác thường như vậy thì giận dữ gầm lên, thế nhưng giờ chúng nó lại như là gặp ma, căn bản không nghe chỉ huy, thậm chí có hung thú không biết chạy đi đâu, trực tiếp đâm đầu vào vách núi, tự sát mà chết.

    – Tiểu thư, những hung thú này bị làm sao vậy?

    Cung Băng Dạ cũng kinh ngạc trước chuyện trước mắt, lắc lắc đầu.

    Mà ngay trong một tích tắc sau, vách núi rung chuyển, một vật thể gì đó chợt phá đất cát mà ra.

    – Ái ui, tổ sư mày, chậm một chút…​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 178: Nam trái nữ phải

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Lúc này mọi người kinh ngạc vạn phần, chỉ thấy vách đá kia bỗng bị vật gì đó đẩy từ trong ra, tiếng gầm rú vang dội, rồi đột nhiên một lỗ thủng lớn xuất hiện.

    Một giọng nói từ bên trong truyền đến, khiến mọi người kinh hãi biến sắc.

    – Mặt đất thì không đi lại đi ngầm, làm hại tiểu gia ăn đầy cát rồi.

    Lâm Phàm mãi mới lại thấy ánh mặt trời, thè lưỡi phun phè phè, vỗ vỗ quần áo đầu tóc để phủi hết cát trên người xuống.

    Cứ chạy liên tục làm Lâm Phàm muốn hỏng mất, cho nên mới dùng Ngự Thú Quyết cùng roi vọt để thu phục con hung thú sa mạc này làm thú cưỡi.

    Con hung thú này có đủ trăm chân, hung thần ác sát, lưng đen đầu đỏ, bụng hiện màu lam, lúc Lâm Phàm vừa gặp cũng kinh hô không thôi, bởi nó còn lớn hơn cả con rết bị hắn dùng một rìu ném chết lúc trước.

    Giờ phút này con hung thú trăm chân phá động mà ra, vô số cái chân bám dần lấy vách động rồi nhô thân mình nhìn mãi không hết ra bên ngoài.

    Lâm Phàm nắm lấy hai cái xúc tu trên đầu nó, gào thét:

    – Từ từ thôi, cẩn thận…

    – Đây là Bách Túc Thiên Long.

    Đúng lúc này, không biết là ai hoảng sợ hô to một tiếng.

    Cung Băng Dạ cũng hoảng sợ nhìn quái vật trước mắt, toàn thân lạnh toát.

    Bách Túc Thiên Long là vương giả trong sa mạc Tử Vong, không biết bao nhiêu người đã táng thân trong miệng của nó, thêm nữa con này còn đầu đỏ lưng đen, chứng tỏ đã rất gần với thời kỳ thành niên.

    Mà sau khi trưởng thành, Bách Túc Thiên Long sẽ mọc ra một đôi cánh xương, khi đó hung uy cái thế, hiếm người có thể địch lại.

    Lúc này mọi người thấy trên cái đầu bẹt của Bách Túc Thiên Long có một người đang ngồi ngay ngắn thì cùng kinh hãi trợn tròn mắt. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ Bách Túc Thiên Long có thể bị nhân loại thuần phục.

    Mười bốn sa phỉ đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn đã hiểu tại sao thú cưỡi của mình lại chạy trốn điên cuồng như vậy, đó là vì chúng nó cảm nhận được khí tức của Bách Túc Thiên Long.

    Sa Độc Long không dám nhúc nhích, hắn không biết nhân vật thần bí bậc này đến đây là muốn làm gì? Hắn không dám càn rỡ, chỉ con Bách Túc Thiên Long kia đã có thể khiến cả đám bị diệt sạch, chứ đừng nói là người thần bí có thể thuần hóa Bách Túc Thiên Long.

    Đám Cung Băng Dạ cũng đứng im lìm bất động, không một ai dám tự tiện.

    Bách Túc Thiên Long lúc này đã hiện trọn vẹn thân thể trên mặt đất, nửa thân trước đứng thẳng lên, vô số cái chân co duỗi trên không, lừng lững mà nhìn đám người trước mắt.

    Lâm Phàm lúc này mới đảo mắt nhìn quanh, thấy nhân mã hai phe, lại thấy khung cảnh tan hoang thì cũng nghi hoặc vạn phần.

    Con súc sinh này chạy loạn dưới lòng cát, giờ không biết đang ở đâu rồi nữa.

    – Các ngươi là ai?

    Lâm Phàm để mặc cho mái tóc dài tung bay phiêu dật, hai tay chắp sau lưng, lộ ra một cỗ khí tức của tuyệt thế cao thủ.

    Tuy Lâm Phàm nhìn còn rất trẻ, nhưng trên khuôn mặt bình thản kia lại tán ra khí tức cao quý trầm ổn nhè nhẹ, giống như là đã trải qua vô số tang thương của thế gian.

    – Tiền bối, tại hạ Cung Băng Dạ, người của Cung gia ở Mặc thành.

    Cung Băng Dạ lập tức tiến lên, thần sắc cung kính nói.

    Sa Độc Long thấy Cung Băng Dạ nói chuyện với người thần bí thì trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ.

    Bọn hắn là sa phỉ, ác danh ‘chói lọi’, còn Cung Băng Dạ thì xinh đẹp tuyệt trần, lại thêm người thần bí này trẻ tuổi như vậy, chuyện có thể xảy ra không khó đoán.

    Nếu Cung Băng Dạ ở một bên thỏ thẻ, người thần bí này gần như chắc chắn sẽ vì muốn thấy mỹ nhân cười mà chém giết bọn hắn.

    Giờ khắc này Sa Độc Long muốn chạy trốn, nhưng Bách Túc Thiên Long kia lại dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm, cho nên bọn hắn cũng không dám lộn xộn.

    – Tiền bối, những người này là Sa Mạc Thập Tứ Phỉ, ác danh vang xa, lạm sát kẻ vô tội. Hiện giờ bọn hắn cản lại đội xe của bọn vãn bối là muốn cướp của giết người.

    Cung Băng Dạ bình tĩnh nói rõ sự tình. Người thần bí này xuất hiện, có lẽ có thể tru sát mười bốn sa phỉ này.

    Lâm Phàm đứng trên đỉnh đầu Bách Túc Thiên Long mà nhìn hai phe nhân mã phía dưới.

    Nghe lời mỹ nhân này nói, hẳn là muốn tiểu gia ra tay giết chết mười bốn sa phỉ này.

    Thế nhưng ca là ai chứ? Sao có thể là loại người bị nữ sắc mê hoặc rồi làm việc không công?

    Huống hồ bản thân mình có chuyện quan trọng phải làm, mà Bách Túc Thiên Long này không thay đi bộ thêm được.

    Một mực chui dưới mặt cát rồi chạy loạn thì ai chịu nổi chứ? Đoạn đường này, Lâm Phàm cũng không nhớ được mình đã nuốt bao nhiêu cát vào miệng.

    – Tiều bối, chúng ta chỉ là muốn mưu sinh mà thôi.

    Sa Độc Long lập tức nói.

    – Đúng vậy, đúng vậy…

    Mười ba sa phỉ khác cũng vội gật đầu phụ họa.

    ….

    Chợt lúc này, bọn hắn thấy tiền bối lấy ra một cái rìu lớn, trong lòng hoảng hốt không thôi, còn Cung Băng Dạ thì nở một nụ cười.

    Nàng cho rằng vị tiền bối này đang muốn vì dân trừ hại.

    Nhưng chỉ tích tắc sau, tất cả đều chấn kinh, thét gào trong lòng: “sao lại như vậy?”.

    Bọn họ nghĩ mãi không rõ vì sao tiền bối lại giết con Bách Túc Thiên Long đi, con hung thú này không phải đã bị tiền bối thuần phục rồi sao?

    “Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Nhập Thần trung giai.”

    “Đinh, exp tăng trưởng 30 vạn.”

    ….

    Lâm Phàm vung rìu, ánh sáng sắc lẹm lóe lên, chém đứt đầu Bách Túc Thiên Long. Hắn đương nhiên không buông tha hung thú này, exp của hung thú Nhập Thần trung giai không phải nói đùa.

    Thả đi gây hại cho người khác, chẳng thà để mình thăng cấp.

    Hai phe nhân mã thấy một màn trước mắt thì thân mình khẽ run lên.

    Lâm Phàm khiêng lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ trên vai, sau đó vươn ngón tay, giống như chỉ điểm giang sơn.

    – Ngại quá, cướp đây, nam trái nữ phải, xếp thành hàng cho ta.

    Lâm Phàm hiện giờ đã không muốn nói thêm cái gì nữa.

    Lâm Phàm một đường bôn ba truy tìm bí mật của Thất Thánh Bảo Đồ, cũng chưa biết phải vượt qua bao nhiêu khu vực, như vậy nhất định phải có đủ tư trang tài nguyên mới được.

    Giờ vừa nhìn hai phe nhân mã này đã biết toàn là người đại phú, tuyệt đối không thể bỏ qua rồi.

    – Cái gì?

    Mọi người kinh hãi, không thể tin được những gì mình vừa nghe.

    Nhất là Cung Băng Dạ lại càng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng:

    – Tiền bối…

    – Đừng nói nhảm, nhanh lên, nam trái nữ phải.

    Lâm Phàm vung lên rìu lên, tiếng xé gió làm cho bọn họ càng thêm kinh hãi.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

    – [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

    – [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

    – [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 179: Không tin có thể tự sờ

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Lâm Phàm vác Vĩnh Hằng Chi Phủ trên vai, giống như sĩ quan đang chỉ huy duyệt binh mà nhìn đối phương, sau đó nhướng mày.

    – Ta nói gì, các ngươi nghe không hiểu sao hả? Nam trái nữ phải, thành thật đứng vững cho ta.

    Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lâm Phàm, Cung Băng Dạ chau màu, chậm rãi đứng sang bên phải, mà mười bốn sa phỉ do dự một lúc, cuối cùng Sa Độc Long gật đầu, cũng thành thành thật thật đi tới bên phía đám thị vệ giáp đen mà đứng song song.

    – Đại ca, người này là có ý gì?

    Sa Đạo Thiên nắm chặt binh khí trong tay, cố nén lửa giận trong lòng. Bọn hắn là sa phỉ, thế nhưng giờ lại bị người ta cướp, nếu truyền ra ngoài còn không phải bị kẻ khác cười đến rụng răng.

    – Đừng nói chuyện.

    Sa Độc Long đè tay Sa Đạo Thiên xuống, ra hiệu cho hắn im lặng, ngàn vạn lần không nên vọng động.

    Sa Độc Long lặng lẽ đánh giá Lâm Phàm, hy vọng có thể nhìn ra người thần bí có khí tức nội liễm này là tu vi gì.

    Tuy không nhìn thấy, nhưng Sa Độc Long nhận định cái người một rìu giết chết Bách Túc Thiên Long này tuyệt đối không dễ trêu. Tiếp đó hắn nở một nụ cười trào phúng, nhìn về phía Cung Băng Dạ đang một mình cô đơn đứng một bên.

    Còn Cung Băng Dạ thì đang suy tính trăm đường trong đầu, nghĩ xem tới cùng là dùng cách nào thì sẽ khiến người này trợ giúp mình.

    Tiền tài mất cũng không sao cả, nhưng nhất định phải cam đoan có thể an toàn rời khỏi nơi này.

    Lâm Phàm bỗng vẫy một gã thị vệ giáp đen nhỏ con nhất hội tới gần mình.

    Thị vệ này có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Lâm Phàm.

    – Qua lấy túi trữ vật của tất cả bọn họ tới cho ta.

    Lâm Phàm khiêng Vĩnh Hằng Chi Phủ, cao giọng nói.

    – Vâng.

    Thị vệ giáp đen kia nào dám không tuân, vội vàng chạy lại, tịch thu từ đồng bạn trước.

    – Các ngươi đều thành thật một chút cho ta, nếu không thành thật, rìu này không phải để ngắm.

    Lâm Phàm uy hiếp một tiếng. Đã có kinh nghiệm cũ, hắn tin rằng cách làm giàu nhanh nhất chính là ăn cướp.

    – Lão ca, đưa cho ta đi.

    Thị vệ giáp đen được Lâm Phàm sai tịch thu chiến lợi phẩm nhìn đồng bọn của mình, vô lực thở dài nói.

    Người đứng đối diện hắn liếc nhìn Lâm Phàm một cái, cuối cùng lấy túi trữ vật trên người ra.

    Sau một lát, đám thị vệ giáp đen coi như thành thật, giao hết túi trữ vật, thế nhưng đến phiên mười bốn sa phỉ thì lại không mấy suôn sẻ.

    Sa Đạo Thiên nhìn thoáng qua số túi trữ vật của đám thị vệ giáp đen, trong mắt lập lòe bất định, móc từ trong ngực áo ra một cái túi trữ vật rồi ném vào tay đối phương.

    – Chờ đã…

    Lâm Phàm khiêng rìu đi về phía trước.

    – Các ngươi làm thổ phỉ, sao có chuyện chỉ có một túi trữ vật, có phải là coi tiểu gia thành kẻ ngu rồi không?

    Lâm Phàm đi tới trước mặt Sa Đạo Thiên, nhìn lên xuống đánh giá, giống như ngửi thấy mùi bảo bối:

    – Thành thật một chút, giao ra đây.

    Sa Đạo Thiên nổi lửa giận hừng hực trong lòng. Bọn hắn là sa phỉ, cả đời chuyên cướp người khác, còn chưa bao giờ bị người đoạt qua, người này thật sự là quá làm càn.

    Cướp có tôn nghiêm của cướp, giờ người này tuyệt tình giẫm đạp lên tôn nghiêm của bọn hắn, thật sự là không thể nhịn.

    – Ta liều mạng với ngươi…

    Sa Đạo Thiên phát động chân nguyên, loan đao trong tay hóa thành một dải sáng đỏ bổ tới Lâm Phàm.

    – Nhị đệ, dừng tayyy…

    Sa Độc Long kinh hô một tiếng, thế nhưng tất cả đều đã muộn.

    Lâm Phàm nhìn Sa Đạo Thiên bằng ánh mắt tán thưởng, không tệ, có điều cũng chỉ là không tệ mà thôi.

    “Bịch…”

    Một tiếng động trầm buồn vang lên, cả vùng trời nơi đây đột nhiên yên tĩnh trở lại.

    Sa Đạo Thuân vận chân nguyên, bộc phát ra uy thế vô thượng, giờ vẫn duy trì tư thế giơ cao loan đao, rất phong cách, rất quyết đoán.

    Thế nhưng chỉ nháy mắt sau, loan đao trong tay Sa Đạo Thiên ầm một tiếng rớt trên mặt đất, sau đó vẻ mặt cũng biến hóa thành dữ tợn.

    Hai cánh tay uy mãnh kia, giờ phút này duỗi thẳng mười ngón, ôm chặt lấy đũng quần, thống khổ ngã trên mặt đất.

    Một tiếng thét thảm muốn xé trời xanh vang lên, khiến mây trắng trên cao cũng phải run rẩy.

    “Đinh, chúc mừng đánh bại Sa Đạo Thiên Nhập Thần sơ giai.”

    “Đinh, exp tăng trưởng 20 vạn, đánh chết có thể nhận được càng nhiều exp và vật phẩm.”

    “Đinh, Liêu Đản Cước +1 vạn exp.”

    ….

    Hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở làm Lâm Phàm thoải mái vô cùng. Mới vừa rồi, hắn tung một cước nhanh như chớp giật, mục tiêu là chỗ quen thuộc.

    – Nhị đệ…

    Sa Độc Long kinh hô một tiếng, mặt lộ vẻ lo lắng, đồng thời trong lòng lại sợ hãi thật sâu.

    Nhị đệ là Nhập Thần sơ giai nhưng lại bị đối phương đánh bại chỉ bằng một chiêu. Giờ khắc này Sa Độc Long đã rõ, thực lực của đối phương sâu không lường được.

    – Đều thành thật một chút cho ta, nếu không kết cục không chỉ đơn giản như vậy đâu.

    Lâm Phàm khiêng rìu, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó tự tay thu hết mấy túi trữ vật trên người Sa Đạo Thiên.

    Có bài học từ Sa Đạo Thiên, phía sau thông thuận rất nhiều. Sa Độc Long cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, tháo toàn bộ túi trữ vật cùng một chiếc nhẫn trữ vật xỏ ở dây chuyền đeo trên cổ, giao ra.

    Trong này là tích lũy của bọn hắn suốt từng ấy năm, vậy mà trong nháy mắt đã biến thành trống rỗng.

    Lâm Phàm khẽ cười cười, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn.

    Sau đó hắn đi tới trước mặt Cung Băng Dạ, liếc mắt đánh giá nữ nhân này một chút. Cô nàng này trẻ tuổi, xinh đẹp, trên người lại toát ra một vẻ cao quý khó bì.

    Cung Băng Dạ mặc bộ đồ màu trắng, càng tăng thêm khí tức thuần khiết, làm cho người ta vừa xem đã như bị hút vào, khó để rời mắt.

    Chẳng qua…

    – Giao hết đồ đạc ra đây.

    Lâm Phàm mỉm cười nói.

    – Tiền bối, nếu như có thể, xin mời tiền bối tới Mặc thành, Cung gia nguyện ý thỏa mãn mọi yêu cầu của tiền bối.

    Cung Băng Dạ lên tiếng, mắt lóe lên.

    – Đem đồ vật giao ra đây, bây giờ là lúc đánh cướp, đừng lãng phí thời gian quý báu của mọi người.

    Lâm Phàm cười lạnh liên tục trong lòng, bé con muốn câu dẫn tiểu gia, quả thực là xuân thu đại mộng. Tiểu gia xem đủ thể loại phim Nhật Bản, có loại muội tử nào mà chưa từng thấy, càng có nghiên cứu sâu sắc kích cỡ từ A đến G, nhất là các loại biểu cảm khiêu gợi quyến rũ, lại càng thấy nhiều như ăn cơm.

    Muốn dùng sắc đẹp ngăn cản con đường đánh cướp của ca, nằm mơ đi!

    Cung Băng Dạ nhìn Lâm Phàm, cuối cùng lấy nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, hơi do dự rồi cũng giao ra.

    – Đưa cả vật trong ngực ngươi nữa.

    Lâm Phàm ném cái nhẫn vào bọc sau lưng, tiếp đó liếc mắt nói.

    Cung Băng Dạ vẫn một vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hoảng sợ, lắc lắc đầu:

    – Ta đã không còn gì nữa rồi.

    – Thành thật một chút.

    Lâm Phàm nói.

    – Nếu tiền bối không tin thì có thể tự mình kiểm tra.

    Cung Băng Dạ chợt thốt lên một câu khiến Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc.

    Lời này, theo Lâm Phàm, chính là đang khiêu khích mình.

    Mà Cung Băng Dạ thì đang có ý đánh cuộc, cho rằng đối phương sẽ không động đến mình.

    Nhìn từ tướng mạo của đối phương, Cung Băng Dạ cho rằng tuy đối phương làm việc quái dị, nhưng cũng không phải đại ác nhân.

    Thế nhưng…

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

    – [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

    – [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

    – [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 180: Ngộ ra chân lý

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch: †Ares†

    Bốn mắt đối nhau, giống như có tia lửa bắn ra.

    Cung Băng Dạ sống trong đại gia tộc, phụ thân mất từ mấy năm trước khi đi tru diệt mười bốn sa phỉ, hiện giờ Cung gia do một mình nàng gánh vác, rất gian nan ở Mặc thành.

    Cung Băng Dạ cũng không phải hạng người vì lợi ích của gia tộc mà bám víu lấy kẻ khác.

    Nếu không, bằng dung nhan tuyệt thế của nàng, sớm đã có thể tìm lấy một cường giả nào đó, không cần vất vả như hiện tại.

    Mà ngay khoảnh khắc Lâm Phàm xuất hiện uy phong lẫm liệt, Cung Băng Dạ bỗng nảy ra một ý.

    Giờ phút này, Lâm Phàm hơi do dự. Cung Băng Dạ thì ngược lại, ưỡn bộ ngực ra đằng trước, biểu hiện rằng lão nương không sợ ngươi mò.

    Thế nhưng, đắn đo cũng chỉ là việc trong vài giây “lầm lỡ”. Mắt Lâm Phàm sáng lên, hắn đã ngộ ra “Thiên đạo”.

    Thế gian này, nam nữ bình bẳng, lấy thần thông Xoay Chuyển Càn Khôn của ca, muốn nam có nam, muốn nữ có nữ, như vậy nam hay nữ với ca có khác gì nhau đâu? Nghĩ vậy, Lâm Phàm đã không còn lăn tăn gì nữa.

    – Ngươi không lấy ra thật?

    Lâm Phàm mở miệng hỏi. Cùng lúc ấy, ánh mắt phản chủ mặc kệ chủ nhân của nó đã ngộ đạo, nhìn chằm chằm lên vị trí nhô cao kia.

    – Nếu không tin, ngài có thể tự kiểm tra.

    Cung Băng Dạ bình thản nói.

    Lâm Phàm hít sâu một hơi, xoay người nhìn đám người xung quanh.

    Cung Băng Dạ thấy vậy không khỏi đắc ý cười thầm, cho là mình đã thành công.

    Nhưng chỉ tích tắc sau, không gian chợt yên lặng đến kỳ lạ.

    Đám thị vệ giáp đen ngây người.

    Mười bốn sa phỉ há hốc mồm.

    Cung Băng Dạ cũng mất vẻ đắc ý, trợn tròn mắt, nàng không ngờ đối phương lại thật sự ra tay.

    Ở trong áo của Cung Băng Dạ, đang có thêm một bàn tay len lỏi từ trên xuống dưới, xâm nhập cả vào hai “ngọn núi” vô danh kia.

    – Ớ.

    Lúc này, Lâm Phàm cảm giác tay của mình giống như sờ thấy một quả gì tròn tròn, bèn gảy gảy một cái.

    – A…

    Mặt Cung Băng Dạ đỏ lên như lửa, lại không nhịn được kêu khẽ một tiếng.

    – Ngươi.

    Cung Băng Dạ nổi giận, muốn mở miệng mắng chửi.

    – Bình tĩnh, sắp xong rồi.

    Lâm Phàm nhíu mày, giống như người mù đang lần sờ đường đi, mó máy khắp nơi, cuối cùng cười tươi lên.

    Tìm thấy rồi.

    Lâm Phàm lập tức tóm lấy thứ giấu trong áo kia ra.

    Cung Băng Dạ biến sắc, bởi trên cổ của nàng có thứ gì mềm mềm nho nhỏ như là lụa trơn vuốt qua.

    – Ơ, đây là đồ chơi gì?

    Sau đó, Lâm Phàm phát hiện hình túm ra được một thứ rất kỳ quái.

    Nhìn qua, hình như là một cái yếm màu hồng nhạt, phía trên còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

    – Trả ngươi, ta chỉ lấy cái này thôi.

    Lâm Phàm cũng không thèm để ý, ném trả cái yếm lại cho Cung Băng Dạ, sau đó nhìn cái túi chứa đồ trong tay mà nở nụ cười.

    – Ta đã nói, thành thật một chút, giờ ngươi còn gì để nói không?

    Lâm Phàm nhét cái túi trữ vật kia vào trong túi của mình, cười đắc ý.

    Chẳng qua, khi nhìn về Cung Băng Dạ, hắn phát hiện, mặt thiếu nữ này lại đỏ như mặt trời sắp lặn, không chừng còn có thể nướng khoai trên đó.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm mới kịp phản ứng. Mặc dù hắn ngộ “Thiên đạo”, nhưng người trước mắt chỉ là phàm phu tục tử, còn đang lạc lối trên đại đạo, làm sao rõ được đạo lý kia?

    Hắn nghiêm túc lại, nhìn Cung Băng Dạ, cũng mặc kệ nàng có phát hỏa hay không, chậm rãi nói:

    – Nhớ kỹ, võ đạo một đường, âm dương chuyển hoán, bởi vậy khác nhau giữa nam với nữ chỉ là lý niệm của phàm phu tục tử. Đối với bản tọa, chỉ cần muốn, nam hay nữ đều có thể chuyển hóa dễ dàng, sớm không có gì khác biệt. Được rồi, bản tọa chỉ cướp của, không giết người, ngươi và người của ngươi có thể đi rồi.

    Lâm Phàm phất tay áo, vẻ mặt hững hờ, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là chuyện bình thường.

    – Ngươi… ngươi…

    Cung Băng Dạ tức giận đến nói không ra hơi, thế gian này sao lại có người vô sỉ như vậy chứ? Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

    Lâm Phàm lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. Cũng phải, đạo lý trời đất cao thâm đến nhường này, không phải người thường có thể hiểu được. Hắn nhìn về đám thị vệ giáp đen, nói:

    – Mang người rời đi đi.

    Đám thị vệ hết nhìn Lâm Phàm đến nhìn tiểu thư nhà mình, cuối cùng chỉ biết rời đi, tuy rất hận trong lòng, nhưng trước người có thực lực ngập trời này, giữ được mạng là thành công rồi.

    Mười bốn sa phỉ nhìn Lâm Phàm, thầm cảm thán, quả thật là nhìn tướng mạo không đoán được lòng người, người thần bí trước mắt lại còn vô sỉ hơn cả bọn hắn.

    ***

    Nhìn đoàn xe Cung gia rời đi, Lâm Phàm khẽ thở phào. Kỳ thật, vừa rồi tim hắn cũng đập thình thịch. Cái gì mà âm dương chuyển hoán, nam nữ không khác, hoàn toàn chỉ là nói phét. Nếu thật sự không để ý tới nam nữ khác nhau, hắn đã không nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Cung Băng Dạ.

    Sa mạc Thập Tứ Phỉ đứng sau Lâm Phàm, nơm nớp lo sợ:

    – Tiền bối, chúng ta có thể đi được chưa?

    Thực lực không bằng người, hiện giờ bọn hắn chỉ có thể khép nép cố giữ mạng.

    Lâm Phàm nhìn mười bốn sa phỉ, mắt lóe sáng, cười khẽ. Vừa thấy nụ cười này, mười bốn sa phỉ run như cầy sấy, chẳng lẽ đối phương muốn giết bọn hắn sao?

    Lâm Phàm đã có quyết định. Mục tiêu lần này của hắn là Địa Ngục Hỏa Diễm. Đây là cấm địa gần Thánh Tông nhất trên bản đồ, căn cứ điển tịch tông môn ghi lại, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, chưa từng được tông môn chọn làm nơi lịch lãm cho đệ tử. Chưa kể nói là gần nhất, nhưng lộ trình vẫn vô cùng xa xôi, hiện giờ Lâm Phàm mới đi được khoảng một phần năm.

    Hắn không biết mình sẽ gặp phải những gì ở đoạn đường còn lại, cũng đang ngại chuyện phải tự giải quyết vấn đề ăn uống.

    Sa Độc Long thấy đối phương không nói gì, trong mắt lại lóe ra tia sáng dọa người thì cảm thấy tuyệt vọng, xem ra hôm nay Sa mạc Thập Tứ Phỉ phải biến mất rồi.

    Sa Độc Long quay đầu nhìn những huynh đệ đi theo mình niều năm, trong lòng cảm thán vạn phần. Làm một đại ca, giờ phút này, hắn đương nhiên phải đảm nhiệm trách nhiệm mà một đại ca nên có.

    Sa Độc Long ném binh khí trên tay xuống đất, sau đó nhìn Lâm Phàm:

    – Tiền bối, người nào làm người đó chịu, Sa mạc Thập Tứ Phỉ chúng ta mặc dù giết người vô số, nhưng chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội. Mọi chuyện trên đời cũng chỉ là vì muốn một bữa cơm no, kính xin tiền bối thả huynh đệ của ta, bất cứ chuyện gì một mình ta xin chịu hết.

    – Đại ca, không thể…

    – Các huynh đệ, đừng nói nữa.

    Sa Độc Long phất tay nói.

    – Các ngươi làm gì thế?

    Lâm Phàm đang suy nghĩ, khi phục hồi tinh thần lại thì bỗng thấy mười bốn sa phỉ đang bịn rịn gọi nhau như sắp sinh li tử biệt.

    – Tiền bối, xin thả huynh đệ của ta, bất cứ chuyện gì cứ để một mình ta gánh chịu.

    Sa Độc Long buồn bã nói.

    Lâm Phàm nhìn nhìn mười bốn sa phỉ này, chợt nảy ra một ý, sau đó nghiêm mặt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn hắn.

    – Tội của các ngươi đáng chết, nhưng bản tọa cũng không phải người tuyệt tình. Sau này các ngươi đi theo bản tọa, hối cải để làm người mới, tới khi bản tọa cảm thấy các ngươi đã hoàn toàn sửa sai thì sẽ cho các ngươi rời đi, các ngươi có thắc mắc gì không?

    Lâm Phàm mở miệng nói.

    Đoạn đường tới Địa Ngục Hỏa Diễm này, nhất định là cần một ít tùy tùng, làm một ít việc nặng, Sa mạc Thập Tứ Phỉ này tu vi chỉ bình bình, coi như giết cũng không mang cho Lâm Phàm bao nhiêu exp, chẳng thà mang theo mà tận dụng cho tốt.

    Đám Sa Độc Long đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không ngờ đối phương sẽ nói như vậy.

    – Nguyện vì tiền bối liều thân khuyển mã.

    Cả đám không chút do dự, lập tức bái thần phục.

    Bọn hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ. Mặc dù thần phục có thể mất tự do, thế nhưng so với việc được đi theo một người có thực lực mạnh mẽ thế này, chính là phúc lớn bằng trời.

    – Ừm, đứng lên cả đi.

    Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu.

    – Bản tọa hỏi các ngươi, các ngươi có biết Địa Ngục Hỏa Diễm không?

    Tuy trên điển tịch ở tông môn có ghi chép về nơi này, nhưng đã là tin tức từ rất lâu trước kia, không biết giờ chỗ đó đã thành bộ dạng gì. Mười bốn sa phỉ này lăn lội lâu như vậy, hẳn là biết nhiều thứ hơn hắn.

    – Đại nhân muốn đi Địa Ngục Hỏa Diễm?

    Sa Độc Long ngạc nhiên hỏi.

    – Ừm, bản tọa có việc cần làm tại đó. Sao, có gì không ổn?

    Lâm Phàm thấy Sa Độc Long có vẻ hơi sợ hãi thì lên tiếng hỏi.

    – Bẩm đại nhân, không ai dám tiến sâu vào Địa Ngục Hỏa Diễm. Nghe nói một năm trước, có một hung thú trên đầu bốc lên lửa đỏ xuất hiện trong Địa Ngục Hỏa Diễm, nơi nó đi qua đều sẽ hóa thành biển lửa. Rất nhiều tông môn phái người đến xem xét, cuối cùng tử thương vô số, cũng không biết hiện giờ con hung thú kia đã rời đi chưa.

    Sa Độc Long nói.

    – Ồ, vừa đi vừa nói chuyện.

    Lâm Phàm gật gật đầu, mấy tin tức này khá là quan trọng với hắn, cũng để hắn buồn bực không thôi, tại sao nơi hắn chọn để thám hiểm đầu tiên lại nguy hiểm như vậy chứ.

    Nhất là hung thú bốc lửa trên đầu kia, đây là loài quái đản gì vậy, điển tịch tông môn cũng không ghi lại a.

    Dọc theo đường đi, Sa Độc Long kể ra tình huống của Địa Ngục Hỏa Diễm. Gã cũng không biết quá nhiều, nhưng mấy tin tức này vẫn rất có tác dụng đối với Lâm Phàm.

    Mà Lâm Phàm cũng biết được chuyện cũ về đám sa phỉ này, trong đó việc gia chủ Cung gia chết ở sa mạc Tử Vong chỉ là một bi kịch.

    Gia chủ Cung gia kia có tu vi cao hơn Sa mạc Thập Tứ Phỉ không ít, nhưng lại vì gây ra động tĩnh quá lớn, khiến một con hung thú cường đại trong sa mạc chú ý, cuối cùng vẫn lạc tại đây.

    Mà Sa Độc Long cũng bị con hung thú kia làm mù một mắt, khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết.

    Mà sau đó, bọn hắn muốn đánh bóng tên tuổi để dễ làm ăn hơn, cho nên tuyên dương khắp nơi là gia chủ Cung gia chết ở trong tay mình.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)