Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1501: Vở kịch zâm

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Nhảy nhảy nhảy!

    Hai nhân vật liên tục nhảy lên tường bên lâu đài. Nghênh Phong Bố Trận không thả chiêu cản Đại Mạc Cô Yên truy kích, Đại Mạc Cô Yên cũng không tìm cách quấy rối Nghênh Phong Bố Trận.

    Nhưng chỉ riêng pha leo nhảy cũng đủ cho người xem tròn xoe mắt rồi.

    Bản đồ là cắt từ game, một số còn trùng với bản đồ trong đấu trường game. Số lượng người chơi quá đông nên không ít người từng đánh trên bản đồ Lâu Đài Thatcher này. Nó thậm chí còn là bản đồ yêu thích của nhiều người.

    Song, việc leo nóc lâu đài từ mặt bên hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của họ.

    Có lẽ sau trận đấu đêm nay, những người yêu thích bản đồ Lâu Đài Thatcher sẽ bắt đầu chuộng kỹ thuật leo tường bên. Giải đấu chuyên nghiệp luôn tạo xu hướng mới thế đấy.

    Trong hai tướng đang đánh, Ngụy Sâm quen bản đồ hơn, Hàn Văn Thanh thì sức thích nghi cực mạnh bởi kinh nghiệm chinh chiến quá dày. Hai người vì vậy mà hành động rất hoàn hảo, không mắc bất kỳ lỗi nào.

    Xét về tốc độ, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh nhanh hơn một chút. Vấn đề không phải Ngụy Sâm trình kém mà là khác biệt giữa hai nhân vật. Thân thủ của nhà quyền pháp chắc chắn phải linh hoạt hơn thuật sĩ, dẫn đến lực di chuyển và lực nhảy đều khỏe hơn.

    Nhưng chắc không đuổi kịp đâu ha?

    Nhìn khoảng cách giữa hai người, nếu lấy đích đến là nóc lâu đài thì Nghênh Phong Bố Trận sẽ cho Đại Mạc Cô Yên hít khói. Chỉ cần lên được nóc, Nghênh Phong Bố Trận sẽ tha hồ bắn phá Đại Mạc Cô Yên bên dưới.

    Ngụy Sâm không bao giờ phụ lòng người hâm mộ. Ném đá xuống giếng luôn là trò mà hắn thích nhất.

    "Tiểu Hàn, đớp nè!"

    Lên đến nóc, bao nhiêu chật vật trước đó người ta nhìn thấy ở Nghênh Phong Bố Trận đều bay sạch. Lời rác rưởi ào ào hồi sinh trên kênh chat như nấm mùa xuân.

    Hàn Văn Thanh chưa thế nào, fan Bá Đồ đã lo sốt vó.

    Tên Ngụy Sâm này rõ ràng trình đã xuống nhiều, nhưng khi nhìn thấy hắn chiếm ưu thế, khán giả vẫn cứ có cảm giác bất an. Hắn zâm và đê tiện một cách không giấu diếm, làm người ta vừa bực vừa sợ.

    Vút vút vút vút...

    Đứng trên cao, Nghênh Phong Bố Trận vung vẩy Bàn Tay Tử Vong. Hắn khiển cho Mũi Tên Nguyền Rủa bay ra với mật độ rải rác chẳng khác gì Mưa Hỗn Loạn, tí tách rơi khắp nơi, nhằm vào thế yếu thiếu chỗ đặt chân trên tường, thiếu không gian né tránh của Đại Mạc Cô Yên hiện tại.

    Đại Mạc Cô Yên bèn rung mạnh hai tay —— Xương Cốt Sắt Thép!

    Trạng thái Bá Thể được bật, anh bất chấp sát thương của Mũi Tên Nguyền Rủa để lao lên bằng tốc độ nhanh nhất, tuyến đường cũng chọn ngắn nhất.

    Ngụy Sâm khẽ cười, Nghênh Phong Bố Trận giữ nguyên thủ trượng trên tay.

    Lục Tinh Quang Lao!

    Giữa không trung đột nhiên xuất hiện sáu cột sáng chụp thẳng xuống!

    Cách Ngụy Sâm dự đoán để phóng kỹ năng này quá mắc zại. Hắn tính đúng tuyến đường Hàn Văn Thanh chọn, chấm được điểm dừng chân cho Đại Mạc Cô Yên rồi, nhưng lại không thả chiêu lên đó mà lên khoảng không giữa đường.

    Đương nhiên làm vậy sẽ khó trúng hơn, nhưng con mồi cũng khó né hơn.

    Phản ứng và tốc độ tay của Ngụy Sâm không đủ nhanh, nhưng nếu để hắn yên ổn xài chiêu, hắn rất tự tin với mức độ chuẩn của mình.

    Sáu cột sáng chụp xuống, Đại Mạc Cô Yên giữa không trung làm sao né nổi? Mắt thấy sắp va chạm, Đại Mạc Cô Yên bỗng khuỵu người.

    Thiên Cân Trụy!

    Hàn Văn Thanh bất ngờ khiển nhân vật sử dụng Thiên Cân Trụy. Đại Mạc Cô Yên thụp xuống với tốc độ nhanh hơn sáu cột sáng, khoảng cách lập tức kéo giãn, chân cũng đạp lên điểm dừng.

    Ào!

    Thiên Cân Trụy vốn là chiêu tấn công. Bệ tường anh đặt chân bị đạp nát, ào ào vỡ vụn, nhưng Đại Mạc Cô Yên đã kịp mượn lực nhảy ngang.

    Sáu cột sáng chụp xuống sát bên anh. Đại Mạc Cô Yên thành công né chiêu, tiếp tục nhảy lên một cách không do dự.

    "Chậc chậc chậc, lại dỡ nhà nữa hả mậy? Coi chừng tự mình hại mình đó!" Ngụy Sâm trách móc trên kênh chat. Một bệ tường bị đạp vỡ quả là điểm bất lợi với Đại Mạc Cô Yên đang cần leo cao nhanh nhất có thể.

    Bàn Tay Tử Vong lần nữa vung vẩy.

    Thuật Kích Hồn!

    Một luồng khí đen bay ra.

    Kỹ năng thuật sĩ thường có hiệu ứng gây ức chế, và chiêu này cũng không ngoại lệ. Thuật Kích Hồn, tên sao nghĩa vậy, đánh thẳng vào linh hồn của mục tiêu, khiến mục tiêu rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác trong phút chốc. Dịch ra ngôn ngữ game: Thao tác vô hiệu.

    Tuy thời gian tác dụng ngắn ngủi, nhưng đây rõ ràng là một kỹ năng ngắt chiêu cực mạnh. Không chỉ ngắt chiêu, nó có thể ngắt bất kỳ động tác nào.

    Như tình huống hiện tại, leo tường bằng cách nhảy bệ là một thao tác đòi hỏi độ chính xác cao. Lực sử dụng để nhảy qua khoảng cách ba ô và bốn ô chắc chắn phải khác nhau, dựa hoàn toàn vào khả năng điều khiển của tuyển thủ.

    Nếu bạn muốn nhảy bốn ô và đã khống chế lực đạo tương ứng, nhưng giữa đường trúng Thuật Kích Hồn, bạn sẽ đánh mất lực nhảy đoạn đường còn lại. Bốn ô mới có điểm đặt chân mà hai ô đã nhũn người, vậy chẳng phải ngã ngửa sao?

    Ngụy Sâm muốn nhắm đến, chính là khoảnh khắc này. Luồng khí đen bay vọt đến Đại Mạc Cô Yên vừa mới bật nhảy, cả người Đại Mạc Cô Yên bỗng loáng lên...

    Anh và luồng khí đen tách khỏi nhau. Thuật Kích Hồn bất ngờ trượt mục tiêu.

    "Yeah!" Fan Bá Đồ thở phào nhẹ nhõm, sung sướng kêu gào.

    Ngụy Sâm không tiếp tục mắng trên kênh chat nữa. Sắc mặt hắn tái dần.

    Nếu Thuật Kích Hồn thất bại trong việc ngăn cản Đại Mạc Cô Yên đạp nhảy thì coi như số mình xui, nhưng trượt hẳn luôn là thế nào?

    Ngụy Sâm rất tự tin với khả năng phán đoán và độ chính xác trong thao tác của mình. Kỹ năng này hắn đã tính kỹ, sao có thể đến trễ được?

    Ngụy Sâm vội vàng ngâm xướng chiêu kế tiếp.

    Thuật Trói Buộc!

    Một luồng khí khác bay ra, nhưng lại không trúng!

    Dưới tình huống nắm ưu thế, Ngụy Sâm hai lần ra tay hỏng?

    Fan Hưng Hân chán chường bảo số xui, nhưng Ngụy Sâm biết không phải.

    Một lần không trúng, lần thứ hai hắn càng cẩn thận hơn trong dự đoán và thao tác, nhưng vẫn hụt. Vấn đề không phải ở hắn rồi.

    "Hàn Văn Thanh sửa nhịp đánh." Ngoài sân, Diệp Tu đã nhìn ra.

    "Sửa suýt xoát thôi..." Phương Duệ nói.

    Một sự điều chỉnh khá bình thường, nhưng xảy ra ở Hàn Văn Thanh lại là chuyện động trời. Hàn Văn Thanh xưa nay phóng khoáng, không thích bó buộc, lại bất ngờ điều chỉnh nhịp đánh với phạm vi cực kỳ nhỏ bé đến khó phát hiện.

    "Gần đây tên này thú vị nhỉ?" Diệp Tu thổn thức.

    Nghênh Phong Bố Trận tiếp tục ngâm xướng.

    Một chú thuật khác, và vẫn đánh trượt.

    "Ha ha ha ha." Fan Bá Đồ thi nhau cười rộ. Một thằng zâm chơi zâm nhiều lần và đều thất bại, thiệt hả hê lòng người quá mà.

    "Lão Ngụy sao chưa phát hiện nhỉ?" Phương Duệ nhíu mày.

    Kinh nghiệm đánh giải chuyên nghiệp của Ngụy Sâm không bằng Diệp Tu và Phương Duệ, nhưng bấy nhiêu năm qua hắn chưa từng rời bỏ Vinh Quang, mắt nhìn đáng lẽ phải sắc bén lắm mới đúng. Hàn Văn Thanh sửa nhịp đánh quá khéo, nhưng Ngụy Sâm không đến nỗi chưa nhìn ra chứ?

    Đang nói, chú thuật thứ tư lại trượt.

    "Thôi rồi!" Phương Duệ vỗ đùi thảng thốt.

    Trượt chiêu thì không bàn, vấn đề là chú thuật thứ tư này được cast hơi nôn nóng. Ngụy Sâm không kiên nhẫn đợi đến thời cơ thích hợp nhất, vừa thấy chú thuật thứ ba không trúng đã vội ngâm xướng, ngâm xong thả ngay.

    Cảnh luống cuống khi leo tường tái hiện. Một tràng chiêu thất bại dường như tác động đến tinh thần Ngụy Sâm. Sau chiêu thứ tư, hắn lại gấp gáp ngâm chiêu thứ năm.

    Đại Mạc Cô Yên sắp lên tới rồi, chú thuật thứ năm có lẽ là cơ hội bỏ đá xuống giếng cuối cùng của Ngụy Sâm. Nếu không trúng nữa, Ngụy Sâm coi như đánh mất hoàn toàn ưu thế trên cao.

    Ngụy Sâm càng sốt ruột hơn, chọn dùng một kỹ năng tốc độ.

    Thuật Cắt Chém!

    Luồng khí đen vọt ra như lưỡi dao sắc, hung hãn lao về phía Đại Mạc Cô Yên.

    Các tuyển thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm nhìn thấy đều thở dài.

    "Phóng chiêu sớm rồi..."

    Hoàng Thiếu Thiên vừa than thở vừa nhắn tin cho Dụ Văn Châu. Gửi xong một câu, hắn lại bấm tiếp câu kế: "Ngụy lão đại hơi khẩn trương..."

    Lúc hắn vùi đầu bấm chữ, tình huống bất ngờ nảy sinh.

    Thuật Cắt Chém không trúng, Đại Mạc Cô Yên đặt chân ở điểm dừng cuối cùng và chuẩn bị nhảy lên nóc. Đột nhiên, anh rơi xuống...

    Ủa?

    Mọi người hết hồn, may mà tổ ghi hình tay chân lanh lẹ, nhanh chóng cắt màn hình nhỏ chiếu lại.

    Khoảnh khắc Đại Mạc Cô Yên đặt chân lên bệ tường, bệ tường bỗng gãy làm đôi, anh vì thế rơi thẳng xuống...

    "Tiểu Hàn, đớp nè!"

    Lời rác rưởi lập tức xuất hiện trên kênh chat với một niềm hân hoan khó tả.

    Khán giả há hốc mồm, đồng đội Ngụy Sâm ngồi trên hàng ghế Hưng Hân cũng há hốc mồm.

    "Chời má!" Phương Duệ lại vỗ đùi cái bốp. Nói sao cũng là thánh chơi zâm, vừa thấy tình huống bất ngờ xảy ra, hắn liền hiểu Ngụy Sâm đã toan tính những gì.

    Dụ tình, dụ tình hết đó!

    Ngụy Sâm có lẽ đã sớm phát hiện Hàn Văn Thanh đổi nhịp đánh, nhưng kiểu sửa đổi tinh vi này rất linh hoạt, dù phát hiện cũng khó xử lý. Thế là hắn vờ như theo không kịp, ra một tràng kỹ năng thất bại, còn điều chỉnh tiết tấu cho mình trông như đang hoang mang, đang nóng lòng.

    Thánh zâm như Phương Duệ cũng bị lừa, pha dụ tình của Ngụy Sâm xuất sắc đừng hỏi!

    Đòn sát thủ nằm ở điểm đặt chân cuối cùng.

    Vì sao nó gãy? Cần thắc mắc không? Ngụy Sâm đã làm gì đó với nó, thế thôi!

    Đại Mạc Cô Yên rơi xuống nhưng Hàn Văn Thanh chưa chịu bỏ cuộc. Anh xoay góc nhìn xuống dưới, thấy một điểm đặt chân khác, nhưng...

    Vút...

    Một luồng khí đen lướt qua.

    Thuật Cắt Chém đã vót rụng điểm đặt chân kia.

    Được thả ra và trượt mục tiêu, nhưng mục tiêu thực sự của Thuật Cắt Chém vốn không phải Đại Mạc Cô Yên. Ngụy Sâm diễn quá giỏi.

    Năng lượng chú thuật trên Bàn Tay Tử Vong đang ngưng tụ thành một đám mây đen —— Mưa Hỗn Loạn.

    Kỹ năng cooldown xong, lần thứ hai được Nghênh Phong Bố Trận sử dụng. Lần này, Đại Mạc Cô Yên không đường thoát thân.

    Mưa Hỗn Loạn xối ướt người mang theo debuff hỗn loạn, Đại Mạc Cô Yên cứ thế mà rơi.

    Dưới chân có lẽ vẫn còn bệ tường, nhưng trạng thái hỗn loạn đã ngăn anh tìm đến bến đỗ.

    Trên mặt đất, gió mù cuồn cuộn như tạo nên một cõi không gian hư vô. Đại chiêu U Hồn Đeo Bám bày sẵn, chỉ chờ Đại Mạc Cô Yên chạm đất...

    Đang bấm chữ than thở với Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên tắt điện thoại mà đơ cả người.

    Mọi thứ đã kết thúc. Một con mồi bị thuật sĩ khống chế hoàn toàn, lối đi nào dành cho nó đây?

    Trận cuối lôi đài, Ngụy Sâm thắng.

    Chung cuộc lôi đài, Hưng Hân thắng!
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1502: Đối thủ mười năm gặp lại

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    "Ha ha, Tiểu Hàn à, chú mày còn non lắm."

    Dòng chat cuối cùng Ngụy Sâm để lại cho trận lôi đài đủ để toàn bộ người chơi Vinh Quang hộc máu.

    Nếu Hàn Văn Thanh còn non lắm, cả giới Vinh Quang có ai dám vỗ ngực rằng mình đã chín? Thằng cha này, láo tró cũng logic tí chứ!

    Nhưng vì đây là sân nhà Hưng Hân, fan Hưng Hân vẫn sung sướng cười vang.

    Còn fan Bá Đồ thì xoắn quẩy vô cùng. Họ không sợ thua, nhưng thua bởi một tên như thế thật ức chế mà. Chưa kể, người thua còn là Hàn Văn Thanh, vị đội trưởng họ tôn thờ nhất.

    Không ai sẽ vì trận thua này mà trách cứ Hàn Văn Thanh. Tất cả đều nhìn thấy dũng khí và lòng can đảm không hề thay đổi của đội trưởng. Chỉ trách, tên đối thủ đêm nay quá đê tiện, quá giả dối, quá no limit...

    Nói theo cách nào đó, phải chăng một kẻ như hắn chính là khắc tinh của con người ngay thẳng như Hàn Văn Thanh?

    Trận lôi đài đã kết thúc, hai tuyển thủ đồng thời rời phòng đấu. Ngụy Sâm đương nhiên hớn hở mặt mày, vẫy tay vênh váo đi quanh một vòng thật dài. Lúc đi ngang khán đài đội khách, tiếng la ó ầm trời cũng không ngăn nổi nụ cười trên môi hắn. Hắn thậm chí còn cười to hơn, ra sức vẫy chào fan đội bạn như đúng rồi.

    Nhân viên bảo an nhà thi đấu sợ mất mật. Chời má, người ta là fan Bá Đồ đó! Khiêu khích fan Bá Đồ, muốn tìm đường chết hả?

    Họ vội vàng tăng cường nhân số bên khán đài đội khách để đề phòng tình huống bất trắc, lại phái người chạy lên khuyên Ngụy Sâm sống lý trí chút anh ơi.

    May sao Ngụy Sâm biết nghe lời phải, nhanh chóng hoàn tất màn diễu hành và quay về hàng ghế Hưng Hân. Người Hưng Hân đã sớm đứng dậy nghênh đón đại anh hùng ca khúc khải hoàn.

    "Ngồi đi, ngồi xuống hết đi." Ngụy Sâm hào phóng phất tay.

    Mọi người cười rộ. Không ai phản bác hắn, vì tất cả đều biết trận thắng này đối với Ngụy Sâm nặng nề thế nào, vất vả thế nào.

    "Sắp tới trông vô tụi bây đó." Ngụy Sâm nói tiếp. Phần kế tiếp là đấu đoàn đội, hắn không có tên trong danh sách.

    "Yên tâm." Diệp Tu gật đầu.

    "Phù..." Ngụy Sâm thở hắt ra, quay đầu nhìn lên màn hình lớn.

    Mọi thứ hắn đã làm, thắng lợi hắn mang về đều được ghi lại nơi ấy. Đây có lẽ không phải trận thắng huy hoàng nhất, nhưng là trận thắng khiến hắn hài lòng nhất. Thời gian không cho phép Ngụy Sâm dừng lại ở khoảnh khắc này, nhưng những gì đang diễn ra trong ánh mắt, hắn tin rằng mình đến chết cũng không quên.

    Hưng Hân kết thúc lôi đài với 1 điểm dẫn trước. Sĩ khí tăng cao là điều đương nhiên, nhưng nếu xét trên góc độ thực chiến, 1 điểm dẫn trước chưa bao giờ được đánh giá cao cho trận đoàn đội sau đó.

    Hai đội đều không quay về phòng nghỉ ngơi mà ở lại chuẩn bị luôn trên sân.

    "Trận đấu chỉ mới bắt đầu thôi!"

    Cách hai đội cổ vũ sĩ khí giống nhau đến bất ngờ. Điểm khác biệt là khi nói câu này, Hưng Hân đang nhắc nhở quân mình đừng vì chiến thắng lôi đài mà chủ quan, còn Bá Đồ thì muốn động viên cả nhà đừng vì chiến bại mà bị ảnh hưởng. Tư tưởng chung của hai đội rất nhất trí: 1 điểm đầu người chẳng đáng là gì.

    Bầu không khí rất nặng nề. Ngụy Sâm chém phần phật về công lao của mình một lúc rồi cũng biết điều mà ngừng lại, nghiêm túc cùng mọi người nghiên cứu kế hoạch đấu đoàn đội.

    Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trọng tài đi đến rìa sân khấu, liên tục nhìn đồng hồ, chuẩn bị gọi tuyển thủ đôi bên lên sân.

    Chiến đội Bá Đồ, kẻ thua 1 điểm lôi đài, đứng dậy đầu tiên. Không chờ trọng tài nhắc nhở, họ đã chủ động cất bước.

    Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn, Trương Giai Lạc, Tần Mục Vân, Trương Tân Kiệt và người thứ sáu Bạch Ngôn Phi.

    Đây chính là đội hình đi đến đâu càn quét đến đó của chiến đội Bá Đồ mùa giải trước, cũng là đội hình chủ lực Bá Đồ trong cách nhìn của ngoại giới. Mùa giải này, ba vị tuyển thủ Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc chuyển sang đánh thay phiên, thêm vào sự trỗi dậy của tiểu tướng Tống Kỳ Anh, đội hình trên ít xuất hiện hẳn, kể cả trận tứ kết cũng không thấy.

    Nhưng đêm nay đối đầu Hưng Hân, hiệp một sân khách, Bá Đồ lần đầu tiên đem ra đội hình mạnh nhất mùa giải trước của họ.

    Fan ruột Bá Đồ vỗ tay như sấm, gào thét cổ vũ tuyển thủ đội mình.

    Còn phía Hưng Hân? Đội trưởng Diệp Tu chỉ lơ đãng liếc mắt qua Bá Đồ khi tiếng hoan hô cất lên vang dội, sau đó quay đầu về tiếp tục nói những gì đang nói.

    Thời gian không còn nhiều, Diệp Tu sau dăm ba câu cũng dừng.

    "Lên nào!" Trong tiếng gọi của hắn, tên tuổi dàn tướng Hưng Hân xuất hiện.

    Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Đường Nhu, An Văn Dật, những gương mặt không gây bất ngờ. Nhưng cái người đứng dậy sau chót...

    "Ai kia?" Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm còn phải hoang mang thốt lên.

    "La Tập? Hưng Hân phái La Tập ra trận?" Hắn gào to.

    La Tập... Một cái tên rất không thuận miệng, bởi hắn hiếm có cơ hội gọi đến nó trên tivi.

    Hồi vòng bảng, Hưng Hân ít khi nào cho La Tập lên sân. Đến chặng cuối, cậu ta mới được kha khá slot. Nhưng La Tập không giống Ngụy Sâm. Khi Ngụy Sâm được slot đánh chặng cuối vòng bảng, mọi người đều nghĩ Hưng Hân cho hắn tìm cảm giác để bùng nổ trong vòng chung kết. Còn La Tập? La Tập là tân binh, là tuyển thủ trẻ. Nhìn cậu ta lên đánh, người ta chỉ nghĩ Hưng Hân cầm chắc vé rồi, nên cho phép tân binh tranh thủ farm exp mà thôi.

    Từ những slot ra trận rất ít ỏi ấy, ngoại giới đều thấy rõ La Tập cũng có vài điểm hay ho, nhưng trình thì chả xuất sắc lắm đâu.

    Một tuyển thủ có tương lai đấy, nhưng cần trui rèn, cần trưởng thành thêm.

    Phần đông đều cho là vậy.

    Thế mà hôm nay, La Tập thình lình xuất hiện tại bán kết Hưng Hân vs Bá Đồ, trên sân nhà, trong danh sách tướng đoàn đội.

    "Có nhầm lẫn gì không nhỉ?" Phan Lâm vẫn chưa dám tin. Hay là trùng hợp thôi, La Tập vô tình có việc cần đứng dậy lúc này?

    Câu trả lời là không.

    Màn hình lớn đã hiện tên đầy đủ những người vào trận. Tên La Tập không những nằm sờ sờ trong đó, còn thuộc năm người đầu tiên. Đường Nhu được xếp xuống slot thứ sáu.

    Vòng chung kết chưa bao giờ là nơi cho tân binh kiếm kinh nghiệm. Trên chiến trường này, mỗi một chiến đội đều chỉ hận không thể xuất toàn lực, phái tướng mạnh nhất, đắp hàng ngon nhất.

    Tướng mạnh nhất, hàng ngon nhất mà Hưng Hân đem ra chơi với Bá Đồ, là La Tập?

    Cả nhà thi đấu xôn xao cả lên, trên internet cũng ồ ạt bàn tán. Phan Lâm bèn quay sang hỏi cái nhìn của Lý Nghệ Bác, Lý Nghệ Bác lảm nhảm một hồi cũng chẳng ngoài giới thiệu phong cách La Tập, còn lý do vì sao Hưng Hân đưa cậu ta vào trận thì ậm ừ cho qua.

    Đôi bên xếp hàng ngang, gặp nhau trên sân.

    Bắt tay đầu tiên, đương nhiên là đội trưởng hai đội.

    Đối đầu suốt mười năm, hai người này chỉ xét riêng vòng chung kết đã gặp nhau đến bốn lần.

    Đấu trường vòng chung kết chính là nơi hai phe kết nên mối thù không đội trời chung. Mùa giải thứ năm, sáu và bảy, họ không chạm trán bởi thành tích Gia Thế trượt dài, Hàn Văn Thanh cũng dần xuống dốc. Tất cả đều như chứng tỏ rằng, thời đại của hai người đang trôi qua, Liên minh Vinh Quang hôm nay thuộc về những người trẻ.

    Mùa giải thứ tám, Diệp Tu giải nghệ, tạm biệt sàn đấu. Hàn Văn Thanh trở thành tuyển thủ đời đầu duy nhất còn đang chinh chiến trên đấu trường chuyên nghiệp. Đó là mùa giải chiến đội Bá Đồ bị loại cực nhanh trong vòng chung kết. Mọi người nhìn mà thở dài, cảm giác như đang chứng kiến kết cuộc cuối cùng của một thời đại.

    Ai ngờ mùa giải thứ chín, chiến đội Bá Đồ gom về mấy lão tướng, đánh thẳng một mạch đến tận chiến trường tối cao. Mùa giải thứ mười, tới lượt Diệp Tu dẫn về một chiến đội toàn tân binh do tự tay hắn thành lập, từ vòng khiêu chiến đánh vào Liên minh chuyên nghiệp.

    Và đêm nay, hai người một lần nữa bắt tay nhau, trên chính sàn đấu đã ghi dấu khởi đầu cho mọi thứ.

    Thời đại ấy, đã trở lại rồi chăng?

    Nhìn cảnh tượng trên sân, các fan Vinh Quang lâu năm bỗng dưng ngơ ngẩn. Cuộc đụng độ giữa hai người này từng là ký ức một thời đấy! Ai cũng cho rằng cái thời đó đã về miền dĩ vãng, nhưng kìa, hai ổng lại xắn tay áo chuẩn bị đập nhau nữa rồi!

    "Có tiến bộ nhỉ?" Bắt tay Hàn Văn Thanh, Diệp Tu nói. Là đối thủ, nhưng có lẽ hắn cũng là người hiểu Hàn Văn Thanh nhất. Để đánh bại anh, vắt hết óc và dốc hết sức là điều hắn cũng từng làm. Hắn quá quen thuộc với ý thức, thao tác và cả các trick anh hay sử dụng. Chỉ cần anh thay đổi một chút thôi, hắn sẽ lập tức phát hiện ra ngay.

    "Tán nhân của cậu cũng không tệ." Hàn Văn Thanh nói. Anh có thay đổi thật, nhưng đâu triệt để bằng cái tên trước mặt? Đoạn đường cuối cuộc đời đánh giải, hắn lại bất ngờ vứt luôn nghề pháp sư chiến đấu mình giỏi nhất, bay qua chơi nghề tán nhân quái dị kia. Tuy nhiên, Hàn Văn Thanh biết rõ hơn ai hết, rằng tán nhân chắc chắn là một nghề cực kỳ hợp với Diệp Tu. Bởi vì tương tự với việc Diệp Tu hiểu anh, anh cũng hiểu Diệp Tu đáng gờm đến mức nào.

    Sách giáo khoa Vinh Quang không hề là một danh hiệu phóng đại. Sức mạnh của Diệp Tu luôn vượt quá người ta tưởng tượng.

    "Giờ biết sợ vẫn còn kịp." Diệp Tu nói.

    "Cậu đang nói với tôi ấy hả?" Hàn Văn Thanh lạnh lùng. Sợ? Trong từ điển của anh, có bao giờ tồn tại chữ này?

    Diệp Tu chỉ cười không đáp. Hắn tiếp tục bắt tay với từng tuyển thủ Bá Đồ: Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn... Toàn là đối thủ cũ, nhờn mặt nhau cả. Cái gọi là "thời đại ấy" vốn chẳng thể đúc nên từ hai con người, mà bởi vô số những người khác đã rời sàn đấu này. Nhưng biết đâu chừng, họ vẫn ở một góc nào đó trên thế giới, dõi mắt nhìn theo đám bạn già còn đang mải mê trên đường chinh chiến?

    Quay lưng, tướng hai đội chia nhau vào phòng. Mỗi người mỗi tải nhân vật của mình, những nhân vật hoặc đã sớm khoe tài nổi danh, hoặc chỉ vừa đâm chồi nảy lộc. Có lẽ, nhân vật có khả năng ghi dấu lịch sử Vinh Quang hơn là tuyển thủ. Một ngày nào đó, khi những người như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh hay Trương Giai Lạc không còn tồn tại, những nhân vật họ từng sử dụng vẫn mãi mãi kể lại câu chuyện về họ của năm tháng huy hoàng.

    Bán kết mùa giải thứ mười, Hưng Hân vs Bá Đồ, sân nhà Hưng Hân.

    Trận đoàn đội bắt đầu!
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1503: Sự chuyển dời phong cách và khí chất

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Bản đồ đoàn đội: Khu Rừng Trăng Rằm.

    Vừa thấy tên bản đồ, hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lập tức giới thiệu về nó.

    Tuy gọi là rừng, trên thực tế Khu Rừng Trăng Rằm chỉ có phần biên giới là rừng cây, còn khu vực chính là một thôn làng nhỏ được cây cối bao bọc. Địa hình trong làng rất đa dạng, mỗi tội bố cục đơn giản chứ không chằng chịt đường xá như các bản đồ thành thị.

    Trên tổng thể, sơ đồ nhà cửa trong làng chỉ gồm bốn khu vực. Góc Tây Nam có một tiệm rèn, Đông Bắc là tiệm tạp hóa, Đông Nam nhà kho, có tháp gác cao, Tây Bắc là chỗ dân cư sống, có không ít nhà dựng trên cây, bắc cầu treo từ cây này qua cây khác.

    Ngoài nhà cửa, bản đồ còn một hồ nước phía Nam, diện tích không lớn lắm. Phía Bắc là điện thờ lộ thiên, địa hình trống trải nhất cả thôn. Cuối cùng là cây cối rải rác, tán cây lớn có bóng râm phân bố quanh làng, tuy không nhiều như rừng rậm nhưng đủ để làm chướng ngại che chắn.

    Nói chung đây không phải một bản đồ phù hợp cho hai đội lao vào ác chiến. Trên đấu trường khốc liệt của vòng chung kết, cũng ít ai sẽ chọn bản đồ đơn giản. Hầu hết đều muốn phát huy ưu thế sân nhà đến mức cao nhất, nên phải vắt óc tìm bản đồ nào đẩy sức mạnh đội mình lên tối đa.

    Giới thiệu xong, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác chuyển qua phân tích ưu thế của Hưng Hân trên bản đồ đã chọn. Đề tài này khó hơn giới thiệu, Phan Lâm bèn đặt câu hỏi, giao lại nhiệm vụ trả lời cho Lý Nghệ Bác. Lý Nghệ Bác đành nhắm mắt chém bừa, cách hai ba câu lại ha ha mấy tiếng. Hắn đang che giấu sự thiếu tự tin trong lòng đấy mà!

    Trong lúc hai người trao đổi, hai đội đã tải xong game, chính thức bắt đầu trận đấu.

    Hưng Hân spawn góc Tây Nam, có cây bao quanh ba mặt, trống hướng Đông Bắc, cuối tầm nhìn là cửa chính tiệm rèn. Chiến đội Bá Đồ tương ứng theo đường chéo, spawn ở góc Đông Bắc. Hai điểm spawn tương tự nhau, góc Đông Bắc cũng có cây cối bọc ba phía, trống phía Tây Nam, phóng mắt ra xa sẽ thấy tiệm tạp hóa.

    Hai đội xuất phát theo lối đi duy nhất. Chẳng mấy chốc, phía Đông của nhóm Hưng Hân xuất hiện bờ hồ sóng vỗ, phía Đông nhóm Bá Đồ thì lờ mờ nhìn thấy điện thờ trang nghiêm mà thoáng đãng.

    Hưng Hân là đội chủ nhà, dĩ nhiên sớm có sẵn kế hoạch hành động. Khi bờ hồ hiện ra trước mặt, hướng đi kế tiếp đã nằm trong dự định của họ. Họ chọn di chuyển về phía Tây Bắc, nơi cư ngụ của dân làng.

    Còn chiến đội Bá Đồ, khi thấy đường đi chia làm nhiều hướng thì bắt đầu di chuyển chậm lại.

    Là đội khách, họ không thể rành rẽ bản đồ bằng đội chủ nhà. Thả chậm tốc độ toàn đội là chuyện dễ hiểu. Tuy nhiên, đây không phải ai khác mà là Bá Đồ. Thật khó để thấy hai từ chậm chạp và cẩn thận được gắn với Bá Đồ, cho dù đang thi đấu trên sân khách.

    Có thể thấy chiến đội Bá Đồ cực kỳ xem trọng Hưng Hân, nhưng mặt khác, điều này chứng tỏ Bá Đồ không chỉ có Hàn Văn Thanh thay đổi, mà nhịp đánh toàn đội cũng đang thay đổi theo vị đội trưởng át chủ bài.

    Dẫu sao cũng xuất thân Bá Đồ, Lý Nghệ Bác lập tức phát hiện và tự tin phân tích cho khán giả cùng biết. Ưu thế bản đồ của Hưng Hân và lý do lựa chọn La Tập đã bị cho qua thế đấy...

    Hai đội chia nhau di chuyển, chưa chạm mặt nhưng đã cho người xem cảm giác như giông tố sắp kéo về. Chiến đội Hưng Hân hành động rất dứt khoát, khi đến gần khu dân cư thì mạnh ai nấy kiếm chỗ núp, cuối cùng chỉ để lại Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu ngoài sáng. Hắn không trốn vào các dãy nhà mà vẫn dọc theo đường đi, cắt về phía điện thờ.

    Mọi người tròn mắt.

    Sau phút cẩn thận lựa chọn, Bá Đồ cũng di chuyển theo hướng điện thờ. Trên sóng trực tiếp, Lý Nghệ Bác đang bàn đến khu vực này. Điện thờ có địa thế trống trải, Bá Đồ có thể tạm loại bỏ áp lực bản đồ.

    Tình hình Bá Đồ là thế, rốt cuộc Diệp Tu lại thẳng thắn hơn cả Bá Đồ, chọn ngay điện thờ mà đi chẳng cần do dự.

    Do đó, trên đường di chuyển của Bá Đồ, Quân Mạc Tiếu xuất hiện trong tầm nhìn của họ.

    Cạch cạch cạch!

    Bên Bá Đồ lập tức có tiếng súng. Trương Giai Lạc hăng lắm, chưa gì đã cho Bách Hoa Liễu Loạn lắp băng đạn.

    Ngược lại, một Hàn Văn Thanh vốn luôn là người đầu tiên lao lên, nay lại rất im ắng khi thấy tử địch nhiều năm đứng trước mặt mình. Không những không hùng hổ nhào vào, anh còn dừng chân.

    Va chạm trong tình huống 5v1, vậy mà không giao chiến. Bá Đồ bất ngờ giữ yên tại chỗ.

    "Bá Đồ đánh thận trọng và lý trí quá." Phan Lâm nhấn mạnh chữ quá cuối câu.

    "Sao, không ai dám lên à?" Vốn rất hiểu Bá Đồ, Diệp Tu bèn lên tiếng châm chọc khi thấy họ không hành động.

    Đội hình Bá Đồ toàn lão tướng chủ đạo, lại quen Diệp Tu quá rồi, tí xoáy của hắn có là gì với họ? Năm người Bá Đồ chẳng buồn bận tâm, tiếp tục làm việc của mình. Hai tướng cầm súng là Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ tản ra hai cánh trái và phải, vừa mở rộng tầm kiểm soát, vừa hình thành thế giáp công Quân Mạc Tiếu. Ba tướng Đại Mạc Cô Yên, Lãnh Ám Lôi và Thạch Bất Chuyển thì đứng thành tam giác ngược. Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi chặn phía trước, Thạch Bất Chuyển áp phía sau, cùng nhau di chuyển trong cẩn mật.

    Không ào ào tiến công với khí thế muốn xẻ núi lấp sông của ngày trước nữa, cách Bá Đồ chầm chậm triển khai trận hình toát ra một nghị lực cứng cỏi như muốn nước chảy đá mòn. Bá Đồ hôm nay, sao quá khác với những gì người ta từng biết.

    Diệp Tu không tiếp tục bắn lời rác rưởi. Quân Mạc Tiếu lùi về sau.

    Hắn không thể không lùi.

    Đội hình Bá Đồ triển khai trông có vẻ đơn giản với vài bước hoán vị, nhưng bằng ánh mắt của mình, Diệp Tu liếc phát là nhìn ra đội hình này có sức kiểm soát cực rộng ở cả hai mặt tấn công và phòng thủ. Thêm vào đó, khả năng linh hoạt rất lớn, có thể dễ dàng tản ra hoặc co vào, dễ dàng tập trung sức mạnh vào giữa nhanh chóng để đánh theo phong cách tấn công chính diện, phong cách mà Bá Đồ sở trường nhất.

    "Khá thật đấy."

    Chỉ vài bước di chuyển nhỏ bé đã khiến Diệp Tu phải tấm tắc khen ngợi, vì hắn biết, thế trận này sẽ phát huy hoàn hảo cái tài của Trương Tân Kiệt. Trước nay phong cách cá nhân của Trương Tân Kiệt không quá tương thích với khí chất chiến đội, nhưng qua một loạt thay đổi của Bá Đồ, hai phía bắt đầu dung hòa vào nhau.

    Trương Tân Kiệt, một trong bốn bậc thầy chiến thuật.

    Trương Tân Kiệt, vừa vào Liên minh đã đoạt quán quân bằng slot chủ lực.

    Sức mạnh của hắn, Liên minh còn xa mới hiểu hết được.

    Diệp Tu rút về.

    Chưa thử nghiệm gì, hắn đã chọn rút về.

    Rất kiên quyết và dứt khoát, để lại cho Bá Đồ một bầu trời lưỡng lự.

    Một mình tiếp chiến, dĩ nhiên Quân Mạc Tiếu không ôm ý định lấy một chọi năm. Ai cũng hiểu, Hưng Hân chắc chắn phải có kế hoạch gì đó.

    Không rành bản đồ, Bá Đồ khó lòng dự đoán cách Hưng Hân mai phục. Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ thăm dò hai cánh, xác nhận không có khả năng Hưng Hân giáp công. Sau lưng là đoạn đường Bá Đồ vừa đi qua, nếu tính thời gian, đội bạn cũng không kịp di chuyển đến đó.

    Thế nên, pha dụ tình bằng cách cho Quân Mạc Tiếu một mình xông ra là để che giấu mai phục phía sau hắn. Giờ hắn quay đầu chạy thẳng, nếu Bá Đồ đuổi theo sẽ bị úp sọt, nhưng nếu không đuổi theo, giằng co kéo dài sẽ cho Hưng Hân thời gian bọc ra sau lưng mình.

    Địa hình hai cánh đã được Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ trinh sát xong. Điện thờ xây trên vùng đất rộng rãi thoáng đãng, nhưng xung quanh cũng không phải không có chỗ ẩn mình. Diện tích điện thờ cũng vừa phải, chỉ cần mượn cover, rất dễ hình thành vòng vây mai phục mạnh mẽ.

    Nếu Bá Đồ giữ nguyên vị trí, Hưng Hân có sẽ thừa cơ bố ráp?

    Khó ai đoán được ý định của cả hai đội. Người xem chỉ có thể trông chờ diễn biến xảy ra.

    Bá Đồ ở yên, Hưng Hân cũng ở yên.

    Bá Đồ không đuổi theo, Quân Mạc Tiếu cũng không lùi nữa, bốn tướng Hưng Hân còn lại đang núp trong nhà cũng bất động.

    Trận chạm trán của cặp đối thủ mười năm lại không diễn ra kịch liệt ngay đầu game như tưởng tượng. Trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, đôi bên rất thận trọng thăm dò đối phương. Thật ra với những hiểu biết về đối thủ, họ vốn không cần phải thế. Họ hiểu nhau còn ít sao? Còn chưa đến tận nguồn cơn gốc rễ sao?

    Chẳng qua hiện tại, Diệp Tu đã có chiến đội mới với dàn chủ lực khác hẳn ngày xưa. Còn Hàn Văn Thanh sau mười năm kiên trì với lối đánh cứng rắn, cũng đang dẫn dắt đội mình thử nghiệm phong cách mới.

    Hai tuyển thủ ở tại điểm cuối cuộc đời đánh giải, hai đối thủ tranh đấu lẫn nhau đã mười năm qua, đến đoạn đường sau cùng, lại vẫn tìm kiếm đột phá không biết mệt mỏi.

    Chính vì vậy, lúc này họ đều phải cẩn thận. Cả hai đều muốn làm người đầu tiên nhìn thấu đối phương, không ai sẽ phơi bày bản thân trước cả.

    Diệp Tu không lùi, Hàn Văn Thanh không tới. Nhìn nhau ước chừng nửa phút, toàn đội Bá Đồ đột ngột cắt xéo qua hướng 10 giờ trước mặt.

    Không nhích thì thôi, nhích phát là nhanh như gió cuốn. Phong cách mạnh về đột phá của Bá Đồ hiển lộ rõ rệt tại đây. Dẫu đang trên đường cải biến, họ cũng không từ bỏ thứ vũ khí ác liệt nhất của mình.

    Có điều, Diệp Tu đã chiến với thứ vũ khí ác liệt kia quá lâu rồi. Chẳng buồn nhướng mày, hắn còn cười hì hì khi thấy đội bạn hùng hổ lao đi.

    "Xông pha bậy bạ gì đó, có bao vây mấy ông đâu?" Diệp Tu chat.

    Ý định của Bá Đồ, lẽ nào hắn không biết? Đứng giằng co một lúc, Bá Đồ chẳng qua muốn thả thời gian cho Hưng Hân vào chỗ, sau đó bất ngờ đột phá khi Hưng Hân chưa kịp hành động ổn thỏa, hòng bắt lẻ từng người.

    "Phải, tôi biết anh nhìn ra rồi." Trương Tân Kiệt trả lời.

    "Vậy cậu đang nghĩ gì?" Diệp Tu hỏi.

    "Chọn vị trí." Trương Tân Kiệt đáp.

    Diệp Tu ngẩn người. Nhìn lại đội hình Bá Đồ lúc này đã nằm ngoài phạm vi điện thờ, sau lưng là đường lớn rộng thênh thang, tiến lùi đều tiện, hai bên trái phải lại có rừng cây bảo vệ, ngon hơn khi nãy đứng phơi mình giữa điện thờ lộ thiên nhiều.

    Trên tivi, Lý Nghệ Bác cũng đang phân tích tương tự, thế nhưng nhiều người nghe xong lại thấy hơi nhạt.

    Ủa chỉ vậy thôi hả?

    Họ nghĩ.

    Ờ thì chọn điểm đẹp thật đấy, nhưng có cần trầm trọng hóa vấn đề vậy không? Bá Đồ muốn nhích thì nhích thôi, Quân Mạc Tiếu một thân một mình, cản được họ chắc?

    Đó là cách nghĩ của khán giả, không phải của Diệp Tu.

    Quả thật, hành động của Bá Đồ rất đơn giản, nhưng chính hành động đơn giản ấy lại thể hiện rõ rệt khí chất và phong cách hiện tại của họ.

    Nếu chiến đội Bá Đồ ngày xưa lấy phong cách chủ đạo từ đội trưởng Hàn Văn Thanh mà lan tỏa ra toàn đội, thì Bá Đồ mười năm sau, phong cách và khí chất đang bắt đầu chuyển dời về phía đội phó Trương Tân Kiệt.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1504: Vô vàn quen thuộc

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Không một kẽ hở.

    Đó là đặc điểm lớn nhất của Trương Tân Kiệt, tuyển thủ phạm sai lầm ít nhất Liên minh Vinh Quang. Đêm nay, đặc điểm này thể hiện rõ rệt ở cách Bá Đồ thực thi chiến thuật.

    Đấu pháp Bá Đồ xưa nay chuyên về tấn công, vô cùng chủ động và hổ báo. Không cố gắng tránh sai lầm, họ lấy sức công phá mạnh mẽ của mình áp đảo toàn bộ. Nhưng giờ họ thay đổi rồi.

    Suốt nửa phút mặt đối mặt, Bá Đồ không hề lao thẳng vào càn quét mọi mai phục. Họ biết tranh thủ phá kế hoạch do cơ hội mới mang lại cho Hưng Hân, chuyển qua khu vực dễ tiến dễ lùi hơn. Cứ thế, giai đoạn gằm ghè ẩn chứa đầy nguy hiểm đã bị họ hóa giải triệt để.

    Sự chuyển dời từ sâu bên trong này, chắc chỉ có những đối thủ hiểu rõ Bá Đồ như Diệp Tu mới có thể cảm nhận được.

    Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi chắn phía trước, hai tay súng Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ giữ vị trí trái và phải phía sau hai ô, ở giữa là Thạch Bất Chuyển. Bá Đồ duy trì đội hình, từng bước áp sáp Quân Mạc Tiếu. Dường như mỗi bước chân đặt xuống, họ đều xử lý lại thông tin, nhận định lại tình hình một cách cặn kẽ.

    Lùi về?

    Kiểu di chuyển không nhanh cũng chẳng chậm của Bá Đồ, Quân Mạc Tiếu có lùi cũng khó khiêu khích được họ.

    Lao lên?

    Lao lên rồi sao nữa? Một chọi năm à?

    Ấy thế mà Quân Mạc Tiếu hùng hổ lao lên thật.

    Fan ruột Bá Đồ chưa kịp phản ứng với hành động ngông cuồng của Diệp Tu, đội hình Bá Đồ đã có hai người xông ra.

    Bách Hoa Liễu Loạn.

    Âm 9 Độ.

    Bất ngờ thay, vai trò đột kích dành cho hai tay súng, còn Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh vẫn giữ vững nhịp di chuyển cũ với Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn.

    Tiếng súng vang lên, lửa đạn ập tới. Hai luồng hỏa lực đan xen nhau, trút ào ào về phía Quân Mạc Tiếu.

    Có nên lùi?

    Không, vì hai tay súng đã dùng hỏa lực phong tỏa sau lưng Quân Mạc Tiếu, khóa đường chạy của hắn. Lúc này nếu lùi, tức là cho bọn họ như ý.

    Không lùi?

    Khi hai làn đạn vừa đan vào nhau, hai nhân vật Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi cũng đột nhiên tăng tốc, lao thẳng đến Quân Mạc Tiếu.

    Chỉ trong nháy mắt, Bá Đồ đã bố ráp lưới bao vây bốn mặt!

    "Quá đẹp!" Phan Lâm bật thốt.

    Để xử lý thế tấn công quá đẹp kia, Diệp Tu làm một việc rất đơn giản: Ô Thiên Cơ đổi hình thái khiên, giương lên chắn đạn từ Âm 9 Độ.

    Thùng thùng thùng thùng...

    Đạn bắn vào mặt Khiên Thiên Cơ tạo nên âm thanh quái dị. Chắn hỏa lực thành công, Quân Mạc Tiếu ung dung thả bước như định bứt khỏi vị trí đang đứng, nhưng một ngọn lửa trắng nhuần bỗng từ đâu bùng cháy.

    Ngọn Lửa Thần Thánh!

    Lợi dụng sơ hở khi Quân Mạc Tiếu giương ô che mất tầm nhìn, Ngọn Lửa Thần Thánh được đặt xuống bất ngờ, chính xác và căn thời gian quá chuẩn. Tích tắc ấy, lửa trắng nuốt chửng toàn thân Quân Mạc Tiếu!

    3 giây khóa chiêu, cũng là 3 giây cơ hội!

    Trong chớp mắt, ánh sáng Bách Hoa phủ xuống như mưa, bóng Quân Mạc Tiếu mờ đi trông thấy. Hai cái bóng khác là Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi nhanh chóng lao vào.

    Khán giả ngoài sân ồ lên thán phục.

    Đang trong trạng thái ẩm ương không nhanh không chậm, Bá Đồ đột ngột bùng nổ tiết tấu đến mức người xem phải hoảng hồn.

    Chiến thuật của Bá Đồ càng lúc càng giàu linh động, không những không giảm đi sức tấn công mãnh liệt vốn có mà còn tăng mạnh lực bộc phát. Mấu chốt ở đâu? Ở sự thay đổi trong nhịp đánh.

    Ngoài ra, sự hoàn hảo tuyệt đối trong quá trình thay đổi cũng góp phần quan trọng. Gia tốc bùng nổ tiết tấu của Bá Đồ quá đáng gờm, mà mỗi bước tiến đều chặt chẽ như đã suy tính kỹ càng, soi không ra sơ hở.

    Điểm yếu của thiện xạ là gì? Chỉ có thể bắn một vị trí nhất định, rất dễ bị khiên cản phá toàn bộ. Nhưng muốn dùng khiên cản phá? Ngọn Lửa Thần Thánh đang chờ!

    Bố trí kín kẽ tuyệt đối, cho dù Diệp Tu nhờ vào kinh nghiệm lão luyện mà nhìn ra mấu chốt thì thế nào? Cũng không xử lý được!

    "Diệp Tu sơ suất rồi!" Từ khi vào vòng chung kết, Lý Nghệ Bác nói gì cũng phải uốn lưỡi bảy lần, giờ lại dám bình luận về Diệp Tu.

    Bởi mọi người đều nghĩ hệt như hắn.

    Một mình chạy ra khiêu khích quân địch, can đảm thật đấy, nhưng nếu vì vậy mà chết trong một nốt nhạc thì nhục không gì bằng.

    Diệp Tu đang rơi vào khốn đốn, sắp phải ăn nhục, thế nhưng... bốn người còn lại của Hưng Hân lại chẳng mảy may sốt ruột.

    Sóng trực tiếp cũng như màn hình lớn ở nhà thi đấu đều cắt bốn cửa sổ nhỏ đại diện góc nhìn bốn tướng Hưng Hân. Tất cả đều đang quan sát Quân Mạc Tiếu, nhưng họ quyết tâm làm theo phương án đã định, không xốc nổi lao ra cứu viện.

    Đánh gì máy móc thế?

    Khán giả không khỏi nghĩ vậy.

    Kế hoạch ban đầu rất quan trọng, nhưng 70% của mọi trận đấu đều cần tuyển thủ tự mình nhận định. Tình huống lúc này, các đội khác chắc chắn sẽ hành động ngoài kế hoạch.

    Trừ phi... Hưng Hân biết chắc không cần.

    Tổ ghi hình vội chuyển camera về Quân Mạc Tiếu.

    Quân Mạc Tiếu bị ánh sáng Bách Hoa phủ lấp hoàn toàn, bị Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi tiếp cận trong phút chốc. Dính debuff phong ấn kỹ năng 3 giây, ở vị trí Quân Mạc Tiếu lẽ ra nên đứng chỉ thấy một hình tròn mờ mờ di chuyển tới lui.

    3 giây dài bao lâu?

    Hình tròn to đùng kia chạy qua chạy lại, bỗng xuất hiện một bóng người lao đi vùn vụt. Quân Mạc Tiếu bất ngờ hiện ra rõ rệt giữa màn hình.

    Hắn đã thoát khỏi vòng vây Bách Hoa, trong tình trạng bị Ngọn Lửa Thần Thánh khóa chiêu suốt 3 giây.

    Lúc nãy khán giả còn ồ lên, giờ thì câm lặng luôn.

    Tổ ghi hình lập tức cắt cảnh chiếu lại, zoom vào gần sát Quân Mạc Tiếu.

    Nào đạn bay, nào lựu đạn nổ, Quân Mạc Tiếu như bị nuốt chửng. Hắn không có kỹ năng, chỉ có thể giương chiếc ô trong tay mà liều mạng đỡ đòn, vừa đỡ vừa di chuyển. Cứ thế suốt 3 giây, debuff khóa chiêu kết thúc, hắn liền dùng kỹ năng di chuyển tốc độ cao để vụt thoát khỏi vòng vây ánh sáng.

    Nhưng khán giả vẫn hoang mang vô đối. Dù đã chiếu chậm, họ vẫn chả hiểu gì cả. Chỉ cần đỡ đòn vài cái là thoát thôi á?

    Hiểu rõ mọi chuyện chỉ có một người: Trương Giai Lạc, người sáng tạo đấu pháp Bách Hoa.

    Đúng vậy, chỉ mình hắn mới biết rằng khi giương ô xoay vòng, Quân Mạc Tiếu không đơn thuần che chắn sát thương mà còn chắn cả các kỹ năng vây nhốt trong đấu pháp Bách Hoa. Những kỹ năng này bị ngăn cản, ánh sáng Bách Hoa vẫn còn nhưng đã mất đi sức mạnh kèm giữ con mồi.

    Ngọn Lửa Thần Thánh vừa hết tác dụng, Quân Mạc Tiếu bật chiêu lao đi, Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi không kịp tóm lấy hắn.

    Tuy chiến thuật Bá Đồ rất chặt chẽ, nhưng đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc lại bị Diệp Tu nhìn thấu hoàn toàn. Hàn Văn Thanh hiểu Trương Giai Lạc? Diệp Tu cũng không kém đâu.

    Không tính mùa giải thứ mười, đấu pháp Bách Hoa đã tồn tại sáu năm trên sàn đấu.

    Tâm tính Trương Giai Lạc thay đổi theo thời gian, đấu pháp Bách Hoa cũng vì vậy mà đổi khác, nhưng trăm sông đổ về một biển, dẫu có khác biệt thế nào, chuyên gia đạn dược cũng chỉ từng ấy kỹ năng mà thôi. Nắm rõ tác dụng từng kỹ năng, bạn sẽ đoán được hoa nở nơi nào.

    Lý thuyết thì đơn giản, nhưng chẳng mấy ai có thể thực hiện.

    Diệp Tu làm được, vì hắn mạnh về nền tảng. Kết hợp những gì nhìn thấu về chiến thuật Bá Đồ, hắn suy đoán ra hướng đi của Trương Giai Lạc từng thời điểm.

    Đấu pháp Bách Hoa phức tạp vô cùng, Trương Giai Lạc sẽ vận dụng kỹ năng ra sao, Diệp Tu cũng không đoán trúng 100%. Nhưng ít nhất, với tâm lý chuẩn bị sẵn, hắn biết những điểm cần phải để mắt. Nếu chưa đủ, hắn vẫn còn một bảo bối: Chiếc Khiên Thiên Cơ to khủng bố.

    Thoát vòng vây Bách Hoa, Quân Mạc Tiếu vội vàng lùi về. Hai tay dài Bá Đồ tiếp tục dồn hỏa lực truy sát trong khi hai tay ngắn thả chậm tốc độ. Họ quyết định không đuổi theo Quân Mạc Tiếu đến cùng, vì Hưng Hân vẫn còn bốn người với khả năng cực cao đang mai phục đằng xa.

    Vì thế, Quân Mạc Tiếu thành công chạy khỏi phạm vi công kích. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Bá Đồ giảm tốc toàn đội, trở về với đội hình vững như Thái Sơn mà di chuyển chầm chậm tới trước.

    Bền bỉ. Họ thực sự quá bền bỉ.

    Vì quán quân, họ đã chờ đợi suốt bấy nhiêu năm. Chờ thêm vài giây vài phút trong trận, có đáng là gì?

    Gót sắt Bá Đồ vững vàng áp tới, khiến nhân vật Quân Mạc Tiếu trông như vai hề lon ton nhảy nhót, ngây ngô lại ấu trĩ. Dù hắn có thoát khỏi vòng vây được Lý Nghệ Bác nhận xét là "không thoát nổi", nhưng xét về mặt khí thế, Bá Đồ vẫn chiếm áp đảo.

    Lý Nghệ Bác vừa ăn vả, tinh thần có hơi suy sụp, không muốn lên tiếng. Khán giả trong nhà thi đấu phần đông là fan Hưng Hân nên xem diễn biến mà hồi hộp trong lòng. Họ vẫn chẳng hiểu vì sao bốn người còn lại của Hưng Hân không ra giúp. Hưng Hân đang mưu tính điều gì?

    Kênh chat Hưng Hân không có lấy một dòng chỉ huy chiến thuật, chứng tỏ đây là kế hoạch từ trước khi vào trận. Kế hoạch này không lạ, là dụ địch tiến sâu vào quân ta. Nhưng Bá Đồ có chịu tiến vào đâu chứ? Hưng Hân vẫn cứ giữ nguyên là thế nào?

    "Thế nào ấy nhỉ?" Hoàng Thiếu Thiên cũng nghĩ không ra, bèn nhắn tin cho Dụ Văn Châu.

    "Có khả năng là muốn thăm dò thêm về kết cấu chiến thuật Bá Đồ?" Dụ Văn Châu không quá xác định.

    "Chắc không?"

    "Nếu không thì pha nguy hiểm vừa nãy, ngoài Diệp Tu ai thoát vây nổi?" Dụ Văn Châu trả lời.

    Hoàng Thiếu Thiên ôm điện thoại, không nhắn lại.

    Vì hắn đang đặt mình vào tình huống trong trận.

    Ngoài Diệp Tu, ai thoát nổi đấu pháp Bách Hoa?

    Siêu siêu khó.

    Hoàng Thiếu Thiên có hiểu biết nhất định với đấu pháp Bách Hoa, nhưng e rằng không sâu như Diệp Tu.

    Dạ Vũ Thanh Phiền của hắn cũng chẳng cầm khiên, không thể đỡ đòn hoàn hảo như Quân Mạc Tiếu.

    Nếu chỉ né tránh hoặc giương kiếm đỡ, bị debuff khóa kỹ năng 3 giây, muốn chạy khỏi đấu pháp Bách Hoa?

    Bảo "siêu siêu khó" là nói giảm nói tránh thôi!

    Đổi thành Hoàng Thiếu Thiên, chắc chôn xương luôn rồi...
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1505: Thách thức mai phục

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Diệp Tu đang thăm dò?

    Nghe Dụ Văn Châu nói, Hoàng Thiếu Thiên bèn quan sát kỹ hơn hành động của Quân Mạc Tiếu.

    Mọi khiêu khích đều không có giá trị với Bá Đồ. Họ duy trì một lòng kiên nhẫn vô cùng bền bỉ.

    Diệp Tu thấy vậy bèn thả chậm tiết tấu. Mọi người đều thấy hắn lùi về, nhưng không phải ai cũng nhìn ra tốc độ của hắn đang khớp dần với Bá Đồ. Chẳng thấy Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đề cập tiếng nào về việc này trên tivi, mà chỉ nói Diệp Tu bắt đầu đánh cẩn thận hơn.

    Đánh cẩn thận hơn? Để làm gì?

    Để tiếp tục thăm dò.

    Trước đó, hành động thăm dò của hắn thiên về tấn công, còn giờ là phòng thủ.

    "Anh ta đang tìm hiểu mức độ linh hoạt tiết tấu của Bá Đồ." Lần này đổi thành Dụ Văn Châu nhắn tin cho Hoàng Thiếu Thiên.

    Mức độ linh hoạt tiết tấu.

    Từ chuyên môn là ký tự ngoài hành tinh với người chơi thường, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp thì nghe phát hiểu ngay.

    Mức độ linh hoạt tiết tấu, nói đơn giản chính là nhịp chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ của một chiến đội. Chuẩn linh hoạt là phải vừa tự nhiên vừa bất ngờ. Diệp Tu tự chuyển nhịp đánh của mình liên tục là để tác động đến Bá Đồ, buộc họ thay đổi tiết tấu, từ đó quan sát rút ra thông tin cần thiết.

    "Không chỉ nhắm đến một trận thắng, mà nhắm đến chiến thắng cho toàn bán kết." Dụ Văn Châu tiếp tục nhắn tin.

    Hoàng Thiếu Thiên hiểu lời anh nói. Hồi vòng bảng, Bá Đồ đánh theo chế độ thay phiên, đến giai đoạn cuối mới cho các đại tướng đồng loạt ra trận. Mọi người đều biết giai đoạn ấy chỉ để họ làm nóng người, tìm cảm giác, chứ cái trình thực sự sẽ được ém đến vòng chung kết mới tung hàng. Nếu không tự thân thử nghiệm, sẽ không cách nào đoán được kế hoạch cuối của Bá Đồ. Thế nên Diệp Tu mới đem chính mình ra mạo hiểm. Hành động này mang về rất nhiều nguy cơ trên phương diện chiến thuật, nhưng nếu xét chiến lược lâu dài thì xứng với bốn chữ "nhìn xa trông rộng".

    Nhưng, Bá Đồ sẽ dễ dàng để hắn thăm dò mọi thứ chắc?

    Một cách bất ngờ, hai tay súng cánh trái và phải đội hình Bá Đồ lại lao ra.

    Đoàng đoàng đoàng!

    Đạn tuôn như mưa, một lần nữa đan cài vào nhau, cùng bay về phía Quân Mạc Tiếu.

    Quân Mạc Tiếu sớm có đề phòng, vừa thấy hai tay súng có cử động liền co chân chạy. Camera lập tức quét một vòng qua bốn nhân vật Hưng Hân đang mai phục trong nhà.

    Lúc này đã cách vị trí mai phục không còn xa, cũng là phương hướng Quân Mạc Tiếu đang lùi về. Liệu Bá Đồ có sẽ dấn bước vào khu vực đã giăng sẵn bẫy?

    Không!

    Hai tay súng chỉ đột ngột lao ra và dồn hỏa lực bức Quân Mạc Tiếu phải lùi. Ngoài việc tỏ thái độ không hoan nghênh hắn, Bá Đồ không có ý định đuổi tận giết tuyệt. Quân Mạc Tiếu lùi đến phạm vi mai phục, toàn quân Bá Đồ vẫn tỉnh táo duy trì một khoảng cách lớn.

    Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi quyết tâm không rời vị trí, chỉ để Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ tiến hành tấn công từ xa. Bá Đồ chẳng cần tiến thêm vẫn có thể nã đạn xối xả vào Quân Mạc Tiếu.

    Quân Mạc Tiếu cũng có chiêu tầm xa, nhưng sao so nổi với hai tay súng hàng thật? Đọ súng không lại, hắn chỉ đành tiếp tục lùi và lùi.

    Chiến đội Bá Đồ dùng tướng tay dài mở đường, giữ tướng cận chiến phía sau hỗ trợ, một đội hình có kết cấu quá trái ngược lẽ thường nhưng lại cực kỳ thích hợp với tình huống trước mắt. Nếu lỡ rơi vào mai phục, tay dài cũng dễ bứt ra hơn tay ngắn.

    Quân Mạc Tiếu lùi về sâu hơn nữa.

    Khu vực dân cư xây nhà trên cây, cây nào cây nấy rợp bóng xanh um, che khuất gần hết nhà cửa, vô cùng kín đáo và thích hợp phục kích. Trương Tân Kiệt nhắc một tiếng trên kênh chat Bá Đồ, Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ bèn ngừng truy sát Quân Mạc Tiếu.

    "Không bơm tí máu hả?" Trương Giai Lạc hỏi thăm Diệp Tu trên kênh chung.

    "Không gấp." Diệp Tu thản nhiên trả lời. Hắn chỉ có một mình, nãy giờ xung đột không quá kịch liệt nhưng cũng tốn khá nhiều máu trên đường chạy về. HP chỉ còn 47%, chưa tới nửa cây.

    Mục tiêu đã đi nửa cái mạng, thế mà Bá Đồ vẫn kiềm chế không lao lên càn giết. Ý chí và khả năng kiềm chế của họ quá khủng.

    Trương Tân Kiệt khiển Thạch Bất Chuyển tiến lên phía trước, xoay góc nhìn qua lại. Hắn đứng ngoài phạm vi mai phục của Hưng Hân, nhàn nhã quan sát địa hình bốn phía.

    "Hưng Hân tính quá hóa dở thì phải?" Bình luận viên Phan Lâm nói.

    Bản đồ đấu đoàn đội tuy rộng nhưng không tới mức mò kim đáy bể, chỉ cần quan sát một lúc sẽ nhìn ra các vị trí trọng yếu cần đề phòng. Chưa kể, người đang quan sát lại còn là Trương Tân Kiệt, bậc thầy chiến thuật chưa bao giờ bỏ lỡ chi tiết nhỏ nhặt nào!

    Thạch Bất Chuyển đột nhiên nhấc tay, chỉ về một hướng.

    Bách Hoa Liễu Loạn cũng lập tức nhấc tay, một quả lựu đạn bay ra theo hướng Thạch Bất Chuyển chỉ định.

    Ầm!

    Chỉ mới bay được nửa vòng cung cực đẹp cực chuẩn, quả lựu đạn bỗng nổ tung giữa không trung. Từng đốm lửa lất phất rơi xuống, đó là một quả Đạn Lửa.

    "Ha ha, xin lỗi nghen!" Kênh chung xuất hiện dòng chat từ Diệp Tu. Trong rừng, nòng súng Ô Thiên Cơ còn đang bốc khói. Chính hắn đã bắn nổ quả lựu đạn kia.

    Tiếp theo, tới lượt Lãnh Ám Lôi nhấc tay. Một vật có hình dạng như bình rượu bay về cùng phía quả lựu đạn đã nổ.

    "Mấy ông thử trình tui hả?" Rảnh tay chat thêm một câu, Quân Mạc Tiếu cực nhanh giơ Ô Thiên Cơ lên cao. Một tiếng súng vang, chiếc bình vỡ tan kèm theo đốm lửa tung tóe. Lửa phừng phừng bén lên đất và lan rộng.

    "Mấy ông tính phóng hỏa đốt rừng hả? Hơi bị khó nha." Diệp Tu chat tiếp.

    Tổ ghi hình rất biết phối hợp. Theo nội dung trao đổi của các tuyển thủ, camera lập tức zoom vào đám lửa cháy trên đất. Đúng như Diệp Tu nhận xét, ngọn lửa từ hai kỹ năng vừa rồi không kéo dài quá lâu, cũng không để lại mồi dẫn cháy.

    "Sao không học theo Hoàng Thiếu Thiên ấy, chặt hết cây luôn?" Diệp Tu lại cất lời.

    "Đậu móa đậu móa!" Ngoài trận, khán giả Hoàng Thiếu Thiên ăn đạn lạc. Dùng apm như gió, hắn ào ào nhắn tin khóc tố với Dụ Văn Châu.

    Trong trận, Bá Đồ coi những lời troll của Diệp Tu như không có. Năm người không một ai trả lời. Thạch Bất Chuyển vẫn xoay chuyển góc nhìn, vừa tỉ mỉ quan sát địa hình, vừa trao đổi với đồng đội trên kênh Bá Đồ.

    Diệp Tu không đọc được, nhưng khán giả thì có. Ngoài nội dung thảo luận của Bá Đồ, khán giả còn biết chỗ núp của bốn tướng Hưng Hân còn lại. Đó cũng là điều Bá Đồ đang trao đổi nội bộ. Dựa trên nghề nghiệp của đối thủ, họ cùng nhau phân tích xem vị trí nào có lợi cho mai phục.

    Bốn tướng Hưng Hân là bốn nghề, mỗi tướng đều được Bá Đồ xếp cho hai ba khả năng nhất định. Khán giả đối chiếu, thấy đúng toàn bộ! Chỗ núp của người Hưng Hân đều bị Bá Đồ khoanh vùng hết rồi.

    Kế tiếp, họ phân tích sâu hơn phạm vi đã khoanh vùng, loại trừ những khả năng khó xảy ra để tăng tính chính xác.

    Bước này thường được suy xét trên phong cách đánh của mỗi tuyển thủ. Phong cách cá nhân đóng vai trò rất quyết định trong việc chọn vị trí và điều kiện mai phục.

    Một nửa khả năng bị loại trừ, khán giả đối chiếu, thấy đúng luôn!

    Đáng sợ!

    Đáng sợ quá!

    Trạng thái trong trận lúc này đang tĩnh, đừng nói giao chiến, di chuyển còn ít nữa là. Tổ ghi hình zoom vào bốn nhân vật Hưng Hân, cắt thành bốn màn hình nhỏ trên màn hình chính, thêm một cửa sổ đặc tả kênh chat Bá Đồ. Bá Đồ phân tích đến đối tượng nào, họ sẽ phóng to đối tượng đó, làm toàn bộ khán giả xem trực tiếp có cảm giác như đang ngồi trong phòng họp chiến thuật Bá Đồ vậy.

    Cũng chính vì thế, khán giả càng thêm run rẩy. Chiến đội Bá Đồ suy xét logic cực chuẩn, lý giải toàn bộ thế trận mai phục của Hưng Hân.

    Sau phong cách cá nhân, họ xét đến kết cấu đội hình, nghề nào sẽ hỗ trợ nghề nào, ai tấn công ai phòng thủ, cỗ máy đội hình vận chuyển theo chiều hướng gì, v.v... và từ đó mà sàng lọc.

    Cuối cùng, Bá Đồ giữ lại sáu khả năng cho bốn nhân vật. Đây là một kết quả khủng khiếp, vì dù có hai người không xác định chắc chắn 100%, nhưng sáu khả năng này không hề trật.

    Theo quá trình suy luận của Bá Đồ, khán đài đội khách vang lên từng đợt vỗ tay rào rạt. Nhân vật nào bị đoán chính xác vị trí, tiếng vỗ tay càng sôi trào. Trong khi đó, khán đài đội nhà lặng ngắt như tờ.

    Mọi kế hoạch, mọi bố trí của Hưng Hân, đối thủ chỉ đứng quan sát và rồi bóc tách từng chút một, phơi bày từng chút một. Nhưng Hưng Hân lại chẳng có động thái gì.

    Định đọ xem ai cứng hơn?

    Người ta có muốn đọ cái này với các anh đâu? Hưng Hân trụ vững, chỉ tổ có lợi cho đối thủ nhìn thấu mà thôi!

    Mai phục mà bị nhìn thấu thì còn gì là mai phục? Căn cứ sáu khả năng đã phân tích, Bá Đồ nhanh chóng đi đến phương thức tấn công.

    Đoàng đoàng đoàng đoàng!

    Súng vang.

    Lại là hai tay súng phát động hỏa lực. Mặc kệ Quân Mạc Tiếu đang chắn trước mặt mình, họ chĩa nòng súng vào khu rừng không một bóng người, nã đạn như mưa.

    Mộc Vũ Tranh Phong!

    Vị trí đầu tiên Bá Đồ nhắm vào là Mộc Vũ Tranh Phong!

    Không chọn người đóng vai trò quan trọng nhất đoàn đội là trị liệu, cũng không ngó ngàng đến cậu tân binh trình thấp lần đầu bước lên sàn đấu bán kết là La Tập, mục tiêu đầu tiên Bá Đồ muốn bắt lại là Tô Mộc Tranh, tuyển thủ đầy kinh nghiệm, bậc thầy pháo súng sở hữu ưu thế bắn xa bậc nhất Vinh Quang.

    Một lựa chọn khó tin, nhưng tất cả khán giả đều hiểu nguyên nhân vì đâu.

    Bởi họ đã đọc thấy những gì Bá Đồ phân tích thảo luận.

    Chọn Mộc Vũ Tranh Phong làm điểm công kích thứ nhất, chỉ có một lý do: Vị trí của cô là kết quả xác định nhất mà họ phân tích được!

    Chắc ăn nhất, ít sai lầm nhất, phong cách điển hình của Trương Tân Kiệt!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)