Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 6: Sư huynh, mỗi lần một bậc nha

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Tuyệt thế mỹ nam đứng cạnh nam tử áo xanh giờ phút này cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

    Điều này sao có thể, người này làm sao chịu được.

    – Ngươi là một cái bao cát có ý tứ nhất mà ta thấy từ khi nhập tông mười mấy năm qua.

    Nam tử áo xanh cười khẽ nói, sau đó vẻ mặt biến đổi, vốn từ ôn hòa trở thành nghiêm nghị vô cùng.

    – Thế nhưng, cứng quá dễ gãy.

    “Ầm…”

    Lâm Phàm gặp một kích, thân mình bay lên không, từng đóa hoa máu bay múa giữa không trung.

    “Đinh, exp +3000.”

    – Thật sự là quá thoải mái.

    Lâm Phàm nằm trên mặt đất, cảm thụ exp được cộng thêm, hưng phấn đến độ tim muốn nhảy ra ngoài.

    Nam tử áo xanh nhìn Lâm Phàm nằm trên mặt đất, miệng khẽ cười:

    – Một kích của Hậu Thiên nửa bước cấp ba, cho dù là Thái Cấp Ma Thân cảnh giới tối cao cũng không ngăn cản được, nhưng yên tâm, ngươi không chết được, ta ra tay có chừng mực. Đi, nâng hắn lên đưa đi theo ta.

    Tuyệt thế mỹ nam nhìn Lâm Phàm nằm ở phía kia, vui sướng khi người gặp họa, chỉ lẩm bẩm một câu:

    – Tìm đường chết.

    Nam tử áo xanh quay lưng, chuẩn bị rời đi. Nhân tài có thể thừa nhận một kích của Hậu Thiên nửa bước cấp ba, không biết sư huynh có hứng thú thu nhận hay không.

    Thiên hạ vô số kỳ nhân, đếm không hết được, Thánh Ma Tông là đại phái vạn năm, loại đệ tử gì mà chưa xuất hiện qua.

    Bao cát này chỉ tu luyện Thái Cấp Ma Thân, thế mà đem nó luyện tới cảnh giới rất cao, không thể không nói là một nhân tài, thế nhưng còn chưa đủ.

    Nam tử áo xanh cũng nhìn ra bao cát này thậm chí còn chưa đạt tới Hậu Thiên, chẳng qua là một con kiến hơi đặc biệt một chút thôi, chưa xứng được xem như châu báu.

    Nhưng ngay lúc này, nam tử áo xanh biến sắc, có chút không dám tin.

    – Ha ha, không tồi, không tồi, so với ban nãy thì mạnh hơn chút, nhưng mà còn chưa đủ.

    Lúc này Lâm Phàm đứng lên, xoa nhẹ ngực, thật đúng là đau a. Thế nhưng ngưu nhân tới đưa exp miễn phí không nhiều, nếu không nắm chắc cơ hội này, về sau có khi hối hận không kịp.

    – Ngươi…

    Nam tử áo xanh kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, người này tới cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao có thể như vậy.

    Lâm Phàm nhìn lại nam tử áo xanh, thầm tính toán, xem ra đã bại lộ. Thái Cấp Ma Thân tổng cộng ba tầng, căn bản không ngăn cản được công kích từ cao thủ Hậu Thiên, mà chính mình giờ đi khiêu khích hắn, cho dù là vì kiếm kinh nghiệm nhưng cũng để hắn rõ mình có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình.

    Nếu theo nam tử áo xanh này đi, không biết sẽ còn phát sinh cái gì, chính là sống chết 50-50.

    Nhóm bao cát không tính là đệ tử trong Thánh Ma Tông, sống hay chết căn bản không ai quản.

    Cho nên Lâm Phàm nhất định phải tự mình chuẩn bị mọi tình huống.

    Nếu người khác không thấy chỗ đặc biệt của ca thì để ca tự chứng minh đi.

    – Tốt, để ta nhìn ngươi có thể chống đỡ bao lâu.

    Nam tử áo xanh tăng lên khí thế, dùng lực lượng Hậu Thiên cấp ba đánh một kích toàn lực lên người Lâm Phàm.

    “Đinh, exp +4000.”

    “Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”

    Lâm Phàm giờ phút này thoải mái đến muốn bay lên, thăng cấp quá nhanh rồi, chịu đòn mấy phát là thăng một cấp, hơn nữa ‘cây kinh nghiệm’ hình người này còn nâng từng nấc tu vi mà đánh, giúp mình không ngừng tăng trưởng exp nữa.

    Nam tử áo xanh này nếu như vừa tiến đã phát huy ra toàn bộ thực lực Hậu Thiên cấp tám, coi như Lâm Phàm tu Thái Cấp Ma Thân đến tầng bảy thì cũng tức khắc bị đánh thành cặn bã.

    Nam tử áo xanh thấy Lâm Phàm lại bò lên, thần sắc trấn định ban đầu dần dần trở thành có chút phẫn nộ.

    Hắn cảm thấy một loại nhục nhã, mặc dù mình đã khống chế tu vi, nhưng người này rõ ràng hộc máu vẫn một lần lại một lần đứng lên, chuyện này quả thật không thể chịu đựng được.

    – Tốt, hôm nay ta cũng không tin có tà.

    Nam tử áo xanh gằn giận dữ.

    Lâm Phàm thấy đối phương phát hỏa, trong lòng càng vui hơn.

    Không tin tà là được rồi, đợi tới cùng ngươi không tin cũng bắt ngươi phải tin.

    “Ầm…”

    Lâm Phàm lại một lần bay ra ngoài.

    “Đinh, exp +5000.”

    Đứng lên.

    “Ầm.”

    Lại bay ra ngoài.

    “Đinh, exp +6000.”

    “Ầm.”

    “Đinh, exp +6000.”

    “Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”



    – Vì sao ngươi còn có thể đứng lên?

    Nam tử áo xanh đã không thể bảo trì phong độ, việc Lâm Phong một lần lại một lần đứng lên đả kích hắn nghiêm trọng.

    Bên cạnh, tuyệt thế mỹ nam đã sớm nhìn đến choáng váng, ngây người không nhúc nhích.

    – Đến…

    Lâm Phàm không muốn nhiều lời, ngoắc ngón tay.

    – Đáng giận, ngày hôm nay ta cũng không tin…

    – Ta cũng không tin lắm, cho nên ngươi muốn chứng minh thì tự làm đi.

    Lâm Phàm nhìn nam tử áo xanh, an ủi nói.

    – Đáng giận, một khi đã như vậy, một kích toàn lực, xem ngươi ngăn cản thế nào.

    Nam tử áo xanh bị Lâm Phàm chọc tức, bất kể thế nào thì hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, tự nhiên là có chút tuổi trẻ khí thịnh.

    Nhiều năm tu dưỡng, ở một khắc này cũng hóa thành không.

    Lâm Phàm vừa nghe muốn một kích toàn lực, nhất thời cả kinh, suýt nữa bị dọa tè.

    Đừng có giỡn.

    Một kích toàn lực của Hậu Thiên cấp tám, còn không đập lão tử thành mảnh nhỏ.

    – Sư huynh áo xanh, chậm một chút, vừa rồi Hậu Thiên cấp ba, giờ lên Hậu Thiên cấp bôn đã, mỗi lần một bậc thôi, ngàn vạn lần không thể nhảy cóc nha.

    Lâm Phàm vội vàng hô lớn.

    Nếu đối phương vẫn nói muốn toàn lực, Lâm Phàm đã nghĩ kỹ, tuyệt đối phải lạy nhận thua, không thể cứ vậy nát thành vụn thịt.

    – Tốt, một kích Hậu Thiên nửa bước cấp bốn, ta xem ngươi ngăn cản thế nào.

    Nam tử áo xanh thét dài một tiếng, thân hình biến hóa, Lâm Phàm cũng không thấy rõ người này rốt cuộc là công kích như thế nào.

    Nhanh… Thật sự là quá nhanh.

    “Ầm…”

    Lâm Phàm lại bay ra ngoài.

    Mà lúc này Lâm Phàm không phải đắm chìm ở cảm giác thoải mái khi exp tăng cao, mà là đang tự hỏi một vấn đề.

    Xem ra chính mình nhất định phải đánh giá lại thật cẩn thận vị đệ tử Thánh Ma Tông này, vừa tốt vừa dễ bảo, thật là cảm động.

    Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn về phía nam tử áo xanh không khỏi có thêm một tia yêu mến.

    Đương nhiên là phải quý mến rồi, nếu sau này xuất hiện thêm nhiều người tốt như vậy thì còn có gì phải lo nữa.

    “Đinh, exp +7000.”

    – Tốt, một kích này của sư huynh khiến ta khí huyết quay cuồng, ước chừng ói ra một chậu máu, chẳng qua vẫn chưa đủ, lại đến.

    Lâm Phàm lau miệng, giống như đang được thưởng thức một bữa miễn phí.

    – Đáng giận, tại sao ngươi còn có thể đứng lên? Được rồi, cho ngươi thấy thực lực mạnh nhất của ta!

    Nam tử áo xanh hét, mái tóc đen dài tung bay theo gió.

    – Không, sư huynh áo xanh, vừa mới là một kích của Hậu Thiên nửa bước tứ cấp bốn, hiện tại hẳn là Hậu Thiên cấp bốn toàn lực, cứ từng bậc từng bậc thôi, từ từ sẽ đến, không thể nói không giữ lời a.

    Lâm Phàm hô to nói.

    – Tốt…

    Lâm Phàm vừa nghe, trộm lau nước mắt, quá cảm động.

    “Đinh, exp + 8000.”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”



    “Đinh, exp +9000.”

    “Đinh, exp +10000.”



    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”



    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”



    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”



    Hậu Thiên nửa bước cấp bốn một kích.

    Hậu Thiên cấp bốn toàn lực một kích.

    Hậu Thiên cấp năm.

    Hậu Thiên cấp sáu…



    Giờ khắc này, tuyệt thế mỹ nam kia sớm đã miệng sùi bọt mép té trên mặt đất, cả người run rẩy lên.

    Không có khả năng, tuyệt đối không thể.

    Mà lúc này.

    Nam tử áo xanh kia, tóc đen rối tung, hai mắt đỏ bừng, bộ mặt dữ tợn.

    – Aaaa…, vì sao ngươi còn có thể đứng lên?

    Nam tử áo xanh giờ chẳng còn để tâm tới hình tượng, một kích lại một kích đánh lên người Lâm Phàm.

    “Đinh, exp +1000.”

    “Đinh, exp +1000.”

    Lâm Phàm thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua số liệu.

    Họ tên: Lâm Phàm.

    Cấp bậc: 9. (Chờ cảnh giới Hậu Thiên mở ra)

    Exp: (0/1000).

    Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 18 (0/1000000).

    Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1000/10000).

    Lâm Phàm cảm giác mình làm có chút quá mức, thật sự hơi quá đáng.

    Sư huynh áo xanh sớm đã lấy ra toàn bộ thực lực Hậu Thiên cấp tám, nhưng lúc này Lâm Phàm đã miễn dịch.

    Nhìn sư huynh áo xanh điên cuồng đánh lên chính mình, Lâm Phàm cũng chỉ đành mặc kệ, đợi cho người này phát tiết nội tâm hẳn sẽ an tĩnh lại.

    —–oo0oo—–
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 7: Sư huynh, huynh là người rộng lượng a

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    – Tại sao…

    – Tại sao ngươi còn có thể đứng lên…

    – Nghê Minh Dương ta, bốn tuổi nhập tông, mười tám năm mỗi ngày như một không ngừng cần cù tu luyện, cuối cùng đạt tới Hậu Thiên cấp tám, trở thành ngoại môn đệ tử, vì sao hiện giờ ta lại không thể đánh ngã cả một kẻ chưa đến Hậu Thiên… Vì sao?

    Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương từ từ lăn xuống hai hàng nước mắt trên mặt thì có chút không đành lòng.

    Hình như mình tạo ra đả kích quá lớn với hắn.

    Tuy Thánh Ma Tông là ma môn, nhưng trong một năm này, Lâm Phàm cũng chưa từng thấy chuyện gì tàn nhẫn xảy ra.

    Tuy rằng thường có bao cát chết đi, nhưng cũng chẳng thể trách ai, nếu đã trở thành bao cát thì phải có giác ngộ như vậy.

    Lâm Phàm thở dài một tiếng, một tay khoác lên vai Nghê Minh Dương.

    – Nghê sư huynh…

    – Ngươi không cần nói, ta có thể tiếp thụ được, thế gian thiên tài xuất hiện lớp lớp, loại người như ta chỉ có thể dùng vô số mồ hôi để thay cho thiên phú, không so nổi với thiên tài.

    Nghê Minh Dương lau nước mắt nói.

    Loại chuyện này đối bất luận kẻ nào mà nói, cũng như sấm sét giữa trời quang.

    – Không phải, Nghê sư huynh, đệ chỉ muốn nói chuyện với huynh, hy vọng huynh không quá tức giận.

    Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương nói, trong suy nghĩ của Lâm Phàm, người này coi như không tồi.

    Nếu sớm biết điều này, mình sẽ không quá mức như vậy, cố ý ngã nằm xuống đất một lúc cũng có sao.

    Chẳng qua giờ nói cái gì cũng đều chậm rồi.

    – Từ nay về sau, đệ và ta là sư huynh đệ đồng môn, không cần khách khí như vậy. Bên ngoài có những kẻ xưng chính đạo, xếp chúng ta vào ma môn bị ma hóa, nhưng chỉ cần thời gian, đệ sẽ phát hiện ma môn chúng ta so với cái đám gọi là chính đạo còn có tình nghĩa hơn.

    Nghê Minh Dương nói.

    – Tốt, Nghê sư huynh một lời lộ rõ tấm lòng bao dung, để đệ bái phục không thôi, như vậy đệ xin đắc tội.

    Lâm Phàm vừa nghe vừa cảm động khóc ròng ròng, đây mới đúng là một môn phái a.

    Cái gì ngươi lừa ta gạt, ta tu vi cao hơn ngươi, muốn giết chết bọn ngươi v.v… mấy tình tiết trong tiểu thuyết, hoàn toàn chính là gạt người.

    – Ta là người rộng lượng, coi như đệ đắc tội ta, ta cũng sẽ không tức giận. Chờ ta dẫn đệ đi gặp sư huynh, lại đưa đệ nhập môn, đệ coi như là sư đệ của ta.

    Nghê Minh Dương ưỡn ngực nhìn Lâm Phàm, khí thế phong thái của sư huynh như một làn sóng ập mạnh đến.

    – Tốt, có những lời này của Nghê sư huynh, đệ cũng yên lòng.

    Lâm Phàm mừng rỡ nói.

    – Không ngại…

    Nghê Minh Dương mỉm cười khoát tay áo, trải qua tự mình xoa dịu, trái tim sắp hỏng mất cũng đã hồi trở lại.

    Có điều vừa lúc đó…

    Thế giới thay đổi.

    Nghê Minh Dương đột nhiên phát hiện vầng thái dương đỏ rực trên trời đột nhiên chia năm xẻ bảy, trước mắt hắn chỉ còn một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì nữa.

    Mà bên tai truyền tới một câu:

    – Hầu Tử Thâu Đào.

    ….

    Giờ khắc này, nói thì chậm xảy ra cực nhanh, Lâm Phàm vận đủ một hơi, Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 lập tức được phát động.

    Giờ khắc này, giữa trời đất giống như không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản đôi ma thủ của Lâm Phàm.

    Động tác nhanh chóng và gọn gàng.

    Xoay người, đưa tay, tóm, giật…

    – Aaaaa…

    Giờ khắc này, một trận Âm Ba Công vô cùng cường hãn đánh úp lại, mang uy lực không thể chống đỡ.

    Mà trận gầm rú này là xuất phát từ miệng Nghê sư huynh.

    Lúc này Nghê Minh Dương mặt trắng bệch, hai tay run rẩy ôm lấy đũng quần, khụy xuống đất, miệng sùi bọt mép.

    Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, trong lòng càng thêm áy náy, nhưng đành vậy, đã khiến Nghê sư huynh chịu đả kích sâu như thế rồi, giờ thêm một lần cũng đâu sao.

    “Đinh, Hầu Tử Thâu Đào exp +200.”

    “Đinh, chúc mừng đánh bại Hậu Thiên cấp tám Nghê Minh Dương, exp +20000.”

    “Đinh, chúc mừng thăng cấp.”

    “Đinh, chúc mừng thăng cấp.”

    “Đinh, chúc mừng đột phá cánh cửa Hậu Thiên, tiến vào cảnh giới Hậu Thiên.”

    ….

    Lâm Phàm thấy thông báo mà vô cùng vui vẻ, rốt cuộc thành công thăng cấp, cảnh giới Hậu Thiên a.

    Họ tên: Lâm Phàm.

    Cấp bậc: 11. ( Hậu Thiên nhị giai)

    Exp giá trị: (0/50000).

    Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 18 (0/1000000).

    Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1200/10000).

    Lâm Phàm cười lên ha hả, không nghĩ Nghê sư huynh chỉ vừa hi sinh một chút đã giúp mình tăng nhiều exp như vậy, thật sự là quá sung sướng.

    ….

    – Ngươi… ngươi…

    Nghê Minh Dương lúc này đã té trên mặt đất, một tay ôm đũng quần, một tay chỉ Lâm Phàm, thần sắc phẫn nộ không thể tin, phảng phất có xúc động muốn đứng lên liều mạng cùng Lâm Phàm.

    – Rộng lượng… Nghê sư huynh, huynh là người rộng lượng, đệ làm như vậy chỉ chỉ là muốn nghiệm chứng một chút mà thôi.

    Lâm Phàm làm vẻ vô tội nói.

    – Ngươi…

    Nghê Minh Dương lúc này ngay cả tư tưởng muốn chết cũng đều có, gian nan đứng lên, cảm giác đau đớn bên dưới khiến răng hắn cắn chặt, đau thương không nói nổi thành lời.

    – Rộng lượng, sư huynh tự nhiên là người rộng lượng, sư đệ còn trẻ, tính vẫn trẻ con, sư huynh có thể hiểu được.

    Nghê Minh Dương nỗ lực nhịn đau làm ra vẻ bình thường. Nếu trên người là bị trọng thương thì Nghê Minh Dương tuyệt không vật vã như hiện tại, có điều chỗ thương lại là nơi chí mạng của nam nhân, có thể đứng lên cũng nhờ tu vi thâm hậu rồi.

    – Đệ cũng biết sư huynh rộng lượng lắm mà.

    Lâm Phàm cười nói.

    – Được rồi, đi theo ta.

    Nghê Minh Dương thề với trời, chuyện này hoàn thành, tuyệt đối sẽ không tiếp tục chạm mặt gã này.

    Nguy hiểm, thật sự là quá nguy hiểm.

    – Sư huynh, giờ đi đâu?

    Lâm Phàm nhìn ra được Nghê Minh Dương không phải người gian trá, hỏi thẳng.

    – Ta dẫn đệ đi gặp Mạnh sư huynh, sau đó Mạnh sư huynh sẽ tiến cử đệ, giúp đệ trở thành đệ tử ngoại môn.

    Nghê Minh Dương khẽ nhíu mày, giống như cơn đau bên dưới còn chưa tan hết.

    – Ặc…

    Lâm Phàm sửng sốt, có chút không dám tin, không phải là đặt bẫy hại ca đấy chứ?

    Nghê Minh Dương nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm, thản nhiên nói:

    – Đệ cho rằng ta tới để hại đệ?

    – Không có…

    Lâm Phàm vội vàng nói, xem lắm tiểu thuyết xem ra lậm rồi.

    Hiển nhiên Nghê Minh Dương không có tin tưởng lời Lâm Phàm:

    – Loại việc ngươi lừa ta gạt này rất ít xảy ra ở Thánh Ma Tông, từ khi Thánh Ma Tông thành lập tới nay, trải qua hưng thịnh cùng suy yếu, đã hiểu quá rõ nội đấu vĩnh viễn đều là đại họa với tông môn.

    – Đã rõ, Nghê sư huynh, hai ngày sau là lúc ngoại môn sát hạch, kỳ thật đệ đợi rồi tham gia cũng được.

    Lâm Phàm nói.

    – Đệ là thiên tài, khi có người báo lên Mạnh sư huynh không tin, ta cũng thế, nhưng giờ ta tin chắc đệ chính là thiên tài, mà bất kỳ thiên tài nào cũng đều là vốn quý của tông môn, còn cái việc khảo hạch chậm chạp lãng phí thời gian kia chỉ là ngưỡng cửa cho người tầm thường mà thôi.

    Nghê Minh Dương nói.

    Lâm Phàm gật gật đầu, bầu không khí có chút áp lực ở một khắc này không còn sót lại chút gì.

    – Nghê sư huynh, ngưỡng cửa của chúng ta là cái gì?

    Lâm Phàm hỏi.

    Nghê Minh Dương nhìn Lâm Phàm, tiếp đó nhẹ giọng nói:

    – Đi vào cảnh giới Hậu Thiên là bước qua thềm cửa, Tiên Thiên là mở cánh cửa nhỏ, Nhập Thần lại là một cánh cửa lớn hơn. Đối với tông môn, trong một ngàn người, có thể có một người đi vào cảnh giới Nhập Thần đã đủ để hưng thịnh rồi. Những chuyện này về sau đệ sẽ biết, giờ không còn sớm nữa, Mạnh sư huynh chắc chờ cũng sốt ruột rồi.

    – Vậy còn hắn?

    Lâm Phàm chỉ chỉ tuyệt thế mỹ nam đang ngất trên mặt đất.

    – Hắn có công tiến cử nhân tài, sau này ta sẽ đưa phần thưởng cho hắn, đi thôi.

    Nghê Minh Dương nói.

    Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời cả kinh, ca fu-ck, hóa ra tới cuối cùng mình là một cái bánh bao a.

    Chẳng qua quên đi.

    Nhìn bộ mặt tươi cười của Nghê Minh Dương, hẳn là hàng này cũng có khen thưởng.

    Một chút áy náy ban nãy, ở một khắc này không còn sót lại chút gì.

    Hơn nữa nếu tiến vào ngoại môn, vậy về sau…

    Khà khà…

    Giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười tiện tiện.*

    (Tiện: kết hợp của bỉ ổi, xảo trá, gian tà nhưng ý gây cười nên để nguyên)

    —–oo0oo—–
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 8: Giả heo trong khu tân thủ

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Dọc theo đường đi, Lâm Phàm trò chuyện với Nghê Minh Dương, biết thêm không ít tin tức.

    Đồng thời càng thêm tán thành với các quy chế của Thánh Ma Tông.

    Thiên tài, đó chính là tồn tại cần bồi dưỡng trọng điểm.

    Thánh Ma Tông, khu vực dành cho đệ tử sát hạch ngoại môn có chín chỗ, nơi Lâm Phàm vẫn ở là một phân bộ nhỏ thuộc một trong chín địa điểm này, mà chỉ cái chỗ nho nhỏ này cũng đã có đến mấy trăm người.

    Như vậy tính tổng cộng toàn bộ là một con số khổng lồ.

    Mà Thánh Ma Tông vì khai quật thiên tài ẩn giấu trong tông môn nên ban bố quy chế phát hiện tiến cử thiên tài nhận được thưởng.

    – Nghê sư huynh, Mạnh sư huynh có tính cách thế nào, huynh nói đệ là thiên tài như vậy thì huynh ấy sẽ thích đệ chứ?

    Lâm Phàm cười hắc hắc hỏi.

    Nghê Minh Dương đi trước dẫn đường bỗng dừng bước.

    Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, không biết sẽ là kết quả gì.

    – Lâm sư đệ, Mạnh sư huynh là người rất nghiêm túc, đệ không thể càn rỡ trước mặt Mạnh sư huynh, nhớ lấy.

    Nghê Minh Dương rất là nghiêm túc nói, hắn sợ sư đệ tính cách vẫn còn trẻ con này sẽ làm ra chuyện khác người gì đó trước mặt Mạnh sư huynh.

    – Đã rõ.

    Lâm Phàm gật gật đầu, có chút tò mò với người gọi là Mạnh sư huynh kia.

    Mười đại thiên tài kiệt xuất ở ngoại môn.

    Trong mấy vạn đệ tử ngoại môn, có thể xếp trong top mười, khẳng định là một nhân vật lợi hại.

    Cùng nhau đi tới, Lâm Phàm giống như đi vào một công viên bách thảo vô cùng rộng lớn vậy. Một năm làm bao cát, Lâm Phàm chưa từng ra khỏi chỗ ở, tự nhiên không biết Thánh Ma Tông lớn thế nào.

    Mà mọi thứ đang sờ sờ trước mắt đều muốn dẫn Lâm Phàm vào một thế giới mới.

    – Đến rồi, nơi này chính là chỗ ở của Mạnh sư huynh.

    Lâm Phàm nhìn trang viên trước mắt, có chút ước ao, nhất định có một ngày hắn sẽ đạt được hết những thứ này.

    – Vào đi thôi, nhớ là không được càn rỡ.

    Nghê Minh Dương nói.

    – Rõ, Nghê sư huynh.

    Lâm Phàm gật gật đầu, đối với Nghê sư huynh này, Lâm Phàm cực kỳ nguyện ý làm thân, tuy rằng hơi mau nước mắt nhưng lại nhiệt tình khiến mình cảm động không thôi.

    Đi qua cánh cổng gắn trên bức tường bao màu trắng, liễu xanh rủ xuống, giả sơn bày biện mỗi góc, thoạt nhìn vừa tráng lệ lại vừa sang trọng xa hoa.

    Đây là chỗ ở cho mười đại thiên tài kiệt xuất ngoại môn, quả thật là làm cho người ta mơ ước.

    – Mạnh sư huynh…

    Nghê Minh Dương đi vào, đứng ở ngoài cửa phòng, cung kính nói.

    – Vào đi.

    Giờ khắc này, từ trong phòng truyền đến một giọng nói từ tốn, nhưng lại khiến Lâm Phàm có chút hồi hộp.

    ….

    Lâm Phàm đi theo sau Nghê Minh Dương tiến vào bên trong. Trong phòng trang trí theo phong cách cổ kính và nhã nhặn, giống như là chỗ ở của một văn nhân, cảm giác có một chút không tương hợp với người ở ma môn.

    – Đây là thiên tài người bên dưới nói sao?

    Mạnh Dương Tuyền khép lại cuốn sách cổ trong tay, sau đó cẩn thận dò xét Lâm Phàm.

    Mà Lâm Phàm cũng đang nhìn thẳng mà đánh giá cái gọi là mười đại thiên tài kiệt xuất ngoại môn.

    Quả nhiên.

    Nhân trung chi long a.

    (Rồng trong loài người)

    Làm một nam nhân, Lâm Phàm cũng có chút ghen tị, thế giới này là làm sao vậy, tại sao lại có nhiều nam tử lớn lên đẹp trai quá mức bình thường như thế.

    Mà người gọi là Mạnh sư huynh trước mắt, lớn lên tuy là đẹp đẽ, nhưng lại không giận tự uy, có loại cảm giác nói không nên lời.

    Dùng một câu hiện đại để tả, chính là quá mức cao lãnh. (Cao ngạo lạnh lùng)

    Khó giao tiếp, khó giao tiếp.

    Mà khi Lâm Phàm nhìn tới cấp bậc của người ta, cũng tức thì chịu phục.

    Nhập Thần cấp sáu!

    Ca xxx, tu vi cao như vậy còn chơi trong khu đệ tử ngoại môn, có bệnh không hả?!

    Chỉ cần đột phá Tiên Thiên là có thể trở thành đệ tử nội môn, mà một khi tiến vào cảnh giới Nhập Thần là có thể trở thành đệ tử chân truyền, có tư cách cạnh tranh vị trí tông chủ đời sau, nếu không thành công ít nhất cũng làm một trưởng lão cao cao tại thượng.

    Tiện nhân này hoàn toàn là một kẻ max level, lại sống chết không chịu rời khu tân thủ a.

    Đương nhiên, đây cũng chỉ là Lâm Phàm rủa thầm trong lòng. Tuy Thái Cấp Ma Thân đã tới tầng 18, nhưng Lâm Phàm cũng tự hiểu, đối phương chỉ cần thổi một cái cũng đã đủ ép mình thành cặn bã.

    – Ngươi chính là Lâm Phàm?

    Mạnh Dương Tuyền lên tiếng nói.

    – Vâng.

    Lâm Phàm gật gật đầu đáp lớn, tuy tu vi của ngươi cao, nhưng bất kể thế nào ca cũng có hệ thống, mặt mũi không thể mất.

    – Mạnh sư huynh, Thái Cấp Ma Thân của Lâm sư đệ đã đạt cảnh giới rất cao, có thể thừa nhận một kích toàn lực của đệ, là thiên tài hiếm có.

    Nghê Minh Dương nói.

    – Ồ!

    Đôi mắt ôn hòa như nước của Mạnh sư huynh hơi đổi.

    Lâm Phàm đột nhiên cảm giác, chính mình giống như trần như nhộng bại lộ trước mặt Mạnh sư huynh.

    Lâm Phàm có chút xấu hổ, Mạnh sư huynh này tu vi cao, như thế nào còn thích đùa giỡn kiểu này a.

    Không quá bao lâu, loại cảm giác này biến mất.

    – Không tồi, không tồi, đúng là quái dị vô cùng, Thái Cấp Ma Thân là công pháp luyện thể thấp kém nhất của Thánh Ma Tông, ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới như thế cũng là tư chất kinh tài tuyệt diễm, chẳng qua tu vi bản thân có chút thấp, cần cố gắng nhiều hơn.

    Mạnh Dương Tuyên bình thản nói, nhưng trong lòng lại khiếp sợ vạn phần, cảm giác có chút khó tin.

    Thế nhưng ở trước mặt tiểu bối, tự mình là một đại cao thủ, sao có thể lộ ra vẻ khiếp sợ.

    – Đa tạ Mạnh sư huynh khuyên bảo.

    Lâm Phàm nói.

    – Minh Dương, dẫn hắn đi đăng ký với Lý trưởng lão đi.

    Mạnh Dương Tuyền nói.

    – Vâng.

    Nghê Minh Dương gật gật đầu, chuẩn bị cáo lui.

    – Minh Dương…

    – Sư huynh?

    – Ba tháng sau là sát hạch nội môn, đệ cố gắng một chút, buông hết chuyện trong tay, có thể thử một lần.

    Mạnh Dương Tuyền nói.

    – Sư huynh, huynh ở đâu, đệ ở đó…

    Nghê Minh Dương kiên định nói.

    Lâm Phàm đứng cạnh không nói gì, thế nhưng nhìn hai người đối thoại mà thầm nói trong lòng, Nghê Minh Dương này không phải là thích nam nhân đấy chứ…

    Xùy xùy…

    Không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng a…

    – Ài, đi đi.

    Mạnh Dương Tuyền thở dài một tiếng.

    – Vâng.

    ….

    Bên ngoài.

    Dọc theo đường đi, Nghê Minh Dương không nói thêm lời nào, Lâm Phàm có chút nhàm chán.

    – Mạnh sư huynh có tu vì gì rồi huynh?

    Lâm Phàm làm bộ như vô ý hỏi, dù sao một đại thần Nhập Thần cấp sáu mà vẫn ở ngoài môn có chút thật quái dị.

    – Tiên Thiên cấp ba.

    Nghê Minh Dương đáp lời.

    Lâm Phàm gật gật đầu, quả nhiên là có vấn đề, hàng kia ẩn núp tu vi không cho người khác biết, chẳng lẽ muốn giả heo ăn thịt hổ sao?

    – Sư huynh, Mạnh sư huynh để huynh đi tham gia sát hạch nội môn, tại sao huynh không đi? Ai cũng hướng lên chỗ cao, chẳng lẽ huynh muốn cả đời ở ngoại môn sao?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Đệ không hiểu được đâu…

    Nghê Minh Dương chỉ lấp lửng một câu này rồi không có nói thêm cái gì.

    Lâm Phàm vừa nghe lập tức muốn phát hỏa.

    Fu-ck, ca không hiểu được? Ngươi không giải thích câu nào còn chê ca không hiểu được.

    Mà thôi… mà thôi.

    Ca cũng không phải hạng người hay hóng hớt, mặc kệ các ngươi có chuyện gì, chẳng có nửa xu quan hệ tới ca.

    Có điều việc này thật sự làm cho người ta tò mò.

    Lâm Phàm thậm chí muốn mổ đầu Nghê Minh Dương ra, xem cho kỹ rốt cuộc là chuyện gì mà thăng quan phát tài cũng không muốn.

    Thế nhưng thấy bộ dạng cứng đờ như người chết của Nghê Minh Dương hiện giờ, Lâm Phàm cũng ngại hỏi thêm.

    —–oo0oo—–
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 9: Bản đại gia là tuyệt thế kỳ tài vạn năm không gặp

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    “Nhân Tài Đăng Ký Đường”

    Lâm Phàm đứng dưới bảng tên treo trên cửa đại điện, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

    Cái tên này…

    Khí phách.

    Thể hiện hoàn mỹ giá trị của bản thiên tài, xem ra mặc kệ là tới đâu, nhân tài đều vĩnh viễn là bánh bao nóng hổi a.

    – Sư đệ, chúng ta mau vào đi thôi.

    Thái độ của Nghê Minh Dương với Lâm Phàm quả thật rất dễ chịu, không hề có chút ý thúc giục nào.

    Quan trọng là thái độ không tốt cũng không được, đến bây giờ Nghê Minh Dương vẫn cảm giác ‘trứng’ của mình còn đau.

    Sư đệ này xuống tay có chút âm hiểm, chuyện này xem ra cần báo cho Mạnh sư huynh.

    – Tốt… tốt.

    Lâm Phàm kịp phản ứng gật gật đầu, theo sau Nghê Minh Dương đi vào bên trong.

    Cùng nhau một đường, Lâm Phàm phát hiện Thánh Ma Tông quả thật là đại phái, diện tích quá mức khổng lồ, khổng lồ đến độ khiến người ta lạc đường.

    – Đệ tử ngoại môn Nghê Minh Dương tiến cử nhân tài, xin được gặp Lý trưởng lão.

    Nghê Minh Dương cung kính đứng ở ngoài cửa nói.

    – Biết rồi…

    Lúc này, bên trong điện tối đen kia truyền lại một giọng nói nghe như từ cõi chết xa xôi vọng về, nghe qua có chút khủng bố dọa người.

    Cả Lâm Phàm không sợ trời không sợ đất cũng không khỏi rùng mình một cái.

    – Nghê sư huynh, Lý trưởng lão này sao nói nghe sợ vậy?

    Lâm Phàm trộm hỏi.

    – Suỵt, nói năng cẩn thận, sư đệ phải nhớ kỹ, đợi lát nữa nhìn thấy Lý trưởng lão, ngàn vạn lần không được kinh hoảng, hiểu chưa?

    Nghê Minh Dương đột nhiên đang nhớ tới một việc, có chút hối hận không sớm nói cho Lâm Phàm, hiện tại đã đứng chỗ này cũng không tiện nhắc thêm.

    – Kinh hoảng? Kinh hoảng gì cơ?

    Lâm Phàm sửng sốt ngẩn người, chẳng lẽ Lý trưởng lão là hổ ăn thịt người sao?

    Nhưng kể cả thế thì Lâm Phàm cũng không sợ. Cùng lắm là một chiêu Hầu Tử Thâu Đào…

    – Suỵt, đừng nói nữa, Lý trưởng lão đến rồi.

    Nghê Minh Dương đổi sắc mặt, sau đó cung kính đứng tại chỗ.

    Lâm Phàm trộm nhìn người đi ra từ bóng tối phía trước.

    Một thân áo đen, dáng người khá vạm vỡ.

    – Má ơi…

    Đúng lúc này, mây tan bớt, ánh mặt trời chiếu thẳng lên mặt Lý trưởng lão, Lâm Phàm tức thì biến sắc mặt, đôi mắt lóe lên vẻ khó tin, đồng thời cũng có chút hoảng sợ.

    Cái này…

    Người này sao lại biến thành cái dạng này.

    Một nửa mặt người, một nửa là bộ xương, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả một phần óc lộ ra ngoài.

    Khủng bố cực kỳ, thật là quá kinh khủng.

    Nhớ tới Nghê Minh Dương đã nhắc, Lâm Phàm cúi đầu, không dám nhìn thêm.

    Lâm Phàm coi như kiến thức hai thế giới cũng chưa từng thấy qua tình huống như vậy.

    Nếu không phải Nghê Minh Dương đã nhắc nhở qua, Lâm Phàm thiếu chút nữa hét to: có quỷ…

    – Lý trưởng lão, đây là Lâm Phàm, luyện Thái Cấp Ma Thân đến cảnh giới cực cao, có thể ngăn cản đệ tử Hậu Thiên cấp tám một kích toàn lực.

    Nghê Minh Dương cẩn thận giới thiệu nói

    “Nhân Tài Đăng Ký Đường” là nơi căn cơ của Thánh Ma Tông, vô số đệ tử thiên tài tuyệt diễm, đều bắt đầu đăng ký tại đây để sau đó có được tài nguyên dồi dào cho bản thân phát triển.

    Khi “Nhân Tài Đăng Ký Đường” mới được sáng lập, tông môn rất là coi trọng bồi dưỡng đệ tử thiên tài. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, thiên tài càng ngày càng nhiều, tài nguyên của tông môn không thể không cung cấp theo chừng mực, bởi vậy hiện tại “Nhân Tài Đăng Ký Đường” tuy vẫn cấp không ít tài nguyên, nhưng lại không còn điên cuồng như quá khứ.

    – Ồ, có chuyện như vậy sao, để ta nhìn xem.

    Lý trưởng lão nghe thế cũng có chút hứng thú.

    Lâm Phàm đứng ở nơi đó, thân thể đột nhiên run lên.

    Má ơi.

    Đừng dựa gần vào ca như vậy.

    Lâm Phàm hơi ngẩng đầu, ngước mắt lên đã thấy cặp mắt là hai ngọn lửa xanh lét cùng nửa bên mặt không có thịt da của Lý trưởng lão.

    – Sợ hãi khuôn mặt của ta sao?

    Lý trưởng lão cười nhìn tiểu tử mới nhập tông môn trước mắt. Tuy thần sắc Lâm Phàm không có nhiều tôn kính, nhưng Lý trưởng lão lại không có tức giận.

    – Không có…

    Đừng đùa, giờ mà thật thà thì có là óc heo.

    Nhưng quả thật mặt Lý trưởng lão này thật dọa người.

    – Người không biết không trách, một đường sau này, ngươi sẽ gặp những người so với ta càng khủng bố hơn.

    Lý trưởng lão tự giễu một tiếng, sau đó đặt một tay lên vai Lâm Phàm.

    Nhất thời Lâm Phàm cảm giác trong cơ thể của mình có một luồng khí lưu chạy loạn, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì đó.

    Lâm Phàm giờ phút này sắp khóc rồi.

    Ngày quái quỷ gì đây, một ngày bị thăm dò hai lần, các ngươi đừng có mơ tưởng cúc hoa của ca nha.

    Mà chuyện tình làm Lâm Phàm càng hoảng sợ đã xảy ra.

    Ngọn lửa xanh lét trong đôi mắt của Lý trưởng lão đột nhiên bùng lên dữ dội, nhìn chằm chằm khiến Lâm Phàm nổi da gà.

    Ông trời a, hôm nay gặp hai kẻ nào đây, ca cũng biết xấu hổ đấy.

    Lực xuyên thấu, ánh mắt này thật sự là có lực xuyên thấu.

    – Thiên tài…

    Lý trưởng lão vẻ mặt phấn khởi nắm chặt lấy vai Lâm Phàm.

    – Tuyệt thế thiên tài.

    – Lại có thể tu luyện Thái Cấp Ma Thân tới cấp bậc này, tuyệt thế kỳ tài vạn năm khó gặp…

    Nghê Minh Dương từ nãy vẫn cung kính đứng nguyên tại chỗ, vốn còn đang nghĩ xem tại sao hôm nay Lý trưởng lão nói nhều như vậy, giờ khắc này nghe tới câu “thiên tài” kia thì khóe miệng khẽ lộ vẻ tươi cười.

    Sư đệ tự nhiên là thiên tài, bằng không cũng sẽ không tiến cử đến nơi này.

    Nhưng khi nghe được câu sau, Nghê Minh Dương ngây người.

    Tuyệt thế thiên tài?

    Còn là tuyệt thế kỳ tài vạn năm khó gặp?

    Vốn Lâm Phàm đang khẩn trưởng, nhưng khi nghe mấy lời này của Lý trưởng lão thì còn mắt đã rất lớn lại càng trợn to thêm.

    – Ha ha…

    – Thiên tài…

    – Tuyệt thế thiên tài.

    – Tuyệt thế kỳ tài vạn năm khó gặp.

    – Lý trưởng lão, tuyệt thế kỳ tài vạn năm khó gặp như đệ tử, nhất định là được mọi người trên dưới toàn bộ tông môn bảo hộ đúng không? Có phải là sẽ trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, do tông chủ tự mình chỉ dạy?

    Lâm Phàm giờ phút này rất vui vẻ, hứng chí chờ đãi ngộ.

    Tuyệt thế kỳ tài như ca, còn không phải là nhân vật được nâng như nâng trứng?

    Có tài nguyên cuồn cuộn của tông môn cộng thêm hệ thống, ngày thành thần vô địch còn xa được sao?

    Ha ha…

    Tự sướng trong đầu, càng nghĩ Lâm Phàm càng vui vẻ. Không ngờ tới thế giới này bản đại gia lại có thể nổi tiếng như thế, ông trời đối đãi ca không tệ.

    Mà lúc này, Lý trưởng lão cũng đã bình tĩnh lại từ trong kích động.

    – Tốt lắm, không tồi, đến lĩnh nhu yếu phẩm cho ngoại môn của ngươi đi. Minh Dương cũng lĩnh phần thưởng tiến cử nhân tài, sau đó dẫn sư đệ mới này tới chỗ của hắn, lại giải thích giới luật Thánh Ma Tông cho hắn đi.

    Lý trưởng lão khôi phục bình tĩnh nói.

    – Vâng, Lý trưởng lão.

    Nghê Minh Dương cung kính tiếp nhận phần thưởng, gật đầu đáp.

    – Cái quái…

    Giờ khắc này như có một chậu nước lạnh thấu xương dội thẳng xuống đầu Lâm Phàm, để hắn triệt để tỉnh lại.

    – Lý trưởng lão, đệ tử là tuyệt thế kỳ tài vạn năm khó gặp cơ mà, đãi ngộ nên là…

    Lâm Phàm bất đắc dĩ, biểu tình kích động của hàng này lúc nãy chẳng lẽ là gạt người?

    Ca đã làm tốt chuẩn bị yết kiến tông chủ rồi, tại sao lại biến thành cái dạng này?

    – Núi cao vạn dặm phải bước từ chỗ thấp nhất mà lên, từng bước từng bước một, không thể nóng vội.

    Nói xong câu đó, thân ảnh của Lý trưởng lão lại dần dần chìm vào đại điện tối đen kia.

    Fuc-k my life…

    Lâm Phàm giờ phút này ngơ ngẩn không biết làm sao, tiết tấu này không đúng.

    Trong tiểu thuyết, chẳng phải tuyệt thế thiên tài nếu không phải là bị người chém chết thì sẽ được người xem như bảo bối mà nâng niu trong tay sao?

    Mà ca còn là tuyệt thế kỳ tài, tại sao lại có đãi ngộ thế này…

    Trời cao a, đất dày a… Cho ca lời giải thích…

    —–oo0oo—–
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 10: Sư huynh, xin dừng bước

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    – Nghê sư huynh, có phải là chúng ta đến lộn chỗ rồi không?

    Lâm Phàm nhìn kiến trúc mộc mạc tới cực điểm trước mắt, lại nhớ tới nơi ở của Mạnh sư huynh, quả chính là hai thái cực.

    – Không sai đâu, đệ tử ngoại môn đều ở nơi này.

    Nghê Minh Dương nói, đồng thời cười cười:

    – Sư đệ, cố gắng lên, con đường tu luyện nếu không tiến thì ắt phải lùi, nhưng đệ là thiên tài, nhất định sẽ thành công.

    – Cảm tạ Nghê sư huynh.

    Lâm Phàm gật gật đầu:

    – Nghê sư huynh, tại sao nơi này lại chênh lệch lớn với chỗ của Mạnh sư huynh vậy chứ?

    – Sư đệ, Mạnh sư huynh là một trong mười đại đệ tử thiên tài kiệt xuất của ngoại môn, đãi ngộ tự nhiên sẽ khác. Sư đệ chỉ cần cố gắng nhất định sau này sẽ có đãi ngộ như Mạnh sư huynh.

    Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, gật gật đầu, đây không phải là nói thừa sao? Bằng vào năng lực của bản đại gia, chỉ cần hơi cố gắng một chút, mười đại thiên tài kiệt xuất kia cũng thành ‘cây kinh nghiệm’ của ca.

    Chỉ có điều hiện tại hẳn là vẫn nên điệu thấp một chút, từ từ bước từng bước vậy.

    – Nghê sư huynh, đệ tử ngoại môn có tất cả bao nhiêu người vậy?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Tám nghìn tám trăm tám mươi tám người.

    Nghê Minh Dương nói.

    Lâm Phàm vừa nghe, trong lòng nhất thời vui lên, hơn tám nghìn người, xem ra chỉ cần lợi dụng một nhóm thôi cũng đã đủ lên cảnh giới Tiên Thiên rồi.

    – Sư đệ, đệ cười cái gì?

    Nghê Minh Dương thấy Lâm Phàm ngây ngô cười một mình, có chút khó hiểu hỏi.

    – Không, đệ có cười gì đâu. Sư huynh, đệ có chút mệt mỏi, chắc là đi nghỉ một chút đã đây.

    Lâm Phàm giờ phút này muốn dò xét một chút tình huống chung quanh để nghĩ cách chuẩn bị làm một món lớn.

    – Tốt, vậy sư đệ nghỉ ngơi cho tốt, sư huynh đi trước.

    Nghê Minh Dương nói.

    – Sư huynh, tái kiến, mấy ngày nữa đệ sẽ tìm huynh.

    Lâm Phàm phất phất tay nói.

    Vốn Nghê Minh Dương chuẩn bị rời đi, vừa nghe lời này, tức thì bị dọa mặt trắng nhợt, lập tức bước nhanh hơn.

    Không được, sau khi trở về nhất định phải chuyển nhà, để kẻ này tìm đến mình, tuyệt đối không có việc gì tốt.

    Vào đến trong phòng.

    Lâm Phàm mở ra túi đồ cầm trong tay.

    Một bình sứ trắng chứa đan dược, một chiếc trường bào màu xanh, một đôi giày, một thanh trường kiếm, một lệnh bài bằng sắt, một quyển sách không quá dày…

    Không còn nữa rồi.

    Chỉ có từng này món.

    Lâm Phàm thở dài một tiếng, cảm giác tông môn có chút keo kiệt. Lâm Phàm cầm lấy bình sứ, đổ đan dược ra.

    Màu trắng, to cỡ hạt đậu nành.

    “Đinh, phát hiện ‘Uẩn Khí Đan’.”

    “Hiệu quả: người bình thường dùng có thể tăng cường khí tức lưu động trong cơ thể, cường thân kiện thể, rèn luyện lục phủ ngũ tạng, một ngày chỉ có thể dùng một một viên.”

    “Dùng gia tăng: exp +100.”

    Lâm Phàm đếm, tổng cộng ba mươi viên, xem ra là cấp cho một tháng.

    Lâm Phàm trực tiếp đổ hết đan dược ra rồi nhét cả vào miệng.

    “Đinh, exp +3000.”

    Xem ra cắn thuốc cũng là một cách tốt để thăng cấp, chẳng qua phương pháp này còn chưa quá quen, nhất định phải tìm hiểu cho kỹ mới được.

    Tiếp đó, Lâm Phàm lại cầm lên y phục tông môn phát, sờ sờ một chút. Không tồi, chất liệu rất tốt, mềm mại nhẹ nhàng, chẳng qua sao lại trái phải xẻ tả, sườn xám cách tân sao?

    Hơn nữa còn có thể tốc lên từ phía sau, thoát y rất dễ dàng…

    Cái này…

    Giờ khắc này, Lâm Phàm không khỏi có chút ý nghĩ tà ác.

    Tiếp đến, Lâm Phàm cầm lấy trường kiếm, xem xét một chút, thấy chỉ là một thanh kiếm bình thường, trực tiếp ném sang một bên.

    “Đinh, phát hiện Thánh Ma Bí Văn, học tập hay không?”

    – Học tập.

    Lập tức trong đầu Lâm Phàm xuất hiện thêm rất nhiều chuyện mà hắn không biết.

    Không tồi, không tồi.

    Hôm sau.

    Luyện võ trường.

    Đệ tử sát hạch ngoại môn lục tục đi tới luyện võ trường.

    Tất cả những đệ tử này đều lộ vẻ tươi cười vui sướng trên mặt, như là gặp chuyện gì đó vô cùng khoái trá.

    – Ha ha, vẫn là sư huynh thông minh, đẩy quái vật kia đi, về sau chúng ta sẽ không bị khi phụ nữa rồi.

    Lúc này tuyệt thế mỹ nam đứng ở trong đám người tự tin cười cười:

    – Một chút tiểu kế mà thôi.

    – Sư huynh cao minh.

    – Sư huynh là người có văn hóa, đầu óc tốt hơn bất kỳ ai khác.

    ….

    Các đệ tử sát hạch ngoại môn vây chung quanh quanh tuyệt thế mỹ nam, a dua nịnh hót lên. Mà tuyệt thế mỹ nam cũng rất hưởng thụ tình huống này, cười sáng lạn giống như hoa hướng dương.

    ….

    Sáng sớm, Lâm Phàm đã rời giường. Một ngày mới bắt đầu từ buổi sớm, không thể vì ngủ nướng mà chậm việc.

    Nếu vào ngoại môn, như vậy phải lợi dụng thật tốt tài nguyên hiện có, chính là những đệ tử ngoại môn khác. Đám sơn dương chưa bị xâm hại ơi, cả đám ra hết ngoài xếp hàng đi, đợi bổn đại gia xâm phạm.

    Lâm Phàm mặc trường bào màu xanh của đệ tử ngoại môn, đeo lệnh bài lên hông, đi ra ngoài.

    Hiện tại hắn muốn tìm chính là chỗ tu luyện của đệ tử ngoại môn.

    Thế nhưng khi Lâm Phàm tới hiện trường lại tròn mắt đứng ngẩn người.

    Đây là tình huống gì?

    Đệ tử ngoại môn chạy đâu hết rồi, luyện võ trường khổng lồ cho đệ tử ngoại môn vắng hoe, lác đác mấy bóng người, khác xa suy nghĩ của Lâm Phàm.

    Dựa theo tình huống bình thường, luyện võ trường phải tấp nập đầu người, cả đám liều mạng tu luyện, tại sao lại là tình huống này?

    Chẳng lẽ bản đại gia phải trở lại chỗ của đệ sử sát hạch ngoại môn?

    Những tên kia, đã không tăng thêm được bao nhiêu exp rồi, thậm chí còn gần như không có.

    Trời cao a, đất dày a, chẳng lẽ các ngài muốn ta suy sút xuống sao?

    Ta muốn tu luyện, ta muốn thăng cấp.

    Lâm Phàm cũng không nói lời nào, trực tiếp ngăn cản một người.

    – Sư huynh, xin hỏi luyện võ trường này sao lại không có ai?

    Lâm Phàm hỏi, thái độ rất là hữu hảo.

    Người bị Lâm Phàm ngăn lại thần sắc không tốt lắm, dò xét cẩn thận Lâm Phàm một phen, nhìn thấy lệnh bài bên hông Lâm Phàm mới nói:

    – Ngươi là đệ tử ngoại môn mới tới sao?

    – Đúng

    Lâm Phàm gật đầu đáp.

    – Luyện võ trường ở ngoại môn bình thường đều không có người, các sư huynh đệ tự tu luyện ở chỗ của mình.

    Vị sư huynh sắm vai phụ này thấy thái độ của sư đệ coi như không tồi, cũng hoàn hoãn nói.

    – Thì ra là thế.

    Lâm Phàm gật gật đầu, thế này thì có chút phiền rồi.

    Tất cả đều tu luyện trong phòng, cần phải nghĩ cách nào để hấp dẫn đám này ra mới được.

    Chẳng qua… Hiện tại, Lâm Phàm có một việc vô cùng quan trọng cần làm ngay.

    – Sư huynh, xin hỏi ở bên trong đệ tử ngoại môn thì uy vọng của huynh thế nào?

    Lâm Phàm rất là chờ mong hỏi.

    – Người người tôn kính.

    Sư huynh vai phụ ngẩng đầu tự tin nói.

    Lâm Phàm đánh giá đối phương một phen, có chút bức khí, hẳn là lời không giả.

    – Xin hỏi đại danh của sư huynh.

    Lâm Phàm hỏi.

    – Hàn Lục.

    Hàn sư huynh mặc dù không rõ sư đệ này vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn mở miệng nói cho đối phương.

    – Hàn sư huynh, huynh thấy đệ thế nào?

    Lâm Phàm hỏi.

    Hàn Lục nghi hoặc nhìn thoáng qua Lâm Phàm, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, sư đệ này tới cùng muốn làm gì? Mình bây giờ muốn đi tới chỗ trưởng lão truyền công mượn bí tịch, nếu chậm trễ để thời gian qua đi thì hối hận không kịp.

    – Ta cùng với sư đệ lần đầu tiên gặp mặt, không thể nhận xét tùy tiện, nếu sư đệ còn có chuyện gì thì để lần sau lại bàn, giờ sư huynh có việc, phải đi trước.

    Hàn Lục vội vàng nói, tựa như không muốn nói thêm lời nào cùng Lâm Phàm.

    – Tốt, sư huynh đi thong thả.

    Lâm Phàm khẽ cười nói.

    Hàn Lục gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

    – Sư huynh, xin dừng bước.

    Lâm Phàm lúc này mở miệng.

    – Sao?

    Hàn Lục nghi hoặc xoay người.

    Nhưng ngay ở một tích tắc xoay người này, Lâm Phàm tức thì hành động.

    – Hầu Tử Thâu Đào…

    —–oo0oo—–
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)