Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 879: Hợp tác đoàn đội

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Hà | Beta: Kha

    Thực ra chiến đội Vi Thảo cũng có Liễu Phi là nữ, nhưng quen nhau cả rồi, Tiêu Vân cũng hết hứng thả thính. Hắn lại liếc sang cô bé tên Trục Yên Hà bên Hưng Hân.

    Nhưng nhân vật của Tiêu Vân là pháp sư chiến đấu, Trục Yên Hà của Trần Quả lại là bậc thầy pháo súng, hai nhân vật vừa vào trận đã phải đứng cách xa nhau cả cây số. Tiêu Vân mới chạy đến bên mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá đã không thể đánh tới chỗ quái, nếu còn chạy tới cạnh cái nghề có tầm công kích xa nhất như bậc thầy pháo súng thì thành tên ăn không ngồi rồi mất. Tuy bóc tem phó bản không yêu cầu nghiêm khắc trong giai đoạn thích ứng như lúc huấn luyện, nhưng ngay cả đội trưởng Vương Kiệt Hi cũng đang nỗ lực giết quái, Tiêu Vân quả thực không dám lơ là. Cuối cùng hắn chỉ đành thở dài nhìn cô nàng rồi xông vào đám quái, quay về mục tiêu cũ Hàn Yên Nhu xem mình còn cơ hội không.

    Ai ngờ Hàn Yên Nhu lại đánh đấm quá hăng, khiến Tiêu Vân xem mà kinh ngạc không thôi. Nếu không phải biết chắc cô nàng là nữ, Tiêu Vân kiểu gì cũng hoài nghi đây là một thằng đực rựa giả gái.

    Các thành viên khác trong đội Vi Thảo cũng vậy, sau khi tận mắt chứng kiến kĩ năng của Hàn Yên Nhu, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước sự tiến bộ thần tốc của cô. Nếu để hai bên PK thêm lần nữa, không ai dám chắc mình có thể chiến thắng 100%.

    “Tiến bộ nhanh đấy, quả là rất có thiên phú” Vương Kiệt Hi sớm đã chú ý đến Đường Nhu, tiếc là bị từ chối. Giờ nhìn thấy Đường Nhu đã đạt đến trình độ này, anh chỉ đành tiếc nuối không thôi.

    “Hơi bị ghê đấy” Diệp Tu nghe Vương Kiệt Hi cảm thán chỉ cười bảo.

    “Rất xuất sắc” Vương Kiệt Hi công nhận điều này. Dù cô nàng có đứng lẫn trong đám tuyển thủ Vi Thảo, chỉ sự dũng mãnh này thôi cũng đã rất nổi bật rồi.

    “Những người khác thì sao? Cậu thấy thế nào?” Diệp Tu cười nói.

    “Kỹ thuật của thuật sĩ và bậc thầy pháo súng khá thuần thục, hẳn là người chơi lâu năm. Nghe bảo thuật sĩ từng là đội trưởng của chiến đội Lam Vũ à?” Vương Kiệt Hi hỏi

    “Ờ đúng”

    “Còn bậc thầy pháo súng Hiểu Thương, sao tôi có cảm giác đã nhìn thấy cái tên này khi thi đấu rồi nhỉ?” Vương Kiệt Hi thắc mắc.

    “Là thành viên cũ của chiến đội Vô Cực” Diệp Tu đáp.

    “Là đội chuyên nghiệp bị các anh loại ở vòng khiêu chiến ấy hả?” Vương Kiệt Hi nói.

    “Cậu xem báo đấy à?” Diệp Tu hỏi

    “Kiều Nhất Phàm thích ứng với nghề quỷ kiếm sĩ rất tốt”.

    “Đây có lẽ là nghề thích hợp nhất với em ấy.”

    “Có lẽ là thế!” Vương Kiệt Hi đáp.

    Trừ mấy người kể trên, bên Hưng Hân còn có Bánh Bao Xâm Lấn, Muội Quang, Hại Người Không Mệt, Tay Nhỏ Lạnh Giá và Trục Yên Hà. Vương Kiệt Hi tạm thời không nhắc đến, anh còn phải quan sát kĩ hơn nữa.

    Diệp Tu biết tỏng Vương Kiệt Hi không phải tới để đánh phó bản, mà chỉ muốn xem chiến đội Hưng Hân có gì hay ho không. Có lẽ nhiều người cho rằng đây sẽ là vòng hồi sinh cho Gia Thế, nhưng suy nghĩ của Vương Kiệt Hi lại luôn một mình một kiểu hệt như phong cách ma đạo học giả của anh. Tuy anh đã sửa lại phong cách để phù hợp với đội, nhưng tính cách của mỗi người sao có thể thay đổi được.

    Nên lúc mọi người đều chắc chắn Gia Thế sẽ thắng, Vương Kiệt Hi chỉ lo soi một đội chả ai quan tâm cũng là chuyện thường thôi.

    Diệp Tu biết tên này đang thám thính đội mình, Vương Kiệt Hi cũng biết Diệp Tu đã đoán ra, cứ thẳng thắn đáp trả từng câu hỏi của Diệp Tu. Thực lực của bốn người được kể trên trong chiến đội Hưng Hân đều khá nổi bật, giờ có xuất hiện trong đội hình thi đấu chuyên nghiệp cũng không ai lấy làm lạ.

    Mấy người còn lại thì…

    Vương Kiệt Hi lại vừa đánh vừa quan sát, đợi đến khi muốn bắt chuyện nói tiếp vài câu, quay qua quay lại Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã chạy sang bên kia, không còn bên cạnh mình nữa.

    Cả đoàn nhanh chóng tiến đến trước mặt BOSS số 1 của Doanh Trại Tiên Phong Phản Quân, Đội Trưởng Đội Tiên Phong Lôi Âu.

    “MT dụ quái đi, trị liệu chú ý cột máu, những người khác chuẩn bị chiến đấu” Diệp Tu hô.

    Trong giai đoạn đầu, chỉ huy chỉ lặp lại mấy câu cũ mà thôi. Nhưng những người để ý chắc hẳn sẽ phát hiện ra được, so với lúc dụ quái trước đó nhiều hơn 2 chữ “chuẩn bị”, chỉ hai chữ thôi nhưng ý nghĩa lại khác hoàn toàn. Đây là lúc kị sĩ Sống Đơn Độc của Hứa Bân phải một mình xông lên, những người khác đều tự chọn một chỗ để đứng, không ai vội vã xông lên chiến đấu cả.

    Đều là cao thủ, tuy đối mặt với BOSS nhưng chẳng ai căng thẳng cả, vẫn rảnh rỗi tán phét với nhau. Đội Trưởng Đội Tiên Phong Lôi Âu lúc này đang đối phó với kỵ sĩ và trị liệu của chiến đội Vi Thảo. Đánh được mấy phút, vẫn chưa thấy chỉ thị từ Diệp Tu, hai người đều cảm thấy mấy phút “làm quen” với BOSS như thế là đủ rồi chứ nhỉ? Mục sư Viên Bách Thanh nhịn không được hỏi: “Bắt đầu đánh được chưa?”

    Không thấy Diệp Tu trả lời, chỉ có tiếng Trần Quả bối rối đáp:”Cậu ta đi vệ sinh rồi…”

    “Cái đệt!” Viên Bách Thanh phẫn nộ, nhưng vừa dứt lời thì Diệp Tu đã lên tiếng: “Làm sao rồi làm sao rồi?”

    “Bắt đầu đánh quái chưa” Viên Bách Thanh hô

    “Còn ai muốn đi vệ sinh nữa không?” Diệp Tu hỏi lại.

    “………….”

    “Đi cmn!” Viên Bách Thanh phẫn nộ.

    “Cái đệt, ông tính bỏ tui hả?” Hứa Bân sợ hãi hỏi, trong đầu thầm nghĩ ông muốn xả giận cũng đừng trút lên đầu tui chứ! Các anh em còn đang chịu khổ ở đây với ông cơ mà!

    “Không ai đi thì chúng ta đập quái thôi” Diệp Tu nói.

    “Ông xem rõ BOSS chưa?” Viên Bách Thanh hoài nghi.

    “Đương nhiên, tôi xem rõ rồi mới đi vệ sinh đấy chứ.” Diệp Tu đáp.

    “…” Viên Bách Thanh cạn lời, người ta không hề lơ là công việc lẫn đi vệ sinh đâu.

    “Lên, lên hết đê, đánh thế nào thì chắc tôi khỏi phải chỉ há. Con BOSS này chả có chỗ nào đáng ngạc nhiên cả.”

    Những người chú ý quan sát BOSS đều tán đồng, cho nên không ai bàn gì thêm, cùng nhau dàn vòng vây.

    “Nghề cận chiến chú ý vị trí để người khác với nghề tầm xa có chỗ đánh nữa!” Điều này Diệp Tu vẫn phải nhắc nhở một chút. Các tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn luôn quen với đội hình năm người kề vai tác chiến khi đấu đoàn đội. Giờ hai mươi người cùng đánh, lại còn vây đánh một mục tiêu, nếu không chú ý vị trí đứng, rất nhiều người sẽ không có chỗ để công kích. Điều naỳ mà vào phó bản 100 người thì còn phải chú ý hơn nữa. Đây cũng là lý do vì sao quy mô người chơi của Vinh Quang như vậy mà vẫn không có phó bản nào trên 100 người. Thiết lập của game không cho phép các nhân vật đứng đè lên nhau, 100 người kề vai chiến đấu, nếu lúc đối phó với một mục tiêu mà không chú ý tiết tấu hay phối hợp thì có khả năng sẽ tạo nên việc người đánh thì ít mà người đứng xem thì nhiều, sau đó sẽ hết người này đến người khác ngã xuống, cuối cùng toàn đoàn chết sạch.

    Cũng vì vậy mà phó bản càng đông, độ khó càng cao. Càng nhiều người càng khó phát huy hết năng lực của mỗi người, dẫn đến lực chiến không đủ, muốn phá bản đương nhiên sẽ không dễ chút nào.

    Vấn đề phối hợp giữa nghề cận chiến và nghề tầm xa trong phó bản 10 người chưa cần quan tâm lắm, nhưng đến phó bản 20 người lại cần được lưu ý hơn. Nhất là trong một đoàn đội trị liệu ít hơn DPS như họ.

    Có điều ai trong đội cũng là cao thủ lanh lợi, khả năng đối phó cao hơn người chơi thường biết bao nhiêu. Diệp Tu vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu chú ý hơn, không cần Diệp Tu phải bố trí, chiến đội Vi Thảo lập tức nối nhau thành một hệ thống chiến đấu phối hợp lẫn nhau.

    Lúc này sự hơn kém giữa Hưng Hân và Vi Thảo cũng lộ ra rõ rệt, về khoản này bên Hưng Hân làm không được tốt. Nhất là lúc không gian không chỉ là của riêng họ nữa, sau khi bị Vi Thảo chiếm một nửa, việc phân chia chỗ phối hợp của họ trở nên lộn xộn hơn. Diệp Tu rốt cuộc cũng chỉ huy nhiều hơn, nhưng cơ bản chỉ để điều chỉnh người bên Hưng Hân, còn bên Vi Thảo thì không cần hắn quan tâm nữa.

    Trong lúc này, tên ngoại đạo Hại Người Không Mệt lập tức trở nên nổi bật nhất.

    Mạc Phàm không hề biết phối hợp đội ngũ là gì, thi thoảng trông hắn như phối hợp, thực ra chỉ là Mạc Phạm phát hiện sơ hở có thể tấn công, mới thao tác Hại Người Không Mệt xông lên. Mà lúc này, không phải cứ sơ hở là có thể chộp ngay, nhiều lúc sơ hở ấy do chính ta cố tình tạo ra, nhưng Mạc Phàm lại không hiểu điều này. Diệp Tu vẫn không nhắc đến hắn, thành thử hành động của hắn cứ như cố tình phá rối, làm nhiều người tức giận.

    Tuyển thủ của chiến đội Vi Thảo mới đầu vẫn không nổi giận, chỉ muốn chỉ huy mau mau uốn nắn tên này. Kết quả Diệp Tu chỉ dẫn hết những người khác trong Hưng Hân lại quên sạch cái tên Hại Người Không Mệt này, hoàn toàn không để ý đến hắn.

    Sau một lần Hại Người Không Mệt lại xông lên, cản màn phối hợp liên tục giữa chiến đội Vi Thảo, tuyển thủ của đội quán quân rốt cuộc bùng nổ.

    “Cái thằng này, làm cái trò gì thế!” Tuyển thủ cuồng kiếm sĩ Lương Phương của Vi Thảo hơi cáu. Gã bị Hại Người Không Mệt phá ngang không biết bao nhiêu lần, là người đầu tiên bùng nổ.

    “Đúng đấy, cứ cướp chỗ của bọn tui là thế nào?” Tiêu Vân cũng lên tiếng. Nhóm nghề cận chiến bị Hại Người Không Mệt hành là những người chịu ảnh hưởng nhiều nhất.

    “Góc bắn của tui thỉnh thoảng cũng bị che nữa” Thiện xạ Lý Tế cũng thốt lên. Hại Người Không Mệt gây ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng đây mới chỉ là ý kiến bên Vi Thảo, bên Hưng Hân vẫn chưa nói gì cả. Mà Mạc Phàm lại thuộc kiểu có cơ hội là cướp chỗ luôn, nào phân biệt Vi Thảo hay Hưng Hân.

    “Chỉ huy, có phải anh để sót ai không?” Mục sư Viên Bách Thanh hỏi. Dù hắn không phải người bị ảnh hưởng trực tiếp bởi cách đánh của Mạc Phàm. Nhưng việc bị cướp chỗ sẽ khiến tiết tấu phối hợp của họ bị rối loạn. Trị liệu trình độ cao cũng giống như nhạc đệm, phải phối hợp với tiết tấu trận đấu của cả đội. Nếu tiết tấu bị trật, trị liệu sẽ bận hơn vì không thể hồi theo trình tự nữa.

    Liên tục bị chỉ trích khiến Mạc Phàm cũng trở nên luống cuống. Mình đánh như vậy có gì không đúng chứ?​
     
    ichuoi, nqtien9x, binhdn and 2 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 880: Lề Mề Mãi không vào

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Khỉ | Beta: Zencest

    Một đám người cùng lên tiếng chỉ trích khiến cho kẻ luôn không coi ai ra gì như Mạc Phàm cũng không thể bỏ qua được nữa. Hắn lơ ngơ dừng thao tác, Hại Người Không Mệt đần ra đứng một góc.

    Tên này xông vào đánh càng thêm phiền phức, thà không đánh đấm gì còn hơn. Những thành viên của chiến đội Vi Thảo không ý kiến gì, đội hình chiến đấu chỉnh thể hoàn hảo bắt đầu hoạt động.

    Phía Hưng Hân, không có Mạc Phàm vướng chân vướng tay, tuy rằng không phối hợp thành thạo như Vi Thảo, nhưng dưới sự chỉ đạo liên tục của Diệp Tu, cả đám cũng nhanh chóng thao tác không kém cạnh gì. Dù sao cũng chỉ là đánh BOSS phó bản, không có thay đổi gì nhiều. Người bên Hưng Hân không thiếu kĩ thuật, chỉ là khả năng phối hợp trong chiến đấu cần phải rèn luyện nhiều hơn.

    Vì bận bịu duy trì thao tác theo đội ngũ, không ai rảnh để ý đến kẻ khiến người khác bực bội như Mạc Phàm. Thế nhưng trong game, nhìn thấy Hại Người Không Mệt ngơ ngác đứng sang một bên, dáng vẻ lóng ngóng hoàn toàn không biết làm gì, những người dễ mềm lòng như Trần Quả đã bắt đầu thấy thương thương gì đâu.

    Thế nhưng cô cũng hiểu, chuyện này nằm trong dự liệu của Diệp Tu cả. Chiến lược chỉ huy không tính đến Mạc Phàm, chắc chắn là có tính toán khác. Bằng không với trình độ của Mạc Phàm, Diệp Tu đưa hắn vào chiến thuật mà hắn chịu nghe theo là ngon ơ luôn, chả còn vấn đề gì nữa. Cái chính là Diệp Tu hoàn toàn lờ lơ hắn, khiến Mạc Phàm có muốn từ chối cho người ta ghét chơi cũng không được.

    Rốt cục, Mạc Phàm đứng tồng ngồng một chỗ, dùng cái nhìn bàng quan của kẻ ngoài cuộc mới phát hiện ra vấn đề.

    Trong thao tác tấn công của hai bên đều chừa ra vài cơ hội có thể chen vào đánh. Nhưng cơ hội này là cố tình chừa cho người khác chứ không phải cho hắn.

    Kĩ năng tấn công và vị trí của cả hai phe đều hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp hài hòa, tiến hành thuận lợi. Ai cũng có việc để làm, không ai ngồi không cả. Hơn nữa, các nhân vật bên chiến đội Vi Thảo hợp tác với nhau càng hoàn hảo hơn, chiến đấu có chừng mực, lưu loát như nước chảy mây trôi. Còn hắn, muốn “nhân cơ hội tấn công” chính là đang phá vỡ sự trôi chảy ấy. Nếu hắn tham gia tấn công trong phó bản chẳng khác nào trên người cả đội mọc ra một khối u ác tính.

    Đúng, là khối ung nhọt ác tính của đoàn đội…

    Mạc Phàm cũng không biết mình nghe được cái danh từ ấy từ đâu, nhưng rõ ràng hắn đã phát hiện sự tồn tại của mình chính là như thế. Với bên Vi Thảo là vậy, hay với bên Hưng Hân ở chung một khoảng thời gian cũng chẳng khác gì.

    Trong đoàn đội phó bản mười người trước đó, hắn chẳng thể nào đánh đấm cho vừa mắt.

    Hiện giờ là phó bản đoàn đội 20 người, hắn bị gạt phăng sang một bên, không chen vào nổi.

    Mạc Phàm hiểu được nguyên nhân dẫn đến tình trạng này. Ở phó bản mười người, không gian phát huy rất rộng, luôn có chỗ để hắn tự do xông vào tấn công. Nhưng hiện giờ hai mươi người đối mặt với một con BOSS, với đấu pháp yêu cầu độ phối hợp cao như họ, không gian sẽ thu hẹp rất nhiều. Muốn có chỗ đứng đánh thì chỉ có cách trở thành một phần của đấu pháp, hòa nhập vào đội ngũ. Nếu không, có ra tay tấn công cũng chỉ rước về hàng loạt tiếng mắng chửi từ đồng đội. Đánh như thế không phải là hòa nhập, mà giống như chọc dao đâm bang đội hình nhà người ta.

    Thế thì làm cách nào để hòa nhập?

    Mạc Phàm đang nghĩ biện pháp, hắn không muốn cứ đứng bên cạnh nhìn như thế.

    Hắn biết Diệp Tu chắc chắn có cách để hắn hòa nhập vào đội ngũ, nhưng bắt hắn mở miệng chẳng thà giết hắn đi. Mạc Phàm nhất quyết tự mình tìm cách. Hắn cẩn thận quan sát đội hình hai bên, tự hỏi làm cách nào để hòa nhập, tạo cơ hội cho mình có thể tấn công mà không gây trở ngại với người khác.

    Cuộc chiến vẫn đang diễn ra.

    Vì đội ngũ đã phối hợp nhuần nhuyễn, mọi người đều chấp hành mệnh lệnh đúng lúc, trừ khi phát sinh sai lầm thì không cần chỉ huy gì nhiều nữa.

    Nhưng Diệp Tu vẫn mở miệng chỉ huy từng người trong Hưng Hân.

    Không cần phải thế chứ! Nhiều người cảm thấy không cần thiết. Lúc đánh quái con, tên này chỉ huy rất sơ sài, mọi người cần tự lực cánh sinh. Nhưng đến lúc gặp BOSS lại chỉ huy tường tận như thế, trông chẳng khác gì chuyện bé xé to.

    Thế nhưng đội trưởng của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi lại không hề nghĩ vậy. Anh cẩn thận nghe những lời chỉ huy của Diệp Tu, lại thường xuyên tìm cơ hội nhìn sang đội hình và thao tác của những người bên Hưng Hân.

    Tên này đang muốn tạo cơ hội cho cho ninja đang đứng bên kia! Vương Kiệt Hi đã nhìn thấu.

    Những thành viên Hưng Hân bị hắn chỉ đích danh trước đó đều có thực lực nổi bật. So ra thì, Tay Nhỏ Lạnh Giá, Muội Quang và Trục Yên Hà đều kém hơn một chút. Còn Bánh Bao Xâm Lấn và Hại Người Không Mệt, Vương Kiệt Hi còn chưa quan sát kỹ nên không bình luận được gì.

    Chỉ xét kĩ thuật thao tác, trình độ của hai người này chắc chắn khỏi phải bàn. Có điều đánh giá một tuyển thủ chuyên nghiệp không thể chỉ nhìn mỗi thao tác được.

    Bánh Bao Xâm Lấn kia thỉnh thoảng lại có những hành động kỳ lạ khó hiểu, ngay cả Vương Kiệt Hi cũng chả hiểu được. Anh không tài nào đoán được ý đồ của những hành động đó, trông cứ như tên kia tự tin khoe cá tính chứ không có mục đích gì khác.

    Về phần Hại Người Không Mệt, theo Vương Kiệt Hi quan sát thì người này đánh đấm cực kỳ hăng hái, nhưng cứ cảm thấy lệch tông thế nào. Đến khi bắt đầu vây giết BOSS, hắn ta lại nhảy ra làm loạn đội hình phối hợp hai bên, Vương Kiệt Hi mới hiểu được, tên này kĩ thuật thừa mức tiêu chuẩn chuyên nghiệp, nhưng ý thức đoàn đội cơ bản bằng không. Một kẻ như thế lẽ ra phải được hướng dẫn chỉ huy nhiều hơn, thế mà Diệp Thu thậm chí chả thèm nói câu nào với hắn ta.

    Vương Kiệt Hi mới đầu còn chưa hiểu, nhưng nãy giờ để ý đến cách chỉ huy của Diệp Thu thì anh lại ngộ ra ngay, đây là phương pháp để tên kia “tình cờ” ngộ ra được tầm quan trọng của phối hợp đoàn đội nhỉ?

    Có điều không biết hắn ta có nhận ra hay không?

    Vương Kiệt Hi chuyển góc nhìn của Vương Bất Lưu Hành, ngó về phía Hại Người Không Mệt vài lần. Nhân vật trong game trước giờ đều không có biểu cảm gì trên mặt, Vương Kiệt Hi cũng không rõ hắn ta đang nghĩ gì. Thế nhưng màn phối hợp đoàn đội của bên kia, Diệp Tu cố ý chừa ra sơ hở, Vương Kiệt Hi lại nhìn thấy rõ ràng. Chẳng qua những sơ hở ấy lại bị Hại Người Không Mệt đang đứng đần mặt bỏ lỡ hết lần này đến lần khác, Vương Kiệt Hi nhìn mãi cũng thấy khó chịu, muốn lên chỉ cho tên đầu gỗ kia làm thế nào để hòa nhập với đoàn đội.

    Chú ý đến điểm này ngoài Vương Kiệt Hi ra cũng chẳng còn ai, mọi người đều chăm chăm làm tốt vai trò của mình, bắt đầu quên đi Hại Người Không Mệt từng khiến người người tức giận đang đứng bên kia. Vương Kiệt Hi chờ hoài cũng dần chết lặng. Thế nhưng anh thì bàng quan, còn Diệp Thu chắc đang sốt ruột vì Hại Người Không Mệt mãi không tỉnh ngộ ấy nhỉ? Có điều nghe tiếng chỉ huy của tên nọ chẳng có chút nôn nóng gì cả.

    Vương Kiệt Hi vừa nghĩ đến đây, thì chợt thấy màn phối hợp của bên Hưng Hân lại lộ ra một sơ hở đủ để một người tiến vào lấp lại cả đội hình. Đúng lúc này, Hại Người Không Mệt đang đứng mọc mốc trong xó rốt cuộc cũng hành động. Bóng người chợt biến mất khiến cho Vương Kiệt Hi kích động, điều khiển Vương Bất Lưu Hành nhìn quanh xem hành động của Hại Người Không Mệt.

    Chính là chỗ đấy!

    Vương Kiệt Hi liếc mắt một cái nhìn ra ngay sơ hở trong kết hợp đoàn đội của Hưng Hân, mà đây cũng chính là phương hướng Hại Người Không Mệt đang tiến tới.

    Nhảy vào, tấn công.

    Cuối cùng cũng hiểu ra.

    Là một người đội trưởng, Vương Kiệt Hi có thói quen đặc biệt để ý đến những chuyện thế này, có thể nói là lo thay nỗi lo của Diệp Ti. Vừa nhìn thấy Hại Người Không Mệt cuối cùng cũng lao vào chỗ trống, trong lòng giống như trò Tetris đang xây cao mãi mà có một lỗ hổng, đúng lúc có một thanh thẳng tắp chọc vào lỗ hổng ấy, một phát sập bốn hàng cứ phải gọi là sướng cực. Kết quả là chưa nhòm được vẻ mặt sướng cực đâu đã thấy Hại Người Không Mệt lại bứt ra từ đúng cái lỗ hổng ấy bắn vèo về chỗ cũ.

    “Làm cái mèo gì thế?” Vương Kiệt Hi cảm thấy lạc trôi vờ lờ, sau đó cũng hiểu ra.

    Sự thật khiến Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười, Hại Người Không Mệt kia quả thực chả có tí kinh nghiệm nào trên phương diện này. Hắn lao vào, đánh được một phát rồi mà vẫn không hiểu được bản thân đã hòa nhập thành công vào chỉnh thể, không biết tiếp theo nên làm gì. Vì vậy hắn lại quyết định chạy ra để tránh bị coi như khối u ác tính.

    “Khổ nhỉ!” Vương Kiệt Hi nhìn đến đây, cũng nhân lúc rảnh tay nhắn tin an ủi cho Quân Mạc Tiếu.

    “Như nhau như nhau.” Diệp Tu trả lời. Hắn hiểu Vương Kiệt Hi đang nói điều gì. Xét đến bồi dưỡng chỉ đạo người mới, Vương Kiệt Hi dạy dỗ Cao Anh Kiệt lại càng dốc lòng dốc sức hơn.

    Vương Kiệt Hi tiếp tục đồng cảm đứng ngó Diệp Tu đang cực kỳ kiên nhẫn lấy cách này giúp đỡ Hại Người Không Mệt. Thế nhưng ngoài lần đầu tiên, những lần sau Hại Người Không Mệt đều khiến người khác phải lo âu. Tên này tìm cơ hội rất chuẩn, Diệp Tu chừa chỗ nào là hắn bắt được ngay. Nhưng vấn đề là sau một phát đầu, hắn lại vô cùng thỏa mãn lùi ra ngoài. Hắn không hề phát hiện mình đã mở được cửa phòng mà không dám đi vào, chỉ đứng ở cửa chơi trò nhảy ra nhảy vào. Thảo nào phải dùng đến cách phiền phức này, hóa ra là một tên cố chấp. Vương Kiệt Hi chỉ nghĩ như vậy, nhưng lại không hề biết giữa Mạc Phàm và Diệp Tu còn có bao nhiêu ân oán tình thù.

    Đến tận lúc BOSS số 1 bị giết, Hại Người Không Mệt vẫn không bước qua nổi cánh cửa ấy mà vào phòng.

    Thông báo chiếm đầu.

    Vì đoàn phó bản do hai nhà hợp tác nên trong thông báo lần này không có tên công hội, chỉ hiện hết tên của từng người trong đoàn đội.

    Dấy lên làn sóng dư luận càng không giống trước.

    Đám tuyển thủ thì vẫn bình thường, ai có mặt trong group đều biết Vương Kiệt Hi và Diệp Tu cùng nhau vượt phó bản 20 người. Nhưng người chơi thường chỉ nhìn thấy những cái tên lấp lánh sáng rực từ chiến đội quán quân Vi Thảo, hơn nữa sánh vai với họ còn là những cái tên từ chiến đội nửa khen nửa chê Hưng Hân kia.

    Cần lời giải thích? Sao công hội Hưng Hân lại hợp tác với người của chiến đội Vi Thảo vượt phó bản vậy trời?

    Người chơi bình thường nghĩ không ra, trong phó bản, đám tuyển thủ của Vi Thảo cũng sắp phát điên đến nơi. Vương Kiệt Hi cực kỳ nghiêm túc nói với Diệp Tu: “Anh làm vậy không được, tuyệt đối không được.”

    “Tui thấy hợp lý lắm mà.” Diệp Tu nói.

    “Hợp lý cũng không được!” Vương Kiệt Hi gần như không tìm được lý do để cãi lại Diệp Tu, chỉ kiên quyết phủ nhận: “Tán nhân cần dùng hết toàn bộ trang bị hả? Anh chơi gian lận quá rồi đó!”​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 881: Tự học thành tài

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Mei | Beta: 2K

    Phó bản 20 người, lúc BOSS đầu tiên ngủm rớt ra 3 trang bị, không xanh thì là tím. Mà loại trang bị này ngay cả Hưng Hân còn không thèm liếc, huống hồ là Vi Thảo. Tuy vậy nhưng mọi người vẫn dựa theo phương án chia đồ trước đó, phân theo nhu cầu nghề nghiệp. Sau đó liền thấy đồng chí Quân Mạc Tiếu không tha cho bất cứ món nào, đều hiên ngang lẫm liệt đổ điểm.

    Lúc đó, Vương Kiệt Hi cũng nghĩ Diệp Thu như vậy quá vô sỉ, nhưng thật ra cũng không phải là vô căn cứ. Theo lý mà nói, tán nhân quả thực cái gì cũng cần. Nhưng Vương Kiệt Hi vẫn kiên quyết phản đối loại hành vi thông một phát luôn 24 nghề kiểu này. Nếu chỉ là đồ tím thì cũng được đi, nhưng hiện tại với các chiến đội mà nói đồ cam cấp 75 vẫn có giá lắm. Loại nhu cầu toàn nghề của Quân Mạc Tiếu này quá cạnh tranh rồi.

    “Vậy cậu nói phải làm sao đây?” Diệp Tu bất đắc dĩ hỏi.

    “Lựa một nghề thôi.” Vương Kiệt Hi kiên định.

    “Không biết xấu hổ hả? Anh đây vốn là nghề nào cũng hốt, giờ lại bắt bỏ đi 23 nghề khác, ác vãi vậy?” Diệp Tu nói.

    “Thế này mới là công bằng, chứ không anh cũng bug quá rồi.” Vương Kiệt Hi nói.

    “Không chơi.” Diệp Tu tỏ thái độ.

    “Chọn một thôi, cùng lắm là hai.” Vương Kiệt Hi nhượng bộ.

    “Nói thẳng cực hạn của cậu đê!” Diệp Tu tỏ vẻ không muốn cò kè mặc cả với Vương Kiệt Hi.

    “Đây là cực hạn!” Vương Kiệt Hi nói.

    “Bốn hệ nghề đi.” Diệp Tu đề nghị.

    “Không thể!” Vương Kiệt Hi kiên quyết phủ định. Bốn hệ là tới 16 nghề đấy.

    Hai đại thần tranh chấp chưa xong, nguyên đám 2 phe chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Chỉ vì trang bị mà hai vị đại thần đứng đầu ở trong phó bản cãi nhau, tin tức này mà lộ ra, không biết có được lên trang bìa báo esport không đây?

    “Thôi bỏ đi.” Cuối cùng Diệp rộng lượng nhượng bộ, “Nhưng chí ít cũng cho ba nghề chớ!”

    Từ toàn 24 nghề lập tức hạ xuống còn 3, nhượng bộ quá lớn luôn. Vương Kiệt Hi cũng không một mực yêu cầu chỉ chọn 2 nữa, bèn đáp ứng. Tuyển thủ của Vi Thảo lúc này cảm thấy như đội trưởng của bọn họ giành được thắng lợi, ai nấy đều hoan hô.

    “Anh chọn ba nghề nào?” Vương Kiệt Hi cẩn thận tỉ mỉ thảo luận rõ ràng.

    “Pháp sư chiến đấu, quỷ kiếm sĩ, với mục sư đi!” Diệp Tu nói ra, liền thấy một đáp án có phần mưu tính sâu xa.

    Vương Kiệt Hi hơi ngẩn ra, nhưng nhìn lại tổ hợp nghề của hai nhà liền hiểu rõ.

    Vi Thảo và Hưng Hân, có ba nghề đụng nhau, chính là pháp sư chiến đấu, quỷ kiếm sĩ và mục sư. Nói cách khác, nếu hai bên có xảy ra tình huống cạnh tranh trang bị đều là ở ba nghề này. Mà hiện tại Diệp Tu chọn cho Quân Mạc Tiếu đúng ba nghề đó, coi như gia tăng cơ hội thắng cho Hưng Hân. Thế nhưng việc đã đến nước này, Vương Kiệt Hi có muốn đổi ý cũng không được.

    Vấn đề nhu cầu đã bàn bạc xong, lúc này Diệp Tu mới nói tới bảng thống kê điểm sát thương.

    “Ừm, các đồng chí Vi Thảo đánh không tệ, mọi người nên học tập bọn họ.” Diệp Tu kéo bảng thống kê sát thương vào kênh đội ngũ. Đứng nhất chính là Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi, một chuỗi tên xếp ngay sau đều là nhân vật bên Vi Thảo. Dựa vào sự phối hợp đoàn đội đầy ăn ý, điểm sát thương lúc đánh BOSS của chiến đội Vi Thảo hoàn toàn áp đảo Hưng Hân.

    Còn đám lót bảng, ngoại trừ hai mục sư thì chính là Hại Người Không Mệt.

    Lúc này hắn còn không bằng cả Trục Yên Hà của Trần Quả và Muội Quang của La Tập, chênh lệch còn khá lớn nữa kìa.

    Vừa rồi hẳn ngẩn ra một lúc, sau đó thì không ngẩn nữa nhưng cũng chỉ biết đánh vào mấy chỗ trống công kích. Không hòa nhập được vào đội ngũ, công kích chẳng thể liên tục, điểm cao mới là lạ.

    “Có một người cần cố gắng lên nhỉ!” Diệp Tu cảm khái.

    Mạc Phàm đắng mề không thôi. Hết lần này tới lần khác quyết tâm phải đánh đấm ngon nghẻ, kết quả lại là lần sau thảm hơn lần trước. Hiện tại còn đọ không nổi cả Trục Yên Hà với Muội Quang, đầu hắn cúi gằm xuống đất.

    Được cái tuyển thủ của Vi Thảo có tố chất hơn người chơi thường nhiều, thấy điểm sát thương thấp tè vậy nhưng cũng không cười nhạo bỉ bai gì, cứ thế tiếp tục thôi.

    Thái độ vậy cũng không khiến Mạc Phàm vui nổi.

    Người ta không ý kiến, bởi vì người ta chẳng cảm thấy gì. Mạc Phàm tuy thích độc lai độc vãng, nhưng cũng không có nghĩa hắn thích cảm giác người vô hình như vầy.

    Tôi biết cách đánh rồi, tới BOSS thứ hai mọi người cứ chống mắt lên mà coi. Mạc Phàm tự nhủ nhưng hắn thật sự quá ngây thơ rồi. Ở BOSS thứ 2, Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm tiếp tục dùng đấu pháp đánh BOSS đầu mà hắn tự cho là đã nắm giữ thuần thục, nhảy vào nhảy ra tiến hành tấn công.

    Vẫn không thể hòa nhập vào đoàn đội như cũ thì làm đách gì có thành tích? Đánh xong BOSS thứ 2, nhìn lại bảng thống kê vẫn đứng nhất từ dưới lên, còn không bằng Trục Yên Hà cùng Muội Quang.

    “Sao thế được!” Mạc Phàm luôn trầm mặc cũng nhịn hết nổi thốt lên.

    Thằng này ngốc thật đấy! Người bên Vi Thảo hùa nhau cảm thán. Đấu pháp như vậy dẫn đến thành tích khó coi là đúng rồi.

    Thành tích khó coi, đương nhiên cũng sẽ làm cho Mạc Phàm hiểu phương pháp của mình có gì đó sai sai. Vẫn như cũ không nhờ ai chỉ cho, tới BOSS số 3, hắn lại im lặng quan sát.

    Không ai để ý tới hắn, đội hình bên Vi Thảo vẫn tấn công hoàn mỹ, còn bên Hưng Hân, Diệp Tu vẫn chừa sơ hở cho hắn.

    Hệt như một khúc nhạc chỉ chờ Mạc Phàm hòa thành nốt nhạc thích hợp để hoàn thiện, chứ không phải cứ đánh chơi, nhảy lên gõ vài cái rồi bỏ chạy như trước.

    Suốt quá trình đánh BOSS số 3, Hại Người Không Mệt hoàn toàn vô dụng. Điểm sát thương của hắn là số 0 tròn trĩnh, bị tụt đến cuối bảng, thấp hơn cả hai mục sư. Mục sư lúc rửng mỡ còn có thể vứt chơi vài ba kỹ năng gây thương tổn, so ra còn mạnh hơn Hại Người Không Mệt nhiều.

    Tên này có phát hiện được gì chưa? Chẳng ai biết. Phó bản dần tới BOSS số 4. Có đồng đội mạnh như chiến đội Vi Thảo, phó bản 20 người có độ khó cao này qua còn thuận lợi hơn phó bản 10 người. Từ thống kê tổng thể cũng thấy được, chiến đội Vi Thảo vẫn đóng vai trò chính, bên Hưng Hân thua xa cả về trị liệu hay DPS. Mà nhóm Hưng Hân cũng chẳng quan tâm quá trình đánh phó bản nữa, cả bọn đều hiểu ý định của Diệp Tu, muốn cùng Diệp Tu nhìn xem Mạc Phàm có giác ngộ hay không.

    Cả bọn bắt đầu đánh BOSS số 4. Lúc này đây, Hại Người Không Mệt không đứng nhìn nữa, mà đứng trong đội hình tấn công của Hưng Hân ngay từ đầu.

    Diệp Tu bắt đầu chỉ huy, đội hình chiến đấu của Hưng Hân vào trận. Mạc Phàm cũng nhanh chóng tìm được chỗ của Hại Người Không Mệt. Hại Người Không Mệt xông về trước tấn công, cuối cùng cũng không thoát ly khỏi đội ngũ nữa, hắn đã hòa nhập và hành động theo cả đội.

    Diệp Tu thầm vui mừng, tuy phương thức phối hợp của Mạc Phàm không quá đúng, nhưng ít ra hắn đã sáng tỏ rồi.

    Có nên mở miệng chỉ huy thằng nhóc này không? Diệp Tu hơi do dự.

    Thật ra hồi mới gặp Mạc Phàm, bọn họ từng kề vai chiến đấu. Lúc đó Diệp Tu cũng đã chỉ huy Mạc Phàm phối hợp rất tốt.

    Nhưng tình thế đổi thay, lúc mới quen hai bên còn chưa kết thù, mà bây giờ Mạc Phàm bị ép đến mức không chơi game được phải chạy sang Hưng Hân. Thù hận quá sâu, thành thử ra Diệp Tu cũng không định chỉ huy tên nhóc này. Dự là hắn nói đông, nhóc ta sẽ cố ý đi về phía tây. Chính vì vậy, Diệp Tu luôn dùng biện pháp “mưa dầm thấm đất” tác động đến hắn, hy vọng Mạc Phàm sẽ cảm thấy hứng thú, tự mình tìm ra vấn đề và thay đổi nó.

    Hiện tại Mạc Phàm rốt cuộc cũng tiến được một bước quan trọng, nếu giờ hắn đồng ý nghe theo Diệp Tu, mọi chuyện coi như xong. Nhưng Diệp Tu sợ mình vừa mở miệng thì kết quả lại hoàn toàn trái ngược, nên hắn vẫn không nói tiếng nào, chỉ chừa sơ hở cho Mạc Phàm tự mình bắt lấy và học theo.

    Không có chỉ dẫn, tự mình tìm tòi, biểu hiện của Hại Người Không Mệt ai nấy đều thấy, mọi người biết Mạc Phàm đánh rất vất vả.

    Nhiều thành viên Vi Thảo không biết chuyện thậm chí còn đồng tình với Mạc Phàm, thầm cảm thấy đại thần Diệp Thu thật sự quá tán nhẫn! Thế mà chẳng chỉ con người ta tí nào! Nghiêm khắc cũng vừa vừa phải phải thôi chớ?

    Quá trình đánh chết BOSS số 4 với Mạc Phàm cứ như thảm họa, lúc BOSS ngã xuống, cả người hắn gần như chết lặng, không nhớ mình vừa làm gì. Hắn chỉ cảm thấy bản thân như đang đuổi theo một đoàn tàu siêu tốc, cố gắng leo lên để không bị bỏ lại. Suốt đoạn đường khổ không thể tả.

    Lúc bảng thống kê hiện ra, thành tích của Mạc Phàm vẫn kém như cũ, nằm ở vị trí lót bảng.

    Tuy thứ hạng không tiến bộ, nhưng mọi người nhìn thấy tổng số sát thương của hắn đang tăng lên. So với đấu pháp đâm bang trước đó, hắn cực khổ đuổi kịp tiết tấu, đánh được nhiều điểm hơn. Đám tuyển thủ Vi Thảo gần như muốn vỗ tay hoan hô thằng nhóc cố gắng vượt khó này, còn Diệp Tu lại chỉ buông một câu “Mọi người tiếp tục cố lên” nhẹ bẫng.

    Phó bản 20 người gồm 5 con BOSS, đoàn đội hai nhà sát nhập, đuổi giết nãy giờ cũng đi đến cuối hành trình. Nhưng mọi người đã quên mất mục đích ban đầu, họ chỉ dồn sự chú ý vào Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm thôi.

    Lúc đánh BOSS cuối, các nhân vật của Vi Thảo vừa chiến đấu vừa dòm ngó về phía Hưng Hân.

    Hại Người Không Mệt vẫn đang kiên cường hòa vào tiết tấu của đội. Không có kinh nghiệm, không được tập luyện, chuyện hắn cần làm thật sự rất khó.

    Thật ra, những thành viên khác của Hưng Hân thường luyện phối hợp với nhau lúc tập huấn. Tuy kém Vi Thảo, nhưng ít ra họ cũng đánh có bài bản.

    Mạc Phàm đúng kiểu bị buộc phải học thứ không phù hợp với mình, không những vừa học vừa làm, lại còn là tự học. Nhưng tất cả đều nhận ra rằng, Hại Người Không Mệt có tiến bộ hơn so với BOSS trước.

    Thằng này tự học thành tài nha!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 882: Thưởng phó bản 20 người

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tiếu | Beta: Kha

    Trùm cuối đương nhiên là lợi hại hơn bốn con BOSS trước rồi, nhưng xem ra vẫn không đủ xi nhê gì trước mặt một đoàn đội với tuyển thủ đỉnh cấp này. Mọi người thậm chí còn nhất tâm nhị dụng, vừa quan tâm tới chuyện Hại Người Không Mệt thay đổi trạng thái, vừa mần thịt luôn em BOSS cuối.

    Bóc tem BOSS, bóc tem phó bản, từng dòng từng dòng được hệ thống thông báo. Đây đã là lần năm và lần sáu những cái tên “khủng bố” này lên tivi rồi. Đám người chơi cũng chỉ biết trợn mắt ngó nhau.

    Diệp Thu, Vương Kiệt Hi…

    Nếu phía sau nhân vật đúng là hai người này, thì danh sách bóc tem cũng hoành tráng quá rồi. Hai người này là ai? Chính là hai kẻ đã dắt túi đến năm giải quán quân trong tổng số tám mùa từ khi Liên minh Vinh Quang thành lập tới nay đó. Mà hiện tại, lại chui vào đây cày phó bản. Danh sách bóc tem này khiến người ta có cảm giác như một kỷ lục lịch sử đặc biệt, tất cả những người chơi đi theo lần này đều có cảm giác đang được ghi danh vào lịch sử.

    Nhưng nhóm tuyển thủ sáng tạo nên lịch sử kia, lúc này lại đách có cảm giác gì trước tin hệ thống. Sau khi BOSS ngủm củ tỏi, bọn hắn lập tức soi bảng thống kê sát thương, Hại Người Không Mệt lần này đúng kiểu tuyển thủ hàng sao, được người người chú ý.

    Trên bảng xếp hạng, Hại Người Không Mệt lại lót bảng. Nhưng so với BOSS trước, số liệu lại tăng lên rõ rệt, Mạc Phàm tự mò tự học nhưng tiến bộ vẫn cực nhanh.

    Hiện tại, Mạc Phàm cũng không nóng lòng theo đuổi thứ tự trên bảng xếp hạng, hắn chỉ cần thấy điểm sát thương của mình tăng lên đã vui lắm rồi. Giờ đang sốt ruột sốt gan muốn đi phó bản tiếp để luyện tập đây. Nhưng mọi người lại nổi chứng kỳ kèo muốn coi phần thưởng bóc tem, khiến Mạc Phàm đứng ngồi không yên.

    Khen thưởng bóc tem, đây mới là màn chính mà hai bên đều coi trọng.

    “Tôi xác nhận cách chia đồ lần cuối nhé.” Thái độ của Vương Kiệt Hi chuẩn chuyên nghiệp y chang như lúc đối đầu với Diệp Thu trên sàn đấu vậy.

    “Chia theo nhu cầu.” Diệp Tu nói.

    “Vật liệu cưa đôi.” Vương Kiệt Hi bổ sung.

    “Tán nhân cái gì cũng cần.” Diệp Tu tiếp.

    “………..”

    “Đùa thôi, đùa thôi, đây chỉ cần ba nghề pháp sư chiến đấu, quỷ kiếm sĩ với mục sư.” Diệp Tu nói.

    “Nhớ đấy!” Vương Kiệt Hi nói.

    “Cậu nói kiểu không chút tin tưởng này là sao hả?” Diệp Tu hỏi.

    “Bởi vì thói quen chỉ coi anh là đối thủ, không phải đồng đội chứ sao.” Vương Kiệt Hi trả lời.

    Tiếp đó là màn mở thưởng bóc tem.

    Phó bản 20 người chắc chắn sẽ thưởng nhiều hơn bản 10 người rồi. Trước đó chỉ 10 người chia nhau, giờ là tới 20, lập tức lòi ra thêm 10 thằng gào thét hóng hớt trang bị.

    Bóc tem BOSS thứ nhất, được luôn hai đồ cam.

    Nguyên bầy xúm xít coi thuộc tính, tranh coi của nghề nào.

    “Xem lướt được rồi.” Vương Kiệt Hi đột nhiên mở miệng.

    “Hử?”

    “Nếu không thuộc nhu cầu, mọi người cùng đổ điểm hay đại diện hai bên thôi?” Vương Kiệt Hi hỏi.

    “Không thì đưa luôn cho tán nhân cái gì cũng cần là được mà?” Diệp Tu cù nhây.

    “Tôi thấy hai bên cử đại diện đổ điểm là được.” Vương Kiệt Hi cho Diệp Tu ăn bơ, tiếp đó cũng không lề mề thảo luận coi ai đại diện cho Vi Thảo gì gì mà chính mình đổ luôn.

    Chơi phát 99 điểm hoành tráng vờ lờ.

    “Ok thôi, giờ chúng ta bắt đầu đổ điểm, các cậu ai đổ đây?” Diệp Tu tính lầy vờ như không thấy. Nguyên đội lập tức ném gạch khí thế, Diệp Tu thậm chí còn nghe cả tiếng nói xấu từ chính đội nhà Hưng Hân.

    “Tôi đã đổ rồi, 99 điểm.” Vương Kiệt Hi bình thản.

    “Cậu đây là bắt tụi tui phải đổ 100 điểm hả?” Diệp Tu hỏi.

    “Mời.” Vương Kiệt Hi trả lời.

    “Cho cậu coi sự lợi hại của bà chủ tụi này.” Diệp Tu nói xong, bèn kêu Trần Quả ra trận.

    Trần Quả nơm nớp lo sợ, nhiều lúc cô vẫn chưa thoát khỏi tâm tình của fangirl, cứ nghĩ tới đối thủ là đại thần Vương Kiệt Hi, cõi lòng bèn đầy bối rối.

    Trục Yên Hà đổ điểm, con số 42 thảm bại.

    Hai món đồ cam, Vương Bất Lưu Hành cứ thế cầm đi 1 món.

    “Tiên phát chế nhân!” Diệp Tu kêu to.

    Trần Quả ngẩn ra.

    “Ý là chị đổ trước đi đó.” Diệp Tu đành phải phiên dịch.

    Vì thế, Trục Yên Hà đổ tiếp, lần sau thảm hơn lần trước, 25 điểm, có 25% cơ hội thắng. Trần Quả nước mắt thành hàng: “Thôi chị không làm nữa đâu, các cậu ai tới đổ đi!”

    “Đừng hốt, thắng có hai kiểu, hoặc là mình mạnh hoặc là đối thủ yếu, chị xem…”

    Diệp Tu còn chưa dứt lời, Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi đã đổ rồi, không cao, chỉ 61 điểm nhưng đã thừa sức giẫm cho 25 điểm bẹp dí.

    “Không khoa học mà!” Diệp Tu kích động, “Ê ăn gian hả?”

    Tiếng xầm xì lại vang lên khắp nơi. Đại đại thần à, chỉ đổ điểm thôi mà lại so đo dữ vậy, mất mặt quá đi.

    Hai món đồ cam đều lọt vào túi Vi Thảo, chỉ là nếu đã phải đổ điểm để chia đồ thì hiển nhiên là trang bị cũng không đúng nghề của hai bên.

    Tiếp theo là BOSS thứ hai, lại là hai đồ cam. Lần này không cần đổ điểm nữa, món thứ nhất thuộc nghề kiếm khách. Vi Thảo có Phi Đao Kiếm của Lưu Tiểu Biệt, nghề kiếm khách. Món kia là của lưu manh, bên Hưng Hân có Bánh Bao Xâm Lấn.

    Điều khác biệt là, bên này trang bị phân thẳng luôn cho Bánh Bao Xâm Lấn. Còn bên Vi Thảo thì vẫn là Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi lụm đồ.

    BOSS số 3, xuất hiện tình trạng cạnh tranh, là trang bị của mục sư.

    “Tôi tới.” Bên Vi Thảo lần này Vương Kiệt Hi không xuất thủ nữa, kẻ vừa bước ra khiêu chiến chính là Viên Bách Thanh người thao tác mục sư, nhân vật Đông Trùng Hạ Thảo của hắn đứng ra đổ điểm.

    82 điểm, phần thắng tương đối cao.

    “Ha ha”. Trong tiếng cười của Viên Bách Thanh mang theo chút khiêu khích.

    “Tay Nhỏ lên.” Diệp Tu kêu.

    Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật lên đổ, 75 điểm, thua.

    “Chậc, quá áp lực.” Bên Hưng Hân, vì có tán nhân Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nên vẫn còn một cơ hội đổ điểm, bèn vô cùng cảm khái nói.

    “Anh nhanh lên.” Viên Bách Thanh nói.

    “Chịu thua đi!” Diệp Tu hô, Quân Mạc Tiếu ra tay.

    83 điểm!

    “Ha ha ha ha, đây chính là thực lực.” Diệp Tu cười nói.

    Viên Bách Thanh tức giận.

    Thua một món đồ cam thật ra cũng không có gì, nhưng thua bởi tên này thật điên tiết, lại còn chỉ thua 1 điểm, càng khiến người ta điên thêm.

    “Tay Nhỏ cầm lấy.” Áo choàng trị liệu cứ thế chui vào túi Tay Nhỏ Lạnh Lẽo.

    Món còn lại không thuộc nhu cầu.

    “Lên luôn nào!” Diệp Tu nói xong bèn ra tay đổ luôn.

    Siêu cấp vô địch 100 điểm.

    “Ai mới là kẻ mạnh nhất đây?” Diệp Tu hỏi xong bèn lụm luôn trang bị vào túi.

    “Anh làm sao biết bọn tôi không đổ được 100 điểm?” Viên Thanh Bách kêu lên. Quy tắc đổ điểm của Vinh Quang không phân biệt trước sau hay nhà cái ăn tất gì gì, nếu đổ bằng điểm thì đổ lại.

    “Vậy chú đổ đi!” Diệp Tu trả lời.

    Viên Bách Thanh đứng im, với số điểm biến thái này, cầm chắc là tự rước nhục rồi.

    Lúc này lại là đại thần Vương Kiệt Hi thong thả đứng ra đổ điểm, con số 51 bình thường, đổ xong cũng chẳng thèm quan tâm.

    BOSS số 4 không cần đổ điểm vì là 6 vật liệu hiếm. Bởi giờ chưa biết rõ công dụng của mấy vật liệu này nên hiển nhiên là không nói nhu cầu gì gì được rồi. Sáu vật liệu hiếm cứ thế tùy tiện cưa đôi một nhà ba cái.

    BOSS cuối, hai bên lại chia theo nhu cầu. Một trang bị kỵ sĩ thuộc về kỵ sĩ Sống Đơn Độc của Vi Thảo. Món kia là trang bị của bậc thầy pháo súng, Hưng Hân có tới hai người đương nhiên là lấy luôn không chút tranh chấp.

    Tới đây thì màn bóc tem BOSS đã nhận thưởng xong xuôi, không có thanh vũ khí nào, Trần Quả vô cùng thất vọng.

    Màn tiếp mới là khúc quan trọng đây, khen thưởng bóc tem phó bản.

    Nhận!

    Bốn đồ cam, 10 vật liệu, đúng là hậu hĩnh hơn bóc tem BOSS nhiều nha.

    Vật liệu thì ok rồi, một thằng 5 cái. Nhưng khi mọi người thấy thuộc tính của trang bị, cả đám đều sửng sốt.

    Trong bốn món đồ cam, có tới hai món của nghề ninja, lại còn có một thanh vũ khí.

    Đao ninja Phản Khúc.

    Đao ninja cấp 75.

    Nặng 2,3 kg, độ bền 23, tốc độc tấn công 8.

    Tấn công vật lý 769, tấn công phép thuật 767.

    Sức lực +37, trí lực +36.

    Tấn công từ sau lưng gây thương thêm 30%.

    Tỉ lệ bạo kích kết ấn của thuật ninja + 12%.

    Tốc độ tấn công +2.

    Cấp bậc của Độn Thổ Chém Đầu + 2

    Lúc tấn công trúng mục tiêu xuất hiện tỉ lệ 5% khiến mục tiêu hôn mê, liên tục 4 giây.

    Thuộc tính của vũ khí cũng không có gì biến thái, nhưng dù sao cũng ngon hơn đồ cam cấp 70 nhiều. Ngoài vũ khí, còn thêm một đai lưng giáp vải.

    Hai trang bị không chút tranh chấp rơi vào tay Hại Người Không Mệt. Mọi người còn đang bối rối, không lẽ hệ thống bị sự vất vả của thằng này làm cho cảm động, cho nó tới hai món?

    Ngoài ra còn thêm hai trang bị, lần nữa lại đưa tới một trận đổ điểm đại chiến, cuối cùng mỗi bên thắng một lần, mỗi nhà một món. Phó bản 20 người Doanh Trại Tiên Phong Phản Quân đến đây đã hoàn toàn kết thúc. Cơ mà phần thưởng bóc tem lại chỉ lòi được 1 thanh vũ khí khiến ai nấy đều cảm thấy không sướng mấy.

    Phó bản đoàn 20 người đương nhiên không chỉ một bản này. Diệp Tu bèn lấy ý kiến coi mọi người có muốn chiến tiếp hay không? Mặc dù Mạc Phàm đang sốt ruột tiếp tiếp tiếp nhưng cũng chỉ im lặng trông ngóng thôi. Những người khác thì vừa mới chịu đựng cả buổi đều có chút mệt mỏi nhưng nghĩ tới phần thưởng bóc tem phải tranh thủ thời gian, ngủ một giấc dậy chỉ e đã phủ đầy thông báo rồi. Hiện tại nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đều đang hoạt động sôi nổi đấy.

    Trong lúc Hưng Hân Vi Thảo bóc tem bản 20 người thì bên Mưu Đồ Bá Đạo đã bóc tem phó bản 10 người cuối cùng, còn phó bản 5 người cũng đã lần lượt bị các công hội câu lạc bộ chiếm hết. Tên treo trên hệ thống, không nhân vật nào không phải là nhân vật bên chiến đội đâu.

    “Tiếp nhé!” Sau khi thấy ý chí chiến đấu của mọi người, Diệp Tu nói.

    “Ờ… Mấy anh cày suốt đêm rồi còn chưa nghỉ?” Vương Kiệt Hi hỏi.

    “Ồ, cậu nhìn ra được tụi tui thâu đêm à?” Diệp Tu nói.

    “Trên bảng kỷ lục không phải đều là tên của mấy người hả!” Vương Kiệt Hi đáp.

    “Quả nhiên là không lừa người khác được ha!” Diệp Tu cảm khái không thôi.

    Tiếng khinh bỉ lại vang lên khắp nơi. Chuyện này có gì phức tạp hả? Quả nhiên cái giề? Cảm khái cái giề?

    “Vậy, tụi mình lại tìm phó bản 20 người cày tiếp nhỉ?” Diệp Tu hỏi.

    “Lần này… Muốn bóc tem hơi khó.” Vương Kiệt Hi trả lời.

    “Hở?”

    “Anh xem group kìa.” Vương Kiệt Hi đáp.

    Diệp Tu vội vàng mở group chat của đám tuyển thủ lên xem. Do hắn khơi mào màn hợp thể, giờ đâu đâu cũng thấy kiểu tin: hợp tác đoàn đội, đánh thì gõ 1. Dựa theo lịch sử chat, thì mấy phút trước đã có một đống đoàn 20 người hợp thể rồi, lúc này e là đều đang cày phó bản. Tất cả đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, game online thôi mà có gì khó, cho nên thành tích cũng không chênh nhau lắm. Mà phó bản lại là giành giật nhau từng giây, giờ có thể tranh nhau phá kỷ lục. Chớ còn bóc tem thì thôi đi, muộn tới mấy phút rồi khó mà lội ngược dòng được lắm. Có khi lúc bọn hắn mới vào cửa thì tin bóc tem BOSS đầu cũng hiện lên rồi.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 883: Kết thúc màn bóc tem

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Cú | Beta: Kha

    Đám tuyển thủ chuyên nghiệp chẳng mấy khi quẩy nhiệt tình đến thế. Bình thường trong lúc thi đấu, mỗi tuần sẽ có khoảng nửa số tuyển thủ rầu rĩ ruột gan vì thua trận, nhưng bây giờ tất cả đều rủ nhau vào game. Mà đối với dân chuyên, chuyện tranh nhau bóc tem phó bản cũng không quan trọng lắm, mọi người chỉ muốn làm quen với phiên bản mới mà thôi. Vậy nên ngoài việc cắm đầu cắm cổ lập đội đi phó bản, mọi người cũng còn cả tá việc liên quan đến game phải làm. Nếu gặp người không biết, có vô tình nhìn thấy thì cũng chẳng nghĩ đến đám này toàn là tuyển thủ chuyên nghiệp nổi tiếng được, bởi trông chúng chẳng khác gì game thủ bình thường.

    “Phó bản đoàn đội 20 người bị xử lý hết rồi á?” Diệp Tu nhảy ra hỏi.

    “Chắc vậy đấy.” Có người đáp.

    “Thế còn đoàn đội 50 người đánh chưa?” – Hắn lại hỏi.

    Lập tức có mấy người gửi emo hộc máu, thằng già này cũng vừa vừa phải phải thôi chứ! Đoàn 50 người mà cũng muốn ghép đánh à? Đánh xong lại đòi lập team trăm người luôn chứ gì?

    Lần này hắn kêu gọi chẳng ai thèm phản ứng, dù sao thì đoàn 50 cũng khác đoàn 20. Đoàn 20 chỉ cần ghép hai đội lại là đủ, còn muốn lập đoàn 50 thì chắc phải tới năm nhà tham gia lận. Mà thật ra làm gì có nhiều chiến đội rảnh rỗi đến vậy? Nhìn mấy người ở đây thỉnh thoảng buôn chuyện vậy thôi, chứ đừng nghĩ bọn họ không có việc gì làm. Chỉ là phó bản có thể làm khó tuyển thủ chuyên nghiệp sao? Vừa đánh phó bản vừa chat chit chẳng qua chỉ làm họ tốn thêm chút sức lực dư thừa mà thôi.

    “Lập team đi phó bản đoàn đội 50 đây, ai đồng ý thì tham gia nào! Ai đi không, đi không nào?” Diệp Tu cũng biết hiếm người nào rảnh rỗi lúc này nên hắn lại gọi thêm tiếng nữa, tạo cơ hội cho mọi người. Thế nhưng vẫn chẳng có ma nào hưởng ứng. Hắn chỉ đành bất đắc dĩ quay về game, người của chiến đội Vi Thảo vẫn chưa rời đi.

    “Không ai đi.” Diệp Tu nói.

    “Anh thật sự muốn gom đoàn 50 người.” Vương Kiệt Hi nói. Không chỉ mình Vương Kiệt Hi có thể nhìn thấy Diệp Tu rao tin trong group chat, trong đội Vi Thảo cũng có không ít tuyển thủ có tên trong group.

    “Được thì cứ triển thôi, nhưng coi bộ không được rồi.” Diệp Tu bất đắc dĩ đáp.

    “Người trong công hội thường không đánh nổi độ khó này đâu.” Vương Kiệt Hi nói.

    “À ừ…” Diệp Tu thừa nhận. Phó bản đoàn đội càng đông càng khó, huống chi bây giờ còn vượt hẳn năm cấp. Trình độ của game thủ bình thường lại khác một trời một vực với dân chuyên, cho dù có đại thần chỉ huy thì cũng sợ game thủ bình thường không theo kịp nhịp độ này. Dẫn bọn họ đi đánh phó bản đoàn đội quả thật không thực tế tí nào.

    “Không bóc tem được phó bản thì mấy anh cũng không có hứng đi đúng không?” Vương Kiệt Hi đoán.

    “Đúng vậy.” Diệp Tu gật đầu. Nhưng thứ hắn quan tâm thật ra không phải kỷ lục bóc tem, mà là đống phần thưởng sau khi hoàn thành kỷ lục này.

    Cập nhật phiên bản mới có thể nói là một cơ hội với chiến đội khốn khó như Hưng Hân. Mặc dù chiến đội chuyên nghiệp, thậm chí là mấy công hội nhà giàu tích trữ được nhiều vật liệu hơn Hưng Hân, nhưng thăng cấp trang bị bạc không phải chuyện có thể làm xong trong thời gian ngắn. Hơn nữa họ còn phải tốn thời gian thu thập và nghiên cứu những vật liệu mới ra cao hơn năm cấp kia nữa. Nếu lúc này Hưng Hân có thể thu thập được một lượng lớn trang bị cam cấp 75, khoảng cách về trang bị với các chiến đội chuyên nghiệp khác sẽ được rút ngắn lại.

    Hiện tại các chiến đội chuyên nghiệp vẫn còn xài trang bị bạc cấp 70, hoặc xài một vài món trang bị cam cấp 75 thật xịn, nhưng về thuộc tính cơ bản thì mọi người gần như đứng ngang nhau. Hoặc trang bị bạc level 70 chỉ nhỉnh hơn ở chỗ nó có thuộc tính phụ phù hợp với người dùng hơn. Nhưng nếu so với Hưng Hân còn đang xài trang bị cam cấp 70, chênh lệch trước đó cũng đã rút lại rất nhiều rồi.

    Vì vậy, Diệp Tu hy vọng có thể lấy được càng nhiều trang bị cam cấp 75 càng tốt. Hưng Hân không giống các chiến đội chuyên nghiệp khác, có sẵn công hội với thế lực nhất định, cho dù chỉ là công hội tầm trung ở Thần Chi Lĩnh Vực. Bởi cho dù tỷ lệ rơi đồ cam rất thấp, với thế lực rộng lớn của các chiến đội chuyên nghiệp, thêm cả đám fan ruột, bọn họ vẫn có thể thu thập năng suất hơn Hưng Hân nhiều.

    Còn Hưng Hân thì sao? Hưng Hân chỉ vừa mới thành lập, mà công hội Vô Cực là câu lạc bộ có chiến đội bị loại cách đây hai năm, được Ngũ Thần cho sát nhập vào nhưng chịu ảnh hưởng xấu từ chuyện gia nhập Hưng Hân nên đang trong trạng thái phục hồi, thực lực còn rất yếu.

    Chính vì vậy Diệp Tu buộc phải tính toán chi li phần thưởng bóc tem phó bản, bọn họ không có tư cách để hào phóng như các chiến đội chuyên nghiệp khác.

    Sau một hồi cố gắng, Hưng Hân nhờ tranh bóc tem mà giành được một khoản lợi không nhỏ. Tính trên toàn Vinh Quang, họ tuyệt đối là thế lực ôm nhiều trang bị cam cấp 75 nhất hiện giờ, tuy rằng nhiêu đó vẫn chưa đủ để trang bị hết cho cả đội. Mà lúc này, thấy đã không thể nhờ vào việc tranh bóc tem để lấy trang bị nữa, Diệp Tu cảm thấy hơi tiếc.

    Vương Kiệt Hi cũng là đội trưởng, có cùng mối quan tâm như Diệp Tu, thêm vào hoàn cảnh của Hưng Hân, vậy nên anh cũng dễ dàng đoán được tâm trạng hiện tại của Diệp Tu. Lúc này anh mới cười nói: “Làm mấy ván không? Cược vài món linh tinh nhé?”

    “Ha ha ha..” – Diệp Tu cười gượng, Quân Mạc Tiếu xoay người về phía thành viên của Hưng Hân: “Giải tán, đi ngủ!”

    “Sao đấy, không dám à!” Tuyển thủ Viên Bách Thanh tuy chơi mục sư, nhưng tính tình lại khá xốc nổi, hắn hô to khiêu khích.

    “Không phải không dám!” Diệp Tu cười nói: “Chẳng qua là anh thấy đấu với mấy cậu, mình anh là đủ rồi, hoàn toàn không cần làm phiền mọi người đâu!”

    “Nói cũng đúng.” Vương Kiệt Hi cười, Vương Bất Lưu Hành cũng quay lại nói với đội Vi Thảo: “Giải tán đi, mình anh ở lại được rồi.”

    “Ha ha ha.” Thành viên Vi Thảo đều cười ầm lên, Viên Bách Thanh thêm vào: “Chúng tôi không đánh, nhưng cũng không đi đâu. Chúng tôi đứng xem cũng được mà?”

    “Viên Bách Thanh, cậu hơi bị kiêu ngạo đấy, anh nhịn cậu lâu rồi nhé! Cậu có dám solo với anh không?” Diệp Tu chỉ thẳng tên.

    “Đờ mờ, đòi solo với trị liệu hả? Vậy mà anh cũng làm được!” Viên Bách Thanh kêu lên.

    “Anh cho chú chọn bừa một nghề đấy.” Diệp Tu đáp.

    “Anh lượn cmn nó đi!” Viên Bách Thanh bức xúc. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên tất cả các nghề đều phải biết chơi, có khi còn chơi hay hơn game thủ bình thường. Nhưng nếu đối thủ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không chơi nghề tủ của mình thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

    “Để công bằng, anh sẽ không chơi nghề tán nhân mình thông thạo nhất, anh cũng chọn bừa một nghề khác như pháp sư chiến đấu chẳng hạn, như vậy cậu có ý kiến gì không?” Diệp Tu nói.

    “Cái đmm….” Viên Bách Thanh chửi thề, thật sự không biết nói gì nữa.

    “Ha ha, vậy là không dám rồi.” Diệp Tu cười.

    Viên Bách Thanh khóc không ra tiếng. Hắn phải trả lời thế nào mới phải đây? Nói dám thì không phải là đi tìm đường chết ư? Thế là không dám à? Mẹ, mà việc này thì có liên quan gì đến dám hay không, làm sao trọng tâm câu chuyện lại quay ngoắt sang như vậy rồi.

    “Không thì tỷ thí mấy ván với tôi nhé?” Cuối cùng vẫn là đại thần Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về.

    “Với cậu ấy á? Đánh không biết bao nhiêu lần rồi, không có ý nghĩa, đi ngủ còn hơn.” Diệp Tu đáp.

    “Anh không dám à?” Viên Bách Thanh chen vào, sau đó đứng hình.

    “Đù má, offline luôn kìa…” Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo ngơ ngác. Diệp Tu vừa dứt lời, Quân Mạc Tiếu lập tức biến mất. Quyết đoán logout, không hề dây dưa dông dài, thậm chí những người khác bên chiến đội Hưng Hân còn chưa kịp giải tán.

    “Ngủ thôi…”

    Diệp Tu vặn eo bẻ cổ, đứng dậy cử động gân cốt. Mọi người ở Hưng Hân đều nhìn hắn, cùng cảm thấy bó tay. Cuối cùng chỉ có Mạc Phàm, người ít nói nhất lại nhìn Diệp Tu khinh bỉ: “Mặt dày đê tiện!”

    Diệp Tu liếc nhìn cậu, đáp gọn lỏn: “Ai đánh chơi tự trọng.”

    Mạc Phàm lập tức sa sầm mặt mày. Hắn muốn phản bác, nhưng đây lại là sự thật. Trong phó bản đoàn đội, hắn đánh như một trò đùa.

    “Nghỉ sớm cả đi.” Diệp Tu nói với mọi người.

    “Ầy, vậy là không còn kỷ lục nào để lấy nữa, tiếc quá!” Trần Quả thở dài.

    “Hôm nay cũng kiếm không ít rồi.” Diệp Tu đáp.

    “Đúng thế.” Trần Quả gật đầu. Nếu không có đội ngũ như bây giờ, có nằm mơ Trần Quả cũng không tưởng tượng được mình có thể kiếm được nhiều như vậy. Mới cách đây không lâu, cô còn là một game thủ Vinh Quang bình thường nhất, còn bây giờ thì sao? Đạt được kỷ lục đáng gờm nhất, chung đoàn với những tuyển thủ chuyên nghiệp trâu bò nhất, đây có lẽ chỉ là một giấc mơ hoang đường của đám dân thường mà thôi.

    Trần Quả ngồi trên ghế ngây ngẩn một hồi, mãi đến khi Đường Nhu gọi cô một tiếng trước khi rời khỏi: “Không ngủ à?”

    “À ừ, đi thôi.” Trần Quả cũng vội vàng đứng dậy.

    “Tiểu Đường, đội chúng ta rất mạnh đó!” Trần Quả đột nhiên nói.

    Đường Nhu ngẩn ra, liền cười đáp: “Còn có thể mạnh hơn nữa kìa.”

    “Đúng thế, nhất định.” Trần Quả cười, theo Đường Nhu về phòng. Vậy mà ngủ chưa được bao lâu, cô lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trần Quả mở ra xem, hóa ra là ký giả Thường Tiên của báo Esport, cô bèn bấm nghe.

    “Tiểu Thường đấy à, có chuyện gì vậy?” Trần Quả hỏi.

    “Chào chị Trần.” Thường Tiên chủ động chào hỏi. Sau hiệp 2 đánh bại chiến đội Vô Cực, Hưng Hân không còn cơ hội lên báo nữa, nhưng Thường Tiên vẫn duy trì liên lạc với bên Hưng Hân. Tuy không qua khu nhà ở nữa, nhưng hắn vẫn thường đi dạo quanh tiệm net Hưng Hân, cũng rất thân thiết với thu ngân và các nhân viên bên này. Có khi gặp được Trần Quả lại trò chuyện nhiều thêm mấy câu, nói hết cái này đến cái khác, chủ đề không chỉ xoay quanh công việc. Tất nhiên mục đích chính là để làm thân, xây dựng quan hệ.

    Dần dà, Trần Quả cũng nắm được thói quen làm việc của tên nhóc này.

    Tới tiệm net lang thang, hoặc chào hỏi qua mạng cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng đến lúc có việc, hắn chắc chắn sẽ gọi điện báo trước. Vậy nên nghe điện thoại vừa đổ chuông, thấy là Thường Tiên gọi, Trần Quả biết ngay hắn gọi không phải để hỏi thăm hay tán phét gì.

    “Chuyện là thế này, chị Trần, hôm này là ngày mấy rồi chị có nhớ không?” Thường Tiên hỏi.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)