Tiên Hiệp Tinh Vân Đồ Lục Truyện - Đông Lâm Cửu Châu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 104: Tinh Thần Đại Liệt Cốc Dịch

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ở tận cùng phía bắc Tinh Thần Tử Địa, gần với Vô Tận Sơn Mạch có một khe nứt. Khe nứt rất khổng lồ nên nó cũng được gọi là thung lũng hay hẻm núi và được người bản xứ gọi là Tinh Thần Đại Liệt Cốc!

    Thung lũng này mênh mông bát ngát, kéo dài vào sâu trong Vô Tận Sơn Mạch, được cánh rừng nguyên sinh bao bọc. Ấy thế mà ở ở phía đông lại là một cảnh tượng khác. Một không gian hoang vu, không một ngọn cỏ, không một mầm mống có sự sống nào.

    Nói tóm lại, phía tây thung lũng là rừng rậm, còn phía đông thì hoang vu. Cả hai chỉ cách nhau có một cái vực sâu, chính là cái thung lũng đã nói đến, thần bí vô cùng.

    Một phân làm hai, hai cái lại đối lập nhau hoàn toàn!

    Có thể nói rằng, ngoài Tinh Thần Bí Cảnh thì Tinh Thần Đại Liệt Cốc là nơi nguy hiểm nhất. Thung lũng kéo dài vạn dặm và dường như nó được một sức mạnh thần bí nào đó bảo vệ. Dù tu giả có năng lực cao cũng khó có thể đạp gió mà đi trong thời gian dài ở thung lũng này.

    Nơi đây ít ai lui tới, cỏ cây bình thường ở ngoài không sinh trưởng. Nó chính là Tinh Thần Đại Liệt Cốc.

    Tục truyền rằng, từng có một thế lực vô thượng thực hiện một cuộc thăm dò nơi này. Tinh nhuệ của trong tông môn xuất ra hết để thực hiện kế hoạch này. Nhưng ngoài trừ những tu giả còn lưu lại ở ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết rồi sau đó trời rơi tuyết đỏ trong vòng ngàn dặm thì không hề biết biết gì nữa. Và môn phái kia đã bị diệt! Bởi vì ngay cả những đệ tử được nhận truyền thừa cũng bị một sức mạnh thần bí to lớn giáng xuống, xoá sổ hoàn toàn.

    Từ đó về sau, nơi này được gọi là tiểu cấm địa!

    Nếu không phải có một cái cấm địa là Vô Tận Sơn Mạch rồi thì nơi này đã trở thành một cấm địa chân chính.

    Hôm nay, lối vào của thung lũng bỗng chấn động. Sau đó trong không trung bỗng xuất hiện một khe hở đen ngòm, rồi mười người đi ra từ trong đó.

    Những người này dĩ nhiên là nhóm người Cơ Trường Không rồi!

    Mười một cường giả Đạp Hư. Cộng thêm Cơ Trường Không, một tu giả không phải Đạp Hư chân chính nữa. Vậy là có đến mười hai người. Ngoài ra còn có vài chục cường giả Thiên Môn tầng bảy đi theo. Tất cả đều là người tinh nhuệ của các thế lực.

    "Một nơi thật hùng vĩ! Quả nhiên không giống bình thường." Cơ Trường Không có chút kinh ngạc nói.

    Tinh Thần Đại Liệt Cốc kéo dài từ nam đến bắc, chia hai miền đông tây, vô cùng bao la hùng vĩ.

    Có lẽ trước khi thung lũng này xuất hiện, nơi đây chắc hẳn là một bình nguyên bao la, chim hót hoa nở, bóng mát cổ thủ bao trùm khắp nơi, đẹp không kể xiết.

    Rồi một ngày kia trời đất biến chuyển, nhật nguyệt đảo ngược, toàn bộ rơi vào hỗm độn. Sau đó thì bình nguyên nứt vỡ rồi một thung lũng xuất hiện kéo dài vạn dặm. Từ đó về sau, bình nguyên đã phân làm hai, hai bên đối lập nhau như bây giờ.

    Cảnh tượng đó chắc chắn rất rung động lòng người. Hãy thử tưởng tượng mà xem, một bình nguyên bao la vô tận trù phú bỗng biên bị chấn động rồi một thung lũng xuất hiện. Sâu như cánh cổng của thiên cung, không thể nào biết được.

    Nhưng hiện tại, Cơ Trường Không thấy cái thung lũng này giống như không phải tự nhiên mà có, dường như có ai đó đã vì mục đích nào đó mà tạo ra!

    Thung lũng sâu đến khoảng trăm trượng. Hai vách tường cao sừng sững, nhẵn bóng vô cùng. Độ nghiêng của nó chắc đạt đến chín mươi độ.

    Đặc biệt là cái vách đá bóng loáng kia. Đúng là trơn nhẵn như gương, rõ ràng là bị một thanh lợi kiếm chém xuống.

    Cảnh tượng thật là hùng vĩ! Vậy cái ngươi làm nên cảnh tượng này là dạng gì? Thiên nhân, Tôn tổ hay là Thánh Nhân?

    Đương nhiên chuyện làm hắn hứng thú nhất không phải vấn đề này mà là độ nồng đậm của Tinh thần tinh khí ở nơi này lớn gấp mấy lần so với bên ngoài. Trùng trùng điệp điệp! Mới đến gần thôi mà đã cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đang tham lam hấp thu Tinh thần tinh khí gần như hoá thành thực chất kia.

    "Đi đi." Đại thủ lĩnh xúc động cười nói.

    "Tốt. Có được Dược Vương, lão phu sẽ sống được thêm trăm năm." Mấy lão quái vật còn lại cũng không thể chờ đợi được nữa.

    "Các vị, cẩn thận! Thung lũng này rất nguy hiểm, ngàn vạn lần rời phỏi phạm vu bí bảo của tay bao trùm. Nếu không thì hài cốt tiêu tan. Nhưng như vậy đã là còn may mắn, ghê gớm hơn chính là biến thành cái xác không hồn: "

    Những người khác liếc nhìn nhau một cái rồi cất bước đi vào. Tinh Thần Đại Liệt Cốc vô cùng nguy hiểm. Cũng không phải nói chơi thôi.

    Cơ Trường Không đi ở cuối hàng nhưng không biết vì sao khi hắn bước vào thung lũng thì lòng hắn lập tức dâng lên nỗi lo sợ bất an không tên. Giống như có cái gì đó sẽ hại hắn. Chuyện liên quan đến tính mệnh sắp sửa sẽ xảy ra vậy.

    . . .

    Thung lũng rất cổ xưa. Ở bên ngoài và bên trong là hai cảnh hoàn toàn khác nhau.

    Bên ngoài thì ánh nắng chan hoà, mặt trời rực rỡ chiếu sáng. Tuy có chút tịch mịch nhưng cũng sáng sủa hơn. Còn khi bước vào thung lũng rồi thì lại khác nhau một trời một vực. Chỉ trong nháy mắt, ánh mặt trời bỗng biến mất, một cỗ khí tức âm trầm kinh khủng xông thẳng vào đầu.

    Ngẩng đầu nhìn lên trời thì vẫn thấy mặt trời đang treo trên cao nhưng lại không thế chút ấm áp nào. Nhìn bốn phía thì thấy đầy rẫy đám sương màu bạc kì dị, làm cho người ta không thể nhìn xa được.

    Ngao... Cọt kẹt....

    Từ trong đám sương mù, vô số tiếng kêu quái dị truyền ra, làm cho người ta lạnh cả da đầu. Âm u tiêu điều! Sương mù che chắn, vì thế mỗi bước tiến lên đều cảm thấy khác nhau.

    Mọi người càng thâm nhập vào sâu bên trong thì cái khí tức âm trầm quỷ dị kia giống như càng thấm vào sâu trong cơ thể, làm cho ai cũng cảm giác như mình đang bị một thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy, như vác trên lưng. Vô cùng khó chịu! (KìNgộ xin mời các bạn ghé thăm .)

    Đi chưa đến một nghìn mét mà sương mù đã nồng đậm hơn rất nhiều!

    "Không thấy cửa vào nữa." Có người nói.

    Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức quay đầu lại, quả nhiên là ở sau không còn gì. Cửa vào dường như đã biến mất, chỉ còn lại vô số sương bạc lượn lờ. Và dường như có thứ gì đó muốn lao ra.

    "Không đúng, các ngươi nhìn kìa, phía trên cũng vậy." Lại có tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

    "Vách đá cũng không có, trời ạ." Tiếng kinh hô càng ngày càng nhiều.

    Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhóm người Cơ Trường Không cũng phải nhíu mày.

    Cảnh tượng trước mắt thật là quỷ dị. Trong thoáng chốc, dường như nơi này đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không một tiếng động báo hiệu trước.

    "Chư vị không nên sợ hãi. Ta đã đến nơi này cũng được mấy lần. Đây là chuyện bình thường. Các vị cứ theo ta là được rồi." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc mở miệng đúng lúc làm tâm thần mọi người bình yên trở lại. Nếu không như vậy thì chỉ sợ sẽ có người bỏ cuộc.

    Tinh Thần Đại Liệt Cốc, hung danh vang xa. Ở Tinh Thần Tử Địa này, ai cũng biết đến nó.

    Có thể nói rằng, nếu không phải bởi vì những lão gia hoả này tuổi thọ sắp cạn thì bọn họ tuyệt đối không mạo hiểm bước vào nơi này. Ở đây quá nguy hiểm, không biết lúc nào có thể bỏ mạng.

    "Thủy gia chủ, lấy bản đồ ra đi. Nếu không chúng ta không vào được." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc cười khẽ.

    "Tốt." Lão tổ Thủy gia cũng không cự tuyệt.

    "Bản đồ." Đột nhiên lão tổ Thủy gia gào lớn.

    Rầm rầm!

    Một bức tranh kì dị thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu lão tổ Thuỷ gia. Bức tranh kia là một tấm bản đồ, trên đó vẽ chằn chịt phù văn.

    Xoát!

    Bức tranh vừa được lấy ra, lập tức xuất hiện một mũi tên màu trắng sữa dẫn đường.

    "Đi theo mũi tên đó. Đừng đi lạc đường." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc dặn dò một tiếng rồi xoay người bước đi.

    Quả nhiên là lão hồ ly. Cái gì mà bản đồ kho báu chứ. Tất cả đều là giả dối, lừa gạt người. Cơ Trường Không thấy một cảnh như vậy thì trong lòng không khỏi phỉ báng. Làm ăn với đám hồ ly này quả là rất mệt mỏi. Có khi bị trúng kế, rồi bị bán đi cũng không biết chừng.

    Tuy vậy Cơ Trường Không cũng muốn làm ăn với những lão gia hoả Đạp Hư này. Bởi vì tuy bọn họ ngang ngược càn rỡ, lấy uy thế áp bức người khác nhưng tốt xấu gì cũng không cần hắn hao tổn tâm trí, không cần phải bỏ sức nhiều.

    Mũi tên màu trắng sữa không lớn, nhưng sáng một cách lạ thường. Nó chiếu sáng một vùng có bán kính lớn hơn mười mét. Những nơi ánh sáng của nó chiếu tới thì đám sương mù nhao nhao tránh lui, giống như mau tránh kẻo chỉ sợ chạy không kịp.

    Vì nơi này quá quỷ dị nên mọi người cũng không dám rời khỏi phạm chi chiếu sáng của mũi tên, hơn mười người co lại thành một đoàn.

    "A!"

    Bỗng nhiên, ở ngoài rìa ranh giới phạm vị ánh sáng bạc bao phủ phát ra một tiếng hét thảm thiết.

    "Chuyện gì? Ai? Là ai vậy?" Mọi người vốn dĩ đang căng thẳng thì lại nghe tiếng hét thảm nên không ít người rối loạn. Một đám người sắc mặt trắng bệch đùn đẩy nhau, nhưng không ngời vì thế mà lại có hai người rời khỏi vòng bảo vệ của mũi tên rơi vào đám sương mù, bị đám sương mù nuốt chửng.

    "Bình tĩnh lại cho ta, không có việc gì phải sợ." Mấy người lão tổ Chu gia hét lớn.

    "Yên tĩnh lại cho ta. Nếu không bổn toạ ăn hết các ngươi." Huyết Thủ Ma Đồ dùng ánh mắt u ám nhìn xung quanh.

    Đã có người quen biết nhắc nhở, lại có thêm một tên ác ma hù doạ nên mọi người cũng miễn cưỡng trấn định lại. Nhưng mặt mũi bọn họ cũng còn vẻ sợ hãi.

    Sau một hồi kiểm tra thì nhân số đã giảm đi ba người. Ngoài trừ người đầu tiên không biết biến mất như thế nào thì hai người còn lại đều do hỗn loạn mà bị đẩy ra ngoài. Chỉ vì bị đẩy ra khỏi vòng bảo vệ mà một đi không trở lại.

    . . .

    Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước nhưng Cơ Trường Không đang đi ở cuối lại thêm đề phòng.

    Vừa rồi hắn tận mắt thấy tiểu gia hoả không may mắn kia thật ra không hề bước ra khỏi vùng sáng của mũi tên mà đã bị một hắc ảnh đem đi. Thứ đó loé lên từ trong sương mù rồi biến mất ngay lập tức. Kết quả là tiểu gia hoả kia bị mang đi.

    Tiếng hét thảm phát ra trước lúc y bị kéo vào trong sương mù. Sau đó vừa lọt vào sương mù thì tiếng hét thảm lập tức im bặt!

    Tình hình không hề giống như lão tổ Thủy gia hay Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc từng nói. Vậy trong đám sương mù này còn có thứ gì đó mà hắn và mọi người không biết. Chắc chắn một điều rằng đám sương mù này không an toàn. Rốt cuộc có nguy hiểm gì thì chỉ có mỗi lão Đại Quang Minh Đạo Tặc biết rõ. Có lẽ Thủy Tâm Ngân cũng biết một ít.

    Vì vậy, sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, Cơ Trường Không càng cẩn thận hơn.

    . . .

    Vào thời điểm đám người Cơ Trường Không vừa tiến vào khe núi thì không lâu sau đó ở bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều tu giả.

    Hàng trăm hàng ngàn tu giả từ bốn phương tám hướng kéo đến. Mạnh nhất là Đạp Hư, yếu nhất cũng là Khai Mạch. Số lượng thì vượt xa đám người Cơ Trường Không, hơn mấy trăm ngàn người.

    Nhóm trước tiến vào hẻm núi thì nhóm sau xuất hiện. Tuy nhân số của nhóm sau không bằng nhóm trước nhưng lại mạnh hơn.

    Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hơn ba nghìn tu giả đã đi vào khe núi. Bọn họ chia thành từng đoàn để đi vào, không hề gặp nhau.

    Cảnh tượng đúng là làm người ta khó hiểu. Mục đích của bọn họ tất nhiên là Dược Vương. Nếu không thì với một nơi 'chim không ị phân' ít ai lui tới này làm sao thu hút được nhiều người như vậy. Đặc biết là những cường giả.

    Nhưng làm sao bọn họ biết được tin tức về Dược Vương?
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 105: Từng bước đều nguy hiểm

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau lưng xuất hiện một đám người tất nhiên Cơ Trường Không không hay biết. Ít nhất là Cơ Trường Không không biết, còn những người khác thì chưa chắc.

    Hiện tại bọn họ đang gặp phiền phức.

    "A. . ."

    Lại một tiếng hét thảm nữa. Nhóm người chỉ còn lại khoảng một phần ba nhân số lúc mới tiến vào giờ lại mất thêm một người nữa. Trong sương mù cuồn cuộn kia, từng tiếng kẽo kẹt truyền ra làm cho người khác liên tưởng đến tiếng nhai nuốt cũng một con quá vật khủng bố nào đó.

    Thế nhưng đối mặt với khủng bố này, mọi người lại thờ ơ.

    Gương mặt người nào người nấy đều trắng bệch. Thậm chí ánh mắt của nhiều người đã chết lặng. Bọn họ chỉ biết đi theo hào quang tiến về phía trước, không để ý đến những chuyện xảy ra xung quanh, giống như tất cả tri giác đã mất hết vậy.

    Đương nhiên không phải bọn họ đã mất đi linh hồn, chẳng qua vì quá sợ hãi mà không biết phải làm sao nên đã hoàn toàn chết lặng như vậy.

    Người đầu tiên, rồi người thứ hai, sau đó là thứ ba, thứ tư...

    Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà một nhóm ba mươi người đã chết hơn mười chín người. Tất cả đều là tu giả cảnh giới Khai Mạch, cũng là những tu sĩ cảnh giới Khai Mạch duy nhất ở trong này. Hoặc có thể nói, ngoại trừ Cơ Trường Không thì bọn họ là những người có cảnh giới Khai Mạch.

    Lời nói dối của lão tổ Thủy gia và Quang Minh Đạo đã không còn tác dụng từ lâu nhưng mọi người không thể không tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì cách đây không lâu có hai tu giả tầng chín Khai Mạch đã mắng hai người bọn họ rồi điên cuồng xông vào trong sương mù, rồi sau đó thì không thấy trở về nữa.

    Sau một thời gian khủng hoảng thì mọi người đã bình tĩnh trở lại. Ít nhất là như biểu hiện bây giờ!

    Vì sợ hãy nên đã chết lặng. Bọn họ chỉ biết theo người phía trước tiếp tục đi lên. Không phân biệt phương hướng, không phân biệt khoảng cách.

    Cơ Trường Không cũng không biết mình đã tiến vào Tinh Thần Đại Liệt Cốc bao xa rồi? Theo tính toán của hắn thì khoảng chừng năm sáu nghìn mét nhưng mà nơi đây quá quỷ dị, rốt cuộc là bao xa thì hắn cũng không chắn chắn.

    "Ra rồi, rốt cuộc cũng ra rồi, tốt quá..."

    "Trời ạ. Ta còn sống..."

    "Chết tiệt. Ha ha ha, lão tử vẫn bình yên. Lão tử không hề bị gì..."

    ...

    Đoàn người phía trước hoan hô ầm ĩ cả lên. Vừa rồi bọn họ gần như đã tuyệt vọng, bây giờ lại thấy được hy vọng sống nên rất vui mừng.

    Cơ Trường Không đi nhanh vài bước, tiến đến chỗ phát ra tiếng hoan hô.

    Ô...ô...n...g!

    Chỉ trong nháy mắt, thế sự xoay vần, vật đổi sao dời.

    Ngay khi hắn cất bước thì khung cảnh xung quanh liền thay đổi, giống như đã đổi thành một thời không khác. Vô cùng kinh người! Dù là Cơ Trường Không thì khi đối mặt với biến hoá này cũng phải ngây ngốc trong chốc lát.

    Sương mù đen sau lưng cuồn cuộn, vô số yêu ma quỷ quái hiện ra, khủng bố vô cùng, sát cơ trùng trùng điệp điệp. Nhưng trước mặt hắn lại là một bức thanh non xanh nước biếc, trời trong mây trắng.

    Phóng tầm mắt ra ra thì thấy một thảo nguyên mênh mông bát ngát, cỏ thơm rậm rạp, sinh cơ không giới hạn. Chính giữa thảo nguyên là một hồ nước nhỏ xanh mát. Hồ nước phản chiếu bầu trời trong xanh. Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp.

    Mà chuyện này thật là ngộ. Hắn không thể nào lý giải được.

    Cơ Trường Không quay đầu nhìn lại thì thấy sương mù sau lưng vẫn cuồn cuộn. Nửa người hắn ở bên ngoài, nửa người ở bên trong sương mù. Màn sáng màu bạc đã phân chia không gian này làm hai phần khác nhau.

    "Các vị, tiếp theo phải dựa vào khả năng của các vị." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc sau khi trấn tĩnh, lập tức trầm giọng nói với những người còn lại.

    "Có ý gì?" Cơ Trường Không khẽ nhíu mày. Hắn có dự cảm không tốt.

    "Ha ha, các vị cũng đã nhìn thấy rồi. Nơi đây non xanh nước biếc xinh đẹp vô cùng, nhưng thật ra từng bước đều nguy hiểm. Nếu như các vị không cẩn thận thì chỉ sợ sẽ bỏ mạng ở chỗ này. Vẫn nên cẩn thận là hơn." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo cười nhạt một tiếng.

    "Đi thôi." Cơ Trường Không con chưa có cơ hội đáp lại thì đám người Quang Minh Đạo Tặc đã dẫn đầu đi trước. Nhóm người Thủy Tâm Ngân đi theo sát phía sau. Khi bọn họ cất bước, hư không bông nhiên rung động rồi sau đó thân ảnh bọn họ giống như bị cái gì nuốt mất, biến mất không để lại dấu vết.

    "Kỳ lạ. Ra đi vội vã như vậy đúng là kì lạ. Thuỷ gia và Quang Minh Đạo Tặc cũng có quan hệ kì lạ nữa." Cơ Trường Không nhíu mày tự nói một mình.

    Từ khi tiến vào khe núi hắn đã cảm thấy quan hệ giữa Thủy gia và Quang Minh Đạo Tặc quá mức thân thiết. Theo lý thì cả hai là đối thủ cạnh tranh với nhau thì dù có tạm thời hợp tác cũng không thể nào gần gũi như vậy.

    Bọn họ quá vội vàng rồi, giiống như không thể chờ đợi thêm được nữa. Bọn họ không hề để ý đến người khác, kể cả hắn. Chuyện này tuyệt đối không bình thường.

    Hiện tại mảnh không gian này, ngoại trừ hắn ra thì chỉ còn lại sáu người, còn lại chỉ có Trảm Tẫn Sát Tuyệt và năm lão quái vật Huyết Thủ Ma Đồ.

    "Tốt cho một Thuỷ gia. Quang Minh Đạo cũng làm quá tốt đi." Huyết Thủ Ma Đồ cười lạnh, từng làn sóng kình lao ra khỏi người lão quét ngang bốn phía. Bị người lừa gạt, điều này làm cho người luôn luôn tự cao tự đại như lão phải động sát cơ, thẹn quá hoá giận.

    Rầm rầm!

    Một trận gió thổi tới, không biết xuất phát từ đâu. Cơn gió đi tới đâu thì sát khí bị xoá sạch dễ như trở bàn tay. Một cơn gió nhìn có vẻ bình thường vậy mà lại ẩn chứa lực lượng mạnh dường ấy. Cuối cùng, gió mát thổi qua người lão ma đầu, cả người lão cũng tan thành mây khói không còn dấu vết gì.

    Bốn người Trảm Tẫn Sát Tuyệt chứng kiến mà đổ mồ hôi lạnh, động cũng không dám động. Bởi vì cơn gió kia đã biến mất ngay trước người bọn họ.

    Huyết Thủ Lão Ma có tu vi tầng ba Đạp Hư nhưng dưới cơn gió đó lại không có cơ hội phản kháng gì. Chỉ đứng đấy bị nó hoá thành cát bụi.

    Từng bước đều chứa sát cơ. Tử vong đi theo như hình với. Quả nhiên là không phải nói ngoa.

    Thận trọng đánh giá bốn phía, Cơ Trường Không mặc kệ mấy người kia, hắn tiến bước về phía trước.

    Chỉ trong chốc lát, hắn thấy mình như được nước bao bọc. Chỉ là cảm giác này biến mất rất nhanh. Thay vào đó là cảm giác lạnh buốt thấu sương.

    Vù.... Vù...

    Từng cơn gió lạnh thấu xương thổi trên mặt sông băng, xoáy tròn rồi di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Lạnh buốt, hoang vu, tĩnh mịch, trống rỗng... Đây là một thế giới băng tuyết đoạn tuyệt với nhân thế.

    Sông băng kéo dài trăm vạn dặm. Tuyết dày chồng chất lên nhau tạo nên những ngọn núi tuyết mấy ngàn trượng. Bề mặt thì bóng loáng như thuỷ tinh, phản xạ ánh sáng mặt trời làm người khác không thể nhìn được.

    Cơ Trường Không bước chậm rãi trên mặt băng. Mỗi bước chân đều vô cùng cẩn thận, không dám lơ đễnh.

    Thế giới này thật khó đoán. Ngay cả hắn cũng không thể phân biệt thật giả được. Ngươi thấy thế nào? Chỉ một bước mà từ một thảo nguyên đã đến nơi này. Hai nơi khác nhau quá lớn, rõ ràng là không thể nào xảy ra chuyện này được. Nhưng nếu nói mọi thứ nhìn thấy ở đây đều là giả vậy thì cái cảm giác rét lạnh thấu tâm cam này là gì? Nó rất chân thật đấy.

    Cóc... cóc...

    Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ. Tiếng bước chân của Cơ Trường Không truyền đi, vang vọng rất xa trong một không gian yên tĩnh như vậy.

    Nơi đây là nơi nào? Cơ Trường Không hoàn toàn lạc lối rồi.

    Hắn có can đảm hợp tác với Thuỷ gia và Quang Minh Đạo bởi vì hắn tin tưởng vào thực lực của bản thân. Hắn tin rằng hắn ngang bằng với mọi người về mặt thực lực cho nên hắn không bận tâm về âm mưu nào đó có thể xảy ra. Nhưng hiện thực trước mắt này đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

    Bỗng nhiên hắn cảm thấy lòng bàn chân đau buốt, giống như bị kim đam xuyên qua vậy.

    Hắn nhấc chân lên rồi dồn lực đạp xuống.

    Ầm!

    Một cái hố băng xuất hiện sau cú đạp của hắn, rộng đến gần cả mét. Nhưng phía dưới chẳng có gì ngoài băng tuyết.

    Hắn nhíu mày sâu hơn. Với thân thể có thể so với thần binh lợi khí nhưng lại cảm thấy đau đớn đến vậy thì tuyệt đối không phải là chuyện nhầm lẫn ở đây. Nhất định có vật gì đó đã đánh lén hắn nhưng hắn lại không phát hiện ra. Vì vậy hắn lại càng cẩn thận hơn.

    ..

    Trên sông băng rộng lớn, một thân ảnh khập khiễng bước đi, giống như một hạt cát trong biển rộng, không hề toát lên được sự hiện diện của bản thân.

    Hắn vào nơi này đã ba ngày rồi. Trong khoảng thời gian này hắn đã dùng mọi cách có thể nghĩ ra hòng thoát khỏi nơi quỷ quái này nhưng cuối cùng không có cách nào thành công. Nơi đây thật sự quá rộng lớn nên dù hắn có dùng tốc tộ nhanh cỡ nào cũng không có tác dụng.

    Từ cái lần bị đánh lén đến nay, hắn cũng không hề bị phải lần nào nữa. Nhưng hắn tin chắc có thứ gì đó đang trốn trong bóng tối. Bời vì ba ngày qua, hắn đã cảm ứng được sự khác thường, không chỉ một lần.

    Trước mắt hắn bây giờ là một ngọn núi băng, cao hơn trăm trượng, sườn núi giống như bị đao búa gọt dũa, nó rất dốc.

    Cơ Trường Không đã đứng ở đây quan sát hơn nữa giờ rồi nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy ngọn núi này nhất định có chỗ không bình thường.

    Xung quanh là mặt sông băng bạt ngàn nhưng đột ngột lại có một ngọn núi băng cao dường nay làm cho hắn thấy có chỗ kì lạ. Hắn còn cảm thấy ngọn núi này có... ừm... chính là có sự thông minh tài trí. Đúng vậy, chính là thông minh tài trí. Dường như cái ngọn núi này có sinh mệnh thì phải.

    Đây chỉ là cảm giác của hắn nhưng hắn lại tin chắc không chút nghi ngờ.

    Chỉ tiếc tu vi của hắn chưa đủ nên không thể nhìn ra huyền cơ trong đó. Quan sát thêm chút nữa nhưng hắn không thu hoạch được gì nên cuối cùng chỉ có thể rời đi.

    Hắn không thể lãng phí ở chỗ này, hắn không có nhiều thời gian. Nơi đây cũng rất quái lạ, mau chóng rời đi thì vẫn tốt hơn.

    Ầm ầm, ầm ầm. ..

    Ngay khi hắn quay người thì lập tức có chuyện xảy ra!

    Ngọn núi cao sau lưng đột nhiên chuyển động. Nói cho chính xác hơn là nó đang ra tay đánh người. Tốc độ cực nhanh, nhanh như tia chớp.

    Vì không đề phòng nên cả người Cơ Trường Không đều bị bao bọc trong lớp băng tuyết. Hắn bị đóng băng luôn rồi, trông rất sống động!

    Ầm!

    Sức mạnh như núi lửa phun trào lên trời, khí huyết cả người hắn sôi trào, lớp băng nứt nẻ từng đường rồi vỡ ra, nhiều chỗ còn tan thành nước.

    Cơ Trường Không giống như một con rồng thời man hoang. Hắn dẫn động khí huyết toàn thân, nhiệt độ cơ thể tăng lên không ít. Sau đó hắn nhảy lên một cái bay thẳng lên trời, lớp bang dày bao bọc hắn chỉ còn lại một đống hỗn tạp cả nước và băng vỡ vụn.

    Hắn nhảy lên rồi tiếp cận cái ngọn núi băng đó, sau đó dồn hết lực vào nắm đấm, tung từng đấm vào ngọn núi đó.

    Rặc rặc, rặc rặc, rặc rặc. . .

    Lực lượng cuồn cuộn phá tang tường băng mười tám tầng. Man Vương Quyền phá vỡ hư không, đánh sụp băng lạnh, khủng bố vô biên.

    Nhưng dù vậy thì cũng không xi nhê gì với cái ngọn núi to kia. Dù hắn có chiến lực kinh người nhưng đối với một ngọn núi cao mấy trăm thước thì cũng không nhằm nhò gì.

    Một quyền đánh vỡ mấy chục thước băng tuyết nhưng đối với thân thể khổng lồ của cái thứ kia thì thương thế này hoàn toàn không đáng để tâm. Ngọn núi tuyết khổng lồ kia ngay cả việc trì hoãn động tác cũng không bị. Ngược lại, Cơ Trường Không bị chính phản lực đánh bay lui sau.

    Người tuyết khổng lồ từ từ đứng dậy. Nó chỉ hơi dùng lực, thế là vô số băng tuyết trút xuống như thác nước.

    Sau một chốc lát, ngọn núi băng đã thay đổi hình dạng hoàn toàn. Cái ngọn núi tròn trịa đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thân hình cao trăm mét, ba mắt và tám cánh xuất hiện. Một người tuyết khổng lồ chân chính.

    Thân thể người tuyết sáng óng ánh, tất cả đều được tạo thành từ băng tuyết nhưng cái lực lượng của nó thì cuồn cuộn như thuỷ triều, từng đợt nói tiếp từng đợt lao tới Cơ Trường Không.

    Hèn chi Cơ Trường Không cảm thấy cái ngọn núi này có sự sống, thì ra nó là một sinh vật khổng lồ.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 106: Một giấc mộng sinh thế giới

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Người tuyết như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống, tám cánh vung vẩy. Những nơi nó đi qua thì núi đóng băng mặt đất nứt vỡ. Lực lượng kinh khủng do nó tạo ra giống như muốn phá cả cái giới diện băng tuyết này vậy!

    Ầm!

    Cơ Trường Không đánh ra một quyền, một cái cánh ầm ầm nứt vỡ. Nhưng cái cánh này lại dùng một tốc độ chóng mặt mà khôi phục như cũ. Cái tên người tuyết này giống như được trường sinh bất tử vậy.

    Cơ Trường Không đánh khắp nơi trên người nó nhưng không hề tìm ra được một nhược điểm nào. Thân thể nó có bị đánh nát thì cũng tự phục hồi lại như cũ, giống như nó có cái thân thể bất tử.

    Đối mặt với cái thứ này, Cơ Trường Không cảm thấy bất lực.

    Thực tế thì người tuyết này cũng không có chiến lực mạnh lắm. Thân thể lại mong manh dễ vỡ nên rất dễ bị đánh đổ. Thân hình nó quá khổng lồ nên cũng không được nhanh nhẹn, lại không thông minh nên chỉ cần một tu giả có tu vi khoảng tầng hai Đạp Hư thôi cũng đủ hạ nó.

    Nhưng nó lại có cái thân thể bất tử nên mới khó đối phó. Cơ Trường Không thật không có cách nào để phá vỡ cục diện này.

    Ầm ầm, ầm ầm. . .

    Người tuyết khổng lồ đại chiến với Cơ Trường Không. Những nơi bọn họ đánh qua thì băng tuyết bay tùm lum, toàn bộ thế giới giống như đã rơi vào ngày tận thế rứa.

    Không gian yên lặng hoàn toàn bị phá vỡ, lực lượng kinh khủng tàn phá khắp nơi. Hắn và người tuyết giống như hai con cự thú thời man hoang. Rất kinh khủng!

    Phốc!

    Người tuyết lại bị nghiền nát một lần nữa nhưng Cơ Trường Không lại quay đầu bỏ chạy không chút do dự.

    Cứ đánh như vậy thì không biết đời nào mới xong. Chạy đi vẫn tốt hơn, đỡ phải uổng phí sức lực.

    Thế giới băng tuyết mênh mông bát ngát, Cơ Trường Không lướt đi như gió. Tuy không thể bay trên trời nhưng với thân thể cường đại của hắn thì việc nhảy một phát vài trăm mét cũng được, cũng không kém bay là bao nhiêu. Ở phía sau hắn là một thân ảnh đuổi theo rất chung tình không hề có ý định bỏ cuộc, chính là người tuyết.

    Tiếc cho người tuyết chính là nó không thể nhanh nhẹn bằng Cơ Trường Không, vậy nên càng ngày càng bỏ xa hắn.

    Thoát khỏi sự truy đuổi của người tuyết, Cơ Trường Không bắt đầu tìm kiếm sơ hở của nơi này.

    Tuy vừa rồi có chật vật thật nhưng cũng giúp hắn phát hiện ra được cái không gian này không phải là một thế giới chân thật. Hoặc có thể nói là cái không gian này không tự nhiên sinh ra, bởi vì ở một thế giới thật thì không thể nào tồn tại cái dạng như người tuyết này.

    Rõ ràng rất mỏng manh yếu đuối nhưng lại có năng lực hồi phục kinh khủng, cũng là cái tấm thân bất tử. Điều này không giống bình thường!

    Dù có là Thánh Nhân thì cũng chưa chắc làm được việc này. Một người tuyết chỉ có tu vi cỡ Đạp Hư thì làm sao lại có thể hơn được?

    Tình huống này làm hắn suy nghĩ tới một hướng đáng sợ. Nếu thật như vậy thì quả là không ổn chút nào!

    Bây giờ, hắn cần phải kiểm tra xem suy đoán của mình có đúng hay không.

    Ầm!

    Cơ Trường Không dồn lực vào bàn tay rồi tung ra một quyền cực mạnh đánh vào một chỗ ở giữa ngọn núi, mở ra một cái động lớn. Sau đó hắn bước vào trong đó.

    "Hy vọng sẽ không như mình nghĩ. Nếu không thì đúng là phiền phức." Cơ Trường Không thở dài.

    Hiện tại, hắn đã không còn trong mong gì về một ngày tươi sáng, cái ngày lấy được cây Dược Vương. Chỉ cần bản thân không bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này là quá tốt rồi. Những chuyện khác đều không quan trọng.

    Ô...ô...n...g!

    Sơn động nhỏ bắt đầu rung chuyển, một tia lực lượng rất quỷ dị bắt đầu tràn ra, rồi từ từ bao trùm cả sơn động. Đó là lực lượng của thần hồn!

    Thiên địa bỗng chốc thay đổi. Vốn dĩ là một thế giới băng tuyết lại biến thành vô số sợi tơ bạc màu trắng. Nhiều vô số kể, quấn quanh bốn phía, có nơi chúng hợp lại thành đỉnh núi cao, có nơi tạo thành sơn cốc, muôn hình muôn vẻ.

    Thỉnh thoảng có một sợi tơ trong vô số sợi tơ chấn động, giống như nhuyễn trùng, cựa quậy nhúc nhích.

    Ở một nơi xa hơn, một sợi tơ màu bạc bống biến thành màu đỏ, một ngọn lửa cháy mạnh rực rỡ, vô biên vô hạn. Ngọn lửa ấy thiêu đốt cả một vùng, tựa hộ muốn đốt hết tất cả mọi thứ.

    Sợi tơ càng ngày càng nhiều, đủ các loại màu, từ lam, lục, đen cho đến trắng. Tổng cộng là mười màu khác nhau, không ngừng biến đổi. Mỗi sợi tơ tượng trưng cho một thế giới tương tự như thế giới băng tuyết này. Từng cái đều ẩn chứa lực lượng rất kinh khủng.

    Phốc!

    Cơ Trường Không đang ngồi xếp bằng bỗng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

    "Đúng là một giấc mộng sinh thế giới. Dã tâm Quang Minh Đạo Tặc, Thủy gia thật không nhỏ. Hoặc nói dã tâm Chiến Hồn điện cũng không phải nhỏ." Cơ Trường Không cười lạnh.

    Truyền thuyết kể rằng, một giấc chiêm bao Thánh Nhân hay Tôn Tổ có thể tạo ra một thế giới. Chính là thế giới thật sự, sinh linh có thể tồn tại sinh sống trong đó, có thể tu hành, có thể sinh sôi nảy nở, thậm chí nếu tu giả mạnh mẽ thì cũng có thể thoát khỏi thế giới mộng ảo này. Như vậy, những sinh linh được sinh ra trong thế giới mộng ảo đó sẽ trở thành một sinh linh ở thế giới thật nếu thoát khỏi nơi này.

    Thật giống như thần thoại. Từ đôi bàn tay trắng sáng tạo nên một thế giới có sinh mệnh. Chuyện này không phải chỉ là truyền thuyết, mà thật sự có thật. Có lẽ nhìn sẽ nghĩ rằng không có khả năng nhưng vẫn có dấu vết chứng thực chuyện này. Cái thế giới được sinh ra đó chính là do từ bản thân họ tự tạo nên. Đến cảnh giới này, bọn họ rất khủng bố, có thể so với toạ hoá.

    Một giấc chiêm bao của Thánh Nhân tạo nên một thế giới, tỉnh giấc mộng thì thế giới ấy hoá thành hư vô.

    Nơi Cơ Trường Không đang đứng, nếu hắn đoán không sai, chính là một chỗ như vậy!

    Đương nhiên, thế giới này không phải là một giấc mộng của Thánh Nhân hay Tôn Tổ nhưng ít ra cũng là thế giới trong giấc mộng của một vị Vương Giả.

    Tu gia sau khi trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy sẽ có cơ hội đặt chân vào ngưỡng cửa Tôn Tổ. Nhưng con đường của một tu giả rẩ khó khắn, càng đi xa thì càng khó khăn hơn. Từ Thiên Nhân muốn lột xác thành một cường giả Tôn Tổ thì mười người gần như không còn có ai thành công, nghĩa là xác suất rất thấp. Mười người thất bại thì gần chín người chết, người may mắn sống sót thì cũng thành phế nhân, sống cũng không bằng chết.

    Mọi sự trên thế gian cũng không phải tuyệt đối, ba nghìn đại đạo, vẫn luôn có một đường sống cho mọi người.

    Nếu độ kiếp không chết và tu vi không mất thì sẽ trở thành một vị Vương Giả. Vương Giả không bằng Tôn Tổ nhưng mạnh hơn rất nhiều so với Thiên Nhân. Đó là một cái cảnh giới cực kỳ khó giải thích rõ ràng, một cảnh giới cực hiếm. Ở một số thời điểm trong quá khứ, Vương Giả thậm chí còn thưa thớt hơn Tôn Tổ.

    Một giấc chiêm bao của một vị Vương Giả tạo nên một thế giới đúng là không chân thực nhưng cũng không phải vô căn cứ. Cái gọi là hư hư thật thật, hư thật giao nhau, tu vi không đạt tới cảnh giới này thì rất khó mà hiểu cho rõ ràng.

    Cũng may là như thế, chỉ là giấc mộng của một Vương Giả. Nếu không khi Cơ Trường Không phân biệt được cái thế giới mộng ảo này là của ai thì cũng không đơn giản chỉ phun một ngụm máu là xong mà có lẽ hắn phải trả giá bằng mạng sống, thần hồn bị xé nát.

    Trong thế giới chiêm bao này, rốt cuộc có cảnh giới cao cỡ nào? Hắn thật muốn biết. Bước chân của hắn thong thả, từng bước bước tới.

    "Được rồi, vẫn nên biết sự thật thôi. Quang Minh Đạo nhiều việc như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản." Cơ Trường Không lắc đầu.

    Nếu đến bây giờ mà hắn còn không biết tất cả là cạm bẫy thì không biết nói gì luôn. Còn cái cạm bẫy này bắt đầu từ lúc nào thì hắn đúng là không biết. Có lẽ từ khi hắn được cứu, cũng có thể từ khi hắn ra tay, cũng có thể từ khi hắn tiến vào Đông Thủy thành.

    Dù có thế nào thì hiện tại hắn đã bị tính kế, thân phận của hắn chắc chắn cũng bị bại lộ rồi. Nếu không thì hắn cũng không gặp phải phiền toái như vậy. Mà bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ gặp chiêu phá chiêu, từng bước đi tới thì tốt hơn.

    Xoát!

    Hắn bước một bước đi ra khỏi ngọn núi băng. Khi còn tí xíu nữa là đụng vào ngọn núi thì hào quang lập tức loé lên rồi thân ảnh của hắn biến mất ở thế giới này. Mà cái ngọn núi băng sụp đổ ở xa xa cũng nhanh chóng khôi phục lại sau khi hắn rời khỏi. Ngọn núi bằng đã trở lại như cũ, chỉ trong chớp mắt, tất cả đều trở về trạng thái ban đầu, giống như chưa hề có việc gì xảy ra.

    Bước ra khỏi thế giới băng thì một thế giới toàn lửa là lửa xuất hiện trước mặt hắn. Từng ngọn lửa nóng rực phóng lên trời như muốn thiêu đốt cả hư không nhưng Cơ Trường Không lại không nhìn thấy. Hắn bước từng bước tiến sâu vào thế giới lửa này. Ngọn lửa bao trùm lấy thân thể hắn nhưng không làm hắn bị thương cọng lông nào.

    ...

    Cùng lúc đó, trước cung điện, mười thân ảnh đứng lặng im.

    "Đây chính là nơi chôn cất của Quang Minh Vương đấy. Đúng là may mắn quá đi. Có được nó, bổn toạ sẽ có cơ hội bước lên cảnh giới chí cao. Thủy gia các ngươi cũng có thể rời khỏi cái địa phương hoang vu này. Quan trọng hơn chính là Cơ Trường Không. Thiên tài cái gì chứ? Trong mắt ta chỉ là một tên ngốc mà thôi... Ha ha ha ha. . ." Người thủ lĩnh cười sảng khoái.

    "Đúng vậy. Hắn nghĩ mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn nhưng hắn lại không biết, trong mắt chúng ta, hắn chính là cái bảo tàng. Thật sự là chờ mong mà." Thủy Tâm Ngân đứng ở một bên cũng cười to.

    Nếu như Cơ Trường Không ở đây thì chắc sẽ khiếp sợ. Hai người này bây giờ đều là cường giả Đạp Hư tầng chín đỉnh phong!

    "Đại ca. Thế giới mộng ảo kia có thật làm cho hắn mất phương hướng hay không? Ta cứ có cảm giác là không như vậy." Nhị đương gia Quang Minh Đạo có chút thấp thỏm. Bây giờ gã là cường giả Đạp Hư tầng bảy luôn rồi. Hiện tại gã đã không còn cố kị gì nữa nên cứ thế bày ra tu vi thật.

    "Nhị đệ không cần lo lắng. Giấc mộng của Vương Giả tuy rằng không chân thật nhưng hắn ngay cả cảnh giới Đạp Hư cũng không đặt chân tới được. Cho dù hắn có một vài bổn sự thì khi hắn thoát khỏi đó coi như không chết cũng bị lột một tầng da." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo tự tin nói.

    "Tốt, vậy là tốt rồi, chỉ cần có được đồ vật kia thì chúgn ta sẽ có được vận mệnh tốt hơn, đến lúc đó thì... hắc hắc..." Nhị thủ lĩnh chưa nói xong đã cười rộ lên, biểu lộ sự đắc ý của mình.

    "Bớt nói nhảm đi. Tranh thủ thời gian động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng. Sau lưng gia hoả đó ẩn giấu mấy nhân vật rất lợi hại. Chỉ dựa vào chúng ta thôi chắc chắn sẽ không đối phó được." Thủy Tâm Ngân cười nhạt một tiếng nói.

    "Đến đi." Gương mặt của Đại thủ lĩnh hiện lên vẻ cuồng nhiệt.

    Lão quỳ rạp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm điếu văn kì dị. Mấy người đứng sau lưng lão cũng hành động tương tự, kể cả Thủy gia lão tổ. Tất cả đều thành kính, điên cuồng như nhau.

    Ông ông, ông ông. . .

    Sau một lúc bọn họ cầu nguyện thì cung điện phía trước bắt đầu biến hoá. Một cung điện tồi tán bỗng chốc tràn ngập khí tức Quang Minh rồi mạnh mẽ bao trùm lấy bốn phương tám hướng. Trên người bọn Thủy Tâm Ngân cũng bắt đầu toả ra vô tận ánh sáng Quang Minh, nhanh chóng bao trùm bọn họ vào trong đó.

    Cuối cùng, hai đạo khí tức Quang Minh hợp lại thành một. Chỉ trong một cái chớp mắt sau đó, âm thanh cầu nguyện phóng lên trời, tiếng cầu nguyện như tiếng cúng bái cổ xưa đã bao trùm lấy nơi đây.

    Ầm ầm!

    Cánh cửa đá của cung điện, to hơn trăm trượng, mở ra và một khe hở xuất hiện.

    Nhóm người Quang Minh Đạo Tặc thấy vậy thì vui mừng quá đỗi. Tiếng cầu nguyện phát ra càng vang dội hơn. Cuối cùng, toàn bộ nơi này đều tràn gập trong tiếng cầu nguyện râm ran.

    Thật lâu sau đó, cánh cửa đá đã mở ra hoàn toàn. Một cỗ khí tức tĩnh mịch mênh mông mà mục nát đập vào mặt mọi người.

    "Tốt rồi, đi thôi. Truyền thừa Quang Minh Vương là của ta. Tinh đồ cũng là của ta. Ha ha ha ha..." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc vừa lau mồ hôi vừa cười sảng khoái. Lão đi đầu, những người còn lại thấy thế cũng đi theo, mặt mũi ai cũng cực kỳ hưng phấn.

    Tiếc cho bọn họ, ôm một cái mộng thật to bước vào cánh cửa. Khi họ vừa biến mất thì vùng không gian trước cung điện vặn vẹo rồi sau đó một thân ảnh bước ra. Chính là cái người mang tên Cơ Trường Không, cái người mà họ muốn lột một tầng da. Hắn chẳng bị mất cọng lông nào, cứ thế đi ra thôi.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 107: Cung điện Quang Minh Vương

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cung điện này mênh mông rộng lớn, kéo dài trăm vạn dặm. Thật khó có thể tưởng tượng được ở trong một hạp cốc, nơi ánh mặt trời không chiếu tới, vậy mà lại có một cung điện khổng lồ thế này.

    Nó rất nguy nga tráng lệ, nó toả ra một loại khí tức rất uy nghiêm, đâu đó còn ẩn dấu hơi thở cổ xưa nhưng nếu người khác không để ý thì sẽ không phát hiện được. Bên ngoài cung điện được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, cuồn cuộn không ngừng, còn bên trong thì vô cùng yên tĩnh. Dù đã có hơn mười người có mặt ở nơi đây nhưng cũng không thể làm cho không gian nơi này ồn ào lên chút nào.

    Quang Minh Vương cung!

    Toà cung điện này thật xứng với cái tên của nó. Tuy rằng cái biển hiệu đã mục nát nhiều nhưng bốn chữ được khắc trên đó vẫn mang theo một khí thế nào đó khó tả được.

    Tập trung nhìn kỹ hơn thì dường như bốn chữ ấy hoá thành một cao nhân mặc áo bào trắng, tay cầm quyền trượng. Mỗi tiếng nói hay cử động của người này đều tạo nên Đại đạo, bước đi thì ánh sáng quang minh chiếu rọi nhân gian mà trợn mắt thì ánh sáng đẩy lùi không gian đen tối.

    Đạp, đạp, đạp. . .

    Cơ Trường Không buộc phải bước lùi ba bước. Hắn bị uy áp cuồn cuồn từ bốn chữ ấy chấn nhiếp, không thể chịu đựng thêm.

    Quang Minh Vương quả không hổ là một vị vương. Chiến Hồn điện thật sự tính toán quá giỏi, đúng là quá may mắn. Cơ Trường Không thở nhẹ ra.

    Một vị Vương Giả, đặc biệt là truyền thừa của một vị Vương Giả có giá trị đến chừng nào, không cần nói thì người khác cũng biết. Nếu nơi đây đúng là truyền thừa thì ít nhất nó có thể tạo ra một vị Đại năng cảnh giới Thiên Nhân.

    Không những vậy, cái thế giới mộng ảo hoàn hảo bên ngoài kia cũng có giá trị không đong đếm được. Một khi dùng bí pháp thích hợp tế luyện nó thì đó chính là một cái thế giới nho nhỏ dùng để thí luyện. Khi đó nó sẽ là 'nội tình' của một tông môn!

    Cung điện Quang Minh Vương vẫn chưa bị người bên ngoài biết đến bởi vì Quang Minh đã che giấu nó. Ai cũng không biết rõ trong đó có những gì, họ chỉ cảm nhận thấy một cỗ khí tức không rõ nhưng lại rất gần gũi đập vào mặt, làm cho người ta nhìn không được mà tin tưởng theo nó.

    Rặc rặc, rặc rặc. . .

    Ngay khi Cơ Trường Không đang dò xét bốn phía thì hư không sau lưng bỗng nứt ra, sau đó bốn thân ảnh lăn từ trong ra.

    "Ồ, các ngươi cũng tới được?" Cơ Trường Không kinh ngạc nhìn bốn người mới đến.

    Vốn dĩ năm lão ma mà giờ chỉ còn có bốn, Trảm Tẫn Sát Tuyệt đã chết. Mấy người còn lại này tuy trốn ra được nhưng cũng chưa chắc đã ổn. Ai cũng bị trọng thương, máu me đầy mình, khí tức tán loạn, rất là thê thảm.

    "Hừ." Nghe Cơ Trường Không nói vậy thì bốn lão quái vật giận tím mặt.

    Huyết Thủ Ma Đồ gầm lên: "Ý của người là chúng ta nên chết ở trong đó sao?"

    Y bị người khác bán đứng, sau đó lại bị thương nặng trong thế giới mộng ảo, bây giờ lại nghe Cơ Trường Không nói như vậy nên đã không nhịn được.

    "Đúng." Cơ Trường Không mỉm cười, ung dung đáp lại làm cho mấy lão ma đầu tức muốn nổ phổi.

    "Ngươi..." Không chỉ Huyết Thủ Ma Đồ, mà ba Lão Ma Đầu khác cũng nổi sát khí.

    "Sao? Muốn động thủ à? Vậy đến đây đi!" Cơ Trường Không không thèm để ý đến mấy lão, dùng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững đáp lại ánh mắt muốn ăn thịt người của mấy lão.

    "Ngươi nghĩ sẽ thắng chắc được bọn ta ư? Bọn ta sẽ không làm gì được ngươi?" Lão Ma Đầu gào lên, cả người đỏ lên, hiển nhien là sắp bộc phát cảnh giới cao nhất. Bây giờ chẳng qua đang kìm chế thôi.

    "Mấy lão quái vật các ngươi à? Ta dùng một tay dọn dẹp cũng được. Chỉ là một đám phế vật mà thôi, còn bày ra cái tư thế này để hù doạ người khác. Chẳng lẽ lúc trước ăn phải thiệt thòi còn chưa đủ?" Cơ Trường Không thương tiếc lắc đầu.

    "Ngươi... Ta giết ngươi." Rốt cuộc Lão Ma Đầu cũng phát điên.

    Biển máu toàn thân lão bắt đầu khởi động, sát ý cuồng bạo cũng đã thật hơn và tụ lại thành một thanh Tam Xoa Kích muốn lao thẳng đến Cơ Trường Không.

    "Ngươi chắc chắn?" Cơ Trường Không vẫn vui vẻ như trước nhưng ánh mắt lại lăng lệ ác liệt. Hắn hờ hững nhìn lão, không có bất kì động tác gì nhưng sát ý trên người Huyết Thủ Ma Đồ lại giảm bớt dần đi, trong chớp mắt ngay cả thanh Tam Xoa Kích cũng vỡ tan.

    Lão sợ, nghĩ đến cuộc tỷ thí lúc trước nên lão đã sợ!

    "Ta đã nói rồi, ngươi không được!" Cơ Trường Không lắc đầu, không để cho hắn chút uy nghi.

    "Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha. . ."

    Bỗng Huyết Thủ Ma Đồ cười to, cười nghiêng ngả, cười chảy nước mắt.

    "Ngươi cười cái gì?" Cơ Trường Không hơi nheo mắt hỏi.

    "Đương nhiên là cười ngươi. Ngươi chính là một tên ngu xuẩn." Bỗng nhiên Huyết Thủ Ma Đồ thay đổi thái độ, lão liếm môi rồi nói.

    "Ngươi muốn chết?" Chỉ một cái chớp mắt Cơ Trường Không đã biến mất, và lúc xuất hiện là ngay bên cạnh chỗ của Huyết Thủ Ma Đồ và cái cổ của lão bị hắn nắm trong tay.

    Hắn hơi dùng sức, cả người Huyết Thủ Ma Đồ bị nhấc lên không trung, gương mặt vốn đỏ như máu nay lại càng đỏ hơn. Tuy chật vật như vậy nhưng lão vẫn cười.

    Tu vi khôi phục toàn bộ, thậm chí còn bước một chân lên cảnh giới tầng năm Thiên Môn nên rõ ràng lão không thể chống cự được hắn, quyền sinh sát đều nằm trong tay hắn.

    Bành!

    Một tiếng nổ vang lên, Huyết Thủ Ma Đồ bị hắn ném bay ra ngoài. Cơ Trường Không giống như Bá Vương xuống thế gian, từng bước nối tiếo từng quyền đánh lên ngực lão làm cho lão đau muốn nứt cả mắt.

    "Cười rất đã đúng không?" Cơ Trường Không giáng một đám lên mặt hắn và nói. Chỉ chốc lát sau, gương mặt lão gần như biến dạng không thể nhìn ra.

    "Tiếp tục cười đi." Cơ Trường Không lại bước tới, giống như một Ma Vương, mang theo nụ cười toả nắng nhưng sau đó là từng quyền được tung ra, đau đến tận xương tuỷ.

    "Dừng tay, dừng tay. . . " Huyết Thủ Ma Đồ tức giận rống lên, lão không ngờ lại xảy ra cái tình huống này. Nếu theo cái lẽ thường tình thì Cơ Trường Không hẳn phải thỉnh giáo vì sao lão cười nhưng tại sao lại bạo lực như vậy. Vì sao? Suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác với lão qua đi!

    "Ngươi nói ta dừng thì ta dừng?" Cơ Trường Không không chút khách khí nện tùng quyền xuống người lão, giống như đang đánh trống, nhưng từng tiếng trống nổi lên làm người nghe lạnh xương sống.

    "Không không, ta nhận thua, ta nhận thua. Ta sẽ nói hết cho ngươi biết." Huyết Thủ Ma Đồ khiếp sợ thật sự rồi. Lão cũng đã từng giết người nên lão cảm nhận rõ sát ý toả ra từ người hắn. Không những thế, mỗi lần hắn hạ quyền đều không lưu tình chút nào, rõ ràng muốn đánh chết tươi lão mà!

    Tại sao trên đời này lại tồn tại người như vậy? Ác liệt như Man long thượng cổ, một lời không hợp liền rút kiếm khiêu chiến, bá đạo không thể tưởng nổi, dùng bất cứ lời nào để trói buộc hắn thì đều tự chuốc lấy hoạ. Cái này so với Ma Đầu thì còn Ma Đầu hơn.

    "Nói rõ cho ta. Nếu ngươi dám gạt ta, hậu quả ngươi thế nào ngươi ắt biết." Cơ Trường Không nhếch miệng cười cười, tay hơi dùng sức một chút, lão ma liền bị quăng ra ngoài, rơi trúng mấy người còn lại.

    Lão thì bị gãy xương, còn mấy người còn lại thì va nhau lăn thành một cục.

    "Tốt, xem như ngươi lợi hại." Cuối cùng, nhóm người Lão Ma Đầu cũng khuất phục. Ác nhân tất có ác nhân trị, hà tất phải phiền toái như vậy.

    Thực tế thì do hắn đã bị chơi một vố nên sau đó hắn tự nhận biết việc đấu trí không phải điểm mạnh của hắn nên tốt nhất cứ không đấu trí. Mặc cho ngươi có ngàn vạn quỷ kết, ta cứ dùng một quyền phá hết, các ngươi còn làm khó dễ được ta sao? Sức mạnh áp chế tất cả, không cho ngươi cơ hội nói chuyện.

    "Nói đi, nhớ kỹ, một chút cũng không được thiếu." Cơ Trường Không lạnh lùng khoác tay, tay phải của hắn dính máu, đó là máu của Lão Ma Đầu. Cả người giống như mới bước từ trong địa ngục ra.

    Nhóm người Lão Ma Đầu thầm hận trong lòng. Bọn họ sống nhiều năm như vậy, chuyện như vậy cũng đã trải qua, không một nghìn thì cũng tám trăm lần, nhưng lần này lại thất bại dưới tay Cơ Trường Không.

    Tiểu tử này đúng là người trẻ tuổi tài cao có khác, gian xảo hơn bọ họ gấp trăm lần, rõ ràng không muốn cho bọn họ cơ hội nói chuyện, quả thật là đáng hận. Trong nhất thời, mấy Lão Ma Đầu vừa hận vừa yêu hắn.

    "Cơ Trường Không, xuất thân từ tiểu thế giới Chân Long. Sau khi trốn được trong lần tiêu diệt tiểu thế giới bị diệt thì đến tiểu thế giới Anh Linh, rồi lại được bảo vật và tiến vào Viễn Cổ giới, gia nhập Trấn Ma tông. Về sau lại đến Yêu Huyết thành, phá hư đại sự Chiến Hồn điện, chém chết Lâm Tôn Thiên..."

    Lão Ma Đầu càng nói, hắn càng nhăn mày, đến cuối cùng thậm chí chỉ còn một đường.

    "Có một người muội muội, bị bắt đi, có hai sư huynh..."

    Lão Ma Đầu vẫn tiếp tục nói ra toàn bộ lai lịch của hắn và chuyện hắn đã tiếp xúc với ai, có bí mật gì, lão đều nói ra tất cả, không có chút sai lệch nào.

    "Trong tay có Tinh đồ, tổng cộng có hai hoặc ba khối, khối thứ nhất có được ở..."

    "Đủ rồi, ngươi muốn chết!"

    Rốt cuộc, Cơ Trường Không cũng không nhịn được mà gào lên. Hắn bước từng bước đến gần, giống như ác ma, tóc tai bù xù lại còn thêm cái bộ dạng toàn thân dính đầy máu làm cho người khác nhìn mà sợ run. Mà đúng là đáng sợ thiệt!

    "Làm thế nào ngươi lại biết được mấy chuyện này? Nói!" Hắn bước từng bước, đầu ngẩng lên, bước đi oai hùng, sát ý toả ra bốn phía, dường như chỉ cần một lời không hợp thì sẽ ra tay xé mấy người này thành từng mảnh nhỏ. Khí thế này quả thật đáng sợ tới cực điểm.

    "Đợi... đợi một chút. Dừng tay." Lão Ma Đầu hốt hoảng lui về phía sau, sự bối rối loé lên trong mắt rồi biến mất.

    "Nói rõ cho ta!" Cơ Trường Không chăm chú nhìn lão, giống như mãnh hổ đang nổi giận. Hắn nghe Lão Ma Đầu nói mà cảm thấy sợ hãi, những chuyện này làm sao mà Lão Ma Đầu biết gần như hoàn toàn, không những vậy lại còn không chút sai lệch nào. Quả thật không tưởng tượng nổi. Đặc biệt là chuyện về Tinh đồ, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nói cho bất cứ ai.

    Từ lúc rời tiểu thế giới cho đến bây giờ, những chuyện xảy ra đều là tình cờ. Ngoại trừ chuyện truyền thừa Man thánh và số lượng Tinh đồ ra thì những chuyện khác đều đúng y chóc.

    Nói cách khác, bản thân hắn đã nằm trong bàn tay của ai kia, không bỏ sót việc gì của hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy không an lòng chút nào.

    Tất cả đều bị nhìn thấu, hết thảy đều bị người nắm lấy, nhược điểm gì cũng đều hiện ra trước mắt người khác. Cái cảm giác này đúng là không tốt chút nào, ai nghe cũng phản ứng như vậy, hắn nhịn được đã là may lắm rồi.

    "Ta nghe được từ Quang Minh Đạo Tặc, cụ thể xảy ra chuyện gì thì ta không biết." Lão Ma Đầu dùng tốc độ nhanh nhất có thể nói rõ với hắn. Thậm chí ngay cả mồ hôi lạnh trên trán cũng không kịp lau, nhớ tới lại từ ngày lão tung hoành ở Tinh Thần Tử Địa, hung uy ngập trời, chưa từng nghĩ đến lại có một ngày như vậy!

    "Quang Minh Đạo, bọn hắn biết được từ đâu?" Hung quang trong mắt Cơ Trường Không đã thu lại một chút.

    "Hẳn là từ Chiến Hồn điện. Những thứ khác ta cũng không biết, ta cũng chỉ là nghe trộm được mà thôi." Lão Ma Đầu thở nhẹ ra một cái.

    Vừa rồi Cơ Trường Không tạo cho lão áp lực quá lớn. Dường như trước mắt lão lúc ấy không phải là một người mà là một mãnh thú vô cùng hung mãnh, có thể cắn người bất cứ lúc nào. Mang cái cảm giác này trên vai làm lão có cảm giác hư thoát.

    "Rất tốt." Cơ Trường Không gật đầu, xoay người rời đi.

    Phù!

    Nhìn thấy hắn quay người bước đi, không chỉ Huyết Thủ Ma Đồ mà mấy người khác cũng thở ra. Bọn họ vẫn không bằng với Huyết Thủ nên thấy Cơ Trường Không bày ra cái khí thế ghê gớm đó thì ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.

    Nhưng không chờ bọn họ thở ra hết một hơi, một tiếng nói đầy uy hiêp vang lên: "Nếu như ta đúng như lời các ngươi thì hãy cùng đi."

    Ta $# $. . . Mấy Lão Ma Đầu giận tím mặt, đúng là khinh người quá đáng mà. Bọn họ hận không thể lập tức ra tay xé hắn thành từng mảnh rồi ăn thịt uống máu của hắn, chỉ tiếc là không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

    Coi như các ngươi thức thời. Nhìn thấy bốn người mang cái vẻ mặt đắng bước theo, Cơ Trường Không ở phía trước nở một nụ cười vui vẻ quỷ dị khó bị nhìn thấy.

    ...

    Vừa bước chân vào cửa lớn, Cơ Trường Không lập tức cảm thấy một cổ lực lượng mạnh dữ dội. Nó chính là lực lượng Quang Minh, cuồn cuộn như nước ngoài biển lớn, mãnh liệt vô cũng. Khi yên tĩnh thì chỉ gợn sóng nhỏ nhưng một khi đặt chân lên thì sóng to gió lớn lập tức nổi lên, có thể bao phủ vạn vạn trượng, dời núi lấp biển.

    Vì bất cẩn không đề phòng, nên cả người Cơ Trường Không đã bị cuốn vào trong đó. Hắn không cách nào khống chế được cơ thể của mình, không thể thấy rõ cảnh xung quanh. Nhưng cũng may mắn, lực lượng này tuy mạnh nhưng không thô bạo, nếu không thì hắn đã bị xé thành từng mảnh nhỏ rồi.

    Hắn thuận theo dòng chảy của lực lượng Quang Minh để đi về phía trước, từng toà cung điện chớp loé. Sau một thời gian, Cơ Trường Không đã hiểu được dòng chảy của lực lượng để khống chế được phương hướng của mình. Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một tia lực lượng thần bí.

    Tia khí tức này rất yếu ớt này nếu không tĩnh tâm thì sẽ không phát hiện được. Nó nhỏ bé vậy nhưng tác dụng của nó lại làm cho Cơ Trường Không cảm thấy kinh hồn bạt vía.

    Nó chống đối với Tinh đồ, hoặc có thể nói, có muốn cướp đoạt Tinh đồ!

    Phát hiện này làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh. Tư chất của hắn kỳ thật cũng bình thường, kỳ ngộ cũng chưa chắc đã tốt, tất cả thay đổi đều có được từ Tinh đồ. Nếu như Tinh đồ bị cướp mất, hậu quả thật đáng sợ.

    Nghĩ đến đây, cho dù hắn muốn, hắn cố thì cũng không thể được.

    Hắn cảm nhận được tia khí tức thần bí này vô hại đối với chính mình, nhưng lại theo từng đợt hô hấp của hắn mà len lỏi xâm nhập vào các khiếu huyệt và lẫn vào các tinh lực ở trong các khiếu huyệt này, rồi thì tinh lực từ các khiếu huyệt này lại vận chuyển trở nên khó khăn.

    Việc này giống như lấy nước thấm từ từ vào hạt gạo rồi biến nó thành cháo, tinh lực càng trở nên cô đặc thì càng khó lưu động.

    Quá trình này rất chậm, từng chút từng chút, không chú ý thì sẽ không phát hiện được. Nếu không phải vì buộc khống chế thân thể để tiến lên phía trước, tập trung tinh thần để điều khiển thì có lẽ hắn cũng không biết.

    Chẳng lẽ Quang Minh Đạo Tặc làm vậy để dò la Tinh đồ trong cơ thể của hắn? Bỗng nhiên, trong đầu Cơ Trường Không hiện ra một suy nghĩ như vậy.

    Dù thân phận của hắn đã bị bóc trần nhưng lại còn phải lập mưu tính kế như vậy? Tuyệt đối không phải chỉ vì bảo vật chiến kỹ! Lại kết hợp với sự yếu đi của Tinh đồ một cách kì lạ, dường như hắn đã gần tiếp cận được chân tướng.

    Tinh đồ đã nhận thức hắn, cho nên dù là Thánh Nhân cũng chưa hẳn có thể cướp đoạt Tinh đồ hoặc khống chế Tinh đồ. Bọn họ dẫn dụ hắn vào nơi đây, và có lẽ muốn dùng lực lượng này để cướp đoạt Tinh đồ của hắn? Nhưng tại sao phải dùng cách phiền phức như vậy, Thuỷ gia và Quang Minh Đạo Tặc rốt cuộc có thân phận gì? Tại soa phải làm như vậy?
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tinh Vân Đồ Lục Truyện
    Tác giả: Đông Lâm Cửu Châu
    Chương 108: Càn quấy

    Dịch: KìNgộ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hắn đặt rất nhiều nghi vấn trong lòng qua một bên vì khoảng chừng nửa nén hương sau đó, lực lượng Quang Minh đã chảy đến điểm cuối.

    Đây là một quảng trường rất rộng lớn, nhưng bố cục lại vô cùng kì quái. Quảng trường này hình tròn, tám hướng có những tấm bia đá đen kịt, trên tấm bia đá là một cái xích sắc to dài kéo dài đến tận mặt đất.

    Khi nhóm người Cơ Trường Không đến thì nhóm người Thủy Tâm Ngân và thủ lĩnh Quang Minh Đạo đã có mặt tại đây rồi.

    "Cơ huynh đệ, cuối cùng các ngươi cũng đã đến, chúng ta chờ thật lâu đó." Vừa thấy Cơ Trường Không, mấy người trong nhóm Thủy Tâm Ngân lập tức ra đón, bày ra bộ dáng rất nhiệt tình. Đặc biệt thủ lĩnh Quang Minh Đạo, trên mặt hiện lên vẻ ấm áp, động tác rất nhẹ nhàng, cái này không phải y giả vờ mà là sự vui mừng cao hứng.

    "Thật sự không cố tình, không quen đường nên đã tới chậm." Cơ Trường Không cười nhạt một tiếng, bày ra cái bộ dáng vô hại không vui không buồn.

    "Cũng hề gì, nơi đây rất quỷ dị, chúng ta đều thân bất do kỷ cả." Thuỷ Tâm Ngân cười nói.

    "Không sao cả." Cơ Trường Không nhàn nhạt lắc đầu.

    Cả đám người đều cười nói vui vẻ, chuyện trò rôm rả, bảy mồm tám lưỡi thảo luận, bầu không khí hoà hợp tới cực điểm nhưng suy nghĩ thực sự của bọn họ thế nào thì chỉ có chính họ tự biết.

    Cơ Trường Không có thể diễn được như vậy thì không cần nói đến bốn người Lão Ma Đầu kia, ai cũng lão luyện, gừng càng già càng cay, gian xảo giống nhau. Bây giờ nên phải hành động thế nào thì không cần ai nhắc nhở bọn họ cũng biết, ai cũng không rõ hơn bọn việc này, ai cũng diễn rất thuần thục.

    "Cơ huynh đệ, ngươi xem, đây chính là mục đích của chúng ta." Sau một hồi bày tỏ nhiệt tình, thủ lĩnh Quang Minh Đạo chỉ vào 1 nơi của quảng trường.

    "À, không phải Dược Vương sao? Cái này..." Cơ Trường Không muốn nói lại thôi, ngưng rất đúng lúc.

    "Đừng nóng vội, đây chính là một truyền trống trận, được xây dựng từ rất lâu, cần phải tác động mới được. Dược Vương quý giá như vậy, ắt hẳn phải được dấu ở một tiểu không gian, nếu không thì sao có thể còn đến bây giờ." Thủ lĩnh Quang Minh Đạo cười nói.

    "Đúng là một nơi tốt. Quang Minh Đạo các ngươi quả nhiên không tầm thường, bội phục bội phục." Cơ Trường Không tỏ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ cần vài từ đã nói đến điểm them chốt, rất có thâm ý.

    "Đương nhiên rồi, ngày trước còn Thánh Nhân thì những thứ này không tính vào đâu nhưng bây giờ nó đã trở thành vật cổ xưa, giá trị không thể đong đếm được." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo ngão nghễ nói, y sợ Cơ Trường Không không hiểu thấy giá trị của Dược Vương thì sẽ xem nhẹ nên y phải giải thích tường tận để tránh việc Cơ Trường Không bỏ qua việc tán dương bọn hắn.

    "Vậy thì tốt rồi, ta mỏi mắt mong chờ." Cơ Trường Không cũng không tiếp tục thăm dò động tĩnh, gật đầu một cái rồi lui lại phía sau.

    Sặc, Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo cứng đơ mặt ngay lập tức.

    Y nói nhiều như vậy tất nhiên không phải vì để khoe khoang mà là muốn để Cơ Trường Không ra tay nhưng Cơ Trường Không nói một câu dứt khoát rõ ràng như vậy làm y không biết phản ứng thế nào. Dù sao thì y nói cũng không rõ ràng nên Cơ Trường Không dù có giả vờ không hiểu thì cũng không có gì kì quái.

    "Việc này, Cơ huynh à, việc này chỉ sợ ngươi phải ra tay mới được." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo rơi vào đường cùng nên phải mở miệng, vô cùng quấn quỵt.

    "Ta? Ngươi đã nâng ta quá cao rồi. Ta chỉ là một tu giả còn chưa chạm chân đến cảnh giới Đạp Hư, cứ để ta đứng bên nhìn xem để mở rộng tầm mắt là được rồi, tránh việc làm vướng tay vướng chân các vị. Ta sẽ đứng ngoài cổ vũ cho các vị, các vị thấy thế nào?" Cơ Trường Không đứng thẳng lưng, mình mang giáp tay cầm thương khom lưng khiêm tốn nói.

    "Ngươi... Cơ huynh tuổi trẻ tài cao, danh thiên tài ai ai cũng biết, không nên khiêm tốn như vậy, Cơ huynh hãy ra tay đi." Đại thủ lĩnh nghiến răng nuốt cục tức xuống bụng nói nhẹ nhàng, hận thì hận nhưng không thể làm gì Cơ Trường Không.

    "Quá khen rồi, thật ngại không dám nhận, không dám nhận rồi." Cơ Trường Không ưỡn ngực cười to, đâu hề có cái bộ dáng xấu hổ không dám nhận chớ?

    "Vậy là tốt rồi, mời Cơ huynh ra tay, thời gian cũng không còn sớm nữa." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo hít một hơi thật rồi nói.

    "Ra tay, ra tay gì? Có các vị tiền bối ở đây, đâu đến lượt ta chứ. Các vị tiền bối vẫn không nên từ chối, vãn bối đứng một bên xem là được rồi." Cơ Trường Không biết rõ còn cố hỏi.

    Dù sai thì hắn đúng là vãn bối, cái này không phải không có lợi, ví như ở thời điểm này chẳng hạn, nhưng những người ở đây lại không nghĩ như vậy.

    'Ta phi, ngươi biết rõ ngươi là vãn bối à? Cái lúc ngươi đánh chúng ta thảm như vậy thì có nhớ mình là vãn bối không? Khi ngươi lớn lối ngông cuồng muốn độc chiếm Dược Vương thì có nhớ mình là vãn bối không? Đúng là da mặt dày hơn tường thành, không biết xấu hổ.' Nghe hắn nói vậy thì mấy Lão Ma Đầu chửi thầm trong lòng.

    Trán của mấy lão gia hoả Quang Minh Đạo Tặc cũng nổi gân xanh, cái này thật không biết chửi lại thế nào.

    "Cơ huynh, như vậy sẽ không hay chút nào. Chúng ta đều đi tầm bảo, tất nhiên ai cũng sẽ góp chút sức lực. Cơ huynh lại ngồi không hưởng bát vàng, chắc hẳn những người khác sẽ không đồng ý." Quang Minh Đạo lại dằn xuống cái suy nghĩ muốn xuất thủ giết chết hắn gnay đương trường, dùng vừa mềm vừa cứng nói với hắn.

    "À, như vậy sao. Ta hỏi một chút, ngươi cảm thấy ta có thể góp sức được không?" Hắn nhìn Huyết Thủ Ma Đồ, bày ra cái bộ dáng vô tội và nói.

    "Không, không rồi, ngươi là vãn bối mà." Huyết Thủ Ma Đồ bị hắn chỉ trúng mà muốn phun ra một ngụm máu, thật là ép người quá đáng mà.

    "Các ngươi thì sao?" Hắn hơi quay đầu hỏi ý mấy lão gia hoả Trảm Tẫn Sát Tuyệt.

    "Không rồi, là tiền bối thì nên chiếu cố vãn bối, đó là chuyện đương nhiên." Ba người còn lại muốn khóc rồi.

    Bọn họ muốn hô to một tiếng 'dùng' nhưng nhớ lại cái tình cảm thảm thiết của Huyết Thủ Ma Đồ lúc trước thì vẫn không có can đảm để nói lên một từ ấy.

    "Ngươi xem, các vị tiền bối đều nói ta không cần phải ra tay." Cơ Trường Không lộ ra vẻ mặt bất lực, không phải ta không muốn mà là các vị tiền bối của tốt cho ta, không cho ta mạo hiểm. Hắn diễn quả thật rất đạt!

    "Ta..." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo rất muốn nói một câu 'ngươi thì thua ai' nhưng y không muốn vạch mặt nhanh như vậy, không có biện pháp, ai bảo y còn cần dùng hắn.

    "Nếu như Cơ huynh đã nói như vậy thì lại có chút không ổn lắm. Như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết." Suy nghĩ này bỗng nảy ra trong đầu y, làm y rất vui mừng. 'Không phải ngươi muốn hỏi ý kiến mọi người sao, được, ta sẽ cho ngươi mãn nguyện.'

    "Tốt, đồng ý, đương nhiên ta đồng ý cách này." Cơ Trường Không gật đầu liên tục, bày ra cái bộ dạng Thiên Lôi sai đâu sẽ đánh đó.

    'Muốn chết.' Thấy Cơ Trường Không vui vẻ đáp ứng ngay, nhóm người Thủy Tâm Ngân đều cười lạnh.

    "Vậy thì bắt đầu biểu quyết, đồng ý..."

    "Đợi một chú." Nhưng không chờ y nói xong, Cơ Trường Không đã cắt đứt lời y.

    "Chuyện gì?" Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo rít từng chữ, sự kiên nhẫn của y đã đến giới hạn. Nếu không phải lấy đại cục làm trọng, y đã ăn tươi nuốt sống hắn để hả mối hận.

    "Như vậy, người được biểu quyết trong những người ở đây chỉ có Đạp Hư. Ngươi xem bọn họ coi, không khác gì đồ bỏ đi, dựa vào tư cách gì để phán quyết chúng ta. Ngươi thấy đúng không?" Cơ Trường Không nghiêm túc nói.

    "Đúng." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo không muốn nhiều lời với hắn, lập tức trả lời. Dù sao thì có thế nào bọn họ cũng thắng, cứ cho hắn múa mồm mép, thích múa thế nào thì múa, tuỳ hắn, sau đó có khóc cũng muộn. Giờ cứ cho hắn cái cơ hội để hắn nhiệt tình hơn.

    Dù chỉ có tu giả Đạp Hư biểu quyết thì nhóm người Quang Minh Đạo cũng có đến sáu ngừoi, mà bên phía Cơ Trường Không thì chỉ có năm người, với lại bốn Lão Ma Đầu cũng chưa chắc đã đứng về phía hắn. Vì vậy, y tin chắc mười phần sẽ thắng!
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)