Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 844: Cuối cùng cũng lên báo

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tiếu | Beta: Kha

    “Thắng!”

    Ngay khoảnh khắc Anh Đi Rồi ngã xuống, Trần Quả hưng phấn tới nhảy dựng lên. Trước đó, cô đã biết Diệp Tu trang bị đồ hồi mana cho Quân Mạc Tiếu rồi, thế nên khi thấy chiến đội Vô Cực nhắm vào điểm này để lên mặt, cô đã mong ngóng thời khắc này.

    Diệp Tu quả không làm cô thất vọng, thay đồ chớp nhoáng trong lúc chiến đấu, chơi nhây để hồi mana, cuối cùng cho đối thủ ăn trọn một combo hành, tiễn luôn về miền cực lạc. Vòng 2 tới đây xem như đã kết thúc. Chỉ xét điểm tổ đội lôi đài thôi, thì dù chiến đội Vô Cực có ăn hên thắng được trận đoàn đội cũng chẳng xoay chuyển gì được nữa. Trận này theo quy chế còn được gọi là thắng trước thời hạn.

    “Bình tĩnh, chỉ là vòng 2 thôi mà.” Diệp Tu nhìn Trần Quả kích động, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng mặt mày đã đầy ý cười.

    Đám quần chúng bên này thì hội anti đã rút lui lặng lẽ. Sự thật chứng minh những những đứa không tới xem đúng là vô cùng anh minh, ưu thế dẫn trước kia quả thực sừng sững như núi ấy.

    Hội anti gấp rút lui quân, tựa như chỉ cần nán lại thêm một chút thôi sẽ bị sưng mặt vậy. Những kẻ còn ở lại đều là mớ fan vốn ít ỏi của chiến đội Vô Cực, lúc này đều vô cùng ủ rũ. Bọn hắn không biết sắp tới chiến đội sẽ thế nào, nhưng theo hiểu biết của bọn hắn về tình hình kinh doanh của Vô Cực, thì Vô Cực sắp tiêu tùng rồi.

    Bên phòng huấn luyện của chiến đội, cũng lặng ngắt như tờ.

    Hà An vẫn đang cúi gục ôm đầu như cũ, gã cảm thấy vô cùng mất mặt với đồng đội. Nhưng mà lúc này, nào có ai trách móc gì gã. Kết quả thế này, vốn không thể nào là do sai lầm của một người tạo nên, mà là sự kém cỏi của cả đội, sau cùng khiến cho chiến đội bị loại một cách thê thảm đến vậy.

    Chiến đội Vô Cực. Kết thúc ở đây ư?

    Mọi người đều trầm mặc, thi thoảng sẽ lén lút nhìn trộm ông chủ của chiến đội Vô Cực một cái, đây chính là người phán quyết vận mệnh của Vô Cực.

    Ông chủ của chiến đội cũng vô cùng buồn bã thất vọng, chỉ là gã cũng biết hiện giờ mọi người đều đã đủ đau khổ. Còn như Ngũ Thần, từ khi tham gia vào giới chuyên nghiệp đã ở cùng Vô Cực, không rời không bỏ thì e rằng cảm tình đối với chiến đội còn sâu sắc hơn ông chủ là gã nữa kìa.

    Gã cùng biết, vào lúc chiến đội bị rớt hàng, cũng đã có chiến đội khác mời Ngũ Thần. Nhưng hắn đã ở lại. Giờ kết cục lại thê thảm thế này, hắn đã không thể cùng đồng đội trong Vô Cực trở về giới chuyên nghiệp, ngược lại còn sắp sửa chứng kiến chiến đội tan rã.

    Ông chủ thở dài, muốn an ủi mọi người một chút. Nhưng với tình trạng này, bất cứ lời an ủi nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hiện giờ, dù kết quả thế nào thì cũng cần phải dũng cảm đối mặt.

    “Hôm nay, mọi người vất vả rồi… nghỉ sớm chút đi…” Ông chủ nói xong, cũng đi trước.

    Nghỉ sớm một chút, nói là nói vầy. Nhưng đêm nay, có ai trong Vô Cực có thể ngủ nổi sao? Ngay cả bản thân ông chủ, ra tới cửa, cũng thở dài thườn thượt. Mà đâu chỉ đêm này, một thời gian dài nữa, e rằng cũng chẳng ngon giấc được.

    Thắng lợi và thất bại. Luôn luôn song hành với nụ cười và nước mắt.

    Lúc này, ở một nơi khác của thành phố H, cũng có một người vì Hưng Hân chiến thắng mà vô cùng kích động.

    “Hưng Hân thắng!” Thường Tiên tất nhiên là có mặt ở phòng thi đấu rồi, ngay chớp mắt Anh Đi Rồi ngã xuống, gã ngồi trong phòng hú lên một tiếng điên cuồng.

    “Ặc…” Tào Quảng Thành vốn đang uống bia bị Thường Tiên hét lên làm cho sặc, bia phun ra nơi. Đang chuẩn bị chửi cho thì thấy Thường Tiên ở đằng kia kích động đến hoa tay múa chân, moi bản thảo đã chuẩn bị từ tuần trước ra. Nhất thời dở khóc dở cười.

    “Chiếm ưu thế trước, có thắng cũng bình thường thôi, cậu kích động tới vậy làm gì?” Tào Quảng Thành vừa lau bia phun ra vừa nói.

    “Lần này bản thảo của em có thể đăng rồi nhỉ? Em thấy không cần thay đổi gì nữa.” Thường Tiên kêu lên.

    “Tôi có ý kiến là cậu đừng có viết quá dài. Tuy rằng đây là hạng mục ít được chú ý, nhưng vì phát sinh ở vòng thi đấu khiêu chiến, nên dài thế sẽ bị trả lại thôi. Nội dung ngắn gọn, lượng tin tức nhiều mới là tốt nhất.” Tào Quảng Thành nói.

    “Thầy Tào, vậy thầy nhìn qua giúp em chút?” Thường Tiên cúi đầu nhờ vả.

    “Đưa đây.” Kỳ thật, Tào Quảng Thành khá là thích những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết với công việc như Thường Tiên, nên vẫn luôn cố gắng dẫn dắt hắn. Kiểu giúp coi qua bản thảo nhỏ nhặt như vậy, tất nhiên sẽ không từ chối.

    Với trình độ thâm niên chuyên nghiệp, Tào Quảng Thành duyệt bản thảo nhanh như gió. Bởi vì gã biết được đâu là trọng điểm. Sau khi đảo nhanh qua bản thảo của Thường Tiên, Tào Quảng Thành gật gật đầu: “Khá lắm. Mấy mục giới thiệu thành viên gì đó đều viết rất tốt. Chỉ là phần sau còn đề cập đến trận đấu, nên phải giản lược thêm, lướt sơ qua là được rồi.”

    “A… vậy để em sửa lại chút.” Thường Tiên hoàn toàn tin tưởng vào tiền bối Tào Quảng Thành, không chút nghi ngờ đem đi sửa lại.

    Còn Tào Quảng Thành lại nắm lon bia đến ngây người. Tuần trước, sau khi Thường Tiên lấy được một chút tư liệu phỏng vấn về Hưng Hân, chỉ nhìn sơ qua bối cánh tuyển thù, Tào Quảng Thành đã biết được Hưng Hân là một đội ngũ mang lại chủ đề hot hơn xa các chiến đội bị loại khác.

    Những đội ngũ chuyên nghiệp bị loại, nói trắng ra có gì hay đâu mà viết. Nhưng Hưng Hân thì ngược lại, nếu quả thật có chút bản lĩnh, sẽ có rất nhiều phương hướng để khai thác. Đội ngũ kiểu này, chính là niềm kinh hỉ, cũng là một sự bất ngờ lớn. Chỉ đáng tiếc một chút, vòng thi đấu khiêu chiến năm nay, còn có một cái tên càng bất ngờ hơn nữa: Gia Thế.

    Có Gia Thế tọa trấn, Hưng Hân làm sao có thể thắng liên tục đến cuối cùng đây? Tào Quảng Thành cười khổ. Đây chính là số mệnh! Cho dù người ta có chấp nhận hay không cũng thế. Nếu đổi thành một mùa giải nào khác, một đội ngũ nửa mùa lại có thể tàn sát chiến đội chuyên nghiệp rớt hạng, chắc chắn có thể chiếm hẳn trang đầu. Nhưng mùa giải này, đội ngũ này muốn lên trang đầu, e là phải đi xa hơn mới được. Có lẽ phải tới lúc chạm mặt Gia Thế, mới có thể lên trang đầu với tiêu đề: một đội ngũ khiến người ta tiếc hận nhỉ?

    Tào Quảng Thành kinh nghiệm đầy người, trong một lúc đã suy xét hết tất các đề báo có thể cho Hưng Hân ở mùa giải này.

    Có người cười, có người khóc, một đêm trôi qua rất nhanh.

    Tào Quảng Thành suy đoán một chút cũng không sai. Sau khi Hưng Hân diệt gọn chiến đội Vô Cực, bài viết về đội ngũ nửa mùa đánh bại một chiến đội rớt hạng, vẫn đàng hoàng lên được mặt báo.

    Một bài tin đầy đủ về chiến đội Hưng Hân, rốt cuộc cũng đã đăng lên tuần báo Esport rồi.

    Tuy rằng nằm ở trang không bắt mắt nhất, nhưng đây chính là một tờ báo nổi tiếng. Liên Minh chuyên nghiệp Vinh Quang từ trước tới nay, chưa một đội ngũ nửa mùa nào được đưa tin vậy đâu.Vòng đấu khiêu chiến còn được xưng là vòng đấu phục sinh, đó là bởi vì ở giải đấu này, chưa đội ngũ nào được chọn lại không phải là chiến đội chuyên nghiệp từng bị loại cả.

    Uy lực của tuần báo Esport, tờ báo quyền uy nhất, có lượng phát hành lớn nhất lập tức hiện rõ. Sau khi tuần báo phát hành, mức độ nổi tiếng của Hưng Hân vượt xa chiêu bài lên mạng miễn phí được Trần Quả quảng cáo trước đó. Mà Trần Quả lúc ấy vật vã hồi lâu, cũng chỉ rước tới một hội anti, rồi tiếp đó là một hội anti của anti, chỉ tới vây xem đám kia bị bẽ mặt. Chiến đội Hưng Hân cũng chỉ là một màn giải trí của hai nhóm người đó. Đám tới cổ vũ Hưng Hân cũng y chang đám anti đi sang cổ vũ Vô Cực vậy, chỉ là hai lượt xem đấu tạm bợ thoáng qua mà thôi. Lúc chiến đội Vô Cực bị loại, bọn hắn một chút cũng không buồn.

    Giờ khi tuần báo Esport vừa ra, chiến đội Hưng Hân mới được chú ý một cách đàng hoàng. Rất nhiều người chơi vốn không quan tâm tới vòng đấu khiêu chiến, giờ cũng đã biết mùa giải này có một đội ngũ thú vị như vậy. Khi nhìn thấy phần giới thiệu tuyển thủ chiến đội Hưng Hân, kẻ thấy kinh ngạc không chỉ mỗi những người chơi thường.

    “Kiều Nhất Phàm?”

    Tuy Kiều Nhất Phàm vô cùng lu mờ, nhưng hiện tại chỉ mới rời Vi Thảo chưa đầy ba tháng, các tuyển thủ của chiến đội Vi Thảo cũng không tới mức quên tiệt một người chạm mặt quanh năm nhanh như vậy. Vừa thấy tên này, suy nghĩ đầu tiên của họ chính là trùng tên, nhưng rất nhanh sau khi đọc kỹ mục đưa tin, bọn họ liền biết đây chính là Kiều Nhất Phàm vừa rời đi.

    “Sao tên nhóc đó lại chui vào đội này?” Các đội viên của Vi Thảo bàn tán rôm rả. Bọn họ không phải quan tâm Kiều Nhất Phàm, chỉ đơn giản là tò mò thôi.

    “Mới sáng đã tụm lại ầm ĩ cái gì?” Lúc giọng nói này vang lên từ phòng huấn luyện, tất cả đều vọt về chỗ mình một cách nhanh nhất. Cả đám đều bay đi, để lại trên bàn tờ báo Eporst phấp phới, vẫn còn dừng ở trang viết về vòng đấu khiêu chiến.

    Vương Kiệt Hi bước tới cầm lên xem, rất nhanh đã tia được chỗ mọi người chú ý.

    Tên nhóc Kiều Nhất Phàm chạy tới đội ngũ thế này à? Thật là một lựa chọn đúng đắn. Vương Kiệt Hi ngẫm lại, anh không khỏi nhớ tới hôm quản lý gọi tới hỏi chuyện về Kiều Nhất Phàm. Lúc đó, anh cũng không chê bai tài năng của cậu, chỉ nói đây không phải là tuyển thủ mà Vi Thảo cần bây giờ. Còn vì sao có cuộc gọi đó, Vương Kiệt Hi không hỏi nhiều. Chỉ là giờ thấy Kiều Nhất Phàm chạy tới Hưng Hân, anh cũng rất tán thành quyết định này.

    Ngụy Sâm???

    Kế đó, Vương Kiệt Hi thuận mắt lướt qua, dừng lại ở cái tên này. Vương Kiệt Hi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp ở mùa giải thứ ba, cũng là mùa Ngụy Sâm giải nghệ. Tuy rằng anh chưa từng so đấu với vị tiền bối này, nhưng cũng không phải tới tận mùa thứ ba anh mới tiếp xúc với Vinh Quang. Trước đó, anh đã từng nghe qua tiếng tăm của Ngụy Sâm rồi.

    “Người này bao tuổi rồi trời? Sao cũng chạy tới Hưng Hân rồi?” Vương Kiệt Hi ngẩng đầu cố gắng nhớ lại, thình lình nhìn thấy Cao Anh Kiệt đã đang ngẩn người trước máy tính.

    Cao Anh Kiệt nhanh chóng phát hiện ánh mắt của đội trưởng nhà mình, có chút sợ hãi.

    “Xin lỗi ạ…” Cao Anh Kiệt nói xong vội vàng bắt tay tập luyện.

    “Phải cố lên.” Vương Kiệt Hi đương nhiên biết vì sao Cao Anh Kiệt lại ngẩn người. “Các cậu chắc chắn sẽ gặp lại, trên sân đấu!”​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 845: Chênh lệch cự ly 1,4

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Kha | Beta:Na

    Dù sao cả hai cũng chưa từng gặp mặt, Vương Kiệt Hi chỉ bất ngờ về tuổi tác của Ngụy Sâm chứ không nghĩ gì nhiều. Còn với chiến đội Lam Vũ thì khác, cái tên Ngụy Sâm này rất đặc biệt. Tuần báo Esport trải rộng trải trên bàn, đám tuyển thủ Lam Vũ vây lại, nhưng không người nào kêu giải tán, tất cả còn đang bận ngẩn người.

    Bất kể thành viên nào của Lam Vũ cũng đều nghe qua cái tên này, kể cả một tên nhóc thua Ngụy Sâm chục tuổi như Lư Hãn Văn. Ngụy Sâm chính là gốc rễ của Lam Vũ, là cả trang sử của Lam Vũ. Ngay cả hai đại thần hiện nay của Lam Vũ cũng có liên quan mật thiết với Ngụy Sâm.

    Nhân vật Sách Khắc Tát Nhĩ mà đội trưởng Dụ Văn Châu tiếp nhận, chính là nhân vật chuyên nghiệp năm đó Ngụy Sâm dùng trong game. Về sau gã rời đi, nhân vật ở lại đây, trở thành một thành viên quan trọng trong ngàn ngôi sao rực rỡ kia.

    Còn Hoàng Thiếu Thiên, hắn ta được chính vị đội trưởng đầu tiên Ngụy Sâm phát hiện trong game và dẫn dắt vào trại huấn luyện Lam Vũ, bồi dưỡng thành một tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức. Tính ra quan hệ của cả hai khá rối rắm, gần như có thể nói không có Ngụy Sâm thì sẽ không có Hoàng Thiếu Thiên hôm nay.

    “Lão đại Ngụy Sâm chạy qua đó làm gì?” Từ cách gọi của Hoàng Thiếu Thiên có thể thấy địa vị của Ngụy Sâm trong lòng hắn không hề tầm thường. Từ “lão đại” này vừa tôn kính lại không kém phần thân mật, ngay cả đội trưởng đời hai Phương Thế Kính và đội trưởng hiện tại Dụ Văn Châu còn chưa được hắn gọi như thế.

    “Có lẽ sau khi giải nghệ vẫn còn giữ liên lạc với Diệp Thu? Lần này Diệp Thu tái xuất bèn mời anh ta?” Dụ Văn Châu đoán. Tin tức quả thực quá ít, có điều Dụ Văn Châu chắc chắn chuyện này có liên quan đến Diệp Thu.

    “Hai ổng có quan hệ gì à?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi vặn lại.

    Dụ Văn Châu cũng giật mình. Lúc đó cả hai chỉ mới là tân binh trong phòng huấn luyện Lam Vũ, còn chưa phải tuyển thủ chính thức. Chỉ là Liên minh Chuyên nghiệp thưở đầu không chuẩn mực được như hiện tại, trại huấn luyện và đội chuyên nghiệp không tách bạch rõ ràng, mọi người vẫn thân như người một nhà. Vì vậy Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên vẫn rõ ràng tình trạng của chiến đội ngày ấy.

    “Không những không có quan hệ mà còn ghét cay ghét đắng ấy nhỉ? Nhớ hồi tụi mình vừa bị Gia Thế loại, Ngụy lão đại mắng Diệp Thu sml gần nửa tiếng đồng hồ.” Hoàng Thiếu Thiên nhớ lại,

    “Hình như là vậy.” Dụ Văn Châu gật đầu.

    “Thế anh nói thử xem sao hai ổng lại hợp tác với nhau?” Hoàng Thiến Thiên hỏi.

    “Hẳn là đồng bệnh tương liên!” Dụ Văn Châu thở dài bảo.

    Hoàng Thiếu Thiên giật mình. Lúc Ngụy Sâm giải nghệ trông cũng rất chật vật, thành tích của Lam Vũ trong mùa giải hai do gã dẫn dắt tụt dốc không phanh, mà chính gã cũng không thể hiện được trình độ tương xứng. Mọi người đều cảm thấy Ngụy Sâm già rồi. Lại thêm trong trận đấu với trại huấn luyện, gã lại bất ngờ thua Dụ Văn Châu liên tiếp ba ván. Tuy những trận đấu do tiền bối chỉ dạy ma mới không nên coi là thật, nhưng Dụ Văn Châu không phải một nhân vật át chủ bài cần bồi dưỡng trong tương lai như Hoàng Thiếu Thiên. Khi đó Dụ Văn Châu vẫn chỉ được coi là một thành viên không có thiên phú gì mà thôi.

    Thất bại này dấy nên những tin đồn khó tránh trong câu lạc bộ, sau mùa giải đó Ngụy Sâm cũng dứt áo ra đi, mai danh ẩn tích, không xuất hiện trong giới chuyên nghiệp nữa. Thế mà giờ cách ngày đó sáu năm, cái tên Ngụy Sâm lại xuất hiện trên tuần báo Esport. Chẳng lẽ gã bế quan khổ luyện trong sáu năm nay?

    “Tui phải xem trình độ hiện tại của Ngụy lão đại thế nào!” Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên rời khỏi, vào máy tính tìm kiếm trận đấu của Hưng Hân. Chiến đội Lam Vũ vốn không cần chú ý đến những trận khiêu chiến.

    Hoàng Thiếu Thiên vừa đi, mọi người nhốn nháo đuổi theo. Dụ Văn Châu dòm sang, tối hôm nay còn có trận đấu chính thức đó, vậy mà giờ cả lũ lại bận làm bà tám, chả tốt tí nào. Có điều tin đồn này hot quá, cấm quan tâm e rằng sẽ khiến mọi người khó tập trung. Nên Dụ Văn Châu cũng không ngăn cản làm gì, mặc mọi người hóng hớt.

    Chính mình cũng lặng lẽ đứng cạnh nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang loay hoay trên máy tính.

    “Rồi!” Hoàng Thiếu Thiên tay chân nhanh nhẹn, mau chóng tìm thấy video trận đấu giữa Hưng Hân và Vô Cực. Giai đoạn đầu của vòng khiêu chiến có rất nhiều đội ngũ, nhiều trận đấu. Bên nhà phát hành sẽ không cắt ghép video sẵn, Hoàng Thiếu Thiên chỉ tìm thấy bản quay lại của các người chơi theo dõi trận đấu.

    Tất cả video đều là lượt đi. Hoàng Thiếu Thiên đang định tìm trận thuật sĩ của Ngụy Sâm, thì chợt bắt gặp nhân vật Bánh Bao Xâm Lấn trong trận đầu. Ồ người quen đây mà!

    Đây không phải thằng ngố hỏi mình cung gì sao? Hoàng Thiếu Thiên chợt thấy hưng chí, bèn ngồi yên xem trận đấu.

    Coi một hồi, trên mặt đám tuyển thủ của Lam Vũ kể cả Hoàng Thiếu Thiên đều đầy vẻ bất ngờ.

    Lại theo dõi thêm lát nữa, người đầu tiên phát hiện cũng chính là Hoàng Thiếu Thiên đang mở miệng cười ha hả: “Đúng là thằng ngơ! Còn mù đường nữa chứ ha ha ha ha đồ ma mới.”

    Mọi người nghe xong liền nhìn sang. Lập tức có người hỏi ngay: “Hoàng thiếu biết thằng này à?”

    “E hèm, người như tui sao lại quen biết với cái thứ lơ ngơ ấy.” Dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên gấp rút tua qua trận này.

    Nhưng trong lòng, hắn vẫn muốn nhìn xem Bánh Bao Xâm Lấn còn giấu đại chiêu gì không. Thế là hắn cứ tua rồi dừng tua rồi dừng, mãi đến khi Bánh Bao Xâm Lấn bị đánh chết dễ dàng.

    “Đậu!” Hoàng Thiếu Thiên mắng.

    Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía hắn, thầm nghĩ tên này lại làm trò con bò gì nữa?

    Người thứ hai ra trận là Một Tấc Tro.

    “Tên nhóc trong chiến đội Vi Thảo kìa.” Trên báo ghi rõ, có người lập tức nhận ra ngay! Thân phận tuyển thủ thuộc chiến đội Vi Thảo cũng gây chú ý lắm.

    Hoàng Thiếu Thiên cũng vì vậy mà ngồi yên xem, chờ đợi biểu hiện của Kiều Nhất Phàm cùng mọi người. Cuối cùng hắn bình luận rằng: “Hai bên cũng chuyên nghiệp ấy nhở?”

    Góc nhìn thứ ba có thể nhìn thấy hết cách bày trận của Kiều Nhất Phàm, mọi người vừa nghe liền hiểu ngay. Thế nhưng tuyển thủ Vô Cực vẫn dính chưởng, điều này chứng tỏ không có người ngoài nhắc tuồng cho hắn. Trong một trận đấu như vòng khiêu chiến, tính tự giác thế này là cao lắm rồi. Mà có muốn nhắc cũng phải nhắc sao cho khéo. Chứ cái gì cũng biết trước, mọi người sẽ nghi ngờ, nộp video thu lại yêu cầu bên Liên minh điều tra. Nếu làm quá lộ liễu bị mọi người phát hiện dễ dàng, không qua được ban điều tra Liên minh, chắc chắn sẽ bị xử phạt theo quy định.

    Hết trận này, người mà cả chiến đội Lam Vũ đang mong chờ, Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm rốt cuộc lên sân đấu.

    Đối thủ của Nghênh Phong Bố Trận chính là thuật sĩ Leopold, cuộc chiến giữa hai kẻ cùng nghề sẽ thể hiện bản lĩnh rõ ràng nhất.

    Khán giả hiện tại đều là tuyển thủ Lam Vũ, thiên vị ai còn cần phải bàn à? Mới mở màn mà ai nấy đều mong Leopold bị ăn hành thê thảm.

    Kết quả cũng hệt như bọn họ mong muốn, Nghênh Phong Bố Trận muốn mần Leopold sao thì mần.

    “Chà, thảm ghê. Nó bị ghẹo chắc luôn! Ngụy lão đại vẫn hệt như trước kia!” Hoàng Thiếu Thiên bảo.

    Tất cả dựng lỗ tai nghe ngóng! Tuyển thủ Lam Vũ ở đây từng có quan hệ với Ngụy Sâm chỉ có Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên thôi. Hóng từ đội trưởng là vô vọng rồi, nào ngờ Hoàng Thiếu Thiên nhìn như sắp tiết lộ lại chơi trò úp úp mở mở, cái tánh lảm nhảm thường ngày đâu mất rồi?

    Nhưng thân là át chủ bài, Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất dễ gần, vì vậy có người bèn hỏi thẳng: “Hệt như trước kia là hệt thế nào?”

    “Haiz!” Hoàng Thiếu Thiên thở dài một cái, không trả lời.

    Mọi người hí hửng theo dõi Nghênh Phong Bố Trận đút hành cho Leopold, không ai quá chú ý vào trận đấu cả. Riêng Dụ Văn Châu lại khá cẩn thận, anh đột nhiên mở miệng: “Ưu thế cự ly làm phép của Nghênh Phong Bố Trận rất rõ ràng! Xem thử trang bị của nhân vật xem?”

    Ở đây đều là những cao thủ, nghe đội trưởng nói, cũng nhanh chóng phát hiện.

    Video ghi lại có thể xem trang bị nhân vật, Hoàng Thiếu Thiên di chuột lên, ngay trang bị đầu đã là đồ bạc. Thuộc tính ẩn của đồ bạc không xem được, Hoàng Thiếu Thiên ngạc nhiên hô to: “Hay lắm, còn có cả đồ bạc cơ đấy!”

    Rồi cả bọn lần lượt xem hết các món tranh bị khác, ai cũng chú ý có món nào cộng cự li làm phép hay không. Mãi đến khi chuyển sang vũ khí.

    “Đù, vũ khí cũng bạc nè!” Hoàng Thiếu Thiên giật mình.

    “Hẳn là vũ khí rồi.” Dụ Văn Châu nói, tất nhiên anh vô cùng quen thuộc cái nghề thuật sĩ này.

    “Cự ly làm phép này…” Một khi Hoàng Thiếu Thiên đã chú ý, khả năng quan sát và phán đoán của hắn sẽ rất kinh khủng, “Sách Khắc Tát Nhĩ thua hai ô nhỉ?”

    “Nhưng trang bị của anh ấy còn kém lắm!” Dụ Văn Châu đáp.

    Hoàng Thiếu Thiên hiểu rõ. Thứ cộng cự ly không chỉ là vũ khí. Trang bị của Nghênh Phong Bố Trận vẫn có thể tăng lên. Không cần tưởng tượng, cứ tự ghép trang bị của Sách Khắc Tát Nhĩ vào người Nghênh Phong Bố Trận đi, cự ly làm phép tăng bao nhiêu cũng có thể tính ra được. Hiện giờ trên người Nghênh Phong Bố Trận chủ yếu là đồ cam, đống trang bị hỗn tạp này rất dễ làm bại lộ thuộc tính của đồ bạc. Hoàng Thiếu Thiên cũng đoán sơ sơ được thanh vũ khí trong tay Nghênh Phong Bố Trận ra sao rồi. Hắn tin Dụ Văn Châu còn biết rõ hơn mình.

    “Sẽ hơn khoảng 1,4 bước!”

    Hoàng Thiếu Thiên chỉ mới mường tưởng cách thay trang bị của Sách Khắc Tát Nhĩ thôi, tên kia đã nói toẹt ra luôn rồi. Có nghĩa là nếu phối hợp bộ đồ bạc của Sách Khắc Tát Nhĩ cùng vũ khí bạc của Nghênh Phong Bố Trận, cự ly làm phép sẽ cao hơn thuật sĩ đứng đầu Liên minh hiện nay những 1,4 bước.

    Chênh lệch cự ly 1,4 đủ trở thành điểm trí mạng quyết định thắng thua trong những trận đấu đẳng cấp cao.

    Quả xứng với cái tên Bàn Tay Tử Vong!​
     
    nqtien9x, dragonsavior and lostangles like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 846: Mượn gió bẻ măng

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Khỉ| Beta: Zencest

    “Trận đấu này có nhiều điều đáng để học tập đấy!” Đây là lời bình luận cuối cùng của Dụ Văn Châu về trận đấu của Nghênh Phong Bố Trận. Mặt khác, trình độ miệng tiện của Ngụy Sâm sáu năm trước Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên hẳn đã ăn đủ. Khi đó, cả hai vẫn là những cậu nhóc gà mờ ở phòng huấn luyện. Hiện giờ, hai người đã trở thành những đại thần hô mưa gọi gió trong giới liên minh, Ngụy Sâm cũng đã ngoài ba mươi, nhìn khắp cả cái giới chuyên nghiệp này chắc cũng là tuyển thủ già nua có một không hai rồi. Tiêu chuẩn cho tuyển thủ cao tuổi bây giờ, hai đại thần ăn ý không bình luận gì về điều này.

    Không ngoài dự đoán, trận này Nghênh Phong Bố Trận thắng.

    Tâm lý hóng chuyện được thỏa mãn, mọi người chuẩn bị giải tán. Thế nhưng video ghi lại này chắc hẳn đã cắt xén luôn khoảng thời gian chuẩn bị, ngay lập tức chuyển tới trận đấu tiếp theo, tuyển thủ Hưng Hân lên sàn trận này, Hàn Yên Nhu.

    Ánh mắt của cả đám tuyển thủ Lam Vũ lại sáng rực. Từ tuần báo Esport có thể thấy người điều khiển nhân vật Hàn Yên Nhu, Đường Nhu chính là một người đẹp siêu cấp không góc chết. Tuy là ảnh chụp không được đẹp, nhưng tuần báo Esport luôn đáng tin cậy hơn mấy báo lá cải, chắc chắn không giật tít câu view mà nói phóng đại lên đâu. Tuần báo Esport đã tả như vậy, chắc chắn cô bé này đẹp y như đồn.

    “Gái đẹp kìa bây!”

    Tuyển thủ Lam Vũ đều hò reo, vừa chuẩn bị giải tán rồi lại bu hết cả lại, không khí so với trận vừa rồi xem cựu đội trưởng thi đấu còn náo nhiệt hơn. Thậm chí có người ngứa miệng không kìm được bắt đầu nôn nóng, nói thất bại lớn nhất của chiến đội Lam Vũ chính là không có gái.

    Đây chính là sự thật, so sánh trong bốn ông lớn gồm Gia Thế, Bá Đồ, Vi Thảo và Lam Vũ, chiến đội Lam Vũ chưa từng có tuyển thủ nữ nào. Mặc dù Bá Đồ và Vi Thảo không có tuyển thủ nữ làm chủ lực, nhưng ít ra vẫn có. Gia Thế lợi hại hơn, giành ngay tuyển thủ nữ xinh đẹp nhất. Việc này khơi ra không ít hâm mộ ghen tị của đám tuyển thủ.

    “Tôi thấy đến đây là được rồi, buổi tối còn phải thi đấu, tất cả đi huấn luyện!” Dụ Văn Châu thấy cái hội hóng hớt này còn chưa xuống tinh thần, bèn mở miệng ngăn lại.

    Mọi người nghe “tiếng trời” của đội trưởng liền không dám hó hé gì, ngậm miệng giải tán, trở về vị trí của mình. Máy tính của Hoàng Thiếu Thiên còn đang phát trận đấu, tên này quay đầu lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói:“Trình độ của cô bé này rất giỏi, có lẽ sẽ là đối thủ lớn của chúng ta trong tương lai.”

    “Chờ trận đấu kết thúc hẵng hay!” Dụ Văn Châu nói.

    Hoàng Thiếu Thiên lập tức tuân theo chỉ thị của đội trưởng, tắt trận khiêu chiến mà lẽ ra bọn họ sẽ xem không rời mắt, bắt tay vào việc tập luyện điều chỉnh trước giải đấu.

    Cũng chỉ có Vi Thảo và Lam Vũ mới quan tâm tuần báo Esport kỳ này. Nguyên nhân là vì mỗi chiến đội đều có một cựu thành viên đang thi đấu cho Hưng Hân. Các đội còn lại có đọc báo cũng không quan tâm lắm. Nếu mới vòng khiêu chiến thứ hai đã coi Hưng Hân như đối thủ quan trọng, chẳng quá hơi quá sao? 19 đội trong Liên minh còn chưa nghiên cứu kĩ đến thế, huống chi trong vòng khiêu chiến còn có chiến đội Gia Thế, muốn nghiên cứu cũng phải lựa chiến đội sắp vùng dậy như Gia Thế chứ?

    Đây chính là điểm khó khăn mà Tào Quảng Thành dự liệu về chiến đội Hưng Hân. Mặc dù thực lực mạnh, cũng lắm chuyện để nói, nhưng có sự tồn tại của Gia Thế, Hưng Hân sẽ luôn bị coi như người qua đường. Hiện giờ, trong Liên minh Chuyên nghiệp không ai rảnh mà chú ý đến họ. Còn đám người chơi hào hứng bàn tán xong, cũng sẽ vì sự tồn tại của Gia Thế mà thấy tiếc nuối cho Hưng Hân. Nói thật, những người đứng về phía Hưng Hân hay vây xem đám anti bị bẽ mặt cũng không cho rằng Hưng Hân có thể chiến thắng Gia Thế.

    Thế nhưng người được nhắc đến – chiến đội Gia Thế lại không hề thoải mái như những người vây xem kia tưởng tượng. Hưng Hân chiến thắng Vô Cực hai hiệp dễ dàng như vậy khiến cho Đào Hiên không thể không suy nghĩ, bọn họ có nên chú ý kỹ hơn hay không?

    Đầu óc Đào Hiên lúc này không ở trong chiến đội nhà mình. Gia Thế liên tục gặp hai chiến đội người chơi thường, vốn chẳng có gì đáng nói. Ngược lại chuyện Hưng Hân vừa qua cửa Vô Cực lại càng khiến Đào Hiên bận tâm hơn. Phải chi hai đội đấu nhau căng thẳng, cuối cùng Hưng Hân mới thắng nổi thì Đào Hiên cũng không xoắn xuýt đến vậy. Nào ngờ Hưng Hân lên sân khách thắng số điểm chênh lệch, về sân nhà thì kết thúc trận đấu sớm, cứ qua cửa trót lọt như vậy làm Đào Hiên mất ngủ cả đêm, dù gã có nằm đếm trang bị bạc của chiến đội Gia Thế bao nhiêu lần đi nữa.

    Hôm nay tuần báo Esport còn cố ý dành riêng cho Hưng Hân một trang báo, tâm trạng gã càng thêm tồi tệ. Gia Thế của họ chỉ được nhắc một câu trong kỳ này, thế mà Hưng Hân lại có hẳn một trang báo giới thiệu.

    Khó chịu! Khó chịu vê lù!

    Tờ báo hôm nay Đào Hiên liếc vài cái rồi liệng vô sọt rác, nhưng áp lực trong lòng lại không vơi tẹo nào. Rõ ràng trang bị của chiến đội Hưng Hân kém đến thế, trình độ tuyển thủ cũng không đến mức nghịch thiên, sao bản thân gã lại thấy bất an thế nhỉ?

    Đào Hiên nhấp nhổm, bên Hưng Hân lại vô cùng vui vẻ.

    Hưng Hân lên báo, Thường Tiên mượn cơ hội cầm tờ báo số mới đến thăm hỏi Hưng Hân. Sức sống dồi dào của hắn khiến Tào Quảng Thành chợt nhớ tới bản thân lúc mới bị điều đến thành phố H.

    Ngày đó, hễ có cơ hội gã sẽ chạy sang Gia Thế ngay, sau cùng mới tạo được mối quan hệ thân thiết với Gia Thế như bây giờ. Thường Tiên hiện tại gợi cho gã nhớ về bản thân mình lúc còn chìm nghỉm. Giờ Thường Tiên cũng giống như gã trước đây, không hiểu gì về chuyện quan hệ kinh doanh, chỉ dựa vào lòng nhiệt tình làm việc, không ngại chạy đôn chạy đáo tạo dựng mối quan hệ. Thế nhưng Thường Tiên à, một đội ngũ như Hưng Hân có đáng để cậu dốc hết nhiệt tình vào không?

    Tào Quảng Thành có lòng khuyên bảo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có nhiệt tình là chuyện tốt! Vừa lúc bọn họ đang có nhiệm vụ về vòng khiêu chiến trong mùa giải này, Thường Tiên không ngại đội quèn mà tình nguyện theo, mình cản lại làm gì?

    Lúc Thường Tiên đến Hưng Hân, Trần Quả chạy ra tiếp đón cậu. Tuy còn trẻ, nhưng Thường Tiên là người biết lễ độ. Đầu tiên cậu mở miệng hỏi thăm Trần Quả vết thương bị cậu đúng trúng thế nào, sau mới giải thích mình đến đây để tặng báo, rồi tiếc nuối vì tấm hình Trần Quả không được đăng lên.

    “Trang báo không đủ, nhưng về sau vẫn còn cơ hội mà.” Thường Tiên cam đoan với Trần Quả. Hắn tin chắc rằng, đội ngũ này vẫn sẽ thu hút sự chú ý.

    “Thế thì tốt quá!” Trần Quả cũng không quan tâm ảnh của mình có được lên báo không, cô mời Thường Tiên ngồi xuống.

    “Ấy, những người khác đâu? Diệp đội đâu?” Thường Tiên hỏi trước. Tất nhiên hắn sẽ không đến không công, tiện đây gợi ra vài vấn đề, tư liệu càng đầy đủ thì lúc viết sẽ càng tốt hơn.

    “Ai cũng có việc riêng rồi, hôm nay cậu cũng muốn phỏng vấn à?” Trần Quả hỏi.

    “À à không phải không phải, em hỏi thế thôi” Thường Tiên vội đáp. Hắn hi vọng mình sẽ gợi chuyện một cách tự nhiên. Nếu phỏng vấn chính thức lần nữa ngay bây giờ, một là hắn chuẩn bị không kĩ, hai là phỏng vấn rồi mà không đăng báo thì cũng khó nói.

    “Cậu cứ ngồi tự nhiên, chị đi rót cho cậu cốc nước.” Trần Quả tiếp đãi Thường Tiên như bạn bè, Thường Tiên đang mong tạo dựng bầu không khí như vậy, cũng không ngăn lại. Chẳng qua, ánh mắt hắn luôn liếc qua tầng hai. Cách xếp phòng của các căn hộ trong khu hắn đã hỏi rõ, cũng đoán được chiến đội Hưng Hân ở tầng trên, tầng dưới tiến hành thi đấu, huấn luyện. Lúc này nhóm tuyển thủ chắc vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng nhỉ? Thường Tiên cũng không muốn mỗi lần mình đến thì tất cả phải ra chào hỏi. Nếu có thể tán dóc tâm sự với một hai người thôi không phải tốt hơn sao?

    Thường Tiên chờ mong sẽ có người bước từ tầng trên xuống. Ở trên tầng, trong phòng Diệp Tu và Ngụy Sâm, Diệp Tu đang vùi đầu bên máy tính.

    Mỗi phòng riêng ở tầng hai cũng được trang bị một máy tính cá nhân, nhưng kém hơn nhiều so với máy trong phòng huấn luyện tầng dưới. Máy tính cấp riêng ở phòng ngủ chỉ để mọi người giải trí thôi. Ví dụ như muốn xem phim trên mạng, nằm trên giường trong phòng cho nhàn nhã, chạy xuống tầng dưới ôm máy tính đeo tai nghe làm gì cho vất vả.

    Diệp Tu đang làm việc nghiêm túc, không phải chơi bời gì, tất nhiên cũng không quan ngại cấu hình máy làm gì. Trên máy tính bàn trước mặt hắn đang mở QQ, hai khung chat thay nhau lóe sáng, hiển nhiên là đang chat chit.

    Khung chat bên trái, tên QQ là Hiểu Thương.

    Ngũ Thần của chiến đội Vô Cực dùng luôn tên QQ là nhân vật mình, đây là thói quen của rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là thế hệ trước. Liên minh hiện giờ phát triển, việc mua bán trao đổi giữa các tuyển thủ ngày càng nhiều, nếu dùng tên nhân vật của mình, một khi nhân vật bị chuyển nhượng thì người điều khiển sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử. Nhưng vẫn có nhiều người giữ thói quen này, coi như một chi tiết nhỏ thể hiện lòng trung thành của mình với chiến đội hiện tại.

    Lòng trung thành của Ngũ Thần với chiến đội Vô Cực tất nhiên không thể nghi ngờ, tên QQ vẫn giữ nguyên Hiểu Thương từ nhiều năm trước. Diệp Tu không biết cách liên lạc với Ngũ Thần, nhưng hắn ở trong giới nhiều năm, mối quan hệ rộng rãi, hắn hỏi thăm tí cũng mò ra được. Ở chiến đội Vô Cực, người Diệp Tu có thể mò ra được cũng chỉ có Ngũ Thần. Những thành viên còn lại đều gia nhập sau khi Vô Cực bị loại khỏi Liên minh, chưa xuất hiện trong giới chuyên nghiệp bao giờ đâu. Diệp Tu là nhân vật đại thần có muốn hỏi thăm bọn họ cũng không được.

    Quân Mạc Tiếu.

    Ngũ Thần giật mình nhìn yêu cầu kết bạn, nhưng vẫn chấp nhận theo phản xạ.

    “Mấy ông vẫn ổn chứ?” Hắn vừa chấp nhận, bên kia đã gửi tin sang.

    “Không ổn tí nào!” Ngũ Thần cười gượng. Hắn đương nhiên biết đối phương đang hỏi chuyện gì. Người thắng hỏi người bại câu đó để làm gì, an ủi ư? Hay khiêu khích? Ngũ Thần không vội kết luận, hắn cũng là người trong giới lâu năm, coi như có kinh nghiệm. Trận đấu ắt phải có thắng thua, tuy rằng kết quả có hơi cay, nhưng hắn vẫn chịu đựng được.

    “Chiến đội có tính toán gì tiếp không?” Diệp Tu hỏi tiếp một câu.

    Tin nhắn mới vừa đến, Ngũ Thần đã sáng tỏ. Tên này định mượn gió bẻ măng đây mà!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 847: Giao dịch không nhỏ

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tam | Beta: Kha

    Chiến đội Vô Cực bị loại khỏi vòng khiêu chiến, Ngũ Thần vốn không vui trong lòng. Nhưng là một tuyển thủ chuyên nghiệp có tư cách, hắn biết đây chỉ là thi đấu, có thắng có thua, không vì bị Hưng Hân knock-out mà xem họ là kẻ địch. Nhưng bây giờ bọn họ gấp gáp tìm tới tận cửa, bóng gió xách mé tương lai của chiến đội, Ngũ Thần có chuyên nghiệp, có tốt tính tới đâu cũng nhịn không nổi.

    Tương lai chiến đội Vô Cực sẽ đi về đâu? Ngũ Thần là đội trưởng, tất nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Hiện tại giải tán gần như là kết cục đã định, ông chủ của họ không có khả năng dốc tiền tài đầu tư thêm một năm cho một chiến đội không còn giá trị thương mại. Đó là chưa nhắc chuyện Vô Cực năm ngoái đã bị loại khỏi Liên minh, phải cố gượng đánh vòng khiêu chiến cả năm nay.

    Chiến đội giải tán, như vậy nhân vật, trang bị, vật liệu cũng chẳng còn tác dụng, bán đi coi như là khoản thu cuối cùng từ Vinh Quang. Tình cảnh của Vô Cực bây giờ đã không còn tư cách ra giá. Dù sao giá trị vật phẩm hữu hạn, ra khỏi phạm vi game Vinh Quang là chẳng đáng một đồng. Chiến đội tan rã, nhu cầu cấp bách hiện tại là bán gấp những thứ này. Theo quan hệ cung cầu, Vô Cực khó tránh nằm thế bị động. Mà chiến đội Vô Cực không phải chiến đội mạnh, chất lượng vật phẩm chỉ ở mức trung bình, bán được hay không đã là vấn đề, nói chi đến việc bán được giá tốt.

    Những điều này Ngũ Thần đều hiểu cả. Nói thật, chiến đội Hưng Hân đã là khách hàng triển vọng nhất. Chỉ có đội như họ mới có nhu cầu thanh lý tài nguyên của Vô Cực. Ít nhất giao dịch với Hưng Hân thực tế hơn việc ngồi chờ mấy cường đội giàu sang nằm top Liên minh đến dọn đồ giúp mình nhiều.

    Nói thì nói thế, nhưng khi Hưng Hân thực sự tìm đến hỏi han, Ngũ Thần vẫn thấy rất khó chịu.

    Không ngờ Diệp Tu đã nói ngay: “Ông cũng đừng buồn. Thi đấu là thi đấu, làm ăn là làm ăn, ông cũng biết khách hàng mấy ông không có mấy ai. Hưng Hân tụi tui là có thành ý nhất rồi.”

    Ngũ Thần nghe mà bực bội, mình còn chưa nói quyết định của Vô Cực thế nào mà? Nói năng gì y như tụi tui giải tán cái chắc vậy? Nhưng nghĩ lại, đây là đại thần Diệp Thu, người nắm rõ giới Vinh Quang như lòng bàn tay, có đoán được tình cảnh hiện tại của họ cũng không đáng ngạc nhiên.

    Nghĩ đến đây, khó chịu trong lòng Ngũ Thần tan biến, cuối cùng đáp: “Tui không phụ trách vụ này, nhưng có thể hỏi giúp mấy ông.”

    “Được, cảm ơn ông. Tui tìm không thấy mấy người khác, đành phiền ông vậy.” Diệp Tu nói.

    “Ừm.” Ngũ Thần bây giờ không có tâm trạng nói chuyện phiếm, ừ à cho qua chuyện.

    “Nếu tụi tui mua hết tất cả tài nguyên của chiến đội, ông đoán chừng bao nhiêu?” Diệp Tu hỏi.

    “Tui không rõ mấy.” Ngũ Thần nói. Thật ra Ngũ Thần là tuyển thủ bám trụ từ thời chiến đội mới thành lập đến nay, có gì mà không rõ? Nhưng mấy chuyện này làm sao có thể nói cho Diệp Tu.

    “Vậy thôi, tui chờ tin ông.” Diệp Tu nói.

    “Ừm.” Ngũ Thần đáp. Lát sau thấy ava của người kia xám xịt, Ngũ Thần ngồi yên trước máy tính ngẩn người. Giờ phút này, trong lòng hắn cảm giác được sâu sắc hơn bao giờ hết, chiến đội Vô Cực, chiến đội hắn trút hết tâm huyết cả đời tuyển thủ, sắp phải tan rã rồi.

    Còn Hiểu Thương thì sao?

    Ngũ Thần nhìn sang tấm thẻ tài khoản Hiểu Thương nằm lặng lẽ trên bàn. Người cộng sự gắn bó cùng hắn suốt cuộc đời tuyển thủ, đã đến lúc phải nói lời chia tay rồi ư?

    Nghĩ đến đó, Ngũ Thần đột nhiên thấy thổn thức, hắn cầm lấy thẻ tài khoản Hiểu Thương trên bàn bước ra khỏi phòng, tìm sang phòng họp của câu lạc bộ.

    Thời khắc này là những phút sau cùng của Vô Cực, sau khi thanh lý xong tài sản, câu lạc bộ sẽ công bố giải tán chiến đội. Trong câu lạc bộ đìu hiu vắng lặng, mọi người đều đoán được kết cục của chiến đội, ai còn vui cho nổi. Chiến đội giải tán, không chỉ tuyển thủ chiến đội mất đi mục tiêu chiến đấu, cả nhân viên câu lạc bộ cũng phải chịu cảnh thất nghiệp.

    Trong phòng họp đang diễn ra cuộc họp tập thể hiếm hoi. Ngũ Thần là đội trưởng, vốn cũng được thông báo mời sang nhưng hắn lại từ chối. Bởi hắn biết, cuộc họp này, kẻ làm đội trưởng là hắn có đi hay không cũng chẳng sao. Lúc trước mỗi quyết định của câu lạc bộ đều vì tương lai chiến đội, tất nhiên cần nghe ý kiến đội trưởng, nhưng bây giờ, họ họp để kết thúc tương lai ấy, còn cần chi ý kiến của người đội trưởng nữa?

    Ban lãnh đạo cũng hiểu điều này, nên vui vẻ duyệt cho Ngũ Thần vắng họp. Vì vậy bây giờ thấy Ngũ Thần đột nhiên bước vào, mọi người không khỏi hơi kinh ngạc.

    Cuộc họp đang tiến hành giữa chừng, người ngồi trong phòng đều là quản lý các bộ phận trong câu lạc bộ. Đội trưởng vốn là người phụ trách bộ phận quan trọng nhất, vậy mà có đi họp không cũng không ảnh hưởng ai. Nghĩ vậy, tim Ngũ Thần thắt lại, suýt nữa không kiềm được. May đúng lúc đó ông chủ Vô Cực chợt lên tiếng: “Tiểu Ngũ có chuyện gì không?”

    Lời ông chủ ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ngũ Thần, hắn bình tĩnh trở lại: “Bây giờ đã liên hệ tìm được chỗ thanh lý tài sản của chiến đội chưa?”

    “Tạm thời chưa.” Ông chủ tuy thắc mắc không biết tại sao Ngũ Thần bỗng quan tâm chuyện này, nhưng với tuyển thủ trụ cột lâu năm này, hắn vẫn đáp chi tiết: “Tụi anh định quan sát một chút, xem có chỗ nào mình chủ động được không, đỡ hẩm hiu như bây giờ.”

    Câu lạc bộ bây giờ rất rảnh rỗi, chỉ phải lo mỗi việc tìm cách tối đa hóa giá trị của mớ vật phẩm Vinh Quang trong tay. Giữa việc có đối tượng chủ động tới mua so với tự mình đi chào hàng, giá cả bán ra sẽ có chênh lệch đáng kể.

    “Có người tìm tôi.” Ngũ Thần nói.

    “A?” Mọi người giật mình, sau đó phấn khởi hỏi, “Ai vậy?”

    “Hưng Hân.” Ngũ Thần đáp.

    Trong phòng lặng tờ. Ai nấy đều ngơ ngẩn. Người phá vỡ bầu không khí yên lặng đầu tiên là Hà An, gã kiêm chức quản lý câu lạc bộ, tất nhiên có tư cách ngồi đây: “Hưng Hân… Còn không biết xấu hổ tìm chúng ta.”

    “Chẳng có gì đáng xấu hổ.” Ngũ Thần nói. “Thi đấu là thi đấu, làm ăn là làm ăn.”

    “Ngũ Thần, mày phe nào đấy?” Hà An cáu.

    “Tôi nói sự thật thôi.” Ngũ Thần nhẹ nhàng bảo.

    Hà An còn định nói gì đó, nhưng bị ông chủ cản lại. Ông chủ Vô Cực khi nghe tên Hưng Hân không nổi bão tại chỗ như Hà An, nhưng sắc mặt cũng không dễ chịu cho cam. Mà chính Ngũ Thần ban đầu khi nhận tin nhắn của Diệp Tu cũng khó chịu như ai.

    “Hưng Hân có ý gì?” Ông chủ Vô Cực muốn biết chi tiết.

    “Họ hỏi dự định tiếp theo của chúng ta, tôi thấy nếu họ đã gọi hỏi tình hình, xem như cũng có thành ý.” Ngũ Thần nói.

    “Thành ý…” Hà An rất muốn xì một tiếng. Nhưng gã có thể ngồi vào chức quản lý, tất nhiên không phải kẻ nông cạn. Nhưng lý tưởng của gã, khát vọng của gã, đều bị Hưng Hân đập nát cả. Bây giờ nghe tin những thứ còn sót lại của Vô Cực Hưng Hân cũng muốn tiếp nhận, rất khó bình tĩnh xử sự lý trí. Nhưng mặt khác, gã lại ý thức rất rõ điều này, nên mới cố nuốt câu khinh bỉ xuống, cuối cùng không nói tiếng nào, chỉ bực bội ngồi ở đó.

    Sự im lặng của Hà An là câu trả lời thuyết phục nhất. Cả người dễ xúc động như gã cũng không thể không thừa nhận sự thật rằng: Hiện tại, Hưng Hân là khách hàng lý tưởng nhất.

    “Thành ý… có lẽ có, nhưng chúng ta không biết tình hình tài chính của họ ra sao. Báo Esport tuần trước có nhắc, hình như chủ chiến đội Hưng Hân kinh doanh tiệm net?” Ông chủ Vô Cực nói.

    Sau đó có vài người lên tiếng xác nhận, rồi bầu không khí lại chìm vào im lặng.

    Việc mua bán không phải chỉ cần ra giá, rồi xem khách hàng có mua hay không là được. Cần tính toán sức mua của đối phương nữa. Làm việc gì cũng cần biết người biết ta. Như hiện tại nếu Vô Cực giao dịch với Hưng Hân, điều đầu tiên cần làm là phải nắm được tình hình tài chính của họ, mới dễ chủ động đưa ra giá cả hợp lý có lợi cho mình.

    Với khách hàng như Hưng Hân, ông chủ chiến đội không vội đi liên hệ, mà sắp xếp người đi làm công tác chuẩn bị trước.

    “Đi tìm hiểu Hưng Hân làm ăn thế nào, có bao nhiêu chi nhánh, tình hình kinh doanh ra sao, có cổ đông hợp tác không.” Ông chủ Vô Cực sắp xếp.

    Lúc này Hà An và Ngũ Thần chợt liếc nhau, cuối cùng Hà An mở miệng: “Lần trước em với Ngũ Thần có ghé chỗ Hưng Hân, bên đó kinh doanh rất bình thường, không phải chuỗi tiệm net…”

    Ông chủ Vô Cực nghe mà ngẩn ra, tiệm net bình thường… vậy có tư cách gì đòi thu mua Vô Cực?

    Chiến đội Vô Cực hôm nay đã suy sụp, đúng. Nhưng trước kia họ từng lăn lộn trong Liên minh ba năm. Liên minh Vinh Quang phát triển phồn thịnh, Vô Cực giải tán, thanh lý hàng hóa, nhưng đâu phải ai cũng có tư cách thu mua. Những người ngồi đây không phải người ngoài, ai cũng biết trang bị, vật liệu tích trữ của chiến đội, tính theo giá thị trường tuyệt đối không ít hơn 30 triệu. Bây giờ có treo bảng sale off, bán lỗ chút ít, nhưng đâu phải chỉ một tiệm net là mua nổi?

    Nói Hưng Hân không biết giá, lại thấy không đúng lắm. Không phải họ có đại thần Diệp Thu sao? Không chừng tiệm net Hưng Hân chỉ là bình phong, sau lưng còn có thế lực đáng sợ ủng hộ không chừng! Nhưng mấy thứ này sao họ biết được chứ!

    “Vậy bên Hưng Hân… Mình liên hệ ai đây? Bàn bạc trước…” Ông chủ chiến đội Vô Cực suy nghĩ, sau đó rút ra kết luận.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 848: Không ai thăm hỏi

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tam | Beta: Kha

    Công việc thanh lý của chiến đội Vô Cực được phân công khá rõ ràng, người đối nội, người đối ngoại, người kiểm kê, người kết toán tài sản.

    Việc liên hệ với đối tác, bình thường là do Hà An làm quản lý đội phụ trách, nhưng bởi bên kia là Hưng Hân, đầu óc Hà An sợ là không được lý trí. Ông chủ Vô Cực nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc giao nhiệm vụ này cho Ngũ Thần.

    Chung đội nhiều năm, Ngũ Thần rất được ông chủ chiến đội tin tưởng, nếu không phải hắn bảo muốn tập trung thi đấu, người kiêm nhiệm chức quản lý đã chẳng phải Hà An. Hà An tuy có năng lực, nhưng vẫn còn non xanh lắm. Ngũ Thần chuyên nghiệp hơn nhiều.

    Ngũ Thần im lặng nhận nhiệm vụ, không nói thêm gì.

    Những thứ cần bán phá giá này, có thứ từng là trang bị của hắn, có thứ hắn cày được trong game, bây giờ phải chính tay giao dịch cho người khác, không biết có xem là một loại kỷ niệm không.

    Về phòng, màn hình máy tính đã tắt từ lâu. Ngũ Thần nhích chuột, màn hình sáng lên, cửa sổ chat với Diệp Tu ban nãy còn nguyên đấy. Ngũ Thần trực tiếp gửi tin nhắn qua, nói một câu còn thẳng thừng hơn câu hỏi giá ban nãy của Diệp Tu: “Mấy ông chuẩn bị bao nhiêu tiền mua?”

    Ngũ Thần tất nhiên không cho rằng bên kia sẽ cho hắn câu trả lời trực tiếp, đây chỉ là một loại thăm dò, từ giọng điệu, câu chữ để phỏng đoán thái độ đối phương. Thật ra giao dịch quan trọng như vậy không nên bàn bạc qua mạng, chẳng qua bây giờ mới là tiếp xúc bước đầu thôi!

    Có điều “bước đầu” của hai người hơi trực tiếp một chút, vừa vào đã đập ngay câu chốt “Ông bán bao nhiêu tiền” với “Ông có bao nhiêu tiền mua”.

    Ngũ Thần đoán không sai, Diệp Tu ngồi bên kia máy tính mau chóng trả lời: “Đầu tiên phải coi mấy ông có gì để mua đã.”

    “Nếu hàng bên tui hợp ý Hưng Hân, mấy ông có mua hết không?” Ngũ Thần hỏi. Bên chiến đội tất nhiên rất muốn thanh lý một lần cho xong. Nhưng thực tế chuyện như vậy rất hiếm xảy ra, kinh nghiệm từ những câu lạc bộ giải tán đi trước cho thấy, các chiến đội giải tán đều chẳng khác gì siêu thị. Mỗi người vào dạo một vòng, thích thứ nào lấy thứ đó, không thích thì bỏ lại. Vì vậy cuối cùng đồ tốt bị nẫng cả, đồ hẩm hiu nằm nguyên trong kho, phải dùng giá càng rẻ rách bán cho những chỗ mua bán vật phẩm game.

    “Tất nhiên không, tụi tui nghèo!” Diệp Tu đáp.

    Ngũ Thần im lặng. Câu này không biết thật giả, nhưng nhìn ra được bên kia không có ý mua hết. Như vậy cũng không cần rào đón Hưng Hân nhiệt tình quá làm gì, Vô Cực vẫn nên đợi một đại gia thứ thiệt thì hơn.

    “Mấy ông có gì, đem ra xem thử chút được không?” Diệp Tu lại hỏi.

    “Còn đang kiểm, đợi hai hôm nữa đã…” Ngũ Thần bắt đầu câu giờ. Thực tế vật liệu về những vật phẩm có giá trị nhân viên đã sớm giao cho hắn rồi, mấy thứ này cần gì phải kiểm kê. Cần kiểm là đám đồ linh tinh hỗn tạp, số lượng tuy nhiều nhưng giá trị không bao nhiêu.

    Ai cũng chỉ muốn đồ tốt. Vô Cực chỉ hi vọng khi khách hàng mua chúng, có thể thuận tay lấy luôn mấy món khó bán. Nhưng nói dễ hơn khó, tình cảnh bây giờ của Vô Cực, làm gì có tư cách đòi hỏi ai.

    “Thực ra nhu cầu của tụi tui không nhiều.” Diệp Tu nói, “Mấy ông cũng thấy, nhân vật đội tui với đội ông không giống nhau mấy.”

    “Không giống nhau? Bậc thầy pháo súng, thuật sĩ. Có hai nghề y chang rồi nè!” Ngũ Thần nói.

    “Tụi tui không cần bậc thầy pháo súng.” Diệp Tu trả lời.

    Ngũ Thần giật mình. Bậc thầy pháo súng Trục Yên Hà của Hưng Hân hôm bữa đúng là hơi dỏm thật, không lẽ là đi cho đủ số?

    Trong trận đấu khiêu chiến quan trọng như vậy, còn dám nhét một đứa cùi bắp vào. Làm Ngũ Thần nhớ tới triệu hồi sư trình thường thường ra sân cuối hiệp 1, có vẻ cũng là tuyển thủ lâm thời triệu tới.

    Chẳng lẽ thực lực Hưng Hân còn mạnh hơn hiểu biết của chúng ta nhiều, nên mới ngang nhiên như vậy? Ngũ Thần nghĩ.

    “Nên trang bị bạc tụi tui cần chủ yếu là của thuật sĩ. Thuật sĩ mấy ông có tổng cộng 7 món bạc đúng không? Chỉ số riêng từng cái thì tui không biết, nhưng xem tổng thể có vẻ cũng không xịn mấy. Mấy món lẻ tẻ, tui phải coi hàng rồi mới báo giá được.” Diệp Tu nói.

    “Lẻ bộ có lấy không? Tui nhớ không lầm thì Nghênh Phong Bố Trận của mấy ông tính cả cây trượng chỉ có ba món bạc thì phải?” Ngũ Thần nói.

    “Thiệt tình cũng ham, mà chịu thôi, tụi tui nghèo quá chừng! Mỗi lần xài tiền trái tim lại rỉ máu, nên phải chi li chút đó mà.” Diệp Tu nói.

    Lại than nghèo! Ngũ Thần vẫn không nghe ra thật giả. Nhưng hắn đã nhìn ra ý đồ đối phương, chẳng trách Hưng Hân kinh doanh tiệm net mà cũng dám bàn chuyện thanh lý Vô Cực. Thì ra đám này vốn có định thanh lý đâu, chỉ coi Vô Cực như tiệm tạp hóa, định tới mua chai nước tương thôi!

    Không có tiền, nhưng muốn hàng tốt.

    Khách như vậy chẳng ai ưa nổi. Ngũ Thần với bên Hưng Hân trao đổi sơ bộ xong, sau đó qua loa ứng phó vài câu, chưa bàn tới đâu đã trốn mất. Sau đó báo cáo ông chủ những thông tin moi được.

    Ông chủ Vô Cực nghe Ngũ Thần nói xong cũng rất nản. Cứ tưởng Hưng Hân sẽ là khách hàng lý tưởng, ai ngờ lại mọi rợ đến thế. Khách như vầy cần gì chèo kéo chứ! Bây giờ chưa có khách lớn, thả chút thính cho nó đớp là được rồi.

    Mới thăm hỏi mấy câu, thái độ của Vô Cực với Hưng Hân bỗng lạnh nhạt hẳn. Vốn họ bị Hưng Hân knock-out đã bực bội sẵn! Dù nói thi đấu là thi đấu, làm ăn là làm ăn, nhưng giờ làm ăn cũng như củ cải, chẳng đủ nhét kẽ răng.

    Chiến đội Vô Cực vẫn mong đợi một khách hàng tiềm năng xuất hiện. Vậy mà chớp mắt, một ngày, hai ngày, ba ngày đã qua.

    Ba ngày, Vô Cực đã vô cùng nóng ruột. Ba ngày qua vẫn không một chiến đội nào liên hệ với họ, chỉ có mấy chỗ mua bán vật phẩm game nhân cháy nhà đến hôi của. Đám này mua để bán lại chứ không phải tự xài nên toàn ép giá vô nhân đạo, đáng ghét còn hơn cả Hưng Hân, Vô Cực nhịn nhục không thèm tiếp. Mặt khác trong lòng lại lo nghĩ: tài nguyên mấy năm ròng tích góp của họ sẽ không đến nỗi lưu lạc chốn này chứ? Vì sao ngoài Hưng Hân không ai liên hệ họ? Cố tình gây sức ép sao?

    Chỉ có Hưng Hân vẫn nhiệt tình như cũ. Quân Mạc Tiếu thỉnh thoảng lại PM Ngũ Thần hỏi han vài câu. Chân thành nồng nhiệt thật nhưng lại mua nhỏ lẻ, Vô Cực không ưng!

    Hôm nay, Ngũ Thần vừa lên QQ, thấy tin nhắn của Quân Mạc Tiếu, một câu nói toạc tình cảnh của họ.

    “Sao rồi, có ai liên hệ mấy ông thanh lý vật phẩm không?”

    “Tất nhiên có.” Ngũ Thần nói dối.

    “Sao vậy được?” Quân Mạc Tiếu gửi một emo mỉm cười qua, khiến Ngũ Thần bất giác nhìn ra được sự tự tin của người kia. Sao hắn có thể khẳng định như vậy chứ?

    “Ông coi.” Không đợi Ngũ Thần hỏi, bên kia đã bắt đầu phân tích, “Mấy đội mạnh không thèm tài nguyên của mấy ông, đúng không?”

    “Đúng.” Ngũ Thần nói.

    “Còn mấy đội trung bình cỡ Vô Cực cũng chẳng gấp gì, có thể thong thả chờ mấy ông phá giá mới thò đầu ra, đâu cần xuất hiện bây giờ, chuẩn chưa?”

    “…” Ngũ Thần im lặng. Điều này họ đã lờ mờ đoán ra. Mấy câu lạc bộ kia đúng là không có nhu cầu cấp bách, nên ai cũng thong dong, cố tình bơ họ.

    “Nên những đội có nhu cầu tìm mấy ông lúc này, là mấy đội còn thiếu hụt tài nguyên, cần mạnh lên gấp.” Diệp Tu nói.

    “Ừm…” Ngũ Thần không thể không gật gù.

    “Mấy đội kể trên, nói thật thì, đa số là đang đánh khiêu chiến.” Diệp Tu nói.

    “Đánh khiêu chiến… sợ họ mua không nổi.” Ngũ Thần nói.

    “Mua nổi cũng không ai mua.” Diệp Tu đáp.

    “Sao kì vậy?” Ngũ Thần giật mình.

    “Vì có Gia Thế.” Diệp Tu nói.

    Ngũ Thần ngơ ngác, sau đó liền hiểu.

    Gia Thế, lại là Gia Thế. Gia Thế bị loại, thực sự đã mang đến rắc rối cho bao nhiêu người. Khiến thi đấu khiêu chiến không còn tính khiêu chiến. Gặp Gia Thế, dù có đổ tiền nâng cấp trang bị cũng vô nghĩa. Đập tiền vào thành tích cũng chẳng khá hơn, đối đầu với Gia Thế vẫn tạch như thường.

    Tính ra, trong mùa khiêu chiến năm nay, Hưng Hân dám vung tiền nâng cấp chiến đội của mình, mới kiên cường nghị lực biết bao.

    “Tui thấy mấy ông khỏi chờ ai giúp tổng thanh lý kho hàng nữa. Chuyện cần làm bây giờ là tăng cường công tác marketing với khách hàng tiềm năng mới đúng!”

    “…” Ngũ Thần tiếp tục im lặng.

    “Luôn có một khách hàng chân thành đáng yêu là tụi tui ở đây chờ mấy ông nâng niu nè.” Diệp Tu còn chưa chịu thôi.

    “Tạm thời tui chỉ nghĩ được chính Hưng Hân là kẻ đẩy tụi tui tới nông nỗi này.” Ngũ Thần thành thật đáp. Tuy ông chủ để hắn liên hệ với Hưng Hân, nhưng chắc chắn trong lòng cũng cay cú lắm. Bằng chứng là vừa biết Hưng Hân mua không bao nhiêu, còn làm như Vô Cực là tiệm tạp hóa mà chọn chọn bỏ bỏ, ông chủ liền đâm ghét bơ luôn.

    “Tội tình gì.” Diệp Tu nói.

    “Nhưng nhờ ông nhắc, làm tui chợt chớ còn một đội khá tiềm năng!” Ngũ Thần bảo.

    “Ông nói Nghĩa Trảm hả?” Diệp Tu hỏi.

    “Đúng vậy.” Ngũ Thần đáp, hắn biết Diệp Tu thể nào cũng đoán ra. Người có chút kinh nghiệm trong giới đều biết, mấy đội vừa gia nhập Liên minh đều là khách hàng triển vọng trong trường hợp này. Cái tên Nghĩa Trảm không phải vừa bật ra trong đầu như Ngũ Thần nói, thực ra đó là mục tiêu số một số hai mà Vô Cực đang nhắm tới.

    “Chiến đội Nghĩa Trảm… Cũng không tệ đâu!” Tin nhắn kèm theo emo mỉm cười, khiến Ngũ Thần lại cảm nhận được cái cảm giác tự tin đường hoàng hệt ban nãy.

    Hắn, đang cười cái gì?​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)