Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1605: Không xứng với mức lương.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ




    "Trạng thái đối thủ rất tốt, phải cẩn thận." Diệp Tu nói khi Phương Duệ chuẩn bị lên sân.

    "Tốt hơn trạng thái của tui không?" Phương Duệ ra vẻ chả có gì căng.

    "Ha ha." Diệp Tu trả lời.

    "Ha ha là sao?" Phương Duệ nghe được hàm ý "Có gì căng?" tương tự trong tiếng cười của Diệp Tu.

    "Chú em là tay to lãnh lương cao nhất cả nhà, làm ơn." Diệp Tu nói.

    "Xùy!" Phương Duệ tỏ ý chiêu này vô ích, quay đầu cất bước lên sàn đấu.

    Thế nhưng, lòng hắn không hề bình thản như biểu hiện ngoài mặt. Diệp Tu nói đâu có sai? Hắn là tuyển thủ ăn lương cao nhất Hưng Hân, hơn hẳn những người còn lại, nhưng từ khi vào vòng chung kết đến nay, hắn đã cống hiến được gì trên sân?

    Nói không có thì cũng hơi quá, nhưng ít ỏi cống hiến kia sao xứng với mức lương cao nhất toàn đội?

    Mức lương cao nhất ở các chiến đội sẽ luôn dành cho át chủ bài. Phương Duệ biết, ở Hưng Hân, ba chữ đó không dùng để chỉ về mình. Không phải át chủ bài, hắn càng nên có những biểu hiện xuất sắc mang tính quyết định thắng thua cả trận đấu, mới xứng với giá trị đồng tiền Hưng Hân đã bỏ ra.

    Nhưng thực tế thì?

    Thực tế, hắn chỉ là thứ ánh sáng le lói trong trận. Ngụy Sâm, người có độ tuổi ông nội ông ngoại ở giới chuyên nghiệp Vinh Quang, còn từng tỏa sáng hơn hắn. La Tập, người còn bận bịu trường lớp, slot đánh vòng bảng không nhiều, cũng từng là con bài tẩy giành về chiến thắng cho cả đội.

    Còn hắn?

    Không sánh nổi Diệp Tu, ok không ai trách, nhưng không sánh nổi cụ già và trẻ em, cái fack gì xảy ra với mình thế này?

    Phương Duệ cứ mãi tự hỏi, nhất là trận quyết chiến sống còn với Bá Đồ, sự tồn tại nhạt nhòa như chiếc bóng làm hắn vô cùng bất cam. Hắn bức thiết mong mỏi một pha tỏa sáng thuộc về mình, nhưng đến hiệp một chung kết với Luân Hồi, slot lôi đài thứ ba, hắn vẫn thua đối thủ cùng thứ tự là Tôn Tường, vào trận đoàn đội lại tiếp tục đánh như không đánh, chẳng có lấy một pha highlight nào, và rồi trở thành cái đầu thứ hai của Hưng Hân bị Luân Hồi gặt vào túi.

    Mình đang làm gì thế này?

    Liên tục đánh với phong độ kém sắc trên một sàn đấu quan trọng như vòng chung kết, để tay lên ngực hỏi lòng, Phương Duệ cảm thấy Hưng Hân nên đá mình đi từ sớm rồi. Thế nhưng Hưng Hân vẫn kiên trì cử hắn ra trận. Lòng tin tưởng ấy, khiến hắn càng thêm tội lỗi.

    Phải đổi khác! Mình phải làm được gì đó!

    Phương Duệ thầm hạ quyết tâm.Hắn gặp Tô Mộc Tranh khi cô trên đường xuống sân.

    "Cẩn thận chút, trạng thái đối thủ tốt lắm." Tô Mộc Tranh nói.

    "Vãi, hai ông bà thông đồng nhau à?" Phương Duệ kêu lên.

    "Cái gì cơ?" Tô Mộc Tranh tròn xoe mắt, nhưng cũng rất nhanh hiểu ra có người dưới sân đã nói cùng một lời tương tự với Phương Duệ. Người kia là ai, cô dĩ nhiên biết rõ.

    "Cái đó cần thông đồng sao?" Tô Mộc Tranh cười.

    Phương Duệ câm nín.

    Đúng vậy, trạng thái hắn không ổn, bản thân hắn còn cảm nhận được thì những người như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lẽ nào nhìn không ra? Câu nhắc nhở cũng là tấm lòng lo lắng. Quan sát tình hình của Phương Duệ, hai người nảy sinh cùng một cảm xúc, cùng một suy nghĩ như nhau.

    "Bình tĩnh đi." Phương Duệ bỗng cười với Tô Mộc Tranh, "Phương Duệ tui đây không phải hư danh đâu nha!"

    "Ha ha." Tô Mộc Tranh cười.

    "Ha cái gì mà ha, bà càng lúc càng giống ổng đó biết không hả?" Phương Duệ nhảy dựng.

    "Cố lên đi, chúc chú may mắn." Tô Mộc Tranh chả buồn tranh cãi với Phương Duệ, nghĩ gì nói nấy thôi.

    "Rót cho tui chén rượu nóng, lát nữa thắng xong tui xuống uống." Phương Duệ phất tay, quay lưng đi tiếp.

    Vào phòng đấu, hít sâu, quẹt thẻ tài khoản, tải nhân vật.

    Trận lôi đài thứ bảy, tướng Hưng Hân thứ tư là Phương Duệ, vs tướng Luân Hồi thứ tư là Đỗ Minh.

    "Chớ có cản đường anh qua!!" Đầu game, Phương Duệ hùng hồn hô trên kênh chat.

    "Ông mới chớ có cản đường tui qua!" Không chịu yếu thế, Đỗ Minh trả lời. Ngô Sương Câu Nguyệt quả quyết lao đi khỏi điểm spawn.

    "Tới đi!" Phương Duệ quát to, sau đó khiển Hải Vô Lượng lượn hai ba vòng rồi chọn một cột thạch nhũ gần điểm spawn, ngồi xổm xuống.

    Khán giả xào xạc bàn tán.Không hổ là Phương Duệ! Có thể dưới trăm ánh nhìn sáng quắc, miệng hô hào như anh hùng chứ hành động thì zâm vô đối, người bình thường không phải ai cũng làm được đâu.

    Ngô Sương Câu Nguyệt chọn chạy ra giữa bản đồ, không mượn thạch nhũ cover mà trực tiếp cắt thẳng trung lộ. Trong khi đó, Hải Vô Lượng ngồi lì dưới thạch nhũ có vẻ rất chán chường, thỉnh thoảng chat một hai câu lên kênh chung:

    "Tới chưa?"

    "Lề mề thế?"

    Những ai sục sôi sát khí vì thế trận đầu game đều phải héo úa dần theo thái độ lầy lội của Phương Duệ. Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu hết muốn cổ vũ, bầu không khí kịch tính của trận chung kết bị Phương Duệ phá hoại hoàn toàn. Mọi người đều cảm thấy, coi PK trong game cũng chả tào lao đến mức này.

    "Tui tới rồi, còn ông tới chưa?" Đỗ Minh ra đến giữa bản đồ mới trả lời một câu vẻn vẹn. Hình như hắn cũng biết tính Phương Duệ nên thái độ chẳng kỳ vọng mấy, hỏi thì hỏi chứ hành động rất khác biệt. Ngô Sương Câu Nguyệt rà soát đại khái khu vực giữa bản đồ rồi tiến thẳng xuống điểm spawn bên Hưng Hân.

    "Tui đâu có đi, đang ngồi chỗ spawn chờ ông nè!" Phương Duệ thản nhiên đáp.

    "Ông tốt nhất cứ ở yên luôn, hai mình dứt điểm cho lẹ." Đỗ Minh chat. Ngô Sương Câu Nguyệt tiếp tục di chuyển, nhưng phương thức đã chuyển từ cắm đầu đi thẳng sang mượn thạch nhũ che chắn như trận với Tô Mộc Tranh trước đó.

    "Bận bịu quá heng, thôi hay ông GG luôn đi?" Phương Duệ nói.

    Khán giả một lần nữa xôn xao. Nhảm nhí vừa phải thôi ba, đánh giải chuyên nghiệp mà sao chẳng nghiêm túc gì hết vậy? Rất nhiều người không thích thái độ thi đấu thiếu đứng đắn của Phương Duệ, nhà thi đấu Luân Hồi lần đầu vang lên tiếng la ó đả đảo quy mô lớn, đối tượng chính là Phương Duệ.

    Phương Duệ lại chả hề tự giác, tiếp tục chat nhảm không ngừng. Ngô Sương Câu Nguyệt đã cách Hải Vô Lượng không xa, càng lúc càng tiếp cận, nhưng vì Phương Duệ chưa có bất kỳ động thái nào, Đỗ Minh rất thiếu thốn căn cứ dự đoán. Bao nhiêu là thạch nhũ, Hải Vô Lượng đang giấu mình nơi đâu?

    Đỗ Minh không chút chủ quan. So về hiểu biết bản đồ, tướng sân nhà như hắn dĩ nhiên mạnh hơn. Ngô Sương Câu Nguyệt im lặng di chuyển đến gần một cột thạch nhũ, phòng sẵn khả năng Hải Vô Lượng đang nấp phía sau và sẽ lao ra cướp quyền chủ động.

    Nhưng không có.

    Kiếm quang Băng Vụn đâm vào khoảng không. Đỗ Minh ôm tâm lý cẩn thận, đến dưới cột thạch nhũ thì khiển Ngô Sương Câu Nguyệt nhảy lên.

    Một, hai, ba, bốn! Hắn nhảy liền bốn lần.

    Bốn lần đạp chân, Ngô Sương Câu Nguyệt nhảy lên điểm cao nhất cột thạch nhũ. Cột này không cho hắn tầm nhìn bao quát toàn diện, chỗ nào khuất góc thì vẫn không thấy, nhưng Ngô Sương Câu Nguyệt chẳng có ý định chuyển góc nhìn khi đã lên đến trên cùng. Hắn khóa tầm mắt vào một cột thạch nhũ gần đó.

    Nhảy!

    Ngô Sương Câu Nguyệt tiếp tục bật người, chuẩn bị đáp xuống cột thạch nhũ kia.

     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1606: Nghĩ sao chơi zâm trước mặt anh?.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Cự ly này...?

    Quan sát cú nhảy, khán giả đều giật mình. Thạch nhũ trong Động Chuông Đá phân bố không quá dày, phần lớn khoảng cách giữa các cột không dễ vượt qua bằng động tác nhảy bình thường. Hai cột thạch nhũ mà Đỗ Minh lựa chọn cách nhau khá gần nhưng độ nguy hiểm vẫn cao, một cú nhảy liệu có đủ chăng?

    Vị trí Ngô Sương Câu Nguyệt rơi xuống vẫn thiếu một bước, fan Luân Hồi trong nhà thi đấu mới kịp hốt hoảng hét lên thì thấy hắn duỗi thẳng chân, vừa khéo chạm tới cột thạch nhũ và kéo cả người lên đó vững vàng.

    Rào rào!

    Chỉ là cú nhảy bình thường, nhưng cảm giác sống lại từ cõi chết mà bước chân sau cùng mang lại đã giúp Đỗ Minh nhận được những tràng pháo tay từ fan nhà.

    Vị trí mới cho góc nhìn mới, Đỗ Minh nhanh chóng rảo mắt một vòng, vẫn không phát hiện bóng dáng Hải Vô Lượng đâu. Khán giả bèn tranh thủ để ý xung quanh, ngoài cột thạch nhũ đã nhảy đến đây thì không còn cột nào khác để đổi, Ngô Sương Câu Nguyệt chỉ có hai chân chứ đâu thể mọc cánh?

    Người chơi thường cũng tính toán được những điều này là vì khoảng cách thật sự xa quá, nhưng Đỗ Minh cứ như ngu ngơ mà nhún mình nhảy đến một cột thạch nhũ ở tít đằng xa. Fan Luân Hồi thót tim bật dậy khỏi ghế. Chắc chắn rướn không tới cây cột trước mặt, còn nếu muốn xuống đất luôn thì cách đặt góc nhìn mới sai làm sao. Đỗ Minh gần như khóa chặt góc nhìn của Ngô Sương Câu Nguyệt vào cột thạch nhũ, quyết tâm đến thế cơ mà...

    Nhảy xa bao nhiêu là do số liệu game quyết định, quyết tâm hay phong độ của tuyển thủ thì làm được gì?

    Ai ngờ, Ngô Sương Câu Nguyệt mặt vẫn hướng cột thạch nhũ kia mà chân thì nhảy về phía khác.

    Ủa ủa?

    Nhờ góc nhìn Thượng đế, khán giả nhanh chóng nhìn ra ý đồ của Đỗ Minh. Phía hắn chọn nhảy có thạch nhũ mọc ngược từ trên xuống, hắn muốn mượn điểm đáp để vượt khoảng cách cần thiết. Với cách làm này, dù mục tiêu xa tít tắp cũng biến thành gần.

    Đúng như mọi người nghĩ, Ngô Sương Câu Nguyệt nhắm thẳng tới cột thạch nhũ mọc ngược, đạp mạnh bẻ góc, mượn lực chuyển sang cột thạch nhũ xa xa trong góc nhìn. Rất dễ dàng, Ngô Sương Câu Nguyệt dừng chân tại vị trí mới.

    Phát hiện trò hay, khán giả bèn để mắt tăm tia đám thạch nhũ chảy từ nóc hang xuống. Số điểm đáp tương tự rất nhiều. Kiểu nhảy này sẽ có tỉ lệ thành công đáng bàn cãi ở người chơi thường, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp, thao tác mang tính cơ bản mà cũng sai sót thì không còn gì để nói.

    Có góc nhìn mới, Ngô Sương Câu Nguyệt tiếp tục từ trên cao quan sát bốn phía. Tuy vẫn không thấy gì, nhưng khán giả bên ngoài đều biết chỉ một hai lần nữa thôi, hắn nhất định sẽ tóm được Hải Vô Lượng. Nếu số hên mà chọn trúng cột thạch nhũ Hải Vô Lượng đang nấp, Ngô Sương Câu Nguyệt coi như đứng trên đầu đối thủ, tha hồ úp sọt. Thần tượng của giới chơi zâm bị người ta úp sọt? Quả là điều đáng mong chờ.

    Xoay góc nhìn, Đỗ Minh chọn vị trí trong ánh mắt đầy trông đợi của fan Luân Hồi. Fan Hưng Hân thì bắt đầu tự hỏi vì sao Phương Duệ cứ ở yên một chỗ, lẽ nào chiến thắng sẽ tự nhảy vào túi?

    Ngừng chuột, Đỗ Minh đã chọn được cột thạch nhũ làm điểm đặt chân kế tiếp. Bên ngoài nhà thi đấu, khán giả lập tức vỗ tay vì phấn khích. Phải nói, hôm nay Đỗ Minh không chỉ phong độ cao vút mà còn số đỏ lạ lùng. Quanh chỗ hắn đứng có đến bốn cột thạch nhũ để mượn lực, hắn lại chọn đúng cột Hải Vô Lượng đang nấp, chẳng phải đỏ thì là gì?

    Nhảy!
    Ngô Sương Câu Nguyệt lần nữa nhún mình lên không, đạp trên thạch nhũ mọc ngược, cả quá trình không phát sinh một tiếng động nào. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống vị trí nọ và phát hiện ngay Hải Vô Lượng ngồi xổm bên dưới.

    Cứ như sợ rằng Phương Duệ sẽ biết, nhà thi đấu đột nhiên yên tĩnh hẳn. Toàn bộ fan Luân Hồi đều đặt mình vào Đỗ Minh hiện tại với trạng thái nín thở, thận trọng tối đa, chuẩn bị tấn công.

    Đánh!

    Ngô Sương Câu Nguyệt bước khỏi thạch nhũ và rơi gấp xuống, kiếm trong tay đâm ra tạo nên những luồng sáng lam nhạt.

    Còn Hải Vô Lượng bên dưới? Mọi người nhanh chóng dời ánh mắt về phía hắn.

    Hải Vô Lượng có hành động. Khi Ngô Sương Câu Nguyệt đã bước khỏi thạch nhũ và không thể đổi ý quay đầu, Hải Vô Lượng bất ngờ nhích mình. Hắn đứng bật dậy, lùi về một bước với tốc độ bình thường nhưng đủ né nhát kiếm của đối thủ. Đến tận lúc này, hắn mới chầm chậm ngước góc nhìn để luồng sáng màu lam kia hiện lên trong mắt.

    Đỗ Minh giật thót.

    Mình đâu có gây tiếng động? Phương Duệ đâu có ngước lên nhìn? Sao né chiêu chuẩn thế?

    Cứ rơi tiếp thì dở, vì Hải Vô Lượng sẽ chiếm ngược quyền chủ động khi Ngô Sương Câu Nguyệt chạm đất. Nghề khí công sư chuyên dùng kình khí tầm trung để tấn công và khống chế. Họ sở hữu khả năng cận chiến nhất định tuy không mạnh bằng ba nghề anh em cùng hệ. Nếu kéo dài khoảng cách, Hải Vô Lượng vẫn dễ dàng công kích Ngô Sương Câu Nguyệt, mà Ngô Sương Câu Nguyệt đang rơi thì làm sao tránh chiêu? Nhìn Hải Vô Lượng đi, kình khí đang tụ về lòng bàn tay, hắn sắp đánh rồi.

    Không thể chờ đến chạm đất!

    Tuy Đỗ Minh rất muốn biết Phương Duệ vì đâu phát hiện ra mình, nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ. Úp sọt thất bại còn sắp trở thành con cá trên thớt, hắn cần có cách xử lý trước đã.

    Biện pháp không nhiều cho lắm, Đỗ Minh chỉ đành kín đáo đổi thế rơi một tẹo, cố hết sức không để Phương Duệ nhìn ra. Ngô Sương Câu Nguyệt giữa không trung khẽ vặn mình với phạm vi cực nhỏ, phải thật tự nhiên và kịp hoàn thành trước lúc chạm đất. Hắn muốn đạp thạch nhũ lần nữa, mượn lực nhảy lên chém.

    Ai ngờ Ngô Sương Câu Nguyệt chỉ mới nhích nhẹ, Hải Vô Lượng đã đẩy hai bàn tay ra.

    Sóng Niệm Long!

    Kình khí ác liệt bắn tới, mà khí công sư vẫn có thể tiếp tục điều khiển khi đã xuất chiêu. Ngô Sương Câu Nguyệt thấy vậy hết dám vờ vịt, cuống quýt ưỡn người đạp lên thạch nhũ, và nhảy!

    Kiếm cầm chắc trong tay, góc nhìn siết lấy Hải Vô Lượng, nhưng hắn phát hiện mình không cách nào tấn công. Mọi góc độ phù hợp đều đã bị Sóng Niệm Long phong tỏa.

    Đối thủ đã lường trước hắn sẽ làm gì, hắn còn tránh thoát Sóng Niệm Long được ư?

    Đang lơ lửng, Ngô Sương Câu Nguyệt muốn né thì phải dùng kỹ năng. Hắn chuyển góc nhìn, thấy Sóng Niệm Long quay đầu đuổi theo mình. Không dám ngừng lấy hơi, hắn vội thao tác.Ngân Quang Lạc Nhẫn!

    Ánh kiếm vun vút, thân hình Ngô Sương Câu Nguyệt rơi gấp từ trên xuống với tốc độ nhanh hơn Sóng Niệm Long.

    Nhưng Hải Vô Lượng đâu nào ở yên?

    Trong tích tắc Ngô Sương Câu Nguyệt chuyển góc nhìn, Hải Vô Lượng đã chạy tới gần. Sóng Niệm Long? Bỏ luôn, không khiển nữa! Luồng kình khí mới ngưng tụ trong lòng bàn tay, Hải Vô Lượng không chờ Ngô Sương Câu Nguyệt đáp đất bằng Ngân Quang Lạc Nhẫn, đã phi thân lên vỗ Ngô Sương Câu Nguyệt.

    Ngô Sương Câu Nguyệt còn gì để đỡ?

    Quả Cầu Sấm Sét!

    Một chưởng đánh thẳng lên người Ngô Sương Câu Nguyệt, ngắt cả Ngân Quang Lạc Nhẫn. Kình khí tuôn trào cuồn cuộn, Ngô Sương Câu Nguyệt bị chưởng văng đi trong bất lực và ăn trọn Sóng Niệm Long chực chờ gần đó.

    Nhờ vào hai kỹ năng liên tục, Phương Duệ thực hiện một pha giáp kích chặt chẽ, không cho Đỗ Minh lối thoát.

    Sát thương của Quả Cầu Sấm Sét không thể xem thường, Sóng Niệm Long thì mang đến debuff đáng ghét: Giảm tốc độ tấn công và lực tấn công. Ngô Sương Câu Nguyệt bay về nơi bắt đầu, tức cột thạch nhũ đằng xa. Hải Vô Lượng không lập tức đuổi theo mà kéo dài khoảng cách, tiếp tục tụ khí vào tay.

    Lần này là kỹ năng gì?

    Pháo Gầm!

    Hai bàn tay lần nữa đẩy ra, kình khí có hình dạng rõ rệt vây chụp Ngô Sương Câu Nguyệt giữa không trung. Trước đó còn muốn thao tác hoàn hảo, giờ thì bó tay, Đỗ Minh trơ mắt nhìn Ngô Sương Câu Nguyệt bị Pháo Gầm bắn trúng, đẩy thẳng vào cột thạch nhũ. Lực chấn động cực lớn làm bụi đá ào ào từ trên rơi xuống.

    Đỗ Minh sững sờ. Hắn hiểu vì sao Phương Duệ phát hiện ra mình rồi. Cú nhảy không gây tiếng động, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng địa hình. Thạch nhũ trông thì kiên cố, bị hắn đạp lên vẫn rơi bụi đá xuống dưới, và Phương Duệ đã nhận thấy dù tác động này rất nhỏ bé.

    Phương Duệ thực sự ngồi đuổi ruồi và chẳng làm gì cả như mọi người chứng kiến ư? Không hề, hắn vô cùng tập trung tinh thần. Hắn luôn trong trạng thái chiến đấu, nên mới phát giác mọi sự kiện nhỏ nhặt nhất xảy ra xung quanh mình. Đỗ Minh nhảy và đáp rất khẽ khàng chứ không ầm ầm như Pháo Gầm, lượng bụi rơi từ thạch nhũ chắc chắn rất ít, nhưng Phương Duệ vẫn cứ phát hiện.

    "Sai lầm lớn nhất của ông, là nghĩ sao chơi zâm trước mặt tui."

    Dòng chat nhảy lên từ Phương Duệ, giọng điệu có vẻ rất ngầu, mỗi tội ý nghĩa cả câu làm cái ngầu bay biến sạch sẽ: Đọ zâm hả ba, tui zâm hơn ông nhiều đó!

    Zâm là thứ để thể hiện ai ngầu hơn ai sao? E rằng không người nào nghĩ vậy, trừ Phương Duệ.

    Tên Phương Duệ này... quả thật zâm đến cùng cực!


     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1607: Chiêu nào cũng trúng.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    "Đúng vậy, đọ zâm sao tui bằng ông được?" Ai ngờ, Đỗ Minh lại chat trả lời Phương Duệ rất nhanh như muốn xác nhận một sự thật đáng hài lòng.

    "Gì? Đọ zâm cũng không được thua!" Trên hàng ghế tuyển thủ Luân Hồi, Lữ Bạc Viễn nhảy dựng. Xuống sân trong buồn bã, y đang vô cùng khó chịu với cái gọi là thua kém. Thấy Đỗ Minh thản nhiên thừa nhận mình không bằng đối thủ, Lữ Bạc Viễn nổi nóng theo bản năng chứ không quá quan tâm chuyện zâm hay không.

    "A hèm... Vụ này..." Phương Minh Hoa hắng giọng.

    "Theo phong cách của Đường Nhu, chắc ẻm ghét chơi zâm lắm." Giang Ba Đào nói.

    "Lời rác rưởi của Phương Duệ đúng ý Đỗ Minh luôn!" Phương Minh Hoa nói.

    "Nên mới chứng tỏ trong sạch liền." Giang Ba Đào nói.

    "Cứ mải lo mấy chuyện đó, thi đấu thì tính sao?" Lữ Bạc Viễn có vẻ vô cùng bất mãn với việc Đỗ Minh để chuyện cá nhân ảnh hưởng, nhất là lúc này đang tổng chung kết, quan trọng biết mấy.

    "Đừng lo lắng." Giang Ba Đào vỗ vai Lữ Bạc Viễn, "Cậu ta tập trung tinh thần lắm, dù có tơ tưởng Đường Nhu thì cũng chỉ đọng lại ý nghĩ dốc hết sức mà đánh thôi, tin tưởng cậu ta đi!"

    Lữ Bạc Viễn như vẫn còn điều muốn nói, nhưng diễn biến mới đã xuất hiện trong trận, y bèn im lặng.

    Vội vàng trả lời xong, Đỗ Minh bắt đầu phản kích. Rũ bỏ toàn bộ virus zâm, hắn chính diện đối đầu với Hải Vô Lượng.

    Một Đao Đón Gió!

    Ánh kiếm tuôn tràn khi cơ thể Ngô Sương Câu Nguyệt vẫn lắc lư vì kình khí của Hải Vô Lượng. Phạm vi lắc lư tuy nhỏ, nhưng tần suất nhanh, chưa ổn định mà đòi bật ngược thì khó thể ra chiêu chính xác. Vậy mà Đỗ Minh dưới tình huống này vẫn tranh thủ được một hit.

    Một Đao Đón Gió chém thẳng tới luồng kình khí mới của Hải Vô Lượng.

    Đòn tấn công của kiếm khách thuộc hệ Vật lý, kình khí của khí công sư thuộc hệ Phép. Vật lý vs phép, kết quả sẽ rất phức tạp.

    Chiêu Hải Vô Lượng vừa sử dụng là Khí Quán Trường Hồng, kỹ năng Thức tỉnh của khí công sư, uy lực bá đạo miễn bàn, nhưng Một Đao Đón Gió cũng có sức đè cực mạnh trong dàn kỹ năng kiếm khách. Bất ngờ thay, hai chiêu va chạm và rồi lướt qua nhau như không có. Một Đao Đón Gió tiếp tục chém xuống Hải Vô Lượng, Khí Quán Trường Hồng cũng duy trì đường bay về Ngô Sương Câu Nguyệt.

    Trúng!

    Ngô Sương Câu Nguyệt lần nữa trúng chiêu. Trước đó hắn văng vào thạch nhũ rơi xuống, Hải Vô Lượng đã tính toán cực chuẩn điểm rơi để bắn chiêu tới. Hắn chỉ không ngờ Ngô Sương Câu Nguyệt kịp bật ngược một hit, đã thế còn là Một Đao Đón Gió với đường kiếm ổn định dù xuất chiêu hơi chậm.
    Trên người Ngô Sương Câu Nguyệt đang dính debuff giảm tốc độ tấn công và lực tấn công từ Sóng Niệm Long, nên Một Đao Đón Gió tuy đẹp, uy lực và tốc độ lại chưa đạt đến max. Ngay cả vậy, Hải Vô Lượng muốn né cũng khó khăn. Phải nói hit này Đỗ Minh đánh quá ấn tượng, mục tiêu đừng hòng tránh thoát chỉ bằng một hai bước nhích mình.

    Không thể né, thì ta đỡ!

    Nhờ debuff giảm tốc ảnh hưởng Một Đao Đón Gió, Phương Duệ kịp thời khiển Hải Vô Lượng đẩy hai bàn tay trước ngực, kình khí tụ về và lan tỏa thành tấm Khiên Sóng Khí.

    Bốp!

    Khiên Sóng Khí không có hình dạng vật lý, nhưng ánh kiếm chém xuống vẫn nảy sinh hiệu ứng âm thanh. Bằng mắt thường, người ta có thể nhìn thấy mặt khiên tạo nên bởi kình khí vỡ vụn.

    Đỡ chiêu thành công, nhưng trong lòng Phương Duệ vẫn chưa thôi hồi hộp. Bị giảm tốc, Một Đao Đón Gió mới đến chậm hơn Khiên Sóng Khí. Bị giảm lực chém, Một Đao Đón Gió mới bị Khiên Sóng Khí giải trừ sức mạnh. Thiếu mất cái nào trong hai điều trên, Hải Vô Lượng cũng sẽ nhận lấy thương tổn nặng nề.

    Giờ thì êm rồi, nhưng vì phải xử lý Một Đao Đón Gió, Hải Vô Lượng đã để mất combo. Ngô Sương Câu Nguyệt ăn Khí Quán Trường Hồng và rơi xuống đất, lập tức dùng Tam Đoạn Trảm lao về phía Hải Vô Lượng.

    Khả năng cận chiến là có, nhưng đó không phải sở trường của khí công sư. Chẳng khí công sư nào muốn đến gần thể loại chuyên xáp lá cà như kiếm khách cả. Phương Duệ là khí công sư theo đường chơi zâm, lẽ ra càng phải tránh né cận chiến, thế nhưng lúc này hắn lại đi ngược với ý nghĩ mọi người.

    Niệm Khí Sát Xoắn Ốc!

    Hải Vô Lượng không lùi mà đứng yên tung chiêu.

    Luồng kình khí xoáy tròn chỉ trong nháy mắt đã bao phủ một phạm vi rộng trước mặt Hải Vô Lượng. Ngô Sương Câu Nguyệt không ngu gì càn qua. Tam Đoạn Trảm vừa khéo đến hit thứ ba, hắn bèn bẻ góc, ánh kiếm mang theo cả người bay sượt ngang Niệm Khí Sát Xoắn Ốc. Không hề dừng lại, hắn lật tay chém ra một nhát: Lưu Tinh Thức, đại chiêu level 75 được mệnh nhanh là nhanh nhất trong bảng kỹ năng kiếm khách.

    Kiếm lướt vùn vụt như sao băng, nhưng ngạc nhiên thay, sao băng chưa rơi đã vội vụt tắt. Cổ tay phải Ngô Sương Câu Nguyệt dùng để cầm kiếm bỗng bị tay trái của Hải Vô Lượng chộp lấy.

    Tay Không Cản Dao Sắc!

    Không phải kỹ năng khí công sư, mà là chiêu được Phương Duệ chọn ép trên vũ khí đêm nay.

    Mỗi trận mỗi đổi mới, các tuyển thủ chuyên nghiệp đều biết lợi dụng tối đa một chiêu ngoài ngạch này. Nó không chỉ đóng vai trò một món tự chọn, mà còn là sự bất ngờ khó thể dự đoán. Nếu biết suy tính, lần đầu tiên sử dụng sẽ là tia sét giáng xuống đầu đối thủ. Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu chính là ví dụ cực khủng, vì mỗi đêm thi đấu hắn có thể giáng đến 12 lần sét...

    Những nghề khác thì không tới, mỗi người chỉ một lần thôi. Phạm vi lựa chọn kỹ năng cũng không rộng như tán nhân, đôi khi sẽ bị đối thủ đoán trúng. Có điều, đêm nay Mắt Điện Tử của Tô Mộc Tranh và Tróc Vân Thủ của Lữ Bạc Viễn đều gây tổn hại lớn cho đối thủ trong lần đầu tiên sử dụng. Nhờ Mắt Điện Tử, Tô Mộc Tranh đánh bại Giang Ba Đào dễ như trở tay. Nhờ Tróc Vân Thủ, Lữ Bạc Viễn lại thành công áp sát Tô Mộc Tranh và giành quyền chủ động, chỉ tiếc rằng chưa đủ để thắng.

    Giờ phút này, Tay Không Cản Dao Sắc đang tỏa sáng hệt như hai chiêu kể trên. Phương Duệ lường trước Đỗ Minh sẽ dễ dàng né khỏi Niệm Khí Sát Xoắn Ốc và cướp thế tấn công, nên đã sớm chuẩn bị Tay Không Cản Dao Sắc, chuẩn xác ngăn chặn kỹ năng nhanh nhất của kiếm khách là Lưu Tinh Thức.

    Tay Không Cản Dao Sắc là chiêu cản phá. Cản trước phá sau, dù chỉ một level cũng đầy đủ quy trình. Hải Vô Lượng đỡ nhát kiếm, tay còn lại đấm thẳng vào bụng Ngô Sương Câu Nguyệt. Nếu kỹ năng này dùng mạnh tay chút, hit phá chiêu có thể hất văng đối thủ, nhưng cú đấm của Hải Vô Lượng lại nhẹ như bông, Ngô Sương Câu Nguyệt ăn trọn mà cơ thể chẳng mảy may lay động.

    Song, sắc mặt Đỗ Minh đã tái nhợt.Phương Duệ bỏ đi lực đấm bằng thao tác cá nhân, sau đó phát động kỹ năng chính tông khí công sư của mình.

    Ngô Sương Câu Nguyệt hết đường trốn. Hải Vô Lượng lợi dụng hit đấm để đặt tay lên bụng hắn, mà khí công sư khác với các nghề còn lại ở cách tấn công không phải vung tay, xoay cổ tay hay các tư thế ra chiêu thường thấy. Họ mượn kình khí lưu chuyển từ sâu bên trong gân mạch để tạo sát thương. Tay của Hải Vô Lượng đã chạm đến Ngô Sương Câu Nguyệt, hắn không cần động tác dư thừa, kình khí tuôn chảy trong cơ thể Hải Vô Lượng chỉ tích tắc liền tụ về bàn tay, nhanh hơn bất kỳ hành động nào Ngô Sương Câu Nguyệt có thể thực hiện.

    Kình khí phát động, Đoạn Mạch: Phá Trí!

    Giảm thuộc tính trí lực của mục tiêu, dẫn đến sức tấn công và phòng ngự phép thuật cũng giảm. Khí công sư gây sát thương hệ Phép, chiêu này sẽ kéo sức phòng ngự phép thuật vốn đã thấp của kiếm khách xuống thêm một bậc. Sau Đoạn Mạch, combo chân chính mới xuất hiện.

    Vén Mây Chưởng nhẹ mà nhanh, Khí Xoắn Ốc nối liền, một combo khí công sư đúng chuẩn không zâm, triển khai từ đôi bàn tay Phương Duệ đến tận cuối cùng với đại chiêu kết thúc: Khí Công Bạo Phá!

    Combo mượt mà đúng sách giáo khoa, đại chiêu level 75 cũng theo dòng hoàn hảo. Phương Duệ không chơi trò gì bất ngờ, chỉ bài bản rót sạch kình khí mạnh mẽ của Khí Công Bạo Phá vào người Ngô Sương Câu Nguyệt. Phụ kiện trên bộ giáp nhẹ của Ngô Sương Câu Nguyệt lất phất bay lên dưới tác động của kình khí, hắn văng đi một mạch, chỉ để lại búng máu phun ra từ miệng thành vòi.

    "Thừa nhận đi, ông đâu chỉ thua tui ở lĩnh vực zâm!" Không chút nào khiêm tốn, Phương Duệ trào phúng trên kênh chat. Quả thật, lối tấn công của hắn có hiệu suất rất cao. Tính đến lúc này, ngoại trừ Niệm Khí Sát Xoắn Ốc trượt mục tiêu, mọi chiêu khác đều đánh trúng Ngô Sương Câu Nguyệt triệt để. Chưa đến mấy lần va chạm, HP Ngô Sương Câu Nguyệt đã rụng mất 54%, chỉ còn 34%.

    Hải Vô Lượng thì sao?

    Hải Vô Lượng không tiêu tốn một giọt máu, trạng thái 100% full cây.

    Cả nhà thi đấu lặng ngắt như tờ.

    Cái tên vừa vào game liền ngồi xổm dưới thạch nhũ, chả làm gì ra hồn và cũng chả biết xấu hổ kia, rốt cuộc lại đánh áp đảo Đỗ Minh? Trận với Tô Mộc Tranh, Đỗ Minh phong độ siêu phàm lắm mà... Không không, trận này cũng vậy, hit Một Đao Đón Gió cho thấy hắn vẫn vượt trình như cũ, thế rồi vẫn bị Phương Duệ đè đầu cưỡi cổ sao?

    Bị Khí Công Bạo Phá hất văng, Ngô Sương Câu Nguyệt lồm cồm bò dậy. Khóe miệng vẫn vương vết máu từ nội thương do kình khí gây ra, hắn đã lập tức phản công.

    Nôn nóng quá!

    Hắn mất bình tĩnh rồi ư?

    Sự vội vàng của Đỗ Minh làm mọi người có ý nghĩ này, nhưng sắc mặt Phương Duệ trong phòng đấu lại trở nên nghiêm túc hẳn sau câu trào phúng. Chỉ mình hắn mới biết, việc Đỗ Minh quả quyết phản công ngay lập tức sẽ gây uy hiếp thế nào.

    Thằng ku này, trạng thái tốt thật chứ!

    Phương Duệ không thể không công nhận.


     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1608: Đánh gì cứng nhắc thế?

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Combo liên tục làm cây mana của Hải Vô Lượng tụt mạnh. Đối kháng là cuộc chiến mà mỗi bên đều phải cân nhắc sức bền của mình, tính toán sao cho mình không bị gián đoạn để đối thủ lợi dụng, đồng thời lợi dụng khả năng gián đoạn của đối thủ.

    Phương Duệ không phải ham đánh đến mức bản thân bị ngắt nhịp mà không biết, nhưng vì đã dùng quá nhiều kỹ năng, hắn chỉ còn rất ít lựa chọn. Đỗ Minh phản công càng sớm càng đáng ngại, vì khả năng xử lý của hắn rất có hạn.

    Phương Duệ cảm nhận rõ ràng mối nguy hiểm này.

    Đỗ Minh bật ngược quá nhanh, tuyệt đối không vì kích động mà là vô cùng bình tĩnh. Lối xử lý đúng đắn và chuyên trị, dẫn đến sức đe dọa cao nhất.

    Quả thật, phong độ Đỗ Minh đêm nay rất cao, sung sức bừng bừng.

    Thế là khí công sư Hải Vô Lượng vừa biểu diễn một combo đầy chính nghĩa kia lập tức hóa thân zâm thủ, nào lăn nào bò, lẩn đông trốn tây, chỉ hòng tránh thoát đợt phản kích của Ngô Sương Câu Nguyệt.

    "Trạng thái Đỗ Minh tốt thật chứ." Ngồi dưới sân quan sát, Diệp Tu lần nữa nhắc lại điều đã nói. Và rồi hắn thở dài, "Cơ mà nó cứng nhắc quá."

    "Hở?" Trần Quả không hiểu gì cả.

    "Thiếu linh động, với không chịu chơi trick." Diệp Tu nói.

    "Trick... ý chú em là chơi zâm?" Trần Quả hỏi.

    "Có thể nói là vậy!" Diệp Tu ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

    Đỗ Minh ý thức được tầm quan trọng của việc cướp thế tấn công ở thời điểm này, nên mới dứt khoát bật ngược. Sức uy hiếp rất lớn nhưng vẫn bị Phương Duệ nhìn phát là ra tiết tấu. Nếu chịu biến đổi nhịp đánh, đan xen một tẹo, chắc chắn Đỗ Minh sẽ gây ức chế cho Phương Duệ. Đấu pháp chơi zâm cực kỳ chú trọng kiểm soát tiết tấu, Phương Duệ có danh hiệu thánh chơi zâm thì dĩ nhiên là cao thủ trong nghề này. Quyền chủ động đang nằm trong tay Đỗ Minh, nhưng đang mất dần vì nhịp đánh quá cứng nhắc của hắn.

    Kỹ năng kiếm khách cũng sẽ cooldown như bất kỳ nghề nào, cứ mãi tấn công ào ạt thì lượng chiêu còn lại sẽ ít đi, phạm vi lựa chọn giảm xuống. Trong khi đó, Phương Duệ lẩn trốn bằng đủ mọi cách, chỉ thỉnh thoảng ăn tí dame không quá nghiêm trọng chứ nhịp đánh cực kỳ ổn định. Các kỹ năng trong cooldown của hắn bắt đầu khôi phục, hắn vẫn chơi zâm né bên này tránh bên nọ, chậm chạp không thấy dấu hiệu trả đũa làm Trần Quả vô cùng sốt ruột.

    "Sao chưa đập lại?" Trần Quả hỏi Diệp Tu.

    "Vì Đỗ Minh đang chờ." Diệp Tu nói.

    Trần Quả sửng sốt. Điều mà Phương Duệ đang làm chính là điểm thiếu sót của Đỗ Minh trước đó. Kiểm soát nhịp đánh là gì? Là hoán đổi giữa làm thật và dụ tình. Khi Đỗ Minh cảm thấy Phương Duệ đủ sức bật ngược rồi, Phương Duệ lại không hành động. Cứ thế, Đỗ Minh lấy gì để phán đoán tiếp?
    Tình huống này còn dẫn đến dao động tâm lý thi đấu. Nên tiếp tục lao lên càn giết, hay rút về sắp xếp phụ tùng, hay giăng bẫy giả vờ dâng hiến?

    Tâm lý dao động, quyết sách khó hạ. Tất cả sẽ ảnh hưởng đến thao tác!

    Sơ hở!

    Cuối cùng, thế tấn công của Ngô Sương Câu Nguyệt xuất hiện sơ hở rõ rệt. Người chơi thường có thể không bắt kịp, nhưng ánh mắt toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đang theo dõi trận đấu đều sáng bừng lên. Ấy vậy mà, không có gì xảy ra!

    Bất ngờ thay, Phương Duệ vẫn chưa chịu hành động. Hải Vô Lượng cứ lăn lê bò toài dưới đất như ăn vạ.

    Đánh kiểu gì vậy ba! Các tuyển thủ chuyên nghiệp trung lập cũng phải nổi nóng. Đỗ Minh trong trận đã nhận thấy sơ hở của mình. Hắn hoảng hồn, vội tìm cách cứu vãn tình hình. Thế mà phía Phương Duệ lại im lìm như chẳng hề hay biết.

    Sao không biết được? Vô lý! Tên kia đang tính toán điều chi?

    Bất kể ra sao, đây quả là may mắn. Thoát kiếp nạn, lần tới phải cẩn thận hơn.

    Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Niệm Khí Sát Xoắn Ốc từ đâu bay tới trước mặt Ngô Sương Câu Nguyệt.

    Móa!

    Phản ứng của hội tuyển thủ chuyên nghiệp còn kịch liệt hơn khán giả bình thường, bởi người bình thường chưa chắc phát hiện sơ hở của Đỗ Minh nên cũng không hiểu sự đáng hết hồn của hit Niệm Khí Sát Xoắn Ốc này.

    Đỗ Minh bên bờ vực thẳm, Phương Duệ bỏ lơ chẳng thèm cho một đạp. Đỗ Minh vừa bò lên và lạy tạ trời đất, Phương Duệ mới giương chân ra.

    Zâm đến vô vàn, đê tiện vô hạn!

    "Mắc cỡ dùm luôn!" Đới Nghiên Kỳ của chiến đội Lôi Đình thảng thốt. Một loạt tuyển thủ trẻ ngồi gần không hẹn mà cùng gật đầu. Đám tiểu tướng chưa va chạm với đời như họ vẫn còn thiếu nhận thức về level zâm của Phương Duệ lắm.

    Kình khí xoay tròn, cuồn cuộn mãnh liệt, Đỗ Minh sao ngờ rằng mình sẽ bị đánh lúc này?

    Nhưng né vẫn kịp!

    Phong độ đêm nay như thần, Đỗ Minh vẫn kịp phản ứng và xử lý hit tấn công max bất ngờ kia. Ngô Sương Câu Nguyệt lùi chếch về sau cực gấp, sượt khỏi Niệm Khí Sát Xoắn Ốc. Đang nhấc kiếm định giáng trả, hắn bỗng sững người.Ê, vụ này hơi bị giống vụ trước! Né chiêu Niệm Khí Sát Xoắn Ốc, lập tức phản công, ăn Tay Không Cản Dao Sắc vào mồm!

    Một vài tuyển thủ nhanh nhạy nhìn ra phút do dự của Đỗ Minh, chỉ có thể thở dài như Diệp Tu đã: "Sao mà cứng nhắc thế hở ku...?"

    Mở đầu combo thôi mà, Phương Duệ có hàng tá kỹ năng để chọn, nhưng hắn nhất định chọn Niệm Khí Sát Xoắn Ốc. Vì sao? Để giả lập tình huống tương tự, bắt Đỗ Minh nhớ lại trải nghiệm đau đớn chứ sao!

    Bất kể lên hay lùi, lúc này đều phải dứt khoát. Do dự là rơi vào mong muốn của Phương Duệ, dù chỉ do dự trong thoáng chốc. Phương Duệ đang chờ, chính là thoáng chốc ấy!

    Khí Xoắn Ốc!

    Kỹ năng khá giống Niệm Khí Sát Xoắn Ốc, khác biệt ở lực đẩy mạnh mẽ đưa khí công sư tiến về phía trước, rất cần thiết để bù vào khoảng trống bé nhỏ tạo ra bởi Ngô Sương Câu Nguyệt lùi về. Đáng lẽ Đỗ Minh không ăn chiêu đâu, nếu hắn không có thoáng chốc do dự...

    Trúng!

    Kình khí xoắn tròn không yên ắng như các loại khí khác, đánh trúng Ngô Sương Câu Nguyệt tạo nên tiếng rít chói tai khi ma sát liên tục với giáp nhẹ. Mà chỉ cần Ngô Sương Câu Nguyệt trúng chiêu, vị khí công sư zâm vô đối kia lập tức hóa thân chính nghĩa, tiếp tục combo bài bản rót kình khí vào người Ngô Sương Câu Nguyệt. Từ gần đến xa, kình khí như rồng lượn tầng trời, nuốt chửng HP hắn.

    Đỗ Minh không chịu bỏ cuộc!

    Chưa đánh tới trận cuối, chưa gặp người cần gặp, sao có thể thua?

    Tiên Nhân Chỉ Lộ!

    Vụt! Ngô Sương Câu Nguyệt đâm một nhát kiếm phá tan kình khí, ghim thẳng vào ngực Hải Vô Lượng. Tay Không Cản Dao Sắc? Chấp! Đỗ Minh đã tìm ra cách xử lý, nhưng điều hắn không ngờ là Hải Vô Lượng bỗng rung mạnh hai cánh tay, ưỡn ngực nhảy tới một bước, lấy thân mình đỡ luôn nhát kiếm.

    Mọe!

    Đỗ Minh thốn ơi là thốn. Chuẩn bị bắt bài Tay Không Cản Dao Sắc rồi, ai dè nó chơi Xương Cốt Sắt Thép...

    Bó tay.

    Hiệu ứng đẩy văng của Tiên Nhân Chỉ Lộ vô hiệu với trạng thái Bá Thể. Kình khí tiếp tục tàn phá khắp gân mạch, rút đi giọt máu cuối cùng của Ngô Sương Câu Nguyệt.

    Phương Duệ của Hưng Hân, thắng!


     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1609: Không xem vào mắt.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ




    Phương Duệ giành về một chiến thắng tuyệt vời khi HP Hải Vô Lượng còn tận 77%. Đỗ Minh ủ dột xuống sân nhưng cũng được khán giả vỗ tay chào đón. Tuy trận này hắn thua khá thảm, nhưng trận với Tô Mộc Tranh thì thắng rất đẹp. Fan Luân Hồi vẫn nhớ rõ chứ không quên pha tỏa sáng của tướng nhà mình.

    Dù vậy Đỗ Minh vẫn buồn lắm, bởi ngoài việc thi đấu, hắn còn ôm chút tâm tư nho nhỏ vào trận. Từ sàn đấu đi xuống chỗ ngồi, đồng đội đứng dậy an ủi mà ánh mắt hắn thì nhìn sang phía Hưng Hân trước tiên.

    "Hết cứu."

    "Thôi bán nó cho Hưng Hân luôn đi."

    "Ha ha, tui lại nghĩ, lỡ bán nó qua Hưng Hân mà thành trao đổi cho Đường Nhu chuyển nhượng về đây thì cười chết."

    Tổng chung kết, bị dẫn trước khá xa trên lôi đài, các tuyển thủ Luân Hồi vẫn có thể cười nói tự nhiên như thế. Không thể không khen, chiến đội này đã xây dựng nên lòng tự tin vô cùng vững chắc. Đối mặt với bất kỳ tình cảnh nào, họ cũng duy trì tâm lý ổn định. Dẫn trước hay bị dẫn trước, họ đều nhìn nhận đó là một phần của cuộc chiến và trải nghiệm với thái độ lạc quan, chỉ nhắm đến mục tiêu chiến thắng cuối cùng.

    "Tới tui."

    Tôn Tường đứng dậy. Chuyện quá khứ giữa cậu và Diệp Tu nói riêng, Hưng Hân nói chung, đã không thể tóm gọn trong đôi câu vài lời. Đáng buồn là suốt hai hiệp lôi đài từ đầu chung kết đến giờ, cậu không chạm trán Diệp Tu lấy một lần. Trận đấu vì thế bớt hot đi một chút.

    Giờ đây cậu là tướng cuối, thủ lôi đài cho Luân Hồi, cần vượt qua chướng ngại gần hai tướng Hưng Hân. Cục diện không quá lạc quan, nhưng fan Luân Hồi lại dành kỳ vọng rất cao cho đội viên mới gia nhập mùa giải này của họ. Trong tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, Tôn Tường vừa lên sân vừa vẫy tay với khán giả, vẻ mặt đầy tự tin.

    Trận cuối lôi đài, còn hai đối thủ.

    Tôn Tường hiểu rất rõ điều này. Trước khi tiến vào phòng đấu, cậu quay đầu nhìn về hàng ghế Hưng Hân, nơi Đường Nhu đang ngồi.

    Cách cậu nhìn Đường Nhu dĩ nhiên khác hẳn Đỗ Minh. Đỗ Minh là chứa đựng mong đợi, còn trong ánh mắt và nụ cười của Tôn Tường, chỉ có sự khiêu khích như muốn nói "Chờ cô đến chiến!" Tôn Tường không phải không biết Đường Nhu có đấu chí dũng mãnh, nhưng cô dù sao cũng là tân binh, một đại thần hàng đầu như cậu lại đi thách thức tân binh thì không hợp lý cho lắm.

    Thật ra, hành động gây hấn của Tôn Tường có ý nghĩa rất đặc biệt.

    Hắn gạt hẳn Phương Duệ với 77% HP ra khỏi cuộc chơi.

    Phương Duệ là một tuyển thủ hạng sao, trình chơi zâm ở đẳng cấp thánh. Luận tư cách, hắn mới nên là đối tượng để Tôn Tường khiêu khích chứ không phải Đường Nhu. Vậy mà lúc này, Tôn Tường không xem hắn vào mắt, trực tiếp tuyên án tử.

    Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu càng thêm phấn khích, vỗ tay hú hét ầm trời.

    Trên hàng ghế Hưng Hân, các tuyển thủ quay mặt nhìn nhau. Tuy bị người ta khinh khi, nhưng cái đứa đang bị khinh khi là Phương Duệ chứ không phải ai khác, đã vậy còn đang ngồi trong phòng đấu chẳng hay biết gì. Nghĩ tới đây, cả nhà Hưng Hân hết bực mình, chỉ còn thấy hài hước.

    "Tự dưng muốn báo cho cậu ta biết quá." Tô Mộc Tranh nói."Xấu xa chưa? Thôi, mặc niệm dùm nó hai giây được rồi." Diệp Tu tiếp lời.

    "Trận lôi đài tối nay, em thật không muốn tới mình lên đánh." Một người có lòng ham chiến mãnh liệt không ai bằng như Đường Nhu, lại có thể nói ra lời khó khăn này.

    "Vâng, trận nào bọn em cũng mong như vậy cả." An Văn Dật lên tiếng.

    Đường Nhu thường giữ slot cuối trong danh sách tướng lôi đài Hưng Hân, cô không lên sân đồng nghĩa với Hưng Hân thắng ít nhất 2 điểm đầu người. Đó là kết quả được trông chờ nhất cho hạng mục lôi đài, An Văn Dật chỉ phát biểu một cách trung lập.

    "Em thì muốn thấy lão đại một chấp năm!" Lòng tôn thờ Diệp Tu của Bánh Bao có trời đất chứng giám, tới mức Diệp Tu cũng phải ngại ngùng.

    "Coi Phương Duệ đánh." Hắn vội bẻ lái về.

    Nhân vật đôi bên tải bản đồ, trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

    "Đầu hàng đi!" Phương Duệ vừa vào game liền bắn rác. Tội nghiệp, hắn vẫn chưa biết mình đã biến thành xác chết di động trong mắt Tôn Tường.

    "Haha." Tôn Tường quả nhiên không muốn nhiều lời với một cái xác. Nhất Diệp Chi Thu rời điểm spawn, lao thẳng ra giữa bản đồ và y như dự đoán, không thấy Hải Vô Lượng đâu.

    "Núp đâu nữa rồi?" Tôn Tường rảnh tay chat lên hỏi.

    "Chỗ chú em không bao giờ ngờ tới." Phương Duệ trả lời.

    "Vậy hả?" Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục di chuyển, vừa đi vừa xoay góc nhìn một cách tùy ý, như không gấp gáp gì việc tìm kiếm Hải Vô Lượng.

    Chẳng mấy chốc, Nhất Diệp Chi Thu đến gần một cột thạch nhũ. Khán giả bên ngoài cảm thấy cảnh này quen quen, nhưng chưa kịp lục lọi trí nhớ đã thấy hắn bật người nhảy lên.

    Một, hai, ba, bốn. Bốn cú đạp chân, hắn lên đến trên cùng.

    Ơ, đây chẳng phải hành động của Đỗ Minh ở trận trước sao? Tôn Tường định làm y hệt?

    "Ý gì đây? Chơi lại bài cũ, muốn chứng tỏ mình bá hơn đồng đội hả?" Trần Quả tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Lòng ghét bỏ Tôn Tường ở cô đã phát triển đến mức bất bình dùm tuyển thủ Luân Hồi, đồng đội của cậu ta.

    "Coi tiếp mới biết." Diệp Tu không kết luận quá sớm như cô.

    Trần Quả bĩu môi, tiếp tục theo dõi trận đấu.Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục nhảy, quả nhiên tuyến đường hệt như Ngô Sương Câu Nguyệt đã đi qua. Động tác của hắn cũng rất mượt, xem ra tất cả tuyển thủ Luân Hồi đều có bài train tương tự trên bản đồ này.

    Nhất Diệp Chi Thu.

    Nhìn cái tên trên đầu nhân vật, Trần Quả cứ cảm thấy gai mắt thế nào. Đó là nhân vật cô từng yêu, từng bao nhiêu lần hoan hô cổ vũ, gào thét bấn loạn. Vì hắn, càng vì người điều khiển sau lưng hắn. Nay người điều khiển Nhất Diệp Chi Thu đã đổi, nhưng tình cảm trao cho nhân vật là thật, sẽ không ai dễ dàng nói dứt là dứt. Mỗi một fan trung thành đều quen gắn liền hình ảnh tuyển thủ ngoài trận và nhân vật trong trận với nhau, nếu có thay đổi, họ sẽ vô cùng đau khổ.

    Nhất Diệp Chi Thu đổi người cầm, người này đã ghét ơi là ghét rồi, hôm nay lại còn trở thành đối thủ một mất một còn. Trần Quả cảm thấy vô cùng uất ức trong lòng.

    Nhưng Trần Quả không dám thể hiện điều đó ngoài mặt, bởi cô biết so với Diệp Tu, tình cảm mình dành cho Nhất Diệp Chi Thu nhỏ bé đến chẳng đáng là gì.

    Chung kết vòng khiêu chiến năm ngoái, Hưng Hân vs Gia Thế, Diệp Tu đã phải tự thân đối địch với Nhất Diệp Chi Thu. Cứ nghĩ đến là Trần Quả xót xa, từng lén rơi nước mắt. Cô mơ một ngày Nhất Diệp Chi Thu về với Hưng Hân, cùng Diệp Tu sóng vai chinh chiến. Cho dù không phải Diệp Tu cầm, để Đường Nhu hoặc ai cũng được, chỉ cần Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu không còn là đối thủ.

    Nhưng không, cuối cùng Nhất Diệp Chi Thu đi theo tên Tôn Tường mà cô căm ghét kia gia nhập Luân Hồi, tiếp tục đối địch Hưng Hân. Để rồi lần thứ hai, khi Hưng Hân và Diệp Tu dồn hết sức lực tiến về mục tiêu mong muốn, Nhất Diệp Chi Thu lại xuất hiện cản đường họ.

    Nhất Diệp Chi Thu!

    Trần Quả âm thầm thề rằng, sẽ có một ngày, mình nhất định mang hắn về Hưng Hân. Dẫu không ai dùng, dẫu chỉ để hắn nằm đó vĩnh viễn. Cô không muốn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu đứng bên kia chiến tuyến với người mình, nhất là với Diệp Tu, thêm lần nào nữa. Song, mỗi lần nghĩ vậy, một thứ cảm giác sợ hãi cứ dâng lên trong Trần Quả. Đừng nói hiện tại Hưng Hân chưa vững mạnh về tài chính, dù mai này có đủ khả năng mua một nhân vật hàng top Vinh Quang, thì Tôn Tường vẫn còn quá trẻ, Nhất Diệp Chi Thu càng lúc càng hòa nhập vào Luân Hồi, một chiến đội quán quân như họ sao sẽ dễ dàng buông tay một phần đã dần trở nên quan trọng với mình như thế?

    Đưa Nhất Diệp Chi Thu về là chuyện của tương lai rất xa. Làm bà chủ một chiến đội, Trần Quả hiện đã có đủ kiên nhẫn và quyết tâm chờ đợi, nhưng Diệp Tu thì sao? Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn còn bao nhiêu thời gian? Mình liệu có còn cơ hội nhìn thấy hắn cùng Nhất Diệp Chi Thu sóng vai chinh chiến?

    Trần Quả tự biết, niềm hi vọng ấy quá xa vời. Điều duy nhất cô có thể mong mỏi, là Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu ít đi những lần đối đầu.

    Đêm nay, ít nhất họ không gặp gỡ trên lôi đài. Hiệp trước cũng không. Trần Quả chỉ đành lấy đó tự an ủi mình.

    Nhất Diệp Chi Thu dễ dàng bay nhảy trên thạch nhũ, nhanh nhẹn quan sát tìm kiếm Hải Vô Lượng phía dưới. Ngược với hắn, Hải Vô Lượng không ngồi ôm nhũ chờ thỏ như trận trước mà liên tục đổi chỗ ẩn nấp. Chưa nhìn thấy đối thủ, nhưng thái độ của Hải Vô Lượng cẩn thận như thể Nhất Diệp Chi Thu đang ở ngay cạnh mình.

    Muốn lợi dụng thạch nhũ chắn tầm nhìn, Hưng Hân dĩ nhiên không thể thông thạo bằng một Luân Hồi đã train kỹ từ trước. Tuy nhiên, người mạnh về zâm như Phương Duệ lẽ nào không biết lợi dụng mọi trick trong túi đến tận cùng? Phát sóng đến lúc này, tổ ghi hình cũng đã có kinh nghiệm phân tích hành động thập thò của Hải Vô Lượng. Họ zoom thật xa, đặt góc nhìn từ mọi hướng cho khán giả cảm nhận rõ rệt sự kín đáo tối đa trong hành động của Hải Vô Lượng.

    Rất khó để phát hiện, nếu đối thủ đứng cùng mặt phẳng với hắn. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu đang lặp lại bài cũ của Ngô Sương Câu Nguyệt và di chuyển trên cao, Hải Vô Lượng lại như chẳng hề cân nhắc khả năng này. Hắn cứ lần mò dưới đất, và rồi rơi vào tầm kiểm soát rộng hơn của Nhất Diệp Chi Thu trên không.

    Không chút do dự, Nhất Diệp Chi Thu lao lên với tốc độ nhanh gấp bội lối di chuyển rúm ró của Hải Vô Lượng. Hải Vô Lượng cứ chui vào cột thạch nhũ nào thì ngồi xổm một hồi ở dưới, chẳng mấy chốc liền bị Nhất Diệp Chi Thu gọn gàng nhảy tới trên đầu.

    Ý?

    Phương Duệ cảm nhận thấy có biến, nhưng vẫn giữ im phăng phắc. Hải Vô Lượng thậm chí không buồn ngước góc nhìn, tiếp tục nấp mình sau thạch nhũ và ngó dáo dác bốn phía như chẳng hay biết điều gì.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)