Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 779: Ai đến kiếm chuyện nào

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Dưa | Beta: Zencest

    Trong tiệm net Hưng Hân vài ngày nay, mấy lời nói quá đáng đá xoáy lời nào cũng có. Khách trong tiệm đều nghe không nổi nữa, nhưng Trần Quả lại rất bình tĩnh. Một là cô đã chuẩn bị tâm lý, hai là cô có thể hiểu được tâm tình của đám người hâm mộ cuồng nhiệt này. Nếu là cô lúc trước, bất chợt có tiệm net nào bỗng dưng nhảy ra hô hào lập đội đánh bại Gia Thế tiến vào giới chuyên nghiệp, cô chắc chắn sẽ cười nhạo mấy thằng không biết trời cao đất rộng này.
    Trần Quả cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, cho nên mới có thể chuẩn bị tâm lý vô cùng đầy đủ, nghe say sưa những lời châm chọc kia. Rất nhiều người vào những lúc mắng người thế này mới bộc lộ ra tài hoa đặc biệt, thật là lạ.

    Tiệm net chật ních từ giữa trưa, không còn chỗ trống, nhiều người vẫn đứng xếp hàng hỏi lúc nào có chỗ. Nhân viên cũng chỉ đành bó tay. Khuyến mãi miễn phí không có thời hạn, họ đương nhiên không biết khi nào có người chịu rời đi. Tuy nhiên họ vẫn phải duy trì trật tự, không cần tiền nhưng vẫn phát số, như thế ai ra ai vào còn có căn cứ, người tới cũng có thứ tự của mình.

    Chỉ có điều đa số khách tới để kiếm chuyện, sao có thể tích cực phối hợp? Hết một ngày, ai trong tiệm net Hưng Hân cũng thấy ấm ức cả. Cuối cùng, chuyện nghiêm túc nhất Trần Quả làm chính là an ủi tâm hồn mấy cô cậu nhóc tiệm net nhà mình.

    Trời chạng vạng, lượng khách trong tiệm mới coi như đạt cao điểm, có nhiều người lúc này mới biết Hưng Hân tổ chức hoạt động, nhưng đáng tiếc bây giờ làm gì còn chỗ? Mã Thẩm Nghị nói Trần Quả làm vậy khiến gã không thể tiếp tục kinh doanh, thực ra làm gì đến mức ấy. Nếu một con phố không thể có tới hai tiệm net, vậy thì một trong hai nhà đã sớm đóng cửa. Tóm lại, cả hai tiệm net đều kinh doanh tốt nhờ ưu thế địa lý gần câu lạc bộ Gia Thế. Thời nay nhà ai chả có máy tính? Nhưng có nhiều người vẫn thích kéo bạn đến tiệm net quẩy cùng nhau, hoặc là đến tiệm net rồi quen thêm bạn, sau đó thường xuyên hẹn nhau chơi chung. Mặc dù có thể trao đổi qua mạng, có điều cảm giác không giống với nhiều người cùng ngồi chơi thế này.

    Hưng Hân kín hết chỗ thì kéo nhau qua tiệm net Hồng Thái, chả cần phải lo.

    Tuy nhiên, tối nay nhiều khách không có chỗ nhưng vẫn nán lại, bởi vì nghe bảo buổi tối có thể giao lưu với chiến đội không biết trời cao đất rộng này. Người chơi Vinh Quang cũng nhẫn nhịn cả buổi, đợi đến buổi tối cho đối phương biết tay! Giờ cơm tối vừa qua đã có người hét to: “Này bà chủ, chiến đội nhà cô lúc nào mới ra giao lưu với mọi người thế? Có thời gian chính xác không?”

    “Bảy rưỡi đi!” Trần Quả nói.

    Bảy rưỡi cũng chỉ chớp mắt là tới, có người đếm từng giây, vừa thấy đến giờ liền lập tức la ó. Lúc này đã có không ít người chơi nghe được tin tức đang đứng vây xem trong tiệm. Giờ thấy tình hình như vậy, bọn họ bỗng thấy lúng túng. Thế này không tiện hóng hớt!

    Nhưng bà chủ Trần rất chu đáo! Vừa đến bảy rưỡi đã nhanh chóng bày màn hình chiếu trong tiệm net lên. Khách quen biết rõ tiệm net Hưng Hân nhìn phát biết ngay chuyện gì sắp xảy ra, đúng là chả sợ bố con thằng nào soi mói cả!

    Nhiều người nhìn xong bắt đầu thấy nhụt chí.

    Mặc dù đánh chết họ vẫn không tin đám này có thể đánh bại Gia Thế tiến vào Liên minh Chuyên nghiệp, nhưng nhìn dáng vẻ chả sợ đếch gì của đối phương, trong lòng cũng không chắc mình có thể khiến đội ngũ này mất mặt. Ngồi đây chỉ là vài người chơi bình thường mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại, đối phương có thể mặt dày chơi chiêu như thế, nếu thật sự ngay cả đám người tùy tiện xuất hiện như họ mà cũng không xử được, vậy thì chém gió hơi quá rồi? Mặt dày cũng phải vừa vừa thôi chớ?

    Trần Quả không để ý đến cảm xúc của họ, bày đồ xong bèn cười với những người vẫn luôn thấp thỏm kia: “Chuẩn bị xong chưa?”

    “Chiến đội nhà cô đâu?” Đối phương lại bắt đầu ngó trái ngó phải hỏi han.

    “Thi đấu còn phải nhìn mặt à?” Trần Quả cười.

    Đám người chơi nghe xong, hóa ra họ không ra mặt mà đấu luôn trên mạng! Lúc này có người chột dạ bèn mượn cớ: “Đệt, tưởng mình hay lắm à? Đéo tiếp nhé!”

    Người đầu tiên nói xong bèn hiên ngang chuồn mất, ra ngoài rồi lại lén lút vòng về, lẫn vào đám đông hóng hớt.

    “Mọi người đấu Vinh Quang trước giờ có cần chơi trực tiếp đâu! Mấy vòng khiêu chiến chẳng phải cũng tiến hành trên mạng sao.” Dứt lời, Trần Quả bèn chỉ màn hình vừa bật lên: “Để mọi người thấy rõ, tôi cũng chuẩn bị cả rồi. Đừng bảo không ai chơi nha? Không phải hò hét cả buổi chiều rồi à? Anh kia…anh không chơi sao?”

    Trần Quả chỉ thẳng mặt, đứa nào lớn họng chửi mắng, đứa nào lảm nhảm. Suốt hôm nay, sao cô không bị ảnh hưởng và làm quen với nó chứ!

    Tên náy cũng đang chột dạ á! Không ngờ đối phương chơi xấu gọi thẳng tên, gã đang suy nghĩ nên nói gì, thì đám chiến hữu cùng chửi mắng nãy giờ cũng khốn nạn chả kém, thấy đách phải mình bị gọi, không sợ mất mặt mà bắt đầu thúc giục: “Chơi thì chơi! Sợ đếch gì, quất luôn!”

    Lòng gã nóng như lửa đốt, nhất thời hiểu rõ hiểu rõ ý tứ của câu “đứng ra lãnh đạn” là thế nào. Nhưng gã bị gọi tên không thể trốn tránh được nữa, nói cái gì cũng sẽ bị xem là lấy cớ, mất mặt chết được!

    Bó chiếu rồi, đành cố mà lên thôi!

    “Ừ thì tui chơi.” Anh giai này cuối cùng cũng đứng ra, nhưng không dám mạnh miệng mà kiếm đường lui trước: “Trình độ của tui không tốt, trang bị cũng cùi mía, để đứng ra thử trình cao thủ trước vậy!”

    “Ha ha, giao lưu thôi mà, trình độ cao thấp không quan trọng, trình độ thấp thì không được chơi à? Làm gì vô lý thế.” Trần Quả nói.

    Anh giai thấy Trần Quả nói có lý, lại dễ nghe, bèn phá lệ ừ à trả lời, sau đó hỏi ngay: “Ở phòng nào?”

    Phòng thi đấu đã lập xong, Trần Quả liên lạc với bọn Diệp Tu. Trên màn hình cũng hiện ra góc nhìn của khán giả, mọi người nhanh chóng nhìn thấy nhân vật của chiến đội xuất hiện: Pháp sư chiến đấu, Hàn Yên Nhu.

    Hàn Yên Nhu hiện giờ khá nổi tiếng, nhưng danh tiếng của cô thuộc cấp cao, gắn liền với Diệp Tu, được tất cả các công hội lớn có câu lạc bộ biết đến. Nhưng nếu xét trong nhóm người chơi thường, Hàn Yên Nhu lại chả có tiếng tăm gì.

    Trần Quả không rõ trong số khán giả ở tiệm net có thành viên của công hội câu lạc bộ hay không, nhưng xem xét tình hình thì dường như không ai có phản ứng gì. Sau khi nhân vật của anh giai kia vào phòng, hai bên lập tức so đấu. Nhiều người chờ cả ngày chỉ để đợi giây phút làm bẽ mặt này. Tất cả tập trung vào màn hình, tiệm net trở nên yên tĩnh, vì vậy âm thanh của trận đấu được truyền tải vô cùng chân thật, từng côn từng côn đánh vào da thịt… Anh giai bị chiến mâu của pháp sư chiến đấu đâm thảm vô cùng! Chỉ trong giây lát, gã đã thua, thua sấp mặt, bị đối phương đánh một trận toàn thắng, nghĩa là gã còn chưa chạm được góc áo của người ta.

    Tiệm net Hưng Hân im phăng phắc.

    Bọn họ ngóng trông thời khắc bẽ mặt này, nhưng đến lúc màn hình được kéo ra, bọn họ chợt phát hiện trình độ của mình có lẽ không làm nổi việc này. Quả nhiên, kẻ đi trước chịu trận bị chiến mâu chọc phập phập, một trận toàn thắng, kẻ đến dằn mặt bị tát ngược vào mặt.

    “Trình độ của tui không đủ, tiếp theo là ai?” Gã quyết đoán đứng dậy. Gã quả thực chỉ biết nói mồm, dù vô cùng kì thị ý định của chiến đội Hưng Hân nhưng bản thân gã thực sự không đủ trình. Bởi nếu gã là một cao thủ bình thường, không đánh bại được Đường Nhu thì cũng không thể thua trắng như thế. Anh giai này quả thực quá kém cỏi.

    Tiệm net thoáng chốc yên tĩnh. Thành thực mà nói, chỉ với một trận đánh vừa rồi, trình độ pháp sư chiến đấu của đối phương thế nào họ vẫn chưa nhìn ra được! Nhưng có thể đánh một trận toàn thắng thì trình độ không phải dạng vừa đâu. Mọi chưa chắc có thể đọ nổi với một đối thủ như vậy! Cái chuyện gậy ông đập lưng ông này để người khác làm còn được, nếu tự mình đi thì còn phải xem đã!

    Trần Quả cho cái đám ầm ĩ cả buổi này một cơ hội tốt để dằn mặt, vậy mà giờ ai nấy đều co đầu rụt cổ. Cả đám đều cho rằng chiến đội Hưng Hân quá ngang ngược vô sỉ, song cũng tự thấy năng lực của bản thân không đủ làm đối phương bẻ mặt, bọn họ chỉ có thể hò hét cổ vũ, hi vọng trên trời rơi xuống một vị đại thần đến trị mấy thằng vô sỉ này đi. Nhưng hiện giờ cả bọn đưa mắt nhìn nhau, cứ như tất cả chỉ là đám đệ đi theo phất cờ tung hoa thôi ý!

    “Không ai lên nữa à?” Giọng điệu đắc ý của Trần Quả khiến người nghe khó chịu và bực mình, nhưng giờ không tiện mở miệng! Lỡ nói rồi người ta kêu lên thử thì biết làm sao! Chẳng lẽ nói tui chơi không tốt nhưng yêu cầu về đối thủ cao lắm? Đấy chỉ đơn thuần là khua môi múa mép, chả có gì hay ho! Cũng chả hơn gì trò dằn mặt thất bại cả!

    “Để tui thử!” Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.

    Mọi người lập tức hưng phấn, người còn dám nhảy ra lúc này nhất định là cao thủ, là người cực kì lợi hại, cực kì tự tin phải không?

    Mọi người hào hứng nhìn nhân vật của người này vào phòng, xét trang bị không có gì đặc sắc… Sau đó theo dõi trận đấu tiến hành, ờ, trình độ chỉ khá hơn tên vừa rồi một chút, không bao lâu đã thua trận, chẳng qua không phải thua thắng mà thôi.

    Tất cả mọi người bó tay, liên tục bị mất mặt, khiến mặt mũi đám người hùng hổ suốt một ngày đều trở nên ủ ê. Có điều, bọn họ không đủ trình độ bêu rếu người ta, bèn đổ hết tội lỗi cho cái thằng dở hơi vừa lên là không biết tự lượng sức. Thử trình thì một thằng đi là được, bày đặt lên ăn hành tiếp chi cho mất mặt cả bọn vậy! Có biết giờ mọi người đang cùng phe không hả!

    Ai dè bọn họ phát hiện, tên này quá chậm tiêu! Thua cũng không xấu hổ, hắn tỉnh bơ nói tiếp: “Kinh thật, tui thử lại được không?”

    Mọi người đột nhiên hiểu ra, cha nội này không cùng hội kiếm chuyện với mình, mà thực sự muốn giao lưu với chiến đội!​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 780: Tìm kiếm cao thủ

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Mì | Beta: Kha

    Người chơi đến gây rối không ít, nhưng không phải tất cả, trong đó vẫn còn những kẻ lý trí. Như cái tên vừa lên đánh một trận này,dù không thua trắng, bản thân gã cũng không khá hơn ai. Chẳng qua người ta không đến gây sự nên cũng không xấu hổ khi bị bẽ mặt. Không phải cái loại tự cho mình là nhất, thua liền mất sạch mặt mũi, thì có thua đấu trường nhiều hay ít cũng bình thường thôi.

    Người nọ thua xong vẫn muốn đấu tiếp, Trần Quả cũng không ý kiến. Hắn chuẩn bị xong, Đường Nhu lại quyết đoán vào trận, vẫn ứng phó toàn lực, không bao lâu hắn ta lại quỳ.

    “Lợi hại, quá lợi hại.” Người nọ khen thật lòng, khiến đám người muốn gây sự kia chả thoải mái tẹo nào. Nhưng còn cách nào khác? Người ta vốn không cùng hội với họ, trách được gì chứ? Hơn nữa thằng chả cứ chiến là bại, làm nổi bật sự lợi hại của chiến đội Hưng Hân, đó là điều chẳng ai mong muốn. Cả đám chỉ hi vọng chiến đội Hưng Hân yếu như sên, yếu đến mức đứa nhóc ba tuổi lấy chân đạp bừa bàn phím cũng có thể đánh bại. Chuyện này tất nhiên không thể xảy ra, nhưng đó quả thật là khát khao bây giờ của họ.

    “Thằng cha này không phải người phe chúng đó chứ?” Suy nghĩ của con người không giới hạn, nghĩ ngay đến thuyết âm mưu. Thế mà cũng có đứa ủng hộ, gật gù bảo: “Chuẩn mẹ nó rồi.”

    Trong khi cả bọn bàn tán, Trần Quả lại hỏi: “Còn ai không? Còn ai không? Sao thế, ban ngày tui thấy tích cực lắm mà?”

    Trần Quả thắc mắc hỏi, nhưng ai cũng nhận ra sự chế nhạo và giễu cợt bên trong, kèm theo gương mặt đơn thuần không hợp tuổi thật của chị chủ Trần, lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.

    “Chiến đội cô em có bao nhiêu người? Cứ solo mãi là ý gì? Đấu được lôi đài hay đoàn đội không?” Có người đột nhiên hỏi. Ông bạn này xoắn não một hồi mới chợt nghĩ ra chiến đội Hưng Hân không phải chỉ mời một cao thủ bảo kê hù dọa đấy chứ? Nếu vậy, chẳng phải chỉ cần một trận lôi đài hoặc đoàn đội là có thể vạch mặt đối phương rồi sao?

    Hắn vừa dứt lời, không ít người lập tức hiểu ý. Cả đám nhanh chóng phấn khởi, có người không chờ Trần Quả trả lời đã hùa theo: “Đúng vậy, có đấu lôi đài hay đoàn đội không? Nhiều người mới vui chứ.”

    “Được thôi.” Trần Quả mỉm cười.

    Cả bọn nghe xong, tim chợt đập mạnh. Hỏng bét, xem ra người ta có tài thật, không phải cáo mượn oai hùm.

    “Đấu lôi đài hay đoàn đội, mọi người cứ chọn đi há.” Trần Quả nói.

    Nói đến mức này rồi bắt buộc phải lên thôi. Cả bọn lại bắt đầu đưa mắt nhìn nhau. Mọi người cùng tề tụ ở tiệm net này vì một nguyên, đa số không quen biết nhau, nên trình độ Vinh Quang của người khác thế nào cũng không rõ lắm, giờ muốn lập đội cũng không biết chọn ai. Đang trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người xưng phong: “Để tao lên.”

    “Thêm tao nữa.”

    “Tao nữa nè.”

    Có người mở đầu, lập tức có người hăng hái nối gót. Trong giây lát đã có ba người chủ động ra trận, nhân số đấu lôi đài cuối cùng cũng đủ.

    “Ba người, đấu lôi đài?” Trần Quả nói, gửi tin trong máy, phòng đấu trường nhanh chóng đổi sang hình thức lôi đài, sau Hàn Yên Nhu lại xuất hiện hai người, lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn và thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận.

    Vừa nhìn thế trận của đối phương, nhiều người lập tức thấy không ổn.

    Hàn Yên Nhu xếp đầu tiên. Trình độ của cô thừa sức diệt gọn hai người. Đánh trận thứ ba với trạng thái gần như đầy HP, một chọi ba chẳng có vấn đề gì. Hàn Yên Nhu quá pro, nếu đấu lôi đài không qua được cửa của cô, thực lực người phía sau không thể vạch trần được. Cũng không biết ba người lên lượt này thế nào, chắc mạnh hơn hai người lúc trước, có thể đánh bại Hàn Yên Nhu nhỉ?

    Bất giác, chuyện mọi người quan tâm không phải đấu lôi đài có thể thắng hay không, mà là ba người có thể đánh bại Hàn Yên Nhu trong trận đầu tiên hay không.

    Nào ngờ dự đoán của cả bọn lại trở thành sự thật. Ba người chơi ra trận bị Hàn Yên Nhu hạ đo ván liên tục. Trình độ của cả ba quả thật nhỉnh hơn hai người trước đó, nhưng cả lũ xếp hàng ra trận cũng chỉ có thể kéo nửa cây máu của Hàn Yên Nhu. Cứ thế này, thử tính theo kiểu thiếu logic thì Hàn Yên Nhu một chọi sáu cũng không thành vấn đề.

    Một chọi ba cũng làm được rồi, dù không tin thì Hàn Yên Nhu vẫn là cao thủ. Với người chơi bình thường, một chọi ba còn thừa nửa cây máu thường chỉ là chuyện xảy ra khi lão làng đánh gà mờ. Trình độ cô nàng rõ ràng hơn hẳn bọn họ. Quả nhiên, tiệm net Hưng Hân có chuẩn bị trước mới dám làm trò con bò, thế mà cả bọn cứ thách thức như vậy, quá ngây thơ rồi.

    Trần Quả hỏi tiếp có ai muốn đấu đoàn đội không, một lúc sau vẫn không ai lên tiếng. Cuối cùng có người nói toẹt ra mình có thể đổi người, không đấu với Hàn Yên Nhu nữa không.

    Sau khi người nọ được Trần Quả thoải mái phê chuẩn và chết dưới gạch của tên lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn kia, mọi người rốt cuộc cũng tin rằng: Trình bọn họ đọ không nổi Hưng Hân, người ta có chuẩn bị thì làm sao dễ dàng bị đo ván được.

    Tối hôm đó cũng chỉ còn những người không thuộc phe quấy rối đứng ra so đấu thử, sau cùng đều hậm hực khen ngợi Hưng Hân lợi hại. Những kẻ ném gạch không nói một lời, tất cả những câu mỉa mai trước đó cũng biến mất tăm.

    Trần Quả nhìn có vẻ yên tĩnh rồi, hỏi liên tiếp ba tiếng “Còn ai không?”, thấy không có phản ứng mới sai người thu màn chiếu, sau đó thông báo với mọi người: “Hoan nghênh ngày mai quay lại.”

    Hội gây rối bực bội, không có cao thủ, ngày mai quay lại có ích gì?

    Tối đó cả lũ cụt hứng quay về. Bọn họ gần như rời đi cùng lúc, không làm mất mặt người ta được còn ở lại làm gì? Bọn họ cũng không phải đến vì tham mấy thứ miễn phí, căm ghét tiệm net Hưng Hân còn không hết ấy chứ.

    Ra khỏi tiệm net, một lũ người lập tức bắt đầu quang quác mắng chửi. Nhưng cho dù chửi rủa thế nào cũng phải thừa nhận tiệm net Hưng Hân tìm được chỗ dựa không tầm thường, hạng quèn như họ không xử lý nổi. Nhất thời, mọi người lại bàn nhau về cao thủ mình biết, chém gió không biên giới ai kia ai kia mình quen lợi hại cỡ nào, một ngón tay cũng có thể hạ tám Hàn Yên Nhu vân vân.

    Bố thằng nào quan tâm mấy đứa chém gió, nếu nghiêm túc thật thì còn biết đường xem xét thử có phải cao thủ đánh bại được Hưng Hân không. Kiểu mặt dày vô sỉ láo toét như này thật ngứa mắt ếu chịu được.

    Sau cùng, mấy người chơi thoạt nhìn chín chắn và đáng tin đều để lại phương thức liên lạc, chuẩn bị kéo cao thủ mình quen đến làm bẽ mặt Hưng Hân.

    Ngày hôm sau tiệm net Hưng Hân vẫn náo nhiệt như trước, hôm qua mới đánh lui một đám, hôm nay lại có thêm hội khác đến gây rối. Chuyện lặp lại như ngày đầu tiên, sáng sớm đã có không ít người châm chọc chiến đội của tiệm net Hưng Hân. Trần Quả vẫn bình tĩnh, bảo rằng buổi tối có thể so tài thử.

    Chờ đến buổi tối, đám người hí hửng chuẩn bị xem Hưng Hân bẽ mặt đều bị phản damage, uể oải ra về. Sau khi rời khỏi còn hùa nhau nói xấu, cùng nghĩ xem mình có quen cao thủ nào có thể diệt gọn đám kia chỉ bằng một ngón tay không.

    Ngày thứ ba, ngày thứ tư…

    Đa số đều hổ báo xông vào, ủ ê đi ra. Đến ngày thứ năm, chuyện về tiệm net Hưng Hân được lan truyền trên mạng, gây sự chú ý lớn. Một nhóm người ở ngay đối diện câu lạc bộ Gia Thế dám lập chiến đội chuẩn bị khiêu chiến giới chuyên nghiệp, chuyện nghe hấp dẫn vô cùng

    Chẳng qua ngay từ đầu, đến cả người truyền tin lên mạng cũng xem đây là trò đùa, ai nấy đều cười nhạo tiệm net ất ơ chơi liều này. Tuyên truyền bằng cách ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ không biết đắc tội lượng lớn fan Vinh Quang sẽ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình? Hay chúng cho rằng có danh tiếng rồi sẽ ăn nên làm ra, tiếng thơm hay tiếng thối cũng đách thèm quan tâm?

    Mọi người vừa cười nhạo vừa trông ngóng Hưng Hân bị bẽ mặt.

    Kết quả một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày trôi qua. Ngày thứ năm, dần có nhiều người không chịu nổi nữa: Hưng Hân có tài thật ư? Thậm chí có người theo thuyết âm mưu, cho rằng chiến đội Gia Thế đang bày trò tạo scandal. Dù sao độ thu hút của Gia Thế chắc chắn sẽ bị giảm mạnh sau khi tham gia vòng khiêu chiến. Tự mình PR kiểu này cũng là một cách hay.

    Trên mạng còn đang bàn tán xôn xao, tối ngày thứ năm rốt cục cũng xuất hiện vài anh tài. Những tên này đều là cao thủ mà đám người thất bại hôm trước khó khăn lắm mới mời được.

    Lại nói, người giới này dễ gặp mặt nhau. Khách của ba ngày đầu đều là người chơi thường, không quen biết nhau, nhưng ôm cùng mục đích đi tìm cao thủ, hẹn tới hẹn lui rốt cuộc cũng tề tụ hết lại. Trong số đó cũng có vài cao thủ theo dõi trước trên mạng, được người mời thì tự cảm thấy mình nên ra mặt bình ổn.

    Anh nghĩ, tôi nghĩ, gặp nhau rồi thì chúng ta cùng nghĩ. Đắn đo suy tư mãi, hơn bảy giờ tối ngày thứ năm, tiệm net Hưng Hân liền quy tụ tám cao thủ trong truyền thuyết, nếu đấu đoàn đội còn dư hẳn hai người.

    Tuy không bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, tám người vẫn là những nhân vật tiếng tăm trong Vinh Quang, báo ID xong lại tự tán thán lẫn nhau. Lúc này, những kẻ mời những người này còn đang bận làm ôsin, quên tiệt mấy ngày trước mình đã ủ rủ thế nào khi rời khỏi Hưng Hân. Mãi đến khi nhìn thấy Trần Quả, mới có người bỗng trở nên vênh váo khiêu chiến lần nữa ngay.

    Tám cao thủ cũng được người ta giới thiệu đây là chủ tiệm net Hưng Hân. Cả đám bất chợt mắt sáng rỡ, gái đẹp kìa bây ơi!

    Ngay lập tức, một kẻ trong cả đám lao đến chỗ tên ôsin vừa đi tìm Trần Quả nhanh như điện. Tên ôsin nọ thấy vậy đành phải giới thiệu trước: “Ảnh là Anh Lãng Tử của tiệm net Phi Vân, chắc chị chủ cũng biết chứ nhở?”​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 781: Anh Lãng Tử

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tam | Beta: Kha

    Tên Anh Lãng Tử bắt nguồn từ ID Lãng Tử Phong Trần trong game. Tiếng “Anh” đằng trước thể hiện sự công nhận và tôn trọng của mọi người dành cho thân phận cao thủ của hắn. Trần Quả đúng là có biết nhân vật này. Lãng Tử Phong Trần xem như khá nổi tiếng ở thành phố H. Mấy tiệm net trong thành phố thỉnh thoảng có liên hợp tổ chức giải Vinh Quang nghiệp dư, Lãng Tử Phong Trần chính là nổi lên từ đây. Còn tiệm net Phi Vân tất nhiên là nơi hắn thường xuyên cắm chốt.

    Nếu là lúc trước gặp cao thủ thế này, Trần Quả đã tấm tắc bội phục không thôi. Nhưng giờ đỡ nhiều rồi, có đại thần đứng đầu Vinh Quang lảng vảng trước mặt mỗi ngày, Trần Quả mà còn ngạc nhiên trước hạng cao thủ này thì phải tự úp mặt vào tường kiểm điểm thôi.

    “Lãng Tử Phong Trần hả? Có biết.” Nghe giới thiệu, Trần Quả gật nhẹ.

    Thái độ dửng dưng của Trần Quả khiến Anh Lãng Tử hơi thất vọng. Hắn đâu biết hạng như mình trong mắt sếp Trần bây giờ chỉ là muỗi, không khinh ra mặt là nhân từ lắm rồi.

    “Ở đây cũng khá quá nhỉ!” Anh Lãng Tử không lập tức vào đề mà ngó nhìn xung quanh, nhận xét một câu về tiệm net Hưng Hân của Trần Quả.

    “Cũng tạm được.” Trần Quả nói.

    “Nghe nói bên chị có mấy cao thủ rất pro, sao không gọi ra cho mọi người làm quen một chút?” Anh Lãng Tử nói. Trong lúc đó, bảy đại cao thủ khác cũng tụ lại đây. Trên mặt không phải cao ngạo thì là kiêu ngạo, câng câng kiểu “ta đây vô địch thiên hạ đệ nhất giang hồ”.

    “Ừm, mọi người tự kiếm chỗ ngồi đi!” Trần Quả nói.

    “Sao vậy? Không ra mặt nói vài câu à?” Anh Lãng Tử nói.

    “Cần thiết sao?” Trần Quả giả ngu.

    Đúng là không nhất thiết phải gặp. Thực lực hai bên được đánh giá qua Internet, ngoài đời có thấy mặt không cũng chẳng sao. Ừ thì chẳng sao, nhưng thò mặt ra cho nhìn một tí thì chết ai? Người của chiến đội Hưng Hân trước nay chưa xuất hiện trước công chúng bao giờ. Đám người tụ tập muốn dạy Hưng Hân một bài học thuyết âm mưu đủ đường. Chiến đội Hưng Hân không ra mặt, họ càng muốn thấy, nói tới nói lui đều nhắc chuyện này.

    Nhưng Trần Quả cứ trơ trơ, ai lay thì lay chị đây vẫn sừng sững. Mà tám đại cao thủ không phải tới để tán phét, đã có người dọn sẵn chỗ cho bọn hắn vào.

    Mấy hôm nay tiệm net Hưng Hân vẫn bày màn chiếu suốt. Thấy tám cao thủ vào chỗ, Trần Quả PM bọn Diệp Tu, rồi cũng tạt qua một bên xem thi đấu.

    Team gây hấn rất có lòng tin vào trận này, cứ dùng ánh mắt khiêu khích liếc liếc Trần Quả. Anh Lãng Tử đang khoe khoang acc Lãng Tử Phong Trần, thấy Trần Quả tới, cười nói: “Đánh thế nào đây?”

    “Tùy mấy người. Thích đánh thế nào thì đánh.” Trần Quả báo số phòng, rất nhanh, đám khán giả vây xem đã có mặt đầy đủ, tám đại cao thủ cũng lần lượt quét thẻ vào.

    Phe Hưng Hân vẫn là Hàn Yên Nhu của Đường Nhu ra trận. Có người ghé tai thì thầm gì đó với Anh Lãng Tử, chỉ thấy hắn cười cười khinh khỉnh, sau đó nhìn Trần Quả nói: “Vậy solo trước một ván, OK?” Từ nãy đến giờ, hắn vẫn luôn đặc biệt chú ý thái độ Trần Quả.

    “Cứ tự nhiên.” Trần Quả nói.

    “Vậy anh lên trước nhé mấy bro.” Anh Lãng Tử đánh tiếng với bảy cao thủ khác. Tám người bọn họ thật ra chẳng có gì thân thiết, chỉ là hoặc từng nghe danh, hoặc từng chạm mặt nhau trong vài ba hoạt động nhỏ. Tuy bây giờ chung xuồng, nhưng bình thường cả đám vốn đã không ưa nhau sẵn, đừng nói yêu thương đoàn kết gì. Trong tám người, Anh Lãng Tử mồm mép nhanh nhạy hơn tí, cứ hay ra vẻ bề trên, coi mình là thủ lĩnh cả nhóm, bảy người khác bất mãn trong lòng nhưng không nói. Bây giờ thấy Anh Lãng Tử xung phong, biết hắn muốn giành slot đầu, bảy người kia định ý kiến, ai biết Anh Lãng Tử chỉ đánh tiếng vậy thôi chứ không phải bàn bạc với họ, vừa nói xong nhân vật đã sẵn sàng. Đường Nhu bên kia liền nhấn vào trận! Hai người lập tức được dịch chuyển vào đấu trường.

    “Ngầu quá!” Khi hai nhân vật xuất hiện ở hai góc lôi đài, khán giả xung quanh liền ồ lên thán phục. Nhân vật Lãng Tử Phong Trần là kiếm khách, mặc toàn trang bị bắt mắt đẹp đẽ, đám người chơi bình thường nhìn mà cắn bàn phím GATO. Mọi người soi xong nguyên set trang bị của hắn, trong đầu không khỏi hiện lên suy nghĩ “Quả nhiên danh bất hư truyền”, trầm trồ khen nức nở.

    Âm thanh ca ngợi tán thán xung quanh khiến Anh Lãng Tử rất chi là mát dạ.

    “E hèm!” Hắn hắng giọng định nói gì đó, chợt thấy trên màn hình có động tĩnh, Hàn Yên Nhu đứng góc đối diện đã bất ngờ xông tới.

    Hào Long Phá Quân!

    Đường Nhu vừa ra tay đã là đại chiêu, Hàn Yên Nhu cầm chiếu mâu đâm thẳng về phía Lãng Tử Phong Trần, khí thế kinh hồn bạt vía.

    Anh Lãng Tử cười xùy một tiếng.

    “Gấp vậy?” Anh lãng tử vừa nói vừa thành thạo nhích chuột điều khiển Lãng Tử Phong Trần né sang một bên. Ẻm này mở màn đã dùng đại chiêu Hào Long Phá Quân, khiến hắn chẳng thấy uy hiếp chút nào. Đấu pháp gà mờ như vậy, có chỗ nào giống đối thủ lợi hại mấy đứa khác kể đâu?

    Anh Lãng Tử không tin. Trong giây phút mũi mâu của Hàn Yên Nhu lướt qua Lãng Tử Phong Trần, Anh Lãng Tử vừa thao tác phím vừa đẩy chuột, nhân vật trên màn hình nhảy chếch sang bên, đồng thời kiếm quang vụt ra: Rút Đao Trảm!

    Đòn này nhất định phải trúng, vì chiêu kế hắn cũng thao tác sẵn rồi. Ai ngờ Hàn Yên Nhu đột nhiên khựng lại, xoay người, chiến mâu quét trở về trực diện kiếm quang của hắn: Bá Toái!

    Hai kỹ năng đều tấn công theo đường vòng cung. Nhưng mâu dài, kiếm ngắn, phạm vi công kích không so được. Anh Lãng Tử đang thao tác chiêu kế tiếp, phát hiện đối thủ quyết lấy cứng chọi cứng, muốn chuyển sang Đỡ Đòn, nhưng động tác đã không theo kịp.

    Rút Đao Trảm của hắn ra trước, đánh trúng Hàn Yên Nhu trước khi Bá Toái kịp tiếp cận mục tiêu. Nhưng vì pháp sư chiến đấu xoay người thi triển Bá Toái nên Rút Đao Trảm không ngắt skill được. Ánh kiếm bổ tới Hàn Yên Nhu, giây sau chiến mâu cũng đâm vào người Lãng Tử Phong Trần.

    Không ai hơn ai!

    Kết quả đợt va chạm của hai bên thoạt nhìn đã phân rõ. Hai skill không cao không thấp bù trừ nhau, xét sát thương đánh ra, ai cũng không chiếm được ưu thế đáng kể.

    Nhưng, đây chỉ là phần sát thương.

    Còn hiệu quả thực chiến?

    Hàn Yên Nhu trúng Rút Đao Trảm lùi lại hai bước, mà Lãng Tử Phong Trần đương lúc nhảy lơ lửng giữa không trung, bị Bá Toái quét trúng phần chân làm lộn nhào một vòng to, đầu xoay ngược 180 độ cắm luôn xuống đất.

    Bịch!

    Lãng Tử Phong Trần cạp đất theo nghĩa đen. Nhân vật lộn nhào quá nhanh quá hiểm, nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp hên xui còn cứu kịp, nhưng Anh Lãng Tử chỉ là cao thủ nghiệp dư, vẫn kém hơn chút. Dù có nghĩ tới, nhưng thao tác không kịp, nhân vật bất lực ngã chổng vó lên trời.

    Tư thế cạp đất nhục như cá nục. Nhất là bây giờ trong tiệm net trưng cái màn chiếu to tổ chảng, dù Anh Lãng Tử chơi game nhìn góc thứ nhất không chứng kiến hết toàn cảnh cú ngã định mệnh của mình, nhưng lơ đãng liếc qua, đã thấy cảnh Lãng Tử Phong Trần trồng chuối trên màn hình đập vào mắt.

    Anh Lãng Tử cay lòng! Hắn cảm thấy đối thủ dùng thủ đoạn hết sức lưu manh thiếu lý trí bẫy mình. Dù mình té sấp mặt, nhưng sát thương hai bên như nhau chứ bộ? Nhưng vì cú ngã này, khiến người xem đánh giá hắn kém hơn Hàn Yên Nhu một bậc.

    “Chơi hèn!” Anh lãng tử phẫn nộ chỉ trích, đổ lỗi để lấp liếm tình cảnh khó xử hiện tại, sau đó thao tác Chịu Thân chuẩn bị lộn lại. Ai ngờ lại nghe xung quanh vang lên một trận xôn xao.

    Đám khán giả nhìn bằng góc thứ ba, có thể quan sát toàn cảnh cuộc chiến. Chỉ thấy Lãng Tử Phong Trần đang uốn người, Hàn Yên Nhu đã bước lên trước, hai bên vẫn cách nhau một khoảng, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu đã vọt tới. Bước thêm một bước, mũi mâu liền chạm đúng lên người Lãng Tử Phong Trần, thao tác cực kỳ chuẩn xác.

    Lãng Tử Phong Trần vừa gượng đứng lên lại bị chiến mâu đâm trúng, trình diễn màn lộn nhào trên không rồi té ụp mặt lần hai. Lần này hắn muốn đỡ cũng không đỡ được, Viên Vũ Côn là kỹ năng cưỡng chế bắt lấy.

    Lần này chỉ mình hắn ăn damage. Anh Lãng Tử đổ mồ hôi, vừa điều khiển nhân vật đứng dậy, vừa bày sẵn tư thế đỡ đòn. Khán giả thấy rõ ràng, khi Lãng Tử Phong Trần đứng lên, Hàn Yên Nhu đã cố tình lẩn ra sau lưng hắn. Lãng Tử Phong Trần giơ kiếm nghênh địch, nhưng trước mặt nào còn bóng ai?

    Anh Lãng Tử thấy không ổn vội xoay người, chiến mâu đã xé gió tới. Phải nói trong đám dân chơi Vinh Quang, Anh Lãng Tử cũng là cao thủ máu mặt, lúc xoay người còn biết nhảy lùi ra sau một bước, phản xạ đã tính rất khá. Nhưng động tác của Đường Nhu còn nhanh hơn, Thiên Kích vọt tới, Lãng Tử Phong Trần đang nhảy bị đâm hự một cái, được dịp bay cao.

    Cả tiệm net cạn lời.

    Đây là buổi tối cạn lời thứ năm trong tuần. Những tưởng lần này đã có thể dằn bể mặt Hưng Hân, thằng Lãng Tử lại đánh đấm lãng xẹt, bị động quá chừng thế kia?

    Anh Lãng Tử cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn thấy mình bất lực vê lờ, tài năng chưa kịp thể hiện đã bị cuốn vào nhịp điệu chiến đấu của đối thủ.

    “Đánh được đấy.” Trong phòng huấn luyện trên lầu hai, bọn Diệp Tu bu lại xem thi đấu trên màn hình lớn. Thấy Đường Nhu chiếm hết quyền chủ động, Diệp Tu gật đầu nhận xét: “Thằng bữa nay có vẻ khá. Tiểu Đường lợi dụng ưu thế rất tốt, đối thủ hoàn toàn bị khống chế. Dạo này huấn luyện tiến bộ nhiều nha, nhất là thao tác ngày càng chính xác.”

    “Được được.” Ngụy Sâm cũng hùa theo, Đường Nhu lại không hề phản ứng, tiếp tục tấn công dồn dập, Anh Lãng Tử không hề có cơ hội phản kháng, bị cô đánh cho nằm bò trên đất.​
     
    nqtien9x, lonnerkiller and lostangles like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 782: Bẽ mặt một mình không bằng bẽ mặt nhiều mình

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tiếu | Beta: Kha

    Tiệm net vẫn lặng ngắt như tờ. Đây là một tràng im lặng kéo dài, từ lúc Lãng Tử Phong Trần của Anh Lãng Tử bị Hàn Yên Nhu dùng Thiên Kích đánh bay, từ ngày mà chiến đội Hưng Hân bị các người chơi vây công khiêu chiến đến giờ.

    Hai chữ “Vinh Quang” trên màn hình chiếu to đùng kia chói mù mắt người xem, Anh Lãng Tử cảm thấy bẽ mặt dễ sợ.

    Nhưng hắn không phục, hắn vẫn thấy mình đầy bản lĩnh, nhưng không hiểu làm sao lại thế, không phát huy hết sức được, đại khái chắc do ngón tay vẫn chưa khởi động xong. Hoặc là tại mình quá khinh địch đó thôi.

    “Ừm, đánh được đấy! Xem ra anh mày phải nghiêm túc rồi.” Anh Lãng Tử quăng đại một câu, hòng vớt lại chút mặt mũi.

    Nhưng hiện trường lại lặng ngắt không chút tiếng động.

    Mọi người không biết cảm nhận của Anh Lãng Tử. Trong mắt họ, Anh Lãng Tử trước sau vẫn luôn bị động, bị người ta dắt mũi, đánh cho tới chết. Đây là chênh lệch thực lực, hoàn toàn không phải gì mà không nghiêm túc.

    Nôn nóng muốn thể hiện lại, vội vàng chuẩn bị sẵn sàng, hắn có chút lo lắng đối thủ không chịu tiếp nhận. Không ngờ đối phương thiệt sự là hiểu cho hắn, cũng lập tức sẵn sàng, chuẩn bị tiếp một ván đấu đơn.

    Bây giờ cần phải thật nghiêm túc.

    Anh Lãng Tử tự nhủ như vậy.

    Hình ảnh trên màn chiếu lại phóng ra, hai nhân vật nhanh chóng quần nhau tiếp.

    Long Nha, Thiên Kích, Lạc Hoa Chưởng, Viên Vũ Côn…

    Ma pháp Huyễn Văn bay đầy trời, ánh vàng kim từ ma pháp của Ý Chí Đấu Giả bắn ra lập lòe.

    Nộ Long Xuyên Tim, Hào Long Phá Quân, Phục Long Tường Thiên…

    Hàn Yên Nhu càng đánh càng hăng.

    Còn Anh Lãng Tử ư… Ờ thì lăn người, lăn người rồi lại lăn người. Lãng Tử Phong Trần ngoại trừ lúc bắt đầu còn phóng ra được vài kỹ năng thì sau đó chỉ biết thực hiện sự nghiệp lăn lộn vĩ đại. Trận này dường như còn mất mặt hơn cả trận hồi nãy nữa thì phải?

    Rốt cuộc hai chữ “Vinh Quang” lại chiếm trọn màn chiếu, tiệm net vẫn bốn bề tĩnh lặng. Anh Lãng Tử suy sụp đẩy bàn phím, đứng dậy nhìn quanh, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Hắn há miệng định biện bạch gì đó lại không biết nói thế nào. Đối thủ chắc hẳn rất lợi hại, nhưng sao có thể lợi hại tới mức vầy được?

    Anh Lãng Tử lúc này hoang mang vô cùng. Nhớ lại vẻ hăm hở lúc mới vào giờ chỉ ước gì có cái lỗ để tiện đường chui xuống.

    Bảy cao thủ kia, giờ phút này cũng có phần hơi mất tự nhiên. Anh Lãng Tử đánh liền hai ván, ván nào cũng thê thảm bầm dập, còn không rõ gì nữa. Ngoài ý muốn hay trùng hợp gì gì đó, không lẽ tới hai lần liên tục, làm gì có khả năng này chứ? Huống hồ Anh Lãng Tử cũng đã đứng dậy, chứng minh bản thân hắn cũng hiểu ra rồi.

    Mấy đại cao thủ tuy rằng không phục nhau, ai cũng xem mình là nhất, nhưng mà muốn PK một cách áp đảo như vậy, độ khó không phải thường thôi đâu.

    Anh Lãng Tử cũng đã lui ra rồi, ai sẽ tới tiếp đây?

    Bảy người liếc nhau, nhận ra trong mắt ai nấy đều mang vẻ lẩn tránh. Đúng vậy, ai cũng không muốn lên trước.

    Những kẻ mời các cao thủ này tới hay những người chơi đang vây xem cũng không nói nên lời. Bọn họ không ngờ Hàn Yên Nhu lại lợi hại đến thế, nghĩ rằng chỉ cần mời mấy cao thủ nổi danh là đủ áp trận rồi. Ai dè Anh Lãng Tử cũng thua đẹp mặt chẳng khác gì bọn họ, Hàn Yên Nhu này trình đến đâu đây?

    Cục diện đơ như cây cơ. Mấy cao thủ, kể cả kẻ vừa mời đám này tới chẳng còn quan tâm mặt mũi gì nữa, vội vàng tụ lại một chỗ nói thầm. Bọn họ cũng không che giấu được việc bị Hàn Yên Nhu thoải mái đút hành nữa, chỉ đành dày mặt cùng nhau nghĩ kế.

    Trần Quả nhìn mà lòng thầm hớn hở, chuyện phải đè nén sự kích động này đúng là làm khó chị chủ Trần. Cô im lặng nãy giờ cũng để cố gắng bình tĩnh, sau khi chắc chắn rằng mình mở miệng sẽ không há mỏ ra cười xong mới thủng thẳng đi qua hỏi: “Còn có ai muốn lên không?”

    Chỉ là một câu nói bình thường nhưng vẻ mặt của đám kia lúc này lại không hề bình thường. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tám đại cao thủ tới, hiện giờ một bị đánh cho sấp mặt, bảy người còn lại đều rụt đầu về, quá mất mặt.

    Dù vậy, bảy đại cao thủ quyết tâm không chịu đấu đơn. Bọn họ không muốn muốn kết cục sấp mặt giống Anh Lãng Tử. Vốn là người hăng hái nhất bọn, nhưng hiện tại dè dặt không rên lấy một tiếng.

    “Ờ, đơn đấu vậy được rồi.”

    Rốt cuộc trong đám người chơi cũng có kẻ lên tiếng. Câu này rành rành là trốn tránh, chắc chắn không phải xuất phát từ miệng đám cao thủ rồi. Tuy rằng hơi hèn, nhưng đám gà mời cao thủ tới giờ chỉ đành đi thu dọn chớ biết sao giờ.

    “Tui thấy nếu không thì đấu đoàn đội luôn đi? Hình như mấy ngày rồi nhưng chưa bao giờ đấu đoàn đội thì phải?” Tên gà đã chống chế như vậy.

    Đây là biện pháp bọn họ thương lượng nãy giờ mới nghĩ ra được. Hàn Yên Nhu rất mạnh mẽ, rất cường đại, nếu đơn đấu tiếp chẳng khác gì tự mình đi tìm hành ngậm. Còn đấu lôi đài tổ đội, có cô nàng mạnh mẽ này trấn giữ cũng khó lòng thắng nổi. Đấu đoàn đội là cách duy nhất để bọn họ tìm lại danh dự. Một đống người cùng nhau bàn bạc, dám chắc là Hưng Hân chỉ dựa vào một cá nhân xuất sắc để giữ thể diện, nếu là đấu đoàn đội, dù giỏi đến đâu cũng dễ bị đồng đội ngu như heo cản chân chứ gì nữa.

    “Đấu đoàn đội hả? Chuyện nhỏ.”

    Trần Quả đồng ý vô cùng sảng khoái. Khiến vẻ mặt cả đám đồng loạt đổi màu. Thái độ Trần Quả cực kỳ chân thật, không ra vẻ, không cao ngạo nhưng cũng không hề khiêm tốn. Khiến cả đám vừa nghe xong lập tức cảm thấy chỉ e đấu đoàn đội cũng không kém đấu đơn bao nhiêu…

    Nhưng đã nói vậy rồi, giờ làm sao không đánh được nữa. Anh Lãng Tử đã đấu đơn rồi, đầy đủ lý do để không cần đấu tiếp. Còn lại bảy người, giờ anh khiêm tôi tốn. Chỉ thương mỗi chàng mục sư. Khiêm tốn hay không chẳng can hệ gì tới hắn, là hệ trị liệu duy nhất, móc hoài không ra lý do để không lên đấu.

    Đưa lui đẩy tới hết cả 5 phút, cuối cùng cũng đủ sáu người ra sân. Dựa theo tiêu chuẩn trong thi đấu đoàn đội, năm người ra trận, một người dự bị. Phòng đấu cũng đã đổi thành đấu đoàn đội.

    Năm người lên sân bên chiến đội Hưng Hân là: Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Nghênh Phong Bố Trận, Một Tấc Tro, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo. Dự bị… ờ dự bị còn chưa xuất hiện. Mọi người đang nghển cổ chờ, ai dè sau khi sáu người trong tiệm net sẵn sàng thì đã bắt đầu trận đấu luôn. Chiến đội Hưng Hân ngay từ đầu đã không tính người dự bị.

    Năm vs sáu…. Tuy rằng sáu người không lên đồng thời nhưng vẫn chiếm ưu thế rất lớn. Chiến đội Hưng Hân tự tin đến thế?

    Đảng bà tám trong tiệm net nhất thời ồ lên, bên kia đã bắt đầu chiến đấu. Đấu đoàn đội giữa người chơi bình thường, đừng nhắc tới chiến thuật cao thâm, mà còn dễ phạm phải tật xấu, ai cũng cảm thấy mỗi mình là nhất, tất cả ý đồ của người khác toàn là đần độn. Lúc thuận buồm xuôi gió thì thôi, chớ một khi ngập một miệng hành, thể nào cũng thành một trận văng đầy nước miếng.

    Vì vậy sau khi màn đấu đoàn đội mới khai chiến chỉ chừng nửa phút, trong tiệm net Hưng Hân đã dậy lên một trận đấu nước miếng vô cùng đặc sắc.

    “Mọe nó, nhu đạo chạy đâu đó! Ông trước tiên phải xông lên khống chế trị liệu chứ?” Một cao thủ mở miệng gây lộn, nổi cáu với người chơi nhu đạo trước. Hắn cho rằng nhu đạo không lo đi giết trị liệu của đối phương trước là vô cùng ngu xuẩn.

    “Mọe chớ lên. Mày mắt mù à, trị liệu được người ta che hết rồi, một mình tao xông lên thì phải có pháp sư xả skill yểm trợ mới được chứ.” Người chơi nhu đạo sau khi giải thích liền đá bóng sang cho pháp sư nguyên tố.

    “Đếu bố nào che cho tao đọc phép, còn đòi tao xả skill che cho tụi mày, chống mắt lên xem nãy giờ tao đã load xong skill nào chưa hả? Biết chơi không hả?” Pháp sư nguyên tố càng bá đạo hơn, tung bóng nguyên bầy. Các cao thủ được đám người chơi ở tiệm net Hưng Hân cực khổ thỉnh về, bị hắn bắn luôn: “Biết chơi không hả.”

    “Đéo hết, có mình mày biết chơi thôi, hạng pháp sư chỉ biết đứng một chỗ đọc phép như mày, cờ hó cũng biết đọc.” Trong đám người trúng đạn, có người khó chịu đốp lại.

    “Móa, ăn nói có văn hóa chút đi, tao tự đứng im đấy à? Tao bị bọn nó đóng đinh thì đi thế nào được?” Pháp sư nguyên tố giải thích.

    Trận này đấu thế nào, không ai xem đàng hoàng được. Chỉ toàn nghe các cao thủ mắng mỏ qua lại. Đại khái là: “Mày ngu quá, ông ngu vãi, nói chung trừ tao ra, thằng nào cũng ngu hết.”

    Nhìn cảnh chiến đấu, ai nấy đều khóc một dòng sông. Đấu đoàn đội để tìm lại danh dự? Hiện giờ mọi người đều biết mình atsm cmnr. Cảnh đấu đoàn đội chẳng tốt đẹp hơn đấu đơn bao nhiêu. Thậm chí, mấy cao thủ còn bị đánh cho sấp mặt bèn chửi mắng lẫn nhau để đùn đẩy trách nhiệm. Hình tượng cao thủ gì gì đều như bùn nhão. Vị cao thủ may mắn không ra sân lúc nãy cảm thấy quá sức may mắn, may mà mình mặt dày đánh chết không chiến. Tên này đúng là loser, nếu trên sao hỏa cũng có người ngoài hành tinh chơi Vinh Quang, chắc hẳn sẽ gửi tin ném gạch từ trển xuống.

    “Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.” Có người kêu lên. Kết quả là bị bốn tiếng nói khác khinh bỉ. Đánh tới giờ này, thằng nào lên tiếng thằng đó lãnh đủ.

    Rất nhanh, năm người đã có một em hy sinh, em dự bị tự động thay vào, nhưng chẳng có bất cứ cơ hội chuyển mình nào. Sáu đại cao thủ nhanh chóng biến thành sáu cái xác. Đối phương chỉ có năm người ư? Đừng nói là chết, họ nhìn thanh máu phe kia giảm còn tự thấy xấu hổ nữa kìa. Điều kiện toàn thắng của đấu đoàn đội không phải là không mất máu, chỉ cần không có người chết là được rồi. Nên trận chiến này của chiến đội Hưng Hân chính là một trận toàn thắng hàng thật giá thật.

    “Mọe, đánh cái beep.”

    Đấu vừa xong đã có cao thủ nổi nóng đứng dậy. Bộ dạng kiểu người thua không phải ông, là đội viên quá gà, rồi xoay người bỏ đi.

    Kế hoạch vốn là muốn chiến đội Hưng Hân phơi bày sự yếu kém, kéo chân toàn đội. Hiện giờ thành ra người của họ lại tự cảm thấy đồng đội kéo chân mình.

    Kẻ mở miệng gây lộn đầu tiên cũng không thèm chào hỏi ai đã lao ra khỏi tiệm net Hưng Hân. Mấy tên còn lại cũng nhìn nhau đầy giận dữ. Anh Lãng Tử đứng một bên cười thầm, phát hiện câu một người vui không bằng mọi người cùng vui quá đúng. Một người bẽ mặt không bằng nguyên bầy bẽ mặt thật là vui nha.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 783: Chưa đủ trình

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Cớt | Beta: 2K

    Ngoài một người phủi mông té thẳng ra ngoài, thì mấy đại cao thủ còn đang thầm rủa đồng đội như heo vẫn lầm lì không chút nhúc nhích. Giờ đây, mấy kẻ đã thỉnh cao thủ tới chỉ biết trợn mắt nhìn nhau, chả biết nên làm gì cho phải. Trần Quả chợt tươi cười lên tiếng trước: “Đấu thôi mà, thắng thua là chuyện thường tình, hay quất ván nữa nhé?”

    “Quất gì nữa? Đi!” Lại có người đứng dậy phắn gấp. Cơ hội vừa đánh xong phải dằn mặt ngay đã bị tên kia cướp trước, bắt chước thì mất hết phong độ, mấy gã cao thủ chưa kịp nghĩ ra được cách gì hay ho hơn đâu. Nhưng giờ, Trần Quả vừa mở lời, lập tức có người chớp lấy cơ hội, hùa theo rồi bỏ chạy. Vắt chân lên cổ cứ như sợ có ai nhảy ra chặn lại vậy.

    Trần Quả đương nhiên sẽ không ngăn gã. Nhưng người thỉnh gã đến vẫn phải theo phép giữ gã lại. Chẳng qua lịch sự cũng phải xem thời thế, bình thường phải giữ chân người mình mời đến là đúng rồi, nhưng giờ khách ở lại chẳng khác ngồi đống lửa, thì có khi người ta còn tưởng mình cố tình kiếm chuyện ấy!

    Hơn nữa người này trước khi phắn còn bảo dẹp mọe đi, khiến những người khác cũng có cớ hùa theo.

    “Không đánh nữa à? Vậy thôi tao cũng về.” Thêm một người vừa nói vừa đứng lên, năm người khác cũng í ới theo sau: “Vậy hoy đi nha.” Lúc này đây, các cao thủ mới hòa thuận đoàn kết làm sao.

    Các đại cao thủ nhẹ nhàng rút quân. Còn mấy kẻ mời cao thủ tới, lúc đầu thì cáo mượn oai hùm, kiêu căng hống hách, giờ lại chả bố nào dám nào đứng ra chơi trội nữa, cả đám đều im thin thít, chờ không ai ngó ngàng mới lẳng lặng bốc hơi.

    Thực lực của Hưng Hân coi như được chứng thực. Tuy tám đại cao thủ có tiếng tăm như Anh Lãng Tử khá chìm trong giới Vinh Quang, nhưng họ lại rất nổi danh ở các tiệm net trong thành phố H. Cuối cùng cả bọn vênh váo mà đến, ôm nhục mà về. Lại còn thua đến sấp mặt không khác gì đám gà. Mọi người đã không thể đoán nổi chiến đội Hưng Hân mạnh thế nào nữa rồi.

    “Có ai muốn thử sức nữa không?” Trần Quả vui vẻ hỏi lại. Sau cùng chỉ còn những người chơi không đến gây chuyện, là tò mò lên thử mà thôi. Trần Quả có lẽ không biết, biểu cảm của cô đã nhá hàng cho khá nhiều người ở đây.

    Nếu lúc này cô tỏ ra hờ hững, mọi người sẽ cho rằng cả team Hưng Hân đều cao thâm khó dò. Nhưng cô lại hí ha hí hửng sau khi bán hành cho cả dàn cao thủ, khó tránh khỏi khiến người ta hạ thấp trình độ của chiến đội Hưng Hân.

    Trần Quả chưa từng nghĩ tới điều này. Cô ở cạnh đại thần, tầm mắt được nâng cao, nhưng dù sao cô cũng không phải đại thần. Nếu là Diệp Tu, hắn sẽ chẳng có cảm giác gì trước những đối thủ này, Trần Quả thì không giống vậy. Cô cảm thấy hí hửng khi đánh bại được những kẻ mình từng coi là cao thủ.

    Sau vài ba người khiêu chiến nữa, ngày hôm nay cứ thế mà kết thúc. Cho dù tiệm net miễn phí, bọn Diệp Tu cũng cần phải nghỉ ngơi. Trần Quả cũng không túc trực suốt 24 tiếng, hiện cô đang hớn hở tìm đồng bọn để buôn dưa về tám cao thủ hống hách kia đã ra về trong ê chề thế nào. Hôm nay, Trần Quả đã phải nín nhịn cả ngày, chuyện này vốn không hợp tính cô.

    Hai ngày sau đó, tiệm net Hưng Hân yên bình hơn hẳn. Người tới chơi free vẫn đông như kiến, những lời cười nhạo dè bĩu Hưng Hân trong tiệm tuy vẫn còn nhưng đã giảm nhiều. Mặc dù bọn họ đã phô bày sức mạnh, nhưng fan Gia Thế cũng không vì đó mà ngừng lại. Dù sao so với Gia Thế có đến ba tuyển thủ ngôi sao, trong giới chuyên nghiệp cũng chỉ có mình Bá Đồ là nhiều hơn thôi.

    Chẳng qua lúc này, những người khách đến đây cũng chỉ có thể nói bóng gió về Gia Thế, không ai dám đứng ra dằn mặt. Chuyện tìm cao thủ… cứ lẳng lặng tìm là được, nói thẳng ra khéo lại ôm nhục.

    Tiếng tăm của Hưng Hân cũng bắt đầu rộ lên trên mạng. Nhưng thứ người ta quan tâm không phải là tiệm net free, mà là chiến đội Hưng Hân đã lên đấu trường được một tuần, lại chưa thua lần nào, đây cũng coi như có thực lực.

    Cũng có không ít người bảo họ nổi nhờ pr. Nói vậy cũng không sai, đạt được thành quả như thế, công tuyên truyền của Trần Quả không nhỏ. Sớm muộn cũng phải chống lại Gia Thế, thôi thì làm sớm luôn, cứ sắm vai phản diện ngay từ đầu. Tuy sẽ hứng trọn làn sóng khinh thường mạnh mẽ, nhưng Trần Quả không tin suốt chặng đường phấn đấu lại không kéo được một fan về phía mình. Gia Thế cũng không mạnh tới nỗi làm bá chủ toàn bộ các fan Vinh Quang trong thành phố H. Xét về ưu thế địa hình, Gia Thế có, Hưng Hân cũng có. Hưng Hân bắt đầu bằng con đường khiêu chiến, người chơi sẽ được chứng kiến cảnh Hưng Hân vượt qua từng cửa ải, chắc chắn sẽ gom được một số fan ủng hộ. Có điều, nếu muốn kéo fan Gia Thế khi đánh giải với họ… Cứ mơ đi há! Vì lẽ đó Trần Quả mới quyết định nói thẳng mình là đối thủ, không kỳ kéo vài ba fan đấy, mà tập trung vào số còn sót lại.

    Kiểu fan như thế còn bao nhiêu. Trần Quả cũng không có hệ thống thống kê công nghệ cao, nhưng vì cô kinh doanh tiệm net, tiếp xúc với người chơi Vinh Quang nhiều hơn người thường, cô dám khẳng định không phải toàn bộ fan Vinh Quang ở thành phố H đều yêu thích và ủng hộ Gia Thế.

    Từ hôm hạ gục đám người của Anh Lãng Tử, tiếng tăm của chiến đội Hưng Hân đã bay khắp thành phố H. Tuần mới vừa đến, những kẻ muốn làm bẽ mặt Hưng Hân còn chưa tìm được cao thủ, thì các cao thủ khác đã tự mình mò tới.

    Những cao thủ này vừa báo ID đã gây sự chú ý trong tiệm, nhưng đang tiếc là kết cục đều giống nhau. Đến bây giờ chưa ai có thể vượt qua cửa ải của Đường Nhu ở phần đấu đơn. Với trình của Đường Nhu, chỉ dựa vào thiên phú cũng đã lợi hại hơn người chơi thường. Giờ còn thêm chút kinh nghiệm và được huấn luyện bài bản, cô nàng không mắc phải những lỗi của ma mới nữa, mà đã là đại cao thủ trong đám người chơi, nói tầm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không quá kìa. Tuyển thủ chuyên nghiệp còn có thể không nghiêm túc, đánh đấm tùy tiện, rồi bất cẩn thua mất. Nhưng Đường Nhu với tính cách luôn cố gắng đứng nhất trong bất kỳ tình huống nào có thể thua ư? Never.

    Trình độ của đám cao thủ lũ lượt kéo đến cũng lũ lượt tăng dần. Những kẻ này cũng như Anh Lãng Tử, tuy có tiếng tăm nhưng chỉ được mọi người biết đến nhờ giật giải ở một vài event được các tiệm net trong thành phố H tổ chức. Giải đấy xét trong đám dân thường tham gia thì còn được công nhận, nhưng ra khỏi đấy thì xin hỏi anh tuổi gì?

    Danh tiếng đám Anh Lãng Tử trong game nói trắng ra còn chẳng bằng Hại Người Không Mệt.

    Hại Người Không Mệt có thể càn quét trong game nhờ vào chính bản lĩnh của mình. Nói đến kẻ nhặt mót, nếu không biết Hại Người Không Mệt, vậy chắc chú đách biết nhặt mót là gì rồi.

    Mà những kẻ tung hoành nơi nơi, tạo dựng tên tuổi trong game bằng thực lực như Hại Người Không Mệt mới chính là cao thủ đứng đầu trong Vinh Quang.

    Những cao thủ như thế hơn hẳn đám Anh Lãng Tử. Vả lại, chuyện bọn này chưa đủ trình còn được chứng minh bằng một chuyện rất rõ ràng, chúng đách biết tên của Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn.

    Tiếng tăm của Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Xấn quả thực không nổi bằng Quân Mạc Tiếu, nhưng họ luôn đứng cùng Quân Mạc Tiếu, ai thuộc hàng top trong Vinh Quang cũng biết. Mà hàng top này hiển nhiên bao gồm các công hội dưới trướng câu lạc bộ, đấy chính là top cao thủ đứng đầu game.

    Trình tám cao thủ chưa tới mức ấy, họ hoàn toàn không biết gì về hai người. Nhưng dần dà, theo danh tiếng lan truyền trên mạng của chiến đội Hưng Hân, trình độ cao thủ ở thành phố H đến khiêu chiến không ngừng tăng lên, thông tin về chiến đội Hưng Hân cũng được moi ra.

    Tin đầu tiên bung ra chính là Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đến từ khu 10, vẫn thường cùng nhân vật lừng lẫy nhất trong game hiện nay Quân Mạc Tiếu, đóng vai ác gây sóng gió một thời ở khu 10. Tin vừa tuồn ra, Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn nhanh chóng bị ra rìa, chỗ dựa vững chắc phía sau Quân Mạc Tiếu lập tức được gọi hồn. Quân Mạc Tiếu là ai? Từng được đồn là Diệp Thu từ lâu, nhưng không ai đứng ra xác nhận, đương sự cũng không lên tiếng, vì thế muốn thì tin không thì thôi. Duy chỉ có một sự thật, Quân Mạc Tiếu thật sự rất mạnh, chuyện hắn hoàn thành chuỗi nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50 đủ để thuyết phục tất cả mọi người.

    Mặt khác cũng có người nhanh chóng móc xỉa: Trình player ở thành phố H cùi bắp thế? Đấu lâu rồi còn chưa qua nổi cửa của thằng lính lác, đến bao giờ mới đụng được BOSS cuối đây?

    Hội này đương nhiên không phải fan Gia Thế. Nhìn Gia Thế bị nốc ao còn hí ha hí hửng ấy chớ. Giờ lại thấy sắp có người nhảy ra đánh Gia Thế, ngoài nỗi ngạc nhiên vì có kẻ không biết trời cao đất dày, thì cả bọn đều lớn tiếng tán thán, bảo mình sẽ hết lòng ủng hộ chiến đội Hưng Hân.

    Mấy kẻ này nói cho sướng miệng chứ cũng không thật lòng thích Hưng Hân, chúng chỉ anti Gia Thế và fan Gia Thế mà thôi.

    Fan Gia Thế thấy vầy tức muốn nổ não. Mà người muốn khiêu chiến Hưng Hân không nhất định phải chạy đến thành phố H, thi đấu online, ở hay không ở vẫn chiến được tuốt.

    Quần thể người chơi thách đấu chiến đội Hưng Hân mỗi ngày một nhiều, mò đến tận nơi có, tìm trong game cũng có. Nhưng đánh mãi mà kết quả vẫn chỉ một: Thua.

    Chênh lệch thật sự quá lớn.

    Với trình độ bây giờ cùng khát vọng chiến thắng của Đường Nhu, nếu muốn thua đám người chơi thường này, sợ là phải kéo dây mạng của cô nàng thì may ra. Cô cứ đứng sừng sững trên sàn đấu như thế càng tạo đà cho đám anti Gia Thế ném đá: Còn BOSS cuối nữa đấy, có mỗi con quái đầu mà tụi Gia Thế lết mãi không qua, thật bết quá đê.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)