Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Editor: Kha
    Beta: Pi
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com


    Chương 30: Hai máy kiếm ẩn







    Trầm Ngọc chắc chắn là một người mới rất được lòng mọi người, từ lúc vào phó bản đã bắt đầu giữ yên lặng, cẩn thận nghe chỉ huy, nghiêm túc chấp hành. Tuy là người mới khó tránh khỏi sai sót, nhưng cô luôn ôm lỗi trước tiên, mọi người cũng không đành chỉ trích quá nhiều. Nói ra thì, khi Trầm Ngọc mắc lỗi bọn Điền Thất còn khẩn trương hơn cô bé, họ sợ cao thủ đại ca sẽ vì thế mà cảm thấy phiền hà! Rất nhiều cao thủ luôn thấy mất kiên nhẫn với những sơ suất của người mới.

    Qua được một nửa phó bản rồi, cả đám Điền Thất mới xem như yên lòng. Trình độ của cao thủ đại ca dù rất cao, cũng không thuộc dạng cao thủ coi trời bằng vung như họ nghĩ, với người mới, hắn thậm chí còn kiên nhẫn hơn cả bọn Điền Thất. Đối với vài chỉ thị mà Trầm Ngọc nghe không hiểu, cao thủ đại ca còn đến giải thích cho cô bé những thuật ngữ chuyên dụng.


    Thêm một người mới thế này, hiệu suất đánh phó bản vẫn như trước. Bọn Điền Thất thấy cao thủ đại ca không để ý, cũng không bận tâm nữa. Vừa đánh quái vừa hỗ trợ dạy bảo tay mới, trông khá vui vẻ và hòa thuận.

    Sau khi trò chuyện mới biết được, đây là lần đầu tiên Trầm Ngọc đánh phó bản. Cả quãng đường thăng cấp của cô bé đều nhờ làm nhiệm vụ, có thể làm thì làm cả rồi, chỉ còn lại một đống nhiệm vụ cần làm trong phó bản, bấy giờ mới đến ngoài phó bản xin chen đại vào một đội, kết quả vừa chen một cái đã lăn vào một đội ngũ hàng hiệu thế này, đương nhiên vô cùng mừng rỡ rồi.

    Dưới sự phụ đạo của cao thủ, kết thúc một lượt phó bản, bước vào lượt nữa, Trầm Ngọc đã ra dáng hơn. Cô bé chỉ chưa từng chơi Vinh Quang mà thôi, cũng không phải hoàn toàn là một ma mới chưa hề tiếp xúc với game bao giờ.

    Cuối cùng, qua vài lượt phá bản, Quân Mạc Tiếu và đám Điền Thất đồng thời lên 20, cấp của Trầm Ngọc thì kém hơn một ít, lúc này vẫn nỗ lực ở cấp 19. Diệp Tu thấy thế, dứt khoát dẫn đội càn quét thêm mấy lượt, đến Trầm Ngọc cũng lên được 20.

    Trong suốt qua trình, ra tổng cộng hai con BOSS ẩn, Diệp Tu dẫn đầu đội ngũ thuận lợi giết sạch. Chẳng qua hôm nay không nhặt được trang bị tím và cam trở lên, chỉ có vài vật liệu hiếm thấy. Ma mới Trầm Ngọc đương nhiên không biết những vật liệu này mới là những thứ có giá trị nhất trong phó bản, chỉ nhìn chằm chằm vào trang bị mà chảy nước miếng. Chẳng qua bọn Điền Thất thấy có cao thủ đại ca ở đây thì cũng ngại giở trò hèn hạ, đành giảng giải cho cô bé giá trị của mấy thứ này. Kết quả Trầm Ngọc rất khôn khéo, lấy lý do bản thân là người mới, nhặt vật liệu cũng không dùng nên đều chọn bỏ qua hết.

    Thiện cảm của Đám Điền Thất với em gái này lập tức tăng gấp trăm lần, bày tỏ rằng sẽ nhớ đến phần cô, sau này bán rồi sẽ chia tiền.

    “Được rồi, vậy mọi người cứ bận việc mình, tui đi đây.” Ra phó bản Diệp Tu chào hỏi bốn người.

    “Cao thủ đại ca không chuyển nghề sao?” Đến cấp 20, chuyện mọi người cần làm đều là chuyển nghề, sau đó rời khỏi thôn tân thủ.

    “Không gấp, mấy ông cứ đi trước đi!”

    “Cao thủ đại ca chúng ta sau này lại liên lạc.” Điền Thất nói.

    “Đại thần tạm biệt!” Lúc này Trầm Ngọc cũng đã quen thuộc với mọi người. Hơn nữa nghe được bọn Điền Thất kể lại sự tích đầy uy phong của Quân Mạc Tiếu, cuối cùng quyết định xưng hô thành đại thần.

    Diệp Tu cười cười, tạm biệt mọi người rồi rời đi. Bốn người trở về thôn tân thủ nhận nhiệm vụ chuyển nghề, Diệp Tu vừa để Quân Mạc Tiếu đi về phía phó bản Rừng Rậm Cách Lâm, vừa xoay người đăng nhập bằng thẻ tài khoản của Trần Quả, cho Trục Yên Hà cấp 5 của khu 10 bước vào trò chơi.

    Không sai, tuy Vinh Quang không thể mở hai cái cùng lúc, nhưng nếu có hai máy tính cùng lúc, một người chơi 2 acc cũng không ai ngăn cản được bạn. Đấy chính là ý đồ của Diệp Tu, chỉ cần hai người trở lên, vậy tính là đội ngũ rồi, sẽ có cơ hội gặp phải BOSS ẩn. Diệp Tu còn cần một ít vật liệu từ Ám Dạ Miêu Yêu đấy!

    Lượt đầu tiên, không ra ẩn, Diệp Tu không nhiều lời, trực tiếp ra phó bản. Hai nhân vật chuyển sang hình thức lâm nguy, máu và pháp lực ở trạng thái lâm nguy đều là không, mọi thuộc tính giảm 80%, cứ như một phế nhân, phải nghỉ ngơi 10 phút mới khôi phục lại. Nhưng nói thể nào cũng nhanh hơn đánh xong phó bản. Quân Mạc Tiếu đã không nhận được kinh nghiệm ở Rừng Rậm Cách Lâm nữa. Vốn nói rằng kéo Trục Yên Hà luyện cấp, nhưng Trần Quả bảo tùy, thế là Diệp Tu cũng tùy vậy luôn .

    Hút điếu thuốc, uống miếng nước, đi đi lại lại xung quanh, lúc quay về Quân Mạc Tiếu và Trục Yên Hà đã hồi phục xong. Vào phó bản lần nữa, không ra ẩn tiếp, Diệp Tu lại quyết đoán chọn rời khỏi.

    10 phút một lần, 1 giờ cũng đã sáu lần. Nếu một mình càn quét Rừng Rậm Cách Lâm, làm thế nào cũng phải mất 15—20 phút, thời gian tiết kiệm được vô cùng rõ ràng. Chẳng qua phương pháp này chỉ có thể thực hiện ở thôn tân thủ. Những phó bản chính quy sau này của thôn tân thủ đều có giới hạn số lần. Một ngày năm lần, một ngày ba lần, thậm chí có cả một ngày một lần, một tuần một lần, tất cả đều có giới hạn.

    10 phút lần này Diệp Tu chạy đi xem hướng dẫn, những thứ của giai đoạn đầu quả thực quên không ít, cứ vào phó bản mới chạy đi xem hướng dẫn thì không được tốt lắm.

    10 phút sau, lại vào Rừng Rậm Cách Lâm, vẫn không ra ẩn. Diệp Tu không vội, rời khỏi đi xem hướng dẫn.

    Lần thứ tư, lần thứ năm…

    Điểm may mắn của Diệp Tu tựa như đã dùng sạch ở ngày đầu tiên, năm lần vào phó bản vậy mà chẳng gặp được em BOSS ẩn nào. Cuối cùng, lần thứ sáu, hệ thống hiện ra nhắc nhở Ám Dạ Miêu Yêu mà Diệp Tu mong đợi đã lâu. Diệp Tu thở phào một hơi, bắt đầu đánh bản. Theo lý thì Trục Yên Hà vào cũng không dùng nữa, rời khỏi hoặc cho đứng yên ở cửa động đều được. Chẳng qua Diệp Tu nghĩ dù sao cũng phải đánh phó bản, dứt khoát kéo theo ăn ké kinh nghiệm. Vậy là bắt đầu thao tác hai bên, đầu tiên cho Trục Yên Hà đứng ổn vị trí, Quân Mạc Tiếu kéo quái đến giết tại phạm vi mà Trục Yên Hà có thể ké được kinh nghiệm. Một lát bên này, một hồi bên kia, bận quá trời bận.

    Nửa đêm có khách đi vệ sinh ghé ngang qua quầy, nhìn đến cảnh này đều trợn mắt há mồm.

    “Ông bạn, ông chơi thì thôi đi, còn chơi đến hai cái, dữ thế?”

    Diệp Tu quay đầu cười với người nọ, cũng không nói chuyện, bên này thao tác không ngừng. Chỉ cần Ám Dạ Miêu Yêu xuất hiện thì không cần lo chuyện khác nữa. thứ Diệp Tu cần trăm phần trăm sẽ rơi, độ hên xui quyết định số lượng. Kết quả vào giây phút đồ vật rồi ra, vận may của Diệp Tu lại bùng cháy, móng tay Ám Dạ Miêu mà hắn cần rơi những 4 cái. Thêm lần đầu tiên là 2 cái nữa, đã được 6 cái rồi, Diệp Tu cần 8 cái, thêm lần nữa là đủ.

    Đánh xong Ám Dạ Miêu Yêu, Diệp Tu lại hoành tráng rời thẳng phó bản. Tiếp tục quy tắc 10 phút vô hạn kiếm ẩn.

    Một lần không có, hai lần không có. Lúc Diệp Tu lần thứ ba trở về chuẩn bị thu gom điểm may mắn, đột nhiên phát hiện hệ thống có một tin tức chờ xử lý, mở ra nhìn, hệ thống nhắc nhở người chơi Lam Hà xin thêm bạn vào danh sách bạn tốt, đồng ý hay không.

    Lam Hà? Đây là ai? Diệp Tu nhìn bên cạnh Quân Mạc Tiếu, không tìm được người chơi có tên như vậy, có nghĩ đến cũng là việc mình đã 20 mà vẫn canh gác tại Rừng Rậm Cách Lâm, cho nên người ta muốn thêm bạn tốt để xin kéo cấp. Diệp Tu tùy tay chọn bỏ qua, kết quả phát hiện vẫn còn một tin, lại bỏ, lại có, lại bỏ, lại có…

    Một mạch chọn, suốt 10 phút, người tên Lam Hà này vậy mà vẫn bám riết không tha gửi 18 cái yêu cầu đến Quân Mạc Tiếu.

    Bỏ qua không phải là từ chối, tin tức bị bỏ qua có thể gửi yêu cầu lần nữa. Diệp Tu xúc động trước nghị lực của người này, vì thế khi một yêu cầu khác nhảy ra, nhấp chọn đồng ý.


     
    thanhson, ichuoi, hatuyetnhu and 10 others like this.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Editor: Kha
    Beta: Pi
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com


    Chương 31: Đây là một nhân tài







    “Xin chào, làm quen chút nào, tui là Lam Hà của công hội Lam Khê Các, acc chính là Lam Kiều Xuân Tuyết.” Mới vừa đồng ý yêu cầu thêm bạn, tin của người nọ đã gửi đến, không hề nói những câu vớ vẩn như “Có đó không”, đã đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp giới thiệu bản thân, có thể thấy được đây là một người rất tự tin.

    “Chào.” Diệp Tu trả lời rất đơn giản. Dù sao hắn đã lăn lộn trong Vinh Quang được mười năm, một trong ba công hội lớn – Lam Khê Các vẫn phải biết. Còn về Lam Kiều Xuân Tuyết, là ai thì Diệp Tu cũng không biết rõ lắm. Nếu như là Hoàng Thiếu Thiên và Kiếm thánh Dạ Vũ Thanh Phiền của cậu ta, Diệp Tu ngược lại quen thuộc hơn.

    Lam Hà hiển nhiên không hề biết người mà cậu chuẩn bị làm quen này là một cao thủ cao hơn mình rất nhiều, dù sao cái tên Lam Kiều Xuân Tuyết của cậu trong game có thể hù ngã một đống người đấy. Lam Hà tự tin cho rằng đối phương đã biết mình là ai, thế là thực hiện bước trao đổi tiếp theo: “Người anh em có đang bận gì không?”

    “Đánh phó bản.” Diệp Tu không dừng lại trò chuyện, gửi tin đi thì Quân Mạc Tiếu và Trục Yên Hà cũng đồng thời bước vào Rừng Rậm Cách Lâm.

    “A? Phó bản nào?” Lam Hà hỏi.

    ” Rừng Rậm Cách Lâm.”

    Lam Hà mơ hồ năm giây, xong rồi mới nghĩ đến khả năng duy nhất mà mình có thể đoán được: “Kéo bạn ư?”

    “Coi là vậy đi…” Diệp Tu nói.

    “Ách, phía tụi tui thiếu một người đánh bản Rừng Rậm Băng Sương, không biết ông anh có hứng thú không?” Lam Hà gửi đến.

    “Hử? Vì sao lại tìm tui?” Diệp Tu hỏi.

    Vì sao lại tìm ông? Câu hỏi này khiến Lam Hà cảm thấy rất bùi ngùi, nói ra thì có hơi dài, ước chừng có thể kể cả ngày.

    Đầu tiên đội của Quân Mạc Tiếu chiếm đầu hai lần ở Huyệt Động Nhền Nhện, làm công hội Lam Khê Các mất mặt vì chẳng làm nên trò trống gì ở phó bản này, mọi người đều cảm thấy giận sôi máu. Nhưng khi cố ý hỏi thăm về tên Quân Mạc Tiếu lên bảng ba lần này và đội ngũ của hắn xong, người của Lam Khê Các lại phát hiện vài chuyện không bình thường trong đấy.

    Chiếm đầu chính là tên này và đồng đội trong đội, thực ra lại là người trước đây có mâu thuẫn với hắn.

    Cái tên Nguyệt Trung Miên la to la nhỏ hàng loạt kia, nội dung mắng chửi nhắc đến BOSS ẩn, theo thời gian, quả thực là lúc Quân Mạc Tiếu một mình cướp được Ám Dạ Miêu Yêu. Nội dung spam bảo Quân Mạc Tiếu vì chiếm riêng boss mà cố ý hại chết toàn đội, một kẻ hèn hạ vô sỉ như thế, sao Nguyệt Trung Miên tiếp đấy vẫn có thể chơi chung đội với hắn ?

    Trong suốt quá trình đã xảy ra chuyện gì không ai biết được, nhưng ít ra chứng minh một điều, đội ngũ chiếm đầu được hai lần phó bản Huyệt Động Nhền Nhện này, không phải đội thân thuộc, mà là một dã đội, còn là một dã đội có mâu thuẫn nội bộ.

    Thế mà đội còn chiếm đầu được những hai lần, thực lực quả thực không đơn giản. Mà Quân Mạc Tiếu rõ ràng chính là tiêu điểm của đội. Tên vô sỉ này vì BOSS ẩn mà hại chết toàn đội, nhưng vẫn có thể được người ta nhận vào lần nữa, tên này nhờ vào thứ gì?

    Ngoại trừ điều này, còn có một chi tiết mà người của Lam Khê Các cẩn thận phát hiện được. Cái dã đội cướp được hai lần đầu tiên của Huyệt Động Nhền Nhện này, thứ tự tên trong danh sánh đội ngũ khi lên bảng không hề giống nhau. Đứng đầu danh sách, chắc chắn là đội trưởng của đội. Vào lần đầu tiên, đội trưởng của đội vẫn là Nguyệt Trung Miên, nhưng đến lần thứ hai, đội trưởng lại đổi thành Quân Mạc Tiếu.

    Vị trí của đội trưởng phải rất nghiêm túc mà chọn lựa, có thể đá người, có thể chỉnh sửa cách phân phối của đội, mà đội ngũ này lại bằng lòng nhường chức đội trưởng cho một kẻ vô sỉ đã từng cướp BOSS, đấy chứng minh điều gì?

    Tất cả, đều chứng minh bọn họ ỷ lại người này, không có người này, bọn họ vốn không thể chiếm đầu được.

    Người này quả thật là một nhân tài, mà rất có thể còn là nhân tài chưa có công hội.

    Nhân tài có công hội, không thể nào đi khai hoang còn lẫn vào dã đội; Nhân tài có công hội, cũng sẽ không thể nào không chơi suốt 24 tiếng.

    Người của Lam Khê Các qua một ngày nghe ngóng, quan sát và phân tích, cuối cùng rút ra được kết luận như vậy. Đây gọi là “ngàn quân dễ được, một tướng khó cầu”, nhân tài thế này thật sự nên tích cực tranh thủ. Vì vậy mới xảy ra sự kiện Lam Hà liên tiếp gửi đến 18 yêu cầu thêm bạn tốt. Yêu cầu thêm bạn tốt, nếu không đồng ý hoặc không từ chối, đấy không phải không nhìn thấy được thì cũng là chọn bỏ qua, Lam Hà quyết định dùng cách này để người nọ cảm nhận được thành ý của mình. Quả thực cách làm của cậu đã thành công, liên tục 18 lời mời thêm bạn tốt, khiến Diệp Tu ban đầu vốn không thèm nhìn qua rốt cuộc đã đồng ý.

    Chẳng qua đến khi đối phương hỏi vì sao lại tìm hắn, Lam Hà đương nhiên sẽ không nói phức tạp dài dòng như thế, chỉ bảo khu mới vừa mở đã lấy được ba lần chiếm đầu, nhìn là biết ngay cao thủ, nên hy vọng có thể kết bạn vân vân.

    “Không dám giấu diếm, tụi tui chuẩn bị khiêu chiến kỷ lục qua bản hiện tại của Rừng Rậm Băng Sương, lại thiếu một cao thủ đứng đầu như ông anh đây. Nếu phá được kỉ lục, đồ tím trực tiếp cho ông, thế nào? Công hội tụi tui chỉ muốn phá kỷ lục thôi.” Lam Hà không vội vã kéo người vào công hội. Chơi Vinh Quang lâu rồi, mọi người đều biết công hội của nhau có cao thủ nổi tiếng nào, lại chưa từng nghe nói qua Quân Mạc Tiếu. Lam Hà đoán rằng tên này hoặc là cao thủ của công hội nhà ai đến khu mới chơi chút cho vui, hoặc là thế ngoại cao nhân không hứng thú với công hội mà chỉ chuyên lẫn vào dã đội.

    Loại thứ nhất trực tiếp phớt lờ, chắc chắn kéo không được. Còn loại thứ hai, không hứng thú với công hội, nói thẳng ra khẳng định sẽ nếm mùi thất bại.

    Vì vậy Lam Hà quyết định mời người ta cùng vào phó bản trước, tăng tình hữu nghị, mọi người đều là cao thủ, phối hợp vui vẻ, không cần nhiều lời cũng dễ dàng hiểu nhau. Hơn nữa bọn họ vẫn phải tận mắt chứng kiến thực lực của người này, xem có đáng lôi kéo như bọn họ đã suy đoán không. Về vụ đồ tím đã hứa hẹn, đây là một quân bài để người ta thấy được thành ý của mình. Rừng Rậm Băng Sương, cùng lắm chỉ là đồ tím cấp 25, khác là có mạnh hay không mà thôi. Không cần vì vài ba món cấp thấp mà tính toán chi li. Nếu người nọ thật sự là đại cao thủ chắn chắn cũng sẽ không để ý thứ này, nhưng đây đã là quân bài duy nhất có thể tung ra được trong phó bản trước mắt rồi.

    Nhận được lời mời này, mắt Diệp Tu chợt sáng ngời, nhanh chóng trả lời tin tức của Lam Hà: “Đồ tím không cần, nếu được thì tui muốn thứ khác.”

    “Là gì?” Lam Hà hỏi.

    “Vật liệu hiếm.” Diệp Tu nói.

    “Ha ha, ông anh cũng là người hiểu chuyện.” Lam Hà nhìn ra người này quả nhiên là kẻ từng trải. Không để ý đến những món đồ tím cấp thấp, thứ bảo đảm giá trị nhất hiện tại chính là những vật liệu hiếm thấy kia, đây là thứ dùng được cho cả giai đoạn sau, vĩnh viễn không bị đào thải.

    “72 cái tơ nhện cường lực.” Diệp Tu ra giá.

    “Không thành vấn đề.” Lam Hà đồng ý rất sảng khoái. Tuy tơ nhện cường lực cũng được xem là vật liệu hiếm, nhưng xuất hiện tại phó bản của khu vực dành cho người mới, có thể vào bản không giới hạn, hơn nữa ngay cả BOSS phổ thông cũng có tỷ lệ rơi nhất định, có thể nói đây là vật liệu hiếm có giá bèo.

    “Thêm một mề đay Mithril của Bạch Vu Nữ.” Diệp Tu nói.

    “Được chứ, hiện tại có thể cho ông ngay.” Lam Hà vừa trả lời tin tức vừa cười, mề đay và bội kiếm mà Diệp Tu kiếm được trên quái Chiến Binh Xương Khô đều là đồ trang trí không có thuộc tính, hoàn toàn không có giá trị, chỉ có vài cô nàng mới thích lấy về làm trang sức mà thôi.

    “Thêm răng nhọn của Sói Trắng nữa, muốn tám cái.” Diệp Tu nói.

    “Thứ này… Ông anh vừa muốn tơ nhện cường lực, vừa muốn mề đay Mithril, giờ còn muốn răng nhọn, hình như hơi nhiều thì phải?” Lam Hà mất hứng rồi.

    ♣♣♣♣​

    Chú thích:
    – Mithril: là một kim loại hư cấu


     
    thanhson, ichuoi, hatuyetnhu and 10 others like this.
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Editor: Mei
    Beta: Kha + Pi
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com


    Chương 32: Cò kè mặc cả.







    Sói Trắng, Bạch Vu Nữ đều là BOSS ẩn của Rừng Rậm Băng Sương. Thứ không có giá trị thực dụng như mề đay Mithril, Lam Hà hoàn toàn không đau lòng, nhưng răng của Sói Trắng lại rất quý giá.

    Rừng Rậm Băng Sương không thuộc kiểu cho người chơi học tập như phó bản ở thôn tân thủ, một ngày mỗi người chỉ được vào tối đa bốn lần, bốn lần này BOSS ẩn còn khó thể chạm mặt, huống hồ chi hai phần ba tỷ lệ BOSS gặp được chưa chắc là Sói Trắng.

    Nếu như Diệp Tu chỉ muốn 8 cái răng nhọn của Sói Trắng, Lam Hà cũng không do dự. Nhưng vừa muốn 72 tơ nhện cường lực lại muốn cả 8 răng nhọn, Lam Hà chỉ cảm thấy tên này có lòng tham không đáy, không hổ là người sẽ vì BOSS ẩn mà hại chết toàn đội. Dù kỹ thuật của tên này tốt, nhưng nhân phẩm không được, lôi kéo người như vậy vào công hội có thích hợp không?

    Lam Hà đã bắt đầu do dự, Diệp Tu bên kia cũng từ tốn gửi tin sang: “Nhiều hả? Vậy tui không cần mề đay nữa, được không?”

    Lam Hà dở khóc dở cười, nhanh chóng trả lời: “Người anh em, chúng ta đều là người hiểu chuyện, loại đồ vật như mề đay này ông muốn nhiều hay ít cũng chẳng sao, nhưng tơ nhện cường lực và răng của Sói Trắng…”

    “Vậy ông thấy bao nhiêu mới phù hợp?” Diệp Tu hỏi.

    “Chọn một trong hai.” Lam Hà nói.

    “Đây. . . thực sự khó chọn a!” Diệp Tu nói.

    “Cá cùng chân gấu không thể lấy cả hai, ông anh à.” Lam Hà thành khẩn bảo.

    “Vậy răng Sói Trắng đi!” Diệp Tu nói.

    “Được.” Lam Hà thở dài một hơi.

    “Tơ nhện cường lực thì bao nhiêu mới được a?” Diệp Tu nói tiếp.

    Lam Hà sém chút hộc máu.

    “40 cái thế nào?” Diệp Tu hỏi.

    “Ông anh, ông thật. . .” Lam Hà chợt không biết nói gì.

    “30 cái?”

    “Ách. . .”

    “25. Thế này được không?” Diệp Tu hỏi.

    Lam Hà im lặng hồi lâu, tay để trên bàn phím nhưng lại không tìm được câu trả lời thích hợp.

    “24?”

    Lam Hà bỗng nhiên mềm lòng, người ta cũng đã giảm số lượng từng chút rồi, đường đường là người của Lam Khê Các lại vì tơ nhện cường lực mà cò kè mặc cả, có mất mặt không chứ? Lam Hà vỗ phím: “Được, cứ thế đi!”

    “Rồi.”

    Lam Hà lúc này mới thở phào, kết quả lại một tin nhắn nhảy đến: “Vậy cho tui thêm mề đay Mithril, dù sao ông cũng không cần mà đúng không?”

    Lam Hà té “rầm” từ trên ghế xuống, đây rốt cuộc là đứa nào? Mề đay Mithril không có giá trị, vậy mà cũng cố chiếm lợi cho được hả?

    “Ông cần nhiều thứ này làm chi?” Lam Hà nghĩ không ra bèn hỏi.

    “Trong mắt ông thứ này hoàn toàn vô dụng, nhưng trong mắt một số người thì giá trị của nó sẽ khác xa.” Diệp Tu nói.

    Lam Hà đương nhiên biết Diệp Tu nói chính là mấy cô nàng thích đồ trang sức, quả nhiên tên này muốn tán gái ư? Một cái thì thôi đi, muốn nhiều thế này là định tán bao nhiêu em gái đây? Lam Hà âm thầm khinh bỉ người này xong liền hỏi: “Vậy ông muốn mấy cái?”

    “Ông không phải bảo không sao ư? Vậy cho tui hết nhé?” Diệp Tu nói.

    “Tụi tui cũng không có nhiều, chỉ có hai cái. . .” Lam Hà chẳng thể làm gì khác hơn ngoài nói dối, đồng thời tự hận bản thân vì sao lại bảo “cũng chẳng sao”. Thứ này quả thực không có giá trị, nhưng cũng là trang sức, tặng mấy em gái trong công hội cũng là lựa chọn tốt, khi không đưa hết cho tên này thì hơi tiếc.

    “. . .”

    Diệp Tu đáp lại bằng một sự im lặng tuyệt đối khiến Lam Hà mặt đỏ tới mang tai. Lời nói dối này thật sự quá vụng, nhưng lời đã nói rồi, Lam Hà đành mặt dày chống đỡ: “Cứ thế đi há?”

    “Nếu ra BOSS ẩn thì phân phối thế nào?” Diệp Tu lại hỏi một câu.

    “Mọi người đổ xí ngầu!” Lam Hà trả lời thật dứt khoát.

    “. . .”

    Im lặng tuyệt đối vẫn là im lặng tuyệt đối. Lam Hà thở dài, một người nỗ lực chiếm lợi thế thì làm sao bị lừa được. Đổ xí ngầu, nhìn thì công bằng. Nhưng bốn người Lam Hà thân thiết nhau, bên này chỉ duy nhất tên kia là người ngoài, đổ là bốn so một, bọn họ hiển nhiên được lợi hơn. Tên kia cũng biết rõ điều này.

    “Ha ha, tui đùa thôi. . .” Lam Hà vội vã pha trò, “Nếu xuất hiện ẩn, kỷ lục có lẽ không đoạt được nữa, chẳng phải khiến ông anh phí công rồi. Đồ vật rơi từ BOSS ẩn thì cho ông chọn trước, thế nào?”

    “Tốt, quyết định vậy đi.” Diệp Tu đồng ý rồi.

    “Vậy chừng nào ông anh tới! Tụi tui đều ở Rừng Rậm Băng Sương rồi!” Lam Hà nói.

    “Chờ chút, tui đánh xong phó bản này sẽ ra.” Diệp Tu nói.

    “Được.” Lam Hà gật đầu, cuối cùng nhìn Diệp Tu trong danh sách bạn tốt: “Ông bạn có muốn chuyển nghề trước không?”

    “Không cần, trước mắt cứ vậy đi!”

    Lam Hà ngẩn ra: “Này. . .”

    “Không nói nữa, tui tranh thủ hoàn thành phó bản đã.” Diệp Tu trả lời.

    Vì vậy Lam Hà yên lặng tắt đi khung tin nhắn, suy đi nghĩ lại cảm thấy có chút không đúng. Cẩn thận suy nghĩ cả buổi, đột nhiên vỗ đùi.

    Làm cái gì a? Mục đích chính của mình là muốn mời tên này cùng đánh phó bản để tăng cảm tình mà, kết quả lại chú trọng vào chuyện trả giá thù lao cả buổi, tính chất hoàn toàn thay đổi rồi, cứ như đang mời người ta đến làm công, Lam Khê Các của bọn họ cần mời người khác đến làm công hả?

    Vừa nghĩ đến điểm ấy, Lam Hà chợt thấy tiếc nuối với đống thù lao mà mình vừa cò kè mặc cả được, cảm giác cứ như tặng không người ta. Nhưng bỗng nhớ ra, điều kiện để có những vật này: phá được kỷ lục phó bản.

    Lam Hà giật mình.

    Thiếu một người, phá kỷ lục gì gì đấy đều chỉ là cái cớ của họ. Lam Khê Các lần này có tận bốn mươi cao thủ đến khu mới, sao có thể thiếu người lập một đội 5 người? Thiếu người, chỉ là một lí do cơ bản, phá kỷ lục mới lại là một lí do khác để mọi người có chung mục tiêu phấn đấu, thế sẽ dễ hiểu nhau hơn.

    Nói thật, Lam Hà không hề cảm thấy mời đại một người thì có thể phá được kỷ lục. Rạng sáng 12 giờ, số lần vào phó bản trở lại như cũ, Lam Hà đã dẫn đội tinh nhuệ nhất của Lam Khê Các đánh Rừng Rậm Băng Sương ba lần, thời gian chênh lệch khá ổn định với kỷ lục hiện nay của Trung Thảo Đường. Nếu như thật sự chỉ vì mời một người mà có thể thay đổi, vậy thực lực người này chẳng phải còn mạnh hơn những tinh anh trong công hội như họ ư?

    Lam Hà cảm thấy Quân Mạc Tiếu là một nhân tài, nhưng không hề thấy nhân tài này sẽ mạnh hơn những tinh anh như họ. Nhưng rốt cuộc tên này lại cùng cậu cò kè mặc cả thù lao, lẽ nào hắn ta nghiêm túc? Hắn mới 20 cấp a, hơn nữa còn bảo không chuyển nghề, thế này mà hắn vẫn cảm thấy có thể đổi mới ghi chép sao?

    “Lam Hà, ông liên lạc với tên kia thế nào rồi?” Ngay lúc này, đồng đội bên cạnh Lam Hà, cao thủ Hệ Châu hỏi.

    “Mời được rồi, một lát hắn sẽ tới, ai trong mấy ông nhường vị trí cho hắn?” Lam Hà nhìn về phía bốn người khác.

    “À, tui nghỉ một lát!” Một người nói.

    Sau khi Lam Hà “Ừ” một tiếng, người này lập tức rời khỏi đội ngũ. Còn lại bốn người ngồi xổm trước cửa phó bản, đợi Quân Mạc Tiếu đại giá, trong lòng Lam Hà vẫn do dự không yên.


     
    thanhson, ichuoi, hatuyetnhu and 10 others like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Editor: Mei
    Beta: Kha + Pi
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com


    Chương 33: Đến làm trò cười.







    Diệp Tu sau khi hất ngã Ám Dạ Miêu Yêu thì nhanh chóng nhặt 3 cái móng tay của nó, thêm với 6 cái trước đấy tổng cộng đã được 9 cái, đạt yêu cầu của hắn rồi, thật đáng mừng. Ngoài cái này, hắn còn có 4 cái móng vuốt Ám Dạ Miêu Yêu, thứ này hắn không cần, nhưng sẽ có người cần. Chờ sau khi giúp mấy người kia phá được kỷ lục, yêu cầu lấy hàng đổi hàng hẳn sẽ không bị từ chối.

    Diệp Tu nghĩ xong liền cho Quân Mạc Tiếu rời khỏi phó bản, Trục Yên Hà bên này đã trực tiếp rời khỏi trò chơi. Nghỉ ngơi mười phút để giải trừ trạng thái lâm nguy, sau đó quay về thôn tân thủ, dùng 1225 điểm kỹ năng học sạch sẽ. Người chơi đến cấp 20 sẽ có 1250 điểm kỹ năng, Quân Mạc Tiếu nhờ có được sách kỹ năng mà dư ra 5 điểm, xem như dẫn trước một tí.

    Chuẩn bị kỹ năng hoàn tất, lập tức rời khỏi thôn tân thủ, chính thức bước vào đại lục Vinh Quang.

    Từ lúc này hệ thống sẽ không hỗ trợ phân phối đám đông nữa. Bao quanh cả Rừng Rậm Băng Sương chỉ toàn người với người. Rất nhiều phó bản của Vinh Quang không có lối vào cố định, ví dụ như Rừng Rậm Băng Sương, rừng cây này chính là phó bản, tùy tiện tiến vào từ phía nào cũng được.

    “Mọi người ở đâu? Tui đến Rừng Rậm Băng Sương rồi.” Bên ngoài Rừng Rậm Băng Sương rất náo nhiệt, sau khi chia tay thôn tân thủ, thị trường giao dịch cũng dần khởi bước, ngoại thành Rừng Rậm Băng Sương trở thành thị trường đầu tiên, không ít người lập quầy buôn bán. Diệp Tu vừa đi vừa dạo sơ qua hai quầy, giá tiền đều lung tung cả lên. Người không hiểu cứ nghĩ bán thấp sẽ chịu thiệt, đều nâng giá rất cao; Người có hiểu biết thì sẽ không lấy vật liệu hiếm ra buôn bán vào lúc này, chỉ bán vài món trang bị cấp 20.

    Nhưng những trang bị này sẽ lọt vào mắt của những người chơi thăng cấp nhờ nhiệm vụ, dù sao nhiệm vụ chỉ thưởng trang bị lục, kém hẳn một cấp so với đồ lam. Như Quân Mạc Tiếu vậy, nhờ đi phó bản thăng cấp mà cả người đã đủ bộ đồ lam.

    Lướt qua vài quầy không phát hiện được gì, tin của Lam Hà đã gửi đến, báo tọa độ cho Diệp Tu. Diệp Tu vội vã chạy đến, chỉ chốc lát, Quân Mạc Tiếu đã xuất hiện trong tầm mắt đội Lam Hà, bốn người nhất thời hít sâu một hơi. Vị cao thủ đầu tiên của khu 10 mà họ coi trọng, thực sự quá “mô-đen”, cả người pha trộn rất nhiều phong cách, trò mịe gì đây?

    Bốn người há hốc mồm nhìn trang bị trên người Quân Mạc Tiếu. Trong Vinh Quang không có chức năng kiểm tra hoặc giám định thông tin của người chơi, người chơi phải dựa vào mắt thường mà điều tra, theo hình dáng và chi tiết để xác định trang bị. Quân Mạc Tiếu mang đầy đủ cả năm loại giáp vải, da, xích, nặng và nhẹ.

    Phong cách này khá bình thường ở thôn tân thủ, nhưng đến đại lục Vinh Quang thì lại là chuyện khác. Bởi vì người chơi rời thôn tân thủ đều lên cấp 20, đã chuyển nghề hết, sau khi chuyển nghề thì không thể mặc lung tung, bởi vì mỗi nghề sẽ chuyên một loại trang bị khác nhau, thế nên người bình thường hầu hết sẽ chọn những trang bị phù hợp với nghề nghiệp mình. Thỉnh thoảng sẽ vì vài yêu cầu đặc biệt mà mặc món khác, nhưng giống như Quân Mạc Tiếu, từ đầu đến chân mặc cả năm loại thì quả thực không có ai.

    Trong khi bốn người còn đang mờ mịt, Diệp Tu đã điều khiển Quân Mạc Tiếu đến bên cạnh, đeo tai nghe, “ê ê” thử giọng.

    “Nghe được rồi.” Lam Hà tiếp lời.

    “Chào mọi người.” Diệp Tu chào hỏi.

    “Chào …”

    “Giới thiệu chút nào, Hệ Châu, Đăng Hoa Dạ, Lôi Minh Điện Quang, là những cao thủ tinh anh nhất của Lam Khê Các tụi tui.” Lam Hà lần lượt giới thiệu ba người.

    “Chào mọi người chào mọi người, chờ tui thêm chút nữa! Ngại quá.” Diệp Tu vừa nói xong một câu đã không động đậy nữa. Ba người khác thừa lúc Quân Mạc Tiếu vẫn chưa nhập đội, điên cuồng gõ chữ châm chọc trong kênh tổ đội.

    “Ông không tìm nhầm người đó chứ?” Đăng Hoa Dạ hỏi.

    “Nói nhảm!”

    “Nghề cũng chưa chuyển?” Lôi Minh Điện Quang hỏi.

    “Hẳn bảo sẽ xem sau. . .”

    “Hắn thế này, có thể giúp chúng ta phá kỷ lục ư?” Đăng Hoa Dạ vô cùng hoài nghi.

    “Không được thì thôi, mục đích của chúng ta là xem trình độ sâu cạn của hắn.” Lam Hà nói.

    “Mấy cái khác không biết, ID của hắn sâu hay cạn thì tui nhìn ra rồi.” Lôi Minh Điện Quang nói.

    “Cái gì?”

    “Quân Mạc Tiếu sao, chính là bảo người khác đừng cười, ông bạn này tới đây để làm trò cười chăng?” Lôi Minh Điện Quang nói.

    “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, người ta chưa chuyển nghề, mặc thế này rất bình thường.” Lam Hà cũng không biết những lời này phải chăng cũng thuận tiện kiếm cớ cho mình. Toàn thân lộn xộn của Quân Mạc Tiếu cũng khiến cậu thích ứng không kịp, ở đại lục Vinh Quang nhiều năm thế rồi, cậu vẫn chưa thấy người nào ăn mặc tự do dữ dội thế này.

    “Tên này không chuyển nghề, chẳng lẽ định chơi tán nhân?” Hệ Châu từ nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, hắn cũng là người chơi khá lão làng, biết rằng rất lâu trước đây có người từng chơi tán nhân.

    “Tán nhân? Cách chơi ấy lỗi thời rồi! Không phải bởi vì cấp 50 không có nhiệm vụ Thức Tỉnh nên không thể thăng cấp ư?” Đăng Hoa Dạ không có thâm niên lâu như Hệ Châu, nhưng kiến thức rộng rãi, biết sơ sơ những chuyện trước đây.

    Lúc ấy, khu 3 của Vinh Quang vừa mới mở, lần đầu tiên Vinh Quang gia tăng đẳng cấp giới hạn, từ 50 lên cấp 55.

    Mà nhân vật muốn lên cấp sau cấp 50 phải hoàn thành nhiệm vụ Thức Tỉnh nghề nghiệp. Tán nhân bởi vì không có nhiệm vụ thức tỉnh, thế nên cấp cao nhất chỉ dừng lại ở 50. 5 cấp, đây là một mức chênh lệch từ trang bị đến kỹ năng trong Vinh Quang, nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau này đẳng cấp tiếp tục gia tăng, tán nhân và những nghề khác sẽ không ngừng chênh lệch, ai nấy đều rõ ràng, tán nhân đã mất đi giá trị rồi.

    “Lẽ nào hắn định chơi đến 50 mới chuyển nghề?” Đăng Hoa Dạ nói.

    “Thế sẽ không mất điểm thuộc tính chứ?” Lôi Minh Điện Quang nghi ngờ. Thuộc tính của mỗi nghề tăng không giống nhau. Nếu cởi sạch trang bị của kiếm khách cấp 50 và pháp sư nguyên tố cấp 50 sẽ thấy ngay sự khác biệt về thuộc tính. Tỷ lệ tăng điểm thuộc tính của tán nhân không giống với bất kì nghề nghiệp nào, theo một cách mãi đến khi cấp 50, sau này mới chuyển nghề, vậy điểm tăng trong 30 cấp từ cấp 20 đến cấp 50 có thể chỉnh sửa được ư?

    “Này ai biết. . . bây giờ còn có người quan tâm đến vấn đề này ư?” Đăng Hoa Dạ nói.

    Mọi người trầm mặc, bọn họ là cao thủ, là cao thủ tinh anh, nhưng vấn đề này quả thực không quan tâm lắm, cũng không cần phải quan tâm, ai lên cấp 20 mà không chuyển nghề chứ? Đã nhiều năm rồi chưa từng gặp qua người nào như vậy.

    “Chúng ta đoán làm gì? Trực tiếp hỏi thử không phải xong ngay sao.” Đăng Hoa Dạ bước thẳng tới trước mặt Quân Mạc Tiếu: “Ông bạn, không chuyển nghề là định chơi tán nhân à?”

    Không hề phản ứng.

    “Người anh em, có đó không?” Đăng Hoa Dạ la lên.

    “Vừa mới bảo đợi, hẳn là không có mặt.” Lam Hà nói.

    “Nếu là tán nhân, hắn mang theo tất cả vũ khí đúng không?” Lôi Minh Điện Quang hiếu kỳ mà đi quanh Quân Mạc Tiếu hai vòng, hai tay Quân Mạc Tiếu lúc này trống trơn, không cầm vũ khí. Bởi vì Ô Thiên Cơ của Diệp Tu đã bị hắn bỏ vào hệ thống chỉnh sửa trang bị.

    Vũ khí vừa đặt vào, lập tức không còn là hình dáng vốn có, hệ thống chỉnh sửa trang bị sẽ tự động quét ra bức vẽ cấu tạo của Ô Thiên Cơ, Ô Thiên Cơ khá phức tạp, hiện đầy đủ cũng phải vài trang màn hình.

    Mà Diệp Tu lúc này đang cẩn thận lấy móng tay của Ám Dạ Miêu Yêu kiếm được trong Rừng Rậm Cách Lâm ra, cẩn thận cầm lên rồi bắt đầu đưa về phía đầu nhọn cuối nan ô trong bức vẽ cấu tạo của Ô Thiên Cơ.


     
    thanhson, ichuoi, hatuyetnhu and 10 others like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Editor: Pi
    Beta: Kha
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com


    Chương 34: Đánh mạnh bạo hơn đi.







    Một, hai, ba…

    Mặt Diệp Tu không còn bộ dạng chán chường thiếu sinh khí của ngày thường nữa, hai mắt không chớp, nét mặt chuyên chú cực độ, tay phải vững vàng, đem móng tay của Ám Dạ Miêu Yêu bỏ vào từng cái từng cái một, không chênh cũng không lệch đặt xong tám cái móng, Diệp Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Tay phải cử động, nhấp chuột xoay tròn bức ảnh cấu tạo của Ô Thiên Cơ, từng chút rồi từng chút, rút tám cái nan dùng để chống ô ra khỏi trục nối, tiếp đấy gỡ luôn trục nối xuống.

    Trục nối có tạo hình tinh xảo, nhưng Diệp Tu sau khi lấy nó ra liền rất nhanh vứt vào một cái khung cạnh đấy, trong một ô khác song song với nó, chứa viên đá mắt mèo Ám Dạ thu được từ chỗ của Ám Dạ Miêu Yêu. Nhấp chọn mục “Phục Chế” gần đấy, thanh tiến trình hiện ra, đá mắt mèo bắt đầu được xoay tròn đánh bóng không ngừng. Sau khi thanh tiến trình tải hết, viên đá đã có hình dạng giống y trục nối được tháo xuống từ Ô Thiên Cơ.

    Trục nối cũ được Diệp Tu bỏ vào kho vật liệu của hệ thống chỉnh sửa trang bị, còn trục nối được phục chế từ đá mắt mèo thì được gắn làm đỉnh của Ô Thiên Cơ. Tám cái nan lại lần lượt được cắm vào mỗi lỗ, phát ra những tiếng “cạch” nho nhỏ. Sau khi cắm xong tám cái nan ô, bức vẽ cấu tạo đã được khôi phục nguyên trạng, Diệp Tu tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

    Nhìn bức vẽ cấu tạo trong hệ thống chỉnh sửa, Diệp Tu đốt một điếu thuốc, ngẩn ngơ nhìn đến thất thần.

    Trang bị tự chế, tinh hoa nằm ở phần chỉnh sửa bức vẽ cấu tạo cùng với sự nghiên cứu những vật liệu cần thiết. Ở phương diện nghiên cứu Ô Thiên Cơ đa phần đã hoàn thành, phần nào chưa hoàn thiện cũng đã sớm có ý tưởng thực hiện rồi, trước mắt phần không biết chỉ là việc sau khi thắng lên cấp 50, vì dù sao lúc đang nghiên cứu chế tạo ra Ô Thiên Cơ thì Vinh Quang chỉ có 50 cấp.

    Diệp Tu đưa tay chọn “Xác nhận” trong hệ thống chỉnh sửa trang bị, thanh tiến trình lại hiện ra, trên màn hình là hình ảnh hoạt họa của bức vẽ cấu tạo Ô Thiên Cơ đang chuyển động, thanh tiến trình chạy hết cây, hình ảnh dừng lại, một vài chỗ nhỏ nhỏ cần sửa đã thay đổi. Là đỉnh của khung đỡ tán ô và tám cái móng Ám Dạ Miêu Yêu nằm chìa ra ở phần rìa mặt dù.

    Diệp Tu đóng lại khung hệ thống chỉnh sửa, trở về trò chơi, nhìn vào trong túi của Quân Mạc Tiếu, thuộc tính của Ô Thiên Cơ vẫn chưa có cải biến gì. Di chuột nhấp vào, Quân Mạc Tiếu đã rung ô trong tay, bề mặt tán ô úp lại biến thành hình thái chiến mâu. Mũi nhọn chiến mâu, tám cái móng Ám Dạ Miêu Yêu được khảm vào nan ô vừa nhọn vừa bén lại vừa cong,hiện lên ánh sáng sắc lạnh, lợi hại vô cùng. Nhìn lại thuộc tính Ô Thiên Cơ lần nữa, rõ ràng đã thay đổi.

    Ô Thiên Cơ (hình thái chiến mâu), cấp 15.

    Trọng lượng 2.3 ki-lô-gam, tốc độ công kích 5.

    Công kích vật lý 290; công kích pháp thuật 220.

    So với hình thái ô, công kích pháp thuật không tăng bao nhiêu, nhưng công kích vật lý đột ngột tăng 110 điểm. So sánh với chiến mâu màu trắng, lục, lam, tím, cam cùng cấp, hơn những 25 đến 5 cấp.

    Vũ khí của Quân Mạc Tiếu đột nhiên hiện ra, làm bốn người Lam Hà đang vây xem bị giật cả mình. Sau đó nhìn xem thanh chiến mâu trong tay người này, là cao thủ tinh anh thế mà cũng chẳng nhận ra được.

    “Người anh em đã quay lại?” Lam Hà vừa đi tới tiếp lời vừa ném một lời mời tổ đổi sang.

    “Ừ.” Diệp Tu lên tiếng trả lời rồi tiến vào đội ngũ.

    “Trước tiên hãy tham gia vào công hội của tụi tui đi? Như vậy lúc phá kỷ lục phó bản mới hiện tên công hội tụi tui.” Lam Hà vừa nói vừa ném thêm một lời mời. Từ cấp 20 rời khỏi thôn tân thủ mới có thể xây dựng công hội, Lam Khê Các bọn họ tự nhiên đã sớm có chuẩn bị, ra khỏi thôn liền thành lập Lam Khê Các.

    “Rõ rồi.” Diệp Tu sau khi xác nhận, trở thành một thành viên của Lam Khê Các, nếu thành viên trong một đội năm người đều cùng một công hội, khi hoàn thành các trò như khiêu chiến kỷ lục sẽ hiện thêm tên công hội vào.

    “Vậy giờ chúng ta bắt đầu ha?”

    “Chờ chút…” Diệp Tu lên tiếng, hắn đã quan sát qua trang bị bốn người này, từ đó cũng đoán được nghề nghiệp của họ.

    Lam Hà, nghề kiếm sĩ hệ Kiếm Sĩ, vũ khí tím Viêm Nhật cấp 20, thuộc dòng kiếm quang trong hệ đao kiếm.

    Hệ Châu, nghề mục sư thuộc hệ Thánh Ngôn, vũ khí tím Thánh Quang Thập Tự giá cấp 20 .

    Đăng Hoa Dạ, nghề thánh kỵ sĩ thuộc hệ Thánh Ngôn, vũ khí tím Chính Nghĩa Thủ hộ cấp 20, thuộc dòng rìu chiến trong hệ Thánh Ngôn.

    Lôi Minh Điện Quang, nghề pháp sư nguyên tố thuộc hệ Pháp Sư, vũ khí tím Pháp Trượng Đồng Đỏ cấp 20.

    Ngoại trừ vũ khí, trang bị và đồ trang sức trên người bốn người đều chủ yếu là đồ lam, rất ít đồ tím, rất phù hợp với sự lựa chọn nghề của họ. Khu 10 mới mở cửa một ngày đêm, trang bị trên người cũng đã đến trình độ như vậy, hiển nhiên cũng không phải vì năng lực bốn người họ rất mạnh, mà còn dựa vào sức mạnh của toàn công hội đã ưu tiên trang bị cho.

    “Lại có chuyện gì à?” Đăng Hoa Dạ không nhịn được.

    “Nếu muốn phá kỷ lục, tui kiến nghị phải chỉnh lại sự phối hợp chức nghiệp một chút.”Diệp Tu nói.

    “Chỉnh thế nào?” Lam Hà hỏi.

    “Không cần mục sư!”Diệp Tu nói thẳng thừng.

    “…” Mục sư Hệ Châu còn chưa mở miệng, thì Đăng Hoa Dạ đã trực tiếp lên tiếng: “Không cần mục sư? Mày đùa à.”

    “Bỏ đi mục sư, thêm một nghề chuyên công kích thì sẽ gia tăng tốc độ.” Diệp Tu từ tốn nói.

    “Người anh em, chủ ý này của ông hình như có chỗ không đáng tin nhỉ?” Lam Hà cũng tương đối kiên nhẫn tiếp lời.

    “Áp lực có hơi lớn, nhưng mọi người đều là cao thủ, chuyên tâm chú ý chạy và né tránh một chút, có thể không cần đến trị liệu.” Diệp Tu nói.

    “Mọi người vốn không cần trị liệu, trị liệu là dành cho MT.”

    “Ừ, bởi nên… Ý của tui là MT cũng không cần, sát thương của thánh kỵ sĩ cũng không được mạnh lắm, đổi người đánh mạnh bạo hơn đi!”

    “Vờ lờ! ! !” Đăng Hoa Dạ vừa mới lên mặt bệnh vực cho kẻ yếu, không ngờ trong chớp mắt mình cũng bị chê yếu, “Không cần MT? Chỉ trong lúc diệt tiểu quái mọi người mới dựa vào kỹ thuật thôi, nhưng lúc diệt BOSS phải làm thế nào? Ai không chế điểm thù hận, mày sao?”

    “Ừ.” Diệp Tu nói.

    “Mày có ý gì hả!” Đăng Hoa Dạ cực kỳ giận dữ.

    “Thì tui đến khống chế điểm thù hận.”Diệp Tu nói.

    “…” Một đội người không còn chỗ để nói nữa rồi, Diệp Tu đang ở ngay trong đội lúc này, hơn nữa còn ở trong công hội bọn họ, bốn người cũng không thể kiếm được chỗ nào để xầm xì nữa. Lam Hà cau mày nói: “Ý của ông,một đội 5 người toàn là dân DPS?”

    “Đúng vậy, một đội như thế mới phá bản nhanh nhất.”Diệp Tu nói.

    “Ông tưởng đây là phó bản ở thôn tân thủ à?” Đăng Hoa Dạ kêu lên.

    “Dù là phó bản gì đi nữa, cả đám cùng mạnh bạo đương nhiên sẽ nhanh nhất rồi.”Diệp Tu nói.

    “Lời này không sai, nhưng vấn đề là, cả đám có thể còn sống khi đánh xong bản không kìa!” Lam Hà nói.

    “Đương nhiên có thể, nhưng tui mong tui sẽ là người chỉ huy.”Diệp Tu nói.

    “…” Lam Hà cũng trúng đạn rồi, đá xong hai người ra khỏi đội, tên này còn giành quyền chỉ huy của cậu.

    “Được!” Đăng Hoa Dạ đột ngột hét to một tiếng: “Tao ngược lại muốn xem mày có bản lĩnh gì, Hệ Châu, thoát khỏi đội gọi người tới đi.” Nói xong Đăng Hoa Dạ đã thoát khỏi đội ngũ, Hệ Châu còn đang mơ hồ do dự, Lôi Minh Điện Quang đã nói với theo Đăng Hoa Dạ: “Này này, thì ra ông rời khỏi đội để khỏi phải chết mất kinh nghiệm chứ gì!”

    “Ở lại mạnh giỏi!” Đăng Hoa Dạ vừa khinh bỉ Lôi Minh Điện Quang, vừa giục Hệ Châu: “Hệ Châu thoát ra ngoài mau, tui gọi người rồi.”


     
    thanhson, ichuoi, hatuyetnhu and 10 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)