Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1486: Đường truy cầu cô độc

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Diệp Tu, tuyển thủ đời đầu Liên minh. Trương Giai Lạc, tuyển thủ đời thứ hai Liên minh.

    Cách nhau chỉ một năm, khó thể gọi là tiền bối và hậu bối. Tuy đôi lúc Diệp Tu cũng sẽ vờ lên mặt, nhưng Trương Giai Lạc chẳng bao giờ ngoan ngoãn phục tùng.

    Cuộc chạm trán đỉnh cao giữa hai người, diễn ra vào mùa giải thứ ba.

    Mùa giải đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh do Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc của chiến đội Bách Hoa sáng tạo đã triệt để thành hình, càn quét toàn Vinh Quang, hổ báo giành về hạng nhất vòng bảng. Gặp Gia Thế ở trận chung kết, câu chuyện Nhất Diệp Chi Thu một cây Khước Tà phá trăm hoa đến nay vẫn là giai thoại.

    Phồn Hoa Huyết Cảnh, cuối cùng trở thành phông nền cho kẻ chiến thắng.

    Trương Giai Lạc dĩ nhiên không cam tâm. Mùa giải thứ tư, Bách Hoa tiếp tục chinh chiến. Tiếc rằng, họ dừng chân khi chưa kịp vào trận chung kết. Chung kết năm đó là cuộc chiến kinh điển Bá Đồ đánh đổ vương triều Gia Thế. Phồn Hoa Huyết Cảnh một lần nữa chỉ là khách qua đường.

    Mùa giải thứ năm, Bách Hoa gói trong hành trang kinh nghiệm ba mùa, cùng đấu chí bừng bừng mà khởi hành. Ai ngờ rằng, đội trưởng Tôn Triết Bình lại chấn thương tay ngay giữa mùa giải, buộc phải giải nghệ trên chính đỉnh cao sự nghiệp. Trương Giai Lạc tiếp lấy lá cờ đại tướng, chiến đội Bách Hoa trong tiếng khóc tang bi ai cháy lên sức mạnh, đánh dẹp một đường vào thẳng chung kết.

    Kết quả, Bách Hoa ngã xuống dưới gót giày Vương Kiệt Hi, tuyển thủ gia nhập Liên minh mùa giải thứ ba, vang danh Vinh Quang với cái tên Ma Thuật Sư, được ca tụng là người đến gần Thần Vinh Quang nhất, có khả năng dựng nên một đế chế mới giống với Diệp Tu nhất.

    Về sau, Vương Kiệt Hi trở thành ác mộng lớn nhất của Bách Hoa. Mùa giải thứ bảy, Bách Hoa đã chạm một tay đến chiếc cúp quán quân, Vương Kiệt Hi tiếp tục là người chặt đi bàn tay ấy.

    Bảy năm ba á quân, chiến đội Bách Hoa như bị vận xui ám. Lần thứ hai gục ngã trước Vi Thảo, Phồn Hoa Huyết Cảnh đã sớm thất truyền. Á quân mùa thứ bảy là thành tích mà một mình Trương Giai Lạc bán mạng mới có được.

    Có lẽ vì cảm thấy mình không cách nào đạt đến cao nhất, sau một mùa hè, Trương Giai Lạc đột nhiên tuyên bố giải nghệ.

    Câu chuyện Phồn Hoa Huyết Cảnh đến đó có thể nói đã kết thúc hoàn toàn. Tuy giữa mùa giải thứ năm Tôn Triết Bình đã giải nghệ, nhưng Trương Giai Lạc vẫn luôn gánh phần của cả hai người trên vai mà chiến đấu.

    Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng, không một ai sẽ hiểu thấu.

    Mọi người chỉ biết sụt sùi thổn thức: Nếu như mùa giải thứ năm Tôn Triết Bình không chấn thương giải nghệ, nếu như Tôn Triết Bình vẫn mãi còn đây, có phải Phồn Hoa Huyết Cảnh sẽ xây nên một đế chế Bách Hoa ngay sau đỉnh cao Gia Thế hay không?

    Không có cái gọi là "nếu như".

    Hai chữ "nếu như", chỉ là nhát dao đâm vào lòng người trong cuộc.

    Trương Giai Lạc chưa bao giờ cam tâm, nếu không sau khi Tôn Triết Bình giải nghệ, hắn đã chẳng gánh lên sứ mệnh và trọng trách của hai người mà đi tiếp, cắn răng đi mãi không ngừng.

    Đáng tiếc cuối cùng, hắn vẫn phải ngã xuống, vẫn phải buông tay.

    Phồn Hoa Huyết Cảnh là câu chuyện của hai người, chỉ bằng một người sẽ không cách nào viết nên kết cục hoàn mỹ.

    Thế nhưng người nọ vẫn hoài một lòng niệm tưởng, nỗi niệm tưởng vĩnh viễn khôn nguôi.

    Vì vậy sau một mùa giải, hắn lại quay về. Từ bỏ đội mẹ Bách Hoa, hắn gia nhập Bá Đồ, bị người người khinh khi bởi hành vi đeo bám đại gia. Trương Giai Lạc từng bất an do dự, nhưng cuối cùng không hối hận. Hắn kiên định bước trên con đường truy cầu của mình. Đêm nay hắn đứng trên sàn đấu này, vẫn cầm nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn, mà cái tag trước tên đã là Bá Đồ. Còn đối thủ? Diệp Tu, không phải người xa lạ, nhưng lại đang cầm tán nhân Quân Mạc Tiếu, tag trước tên là Hưng Hân, mới thành lập gần đây.

    Cảnh còn người mất?

    Nào phải. Người vẫn là người cũ đấy thôi, chỉ có mọi thứ xung quanh mới thật thay đổi.

    Đoàng!

    Một tiếng súng đột ngột vang lên, làm mọi người giật nảy mình. Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc vừa tải xong bản đồ, bỗng đưa súng lên trời bắn một phát chỉ thiên.

    Cạch cạch cạch, Bách Hoa Liễu Loạn đổi băng đạn liền tay và cất bước. Đây là thói quen thao tác của Trương Giai Lạc.

    Bản đồ như cũ, hai người cũng chọn di chuyển ra thẳng khu vực giữa. Một trước một sau, họ đến được lâu đài Thatcher.

    Quân Mạc Tiếu tiến vào lâu đài từ cửa chính trong lúc Bách Hoa Liễu Loạn chọn cửa sau.

    Tuy thuộc hệ Súng, chuyên gia đạn dược vì sở hữu nhiều chiêu trò nên thường được mệnh danh "Ma pháp sư hệ Súng". Khác với thiện xạ và bậc thầy pháo súng, chuyên gia đạn dược không cần không gian hay quá nhiều khoảng cách để chiến đấu. Một khu vực nho nhỏ như phòng ốc vẫn ổn, thậm chí càng kín càng tạo điều kiện cho họ vẫy vùng.

    Lâu đài có hai tầng, cuộc chiến giữa Diệp Tu và Tần Mục Vân diễn ra ở tầng hai. Bản đồ lôi đài giữ nguyên tình trạng xuyên suốt, lúc này tầng hai vẫn đổ nát, mấy gian phòng bị đạn bắn lỗ chỗ cho thấy trận chiến trước đó kịch liệt thế nào.

    Quân Mạc Tiếu và Bách Hoa Liễu Loạn chia nhau hai cửa mà vào, chưa có ý định rời khỏi tầng một. Hai người vô cùng thận trọng, mỗi bước đi đều nhìn ngó trước sau.

    Diệp Tu thuộc bản đồ, khiển Quân Mạc Tiếu đến góc phòng như trận đầu, nhìn ra cửa sổ một lúc không thấy Bách Hoa Liễu Loạn mới bỏ đi. Phương hướng mới có vẻ như nhắm vào khả năng Bách Hoa Liễu Loạn tiến vào từ cửa sau.

    Trong khi đó, Trương Giai Lạc khá chậm chạp vì lạ nước lạ cái. Từ cửa sau, hắn thận trọng khảo sát cách bố trí các gian phòng, lối thoát hiểm. Chọn một phòng tiến vào, nhìn lướt xung quanh, hắn tiện chân bước tới cánh cửa thông ra hành lang.

    Két.

    Hắn đẩy cửa.

    Khán giả nín thở.

    Phía ngoài hành lang, Quân Mạc Tiếu đang lần mò đến gần. Bách Hoa Liễu Loạn mở cửa phòng kiểu này, khác nào đưa mình trước họng súng địch?

    "Bất cẩn rồi! Biết rõ cửa thông ra hành lang..." Phan Lâm đang nói thì im bặt.

    Hắn vốn định nói "biết rõ cửa thông ra hành lang thì phải đề phòng chứ, biết đâu đối thủ vô tình đi ngang", nhưng lại im bặt vì thấy Bách Hoa Liễu Loạn chỉ đẩy cửa phòng chứ không ra ngoài.

    Két két két...

    Cửa phòng mở ra rồi đóng trở lại, chầm chậm kêu cót két.

    Sau cánh cửa, Quân Mạc Tiếu đã giương Ô Thiên Cơ lên nhắm sẵn. Hắn yên lặng di chuyển qua phải, kéo giãn không gian quan sát bên trong phòng.

    Két két két...

    Cánh cửa tiếp tục kéo về, sắp sửa đóng kín hoàn toàn.

    Không ra ngoài thật à?

    Khi mọi người đang tự hỏi, Bách Hoa Liễu Loạn đột nhiên vọt ra.

    Cánh cửa mở toang, Bách Hoa Liễu Loạn dùng nó che chắn phần lưng, tay phải cầm món vũ khí bạc có tên súng lục tự động Liệp Tầm trước ngực, chĩa thẳng phía trước.

    Hắn lập tức nhìn thấy Quân Mạc Tiếu.

    Quân Mạc Tiếu cũng nhìn thấy Bách Hoa Liễu Loạn.

    Súng vang.

    Hai họng súng cùng tóe lửa. Xét về bắn thường, hình thái của Ô Thiên Cơ là súng trường, nạp đạn một lần bắn hai phát, còn Bách Hoa Liễu Loạn dùng súng lục tự động, có thêm kỹ năng Tăng Cấp Đạn Dược sau chuyển nghề của chuyên gia đạn dược buff cho băng đạn bình thường. Cùng một thời gian, số đạn mỗi bên bắn ra sẽ khác biệt lớn. Đấu súng bằng đạn thường không phải quyết định sáng suốt.

    Thế nên Quân Mạc Tiếu chọn dùng kỹ năng cho phát súng khai chiến.

    Pháo Chống Tăng!

    Ba quả pháo liên tiếp rời nòng.

    Ầm ầm ầm!

    Trên hành lang chật hẹp, hai nhân vật chĩa súng vào nhau, đạn pháo bắn ra va chạm trực tiếp và phát nổ. Khói đen cuồn cuộn kèm ánh lửa phủ lấp hành lang, lực chấn động từ vụ nổ đẩy mạnh hai người về phía sau.

    Diệp Tu không muốn lùi. Hắn nhích chuột, Quân Mạc Tiếu sử dụng Trượt Đất lao qua đám khói.

    "Liều quá!" Phan Lâm hết hồn.

    Tuy tình hình chưa rõ, nhưng việc đối thủ lao lên cướp chủ động rất dễ đoán, Trương Giai Lạc chỉ cần vì phòng ngừa mà ném vài quả lựu đạn vào đám khói, Quân Mạc Tiếu tránh kiểu gì?

    Bỗng thấy phương hướng Quân Mạc Tiếu trượt đến, Phan Lâm tròn mắt ngạc nhiên.

    Ủa sao húc đầu vào chướng ngại thế này?

    Khi hắn tự hỏi, Quân Mạc Tiếu đã trượt thẳng tới bức tường.

    Ầm ầm ầm!

    Có tiếng nổ vang lên trong đám khói, Trương Giai Lạc quả nhiên đã ném lựu đạn đề phòng. Quân Mạc Tiếu chạm tường, bất ngờ nhảy lên rút kiếm ninja khỏi Ô Thiên Cơ, cắm vào tường, mượn lực đạp nhảy, rút dây chuôi kiếm, lại tiếp tục cắm vào tường...

    Đù, chơi bò tường luôn!

    Phan Lâm há hốc mồm, khán giả cũng há hốc mồm.

    Hành lang vốn hẹp, vụ nổ lan đến chân tường và đó là nơi duy nhất vững chắc giúp Quân Mạc Tiếu không bị lực nổ đẩy lùi. Lực đẩy sẽ chỉ làm hắn dính sát mặt tường hơn thôi...

    Chỉ chịu ít sát thương lan be bé, Quân Mạc Tiếu bò tường như nhện. Sau vài cú bật nhảy, hắn thành công thoát khỏi đám khói, chuẩn bị bay xuống đất.

    Vị trí hắn định thả mình rơi xuống là chỗ đứng cũ của Bách Hoa Liễu Loạn, nhưng khi thấy Quân Mạc Tiếu lao ra, Bách Hoa Liễu Loạn lập tức tránh đi. Có một khoảng trống nhỏ giữa hắn và đám khói, hắn sẽ không ngu đến mức đứng quá gần để không kịp trở tay. Vì thế, dù Quân Mạc Tiếu vượt khói xông ra bằng cách rất ảo rất bất ngờ, Bách Hoa Liễu Loạn vẫn trốn đi dễ dàng.

    Sải bước, hắn chui vào phòng.

    Két két két, cửa phòng tiếp tục đóng lại, Quân Mạc Tiếu sắp rơi trúng cửa.

    Chết mẹ, chơi ngu rồi!

    Quân Mạc Tiếu vội vung kiếm ninja.

    Đoàng đoàng đoàng, ầm ầm ầm...

    Đổi chỗ an toàn, Bách Hoa Liễu Loạn tấn công ngay. Quân Mạc Tiếu cắm kiếm ninja vào tường, bật nhảy né đạn, chuẩn xác đạp lên mép cửa.

    Giẫm mạnh chân, hắn nhảy vọt qua cánh cửa. Cửa đóng sập lại, Bách Hoa Liễu Loạn vội vàng lùi về sau. Ui, suýt nữa bị dập trúng mũi!

    Rầm!

    Cánh cửa va vào khung đóng chặt, hai nhân vật một trong một ngoài.

    Tầng trệt lâu đài chịu sức nặng bên trên, vách tường dày hơn tầng hai nên khó phá hoại hơn. Hai người đều không sợ đối thủ đập tường tập kích mình.

    Quân Mạc Tiếu tạm thời án binh bất động. Diệp Tu thuộc bản đồ, biết rõ căn phòng này có rất nhiều cửa dẫn đi khắp nơi, khó thể chặn đường, trừ phi Trương Giai Lạc ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ Diệp Tu tới.

    Muốn tiếp tục tấn công, e rằng phải phá cửa gấp.

    Cửa phòng có hướng mở ra ngoài chứ không phải vào trong, Diệp Tu khó thể xông vào như cách Trương Giai Lạc đã xông ra. Trương Giai Lạc từ trong lao ra được cửa che chắn một bên, chỉ phải đề phòng bên còn lại nên phản ứng mới nhanh bằng người bên ngoài, thậm chí còn vì chuẩn bị sẵn mà nhanh hơn. Nếu Diệp Tu cũng xộc vào như thế, Trương Giai Lạc ở bên trong phục kích, Diệp Tu có quá nhiều hướng phải phòng bị.

    Làm sao đây?

    Hai nhân vật áp lưng vào tường, một trong một ngoài, lặng im bất động.
     
    dragonsavior thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1487: Bách Hoa chân chính

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Hai nhân vật ngăn bởi bức tường, cách nhau gang tấc, bầu không khí vô cùng nặng nề.

    Cho đến khi kênh chat nhảy chữ.

    "Ông vô đây coi!"

    "Ông ra đây đê!"

    Hai dòng chat siêu ấu trĩ phá hoại triệt để bầu không khí gay cấn. Khán giả chả biết nên cười hay nên im, ngứa đuýt gì đâu.

    Thế nhưng trong lúc nói nhảm, Quân Mạc Tiếu lại có hành động. Hắn không phá cửa, cũng không vòng qua phòng khác mà từ cửa sổ hành lang chui ra ngoài êm như ru. Dùng kiếm ninja, hắn nhảy lên song cửa tầng hai, chui vào chọn vị trí.

    Mọi người ồ lên. Hắn định phá sàn tầng hai, trên trời giáng xuống tập kích Bách Hoa Liễu Loạn?

    Chiến trường diễn ra bên trong lâu đài, muốn tạo hình chiếu 3D cho khán giả ngồi thành vòng tròn khá khó, cần phải cắt bớt nhiều chướng ngại góc nhìn. Sàn tầng hai lúc này như lơ lửng giữa không, Quân Mạc Tiếu và Bách Hoa Liễu Loạn một trên một dưới, khoảng cách vẫn là gần trong gang tấc, chỉ có phương hướng đã biến từ ngang thành dọc.

    Trương Giai Lạc dưới tầng một vẫn chưa phát hiện, Bách Hoa Liễu Loạn một tay giơ súng, một tay kẹp mấy quả lựu đạn, vị trí đứng có thể lập tức tấn công mọi cánh cửa ra vào căn phòng.

    Cơ mà Diệp Tu có định đi cửa chính đâu?

    Ào ào ào!

    Diệp Tu quý từng phút thời gian, chẳng tốn giây nào ngập ngừng do dự. Người xem chưa kịp nghĩ ngợi sâu xa, hắn đã ra tay.

    Sàn lâu đài khá yếu, một kỹ năng là đủ xuyên thủng. Quân Mạc Tiếu rơi xuống giữa những tảng sàn vỡ vụn, từ trên nhìn xuống, đảo mắt liền thấy vị trí Bách Hoa Liễu Loạn. Ô Thiên Cơ xoay nòng, nổ súng!

    Trương Giai Lạc phản ứng không chậm, nghe tiếng động trên đầu liền chuyển góc nhìn, súng lục Liệp Tầm chĩa lên, lựu đạn tay trái ném ra cực nhanh. Hắn làm một chuỗi hành động, vừa xác nhận tình hình bên trên, vừa ném đạn hết quả này đến quả kia, trông như cao thủ ám khí trong truyện võ hiệp, hoặc nhà ảo thuật với bộ bài poker trong tay, thuần thục móc lựu đạn, ném lựu đạn như hắt nước.

    Ầm ầm ầm ầm!

    Khoảng không gần trần nhà bị ánh lửa từ những vụ nổ phủ lấp, bị ngăn thành hai đầu hệt như chiến trường hành lang trước đó.

    Bất ngờ?

    Đúng là Diệp Tu muốn đánh bất ngờ, mỗi tội cách làm quá mức đơn giản. Dùng kỹ năng phá sàn nhà, âm thanh phát ra đủ cho Trương Giai Lạc thời gian xử lý. Cái lợi cho Diệp Tu, chẳng qua là một tích tắc ngắn ngủi như lúc Trương Giai Lạc khiển Bách Hoa Liễu Loạn lao ra từ trong phòng. Khó thể nói ai ưu thế hơn ai, chỉ xem ai phản ứng nhanh nhạy hơn ai mà thôi.

    Trên hành lang, hai người dừng ở thế hòa. Còn lần này trên trời và dưới đất, thắng thua sẽ ra sao?

    Đá Xoáy!

    Bách Hoa Liễu Loạn đột ngột sử dụng kỹ năng cận chiến cấp thấp của thiện xạ, quét một cú 360 độ quanh người.

    Không trúng!

    Ngạc nhiên chưa, xung quanh Bách Hoa Liễu Loạn không có ai cả. Trương Giai Lạc lập tức biết mình đoán sai. Hắn cho rằng Diệp Tu sẽ mượn cover, dùng Thuật Phân Thân áp sát, ai ngờ Diệp Tu không làm vậy.

    Chỉ một sai lầm, sơ hở liền lộ. Giữa ánh sáng tiếng nổ tràn ngập căn phòng, Quân Mạc Tiếu như cưỡi kiếm mà tới, Ngân Quang Lạc Nhẫn!

    Hắn giữ lơ lửng từ nãy đến giờ?

    Khán giả thấy rất rõ, sau khi phá sàn rơi xuống, Quân Mạc Tiếu không nóng lòng đáp đất. Bắn vài phát súng, Ô Thiên Cơ biến thành kiếm ninja, cắm vào trần nhà.

    Ngay từ đầu, Diệp Tu đã không cho rằng pha tấn công bất ngờ của mình sẽ làm Trương Giai Lạc bị rối. Hắn phải chơi chút trò mèo, chọn đúng khoảnh khắc Trương Giai Lạc đoán sai và lộ sơ hở mới buông người xuống tấn công.

    Trương Giai Lạc không kịp né, trúng Ngân Quang Lạc Nhẫn ngã lăn. Tức thì có tiếng nổ từ đâu vang lên, Quân Mạc Tiếu bị sóng khí hất văng, để lại một cái hố lớn trên đất. Đó là dấu vết của mìn bị đạp trúng.

    Diệp Tu giành được cơ hội tấn công, ai ngờ Trương Giai Lạc cũng chôn sẵn mìn tại chỗ. Pha va chạm thứ hai cũng hòa nhau như thế. Nhưng hòa là nói trên thế trận, chứ nếu xét thiệt hại thì Quân Mạc Tiếu từng cắt thẳng qua vụ nổ ở hành lang, ăn lựu đạn trên không, tiếp tục xông qua một trời lựu đạn khác, cuối cùng bị mìn hất văng, lượng máu 57% chỉ còn 42%.

    Hai lần thí máu để cố tấn công, lại chẳng thể hình thành bo. Tuy hai hiệp đều là Diệp Tu chủ động khai chiến, nhưng Trương Giai Lạc mới là người đạt lợi thế sau cùng.

    "Đấu pháp phòng ngự!" Chiến đội Lam Vũ chuyên đánh phòng ngự nên rất nhạy cảm với các lối đánh có mùi tương tự, Hoàng Thiếu Thiên vừa thấy liền nhắn tin cho Dụ Văn Châu.

    "Đúng." Dụ Văn Châu trả lời xác nhận. Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác vẫn đang thán phục phản ứng quá nhanh và xử lý đẹp mắt của cả hai tuyển thủ, dẫn đến cục diện ngang cơ. Chi tiết phòng ngự thuộc trình nhìn nhận thế trận level cao, họ chưa thể phát hiện.

    "Thế này mới đúng là cậu!" Ở một nơi khác trên khán đài, một vị khán giả kín đáo ngồi xem trận đấu cất lời cảm thán.

    Tôn Triết Bình!

    Một trong hai mảnh ghép Phồn Hoa Huyết Cảnh ngày xưa, vị cựu đại thần nay đang đeo tag chiến đội Nghĩa Trảm, mượn chút thời gian ngắn ngủi còn lại để cống hiến những tháng ngày cuối cùng. Hắn đã không còn là ngôi sao, làn sóng quan tâm dấy lên khi mới quay về cũng tắt dần theo tần suất ra trận quá mức ít ỏi trong tiếng tiếc than của giới mộ điệu.

    Vòng chung kết không liên quan gì đến Nghĩa Trảm nơi hắn đang ở, giấc mộng quán quân cũng đã từ lâu xa vời. Hắn chỉ bằng một lòng niệm tưởng thủy chung khó bỏ với Vinh Quang, để vẫn lưu lại sàn đấu này cưỡi ngựa xem hoa.

    Cưỡi ngựa xem hoa. Đó là từ chính xác để hình dung những gì hắn cống hiến cho Vinh Quang hôm nay, bởi slot lên sân quá ít. Cho nên, Tôn Triết Bình chưa từng tiếc nuối vì không đi cùng con hắc mã Hưng Hân vào giải đấu chính thức. Hưng Hân là điểm bắt đầu cho lần dấn thân thứ hai của hắn, là chiến đội rất thân thiết với hắn, nay bất ngờ mạnh mẽ tiến thẳng đến giành quán quân. Nếu vẫn còn thuộc hàng ngũ Hưng Hân, Tôn Triết Bình tin chắc mình sẽ vì không thể dốc sức cho chiến đội ở thời khắc quan trọng nhất mà phát điên.

    Lựa chọn Nghĩa Trảm là đúng đắn, Tôn Triết Bình không từng hối hận.

    Nhìn thấy Hưng Hân đánh đến tận đây, Tôn Triết Bình càng vui mừng.

    Hắn kỳ vọng chiến đội này tạo nên kỳ tích, như lúc trước đã đánh bại Gia Thế ở vòng khiêu chiến. Mà bây giờ, Hưng Hân lại chạm trán Bá Đồ...

    Nếu hỏi về Bá Đồ, Tôn Triết Bình không có tình cảm gì đặc biệt cho lắm. Hắn để tâm, chỉ vì nơi đó có Trương Giai Lạc, hợp tác ngày xưa, cũng là thằng bạn thân nhất.

    Nỗi lòng của Trương Giai Lạc, mục tiêu của Trương Giai Lạc, truy cầu của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình đều hiểu thấu, nhưng đêm nay Trương Giai Lạc lại đụng độ Hưng Hân.

    Đây quả là tình huống khó xử cho người bình thường. Nhưng Tôn Triết Bình là người hào sảng, hắn chẳng chút nào giằng co tâm lý. Đường hẹp gặp nhau, ai mạnh thì thắng. Hắn chỉ tin vào điều đơn giản đó. Tâm lý chưa bao giờ là gánh nặng cho Tôn Triết Bình khi vào trận, nên khi xem thi đấu, hắn cũng ôm thái độ tương tự.

    Thế nhưng Trương Giai Lạc mà Tôn Triết Bình nhìn thấy lúc này, lại không có mùi liều mạng như hồi trước. Hắn khác xa Trương Giai Lạc của ngày Tôn Triết Bình chấn thương giải nghệ, một mình dẫn dắt Bách Hoa ra chiến trường.

    Hắn đánh mất đấu chí năm xưa rồi sao?

    Hoàn toàn không phải. Đây, mới thật sự là lối đánh dành cho hắn.

    Đấu pháp Bách Hoa được ca tụng là đấu pháp rực rỡ nhất, lãng mạn nhất Vinh Quang. Là người sáng tạo trường phái hàng đầu này, ở Trương Giai Lạc không có sự mô phỏng để lợi dụng hiệu ứng hình ảnh, mà Bách Hoa chính là sự phản ảnh tính cách của hắn trong kỹ thuật chơi. Vốn Trương Giai Lạc phải là người như vậy, kiểu chém giết liều mạng rất không hợp với hắn.

    Nhưng ở Bách Hoa, sau khi Tôn Triết Bình chấn thương giải nghệ, Trương Giai Lạc chỉ đành gánh luôn lên vai phần liều mạng của Tôn Triết Bình.

    Kỳ thực không cần phải thế.

    Tôn Triết Bình vẫn luôn muốn nói câu này với Trương Giai Lạc, nhưng mọi gánh nặng là vì mình mới rơi xuống đôi vai người kia, trong lúc Trương Giai Lạc liều mạng đảm đương, mình làm sao có thể hất mặt nói với hắn rằng cậu không cần phải thế?

    Nguyện ý gánh vác, vậy kiên cường mà bước tiếp đi!

    Đó là con người của Tôn Triết Bình. Đó là cách hắn sẽ cổ vũ bạn cũ. Max cứng rắn.

    Đáng tiếc cuối cùng Trương Giai Lạc nuốt vào lại toàn là trái đắng.

    Cho đến khi hắn đến Bá Đồ, mọi gánh nặng ngày trước mới tiêu tan. Trương Giai Lạc không cần một mình gánh vác trách nhiệm hai người nữa, vì thế Trương Giai Lạc của Phồn Hoa Huyết Cảnh ban đầu đã quay về. Và đó, mới thật sự là Trương Giai Lạc.

    Ngay trong chính trận đấu này, Tôn Triết Bình rõ rõ ràng ràng nhìn thấy vào mắt.

    Đấu pháp Bách Hoa là che chắn, là bảo vệ, là bổ khuyết cho sơ hở, là đẩy mạnh thế công của đồng đội. Đó là một đấu pháp rất tinh tế, không phải chỉ cần thao tác phức tạp là được. Bách Hoa ấy, hoàn toàn không phải Bách Hoa thực thụ.

    Cũng như những năm tháng Trương Giai Lạc một thân một mình dắt theo Bách Hoa dốc sức chinh chiến, kỹ thuật của hắn thêm phần tinh thêm phần thuần, nhưng đấu pháp Bách Hoa của hắn lúc ấy đã có phần thoát ly tinh thần cốt tủy nên có.

    Song hiện tại, hắn quay về rồi.

    Thậm chí bởi vì kinh nghiệm tăng lên, đấu pháp Bách Hoa hôm nay của Trương Giai Lạc càng thêm cẩn mật, liên kết tuần hoàn, kín kẽ không một lỗ hổng.

    Người người đều cho rằng ánh sáng Bách Hoa trong trận này vẫn chưa rải đủ sao?

    Vậy mười phần sai lầm.

    Trên hành lang, giữa không trung, những ánh lửa bùng nổ rực rỡ kia, tất cả đều là đấu pháp Bách Hoa. Mà giữa không gian đó, trăm hoa đua nở, hoàn mỹ không một kẽ hở, Quân Mạc Tiếu lao lên chỉ có thể đưa đầu ra ăn sát thương.

    Cho rằng đấu pháp Bách Hoa nên là ánh sáng liên miên bất tuyệt, chói lóa đến ai cũng nhìn không ra bất kỳ cái gì? Nhận thức đó không khỏi quá đơn giản.

    Bách Hoa chân chính, không phải nơi nơi đều thấy, mà là nơi nào phất tay, nơi ấy hoa nở.

    Chỉ riêng chuyện dùng ánh sáng che phủ tầm nhìn đối thủ, có cần vây chặt 360 độ không?

    Không.

    Cái thực sự cần, là ở vào khoảnh khắc mấu chốt, một chùm ánh sáng phải nở rộ ngay trước mặt mục tiêu.

    Ầm ầm ầm ầm...

    Giữa không gian chật hẹp, tiếng nổ vang dội không ngừng, Quân Mạc Tiếu nhất thời không dám tiếp cận.

    Các vụ nổ trông như không liền mạch, nhưng mỗi khi Quân Mạc Tiếu định lao lên, sẽ luôn có một ngọn lửa bừng cháy, sáng lóa cả tầm nhìn hắn.

    Đây là cố tình, Diệp Tu biết. Hắn biết trình Trương Giai Lạc làm được những gì, nên mới không dám mù quáng xông lên.

    Không gian hành động đang bị thu hẹp dần, mọi lối thoát đều bị khóa kín. Quân Mạc Tiếu bị vây hãm hoàn toàn giữa trăm hoa.
     
    dragonsavior thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1488: Mượn lực

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Hoàn mỹ!

    Tuy bị vây nhốt, Diệp Tu vẫn rất bình tĩnh. Đó là đánh giá của hắn về phong độ Trương Giai Lạc đêm nay.

    Thật ra, Diệp Tu có thể tính là người đủ gần để thấy cách Trương Giai Lạc đi cả cuộc đời đánh giải. Từ ngày hắn cùng Tôn Triết Bình còn ở Bách Hoa, tạo thành cặp đôi hợp tác cuồng kiếm đạn dược, từng nét vẽ nên Phồn Hoa Huyết Cảnh, đến khi Phồn Hoa Huyết Cảnh càn quét cho cả Vinh Quang tan tác, rồi Tôn Triết Bình chấn thương giải nghệ, Trương Giai Lạc cắn răng bước tiếp trong cô độc. Suốt quá trình, Diệp Tu vẫn luôn ở đó, từng giao đấu với Trương Giai Lạc của mỗi một giai đoạn.

    Hắn có cái nhìn giống hệt với Tôn Triết Bình. Trương Giai Lạc của hôm nay, là Trương Giai Lạc mạnh nhất. Bởi một lần nữa, Trương Giai Lạc đã tìm về đúng vị trí của mình. Tài hoa gọt giũa lắng đọng suốt bao năm qua, hiện đang phát huy triệt để.

    Tìm không ra sơ hở, nhưng Diệp Tu không thể ngồi chờ.

    Trương Giai Lạc đâu phải đốt pháo hoa cho Diệp Tu ngắm? Đạn dược từ Bách Hoa Liễu Loạn hoặc nặng hoặc nhẹ, đều sẽ gây nên sát thương. Quân Mạc Tiếu bị vây nhốt trong không gian càng lúc càng thu hẹp, máu càng mất càng nhiều.

    Yolo luôn!

    Quân Mạc Tiếu đột ngột giương Ô Thiên Cơ, trông như muốn gánh sát thương hòng thoát vây khốn. Thế nhưng giương khiên che đạn là cách quá đơn giản, Trương Giai Lạc sao có thể không đề phòng? Vừa nhìn thấy, hắn liền có hướng xử lý.

    Một quả lựu đạn bay ra, chạm trúng mép Khiên Thiên Cơ. Nó nảy lên khỏi mặt khiên, văng vào góc nhìn Quân Mạc Tiếu.

    Chưa kịp phản ứng, lựu đạn đã nổ.

    Bom Kích Nổ.

    Sức công phá hơi thấp so với lựu đạn thường, nhưng cho phép người ném quyết định thời điểm nổ nên tính chính xác cực cao. Nó vượt khiên ship tới con mồi, tuy sát thương nhỏ nhưng Quân Mạc Tiếu ăn trọn toàn bộ. Lực chấn động sinh ra một cách đương nhiên, đẩy Quân Mạc Tiếu lùi về sau.

    Cả người hắn lảo đảo, Ô Thiên Cơ cũng lảo đảo theo. Bách Hoa Liễu Loạn chớp cơ hội ném liền tù tì đủ loại đạn dược vào khoảng trống lộ ra sau khiên.

    Ầm ầm ầm ầm!

    Ánh sáng đan xen liên miên, tạo thành cả một biển hoa đua nở, khoe sắc lộng lẫy nhất từ đầu trận đến giờ.

    Quân Mạc Tiếu bị biển ánh sáng nuốt chửng, chỉ còn thấy cái bóng lờ mờ vẫn đang động đậy. Bách Hoa Liễu Loạn không chủ quan, duy trì tấn công đến khi cái bóng mờ kia bị phủ lấp hoàn toàn.

    Combo ngưng bặt.

    Trương Giai Lạc phát hiện HP Quân Mạc Tiếu không tiếp tục giảm.

    Sao lại thế được?

    Trong kia làm gì còn chỗ né chiêu? Góc chết rồi mà?

    Hắn ngừng đánh. Biển ánh sáng tan dần, để lại tàn dư lửa cháy lập lòe và khói thuốc súng vương trong không khí. Không gian đóng kín, khói đặc muốn tan hết không dễ, nhưng cái gì cần thấy cũng sẽ thấy. Cái gọi là góc chết dưới chân tường, bất ngờ thủng một lỗ to.

    Trương Giai Lạc lập tức hiểu ra.

    Tường tầng một tuy kiên cố nhưng không đến mức sắt thép, đánh hoài một chỗ thì cũng vỡ thôi. Diệp Tu khiển Quân Mạc Tiếu giả vờ chống trả Bách Hoa Liễu Loạn, kỳ thực đã mượn cover từ hỏa lực và ánh sáng Bách Hoa để phá bức tường dày, chui ra tẩu thoát.

    Để làm điều đó, Quân Mạc Tiếu ăn đạn rất đau. HP chỉ còn 19%, nhưng không thể không thừa nhận, hắn đã mở con đường máu chạy khỏi đất chết.

    Thằng cha khó xơi!

    Đánh với Diệp Tu, Trương Giai Lạc nhớ không rõ đã bao nhiêu lần mình mắng vậy rồi.

    Két!

    Một cánh cửa khác bật mở.

    Phá tường, Quân Mạc Tiếu chui qua phòng kế bên. Hắn hành động siêu nhanh, mới đó lập tức quay về phản kích. Trương Giai Lạc vội khiển Bách Hoa Liễu Loạn xoay góc nhìn, bắn ào ào vào cánh cửa kia. Bóng người vừa xuất hiện đã bị ánh sáng Bách Hoa nuốt chửng.

    Ơ mà người ơi, sao người lùn thế? Sao người tạch nhanh thế?

    Sao HP Quân Mạc Tiếu chẳng hề trượt thế?

    Trương Giai Lạc biết mình ngu rồi. Hắn gấp gáp xoay góc nhìn, nhưng Quân Mạc Tiếu đã lao đến sát bên từ chính lỗ thủng trên tường. Quân Mạc Tiếu không hề bỏ đi, bóng người đẩy cửa vào chỉ là một con Goblin dụ tình Trương Giai Lạc mà thôi.

    Khoảnh khắc dụ tình ngắn ngủi, nhưng đã quá đủ. Chỗ thủng cũ thậm chí còn phảng phất một cái bóng. Thuật Phân Thân! Quân Mạc Tiếu không tiếc tuyệt chiêu di chuyển nhanh nhất chỉ để áp sát Bách Hoa Liễu Loạn.

    Bách Hoa Liễu Loạn lập tức bị xiên lên cao. Ô Thiên Cơ đổi hình thái xoành xoạch, Bão Chiêu Tán Nhân đến đây!

    Máu tuôn đỏ rực như hoa.

    Xáp lá cà là gì? Là đem máu dệt thành mưa.

    HP Bách Hoa Liễu Loạn trượt như điên. Đầu game đến giờ hắn không ăn quá nhiều sát thương, ai cũng cho rằng hắn sẽ thắng với cây máu gần đầy, giành lại ưu thế cho trận thua của Tần Mục Vân.

    Tiếc thay, hắn không thể tiễn vong Quân Mạc Tiếu trong một đợt công kích.

    Để lại cho Quân Mạc Tiếu tận 19% HP, bị bóp ngược là kết quả dễ thấy.

    Chẳng lẽ một đợt chết luôn?

    Mọi người bắt đầu chuyển qua lo cho Trương Giai Lạc.

    Bão Chiêu Tán Nhân của Diệp Tu đã nhiều lần làm điều đó. Chỉ cần một cơ hội hình thành bo, ai cũng đừng hòng thoát khỏi hắn.

    Trương Giai Lạc ý thức rất rõ. Không cần bàn cãi, Diệp Tu luôn là đối tượng nghiên cứu quan trọng nhất trong Hưng Hân. Tên giặc cũ này, mấy lão tướng Bá Đồ quen đến không thể quen hơn rồi, tự dưng lại đổi nghề làm người ta nhức đầu mệt tim.

    Đổi nghề đồng nghĩa với đổi đấu pháp, nhưng kinh nghiệm, ý thức, cách phán đoán và thói quen thì không.

    Chiến đội Bá Đồ có Hàn Văn Thanh, đối thủ không đội trời chung suốt mười năm của Diệp Tu.

    Có Trương Giai Lạc, có Lâm Kính Ngôn, đều là tuyển thủ đời thứ hai Liên minh.

    Một cách trùng hợp, tất cả cao thủ hàng top từng có kinh nghiệm giao chiến trường kỳ nhất với Diệp Tu, hiểu về hắn nhất, đều đang tập trung dưới cờ Bá Đồ.

    Bắt nghiên cứu nghề tán nhân dưới tay hắn chỉ bằng tưởng tượng, họ cũng gặp khó khăn như ai. Nhưng nếu kêu nắm bắt cách Diệp Tu suy nghĩ, đám bọn họ chắc chắn có ưu thế hơn tuyển thủ đội khác nhiều.

    Khi thời gian cướp đi một vài thứ ở họ, cũng sẽ để lại một vài thứ khác.

    Muốn khử tui luôn à?

    Trương Giai Lạc là ai? Người duy nhất ngoài Diệp Tu từng bước vào tổng chung kết bốn lần. Không một ai từng đặt chân nơi chiến trường cao nhất nhiều như hai người. Hơn cả như thế, bốn lần đều dừng bước ở vị trí thứ nhì, kết cuộc nhục nhã càng mài giũa nên tính tình Trương Giai Lạc.

    Thất bại đau đớn nhất, hắn nếm trải bốn lần. Giờ chỉ là một pha từ voi xuống chó, có đáng là gì?

    Ở giây đầu tiên bị xiên lên, hắn đã tìm cách chống cự. Bách Hoa Liễu Loạn giữa không trung không ngừng ném vô số lựu đạn xuống dưới, Quân Mạc Tiếu như cái lọ hứng tiền xu, rào rào rào rào cứ gọi là nhộn nhịp.

    Một nhân vật rơi vào trạng thái lơ lửng bị động, vẫn có thể giáng trả mạnh mẽ thế này là điều bất ngờ không nhỏ. Có vài quả lựu đạn hiệu ứng buộc Diệp Tu phải xử lý, số còn lại, hắn thậm chí không kịp giải quyết nếu vẫn muốn tiếp tục tấn công.

    Trên trời có lựu đạn rơi như mưa.

    Mặt đất là hoa ánh sáng nở rộ.

    Ở giữa, bóng Quân Mạc Tiếu kiên cường cất bước.

    Giáng trả mạnh mẽ từ đối thủ lại không thể ép hắn nhường đường. Hắn vẫn bất khuất duy trì thế tấn công.

    Người xem đều kinh ngạc.

    Hàn Văn Thanh của Bá Đồ từ xưa không biết nhường đường, đêm nay đã lùi bước trước Diệp Tu. Mà Diệp Tu, trong tình cảnh hiện tại, lại cướp mất vai diễn dũng mãnh không sờn của Hàn Văn Thanh.

    Hắn đang trao đổi!

    Tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi xem trận đấu như Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Tôn Triết Bình đều nhìn ra rồi.

    Diệp Tu chỉ xử lý các loại lựu đạn ngắt bo, cố gắng tránh được bao nhiêu sát thương thì tránh, còn lại tập trung cào máu Bách Hoa Liễu Loạn.

    Một pha trao đổi bài bản, lối đánh lôi đài tiêu chuẩn.

    Hắn không còn truy cầu thắng thua một trận lẻ. Hắn đang dốc sức đem về nhiều máu địch nhất, hòng lót đường cho đội viên kế tiếp sau mình.

    "Thật ra vẫn đang trốn việc chứ gì?" Hoàng Thiếu Thiên nhắn tin cho Dụ Văn Châu.

    "Chắc vậy..." Dụ Văn Châu trả lời.

    Có người mong mỏi Trương Giai Lạc đột phá, có người trông chờ Diệp Tu một đợt giết luôn, nhưng chỉ các cao thủ mới biết, trận đấu này sẽ kết thúc bằng trao đổi.

    Giây phút Quân Mạc Tiếu ngã xuống, Bách Hoa Liễu Loạn còn 61% HP.

    Thắng thua ư?

    Trên lôi đài, thắng thua cá nhân không phải thứ để người ta vỗ ngực.

    Diệp Tu thua, khi đã lấy đi 39% máu địch. Đó chính là ưu thế dẫn trước mà hắn duy trì cho Hưng Hân.

    Trương Giai Lạc thắng, nhưng không đạt đến điều mong muốn lúc đầu: Diệt Diệp Tu trong góc chết.

    Là bình luận viên, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nên bình luận đôi câu tổng kết trận đấu, nhưng lúc này hai người chỉ bàn lan man những thứ vớ vẩn.

    Trận đấu vừa diễn ra rất đẹp mắt, đầy các pha hành động và trực quan dễ hiểu, nhưng sao hai người có cảm giác đó không phải tất cả. Còn cái gì ẩn giấu bên dưới? Quá mông lung, họ không biết.

    Diệp Tu xuống sân trong tiếng vỗ tay khắp khán đài. Kết quả không nằm ngoài mức chấp nhận của khán giả, nhất là pha bật ngược sau cùng rất kích high dù không thể giết đối thủ. Song, đây là trận đấu giữa hai cao thủ hàng đầu, trông chờ một chấp hai có phải hơi viển vông?

    Tiếp theo, tướng nào sẽ ra trận?

    Khán giả vừa vỗ tay vừa dõi mắt nhìn màn hình điện tử. Còn chờ gì mà chưa hiện tên đi nhỉ?

    Mạc Phàm!

    Cần tên, có tên.

    Mạc Phàm, người được phong tặng danh hiệu Sát thủ đại thần, hiện có slot lôi đài rất ổn định. Ngoại giới cũng đánh giá phong cách đánh của cậu rất thích hợp lôi đài.

    Thấy hiện tên, Mạc Phàm đứng dậy lên sân. Lúc đi ngang Diệp Tu, cậu không nói tiếng nào, chỉ gật đầu như tỏ ý "tui thấy anh trên đường tui đi".

    Phan Lâm và Lý Nghệ Bác không biết làm sao tổng kết trận trước, bèn chớp cơ hội nhảy luôn tới trận thứ ba.

    "Sát thủ đại thần vs đại thần 61% máu." Phan Lâm ngầm ám chỉ, rằng Mạc Phàm hoàn toàn có thể thêm một cái tên trong danh sách đại thần chết dưới tay mình.
     
    dragonsavior thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1489: Bách Hoa điên cuồng

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Khi Mạc Phàm báo danh vào trận, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến là danh hiệu Sát thủ đại thần. Điều thứ hai, là kênh chat lạnh tanh.

    Cậu tuyển thủ này đừng nói kiệm lời khi đánh, một câu cũng không chat luôn ấy chứ. Kỳ thực Diệp Tu cũng thấy lạ, vì ban đầu tiếp xúc trong game đã biết Mạc Phàm ít nói, nhưng không tới mức ngậm tăm như gặp ngoài đời. Xem ra, cậu ta là người trầm tính ngoài đời, chỉ vào game mới chịu giao lưu tí chút. Thế rồi từ ngày trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, vào game cũng nín thinh luôn. Chẳng lẽ mê game tới mức không phân biệt nổi thế giới thực và thế giới ảo? Diệp Tu không biết, cũng chẳng thể hỏi. Vấn đề giao lưu khó khăn mà!

    Rất nhanh, trận đấu bắt đầu.

    Trương Giai Lạc vốn thuộc dạng tuyển thủ hay chat khi đánh. Trận vừa nãy gặp Diệp Tu chỉ trao đổi hai câu "ông vô đây coi" và "ông ra đây đê" lúc cánh nhau cánh cửa, ngoài ra không còn gì khác, coi như đã kiệm lời hơn bình thường, ai ngờ đối thủ kế tiếp là cái hũ nút Mạc Phàm, Trương Giai Lạc bèn nghỉ chat luôn.

    "Đêm nay ít giao lưu đến lạ!" Lý Nghệ Bác nhận xét trên tivi. Hắn cho rằng Diệp Tu và hội lão tướng Bá Đồ chơi với nhau lâu, chắc vào đánh phải có các màn đá xoáy tưng bừng, thế mà chỉ thấy Diệp Tu và Trương Giai Lạc cãi cọ hai câu siêu ấu trĩ rồi thôi.

    "Trận này chắc cũng không có giao lưu đâu." Phan Lâm tiếp lời. Tính cách Mạc Phàm thế nào, ai cũng biết cả.

    Sau đó hai người cũng im lặng theo tướng trong trận. Bách Hoa Liễu Loạn và Hại Người Không Mệt spawn ra, cùng tiến thẳng về giữa bản đồ, gặp lâu đài từ mặt trước và sau.

    "Lẽ nào hôm nay, tất cả đều quyết thắng thua bên trong lâu đài?" Phan Lâm cười.

    Bách Hoa Liễu Loạn lặp lại tuyến đường cũ, vào lâu đài từ cửa sau và lượn quanh dãy phòng tầng một. Lần này hắn rành rẽ sơ đồ phòng hơn rồi, di chuyển ngọt hẳn so với trận trước.

    Còn Mạc Phàm? Hại Người Không Mệt không chọn cửa chính. Cậu hành động đúng nghề ninja, rút kiếm ra cắm tường, thành thạo nhảy lên nóc.

    Bách Hoa Liễu Loạn ở tầng một càng đi càng cẩn thận, luôn trong thế đề phòng đối thủ bất ngờ xuất hiện. Hại Người Không Mệt leo tới nóc nhà, nhón chân di chuyển nhẹ nhàng. Khi mọi người cho rằng cậu sẽ chui vào lâu đài qua lỗ thủng Diệp Tu đã phá khi đánh với Tần Mục Vân, cậu lại đi đến mép nóc nhà mặt sau. Duỗi cổ thận trọng ngắm nghía bên dưới, cậu nhảy xuống không một tiếng động.

    Thế là Hại Người Không Mệt vượt qua tòa lâu đài, mò đến cửa sau và vào bên trong lâu đài hệt như lộ trình Bách Hoa Liễu Loạn đã chọn.

    Khán đài đội khách trong nhà thi đấu Tiêu Sơn bỗng ầm ĩ lên. Để đánh lén sau lưng người ta mà chịu vòng cả vòng lớn, đê tiện quá! Lấy tư cách hảo hán Bá Đồ, bọn ông khinh!

    Nhưng khinh thì khinh, họ không thể không lo lắng cho Trương Giai Lạc. Hiển nhiên, hắn chưa phát hiện. Góc nhìn của hắn đang tập trung vào khả năng đối thủ tiến vào lâu đài từ cửa chính.

    Vào được bên trong, Hại Người Không Mệt nhanh chóng lùng sục khắp các căn phòng. Cậu đang dần tiếp cận Bách Hoa Liễu Loạn từ phía sau.

    Fan Hưng Hân phấn khích.

    Đánh lén ấy à, nói thật thì cũng không thể cho mục tiêu một hit về làng. Điểm mấu chốt là cái tích tắc đánh lén thành công, khán giả nhìn thấy mục tiêu giật mình luống cuống sẽ có cảm giác sung sướng khó tả.

    Hại Người Không Mệt càng lúc càng gần, Trương Giai Lạc vẫn chưa biết. Hắn cũng đang soát từng phòng, nhưng lại hoàn toàn bỏ quên sau lưng mình.

    Có người nhè nhẹ đặt tay lên một cánh cửa, kế đó cánh cửa nhè nhẹ mở ra. Để tránh bứt dây động rừng, hai người đều hành động khẽ khàng. Tuy chưa chạm mặt, cả hai đều chuẩn bị tinh thần đối thủ đang ở trong phòng, thậm chí ở sát bên mình. Lần mở cửa này, Bách Hoa Liễu Loạn bị Mạc Phàm phát hiện tung tích.

    Sải một bước xa, Hại Người Không Mệt núp vào phía sau cánh cửa Bách Hoa Liễu Loạn vừa đóng lại, nhanh tay hé mở.

    Thuộc sơ đồ, Mạc Phàm biết một khi tiến vào căn phòng, Trương Giai Lạc không thể xoay góc nhìn về cánh cửa này được nữa. Phòng chỉ còn một cửa ra duy nhất, Bách Hoa Liễu Loạn không có lựa chọn khác.

    Lật người lăn vào, Hại Người Không Mệt sử dụng Thuật Ẩn Thân, bật Phóng Chạy, vừa di chuyển trong im lặng vừa cực nhanh kết ấn.

    Thuật Ninja - Loạn Thân Xung!

    Cậu hóa thành một luồng bóng mờ lao tới, Bách Hoa Liễu Loạn lúc này mới phát hiện có biến. Không kịp làm gì, hắn bị Hại Người Không Mệt chém phát trúng ngay.

    "Ồ!!"

    Mọi căng thẳng, phấn khích, ngóng đợi tích tụ từ lúc Hại Người Không Mệt leo qua lâu đài đến đây vỡ òa!

    Đấy, cái sướng khi xem đánh lén chính là ở đấy! Không một đấu pháp nào phê pha bằng.

    Ve Sầu Song Sát, Hỏa Viêm Trảm, Đoạn Diệt!

    Hại Người Không Mệt làm liền combo ba chiêu, trúng hết toàn bộ. Bách Hoa Liễu Loạn rơi vào trạng thái lơ lửng.

    Ấy thế mà, trạng thái lơ lửng lại cho Trương Giai Lạc cơ hội phản kích. Lựu đạn lập tức rơi xuống rào rào.

    Sát thương lựu đạn là AoE, Trương Giai Lạc chỉ cần đoán đại khái vị trí Hại Người Không Mệt là đủ để nổ dính cậu.

    Hại Người Không Mệt thì sao? Phóng Chạy, nhảy lên, đạp tường mượn lực, bẻ góc nhảy ngược, một loạt động tác cực kỳ mượt mà diễn ra. Khoảnh khắc lựu đạn chạm đất, Hại Người Không Mệt lại xuất hiện phía trên Bách Hoa Liễu Loạn.

    Khá thật!

    Trương Giai Lạc chỉ kịp khen ngợi trong lòng. Những lời dành tặng cho Diệp Tu ở trận trước, trận này hắn tiếp tục gửi đến Hưng Hân, đến Mạc Phàm.

    Theo sau lời khen là mấy luồng sáng lóe lên trước mặt.

    Phập phập phập phập!

    Chỉ nghe tiếng vang liên tiếp, cả người Bách Hoa Liễu Loạn rơi gấp, Hại Người Không Mệt giẫm thẳng chân xuống.

    Nối liền Shuriken Gió Táp là Tước Lạc.Rầm! Bách Hoa Liễu Loạn rớt đất, căn phòng như rung chấn theo. Kết thúc Tước Lạc, Hại Người Không Mệt định mượn thế bứt đi. Với cậu, combo đến đây đã dài rồi, cần kiếm chỗ hạ nhiệt.

    Ngờ đâu, cú đạp mượn thế lại mạnh quá dự tính.

    Rầm!

    Hại Người Không Mệt đập cả cơ thể vào trần nhà. Cậu không rơi xuống mà bị hút dính ở đó.

    Nói đúng hơn, là bị đẩy chứ không phải hút.

    Cũng không phải riêng mình Hại Người Không Mệt, mọi đồ vật trong phòng đều bị đẩy văng tứ tán, món nào mỏng mỏng là vỡ vụn luôn.

    Bom Xung Chấn!

    Một quả Bom Xung Chấn hợp thời hợp thế, nổ ngay khoảnh khắc Bách Hoa Liễu Loạn chạm đất. Không gian trong phòng quá hẹp, ngoài Bách Hoa Liễu Loạn thì không gì thoát nạn.

    Hại Người Không Mệt định đạp nhảy, ai ngờ đúng lúc bom nổ, thế là bị hất văng lên trần nhà, lại bị giữ chặt ở đó vì lực chấn động không khuếch tán hết trong không gian hẹp. Bị ép dữ dội, cậu chẳng cách nào cục cựa.

    Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng quá đủ cho Bách Hoa Liễu Loạn chĩa nòng súng tặng cậu vài phát.

    Họng súng tóe lửa, bồi thêm quả lựu đạn, Hại Người Không Mệt bị khói nuốt chửng. Đảo mắt, bỗng thấy Hại Người Không Mệt đáp đất.

    Nòng súng Bách Hoa Liễu Loạn lập tức xoay theo, đạn dược ầm ầm ship tới. Trên trần nhà, một người rơm thế thân cháy thành than nằm lại. Không ai rảnh đâu bố thí cho nó một ánh nhìn, chỉ có camera zoom vào cho mọi người cùng thấy.

    Thuật Thế Thân!

    Kỹ năng giúp Hại Người Không Mệt đáp đất nhanh nhất có thể, nhưng không thoát nổi Bách Hoa Liễu Loạn truy sát.

    Căn phòng có hai cửa ra vào, Mạc Phàm trơ mắt nhìn mà không cách nào khiển Hại Người Không Mệt chạy tới. Không những không thể, cậu còn phải trốn chui trốn nhủi về phía sau để giảm sát thương.

    Hệt như tình cảnh của Quân Mạc Tiếu trận trước, lưới hỏa lực Bách Hoa rồi sẽ dồn mục tiêu vào góc chết, kẹp chặt và đoạt đi toàn bộ HP bằng trăm hoa rực rỡ sắc màu.

    Diệp Tu mượn che chắn từ hỏa lực Bách Hoa, phá tường mà chạy, còn Mạc Phàm? Mạc Phàm có cách gì? Chắc chắn không thể chơi như kiểu Diệp Tu, vì bị dụ một lần rồi, Trương Giai Lạc đâu phải thằng ngu?

    Mạc Phàm có cách của riêng mình.

    Hại Người Không Mệt đột ngột lùi xa về sau. Hỏa lực chưa quá rát, nhưng cậu lại chọn lùi vào góc trước.

    Bách Hoa Liễu Loạn vội tăng hỏa lực dồn lên, nhưng khoảng không kia đã đủ cho Mạc Phàm kịp trở tay.

    Trở tay làm gì? Kết ấn.

    Thuật Ninja - Ảnh Vũ!

    Thao tác kết ấn của đại chiêu level 70 được Mạc Phàm hoàn thành chỉ trong nháy mắt. Hại Người Không Mệt tách thành mười mấy cái bóng, mà cái đứng ở chỗ cũ lập tức bị ánh sáng Bách Hoa nuốt chửng, hóa làm bong bóng tan đi.

    Căn phòng không lớn, chứa hơn mười mấy người giống nhau như đúc, ai có chứng sợ mấy thứ chi chít lỡ nhìn thấy chắc muốn nôn.

    "Tạo hỗn loạn để chạy!" Phan Lâm gào to.

    "Dùng đại chiêu thoát thân, Mạc Phàm quả thật không tiếc kỹ năng." Lý Nghệ Bác thở dài. Mạc Phàm xuất thân ve chai chiến trường, an toàn là số một, chạy trốn là hàng đầu. Vì an toàn, vì thoát thân, trả bất cứ giá nào cũng đáng.

    Mười mấy cái bóng Hại Người Không Mệt, ai thật ai giả? Khó nói lắm, vì tâm Ảnh Vũ có thể chuyển đổi qua lại. Cách duy nhất cho Bách Hoa Liễu Loạn là thủ hai cửa ra vào, nhưng Hại Người Không Mệt đâu chỉ lao đầu bỏ chạy? Hắn cần tấn công giữ chân mục tiêu nữa mới được.

    Khó rồi! Đặt mình vào Trương Giai Lạc, khán giả cau mày lắc đầu, không biết nên làm gì. Nhưng họ rất nhanh liền thấy, trải khắp gian phòng, trăm hoa đua nở...

    Nếu bảo rằng trận trước đánh với Diệp Tu, đấu pháp Bách Hoa bị chê chưa đủ điên cuồng, chưa đủ rực rỡ, thì lúc này, người ta nhìn thấy một Bách Hoa còn điên cuồng hơn cả tưởng tượng.

    Cả căn phòng lấp lánh ánh sáng. Bách Hoa Liễu Loạn đâu? Mười mấy Hại Người Không Mệt đâu? Sương khói mờ nhân ảnh rồi.

    Hình chiếu 3D có thể lược bỏ những vật dụng gây choán tầm nhìn khán giả, nhưng hiệu ứng do nhân vật tạo nên thì không...

    Trương Giai Lạc chẳng cần nghĩ ai thật ai giả, chẳng buồn quan tâm cửa trước cửa sau, chẳng thèm áp chế kèm chân làm gì.

    Hắn cho trăm hoa đua nở mỗi ngóc mỗi ngách căn phòng, giăng lưới tóm gọn tất cả Hại Người Không Mệt có mặt.

    Tuy đã quay về vai trò ban sơ nhất ngày đầu, nhưng không có nghĩa hắn sẽ quên mất phần điên phần cuồng của hai mùa giải rưỡi kia.

    Bách Hoa có thể thiêu cháy toàn bộ Liên minh, năm đó hắn tin chắc như vậy!

    Mà nay, cần hắn lặp lại, hắn cũng không ngại.

    Bách Hoa điên cuồng, Bách Hoa muốn thiêu cháy tất cả chướng ngại cản đường của mùa hè ba năm ấy, đang rực rỡ nở rộ nơi gian phòng nho nhỏ này.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1490: Trốn chạy không phải đích cuối

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Tất cả khán giả như dính debuff Đạn Pháo Sáng. Giữa ánh sáng lóa mắt tràn ngập, e rằng phải có kinh nghiệm đầy mình mới nhìn ra mấy bóng người mờ ảo bên trong đang làm gì.

    Bàn về lĩnh vực này, kinh nghiệm của Trương Giai Lạc chắc chắn đứng top. Chứ chẳng lẽ hắn chơi đấu pháp Bách Hoa che mắt người ta, rồi mình cũng mù luôn? Đùa!

    Những cái bóng mờ mờ ảo ảo bắt đầu giảm số lượng. Màn ánh sáng Bách Hoa trông thì bình thường, nhưng thực tế rất có nền tảng. Trình Trương Giai Lạc cao đến mấy cũng đâu thể rải một kỹ năng khắp bốn góc phòng? Ánh sáng che phủ cả căn phòng có hư có thực, hoặc tấn công, hoặc trá hàng, đều là tầng tầng lớp lớp quan sát và sắp đặt tinh chuẩn của hắn.

    Giữa bao la hư thực, liệu Mạc Phàm có thể khiển Hại Người Không Mệt thoát thân?

    Ít ai sẽ bắt kèo này, vì chính bản thân người xem cũng không nhìn thấy cái gì đang xảy ra bên trong. Họ cho rằng, Mạc Phàm cũng như mình thôi.

    Sai, sai hoàn toàn.

    Mạc Phàm rất khác biệt với họ. Người ý thức rõ nhất điều đó chính là đối thủ hiện tại của cậu: Trương Giai Lạc.

    Chỉ mới vừa rải ánh sáng Bách Hoa, hắn đã phát hiện Mạc Phàm bắt đầu khiển bóng.

    Ngoài trận, khán giả lờ mờ phát hiện một vài cái bóng bỗng biến mất tại khu vực hỏa lực mạnh nhất.

    Bốn bóng!

    Trong trận, Trương Giai Lạc biết chính xác cả con số.

    Kế tiếp, bốn bóng nữa.

    Mạc Phàm đang cố gắng vô hiệu hóa hỏa lực của Bách Hoa Liễu Loạn. Cậu không lạc lối bởi ánh sáng Bách Hoa, cậu lần mò ra hư thực bên trong rất nhanh.

    Khán giả bình thường thì hoa cả mắt.

    Nhưng Mạc Phàm? Chưa, chưa đủ loạn đâu.

    Cậu từng đối mặt với những chiến trường loạn hơn nhiều. Chúng chưa bao giờ gây ra bởi một hai người, mà là cả trăm người.

    Cậu từng phải tìm lối thoát giữa tình cảnh gian nan tạo nên từ hằng hà kỹ năng của vô số nghề, chứ nào chỉ một hai nghề?

    Loạn lắm hả?

    Không, không hề!

    Những chiến trường Mạc Phàm từng đến để nhặt mót mới là loạn, còn đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc, thì rất có kết cấu.

    Bốn cái bóng nhúc nhích, thêm bốn cái bóng động đậy.

    "Khá lắm!" Một lần nữa, Trương Giai Lạc phải thầm khen ngợi.

    Vòng vây Bách Hoa của hắn bị phá. Vì sao bị phá? Khéo thay, chính vì nó có kết cấu.

    Có kết cấu, Mạc Phàm liền tìm ra đường lối.

    Nếu Diệp Tu làm được như thế, Trương Giai Lạc chắc chắn không thán phục, nhưng trước mắt hắn lúc này chỉ là một nhóc con tân binh.

    "Thằng ku này có cái tài đặc biệt mà!" Tôn Triết Bình trên khán đài cười. Nay hắn đã không còn là đồng đội của Trương Giai Lạc, chứ nếu còn, hắn nhất định sẽ nhắc Trương Giai Lạc trước trận. Xét riêng về nghề trốn chạy, Mạc Phàm có trình cao hơn hẳn tưởng tượng của người bình thường. Đến cả đấu pháp Bách Hoa, muốn vây khốn cậu ta cũng phải bỏ công nhiều hơn, vì tên nhóc này là người trưởng thành từ chiến loạn.

    Kẻ nhặt mót...

    Nghĩ đến xuất thân của Mạc Phàm, Tôn Triết Bình cũng cảm thấy thú vị. Cao thủ chuyên nghiệp trưởng thành từ hoàn cảnh như Mạc Phàm, đừng nói không tồn tại trong hệ thống đánh giải hiện nay, ngày xưa cũng không có đâu.

    Đây là kết quả khi một người biết đặt bản thân vào lò train thích hợp nhất với tài năng của mình, một kết quả đến rất tự nhiên, đạt thành đỉnh cao mà không mất đi bản sắc. Quả thật, hình thức huấn luyện theo dây chuyền của các câu lạc bộ chuyên nghiệp hiện tại rất khó tạo nên trường hợp tương tự.

    Xét trên lĩnh vực sở trường, Mạc Phàm đã đạt đến trình cấp thần. Đây là kết luận do Tôn Triết Bình, Diệp Tu và Ngụy Sâm trao đổi riêng và công nhận khi hắn còn đeo tag Hưng Hân. Thời đó, Mạc Phàm vẫn chỉ biết im ỉm hành sự, chưa hòa nhập vào tiết tấu đoàn đội nữa cơ!

    Giờ cậu ta đã phát huy rộng hơn sở trường của mình, không chỉ giới hạn trong nghề nhặt mót yêu thích từ lâu mà cả PK trên đấu trường chuyên nghiệp.

    Khi Mạc Phàm đả thông não bộ ở đẳng cấp cao hơn, thu phóng thành thạo mượt mà, không còn gập ghềnh vất vả như lúc này nữa, có lẽ một đại thần thế hệ mới sẽ ra đời.

    Có điều... tính tình thằng ku này có chịu rèn giũa đấu pháp và kỹ thuật cho mượt không chứ? Đây cũng là một vấn đề Diệp Tu từng quan ngại.

    Nhưng kể cả không thành công vượt bậc, Mạc Phàm cũng dư sức trở thành một tuyển thủ có sức sát thương mạnh.

    Sát thủ đại thần?

    Không phải nói ngoa, cũng không phải mánh PR.

    Nếu dám bước chân vào lĩnh vực Mạc Phàm sở trường, đại thần cũng có thể té sấp mặt.

    "Chú ý đi nào, coi chừng bị cắn đấy!" Tôn Triết Bình thầm nói trong lòng.

    Trong trận.

    Két.

    Có tiếng cửa phòng mở.

    Trong và ngoài cửa, là hai thế giới.

    Một sáng rực, một tĩnh lặng.

    Hại Người Không Mệt ra đến cửa rồi, ra đến thế giới tĩnh lặng rồi. Cậu trốn thoát rồi!

    Cả nhà thi đấu ào ào tiếng hoan hô hú hét.

    "Sát thủ đại thần!!" Fan Hưng Hân sung sướng gào to, cứ như không phải Mạc Phàm vừa thoát khỏi vòng vây mà là cho đối thủ một hit về làng vậy. Có thể thấy, cục diện trước đó đã làm fan Hưng Hân cấn tim vô cùng.

    Mà fan Bá Đồ thì, sau phút kinh ngạc, lại thở dài thườn thượt.

    Thế mà cũng để sổng được? Để nó kéo cửa chạy mất, đơn giản cực độ luôn?

    Chẳng lẽ Trương Giai Lạc thật sự già rồi? Một tên tân binh cũng đè không nổi? Nhiều người không khỏi nghĩ. Cả Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng muốn nói lại thôi, quanh co một hồi chỉ bảo rằng Trương Giai Lạc đánh hụt nhịp so với Mạc Phàm.

    Vì sao hụt nhịp? Vì anh ta già rồi... Lời này, hai người không nói ra miệng.

    Nhưng Tôn Triết Bình, vào lúc này, lại bật cười.

    Hắn không cách nào trông chờ thắng thua với trận đấu đang diễn ra, nhưng khi nhìn thấy người bạn thân đã từng sóng vai chiến đấu bên mình đánh quá đẹp mắt, hắn vẫn có thể bật cười vui vẻ, từ tận đáy lòng.

    "Đánh chắc tay lắm." Ánh mắt Tôn Triết Bình chỉ nhìn đăm đăm vào Bách Hoa Liễu Loạn giữa màn sắc màu rực rỡ chưa tan trong phòng.

    Mạc Phàm tìm ra đường sống giữa Bách Hoa nở rộ, đó là cái trình sinh tồn cậu luyện thành từ kiếp ve chai chiến trường.

    Nhưng hôm nay cậu không còn là một anh ve chai. Cậu đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu phải không ngừng thay đổi thói quen ngày cũ.

    Thế nên khi tìm đường sống, cậu vẫn đặt thêm một mục tiêu khác.

    Tấn công đối thủ.

    Thoát thân không phải thắng lợi, giết đối thủ mới phải. Mạc Phàm của hôm nay hiểu rất rõ điều này, thậm chí càng ngày càng đặt mục tiêu giết đối thủ lên trên việc trốn chạy.

    Vì thế, trong lúc cố gắng phân biệt đâu là hư, đâu là thực, tìm đường máu giữa chốn hỗn loạn, điều đầu tiên Mạc Phàm nghĩ đến không phải thoát thân, mà là cách nào lợi dụng khoảng trống để tấn công ngược!

    Nhưng cuối cùng, Hại Người Không Mệt chỉ có thể trốn chạy. Bởi vì, cậu không tìm thấy cơ hội tấn công. Những mảng sáng hư thực đan xen kia, trong lúc cậu khiển tám bóng gây rối, cũng có sự điều chỉnh mạnh.

    Cả căn phòng vẫn bị phủ lấp, hư và thực tiếp tục đan cài.

    Ánh sáng, là tường đồng vách sắt mà Bách Hoa Liễu Loạn tự tay đắp nên để bảo vệ mình.

    Mạc Phàm thất bại trong việc tấn công, chỉ đành đào tẩu.

    Những ẩn tình bên dưới này, hai tướng trong trận biết, người xem ở đẳng cấp chuyên nghiệp biết, còn khán giả bình thường và bình luận viên trên tivi đều chỉ thảo luận xoay quanh nhịp đánh có vẻ chậm lụt của Trương Giai Lạc.

    Đang bảo Trương Giai Lạc chậm, Trương Giai Lạc bỗng dưng tăng tốc. Ánh sáng Bách Hoa như len qua khe cửa, như rót thành dòng chảy từ phòng này sang phòng khác.

    Két két két...

    Cửa phòng bị sóng khí từ lựu đạn nổ đẩy mở, muốn đóng mà đóng không được, vang lên từng tiếng chói tai như vô cùng bực dọc.

    Ngoài cửa, Hại Người Không Mệt vội co cẳng chạy. Cậu không ngờ hỏa lực của Bách Hoa Liễu Loạn truy sát quá nhanh.

    Chạy được vài bước, cậu biết thêm một điều: Không chỉ nhanh, mà còn gắt gao.

    Súng, lựu đạn, tiếng nổ, ánh lửa, khói đặc đen ngòm như bám chặt lấy cậu, tóm gót chân cậu.

    Trong phim hành động, luôn sẽ có cảnh nhân vật chính anh dũng ngầu lòi lao mình thoát khỏi bom nổ, ra đi chẳng buồn ngoảnh đầu, để lại lửa đạn sau lưng.

    Hại Người Không Mệt cũng cố lao mình lắm, nhưng thoát không nổi. Nếu đây là phim, khán giả chắc chắn phủi mông rời rạp từ lâu rồi. Có anh hùng nào vừa chạy vừa bén lửa khắp nơi vậy chứ?

    Thoát không nổi!

    Mạc Phàm kinh ngạc tột độ.

    Đây rõ là sở trường của mình, nhưng sao mình lại bó tay với cái người đang truy sát phía sau thế này?

    Đám ánh sáng sặc sỡ kia như lũ dữ, cuốn đến nơi nào nơi đó bị nuốt trọn, ùn ùn theo sát Hại Người Không Mệt.

    Cậu không dám ngừng chạy, thậm chí không dám quay đầu nhìn.

    Trong giới chuyên nghiệp, mass war cao nhất là 5v5, kém xa những chiến trường hỗn loạn cậu từng trải trong game.

    Nhưng trong game, cậu đã bao giờ gặp phải truy sát mạnh mẽ đến mức này đâu?

    Không dám ngừng thở lấy hơi, vì chỉ cần ngừng, màn ánh sáng kia sẽ nuốt chửng cậu. Tuy lúc nãy thành công đào thoát, nhưng không có nghĩa sẽ thành công thêm lần nữa. Cả hai đều là con người, không phải NPC chỉ biết hành động theo thiết lập. Một bên điều chỉnh đấu pháp, bên kia cũng điều chỉnh theo, kết quả mỗi lần sẽ mỗi khác.

    Chạy, phải chạy...

    Mạc Phàm như quay về thời ôm đồ tháo chạy ngày xưa, nhưng nếu đặt tay hỏi lòng, cậu phải thừa nhận ngày xưa loạn cỡ nào cũng không áp lực như lúc này.

    Khi xưa loạn chiến, Hại Người Không Mệt luôn tháo chạy thành công.

    Hôm nay, chỉ bị một người truy sát, Hại Người Không Mệt ngã gục.

    "Trốn chạy không phải đích cuối, giết đối thủ mới phải..." Tôn Triết Bình, vị khán giả trình cao, thầm thở dài. Hắn vui khi thấy Trương Giai Lạc xử lý đẹp mắt, cũng buồn vì cuối cùng Mạc Phàm thua.

    Trương Giai Lạc một chấp hai! Đánh bại Diệp Tu nửa máu, đánh bại "sát thủ đại thần" Mạc Phàm. Ưu thế Diệp Tu giành về bị san bằng, hiện giờ Bá Đồ đang dẫn trước 27% HP, sừng sững đứng trên lôi đài chờ tiếp chiến.

    Cả nhà thi đấu lặng thinh. Fan Hưng Hân hiển nhiên không ngờ pha thoát thân ảo diệu của Mạc Phàm cuối cùng chỉ dẫn đến cái chết, dưới sự truy sát gắt gao của Trương Giai Lạc. Trên sân nhà, họ đang thua kém đối thủ.

    Nơi hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, tướng thứ ba đứng dậy.

    "Đến lúc anh ra trận lập công rồi!" Phương Duệ nói.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)