Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1482: Thoái nhượng

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Chưa vào trận, thậm chí chưa lên sân, màn trào phúng nhau đã bắt đầu. Pha này Trương Giai Lạc bị xoáy một cú quá đau, nhân viên nhà thi đấu đứng bên cạnh cũng không nỡ nhìn.

    Cơ mà dàn tướng Bá Đồ đã qua lại với Diệp Tu từng ấy năm rồi, biết hắn lắm rồi. Trương Giai Lạc có tì vết to đùng cho người ta troll, Diệp Tu không xoáy một cú mới là lạ. Thế nên tuy Trương Giai Lạc tỏ vẻ căm hờn, tâm trạng toàn quân Bá Đồ cũng không dao động quá lớn. Quen nhau quá mà, có troll ác đến cỡ nào cũng là bạn bè chọc ngoáy lẫn nhau thôi. Xem đi kìa, Diệp Tu vừa nói xong, đội hình Bá Đồ có người suýt nữa phụt cười luôn. Lâm Kính Ngôn chứ ai?

    "Khụ!" Thấy Trương Giai Lạc quay đầu nhìn mình, Lâm Kính Ngôn vội hắng giọng, đưa tay vờ đẩy kính mắt hòng che giấu.

    "Anh bị cận hồi nào vậy?" Đứng ngang với anh bên Hưng Hân, vừa khéo chính là Phương Duệ. Phương Duệ không qua lại với Bá Đồ từ thời xửa xưa, nhưng lại là hợp tác nhiều năm với Lâm Kính Ngôn, thân thiết miễn bàn.

    "Kính không độ." Lâm Kính Ngôn lại đẩy kính, nói.

    "Giả danh trí thức hả?" Phương Duệ nói.

    "Nhìn được mà ha?" Lâm Kính Ngôn có vẻ rất hài lòng với món phụ kiện mới. Bỗng nhiên, từ phía sau Phương Duệ vang lên giọng một người: "Ủa ông là lưu manh mà, lưu manh sao lại giả danh trí thức?"

    Bánh Bao. Chơi lưu manh còn phải có quy tắc nghiêm ngặt, chỉ có thể là Bánh Bao.

    "Lưu manh là nghề tôi chơi, cám ơn." Lâm Kính Ngôn bó tay, quay đầu trả lời Bánh Bao đứng chếch sau lưng mình.

    "Ông không thích lưu manh hả? Vậy sao ông chọn lưu manh để chơi?" Bánh Bao tiếp tục hỏi.

    "Tôi..." Lâm Kính Ngôn nghẹn lời vì không biết giải thích thế nào. Ku Bánh Bao này nhất quyết đánh đồng nghề lưu manh trong game với tầng lớp lưu manh ngoài xã hội. Nghề lưu manh coi như dựng theo phong cách dân đầu đường xó chợ đi, nhưng đây là hai việc khác nhau ok? Cứ chơi nghề này là con người phải côn đồ theo à?

    Qua cặp kính không độ của mình, Lâm Kính Ngôn nhìn Bánh Bao. Không nhìn thì thôi, nhìn xong anh nghẹn tập hai. Nó làm thiệt luôn! Từ kiểu tóc, phong cách tới quần áo, ra đường chắc chắn bị tưởng lầm là lưu manh! Còn là một nhóc lưu manh rất... kháu trai nữa.

    "Ha ha..." Ngoài cười khàn, Lâm Kính Ngôn hết biết phải nói gì. Lời rác rưởi của Hưng Hân quả nhiên có tác dụng, dù không hề đến từ tên già Diệp Tu mắc zại, mà từ tên tân binh Bánh Bao mới ra lò.

    May sao, giờ lên sân đã điểm.

    Diệp Tu.

    Hàn Văn Thanh.

    Khi hai vị đội trưởng đại diện hai đội bắt tay nhau giữa sân, nhà thi đấu vỡ òa trong tiếng vỗ tay ào ạt.

    Mười năm!

    Hai người đã từng đặt bước trên đỉnh vinh quang, cũng từng lên voi xuống chó. Mười năm trôi qua, họ vẫn đứng trên sàn đấu, vẫn góp mặt trong vòng chung kết, vẫn đối chọi không khoan nhượng.

    Bất kể là yêu hay hận, không một ai dám không tôn kính Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Khi họ bắt tay nhau, lần thứ mấy rồi không rõ, trước một trận chạm trán sắp diễn ra, cả fan Hưng Hân lẫn fan Bá Đồ, thậm chí fan Gia Thế cũ đến xem trò vui cũng đều dâng tặng những tràng pháo tay nhiệt liệt.

    Thế nhưng sau những tràng pháo tay lại là...

    "Xúc chết nó!!"

    Những lời thô tục nhất vang vọng khắp nhà thi đấu Tiêu Sơn. Tôn trọng xong rồi, giờ là lúc ta thể hiện lập trường.

    Hai người này chạm trán suốt mười năm, fan sau lưng họ lẽ nào ít hơn? Dù cái tag chiến đội có đổi, chỉ hai cái tên đứng riêng cũng đủ gây nên một tràng sóng gió huy hoàng.

    Bầu không khí nhà thi đấu nóng lên, hai đội bắt tay trong tiếng thét gào huyên náo. Các tuyển thủ chia nhau xuống sân, chỉ để lại một mình Diệp Tu trên sàn đấu.

    "Aaaaaa!!" Sân nhà Hưng Hân, fan Hưng Hân dĩ nhiên chiếm số đông. Vừa thấy hắn đứng lại, mọi người lập tức hoan hô vang dội. Hành động này có ý nghĩa gì, ai mà không hiểu? Diệp Tu vẫn đang thách thức màn đấu solo. Từ lượt thứ hai vòng bảng đến lượt thứ hai vòng chung kết, hắn luôn đánh trận đầu và chưa từng thua dù chỉ một lần.

    37?

    Fan ruột Diệp Tu không đồng ý với con số này.

    39 mới đúng!

    Vòng chung kết hiện nay không còn hạng mục solo, nhưng lôi đài đâu thể một chọi năm mới tính là thắng? Hai hiệp tứ kết thắng đối thủ đầu tiên, fan bèn tính luôn vào chuỗi kỷ lục của hắn. Họ nói với mọi người, rằng kỷ lục liên sát của Diệp Tu không chỉ 37 đâu, lên đến 39 rồi đấy.

    Đêm nay là lần thứ 40 Diệp Tu lên đánh trận đầu. Hưng Hân cũng chả buồn úp mở, để hắn ung dung rảo bước trận tiền, chờ tướng địch báo danh.

    Nếu là trước đây, camera chắc chắn sẽ chớp lấy chớp để cảnh này, vì Diệp Tu chẳng bao giờ chường mặt ra ống kính mà luôn trốn chui trốn nhủi. Qua hết vòng bảng, cảm giác thần bí ngày xưa đã mất sạch. Nhìn hắn nhàn nhã đi tới đi lui, người ta thậm chí có cảm giác hắn đang khiêu khích Bá Đồ.

    Tui ở đây chờ, mấy ông ai lên?

    "Ai lên?" Fan Hưng Hân rất biết gây sự, không ngại hô hào góp vui.

    "Hàn Văn Thanh, dám lên không?" Có người còn chỉ đích danh. Fan Hưng Hân không đến từ Gia Thế cũ, lẽ ra không căm hờn gì Hàn Văn Thanh cả, nhưng chuyện thù oán giữa Hàn Văn Thanh và Diệp Tu thì người người đều biết. Sẵn tiện phụ đội trưởng mình khích tướng luôn thôi, mất gì đâu?

    Khán giả rất thích hóng, thế là cả nhà thi đấu đều giúp Diệp Tu gửi lời thách thức đến Hàn Văn Thanh.

    Fan Bá Đồ không cách nào đáp trả.

    Danh sách lên sân đã chốt trước trận. Nếu tướng đầu không phải Hàn Văn Thanh, anh cũng không thể vì lời thách thức kia mà ứng chiến.

    Cơ mà... chuyện Diệp Tu lên đánh trận đầu cho Hưng Hân, ai chẳng biết? Bá Đồ có sẽ trốn tránh một cuộc đối đầu như thế?

    Không!

    Dĩ nhiên là không!

    Vì đó là Bá Đồ! Đó là đội trưởng Hàn Văn Thanh của họ! Thấy Diệp Tu đứng trước mặt mình, Hàn Văn Thanh sẽ lùi bước?

    Đùa!

    Nghĩ đến đây, fan Bá Đồ lập tức tự tin hẳn. Họ nhanh chóng hô hào đáp trả, họ chắc như đinh đóng cột rằng Hàn Văn Thanh sẽ bước lên sân.

    Cho đến khi màn hình điện tử nhảy tên tướng đầu Bá Đồ. Cho đến khi tuyển thủ ấy đứng dậy từ hàng ghế Bá Đồ.

    Cả nhà thi đấu rơi vào tĩnh lặng, nhưng rất nhanh, fan Hưng Hân rộn vang tiếng cười, tiếng châm chọc dữ dội. Phía khán đài dành cho fan Bá Đồ, thì lặng yên như chết.

    Tướng đầu Bá Đồ: Tần Mục Vân. Nhân vật: Thiện xạ Âm 9 Độ.

    Hàn Văn Thanh lùi bước? Biết rõ Hưng Hân sẽ cho Diệp Tu đánh trận đầu, anh lại không đứng ra tiếp chiến, mà trao cơ hội cho Tần Mục Vân, tuyển thủ vô hình nhất trong dàn chủ lực Bá Đồ?

    Khán giả kinh ngạc, hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng bất ngờ tột cùng.

    Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ. Mới đó thôi, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác còn bảo nhau rằng Diệp Tu vẫn đánh trận đầu cho Hưng Hân, vậy Hưng Hân đánh với Bá Đồ bao nhiêu hiệp thì Diệp Tu và Hàn Văn Thanh sẽ chạm trán bấy nhiêu hiệp rồi.

    "Ba hiệp thắng hai, câu chuyện đối thủ mười năm có lẽ sẽ đi đến kết cuộc." Phan Lâm thêm mắm dặm muối cho trận lôi đài sắp xảy ra, ngờ đâu Hàn Văn Thanh lại không xuất chiến.

    "Ặc..." Đầu tiên hai người nghĩ chẳng lẽ Hàn Văn Thanh bị chấn thương, cả hiệp đấu hôm nay sẽ không lên sân. Thế nhưng hồi tứ kết, anh ấy vẫn đánh đấm ngon lành mà nhỉ? Mới nghỉ ngơi vài ngày tự dưng chấn thương? Chắc không xui tới vậy đâu ha?

    Nhìn nhau, hai người không biết nên nói thế nào về tình huống này. Camera cũng bỏ rơi Tần Mục Vân đang cất bước để zoom thẳng vào Hàn Văn Thanh.

    Đội trưởng Bá Đồ chỉ quay về chỗ ngồi, mặt lạnh như tiền, nhìn theo tuyển thủ nhà mình đang lên sàn đấu, soi không ra thái độ gì khác thường.

    Còn chưa vào trận, chỉ mới danh sách cặp đấu đã đem đến bất ngờ to lớn cho khán giả. Bởi vì, điều này đi ngược với nhận thức của mọi người, nhận thức có quá trình hình thành suốt mười năm qua.

    Trong số những người bất ngờ, có cả Diệp Tu đang đứng trên sân.

    Tổ ghi hình dĩ nhiên không bỏ qua hắn. Camera zoom thẳng vào vẻ mặt hắn, cách hắn phản ứng khi thấy Hàn Văn Thanh không phải người đầu tiên lên đánh.

    Hắn đang cười khẩy?

    Qua màn hình, người ta nghĩ ngợi về nụ cười của Diệp Tu.

    Không, hoàn toàn không phải.

    Nụ cười kia như chất chứa nỗi thấu hiểu, lại như một cái thở hắt khẽ khàng.

    Khi gương mặt Hàn Văn Thanh cũng được đặc tả qua màn hình, cảm giác này càng trỗi dậy trong lòng mọi người.

    Bắt tay với Tần Mục Vân, Diệp Tu quay lưng đi vào phòng đấu. Mọi người xôn xao bàn tán việc Hàn Văn Thanh không ra trận, Tần Mục Vân tội nghiệp bị xem như không có.

    "Hàn Văn Thanh không lên đánh với Diệp Tu trận đầu, cậu có đang xem không?"

    Hoàng Thiếu Thiên quả thật đã đến nhà thi đấu xem trực tiếp. Hắn không khó mua một vé VIP ngồi khu vực riêng, vị trí tốt nhất. Dù sao cũng là siêu sao Vinh Quang hàng top, hắn không thể ngồi chung với khán giả bình thường. Lúc này nhìn thấy tướng đầu Bá Đồ, Hoàng Thiếu Thiên bèn móc điện thoại ra nhắn tin.

    "Đang xem." Có tin nhắn trả, là Dụ Văn Châu.

    "Cậu nói coi ổng nghĩ gì?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhắn tiếp.

    "Thoái nhượng." Dụ Văn Châu trả lời.

    Đều là tuyển thủ đỉnh cấp, lại hiểu nhau như mạng, nói đến đây đã quá đủ.

    Thoái nhượng.

    Hàn Văn Thanh xưa nay chẳng biết thoái nhượng là gì. Nhưng bây giờ, anh lại chọn làm điều đó. Anh đang khuất phục, anh đang thỏa hiệp ư?

    Không, tuyệt đối không khả năng.

    Nếu Hàn Văn Thanh biết khuất phục, biết thỏa hiệp, thế giới quan của vô số người sẽ đổ sụp.

    Hàn Văn Thanh chỉ đang thay đổi, ở vào giai đoạn xế chiều của đời đánh giải, vì mục tiêu kia, anh thay đổi chính mình. Điều này, kỳ thực đã có thể thấy rõ từ vòng đấu bảng cùng mùa.

    Thoái nhượng không phải thỏa hiệp, lại càng không phải khuất phục.

    Thoái nhượng là một lựa chọn sáng suốt, một lựa chọn mà trước đây Hàn Văn Thanh cũng hiểu, chỉ không muốn làm. Nhưng lần này, anh đã làm. Mà đó mới là thứ tự slot đánh thôi, đến khi vào trận, một Hàn Văn Thanh biết thoái nhượng sẽ có lối đánh thế nào nữa?
     
    dragonsavior thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1482: Thoái nhượng

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Chưa vào trận, thậm chí chưa lên sân, màn trào phúng nhau đã bắt đầu. Pha này Trương Giai Lạc bị xoáy một cú quá đau, nhân viên nhà thi đấu đứng bên cạnh cũng không nỡ nhìn.

    Cơ mà dàn tướng Bá Đồ đã qua lại với Diệp Tu từng ấy năm rồi, biết hắn lắm rồi. Trương Giai Lạc có tì vết to đùng cho người ta troll, Diệp Tu không xoáy một cú mới là lạ. Thế nên tuy Trương Giai Lạc tỏ vẻ căm hờn, tâm trạng toàn quân Bá Đồ cũng không dao động quá lớn. Quen nhau quá mà, có troll ác đến cỡ nào cũng là bạn bè chọc ngoáy lẫn nhau thôi. Xem đi kìa, Diệp Tu vừa nói xong, đội hình Bá Đồ có người suýt nữa phụt cười luôn. Lâm Kính Ngôn chứ ai?

    "Khụ!" Thấy Trương Giai Lạc quay đầu nhìn mình, Lâm Kính Ngôn vội hắng giọng, đưa tay vờ đẩy kính mắt hòng che giấu.

    "Anh bị cận hồi nào vậy?" Đứng ngang với anh bên Hưng Hân, vừa khéo chính là Phương Duệ. Phương Duệ không qua lại với Bá Đồ từ thời xửa xưa, nhưng lại là hợp tác nhiều năm với Lâm Kính Ngôn, thân thiết miễn bàn.

    "Kính không độ." Lâm Kính Ngôn lại đẩy kính, nói.

    "Giả danh trí thức hả?" Phương Duệ nói.

    "Nhìn được mà ha?" Lâm Kính Ngôn có vẻ rất hài lòng với món phụ kiện mới. Bỗng nhiên, từ phía sau Phương Duệ vang lên giọng một người: "Ủa ông là lưu manh mà, lưu manh sao lại giả danh trí thức?"

    Bánh Bao. Chơi lưu manh còn phải có quy tắc nghiêm ngặt, chỉ có thể là Bánh Bao.

    "Lưu manh là nghề tôi chơi, cám ơn." Lâm Kính Ngôn bó tay, quay đầu trả lời Bánh Bao đứng chếch sau lưng mình.

    "Ông không thích lưu manh hả? Vậy sao ông chọn lưu manh để chơi?" Bánh Bao tiếp tục hỏi.

    "Tôi..." Lâm Kính Ngôn nghẹn lời vì không biết giải thích thế nào. Ku Bánh Bao này nhất quyết đánh đồng nghề lưu manh trong game với tầng lớp lưu manh ngoài xã hội. Nghề lưu manh coi như dựng theo phong cách dân đầu đường xó chợ đi, nhưng đây là hai việc khác nhau ok? Cứ chơi nghề này là con người phải côn đồ theo à?

    Qua cặp kính không độ của mình, Lâm Kính Ngôn nhìn Bánh Bao. Không nhìn thì thôi, nhìn xong anh nghẹn tập hai. Nó làm thiệt luôn! Từ kiểu tóc, phong cách tới quần áo, ra đường chắc chắn bị tưởng lầm là lưu manh! Còn là một nhóc lưu manh rất... kháu trai nữa.

    "Ha ha..." Ngoài cười khàn, Lâm Kính Ngôn hết biết phải nói gì. Lời rác rưởi của Hưng Hân quả nhiên có tác dụng, dù không hề đến từ tên già Diệp Tu mắc zại, mà từ tên tân binh Bánh Bao mới ra lò.

    May sao, giờ lên sân đã điểm.

    Diệp Tu.

    Hàn Văn Thanh.

    Khi hai vị đội trưởng đại diện hai đội bắt tay nhau giữa sân, nhà thi đấu vỡ òa trong tiếng vỗ tay ào ạt.

    Mười năm!

    Hai người đã từng đặt bước trên đỉnh vinh quang, cũng từng lên voi xuống chó. Mười năm trôi qua, họ vẫn đứng trên sàn đấu, vẫn góp mặt trong vòng chung kết, vẫn đối chọi không khoan nhượng.

    Bất kể là yêu hay hận, không một ai dám không tôn kính Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Khi họ bắt tay nhau, lần thứ mấy rồi không rõ, trước một trận chạm trán sắp diễn ra, cả fan Hưng Hân lẫn fan Bá Đồ, thậm chí fan Gia Thế cũ đến xem trò vui cũng đều dâng tặng những tràng pháo tay nhiệt liệt.

    Thế nhưng sau những tràng pháo tay lại là...

    "Xúc chết nó!!"

    Những lời thô tục nhất vang vọng khắp nhà thi đấu Tiêu Sơn. Tôn trọng xong rồi, giờ là lúc ta thể hiện lập trường.

    Hai người này chạm trán suốt mười năm, fan sau lưng họ lẽ nào ít hơn? Dù cái tag chiến đội có đổi, chỉ hai cái tên đứng riêng cũng đủ gây nên một tràng sóng gió huy hoàng.

    Bầu không khí nhà thi đấu nóng lên, hai đội bắt tay trong tiếng thét gào huyên náo. Các tuyển thủ chia nhau xuống sân, chỉ để lại một mình Diệp Tu trên sàn đấu.

    "Aaaaaa!!" Sân nhà Hưng Hân, fan Hưng Hân dĩ nhiên chiếm số đông. Vừa thấy hắn đứng lại, mọi người lập tức hoan hô vang dội. Hành động này có ý nghĩa gì, ai mà không hiểu? Diệp Tu vẫn đang thách thức màn đấu solo. Từ lượt thứ hai vòng bảng đến lượt thứ hai vòng chung kết, hắn luôn đánh trận đầu và chưa từng thua dù chỉ một lần.

    37?

    Fan ruột Diệp Tu không đồng ý với con số này.

    39 mới đúng!

    Vòng chung kết hiện nay không còn hạng mục solo, nhưng lôi đài đâu thể một chọi năm mới tính là thắng? Hai hiệp tứ kết thắng đối thủ đầu tiên, fan bèn tính luôn vào chuỗi kỷ lục của hắn. Họ nói với mọi người, rằng kỷ lục liên sát của Diệp Tu không chỉ 37 đâu, lên đến 39 rồi đấy.

    Đêm nay là lần thứ 40 Diệp Tu lên đánh trận đầu. Hưng Hân cũng chả buồn úp mở, để hắn ung dung rảo bước trận tiền, chờ tướng địch báo danh.

    Nếu là trước đây, camera chắc chắn sẽ chớp lấy chớp để cảnh này, vì Diệp Tu chẳng bao giờ chường mặt ra ống kính mà luôn trốn chui trốn nhủi. Qua hết vòng bảng, cảm giác thần bí ngày xưa đã mất sạch. Nhìn hắn nhàn nhã đi tới đi lui, người ta thậm chí có cảm giác hắn đang khiêu khích Bá Đồ.

    Tui ở đây chờ, mấy ông ai lên?

    "Ai lên?" Fan Hưng Hân rất biết gây sự, không ngại hô hào góp vui.

    "Hàn Văn Thanh, dám lên không?" Có người còn chỉ đích danh. Fan Hưng Hân không đến từ Gia Thế cũ, lẽ ra không căm hờn gì Hàn Văn Thanh cả, nhưng chuyện thù oán giữa Hàn Văn Thanh và Diệp Tu thì người người đều biết. Sẵn tiện phụ đội trưởng mình khích tướng luôn thôi, mất gì đâu?

    Khán giả rất thích hóng, thế là cả nhà thi đấu đều giúp Diệp Tu gửi lời thách thức đến Hàn Văn Thanh.

    Fan Bá Đồ không cách nào đáp trả.

    Danh sách lên sân đã chốt trước trận. Nếu tướng đầu không phải Hàn Văn Thanh, anh cũng không thể vì lời thách thức kia mà ứng chiến.

    Cơ mà... chuyện Diệp Tu lên đánh trận đầu cho Hưng Hân, ai chẳng biết? Bá Đồ có sẽ trốn tránh một cuộc đối đầu như thế?

    Không!

    Dĩ nhiên là không!

    Vì đó là Bá Đồ! Đó là đội trưởng Hàn Văn Thanh của họ! Thấy Diệp Tu đứng trước mặt mình, Hàn Văn Thanh sẽ lùi bước?

    Đùa!

    Nghĩ đến đây, fan Bá Đồ lập tức tự tin hẳn. Họ nhanh chóng hô hào đáp trả, họ chắc như đinh đóng cột rằng Hàn Văn Thanh sẽ bước lên sân.

    Cho đến khi màn hình điện tử nhảy tên tướng đầu Bá Đồ. Cho đến khi tuyển thủ ấy đứng dậy từ hàng ghế Bá Đồ.

    Cả nhà thi đấu rơi vào tĩnh lặng, nhưng rất nhanh, fan Hưng Hân rộn vang tiếng cười, tiếng châm chọc dữ dội. Phía khán đài dành cho fan Bá Đồ, thì lặng yên như chết.

    Tướng đầu Bá Đồ: Tần Mục Vân. Nhân vật: Thiện xạ Âm 9 Độ.

    Hàn Văn Thanh lùi bước? Biết rõ Hưng Hân sẽ cho Diệp Tu đánh trận đầu, anh lại không đứng ra tiếp chiến, mà trao cơ hội cho Tần Mục Vân, tuyển thủ vô hình nhất trong dàn chủ lực Bá Đồ?

    Khán giả kinh ngạc, hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng bất ngờ tột cùng.

    Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ. Mới đó thôi, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác còn bảo nhau rằng Diệp Tu vẫn đánh trận đầu cho Hưng Hân, vậy Hưng Hân đánh với Bá Đồ bao nhiêu hiệp thì Diệp Tu và Hàn Văn Thanh sẽ chạm trán bấy nhiêu hiệp rồi.

    "Ba hiệp thắng hai, câu chuyện đối thủ mười năm có lẽ sẽ đi đến kết cuộc." Phan Lâm thêm mắm dặm muối cho trận lôi đài sắp xảy ra, ngờ đâu Hàn Văn Thanh lại không xuất chiến.

    "Ặc..." Đầu tiên hai người nghĩ chẳng lẽ Hàn Văn Thanh bị chấn thương, cả hiệp đấu hôm nay sẽ không lên sân. Thế nhưng hồi tứ kết, anh ấy vẫn đánh đấm ngon lành mà nhỉ? Mới nghỉ ngơi vài ngày tự dưng chấn thương? Chắc không xui tới vậy đâu ha?

    Nhìn nhau, hai người không biết nên nói thế nào về tình huống này. Camera cũng bỏ rơi Tần Mục Vân đang cất bước để zoom thẳng vào Hàn Văn Thanh.

    Đội trưởng Bá Đồ chỉ quay về chỗ ngồi, mặt lạnh như tiền, nhìn theo tuyển thủ nhà mình đang lên sàn đấu, soi không ra thái độ gì khác thường.

    Còn chưa vào trận, chỉ mới danh sách cặp đấu đã đem đến bất ngờ to lớn cho khán giả. Bởi vì, điều này đi ngược với nhận thức của mọi người, nhận thức có quá trình hình thành suốt mười năm qua.

    Trong số những người bất ngờ, có cả Diệp Tu đang đứng trên sân.

    Tổ ghi hình dĩ nhiên không bỏ qua hắn. Camera zoom thẳng vào vẻ mặt hắn, cách hắn phản ứng khi thấy Hàn Văn Thanh không phải người đầu tiên lên đánh.

    Hắn đang cười khẩy?

    Qua màn hình, người ta nghĩ ngợi về nụ cười của Diệp Tu.

    Không, hoàn toàn không phải.

    Nụ cười kia như chất chứa nỗi thấu hiểu, lại như một cái thở hắt khẽ khàng.

    Khi gương mặt Hàn Văn Thanh cũng được đặc tả qua màn hình, cảm giác này càng trỗi dậy trong lòng mọi người.

    Bắt tay với Tần Mục Vân, Diệp Tu quay lưng đi vào phòng đấu. Mọi người xôn xao bàn tán việc Hàn Văn Thanh không ra trận, Tần Mục Vân tội nghiệp bị xem như không có.

    "Hàn Văn Thanh không lên đánh với Diệp Tu trận đầu, cậu có đang xem không?"

    Hoàng Thiếu Thiên quả thật đã đến nhà thi đấu xem trực tiếp. Hắn không khó mua một vé VIP ngồi khu vực riêng, vị trí tốt nhất. Dù sao cũng là siêu sao Vinh Quang hàng top, hắn không thể ngồi chung với khán giả bình thường. Lúc này nhìn thấy tướng đầu Bá Đồ, Hoàng Thiếu Thiên bèn móc điện thoại ra nhắn tin.

    "Đang xem." Có tin nhắn trả, là Dụ Văn Châu.

    "Cậu nói coi ổng nghĩ gì?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhắn tiếp.

    "Thoái nhượng." Dụ Văn Châu trả lời.

    Đều là tuyển thủ đỉnh cấp, lại hiểu nhau như mạng, nói đến đây đã quá đủ.

    Thoái nhượng.

    Hàn Văn Thanh xưa nay chẳng biết thoái nhượng là gì. Nhưng bây giờ, anh lại chọn làm điều đó. Anh đang khuất phục, anh đang thỏa hiệp ư?

    Không, tuyệt đối không khả năng.

    Nếu Hàn Văn Thanh biết khuất phục, biết thỏa hiệp, thế giới quan của vô số người sẽ đổ sụp.

    Hàn Văn Thanh chỉ đang thay đổi, ở vào giai đoạn xế chiều của đời đánh giải, vì mục tiêu kia, anh thay đổi chính mình. Điều này, kỳ thực đã có thể thấy rõ từ vòng đấu bảng cùng mùa.

    Thoái nhượng không phải thỏa hiệp, lại càng không phải khuất phục.

    Thoái nhượng là một lựa chọn sáng suốt, một lựa chọn mà trước đây Hàn Văn Thanh cũng hiểu, chỉ không muốn làm. Nhưng lần này, anh đã làm. Mà đó mới là thứ tự slot đánh thôi, đến khi vào trận, một Hàn Văn Thanh biết thoái nhượng sẽ có lối đánh thế nào nữa?
     
    dragonsavior thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1483: Trốn tìm level cao

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Hưng Hân nghênh chiến Bá Đồ trên sân nhà, trận đầu lôi đài Diệp Tu vs Tần Mục Vân đã vào tải bản đồ, mà nhà thi đấu vẫn chưa lắng xuống. Đề tài xôn xao của khán giả lại không nằm ở trận đấu. Fan Hưng Hân cười nhạo Hàn Văn Thanh không dám xuất chiến, fan Bá Đồ ôm cục nhục quá nặng mà quên luôn tướng nhà mình đang trong trận. Đáng thương cho Tần Mục Vân, đã vô hình nay còn vô hình hơn.

    Đến tận khi trận đấu bắt đầu.

    Hình chiếu 3D của Âm 9 Độ xuất hiện trên sân, trên màn hình, trên tivi, fan Bá Đồ lúc này mới nhớ ra: Hàn Văn Thanh không lên đánh, nhưng Bá Đồ vẫn chiến chứ đâu có nghỉ?

    "Cố lên!"

    Tiếng gào thét bùng phát từ khu vực khán đài dành cho fan đội khách, cũng tức là fan Bá Đồ.

    Khí thế bừng lên như lửa dữ, fan Hưng Hân giật nảy mình.

    Chiến đấu với fan Bá Đồ là sở trường của fan Gia Thế. Tuy có một lượng fan Gia Thế chuyển sang làm fan Hưng Hân, nhưng số này không nhiều. Fan Hưng Hân muốn đối đầu với Bá Đồ? Hơi bị khó, hồi vòng bảng đã thấy rõ rồi.

    Thế nhưng bây giờ là vòng chung kết. Vòng chung kết, một mất một còn đấy. Hưng Hân là một chiến đội mới, đang nỗ lực làm nên kỳ tích. Nghĩ đến đó, fan Hưng Hân lập tức nhiệt huyết dâng trào.

    Đây là sân nhà tụi tao, Bá Đồ tụi bây đòi áp đảo à?

    Tướng trong trận chưa va chạm, quân ngoài trận đã húc nhau ầm ầm.

    Bản đồ tải xong, hai nhân vật bắt đầu di chuyển. Bản đồ Hưng Hân chọn cho đêm nay có tên Lâu Đài Thatcher, cũng là một tấm bản đồ cắt từ Thần Chi Lĩnh Vực mênh mông, địa hình phong phú phức tạp. Phía Tây có hồ, phía Đông có khu rừng nhỏ, chính giữa là một tòa lâu đài hai tầng một hầm, ngoài ra có thêm các kiến trúc khác như cối xay gió, vườn hoa xung quanh lâu đài.

    Điểm spawn nằm ở hai đầu Nam và Bắc. Hai nhân vật chọn di chuyển thẳng một đường, rất nhanh tiếp cận khu vực giữa bản đồ. Tuy nhiên, vì tòa lâu đài chễm chệ ngay đó nên chẳng ai nhìn thấy ai.

    Âm 9 Độ của Tần Mục Vân từ phía Bắc đi tới, đụng mặt sau lâu đài. Y có vẻ không xa lạ gì với bản đồ này khi thuần thục chui vào một góc tường, mượn các chi tiết bệ cửa sổ, cột đá để nhảy lên cao. Chẳng mấy chốc, Âm 9 Độ đặt chân lên nóc lâu đài, tầm nhìn thoáng đãng hẳn.

    Y nằm sụp xuống, tìm một vị trí thích hợp mới bắt đầu quan sát.

    Tầm nhìn hướng về phía Nam, nhưng không thấy bóng ma nào.

    Theo tốc độ di chuyển, nếu Quân Mạc Tiếu cũng chọn đi thẳng thì lúc này ắt phải có mặt rồi mới đúng.

    Nhưng không thấy là không thấy.

    Cánh trái? Cánh phải? Hay là...

    Một cách vô thức, Tần Mục Vân hạ thấp góc nhìn thêm chút ít.

    Lâu đài không phải để nhìn cho vui, người chơi hoàn toàn có thể tiến vào bên trong. Nếu Quân Mạc Tiếu cũng đi thẳng trục giữa như Âm 9 Độ, hắn có thể vào lâu đài bằng cửa chính trong lúc Âm 9 Độ nhảy lên nóc.

    Lâu đài cũng có cửa sau nhưng Tần Mục Vân không chọn vào trong. Nghề của y là thiện xạ, khu vực trống trải sẽ dễ cho y hành sự hơn. Chạm trán với đối thủ trong nhà không phải lựa chọn hay.

    Chắc có lẽ vì vậy, Diệp Tu mới chui vào lâu đài?

    Tần Mục Vân vừa nghĩ vừa định khiển Âm 9 Độ, bỗng nhiên...

    Ầm!

    Hình như có tiếng nổ đâu đây? Không rõ lắm, nhưng rất nhanh sau đó, tiếng nổ lan đến dữ dội sát bên Âm 9 Độ. Chính xác hơn, là phía dưới y.

    Ào!

    Âm 9 Độ leo nóc nhà, Quân Mạc Tiếu chui vào nhà, chơi luôn một quả pháo bắn thủng nóc cho y văng đi.

    Tần Mục Vân phản ứng cực nhạy, vừa thấy sóng khí sản sinh từ vụ nổ thì lập tức khiển Âm 9 Độ nhảy luôn sang bên, đồng thời ném xuống lỗ hổng kia một quả lựu đạn.

    Quân Mạc Tiếu đang đứng dưới lâu đài, ôm Ô Thiên Cơ ngắm nhìn kiệt tác mình tạo ra phía trên, bỗng thấy lựu đạn rơi xuống giữa trời khói đen cuồn cuộn.

    Đoàng! Ầm!

    Lựu đạn bị Diệp Tu bắn nổ. Với người chơi bình thường, nếu xuất thần mà ra được một pha như thế sẽ tự khâm phục mình cả buổi, nhưng Diệp Tu lại làm một cách tự nhiên như hơi thở vậy.

    Quả lựu đạn không phải là mối đe dọa lớn nhưng vẫn khiến Diệp Tu kiêng dè. Hắn không khiển Quân Mạc Tiếu giương Chong Chóng Máy chui khỏi lỗ thủng nóc nhà để truy sát Âm 9 Độ, vì e ngại khả năng bị y núp lùm úp sọt.

    Hắn bèn chuyển hướng sang cửa sổ bên cạnh. Ô Thiên Cơ đâm vỡ cửa sổ, Quân Mạc Tiếu phi thân nhảy ra.

    Hắn không để mình rơi hai tầng xuống đất. Vừa lao ra ngoài, kiếm ninja đã rút khỏi Ô Thiên Cơ, cắm lên vách tường, hắn nhanh chân đạp lên thanh kiếm kia, nhảy lên và rút ra...

    Diệp Tu rất thạo kỹ thuật dùng kiếm ninja leo vách tường. Loạt động tác từ lúc phá cửa sổ đến lúc leo lên được hắn thực hiện rất mượt, khán giả xem không chớp mắt. Động tác leo của hắn rất dứt khoát, nhấp người mấy lần đã vọt lên nóc lâu đài, lại lập tức lộn một vòng tìm chỗ che chắn, cả quá trình không gây một tiếng động nào.

    Hắn im lặng thò đầu ra nhìn.

    Không thấy ai!

    Bất ngờ là Âm 9 Độ không có ở đây. Tần Mục Vân không núp gần lỗ thủng để đánh lén.

    Ngoài dự đoán, nhưng Diệp Tu không mất thời gian nghĩ ngợi. Hắn nhanh chóng xoay góc nhìn, quét qua vài vị trí đặc biệt trên nóc nhà. Từ lúc Quân Mạc Tiếu nã pháo bể nóc tới lúc phá cửa sổ ra ngoài, leo lên tới đây, tổng cộng tốn 5 giây. Thời gian đó đủ cho Âm 9 Độ di chuyển đến những vị trí nào, Quân Mạc Tiếu kỹ lưỡng quan sát từng điểm.

    Vẫn không thấy, vậy chỉ còn hai khả năng.

    Một là nhảy thẳng xuống phía sau lâu đài. Quân Mạc Tiếu mới leo lên từ mặt sau chứ đâu? Loại!

    Hai là, Âm 9 Độ đã xuống bên trong lâu đài từ lỗ hổng kia.

    Tỉnh táo, kín đáo và cực giỏi trong nghề chọn điểm di chuyển, đó là ấn tượng của Diệp Tu về Tần Mục Vân, người thứ năm luôn tác chiến bên cạnh Tứ đại Thiên vương Bá Đồ.

    Cực giỏi nghề chọn điểm di chuyển?

    Diệp Tu giật nảy mình. Bất chấp tất cả, Quân Mạc Tiếu vội lăn một vòng sang bên.

    Đoàng!

    Có âm thanh giòn tan vang lên.

    Không như phát pháo bắn cho gạch ngói tan nát lúc nãy của Quân Mạc Tiếu, lần này chỉ là một viên đạn xuyên thủng nóc nhà, thẳng tới trời cao.

    "Ồ!!"

    Đi kèm phát súng này là tiếng ồ lên thán phục của khán giả.

    Sở hữu góc nhìn Thượng đế, khán giả đã sớm biết hành động nhảy hố của Âm 9 Độ khi Quân Mạc Tiếu còn đang leo tường. Tương tự với cách Quân Mạc Tiếu biết chắc chắn Âm 9 Độ ở đâu, nòng súng Âm 9 Độ cũng nhắm thẳng vào vị trí Quân Mạc Tiếu bên trên trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.

    Sao biết hay vậy?

    "Tính toán quá chính xác." Trước đó, khi Quân Mạc Tiếu nã pháo đúng chỗ Âm 9 Độ nằm trên nóc nhà, Lý Nghệ Bác đã từng nhận xét. Ban đầu tiến vào lâu đài, Quân Mạc Tiếu đã đi đến một vị trí đặc biệt. Ở đó, hắn thoáng thấy Âm 9 Độ nhảy bệ cửa sổ lên trên.

    Đương nhiên, Diệp Tu không phải ăn may. Biết rõ mặt sau lâu đài có nhiều điểm tựa cho phép nhân vật nhảy lên, hắn đã tìm sẵn điểm quan sát bên trong lâu đài. Từ đó, hắn khoanh vùng khu vực nóc nhà khả nghi.

    Vị trí Diệp Tu khoanh vùng chính là vị trí Tần Mục Vân tìm đến, thế nên hắn bắn trúng chóc.

    Tương tự, Tần Mục Vân cũng đoán được hành động của Diệp Tu. Hắn biết đâu là điểm tốt nhất để đề phòng tập kích từ vị trí cũ mà mình ẩn nấp, vì thế hắn cũng bắn đúng chỗ luôn.

    Cuộc đối đầu đỉnh cấp, những suy luận đỉnh cấp. Nếu hai người không có trình di chuyển hàng đầu, không biết chọn vị trí đẹp nhất, thì những suy luận kia sẽ chệch hướng hoàn toàn.

    Đó cũng chính là nhận xét của Lý Nghệ Bác, nên khi Âm 9 Độ bắn đúng chỗ Quân Mạc Tiếu, không ai cần giải thích thêm. Điều làm khán giả kinh ngạc là phát súng của Âm 9 Độ trượt mục tiêu. Y bắn tỉa thất bại, vì pha lăn mình của Quân Mạc Tiếu thật quá bất ngờ.

    "Sao anh ấy biết nhỉ?" Phan Lâm ngớ ngẩn hỏi Lý Nghệ Bác.

    "Chắc tại Diệp Tu tính còn xa hơn..." Lý Nghệ Bác gượng gạo trả lời, không biết rằng mình đã chó ngáp phải ruồi. Quả thật, cú né hiểm của Quân Mạc Tiếu đến từ suy đoán tức thời. Đoán kịp và né kịp là do hắn phản ứng quá nhạy, nhưng may mắn cũng góp phần không nhỏ.

    Hai phát bắn là hai pha đổi chỗ giữa thợ săn và con mồi, bên trong bao hàm cả thao tác đẹp mắt lẫn đấu trí sâu xa. Cái trình của một trận đấu biểu hiện ở những chi tiết nhỏ nhặt thế đấy.

    "Có lẽ chúng ta sẽ được xem một màn trốn tìm hay ho đây." Lý Nghệ Bác đang phát biểu, bỗng tiếng ào ào vang lên!

    Nóc nhà tiếp tục nứt vỡ.

    Chém Vỡ Núi!

    Quân Mạc Tiếu né đạn xong, không do dự dù chỉ một giây mà nhảy bật lên theo viên đạn. Ra chiêu Chém Vỡ Núi, hắn bổ xuống bên dưới.

    Hưng Hân chắc chắn đã kiểm tra độ bền nóc nhà từ trước. Chém Vỡ Núi phá tan gạch ngói như bẻ cành khô, Quân Mạc Tiếu theo tiếng gió lao xuống.

    Một ở trên cao, một ở dưới thấp.

    Quân Mạc Tiếu và Âm 9 Độ đối diện lẫn nhau.

    Trốn tìm? Lý Nghệ Bác chưa nói dứt câu, hai tướng đã va chạm chính diện. Phán như thánh sống, hắn không kịp cứu cái mặt bị vả của mình.

    Đoàng đoàng đoàng đoàng!

    Tần Mục Vân không hốt hoảng. Âm 9 Độ giơ súng vừa bắn vừa di chuyển.

    Soạt!

    Ô Thiên Cơ giương rộng, che chắn chủ nhân khỏi cơn mưa đạn bay tới. Chém Vỡ Núi đã kết thúc từ khi nóc nhà vỡ nát, Quân Mạc Tiếu rơi tự do, nếu để trúng đạn sẽ dễ dàng bị Áp Súng tiễn văng ra ngoài luôn.

    Có Ô Thiên Cơ bảo vệ, hắn an toàn hơn rất nhiều. Ánh kiếm một lần nữa lóe lên từ chuôi ô, Ngân Quang Lạc Nhẫn!

    Quân Mạc Tiếu đổi hướng giữa lúc rơi, Ô Thiên Cơ thu về. Nhưng ủa...

    Âm 9 Độ đâu?

    Âm 9 Độ mất tiêu đâu rồi?​
     
    dragonsavior thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1484: Chọn điểm nhanh hơn

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Chết, sao giờ?

    Những khán giả xem hiểu thế trận đều căng thẳng dùm Diệp Tu. Hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác chỉ ước gì mình không trên sóng trực tiếp để tha hồ bấm tạm dừng, phân tích tỉ mỉ từng chi tiết một. Điều đó là không thể, bởi trận đấu vẫn đang tiếp diễn.

    Soạt!

    Vừa thấy Âm 9 Độ biến mất, Diệp Tu vội giương Ô Thiên Cơ thành hình thái khiên.

    Chơi trốn tìm?

    Có thể nói vậy, nhưng đây là một cuộc trốn tìm sinh tử. Đích cuối của trò chơi không phải ẩn nấp hay tìm thấy, mà là giết chết đối thủ.

    Vì thế khi phát hiện đối thủ mất dạng, phản ứng đầu tiên của Diệp Tu là giương ô, đề phòng khả năng bị tập kích. Đầu hắn nhanh chóng phác họa khung cảnh và vị trí Âm 9 Độ lúc Quân Mạc Tiếu dùng Chém Vỡ Núi đập nóc nhà nhảy xuống.

    Hắn cần suy luận cách Tần Mục Vân chọn điểm đặt chân. Đúng, vẫn là câu chuyện chọn điểm.

    Âm 9 Độ muốn di chuyển, trước tiên phải chọn điểm đặt chân.

    Đêm nay là sân nhà Hưng Hân, Diệp Tu chắc chắn rất hiểu về bản đồ. Hắn chẳng cần xoay góc nhìn, chỉ tưởng tượng thôi cũng ra được vị trí tốt nhất mà Tần Mục Vân sẽ chọn.

    Xung Phong!

    Giơ khiên, Quân Mạc Tiếu húc thẳng về một hướng.

    Bất ngờ thay, họng súng đen ngòm lại nhắm vào đầu hắn từ một hướng khác.

    Khi mọi người đều cho rằng Quân Mạc Tiếu sắp ăn đạn bằng lưng, hắn đột nhiên ngắt chiêu Xung Phong. Cả người khựng lại, Quân Mạc Tiếu quay đầu. Một vệt sáng lóe lên, hắn lao vút đi.

    Đoàng!

    Lửa tóe ra từ nòng súng. Tần Mục Vân thực hiện thao tác từ rất sớm nên không kịp tự ngắt chiêu. Thời điểm đạn rời nòng và Quân Mạc Tiếu dừng chân chuyển hướng có chút chênh lệch, cho thấy Diệp Tu đã biết vị trí thật sự của Âm 9 Độ từ trước khi súng vang. Góc nhìn của hắn có từng đảo qua chỗ này sao?

    Tổ ghi hình gấp gáp chiếu lại, nhưng kết quả không như dự đoán.

    Góc nhìn Quân Mạc Tiếu chưa bao giờ đảo qua vị trí Âm 9 Độ.

    Ủa vậy sao biết?

    Trong lúc khán giả nhìn nhau ngơ ngác, Phan Lâm đặt câu hỏi, Lý Nghệ Bác lập tức ăn debuff ú ớ.

    Làm sao tui biết cách nào ổng biết? Mà thôi bỏ, Quân Mạc Tiếu đang dùng Hồ Quang Thiểm lao về phía Âm 9 Độ rồi.

    Tuy sở hữu năng lực cận chiến đỉnh nhất hệ Súng, các tay thiện xạ vẫn ít khi chọn giải quyết vấn đề bằng cách xáp lá cà. Súng Cận Chiến không phải dễ xài đâu, mà nếu không xài, lèo tèo vài kỹ năng đạp đá của thiện xạ cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.

    Thấy Quân Mạc Tiếu lao tới chỗ mình, Tần Mục Vân lập tức lùi về sau.

    Đoàng đoàng đoàng đoàng!

    Súng vang liên thanh, Âm 9 Độ vừa nhảy lùi vừa xả đạn như mưa. Hai cây súng phun lửa tạo nên sức giật, nâng bước nhảy của Âm 9 Độ càng thêm nhẹ nhàng. Trong phòng kín, Quân Mạc Tiếu né viên đạn nào, viên đó sẽ ghim thẳng vào các chướng ngại vật khác. Nhất thời, tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp nơi. Từ tường đến bàn, vật dụng nội thất đều bị đạn bắn vỡ nát.

    Nhưng Quân Mạc Tiếu chẳng trầy miếng da nào.

    Di chuyển bằng kỹ năng với tốc độ cao, hắn lướt theo một đường vòng cung đẹp mắt, khéo léo luồn lách qua làn đạn xối xả kia. Âm 9 Độ mượn sức giật của những phát bắn để Phi Súng, tuy nhanh nhưng vẫn thua Quân Mạc Tiếu, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn rút ngắn khoảng cách.

    Bảy bước.

    Sáu bước.

    Năm bước.

    Bốn bước.

    Tiếng súng bỗng trở nên mãnh liệt hẳn. Đạn bay như dệt thành lưới, chụp về phía Quân Mạc Tiếu. Âm 9 Độ không lùi nữa mà chỉ di chuyển bình thường, nhưng tư thế đặt chân luôn duy trì góc độ tấn công, nắm giữ chủ động chờ Quân Mạc Tiếu áp sát.

    Súng Cận Chiến bốn bước!

    Người sáng mắt đều nhìn ra rồi. Đây chính là kỹ thuật Súng Cận Chiến nổi danh. Số bước ít hay nhiều sẽ nói lên trình Súng Cận Chiến của người thực hiện. Chu Trạch Khải là ba bước, độc nhất vô nhị trong cả Vinh Quang, một mình đứng trên đỉnh cao do mình lập ra. Các tuyển thủ thiện xạ khác đều là trên dưới bốn bước, nếu ở vào trạng thái xuất sắc có thể đạt đến ba bước rưỡi, trạng thái tệ chút thì bốn hay bốn rưỡi cũng gặp khó khăn.

    Súng Cận Chiến không phải bức tường phòng ngự cuối cùng của thiện xạ khi bị áp sát. Nó là kỹ thuật, là đấu pháp họ dùng để tấn công dồn dập. Trong đội hình Bá Đồ, Tần Mục Vân chưa bao giờ đóng vai trò tay đấm chính mà chỉ đảm nhiệm bổ khuyết, khống chế đối thủ. Người ta cũng từng thấy y sử dụng Súng Cận Chiến, nhưng chưa bao giờ thu hút ánh nhìn.

    Mà đêm nay, Súng Cận Chiến bốn bước... Wow!

    Mọi người còn chưa kịp trầm trồ, Âm 9 Độ bất ngờ sải một bước về phía trước. Đoàng đoàng đoàng, súng vang, chân đạp, y tiếp tục tấn công Quân Mạc Tiếu với khoảng cách... ba bước!

    Súng Cận Chiến ba bước?

    Tất cả mọi người bàng hoàng. Vị tuyển thủ vô hình này lại có thể thực hiện Súng Cận Chiến ba bước mà đến tận nay, ngoài Chu Trạch Khải không ai làm được?

    Trong ánh mắt mở to của mọi người, Âm 9 Độ bỗng nhảy lùi, từ ba bước tiếp cận năm bước.

    Ặc...

    Một vài người chơi nhìn không ra, nhưng những ai trình cao, nhất là giới thiện xạ, đều không thể ngậm nổi mồm.

    Súng Cận Chiến quan trọng ở tiến lui mượt mà, nhưng cái gọi là tiến lui đó hoàn toàn không phải hành động nhảy từ ba bước sang năm hay ngược lại. Tiến lui, ý muốn nói tiến có thể công, lui có thể né. Đó là lý do người ta quy định trình của Súng Cận Chiến ở số lượng bước. Điều cần kiểm nghiệm, là một tuyển thủ có thể tiến lui mượt mà ở bao nhiêu bước.

    Tần Mục Vân vừa thực hiện xong ba bước, lại đổi ngay sang năm bước... Linh động thì cũng được đi, nhưng y mới giao thủ với Diệp Tu bao lâu đâu nhỉ? Từ bốn xuống ba lại lên năm, linh động hơi bị nhiều thì phải? Chẳng lẽ Súng Cận Chiến của y thiếu ổn định đến vậy?

    Nghi vấn trùng trùng, khán giả cần kíp một lời phân tích từ bình luận viên. Lý Nghệ Bác mang máng nhận ra gì đó rồi nhưng chưa dám phán, bèn mượn cớ diễn biến trận đấu đang căng, tường thuật tên chiêu cho qua cái khó.

    Sau năm bước, là bảy bước!

    Khoảng cách bảy bước quá xa cho Súng Cận Chiến. Kỹ thuật này tuy có sự góp mặt của súng, nhưng cũng không thể thiếu phần kỹ năng tay chân. Hầu hết các kỹ năng tay chân sẽ giảm hiệu lực mạnh ở bảy bước. Kéo giãn khoảng cách đến bảy bước, gần như đồng nghĩa với muốn ngừng Súng Cận Chiến, chuẩn bị bỏ chạy.

    Khán giả lập tức đưa mắt nhìn về Quân Mạc Tiếu.

    Tần Mục Vân định chạy, Diệp Tu sẽ làm gì?

    Quân Mạc Tiếu có động tác, nhưng chỉ đơn giản là ra chiêu tấn công. Hắn không cản, cũng không đuổi theo. Khoảng cách bảy bước, Diệp Tu để mặc Âm 9 Độ kéo dài.

    Tần Mục Vân giật thót mình.

    Anh ta nhìn ra rồi à?

    Đúng vậy, bảy bước chỉ là thính dụ tình Quân Mạc Tiếu. Thế mà Diệp Tu chẳng chịu đớp. Tiếp tục đánh như cũ, hành động tập trung phá bẫy do Tần Mục Vân giăng ra của hắn thể hiện rất rõ rệt.

    Quả nhiên, hắn nhìn ra thật.

    Việc Diệp Tu làm quá hiển hiện, Tần Mục Vân đi đến kết luận.

    Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng vang lên không ngừng. Quân Mạc Tiếu không đuổi theo, Tần Mục Vân bèn tương kế tựu kế. Âm 9 Độ bắt đầu rút đi theo lộ trình đã định sẵn. Tuy bản đồ này Tần Mục Vân không rành lắm, nhưng trình di chuyển xuất chúng luôn cho y khả năng thích ứng cực mạnh với mọi bản đồ.

    Quân Mạc Tiếu bỗng nhiên có động thái, ngay khi Âm 9 Độ dợm bước định chạy.

    Trượt Đất!

    Hắn đột ngột khuỵu người, trượt gấp về phía Âm 9 Độ. Đạn từ nòng súng đối thủ bay sượt qua mặt hắn.

    Tần Mục Vân vội hạ góc bắn. Những phát bắn dự đoán bay đến vị trí Trượt Đất kết thúc.

    Đoàng đoàng đoàng đoàng.

    Đạn tuôn khỏi nòng như mưa, sàn cẩm thạch bóng loáng bị ghim thủng lỗ chỗ.

    Quân Mạc Tiếu bất ngờ nhảy vọt lên.

    Khuỵu người đột ngột cho nòng súng Âm 9 Độ hạ xuống đuổi theo, nhưng súng vừa đuổi tới, hắn lại bật dậy như lò xo.

    Súng? Quân Mạc Tiếu cũng có!

    Mũi Ô Thiên Cơ xoáy mở, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Âm 9 Độ.

    Đoàng đoàng!

    Ô Thiên Cơ phun lửa.

    Mỗi tội hình thái súng của Ô Thiên Cơ là súng trường, mà Quân Mạc Tiếu cũng không có kỹ năng chuyển nghề Tinh Thông Bắn Súng của thiện xạ, hai phát bắn thường của hắn vang lên mới bèo bọt làm sao so với cơn mưa đạn của tay súng hàng thiệt.

    Nhưng Tần Mục Vân không cho là vậy.

    Vừa thấy Quân Mạc Tiếu giơ súng lên, y lập tức khiển Âm 9 Độ lăn mình, đồng thời xoay nòng súng về phía hắn.

    Ngờ đâu, xung quanh Quân Mạc Tiếu bỗng xuất hiện ánh sáng lấp lánh, nóng rực mà chói cả mắt.

    Sao Băng Thiên Thạch!

    Kỹ năng thầy trừ tà trên level 20, chính là chiêu được Diệp Tu chọn ép lên Ô Thiên Cơ cho trận đêm nay.

    Kỹ năng này chắc chắn đã được cast trước khi Quân Mạc Tiếu bắn hai phát súng kia. Hắn bắn chỉ để dụ Âm 9 Độ né đạn, còn Sao Băng Thiên Thạch được cast theo dự đoán. Âm 9 Độ chưa kịp bóp cò, Sao Băng Thiên Thạch đã rơi xuống.

    Ầm!

    Sàn nhà biến thành biển lửa, lần này Âm 9 Độ tránh không kịp rồi. Quân Mạc Tiếu đã căn thời điểm thả Sao Băng Thiên Thạch quá chuẩn.

    "Thật ra tại Tần Mục Vân có trình di chuyển chọn điểm quá đỉnh thôi." Hoàng Thiếu Thiên nhận được tin nhắn từ Dụ Văn Châu.

    Đúng vậy! Nguồn cơn sự việc thế nào, đám cao thủ hàng top như họ sao có thể không nhìn ra?

    Di chuyển chọn điểm vốn là sở trường của Tần Mục Vân. Diệp Tu đã lợi dụng chính sở trường đó để lập kế hoạch trị y.

    Tần Mục Vân luôn biết chọn điểm đẹp nhất, di chuyển chuẩn nhất, nhưng "nhất" cũng đồng nghĩa với "thiếu linh động". Hiểu rõ quy tắc này, Diệp Tu thành công dự đoán, bắt thóp Tần Mục Vân.

    Có điều, nghe thì đơn giản chứ làm mới khó. Di chuyển chọn điểm là nghề của Tần Mục Vân, dĩ nhiên y sẽ nhận định vị trí nhanh hơn, chuẩn hơn nhiều người. Diệp Tu có thể đuổi kịp tiết tấu của y, chứng tỏ trình chọn điểm của hắn không thua kém tí nào.

    Thậm chí, còn nhanh hơn là khác!

    Lá xin phép thông báo từ nay nghỉ 2 ngày cuối tuần nha. Một năm rưỡi rồi á, hi vọng mọi người đừng buồn.​
     
    dragonsavior thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1485: Trốn việc

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Âm 9 Độ ăn trọn Sao Băng Thiên Thạch vào mặt, nhất thời góc nhìn bị bao phủ bởi lửa cháy phừng phừng. Tần Mục Vân chỉ đành khiển nhân vật dựa trên ý thức và kinh nghiệm, nhưng việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Diệp Tu. Giữa biển lửa, một bóng người đột nhiên xuất hiện như bước ra từ địa ngục.

    Quân Mạc Tiếu, giá lâm!

    Khoảng cách ba bước!

    Vội vàng lùi về, Âm 9 Độ đang cách Quân Mạc Tiếu ba bước chân.

    Súng Cận Chiến ba bước đã được dùng bởi Tần Mục Vân trong chính trận này. Có vẻ như đó là khoảng cách cần thiết cho y duy trì uy hiếp, nhưng sự thật thế nào, chỉ có Tần Mục Vân mới biết.

    Súng Cận Chiến ba bước của y không phải bản hoàn chỉnh. Thực hiện Súng Cận Chiến ba bước có phần quá tầm với y, chẳng qua vì trình di chuyển chọn điểm quá cao nên mới nhìn ra vài vị trí đẹp, vài cơ hội ngon để tấn công ở ba bước. Mỗi khi phát hiện những cơ hội đó, y không ngại tiến vào khoảng cách ba bước và dùng Súng Cận Chiến, bởi suy cho cùng, Súng Cận Chiến càng gần càng mạnh.

    Những lúc quá khả năng, y sẽ lập tức lùi về. Bằng khả năng di chuyển chọn điểm xuất sắc, Tần Mục Vân tự tạo nên kỹ thuật Súng Cận Chiến của riêng mình. Y có thể chọn số bước hợp lý nhất, đẩy uy lực Súng Cận Chiến ngắn hạn lên max.

    Lúc này, ba bước không phải khoảng cách ngon nhất cho Tần Mục Vân.

    Cơ hội thì cũng có đấy, nhưng vị trí Quân Mạc Tiếu chọn xuất hiện đã bóp tắt nó.

    Bị bắt bài rồi!

    Tần Mục Vân biết, trick của mình, ý đồ của mình đã bị đối thủ nhìn thấu. Mỗi bước di chuyển đều chọn đúng vị trí gây ức chế nhất, mỗi hit đánh ra đều nhắm vào điểm yếu nhất của y.

    Không hổ là con người đã đối đầu với đội trưởng suốt mười năm, mà đa phần đều chiếm thượng phong.

    Tần Mục Vân khâm phục từ tận đáy lòng. Lúc y mới gia nhập Liên minh, Diệp Tu đã giải nghệ, nhưng sự tồn tại của người này là lịch sử Gia Thế, đồng thời cũng là một phần lịch sử Bá Đồ —— cái phần nói về vai ác ấy.

    Tần Mục Vân từng nghe kể, cũng từng nhìn thấy vô số thành tích của Diệp Tu, thậm chí từng giao đấu đoàn đội với Hưng Hân hồi vòng bảng. Nhưng chỉ khi solo, y mới chân chính hiểu được sự đáng sợ của tên đối thủ đã khiến Bá Đồ mình ghi hận suốt mười năm này.

    Mình còn cơ hội nào không?

    Bị Quân Mạc Tiếu áp sát, Âm 9 Độ rơi vào thế bị động hoàn toàn. Y vừa đánh vừa lùi, cố tìm cách di chuyển hòng tẩu thoát.

    Cửa sổ?

    Cửa chính?

    Chặt hẻm?

    Không gian trong phòng khá hẹp, mỗi vị trí có khả năng tháo chạy đều gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời. Quân Mạc Tiếu gom tất cả các vị trí đó vào vùng kiểm soát của mình, bức ép Âm 9 Độ vào góc chết.

    Thiếu thốn không gian, Súng Cận Chiến cũng không cách nào thực hiện ổn thỏa, tương đương với tước vũ khí của thiện xạ. Tần Mục Vân phát hiện, hình như mình đã sai lầm ngay từ ban đầu khi chọn di chuyển vào bên trong lâu đài, một sai lầm quá lớn.

    Nhưng nếu không vào trong, vị trí núp lùm đẹp nhất trên nóc nhà cũng sẽ bị Quân Mạc Tiếu leo tường thông ass!

    Diễn biến đầu trận đến giờ hiện lên trong đầu Tần Mục Vân. Y ngây người với những gì mình phát hiện.

    Cả trận đấu, y bị Diệp Tu bắt bài trên từng bước di chuyển. Diệp Tu biết y rất xuất sắc trong nghề di chuyển chọn điểm, nên luôn tìm cách đoán trước những điểm y chọn.

    Thú vị là, lần leo tường tập kích của Quân Mạc Tiếu lại không bắt được Âm 9 Độ, bởi Âm 9 Độ đã chui vào dưới lâu đài. Diệp Tu bắt hụt, chứng tỏ hắn không phải lúc nào cũng đoán đúng, nhưng chính vì lúc đúng lúc sai, Tần Mục Vân mới càng thêm hoang mang.

    Tần Mục Vân chỉ cảm thấy, khi đấu với một đối thủ tầm cỡ Diệp Tu, nỗ lực hết mình không phải là tất cả. Vì sao à? Vì có nỗ lực bao nhiêu, cũng không tới...

    Thua rồi.

    Âm 9 Độ ngã xuống. Điều tốt đẹp duy nhất là y đã cào 43% HP của Quân Mạc Tiếu trong lúc cận chiến, một lượng máu không tệ.

    Trên sóng trực tiếp, Lý Nghệ Bác quan sát nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu ra mọi việc. Hắn bèn mạnh miệng phân tích các pha đấu trí trên phương diện di chuyển của đôi bên.

    "Gừng càng già càng cay, trình Diệp Tu vẫn cao hơn một bậc!" Lý Nghệ Bác nhận xét.

    "Vậy chỗ này thì sao?" Phan Lâm ra hiệu cho tổ ghi hình cắt cảnh chiếu lại, chỉ vào khúc Quân Mạc Tiếu phá nóc nhà bay xuống, giương Ô Thiên Cơ đỡ đạn. Lúc thu ô, hắn không thấy Âm 9 Độ đâu nhưng vẫn đoán ra ngay vị trí đối thủ. Hắn lao lên và rồi nhìn nhận tình hình vị trí kia cũng nhanh không kém.

    "Chỗ này Tần Mục Vân chọn chưa phải điểm đẹp nhất, nhưng vì sao Diệp Tu vẫn nhìn ra và giăng bẫy?" Phan Lâm hỏi.

    "Ha ha ha." Lý Nghệ Bác cười, nghe có chút đắc ý, "Đúng là Tần Mục Vân không chọn điểm đẹp nhất, nhưng khi chọn điểm, anh luôn phải xem xét tình huống thực tế. Lúc đó Tần Mục Vân không chỉ cần vị trí đẹp mà còn muốn lợi dụng Ô Thiên Cơ che mất góc nhìn Diệp Tu, buộc phải di chuyển kín đáo."

    "Ồ..." Phan Lâm đã hiểu.

    "Dưới điều kiện đó, vị trí Tần Mục Vân chọn có thể tính là đẹp nhất rồi." Lý Nghệ Bác kết câu.

    "Nhưng nếu đã đoán trước mọi thứ, vì sao Diệp Tu không tấn công ngay khi rơi xuống mà còn giăng bẫy làm gì?" Phan Lâm hỏi.

    "Bởi vì trình di chuyển chọn điểm của Tần Mục Vân thật sự quá cao! Anh nhìn nhé, nếu Quân Mạc Tiếu lao đến tấn công ngay khi chạm đất, vị trí này sẽ cho Âm 9 Độ dư không gian xoay sở. Phải vờ tấn công hướng khác để lén di chuyển một đoạn, đánh ở vị trí mới thì ngon hơn hẳn." Lý Nghệ Bác nói.

    "Ồ!" Phan Lâm lần thứ hai bừng tỉnh. Hắn thầm cho Lý Nghệ Bác chục cái like vì đoạn phân tích thấu tình đạt lý này.

    "Nói cách khác, một phần lý do Diệp Tu vờ tấn công là để tung hỏa mù, nhưng quan trọng hơn, anh ấy còn muốn di chuyển hòng đổi chỗ đánh." Phan Lâm tổng kết.

    "Đúng vậy đấy." Lý Nghệ Bác gật đầu. Hôm nay IQ tăng max, hắn cũng tự phục mình luôn.

    "Quả là một trận đấu đặc sắc." Phan Lâm ngợi khen.

    "Tần Mục Vân bị Diệp Tu đánh bại trên chính sở trường của mình. Hi vọng cậu ấy sẽ không gặp cú sốc nào." Nói thế thôi, chứ đây là kiểu câu mà các bình luận viên thường dùng. Ý hắn muốn chỉ ra rằng, trận này Diệp Tu còn đả kích Tần Mục Vân trên phương diện tinh thần.

    "Dưới tình huống bị động hoàn toàn, Tần Mục Vân vẫn lấy được 43% HP của đối thủ, cũng không phải biểu hiện tồi." Phan Lâm nói.

    "Đúng, nhất là nửa cuối trận cậu ấy bị ép vào góc chết hoàn toàn, một tình huống vô cùng khó khăn cho nghề thiện xạ." Lý Nghệ Bác nói.

    "Ta cùng xem tướng thử hai Bá Đồ sẽ là ai." Phan Lâm nói.

    Tần Mục Vân đã sớm rời khỏi phòng thi đấu. Camera zoom vào cho y một ít đất diễn, Lý Nghệ Bác nhìn vẻ mặt y mới nói câu "hi vọng không gặp cú sốc". Hai bình luận viên thuận miệng khen Tần Mục Vân một hai câu để hòa hoãn không khí, sau đó chuyển hướng quan tâm sang trận kế tiếp.

    Tuy nhiên, các cao thủ hàng hiệu vẫn chưa dứt khỏi trận đấu này.

    "43%, hơi nhiều đấy." Hoàng Thiếu Thiên nhắn tin thảo luận với Dụ Văn Châu. Chiếm ưu thế hoàn toàn nhưng Diệp Tu tốn gần nửa máu mới giết được đối thủ, có hơi phí thật.

    "Đành chịu thôi, bị cào máu mà! Trình di chuyển chọn điểm của Tần Mục Vân mạnh quá." Dụ Văn Châu trả lời. Lý Nghệ Bác hiểu bao nhiêu nói hết bấy nhiêu, chuyện chỉ có một mà nói đến mười, còn hai vị cao thủ trao đổi thì chỉ vạch ra mấu chốt chứ không cần đi đến tận cùng.

    "Thả tay vừa phải, thêm ít khống chế là bớt tốn máu thôi." Hoàng Thiếu Thiên nhắn trả.

    "Nhưng vậy thì nguy hiểm hơn, thao tác cũng nặng gánh hơn." Dụ Văn Châu nói.

    "Ổng biết trốn việc quá!" Hoàng Thiếu Thiên nói.

    "Đó là lý do mình muốn rút sức anh ta." Dụ Văn Châu nói.

    "Khốn nạn thiệt." Hoàng Thiếu Thiên căm hờn mắng. Bọn họ rõ ràng đã tìm ra thứ mà Diệp Tu e sợ, lập kế hoạch để trị hắn, nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn khéo léo phá giải. Nghĩ lại thấy buồn lắm chứ. Trong khi ngược lại, mọi kế hoạch đơn giản nhất mà Diệp Tu lập ra để trị Lam Vũ đều trí mạng cả.

    Nhìn quý ngài then chốt Tống Hiểu đi, đánh vòng chung kết năm nay quá ức chế. Vòng chung kết là nơi đem đến danh tiếng cho Tống Hiểu, có thể nói là sân nhà của y. Nhưng rồi, chỉ mới đánh hai trận đoàn đội với Hưng Hân... Quý ngài then chốt, slot thứ sáu, chuyên đột phá cục diện cuối cùng cho Lam Vũ, nhưng hai trận này y toàn gia nhập chiến trường khi mọi chuyện đã rồi.

    Quý ngài then chốt không có mặt ở thời điểm then chốt, kêu y then chốt kiểu gì? Đánh với Hưng Hân, Tống Hiểu đã bị xếp xó một cách giản đơn thế đấy.

    "Xem Bá Đồ cho ai lên tiếp." Không biết có phải Dụ Văn Châu cũng nhớ lại mùi đắng cay mà Hưng Hân đã mang tặng, anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

    Màn hình điện tử bắt đầu hiện tên tuyển thủ Bá Đồ thứ hai vào trận.

    Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn.

    Tiếng la ó lập tức tràn ngập khán đài.

    Trương Giai Lạc quay về Liên minh bằng cách từ bỏ Bách Hoa và gia nhập Bá Đồ, fan Bách Hoa căm thù hắn không nói, fan Bá Đồ cũng có vài thành phần cực đoan ngứa mắt với hành vi đeo bám đại gia của hắn. Từ ngày trở về, lượng fan của Trương Giai Lạc sụt giảm hẳn so với ngày xưa, đã vậy đi đến đâu cũng có người thích đem chuyện đạo đức ra mắng chửi. Sân nhà Hưng Hân không ngoại lệ, vừa thấy hiện tên Trương Giai Lạc, liền có người cất tiếng đả đảo hoặc châm chích.

    Trương Giai Lạc không quan tâm. Hai năm rồi, cả sân nhà Bách Hoa hắn cũng có thể bình thản đối mặt, những người này với hắn có tính là gì?

    Hai năm rồi.

    Trương Giai Lạc đếm tháng, đếm ngày. Hắn biết rõ, cả đám bọn hắn đứng trên sàn đấu này, qua một ngày là ít đi một ngày. Đêm nay không thắng, vẫn còn ngày mai ư? Có không? Có ngày mai sao?

    Nhưng cái hay là, đêm nay chắn đường bọn hắn lại là Diệp Tu. Lúc mấy lão tướng cùng nhau tụ về Bá Đồ, điều này chưa từng nằm trong kế hoạch. Trên đường vào phòng đấu, đầu Trương Giai Lạc không ngừng hiện lên bao nhiêu hình ảnh quá khứ, những năm tháng đỉnh cao từng đánh với người đang chờ hắn trong trận.​
     
    dragonsavior thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 21)