Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 161: Làm người không thể quá Tân Phong

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Tiến vào chỗ tu luyện của đệ tử nội môn, Lâm Phàm phát hiện nơi này lại an tĩnh hơn hẳn thường ngày.

    Nhìn quanh trên vách đá, dưới thác nước, Lâm Phàm đều có thể thấy được một số đệ tử đang liều mạng tu luyện, cũng không tiện quấy rầy.

    Khi Lâm Phàm đi gần đến ngọn núi của tông chủ, chợt gặp Tông Hận Thiên.

    – Lâm sư thúc.

    Tông Hận Thiên nở nụ cười chào hỏi. Từ khi trở về lần trước, hắn đã không thấy qua Lâm sư thúc.

    – Sư điệt, ngươi nhàn nhã như vậy, hẳn là rất có lòng tin với trận tranh đoạt thiên kiêu mạnh nhất chứ hả?

    Lâm Phàm cười nói.

    Tông Hận Thiên có chút xấu hổ gãi gãi đầu:

    – Sư thúc, ngài cứ đùa. Sư điệt không tự tin cho nên mới lang thang giải sầu.

    – Còn chưa bắt đầu, sao lại mất tự tin thế hả?

    Lâm Phàm nói.

    – Sư thúc, sư điệt cũng không có cách nào.

    Tông Hận Thiên hiện giờ gặp áp lực rất lớn. Lần thi đấu này, gần như cả tông môn đều đang trông chờ ở hắn.

    Thế nhưng Tông Hận Thiên lại tự hiểu lấy mình. Ở kỳ thi đấu ba năm trước, hắn bị thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông đánh bại dễ dàng. Mà tới nay, tuy rằng liều mạng tu luyện nên tiến bộ rất lớn, nhưng hắn vẫn không dám nói mình có thể thắng.

    – Làm hết sức là được. Đúng rồi, bản sư thúc hỏi ngươi, thi đấu thiên kiêu mạnh nhất tới cùng là có ý nghĩa gì?

    Lâm Phàm và Tông Hận Thiên ngồi xuống một chiếc ghế đá mà trò chuyện.

    – Sư thúc, chuyện này phải nói tới ba ngàn năm trước. Lúc ấy tông chủ Thánh Tông và tông chủ Cửu Tiêu Tông vẫn còn là hai đệ tử, ở thời gian lịch lãm cấm địa đã kết thành bằng hữu tri kỷ. Thế nhưng theo ghi chép lại, có một lần hai người tranh cãi xem tông môn của ai tốt hơn, ầm ĩ mãi, cuối cùng không ai phục ai, cho nên định ra kỳ thi đấu thiên kiêu mạnh nhất, và được lưu truyền tới tận ngày hôm nay.

    Tông Hận Thiên nói.

    – Vậy thắng cuộc thì có phần thưởng gì?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Không có ạ.

    Tông Hận Thiên lắc đầu nói.

    Lâm Phàm nghe thế thì sửng sốt. Không có phần thưởng mà còn rùm beng cùng cố gắng đến thế sao? Hắn thấy khó hiểu, lại hỏi:

    – Có ý gì? Không có phần thưởng thì các đệ tử sao có động lực chứ?

    Tông Hận Thiên lắc lắc đầu, đáp:

    – Sư thúc, dù không có phần thưởng, nhưng trận chiến này lại vô cùng quan trọng với tông môn, cho nên tuyệt đối không thể thua.

    Lâm Phàm nhìn bộ dáng của Tông Hận Thiên, cũng có chút bó tay. Xem ra trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này là do hai lão tổ không ai phục ai, cuối cùng lập ra quy củ từ ba ngàn năm trước.

    Mà cái quy củ này được hậu bối giữ đến hiện tại, thế nhưng lại dập khuôn theo suy nghĩ từ tận mấy ngàn năm kia.

    – Ừ, vậy cố lên, bản sư thúc xem trọng ngươi.

    Lâm Phàm đứng dậy, vỗ vỗ vai Tông Hận Thiên, chuẩn bị rời đi.

    – Vâng, sư thúc, sư điệt nhất định sẽ làm hết sức.

    Tông Hận Thiên gật đầu đáp.

    ….

    Giờ Ngọ.

    Một chiếc chiến thuyền thật lớn xuất hiện ở phía trên Thánh Tông.

    Đệ tử của Thánh Tông vừa thấy chiến thuyền trên bầu trời thì đã xì xào bàn tán.

    Có một số đệ tử lần đầu tiên thấy Cửu Tiêu Tông, thế nhưng bởi vì trận chiến thiên kiêu mạnh nhất mỗi ba năm, cho nên cảm nhận lẫn nhau của đệ tử hai tông không được tốt lắm.

    Lâm Phàm đứng trong đám người, nhìn chiến thuyền khổng lồ trên bầu trời, cũng không thể không cảm thán: ai nói tông môn không sĩ diện, Cửu Tiêu Tông này khẳng định là một tông môn cực kỳ sĩ diện.

    Chiến thuyền này so với chiến thuyền của Thánh Tông còn lớn hơn vài lần. Nếu giờ chiến thuyền của Thánh Tông cũng xuất hiện ở đây, chỉ có hóa đệ tử gặp sư phụ.

    Lần nghênh khách này là do thái thượng trưởng lão Vô Nhai chủ trì.

    – Vô Nhai huynh, mấy năm không gặp, địa bàn của Thánh Tông càng ngày càng nhỏ hay sao ấy nhờ, cả chỗ đỗ cho chiến thuyền của chúng ta cũng không có.

    Trên chiến thuyền, một ông lão râu bạc trắng lên tiếng cười nói.

    Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, cảm giác ông già này vừa mở miệng đã sặc mùi thuốc nổ.

    – Dịch Sơ huynh, vài năm không gặp, huynh lại già đi không ít đấy. Nếu đã đến rồi, còn không mau xuống hỏi thăm bằng hữu nào.

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai mỉm cười lắc đầu nói.

    – Được.

    Thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ của Cửu Tiêu Tông nhảy từ chiến thuyền xuống, đi tới trước mặt Vô Nhai.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm mới nhìn rõ bộ dáng của thái thượng trưởng lão Cửu Tiêu Tông.

    Dáng người không tính cao lớn, lại hơi mập mạp, bụng to bất thường như đang mang thai chín tháng, tổng thể nhìn như một con lật đật khoác lên mình chiếc áo bào màu trắng.

    Hai vị thái thượng trưởng lão đứng đối diện nhau, cười lớn, tay bắt mặt mừng, giống như đang có rất nhiều chuyện chờ hàn huyên.

    Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông có quan hệ lâu đời, đến tận ngày nay thì cảm tình vẫn còn vô cùng sâu đậm.

    Đương nhiên, điều này là nói cho thế hệ trước, chứ với đệ tử lứa này, sợ là không phải vậy.

    – Được rồi, đều xuống đây đi.

    Lương Dịch Sơ phất tay, chiến thuyền dần dần thu nhỏ lại, mà các đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông cũng từ chiến thuyền bay xuống.

    Từng người đều chung một thần sắc cao ngạo, ánh mắt sắc bén đảo khắp Thánh Tông.

    – Vô Nhai huynh, huynh thấy thế nào?

    Lương Dịch Sơ cười nói. Hắn rất vừa lòng với đệ tử đời này của Cửu Tiêu Tông, xuất hiện không ít nhân tài.

    Vô Nhai nhìn thoáng qua, vuốt vuốt chòm râu bạc, cười nói:

    – Không tồi, không tồi, có rất nhiều hạt giống tốt.

    – Vô Nhai huynh, đã khen thì khen cho đúng chứ, há chỉ là hạt giống tốt thôi sao?

    Lương Dịch Sơ nói.

    Vô Nhai cười cười, không nói gì, trong lòng cũng có chút khó chịu. Thế nhưng hắn không thể không thừa nhận, trong đám đệ tử kia có mấy hạt giống không phải là tốt bình thường.

    Thậm chí có thể so sánh được với Diệt Cùng Kỳ ở ba năm trước. Nhưng mà Diệt Cùng Kỳ… Ài…

    Lâm Phàm nhìn mười mấy đệ tử của Cửu Tiêu Tông, trong lòng cũng cảm thán, quả nhiên lợi hại vô cùng.

    Có điều đám người này có cái gì đó không đúng lắm.

    Kẻ nào cũng mũi hướng lên trời, tựa như coi mình là đệ nhất thiên hạ, thậm chí đua nhau chắp hai tay sau đít, làm bộ dáng tuyệt thế cao nhân.

    Bộ mặt cùng thái độ vênh váo này, thật sự là làm người ta muốn lao lên đập cho một trận.

    ….

    – Vô Nhai huynh, vừa vặn để huynh gặp đệ tử thân truyền của ta. Tân Phong, lại đây bái kiến Vô Nhai tiền bối.

    Lương Dịch Sơ gọi một gã đệ tử lại.

    Một thiếu niên phong thái như ngọc, thần sắc lạnh nhạt tiến lên, bước đi rất từ tốn nhưng nhoáng cái đã tới bên cạnh Lương Dịch Sơ.

    Súc Địa Thành Thốn!

    Một loại công pháp cực kỳ cao thâm.

    – Tân Phong, mau bái kiến Vô Nhai tiền bối.

    Lương Dịch Sơ nói.

    – Vâng.

    Tân Phong nhìn thái thượng trưởng lão Vô Nhai, hờ hững gật đầu, xem như là đã bái kiến.

    – Vô Nhai huynh, thật ngại quá. Đệ tử này của ta có tính cách như vậy đấy, sửa mãi cũng không được.

    Lương Dịch Sơ mỉm cười nói, nhưng rõ ràng làm gì có chỗ nào là đang ngại.

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai lắc đầu cười cười, tỏ vẻ không có để ở trong lòng.

    Lâm Phàm nhìn Tân Phong này, chửi thầm trong lòng: lại còn dám trang bức hơn cả tiểu gia, có cơ hội nhất định phải chỉnh một phen.

    Lương Dịch Sơ rất ưa thích đệ tử thân truyền này của mình, thiên tư cao có thể sánh bằng lão tổ các triều đại Cửu Tiêu Tông. Hiện giờ hắn mang đệ tử tới đây chính là để khoe khoang trước mặt lão bằng hữu.

    – Vô Nhai huynh, không biết đệ tử thiên kiêu của Thánh Tông ra sao? Cái gã tên Diệt Cùng Kỳ đâu rồi? Ba năm trước, đồ đệ này của ta còn bận bế quan để trùng kích cảnh giới Thiên Vị nên không tham gia kịp, năm nay thật sự là muốn để hai đứa nó chạm trán.

    Lương Dịch Sơ ưỡn cái bụng to tròn, cười nói.

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn lão hữu, trong lòng không vui:

    – Dịch Sơ huynh, sao ta cứ cảm thấy đây là huynh muốn so hơn kém với ta vậy nhỉ?

    Vô Nhai không lạ gì tính cách của lão hữu, vừa vào Thánh Tông đã muốn khoe khoang. Ba năm trước, Diệt Cùng Kỳ dùng thủ đoạn cường ngạnh đoạt lấy ngôi vị thiên kiêu đệ nhất, khiến Cửu Tiêu Tông mất sạch thể diện.

    Hiện giờ xem ra Cửu Tiêu Tông đã chuẩn bị đầy đủ để giành lại mặt mũi.

    – Vô Nhai huynh, sao huynh lại nghĩ vậy. Chúng ta đã có hơn một trăm năm giao tình, sao lại mâu thuẫn gì đâu được. Chẳng qua là hai tông chúng ta có quan hệ mật thiết, ta làm trưởng bối nên quan tâm một chút thôi.

    Lương Dịch Sơ mặt không đỏ, tim không nhảy nói.

    Vô Nhai liếc khẽ sang phía các đệ tử của Thánh Tông, thật đúng là không tìm đâu ra một người hơn được đệ tử thiên kiêu của đối phương.

    Nhưng đúng lúc này, Vô Nhai nhìn thấy Lâm Phàm. Tên tiểu tử này luôn thần thần bí bí, ngay cả Tuyết Vương Sư tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai cũng giết được, hẳn là còn ẩn núp rất nhiều thủ đoạn.

    Giờ tông môn đang gặp chuyện khó, thân là người của tông môn, sao tiểu tử này lại trốn tránh được.

    Huống hồ nhìn thần sắc đắc ý của Lương Dịch Sơ, Vô Nhai đang cố nén khó chịu trong lòng, tuyệt đối không thể để đối phương sung sướng tiếp.

    Giờ phút này, Vô Nhai khẽ nở nụ cười, bình tĩnh nói:

    – Nếu Dịch Sơ muốn gặp thì để ta gọi một đệ tử thiên kiêu của bản tông đến. Lâm Phàm, lại đây bái kiến Dịch Sơ tiền bối.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

    – [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

    – [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

    – [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 162: Mục đích của tu luyện là gì?

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Lâm Phàm giờ phút này đang đứng nguyên tại chỗ, trong lòng suy nghĩ xem nên dùng cách gì để chỉnh Tân Phong.

    Nghe thấy Vô Nhai trưởng lão gọi mình, Lâm Phàm hơi ngớ người rồi hiểu dụng ý của trưởng lão, lập tức chuẩn bị sẵn sàng.

    Lâm Phàm ngẩng đầu lên, so với Tân Phong còn cao hơn, hai mắt đã không nhìn thấy phía trước, mà chỉ thấy bầu trời xanh thẳm.

    Hai tay hắn chắp sau lưng, đi tới gần hai vị thái thượng trưởng lão.

    Bước đi của hắn rất chậm, thế nhưng để tăng thêm sức hút thị giác, Lâm Phàm thi thoảng lại vận chuyển Ẩn Thân Thuật, khiến mình thoắt ẩn thoắt hiện.

    Giờ khắc này, các đệ tử của Thánh Tông kinh hô không thôi.

    Bọn hắn bị động tác tiêu sái của Lâm sư thúc làm đứng hình, sau đó xì xào bàn tán.

    – Lâm sư thúc quá khí phách rồi.

    – Quá tuyệt, mắt của ta muốn mù rồi. Phong thái, bộ pháp, còn có cả cỗ khí tức hờ hững của Lâm sư thúc, tất cả đều khiến ta cảm thấy áp lực rất lớn a.

    – Hừ, ta đã nói mà, thiên kiêu Cửu Tiêu Tông có là gì, ở trước mặt lâm sư thúc còn không phải bị nghiền áp hoàn toàn.

    ….

    Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lâm Phàm, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, thế nhưng bên ngoài thì lại gật gật đầu, ra vẻ thưởng thức.

    Tông môn thiếu đệ tử dạng như vậy, đệ tử có thể thể hiện ra khí thế của tông môn.

    – Trưởng lão.

    Lâm Phàm đứng bên cạnh Vô Nhai, hờ hững nói.

    – Ừm, mau bái kiến Lương tiền bối. Lương tiền bối là hảo hữu chí giao của bản trưởng lão.

    Vô Nhai nói.

    Lâm Phàm hơi cúi đầu xuống, thế nhưng mắt vẫn tít trên cao, nhìn thấy mỗi mấy cọng tóc trên cái đầu bóng lưỡng của Lương Dịch Sơ.

    Tiếp đến, hắn thở mạnh hai cái, xem như là bắt chuyện.

    Vô Nhai nhìn Lâm Phàm, ánh mắt kia càng xem càng ưa thích, sau đó hơi xin lỗi nói:

    – Dịch Sơ huynh, ngại quá, đệ tử thiên kiêu toàn là tính tình như vậy, sửa mãi không được, xin chớ để trong lòng.

    Lương Dịch Sơ nhìn Vô Nhai, sau đó híp mắt nhìn Lâm Phàm, trong lòng có chút mất hứng.

    Tân Phong càng không vui, kẻ này sao lại dám kiêu ngạo hơn cả hắn, chẳng lẽ cho là thực lực cường đại hơn mình?

    Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng rất khó chịu, trong mắt bọn hắn, kẻ này thật sự là quá càn rỡ.

    – Ha ha, Vô Nhai huynh, đệ tử này có chút không đơn giản, chẳng qua tu vi…

    Lương Dịch Sơ cười nói. Không ngờ hắn lại không thể cảm nhận được một tia chân nguyên dao động nào từ trên người Lâm Phàm, đoán không nổi tu vi của người này.

    Mà theo suy nghĩ của hắn, người trẻ tuổi này căn bản không có khả năng giấu giấu giếm cặp mắt của mình, như vậy chỉ có một khả năng là đệ tử này không có tu vi.

    Vô Nhai sao có thể không rõ ý của lão hữu, thậm chí bản thân hắn cũng không biết tại sao Lâm Phàm lại không có một tia khí tức nào, cả tông chủ cũng không nhìn ra tu vi của tiểu tử này, thật sự là vô cùng quái dị.

    – Lương trưởng lão, vãn bối xin hỏi ngài, chúng ta tu luyện là vì cái gì?

    Lâm Phàm bình thản mở miệng hỏi.

    – Vô Nhai huynh, đệ tử này thật là có ý tứ, lại khảo nghiệm ta. Cũng tốt, hiện giờ chúng đệ tử đều ở đây, ta làm tiền bối cũng nên khai sáng cho các ngươi.

    – Chúng ta tu luyện vì mục đích gì? Đó chính là vì muốn siêu thoát tất cả, từ nay về sau ngao du thiên địa…

    Lương Dịch Sơ mỉm cười, chậm rãi nói. Hắn muốn dạy cho những tiểu bối này một bài giảng, để cho bọn họ hiểu được, tu luyện tới cùng là vì cái gì.

    Đệ tử Cửu Tiêu Tông nghe thấy trưởng lão nhà mình nói như vậy, giống như là đắm chìm vào trong đạo lý tối cao, gật đầu liên tục.

    Ngay cả đệ tử Thánh Tông cũng không ít người gật đầu đồng ý cách giải thích này.

    Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm chợt bộc phát ra một cỗ khí tức hờ hững, giọng bình thản mà trầm thấp nói:

    – Sai rồi…

    – Chúng ta tu luyện không phải là để đuổi theo điều đó…

    Lâm Phàm vừa nói ra lời này, toàn trường cùng ồ lên. Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lại càng nắm chặt nắm tay, cho rằng kẻ này thật sự là quá làm càn.

    – Siêu thoát tất cả, ngao du tự tại, vĩnh hằng tự tại sao? Thế nhưng ai dám nói mình có thể vĩnh hằng? Mà tự tại càng là nói dễ hơn làm. Thánh Tông đại nghiệp vạn năm, trăm vị lão tổ, không một ai có thể vĩnh hằng, không một ai có thể tự tại. Lương trưởng lão, ngài có vĩnh hằng được không? Luyện võ là cái gì? Đó chính là tăng lên cực hạn của bản thân, khoái ý ân cừu, bảo hộ được những điều quan trọng. Mà một khi đã vào tông môn, mặc kệ ngươi là đệ tử thiên kiêu hay là đệ tử tạp dịch, đều là một phần thử không thể thiếu. Lúc này, điều quan trọng không phải là bản thân tự tại, mà là tông môn sẽ thế nào. Tông môn mạnh, ngươi cũng mạnh, tông môn suy, ngươi cũng suy; thân là một phần tử của tông môn tức là phải dùng toàn bộ tâm huyết để làm cho tông môn càng thêm cường đại, rồi mới nói đến tự tại của bản thân…

    Lâm Phàm làm một tràng, cũng mặc kệ người nghe có hiểu hay không, trước tiên cứ làm đối phương ngậm miệng cái đã.

    Mặc dù hắn cũng đồng ý cách nói của Lương Dịch Sơ. Tu luyện mà không để truy tìm vĩnh hằng tự tại thì còn luyện làm rắm gì.

    Thế nhưng ông già này quá đáng ghét, không cố tình vặn vẹo một chút cho bõ là không được.

    – Hay, Lâm sư thúc nói quá tuyệt vời…

    – Lâm sư thúc nói hoàn toàn là chân lý a. Tu luyện chính xác là để thủ hộ những điều quan trọng nhất của mình. Thiên tư của ta không cao, cũng không dám mơ tới vĩnh hằng tự tại.

    ….

    Đệ tử Thánh Tông ào ào phụ họa. Những lời Lâm Phàm vừa nói đã đánh thật sâu vào trong nội tâm bọn họ.

    Có đệ tử thiên tư vốn không tốt, tu vi chậm chạp không tăng, muốn truy tìm vĩnh hằng tự tại không khác nào kẻ ngốc nói mơ.

    Hiện giờ có những câu này của Lâm Phàm, đã khiến bọn họ tìm ra truy cầu của đời mình.

    Mà bọn họ là đệ tử tông môn, đương nhiên hy vọng tông môn càng ngày càng cường đại, bởi vậy sẽ bỏ ra toàn bộ tâm huyết để gìn giữ tông môn, khiến tông môn càng ngày càng tốt đẹp.

    ….

    Lương Dịch Sơ giờ phút này ngơ ngẩn cả người. Hắn bị một vãn bối nói đến không biết phải phản bác như thế nào.

    Nhất là một câu “ngài có thể vĩnh hằng tự tại không” càng làm cho Lương Dịch Sơ không biết đáp sao cho phải.

    Cửu Tiêu Tông qua bao nhiêu năm có cả trăm lão tổ, nhưng đã có ai có thể vĩnh hằng tự tại? Thật sự là chưa từng có.

    Nhất là chính mình, có thể vĩnh hằng tự tại sao? Hoàn toàn là nằm mơ.

    Cho dù hắn muốn vãn hồi thể diện, cũng không dám nói là mình có thể vĩnh hằng.

    – Ài, thế nhân đều cắm đầu vào tu luyện, thế nhưng lại không biết đường tu hành rộng dài đến cỡ nào, đâu có đơn giản như suy nghĩ.

    Giờ khắc này Lâm Phàm lắc đầu thở dài nói.

    Vô Nhai kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Hắn không ngờ tiểu tử này có thể nói ra những lời thâm thúy như vậy, thậm chí cẩn thận ngẫm nghĩ còn có thể ngộ ra một chút đạo lý trong đó.

    – Hừ.

    Đúng lúc này, một luồng kiếm ý sắc bén cương mãnh đột nhiên bộc phát ra.

    “Ù ù…”

    Một thanh trường kiếm bay vọt lên không, sắc bén đến độ có thể chặt đứt tất cả, khiến không khí cũng bị vặn vẹo, giống như tùy thời có thể bị xé rách.

    – Kẻ thích ứng mới sinh tồn, cá lớn nuốt cá bé, chỉ có kẻ yếu mới tìm kiếm lý do để trốn tránh tất cả, còn cường giả phải có trái tim kiên định. Vĩnh hằng tự tại là cảnh giới cao nhất, cuộc đời này vô oán vô hối, cho dù thất bại cũng không thẹn với bản tâm. Ngươi có dám nhận một kiếm của ta không?

    Giờ khắc này, Tân Phong tóc dài bay múa, ánh mắt sắc bén như kiếm, chặt đứt hết thảy trở ngại trước mắt.

    Hắn cầm kiếm, chỉ thẳng Lâm Phàm.

    – Có dám tiếp một kiếm của ta không?

    Tân Phong lạnh lùng nói.

    Hắn muốn dùng kiếm ý mạnh nhất để phát tiết nỗi giận vì kẻ trước mắt dám cao ngạo hơn mình, còn định dìm mặt mũi của Cửu Tiêu Tông. Hắn muốn cho đối phương hiểu được cái gì gọi là chênh lệch, dù cho đạo lý nhiều hơn nữa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối cũng phải hạ thấp cái đầu cao ngạo.

    Lương Dịch Sơ tán đồng trong lòng, nhưng bề ngoài lại làm vẻ không vui:

    – Đồ nhi, còn không mai thu hồi kiếm ý, chẳng may đả thương các sư đệ Thánh Tông thì sao hả!

    Mặt Tân Phong không đổi sắc, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, giống như không nghe thấy sư phụ nói.

    Hắn theo bên cạnh sư phụ đã mười mấy năm, chỉ cần một biểu hiện nhỏ cũng đủ để hắn hiểu ý tứ thật của sư phụ.

    Hiện giờ Lương Dịch Sơ nói hắn thu hồi kiếm ý, nhưng hắn hiểu, sư phụ là đang nói:

    – Phóng thích đi, để cho bọn họ hiểu được sự lợi hại của con…

    Một ít đệ tử tu vi thấp của Thánh Tông bị luồng kiếm ý này ảnh hưởng, sắc mặt dần dần trắng bệch, trán toát mồ hôi. Kiếm ý này giống như là một ngọn núi thật lớn đang đè lên trái tim bọn họ, thậm chí làm cho bọn họ sản sinh một tia sợ hãi.

    Đệ tử Cửu Tiêu Tông thì nở nụ cười. Đây là sư huynh nổi giận, chuẩn bị làm cho đám Thánh Tông hiểu được thực lực chênh lệch lớn đến cỡ nào.

    – Kiếm này bất phàm, là vật gì?

    Lâm Phàm vẫn chắp hai tay sau lưng, bình thản tiến về trước, ánh mắt nhìn thẳng Tân Phong.

    – Kiếm chính là kiếm…

    Tân Phong lạnh lùng nói, trong hai tròng mắt có kiếm ý ngập trời, tản ra khí tức sắc bén.

    – Nhận một kiếm của ngươi thì có làm sao. Đưa kiếm cho ta.

    Lâm Phàm bộc phát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như không để vào mắt bất kỳ thứ gì trên thế gian.

    Tân Phong hừ lạnh, trường kiếm trong tay rung lên, thoát ly bàn tay hắn, đi vào tay Lâm Phàm.

    – Kiếm cả đời chỉ có một chủ nhân, cẩn thận tay của ngươi.

    Tân Phong nhìn thẳng Lâm Phàm. Người khác cầm lấy kiếm này của hắn đều sẽ bị kiếm ý tra tấn đến không quên.

    Lâm Phàm cầm trường kiếm, miệng nở nụ cười.

    “Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +1 vạn exp.”

    Vừa nắm trường kiếm vào tay, Lâm Phàm đã cảm nhận được một cỗ kiếm ý hung mãnh đánh úp vào cơ thể hắn. Thế nhưng đáng tiếc chút lực lượng này không đủ dùng với Lâm Phàm.

    Đệ tử Cửu Tiêu Tông thấy đối phương có thể nắm được trường kiếm của Tân Phong sư huynh thì đều rất kinh ngạc. Thậm chí cả Lương Dịch Sơ cũng thu hồi vẻ tươi cười.

    Đệ tử Thánh Tông này có vấn đề, lại có thể chịu được kiếm ý mà đệ tử hắn tu luyện quanh năm dồn vào kiếm.

    – Là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc…

    Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu.

    Mà ở khoảnh khắc này, một màn khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.

    Lâm Phàm giơ cao kiếm lên rồi tự chém lên người mình.

    Choeng…

    Tiếng kim loại vỡ nát vang lên.

    Trường kiếm của Tân Phong vừa chạm vào người Lâm Phàm thì tức khắc vỡ thành nhiều mảnh, rơi rớt trên mặt đất.

    Mọi người triệt để trợn tròn mắt, ngay cả Vô Nhai và Lương Dịch Sơ cũng ngây ngẩn cả người.

    – Ngươi có dám nhận một gạch của ta không?

    Lâm Phàm chìa tay phải ra, trong đó mà một viên gạch đỏ.

    Hoàn toàn là một viên gạch bình thường, không có gì đặc sắc.

    Thế nhưng viên gạch này phối hợp cùng tư thế của Lâm Phàm lại mang đến cho người ta một loại áp lực rất lớn.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

    – [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

    – [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

    – [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 163: Học thuyết osin và con chó

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: Vivian Nhinhi & †Ares†

    oOo

    Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của Tân Phong còn chưa kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ.

    Kiếm của mình cứ như vậy không còn?

    Đây chính là thanh trường kiếm mình mất bao nhiêu công sức dung nhập vô số kiếm ý cơ mà, sao có thể… Điều này sao có thể chứ…

    Trong lòng Tân Phong rất là phẫn nộ, nhưng hắn biết, chính mình phải nhịn, nếu như mình nổi giận thì thể diện của Cửu Tiêu Tông cũng không còn gì nữa.

    Kiếm ý theo trường kiếm vỡ nát cũng biến mất, làm các đệ tử Thánh Tông hồi phục thần trí. Sau đó mọi người bắt đầu hưng phấn bừng bừng mà bàn tán.

    – Lâm sư thúc đúng là lợi hại quá đi mà.

    – Thanh trường kiếm kia nha, ta chỉ nhìn qua một cái đã kinh hãi rồi, không ngờ Lâm sư thúc lại có thể dùng thân thể mà chấn vỡ nó, thật là quá khủng bố.

    – Ha ha, đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông đấy, cả binh khí cũng bị sư thúc của chúng ta chơi hỏng rồi, đúng là hả lòng hả dạ mà.

    – Các ngươi xem, đám đệ tử Cửu Tiêu Tông kia, mặt mũi trắng bệch hết cả rồi.

    ….

    – Có dám nhận một gạch của ta không?

    Giờ khắc này, Lâm Phàm mở miệng lần thứ ba.

    Viên gạch trong tay phải hắn, dưới sự tô điểm của ánh mặt trời càng thêm đỏ tươi, càng thêm óng ánh.

    Trời đổi, gió lặng.

    Thời không cứ như dừng lại. Lâm Phàm đứng đó, cặp mặt bình thản nhìn chăm chú vào Tân Phong.

    Tân Phong nhìn Lâm Phàm, trái tim hơi nhảy lên. Hắn có cảm giác hít thở không thông, cũng cực kỳ chán ghét loại cảm giác này.

    Người trước mắt này chính là đệ tử thiên kiêu của Thánh Tông, mình sao có thể bại dưới tay hắn chứ?

    Tân Phong nhìn nhìn viên gạch màu đỏ trong tay phải của Lâm Phàm. Đây là một viên gạch thật bình thường, không có một chút chân nguyên dao động nào.

    Đây không phải huyền binh, cũng không phải thần binh lợi khí gì.

    Hay là…

    Giờ khắc này, trong lòng Tân Phong đột nhiên có một ý nghĩ, đó chính là người trước mắt này cũng không định làm gì mình, mà là muốn cho Cửu Tiêu Tông một cái bậc thang đi xuống, nên mới cố ý lấy ra một viên gạch thông thường.

    Gạch này chụp lên người mình thì sẽ có kết quả gì? Không cần phải nghĩ, Tân Phong cũng rõ, tất nhiên là viên gạch này sẽ vỡ nát ngay lập tức, cũng như trường kiếm của mình vậy, tan thành bốn năm mảnh.

    Mà như vậy là có thể hòa cả làng, ai cũng không trách ai, việc này êm đẹp chấm dứt, nghênh đón trận tỉ thí thiên kiêu mạnh nhất.

    – Ha ha…

    Đã nghĩ thông suốt hết thảy, Tân Phong đột nhiên cười phá lên.

    Để bảo tồn thể diện của Cửu Tiêu Tông, mình có bị chọi một gạch này thì đã làm sao.

    Vô Nhai và Lương Dịch Sơ liếc nhau một cái, trong lòng hai người cũng có cùng ý tưởng với Tân Phong.

    Vô Nhai nhìn về phía Lâm Phàm, cũng không khỏi gật đầu, thầm khen tiểu tử này hiểu cách gìn giữ quan hệ hòa hảo giữa hai tông môn.

    Vô Nhai không phản ứng gì thêm, chờ một gạch này đáp xuống rồi nói tiếp, chỉ thầm nhủ sau này nên chú ý tới tiểu tử này hơn nữa, thậm chí hẳn là nên tiến cử với tông chủ một phen.

    Đệ tử kiệt xuất là rất quan trọng đối với tông môn, mà một đệ tử đã kiệt xuất lại còn trẻ và hiểu chuyện thì lại hiếm càng thêm hiếm.

    – Dịch Sơ huynh, nếu vậy thì đợi đệ tử Thánh Tông đáp lễ một đòn, sau đó chúng ta đi dùng bữa đi.

    Vô Nhai nói.

    Lương Dịch Sơ nhìn Vô Nhai, sau đó khẽ cười cười giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ Thánh Tông có thể có đệ tử hiểu biết như vậy đúng là có phúc.

    – Đồ nhi, một khi đã như vậy, con cứ nhận một gạch đi.

    Lương Dịch Sơ cười nói.

    – Dạ.

    Trong lòng Tân Phong lúc này cũng không còn chút e ngại nào, nhận một gạch cũng không phải đại sự gì, hơn nữa gạch này vẫn chỉ là một viên gạch bình thường mà thôi.

    Tân Phong giờ khắc này chợt sinh ra cảm giác thân thiết với Lâm Phàm.

    Hai người bọn họ tính cách giống nhau, giờ lại cùng chung một cảnh ngộ, thật là vừa khéo.

    Chờ chuyện này kết thúc rồi, Tân Phong không ngại kết thêm một bằng hữu.

    – Đến đây đi.

    Tân Phong ngẩng đầu lên, đồng thời thân mình khẽ nghiêng, đưa đầu về trước, vươn tay ra mời, giống như để cho Lâm Phàm thuận tay thêm một chút.

    Trong lòng Lâm Phàm lúc này đang cười lạnh liên tục, nhìn Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên trong tay mình. Thần khí bậc này, rốt cuộc đã có đất dụng võ rồi.

    – Tốt… Yên tâm đi, sẽ không bị thương đâu.

    Lâm Phàm nói.

    Tân Phong cúi đầu, khóe miệng hơi cười cười, tất nhiên là sẽ không có thương thế gì rồi. Chính mình đường đường là đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, sao có chuyện ngay cả viên gạch bình thường cũng không chịu nổi chứ?

    Bằng hữu, ngươi yên tâm đi, lòng của ngươi, ta giờ đã hiểu rõ hết rồi.

    Giờ khắc này, tay phải Lâm Phàm hơi hơi di động, giống như không có tí khí lực nào.

    Các đệ tử xung quanh nhìn một màn trước mắt, cũng thấy nghi ngờ, đây là có chuyện gì?

    Nhưng mà một giây sau, mọi người tức khắc minh bạch rồi.

    “Bốp!”

    Đập nhẹ một cái.

    Lâm Phàm xoay người, nhìn cũng chẳng buồn nhìn thêm, thu viên gạch về túi chứa đồ.

    – Quá thất vọng, không chịu nổi cả một kích…

    Lâm Phàm ngửa mặt lên trời thở dài, tùy tiện duỗi một ngón tay chạm nhẹ vào trán Lâm Phong.

    “Rầm…”

    Chuyện khiến người ta không dám tin đã xảy ra. Thân hình Tân Phong vậy mà lập tức ngã trên mặt đất.

    Giờ khắc này, bốn xung quanh đều lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người mở to hai mắt, bọn họ cũng không rõ là đã có chuyện gì xảy ra.

    Lâm Phàm nhìn thái thượng trưởng lão Vô Nhai, khẽ gật đầu, sau đó đi về phía xa xa, chỉ lưu lại một câu nói văng vẳng:

    – Đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông cũng chỉ có thế mà thôi…

    Bóng người không thấy đâu, nhưng giọng nói kia lại giống như sấm sét nổ tung trong đầu đệ tử của hai tông, thật lâu không thể tiêu tán.

    Vô Nhai nhìn bóng lưng Lâm Phàm biến mất, sau đó lại nhìn Tân Phong ngã xuống đất vẫn chưa bò dậy mà ngây ngẩn cả người.

    Tất cả chuyện này, lẽ nào đều là do chúng ta đã nghĩ quá nhiều?

    Lâm Phàm đi thẳng không quay đầu, tới lúc xác định đã cách xa chỗ kia, hắn mới chậm lại, vẻ mặt đang nghiêm trang tức thì nở một nụ cười tiện tiện.

    Nếu phải tự chấm điểm cho tình huống vừa rồi, Lâm Phàm muốn cho mình điểm tối đa.

    Cao ngạo xuất tràng, nghiền áp thiên kiêu cùng trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, kiếm chém lên thân vỡ nát, cuối cùng một gạch hiển uy… Tất cả chuyện này, Lâm Phàm nghĩ lại còn tự thấy phục mình.

    Dùng một câu để hình dung, đó là quá khủng, khủng tới max level.

    Thế nhưng khiến Lâm Phàm thắc mắc là tại sao giờ vẫn chưa thấy tiếng hoan hô vang từ đằng kia. Chẳng lẽ là bên đó vẫn đang chìm trong khiếp sợ hay sao?

    Thôi bỏ qua. Lâm Phàm giờ đang rất vui vẻ, vừa đi vừa huýt sáo, trở về Vô Danh phong.

    ….

    Giờ phút này, tại đám đông.

    Vô Nhai có chút áy náy nhìn Lương Dịch Sơ, giống như là đang nói: thật ngại, làm cho các ngươi mất mặt.

    Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng không cứu vãn được nữa.

    Cái bụng chín tháng của Lương Dịch Sơ rung lên, vẻ mặt ngơ ngác.

    Đám đệ tử của Cửu Tiêu Tông giờ cũng đều ngậm miệng lại, không ai dám tin chuyện vừa xong.

    Tân Phong sư huynh thua rồi? Còn là thua đến không thể chối cãi?

    Giờ phút này, ánh mắt của đệ tử Cửu Tiêu Tông nhìn sang đệ tử Thánh Tông đã pha lẫn chút ngượng ngùng.

    ….

    – Oaaaaaaa…

    Đột nhiên, đệ tử Thánh Tông cùng hoan hô mãnh liệt.

    Lâm sư thúc thật sự là quá lợi hại, lợi hại đến độ khiến họ không dám tin.

    Thuật luyện đan của Lâm sư thúc đã để họ sùng bái, mà thực lực của Lâm sư thúc lại càng khiến họ bội phục sát đất.

    Một viên gạch bình thường không thể bình thường hơn, đập nhẹ một cái đánh ngất thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, đây cần tu vi bậc nào cơ chứ?

    ….

    Một phút sau, Tân Phong cũng từ từ tỉnh lại, ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra.

    Thế nhưng vừa thấy tình huống chung quanh, Tân Phong lập tức cảm giác có gì đó không đúng lắm. Hắn nhắm hai mắt, giống như đang nhớ lại cái gì đó, sau đó khuôn mặt biến thành phẫn nộ không thôi.

    Hắn không ngờ mình lại thất bại, hơn nữa còn làm cho Cửu Tiêu Tông mất hết thể diện.

    – Lão sư, con…

    Giờ khắc này, Tân Phong cảm giác mình thẹn với tông môn, thẹn với ơn bồi dục của lão sư.

    Trong lòng Lương Dịch Sơ cũng buồn bực vô cùng, nhìn lão hữu của mình mà trăm cảm xúc lẫn lộn. Lẽ nào ông trời không thể cho mình một lần khoe khoang được sao?

    – Dịch Sơ huynh, các vị đệ tử thiên kiêu, bản tông đã sớm chuẩn bị xong yến tiệc tẩy trần cho khách phương xa tới, mời tất cả theo ta.

    Vô Nhai đánh tiếng để phá bầu không khí xấu hổ này.

    – Vô Nhai huynh a, lợi hại, lợi hại…

    Lương Dịch Sơ đứng ở trước mặt Vô Nhai, buồn bực nói.

    – Dịch Sơ huynh, điều này cũng không thể hoàn toàn trách Thánh Tông chúng ta. Dù sao cũng là huynh khơi mào.

    Vô Nhai nói.

    Lương Dịch Sơ nhìn thoáng qua Vô Nhai, cuối cùng không lời nào để nói, trực tiếp xua tay, không lên tiếng nữa…

    Lâm Phàm lúc này đã gần về tới Vô Danh phong, chợt nghe tiếng hò reo vang trời từ phía sau thì nở một nụ cười. Tuy tiếng hoan hô này có chút muộn, nhưng lại rất đúng chỗ, xem như một cách công nhận công thần của tông môn đi.

    ….

    – Sư phụ…

    Thái Chỉ Kiều nắm theo cái túi bảo bối chứa đủ đồ đạc yêu thích, chạy tới bên người Lâm Phàm.

    Lâm Phàm âu yếm xoa đầu tiểu đồ đệ của mình. Tiểu la lỵ này giờ đã không khóc vì nhớ nhà nữa. Dù sao trẻ con chính là như vậy, không có đa sầu đa cảm như người lớn.

    – Sư phụ, sủng vật của con được chưa ạ?

    Thái Chỉ Kiều chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Phàm, hỏi.

    – Được rồi, giờ lão sư trao cho con đây.

    Tuyết Vương Sư con đã hấp thu xong giọt tinh huyết của tổ tiên, sau này có thể phát triển tới cảnh giới gì thì phải xem tạo hóa của chính nó.

    Lâm Phàm thả Tuyết Vương Sư con ra. Con thú nhỏ này giờ đã mở mắt, cọ cọ đầu vào tay Lâm Phàm, kêu lên khe khẽ.

    Thú con vừa xuất hiện đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Chỉ Kiều.

    – Sư phụ, con thú này thật đáng yêu, con muốn ôm nó.

    Thái Chỉ Kiều kéo cánh tay của Lâm Phàm, làm nũng nói.

    – Được được, lão sư truyền cho con phương pháp ngự thú, sau này có gì không hiểu cứ hỏi lão sư.

    Lâm Phàm đặt tay lên đầu Chỉ Kiều, quán đỉnh công pháp cho cô bé.

    Quán đỉnh xong, lại giảng giải thêm một lát, Lâm Phàm bỗng hỏi:

    – Ơ, đại sư huynh của con đâu?

    Thái Chỉ Kiều nhìn Lâm Phàm, gãi gãi đầu ngẫm nghĩ rồi chỉ:

    – Hình như ở bên kia ạ…

    Lâm Phàm nhìn theo hướng chỉ, trong lòng nghi hoặc: nơi đó không phải là vách núi sao? Qua bên đó làm gì, lẽ nào lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh?

    Tiếp đó, Lâm Phàm cho Chỉ Kiều chạy đi chơi đùa cùng Tuyết Vương Sư con, mình thì đi về phía vách núi, muốn nhìn xem Trương Nhị Cẩu đang làm gì.

    Vách núi của Vô Danh phong có phong cảnh rất đẹp, mây trắng mênh mông vô bờ, giống như tiên cảnh nhân gian.

    Giờ phút này, nơi đây có hai bóng người đang đứng không nhúc nhích.

    – Ngọc Lan, huynh rất thích muội.

    Mặt Trương Nhị Cẩu đỏ bừng, ngập ngừng rồi nói lớn.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm đã dừng bước, đứng ở cách đó không xa, đồng thời giật mình không thôi.

    Lâm Phàm không thể tin được rằng Trương Nhị Cẩu cũng có ngày dám đi thổ lộ với người khác.

    Thật sự là làm cho người ta chấn kinh rồi.

    Lúc này, giọng nữ cũng cất lên.

    – Trương ca, huynh rất tốt, những việc làm của huynh muội sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn thì tốt rồi.

    – Ngọc Lan, bây giờ chúng ta quen nhau cũng không muộn mà.

    Trương Nhị Cẩu nghe được Ngọc Lan khích lệ mình thì rất hoan hỉ, cảm giác mình còn có chút hi vọng.

    Còn Lâm Phàm đang đứng dưới trạng thái ẩn thân thì lại chỉ biết lắc đầu.

    Nhị Cẩu, sao ngươi ngu thế, nghe đến vậy rồi còn không hiểu ý của người ta.

    Theo Lâm Phàm, những lời này có thể lý giải như sau:

    “Nhị Cẩu, muội thật sự là không muốn cùng một chỗ với huynh. Biết làm osin với thú cưng còn không đủ đâu, tu vi của huynh thật sự quá thấp, đáng lẽ huynh nên sớm giác ngộ mới phải.”

    – Trương ca, muội phải về rồi, bằng không sẽ bị sư tỷ quở trách.

    Ngọc Lan nhẹ giọng nói, sau đó cũng không để ý tới Trương Nhị Cẩu, cứ thế vô tình rời đi.

    Giờ khắc này, toàn bộ thiên địa đều an tĩnh.

    Trương Nhị Cẩu yên lặng đứng ở bên vách núi, từ trong hai con mắt ti hí bỗng có hai giọt lệ rơi ra rồi bay theo gió.

    Lâm Phàm nhìn thấy bóng lưng bi thương của Trương Nhị Cẩu, không khỏi có chút thương cảm.

    Sư phụ như cha.

    Đồ đệ của mình, sao lại để không nó mất sạch thể diện như vậy được.

    Giờ khắc này, trong lòng Lâm Phàm lập tức vạch ra một kế hoạch mới.

    Kế hoạch về “Con đường quật khởi của Trương Nhị Cẩu”.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

    – [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

    – [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

    – [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 164: Đạo hiếu khách

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares† & Vodanhkiem

    oOo

    Lâm Phàm bình tĩnh lại, trong lòng dần dần hình dung ra kế hoạch dạy dỗ Trương Nhị Cẩu. Thế nhưng tình huống cụ thể thì còn cần suy tính thêm.

    Trương Nhị Cẩu gặp đả kích nghiêm trọng về tinh thần như vậy, sợ là còn phải chán nản thêm rất lâu nữa.

    Xế chiều, khi màn đêm gần buông xuống, một đám khách không mời mà đến xuất hiện tại Vô Danh phong.

    – Lâm sư đệ, tông môn chưa xếp được chỗ nghỉ cho bọn họ, nên nhờ nơi đệ một đêm nhé.

    Thái Thượng trưởng lão Vô Nhai đích thân đến, nói

    – Không thành vấn đề, nhiệt liệt hoan nghênh.

    Lâm Phàm vừa nghe, lập tức đồng ý. Hắn là một người rất hiếu khách, giờ lại có bằng hữu từ phương xa tới, càng vui đến quên trời quên đất chứ sao.

    – Trưởng lão, ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ tiếp đãi bọn họ thật tốt.

    Lâm Phàm nghiêm túc nói, sau đó nhìn về phía các đệ tử Cửu Tiêu Tông ở đằng sau trưởng lão Vô Nhai, miệng nở một nụ cười thân thiện.

    – Không cần cầu kỳ quá đâu, ngày mai là quyết chiến định ra thiêu kiêu mạnh nhất rồi, chỉ nghỉ nhờ một đêm thôi.

    Vô Nhai gật đầu cười, nói.

    Tuy rằng chuyện sáng nay khiến người của Cửu Tiêu Tông rất mất mặt, nhưng hắn tin tưởng Lâm Phàm nhất định không cố ý.

    – Được, không thành vấn đề. Vô Danh phong bình thường vắng vẻ quá, giờ đông người thì càng náo nhiệt.

    Sau đó Lâm Phàm gọi Trương Nhị Cẩu:

    – Còn không nhanh chóng an bài. Nhớ phải chọn chỗ thoải mái nhất cho khách quý đấy nhé.

    Tuy hôm nay Trương Nhị Cẩu bị một đòn tổn thương về tâm lý, nhưng lại tự giấu xuống thật sâu, tươi cười như thường tiến lên tiếp đón.

    – Nào nào, xin mời các vị sư huynh đi theo đệ.

    Mặc dù Trương Nhị Cẩu lớn lên hơi xấu, nhưng vẻ nhiệt tình này cũng giành được hảo cảm.

    Giờ phút này, Tân Phong nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt u oán. Chuyện đã từ sáng nay, thế nhưng vẫn như ngay trước mắt hắn, khiến hắn không thể quên nổi. Tuy yến hội rất phong phú, nhưng Tân Phong ăn gì cũng thấy vô vị, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về chuyện hôm nay.

    Hiện giờ đi tới Vô Danh Phong, lại chạm mặt người kia, trong lòng hắn tự nhiên rất khó chịu.

    – Dịch Sơ huynh, đêm nay xin mời tạm ở nơi này.

    – Trưởng lão Vô Nhai cười nói.

    – Tốt, nơi này cảnh vật không tồi, lại rất yên tĩnh, có thể khiến các đệ tử nghỉ ngơi thật tốt, mai càng dễ dành hạng cao hơn.

    Lương Dịch Sơ sớm đã ném chuyện sáng nay ra sau đầu. Tuy rằng mất chút thể diện, nhưng ở trận chiến thiên kiêu mạnh nhất ngày mới tính là phân ra thắng bại.

    Khi đó đoạt lại thể diện, cũng là phong quang vô cùng a.

    – Vô Nhai trưởng lão, nơi này giao cho ta là được. Ta nhất định sẽ phát huy đạo hiếu khách của Thánh Tông tới tận cùng, để bọn họ nhớ mãi không quên.

    Lâm Phàm vỗ ngực nói.

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai thỏa mãn gật đầu. Tông môn có thể có đệ tử như vậy thật là may mắn.

    – Dịch Sơ huynh, vậy mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi.

    Vô Nhai cáo từ Lương Dịch Sơ rồi rời đi.

    ….

    Ngay sau khi trưởng lão Vô Nhai rời đi, khuôn mặt cam đoan bảo đảm của Lâm Phàm nhanh chóng thay đổi, biến thành cười tiện không thôi.

    Thiên đường muôn lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại chui vào. Nếu không chiêu đãi thật tốt một phen thì sao thể hiện ra được bản sắc của Vô Danh phong?

    Ngày mai là trận chiến tranh thiên kiêu mạnh nhất, thân là phần tử của Thánh Tông, đương nhiên phải làm sao để đệ tử Thánh Tông lấy đuợc thứ hạng tốt nhất.

    Lâm Phàm không phải người âm hiểm vô sỉ, đương nhiên khinh thường dùng tới thủ đoạn hạ lưu. Nhưng ‘thượng lưu’ thì được.

    – Sư phụ, nhiều người đến quá à.

    Thái Chỉ Kiều thấy có nhiều người tới, náo nhiệt như vậy thì cũng vui vẻ vỗ tay nói.

    Lâm Phàm không nói gì, lẳng lặng xoa đầu Thái Chỉ Kiều, ánh mắt thâm thúy nhìn đệ tử của Cửu Tiêu Tông bỗng lóe sáng.

    ….

    Màn đêm buông xuống.

    Đệ tử Cửu Tiêu Tông hội lại, Lương Dịch Sơ lên kế hoạch cho ngày mai.

    – Trận chiến ngày mai, các ngươi nhất định phải xuất ra thực lực mạnh nhất cho ta, nhất định phải giành lấy thứ tự tốt.

    Lương Dịch Sơ rất tự tin, bởi vì đệ tử tới đây đều là tinh anh của Cửu Tiêu Tông.

    Hơn nữa đồ đệ của hắn lại càng là thiên kiêu trong thiên kiêu. Tuy việc buổi sáng có chút mất mặt, nhưng hắn cho rằng chỉ là vì chủ quan nên sơ sảy nhất thời mà thôi.

    Ngày mai thi đấu trên đài, cạnh tranh công bình, nhất định sẽ không như vậy nữa.

    – Trưởng lão yên tâm. Ngày mai đệ tử sẽ toàn lực ứng phó, nhất định giành được ngôi đầu bảng.

    Đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông tự tin nói.

    – Ừm, tốt lắm. Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, ngày mai mong chờ biểu hiện của các ngươi.

    Lương Dịch Sơ nói.

    ….

    Giờ khắc này, trong phòng của Lâm Phàm.

    Bốn người Lâm Phàm, Trương Nhị Cẩu, Diệt Cùng Kỳ, Phong Bất Giác ngồi quây tròn lại, thầm thì bàn bạc.

    – Tông chủ, đêm nay chúng ta làm gì?

    Trương Nhị Cẩu biết chỗ lợi hại của tông chủ, đám người kia còn lâu mới được an ổn vượt qua một đêm ở Vô Danh phong.

    Lâm Phàm nhìn mấy gian phòng đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, khẽ nhếch miệng cười, sau đó vẫy vẫy tay. Mấy đệ tử cùng chụm đầu lại, cẩn thận lắng nghe, cuối cùng cả bốn người liếc mắt nhìn nhau, cùng nở một nụ cười tiện tiện.

    Đêm đen như mực. Vô Danh phong im lặng đến bất thường, rồi bỗng nhiên vang lên tiếng khóc văng vẳng.

    Ở khu nhà phía Tây, cũng là chỗ ở tạm của các đệ tử Cửu Tiêu Tông.

    Phòng thừa rất nhiều nên mỗi đệ tử đều chọn cách nhau vài gian phòng cho yên tĩnh.

    Vương Dương Lâm là một đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông. Hắn so với Tân Phong thì kém hơn một chút, nhưng bất kể là tu vi hay thiên tư thì đều là một tồn tại không thể coi thường.

    Lần này hắn trong nhóm đại diện Cửu Tiêu Tông đến Thánh Tông tranh đoạt thứ hạng thiên kiêu mạnh nhất, đương nhiên đã chuẩn bị rất đầy đủ.

    Tuy Tân Phong sư huynh rất mạnh, nhưng Vương Dương Lâm cũng không ngại chiến một trận.

    Lúc này Vương Dương Lâm đang khoanh chân ngồi trên giường, tiến nhập trạng thái tu luyện. Từng luồng khí tức giống nước chảy thoát ra từ mũi, quay xung quanh thân thể, cuối cùng hợp lại ở một điểm, ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn.

    Đột nhiên có một tiếng động từ bên ngoài khiến Vương Dương Lâm mở mắt, cảnh giác lên.

    – Sư huynh, huynh nói thật sao? Vô Danh phong của chúng ta thật sự có quỷ á?

    – Ta làm sao biết được, nhưng chắc là đệ không biết lai lịch của Vô Danh phong hả?

    – Lai lịch gì cơ?

    Người kia mở miệng, ngữ khí có chút khẩn trương.

    – Vô Danh phong từng có tên là Thiên Táng phong, nhiều đời là nơi mai táng đệ tử chết trận của tông môn. Tuy sau này tông môn đã di chuyển mộ của họ đi, nhưng mỗi khi đêm đến, nhiệt độ đều sẽ đột ngột hạ xuống, khi đó cũng là lúc âm hồn đi ra.

    ….

    – Sư huynh, huynh đừng làm đệ sợ, đệ nhát gan lắm.

    – Yên tâm đi, dù âm hồn có đi ra thì cũng không hại chúng ta đâu. Chúng ta đều là sư đệ của họ mà.

    – Vâng vâng…

    ….

    Âm thanh ngoài cửa dần biến mất, nhưng nghe xong những lời này, Vương Dương Lâm lại không thể nào bình tĩnh nổi.

    Thiên Táng phong? Từng là nơi mai táng đệ tử chết đi?

    Chuyện này…

    Vương Dương Lâm không nhịn được mà rùng mình một cái, hai mắt vội liếc quanh, cảm giác hình như thật sự là có chút lạnh.

    Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?

    Vương Dương Lâm đứng bật dậy, cảnh giác quan sát bốn phía.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

    – [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng

    – [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

    – [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 165: Một đêm không thể ngủ

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Trời đã rất tối.

    Bên ngoài gió rú lên từng chập, thỉnh thoảng lại có bóng lá in lên trên khung cửa giấy trắng.

    Vốn tất cả đều chỉ là hiện tượng bình thường, nhưng giờ đây, trong mắt Vương Dương Lâm, chúng lại hoàn toàn bất thường, khiến hắn không thể không khẩn trương.

    Vương Dương Lâm nhíu chặt mày một lúc, sau đó mới bẻ bẻ cổ để mình bình tĩnh lại, rồi không khỏi tự giễu một tiếng.

    Trên đời này sao có quỷ được chứ. Huống hồ các sư huynh đệ đều đang ở xung quanh, cho dù là quỷ xuất hiện thì cũng phải bị diệt.

    Tiếp đó, Vương Dương Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa, khoanh chân ngồi trên giường, tiến nhập trạng thái tu luyện.

    Bên ngoài bỗng thật im lặng, không có dù chỉ là một tiếng lá rơi.

    Thế nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên cảm giác ngoài phòng hình như có vật gì đó, cho nên lập tức mở mắt.

    Mà vừa mở mắt, Vương Dương Lâm đã bị dọa đến run cả người. Nhìn từ trong qua lớp cửa sổ dán giấy, giống như là có một bóng người đang đứng yên ở bên ngoài không nhúc nhích…

    – Ai…

    Vương Dương Lâm trầm giọng quát.

    Có điều bóng người kia vẫn không hề lên tiếng, cũng không hề di động.

    Vương Dương Lâm hồi hộp hít thở từng ngụm, tim đập thình thịch, cuối cùng cắn răng một cái, lao tới đẩy mạnh cửa phòng ra.

    Hắn muốn nhìn rốt cuộc là người nào dám giả thần giả quỷ ở chỗ này.

    Thế nhưng bên ngoại lại không có một ai, mà bóng đen hằn lên cửa cũng đã mất tăm.

    Vương Dương Lâm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ghé đầu để nhìn cửa sổ từ trong phòng, lại hoảng sợ phát hiện, bóng đen vẫn còn in nguyên trên giấy.

    Thậm chí bóng đen kia còn đang di động, phảng phất như là nghiêng cổ rồi vươn cái lưỡi thật dài ra.

    – Aaaaa…

    Giờ khắc này, Vương Dương Lâm sợ hãi hét lên.

    – Sư huynh, làm sao vậy?

    Tiếng hét này đã kinh động đến những người khác.

    – Không có gì.

    Vương Dương Lâm dần dần bình tâm trở lại.

    – Sư đệ, chỗ của đệ có cái gì bất thường không?

    – Không có a.

    Tên đệ tử kia nghi hoặc lắc đầu nói, sau đó đi tới trước mặt Vương Dương Lâm, hỏi:

    – Sư huynh, có phải là huynh quá căng thẳng không?

    – Không…

    Vương Dương Lâm thở phào một cái, cũng nghĩ rằng do mình quá căng thẳng. Thế nhưng vừa lúc đó, hắn trợn to mắt lên, bởi vì ở phía sau lưng sư đệ của hắn bỗng xuất hiện một cái bóng trắng có khuôn mặt bị mái tóc đen dài che khuất.

    Vương Dương Lâm hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, mở trừng hai mắt, nhưng cái bóng trắng kia lại chợt mất tăm.

    – Sư huynh, huynh sao vậy…

    Vương Dương Lâm hít thở dồn dập:

    – Không có, là ta nhìn lầm thôi, quá căng thẳng…

    – À, vậy sư huynh nghỉ ngơi sớm đi, bình tĩnh lại nhé.

    – Ừ.

    ….

    Sau khi trở vào phòng đóng cửa lại, Vương Dương Lâm tự rót cho mình một chén trà, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng đúng lúc này, Vương Dương Lâm đột nhiên phát hiện nước trà có màu đỏ như máu.

    Vương Dương Lâm run lên, ấm trà rơi xuống, ‘choang’ một tiếng vỡ thành bốn năm mảnh trên mặt đất.

    Mà càng làm cho Vương Dương Lâm hoảng sợ là trên giường của hắn lại xuất hiện mấy chữ màu đỏ tươi.

    “Ta chết oan uổng lắm…”

    Vương Dương Lâm hoảng hốt lùi về sau, mặt trắng bệch nhìn những việc trước mắt.

    Bóng quỷ, trà máu, chữ kêu oan, tất cả khiến trong lòng Vương Dương Lâm không thể nào bình tĩnh nổi.

    Lâm Phàm dưới trạng thái ẩn thân nhìn thần sắc kinh hoàng của Vương Dương Lâm thì cố lắm mới nhịn được không cười phá lên.

    Trò này vui thật, phải tìm người khác chơi tiếp mới được.

    Còn Vương Dương Lâm thì trải qua một lần kinh hoàng này nên buổi tối không dám ngủ, luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.

    Một đêm này thật dài, cũng trở thành một đêm kinh tâm động phách với một số đệ tử Cửu Tiêu Tông…

    Hôm sau.

    Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất chính thức bắt đầu.

    Địa điểm diễn ra các trận thi đấu là ở Trung Thiên phong, nơi có đài tỷ võ lớn nhất trong Thánh Tông.

    Bốn phía đài tỷ võ đều được thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong tự mình bố trí trận pháp, tránh dư lực trong quá trình quyết đấu trên đài lan ra xung quanh.

    Hiện giờ, trên Trung Thiên phong tấp nập những người là người. Quyết đấu thiên kiêu mạnh nhất ba năm mới có một lần, các đệ tử đương nhiên đều rất chờ mong. Họ không chỉ có hy vọng tông môn có thể thắng lợi, càng là muốn nhìn tư thế oai hùng của các sư huynh cùng tông.

    Lúc này Lâm Phàm đang bàn bạc vài chuyện cùng với thái thượng trưởng lão Vô Nhai ở một căn phòng kín. Lâm Phàm vốn không muốn tham gia trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này, nhưng thái thượng trưởng lão Vô Nhai lại nhất định muốn hắn lên sân đấu.

    – Lâm Phàm à, hôm qua đã nói đệ là đệ tử thiên kiêu của tông môn, cho nên lần này chỉ đành để đệ vất vả, lên sân đấu vậy.

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nói.

    Lâm Phàm nhìn Vô Nhai:

    – Trưởng lão, ngài làm thế này là hóa ám chỉ đã mất hết hy vọng với đệ tử tông môn đấy.

    Trưởng lão Vô Nhai híp mắt nhìn Lâm Phàm, ý tứ là: đệ đã biết quá nhiều rồi.

    – Người của Cửu Tiêu Tông đến.

    Lát sau, đám người nhao nhao lên, tự giác đứng tránh ra một lối đi.

    Đoàn người của Cửu Tiêu Tông tiến đến, dẫn đầu là trưởng lão Lương Dịch Sơ.

    Thế nhưng khiến đệ tử Thánh Tông có chút kinh ngạc là một vài đệ tử của Cửu Tiêu Tông lại trông giống như mấy ngày không có nghỉ ngơi, vẻ mặt uể oải tiền tuỵ.

    – Ô, mọi người xem, sao đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lại giống như là mệt sắp chết vậy nhỉ?

    – Không biết nữa, mà nhìn bộ dáng đúng là như sắp ngất tới nơi vậy.

    ….

    Vương Dương Lâm cũng ở trong đội ngũ, cả người phờ phạc. Chuyện hôm qua để hắn không thể ngủ được chút nào, cả đêm trong trạng thái khẩn trương cao độ.

    Lâm Phàm nhìn bộ dáng của Vương Dương Lâm thì cũng có chút bất đắc dĩ. Hàng này có tu vi không tồi, thế nhưng độ nhát gan lại càng không kém gì tu vi.

    Sợ ma? Nói ra có khi khiến người ta cười chết.

    Tiếp đến, Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, đi tới chỗ của đệ tử thiên kiêu nội môn Thánh Tông.

    Tông Hận Thiên đang ngồi không nhúc nhích nơi đó, nhắm mắt dưỡng thần.

    – Thế nào?

    Lâm Phàm tiến lên, vỗ vai Tông Hận Thiên, hỏi.

    – Sư thúc, tạm được ạ.

    Tông Hận Thiên hiện giờ cũng có chút căng thẳng, nhất là khi thấy Tân Phong kia khí thế bức người.

    ….

    Trên đài cao tại Trung Thiên phong.

    Tông chủ Thánh Tông ngồi ngay ngắn phía trên, nhẹ giọng hỏi:

    – Vô Nhai sư đệ, lần này Thánh Tông có hy vọng gì không?

    – Yên tâm đi sư huynh. Tối hôm qua đệ đã để khách nghỉ tại Vô Danh phong.

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nở một nụ cười khó có thể gọi là lương thiện.

    – Ừm…

    Yến tông chủ nghe thế thì thỏa mãn gật gật đầu:

    – Để bản tọa tự mình nghênh đón, thể hiện tôn trọng với Cửu Tiêu Tông.

    ….

    Vô Nhai trưởng lão đi cạnh tông chủ. Lần tỷ thí này, Thánh Tông nhất định phải thắng. Tuy hiện giờ đệ tử thiên kiêu trong tông không bằng tông người ta, nhưng thắng thua có đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn dựa vào mưu kế.

    An bài Cửu Tiêu Tông ở Vô Danh phong, tiểu tử Lâm Phàm kia còn không chiêu đãi “thật tốt” một phen mới lạ!

    – Dịch Sơ huynh, đêm qua nghỉ ngơi được không?

    Yến tông chủ tự mình tiến đến, Lương Dịch Sơ đương nhiên cũng đủ lễ nghĩa mà đối đãi.

    – Làm phiền tông chủ quan tâm, đêm qua mọi chuyện đều tốt.

    Lương Dịch Sơ nói, thế nhưng trong lòng lại thắc mắc không hiểu vì sao vài đệ tử của nhà mình lại lờ đờ uể oải, không biết chuyện gì đã xảy ra.

    Thế nhưng cũng không sao cả, chỉ cần đệ tử thân truyền của mình bình an, giành được thứ hạng đầu tiên trong trận chiến thiên kiêu mạnh nhất là được.

    ….

    Lâm Phàm chờ đợi ở bên trong nhóm đệ tử thiên kiêu. Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất này là rất quan trọng với hai tông, không chỉ vì tuân theo ước định của lão tổ mà còn vì nó đã thành một loại so đấu của đệ tử hai bên.

    “Coonggggg…”

    Giờ phút này, một tiếng cồng vang lên. Vô Nhai đứng trên đài cao, nói lớn:

    – Trận chiến thiên kiêu mạnh nhất lần thứ 1000 chính thức bắt đầu. Theo quy tắc cũ, mười đệ tử của Thánh Tông sẽ đấu với mười đệ tử của Cửu Tiêu Tông. Đệ tử mỗi bên sẽ bốc thăm số thứ tự, sau đó lần lượt đệ tử bốc được số 1 của Thánh Tông đấu với đệ tử bốc được số 1 của Cửu Tiêu Tông cho đến hết. Hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ hai, không thể tổn thương tính mạng đối phương. Người thắng cuối cùng sẽ được công nhận là thiên kiêu mạnh nhất. Hiện tại bắt đầu bốc thăm.

    – Sư thúc, đi bốc số thôi ạ.

    Tông Hận Thiên đứng dậy nói.

    – Được.

    Giữa đài tỷ vỏ có hai cái hộp lớn, đệ tử hai tông lên đài, thò tay vào hộp để bốc số.

    Lâm Phàm đi lên trên đài, vẫy vẫy tay với các đệ tử Thánh Tông tới làm khán giả.

    – Sư thúc tất thắng…

    Vừa lúc đó, Trương Nhị Cẩu phất cao lá cờ mà hắn tự chế tạo đêm qua, lớn giọng cổ vũ, càng khiến các đệ tử khác hưng phấn gào lớn thêm:

    – Sư thúc tất thắng…

    Năm nay Thánh Tông làm chủ nhà, khí thế mãnh liệt từ cả vạn người như vậy đã áp đảo Cửu Tiêu Tông, làm đối phương sinh lòng sợ hãi.

    Trên đài cao, Yến tông chủ tươi cười nhìn tình cảnh trước mắt.

    – Dịch Sơ huynh, huynh thấy đệ tử Thánh Tông có phải là rất có sức sống không?

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai cười hỏi.

    Lương Dịch Sơ nhìn thoáng qua Vô Nhai, bất đắc dĩ tặc lưỡi:

    – Tạm được.

    Lương Dịch Sơ không thể không thừa nhận, thế nhưng cũng ghi nhớ một màn này ở trong lòng, đợi tới lần sau Cửu Tiêu Tông làm chủ nhà, nhất định phải để Thánh Tông biết một chút về sức sống của Cửu Tiêu Tông.

    —–oo0oo—–​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)