FULL  Hài  Khoa Huyễn Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc - Free 900 - Thương Thiên Bạch Hạc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 26: Chiến sĩ trời sinh

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    Đi vào trong buồng cá nhân, bên trong đầy đủ mọi thiết bị.

    Ba người Vương Tự Cường đứng ở trước mặt Phương Minh Nguy, ý tứ rất rõ ràng, ngươi chọn lựa người đi.

    Phương Minh Nguy ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt ba người bọn họ, Vương Tự Cường là lão sư của hắn, cho dù hắn lá gan có lớn, cũng không dám chọn lựa.

    về phần Dương Minh Minh cùng Nghiêm tiên sinh đưa mắt nhìn Nghiêm tiên sinh mặt đầy âm trầm, lại nhìn Dương Minh Minh vẻ mặt ánh mắt đều có nụ cười, Phương Minh Nguy dễ dàng đưa ra quyết định chính xác.

    “Dương đại sư, mời ngài chỉ giáo”.

    Dương minh minh hai mắt trừng nói: “Tiều tử giòi, lại thoáng cái chọn đến ta, chẳng lè cho là ta khi dễ tốt nhất sao?”

    Phương Minh Nguy cười bồi nói: “Ngài sao lại nói như vậy, từ sau khi tới Nữu Man, uy danh của ngài một mực như là sấm bên tai, nếu may mắn có được cơ hội ngài chỉ điểm, đó là ước mơ tha thiết của tất cả mọi người”.

    Dương Minh Minh lập tức bật cười nói: “Hay cho vỗ mông ngựa, bất quá ta nói trước, trong ba người chúng ta, con đường cơ giáp của ta đi là vô cùng nhất cương mãnh, tại đối phó chiến hạm, có hiệu quả nhanh nhất, ngươi phải cẩn thận”.

    Phương Minh Nguy khẽ giật mình nói: “Vâng”.

    Trong lòng của hắn nghi hoặc, chẳng lẽ cơ giáp thật có thể ở trong vũ trụ đối phó chiến hạm được sao?

    Tuy Hoa Danh Đường đã từng nói qua với hắn, cao thủ chân chính thao túng cơ giáp cao cấp quả thật có thể dù đánh tan chiến hạm, nhưng cái này đều là chiến hạm loại nhỏ hoặc tàu bảo vệ. Nhưng nghe ý tứ của lão sư, tựa như muốn khiêu chiến là chiến hạm cờ lớn.

    Do dự một chút, Phương Minh Nguy mang lên tiểu vương miện cải trang truyền cảm khí. Tuy thứ này tạo hình khá có quái, nhưng mà trong vũ trụ truyền cảm khí tư nhân nhiều vô số kể, đám người Vương Tự Cường tất nhiên cũng không nghĩ ra trong đó lại ấn chứa bí mật khổng lồ như thể.

    Ở trong thiết bị không gian giả lập. Phương Minh Nguy chọn lựa chiến hạm cờ lớn, sau đó điểm xuống mệnh lệnh xuất chiến.

    Ở trong vũ trụ mênh mông, ngoại trừ tinh quang lóe sáng ra, chính là một mảng hắc ám âm lãnh

    Nhưng mà, chú ý của Phương Minh Nguy lập tức bị một điếm nhỏ ở ngàn dặm phía trước hấp dẫn. Từ tin tức chiến hạm phân hồi cho thấy, điểm nhỏ này đúng là một cơ giáp, hơn nữa còn là một cơ giáp tạo hình rất khác biệt đỏ tươi như lửa.

    Cơ giáp này cũng không lớn, căn cứ do đạc, đại khái chừng năm mét, chỉ vẹn vẹn bằng một nửa chế thức cơ giáp bình thường.

    Nhưng mà, Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy cơ giáp này, trong lòng đã cả kinh không tự chủ được khẩn trương lên.

    “Phương Minh Nguy, chiếc chiến hạm này của ngươi không được, đi đối cái khác đi” Thanh âm của Dương Minh Minh từ trong tai nghe truyền đến.

    Phương Minh Nguy ngẫm nghĩ, xác thực dùng chiến hạm cờ lớn đối phó một cơ giáp. Quả thật có chút không thể nào nói nổi. Hắn ở trong số chiến hạm nhìn lướt qua, tùy ý chọn ra một chiến hạm cờ trung.

    Không ngờ, vừa mới đem chiến hạm thay đổi xong, đã nghe thấy hai thanh âm đồng thời vang lên: “Ngu ngốc”.

    Phương Minh Nguy lập tức phân biệt ra được một đạo trong đó đúng là của Vương Tự Cường, hắn kinh ngạc hối: “Lão sư, làm sao vậy?”

    “Hắn bảo ngươi thay đổi chiến hạm cấp cao. Không phải là thứ không có tác dụng này” Vương Tự Cường thanh âm có một tia bất thiện.

    “Chiến hạm cấp cao?” Phương Minh Nguy ngược lại hít vào một hơi khí lạnh, chẳng lè Dương Minh Minh lại định dùng cơ giáp để đối phó chiến hạm cấp Thanh Tùng, hoặc là chiến hạm cấp Thắng Lợi sao?

    Mang có chút không yên tâm. Phương Minh Nguy rốt cuộc lấy ra một chiến hạm cấp Thanh Tùng.

    “Dương đại sư, đây là chiến hạm cấp Thanh Tùng. Trong đó chù pháo ba mươi hai cái, uy lực cực lớn, ngài cẩn thận đó” Phương Minh Nguy có lòng tốt nhắc nhỡ.

    “Yên tâm, khi ngươi còn chưa có sinh ra, chiến hạm như vậy ta đã chơi qua rồi” Dương Minh cười to nói: “Giờ bắt đầu đi”.

    “Tốt”.

    Theo một tiếng tốt này của Phương Minh Nguy vừa dứt, lồng phòng hộ của chiến hạm đã mở ra, hơn nữa đã đạt đến một ngàn độ.

    Lồng phòng hộ cao nhất của chiến hạm cấp Thanh Tùng là tám ngàn độ, đủ để ngăn cản pháo năng lượng ngang cấp khác liên kích hơn mười lần. Nhưng mà, không có chiến hạm nào có thể trong nháy mắt đem lồng phòng hộ mở ra đến công suất lớn nhất, cho nên để mở ra lớn nhất thì cần phải có mấy phút, hoặc là phải dần dần tăng lên.

    Trong nháy mắt khi lồng phòng hộ mở ra, chủ pháo tuyến đầu đã duỗi ra ngoài, đồng thời trên máy vi tính truyền đến tập tín hiệu trung.

    Tuy Phương Minh Nguy đối với chiến hạm cấp Thanh Tùng phi thường có lòng tin, nhưng mà khi đối chiến thực tế bắt đầu, hắn cũng đà toàn tâm đầu nhập, tuyệt đối không dám có một tia chậm trễ.

    Bạch quang lóe lên, chủ pháo không tiếng động bạo phát, hướng về cơ giáp như con kiến ở xa xa bắn tới.

    Tại năng lượng đã tập trung, hơn nữa dưới tình huống đã phát pháo, coi như là đối phương có bản lãnh bằng trời, tối thiểu cũng phải chân tay luống cuống đi.

    Chỉ là, sau một khắc Phương Minh Nguy lập tức mở to hai mắt, hầu như là khó có thể tin nhìn một màn trước mắt.

    Cơ giáp màu đỏ như lửa phía trước đã động, hầu như là trong nháy mắt đã vọt lên, đối mặt với chùm sáng năng lượng mà chiến hạm cấp Thanh Tùng phát ra mà vọt tới.

    Mắt thấy hai bên muốn va chạm, Phương Minh Nguy trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ cơ giáp này lại có năng lực phòng ngự kháng với chủ pháo của chiến hạm cấp Thanh Tùng sao?

    Đột nhiên.

    Phương Minh Nguy khóe mắt giật giật, hắn từ trên màn hình lớn xem rõ ràng, cơ giáp màu đỏ trong tích tắc khi sắp va chạm đã biến mất.

    Thân bất do kỷ hít vào một hơi khí lạnh, đây là tốc độ gì chứ?

    Chuyện phát sinh ra trong tích tắc, thậm chí ngay cả nhãn lực của hắn cũng không có nhìn rõ ràng. Phương Minh Nguy thậm chí còn có chỗ hoài nghi, đối phương chẳng phải là cũng có năng lực thuấn di, đem trọn cả cơ giáp đều dời đi địa điềm khác hay sao.

    Tiếng cảnh báo bỗng nhiên vang lên, dưới màn hình lớn nhảy ra một loạt số liệu, Phương Minh Nguy thấy mà kinh hồn táng đảm.

    Hắn rốt cuộc biết cơ giáp màu đỏ này đi về phía nào, thì ra vừa rồi, cơ giáp màu đỏ lại ở trong nháy mắt nhanh chóng tiến nhập vào trong vận động cực cao, trong phút chốc tốc độ của nó đã đột phá cực hạn, đạt đến tốc độ nửa ánh sáng.

    Điều khiển cơ giáp tiến vào tốc độ nửa ánh sáng, đây là chuyện nghe mà rợn người.

    Tuy tất cả phi thuyền sau khi trải qua một thời gian ngắn gia tốc, cũng có thể đạt tới tốc độ này. Nhưng mà, nếu như bảo trì tốc độ này, như vậy phi thuyền căn bản cũng không có bất luận năng lực tác chiến gì.

    Hơn nữa càng chủ yếu là, không có bất kỳ phi thuyền nào có thể ở trong nháy mắt đạt tới tốc độ cao như vậy, coi như là chiến hạm cấp Thắng Lợi cũng không làm được.

    Cho nên, giờ phút này Phương Minh Nguy sau khi biết được tốc độ di động của cơ giáp màu đỏ, không khỏi có chút chân tay luống cuống .

    Đối mặt với kẻ địch như vậy, phải công kích như thế nào mới được?

    Ý niệm trong đầu khê động, vô số linh hồn lập tức cung cấp gần ngàn loại phương án ứng đối, mà tiểu vương miện vẫn trước sau như một loại bỏ phần tích. Hầu như là trong nháy mắt, Phương Minh Nguy lập tức đưa ra quyết định hắn không chút do dự hạ lệnh, tất cả chủ phó pháo toàn bộ triển khai, hướng về bốn phương tám hướng tiến hành liên tục xạ kích không quy tắc, duy trì không hạn chế.

    Đương nhiên, vì bảo trì tốc độ xạ kích cùng diện tích che phù, năng lượng pháo cũng không có mở ra toàn bộ công suất. Nhưng mà, Phương Minh Nguy có lòng tin, chỉ cần cơ giáp màu đỏ bị bắn trúng, nhất định sẽ chịu không nổi.

    Vương Tự Cường cùng Nghiêm tiên sinh đang xem cuộc chiến không tiếng động gật đầu, hắn thở dài nói: “Vương Tự Cường, đệ tử ngươi thật lợi hại, có thể trong thời gian ngắn, tìm được biện pháp tốt nhất đối phó với siêu cấp cơ giáp như vậy, thật sự là không tồi”.

    Vương Tự Cường nụ cười đầy mặt nói: “Tiều tử này, cũng không biết hắn là làm thế nào mà ra được”.

    “Bằng không, theo ta thấy...” Nghiêm tiên sinh ngưng trọng nói: “Hắn là một chiến sĩ trời sinh”.

    Vương Tự Cường mỉm cười nói: “Có lẽ, nhưng mà hắn hiện tại, vẫn còn non một ít”.

    Vừa dứt lời, trong màn hình lớn dị biến nổi lên.

    Cơ giáp màu đỏ ở trong vũ trụ dùng tốc độ nửa ánh sáng xuyên qua lại trong vô số chùm sáng năng lượng, tuy chiến hạm cấp Thanh Tùng hóa lực rất mạnh, nhưng đối mặt với cơ giáp nhanh như thế, lại hoàn toàn mất đi chính xác.

    Ờ trong vũ trụ mênh mông, trông cậy vào cách bắn tán loạn này có thể đánh trúng cơ giáp phi hành với tốc độ nửa ánh sáng, độ khó quả thật là quá lớn một chút.

    Cho nên, bất quá chỉ trong một lát, cơ giáp màu đỏ cũng đã đột phá hòa lực phong tỏa, đi tới một góc chiến hạm.

    Chẳng biết từ lúc nào, trong tay cơ giáp đã nhiều hơn một thành trường kiếm màu đố, trong màu đỏ tươi làm cho người ta tim đập nhanh, dễ dàng đâm rách hộ giáp hợp kim của chiến hạm cấp Thanh Tùng. Sau đó ngoài phi thuyền hồng ảnh lóe lên, đã tiến nhập phi thuyền.

    Phương Minh Nguy sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, hắn đã từ số liệu thu thập được nhìn ra, đây là một đao chấn động hiếm thấy, cũng là vũ khí cận chiến dùng tốc độ nửa ánh sáng chấn động vượt qua hợp kim. Uy lực của nó so với kiếm laser còn muốn lớn hơn gấp trăm lần, chỉ là hao tổn thật sự quá lớn, cho nên ở trên chế thức cơ giáp, cũng không có chỗ để cho nó thể hiện.

    Nhưng mà, khi cơ giáp màu đỏ đột phá lưới hỏa lực của chiến hạm, cùng với cho thấy uy lực của đao chấn động. Phương Minh Nguy đã hoàn toàn tin tưởng, khi một người có năng lực thể thuật cấp mười sáu điều khiển cơ giáp, xác thực có thể chiến thắng phi thuyền, thậm chí còn là chiến hạm cấp Thanh Tùng.

    Hắn hít sâu một hơi, đối với chiến hạm hạ đạt bỏ mệnh lệnh qua khu vực số mười bảy.

    Sau một khắc, chiến hạm bị đâm rách vách hợp kim lập tức tróc ra một khối lớn, mà chùm sáng năng lượng chung quanh chiến hạm hầu như đồng thời nỗ súng, đem khối tróc ra này bắn cho thành tro bụi.

    Nếu cơ giáp màu đỏ có một chút lường lự mà nói, như vậy Phương Minh Nguy có thể chuyển lại hoàn toàn thế trận.

    Nhưng mà, Dương Minh Minh kinh nghiệm già dặn tới cờ nào, vừa thấy chiến hạm chẩn động, lập tức rời phi thuyền thật vất vả mới tiến vào, bình an tránh thoát một đột pháo kích này.

    Vương Tự Cường cùng Nghiêm tiên sinh không hẹn mà cùng trong lòng kêu một tiếng giỏi.

    Một bên phản ứng nhanh nhẹn, kinh nghiêm phong phú, còn một bên thì bình tình tinh táo, tâm ngoan thủ lạt.

    Xác thực, khi phi thuyền bị kích phá, trong nháy mắt khi kẻ địch xâm lẩn, phải làm ra quyết định bỏ qua một khu vực chiến hạm, đó cũng không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.

    Mà Phương Minh Nguy, người trẻ tuổi này, lại không chút do dự liền làm ra quyết định chính xác nhất, biểu hiện như vậy, khiến cho hai cao thủ đang xem cuộc chiến hơi giật mình cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.



     
  2. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 27: Hai hệ thực lực đối lập

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    Hít sâu một hơi, một khắc khi cơ giáp màu đỏ nhanh chóng thoát ly khu mười bảy, Phương Minh Nguy cũng đã hiểu rằng, bản thân đã mất đi khả năng thắng lợi cuối cùng.

    Nếu phi thuyền ở trong tay hắn không chỉ một cái, có lè còn có thể bằng vào chiến thuật kéo dài mà duy trì, nhưng mà khi hai bên số lượng tương đương, Phương Minh Nguy căn bản cùng không có nửa điểm phần thắng.

    Cho nên, Hàn Lập tức nhẩn nút lựa chọn nhận thua.

    Cánh sắc trước mắt biến đối, hắn đã từ trong tinh không mênh mông lui ra.

    Mở ra khoang thuyền phong kín, Phương Minh Nguy đối với Dương Minh Minh cung kính nói: “Dương đại sư, cơ giáp của ngài để cho ta mở rộng tầm mắt, đã tạ ngài chỉ điểm”.

    Dương minh minh khẽ gật đầu nói: “Ngươi cũng không tệ, có thể liên tiếp làm ra những phản ứng quyết đoán chính xác như vậy, so với ta lúc tuổi còn trẻ, thì mạnh hơn nhiều”.

    Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, vừa rồi những phản ứng kia cũng không phải bồn ý của hắn, mà là tiểu vương miện sau khi tống kết mấy trăm linh hồn, chọn lựa ra đến phương án tốt nhất. Phương Minh Nguy chẳng qua là máy móc hạ đạt mệnh lệnh mà thôi.

    Không thể tưởng được rơi vào trong mắt mấy vị đại sư thân kinh bách chiến này, lại cho hắn đánh giá chiến thuật cực cao.

    “Minh Nguy, con cảm thấy cơ giáp cấp đại sư như thế nào?” Vương Tự Cường cười hỏi.

    Phương Minh Nguy chăm chú suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Lão sư, cơ giáp của Dương đại sư làm sao có thể có tốc độ nhanh chóng như vậy?”

    Đám người Vương Tự Cường trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ tán thưởng, chỉ xem câu nói đầu tiên của Phương Minh Nguy đã hỏi tới chỗ mấu chốt nhất, đã biết hắn đối với cơ giáp này đã có nhận thức sơ bộ.

    “Minh Nguy, phàm là đại sư thể thuật đã ngoài cấp mười sáu, cũng có thể được một cơ giáp có kỹ thuật không gian thứ nguyên. Cơ giáp này có thể có hệ thống dự trữ năng lượng siêu cao cùng nguồn năng lượng và hệ thống tính toán khổng lồ” Vương Tự Cường cất lời giải thích: “Khi sử dụng bộ cơ giáp này. Tốc độ tác chiến lớn nhất có thể đạt tới nửa tốc độ ánh sáng”.

    Phương Minh Nguy hâm mộ nhìn ba người bọn họ, đột nhiên hỏi: “Lão sư, cái cơ giáp này người cũng có sao?”

    “Đương nhiên là có”.

    “Lão sư, cho con mượn chơi vài ngày với” Phương Minh Nguy cầu xin nói.

    Vương Tự Cường quả quyết lắc đầu nói: “Không được, năng lực thể thuật của con không đủ, không cách nào sử dụng cơ giáp như vậy”.

    “Cùng năng lực thể thuật có quan hệ sao?”

    “Đương nhiên, loại cơ giáp này là cơ giáp nền văn minh cấp cao duy nhất có thể ở trong chiến đấu trong vũ trụ, có thể phá hủy chiến hạm. Năng lực thể thuật chưa đột phá đã ngoài cấp mười sáu, thì sẽ không thể sử dụng” Dừng một chút, bỗ sung nói: “Coi như là đại sư tình thần hệ, cũng không thể”.

    “Vì sao?”

    “Bởi vì nửa tốc độ ánh sáng” Vương Tự Cường nghiêm mặt nói: “Ở dưới loại tốc độ này, đối với thân thể con người gánh nặng thật lớn, đại sư tinh thần hệ tốc độ phản ứng là đủ, nhưng mà thân thể tuyệt đối ăn không tiêu”.

    Phương Minh Nguy vừa nghe, trong lòng khẽ động hỏi: “Lão sư, nếu như tại nửa tốc độ ánh sáng đối với thân thể con người gánh nặng phải chịu là rất lớn. Như vậy nói cách khác, người cũng không cách nào một mực bảo trì loại tốc độ này?”

    “Đúng” Vương Tự Cường đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Con cũng lanh trí đó, tuy chúng ta không cách nào một mực bảo trì tốc độ như vậy. Nhưng mà muốn tiêu diệt vài tàu chiến hạm, vẫn rất dễ dàng”.

    Gãi gãi đầu, Phương Minh Nguy nói: “Nói như vậy. Đại sư thể thuật hệ, chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?”

    “Sai. Đại sư thể thuật hệ ở tại tinh cầu thì vô địch, nhưng mà ở ngoài tinh cầu, đó chính là thiên hạ của đại sư tinh thần hệ”.

    “Không thề nào. Chỉ cần đại sư thể thuật hệ có thể bảo trì nửa tốc độ ánh sáng, chẳng lè còn có người có thể làm bị thương họ sao?” Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lê là khoa học kỹ thuật của quốc gia nền văn minh đã ngoài cấp tám sao?”

    “Không, nửa tốc độ ánh sáng mặc dù nhanh, nhưng cũng không phải không cách nào nhám chuẩn”.

    “Cái gì?” Phương Minh Nguy kinh ngạc kêu lên, nhắm vào cơ giáp di động dùng tốc độ nửa ánh sáng, cái này có thể sao?

    “Con cũng đã thấy hai vị đại sư tinh thần hệ của đế quốc Khải Duyệt, con có phát hiện hay không, bọn họ điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi cùng người thường điều khiển có cái gì khác nhau?”

    Phương Minh Nguy trầm tư một hồi, rồi nói: “Đệ tử nói không nên lời, nhưng mà, khi bọn họ công kích quái thú đó, cho đệ tử một loại cảm giác mười phần thoải mái, tựa như thành thạo có thừa”.

    “Không sai, chính là thoải mái có thừa” Vương Tự Cường thở dài nói: “Mười vạn người điều khiển chiến hạm, dù sao không bằng một người phản ứng. Cho nên khi hệ thống vũ khí trên chiến hạm cấp Thắng Lợi phát huy đến tình trạng cực hạn, liền có thể nhắm chuẩn cơ giáp tốc độ nửa ánh sáng. Đương nhiên, nhắm chuẩn là một chuyện, muốn thật bắn trúng lại là một chuyện khác”.

    Phương Minh Nguy sắc mặt khẽ biến nói: “Lão sư là nói, ngài không phải đối thủ của bọn họ”.

    Do dự một chút, Vương Tự Cường nói: “Nếu như là gặp ở trong vũ trụ, ta có thể mượn nhờ tốc độ nửa ánh sáng tránh né nhất thời, nhưng mà khi thân thể của ta không cách nào gánh chịu được áp lực do tốc độ nửa ánh sáng mang đến, thì chính là lúc ta thất bại”.

    “A, đệ tử đã rõ” Phương Minh Nguy vui vẻ nói: “Đại sư tinh thần hệ quả nhiên là so với thế thuật hệ còn muốn lợi hại hơn”.

    Dương Minh Minh biến sắc nói: “Nói nhảm, ngươi bảo hai tiểu tử đó đến bên trong tinh cầu, thử xem đến tột cùng là ai lợi hại hơn ai”.

    Phương Minh Nguy cười hắc hắc, thi đấu ở bên trong tinh cầu, giới hạn trong một chút địa hình điều kiện tự nhiên. Trừ khi đại sư trong chiến hạm cấp Thắng Lợi có thể hạ quyết tâm bất kể tất cả hậu quả nồ súng, nếu không thật đúng là không cách nào làm gì được đại sư thể thuật hệ có cơ giáp tốc độ nửa ánh sáng.

    Nhưng mà ở trong vũ trụ, vậy thì khác. Cơ giáp tốc độ có mau hơn nữa, nhưng mà ở trên một đường thẳng cũng không thể sánh bằng chùm sán năng lượng.

    Mà ở dưới sự áp bách của chiến hạm cấp Thắng Lợi, bọn họ lại không dám hạ tốc độ xuống, cho nên cùng chỉ có bị làm cho mệt chết.

    Nhưng mà ngại mặt mũi của Dương Minh Minh. Phương Minh Nguy cũng không dám nói như vậy, mà là nghiêm túc nói: “Đúng, nếu là gặp ở bên trong tinh cầu, đương nhiên là ngài lợi hại”.

    “Không đúng” Nghiêm tiên sinh vẫn một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên nói: “Coi như là tại nội bộ, nếu như hai bên đều có thể tìm được hậu cần bảo đảm sung túc, đại sư tinh thần hệ xác thực so với thể thuật hệ lợi hại hơn”.

    Phương Minh Nguy kinh ngạc há to miệng, Nghiêm tiên sinh là một trong đại sư thể thuật hệ, tại sao trong miệng hắn, lại tôn sùng đại sư tinh thần hệ như thế.

    Nhưng mà, càng làm cho hắn khó hiếu là, vô luận là Vương Tự Cường hay Dương Minh Minh tuy sắc mặt có chút khó coi, nhưng mà đều không có phản bác điềm này.

    Nghiêm tiên sinh cất bước. Đi ra khỏi gian phòng, đi tới trong sân, từ trên người lấy xuống một mô hình cơ giáp nho nhỏ lớn chừng hai mươi centimet nói: “Ngươi đã thấy qua thứ này chưa?”

    Phương Minh Nguy hai mắt sáng ngời. Thứ trong tay này hắn có rất nhiều, ở trong thân phận giới chỉ của Khải Lực, tối thiểu có hơn mười vạn đang được cất giữ.

    Thấy được vẻ mặt của Phương Minh Nguy, Nghiêm tiên sinh ngược lại khẽ giật mình hỏi: “Ngươi đã thấy qua?”

    “Đúng vậy” Phương Minh Nguy trong lòng rùng mình vội vàng nói: “Từng ở trên người hai vị đại sư của Khải Duyệt thấy qua”.

    Nghiêm tiên sinh giật mình gật đầu nói: “Cơ giáp cao cấp nhất của quốc gia nền văn minh cấp bảy, đều vận dụng kỹ thuật áp súc lại. Tuy khoa học kỹ thuật này không cách nào cùng kỹ thuật không gian đánh đồng, nhưng mà cũng có thể đem một quái vật khổng lồ cao mấy mét thu nhỏ lại đến loại trình độ này”.

    Dứt lời, tay hắn vung lên, cơ giáp mô hình cầm trong tay ném ra ngoài, trên không trung lập tức biến thành một cơ giáp sắt thép cao lớn.

    “Đây là chế thức cơ giáp của đế quốc Khải Duyệt. Mặc dù uy lực thượng không cách nào cùng những cơ giáp đặc chế của chúng ta đánh đồng, nhưng mà tốc độ vận động lớn của chúng cũng vượt qua vận tốc âm thanh. Hơn nữa chủ yếu nhất là, thống vũ khí của chúng mười phần phát đạt, có thể đối với cơ giáp đặc chế chúng ta tạo thành uy hiếp nhất định” Nghiêm tiên sinh thần sắc ngưng trọng nói: “Thực lực của chúng rất mạnh, là trang bị đinh cấp của từng binh sì tác chiến. Nếu để cho một người năng lực thể thuật cấp mười lăm điều khiển, như vậy coi như là cùng chiến hạm loại nhỏ bình thường va chạm, cùng không chút thua kém”.

    Phương Minh Nguy ung dung thản nhiên nhìn cái cơ giáp này. Đến tận giờ hắn mới hiểu được sức chiến đấu của những cơ giáp này, thì ra đều là quái vật có thể chống lại cùng chiến hạm. Đương nhiên. Hắn yêu cầu cũng cao, không có năng lực thể thuật cấp mười lăm, căn bản là đừng nghĩ điều khiển.

    Nhưng mà ở trên mặt Phương Minh Nguy, cũng không có biểu lộ ra tâm tư. Đương nhiên, nếu như không phải trên tay hắn sớm đã có mười vạn thứ này, hắn đã sớm nhịn không được lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

    Chỉ là, biểu hiện của Phương Minh Nguy lạnh nhạt như thế, ngược lại khiến cho đám người Dương Minh Minh đối với hắn đánh giá lại cao thêm một tầng.

    Nghiêm tiên sinh than nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta trải qua vô số lần mô phỏng, ra được kết luận là, ở trong tinh cầu, nếu có một vạn hảo thủ cấp mười lăm điều khiển loại cơ giáp này, như vậy dưới tình huống tử chiến, có thể liều mạng hạ được một đại sư thể thuật hệ cấp mười sáu”.

    Phương Minh Nguy trong lòng hơi kinh hãi, một vạn hảo thủ cơ giáp cấp mười lăm, lại chỉ có thể cùng một đại sư thể thuật cấp mười sáu đồng quy vu tận. Xem ra theo đẳng cấp tu luyện cùng trang bị của loài người tăng lên, thì thực lực chênh lệch lẫn nhau trong đó cùng càng rõ ràng.

    Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Phương Minh Nguy hỏi: “Nghiêm tiên sinh nếu như vị đại sư thể thuật cấp mười sáu kia đánh nửa đường chạy trốn thì sao?”

    Nghiêm tiên sinh tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta nói là tử chiến”.

    Phương Minh Nguy sắc mặt ửng đò, thầm nghĩ nào có đại sư thể thuật cấp mười sáu ngu ngốc như vậy, thấy tình thế không ổn, đương nhiên là ba mươi sáu kế, lòng bàn chân bôi mờ là trên hết.

    Nhưng mà bởi vậy như vậy, hắn cũng đã hiểu rõ, vì sao đại sư chân chính lại có thể được mọi người tôn kính như thế.

    Xác thực, nếu thật sự trêu chọc một vị đại sư cùng ngươi đánh du kích chiến, như vậy không có bất kỳ thế lực nào có thể thừa nhận tổn thất như

    vậy.

    Nghiêm tiên sinh thu hồi ánh mắt nói: “Nếu cao thủ cấp mười lăm bình thường tạo thành cơ giáp liên quân, chúng ta còn dám xông vào một trận, nhưng nếu là từ một vị đại sư tinh thần hệ cấp mười sáu đồng thời điều khiển hơn một vạn loại cơ giáp này, như vậy ngay cả chúng ta cũng có phần sợ hãi”.

    Phương Minh Nguy ngẩn ra hỏi: “Nghiêm tiên sinh tất cả đại sư tình thần hệ, đều có tư chất nhất tâm nhị dụng sao?”

    “Không sai, căn cứ ghi lại, tất cả đại sư tinh thần hệ, đều có tư chất nhất tâm nhị dụng. Cho nên, lão sư ngươi lúc trước mới có thể coi trọng ngươi như thế” Nghiêm tiên sinh lãnh đạm nói.

    Phương Minh Nguy hoảng hốt gật đầu, nhìn cơ giáp trước mắt này, trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn, chỉ cần một vạn cơ giáp như vậy, liền có thể uy hiếp đại sư thể thuật hệ. Như vậy mười vạn, một trăm vạn thì sao?

    Nếu như mình đem trong cơ giáp giới chỉ đều phóng ra, chỉ sợ coi như là ba người lão sư liên thủ, cũng khó có thể cùng mình đối địch.



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)