Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1580: Khi chiến thắng trở thành thông lệ.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Tổng chung kết là đấu trường tối cao mà mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, và cả người chơi thường, luôn mơ được đặt chân đến. Đêm nay, đứng trên sàn đấu này là Hưng Hân và Luân Hồi.

    Hiệp một đã thua, Hưng Hân không được phép thua thêm hiệp nữa. Nhưng muốn đánh bại Luân Hồi trên sân khách? Từ đầu mùa giải đến giờ, chưa một chiến đội nào làm được. Nhà thi đấu Luân Hồi cũng mang tên Luân Hồi, là tường thành kiên cố mà toàn Liên minh không thể công phá. Những cái tên hiển hách như Bá Đồ, Lam Vũ hay Vi Thảo đều từng bại trận nơi đây. Gay cấn nhất là lượt đấu thứ 38 vòng bảng khi Bách Hoa vs Luân Hồi ra tỉ số chung cuộc 4 - 6. Thế đấy, thành tích tốt nhất cũng chỉ là gần hòa mà thôi...

    Tổng chung kết, Luân Hồi đã gặt hiệp thắng đầu tiên, hiệp thứ hai chỉ cần cố thủ pháo đài, mà pháo đài lần này còn vững như núi với quyền chọn bản đồ thuộc về họ.

    "Lần này không nhường các chú nữa đâu!"

    Thế mà lời tuyên bố hùng hồn đầu game lại đến từ Diệp Tu của Hưng Hân. Hắn đứng trên sân khấu phát biểu một câu mà trọng tài cũng ngại dùm. Ai không biết chuyện sẽ tưởng hiệp một Hưng Hân nhường Luân Hồi thật chứ.

    Ảo tưởng sức mạnh!

    Vòng chung kết tranh nhau từng giọt máu, huống chi là tổng chung kết. Chiến trường quyết định quán quân, nửa giọt máu cũng phải giành!

    "Hưng Hân cho ai lên trước đây?" Dõi mắt lên màn hình điện tử, các tuyển thủ chuyên nghiệp trên khán đài sôi nổi bàn tán.

    Theo lệ thường chắc là Diệp Tu, tướng tiên phong toàn mùa giải của Hưng Hân. Tuy nhiên, nếu đinh ninh 100% là vậy thì sẽ trở tay không kịp khi Hưng Hân thay đổi. Tuyển thủ chuyên nghiệp là những người mưu trí đầy mình, trong cách nhìn của họ, Hưng Hân chơi một màu từ đầu mùa đến cuối mùa là để làm một cú bất ngờ ghê gớm. Giờ đã là tổng chung kết, thua mất một hiệp rồi, không còn đường lùi, không bung hàng lúc này thì chờ lúc nào nữa? Chẳng lẽ để bao công sức ru ngủ đối thủ tan theo bọt biển?

    "Diệp Tu." Nhưng trong nhóm, lại có người khẳng định chắc nịch rằng Diệp Tu sẽ xuất chiến đầu tiên.

    Hàn Văn Thanh.

    Người có lẽ còn hiểu Diệp Tu hơn cả các tuyển thủ Hưng Hân.

    Dĩ nhiên Hàn Văn Thanh biết rõ Diệp Tu không phải kẻ cố chấp. Vì chiến thắng, mọi khả năng đều sẽ được Diệp Tu suy tính, nhất là ở thời điểm này. Nhưng Hàn Văn Thanh cũng biết, nhùn và trốn tránh trọng trách chưa bao giờ là tính cách của Diệp Tu. Chuỗi kỷ lục thắng trận đầu của Diệp Tu gây áp lực rất lớn lên đối thủ, nhưng nếu chiến thắng đã trở thành thông lệ, thì áp lực này lại đổ ngược lên hắn. Một khi thông lệ bị phá, cả chiến đội Hưng Hân đều sẽ chịu ảnh hưởng. Vì thế, Diệp Tu có nhiệm vụ phải duy trì chuỗi kỷ lục.

    Nhiều người cho rằng, vậy thì đừng lên trận đầu là được. Không đánh sẽ không thua, không thua không mất kỷ lục, Hưng Hân chẳng phải lo lắng gì nữa.

    Nhưng đó chỉ là tự lừa dối bản thân.

    Khi thông lệ mang tên chuỗi kỷ lục thắng của Diệp Tu đã in sâu vào tâm trí mọi người, đột ngột thay đổi sẽ làm người ta cảm thấy bạn nhùn. Cho dù bạn có giải thích bằng chiến thuật, bằng logic, cũng rất khó xóa nhòa cảm giác đã có.

    Người ngoài cuộc nghĩ thế nào cũng được, nhưng nếu các tuyển thủ Hưng Hân cũng nghĩ vậy, gây ảnh hưởng tâm lý thì khác gì hậu quả khi kỷ lục bị phá? So qua so lại, thôi cứ lên đánh trận đầu, ít nhất còn khả năng thắng.

    Điều mà Hàn Văn Thanh tin tưởng, là Diệp Tu có cái dũng để gánh trên vai áp lực này.

    Anh đã đúng.Các tuyển thủ không rời mắt khỏi sân khấu, nhìn thấy thành viên hai đội đang chuẩn bị xuống sân, chỉ mình Diệp Tu bước tới phía trước.

    "Ai lên chịu chết?" Hắn cất tiếng hỏi Luân Hồi.

    Tướng tiên phong Hưng Hân vẫn là hắn.

    Rào rào!

    Tiếng vỗ tay vang lên.

    Fan Hưng Hân tháp tùng chiến đội viễn chinh đến tòa thành tử thần đang vì chiến đội của mình, đội trưởng của mình mà ra sức vỗ tay.

    Biết rõ núi có hổ, vẫn nhằm hổ mà đi. Chỉ riêng lòng can đảm ấy đã đủ ca ngợi.

    "Tiền bối gian xảo quá!" Ngờ đâu, phía Luân Hồi có người điềm tĩnh mỉm cười.

    "Chuỗi thắng càng dài, duy trì càng khó, mà càng khó thì phe mình càng tăng sĩ khí, đối thủ càng mất tinh thần. Có thể nói là tỉ lệ thuận. Nhưng cũng vì độ khó ấy, ai cũng chuẩn bị tinh thần kỷ lục sẽ bị phá bất cứ lúc nào. Nếu ngày đó tới, tôi nghĩ các anh không sốc lắm đâu." Đội phó Giang Ba Đào của Luân Hồi lên tiếng, "Con dao hai lưỡi này đã dần dần cùn đi ở phía các anh, phía chúng tôi thì càng lúc càng bén. Tiền bối quả thật rất biết mài dao giũa kiếm!"

    "Cậu cũng nhìn ra cả rồi mà!" Diệp Tu mỉm cười trả lời.

    "Tôi còn nhìn ra, phần lưỡi dao hướng về phía chúng tôi thực tế cũng không bén như tưởng tượng. Kỷ lục thắng chỉ là số liệu thống kê, năm trận hay mười trận liên tiếp, thậm chí một trăm trận, cũng không hề ảnh hưởng cục diện sau đó. Như tung tiền xu vậy, lần đầu ra mặt hình thì người ta thường nghĩ lần sau sẽ ra mặt chữ, nhưng kỳ thực tỉ lệ của từng mặt cho mỗi lần đều là 50%. Khả năng ra mười lần mặt hình liên tục cũng ngang với khả năng năm lần hình năm lần chữ mà thôi."

    "Quả là một bài toán phức tạp, cậu đừng vội kết luận thế chứ! Lát nữa ghé qua, anh bảo sinh viên ưu tú bên đội anh tính giúp cậu nhé. Còn bây giờ, có phải sẵn sàng chịu chết rồi không?" Diệp Tu nói.

    "Không không, không phải tôi." Giang Ba Đào cười, lùi về sau hai bước.

    Cùng lúc, màn hình điện tử bắt đầu nhảy tên cặp đấu. Trên sân, tuyển thủ xuất chiến trận đầu cho Luân Hồi đã tách đội bước ra.

    Wow!

    Khắp khán đài ồ lên.

    Chu Trạch Khải!

    Là Chu Trạch Khải! Bất ngờ thay, tướng tiên phong cho lôi đài Luân Hồi lại là Chu Trạch Khải, át chủ bài chiến đội, cao thủ số một Vinh Quang hiện tại.

    "Ồ..." Diệp Tu cũng phải ngạc nhiên. Hắn liếc nhìn Giang Ba Đào, cười: "Các cậu đâu kém phần gian xảo?""Như nhau, như nhau cả thôi." Giang Ba Đào vẫn giữ nụ cười trên môi.

    Rõ ràng Giang Ba Đào đã vạch trần trick tâm lý ẩn giấu dưới kỷ lục thắng của Diệp Tu, nhưng Luân Hồi lại không tránh né cái hố này. Họ còn phái tướng mạnh nhất quân mình lên tiếp chiến, không khác gì các đội muốn dập tắt sĩ khí Hưng Hân trước đó.

    Trên thực tế, biết rõ trò lừa của Hưng Hân mà vẫn chọn cách đối diện, Luân Hồi đang chơi trick tâm lý cao hơn một bậc. Họ dùng lòng tự tin mạnh mẽ của mình để tạo áp lực cho Hưng Hân. Lòng tự tin này đến từ chức đương kim vô địch, từ thành tích cao vời vợi suốt cả vòng bảng, từ hai lần đánh bại đối thủ 2 - 0 trong tứ kết và bán kết, từ trận thắng phủ đầu Hưng Hân ở hiệp một chung kết.

    Luân Hồi rất biết lợi dụng ưu thế và con điểm dẫn trước của mình. Không chỉ là một chiến đội với trình kỹ thuật cao, họ còn rất có cái đầu.

    Giang Ba Đào ư?

    Diệp Tu khẽ cười. Đối thủ trước mặt là Chu Trạch Khải, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về phía Giang Ba Đào.

    "Đúng là hậu sinh khả úy." Diệp Tu nói.

    "Cảm ơn lời khen." Giang Ba Đào khiêm tốn cười.

    "Vậy anh có trách nhiệm và nghĩa vụ cho các cậu thấy, tiền bối đáng sợ chỗ nào!" Diệp Tu nói.

    Giang Ba Đào chỉ cười không đáp, vì dù sao tướng tiên phong cũng chẳng phải hắn.

    "Tiểu Chu, nhớ đừng bất cẩn." Diệp Tu nói với Chu Trạch Khải.

    "Không đâu." Chu Trạch Khải lắc đầu, quay đi vào phòng thi đấu Luân Hồi.

    "Tiền bối cố lên nhé!" Giang Ba Đào hướng phía Diệp Tu, hô to.

    Diệp Tu ngước nhìn màn hình lớn, tỏ vẻ hài lòng gật đầu: "Kế tiếp là cậu! Đội hình này rất hợp ý anh."

    "Tiền bối cứ tập trung sức, thắng được trận đầu rồi tính tiếp!" Giang Ba Đào nói.

    "Yên tâm, chờ anh."

    Đây là câu dành cho đối thủ sao? Trọng tài trợn mắt nhìn Diệp Tu vào phòng đấu Hưng Hân trong lúc các tuyển thủ khác xuống sân.

    Trận lôi đài đầu tiên của hiệp hai chung kết: Hưng Hân · Diệp Tu vs Luân Hồi · Chu Trạch Khải.

    Một của quá khứ, một của hiện tại, hai tuyển thủ mang danh hiệu người đứng đầu Vinh Quang sắp chạm trán nhau trong trận. Trận đấu đêm nay, vừa mở màn đã gay cấn tột độ.


     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1581: Ba phút trùng hợp.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Như một trận bão đột nhiên kéo tới, Diệp Tu và Chu Trạch Khải chạm trán nhau trên sàn đấu.

    Hai người đứng đầu Vinh Quang mới và cũ, một cuộc đụng độ siêu hot nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, kể cả giới truyền thông.

    Diệp Tu lên đánh trận đầu đã là thông lệ, trong khi Luân Hồi lại luôn tuân theo quy tắc đặt át chủ bài Súng Vương ở slot thứ ba hoặc tư. Cơ hội hai người gặp nhau cực kỳ thấp. Dù Luân Hồi muốn phá kỷ lục thắng liên tiếp của Diệp Tu thì cũng không thiếu dũng tướng solo khác trong đội hình: Tôn Tường. Phái Tôn Tường lên trận đầu, để Chu Trạch Khải cố thủ vị trí thứ ba hoặc tư là đội hình được dự đoán nhiều nhất.

    Giữa Tôn Tường và Diệp Tu cũng có lắm dây mơ rễ má, nhưng từ lần va chạm trực tiếp ở chung kết vòng khiêu chiến, đề tài giữa họ xem như đã khai thác hết. Diệp Tu rời Gia Thế, tự lập chiến đội Hưng Hân quay về đánh bại Gia Thế, cho người kế nhiệm mình là Tôn Tường một cú vả đau điếng. Với truyền thông, vậy là quá đủ. Họ không tiếp tục xào nấu mâu thuẫn giữa Tôn Tường và Diệp Tu nữa, chẳng qua thấy cuộc chạm trán giữa hai đời đệ nhất nhân Vinh Quang là vô vọng nên bèn nhai lại chuyện cũ, phân tích sự trưởng thành, sự đứng lên từ quá khứ đau thương của Tôn Tường ở Luân Hồi.

    Ngờ đâu, dự đoán sai bét nhè. Nhưng giới truyền thông lại chẳng chút nào tiếc nuối.

    Tôn Tường sẽ vả ngược Diệp Tu? Ai quan tâm! No.1 vs No.1 mới hot!

    Phấn khích.

    Cả giới Vinh Quang đều phấn khích.

    Người ta có thể cảm thấy Luân Hồi sắp đặt không ổn thỏa, nhưng chẳng ai lại không trông chờ trận đấu này. Hai tuyển thủ được đánh giá mạnh nhất Vinh Quang trong quá khứ và hiện tại, người nào mạnh hơn? Cuộc đối kháng trực tiếp sẽ đem đến câu trả lời thuyết phục, dù thật ra, việc so kè trình độ chỉ bằng một lần thắng thua có hơi sơ sài...

    Sao chưa bắt đầu?

    Tuyển thủ hai đội đã vào phòng đấu, nhưng vì chưa đến giờ, trọng tài chưa tuyên bố, mọi người đều sốt cả ruột.

    "Móa, cho Chu Trạch Khải lên luôn kìa!" Hội tuyển thủ chuyên nghiệp đang xôn xao với đầy lòng chờ mong và hiếu kỳ.

    Thế mà trọng tài lại chẳng tâm lý gì hết. Biết rõ đây là trận đấu vạn người mê, ông vẫn cứng nhắc chờ đến giờ quy định chính thức. Từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng đồng hồ cũng điểm 8:30.

    Bắt đầu!

    Âm thanh và ánh sáng trong nhà thi đấu bùng lên như khuấy động bầu không khí. Cần thiết sao? Tổng chung kết, mở màn đã là cặp đấu hot nhất, có ai không nhiệt huyết dâng trào? Âm thanh? Ánh sáng? Hoàn toàn không át nổi tiếng vỗ tay, tiếng hò hét của khán giả.

    Tải nhân vật.

    Tải bản đồ.

    Khán giả xem tivi thì sao? Họ đang nghe hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tranh nhau gào thét. Đề tài có thể nói quá nhiều, hai người liên tục nhảy vào mồm nhau, không để lỡ dù chỉ một giây một phút.

    "Bản đồ là Động Chuông Đá."

    Phan Lâm và Lý Nghệ Bác rất có đạo đức nghề nghiệp, dù phải tranh giành cũng toàn nói về chuyên môn chứ không chém gió. Mọi thông tin cần thiết đều được truyền tải đến khán giả, như tên và chi tiết bản đồ do đội chủ nhà Luân Hồi đã chọn cho hạng mục lôi đài.

    "Ồ... Bản đồ này...""Thạch nhũ trong hang động phân bố không quá dày, hệ Súng vẫn có không gian phát huy khá rộng." Lý Nghệ Bác vừa mới ngập ngừng vì chưa nghĩ ra từ thích hợp, Phan Lâm đã tiếp lời.

    "Đâu chỉ khá rộng? Nhìn bố cục thạch nhũ trên bản đồ, phải nói cực kỳ có lợi cho hệ Súng tác chiến. Hệ Súng là tay dài, không gian bằng phẳng và tầm nhìn thoáng chưa chắc là tốt nhất. Bản đồ có cover vừa đủ sẽ giúp họ linh hoạt hơn trong đấu pháp." Lý Nghệ Bác vội bổ sung một tràng.

    "Để Chu Trạch Khải lên lôi đài, Luân Hồi đã chọn một bản đồ có lợi cho mình." Phan Lâm chen lời.

    "Phía Hưng Hân, tán nhân của Diệp Tu tuy kiêm cả tầm xa và gần, nhưng xét trên góc độ thực chiến, khả năng đánh xa của tán nhân không mang đến sức uy hiếp lớn như cận chiến. Bản đồ này không cho tán nhân không gian phát huy tốt bằng hệ Súng chuyên trị tầm xa." Lý Nghệ Bác nói.

    "Luân Hồi đang chiếm ưu thế nhất định về bản đồ." Phan Lâm nói.

    Tên bản đồ chỉ vừa hiện ra, địa hình còn chưa tải hết mà hai người đã nói ào ạt.

    "Vâng, bản đồ đã tải xong. Trận đấu chính thức bắt đầu." Thông báo các giai đoạn của chương trình thường là việc của Phan Lâm. Hắn thực hiện rất mượt, Lý Nghệ Bác muốn giành cũng không kịp.

    Khung cảnh là hang động khép kín, tấm bản đồ Động Chuông Đá có hình tròn. Trên mặt đất và nóc hang là thạch nhũ chất chồng hoặc chảy ngược, cũng là đặc điểm địa hình duy nhất của bản đồ này.

    Như Lý Nghệ Bác phân tích, thạch nhũ bố trí không dày. Với một tay súng giỏi, không gian Động Chuông Đá sẽ giúp họ linh hoạt hơn trong đấu pháp. Đây là một bản đồ đầy tính kỹ thuật chứ không thiên về bạo lực trực tiếp.

    Chu Trạch Khải có danh hiệu Vinh Quang đệ nhất nhân, dĩ nhiên cũng đứng đầu cả nghề cầm súng. Trên bản đồ do chính Luân Hồi lựa chọn, không ai sẽ nghi ngờ phong độ của hắn đêm nay.

    Nhất Thương Xuyên Vân lướt đi như gió. Tivi chiếu theo góc nhìn của hắn, thể hiện rõ thái độ di chuyển không chút ngập ngừng.

    Diệp Tu thì sao? Dường như không tự tin và kiên quyết như Chu Trạch Khải. Từ bước chân đầu tiên nhất, Quân Mạc Tiếu đã có vẻ vô cùng cẩn trọng. Hắn xoay góc nhìn liên tục, chú ý quan sát địa hình những nơi đi qua, hiển nhiên không rành bản đồ bằng đối thủ. Trong tình huống này, người ta thường chọn cách di chuyển chiến thuật. Diệp Tu cũng không ngoại lệ, mỗi tội phạm vi di chuyển của Quân Mạc Tiếu lại lớn một cách bất thường, đến mức không giống đi vòng hay lẻn ra sau lưng đối thủ mà cứ như cố tình tránh né va chạm.

    Một phút trôi qua, nếu đôi bên cùng ra giữa bản đồ thì đã sớm gặp mặt. Nhưng không, trận đấu dậy sóng toàn Vinh Quang bắt đầu đã một phút, hai tướng vẫn chưa nhìn thấy nhau. Nguyên nhân chính nằm ở biên độ di chuyển của Quân Mạc Tiếu.

    "Có lẽ anh ấy muốn trinh sát bản đồ trước..." Phan Lâm nhìn hành động di chuyển sát biên của Quân Mạc Tiếu, nhận xét.

    "Bản đồ này Diệp Tu có thể không rành, nhưng kết cấu hoặc địa hình tương tự ắt phải từng gặp rồi chứ? Nếu muốn làm quen thì đâu cần lâu đến vậy? Tôi cảm thấy anh ta cẩn thận hơn hẳn bình thường cho trận đấu này." Lý Nghệ Bác nói.

    "Dĩ nhiên rồi, đối thủ là Chu Trạch Khải cơ mà!" Phan Lâm nói.

    Chu Trạch Khải!

    Chu Trạch Khải!

    Trên khắp khán đài, fan sân nhà đang gào lên từng đợt dữ dội. Một phút trôi qua thật yên bình trong trận, nhưng ngoài trận, fan ruột Chu Trạch Khải không vì thế mà tắt lửa. Cuộc đối đầu giữa No.1 Vinh Quang mới và cũ? Khái niệm này hoàn toàn không tồn tại trong mắt họ. Với họ, Chu Trạch Khải là mạnh nhất! Không bàn cãi! Họ gân cổ hò hét chẳng qua là chờ cho Chu Trạch Khải thắng, để tất cả mọi người cùng công nhận điều đó.

    Một phút, họ chờ.

    Một phút rưỡi.Hai phút.

    Ba phút.

    Họ vẫn đang chờ, vì ngạc nhiên thay, hai tướng vẫn chưa chạm mặt. Vốn tranh nhau bình luận, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác bắt đầu hết cái để nói.

    Bản đồ solo không quá lớn, ba phút là quá đủ cho những cuộc gặp tình cờ. Thế nhưng hai người trong trận cứ như hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm.

    Thái độ thi đấu tiêu cực?

    Không phải!

    Đầu game Quân Mạc Tiếu chỉ đi một vòng hơi lớn, sau đó hình như cũng cố gắng tìm kiếm đối thủ lắm, nhưng không gặp là không gặp.

    Trùng hợp thế à?

    Mọi người đều cạn lời, trọng tài cũng xoắn quẩy. Soi không ra hành vi vi phạm, ông rất khó để can thiệp. Đây là tổng chung kết, mọi can thiệp dù là nhỏ nhất của ông đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiếc cúp quán quân cuối cùng.

    Trọng tài không muốn điều đó. Nếu không ai cố tình bày trò, đôi bên rồi sẽ va chạm ngay thôi! Ông cứ chờ, chờ mãi đến tận ba phút.

    Ba phút không dài, nhưng trong thi đấu Vinh Quang, nhất là hạng mục solo, từng ấy thời gian là đủ cho khán giả chán nản. Người mạnh nhất vs người mạnh nhất? Không hay như tưởng tượng rồi! Fan ruột Chu Trạch Khải trong nhà thi đấu cũng thôi hò hét mà chuyển qua chế nhạo. Dĩ nhiên trong mắt họ, Chu Trạch Khải hoàn hảo vô cùng, hành động đi vòng xa tít tắp của Diệp Tu mới là nhùn. Người mạnh nhất thời xưa đây ư? Đùa! Mở to mắt ra nhìn đi các bạn!

    "Còn non và xanh lắm." Hội tuyển thủ chuyên nghiệp có cái nhìn rất khác, nhất là các tuyển thủ lão thành.

    Diệp Tu nhùn? Đã bước chân lên chiến trường chuyên nghiệp, chẳng một ai sẽ nhùn. Tưởng đây là game online à, không thích đánh thì chạy lòng vòng cho đối thủ tự chán?

    Thắng thua nhất định phải có. Đã vào trận, nhất định phải đánh.

    Chỉ có điều, thời gian ba phút chưa chạm mặt quả thật hơi lạ.

    "Ông tin không?" Xôn xao bàn tán, họ chỉ quan tâm một thứ: Ba phút này, liệu có thực sự là trùng hợp?

    Có đến nửa số tuyển thủ trả lời không tin.

    "Nhìn theo góc từ trên xuống, chú ý cách Diệp Tu di chuyển." Trương Tân Kiệt nói.

    Hình chiếu 3D không hiển thị góc nhìn từ trên xuống, nhưng một trong các màn hình ở nhà thi đấu sẽ cung cấp. Những năm mà hình chiếu 3D chưa xuất hiện, màn hình trong nhà thi đấu là công cụ chính để cung cấp những góc nhìn khác biệt cho khán giả. Đây chính là điểm cộng cho việc đi xem trực tiếp, ngoài cảm nhận thực tế về bầu không khí chiến trường.

    Góc nhìn toàn diện là thế mạnh độc quyền của nhà thi đấu mà khi xem trên tivi hoặc trên mạng, khán giả chắc chắn sẽ không có được.

    Lúc này, góc nhìn từ trên xuống đang phơi bày bí mật của ba phút khó tin kia.

     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1582: Di chuyển dệt lưới.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Di chuyển.

    Nghe Trương Tân Kiệt nói vậy, mọi người bèn quan sát kỹ điểm đứng của Quân Mạc Tiếu.

    Vì hang động khép kín nên góc nhìn từ trên xuống đi kèm hiệu ứng xuyên thấu, chia bản đồ làm hai tầng: Tầng trên là nóc hang động, tầng dưới mới là chiến trường chính. Người bình thường nếu nhìn kiểu này rất dễ chóng mặt, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp thì chỉ là bèo bọt. Họ tìm đến vị trí của Quân Mạc Tiếu, chờ đợi hắn tiếp tục di chuyển để quan sát.

    Điều họ cần nhìn, là sự phân bố thạch nhũ xung quanh Quân Mạc Tiếu.

    Và rất nhanh, họ đã nhận ra mọi thứ.

    Suốt ba phút không chạm mặt, dĩ nhiên cũng có sự trùng hợp nhất định, nhưng sự trùng hợp này là do Diệp Tu cố tình xây dựng. Mọi vị trí mà Quân Mạc Tiếu di chuyển đến, thạch nhũ bốn bề sẽ cover hoàn hảo cho hắn. Hắn không phải đơn giản núp sau một hai cột thạch nhũ, mà đã lợi dụng triệt để khả năng cover của mỗi cột thạch nhũ trong vòng mười mấy ô. Từ xa đến gần, toàn bộ thạch nhũ xung quanh Quân Mạc Tiếu như dệt thành tấm lưới chắn tầm nhìn toàn diện. Những chỗ Quân Mạc Tiếu đặt chân là những vị trí mà tấm lưới này cover hoàn hảo nhất.

    Dưới sự bố trí ấy, Nhất Thương Xuyên Vân muốn phát hiện Quân Mạc Tiếu thì phải trùng hợp đi đến vài vị trí nhất định, nhưng vấn đề là Diệp Tu nắm rất rõ các vị trí đặc biệt đó ở đâu, nên càng liên tục điều chỉnh điểm đứng cho Quân Mạc Tiếu.

    Xác thực nhận định của mình, Trương Tân Kiệt quay đầu nhìn về phía Tần Mục Vân cùng đội.

    Hiểu ánh mắt dò hỏi của đội phó, Tần Mục Vân chậm rãi lắc đầu: "Tôi không làm được."

    Tần Mục Vân, tuyển thủ có nền tảng cực kỳ vững chắc về di chuyển, lại chẳng hề do dự khi đưa ra kết luận. Cách di chuyển luồn lách của Diệp Tu, y không làm được.

    "Muốn di chuyển giống vậy, phải có kinh nghiệm rất dày." Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh giải thích nguyên nhân thay cho Tần Mục Vân.

    "Đội trưởng, còn anh?" Tống Kỳ Anh gần đó bỗng hỏi.

    Hàn Văn Thanh ngẩn người, sau mới bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh không tinh tế tới mức đó."
    So kinh nghiệm, Hàn Văn Thanh không kém Diệp Tu. Kiến thức cơ bản như di chuyển, một người đắm mình trong Vinh Quang suốt bấy nhiêu năm như anh chắc chắn là cao thủ. Nhưng làm đến mức như Diệp Tu thì không chỉ kinh nghiệm là đủ, mà cần cả tính toán lẫn phán đoán cực kỳ tỉ mẩn và chi tiết. Đó không phải sở trường của Hàn Văn Thanh.

    "Còn ông, Vương Kiệt Hi?" Trương Tân Kiệt rướn người lên hỏi.

    "Chưa biết." Vương Kiệt Hi lắc đầu. Anh dĩ nhiên cũng nhìn ra nguyên lý di chuyển của Diệp Tu, nhưng khi đặt mình vào, anh vẫn hơi thiếu tự tin.

    "Vào trận làm gì có góc nhìn từ trên xuống?" Một cách đơn giản, Vương Kiệt Hi chỉ ra điểm khó nhất. Có mấy tuyển thủ tự cảm thấy mình làm được, nghe xong liền giật mình.

    "Trò mèo này có ích gì chứ?" Không biết là ai buông lời chua ngoa, nhưng cũng không phải vô lý. Di chuyển dệt lưới hoàn hảo thì sao? Chiến thắng hay không mới quan trọng!

    Diệp Tu rốt cuộc có âm mưu gì?

    Mọi người lại vắt óc phỏng đoán, nhưng người đoán ra nhanh nhất không nằm trong số họ. Vốn ngồi dưới khán đài, các tuyển thủ chuyên nghiệp này làm sao biết nội dung trò chuyện khi hai đội bắt tay nhau trước trận?

    Trên hàng ghế tuyển thủ Luân Hồi, Giang Ba Đào sau khi phát hiện lối di chuyển của Diệp Tu thì nhận ra ngay ý đồ của hắn.

    Vì sao Luân Hồi phái Chu Trạch Khải lên đánh trận đầu?

    Là để tăng sĩ khí!

    Luân Hồi muốn lấy sĩ khí mạnh mẽ áp đảo tâm lý Hưng Hân, nhưng Diệp Tu lại dùng thái độ thi đấu có phần tiêu cực và lảng tránh để mài mòn sĩ khí Luân Hồi.

    Suốt ba phút chưa đụng độ, cho dù Chu Trạch Khải có thắng trận này, Luân Hồi cũng không thể phấn khích như mong đợi. Sự ảo diệu ẩn chứa bên dưới chỉ có hai đội mới hiểu. Hưng Hân nhìn về trận đấu rất nhẹ nhàng, nhưng còn Luân Hồi? Cụt hứng như hùng hổ phóng đại chiêu mà hụt vậy.

    "Không hổ là tiền bối Diệp Tu." Giang Ba Đào không phục cũng phải phục. Sự áp bức tâm lý mà Luân Hồi muốn đạt đến khi cử Chu Trạch Khải làm tướng tiên phong đã bị Diệp Tu hóa giải hoàn toàn. Câu chuyện đã quay về với thắng thua đơn thuần.

    Quân Mạc Tiếu tiếp tục di chuyển khắp bản đồ, duy trì việc chọn điểm tinh tế của hắn. Kéo dài suốt ba phút, Diệp Tu càng lúc càng thuộc địa hình, tốc độ di chuyển của Quân Mạc Tiếu nhanh hơn, nhưng vẫn chưa có khả năng va chạm Nhất Thương Xuyên Vân.Muốn cù nhây đến bao giờ đây?

    Mọi người đang nghĩ, bỗng có tiếng súng vang.

    Một cách đột ngột, Quân Mạc Tiếu giương ô bắn chỉ thiên một phát.

    Tiếng súng vang vọng trong hang, Chu Trạch Khải dĩ nhiên nghe thấy rất rõ. Nhất Thương Xuyên Vân dừng bước, quay phắt đầu chạy về phía âm thanh phát ra.

    Đoán quá chuẩn!

    Khán giả vỗ tay rần rần. Tiếng súng kia phá vỡ bầu không khí im ắng, làm mọi người đều lên tinh thần.

    Nhất Thương Xuyên Vân lao đi băng băng, mà Quân Mạc Tiếu lại đứng yên, chỉ xoay góc nhìn liên tục. Người xem bình thường chỉ cho đây là hành động đề phòng của Diệp Tu sau khi dẫn dụ đối thủ đến tìm mình. Ý nghĩ ấy không sai, vì thực sự Diệp Tu đang làm vậy. Nhưng, còn một điều ẩn giấu bên dưới mà họ không biết. Quân Mạc Tiếu đã bày trận trong lối di chuyển, thì Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện ở góc nào, hắn chắc chắn biết. Khi xoay góc nhìn, hắn không phải phòng bị 360 độ mà chỉ cần chú ý vài điểm thôi. Vài điểm này, Diệp Tu có phương án tấn công cả rồi. Chúng đều thuộc khoảng cách tương đối gần, điểm xa nhất cũng chỉ tầm trung. Diệp Tu đâu phải nổ súng bừa? Thời cơ và vị trí đều được hắn lựa chọn cẩn thận, khoảng cách va chạm nhất định sẽ có lợi cho tán nhân chuyên cận chiến hơn thiện xạ.

    Ba phút cố ý lảng tránh không chỉ để áp bức sĩ khí Luân Hồi, mà còn cân nhắc mảng chiến thuật. Hắn dùng thời gian này, tạo nên cơ hội dẫn dụ có lợi nhất cho mình để chiếm chủ động.

    Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện!

    Từ một điểm không xa cũng không gần, Nhất Thương Xuyên Vân vụt xuất hiện.

    Đoàng đoàng!

    Hai tiếng súng vang. Đã thủ sẵn phương án tấn công cho mọi điểm, Quân Mạc Tiếu chỉ chờ đối thủ ló mặt là nã đạn ngay. Sau hai phát bắn, hắn lập tức lao lên. Ai ngờ, vạt áo khoác xám của thiện xạ biến mất khỏi góc nhìn...

    Nhất Thương Xuyên Vân cũng thấy Quân Mạc Tiếu nhưng lại không vội tấn công. Như chỉ vội vàng lướt qua, hắn không hề dừng chân mà vượt luôn vị trí nọ. Giây phút lộ diện của hắn chỉ dài bằng chớp mắt. Hắn biến mất rồi.

    Cơ hội chiếm quyền chủ động Diệp Tu tạo nên thế là tan nát.

     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1583: Hình thái khiên yếu ớt.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Khán giả bình thường nhìn không ra điều ẩn giấu bên dưới, chỉ cho rằng hai tướng cuối cùng đã gặp mặt, Diệp Tu giành quyền tấn công, còn Chu Trạch Khải nhạy bén lợi dụng địa hình mà trốn thoát.

    Các cao thủ trên khán đài thì hiểu Chu Trạch Khải vừa phá hoại cơ hội Diệp Tu tạo nên từ lối di chuyển đầy tính toán, nhưng cảm giác thực thụ chỉ hai người trong cuộc mới biết rõ.

    Hai phát súng!

    Chạm mặt, mình chưa kịp làm gì mà đối thủ đã bắn xong hai phát súng.

    Chu Trạch Khải không chỉ sở hữu kỹ thuật chơi hoa lệ. Được gọi là người đứng đầu Vinh Quang, hắn không vì đó mà kiêu ngạo, nhưng cũng sẽ không khiêm tốn hay rụt rè quá mức cần thiết, bởi kiêu ngạo và rụt rè đều sẽ dẫn đến sai lầm trong phán đoán.

    Bằng một lòng tự tin phải có, Chu Trạch Khải tỉnh táo nhận định tình hình trận đấu.

    Mình chưa kịp phản ứng, đối thủ đã bắn hai phát!

    Đây không phải cuộc gặp trùng hợp.

    Chu Trạch Khải ra kết luận cực nhanh. Không có góc nhìn từ trên xuống như hội tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài trận nên không biết lối di chuyển chiến thuật của Diệp Tu, nhưng bằng cách của chính mình, hắn vẫn đoán được đối thủ đã chiếm chủ động.

    Thế nên Nhất Thương Xuyên Vân không dừng bước, không bắn trả. Thậm chí, hắn chẳng do dự lấy nửa giây, đã lướt qua khỏi vị trí kia.

    Sau hai phát súng, Quân Mạc Tiếu mất dấu con mồi.

    Giỏi đấy!

    Diệp Tu thầm khen ngợi.

    Chỉ trong chớp mắt, Chu Trạch Khải đã hiểu ra mọi việc. Cái danh No.1 Vinh Quang đâu chỉ nhờ đẹp trai như nhiều người lầm tưởng? Trình kỹ thuật, ý thức, thái độ của Chu Trạch Khải đều là kiệt xuất trong giới chuyên nghiệp. Diệp Tu nhận thấy rõ điều đó.

    Với hắn mà nói, Chu Trạch Khải không hề xa lạ gì. Từ mùa giải thứ năm đến nay, ngoài mùa chín nghỉ đánh thì Diệp Tu từng đụng độ Chu Trạch Khải trên sàn đấu nhiều lần. Hắn biết trình Chu Trạch Khải đến đâu, khó đối phó cỡ nào.

    Cố công bày trận là thế, nhưng muốn chiến thắng Chu Trạch Khải chỉ bằng một pha chủ động đầu game? Diệp Tu chẳng phải ngây thơ, nhưng tình huống thực tế vẫn làm hắn bất ngờ. Cơ hội vuột mất quá nhanh, trận thế hắn tính toán suốt từ đầu game để giăng lưới đối thủ đã trở thành công cốc.

    Tuy nhiên, Diệp Tu là kẻ kinh nghiệm đầy mình. Mới bấy nhiêu, chưa đủ cho hắn buông chuột đầu hàng.

    Rẽ hướng!

    Đang lao theo Nhất Thương Xuyên Vân, Quân Mạc Tiếu bỗng dưng quay người di chuyển ngược. Kéo giãn góc nhìn, hắn lập tức phát hiện Nhất Thương Xuyên Vân muốn tiến vào từ một góc khác.Đoàng đoàng đoàng đoàng!

    Nòng súng tóe lửa đỏ.

    Làn đạn quá dày, chắn chắn không đến từ một tán nhân như Quân Mạc Tiếu mà chỉ có thể là thiện xạ xả súng.

    Tay trái cầm Hoang Hỏa, tay phải siết Toái Sương.

    Vạt áo măng tô màu tro bay phần phật theo từng bước chân.

    Với việc lao lên tấn công, Diệp Tu gần như đã dâng cơ hội chủ động cho đối thủ. Tình huống này giống hệt như lúc Nhất Thương Xuyên Vân tự đi vào trận địa mà Diệp Tu giăng sẵn. Chưa ý thức được lối di chuyển của Diệp Tu, hành động của Chu Trạch Khải hoàn toàn không phải trả đũa.

    Hai tuyển thủ hàng top đang thuần thục lợi dụng bản đồ. Diệp Tu dùng sức quan sát kỹ lưỡng và khả năng tính toán tinh vi, còn Chu Trạch Khải thuộc đội chủ nhà, dĩ nhiên có sẵn thế mạnh về nắm rõ địa hình.

    Ánh lửa chớp lên theo tiếng súng.

    Đưa đầu trước họng súng là cụm từ diễn tả đúng đắn nhất tình thế của Diệp Tu hiện tại.

    Soạt, Ô Thiên Cơ giương rộng. Cơn mưa đạn xối xả trút xuống mặt ô lộp bộp không ngừng.

    Hỏa lực mạnh quá!

    Nhà thi đấu và sóng trực tiếp cùng đưa ra một bảng số liệu hiển thị độ bền của Ô Thiên Cơ. Con số 23 là mức bền quá thấp cho một tấm khiên, bởi khiên có công dụng đặc biệt hơn hẳn các loại trang bị khác. 23 chỉ là độ bền thường thấy ở các món vũ khí. Ô Thiên Cơ có thể biến thành nhiều hình thái khác nhau, nhưng độ bền thì không thay đổi.

    Muốn biết con số này thấp đến mức nào, hãy nhìn vào những phép so sánh:

    Khiên gỗ xoàng xĩnh ở những level thấp nhất trong game Vinh Quang đã có độ bền 20, không kém cạnh Ô Thiên Cơ là bao. Là trang bị rất dễ săn ở Thần Chi Lĩnh Vực, không ít kị sĩ sở hữu tấm khiên tím Chông Gai Chất Chồng ngon nghẻ level 70 với độ bền 85.

    Trong khi đó, tấm khiên bạc số một Vinh Quang hiện nay đang nằm trong tay chiến đội Vi Thảo: Thành Lũy Thở Than, thuộc quyền sử dụng của kị sĩ Độc Hoạt, độ bền cao tới 135.

    Độ bền 23 cho một tấm khiên đẳng cấp chuyên nghiệp? Trừ Ô Thiên Cơ, không còn tấm thứ hai.

    Cả nhà thi đấu lẫn sóng trực tiếp trên tivi đều zoom vào chỉ số của Ô Thiên Cơ, là vì dưới tốc độ bắn bàn thờ của Nhất Thương Xuyên Vân, nó đang giảm độ bền nhanh chóng.

    22, 21…

    Mắt thường cũng thấy được chỉ số sụt giảm dần, chứng tỏ làn mưa đạn của Nhất Thương Xuyên Vân vừa dày vừa ác liệt."Né tránh đi!" Dưới hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, Trần Quả sốt ruột đến mức hét lên.

    Độ bền kia đâu chỉ là tấm khiên? Đó còn là vũ khí của Quân Mạc Tiếu. Cho dù biến đổi hình thái, độ bền cũng sẽ không khôi phục. Chỉ số trượt dốc không phanh, đảo mắt thôi sẽ chạm đáy. Trong Vinh Quang, độ bền bằng 0 đồng nghĩa với phế, món trang bị chỉ có thể vứt vào sọt rác.

    20, 19…

    Mới mấy giây trôi qua, Ô Thiên Cơ đã mất 4 điểm độ bền. Đối diện với hỏa lực dồn dập từ cặp súng của Nhất Thương Xuyên Vân, hình thái khiên của nó thật quá yếu đuối.

    Thế nhưng, Quân Mạc Tiếu lại không né tránh.

    Ô Thiên Cơ vẫn giương rộng trong tay hắn, đỡ đạn cho hắn suốt mấy giây ròng.

    Không phải Diệp Tu không muốn né, mà là chẳng còn đường né!

    Kiểm soát góc nhìn, Diệp Tu vốn định chiếm quyền chủ động, ai ngờ Chu Trạch Khải đã phòng bị sẵn những vị trí hắn có thể xuất hiện. Pha đọ phản ứng trong tích tắc này, Chu Trạch Khải thắng lớn.

    Thua một ly, thiệt một dặm.

    Diệp Tu chỉ đành bị động chịu đòn. Xung quanh Quân Mạc Tiếu lúc này không có chỗ cover hợp lý, hắn buộc phải giương ô chắn đạn.

    Độ bền giật như điện, lượng hỏa lực trút xuống phải dày đến mức nào? Muốn né tránh bằng di chuyển là chuyện không tưởng.

    Không đường để lùi, không nơi để trốn, cũng chẳng thể chơi cứng lâu dài.

    Vậy, chỉ còn cách lao lên giữa mưa bom lửa đạn!

    Xung Phong!

    Khiên thuộc hệ Thánh Chức, cho phép Quân Mạc Tiếu triển khai kỹ năng kị sĩ. Dầm mình dưới làn đạn như lũ cuốn, Quân Mạc Tiếu húc về phía Nhất Thương Xuyên Vân.

    Chu Trạch Khải bèn di chuyển ngang nhằm kéo giãn góc nhìn, hòng bắn trúng Quân Mạc Tiếu đang núp sau ô. Hắn lật nghiêng người, mà đôi tay cầm súng vẫn vững vàng như cũ.

    Góc nhìn được kéo giãn, Ô Thiên Cơ chuyển qua không kịp, để hở một khoảng trống.

    Đoàng!

    Đạn xé gió bay ra, bắn thẳng vào phía sau ô.

    Nhưng phía sau ô, lại bất ngờ không một bóng người.

     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1584: Súng vang.

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Lợi dụng diện tích khủng của Ô Thiên Cơ để giở trò phía sau là thủ đoạn thường thấy ở Diệp Tu khi cầm Quân Mạc Tiếu. Là tử địch chung kết, chiến đội Luân Hồi chắc chắn đã thuộc lòng điều này.

    Tuy nhiên, nghiên cứu và sự thật luôn là hai thứ khác nhau. Khi Diệp Tu cầm Ô Thiên Cơ dùng chiêu Xung Phong lao đến, Chu Trạch Khải đã ý thức được khả năng nói trên. Hắn không rời mắt khỏi Quân Mạc Tiếu để xác nhận đối thủ vẫn luôn ở đó. Ô Thiên Cơ đang trong trạng thái Xung Phong cơ mà!

    Đúng vậy, Ô Thiên Cơ vẫn trong trạng thái Xung Phong.

    Nhưng khi Nhất Thương Xuyên Vân kéo giãn tầm nhìn và tấn công vào phía sau ô, Quân Mạc Tiếu đã biến đâu mất.

    Chỉ sững sờ một giây, Chu Trạch Khải rất nhanh hiểu ra.

    Hồn Ngự!

    Kỹ năng Hồn Ngự của thầy trừ tà thuộc hệ Thánh Chức. Diệp Tu đã khiển Quân Mạc Tiếu triển khai Hồn Ngự, ném Ô Thiên Cơ đi và gây nên hiệu ứng Xung Phong giả.

    Trên lý thuyết, hai nghề cùng hệ Thánh Chức dĩ nhiên có thể sử dụng chiêu của nhau, nhưng rất hiếm xảy ra tình huống như hiện tại. Vì sao? Vì trong giới chuyên nghiệp chưa bao giờ có cái khiên nào to như Ô Thiên Cơ, to đến mức che khuất hoàn toàn nhân vật.

    Quân Mạc Tiếu không ở sau ô. Hắn đi đâu rồi?

    Nhất Thương Xuyên Vân xoay góc nhìn 360 độ, thuận thế triển khai Loạn Xạ. Đạn bắn ào ạt ra bốn phía, tạo thành lưới hỏa lực phong tỏa toàn bộ các góc. Bất ngờ thay, Chu Trạch Khải đã chọn thái độ phòng thủ cho mình.

    Song, hắn vẫn không tìm thấy Quân Mạc Tiếu. Góc nhìn quét một vòng mà không phát hiện bất kỳ ai.

    Sao có thể?

    Chỉ mới chớp mắt, Quân Mạc Tiếu chạy được bao xa?

    Thuật Phân Thân? Blink?

    Khoan nói vấn đề có để lại bóng hay không, chỉ xét riêng việc Ô Thiên Cơ đang trong trạng thái Hồn Ngự, Quân Mạc Tiếu ắt không thể dùng kỹ năng khác ngoài hệ Thánh Chức. Hồn Ngự không phải vứt bỏ vũ khí. Vũ khí không cầm trong tay, nhưng hệ thống vẫn liên kết nó và nhân vật. Quân Mạc Tiếu đang ở hệ Thánh Chức, mà hệ Thánh Chức thì không có chiêu dịch chuyển.

    Chỉ còn một khả năng!

    Nhất Thương Xuyên Vân nghiêng người nhảy lên, hai nòng súng trong không trung bẻ ngược, chĩa thẳng về phía Ô Thiên Cơ. Ô Thiên Cơ quả nhiên có biến, đúng vào thời điểm Nhất Thương Xuyên Vân xoay góc nhìn 360 độ, nó đã thu về, để lộ Quân Mạc Tiếu phía sau. Hắn nhấc ô, sải một bước dài lao tới.

    Ngoại trừ Chu Trạch Khải, mọi người ngoài trận đều thấy rõ cả quá trình.
    Hồn Ngự, không sai. Nhận định cực nhanh của Chu Trạch Khải là cực kỳ chính xác. Quân Mạc Tiếu quả thật đã bật Xung Phong, nhưng sau đó lại dùng Hồn Ngự ném Ô Thiên Cơ đi. Hệ Thánh Chức đúng là không có chiêu dịch chuyển, nhưng cách thức Diệp Tu sử dụng lại không phải chiêu gì đặc biệt, mà là...

    ... chạy.

    Đơn giản vô cùng. Di chuyển tốc độ cao bằng cách bật Phóng Chạy, tiêu hao sức bền thể lực.

    Khoảng cách chạy được không xa, chỉ tầm hai ba bước, nhưng chính hai ba bước này lại vừa khéo hoán đổi với Nhất Thương Xuyên Vân. Khi nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân chĩa vào sau Ô Thiên Cơ, Quân Mạc Tiếu đã kịp lủi ra phía trước chiếc ô.

    Trông cứ như trẻ con đùa giỡn. Song, cả khán giả bình thường cũng hiểu phải có trình cỡ nào mới thực hiện nổi màn đùa giỡn này.

    Góc độ Hồn Ngự đẩy Ô Thiên Cơ đi, thời điểm Quân Mạc Tiếu lao theo, thời điểm Hồn Ngự nối tiếp điểm dừng của Ô Thiên Cơ, mỗi một chi tiết nhỏ nhất đều đóng vai trò quyết định, không được phép sai lầm dù chỉ mảy may. Bao nhiêu là thứ, muốn đạt chuẩn một chi tiết thôi đã không dễ dàng, Diệp Tu lại thực hiện toàn bộ ở mức độ hoàn hảo nhất. Kết quả cuối cùng của chuỗi hoàn hảo ấy, là pha cướp thế tấn công nhờ hoán đổi vị trí.

    Chu Trạch Khải phát hiện, vội khiển Nhất Thương Xuyên Vân chưa chuyển góc nhìn đã nhảy né, nhưng quá muộn rồi. Một luồng sáng vút lên trước mặt hắn, Quân Mạc Tiếu theo Hồ Quang Thiểm mà tới, nhanh còn hơn đạn từ súng Nhất Thương Xuyên Vân.

    Máu bắn tung tóe.

    Hồ Quang Thiểm chém trúng Nhất Thương Xuyên Vân, trong khi nòng súng hắn lại chỉ sai hướng.

    Đoàng đoàng đoàng đoàng!

    Sai hướng, nhưng súng vẫn vang. Thao tác của Chu Trạch Khải quá mượt, muốn ngừng mà không cách nào ngăn cản quán tính.

    Có điều, hắn xử lý tình huống nhanh không kém. Tập Kích Gối!

    Trên đà nhảy, Nhất Thương Xuyên Vân húc gối về phía Quân Mạc Tiếu. Tập Kích Gối có hiệu ứng đẩy lùi, đủ sức kéo dài khoảng cách giữa hai nhân vật. Thấy vậy, Diệp Tu liền khiển Quân Mạc Tiếu lách người, tách Ô Thiên Cơ thành song kiếm thuận thế đâm ra.

    Hai luồng sáng đan xen: Đâm Chéo Tay!

    Một kỹ năng cấp thấp của thích khách, hiệu ứng thay đổi tùy món vũ khí tuyển thủ chọn dùng là song kiếm hay dao găm. Nếu là song kiếm, tư thế đan xen hai thanh kiếm sẽ gây áp chế mục tiêu di chuyển.

    Nhưng khi hai luồng sáng lóe lên và giao nhau, lại không kẹp trúng mục tiêu nào.

    Đoàng đoàng đoàng đoàng...

    Súng vẫn vang tiếng, lửa vẫn loáng lên ánh vào đôi mắt Quân Mạc Tiếu. Nhất Thương Xuyên Vân bị Hồ Quang Thiểm chém trúng, lại có thể kéo dài khoảng cách với đối thủ.

    Nòng súng chĩa sai hướng?Quán tính hành động, không cách nào ngăn cản?

    Sai quá sai.

    Chu Trạch Khải không hề sơ sẩy, càng không có chuyện không khống chế được đôi tay mình. Hai súng chĩa vào vị trí ban đầu của Ô Thiên Cơ, nhưng vì sao bắn hụt?

    Vì hắn hoàn toàn không nhắm đến tấn công. Nếu trước đó hắn vào thế phòng ngự, thì lúc này, hành động nhảy lên của Nhất Thương Xuyên Vân là thái độ bỏ chạy. Nòng súng chỉ hướng khác vì không cần mục tiêu. Điều Chu Trạch Khải cần, là sức giật hỗ trợ Nhất Thương Xuyên Vân di chuyển.

    Chu Trạch Khải đang Phi Súng!

    Mãi đến lúc Nhất Thương Xuyên Vân tách xa khỏi Quân Mạc Tiếu, vô số người vẫn chưa hiểu ra, cứ ngỡ Chu Trạch Khải có ý định gì đặc biệt. Họ sao biết được rằng, đây chính là cách xử lý của Chu Trạch Khải tận từ khi xoay góc nhìn một vòng mà không phát hiện thấy Quân Mạc Tiếu. Điều đang xảy ra trước mắt, chẳng qua chỉ là kết quả sau cùng.

    Hai nhân vật chỉ dính vào nhau trong tích tắc và rồi tách ra cũng trong tích tắc. Ba ô mà thôi! Đâm Chéo Tay thất bại, Quân Mạc Tiếu quay phắt đầu đổi hướng, đâm tiếp!

    Blink Đâm!

    Trận bán kết với Bá Đồ, Diệp Tu từng ép lên Ô Thiên Cơ chiêu Blink Dao của thích khách và làm một pha ấn tượng khó quên. Trận đêm nay, kỹ năng đầu tiên được ép lại là chiêu thường bị so sánh với Blink Dao nhất: Blink Đâm.

    Chỉ có ba bước, chớp mắt là tới: Blink Đâm!

    Mỗi tội, đây không phải Blink hàng thật giá đúng. Đây chỉ là chiêu di chuyển chứ không phải dịch chuyển. Tốc độ có nhanh đến mấy, vẫn phải thực hiện đầy đủ quá trình quay đầu, cất bước, rồi mới vụt lao đi.

    Nhưng Chu Trạch Khải còn nhanh hơn!

    Nếu Blink Đâm không thể triệt tiêu khoảng cách ba ô ngay lập tức, họng súng đen ngòm chắc chắn chĩa vào trán Quân Mạc Tiếu.

    Nòng súng rất dài, mình súng cũng dài. Chu Trạch Khải cầm trên tay, không còn là súng nòng xoay nữa.

    Đại chiêu level 70 của thiện xạ: Barrett Bắn Tỉa.

    Cự ly chỉ ba ô, Chu Trạch Khải lại dùng đến Barrett Bắn Tỉa!

    Khán giả ngổn ngang trăm mối. Tên Chu Trạch Khải này, trong trận và ngoài trận cứ như hai người khác nhau. Ngoài trận tích chữ như vàng, trong trận ngạo nghễ hung hăng.

    Đoàng!

    Barrett Bắn Tỉa nổ vang, đinh tai nhức óc.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)