FULL  Hài  Khoa Huyễn Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc - Free 900 - Thương Thiên Bạch Hạc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 58: Tái ông thất mã

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    Rời khỏi cống thoát nước, Phương Minh Nguy từ trong căn phòng lóc chóc loang lổ bước ra.

    Khẽ khàng triệu hoán Ngả Phật Sâm, đối với Phương Minh Nguy mà nói, ÌÌTÌÍI hồn hiện tại đã có năng lực cấp mười tám này là đối tượng duy nhất có thể yêu tâm thảo luận.

    "Ngả Phật Sâm đại sư, ngài có cảm giác được không gian biến dị không?"

    "Có, loại không gian biến dị này thực sự là bất khả tư nghị, không ngờ lại có năng lượng cường đại như vậy."

    "Ngài trước đây đã từng gặp qua rồi ư?"

    "Không, có điều ta từ trong một bản ghi chép nào đó đã từng đọc được ghi chép tương tự."

    "Tốt quá rồi." Phương Minh Nguy hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Vậy trong đó ghi chép những gì?"

    "Không gian."

    "Gì cơ?"

    "Nếu như ta đoán không sai, cánh cửa ánh sáng đó thông tới một không gian khác."

    Phương Minh Nguy tức giận, nói: "Điều này e rằng là ai cũng biết, Ngả Phật Sâm đại sư, xin ngài hãy nói thứ gì hữu dụng một chút đi.

    Ngả Phật Sâm trầm ngâm một lát rồi nói: "Đó không phải là không gian đơn giản, có lẽ là thông tới một di tích khác."

    Sắc mặt Phương Minh Nguy hơi biến đối, hắn lại trầm mặc, không khỏi càng nghĩ càng thấy đúng, sợ rằng chỉ có một di tích khác mới có thể khiến đám người Bản Phi Tạp đại sư khấn trương như vậy.

    Theo như Phương Minh Nguy biết, trừ quốc gia văn minh cấp chín ra, cũng chỉ có lưa thưa vài quốc gia văn minh cấp tám mới có di tích tương tự. Mà tất cả các quốc gia cấp bảy thì chỉ có giương mắt lên mà nhìn.

    Hơi gật đầu, Phương Minh Nguy nói: "Ngả Phật Sâm đại sư, có lẽ ngài đã đúng, khẳng định là một di tích khác."

    Ngả Phật Sâm đột nhiên hỏi: "Ngươi hối hận rồi à?"

    "Hối hận ư?"

    "Đúng vậy, đã biết rằng là một di tích khác, chẳng lẽ ngươi lại không có dục vọng muốn vào xem hay sao?"

    Phương Minh Nguy bật cười, nói: "Đương nhiên là có rồi, một khi cơ hội chín muồi, tôi sẽ tiến vào xem."

    "Nhưng, ngươi đã cự tuyệt lời mời của bọn Bản Phỉ Tạp đại sư rồi mà."

    "Tôi nói là không vào cùng họ..." Phương Minh Nguy đắc ý nói: "Nhưng tôi sẽ vào một mình."

    "Một mình ư? A, Phương đại sư, chẳng lẽ anh cho rằng bọn họ sẽ lưu không gian đó lại cho anh ư?" Giọng nói của Ngả Phật Sâm đầy vẻ tiếc nuối: "Tuy trong tay anh có một hư nghĩ bàn, nhưng tôi dám khẳng định chỉ bằng vào cái hư nghĩ bàn này khẳng định không thể mở lại được không gian thần bí đó đâu."

    Phương Minh Nguy liên tục lắc đầu, nói: "Không đúng, tôi không cần mượn vào lực lượng của hư nghĩ bàn."

    Ngả Phật Sâm trầm mặc, một lát sau, cuối cùng cũng không cam tâm, hỏi: "Vậy thì anh định sử dụng phương pháp gì dễ vào được đó?"

    "Truyền tống." Phương Minh Nguy cười khẽ: "Chỉ cần có quái thú Mạc Ly ở bên trong, tôi có thể tùy thời ra vào mà không cần kình động đến người khác."

    "Mạc Ly ư? Anh đưa nó vào rồi à?"

    "Đúng vậy."

    Ngả Phật Sâm chợt hiểu ra, hỏi: "Nói vậy, trong lúc đang mở cách cửa đó, cỗ không gian ba động đã xuất hiện là do anh động tay động chân ư?"

    "Đúng vậy, chính là lúc đó, tôi đã liên hê với Mạc Ly, đưa nó vào trong. Có điều lực lượng tinh thần của tôi cũng vì thế mà hao phí sạch."

    Ngả Phật Sâm triệt để trầm mặc.

    Một lát sau, Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi: "Sao ông không nói gì?"

    "Tôi đang suy nghĩ anh làm thế nào mà làm được như vậy?"

    "Suy nghĩ cái này ư? Ha ha, Ngả Phật Sâm, ông mất đi nhục thề quá lâu rồi, cũng quên luôn cả đặc tính cơ bản nhất của lực lượng tinh thần rồi ư?"

    "Không, theo như tôi biết, tất cả đại sư tinh thần hệ dưới tình huống không gian vặn vẹo đều không thể thi triển được kỹ năng liên quan tới không gian." Ngả Phật Sâm thận trọng nói: "Lúc anh đang truyền tống Mạc Ly, cũng chính là lúc đang ngâm tụng chú ngữ mở cửa, trong thời gian này, không gian bên trong đại sảnh kỳ thực đang vặn vèo. Nếu như lúc này sử dụng kỳ năng không gian, vậy thỉ kết cục duy nhất chính là bị không gian vặn vẹo cắn cho nát vụn." Dừng một chút. Ngả Phật Sâm rụt rè hỏi: "Anh chắc là đã thành công chứ?"

    Phương Minh Nguy giật nảy mình vội vàng ngồi xuống, đội vương miện lên đầu. Tuy lực lượng tinh thần của hắn đã tiêu hao bảy tám phần, nhưng muốn tìm được một linh hồn thì vẫn là chuyện hết sức dễ dàng.

    "Không sai, Mạc Ly không hề thất tung, đã thuận lợi tiến vào trong không gian đó rồi." Phương Minh Nguy nhắm mắt lại, lầm bẩm: "Không gian này đẹp quá, giống như là một vườn hoa chưa được khai phá vậy. A, không đúng, sao trong không gian này lại có quái thú?"

    Trong giọng nói của Ngả Phật Sâm tràn ngập vẻ chấn kinh: "Trời ạ, quả nhiên là một di tích khác."

    Phương Minh Nguy thu hồi lại cảm ứng, hỏi: "Ông chắc chứ?"

    "Đúng vậy, nếu như cảnh sắc mà cậu cảm ứng được không có gì sai lầm thì nơi đó khẳng định là một di tích khác." Ngả Phật Sâm giải thích: "Căn cứ theo nghiên cứu của các nước chúng tôi, những di tích này kỳ thực là căn cứ của quốc gia văn minh cấp mười lưu lại để bồi dường quái thu."

    "Bồi dường quái thú ư?"

    "Đúng vậy, có lẽ là dễ nghiên cứu xem những quái thú này làm thế nào mà phát triển được, cho nên trong mỗi một căn cứ đều có vô số quái thú."

    "Vậy còn người của quốc gia văn mình cấp mười đâu?"

    "Không có ai biết được họ đi đâu cả, có lẽ có một ngày, khi thực lực của quốc gia chúng ta đạt tới cấp mười, chắc sẽ có thể thăm dò được sự huyền bí trong đây."

    Phương Minh Nguy tuy trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nhưng cũng đành hết cách với chuyện này.

    Trầm mặc một lát, Ngả Phật Sâm hỏi: "Phương đại sư, anh làm sao mà trong không gian vặn vẹo còn có thể thi triển ra kỹ năng không gian một cách hoàn mỹ như vậy?"

    Phương Minh Nguy ngây ra, rất nghiên túc nghĩ một hồi, như vẫn không có thu hoạch gì, thế là liền hối: "Ngải Phật Sâm đại sư, không gian vặn vẹo đó không hề phức tạp, vì sao không thể thi triển được kỹ năng không gian."

    "Phương đại sư, anh nói gì cơ? Không gian vặn vẹo không phức tạp ư? Chẳng lê anh có thể cảm ứng được mỗi một đường cong khi không gian vặn vẹo ư?"

    "Đương nhiên là có thể rồi."

    "Cái gì cơ, anh thật sự có thể cám ứng được mỗi một đường cong khi không gian vặn vẹo ư?"

    "Đúng vậy, thế thì có gì là kỳ quái đâu."

    Ngả Phật Sâm tuy đã là linh hồn, nhưng nghe thấy câu này, cơ hồ như lại một lần nữa chết đi.

    "Không thể nào, không thể nào, khi không gian vặn vẹo, là sự chồng chéo không gian, cũng là chồng chéo lực trường, một người sao có thể đồng thời cảm ứng được hai lực trường, hơn nữa còn có thể cảm ứng một cách rõ ràng như vậy?" Ngả Phật Sâm lầm bẩm.

    Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, hai lực trường chồng chéo lên nhau ư?

    Hắn vỗ tay, nói: "Ngả Phật Sâm đại sư, tôi nghĩ, có lẽ tôi hiểu nguyên nhân bên trong rồi."

    "A, anh nói gì cơ?"

    "Khi thể thuật của tôi để thăng lên cấp mười một tôi từng chồng lực lượng tinh thần và khí trường nội kình lên nhau một lần." Phương Minh Nguy xấu hỗ nói.

    Ngả Phật Sâm lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau ông ta nói: "Đúng vậy, lần đó anh đã triệt để hôn mê. Ài, chồng hai lực trường lên nhau sẽ phát sinh ra kết quả không thể ngờ tới, Phương Minh Nguy, anh sao lại lỗ mãng như vậy."

    Trong lời nói của Ngả Phật Sâm mang theo mấy phần oán trách, quả thực, linh hồn của ông ta sở dĩ có thể bảo lưu đều là bởi vì tinh thần lạc ấn của Phương Minh Nguy làm trung tâm chống đờ. Nếu như Phương Minh Nguy đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, vậy thì kết cục của Ngả Phật Sâm cũng chẳng được tốt đẹp gì. Cho nên lúc này ngay cả ông ta cùng phải sợ hãi.

    Phương Minh Nguy cười cười xấu hỗ, nói: "Tôi cũng không biết lúc đó nghĩ thế nào, có lẽ là muốn thử hai lực trường có gì khác nhau, kết quả trong nháy mắt tiêu phí toàn bộ lực lượng tinh thần." Dừng một chút rồi lại nói: "Cũng may là tôi chống đỡ được, làm vậy không phải là không có lợi ích, ít nhất thì đối với cảm ứng của lực lượng tinh thần, tôi quả thực là cường đại hơn rất nhiều."

    "Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này ư?" Ngả Phật Sâm cảm thán: "Vận khí của anh rất tốt."

    "Vì sao?"

    "Căn cứ theo kinh nghiêm lúc sinh tiền của tôi, tựa hồ như mỗi năm đều có chuyện có người chẳng may chồng hai loại lực trường lên nhau xảy ra."

    Phương Minh Nguy đợi một lát, không thấy ông ta nói tiếp liền hỏi: "Sau đó thì sao?"

    "Sau đó, người chồng hai loại trọng lực lên nhau đều biến đỗi?"

    "Biến đối ư? Biển đối như thế nào?"

    "Rất nhiều loại." Ngả Phật Sâm liệt kê: "Có người thì biến thành người não chết, có người thì biến thành điên, có người thì nổ tung ngay tại đương trường, có người thì cả người tê liệt không thể trị liệu, có người thì..."

    "Đợi đã." Phương Minh Nguy nghe mà rợn cả tóc gáy, vội vàng hỏi: "Có người bình thường hơn một chút không?"

    "Có, một một bộ phận người mất đi một loại năng lực hoặc là toàn bộ năng lực."

    Phương Minh Nguy hít sâu một hơi lạnh: "Ông là nói, bọn họ mất đi thể thuật hoặc là lực lượng tinh thần ư?"

    "Đúng vậy, những người này tuy mất đi lực lượng, nhưng vẫn còn may mắn bình an sống sót, thế cũng coi là đại hạnh trong bất hạnh rồi?"

    "Chẳng lẽ không có một ai thành công ư?"

    "Có?"

    Phương Minh Nguy thở phào, hỏi: "Có là được rồi, là ai?"

    Giọng nói của Ngả Phật sầm tràn ngập vẻ có quái: "Chính là Phương đại sư tôn kính ngài."

    Phương Minh Nguy ngây ra, cười khổ, nói: "Trừ tôi ra thì sao?"

    "Không biết."

    "Hả?"

    "Có một số người sau khi chồng hai lực trường, lập tức dẫn tới không gian vặn vẹo, sau đó thì bị hút vào trong không gian đó." Ngả Phật Sâm nói: "Nếu những người này có thể sống sót trong không gian vặn vẹo, vậy thì có cơ hội thành công."

    "Ông cho rằng hắn có cơ hội sống sót ư?"

    "Chắc là có." Ngả Phật Sâm nói: "Anh đã có thể bình an sống sót, những người khác có lẽ cũng sẽ có cơ hội này."

    Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, nghĩ tới sự lỗ mãng ngày trước, trong lòng không khỏi lạnh toát.

    Có điều, nếu như không có hành động dung hợp hai loại khí trường hôm đó, hắn hôm nay làm sao có thể quỷ không biết thần không hay đưa quái thú Mạc Ly và béo muội vào trong thông đạo. ĐÚng là tái ông thất mã.



     
  2. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 59: Quái thú bốn sừng

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    Ở trong thành trấn bị bỏ hoang này nghi một ngày, cho tới khi lực lượng tinh thần hoàn toàn khôi phục mới ra ngoài dạo chơi.

    Phương Minh Nguy từng tặng cho người canh giữ một phần hậu lễ, cho hắn có quyền hạn ở lại nơi này một năm.

    Đã như vậy, Phương Minh Nguy cũng không gấp rời đi. Kỳ thực, đối với Phương Minh Nguy có Mạc Ly mà nói, cho dù là lúc đi ra cũng có thể lặng lẽ lèn vào. Đương nhiên, đi đi lại lại cùng có chút phiền phức, cho nên trước khi chưa hết thời gian, thôi thì cứ sống ở đây đi.

    Thong dong đi trên đường, Phương Minh Nguy chỉ đội vương miện chứ không mặc cơ giáp, cũng không lấy ra xe phòng. Tuy quái thú ở đây rất nhiều, nhưng với năng lực cảm ứng của hắn, tuyệt đối sẽ không có khả năng bị đánh lén.

    Trên đường, vòng qua hai bầy quái thú không phải là vô cùng cường đại, bởi vì căn cứ theo sự nhắc nhở của vương miện, trong hai bầy quái thú này không có thú bảo, cho nên Phương Minh Nguy cũng lười chẳng muốn tìm chúng khai đao.

    Đột nhiên, trong vương miện truyền ra một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ như đang kêu gọi sự chú ý của hắn vậy.

    Phương Minh Nguy ngấn ra, vội vàng tỏa lực lượng tinh thần, tìm kiếm ở xung quanh cả nửa ngày, trừ mấy con côn trùng ra, ngay cả bóng quỷ cũng không có.

    Hắn kinh ngạc trong lòng, biết vương miện tuyệt đối sẽ không tự dưng rên rĩ, đã tìm tới mình khẳng định là có chuyện xảy ra. Chỉ là hắn đối với năng lực cảm ứng của mình cũng có lòng tin nhất định đặc biệt là sau khi dung hòa hai loại lực trường, loại năng lực cảm ứng cường đại đó ngay cả Bản Phi Tạp có lực lượng tinh thần cấp mười tám cũng đừng hòng theo kịp.

    Lại tìm kiếm thêm một lượt, cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì, hơn nữa giác quan thứ sau cũng không hề có ý cánh báo.

    Trong lòng càng lúc càng hiếu kỳ, suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy phóng chiếc xe phòng ra, đưa một linh hồn cấp mười lăm vào trong xe. Đồng thời phóng ra một trăm chiếc cơ giáp có thể thu nhỏ do quốc gia văn minh cấp bảy chế tạo. Tuy thực lực của loại cơ giáp này không thể nào sánh bằng cơ giáp đinh cấp, nhưng cũng chỉ có cao thủ cấp mười lăm mới có thể triệt để phát huy uy lực của nó.

    Có hai tầng phòng hộ này, cho dù gần đây có thứ gì muốn đánh lén, nhất thời nửa khắc cũng đừng hòng đột phát được phòng tuyến của hắn.

    Đương nhiên, nếu như gặp con rắn lớn trong núi đó vậy thì những cơ giáp này có lôi hết ra cũng chẳng có chút tác dụng nào. Nhưng Phương Minh Nguy tự cho rằng vận khí của mình luôn luôn không tồi, tuyệt đối sẽ không xui xèo như vậy. Cho nên sau khi hắn an bài xong tất cả, vội vàng lên xe phòng, truyền lực lượng tinh thần và trong vương miện.

    Thông qua chỉ dẫn của vương miện, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy đi tới một địa phương vô cùng quen thuộc.

    Một tòa hành chính tinh hèo lánh, vô số cơ giáp đang bận rộn tiến hành cải tạo cơ địa. Trong những cơ giáp này chiến hạm thủ vệ trên không trung không có một người sống nào. Phụ trách điều khiển chúng là mấy van linh hồn.

    Một trăm năm vệ tinh của hành chính từ đó dựa vào một chiến hạm to lớn vô cùng, chính là một trong hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi của Phương Minh Nguy.

    Nhìn thấy cảnh này Phương Minh Nguy mới biết rằng hạm đội mà mình an bài cuối cùng cũng về tới căn cứ.

    Khi Phương Minh Nguy đột phá tinh thần hệ cấp mười lăm, hắn đã an bài một chiếc chiến hạm cấp Tháng Lợi đi tới căn cứ Khoa Tư Tháp.

    Hắn sở dĩ phái chiếc chiến hạm này đi, kỳ thực là để vận chuyến một vật, đó là thi thể của con quái thú bốn sừng đã thu thập được trong lúc đại chiến với bầy quái thú ngày trước.

    Phương Minh Nguy rất coi trọng thực lực của con quái thủ bốn sừng này, đặc biệt là loại tia sáng màu vàng ở bên ngoài cơ thể nó. Càng khiến Phương Minh Nguy cảm thấy hiếu kỳ hơn là tuy vương miện đã nói rõ với hắn rằng bên trong cơ thể của con quái thú này có thú bảo, nhưng Phương Minh Nguy lại vẫn chưa mỗ cơ thể nó ra mà định làm cho nó sống lại.

    Nhưng, muốn làm một con vật khổng lồ sống dậy không phải là chuyện đơn giản. Tuy trong vương miện còn không ít hồng vân, nhưng chút số lượng đó đối với con quái thú này mà nói thì không nghi ngờ gì nữa như muối bỏ bể.

    Cho nên Phương Minh Nguy chỉ đành lựa chọn đưa con quái thú này tới đám hồng vân ở Khoa Tư Tháp, chỉ có trong hồng vân vô cùng vô tận ở đó mới có thể khiến cho tên gia hỏa này hấp thu đủ năng lượng.

    Có điều, muốn vận chuyến nó đi cũng không phải là một chuyện đơn giản, bởi vì con quái thú này thực sự là quá lớn, cả nó mà xòe ra cùng phải dài tới tám ngàn mét, vượt xa độ dài của chiến hạm cấp Thanh Tùng.

    Tuy trong tay Phương Minh Nguy có quái thú có thể biến to nhỏ, nhưng muốn để Mạc Ly biến to tới trình độ có thể bọc được cự thú này cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

    Hơn nữa chủ yếu hơn là, cho dù Mặc Ly có thể ôm con quái thú này vào trong thì cũng đừng hòng tiến hành được không gian truyền tống.

    Dầu sao truyền tống một quả cầu to một mét và truyền tống một quả cầu to tám ngàn mét hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Ti lệ tiêu hao năng lượng là hoàn toàn khác nhau. Tuy Phương Minh Nguy chưa thử, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cùng hiểu, khẳng định là nằm ngoài

    phạm vi năng lực của Mạc Ly.

    Mà sau cùng, Phương Minh Nguy chỉ có thể lựa chọn biện pháp để chiến hạm cấp Thắng Lợi phụ trách vận chuyền.

    May mà lúc đó hắn đã thành công tiến giai thành đại sư tinh thần hệ, hơn nữa còn thuận tay thu được hơn sáu mươi linh hồn đinh cấp, mà điều khiển chiếc chiến hạm cấp Tháng Lợi thiếu một nửa lớn hệ thống vũ khí này thì chỉ cần một linh hồn đinh cấp là thừa rồi.

    Thế là, Phương Minh Nguy sau khi thử đưa hai linh hồn đĩnh cấp vào chiến hạm cấp Thắng Lợi rồi cho nó lên đường. Do đây là lần đầu tiên chiếc phi thuyền này phi hành không người lái, cho nên Phương Minh Nguy một mực nơm nớp lo sợ xảy ra chiếc bất trắc, đến lúc đó thì đúng là khóc không ra nước mắt.

    May mà, trải qua thời gian dài, nhờ tuyến đường hàng không bí mật, chiếc phi thuyền không người lái này cuối cùng cùng thuận lợi tới được căn cứ Khoa Tư Tháp.

    Tuy lúc này Phương Minh Nguy cách lộ trình của căn cứ rất xa, nhưng có vương miện ở trong tay, hắn vẫn có thể điều khiển từ xa được.

    Thông qua quan sát của linh hồn, Phương Minh Nguy có thể nhìn thấy thi thể quái thú bốn sừng được bảo tồn hoàn hảo nằm bất động trong thùng lạnh đặc chế. Đương nhiên, nó còn chưa sống lại mà động đậy được mới lạ.

    Bên trong căn cứ Khoa Tư Tháp, đã có hơn vạn chiếc cơ giáp phi hành của quốc gia văn minh cấp năm, những chiếc cơ giáp này cho dù là ở trong vũ trụ cũng có thể phi hành.

    Án chiếu theo mệnh lệnh của Phương Minh Nguy, hơn vạn cơ giáp bay lên, lấy cái tủ lạnh khổng lồ bên trong chiến hạm cấp Thắng Lợi ra, bay về trung tâm của tử địa. Xung quanh những chiếc cơ giáp này có hơn trăm chiếc chiến hạm cấp Thanh Tùng hô tống. Tất cả thiên thạch ở gần chúng đều bị chùm sáng năng lượng bán cho tan thành

    Đương nhiên, trong tử địa còn có rất nhiều tia có hại, có thể xuyên thấu qua lồng phòng hộ của cơ giáp và chiến hạm, tạo thành thương hại ăn mòn cho máy móc.

    Có điều, Phương Minh Nguy không định để cho những cơ giáp này tiến hành phi hành lâu trong hai nơi, cách làm hiện giờ chỉ có thể là kế tạm thời thôi.

    Trên đường, bọn chúng không hề gặp phải hải tặc nào khác, bởi vì Phương Minh Nguy sớm đã thông qua Cơ Nặc hạ mệnh lệnh, tất cả phi thuyền xuất hiện trên tuyến hàng không này sẽ gặp phải sự đả kích nghiêm khắc nhất của căn cứ.

    Với thực lực lúc này của căn cứ, quả thực có tư cách để nói câu này, hơn nữa sau khi chấp hành nghiêm ngặt, trên tuyến hàng không này quả thực không xuất hiện một chiếc phi thuyền hải tặc nào.

    Rất nhanh, các cơ giáp đã tới được điểm nhảy thần bí, khiêng cái tủ lạnh khổng lồ bay vào.

    Rầm một tiếng, vô số chùm sáng năng lượng bắn lên tủ lạnh, triệt để tiêu hủy cái thứ đắt tiền này.

    Phương Minh Nguy sở dĩ làm vậy chính là vì không muốn lưa lại bất kỳ một dấu vết nào, đặc biệt là cái tù lạnh khiến người ta liên tưởng tới đủ thứ này càng tuyệt đối không thể lưu lại được.

    Thân thể của quái thú bốn sừng cuối cùng cùng tiếp xúc với hồng vân, thoáng chốc, hồng vân vô cùng vô tận vào trong cơ thể nó, giống như là trong cơ thể nó có một xoáy sâu không ngừng tăng nhanh tốc độ.

    Thương thế trên người quái thú đờ từng chút một ngay cả các sừng đã bị gãy của nó cũng bắt đầu mọc ra sừng mới.

    Phương Minh Nguy kinh hỉ đan xen, trước đây quái thú này có đảm lượng và thực lực có thể đánh với chiến hạm cấp Thắng Lợi bán tàn tật, không biết sau khi nó sống lại thì sẽ tiến bộ tới mức nào, thật sự khiến người ta động lòng.

    Năng lực cảm ứng bất chấp cự ly của vương miện quả thực là vô cùng huyền diệu, đúng vào lúc này, Phương Minh Nguy đã rồ ràng cảm ứng được trong mấy chục vạn linh hồn lại có không ít linh hồn cấp mười lăm đản sinh.

    Tìm kiếm một lát, chỉ huy một linh hồn cấp mười lăm tiến vào trong cơ thế của quái thú.

    Song, cường độ của linh hồn này rất rõ ràng không phù hợp với thân phận của quái thú, rất nhanh liền biến mất bên trong cơ thể của quái thú. Phương Minh Nguy thở dài bất lực, lại tìm trong các linh hồn một lượt, nhưng không phát hiện ra một linh hồn đĩnh cấp nào.

    Chẳng qua nghĩ một lát thì thấy rằng linh hồn đỉnh cấp làm sao mà dễ đản sinh như vậy được. Nếu không phải là lần trước lúc Phương Minh Nguy để thăng lên cấp mười sáu, trên người tán phát ra khí tức năng lượng cường đại đến bất khả tư nghị thì làm sao có thể khiến nhiều linh hồn tiến giai như vậy.

    Đang nghĩ xem có nên đưa linh hồn trên chiến hạm cấp Thắng Lợi vào trong cơ thề của quái thú hay không thì đột nhiên, Phương Minh Nguy lờ mờ có một loại cảm giác đó là linh hồn trong vương miện cùng có thể chuyển tới.

    Do dự một lát, Phương Minh Nguy chọn ra một linh hồn đỉnh cấp, hạ lệnh cho nó tiến vào cơ thề của quái thú.

    Một lát sau, chuyện khiến hắn vui mừng như điên đã xảy ra, linh hồn được chỉ định đột nhiên biến mất, đợi khi Phương Minh Nguy lại nắm được hành tung của nó thì nó đã chui vào trong cơ thể của quái thú rồi.



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)