Tiên Hiệp Tinh Vân Đồ Lục Truyện - Đông Lâm Cửu Châu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 114: Tín đồ điên cuồng

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Bọn họ đã điên hết rồi!

    Dù bọn họ có tính toán, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới việc ở thời đại này mà thả ra một đầu ma quỷ thì sẽ thế nào?

    Thánh Nhân không xuất hiện, Tôn Tổ thì khó gặp, Thiên Nhân thì ở đâu đó không ai biết, Cự Đầu vẫn còn nghe đến danh tiếng nhưng chỉ có Cự Đầu không thôi thì liệu có ngăn cản được cái ma quỷ không biết tên kia không? Cái tên đó có thể quét cả thiên hạ không có đối thủ đấy! Mà cái Tinh Thần Tử Địa này lại 'đứng mũi chịu sào' thì chỉ sợ sinh linh sẽ lầm than, ngọn cỏ cũng không còn.

    'Vì huy hoàng Quang Minh lại tái hiện, mời người hy sinh!" Đại thủ lĩnh cười to.

    "Thật vui mừng. Ngươi có biết ngươi may mắn cỡ nào không? Mọi người muốn hy sinh cho nhất mạch Quang Minh, cầu còn không được đó." Nhị thủ lĩnh cười hắc hắc.

    "Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì việc làm sắp tới của mình." Tam thủ lĩnh nói rất ngắn gọn, vẻ mặt lại rất cuồng nhiệt.

    Thủy Tâm Ngân, Đại thủ lĩnh, Nhị thủ lĩnh... ngoại trừ lão tổ Lý gia vẫn còn đang sợ hãi ở bên kia thì những người còn lại đều vui mừng hớn hở. Ai cũng nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt không phải thương cảm mà là thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn, cũng gần giống như vẻ mặt của một tính đồ đang hành hương.

    "Tại sao ta phải cảm động vì cái vinh hạnh này? Bởi vì được chết sao?" Cơ Trường Không dở khóc dở cười.

    Đây là cái lý luận thối mốc gì vậy trời? Tại sao bản thân chết cho lợi ích của người khác mà lại cảm thấy vinh hạnh? Những người này đã nhập ma rồi.

    "Dựa vào cái gì à? Chẳng lẽ ngươi được làm nền đá lót đường cho một thế lực bất diệt hưng thịnh trở lại mà không cảm thấy vinh hạnh sao?" Đại thủ lĩnh đứng một bên giật mình nói với hắn. Nhìn dáng vẻ của lão thì quả thật là giật mình thiệt chứ không phải làm ra vẻ.

    "Như vậy thì... bổn tọa quyết định, sau khi nhất mạch Quang Minh chúng ta ngoa du bốn bẻ, tung hoành khắp giang hồ thì sẽ để lại tên ngươi, như vậy đã được chưa?" Thủy Tâm Ngân nặn ra vẻ mặt đau khổ như bị báo bón mười mấy ngày, giống như khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định này vật, gã hồn nhiên không biết những lời của gã vớ vẩn dường nào.

    "Tất nhiên là không hài lòng." Cơ Trường Không hơi tức giận.

    "Cái gì? Người trẻ tuổi thì không nên quá tham lam. Ngươi được lưu danh là quá tốt rồi." Sắc mặt Thủy Tâm Ngân bắt đầu nặng nề.

    Cơ Trường Không cảm giác thế giới của mình và bọn họ không phải là một. Bất kể một tên điên nào cũng sẽ không chịu thương lượng, ít nhât Thuỷ Kiều Kiều thấy đám người này là như vậy, rõ ràng không thèm nói lý.

    Chấp nhận sử dụng một cái lợi ích hư vô để làm cho mình đồng ý chịu chết, thật không biết trong đầu bọn họ chứa cái gì? Nhìn vẻ mặt đám người bọn họ thì đúng là hết nói nổi, ừm, họ đang bày ra cái vẻ mặt 'đó là chuyện đương nhiên', Cơ Trường Không thiệt hết nói nổi.

    Từ những hành động của bọn họ thì đúng là bọn họ chẳng khác gì mấy người như Lâm Phá Thiên, Lâm Tôn Thiên. Ai ai cũng tự nhận mình là cao quý, trong mắt họ chỉ có bọn họ là ở nơi cao còn những người khác thì đều thấp bé, những sinh linh khác đều là con kiến mà thôi. Đúng là đê tiện, đáng khinh hết chỗ nói.

    Dù cái này cũng không đến nổi cực đoan lắm nhưng cái chuyện lấy suy nghĩ tư tưởng của mình để áp đặt cho người khác thì đúng là chấp niệm điên khùng, có tạo ra cái việc gì đó không thể nói cũng không kỳ lạ.

    Nói đơn giản một chút, bây giờ đám người Thuỷ Tâm Ngân giống như tín đồ điên cuồng, bọn họ vì phục hưng nhất mạch Quang Minh mà đã không còn kiêng kỵ gì nữa, thậm chí nếu có giết cha mẹ bọn họ vì cái mục đích này cũng không sao.

    Trao đổi với những người như vậy. Cơ Trường Không cảm thấy không còn gì để nói!

    Ô...ô...n...g!

    Khí tức toàn thân Cơ Trường Không lại xuất hiện, đó là dấu hiệu nói lên rằng hắn sẽ ra tay. Một lực lượng kinh khủng như thủy triều lại xuất hiện.

    "Hắc, đúng là ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Như vậy thì cũng đừng trách bổn tọa không nương tay. Vốn định để ngươi cam tâm tình nguyện nhưng ngươi đã không muốn phối hợp thì thôi, coi như ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội được lưu vào sử sách, bổn tọa sẽ kiêng kỵ nữa." Thuỷ Tâm Ngân cười quái dị.

    Gã bước ra, thức thứ nhất của Man vương quyền đè xuống, phối hợp với pháp lực của bản thân lại càng thêm kinh khủng.

    Ầm!

    Cơ Trường Không bay ngược ra sau, nửa người mất cảm giác.

    Tu giả tầng chín Đạp Hư, uy năng phát ra thật kinh người. Tuyệt đối không phải một tua giả tầng bảy Đạp Hư có thể chống lại được.

    Con đường của tu giả càng về sau càng khó đi, chênh lệch một cảnh giới nhỏ thôi cũng tạo ra sự khác biệt lớn. Đừng nhìn Cơ Trường Không liều mạng thì có thể chém giết được tu giả Đạp Hư tầng sáu, nhưng khi hắn phải đối mặt với tu giả tầng chính Đạp Hư thì sẽ không chống lại được.

    "Tiểu tử, buông tay chịu trói đi, bổn tọa cũng sẽ không đụng đến bảo vật trên người ngươi, chỉ cần ngươi chịu trấn áp phong ấn nửa khắc là được." Thuỷ Tâm Ngân từng bước ép sát.

    Thực tế thì Cơ Trường Không tuyệt đối có giá trị hơn một hơn một kiện Vương Binh, vì Vương Binh tuy mạnh nhưng cũng không thể hơn được một Thiên Nhân, chỉ đạt đến nửa bước cảnh giới Lão Tổ mà thôi, còn Cơ Trường Không thì có Tinh đồ trên người, tuyệt đối là bảo vật đáng để lưu tâm.

    Đại thủ lĩnh chỉ biết hắn có Tinh đồ nhưng lại không biết sự trân quý của Tinh đồ, nếu không gã đã không chỉ đưa ra yêu cầu như vậy, mà đã tiếp đoạt luôn rồi.

    Lực lượng Quang Minh bài xích hết thảy, từ một mặt nào đó có thể nói nó không khác gì tinh lực. Đối với những dị vật ác linh càng có hiệu quả khó nói nên lời, cũng chính vì vậy mà khi Cơ Trường Không xuyên qua cái không gian nồng đậm Quang Minh kia mới có cảm giác Tinh đồ bị cướp đoạt.

    Nếu ở bên ngoài, hoặc là đối với một cá nhân nào đó, chắc chắn không thể làm được. Nhưng nhất mạch Quang Minh là hậu nhân của Quang Minh Vương nên tất nhiên cái bí pháp cũng sẽ nhận được, bọn họ có thể sử dụng được lực lượng Quang Minh. Khi đóm nếu bọn họ muốn cướp thì chỉ sợ Cơ Trường Không sẽ không tài nào giữ nổi.

    Đáng tiếc cho bọn họ, tầm nhìn quá hạn hẹp, bọn họ nghĩ rằng Tinh đồ trên người Cơ Trường Không không quý giá. Đúng là ngu xuẩn!

    Dù thế nào đi nữa thì Cơ Trường Không vẫn rơi vào hoàn cảnh tiến cũng không được mà lùi cũng không được.

    Chiến lực mạnh mẽ của Thuỷ Tâm Ngân giúp gã chiếm ưu thế tuyệt đối, coi như hắn có thiên phú cũng đành bó tay chịu trói. Chỉ còn cách rút đi nhưng sau lưng là sương mù cuồn cuộn, trong đó chứa bao nhiêu nguy hiểm bao nhiêu thứ quỷ dị hắn còn chưa biết, đi vào đó cũng chẳng khác nào tìm chết.

    "Tinh thần vẫn lạc!"

    Cơ Trường Không xuất ra Chân hỏa, nhắm mắt tậm trung tinh thàn, thúc dục ý cảnh đánh ra một quyền.

    Chỉ trong nháy mắt, tất cả tinh thần nồng đậm gấp mấy lần so với lúc trước trong các khiếu huyệt của hắn đã bị rút sạch hoàn toàn, không chỉ như thế, vô số tinh quan ở bốn phía đều dung nhập vào một quyền này.

    Được sư trợ giúp của hoàn cảnh, địa lợi, thêm vào đó là thân thức đã tăng tiến, ý cảnh của Tinh thần vẫn lạc càng mạnh hơn gấp ba lần so với khi trước. Một quyền này của hắn như muốn phá vỡ Hỗn Độn, tái hiện tái đất trời. Một đám hào quang giống như muốn phá hủy hắc ám, chiếu sáng khắp nơi.

    Oanh!

    Thuỷ Tâm Ngân biến sắc, một thức này đúng là mạnh kinh khủng, làm gã cảm thấy bị uy hiếp nhè nhẹ.

    Nếu nói lúc tước Cơ Trường Không đánh ra một thức này chỉ xuất ra một sức mạnh thân thể thuần túy hội tụ với tinh lực, thì bây giờ nó có thêm sự trợ giúp của thần thức và ý cảnh hội tụ, vì thế càng làm đó mạnh kinh khủng hơn trước rất nhiều.

    "Ồ, có ý tứ, bổn tọa ngày càng hài lòng, một thiên tài như vậy dùng làm vật hiến tế, nghĩ lại càng thấy tuyệt vời." Đại thủ lĩnh liếm liếm môi.

    Bành, bành, bành. . .

    Cơ Trường Không lùi lại liên tiếp, dù Thuỷ Tâm Ngân không dốc toàn lực nhưng hắn cũng không đỡ nổi gã. Chỉ trong một thời gian ngắn mà lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương nặng, miễng mũi rướm máu. Nếu không phải có một thân thể mạnh mẽ thì chỉ sợ hắn đã chết rồi.

    "Bóp chết một thiên tài như ngươi, đúng là làm cho người ta say mê." Thuỷ Tâm Ngân nheo mắt hưởng thụ.

    Gã lại đánh ra một quyền nữa, Cơ Trường Không thì đã mất đi năng lực chống trả. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi trúng một này, quyền quyết định sống chết của hắn sẽ nằm trong tay đám người Thuỷ Tâm Ngân. Nhưng thế giới này đôi khi sẽ xuất hiện những điều bất ngờ, ngay khi gã sắp đắt thủ thì biến cố phát sinh.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 115: Dị biến

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Xì xào...

    Ngay thời điểm Cơ Trường Không sắp sửa bị đánh trúng thì hư không lại bị phá vỡ ra một lần nữa, rồi sau đó một tràng tiếng kêu quái dị truyền từ trong đó ra.

    Chuyện gì vậy? Tất cả mọi người đều ngừng động tác. Bởi vì từ tận đáy lòng, bọn họ cảm nhận được một sự uy hiếp mạnh mẽ, một luồng khí lạnh vô hình truyền ra từ lỗ hổng hư không đó, làm cho mọi người lạnh cả người, luồng khí lạnh giống như một con rằn bò trên người, bò từ lòng bàn chân leo lên đến sống lưng rồi xông thẳng lên đầu.

    Cái cảm giác lạnh cả tóc gáy này, cái sự sợ hãi và cả cái khí tức ẩm ướt này làm cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây không nhịn được mà run rẩy.

    Rốt cuộc nó là cái gì? Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng tập trung nhìn vào cái khe hở trong hư không kia.

    Cọt kẹt... lạch cạch....

    Tiếng động từ trong cái khe rách không gian đó càng ngày càng nhiều hơn, như có thư gì đó đang gặm đồ ăn. Cái suy nghĩ này kết hợp với tồn tại không biết khủng bố dường nào ở trong kia làm cho mọi người tê rần cả da đầu.

    Ô...ô...n...g!

    Tấm bia đá trên quảng trường giống như đã cảm ứng được cái gì đó, nó bỗng bừng sáng lên. Từ một tấm bia màu đen bình thường bỗng bộc phát ra ánh sáng ngút trời, một luồng lực lượng quang minh như hóa thành thủy triều bay thẳng đến khe hở. Nhưng một khắc sau, mọi người lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân run nhẹ, sau đó thì nghe một tiếng gầm từ mặt đất làm cho bọn họ ong đầu, gần như muốn hộc máu.

    Chỉ trong nháy mắt, có người thậm chí mặt không còn giọt máu, trắng bệt.

    Ai cũng biết có một ma quỷ đang bị phong ấn dưới này và bây giờ nó sắp phá phong ấn...

    "Chết tiệt, không thể nào như vậy được! Nhiều năm như vậy rồi, cho dù là Tôn Tổ cũng không thể sống lâu như vậy được. Tại sao lại có chuyện này? Không phải nên chết hết rồi sao." Mấy người Thuỷ Tâm Ngân biến sắc. Bọn họ là những tín đồ điên cuồng, vì nhất mạch Quang Minh mà cam tâm dâng cả tính mạng, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

    Con người chính là như vậy, tín đồ cũng không khác!

    Sau khi tiếng rống kia được phát ra, ánh sáng quang minh bông nhiên tri trệ rồi sau đó những tia sáng vốn dĩ đang chiếu tới khe hở kia bông nhiên như cơn thủy triều quay về tấm bia đá. Lực lượng mênh mông cuồng cuồng nối tiếp nhau được phóng ra từ khe hở, hợp thành một đoàn lực lượng kinh khủng phá vỡ phong ấn.

    Ông...

    Không gian quảng trường vốn dĩ không có gì bỗng nhiên hiện ra từng sợi tơ màu trắng giống như bị lửa đốt mà hiện ra, giăng loạn cả lên, không, phải nói là được giăng rất phức tạp, như theo một trận pháp vậy. Cơ Trường Không ngạc nhiên nhìn qua, lập tức cảm thấy cả người trở nên mê muội đờ đãn, thần thức tiêu hao trên bảy thành chỉ trong tích tắc.

    "Lão tổ, thật sự là Lão tổ." Nhóm người Thuỷ Tâm Ngân ngơ ngác nhìn cảnh đang diễn ra, sau đó lập tức quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.

    Chỉ tiếc cho bọn họ đã mừng hụt, đây chỉ là trận pháp mà thôi, Quang Minh Vương đã không còn từ lâu rồi, không thể nào xuất hiện được nữa.

    Đạo văn kết thành trận, Quang Minh Vương quả là mạnh mẽ, trình độ về Đạo văn đã đạt đến mức này. Cơ Trường Không nhìn thấy mà khiếp sợ, hắn từng nghe qua tạo nghệ này. Cái gọi là hư không thành trận, muôn đơi bất diệt chính là nó, Đạo văn, sẽ được mở vào lúc đặc biệt.

    Thủ đoạn này sánh ngang với Mộng sinh thế giớ, hóa hư thành thật, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, kinh khủng không thể tưởng tượng được. Theo kiến thức của y, người đạt được trình độ này, ít nhất phải là Tôn Tổ.

    Mặc dù là Quang Minh Vương chỉ là tu giả gần bước lên cấp bậc của Tôn Tổ nhưng sự thật lão vẫn chưa phải là Tôn Tổ. Vậy mà lão lại làm được một chuyện, ép cho mặt đất đang chấn động trở lại bình thường một lần nữa. Tuy rằng vẫn còn tiếng gầm gừ vang lên trong không gian nhưng tạm thời cũng không đủ để trở thành sự uy hiếp rồi. Tấm bia đá đã trấn áp được ma quỷ nhưng rốt cuộc thì cũng không thể hàn gắn lại vết nứt không gian đang mở ra ở kia.

    Bỗng nhiên ngay lúc này, một cơn cuồng phong lãnh lẽo thổi ra từ không khe hở, không thô bạo điên cuồng nhưng lại làm cho người khác cảm thấy tuyệt vọng. Tu giả Đạp Hư còn đỡ, còn mười người chưa đạt chân đến cảnh giới Đạp Hư thì lập tức trở nên hung tợn, làn da trên người biến thành màu trắng, ánh mắt lồi ra, ngây ngây ngô ngô, bộ dáng chẳng khác cương thi là bao.

    Rống!

    Một tiếng rống quái dị đột ngột phát ra từ một tu giả Thiên Môn tầng chín, làn da của gã đang dần mục nát với tốc độ mà mắt thường thấy được, trên mặt thì xuất hiện vô số bọc mủ lớn nhỏ, nước bọt chảy dài ra từ miệng, ánh mắt trì trệ, dường như đã mất hết ý thức.

    "Sao có thể...?" Đại thủ lĩnh kêu lên sợ hãi.

    "Lui lại, cách xa nơi này mau, nhanh lui lại." Thuỷ Tâm Ngân cũng không còn quan tâm Cơ Trường Không nữa, tình huống bây giờ rất nghiêm trọng.

    Lão vung tay lên, một đạo pháp lực cuồn cuộn hình thành một lá chắn trước mặt mọi người, mà chính lão cũng đang ở phía sau tấm chắn ấy cùng mọi người lui lại, cách xa khe nứt. Lão kiêng dè nhìn khe hở, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rất bất khả tư nghị.

    "Điều này không thể nào xảy ra được! Chúng ta là huyết mạch Quang Minh, lực lượng tà ác sao lại ăn mòn chúng ta được?" Nhị thủ lĩnh hơi sợ hãi, gã nói ra suy nghĩ của mình.

    "Chẳng lẽ phong ấn đã rạn nứt?" Tam thủ lĩnh cũng cảm thấy khó tin vào điều mình thấy.

    Quang minh và tử vong là lực lượng đối lập, đây là điều hiển nhiên. Huyết mạch Quang Minh và truyền thừa của nó, tuyệt đối không thể bị lực lượng tử vong ăn mòn được. Đây cũng là lí do để bọn học có can đảm tiến vào Tinh Thần Đại Liệt Cốc này. Nếu không thì trong tay bọn họ cái gọi là bản đồ kho báu thì cũng không dám mò đến đây.

    Mọi người nên nhớ rằng mấy người Cơ Trường Không tiến vào nơi này, trên đường đi đã chứng kiến cảnh đám sương mù màu bạc cắn nuốt tu giả ra sao, thực ra thì sương mù đó cũng chẳng khác lực lượng tử vong là bao. Lực lượng tử vong có thể ăn mòn cơ thể, rất là khủng bố. Bọn họ thành công đi vào đây được cũng không phải vì có bản đồ trong tay mà là vì trên người bọn họ mang dòng máu của Quang Minh. Cũng chính vì vậy mà sau khi đến nơi này, Chu gia và Lý gia đều chết sạch nhưng Quang Minh Đạo Tặc lại không bị tổn thương cọng tóc nào.

    Hiện tại thì tốt rồi, huyết mạch Quang Minh cũng không cách nào bảo vệ bọn họ nữa!

    Hống...

    Luồng khí tử vong kia đã hóa thành một quái vật mang theo mùi tanh hôi bay thẳng đến người đứng gần nhất, Đại thủ lĩnh. Tốc độc và khí tức của nó đã tăng gấp đôi rồi.

    Ầm!

    Đại thủ lĩnh vung tay lên, một thanh kiếm được hình thành từ lực lượng Quang Minh lập tức hiện ra chém vào thân hình quái vật kia, tốc độ cực nhanh. Cơ Trường Không nghĩ nếu hắn gặp phải một kích này thì hẳn không thể trốn được.

    "Gào..."

    Quái vật được kiếm quang chém trúng lập tức gào lên thê thảm. Cái thanh kiếm quang bình thường kia mang theo lực lượng mà quái vật khó có thể chịu đựng được, cho nên thanh kiếm kia đã cắt đứt cánh tay phải của nói, thanh âm xì xì lọt vào tai mọi người có mặt ở đây.

    "Huyết mạch Quang Minh Vương chúng ta rõ ràng đã mỏng manh đến mức này rồi ư!" Nhóm người Thuỷ Tâm Ngân nhìn cuộc chiến diễn ra, lại nhìn tộc nhân đã chết, thở dài.

    Tu giả đặt chân đến cảnh giới Cự Đầu sẽ đều lột xác, không chỉ về mặt thân thể mà trong yếu hơn là huyết mạch, hoàn toàn không còn là người bình thường nữa, nó đã có được một chút vết tích của Đạo rồi.

    Tồn tại như vậy nếu sinh ra hậu duệ thì họ cũng mang huyết mạch giống tổ tiên, tu hành nửa vời nhưng cũng đạt được kết quả cao, có thể nói họ sinh ra đã là thiên tài rồi. Nhưng cũng có mặt không tốt, chính là hậu duệ càng về sau càng có huyết mạch của tổ tiên mờ nhạt hơn.

    "Làm sao bây giờ đại ca?" Đột ngột xuất hiện biến cố như vậy, mấy vị thủ lĩnh bổng nhiên cảm thấy không biết tiếp theo nên làm thế nào.

    Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, bọn họ đều mang trong mình một chấp niệm, đó là mang vinh quang quay trở về cho Quang Minh nhất mạch một lần nữa, phải lấy được binh khí của tổ tiên để phục hưng nhất mạch này, nhưng phong ấn còn chưa phá mà đã phát sinh ra chuyện như vậy. Nếu phong ấn thật sự bị đánh vỡ thì cứ coi như Tinh đồ trong cơ thể Cơ Trường Không trấn áp được trong chốc lát đi nữa, bọn họ cũng không thể nào tồn tại được dưới cái khí tức khủng khiếp kia. Vì thế cho nên bọn họ mê mang, không biết nên làm gì tiếp theo.

    "Hắc hắc... Nhất mạch Quang Minh không bao giờ lùi bước, Vương Binh nhất định phải có được, không thể từ bỏ." Đại thủ lĩnh cười dữ tợn.

    Trong mắt hắn lóe lên vẻ điên cuồng, đó là một sự liều lĩnh điên cuồng, không đạt mục đích sẽ không từ bỏ và để đạt mục đích không quan tâm hết thảy, dù là tính mạng của mình cũng không tiếc. Cơ Trường Không nhìn ra được điểm này từ bọn họ.

    "Tới đây cho ta." Tóc tai bù xù bộ dáng luộn thuộm như tên điên, lão phất tay một cái lập tức một lực hút cực lớn cuốn lấy Cơ Trường Không, mạnh đến đợ hắn không thể nhúc nhích được luôn.

    Cơ Trường Không cố gắng giãy dụa hết sức mấy lần nhưng lại không xoay chuyển được gì nên đành bỏ cuộc. Đối mặt với một tên điên, thực lại lại không bằng thì dù có thông minh cũng không có cách gì để thóa được, chỉ đành bất lực nhìn cơ thể từ từ tiến gần đến lão.

    "Tổ tiên vĩ đại, mời người hội tụ tinh thần bất diệt, một lần nữa. Hậu nhân chỉ muốn triệu hồi lạc ấn bất diệt trong máu tươi của người trở về." Lão khống chế Cơ Trường Không một chút rồi sau đó bản thân quỳ rạp xuống đất, lên tiếng cầu khẩn.

    Phốc!

    Ngón tay của đại thủ lĩnh mạnh mẽ cắt một đường trên cánh tay bên kia của lão, máu lập tức phun ra như suối nhưng Đại thủ lĩnh lại không tự nhận ra vẻ mặt đang rất say mê nhìn dòng máu.

    'Chẳng lẽ Quang Minh Vương có thể phục sinh lại lần nữa sao? Không thể nào?' Cơ Trường Không nghe lão cầu nguyện xong thì không khỏi khiếp sợ trong lòng.

    Chân linh bất diệt, một đám thần thức còn sót lại lập tức nghịch thiên quay trở về, nhân vật như vậy tất nhiên có tồn tại nhưng Quang Minh Vương chỉ là một tồn tại cấp Vương Giả, ngay cả Tổn tổ cũng không thể làm được, thì sao lão có thể làm được chuyện này?

    Không quan tấm đến cái khe hở đang dần mở rộng kia, Đại thủ lĩnh dùng máu tươi của mình thoa khắp tấm bia đá rồi sau đó xuất ra một giọt máu tươi óng ánh ánh sáng. Giọt máu tươi kia cũng không thể gọi là máu được bởi vì nó hiện ra máu trắng sữa giống như ữa bò thượng đẳng vậy, nó còn tỏa ra khí tức mê người.

    "Cung nghênh lão tổ hàng lâm!" Đại thủ lĩnh quỳ rạp xuống quảng trường.

    "Cung nghênh Lão Tổ hàng lâm!" Tòan bộ người theo lão cũng đều quỳ rạp xuống ngay sau đó.

    Ba!

    Một âm thanh nhỏ vang lên, giọt máu trắng ngà đó tản ra khí tức khó nói nên lời ầm ầm nổ tung thành vô vố hào quang dung nhập vào hư không. Ngay sau đó Cơ Trường Không cảm thấy thân thể mình như đang ngâm trong bồn tắm chưa đầy dược liệu, rất là thoải máu. Vết thương trên người hắn cũng nhanh chóng biến mất, thậm chí còn có nội thương ẩn sâu trong cơ thể cũng đã biến mất trong nháy mắt.

    Chỉ qua mấy lượt hô hấp, Cơ Trường Không giống như đã trải qua một lần thoát thai hoán cốt, xóa đi những chỗ không khỏe trên thân thể, cả người nhẹ nhàng ba phần. Đương nhiên không chỉ có mỗi mình hắn được hưởng lợi, tất cả mọi người đều như thế. Sau khi giọt máu vỡ ra thì tất cả tu giả mang trong mình dòn máu Quang Minh đều cảm nhận được khí tức của tổ tiên, sau đó tu vi của bọn họ tăng một cách chóng mặt, một tốc độ không tưởng.

    Tầng chín đỉnh phong Đạp Hư, tầng một Triêu Nguyên rồi tầng hai tầng ba...

    Một giọt máu Quang Minh Vương ẩn chưa lực lượng vô tận, quang mang màu trắng bao phủ toàn bộ thân thể Đại thủ lĩnh, tu vi của lão lập tức từ tầng chín Đạp Hư tiến một mạch đến tầng chín đỉnh phong Triêu Nguyên, thậm chí còn tiến tới nửa bước Thông Huyền mới ngừng lại. Còn những người còn lại thì không có được chỗ tốt như vậy nhưng tất cả đều đã là tu giả có cảnh giới từ tầng ba Đạp Hư trở lên.

    Một kì tích như thế, quả làm cho người ta khó mà tin được, dù đã tận mắt chứng kiến cả quá trình!
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 116: Quái vật

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Chỉ trong khoảng thời gian nửa nén hương mà từ cảnh giới tầng chín Đạp Hư tiến thẳng lên tầng chín Triêu Nguyên. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì Cơ Trường Không cho rằng chuyện này đúng là buồn cười.

    Trên con đường tu hành, để bước thêm một bước cần một sự nổ lực rất lớn, phải rèn thân tu thể, khai mạch luyện khí, bước vào Thiên Môn chính là tiếp dẫn trời đất, vào Đạp Hư chính là diễn sinh ra thần thức, còn bước vào Triêu Nguyên chính là tu luyện lục phủ ngũ tạng, đến Thông Huyền tức là mở ra cánh cửa mới gọi là chúng huyền chi môn. Mỗi bước đều vô cùng khó khăn!

    Dù có là thiên tài thì bắt đầu có thể yếu rồi sau này một bước đột phá đường dài nhưng đó chỉ là ba cảnh giới đều, còn với những cảnh giới sau thì chuyện một lần bước một khoảng lớn là chuyện khó có thể xảy ra. Mà người làm được chuyện khó có thể xảy ra này thì đúng là một việc làm giang hồ kinh sợ.

    Ở xa xưa có Yêu tộc gọi là cổ yêu, với bọn họ, các cảnh giới chỉ có bảy cái, không giống như nhân loại có chín cái. Ba cảnh giới đầu của họ tự có, tất là tự tu hành, khi còn là một thai nhi, quá trình này gọi là Trúc Cơ!

    Sau cảnh giới Đạp Hư thì khoảng cách giữa các cảnh giới phải nói là rất lớn, giống như nằm mơ vậy! Cái gọi là lầu cao vạn trường cũng từ đất bằng mọc lên, nghìn kiến tha lâu cũng đầu tổ, lâu các xây trên các cũng chỉ là giấc mộng Hoàn Lương mà thôi. Đây chính là cái đạo lý tất yếu trong tu hành, một vài chuyện sẽ không thể nào xảy ra được. Nhưng chuyện trước mắt đúng là đã phá vỡ hiểu biết của Cơ Trường Không.

    Cảnh giới Triêu Nguyên còn gọi là Ngũ Khí Triều Nguyên, có ngũ tạng là tâm cam tỳ phế thận đối ứng với ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mà ngũ tạng lại là nơi yếu nhất của tu giả, thân thể mạnh mẽ như Cơ Trường Không cũng không ngoại lệ. Mà cái cảnh giới này chính là rèn luyện lục phủ ngũ tạng, để cho chúng cường càng hơn mạnh mẽ hơn như các nơi khác trên thân thể. Quá trình này không có đường tắt, chỉ từng bước đi lên, nếu không thì một khi tổn thương đến ngũ tạng sẽ hối hận không kịp.

    Theo lí mà nói thì Đại thủ lĩnh nên chết mới phải, vì lão thăng cấp quá nhân đi, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến ngũ tạng nhưng chẳng những lão không chết mà lại ngược lại, bày ra cái vẻ mặt đang hưởng thụ.

    'Huyết mạch, tất cả đều là vì huyết mạch!' Cơ Trường Không cảm thán, mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, sự thật vẫn vậy, chuyện này làm trong tâm hắn có chút ghen ghét.

    Đây chỉ là người có một tia huyết mạch chân chính của tổ tiên, hơn nữa tổ tiên này cũng chỉ là một Vương Giả, nếu người đó là Tôn Tổ hay thậm chí là Thánh Nhân thì sẽ như thế nào? Quả thật là không tưởng tượng được. Nhưng mà trên người hắn cũng có huyết mạch Long Phượng, vì sao lại không được chỗ tốt giống như vậy? Thật là đau lòng mà.

    Vứt bỏ suy nghĩ lung tung này qua một bên, Cơ Trường Không bắt đầu cẩn thận cảm ngộ lực lượng trong cơ thể mình. Đó là một loại lực lượng rất ôn hòa, giống như nước chảy, một vật nhỏ trơn bóng tinh tế im ăng không bá đạo như tinh lực nhưng lại có tác dụng rất thần kì.

    Tất cả mọi thương thể nội ngoại đều lặng lẽ biến mất từ từ, thân thể tinh khiết giống như thân thể của trẻ con. Mà không chỉ có vậy, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Cơ Trường Không cảm thấy linh hồn của mình nhẹ hơn trước rất nhiều, có cảm giác như trút đi được một gánh nặng nào đó.

    Rống...

    Tiệc vui chưa được bao lâu đã chóng tàn, bởi một tiếng rống, ngay khi Cơ Trường Không sắp chạm đến thứ gì đó. Một tiếng rống đã đánh thức hắn dậy từ trong trạng thái vô minh.

    Rống...

    Tiếng rống truyền từ trong cái khe hở kia, tiếng gầm gừ phát ra không dứt, đinh tai nhức óc, giống như có một vật gì đó đang cố sức giãy dụa để thoát ra, rất dọa người. Nhưng chỉ vì máu tươi tràn ngận nên vật đó đang gặp trắc trở vẫn chưa thóa ra được.

    Nếu như lực lượng Quang Minh đối với đám người Cơ Trường Không là mật đường kẹo ngọt thì cái khí tức âm u kia chính là độc dược rồi. Không như thế thì tồn tại bí ẩn kia đã không tức giận như vậy rồi.

    Cuối cùng, một đám hào quan còn sót lại cũng biến mất, giọt máu tươi kia hoàn toàn tan biến không thấy bóng dáng nữa.

    Ầm ầm.

    Ngay sau khi hào quang biến mất thì lập tức tồn tại kia rống lên một tiếng rống kinh thiên động địa, sau đó một bàn tay to lớn hư thối đột ngột thò ra từ không khe hở, dò xét bốn phía.

    Ọe...

    Đại thủ hư thói kia như một cái trứng thối thả xuống hố phân trong tiết trời nóng bức rồi một tháng sau mới vớt lên, nó tỏa ra một mùi hôi kinh tởm. Chỉ hít một tí hương vị này thôi đã làm người ta nhịn không được mà nôn thốc nôn tháo rồi.

    Rặc rặc...

    Khe hở càng lúc càng lớn, gió lạnh từ trong thổi ra, lạnh đến thấu xương.

    Ầm!

    Lại một bàn tay thò ra từ trong khe hở, cũng giống như bàn tay đầu, hôi thối mục nát không khác nhau chỗ nào.

    Rống!

    Tồn tại không biết tên kia rống lên một tiếng, sau đó hai tay dùng sức giống như muốn xé mở cái khe hở kia rộng ra.

    'Chẳng lẽ đây là một Cự Đầu?' Cơ Trường Không nhịn không được mà run sợ.

    Bởi vì chỉ có Cự Đầu trở lên mới đánh vỡ được hư không. Nếu như tồn tại hư thối này là một Cự Đầu thì tất cả người ở đây đều không sống được, chắn chắn là như vậy. Bản thân đã từng đối mặt với Cự Đầu chân chính nên biết một Cự Đầu là tồn tại khủng bố đến bực nào.

    May mắn ở chỗ đại thủ mục nát kia tuy khủng bố nhưng cũng không có cách nào rung chuyển hư không được. Nhưng cũng bởi vì y mà tốc độ mở rộng của khe hở đã nhanh hơn, chắc có lẽ không bảo lâu nữa thì độ rộng của nó đủ để một người đi qua.

    "Ra tay!"

    Nhìn thấy cảnh này, dù đám người Thuỷ Tâm Ngân muốn trấn tĩnh cũng không được nữa.

    Lần đầu tiên triệu hoán chân linh của Quang Minh Vương tuy không thành công nhưng bọn họ cũng đạt được chỗ tốt nhất định, mà thực ra thì vẫn còn kém xa kỳ vọng của bọn họ. Vì thế bọn họ cần thêm thời gian để triệu hoán một lần nữa, nếu để cho tồn tại không biết tên này bước ra thì lúc đó bọn họ hoàn toàn thất bại. (Mời các bạn ghé thăm ..-KìNgộ)

    Cường giả nửa bước Thông Huyền ra tay tất nhiên sẽ không bình thường. Dù Đại thủ lĩnh vẫn chưa lĩnh ngộ hết, chưa chân chính đặt chân đến cảnh giới kia nhưng pháp lực cũng đủ để trấn áp hết thảy

    Tay phải của lão hơi động một chút, pháp lực cuồn cuồn liền xuất hiện trong hư không hóa hành một đại thủ mười trượng.

    Ầm!

    Đại thủ đánh xuống, cảnh tượng này giống như trăm núi cùng sụp đổ một lúc vậy.

    Đại thủ hư thối bị trúng một kích nên bay mất hơn phân nữa huyết nhục, hoặc nói là thịt nhão thì đúng hơn, nhưng đại thủ của lão cũng chỉ làm được như thế này mà thôi.

    Rống!

    Tồn tại kia rống lên vì bị chọc giận, dù các một tầng hư không nhưng tiếng rống này vẫn làm cho mọi người cảm thấy như núi lửa sắp bộc phát, sát ý thô bạo tràn ngập, vô cùng khủng bố, giống như muốn dùng nó để giết sạch mọi người ở đây.

    'Quái vật này rốt cuộc là gì đây?' Cơ Trường Không chứng kiến cảnh này thì thầm than trong lòng.

    Thịt thối kia đụng một cái liền rơi rớt ra, lộ ra xương đen xám gồ ghề giống như gỗ mục bị kiếm gặm qua. Ấy vậy mà mấy cái xương mục kia lại không hề bị tổn thương mảy may dưới cú đánh của một cường giả Thông Huyền, nhiều lắm thì chỉ rớt xuống mấy cục thịt nhão.

    "Đồng loạt ra tay!" Thấy vậy, nhóm người Thuỷ Tâm Ngân nhịn không được nữa, quá vật biến thái này quá khủng bố, làm cho bọn họ cảm thấy thật sự sợ hãi.

    Một khắc sau, vô số pháp thuật tràn đến che mất cái vết nứt không gian kia.

    Mỗi người đều là cao thủ Đạp Hư, thậm chí còn có ba cường giả Triêu Nguyên, cộng thêm một cường giả nửa bước Thông Huyền, lực lượng như vậy mà đồng loại xuất ra thì đủ để quét ngang toàn bộ Tinh Thần Tử Địa, thậm chí tại một nơi như Yêu Huyết thành cũng ngang hàng với ba đại gia tộc.

    Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, chờ đợi kết quả!
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 117: Ma quỷ

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Chương 117: Ma quỷ

    Hơn hai mươi cường giả Đạp Hư, thêm ba cường giả Triêu Nguyên, còn có một tu giả nửa bước Thông Huyền đồng loạt ra tay nhưng lại không thể rung chuyển đại thủ kia dù chỉ là một chút. Kết quả này bất ngờ nhưng đáng sợ này làm mọi người có mặt ở đây đều ngây ra.

    Rống...

    Tiếng gào thét càng dữ dội hơn, khe hỡ cũng đột nhiên mở rộng gấp mười lần chỉ trong nháy mắt.

    "Tiếp tục ra tay." Hơi sững sờ trong giây lát vì kết quả vừa rồi, đám người Thuỷ Tâm Ngân thấy giống như tình thế đã không còn nằm trong tay bọn họ và vì thế bọn họ chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức nhưng linh hồn tổ tiền còn chưa tỉnh lại, Vương Binh còn chưa có được nên bọn họ chỉ còn cắn răn liều chết.

    Ầm ầm...

    Pháp lực ào ạt tuôn ra, toàn bộ quảng trường đều bị bao phủ trong đó, rất hùng tráng nhưng cũng rất đáng sợ. Cơ Trường Không bị giam cầm ở một bên, thậm chí còn không rõ trong màn pháp lực đó đang xảy ra chuyện gì.

    May mắn là nơi này còn có phong ấn của Vương Giả để lại, nếu không thì động tĩnh lỡn như vậy tất nhiên sẽ làm cho nơi này tan nát. Nhưng dù họ có công kích thế nào đi nữa thì đại thủ kia vẫn lù lù bất động như trước.

    Ầm!

    Cuối cùng khe hỡ cũng đã mở rộng đủ để cho một cánh tay đưa qua, và lập tức một cánh tay vung ra, một cánh tay toàn là xương trắng, tốc độ của nó cực nhanh. Một tu giả Đạp Hư tần năm của Quang Minh Đạo không đề phòng lập tức bị bắt lây, bàn tay đó chỉ sờ nhẹ một cái, một cường giả Đạp Hư tầng năm lập tức biến thành thịt vụn.

    "Mau lùi lại."Can đảm của Thuỷ Tâm Ngân đã tụt mạnh, không còn bao nhiêu.

    Những người Quang Minh Đạo ở đây đều là những hy vọng cuối cùng của nhất mạch Quang Minh. Nếu không thể làm cho linh hồn Quang Minh thức tỉnh lại thì những người nơi này sẽ trở thành những người cực kì trọng yếu nếu họ muốn vùng lên một lần nữa. Một thế lực thì không chỉ có mỗi thủ lĩnh thôi. Vậy nên, bất cứ người nào trong số này nếu mất đi thì đều là tổn thất nghiêm trọng đối với họ, mà người đã mất kia lại là một cường giả Đạp Hư tầng năm.

    Rắc Rắc...

    Ngay khi cường giả Đạp Hư tầng năm kia tiêu vong thì lập tức một cổ lực lượng quỷ dị bỗng nhiên lao ra từ trong khe hở không gian, khuếch tán bốn phương tám hướng. Ngay sau đó, một cánh tay nữa lại thò ra từ trong khe hở, cũng mục nát hôi thối nhưng so với cánh tay ra trước thì còn có một ít lân giáp màu xanh.

    Ầm!

    Cánh tay thò ra lập tức xuất động, đè xuống một chưởng, không có khí thế nào tỏa ra nhưng Thuỷ Tâm Ngân và Đại thủ lĩnh biến sắc mặt trầm trọng. Một chưởng bổ xuống này thì ngoài hai người họ ra, không ai có thể sống được. Hai người lập tức đưa mắt nhìn nhau một cái rồi lập tức cắn răng đưa ra một quyết định.

    "Quang Minh hiến tế!"

    Hai người đồng thời gào lên, bọn họ chắp tay trước ngược, trong miệng lẩm bẩm gì đó, biểu cảm gương mặt vô cùng thành kính. Hai người bọn họ cũng không quan đến đại thủ đang đè xuống trên đầu bọn họ.

    Ông...

    Ngay sau đó, chuyện lạ xảy ra, khi đại thủ gần như rơi xuống đầu họ thì toàn thân hai người phóng ra ánh sáng Quang Minh, chín luồng sáng rực rỡ phóng thẳng lên trời, sức mạnh của chúng gần như có thể phá vỡ hư không vậy.

    Ầm!

    Đại thủ hơi chậm lại rồi hoàn toàn tan vỡ, chính là bị nghiền nát trong quầng sáng thứ. Ngay sau đó là luồng sáng thứ hai, thứ 3... liên tiếp chín luồng sáng đánh lên đại thủ, đại thế không thể ngăn cản. Nhưng mà đó chỉ cũng là tạm thời trong giây lát mà thôi, bởi vì sau vài khắc tám luồng sáng đã lần lượt run rẩy rồi tan vỡ với tốc độ mắt thường nhìn thấy được. Đại thủ đối chọi với luồng sáng thứ chín rồi từ từ giảm tốc độ lại gần như không còn di chuyển nữa, có lẽ đã ngừng hẳn rồi. Nhưng thực thế áp lực giữa hai bên vẫn còn, lại không ngừng tăng lên.

    Đại thủ được bao bọc trong quầng sáng, giống như thần, nhưng thật khó có thể tin được nó lại hung bạo kinh khủng như vậy, giống như nó có thể nghiền nát hết tất cả mọi cản trở. Quả là không thể ngờ được một cái bàn tay xương trắng hếu đó lại bộc phát ra lực lượng làm người khác nghẹn họng, mà đây là nó còn thông qua vết nứt để đánh đó! Nếu như nguyên vẹn bàn tay rồi cả thân thể xuất hiện thì sẻ khủng khiếp thế nào?

    Rắc!

    Một tiếng 'rắc' nhỏ xíu vang lên, hào quang khổ sở chèo chống cuối cùng đã xuất hiện vết nứt, tuy chưa tan vỡ nhưng đây chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi!

    Hiện tại, dù là Đại thủ lĩnh hay Thuỷ Tâm Ngân đều không khỏi hoảng sợ.

    Bí pháp Quang Minh chính là do Quang Minh Vương truyền thừa lại, đặc biệt nếu sử dụng ở nơi này thì nó càng mạnh mẽ. Hai người liên thủ thì cho dù làThông Huyền Đại năng có tu vi dưới tần bảy cũng chưa hẳn có thể phá vỡ. Nhưng mà quái vật kia chỉ dùng có một bàn tay đưa ra từ khe hở cũng đã phá vỡ được. Kết quả này thật đúng là kinh người.

    Ầm!

    Cuối cùng thì luồng sáng thứ chín cũng bị nghiền nát rồi tan biến, Đại thủ lĩnh và Thuỷ Tâm Ngân bay ngược ra sau, đồng loạt phun máu. Nhưng nhờ có hai người bọn họ cản trở nên những người khác đã bình yên không bị gì. Chỉ có điều, bọn họ nhìn thấy hai vị thủ lĩnh bại thua thì cả đám đều có cảm giác khó nói.

    "Đi!"

    Đại thủ lĩnh đỏ mắt nhìn khe hở rồi sau đó liếc mắt nhìn mấy người ở sau lưng, cuối cùng lão cắn răng đưa ra quyết định. Tạm thời sẽ lui, quái vật kia có thực lực quá mạnh mẽ, bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ, nếu đợi bản thể của nó hàng lâm thì chỉ sợ tất cả mọi người sẽ chết.

    Rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Tuy Đại thủ lĩnh vì muốn lấy cho được Thần Binh nên đã điên cuồng nhưng lão vẫn còn đủ tỉnh để hiểu được đạo lý nào, chỉ cần nhất mạch Quang Minh vẫn còn thì sẽ còn cơ hội! Huống hồ lúc này bọn họ cũng có được chỗ tốt rồi, đó là tu vi của mỗi người đều tăng lên, không đáng ở lại đây để chịu chết.

    "Mẹ kiếp, thật sự là không cam tâm." Nhị thủ lĩnh đau lòng đến cực điểm.

    "Chết tiệt, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Những lần trước chúng ta đến đều không có chuyện này, vậy mà bây giờ lại xảy ra. Tại sao cứ phải bây giờ?" Tam thủ lĩnh nghiến răng nghiến lợi.

    "Thôi, còn sống là còn cơ hội. Nếu chết hết thì coi như xong." Thuỷ Tâm Ngân nhìn thoáng qua mọi người, gã phất tay rồi lại khôi phục lại bộ dáng thong dong như lúc bình thường, sau đó quay đầu bước đi.

    "Vậy xử lí hắn thế nào bây giờ?" Cũng vào lúc này, một tu giả chịu trách nhiệm trông coi Cơ Trường Không hỏi.

    "Hả?"

    Thuỷ Tâm Ngân và Đại thủ lĩnh nhướng mày. Vốn dĩ Cơ Trường Không chỉ có tác dụng như là một vẫn dẫn phát vỡ phong ấn mà thôi, nhưng bây giờ cái tác dụng này không cần nữa. Giữ lại lần sau dùng? Trừ phi hai người bị bại não, nếu không sẽ không làm như vậy!

    "Để y lại đi, đến khi quái vật kia đi ra thì cũng giúp chúng ta kéo dài một chút thời gian. Đúng rồi, để đá lưu ảnh lại, để chút nữa chúng ta nhìn xem thử rốt cuộc quái vật kia là cái dạng gì, vì sao lại xuất hiện nơi này và nó mạnh đến chừng nào?" Đại thủ lĩnh đưa ra quyết định không chút do dự.

    "Tuân mệnh." Người trông coi Cơ Trường Không gật đầu. Y nắm lấy Cơ Trường Không rồi ném tới gần chỗ khe hỡ không gian, sau đó lại lấy ra một viên giống như tinh thạch rồi xuất ra một loạt các thủ ấn, lập tức viên đá kia liền biến mất trong hư không.

    Đá lưu ảnh là một bảo vật thần kì, có thể lưu lại sự việc từng đã xảy ra trong một thời gian ngắn, cực kì hiếm. Bình thường chỉ có những thế lực siêu cấp hoặc những nhân vật lớn mới có thể có được. Nhất mạch Quang Minh tuy đang xuống dốc nhưng vẫn còn có chút nội tình.

    "Tốt rồi, đi đi, tiểu tử hảo hảo hưởng thụ đi." Đại thủ lĩnh nhếch miệng cười, trên mặt xuất hiện vẻ dữ tợn điên cuồng.

    "Đáng chết." Cơ Trường Không chửi thầm trong miệng, hắn vẫn dụng toàn bộ lực lượng của bản thân hòng muốn phá vỡ trói buộc nhưng tu vi của hắn và gã Đại thủ lĩnh cách biệt quá lớn, căn bản không xoay chuyển được gì.

    "Không nên tốn sức vùng vẫy, không có tác dụng. Quang vinh cống hiến cho nhất mạch Quang Minh của chúng ra chỉ có một cách, đó là chết." Đại thủ lĩnh lắc đầu.

    "Ngươi muốn vậy không?" Cơ Trường Không bỗng nhiên bĩnh tĩnh hỏi một câu.

    "Đương nhiên là không, haha...." Đại thủ lĩnh sững người một lúc rồi bật cười ha hả, sau đó liền biến mất.

    Cơ Trường Không nghe mà hận đến nghiến răng.

    Nếu lão là một tín đồ điên cuồng thì Cơ Trường Không còn hiểu được nhưng lão lại là một tên tín đồ giả mạo, miệng mở thì luôn nói những thứ lẫm liệt, miệng ngậm chính là vì người quên mình, cao cao tại thượng nhưng khi thật sự đến lúc chính mình phải đứng ra thì lại quanh co.

    Mặc hắn có tức giận đến thế nào thì tình cảnh cũng không thay đổi, bởi vì một cái chân đã đưa ra khỏi khe hở không gian kia.

    Rống...

    Giống như cảm ứng được con mồi sẽ chạy mất, tồn tại không biết tên kia đã nóng nảy kêu lên, dùng sức xé mở vết nứt không gian, nhưng cũng vì vậy là thịt thối rơi rớt từ trên đôi bàn tay bay tán loạn trong trời đất.

    Cuối cùng, một cái đầu xuất hiện, dò xét tình hình bên ngoài.

    Đây là... quái vật gì vậy?

    Nhìn thấy cái đầu kia, trong nháy mắt, Cơ Trường Không liền choáng váng.

    Trước những biến cố đã xảy ra, hắn đoán cái tồn tại không biết tên tất nhiên không phải nhân loại nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thì đúng là làm cho hắn giật mình.

    Đầu của quái vật có hai sừng, đen thui, không dài lắm nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đánh đầu thắng đó. Ngoại trừ cái sừng ra, quái vật kia còn có lân giáp màu tranh trên khắp cơ thể, mắt không có tròng mắt, chỉ một mảng màu đen, trong miệng có đầy răng nhọn có thể xé nát mọi thứ.

    Tóm lại, quái vật này Cơ Trường Không chưa hề nghe nói đến bao giờ.

    "Hắc hắc, ngươi là nhân loại, đúng là có ý tứ." Nhưng không chờ Cơ Trường Không hết kinh ngạc, quái vật kia bổng mở miệng nói.

    "Ngươi, ngươi biết nói chuyện?" Cơ Trường Không hoàn toàn giật mình.

    "Tiểu gia hỏa, trưởng bối của người đúng là không có trách nhiệm, bọn chúng không hề dạy bảo người những điều cần biết sao?" Quái vật vừa giãy dụa để hoàn toàn ra khỏi khe hở, vừa mở miệng nói.

    "Điều cần biết, cái gì mới là điều cần biết?" Cơ Trường Không cảm thấy không hiểu.

    Bây giờ, điều hắn muốn duy nhất đó là thoát khỏi giam cầm do lão Đại thủ lĩnh bố trí rồi chạy khỏi nơi này. Đối mặt với một quái vật có thực lực kinh khủng như thế kia mà hắn chưa nói năng lộn xộn đã may mắn lắm rồi. Tuy rằng hiện tại quái vật kia nhìn có vẻ như ôn hòa nhưng đừng quên rằng vừa mới đây thôi, y đã giết chết một tu giả Đạp Hư tầng năm.

    "Ngươi là người của Thánh thành, Thiên Không, Quang Minh hay là Tinh Thần?" Quái vật có chút hăng hái nhìn hắn và hỏi.

    "A, trong cơ thể còn có huyết mạch long phượng, lại có cả Tinh đồ... thật là ky quái. Chẳng lẽ là truyền nhân của chỗ kia." Không chờ Cơ Trường Không trả lời, quái vật kia cứ thế hỏi tới. Đôi mắt đen kịt của y chỉ đảo qua người Cơ Trường Không, lập tức bí mật của hắn không còn chỗ nào che giấu.

    "Thánh thành, Thiên Không, Quang Minh,Tinh Thần?" Cơ Trường Không há miệng thật to, người ngây ngốc tại chỗ.

    'Trời ạ, rốt cuộc quái vật này đã sống bao lâu rồi?' Cơ Trường Không cảm thán.

    Thánh thành xuất hiện ở thời điểm Nhân tộc và Yêu tộc đại chiến. Lúc ấy Thánh Nhân rất nhiều, bọn họ chế tạo binh khí đối kháng Yêu tộc, mà Thánh Thành chính là thành lũy mạnh nhất mà các Thánh Nhân xây dựng nên.

    Thiên Không, Thánh Thành là hai nơi thuộc về long và phượng tộc, còn Quang Minh và Thánh Thành thuộc về Nhân tộc. Còn cái Tinh Thần kia thì tuy chưa từng nghe nói qua nhưng có thể đặt ngang hàng với mấy cái kia thì cũng không hề thấp bé.

    'Quái vật này mở miệng, mấy câu đầu lại hỏi như vậy, chẳng lẽ y sống từ cái thời điểm xa xôi ấy sao? Không thể nào!' Nghĩ đến ngang đây, Quang Minh cảm thấy không được khỏe.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 118: Ma quỷ hiền lành

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Chương 118: Ma quỷ hiền lành

    Người đại chiến với Yêu, thời điểm đó cách đây đã rất lâu. Tuy rằng các ghi chép còn sót lại không chi tiết nhưng cũng có thể phỏng đoán thời điểm đó hẳn là cách đây trên trăm vạn năm. Mà trí nhớ của quái vật nay lại dừng tại thời điểm đso, chẳng lẽ y thật sự đã sống lâu như vậy?

    Cơ Trường Không cảm thấy không thể nghĩ tiếp được nữa, nhưng không thể không tin rằng kết quả là như vậy. Bởi vì quái vật này không cần phải trêu đùa hắn, không hề có ý nghĩa. Thể nhưn sự thật này đúng là làm hắn choáng váng đầu óc.

    Tuổi thọ Thánh Nhân chỉ có mười vạn năm. Mặc dù cũng có chủng tộc đặc thù, giống như Huyền Vũ tộc, có thể sống trên ba mươi vạn năm nhưng đây đã là cực hạn rồi. Vậy mà y lại sống trên trăm vạn năm. Được rồi, Cơ Trường Không không suy nghĩ thêm nữa.

    "Tiểu gia hỏa, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để ngây người." Trong khi Cơ Trường Không đang choáng váng cả đại và tiểu não thì quái vật kia mở miện nói.

    "Ta, ngươi, ngươi là ai?" Cơ Trường Không nói năng có chút lộn xộn.

    "Ha ha... Ta à? Đương nhiên là ma quỷ rồi. Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà không nói qua cho ngườ biết sao? Thật đáng tiếc." Quái vật tự xưng là ma quỷ kia nói với cảm xúc tiếc hận. Đúng là tiếc hận, mà không phải trêu tức.

    Ma quỷ!

    Cơ Trường Không cảm giác đầu óc mình còn chưa thanh tỉnh. Quái vật này là ma quỷ! Cái mà Quang Minh Vương phong ấn chính là ma quỷ. Phong ấn rất mạnh, bấy lâu nay y không ra ngoài được nhưng giờ đây nó đã yếu nên y đã ra, hưng vì sao y đi ra ngoài? Cơ Trường Không giật mình.

    Thôi thì đành vậy. Nếu y đã là ma quỷ thì muốn bóp chết hắn cũng dễ như đập con ruồi con muỗi. Cứ nơm nớp lo sợ cũng không được gì, thế thì mạnh dạng hỏi y vài vấn đề đang nghi ngờ trong lòng cũng tốt, còn việc sau đó sẽ sống hay chết, cứ để vận khí quyết định đi!

    Cái cảm giác bất lực này, hắn không thích nhưng thời điểm này cũng không thể nào làm khác được. Trí tuệ hay mưu kế tuy có ích đấy nhưng đó là khi thực lực hai bên chênh lệch không nhiều, còn đằng này thì... thôi cho qua!

    Không biết vì sao, Cơ Trường Không bỗng nhớ tới một câu mà Liễu Tinh Hằng đã nói với hắn, 'Có đôi khi, vận khí cũng là một phần của thực lực'.

    "Ma quỷ? Lão nhân ngài không biết bây giờ là niên đại nào sao?" Sau một hồi suy nghĩ, hắn đã dũng cảm hơn, thấm chí còn không đến xỉa tới cảm giác của đối phương, trong lời nói có chút ý vị châm chọc.

    Châm chọc một ma quỷ? Được rồi, có lẽ là đã suy nghĩ nhiều!

    "A, tiểu gia hỏa người đúng là được, rất xuất sắc." Tựa hồ ma quỷ cũng cảm ứng được biến hóa trên người Cơ Trường Không nên y cũng không cảm thấy bực vì Cơ Trường Không châm chọc.

    Phù!

    Y hít sâu một hơi.

    Cơ Trường Không cảm thấy hình như y đang thôn phệ cái gì đó trong không trung nhưng mắt thường của hắn lại không thấy được.

    Sau khi hít một hơi, ma quỷ lại nhắm mắt lại.

    "Không ngờ, mấy trăm năm đã trôi qua." Thật lâu sau, ma quỷ mở mắt ra, anh mắt chứa đầy vẻ tang thương.

    Cơ Trường Không cảm thấy khí tức trên người y có biến hóa, vừa rồi còn vui vẻ thì bây giờ lại đắng chát suy sụp tinh thần. Loại biến hóa này thật khó tin, ít nhất là Cơ Trường Không cảm thấy không thể lí giải được.

    Y đã bị phong ấn nhiều năm như vậy nhưng sau khi thoát ra được lại suy sụp tinh thần. Chẳng lẽ ma quỷ còn có người thương yêu, và người đó giờ đã tan biến trong dòng lịch sử thời gian. Cơ Trường Không phỉ báng trong lòng, tất nhiên là những lời phỉ báng này hắn không dám nói ra.

    Khoan đã, y đã làm một việc, đó là trực tiếp lấy tin tức từ trong không trung. Trăn vạn năm qua, Cơ Trường Không chưa hề nghe nói đến loại năng lực này.

    Y đang nhớ lại hồi ức, mà Cơ Trường Không thì đang suy đoán lai lịch của y, trong khoảng thời gian ngắn, song phương đều yên lặng, thật có chút quỷ dị.

    Ma quỷ, cái danh từ xưng hô có chút kì lạ. Hiện nay, người được thế nhân gọi là ma quỷ cũng là bở vì bọn họ chuyên làm những việc tàn nhẫn, thủ đoạn khó có thể chấp nhận. Ví dụ như thợ săn nổi nhất sẽ được cái danh xưng là ma quỷ. Nhưng ma quỷ này nhìn có chút đặc biệt, y không phải người cũng không phải Yêu, hơn nữa từng hơi thở của y đều mang theo khí tức tử vong. Với kiến thức hiện tại của Cơ Trường Không, đúng là không thể nào đoán ra được lai lịch của y.

    "Tiểu gia hỏa, không cần nghĩ nữa. Ta chính là ma quỷ, tộc ma quỷ." Thật lâu sau, ma quỷ lại nói, như đã nhìn thấu Cơ Trường Không mà nói.

    "Tộc ma quỷ, còn có tộc như vậy sao?" Cơ Trường Không nhíu mày.

    "Nhân tộc, haha, minh hữu đáng tin cậy nhưng cuối cùng cũng là người phản bội. Thật là đáng thương, đã nhiều năm trôi qua mà các ngươi vẫn không biết được chân tướng." Ma quỷ thở dài, lời nói của y lại làm Cơ Trường Không rơi vào sương mù.

    Người phản bội thi hắn đã từng nghe qua. Đó là do thiên tài Yêu tộc trên Thiên Trì Sơn đã từng nói nhưng câu nói đó biểu thị cái gì thi hắn lại không biết.

    "Chẳng lẽ người thật sự cho rằng cái thể giới rộng lớn này chỉ có hai chủng tộc là Nhân và Yêu thôi ư?" Không thể không nói, thái độ của ma quỷ rất là kì quái, ngữ khí của y vẫn chán chường như cũ nhưng không có chút sát ý nào, ngược lại y lại chịu giải thích cho Cơ Trường Không.

    "Nhân tộc và Yêu tộc cũng chỉ là hai trong vô số các chủng tộc mà thôi, hơn nữa Nhân tộc cũng chưa hẳn là Nhân tộc. Ví dụ như ma quỷ chúng là cũng là một tộc trong một đống các tộc. Truyền thuyết lại nói Nhân loại có liên quan đến ma quỷ chúng ta đấy." Ma quỷ giải thích ngắn gọn.

    "Như vậy, ma quỷ tiền bối, ta muốn biết người phản bộ là cái gì?" Cơ Trường Không suy nghĩ một chút rồi hỏi.

    "Người phản bộ hả? Được rồi, nói cho người biết cũng không được gì, chuyện này ngươi không hiểu được, đến lúc thích hợp thì sẽ tự hiểu thôi." Ma quỷ nói.

    "Được rồi, còn có một vấn đề, vì sao ngài không giết ta?" Cơ Trường Không không kiên trì hỏi vấn đề hắn muốn biết nhất.

    "Tại sao ta phải giết ngươi?" Ma quỷ ngẩng đầu cười rồi sau đó hỏi ngược lại.

    Sặc, Cơ Trường Không há hốc miệng muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

    Vừa rồi hắn nhìn thấy đám người Thuỷ Tâm Ngân thê thảm như vậy, thậm chí còn có người bị đánh chết và cái danh xưng ma quỷ cộng thêm phương thức xuất hiện bá đạo này làm cho hắn cứ nghĩ ma quỹ chỉ sẽ giết tất cả, khát máu cuồng bạo. Vì vậy hắn mới canh cánh trong lòng, rốt cuộc không chịu được nên đã hỏi.

    Ấy thế mà y lại trả lời một câu là hắn cứng họng không biết nói gì. Chẳng lẽ hắn lại nói vì y là ma quỷ, có bàn tay giết chóc nên cũng sẽ giết hắn?

    "Tiểu gia hỏa, ngươi tên gì?" Y không thèm để ý cái miệng đang há của hắn mà lại đổi chủ đề, hỏi một câu. Điều này là cho hắn cảm thấy một chút cảm tình, nói không rõ ràng lắm nhưng đấy chính là thích, giống như cảm giác đối với sư phụ tiện nghi của mình và người nam tử to lớn cao ngạo ở Chân Long thần thành.

    "Vãn bối tên Cơ Trường Không. Không biết vì sao tiền bối lại bị vây ở đây?" Cơ Trường Không gượng cười đáp.

    Phù!

    Thấy Cơ Trường Không bày ra cái bộ dạng bất đắc dĩ, y bỗng cười rồi thở ra một hơi nhẹ. Ngay sau đó Cơ Trường Không cảm thấy tất cả các trói buộc trên người mình đều được cởi bỏ.

    Quả là rất mạnh! Một lần nữaCơ Trường Không lại cảm thấy khiếp sợ với thực lực của y.

    Đến bây giờ hắn mới thật sự biết được, lúc trước y đã không ra tay tận lực, nếu không thì chỉ một hơi thở thôi cũng đủ giết cả Đại thủ lĩnh có tu vi nửa bước Thông Huyền.

    Hắn đã tin y thật sự không có ác ý, nhưng mà cái cảm giác này hơi quái dị. Một người, à thì tạm gọi là người đi, bị vây khốn vố sô năm, sau khi thoát ra lại không tức giận mà lại như một vị tiên sinh hiền lành. Thật là cổ quái.

    Người bình thường thì dù chỉ bị đụng chạm nhẹ cũng đã tức giận, có khi còn muốn giết người, vậy mà y lại lạnh nhạt như chưa hề có việc gì. Còn việc tức giận gào thét trước đó lại giống như cảnh cáo, hay là dọa sợ người khác thôi, cốt là không muốn ra tay.

    "Đa tạ tiền bối. Ngài mạnh như vậy, người vây khốn ngài là Quang Minh vương sao?" Cơ Trường Không vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi.

    "Quang Minh vương, đương nhiên là không phải. Tên tiểu tử kia chỉ là tên tiểu quỷ mà thôi, còn nữa, ai nói với người là ta bị vây khốn?" Y cười nhạt một tiếng, vừa trả lời vừa nhìn hắn với ánh mắt hứng thú, đôi mắt đen kịt không có tròng trắng làm người khác phát lạnh sống lưng.

    Tiểu quỷ, Cơ Trường Không vương! Được rồi, Cơ Trường Không thừa nhận là hắn đã sai. Nếu y đã sống lâu như vậy, đúng là có tư cách gọi Quang Minh vương là tiểu quỷ. Mà nếu không bị vây khốn thi đã có chuyện gì xảy ra? Phong ấn này lại là thế nào? Không phải nhất mạch Quang Minh luôn nói như vậy sao? Rồi thì Tinh đồ sao lại ở trong này? Một ma quỷ mạnh mẽ như vậy mà lại biến thành...

    Rối, quá rối đi, thật là mờ mịt không có lối ra mà.

    Một cái Tinh Thần Đại Liệt cốc nhỏ nhỏ mà cũng có nhiều bí mật như vậy, rốt cuộc nó đã và đang cất giấu bí mật kinh thiên động địa gì mà một người lại tiếp một người làm cho người ta sợ hãi.

    "Tiểu gia hỏa, đừng suy nghĩ nhiều. Nơi này gọi là Vô Tận Sơn Mạch sao? A, bây giờ đã đổi tên, mà có đổi thì cũng vậy, nơi này không phải là một nơi đơn giản, có rất nhiều bí mật mà tiểu gia hỏa người không thể hiểu được, thực lực của người còn chưa đủ." Y nói, mà bây giờ y mới chui ra được nửa người từ trong cái khe hở không gian.

    Vừa dứt lời thì lập tức quanh người y cuồn cuộn gió, lực lượng bỗng nhiên bộc phát, chỉ chốc lát khe hở đã ầm ầm nổ tung, rồi cả người y đã đáp xuống.

    Chỉ trong nháy mắt, uy áp vô cùng mạnh mẽ đã hàng lâm, đó là một cảm giác khó nói nên lời, như là trời sập mặt đất tiêu vong. Áp lực cuồn cuộn vô biên, và cũng thật cao ngạo là người khác nhịn không được mà muốn quỳ xuống cúng bái.

    Mặc dù chỉ lóe lên tức thì, lại không mang theo tia trấn áp nào, nhưng Cơ Trường Không lại cảm giác trong lòng mình xuất hiện bóng ma.

    Khủng khiếp, quả là khủng khiếp, thật khó mà đoán ra được ma quỷ này rốt cuộc là tồn tại gì?

    Đừng nói là Tôn Tổ đó nghe, hay là Thánh Nhân?
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)