FULL  Hài  Đô Thị Toàn Năng Khí Thiếu - Free 485 - Mai Can Thiếu Bính

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Toàn Năng Khí Thiếu
    Chương 189: Im lặng như tờ
    Tuy không phải là nhỏ, nhưng hãng đấu giá Đông Hoa cũng chỉ là một hãng bán đấu giá trong tỉnh, giá tối thiểu của vật đưa ra bán đấu giá cũng từ vài chục ngàn trở lên.

    Mấy món đồ đầu tiên, thường là gỗ tử đàn, ngọc bích và những bức thư họa, ở thành phố cũng có không ít, cho nên người mua cũng không hứng thú lắm.

    Cha con Ôn gia rất biết điều, mỗi lần có món mới, đều đưa mắt nhìn Tần Xuyên, nếu như hắn thích, họ sẽ ra giá mua về ngay.

    Tần Xuyên cũng đang tìm kiếm, nhưng những món đồ này quá “già cả”, dùng tặng cho phụ nữ không thích hợp.

    Rốt cuộc, khi một chiếc vòng tay mã não màu đỏ nửa trong suốt xuất hiện, mắt Tần Xuyên sáng lên, cái này rất hợp với Đường Vi. Hắn không chút khách khí chỉ vào chiếc vòng, nói với Ôn Thụy Dương ngồi bên cạnh:

    - Vòng đó được lắm.

    Hai cha con Ôn gia đang muối hỏi hắn, bây giờ Tần Xuyên lại “gợi ý” một cách thẳng tuột như vậy, họ không khỏi mỉm cười.

    Kết quả, giá là hai triệu tám trăm ngàn, Ôn gia đấu giá được món hàng đầu tiên khá đẳng cấp.

    Trên thực tế, thấy Ôn Văn Viễn muốn mua, đại đa số người tham gia đấu giá cũng không có ý tranh đoạt, bởi vì tiền của của Ôn gia rõ ràng hơn hẳn đa số người ở đây.

    Cuối cùng cũng không tranh được với người ta, mất công giành làm gì, chi bằng nhường luôn từ đầu.

    Tiếp đó người phụ trách đấu giá lớn tiếng tuyên bố:

    - Các vị quý khách, hôm nay một món hàng có giá khởi đầu là một triệu đồng xuất hiện!

    Trên màn hình lớn phía sau, xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh rực rỡ, xung quanh chiếc nhẫn được đính những viên kim cương thật nhỏ, ở giữa là một viên kim cương lộng lẫy sáng chói.

    Ở đây có không ít nhân vật trong xã hội thượng lưu, đương nhiên ánh mắt rất tinh tường, nhưng giá khởi đầu của viên kim cương cũng khiến không ít người phải hít hà.

    Người phụ trách đấu giá phấn khởi nói:

    - Nhãn hiệu Fred –Leighton này hẳn là mọi người đều đã nghe quen rồi, đây là chiếc nhẫn kim cương đính hôn kiểu cổ độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, đã có ba mươi năm lịch sử, phía trên có hai mươi tám viên kim cương nhỏ ở xung quanh, chính giữa là viên kim cương ba ca-ra màu xanh lam, là loại kim cương quý hiếm từ Zaire.

    - Có một chiếc nhẫn đính hôn như vậy, chắc chắn là một vật kỷ niệm tốt đẹp nhất trong mộng ước của các bà các cô, nào các quý ông, các quý bà, giá khởi điểm là một triệu! Đấu giá bắt đầu!

    Vừa dứt lời, đã có người lần lượt đưa ra giá, không khí sôi nổi hơn lúc đấu giá những vật trước đó.

    Nhẫn kim cương của thương hiệu nổi tiếng, phẩm chất bảo đảm, khoảng cách giữa hai lần ra giá là không nhỏ, hơn nữa, đây cũng là cách rất hiệu quả để chinh phục trái tim phụ nữ, cho nên đương nhiên những con em nhà giàu có vung tiền như rác.

    - Hai triệu!

    - Hai triệu rưỡi!

    - Ba triệu rưỡi!

    Không bao lâu sau, giá của chiếc nhẫn đã leo lên tới tám triệu, nhưng vẫn chưa dừng lại.

    Tần Xuyên vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kia, đã vui mừng nhướng mắt, trước đó hắn còn nói sẽ mua một chiếc nhẫn hột xoàn cho Liễu Hàn Yên, chiếc nhẫn này có màu xanh da trời, còn gì thích hợp hơn?

    Mặc kệ cô ấy có thích hay không, cứ mua rồi nói sau!

    - Bác Ôn, là chiếc nhẫn đó!

    Tần Xuyên không chút khách khí chỉ về phía chiếc nhẫn.

    Ôn Thụy Dương liếc nhìn cha, dù sao đây là món đồ giá hơn mười triệu, y vẫn cảm thấy xót ruột.

    Nhưng Ôn Văn Viễn thản nhiên như không:

    - Ngẩn ra làm cái gì? Mau ra giá mua về đi!

    Giữa lúc quan trọng này, không thể để Tần Xuyên không vui.

    - Mười một triệu!

    Rốt cuộc Ôn Thụy Dương giơ bảng lên.

    Không ít người tham gia đấu giá đều nhíu mày, sao Ôn gia lại nhúng tay vào nữa rồi, giá này làm khó họ rồi.

    Ngồi bên cạnh, Lưu Gia Vinh tò mò hỏi Tôn Vĩ:

    - Tôn thiếu, không phải cậu muốn theo đuổi Chu Phương Tinh sao? Chiếc nhẫn kia là một vật cầu hôn rất tốt!

    Tôn Vĩ làm ra vẻ bình tĩnh nói:

    - Tôi không muốn theo đuổi cô ấy nữa, cho nên không cần mua.

    Lưu Gia Vinh ngạc nhiên, ông ta thật sự rất mong Tôn Vĩ cưới Chu Phương Tinh, bởi như vậy, sớm muốn gì Chu gia cũng sẽ bị Tôn gia chiếm lấy, dù sao Chu gia không có con trai thừa kế.

    Không ngờ, Tôn Vĩ lại muốn từ bỏ việc theo đuổi Chu Phương Tinh!

    - Tôn thiếu, sao đột nhiên cậu lại đổi ý? Cưới Chu Phương Tinh có thể lấy được những phương thuốc và công ty của Chu gia…

    Mặt sa sầm, Tôn Vĩ sẵng giọng:

    - Chú Lưu, sao chú nhiều lời như vậy? Tôi nói không muốn là không muốn!

    Nhưng thật ra y vẫn chú ý, Ôn gia muốn mua nhẫn là do ý của Tần Xuyên, làm sao y dám tranh giành với hắn?!

    Vẻ mặt không cam lòng, nhưng Lưu Gia Vinh cũng không dám phản ứng.

    Rốt cuộc, chiếc nhẫn được chốt giá hai mươi triệu. Hai cha con Ôn gia rất xót ruột, cũng may là Tôn Vĩ không tham gia, còn những người khác thì không thể cạnh tranh được với hai cha con họ rồi.

    Tần Xuyên mặt mày rạng rỡ, hắn rất mong được nhìn thấy phản ứng của Liễu Hàn Yên khi thấy chiếc nhẫn.

    Kế tiếp, Tần Xuyên lại mua cho Diệp Tiểu Nhu một miếng ngọc bội Hòa Điền, theo cầm tinh của Diệp Tiểu Nhu, hơn nữa có phẩm chất rất cao.

    Suy cho cùng, hắn cảm thấy cho Diệp Tiểu Nhu đeo vật gì đó quá quý giá, là không hợp, cho nên mới chọn miếng ngọc bội tươi mát và trang nhã kia.

    Tôn Vĩ cũng bắt chước mua vài món vô thưởng vô phạt, khiến Lưu Gia Vinh thấy khó hiểu, đồ tốt thì không mua, lại đi chọn mấy thứ chẳng đâu vào đâu.

    Đến cuối buổi đấu giá, miếng hà thủ ô một trăm hai mươi năm tuổi mới xuất hiện.

    Hai cha con Ôn gia lộ vẻ rất căng thẳng, hai người đã chuẩn bị tinh thần dốc hết vốn liếng ra đấu giá tới cùng với Tôn gia.

    - Cha, trong tay chúng ta còn lại năm mươi triệu, nếu giá cao hơn nữa, tài chính của công ty sẽ khó khăn.

    Ôn Văn Viễn ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói:

    - Đừng nói là năm chục triệu, cho dù là một trăm triệu, cũng phải mua được miếng hà thủ ô này…Cha có thể phải đi gặp Diêm Vương bất cứ lúc nào, không thể đợi thêm nữa.

    - Con biết rồi, cha.

    Ôn Thụy Dương nghiêm nghị gật đầu.

    Hai cha con tràn đầy tinh thần quyết thắng liếc nhìn Tôn vĩ ở bên cạnh, nhưng Tôn Vĩ rất bình thản, dường như không có chút ý chí chiến đấu nào.

    Người phụ trách đấu giá biết rõ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, món dược liệu này sẽ khiến Ôn gia và Tôn gia cùng tranh đoạt, cho nên lúc giới thiệu, đặc biệt ra sức.

    - Các vị, dược liệu này thoạt nhìn có vẻ ngoài xấu xí, nhưng nó chính là thần dược xưa nay trong Trung y! Trong Bản Thảo Cương Mục nói “Cố tinh ích thận, mạnh gân cốt, tóc đen lại, làm thuốc bổ rất tốt, không hàn, không táo, dược tính công hiệu hơn các loại thuốc địa hoàng, thiên môn đông”, là nói về hà thủ ô này.

    - Mà miếng hà thủ ô nhỏ này của chúng tôi, chính là hà thủ ô một trăm hai mươi năm tuổi, dược tính rất kỳ diệu, mặc dù không đến mức làm người chết sống lại, nhưng đủ để loại trừ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Giá khởi điểm là năm trăm ngàn, bắt đầu!

    Không đợi bất kỳ ai đưa ra giá, Ôn Thụy Dương lập tức hô to:

    - Một triệu!

    Tất cả những người có mặt đều ngẩn người, ai cũng biết, thảo dược nào cũng vậy, cho dù là tốt đến mấy, cũng không phải là thuốc tiên.

    Một miếng hà thủ ô một trăm hai mươi năm tuy quý giá, nhưng có cần phải bỏ ra một triệu đồng để mua không? Chẳng lẽ Ôn hội trưởng của Đằng Long hội muốn biến tóc trắng thành tóc đen?

    Kết quả là, hoàn toàn không có ai tranh đấu giá với Ôn thụy Dương, toàn hội trường im lặng như tờ…

    Lưu Gia Vinh ngơ ngác đợi hồi lâu, thấy Tôn vĩ không ra giá, không kìm lòng được, dùng khuỷu tay hích Tôn Vĩ.

    - Tôn thiếu! Hà thủ ô! Hà thủ ô mà chúng ta cần xuất hiện rồi! Ngài mau giơ bảng ra giá đi!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Toàn Năng Khí Thiếu
    Chương 190: Dù sao cậu cũng là người có tiền
    Không những ông ta, mà ngay cả người phụ trách đấu giá cũng buồn bực nhìn về phía Tôn Vĩ, thầm nghĩ vì sao Tôn gia còn chưa ra giá, đây không phải là vật quý mà nhà họ muốn tranh đoạt hay sao?

    Kết quả là, trong lúc nhất thời, người phụ trách đấu giá cũng quên hô “một triệu lần thứ nhất, một triệu lần thứ hai”…theo như quy định, mà đứng ngẩn ra.

    Lưu Gia Vinh sốt ruột đến mức trán toát mồ hôi, vội huých Tôn Vĩ:

    - Tôn thiếu, cậu nói đi! Chúng ta phải giành được miếng hà thủ ô này, nếu không thì sẽ không có thuốc cho Cục trưởng Trần!

    Tôn Vĩ hít sâu một hơi, cúi đầu nói:

    - Chú Lưu…Thuốc đó…chú dùng hà thủ ô thông thường loại thượng hạng đi, dù sao Cục trưởng Trần uống vào cũng không phân biệt được đâu!

    - Tôn thiếu! Sao đột nhiên ngài lại nói như vậy?

    - Tôi làm sao ấy à? Cục trưởng Trần sẽ không biết đâu, chú cứ kê đơn cho ông ta có vị hà thủ ô là xong.

    Tôn Vĩ bực mình, trong lòng bối rối, nhưng không dám nói ra.

    - Cục trưởng Trần cũng theo dõi sát cuộc đấu giá lần này đấy! Ông ta muốn có thuốc kiện thận và làm tóc đen lại, không dùng hà thủ ô một trăm hai mươi năm mà thay bằng hà thủ ô khác, sẽ không có hiệu quả gì rõ rệt!

    Lưu Gia Vinh vội vàng nói.

    Nhưng Tôn Vĩ vẫn không chịu giơ bảng, làm như không nghe thấy.

    Lưu Gia Vinh cho là Tôn Vĩ phát điên rồi, vội chụp lấy tấm bảng, giơ lên hô lớn:

    - Hai triệu!

    Tôn Vĩ thấy vậy, rất giận dữ, liền giật bảng lại, đứng lên nói:

    - Không phải! Đây không phải là tôi ra giá! Không tính giá hai triệu!

    - Hả?!

    Người phụ trách đấu giá kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống này.

    Nhiều người cảm thấy buồn cười, có người cười thành tiếng, không ngờ Tôn gia lại làm trò cười cho thiên hạ như thế này, một người ra giá, một người lại phủ nhận.

    Tôn Vĩ bất chấp mất mặt, hung dữ trợn mắt nhìn Lưu Gia Vinh:

    - Đồ con rùa! Lão già kia! Lão điên rồi sao? Tôi có cho phép lão ra giá không?

    Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay trước mặt bao nhiêu người, mà Tôn Vĩ mắng Lưu Gia Vinh là “đồ con rùa, lão già kia?”

    Lưu Gia Vinh không chỉ là Viện trưởng Viên nghiên cứu y dược, mà ở Tôn gia, địa vị của ông ta cũng không tầm thường, cũng là trưởng bối của Tôn Vĩ, ông ta chưa bao giờ bị sỉ nhục nặng nề như vậy.

    Mặt tái nhợt, mắt đỏ ngầu, Lưu Gia vinh run rẩy chỉ vào mặt Tôn Vĩ:

    - Mày…mày mắng ta cái gì? Tại sao dám nói ta như vậy?!

    - Tôi mắng ông đấy! Ông muốn tranh mua miếng hà thủ ô này, thì tự mua lấy đi! Cút khỏi Tôn gia ngay!

    Đừng nói Lưu Gia Vinh há hốc mồm, ngay cả hai cha con Ôn gia cũng trợn tròn mắt.

    Ôn Văn Viễn và Ôn Thụy Dương nhìn nhau, nghĩ mãi cũng không ra, hai người phía Tôn gia làm cái trò gì, sao đột nhiên lại xảy ra “nội chiến” rồi?

    Mọi người xì xào bàn tán, đều thắc mắc không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Lưu Gia Vinh tức giận đến nổi cả người run rẩy, mặt mày tái xanh:

    - Tôn Vĩ…Mày…rốt cuộc hôm nay mày uống lộn thuốc hay đầu bị chạm mạch rồi?! Không mua được miếng hà thủ ô này, hậu quả mày sẽ phải gánh chịu!

    - Mẹ kiếp! Gánh chịu thì gánh chịu! Ông muốn nhảy vào hầm lửa, cũng đừng kéo Tôn gia bọn tôi theo!

    Lưu Gia Vinh chỉ vào hai cha con Ôn gia:

    - Gan của mày bị chó ăn hết rồi à? Chẳng lẽ mày sợ Đằng Long hội?! Việc này mà để cho cha mày biết, không sợ bị chửi nát nước sao?

    Tôn Vĩ hừ lạnh:

    - Tôi rất kính trọng bác Ôn, cho nên muốn nhường miếng hà thủ ô này cho bác Ôn, có gì là không ổn?

    Nghe y nói vậy, không ai tin nổi, kể cả hai cha con Ôn gia cũng cười nhạt liên tục.

    Tần Xuyên ngồi vắt chân chữ ngũ, cười hì hì:

    - Ý, cậu Tôn, chẳng phải cậu muốn tranh mua miếng hà thủ ô đó sao? Tranh thủ đi! Hai người ngồi cạnh tôi đã chuẩn bị sẵn năm mươi triệu để cùng ra giá với cậu đây này!

    Tôn Vĩ giật mình, trước đó Tần Xuyên làm ngơ, y cũng đành phải vờ không nhận biết, nhưng hôm nay TTần Xuyên gọi thẳng mặt y, y cũng không thể tiếp tục im lặng được.

    Sợ Tần Xuyên mang thù, Tôn Vĩ vội đổi nét mặt, thay bằng vẻ tươi cười nịnh nọt, xoay người lại cúi đầu nói:

    - Tần thiếu, ngài nói đùa với tôi sao? Đó là thứ ngài muốn, làm sao tôi dám giành chứ? Nếu như ngài không chê, hay là để tôi đấu giá được, rồi sẽ tặng cho ngài?

    Lập tức, cả hội trường ồ lên đầy kinh ngạc, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

    Rốt cuộc mọi người cũng hiểu ra.

    Hóa ra người khiếnTôn Vĩ sợ hãi, không phải là hai cha con Ôn gia, mà là người thanh niên trông có vẻ bình thường kia.

    Lưu Gia Vinh cũng hoang mang khó hiểu, chẳng lẽ nãy giờ Tôn Vĩ không ra giá, là vì e sợ địa vị của người thanh niên này, địa vị của hắn còn cao hơn so với hai cha con nhà họ Ôn và Cục trưởng Trần?

    Hai cha con Ôn Văn Viễn nhìn Tần Xuyên bằng ánh mắt kinh ngạc và không thể tin được.

    Họ chỉ biết, trước kia Tần Xuyên là một ông chủ tiệm nét, sau đó hắn đột nhiên kết hôn, rồi giàu lên.

    Nhưng họ không sao nghĩ ra, Tần Xuyên lại là nhân vật khiến Tôn gia phải e sợ như vậy!

    - Cậu mua tặng tôi thì vô vị lắm, phải cạnh tranh đấu giá một chút, vừa thú vị, vừa không làm cho người phụ trách đấu giá mất hứng chứ?

    Tần Xuyên chỉ chỉ người phụ trách đấu giá đang mặt đỏ tới mang tai trên bục.

    Nhưng Tôn Vĩ vẫn không dám ra giá, đắn đo một chút, rồi nhỏ giọng hỏi:

    - Tần thiếu, theo ngài…tôi nên ra giá nhiều ít?

    Tần Xuyên ngẫm nghĩ rồi nói:

    - Vừa rồi là một triệu, cậu chỉ cần thêm mười ngàn! Đừng ngại nhiều, dù sao cậu cũng là người có tiền, thêm mười ngàn là được!

    - Hả?

    Tôn Vĩ dở khóc dở mếu, người có tiền mà một lần ra giá chỉ tăng thêm có mười ngàn?

    Đối với Tôn vĩ, mười ngàn chỉ là một món tiền đủ mua một cái bánh bao! Một lần ra giá mà tăng chỉ có chừng đó, thật sự là rất mất mặt!

    - Sao vậy? Cậu nghĩ là nhiều quá?

    Trong mắt Tần Xuyên lóe lên vẻ lạnh lùng.

    - Không nhiều, không nhiều đâu!

    Tôn Vĩ cười gượng, vẻ mắt bất đắc dĩ, đành phải giơ bảng lên:

    - Một triệu lẻ mười ngàn!

    Nói xong, mặt y đỏ bừng, từ trước đến giờ, y chưa từng rơi vào tình thế mất mặt đến như vậy.

    Hiển nhiên, đây là Tần Xuyên cố ý làm nhục y, nhưng y đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng chỉ mong sao Tần Xuyên mãi mãi không biết việc y từng cùng Tứ Hải bang bỏ tiền thuê A Tu La…

    Hai cha con Ôn gia cười ha hả, cảm thấy vô cùng hả giận, có ai ngờ được, Tôn gia mà họ e ngại nhất, thật ra chỉ là một con cọp giấy, không chịu nổi một đòn của Tần Xuyên?

    - Tần tiên sinh, ngài thật đúng là thâm tàng bất lậu, hôm nay lão già này được tận mắt nhìn thấy thế nào là cao nhân rồi!

    Ôn Thụy Dương càng khó che giấu được vẻ mặt vui mừng, xưa nay chưa từng mở mày mở mặt như thế này:

    - Tần tiên sinh vừa xuất mã, là tình thế xoay chuyển ngay! Ha ha ha…

    Người phụ trách coi như mở mang kiến thức, dở khóc dở cười hô lên:

    - Một triệu lẻ mười ngàn lần thứ nhất…Một triệu lẻ mười ngàn lần thứ hai…

    - Một triệu mốt!

    Ôn Thụy Dương thuận miệng hô lên, cơ bản xem như đã đấu giá thắng rồi.

    Vốn đã chuẩn bị mấy chục triệu để cạnh tranh với Tôn gia, nhưng thoáng một cái đã như giơ tay nhặt được vật báu, hai cha con Ôn gia có cảm giác như đang nằm mơ.

    Nhìn về phía Lưu Gia Vinh đang tránh ở phía sau, đầu không dám ngẩng lên, Tần Xuyên cười tà, hỏi:

    - Này, ông lão, sao ông không hô giá? Chẳng phải ông đã biết rõ, đây là thuốc tốt sao?

    - Đúng vậy, Lưu Gia Vinh không phải ông đã nói, đây là thứ lãnh đạo cần sao? Sao bây giờ lại từ bỏ rồi?

    Ôn Văn Viễn cũng muốn đánh rắn thì phải đánh cho giập đầu.

    Mặt Lưu Gia Vinh đỏ như gan heo, nhưng không dám đáp lại, ông ta hận không có cái lỗ nào mà chui xuống.

    Ngay khi người phụ trách đấu giá định hô giá lần thứ ba, xác nhận mức giá cuối cùng cho món hàng, đột nhiên một giọng nữ êm tai vang lên.

    - Tôi ra giá mười triệụ.

    Lập tức toàn trường vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói.

    Kể cả hai cha con Ôn gia cũng giật mình nhìn về phía đó, đó là một góc vốn không ai để ý tới.

    Không biết từ lúc nào, đã có hai cô gái ngồi ở đó.

    Một người mặc váy nữ trợ lý màu đen, tóc đỏ, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt màu xanh lá cây ngoại quốc quyến rũ động lòng người.

    Cô gái còn lại mặc một chiếc váy phồng cổ điển thời Trung cổ, đội mũ sa điểm hoa, có vành rộng màu trắng, cầm một chiếc ví da kiểu cổ, trông như một mỹ nhân từ thời cổ tới, đặc biệt làm người khác chú ý.

    Thấy mọi người đều quay sang nhìn mình, mỹ nữ trẻ tuổi kia thản nhiên mỉm cười, hướng về phía mọi người, khẽ nâng váy khom người chào.

    - Bạch Dạ? Sao lại là cô gái này?

    Hai cha con Ôn gia cau mày, hiển nhiên là cũng giống như những người khác có mặt ở đây, họ hoàn toàn không ngờ bỗng dưng lại có người đứng ra làm kỳ đà cản mũi như thế này.
     
    zHiePz, dungkhocnhaem, binhdn and 3 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)