HOT  Đô Thị  Mạt Thế Toàn Cầu Cao Võ - 1757 - Lão Ưng Cật Tiểu Kê

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 6: Người Nghèo Làm Gì Cũng Khó!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng kết thúc, Phương Bình lại chờ học xong thêm vài tiết nữa, tiếng chuông tan học buổi chiều cuối cùng cũng vang lên.

    Hôm nay là thứ bảy, trong trường không có tiết tự học buổi tối.

    Trên thực tế, thời gian từ giờ tới ngày thi đại học cũng không lâu nữa, có vài người phụ đạo thêm để thi khoa võ, bình thường có đến trường vào tiết tự học hay không cũng không bắt buộc. Nhà trường dù sao vẫn coi trọng học sinh khoa võ hơn khoa văn, dù hằng năm chẳng thi đậu được mấy người.

    Đi cùng Trần Phàm và mấy người bạn khác ra khỏi cổng trường, mỗi người về một ngả.

    Dựa theo con đường quen thuộc trong ký ức, Phương Bình cất bước về nhà.

    Càng đi về phía trước, Phương Bình lại càng chậm lại. Tuy thế giới này có rất nhiều điểm giống nhau với thế giới kiếp trước của cậu, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

    Nhà của cậu ở kiếp này vẫn ở chỗ cũ à?

    Cho dù nhà vẫn còn ở đó nhưng ba mẹ cậu sẽ không đổi thành người khác chứ?

    Với tâm lý của một người trưởng thành gần 30 tuổi, nếu như đột nhiên ba mẹ mình bị đổi thành người khác, Phương Bình chắc là không gọi được.

    “Hẳn là sẽ không bị đổi thành người khác đâu ha?” Phương Bình không quá chắc chắn tự an ủi chính mình.

    bạn học vẫn như trước, giáo viên cũng không đổi, không lý nào ba mẹ mình lại bị đổi thành người khác.

    Đương nhiên tốt nhất là không thay đổi. Mà nếu có thay đổi thì giữ lại người, hoàn cảnh gia đình đổi thành khấm khá hơn là được rồi. Ví dụ như một lát nữa khi Phương Bình về nhà, phát hiện nhà mình hoá ra lại là thủ phủ của Dương Thành, thế thì còn gì bằng!

    Hoặc là ba mẹ cậu là cường giả đỉnh cấp võ đạo, vậy thì không còn gì tuyệt hơn nữa!

    Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi.

    Cảm nhận được ác ý của thế giới này với bản thân, Phương Bình không hề hy vọng tý nào.



    Hơn 20 phút sau, Phương Bình đã về tới tiểu khu nhà cậu.

    Tiểu khu Cảnh Hồ Viên.

    Nghe tên thì dường như không sai. Thực tế, đây là một trong những tiểu khu hiếm hoi còn sót lại đã trên 30 năm tuổi của Dương Thành.

    Vừa nhìn thấy tiểu khu quen thuộc có chút rách nát này, Phương Bình hoàn toàn diệt luôn ý nghĩ nhà mình chắc là giàu có.

    Trong ký ức của mình, qua nhiều năm như vậy rồi, Phương Bình vẫn chôn giấu một nỗi oán hận trong lòng.

    Đó chính là bản thân cậu không phải là phú nhị đại!

    Tiểu khu Cảnh Hồ Viên, từ những năm đầu của thế kỷ 21, đã có những lời đồn đại rằng tiểu khu này sẽ bị dời đi nơi khác, kết quả là, năm nào cũng đồn, đến tận 2018, Cảnh Hồ Viên vẫn là Cảnh Hồ Viên.

    Không có quá nhiều cảm xúc đi xa lại về, bởi vì thực ra thì trước lúc này, chính là mấy ngày trước khi trọng sinh, Phương Bình vừa mới về Cảnh Hồ Viên thăm ba mẹ.

    Bây giờ ba mẹ càng trẻ thêm vài tuổi, đây cũng là một chuyện tốt, cũng không cần tự làm phức tạp tâm tình của mình.

    Toà nhà số 6, căn 101.

    Đứng ở ngoài cửa, Phương Bình không gõ cửa, tự thò tay vào túi móc ra một chiếc chìa khoá, trực tiếp mở cửa phòng nhà.

    Vừa mở cửa, đập vào mắt chính là phòng khách nhỏ hẹp.

    Là tiểu khu có hơn 30 năm tuổi đời, một căn hộ cũng không lớn, năm đó nơi đây đều là nơi lý tưởng điển hình của hội nhà nghèo.

    Mặc dù bố cục nhà Phương Bình là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng thực ra diện tích rất nhỏ, chỉ được có 60 mét vuông thôi.

    Hơn nữa, đã ở nhiều năm vậy rồi, đồ đạc trong nhà thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có, khiến phòng khách vốn đã không lớn, lúc này nhìn lại càng có vẻ chật chội.

    Tuy rằng có chút chật chội, nhưng cũng không bê bối, phòng khách không lớn được mẹ Phương dọn dẹp rất gọn gàng.

    Tầng một của Tiểu khu lâu năm có rất nhiều khuyết điểm, rất dễ gặp được chuột bọ côn trùng rắn rết các loại, dễ lên triều, bụi bẩn nhiều, cách âm kém, chỉ cần có người đi lên lầu trên, kiểu gì cũng nghe được tiếng bước chân.

    Mặc dù có nhiều khuyết điểm, ưu điểm duy nhất chính là có thêm một cái sân nhỏ.

    Hơn nữa, tiều khu Cảnh Hồ Viên đã “cao tuổi” như vậy, các công ty xí nghiệp lân cận đã sớm phá bỏ rồi, các ngành nghề khác liên quan cũng sẽ không xem trọng nơi này, vậy nên cái sân nhỏ kia sẽ không bị người ta quy hoạch để xây dựng.

    Phương gia chính là như thế, phía trước phòng khách còn có một cánh cửa nối thẳng về sân sau.

    Nhà bếp và phòng vệ sinh đều được dựng lên ở sân sau, còn nhà bếp và nhà vệ sinh ban đầu đã được tận dụng làm thành gian phòng nhỏ, cũng chính là căn phòng hiện tại của Phương Bình.

    Theo lý thuyết, căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách không cần phải sửa lại.

    Nhưng mà Phương Bình còn một đứa em gái đang học cấp hai. Một nhà bốn người chen chúc trong căn nhà không lớn này, nếu không có cái sân kia thì đúng là khó khăn quá.

    Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện.

    Phương Bình đang ngồi xổm để đổi dép đi trong nhà, trong lòng đang nghĩ tới những điều này đã nghe tiếng em gái Phương Viên vang lên từ gian phòng nhỏ bên phải phòng khách.

    "Phương Bình, anh còn có gan trở về!"

    Tiếng của Phương Viên hơi chói tai, nhưng dù sao Phương Viên năm nay chỉ mới 13 tuổi, tiếng la hét chói tai của một cô bé cũng không thể nào chói tai bằng tiếng của phụ nữ lớn tuổi được.

    Theo tiếng rống giận sắc bén, rất nhanh, một bóng người lao ra từ gian phòng nhỏ.

    Phương Viên không cao, gương mặt trò vo búng ra sữa, cái dáng đứng trừng mắt không khiến cho người khác sợ hãi, ngược lại càng đáng yêu.

    Vừa nhìn thấy Phương Viên, Phương Bình có chút ngứa tay, cũng không hỏi vì sao Phương Viên tức giận, cũng chẳng nói năng gì.

    Cậu chẳng nói lời nào, chỉ đứng dậy, thân thuộc bước lên véo đôi má đầy thịt của con bé, hơi dùng sức kéo ra hai bên.

    Dưới ánh mắt hình viên đạn đang phẫn nộ, Phương Bình vô cùng hưởng thụ, nói: “Đã lâu không véo má rồi, cuối cùng cũng có cơ hội này!”

    Qua thêm vài năm, cô bé có gương mặt bầu tròn đáng yêu này bỗng nhiên thay đổi, gương mặt hoá thành hình trái xoan, thịt trên mặt chạy hết đi đâu không biết.

    Đây là chuyện khiến Phương Bình tiếc nuối lâu nay!

    Khi mặt tròn thịt mỡ trên mặt bốc hơi hết, đang yên đang lành tự nhiên biến thành mặt trái xoan, quả là ganh tỵ.

    Phương Bình hài lòng, còn Phương Viên lại vô cùng tức giận, cô bé hất tay Phương Bình ra, tức giận nói: “Mẹ, Phương Bình lại véo má con!”

    Dưới nhà bếp trong sân nhỏ, mẹ Phương - Lý Ngọc Anh đang bận rộn nấu cơm, bà cũng không quay đầu lại, chỉ cười nói: “Hai đứa đừng quậy nữa, chờ lát nữa ba về rồi ăn cơm, hôm nay mẹ có nấu món ngon cho hai đứa nè.”

    "Mẹ!"

    Phương Viên không cam tâm kêu một tiếng, thấy mẹ cũng không giúp mình, con bé buồn bực trừng mắt nhìn Phương Bình.

    Sau đó, nó mới nhớ tới việc chính, nổi giận đùng đùng nói: “Phương Bình, trả tiền lại đây!”

    "Cái gì?"

    "Còn giả ngu nữa hả! Mẹ cho chúng ta 50 đồng, nói mỗi đứa một nửa, tại sao trên bàn em chỉ còn có 5 đồng thôi hả? Còn biết để lại tiền cơ đấy!"

    Ánh mắt Phương Bình dại ra, còn có chuyện này à?

    Nói vậy, là tổng tài sản 28 đồng trong túi mình hôm nay, trừ tiền cơm ra, số còn lại đều là tiền của con bé này?

    Phương Bình vốn là nghèo rớt mồng tơi, hiện tại trong người cũng chỉ còn có 15 đồng. Con trai lớn rồi cũng không thể để túi trống trơn, không người không có đồng bạc nào được.

    Phương Bình không có ý định trả tiền lại, chớp mắt, lắc đầu nói: “Không biết, nhiều khi em xài hết rồi, em tự nhớ lại đi.”

    "Phương Bình!"

    "Gọi anh."

    "Anh anh cái đầu ông, anh gì mà chỉ biết bắt nạt em gái nhỏ, mẹ, sao mẹ hông nói ổng!"

    ". . ."

    Hai anh em ồn ào vài câu, cuối cùng cô bé vẫn thua, mặt mũi rầu rĩ ủ rủ.

    Phương Bình thấy buồn cười mà cũng có chút bất đắc dĩ, những ngày tháng phả lăn lộn này quá thảm mà.

    Chỉ vì chút tiền tiêu vặt mà mình bắt nạt con bé tới cỡ nào không biết.

    Dưới con mắt bán tín bán nghi của Phương Viên, Phương Bình dụ dỗ, đồng ý với con bé vô số chuyện, con bé mới bỏ qua chuyện anh nó đã lấy 20 đồng của nó.

    Nếu không phải là do không đành lòng, Phương Bình cảm thấy mình bây giờ còn có thể gạt lấy luôn 5 đồng còn lại của con bé.

    Xử lý Phương Viên xong, Phương Bình đi xuống bếp chào mẹ.

    Lúc ra khỏi nhà bếp, ý nghĩ xuất hiện nhiều nhất trong đầu chính là "Một hai xu chẳng làm nên anh hùng!"
     
    zHiePz thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 7: Ha Ha Ha
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Vừa rồi mới nói chuyện vài câu với mẹ, Phương Bình nhớ lại, lúc này, bởi vì cậu đang học lớp 12, mẹ vì phải chăm sóc cho cậu và Phương Viên, nên chỉ đi làm nửa ngày.

    Hơn nữa, cũng không phải là chuyên môn kỹ thuật lành nghề gì, Dương Thành cũng chẳng phải là khu vực giàu có, mẹ đi làm nửa ngày, tiền lương mỗi tháng chỉ có 800 đồng!

    Gom góp cả năm trời mới miễn cưỡng có 10 ngàn.

    Bản thân mình vốn định mở miệng nói chuyện đăng ký ghi danh khoa võ, kết quả là vừa nghĩ tới đó, không cách nào nói ra cả.

    Vỗ vỗ mặt mấy cái, Phương Bình lẩm bẩm: "Quả nhiên, chẳng có lúc nào không thiếu tiền cả…"

    Cho dù có khó mở miệng hỏi xin tiền đến mức nào đi nữa, vì tương lai, hay là cứ hỏi thôi.

    Thứ hai đã phải ghi danh rồi, Phương Bình lại không phải thần, chỉ còn một ngày mai nữa thôi, đào đâu ra 10 ngàn cơ chứ.

    Đến khi ba Phương Danh Vinh uể oải đi về nhà, khi cả nhà ngồi vào bàn cơm, Phương Bình rốt cuộc cũng mở miệng.

    "Ba, tuần sau bắt đầu mở đăng ký ghi danh, con muốn dự thi khoa võ, phí ghi danh… là 10 ngàn đồng."

    Phương Bình vừa dứt lời, toàn bộ căn nhà bỗng yên tĩnh lại.

    Phương Danh Vinh năm nay đã ngoài 40, tướng mạo không tính là già nua, nhưng có chút tái nhợt.

    Phương Danh Vinh hiện đang công tác tại một nhà xưởng gốm sứ ở ngoại thành Dương Thành, không tính là kỹ thuật lành nghề, cũng chỉ là công nhân phổ thông thôi.

    Bây giờ, tiền lương lao động phổ thông trong Dương Thành cũng chỉ có tầm 2000 đồng thôi, còn lương tháng của Phương Danh Vinh tầm 3000 đồng trở lên.

    Cũng không phải ông ấy được ông chủ đánh giá cao, cũng không phải do Phương Danh Vinh làm tốt.

    Quan trọng là, đi làm ở xưởng gốm sứ lâu ngày sẽ dễ bị bệnh phổi, cho nên tiền lương nếu muốn cao hơn một chút, thì gần như là lấy sức khoẻ đổi thành tiền.

    Nhưng Phương Danh Vinh không thể không làm.

    Trong nhà còn có hai đứa con, một đứa đang học cấp ba, một đứa đang học cấp hai, ăn, mặc, đi lại, nào có cái nào không cần tiền.

    Còn phải dự trữ chút tiền học phí đại học cho Phương Bình, còn phải cân nhắc xem sau khi tốt nghiệp đại học, Phương Bình sẽ còn kết hôn, mua nhà,... Những ngày tháng sinh hoạt hằng ngày của cả gia đình đều tiết kiệm đến mức tối đa.

    10 ngàn, trừ đi chi tiêu hằng ngày, hai ông bà gần như phải tích trữ nửa năm mới có đủ.

    Xã hội bây giờ coi trọng nhất là võ đạo.

    Mặc dù Phương Danh Vinh là người bình thường, nhưng ông cũng hiểu rằng thi vào khoa võ khó như lên trời!

    Dương Thành to lớn hằng năm có đến mấy chục ngàn học sinh tham gia kỳ thi đại học, trong đó, số lượng thi đậu khoa võ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

    Phương Bình học ở trường cấp ba Nhất Trung của Dương Thành, đó xem như là trường cấp ba tốt nhất ở Dương Thành rồi.

    Nhưng dù là nhưng vậy, trường trung học phổ thông Nhất Trung năm ngoái cũng chỉ có 5 em thi đậu vào khoa võ, mà học sinh cấp ba của trường có những 1500 em, hơn 20 lớp thường.

    Năm 2007, trong hơn 20 lớp thường này có hai em đã thi đậu vào khoa võ.

    Những thông tin này, mấy lần đi họp phụ huynh, Phương DanhVinh đều nghe giáo viên nhắc tới, ông cũng chẳng xa lạ gì. Thậm chí, các giáo viên còn chủ động tuyên truyền việc này, bởi vì chuyện lớp thường có hai em học sinh thi đậu khoa võ không phải là chuyện xấu gì, ngược lại còn là chuyện tốt, đáng để các thầy cô kiêu ngạo.

    Hiện tại, lấy 10 ngàn đồng để thử sức cho một cơ hội mỏng manh, có đáng không?

    Phương Danh Vinh không vội mở miệng, Lý Ngọc Anh muốn nói lại thôi.

    Phương Viên cúi đầu không dám lên tiếng, cô bé mới học cấp hai này hiểu rất rõ những thông tin thường thức của đại chúng hơn Phương Bình nhiều.

    Phương Danh Vinh cầm lấy chén rượu nhỏ, nhìn con trai của mình, sau một lát, gật gật đầu, nói: "Lát nữa con bảo mẹ đưa thẻ ngân hàng cho con, ngày mai con tự đi rút 10 ngàn đi."

    "Ba…" Phương Bình cắn răng, định nói vài lời động viên ba mình.

    Nhưng không ngờ Phương Danh Vinh trực tiếp ngắt lời: "Mặc kệ là thi có đậu hay không, con có ý nghĩ này là được rồi.

    Lỡ mà không đậu, ít nhất cũng có kinh nghiệm, sau khi Viên Viên lên cấp ba, con có thể chỉ điểm cho con bé.

    Nhà mình mặc dù không giàu có, nhưng đây là chuyện lớn một đời của con!"

    Tuy rằng không ôm hy vọng lắm, nhưng việc ghi danh khoa võ liên quan đến chuyện liệu có thể thay đổi vận mệnh, cá chép hoá rồng hay không. Đây là chuyện lớn. Nếu Phương Bình không nói ra, thì Phương Danh Vinh cũng sẽ không đề cập tới.

    Nhưng con trai đã nhắc đến, cùng lắm là sau này tăng ca thêm chút, 10 ngàn cũng không tới mức khiến Phương gia đói chết.

    Thấy ba đã nói như vậy, Phương Bình cũng không cần phải nhiều lời nữa.

    Lúc này, nói bất cứ lời nào cũng vô dụng.

    Huống hồ, Phương Bình cũng không chắc cậu có thể thi đậu.

    Đúng là cậu đã trọng sinh, nhưng đâu phải là người tu tiên trọng sinh lại. Mặc dù cũng không biết cụ thể thi vào khoa võ sẽ thi hạng mục nào, nhưng chắc chắn không thể không có kiểm ra thể lực.

    Phương Bình chỉ biết vài điều cơ bản, trên thực tế, yêu cầu còn nhiều hơn thế này nhiều.

    Hiện tại, Phương Bình thật sự không nắm chắc liệu mình có thi đậu khoa võ hay không nữa.

    Nhưng cho dù là thi không đậu, sau này muốn kiếm nhiều tiền thì khó, chứ kiếm chút tiền chắc vẫn được, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ không có cơ hội trở thành võ giả.

    Cho nên, Phương Bình cảm thấy tương lai của mình cho dù không thể leo lên đỉnh cao nhất, thì ít nhất cũng sẽ không như hiện tại, vì 20 đồng mà lừa em gái.

    Giải quyết được chướng ngại vật lớn nhất, Phương Bình có chút nhẹ lòng.

    Trong nhà, Phương Viên chính là diễn viên hài xuất sắc, thấy mọi người còn chìm đắm trong đề tài vừa rồi, nó cười hì hì nói lảng sang chuyện khác: "Phương Bình, anh muốn thi khoa võ thật à?"

    Phương Bình thấy thế cười nói: "Đương nhiên, chờ anh của em thi đậu khoa võ, trở thành võ giả, sau đó em sẽ phát tài đó.

    Học kỳ sau khi đến trường, em có thể khoe khoang với bạn học nói rằng 'Anh tui là võ giả đó' rồi.

    Anh đảm bảo, đến lúc đó, em chính là bá chủ ở trường học, cũng sẽ không ai dám gọi em là 'Viên thịt' nữa rồi."

    "Phương Bình!"

    Phương Viên nổi giận lần hai, bởi vì mặt con bé tròn tròn, lại tên là Viên Viên, nghĩa là tròn tròn, lúc lên cấp hai, đi học được mấy ngày thì bị vài bạn nam nghịch ngợm đặt cho biệt danh là - Viên thịt!

    Vì chuyện này, cô bé của chúng ta gần như chuẩn bị quyết đấu với bạn nam kia.

    Vậy mà hiện tại, Phương Bình hết chuyện để nói rồi, lại nói đến chuyện này, lúc Phương Viên tức giận, nó cũng chẳng chừa chút mặt mũi nào cho ông anh của nó, tức giận nói: "Đảm bảo ông có thi cũng không đậu, lãng phí tiền của nhiều như vậy, chẳng bằng mua thêm chút đồ ăn ngon!"

    "Viên Viên!"

    Vợ chồng Phương Danh Vinh gần như đồng thời quả lớn, Phương Viên cũng lập tức tỉnh lại, cúi đầu làu bàu: "Con chỉ nói vậy thôi mà, biết đâu thi đậu thì sao."

    Phương Bình cười một tiếng, véo mặt Phương Viên, Phương Viên chỉ có thể tức giận trợn trắng mắt.



    Sau khi ăn tối xong, Lý Ngọc Anh liền đi lấy thẻ ngân hàng trong nhà đưa cho Phương Bình.

    Ngày mai bà còn phải đi làm, Phương Bình cũng không phải là trẻ con nữa, tự đi rút tiền được.

    Trước đây, khi trong nhà cần tiền, có lúc cũng đã cho Phương Bình tự đi rút tiền.

    Phương Bình nhận thẻ ngân hàng, hơi xúc động, lẩm bẩm: "Ba mẹ cũng tin con quá, không sợ con rút hết tiền hay sao...'"

    Đương nhiên trong thẻ không chỉ có 10 ngàn, nếu là trước đây, Phương Bình đương nhiên sẽ không động đến.

    Nhưng mà hiện tại…

    Phương Bình lắc lắc đầu, quên chuyện đó đi. Có cần tiền thì trực tiếp nói với ba mẹ một tiếng, nếu không nói mà lấy tiền, chẳng khác gì trộm cắp.



    Một đêm không nói chuyện.

    Ngày hôm sau, ngày 6 tháng 4.

    Phương Bình dậy rất sớm, nhưng ba mẹ còn dậy trước cậu, họ đã sớm đi làm rồi.

    Đánh răng rửa mặt xong, trên bàn vẫn còn bữa sáng mà mẹ Phương đã nấu, có vài dĩa thức ăn, một chén trứng gà chiên vàng rực.

    Phương Bình đã quen với việc sáng dậy đi mua đồ ăn sáng, rồi vừa đi tới trường, vừa ăn, nay cậu ngồi xuống ghế, chậm rãi ăn, cảm giác này, quả thực có vài phần hưởng thụ.
     
    zHiePz thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)